Chương 14: Hi vọng!
Ceyne
12/03/2024
Lý Phong đứng trước vợ của Lý Ưng, cảm nhận sự sốc và đau đớn trong từng hơi thở của bà. Anh nhìn thấy cô vợ đau đớn, bàng hoàng trước thân hình của chồng mình, mắt đầy nước và run rẩy khi hỏi về tình trạng của Lý Ưng. Cảm xúc của Lý Phong trào dâng khi phải đối diện với cảnh tượng đau lòng này, nhưng anh biết rằng bây giờ không phải lúc để mình đổ gục.
"Lý Ưng... anh ấy... đã ra đi," Lý Phong nói nhẹ nhàng, giọng điệu của anh chứa đựng sự đau khổ và tiếc nuối sâu sắc. "Anh ấy đã chiến đấu dũng cảm, và bây giờ... anh ấy được nghỉ ngơi."
Cô vợ của Lý Ưng bàng hoàng, mắt chớp chập không tin vào những gì cô vừa nghe. Đau đớn lấn át mọi suy tư, cô không thể tin rằng chồng mình đã ra đi mãi mãi. Ôm lấy thân xác của Lý Ưng, cô hét lên trong đau đớn và tuyệt vọng.
Lý Phong không biết phải làm gì, chỉ biết đứng nhìn cảnh tượng đau lòng trước mắt. Trái tim anh rỉ máu, nhưng trí óc của anh vẫn lúc nào cũng bình tĩnh, sẵn sàng đối diện với mọi thách thức. Hôm nay, anh không chỉ mất đi người anh em, mà còn phải chứng kiến đau đớn của gia đình người anh em.
Lý Phong cảm nhận được đau đớn khắc khoải trong lời nói và ánh mắt của vợ Lý Ưng. Anh ôm chị gái của mình một cách ôn hòa và dịu dàng. "Chị ở lại đây cùng Lý Ưng, em sẽ ra ngoài một lát."
Anh cảm thấy trái tim mình như bị nghiền nát, nhưng anh biết mình phải kiềm chế, phải là điểm tựa vững chắc cho những người thân yêu trong lúc này. Lý Phong bước ra khỏi nhà, để lại chị gái của mình trong cơn đau đớn tột cùng. Điều duy nhất anh có thể làm lúc này là giữ cho bản thân mình và 3 cô em còn lại mạnh mẽ, để có thể đứng lên, tiếp tục cuộc sống và bảo vệ những người họ yêu thương.
Trong góc nhỏ của căn phòng, Lý Phong ngồi một mình, ánh nến le lói, soi sáng khuôn mặt mang vẻ mệt mỏi và đau khổ của anh. Hồi ức về những kỷ niệm ngọt ngào và những cuộc phiêu lưu bên Lý Ưng hiện lên trong tâm trí anh như những cảnh phim kỷ niệm vừa đẹp đẽ vừa đau lòng.
Anh nhớ lại những ngày thơ ấu, khi họ cùng nhau trộm gà của cha để nướng ăn, cảm giác lén lút và hồn nhiên trong từng hành động, trong từng lời cười. Hình ảnh Lý Ưng, với ánh mắt sáng lấp lánh và nụ cười hồn nhiên, hiện lên trước mắt anh, khiến cho trái tim của Lý Phong đầy ắp niềm nhớ nhung và xúc động.
Những cuộc phiêu lưu trong võ lâm cũng hiện ra trong tâm trí của Lý Phong. Họ từng trải qua những nguy hiểm, chiến đấu bên nhau, luôn hỗ trợ lẫn nhau trong mọi hoàn cảnh. Mỗi kỷ niệm, mỗi thử thách, đều làm cho tình đồng đội giữa họ càng trở nên bền chặt hơn. Nhưng giờ đây, những hình ảnh đó chỉ còn lại trong ký ức, như một dấu vết của quá khứ không thể quay lại.
Lý Phong không thể không cảm thấy mất mát và đau lòng khi nhớ về những kỷ niệm đó. Cảm xúc đầy đau đớn nhưng cũng đầy ý nghĩa vẫn lan tỏa trong không gian yên bình, khiến cho không gian xung quanh trở nên sâu lắng và ấm áp.
Lý Phong ngồi trong bóng tối, nước mắt lăn dài trên má, những giọt nước mắt ấm áp trượt dài trên khuôn mặt ửng hồng. Tiếng khóc của anh vang vọng trong căn phòng, như những đợt sóng dữ dội của biển cả. Cảm xúc đau đớn và tiếc nuối như một cơn sóng lớn cuồn cuộn tràn vào tâm trí anh, khiến cho anh không thể kiềm chế được nữa.
Gào thét của Lý Phong cắt ngang không gian yên bình, như những đợt gió mạnh kéo lên từ biển khơi. Tiếng khóc của anh không chỉ là tiếng than thở của một con người đang chịu đựng sự mất mát, mà còn là sự phản ánh của sự tuyệt vọng và hỗn loạn trong tâm hồn.
Cảm xúc cuồn cuộn như một cơn lũ dữ, cuốn trôi đi mọi thứ xung quanh và chiếm lĩnh mọi khía cạnh của tâm trí Lý Phong. Anh không còn kiểm soát được bản thân, mà chỉ cảm thấy sự tổn thương và đau đớn lan rộng trong tâm hồn, như những đợt sóng dữ dội của biển cả đang cuốn trôi mọi thứ theo.
Trái tim của Lý Phong đau đớn và thổn thức, nhưng cũng chứa đựng một biển cả lớn của tình yêu và niềm nhớ. Tiếng khóc ầm ĩ của anh vẫn vang vọng trong không gian, như một lời kêu cầu giúp đỡ và an ủi từ đáy lòng.
Hệ thống lạnh lùng và vô tình, như một giọt sương buổi sớm không gì có thể làm đổi. Nó làm nổi bật thêm sự tuyệt vọng và đau khổ trong trái tim của Lý Phong, như một con dao nhọn châm vào vết thương đang rộng mở.
Tin vô cảm của Hệ thống làm cho cảm xúc của Lý Phong trở nên phức tạp hơn. Anh cảm thấy sự tức giận và tuyệt vọng tràn ngập, nhưng cũng gợi lên trong anh một mong muốn sâu xa hơn, một khát khao mãnh liệt hơn để báo thù và trả đũa cho sự mất mát của mình.
Những lời nói của Hệ thống như một thứ ma quỷ, đốt cháy tâm trí của Lý Phong bằng những lời thách thức và động viên sai lầm. Nó làm cho Lý Phong hiểu rằng cuộc sống này chỉ tồn tại để cay đắng và đau khổ, và không có gì có thể thay đổi được điều đó.
Trong tâm trí của Lý Phong, hình ảnh của Lý Ưng và những ký ức về quá khứ đang nổi lên như những cơn ác mộng, kéo anh vào vực thẳm của tuyệt vọng và hiu quạnh. Hành trình của anh bắt đầu với sự thù hận và đau khổ, và Hệ thống chỉ làm tăng thêm điều đó, như một lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng ngực của anh mỗi giây phút.
hệ thống: khóc lóc cái gì, cậu ta vẫn còn sống đấy. linh hồn cậu ta được ta lưu trữ trong không gian thời gian ngưng đọng rồi
Lời của Hệ thống như một cú sốc tinh thần đối với Lý Phong. Anh ngỡ ngàng, cảm xúc trong lòng trào dâng, một phần mong đợi, một phần hoài nghi.
Lý Phong: "Tức giận và đau đớn đã làm tôi mù quáng. Nếu Lý Ưng vẫn còn một cơ hội, tôi sẽ không để yên cho một phút nào."
Hệ thống: "Tôi không nói dối. Linh hồn của Lý Ưng đang được bảo toàn, nguyên vẹn trong không gian thời gian ngưng đọng của tôi. Nhưng để giải phóng anh ấy, cậu cần phải làm những việc khác."
Lý Phong: "Việc gì?"
Hệ thống: "Hãy tiếp tục nhiệm vụ của mình, tiêu diệt kẻ thù, tích luỹ thêm sức mạnh. Khi đủ mạnh, cậu sẽ có cơ hội giải phóng linh hồn của Lý Ưng."
Lý Phong: "Tôi sẽ làm. Tôi sẽ không dừng lại cho đến khi đã đạt được mục tiêu của mình."
Hệ thống: "Rất tốt. Sự thù hận và đau khổ sẽ là ngọn đèn dẫn đường cho cuộc hành trình của cậu. Hãy kiên nhẫn và mạnh mẽ, Lý Phong."
lý phong phấn khởi chạy tới chỗ chị, nói với chị rằng: lý ưng chưa chết, linh hồn anh ấy vẫn còn. chỉ cần em đủ mạnh mẽ, có ngày sẽ khiến anh ấy trở về gặp chị
Lý Phong bước vào phòng, ánh mắt đầy hy vọng nhưng cũng không kém phần lo lắng nhìn chị đang ngồi trên giường, đau khổ và choáng váng từ tin tức vừa nghe.
"Lý Ưng... còn sống?" Chị nhìn Lý Phong với ánh mắt đầy hoang mang, không thể tin vào điều vừa nghe.
Lý Phong gật đầu, ánh mắt rạng rỡ: "Đúng vậy, chị ạ. Linh hồn của Lý Ưng vẫn được giữ nguyên, không bị mất đi. Chúng ta chỉ cần tin tưởng và cố gắng, sẽ có ngày anh ấy trở về với chị."
Chị không thể kìm được nước mắt, sự hi vọng từ lời nói của Lý Phong là tia sáng duy nhất trong cơn mưa tăm tối của nỗi đau. "Cảm ơn em... cảm ơn em đã mang tin này đến cho tôi," chị nói trong nước mắt, bàn tay vẫn run rẩy từ cảm xúc mơ hồ.
Lý Phong nắm chặt tay chị, cố gắng truyền đạt sự quyết tâm và hy vọng của mình: "Chị hãy tin tưởng vào chúng ta, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, để Lý Ưng được trở về bên chị."
Hai con người, trong lòng đầy lo âu nhưng cũng chứa đựng sức mạnh lớn lao từ tình yêu và niềm hy vọng, ôm nhau trong niềm tin vào một ngày mai tươi sáng, khi họ có thể hàn gắn lại mảnh vỡ của gia đình.
Trong không gian yên bình của căn nhà, Lý Phong và ba cô gái, Tú Linh, Tú Ngọc và Tú Tú, đã quyết định ở lại với chị dâu là vợ Lý Ưng. Họ tìm thấy sự ấm áp và hỗ trợ từ gia đình của Lý Ưng, nơi họ có thể cùng nhau chia sẻ nỗi đau và hy vọng trong tương lai.
Mỗi ngày, Lý Phong dành thời gian để rèn luyện kiếm đạo, trong hy vọng sẽ có thêm sức mạnh để bảo vệ những người yêu quý và chiến đấu cho công lý. Anh quyết tâm vượt qua mọi khó khăn, để có thể đứng vững trên con đường trả thù và bảo vệ những người thân yêu.
Trong khi đó, ba cô gái cũng không ngừng rèn luyện và cải thiện kỹ năng của mình. Họ hỗ trợ nhau và cùng nhau phát triển, trở nên mạnh mẽ hơn trong mỗi ngày qua.
Trải qua những tháng ngày đầy nhiệt huyết, Lý Phong cuối cùng cũng quyết định tham gia vào Học viện Kiếm Đạo của nước Tấn. Đó là nơi nơi anh có thể học hỏi và rèn luyện kỹ năng võ công, cũng như mở rộng mối quan hệ và tìm kiếm sự ủng hộ từ các nghệ sĩ võ lâm khác.
"Lý Ưng... anh ấy... đã ra đi," Lý Phong nói nhẹ nhàng, giọng điệu của anh chứa đựng sự đau khổ và tiếc nuối sâu sắc. "Anh ấy đã chiến đấu dũng cảm, và bây giờ... anh ấy được nghỉ ngơi."
Cô vợ của Lý Ưng bàng hoàng, mắt chớp chập không tin vào những gì cô vừa nghe. Đau đớn lấn át mọi suy tư, cô không thể tin rằng chồng mình đã ra đi mãi mãi. Ôm lấy thân xác của Lý Ưng, cô hét lên trong đau đớn và tuyệt vọng.
Lý Phong không biết phải làm gì, chỉ biết đứng nhìn cảnh tượng đau lòng trước mắt. Trái tim anh rỉ máu, nhưng trí óc của anh vẫn lúc nào cũng bình tĩnh, sẵn sàng đối diện với mọi thách thức. Hôm nay, anh không chỉ mất đi người anh em, mà còn phải chứng kiến đau đớn của gia đình người anh em.
Lý Phong cảm nhận được đau đớn khắc khoải trong lời nói và ánh mắt của vợ Lý Ưng. Anh ôm chị gái của mình một cách ôn hòa và dịu dàng. "Chị ở lại đây cùng Lý Ưng, em sẽ ra ngoài một lát."
Anh cảm thấy trái tim mình như bị nghiền nát, nhưng anh biết mình phải kiềm chế, phải là điểm tựa vững chắc cho những người thân yêu trong lúc này. Lý Phong bước ra khỏi nhà, để lại chị gái của mình trong cơn đau đớn tột cùng. Điều duy nhất anh có thể làm lúc này là giữ cho bản thân mình và 3 cô em còn lại mạnh mẽ, để có thể đứng lên, tiếp tục cuộc sống và bảo vệ những người họ yêu thương.
