Theo Đuổi Tình Yêu

Chương 11: Đừng Gọi Ta Là Cha

Mỡ Mỡ

02/01/2022

Mộng Khiết đón Tiểu Bảo tan học về chỗ làm đến tận tối muộn mới trở về nhà. Thấy anh vẫn đang ở thư phòng cô mới an tâm đưa Tiểu Bảo lên phòng ngủ. Sau khi thằng bé ngủ cô trở về phòng tắm rửa thay quần áo ngồi lên giường uống hai viên thuốc ngủ nằm xuống giường. Đợi khi cô rìm vào giấc ngủ anh mới mò về phòng từ phía sau ôm lấy cô.

Đêm đó, cơn mê bắt đầu tiếp diễn Mộng Khiết vẫn điên cuồng gào hét. Trạch Dương ôm lấy cô vào lòng mình mặc cho cô dẫy dụa bao nhiêu, đánh đấm anh bao nhiêu anh vẫn ôm cô thật chặt đến khi cơn mê qua đi, anh mới buôn lỏng cô ra. Trạch Dương vuốt cọc tóc trên mặt cô. Quá khứ anh đã không thể bảo vệ cô tương lai anh sẽ không để ai làm hại cô cả.

Trạch Dương rời giường từ sớm để cô có thể thoải mái hoạt động buổi sáng. Trong lúc uống cafe dưới nhà bỗng bàn tay nhỏ bé nắm lấy áo anh.

"Ba, hôm nay ba đưa con đi học nha!"- Tiểu Bảo đưa đôi mắt tròn to giống mẹ nhìn anh.

Trạch Dương chau mày, anh biết trẻ con thì không có lỗi nhưng đứa bé này chính là bằng chứng cho đêm kinh hoàng đó tại sao cô vẫn sinh nó ra rất mực yêu thương nó.

"Sau này đừng gọi ta là ba gọi là chú đi!"

"Tại sao ạ? Không phải ba là chồng của mẹ sao? Cô Tư Mỹ nói chồng của mẹ là ba của con."- Tiểu Bảo ngây ngô hỏi anh.

"Ta là chồng mẹ con không phải ba của con hiểu không? Ba của con là người khác không phải là ta."- Trạch Dương bực dọc cố giải thích vấn đề to lớn mà một đứa trẻ năm tuổi không tài nào hiểu nổi.

Tiểu Bảo nghe thấy giọng anh quát lớn thì bật khóc. Mộng Khiết ở trên tầng lo lắng chạy xuống nhà, thằng bé thấy cô liền chạy tới ôm chân cô khóc lớn hơn. Mộng Khiết trợn mắt nhìn anh, ánh mắt đầy thù địch cảnh cáo anh đừng tới gần con trai cô.

"Tiểu Bảo ngoan, đừng khóc."- Mộng Khiết bế Tiểu Bảo lên vuốt lưng cho thằng bé đi lên phòng mình.



Mộng Khiết đặt thằng bé xuống giường vuốt cọng tóc tơ thằng bé cười dịu dàng hỏi.

"Tiểu Bảo ngoan, sao con lại khóc?"

"Chú ấy nói chú ấy không phải ba của Tiểu Bảo, Tiểu Bảo muốn có ba."- Tiểu Bảo ấm ức khóc lớn hơn.

Mộng Khiết nghe xong trong lòng nhói đau, sao anh có thể nói với một đứa trẻ như thế? Đợi xem sau này anh nhất định hối hận chết thôi!

Tiểu Bảo thấy cô không vui vòng tay ôm lấy cổ cô.

"Sau này Tiểu Bảo không cần ba nữa. Chỉ cần mẹ thôi!"

Mộng Khiết ôm lấy thằng bé rồi mỉm cười bế thằng bé lên cằm theo túi xách vừa mở cửa thấy anh đứng bên ngoài.

"Anh xin lỗi, anh không cố ý làm thằng bé khóc."- Trạch Dương hối lỗi với cô nhưng Mộng Khiết lại không để tâm đến anh.

