Theo Đuổi Tình Yêu

Chương 1: Vừa Gặp Đã Yêu

Mỡ Mỡ

26/12/2021

Hạ Mộng Khiết ( Mộng Khiết) nhìn sợi dây truyền rẻ tiền trong tay từng giọt nước mắt rời vào lòng bàn tay oè đi hình ảnh trước mắt. Thợ trang điểm đứng bên cạnh cô muốn mở lời an ủi lại không biết nói gì. Mộng Khiết là đại tiểu thư nhà họ Hạ mẹ cô mất khi sinh cô, cha đi thêm bước nữa, người mẹ mới này cũng có người con gái riêng kém cô ba tuổi, tuy vậy bà rất thương cô coi cô như con đẻ để nuôi lớn . Năm năm trước cô qua Anh du học, năm năm sau khi trở về kinh tế gia đình cô gặp khó khăn có người thừa lúc đục thả câu giúp đỡ gia đình cô với điều kiện cô phải gả cho con trai họ. Cha cô thương con gái quyên quyết không chịu nhưng cô không thể đứng nhìn tâm huyết của ông đổ sông đổ biển bị người ta cướp mất nên đã chấp nhận cuộc hôn nhân với người cô chưa từng gặp mặt.

Đúng lúc này một cậu bé mặc bộ vest đen chạy đến chỗ cô.

"Mẹ ơi!Mẹ ngoan đừng khóc nữa!"

Thợ trang điểm chút nữa ngã ngửa không ngờ cô dâu trẻ tuổi đã có một đứa con trai lớn thế này khuôn mặt trắng trẻo khôi ngô. Mộng Khiết liền bế Tiểu Bảo lên đùi mình ngồi, đeo sợi dây truyền lên cổ thằng bé rồi vuốt ve khuôn mặt bầu bính ngây ngô. Trái tim cô dịu đi nở một nụ cười rồi thơm lên má thằng bé. Bản thân cô tự lau đi nước mắt nhìn người trang điểm bên cạnh.

"Bắt đầu đi."

Thợ trang điểm liền hiểu ý gật đầu bắt đầu trang điểm cho cô, khuôn mặt xinh đẹp được tỷ mỉ từng chút một cuối cùng đội lên một lớp vải mỏng. Mặc dù nhìn qua lớp vải vẫn không thể che được nét đẹp động lòng người của cô.

Mộng Khiết khoác tay cha mình bước vào lễ con đường dải vải đỏ và hoa hồng đến khi cô nhìn thấy đôi tay hướng về phía mình, cô ngước lên nhìn. Khuôn mặt cô đầy trấn động nhìn người đàn ông trước mặt. Lúc này cô rất muốn rút tay về nhưng cô lại không dám nhìn người ta già nua bên cạnh mình. Mộng Khiết chỉ có thể gả cho người đó, ông ta trao tay cô cho anh. Cả người cô liên rung rẩy không thôi.

Mộng Khiết không biết buổi lễ sau đó ra sao cũng không quan tâm đến quan khách chúc tụm hai người chỉ đến khi cô ngồi trên giường trong phòng tân hôn cơ thể cô vẫn không ngừng sợ hãi. Cánh cửa phòng bỗng nhiên mở ra người đàn ông cao ráo khôi ngô trên người còn mặc bộ vest chú rể cùng mùi rượu nồng bước vào phòng. Anh bước đến bên giường ôm lấy cô gối lên vai cô hít hương thơm trên người cô ghé sát tai cô thì thầm.

"Tiểu Khiết, anh rất nhớ em!"

--------------/ Bảy năm trước/--------------

Lần đầu tiên Mộng Khiết gặp Trạch Dương vào một ngày cuối thu ánh nắng dịu dàng đổ trên người anh. Lần đầu tiên nhìn thấy anh trái tim cô đã loạn nhịp mặt ửng đỏ, cô cúi đầu đi qua người anh ngồi vào chiếc bàn trong góc quán cafe nơi có thể nhìn thấy nhân viên đang làm việc trong quầy pha chế.

"Quý khách muốn dùng gì?"- Giọng anh ấm áp vang lên .

Mộng Khiết giật mình ngước lên nhìn anh, đôi mắt trong veo như mắt hồ nước mùa thu.

"Cho em caocao nóng."- Mộng Khiết mỉm cười nụ cười như ánh nắng mùa xuân.

Mộng Khiết nén nhìn người con trai đó trong quầy không biết bao nhiêu lần khiến trái tim thiếu nữ của cô rạo rực không thôi.

Lần thứ hai, cô gặp lại anh là một ngày mùa đông , tuyết phủ trắng sân trường. Mộng Khiết tan tiết cuối vội vàng chạy về ký túc pha phải một người.

"Xin lỗi, xin lỗi."- Mộng Khiết cúi xuống nhặc sách dưới đất.



"Không có gì?"

Mộng Khiết nghe giọng nói quen ngước lên nhìn Trạch Dương không nói thêm gì rời đi cũng giống như không quen biết cô vậy. Đúng lúc này bạn cùng lớp cô Nhã Uyên chạy đến phía cô.

"Mộng Khiết, cậu nhìn gì vậy?"

"Không có gì ?"- Mộng Khiết đứng dậy lắc đầu.

"Ấy đó không phải đàn anh khoá trên của khoa mình sao?"- Nhã Uyên bỗng nhiên hét lên.

"Cậu biết anh ấy sao?"

"Trời ơi, cậu không biết sao? Câu từ đâu tới đây vậy?"- Nhã Uyên lắc đầu sau đó kéo cô về phòng ký túc xã.

Sau đó Mộng Khiết đã được ba người bạn cùng phòng bổ túc thêm kiến thức drama về học trưởng mình. Thì ra anh tên là Trạch Dương là trẻ mồ côi, mấy năm nay học bổng của trường chưa từng thoát khỏi tay anh. Anh chính là con cưng trò giỏi của mọi thầy cô trong trường.

"Nhưng mà đáng tiếc. Anh ấy đã có người thương."- Tiểu Ly đẩy kính mắt lắc đầu thở dài.

Mộng Khiết nghe xong trong lòng có chút hụt hẫn.

" Tớ cũng nghe nói hình như bạn thanh mai trúc mã của anh ấy ở cô nhi viện."

"Mình nghe nói cô ấy rất xinh đẹp."- Văn Hi chỉnh lại mặt nạ trên mặt nói.

Lần thứ ba hai người gặp nhau là một đêm mùa đông Trạch Dương sau khi tan làm trở về nhà đang thuê cùng bạn cách đó không xa bỗng nhiên một cánh tay nhỏ nắm lấy tay anh.

"Anh ơi, anh có thể đưa em về ký túc xá trường không? Có người đi theo em. Em sợ lắm!"

Trạch Dương nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của vị khách quen thuộc luôn đến vào mỗi chiều thứ sáu hàng tuần chỉ gọi một loại đồ uống duy nhất là caocao nóng. Lúc anh quay lại nhìn đúng là có hai tên đàn ông cách đó không xa đang hút thuốc nhìn đi hướng khác.

Ký túc vốn cũng không xa đây lắm nhưng vì để tiện đi làm đêm Trạch Dương và một bạn cùng phòng thuê căn nhà tập thể nhỏ ở chung vốn hướng đi ngược lại với khu ký túc xã nhưng gần mười giờ đêm lại để lại một cô gái trên đường đúng là không hay cho lắm.

"Đi thôi!"- Trạch Dương gật đầu đồng ý.



Hai người đàn ông kia thấy cô có người về cùng chỉ đi theo thêm một đoạn nữa thì bỏ đi. Trạch Dương đưa cô đến dưới ký túc xá nữ cũng may vừa đúng giờ đóng cửa.

"Cám ơn anh!"- Mộng Khiết chỉ kịp để lại câu nói chạy vội vào nhà ký túc xã.

Ngày hôm sau Mộng Khiết lại chạy đến quán anh làm gọi một cốc caocao nóng. Ngồi đợi hết giờ làm của anh vội vàng cùng anh bước ra ngoài.

"Sư huynh."

"Có chuyện gì không?"

"Em muốn cám ơn anh chuyện hôm qua, em mời anh ăn được không ?"

"Không cần đâu tiện đường thôi!"

"Không đâu em cảm thấy bản thân lên mời anh một bữa như vậy phải phép."- Mộng Khiết vừa đuổi theo anh vừa nói.

Trạch Dương lại không để ý đến cô bước đi ngày càng nhanh. Nói thực anh có chút hối hận rồi nha.

Trạch Dương rẽ vào con ngõ nhỏ trở về nhà thuê mình. Mộng Khiết thấy anh biến mất trong khu nhà tập thể trong lòng ấm ức không thôi.

Từ này hôm đó Mộng Khiết ngày nào cũng tới quán anh làm đợi anh tan làm rồi lẽo đẽo theo phía sau. Cuối cùng Trạch Dương không chịu nổi sự theo bám của cô tức giận quay lại hỏi.

"Ruốc cuộc cô muốn sao đây?"

"Em muốn mời anh ăn cơm."

"Ăn xong cô sẽ không theo tôi nữa chứ!"

Mộng Khiết bất ngờ nhìn anh sau đó gật đầu. Trạch Dương vô cùng ngây thơ tin vào điều đó. Cuối cùng anh dẫn cô đến quán mỳ quen thuộc của bản thân sau khi gọi bát mỳ như bình thường, ngồi trước mặt cô ăn hết rồi bỏ đi mất. Mộng Khiết ngẩn ngơ không biết gì nữa. Sau khi trả tiền bát mỳ buồn bực trở về ký túc xá.

Từ đó ngoài ngày thứ sáu ra cô không tới quán cafe nữa. Cho đến một ngày cô cũng có thể gặp được người trong mộng của anh. Cô gái đó mái tóc đen mặc chiếc áo len mầu hường nhạt kết hợp chiếc quần bò và đi giầy thể thao thì ra đây mẫu người anh thích. Mộng Khiết nhìn lại bản thân một cô bé bánh bèo chính hiệu chỉ biết uống caocao nóng ngồi ngẩn ngơ trong quán cafe nhìn trộm anh.

Trạch Dương đối với người con gái khác thì lạnh nhạt có thể coi như không thấy chỉ riêng Diễm An là thái độ ân cần dịu dàng đáng tiếc cô nàng chỉ coi anh là một người bạn thân từng ở cùng cô nhi viện. Diễm An số tốt được người ta nhận nuôi còn anh lại lớn trong cô nhi viện, hai người vào cấp ba mới gặp lại nhau, Trạch Dương vẫn luôn mang mối tình đơn phương đó suốt thời gian qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Theo Đuổi Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook