Thị Trấn Dầu Mỏ Bị Bỏ Hoang Của Ta Trở Thành Đô Thị Tuyến Một (Bản Dịch)
Chương 49: Người Anh Em, Làm Ơn (1)
Bát Nguyệt Hoàng
10/05/2024
"Mặc dù hôm nay mình đã kiếm được 1500 điểm cầm đồ, nhưng sau này sẽ ngày càng khó khăn hơn, trừ khi mình đào sâu từng đống đổ nát, dọn dẹp từng mảnh tàn tích!"
Quay lại vấn đề chính, Từ Hành quay đầu nhìn lại phía sau.
Vào buổi chiều, hắn gần như đã đi đến tất cả đống đổ nát ở khu vực phía bắc của thị trấn Băng Hồ, thu gom hầu hết các thanh gỗ, đinh sắt lộ ra ngoài. Lần sau, hắn cũng không thể dễ dàng kiếm được nhiều điểm cầm đồ như vậy.
Tất nhiên, cơ sở vật chất bên trong ngôi nhà nhỏ càng ngày càng nhiều, ngay cả khi không có điểm cầm đồ thì hắn cũng có thể thoải mái sinh hoạt.
Cứ như vậy, đi trong bóng tối suốt nửa tiếng đồng hồ, Từ Hành cuối cùng cũng trở về ngôi nhà nhỏ, mở cửa, xách theo xô nhỏ rửa mặt, sau đó mới đi vào phòng bếp.
Mặc dù đã đào bới đống đổ nát cả ngày, nhưng bây giờ có nồi có bếp, nếu hắn còn ăn lương khô thì quả thực không ổn.
"Nấu món gì đây?"
Với sự trợ giúp của đèn pin, Từ Hành vừa nhìn xung quanh vừa gãi đầu.
Bây giờ, ngoại trừ sàn nhà không được lát gạch đỏ, thì căn bếp đã có sẵn mọi thứ bao gồm dao thớt, xô chậu. Thậm chí, đống củi khô lấy ra từ đống đổ nát cũng đã được sắp xếp gọn gàng ở bên cạnh bếp lò bằng đất.
Hạn chế duy nhất chính là, bởi vì chỉ có một tấm pin năng lượng mặt trời, cho nên gian bếp hiện vẫn chưa có đèn.
Nấu cơm vào ban ngày thì không sao, nhưng vào buổi tối vẫn hơi bất tiện.
"Hay là làm mì xào trứng?"
Suy nghĩ một lúc, Từ Hành xắn tay áo định bắt đầu nhóm lửa.
Ting ting ting ting.
Nhưng ngay khi Từ Hành chuẩn bị nhóm lửa, thì điện thoại đột nhiên phát ra một tiếng chuông báo, không phải cuộc gọi điện thoại mà là âm thanh video WeChat.
"Gọi video ư?"
Từ Hành lập tức lấy điện thoại ra.
"Anh Long ư?" Nhìn thấy tên người gọi, Từ Hành có chút ngạc nhiên, nhưng sau khi lấy lại bình tĩnh, hắn vẫn chấp nhận kết nối với video.
"Người anh em, bây giờ cậu có tiện nói chuyện không?"
Video vừa được kết nối, Từ Hành hắn lập tức nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Vương Long. Hắn nhìn bài trí phía sau đối phương, liền suy đoán đối phương đang ở trong một khách sạn cao cấp.
"Tôi cũng không có việc gì! Anh Long, anh đến huyện A Tắc rồi à?"
Từ Hành cầm điện thoại đi ra khỏi bếp, đi vào ngôi nhà nhỏ.
"Bây giờ tôi đang ở thành phố Tửu Cách rồi!"
Vương Long xoay camera, để cho Từ Hành nhìn thấy môi trường xung quanh.
"Thành phố Tửu Cách? Nhanh vậy ư?" Từ Hành sửng sốt.
"Ôi, cậu không biết đâu! Sau khi đi đến huyện A Tắc, chúng tôi đã thuê một chiếc ô tô và đi đến thành phố Tửu Cách, hiện tại cũng vừa mới ổn định chỗ ơ mà thôi." Vương Long vội vàng nói.
"Ồ? Nếu đã đến thành phố Tửu Cách, thì ngày mai anh sẽ trở về Hải thị sao?” Từ Hành thuận miệng nói tiếp.
Những người đi xe đạp như Vương Long hay Phàn Thiên, về cơ bản đều yêu thích trải nghiệm cảm giác đạp xe ở một khu vực cụ thể, nhưng sau khi đến thành phố cấp huyện, bọn họ thường sẽ đi máy bay trở về nhà.