Cô bế Tiểu Bảo ra khỏi nhà. Đưa thằng bé đến tiệm ăn sáng nhìn thằng bé ngoan ngoãn ăn phần mình trong lòng cô đầy tâm trạng không vui.

"Tiểu Bảo, ăn xong chúng ta không đi học nữa mẹ dẫn Tiểu Bảo đi chơi có chịu không ?"



"Thật ạ?"

"Ừ. Mau ăn nhanh lên mẹ gọi điện xin nghỉ cho Tiểu Bảo nha!"- Mộng Khiết lấy điện thoại ra gọi cho cô giáo xong thì gọi cho Tư Mỹ báo mình sẽ không tới.

Mộng Khiết bế Tiểu Bảo đến khu vui chơi, hai mẹ con chơi tàu lượm, rồng bay, chiến thần, mê cung, một loạt trò chơi mạo hiểm. Đến gần trưa Mộng Khiết dẫn cậu bé đến nhà hàng lớn ăn một bữa thật ngon sau đó thuê một phòng khách sạn ngủ. Chiều ba giờ hai mẹ con lại tiếp tục đến rạp phim tận năm giờ bộ phim kết thúc Tiểu Bảo đã mệt dựa gối lên vai cô ngủ.

Mộng Khiết cũng không muốn tha lôi con trai nữa. Chơi vui vẻ cả ngày Mộng Khiết bế con trai về nhà. Trạch Dương nhìn lịch trình thú vị hai mẹ con không khỏi cảm thám, hai mẹ con cô thật đúng là biết tận hưởng trong khi anh lo lắng cả ngày. Sau khi nói xong Trạch Dương thực sự cảm thấy hối hận, anh sao lại đi so đo với một đứa trẻ mới năm tuổi.

"Thiếu phu nhân hôm nay cô có dùng bữa tối không?"- Dì Lý thấy cô bế đứa bé về chạy ra hỏi.

"Con có. Dì nấu thêm thịt. Tiểu Bảo rất thích món đó đừng cho thêm cà rốt."- Mộng Khiết cẩn thân dặn thêm.

"Tôi biết rồi!"- Dì Lý nhìn cô mỉm cười gật đầu.

Dì Lý làm việc ở đây đã một năm bình thường thiếu gia cũng không thích ăn cà rốt lên trong nhà cũng không có món đó. Mộng Khiết về không bao lâu thì Trạch Dương cũng trở về thấy cô không có trong phòng nhất định là ở phòng Tiểu Bảo. Đến giờ ăn cơm hai mẹ con cô ngồi cách anh một cái ghế. Bữa tối họ đơn giản một bát canh ngang ninh măng, con cá rán và một bát thịt ninh. Mộng Khiết lấy một bát cơm nóng thêm thịt vào bát, rồi trồn đều bát cơm lên đưa cho Tiểu Bảo ăn. Bản thân cô đơn giản hơn nhiêu nửa bát cơm với chút nước canh. Trạch Dương nhìn dáng vẻ mèo ăn của hai người, Trạch Dương chút chau mày khó chịu. Nhìn bản thân cô đúng là đã gầy đi không ít.

"Ăn thêm nữa đi! Ngày mai anh bảo Dì Lý làm vài món tẩm bổ cho em và con." - Trạch Dương muốn gắp miếng thịt cho cô nhưng chưa cho vào bát cơm cô đã buông bát cơm xuống không muốn ăn tiếp.

Từ lúc cô trở về chưa từng mở miệng nói chuyện với anh. Ánh mắt cũng đầy sợ hãi và bài xích. Trạch Dương chỉ có thể thở dài ngày hôm qua anh đã tìm bác sĩ tâm lý của cô biết được. Năm năm trước cô đã mắc phải căn bệnh tâm lý bài xích với người khác giới chỉ cần đứng gần hay chạm nhẹ cô sẽ không tự chủ mà run sợ chỉ có Tiểu Bảo mới khiến cô bình tâm lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Theo Đuổi Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook