Chương 10: Cậu Ấy Rất Yêu Em.
Mỡ Mỡ
01/01/2022
Mộng Khiết nhìn sang bên cạnh khuôn mặt quen thuộc say ngủ cô liền bị doạ ngã bịch xuống đất.Trạch Dương bị đánh thức chau mày tỉnh dậy thấy cô ngồi trên đất.
"Sao vậy?" Trạch Dương xuống giường muốn đến gần cô nhưng ánh cô nhìn anh không phải mặt hồ tĩnh lặng nữa mà sự sợ hãi đột cùng trước khi anh tới gần cô đứng dậy bỏ chạy ra bên ngoài.
Ngoài cửa Tiểu Bảo mặc bộ ngủ tay cằm chú gấu nâu tròn to mắt nhìn cô. Mộng Khiết ngồi sụp xuống đất ôm lấy thằng bé vào lòng mình.
"Mẹ lại gặp ác mộng ạ? Không sao có Tiểu Bảo ở đây Tiểu Bảo thương mẹ nha!"- Thằng bé hôn lên má cô.
Tâm tình cô cuối cùng cũng trở lại bình thường. Năm năm nay nếu không phải có Tiểu Bảo cô sợ bản thân đã không vượt qua nổi, có đứa con hiểu chuyện đáng yêu thế này cô còn mong chờ gì nữa. Mộng Khiết bế Tiểu Bảo về phòng ngủ của cậu, hôm qua quá nhiều việc lên cô không để ý đến căn phòng thằng bé ở tầng ba, căn phòng màu xanh dương chiếc giường hình chiếc xe đua màu đỏ thêm tủ quần áo cũng có hình chiếc xe đua, có thêm bàn học cạnh ô cửa sổ, phòng vệ sinh kép kín sàn lắp gạch chống trơn trợt còn có ghế đứng cho trẻ con, bàn chải thuốc đánh răng cũng thuộc loại trẻ con yêu thích xem ra anh cũng tốn rất nhiều công sức vào căn phòng này. Mộng Khiết lấy thuốc đánh răng cho Tiểu Bảo giúp cậu rửa mặt. Chuẩn bị đồ để đến trường, Tiểu Bảo học lớp năm tuổi trường mẫu giáo gần chỗ cô làm việc. Mộng Khiết sau khi trở về nước vốn muốn kiếm công việc ổn định cùng con trai sống ngày tháng an nhàn yên ổn không ngờ cuộc đời xô đẩy cô gả cho anh. Nhưng Mộng Khiết đã không còn cô gái yêu anh vì yêu không cần biết đúng sai không cần đềm đáp chỉ biết hết mình vì tình yêu nữa rồi.
Mộng Khiết trở về phòng thì không thấy anh, cô thoải mái vệ sinh cá nhân thay quần áo. Lúc bế Tiểu Bảo xuống nhà thấy anh uống cafe thư thái đọc báo. Cô lại coi như không thấy xoay người bước ra ngoài. Mộng Khiết nhìn bức tường ngẩn người, bước tường hoa hồng đỏ, đi qua bước tường đến cổng chính đối điện cổng chính là khu vườn rau nhỏ, có cây kế cuối góc vườn bên cạnh cây cóc nhỏ hơn một chút, bên dưới còn có dàn dưa hấu chưa ra quả, từ phòng khách có cánh cửa kình mở ra có thể trực tiếp bước ra vườn có bàn ghế uống trà và một chiếc ghế xích đu bên cạnh đó. Đây chính là căn nhà cô từng ao ước từng chi tiết một đều giống như cô tưởng tượng.
"Em có thích căn nhà này không?"- Giọng anh từ phía sau khiến cô giật mình.
Mộng Khiết không xoay người lại mà trực tiếp đi về phía cổng. Cô như con thỏ nhỏ chạy trốn khỏi cung tên lão thợ săn run rẩy và sợ hãi.
Cô đưa Tiểu Bảo ăn sáng rồi đến trường sau khi giao cho cô giáo trong lớp cô còn đứng lại một lúc nhìn thằng bé mới rời đi. Mộng Khiết cùng với Tư Mỹ mở một cửa hàng bán hoa gần trung tâm thành phố, cô phụ trách cắm hoa còn Tư Mỹ phụ trách bán. Nhìn thấy cô Tư Mỹ bất ngờ chạy đến.
"Sao em lại tới đây?"
"Em đi làm chứ làm sao nữa."
"Không phải, hôm qua em mới kết hôn phải hưởng tuần trăng mật sao lại chạy tới đây làm gì?"
Mộng Khiết không đáp trả lại Tư Mỹ cô đeo tạp dề vào người đi vào phía trong bắt đầu công việc cắt tỉa của mình. Tư Mỹ nhìn cô thở dài rõ ràng cô gả cho người đàn ông cô yêu sao không thấy cô hạnh phúc. Nhớ năm đó mỗi lần nói đến người đàn ông đó ánh mắt cô sáng như sao trời đầy mơ mộng. Lúc đó Tư Mỹ cảm thấy cô quá ảo tưởng về người đàn ông đó, rằng thế giới của cô chỉ xoay quanh anh ta. Cho đến một ngày cô biến mất cũng là lần đầu Tư Mỹ gặp anh. Mới gần đây cô bỗng nhiên xuất hiện nói muốn cùng Tư Mỹ mở cửa hàng hoa lớn hơn ở trung tâm mọi chi phí đều do cô bỏ, Tư Mỹ liền đồng ý xách dép theo cô tới đây làm. Không bao lâu thì Tư Mỹ mới biết cô đã có con mà đứa con này của ai thì Mộng Khiết không nói, ba ngày trước cô bảo mình sẽ kết hôn chú rể là ai Mộng Khiết cũng không biết. Nếu không phải đi dự đám cưới của cô có lẽ Tư Mỹ sẽ không tin chú rể chính là chàng năm đó khóc lóc như đứa trẻ trong quán của mình cầu xin cô hãy cho anh địa chỉ nhà Mộng Khiết.
"Mộng Khiết, chị không biết có lên nói với em điều này không? Chuyện cũng qua lâu rồi?"
"Chuyện gì vậy ạ?"
"Ừ thì chồng của em ấy, sau khi em biến mất cậu ấy đã tới quán chị và khóc cầu xin chị cho địa chỉ nhà em. Chị không biết hai đứa có chuyện gì nhưng nhất định cậu ấy rất yêu em. Em hãy trân trọng cậu ấy." - Tư Mỹ bước đến an ủi cô.
Tư Mỹ nghĩ có thể quá khứ chàng trai ấy đã làm tổn thương trái tim thiếu nữ của Mộng Khiết nhưng một người con trai có thể đợi người con gái năm năm đó không phải chuyện nhỏ. Mộng Khiết kinh ngạc nhưng nhanh chóng biến mất. Mộng Khiết nhìn chiếc kéo trong tay mình mỉm cười. Yêu ư nhưng trái tim cô đã chết rồi chết từ lúc anh im lặng không nói gì. Cô không thể chấp nhận người đàn ông nào bước vào cuộc sống mình kể anh, người cô đã yêu đến chết đi sống lại
"Sao vậy?" Trạch Dương xuống giường muốn đến gần cô nhưng ánh cô nhìn anh không phải mặt hồ tĩnh lặng nữa mà sự sợ hãi đột cùng trước khi anh tới gần cô đứng dậy bỏ chạy ra bên ngoài.
Ngoài cửa Tiểu Bảo mặc bộ ngủ tay cằm chú gấu nâu tròn to mắt nhìn cô. Mộng Khiết ngồi sụp xuống đất ôm lấy thằng bé vào lòng mình.
"Mẹ lại gặp ác mộng ạ? Không sao có Tiểu Bảo ở đây Tiểu Bảo thương mẹ nha!"- Thằng bé hôn lên má cô.
Tâm tình cô cuối cùng cũng trở lại bình thường. Năm năm nay nếu không phải có Tiểu Bảo cô sợ bản thân đã không vượt qua nổi, có đứa con hiểu chuyện đáng yêu thế này cô còn mong chờ gì nữa. Mộng Khiết bế Tiểu Bảo về phòng ngủ của cậu, hôm qua quá nhiều việc lên cô không để ý đến căn phòng thằng bé ở tầng ba, căn phòng màu xanh dương chiếc giường hình chiếc xe đua màu đỏ thêm tủ quần áo cũng có hình chiếc xe đua, có thêm bàn học cạnh ô cửa sổ, phòng vệ sinh kép kín sàn lắp gạch chống trơn trợt còn có ghế đứng cho trẻ con, bàn chải thuốc đánh răng cũng thuộc loại trẻ con yêu thích xem ra anh cũng tốn rất nhiều công sức vào căn phòng này. Mộng Khiết lấy thuốc đánh răng cho Tiểu Bảo giúp cậu rửa mặt. Chuẩn bị đồ để đến trường, Tiểu Bảo học lớp năm tuổi trường mẫu giáo gần chỗ cô làm việc. Mộng Khiết sau khi trở về nước vốn muốn kiếm công việc ổn định cùng con trai sống ngày tháng an nhàn yên ổn không ngờ cuộc đời xô đẩy cô gả cho anh. Nhưng Mộng Khiết đã không còn cô gái yêu anh vì yêu không cần biết đúng sai không cần đềm đáp chỉ biết hết mình vì tình yêu nữa rồi.
Mộng Khiết trở về phòng thì không thấy anh, cô thoải mái vệ sinh cá nhân thay quần áo. Lúc bế Tiểu Bảo xuống nhà thấy anh uống cafe thư thái đọc báo. Cô lại coi như không thấy xoay người bước ra ngoài. Mộng Khiết nhìn bức tường ngẩn người, bước tường hoa hồng đỏ, đi qua bước tường đến cổng chính đối điện cổng chính là khu vườn rau nhỏ, có cây kế cuối góc vườn bên cạnh cây cóc nhỏ hơn một chút, bên dưới còn có dàn dưa hấu chưa ra quả, từ phòng khách có cánh cửa kình mở ra có thể trực tiếp bước ra vườn có bàn ghế uống trà và một chiếc ghế xích đu bên cạnh đó. Đây chính là căn nhà cô từng ao ước từng chi tiết một đều giống như cô tưởng tượng.
"Em có thích căn nhà này không?"- Giọng anh từ phía sau khiến cô giật mình.
Mộng Khiết không xoay người lại mà trực tiếp đi về phía cổng. Cô như con thỏ nhỏ chạy trốn khỏi cung tên lão thợ săn run rẩy và sợ hãi.
Cô đưa Tiểu Bảo ăn sáng rồi đến trường sau khi giao cho cô giáo trong lớp cô còn đứng lại một lúc nhìn thằng bé mới rời đi. Mộng Khiết cùng với Tư Mỹ mở một cửa hàng bán hoa gần trung tâm thành phố, cô phụ trách cắm hoa còn Tư Mỹ phụ trách bán. Nhìn thấy cô Tư Mỹ bất ngờ chạy đến.
"Sao em lại tới đây?"
"Em đi làm chứ làm sao nữa."
"Không phải, hôm qua em mới kết hôn phải hưởng tuần trăng mật sao lại chạy tới đây làm gì?"
Mộng Khiết không đáp trả lại Tư Mỹ cô đeo tạp dề vào người đi vào phía trong bắt đầu công việc cắt tỉa của mình. Tư Mỹ nhìn cô thở dài rõ ràng cô gả cho người đàn ông cô yêu sao không thấy cô hạnh phúc. Nhớ năm đó mỗi lần nói đến người đàn ông đó ánh mắt cô sáng như sao trời đầy mơ mộng. Lúc đó Tư Mỹ cảm thấy cô quá ảo tưởng về người đàn ông đó, rằng thế giới của cô chỉ xoay quanh anh ta. Cho đến một ngày cô biến mất cũng là lần đầu Tư Mỹ gặp anh. Mới gần đây cô bỗng nhiên xuất hiện nói muốn cùng Tư Mỹ mở cửa hàng hoa lớn hơn ở trung tâm mọi chi phí đều do cô bỏ, Tư Mỹ liền đồng ý xách dép theo cô tới đây làm. Không bao lâu thì Tư Mỹ mới biết cô đã có con mà đứa con này của ai thì Mộng Khiết không nói, ba ngày trước cô bảo mình sẽ kết hôn chú rể là ai Mộng Khiết cũng không biết. Nếu không phải đi dự đám cưới của cô có lẽ Tư Mỹ sẽ không tin chú rể chính là chàng năm đó khóc lóc như đứa trẻ trong quán của mình cầu xin cô hãy cho anh địa chỉ nhà Mộng Khiết.
"Mộng Khiết, chị không biết có lên nói với em điều này không? Chuyện cũng qua lâu rồi?"
"Chuyện gì vậy ạ?"
"Ừ thì chồng của em ấy, sau khi em biến mất cậu ấy đã tới quán chị và khóc cầu xin chị cho địa chỉ nhà em. Chị không biết hai đứa có chuyện gì nhưng nhất định cậu ấy rất yêu em. Em hãy trân trọng cậu ấy." - Tư Mỹ bước đến an ủi cô.
Tư Mỹ nghĩ có thể quá khứ chàng trai ấy đã làm tổn thương trái tim thiếu nữ của Mộng Khiết nhưng một người con trai có thể đợi người con gái năm năm đó không phải chuyện nhỏ. Mộng Khiết kinh ngạc nhưng nhanh chóng biến mất. Mộng Khiết nhìn chiếc kéo trong tay mình mỉm cười. Yêu ư nhưng trái tim cô đã chết rồi chết từ lúc anh im lặng không nói gì. Cô không thể chấp nhận người đàn ông nào bước vào cuộc sống mình kể anh, người cô đã yêu đến chết đi sống lại
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.