Theo Đuổi Tình Yêu

Chương 5: Em Chấn Nhận

Mỡ Mỡ

26/12/2021

"Tạch."- Mộng Khiết mở cửa phòng cô ngước lên nhìn anh đôi mắt đọng nước. Cô từng bước đến gần anh từng bước ôm lấy anh dựa đầu vào ngực.

"Em tưởng anh sẽ không cần em."

"Ngốc quá!"- Trạch Dương đưa tay vuốt tóc cô.

Đêm đó, cô có thể chính thức nằm trong lòng anh, dựa vào người anh cảm nhận hơi thở và nhịp đập của anh.

"Có đau không?"

"Hả?"

"Đêm đó, anh có làm em đau không?"- Trạch Dương thẹn thùng hỏi lại.

Mộng Khiết bị hỏi nhớ đến đêm đó mặt cô ủng đỏ thẹn thùng áp mặt ngực anh. Một lúc sau mới dám trả lời.

"Có."-Trạch Dương xiết tay ôm lấy cô vào lòng.

"Em vẫn chưa trả lời anh."

"Hả?"

"Em có chấp nhận đợi anh không?"- Trạch Dương bình tĩnh hỏi lại cô.

"Em... em có."

Mộng Khiết mỉm cười nhẹ dựa vào người anh ngủ. Ngày tháng sau đó, anh luôn về đúng giờ cũng luôn thể hiện tình cảm bản thân với cô. Hai người cùng nấu cơm, ăn cơm rồi rửa bát xem phim cuối cùng kết thúc bằng nụ hôn trước khi ngủ. Công việc anh cũng ngày càng thuận lợi. Cô vẫn đi học cùng đám bạn buông chuyện trên trời dưới biển nhưng luôn từ chối những cuộc vui chơi bên ngoài, cô muốn ở bên cạnh anh nhiều hơn.

Mộng Khiết thu xếp quần áo vào vali xong kéo ra phòng khách để rồi chạy vào phòng ôm lấy anh đang đọc sách trong phòng.

"Thu đồ xong rồi!"

"Ừ. Trạch Dương em sẽ nhớ anh lắm!"

"Anh cũng sẽ nhớ em."

"Nhưng ba tháng đó trong lúc em về nhà lỡ có cô nào cướp anh đi mất thì sao?"

"Ngốc quá!Chả có ai thèm quan tâm kẻ nghèo như anh đâu."



"Ai nói vậy,anh đang xem thường mắt nhìn người của em đó hả? Anh rất là đẹp trai còn tài giỏi nữa. Anh có biết bao cô nàng trong trường đều nhìn anh ánh mắt thèm khát không hả?"

Trạch Dương nhìn cô cười khổ. Anh đúng là không biết chuyện đó vì trước giờ trong lòng anh luôn chỉ có một người đâu còn để ý đến ai khác chỉ riêng cô khiến anh phải chú ý đến vì vẻ ngốc nghếch của cô. Mộng Khiết vươn người chủ động ôm cổ anh tiến tới hôn lên môi anh. Trạch Dương không hề tránh mà đón nhận nụ hôn của cô. Nhưng Mộng Khiết muốn tiến xa hơn Trạch Dương nắm lấy tay cô.

"Đừng mà."

"Không sao. Hôm nay ngày an toàn mà."- Mộng Khiết ngây thơ tròn to mắt nhìn anh.

"Mộng Khiết."- Trạch Dương ánh mặt kiên định.

Mộng Khiết dựa vào ngực anh cọ cọ vào người anh.

"Trạch Dương, chúng ta sắp phải xa nhau ba tháng em rất sợ." - Mộng Khiết dùng ngón tay vẽ vòng vòng trước ngực anh.

Trạch Dương thở dài vòng tay ôm eo cô vuốt ve lưng cô. Chủ động hôn lên trán cô.

"Thực sự an toàn."

"Ừ"- Mộng Khiết e thẹn gật đầu.

