Chương 64: Cậu đến cứu cô
Kiều Ngọc Liên
29/03/2023
Rồi mợ ta sụt sùi kể tiếp, vành mắt sưng đỏ, con ngươi đục ngầu, bởi ngày
nào mợ ta cũng khóc ngóng chồng về nhà với mình đến mờ cả mắt:
"Cậu Hai chưa một lần chịu ngủ chung giường với tôi, tuy cậu tôn trọng tôi nhưng nhìn ánh mắt cậu là biết, cậu rất chán ghét người vợ này. Khi cả hai chúng tôi còn bé tí, cha chồng đã cưới tôi về cho cậu. Rồi mẹ ruột cậu mắc tội gian díu với con người, bị xử chết. Cậu buồn nên bỏ nhà đi, chẳng đoái hoài gì đến tôi cả, chắc vì bị ép cưới nên cậu mới ghét tôi."
"Cậu là con vợ nhỏ nên mẹ chồng rất ghét vợ chồng tôi, vợ chồng anh Cả cũng suốt ngày kiếm cớ bắt nạt tôi, cũng may còn có cậu Út bênh vực người chị dâu này, nếu không một mình tôi chắc không sống nổi với cái nhà này mất..."
Mợ Hai nói một tràng dài rồi ho khù khụ, mợ ta lấy tay che miệng, lúc mở tay ra đã đầy ắp một hốc máu đen ngòm, mùi máu tanh tưởi xộc lên buồn nôn kinh khủng.
"Trời, mợ ho ra máu nhiều quá!" - Cô Ngải thất kinh, toan chạy ra ngoài gọi người hầu vào chăm sóc cho mợ ta.
"Không sao, có thuốc của cha chồng chế cho, tôi vẫn duy trì được cái mạng này."
Cô Ngải càng thấy kinh sợ hơn, từ cổ chí kim chưa từng nghe có bài thuốc nào lại man rợ như thuốc này.
"Đưa cô ra khỏi Hồ tộc trở về núi Thạch cũng được, nhưng tôi phải tìm cơ hội đã. Nếu cậu biết tôi dám đưa cô đi, cậu lại càng ghét tôi hơn..." - Mợ Hai vừa nói vừa cúi đầu khóc rất đáng thương.
"Tạm thời cô phải ở lại đây, ngoan ngoãn làm vợ nhỏ của cậu Hai, có cơ hội tôi sẽ đưa cô ra ngoài. Cái này hẳn là cô không biết, những người con gái được đưa vào Hồ tộc chỉ có hai khả năng: một là được người Hồ tộc cưới làm vợ, hai là bị đem đi tế lễ ăn thịt."
"Tôi biết rồi." - Cô Ngải ảm đạm nói.
Mợ Hai thoáng kinh ngạc, mợ ta cảm thấy cô gái này không tầm thường. Chuyện này nếu không phải Nhị Hồ nói cho cô biết thì chắc là cô tự nhận ra, nếu tự nhận ra thì cô ấy rất thông minh, còn nếu là Nhị Hồ nói thì chứng tỏ cậu rất quan tâm cô gái này. Đôi mắt mợ Hai khẽ đảo, dù là khả năng nào thì mợ ta cũng phải đề phòng cô Ngải, chứ không hoàn toàn tin tưởng cô.
Khu đất Nhị Hồ được chia bé nhất trong ba anh em, nhưng hắn với mợ Hai không có con cái, chỉ có hai vợ chồng ở nên vẫn rất rộng rãi. Hắn sắp xếp phòng của cô Ngải ở ngay cạnh phòng mình, còn phòng của mợ Hai thì xa tuốt ở tít chỗ phòng người hầu.
"Mợ ấy là vợ lớn danh chính ngôn thuận của anh, làm vậy không hay đâu."
Dù là người ngoài nhưng cô Ngải cũng thấy bất bình thay, Nhị Hồ vừa bước vào phòng cô, cô đã nói thẳng luôn.
Nhị Hồ hình như vừa uống say, hắn mở to đôi mắt đẹp yêu mị nhìn cô trừng trừng: "Các cô ở với nhau hoà thuận nhỉ, còn bênh nhau cơ đấy."
Dứt lời, hắn lao thẳng vào cô, đôi tay thon dài tóm chặt bả vai cô toan đẩy lên giường.
"Anh muốn gì? Đừng có làm bậy, nếu không tôi sẽ chết cho anh xem!"
Trên tay cô Ngải là cây kéo sắc nhọn, Nhị Hồ vừa mới chạm vào cô, cô đã lăm lăm cây kéo hướng vào cổ. Đôi mắt Nhị Hồ đỏ quạch như muốn chảy hai hàng lệ máu ra ngoài, hắn tức giận đẩy cô ngã xuống đất:
"Sao cô cứng đầu quá vậy? Hay cô uất ức vì phải làm vợ nhỏ? Nếu vậy thì để tôi bỏ Trúc Đình, cưới cô làm vợ lớn."
Trúc Đình là tên của mợ Hai, cô Ngải nghe đến đây thì nổi giận bừng bừng, máu trong người sôi lên: "Đồ tồi tệ, anh đối xử với vợ mình như vậy, có còn là đàn ông không?"
"Nhưng tôi không thích cô ta mà, tôi bị ép cưới, tôi không thích cô ta..."
Nhị Hồ bị cô mắng, hắn lủi thủi ngồi vào bàn, lại tiếp tục uống rượu, vành mắt đỏ hồng ấm ức như một đứa trẻ con. Cô Ngải thở dài, không biết làm sao để hắn chịu nín, đang tính chạy đi gọi mợ Hai thì căn phòng bỗng rung chuyển dữ dội.
"Động đất?" - Cô thầm nghĩ, lòng bất an.
Nhị Hồ thì vẫn ngồi tu rượu, thấy nhà rung ầm ầm vậy mà hắn vẫn ngồi ỳ ra đó không có phản ứng gì. Cô Ngải tưởng hắn say không biết gì nên gấp gáp chạy qua lay lay hắn:
"Này, anh mau tỉnh táo đi! Hình như có động đất..."
Nhị Hồ cười khẩy một cái yêu nghiệt, hắn loạng choạng đứng dậy đi đến trước cái bàn trang điểm tinh xảo, nơi đó có cái gương trang điểm nạm vàng ngọc lộng lẫy mà hắn chuẩn bị cho cô.
"Không phải động đất, là tên chồng hụt của cô đến phá nhà tôi."
Cô Ngải không hơi đâu mà bắt bẻ chuyện "chồng hụt" với "chồng thật" nữa, vì lúc này mặt gương đã hiện lên khung cảnh khiến cô chú ý hơn hết. Nơi đó chính là hang Hồ yêu ở trên núi Hồ, trước cửa hang, cậu Cảnh Dương đang chỉ huy người ném thuốc nổ vào hang, đất đá sụp đổ ầm ầm, khuôn mặt cậu lạnh tanh không cảm xúc, trông như quỷ sống dưới địa ngục chui lên vậy.
"Cậu Hai chưa một lần chịu ngủ chung giường với tôi, tuy cậu tôn trọng tôi nhưng nhìn ánh mắt cậu là biết, cậu rất chán ghét người vợ này. Khi cả hai chúng tôi còn bé tí, cha chồng đã cưới tôi về cho cậu. Rồi mẹ ruột cậu mắc tội gian díu với con người, bị xử chết. Cậu buồn nên bỏ nhà đi, chẳng đoái hoài gì đến tôi cả, chắc vì bị ép cưới nên cậu mới ghét tôi."
"Cậu là con vợ nhỏ nên mẹ chồng rất ghét vợ chồng tôi, vợ chồng anh Cả cũng suốt ngày kiếm cớ bắt nạt tôi, cũng may còn có cậu Út bênh vực người chị dâu này, nếu không một mình tôi chắc không sống nổi với cái nhà này mất..."
Mợ Hai nói một tràng dài rồi ho khù khụ, mợ ta lấy tay che miệng, lúc mở tay ra đã đầy ắp một hốc máu đen ngòm, mùi máu tanh tưởi xộc lên buồn nôn kinh khủng.
"Trời, mợ ho ra máu nhiều quá!" - Cô Ngải thất kinh, toan chạy ra ngoài gọi người hầu vào chăm sóc cho mợ ta.
"Không sao, có thuốc của cha chồng chế cho, tôi vẫn duy trì được cái mạng này."
Cô Ngải càng thấy kinh sợ hơn, từ cổ chí kim chưa từng nghe có bài thuốc nào lại man rợ như thuốc này.
"Đưa cô ra khỏi Hồ tộc trở về núi Thạch cũng được, nhưng tôi phải tìm cơ hội đã. Nếu cậu biết tôi dám đưa cô đi, cậu lại càng ghét tôi hơn..." - Mợ Hai vừa nói vừa cúi đầu khóc rất đáng thương.
"Tạm thời cô phải ở lại đây, ngoan ngoãn làm vợ nhỏ của cậu Hai, có cơ hội tôi sẽ đưa cô ra ngoài. Cái này hẳn là cô không biết, những người con gái được đưa vào Hồ tộc chỉ có hai khả năng: một là được người Hồ tộc cưới làm vợ, hai là bị đem đi tế lễ ăn thịt."