Trong góc nhỏ của căn phòng, Lý Phong ngồi một mình, ánh nến le lói, soi sáng khuôn mặt mang vẻ mệt mỏi và đau khổ của anh. Hồi ức về những kỷ niệm ngọt ngào và những cuộc phiêu lưu bên Lý Ưng hiện lên trong tâm trí anh như những cảnh phim kỷ niệm vừa đẹp đẽ vừa đau lòng.
Anh nhớ lại những ngày thơ ấu, khi họ cùng nhau trộm gà của cha để nướng ăn, cảm giác lén lút và hồn nhiên trong từng hành động, trong từng lời cười. Hình ảnh Lý Ưng, với ánh mắt sáng lấp lánh và nụ cười hồn nhiên, hiện lên trước mắt anh, khiến cho trái tim của Lý Phong đầy ắp niềm nhớ nhung và xúc động.
Những cuộc phiêu lưu trong võ lâm cũng hiện ra trong tâm trí của Lý Phong. Họ từng trải qua những nguy hiểm, chiến đấu bên nhau, luôn hỗ trợ lẫn nhau trong mọi hoàn cảnh. Mỗi kỷ niệm, mỗi thử thách, đều làm cho tình đồng đội giữa họ càng trở nên bền chặt hơn. Nhưng giờ đây, những hình ảnh đó chỉ còn lại trong ký ức, như một dấu vết của quá khứ không thể quay lại.
Lý Phong không thể không cảm thấy mất mát và đau lòng khi nhớ về những kỷ niệm đó. Cảm xúc đầy đau đớn nhưng cũng đầy ý nghĩa vẫn lan tỏa trong không gian yên bình, khiến cho không gian xung quanh trở nên sâu lắng và ấm áp.
Lý Phong ngồi trong bóng tối, nước mắt lăn dài trên má, những giọt nước mắt ấm áp trượt dài trên khuôn mặt ửng hồng. Tiếng khóc của anh vang vọng trong căn phòng, như những đợt sóng dữ dội của biển cả. Cảm xúc đau đớn và tiếc nuối như một cơn sóng lớn cuồn cuộn tràn vào tâm trí anh, khiến cho anh không thể kiềm chế được nữa.
Gào thét của Lý Phong cắt ngang không gian yên bình, như những đợt gió mạnh kéo lên từ biển khơi. Tiếng khóc của anh không chỉ là tiếng than thở của một con người đang chịu đựng sự mất mát, mà còn là sự phản ánh của sự tuyệt vọng và hỗn loạn trong tâm hồn.
Cảm xúc cuồn cuộn như một cơn lũ dữ, cuốn trôi đi mọi thứ xung quanh và chiếm lĩnh mọi khía cạnh của tâm trí Lý Phong. Anh không còn kiểm soát được bản thân, mà chỉ cảm thấy sự tổn thương và đau đớn lan rộng trong tâm hồn, như những đợt sóng dữ dội của biển cả đang cuốn trôi mọi thứ theo.
Trái tim của Lý Phong đau đớn và thổn thức, nhưng cũng chứa đựng một biển cả lớn của tình yêu và niềm nhớ. Tiếng khóc ầm ĩ của anh vẫn vang vọng trong không gian, như một lời kêu cầu giúp đỡ và an ủi từ đáy lòng.
Hệ thống lạnh lùng và vô tình, như một giọt sương buổi sớm không gì có thể làm đổi. Nó làm nổi bật thêm sự tuyệt vọng và đau khổ trong trái tim của Lý Phong, như một con dao nhọn châm vào vết thương đang rộng mở.
Tin vô cảm của Hệ thống làm cho cảm xúc của Lý Phong trở nên phức tạp hơn. Anh cảm thấy sự tức giận và tuyệt vọng tràn ngập, nhưng cũng gợi lên trong anh một mong muốn sâu xa hơn, một khát khao mãnh liệt hơn để báo thù và trả đũa cho sự mất mát của mình.
Những lời nói của Hệ thống như một thứ ma quỷ, đốt cháy tâm trí của Lý Phong bằng những lời thách thức và động viên sai lầm. Nó làm cho Lý Phong hiểu rằng cuộc sống này chỉ tồn tại để cay đắng và đau khổ, và không có gì có thể thay đổi được điều đó.
Trong tâm trí của Lý Phong, hình ảnh của Lý Ưng và những ký ức về quá khứ đang nổi lên như những cơn ác mộng, kéo anh vào vực thẳm của tuyệt vọng và hiu quạnh. Hành trình của anh bắt đầu với sự thù hận và đau khổ, và Hệ thống chỉ làm tăng thêm điều đó, như một lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng ngực của anh mỗi giây phút.
hệ thống: khóc lóc cái gì, cậu ta vẫn còn sống đấy. linh hồn cậu ta được ta lưu trữ trong không gian thời gian ngưng đọng rồi
Lời của Hệ thống như một cú sốc tinh thần đối với Lý Phong. Anh ngỡ ngàng, cảm xúc trong lòng trào dâng, một phần mong đợi, một phần hoài nghi.
Lý Phong: "Tức giận và đau đớn đã làm tôi mù quáng. Nếu Lý Ưng vẫn còn một cơ hội, tôi sẽ không để yên cho một phút nào."
Hệ thống: "Tôi không nói dối. Linh hồn của Lý Ưng đang được bảo toàn, nguyên vẹn trong không gian thời gian ngưng đọng của tôi. Nhưng để giải phóng anh ấy, cậu cần phải làm những việc khác."
Lý Phong: "Việc gì?"
Hệ thống: "Hãy tiếp tục nhiệm vụ của mình, tiêu diệt kẻ thù, tích luỹ thêm sức mạnh. Khi đủ mạnh, cậu sẽ có cơ hội giải phóng linh hồn của Lý Ưng."
Lý Phong: "Tôi sẽ làm. Tôi sẽ không dừng lại cho đến khi đã đạt được mục tiêu của mình."
Hệ thống: "Rất tốt. Sự thù hận và đau khổ sẽ là ngọn đèn dẫn đường cho cuộc hành trình của cậu. Hãy kiên nhẫn và mạnh mẽ, Lý Phong."
lý phong phấn khởi chạy tới chỗ chị, nói với chị rằng: lý ưng chưa chết, linh hồn anh ấy vẫn còn. chỉ cần em đủ mạnh mẽ, có ngày sẽ khiến anh ấy trở về gặp chị
Lý Phong bước vào phòng, ánh mắt đầy hy vọng nhưng cũng không kém phần lo lắng nhìn chị đang ngồi trên giường, đau khổ và choáng váng từ tin tức vừa nghe.
"Lý Ưng... còn sống?" Chị nhìn Lý Phong với ánh mắt đầy hoang mang, không thể tin vào điều vừa nghe.
Lý Phong gật đầu, ánh mắt rạng rỡ: "Đúng vậy, chị ạ. Linh hồn của Lý Ưng vẫn được giữ nguyên, không bị mất đi. Chúng ta chỉ cần tin tưởng và cố gắng, sẽ có ngày anh ấy trở về với chị."
Chị không thể kìm được nước mắt, sự hi vọng từ lời nói của Lý Phong là tia sáng duy nhất trong cơn mưa tăm tối của nỗi đau. "Cảm ơn em... cảm ơn em đã mang tin này đến cho tôi," chị nói trong nước mắt, bàn tay vẫn run rẩy từ cảm xúc mơ hồ.
Lý Phong nắm chặt tay chị, cố gắng truyền đạt sự quyết tâm và hy vọng của mình: "Chị hãy tin tưởng vào chúng ta, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, để Lý Ưng được trở về bên chị."
Hai con người, trong lòng đầy lo âu nhưng cũng chứa đựng sức mạnh lớn lao từ tình yêu và niềm hy vọng, ôm nhau trong niềm tin vào một ngày mai tươi sáng, khi họ có thể hàn gắn lại mảnh vỡ của gia đình.
Trong không gian yên bình của căn nhà, Lý Phong và ba cô gái, Tú Linh, Tú Ngọc và Tú Tú, đã quyết định ở lại với chị dâu là vợ Lý Ưng. Họ tìm thấy sự ấm áp và hỗ trợ từ gia đình của Lý Ưng, nơi họ có thể cùng nhau chia sẻ nỗi đau và hy vọng trong tương lai.
Mỗi ngày, Lý Phong dành thời gian để rèn luyện kiếm đạo, trong hy vọng sẽ có thêm sức mạnh để bảo vệ những người yêu quý và chiến đấu cho công lý. Anh quyết tâm vượt qua mọi khó khăn, để có thể đứng vững trên con đường trả thù và bảo vệ những người thân yêu.
Trong khi đó, ba cô gái cũng không ngừng rèn luyện và cải thiện kỹ năng của mình. Họ hỗ trợ nhau và cùng nhau phát triển, trở nên mạnh mẽ hơn trong mỗi ngày qua.
Trải qua những tháng ngày đầy nhiệt huyết, Lý Phong cuối cùng cũng quyết định tham gia vào Học viện Kiếm Đạo của nước Tấn. Đó là nơi nơi anh có thể học hỏi và rèn luyện kỹ năng võ công, cũng như mở rộng mối quan hệ và tìm kiếm sự ủng hộ từ các nghệ sĩ võ lâm khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.