"Ừ! Tôi có chút việc phải giải quyết ở Hải thị, nếu không thì chắc chắn sẽ chơi đùa thêm vài ngày nữa." Vương Long gật đầu.
Tuy nhiên, chưa đợi Từ Hành nói gì, Vương Long có chút ngại ngùng mở lời: "Đúng rồi, người anh em, tôi còn có chuyện muốn nhờ cậu."
"Có chuyện gì? Anh Long cứ nói đi, miễn là tôi giúp được!" Từ Hành có chút sửng sốt.
Về lý thuyết mà nói, chuyện mà ngay cả một phú nhị đại như Vương Long cũng không giải quyết được, thì hắn căn bản cũng không làm được, tất nhiên ngoại trừ y học và nấu ăn.
"Người anh em, là thế này, nếu như hai ngày nữa có một nhóm người đến chỗ cậu, thì cậu làm ơn hãy nấu một bữa cơm chào đón họ, sau đó nói rằng khu cắm trại Băng Hồ các cậu mới khai trương!" Nói xong câu này, Vương Long càng thêm ngại ngùng.
"Cái gì? Khu cắm trại Băng Hồ ư?” Từ Hành ngẩn ra.
Rốt cuộc là chuyện gì đây?
"Người anh em, là thế này, hôm nay một "người bạn" của tôi gọi điện để hỏi thăm tình hình đạp xe của tôi, tôi không kìm được nên thuận miệng khoác lác rằng chính mình đã ở một khu cắm trại tại thị trấn dầu mỏ bỏ hoang, mà ông chủ kinh doanh khu cắm trại đó là người anh em mà tôi mới quen biết gần đây, ngoài việc biết một chút về y học thì còn có tay nghề nấu ăn siêu đỉnh, thậm chí còn đỉnh hơn cả một số đầu bếp cao cấp nổi tiếng trong nước.
Kết quả, ông ấy nói rằng đoàn xe của mình đang ở tỉnh Tân Cương, hai ngày nữa sẽ đi qua quốc lộ 215, chắc chắn đến lúc đó sẽ đến khu cắm trại của cậu để nghỉ ngơi qua đêm, thậm chí còn muốn nếm thử đồ ăn do cậu nấu…" Vương Long vừa ngại ngùng gãi đầu vừa giải thích lý do.
"Chỉ vì chuyện này ư?" Từ Hành dần dần hiểu ra.
"Ừ!"
"Tôi còn tưởng là chuyện gì, chuyện này đơn giản! Một khi đoàn xe của họ đến đây, tôi chắc chắn sẽ đích thân chào đón." Từ Hành gật đầu đồng ý.
Đây không phải là chuyện gì to tát.
Quay lại vấn đề chính, Từ Hành quay đầu nhìn lại phía sau.
Vào buổi chiều, hắn gần như đã đi đến tất cả đống đổ nát ở khu vực phía bắc của thị trấn Băng Hồ, thu gom hầu hết các thanh gỗ, đinh sắt lộ ra ngoài. Lần sau, hắn cũng không thể dễ dàng kiếm được nhiều điểm cầm đồ như vậy.
Tất nhiên, cơ sở vật chất bên trong ngôi nhà nhỏ càng ngày càng nhiều, ngay cả khi không có điểm cầm đồ thì hắn cũng có thể thoải mái sinh hoạt.
Cứ như vậy, đi trong bóng tối suốt nửa tiếng đồng hồ, Từ Hành cuối cùng cũng trở về ngôi nhà nhỏ, mở cửa, xách theo xô nhỏ rửa mặt, sau đó mới đi vào phòng bếp.
Mặc dù đã đào bới đống đổ nát cả ngày, nhưng bây giờ có nồi có bếp, nếu hắn còn ăn lương khô thì quả thực không ổn.
"Nấu món gì đây?"
Với sự trợ giúp của đèn pin, Từ Hành vừa nhìn xung quanh vừa gãi đầu.
Bây giờ, ngoại trừ sàn nhà không được lát gạch đỏ, thì căn bếp đã có sẵn mọi thứ bao gồm dao thớt, xô chậu. Thậm chí, đống củi khô lấy ra từ đống đổ nát cũng đã được sắp xếp gọn gàng ở bên cạnh bếp lò bằng đất.
Hạn chế duy nhất chính là, bởi vì chỉ có một tấm pin năng lượng mặt trời, cho nên gian bếp hiện vẫn chưa có đèn.
Nấu cơm vào ban ngày thì không sao, nhưng vào buổi tối vẫn hơi bất tiện.
"Hay là làm mì xào trứng?"
Suy nghĩ một lúc, Từ Hành xắn tay áo định bắt đầu nhóm lửa.
Ting ting ting ting.