"Tôi biết rồi." - Cô Ngải ảm đạm nói.
Mợ Hai thoáng kinh ngạc, mợ ta cảm thấy cô gái này không tầm thường. Chuyện này nếu không phải Nhị Hồ nói cho cô biết thì chắc là cô tự nhận ra, nếu tự nhận ra thì cô ấy rất thông minh, còn nếu là Nhị Hồ nói thì chứng tỏ cậu rất quan tâm cô gái này. Đôi mắt mợ Hai khẽ đảo, dù là khả năng nào thì mợ ta cũng phải đề phòng cô Ngải, chứ không hoàn toàn tin tưởng cô.
Khu đất Nhị Hồ được chia bé nhất trong ba anh em, nhưng hắn với mợ Hai không có con cái, chỉ có hai vợ chồng ở nên vẫn rất rộng rãi. Hắn sắp xếp phòng của cô Ngải ở ngay cạnh phòng mình, còn phòng của mợ Hai thì xa tuốt ở tít chỗ phòng người hầu.
"Mợ ấy là vợ lớn danh chính ngôn thuận của anh, làm vậy không hay đâu."
Dù là người ngoài nhưng cô Ngải cũng thấy bất bình thay, Nhị Hồ vừa bước vào phòng cô, cô đã nói thẳng luôn.
Nhị Hồ hình như vừa uống say, hắn mở to đôi mắt đẹp yêu mị nhìn cô trừng trừng: "Các cô ở với nhau hoà thuận nhỉ, còn bênh nhau cơ đấy."
Dứt lời, hắn lao thẳng vào cô, đôi tay thon dài tóm chặt bả vai cô toan đẩy lên giường.
"Anh muốn gì? Đừng có làm bậy, nếu không tôi sẽ chết cho anh xem!"
Trên tay cô Ngải là cây kéo sắc nhọn, Nhị Hồ vừa mới chạm vào cô, cô đã lăm lăm cây kéo hướng vào cổ. Đôi mắt Nhị Hồ đỏ quạch như muốn chảy hai hàng lệ máu ra ngoài, hắn tức giận đẩy cô ngã xuống đất:
"Sao cô cứng đầu quá vậy? Hay cô uất ức vì phải làm vợ nhỏ? Nếu vậy thì để tôi bỏ Trúc Đình, cưới cô làm vợ lớn."
Trúc Đình là tên của mợ Hai, cô Ngải nghe đến đây thì nổi giận bừng bừng, máu trong người sôi lên: "Đồ tồi tệ, anh đối xử với vợ mình như vậy, có còn là đàn ông không?"
"Nhưng tôi không thích cô ta mà, tôi bị ép cưới, tôi không thích cô ta..."
Nhị Hồ bị cô mắng, hắn lủi thủi ngồi vào bàn, lại tiếp tục uống rượu, vành mắt đỏ hồng ấm ức như một đứa trẻ con. Cô Ngải thở dài, không biết làm sao để hắn chịu nín, đang tính chạy đi gọi mợ Hai thì căn phòng bỗng rung chuyển dữ dội.
"Động đất?" - Cô thầm nghĩ, lòng bất an.
Nhị Hồ thì vẫn ngồi tu rượu, thấy nhà rung ầm ầm vậy mà hắn vẫn ngồi ỳ ra đó không có phản ứng gì. Cô Ngải tưởng hắn say không biết gì nên gấp gáp chạy qua lay lay hắn:
"Này, anh mau tỉnh táo đi! Hình như có động đất..."
Nhị Hồ cười khẩy một cái yêu nghiệt, hắn loạng choạng đứng dậy đi đến trước cái bàn trang điểm tinh xảo, nơi đó có cái gương trang điểm nạm vàng ngọc lộng lẫy mà hắn chuẩn bị cho cô.
"Không phải động đất, là tên chồng hụt của cô đến phá nhà tôi."
Cô Ngải không hơi đâu mà bắt bẻ chuyện "chồng hụt" với "chồng thật" nữa, vì lúc này mặt gương đã hiện lên khung cảnh khiến cô chú ý hơn hết. Nơi đó chính là hang Hồ yêu ở trên núi Hồ, trước cửa hang, cậu Cảnh Dương đang chỉ huy người ném thuốc nổ vào hang, đất đá sụp đổ ầm ầm, khuôn mặt cậu lạnh tanh không cảm xúc, trông như quỷ sống dưới địa ngục chui lên vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.