Theo Đuổi Tình Yêu

Chương 4: Em Thật Ngốc Nghếch

Mỡ Mỡ

26/12/2021

Trạch Dương dẫn cô tới quán mỳ nhỏ lần đầu tiên hai người ăn. Mộng Khiết trước giờ đều không ăn những quán ăn nhỏ ven đường nhưng vì gặp anh những thứ không thể đều có thể. Sau khi ăn xong cô lại cùng anh đi dạo con chợ nhỏ lúc đi qua cửa hàng trang sức cô lại cố ý đi chậm lại nhìn thấy sợi dây truyền đã không còn trên quầy bán nữa, trong lòng chút thất vọng. Cũng lâu nhưng vậy rồi không còn cũng là lẽ đương nhiên.

"Em nhìn gì vậy?"

"Không có gì."- Mộng Khiết mỉm cười dựa vào vai anh rơi đi.

Hai người đi đến bên hồ xung quanh có rất nhiều đôi yêu nhau chọn đây là nơi hẹn hò. Trạch Dương bỗng nhiên dừng lại lấy ra từ trong túi áo một sợi dây truyền thả trước mắt cô.

"Anh mua nó sao?"- Mộng Khiết ngạc nhiên hỏi.

"Không phải em thích nó sao? Ông chủ đã giảm giá cho anh."

Trạch Dương giúp cô đeo nó lên cổ. Mộng Khiết sờ sợi dây truyền mỉm cười hạnh phúc. Cô nhón chân lên chủ động hôn lên má anh sau đó lại xấu hổ xoay người bỏ chạy. Trạch Dương nhìn bóng hình cô, anh biết cô yêu anh thật lòng nhưng anh lại không thể thành thật yêu cô. Điều đó không nghĩa lý gì cả anh có thể cố gắng yêu cô vì cô một cô gái rất tốt ít nhất là đối với anh.

Mộng Khiết luôn cảm thấy cuộc sống của họ sẽ mãi tốt đẹp như cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà cô hay đọc rằng bản thân chỉ cần hết mình yêu thương sẽ lại đền đáp. Cô nhìn sợi dây truyền trên cổ , cô biết trong lòng anh có người khác vì vậy cô luôn không cảm giác an toàn trong mối quan hệ hai người. Anh đi làm giờ hành chính ít khi phải tăng ca thời gian hai người bên cạnh nhau hầu hết vào buổi tối. Sinh nhật anh Mộng Khiết dùng tiền lương bản thân tích góp mua chiếc bánh sinh nhật nhỏ, còn mua thêm bó hoa hồng đỏ cắm vào bình chuẩn bị vài món ăn mà anh yêu thích. Sau khi ngắm nhìn sự chuẩn bị bản thân thoả mãn cười. Đợi đến lúc Trạch Dương trở về căn nhà bình thường vẫn sáng đèn hôm nay lại tối thui, anh vừa bật điện lên cảnh tưởng trước mặt khiến anh bất ngờ.

"Chúc mừng sinh nhật anh!"- Mộng Khiết hét lớn bắn một pháo bông nhỏ.

"Em làm gì vậy?"

"Hôm nay sinh nhật anh mà! Em tổ chức cho anh."

"Mộng Khiết, cám ơn em."- Trạch Dương nhìn cô lần đầu tiên anh nhìn thẳng mắt cô mỉm cười.



Mộnh Khiết cũng mỉm cười cô chạy đến ôm eo anh, quen nhau gần một năm họ ngoài nắm tay ra còn chưa từng phát triển thêm. Trạch Dương đứng hình tại chỗ Mộng Khiết kéo anh tới bàn ăn.

"Uống một chút nha!"- Mộng Khiết lấy một trai rượu vang dưới gầm bàn lên nói.

Trạch Dương còn chưa kịp từ chối cô đã đổ rượu ra hai ly, cô cằm một ly rượu chạm vào ly của anh. Trạch Dương vốn cảm thấy hai người uống một chút sẽ không sao. Nào ngờ càng uống càng hăng, uống hết một trai lại thêm một trai rượu mạnh đến khi đầu óc quay cuồng anh không còn nhận thức bản thân mình đang làm gì.

Mộng Khiết biết bản thân đã sai nhưng cô chỉ muốn một chút gì đó bảo đảm cho tình yêu hai người có thể là ích kỷ. Từng chút từng chút một cô đưa anh vào chiếc bẫy bản thân mình sắp đặt.

"Diên An, anh yêu em. Anh thực sự rất yêu em."

Mộng Khiết nắm chặt chiếc chăn trong tay nước mắt không kìm nén được tràn ra khỏi khoé mi, cô quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh sau đó mỉm cười trong nước mắt chui vào lòng anh nhắm mắt lại ngủ. Hạ Mộng Khiết trước giờ chưa từng tranh dành với ai điều gì bởi cuộc sống của cô vô vàng đầy đủ, những thứ cô muốn chỉ cần đưa tay ra là có thể lấy, nhưng chỉ riêng anh chỉ riêng mình anh là cô chấp nhận mọi thứ, vì anh cô chấp nhận thay đổi cuộc sống bản thân, ngay cả tự tôn cũng không cần nhất định kiếp trước cô đã nợ anh rất nhiều.

Trạch Dương tỉnh dậy ngoài choáng váng và đau đầu ra anh đều không nhớ gì cả, chỉ cảm thấy hơi ấm trong lòng khi anh nhìn xuống đứng hình nhìn cô ngủ say trong lòng mình.

"Anh dậy rồi hả?"-Mộng Khiết mơ màng nhìn anh sau đó kéo chăn xoay người lười biếng nói.

"Cho em ngủ thêm chút nữa thôi."- Sau đó thì nhắm mắt lại ngủ.

Trạch Dương thì lại vội vàng nhặc quần áo bản thân vào nhà vệ sinh, anh không nhận khi anh rời đi cô lại mở nhìn bức tường trước mặt. Từng hành động nhỏ của anh đều bị cô nghe thấy những bước chân vội vàng hoảng loạn trong căn phòng, nhanh chóng rời khỏi căn nhà.

Mộng Khiết thay cho một chiếc ga giường mời mang chiếc ga giường dính máu của bản thân gấp lại cất đi cẩn thẩn, cô chưa từng bắt anh chịu trách nghiệm điều gì. Anh lại không muốn đối mặt với sự thật luôn trốn tránh cô. Anh đi sớm về muộn cho dù cô đã luôn đợi anh nhưng đến khi anh về cô lại trốn trong phòng mình, anh về nhà canh vẫn còn nóng. Trạch Dương đi đến của phòng cô.

"Mộng Khiết, anh biết em chưa ngủ. Anh chỉ muốn nói với em hiện tại anh chưa có gì cũng không thể bảo đảm cuộc sống cho em. Nhưng anh sẽ cố gắng có thể cho em một cuộc sống tốt hơn bây giờ em có chấp nhận đợi anh không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Theo Đuổi Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook