Chương 63
Kiều Ngọc Liên
29/03/2023
"Cũng chỉ là một con vợ nhỏ thôi, nó muốn thì cứ cho nó cưới."
Hồ ông nhìn sâu vào đôi mắt Nhị Hồ, nó đã bỏ nhà đi năm mươi năm khiến lòng ông dằn vặt rất nhiều. Đôi mắt giống hệt mắt mẹ nó làm Hồ ông choáng váng nhớ lại chuyện năm xưa, tính Nhị Hồ rất ngang ngược, không cho nó cưới cô gái này, e là nó lại bỏ nhà đi tiếp.
Nhị Hồ nở nụ cười yêu nghiệt, chẳng thèm nhìn ai, nghênh ngang dắt cô Ngải đi về căn viện của hắn. Hắn giải huyệt cho cô, vừa lấy lại được giọng nói cô đã uất ức kêu lên:
"Tôi muốn về, mau thả tôi v..."
Câu nói không thoát hết nổi khỏi miệng vì có một cặp mắt từ trong bóng tối nhìn chòng chọc vào cô. Đôi mắt loé lên ánh sáng xanh nhè nhẹ, ngay từ khi bước vào phòng cô đã cảm nhận có cái gì cứ theo dõi, ám theo cô, hoá ra là đôi mắt này.
"Cậu, cậu về rồi."
Một người phụ nữ thân thể mảnh mai yếu đuối, khuôn mặt nhợt nhạt trắng bệch, không có chút sức sống nào. Hốc mắt cô ta thâm quầng, tròng mắt lồi ra, mái tóc xơ xác trụi mất một mảng ngay giữa đỉnh đầu, để lộ lớp da đầu trầy da rớm máu.
"Aaaa..." - Cô Ngải giật thót cả người, không ngỡ đây là một người sống.
"Ừ, có khoẻ không?"
Nhị Hồ thản nhiên đáp lại, tuy hỏi han quan tâm nhưng ánh mắt hắn lại lạnh nhạt.
"Em vẫn khoẻ, đây chính là vợ nhỏ cậu mới cưới à? Cô ấy xinh đẹp thế này hẳn là cậu rất yêu thích, không xấu xí doạ người như em, khiến cậu chán ghét."
Cô Ngải nhíu mày, đây hẳn là vợ lớn của Nhị Hồ đi. Khen cô nhưng lại tự dìm bản thân mình xuống, nghe giọng điệu chua xót, uất ức nhưng không dám trách móc chồng cưới vợ nhỏ. Cô còn đang định nói cho rõ ràng với Nhị Hồ, cô đã có chồng hắn đã có vợ, xin hãy thả cô về, thì vợ hắn đã đến hỏi tội cô rồi đây.
"Đừng nói linh tinh, mợ uống thuốc đầy đủ thì sức khoẻ sẽ hồi phục thôi. Người đâu, đến giờ mợ uống thuốc sao còn chưa đem lên?"
Nhị Hồ quát ra ngoài, người phụ nữ nghe đến phải uống thuốc thì bả vai bỗng rụt lại run rẩy kịch liệt. Người hầu mang một cái niêu nhỏ vào, cẩn thận mở ra rồi biến ra ngoài thật nhanh, không biết là sợ cái gì.
Mùi tanh nồng ói mửa xộc lên khiến cô Ngải không nhịn được mà nhìn vào cái niêu kia. Trong đó là rất nhiều, lúc nhúc những con rắn không đầu, máu từ chỗ đứt đầu của chúng tuôn ra nhiều vô kể. Những con rắn không đầu lặn ngụp trong máu của chính mình chảy ra, chúng cứ lúc nhúc ngoi lên như muốn thoát ra ngoài.
"Mợ mau uống thuốc đi, phải uống đúng giờ mới có hiệu quả."
Nhị Hồ dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn người phụ nữ, không cho cô ta cơ hội từ chối. Cô ta cứ run rẩy không dám lại gần cái niêu rắn kia, thì Nhị Hồ lại sai người hầu vào cho cô ta uống.
"Mợ Hai, xin thứ lỗi."
Ba người hầu tiến vào, hai người giữ hai tay, một người dùng đũa gắp từng con rắn không đầu nhét vào miệng mợ Hai. Khuôn mặt vốn đã tái nhợt lại càng trở nên xám xanh, sau một hồi vật lộn rất lâu, cuối cùng mợ Hai cũng bị ép nuốt hết số rắn đó vào bụng.
"Thuốc của cha đích thân chế, tuy khó uống nhưng tốt cho bệnh tình của mợ. Mợ đừng phụ lòng quan tâm của cha."
Nhị Hồ nói rồi đi ra ngoài, để cô Ngải ở lại: "Hai người làm quen đi."
Cô Ngải còn sống chết muốn rời khỏi đây, nhưng trông thấy bộ dạng sống không bằng chết của mợ Hai, không nhịn được ở lại hỏi han mợ ta mấy câu:
"Cô ổn không? Thứ đó... nuốt vào người không sao chứ?"
Mợ Hai vật vờ dựa vào ghế như cái xác chết, đưa tay lên lau vết máu còn dính bên miệng. Cô ta lên tiếng, giọng điệu nghe rất chua xót xen lẫn mỉa mai cô Ngải:
"Cáo ăn rắn là chuyện bình thường, tôi không sao, cô không cần phải giả vờ quan tâm đâu. Đồ đàn bà không biết xấu hổ giật chồng người khác!"
Cô Ngải nhíu mày, nếu không phải thông cảm người phụ nữ này bị bệnh tật hành hạ thì cô đã không bỏ qua câu nói vô căn cứ kia:
"Mợ Hai hiểu lầm rồi, chồng mợ tôi không quen! Tôi là bị bắt về đây."
"Cô nói gì?" - Mợ Hai trợn tròn mắt kinh ngạc, đôi tròng mắt bình thường đã lồi ra, bây giờ càng trông như sắp lọt ra khỏi hốc mắt.
Cô Ngải kể qua một lượt vì sao mình bị bắt tới đây, thành khẩn cầu xin:
"Nếu cô có thể giúp tôi rời khỏi đây, trở về núi Thạch, tôi xin đội ơn cô suốt đời! Chỉ cần là chuyện tôi làm được, cô muốn gì tôi cũng cố đền đáp cho cô!"
Mợ Hai giương đôi mắt trắng dã nhìn chòng chọc vào cô một hồi lâu, như thể nghi ngờ cô nói có thật không:
"Tốt nhất cô đừng có lừa tôi! Tôi chẳng cần cô phải đền đáp, cô chỉ cần rời xa chồng tôi thôi!"
Mợ ta ngừng một lúc rồi lại nói tiếp, khuôn mặt hốc hác như quỷ sống trông rất tiều tuỵ: "Nhưng mà, chồng tôi thích cô như vậy, nếu cô khuyên cậu chịu ở nhà với tôi, tôi cảm kích cô lắm."
Hồ ông nhìn sâu vào đôi mắt Nhị Hồ, nó đã bỏ nhà đi năm mươi năm khiến lòng ông dằn vặt rất nhiều. Đôi mắt giống hệt mắt mẹ nó làm Hồ ông choáng váng nhớ lại chuyện năm xưa, tính Nhị Hồ rất ngang ngược, không cho nó cưới cô gái này, e là nó lại bỏ nhà đi tiếp.
Nhị Hồ nở nụ cười yêu nghiệt, chẳng thèm nhìn ai, nghênh ngang dắt cô Ngải đi về căn viện của hắn. Hắn giải huyệt cho cô, vừa lấy lại được giọng nói cô đã uất ức kêu lên:
"Tôi muốn về, mau thả tôi v..."
Câu nói không thoát hết nổi khỏi miệng vì có một cặp mắt từ trong bóng tối nhìn chòng chọc vào cô. Đôi mắt loé lên ánh sáng xanh nhè nhẹ, ngay từ khi bước vào phòng cô đã cảm nhận có cái gì cứ theo dõi, ám theo cô, hoá ra là đôi mắt này.
"Cậu, cậu về rồi."
Một người phụ nữ thân thể mảnh mai yếu đuối, khuôn mặt nhợt nhạt trắng bệch, không có chút sức sống nào. Hốc mắt cô ta thâm quầng, tròng mắt lồi ra, mái tóc xơ xác trụi mất một mảng ngay giữa đỉnh đầu, để lộ lớp da đầu trầy da rớm máu.
"Aaaa..." - Cô Ngải giật thót cả người, không ngỡ đây là một người sống.
"Ừ, có khoẻ không?"
Nhị Hồ thản nhiên đáp lại, tuy hỏi han quan tâm nhưng ánh mắt hắn lại lạnh nhạt.
"Em vẫn khoẻ, đây chính là vợ nhỏ cậu mới cưới à? Cô ấy xinh đẹp thế này hẳn là cậu rất yêu thích, không xấu xí doạ người như em, khiến cậu chán ghét."
Cô Ngải nhíu mày, đây hẳn là vợ lớn của Nhị Hồ đi. Khen cô nhưng lại tự dìm bản thân mình xuống, nghe giọng điệu chua xót, uất ức nhưng không dám trách móc chồng cưới vợ nhỏ. Cô còn đang định nói cho rõ ràng với Nhị Hồ, cô đã có chồng hắn đã có vợ, xin hãy thả cô về, thì vợ hắn đã đến hỏi tội cô rồi đây.
"Đừng nói linh tinh, mợ uống thuốc đầy đủ thì sức khoẻ sẽ hồi phục thôi. Người đâu, đến giờ mợ uống thuốc sao còn chưa đem lên?"
Nhị Hồ quát ra ngoài, người phụ nữ nghe đến phải uống thuốc thì bả vai bỗng rụt lại run rẩy kịch liệt. Người hầu mang một cái niêu nhỏ vào, cẩn thận mở ra rồi biến ra ngoài thật nhanh, không biết là sợ cái gì.
Mùi tanh nồng ói mửa xộc lên khiến cô Ngải không nhịn được mà nhìn vào cái niêu kia. Trong đó là rất nhiều, lúc nhúc những con rắn không đầu, máu từ chỗ đứt đầu của chúng tuôn ra nhiều vô kể. Những con rắn không đầu lặn ngụp trong máu của chính mình chảy ra, chúng cứ lúc nhúc ngoi lên như muốn thoát ra ngoài.
"Mợ mau uống thuốc đi, phải uống đúng giờ mới có hiệu quả."
Nhị Hồ dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn người phụ nữ, không cho cô ta cơ hội từ chối. Cô ta cứ run rẩy không dám lại gần cái niêu rắn kia, thì Nhị Hồ lại sai người hầu vào cho cô ta uống.
"Mợ Hai, xin thứ lỗi."
Ba người hầu tiến vào, hai người giữ hai tay, một người dùng đũa gắp từng con rắn không đầu nhét vào miệng mợ Hai. Khuôn mặt vốn đã tái nhợt lại càng trở nên xám xanh, sau một hồi vật lộn rất lâu, cuối cùng mợ Hai cũng bị ép nuốt hết số rắn đó vào bụng.
"Thuốc của cha đích thân chế, tuy khó uống nhưng tốt cho bệnh tình của mợ. Mợ đừng phụ lòng quan tâm của cha."
Nhị Hồ nói rồi đi ra ngoài, để cô Ngải ở lại: "Hai người làm quen đi."
Cô Ngải còn sống chết muốn rời khỏi đây, nhưng trông thấy bộ dạng sống không bằng chết của mợ Hai, không nhịn được ở lại hỏi han mợ ta mấy câu:
"Cô ổn không? Thứ đó... nuốt vào người không sao chứ?"
Mợ Hai vật vờ dựa vào ghế như cái xác chết, đưa tay lên lau vết máu còn dính bên miệng. Cô ta lên tiếng, giọng điệu nghe rất chua xót xen lẫn mỉa mai cô Ngải:
"Cáo ăn rắn là chuyện bình thường, tôi không sao, cô không cần phải giả vờ quan tâm đâu. Đồ đàn bà không biết xấu hổ giật chồng người khác!"
Cô Ngải nhíu mày, nếu không phải thông cảm người phụ nữ này bị bệnh tật hành hạ thì cô đã không bỏ qua câu nói vô căn cứ kia:
"Mợ Hai hiểu lầm rồi, chồng mợ tôi không quen! Tôi là bị bắt về đây."
"Cô nói gì?" - Mợ Hai trợn tròn mắt kinh ngạc, đôi tròng mắt bình thường đã lồi ra, bây giờ càng trông như sắp lọt ra khỏi hốc mắt.
Cô Ngải kể qua một lượt vì sao mình bị bắt tới đây, thành khẩn cầu xin:
"Nếu cô có thể giúp tôi rời khỏi đây, trở về núi Thạch, tôi xin đội ơn cô suốt đời! Chỉ cần là chuyện tôi làm được, cô muốn gì tôi cũng cố đền đáp cho cô!"
Mợ Hai giương đôi mắt trắng dã nhìn chòng chọc vào cô một hồi lâu, như thể nghi ngờ cô nói có thật không:
"Tốt nhất cô đừng có lừa tôi! Tôi chẳng cần cô phải đền đáp, cô chỉ cần rời xa chồng tôi thôi!"
Mợ ta ngừng một lúc rồi lại nói tiếp, khuôn mặt hốc hác như quỷ sống trông rất tiều tuỵ: "Nhưng mà, chồng tôi thích cô như vậy, nếu cô khuyên cậu chịu ở nhà với tôi, tôi cảm kích cô lắm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.