Nhưng ngay khi Từ Hành chuẩn bị nhóm lửa, thì điện thoại đột nhiên phát ra một tiếng chuông báo, không phải cuộc gọi điện thoại mà là âm thanh video WeChat.
"Gọi video ư?"
Từ Hành lập tức lấy điện thoại ra.
"Anh Long ư?" Nhìn thấy tên người gọi, Từ Hành có chút ngạc nhiên, nhưng sau khi lấy lại bình tĩnh, hắn vẫn chấp nhận kết nối với video.
"Người anh em, bây giờ cậu có tiện nói chuyện không?"
Video vừa được kết nối, Từ Hành hắn lập tức nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Vương Long. Hắn nhìn bài trí phía sau đối phương, liền suy đoán đối phương đang ở trong một khách sạn cao cấp.
"Tôi cũng không có việc gì! Anh Long, anh đến huyện A Tắc rồi à?"
Từ Hành cầm điện thoại đi ra khỏi bếp, đi vào ngôi nhà nhỏ.
"Bây giờ tôi đang ở thành phố Tửu Cách rồi!"
Vương Long xoay camera, để cho Từ Hành nhìn thấy môi trường xung quanh.
"Thành phố Tửu Cách? Nhanh vậy ư?" Từ Hành sửng sốt.
"Ôi, cậu không biết đâu! Sau khi đi đến huyện A Tắc, chúng tôi đã thuê một chiếc ô tô và đi đến thành phố Tửu Cách, hiện tại cũng vừa mới ổn định chỗ ơ mà thôi." Vương Long vội vàng nói.
"Ồ? Nếu đã đến thành phố Tửu Cách, thì ngày mai anh sẽ trở về Hải thị sao?” Từ Hành thuận miệng nói tiếp.
Những người đi xe đạp như Vương Long hay Phàn Thiên, về cơ bản đều yêu thích trải nghiệm cảm giác đạp xe ở một khu vực cụ thể, nhưng sau khi đến thành phố cấp huyện, bọn họ thường sẽ đi máy bay trở về nhà.
"Ừ! Tôi có chút việc phải giải quyết ở Hải thị, nếu không thì chắc chắn sẽ chơi đùa thêm vài ngày nữa." Vương Long gật đầu.
Tuy nhiên, chưa đợi Từ Hành nói gì, Vương Long có chút ngại ngùng mở lời: "Đúng rồi, người anh em, tôi còn có chuyện muốn nhờ cậu."
"Có chuyện gì? Anh Long cứ nói đi, miễn là tôi giúp được!" Từ Hành có chút sửng sốt.
Về lý thuyết mà nói, chuyện mà ngay cả một phú nhị đại như Vương Long cũng không giải quyết được, thì hắn căn bản cũng không làm được, tất nhiên ngoại trừ y học và nấu ăn.
"Người anh em, là thế này, nếu như hai ngày nữa có một nhóm người đến chỗ cậu, thì cậu làm ơn hãy nấu một bữa cơm chào đón họ, sau đó nói rằng khu cắm trại Băng Hồ các cậu mới khai trương!" Nói xong câu này, Vương Long càng thêm ngại ngùng.
"Cái gì? Khu cắm trại Băng Hồ ư?” Từ Hành ngẩn ra.
Rốt cuộc là chuyện gì đây?
"Người anh em, là thế này, hôm nay một "người bạn" của tôi gọi điện để hỏi thăm tình hình đạp xe của tôi, tôi không kìm được nên thuận miệng khoác lác rằng chính mình đã ở một khu cắm trại tại thị trấn dầu mỏ bỏ hoang, mà ông chủ kinh doanh khu cắm trại đó là người anh em mà tôi mới quen biết gần đây, ngoài việc biết một chút về y học thì còn có tay nghề nấu ăn siêu đỉnh, thậm chí còn đỉnh hơn cả một số đầu bếp cao cấp nổi tiếng trong nước.
Kết quả, ông ấy nói rằng đoàn xe của mình đang ở tỉnh Tân Cương, hai ngày nữa sẽ đi qua quốc lộ 215, chắc chắn đến lúc đó sẽ đến khu cắm trại của cậu để nghỉ ngơi qua đêm, thậm chí còn muốn nếm thử đồ ăn do cậu nấu…" Vương Long vừa ngại ngùng gãi đầu vừa giải thích lý do.
"Chỉ vì chuyện này ư?" Từ Hành dần dần hiểu ra.
"Ừ!"
"Tôi còn tưởng là chuyện gì, chuyện này đơn giản! Một khi đoàn xe của họ đến đây, tôi chắc chắn sẽ đích thân chào đón." Từ Hành gật đầu đồng ý.
Đây không phải là chuyện gì to tát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.