"Mộng Khiết không phải anh muốn chối trách nghiệm, Mộng Khiết anh chưa có gì anh không muốn em phải chịu khổ cùng anh."

"Trạch Dương, em không sợ khổ. Em sợ không thể ở cạnh anh."- Mộng Khiết lại chủ động tiến tới hôn anh.

Trạch Dương nhìn cơ thể mềm mại trong lòng mình thở dài, vòng tay ôm riết chặt hơn.

"Tiểu Dương,anh làm em không thở được."- Mộng Khiết mơ màng nói. Trạch Dương mới thả vòng tay.

"Sao anh còn chưa ngủ?"

"Mộng Khiết, sao em lại yêu anh?"

"Yêu thì yêu thôi! Cần gì lý do sao?"- Mộng Khiết cọ cọ đầu vào ngực anh.

"Vậy em yêu anh từ lúc nào?"

"Lần đầu chúng ta gặp nhau ở quán Cafe đó!"-Mộng Khiết mơ màng ngủ tiếp.



Trạch Dương không hỏi tiếp ôm cô ngủ. Sáng sớm Trạch Dương đưa cô ra bến xe mới đi làm. Hạ gia không ở trong thành phố mà ở ngoài ngoại ô thành phố xung quang biệt thự đều được trồng hoa hồng đỏ mẹ cô thích nhất. Mộng Khiết đi xe khách ra ngoài ngoại ô thì xuống xe, đã có xe nhà đợi sẵn ở điểm xuống.

Lâm Cẩm Mai sáng sớm chuẩn bị nấu nướng một bàn ăn lớn. Mộng Khiết trở về chạy đến ôm lấy bà.

"Mẹ, thơm quá đi."- Mộng Khiết làm nũng với bà.

"Con bé này thật là, để mẹ xem nào. Gầy đi rồi, con bé này có chịu ăn uống đầy đủ không vậy?"-Lâm Cẩn Mai vuốt ve khuôn mặt cô đau lòng nói.

"Là do con muốn giảm cân thôi! Mẹ đừng lo quá mà."

"Cái gì mà giảm cân. Con xem có chút thịt nào đâu mà giảm cân."

"Không phải con về đây cho mẹ vỗ béo sao?"- Mộng Khiết nhõng nhẽo với bà.

"Được được, ba con sắp về rồi. Mau đi tắm rửa đi."

Mộng Khiết gật đầu mang đồ về phòng mình. Căn phòng mặc dù đã lâu không có người ở nhưng lại không hề có mùi ẩm mốc gì cả hơn nữa rất sạch sẽ. Mộng Khiết cằm điện thoại nhắn tin cho anh.

[ Em về nhà rồi!]

[ Có mệt không?]

[ Không có, chỉ đói thôi! Em đi tắm không làm phiền anh nữa. Tối về nhắn tin cho em nha.]

Mộng Khiết đặt điện thoại lên bàn vào phòng tắm rửa thay quần áo. Chạy đến xem điện thoại không thấy có tin nhắn mới xuống nhà ăn cơm.

"Ba."- Mộng Khiết chạy đến phía ba mình làm nũng.

"Về rồi hả? Nào ba xem, thương quá đi. Gầy rồi."

"Không có con gái giảm cân."

"Giảm gì mà giảm. Con gái béo một chút mới đáng yêu."-Hạ Vũ vỗ má cô cười.

"Được rồi, mau vào ăn cơm đi."-Lâm Cẩm Mai trong phòng bếp gọi tiếng.

Mộng Khiết vào phòng bếp thấy Hạ Mộng Đình và Hạ Tuấn Cường ngồi trên bàn. Hạ Mộng Đình là con gái riêng của Lâm Cẩm Mai kém cô ba tuổi sắp lên đại học, Hạ Tuấn Cường là em trai cùng cha khác mẹ với cô năm nay mười năm tuổi. Mặc dù vậy ba chị em cô tình cảm rất tốt.

"Chị hai, chị về rồi."- Hai đứa vừa thấy cô hò hét ầm lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Theo Đuổi Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook