Chương 13: Về đến nhà rồi, lý ưng ca!
Ceyne
12/03/2024
Khi bọn họ quay trở lại, họ bàng hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng tử vong của Lý Ưng. Thanh kiếm của Tử Điệp vẫn chìm sâu trong ngực của anh, đó là dấu vết đau lòng về cuộc đối đầu giữa hai người.
Lý Phong và ba cô gái tiến lại gần, họ cảm thấy nặng trĩu với sự mất mát này. Trái tim của họ đau xé khi nhìn thấy người anh dũng cảm của họ nằm yên bình trên mặt đất, cùng với dòng máu đã ngưng lưu thông.
Lý Phong đến bên cạnh Lý Ưng và cầm lấy tay anh, ánh mắt đầy xót xa. "Anh ơi," anh gọi, giọng điệu run rẩy. "Anh phải tỉnh dậy, chúng ta còn nhiều việc phải làm nữa. Xin đừng rời bỏ chúng ta."
Lý Ưng mỉm cười yếu ớt, nụ cười cuối cùng trước khi ra đi. "Anh... đã làm hết... những gì có thể... để bảo vệ... nhà Lý..." anh nói, giọng điệu yếu đuối nhưng tràn đầy tình yêu thương và sự hy sinh.
Ba cô gái không kìm được nước mắt, họ đứng bên cạnh, lòng bất lực và đau đớn trước cái chết của Lý Ưng, người anh hùng mà họ luôn kính trọng và yêu mến.
Lý Phong ôm lấy Lý Ưng, nén nước mắt và thì thầm: "Anh đi yên bình, Lý Ưng. Chúng ta sẽ không bao giờ quên công ơn và hy sinh của anh." Lý Ưng gật đầu như một lời chia tay cuối cùng, trước khi anh rời bỏ thế gian, để lại hình bóng anh hùng và truyền thống của gia tộc Lý vẹn nguyên trong lòng mọi người.
Khi Lý Phong nhìn vào hình ảnh tưởng niệm của Lý Ưng, lòng anh tràn ngập cảm xúc mãnh liệt, một cảm giác xót xa và đau thắt lòng không thể tả nổi. Anh cảm thấy như một phần của trái tim anh bị cắt ra, để lại một khoảng trống lớn không thể lấp đầy.
Mỗi bước di chuyển đến gần Lý Ưng là một nỗ lực đau đớn, nhưng Lý Phong không thể rời xa người anh em thân thiết của mình trong thời khắc cuối cùng. Ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của Lý Ưng, Lý Phong cảm nhận được sự lạnh lẽo từ bên trong và không thể ngăn nước mắt tuôn trào ra.
Trong suốt chuyến đi về nhà, không khí trở nên dày đặc với nỗi đau và tiếc nuối. Mỗi cử chỉ, mỗi lời nói của các thành viên trong nhóm đều phản ánh sự chấp nhận và lòng biết ơn sâu sắc đối với Lý Ưng. Tâm trạng của mọi người rơi vào một dòng suy tư sâu sắc, chẳng ai muốn tin rằng họ đã mất đi một người bạn, một anh em yêu thương.
Trong khi Lý Phong dẫn đường, anh cảm thấy trách nhiệm nặng nề nhưng cũng đầy quyết tâm. Anh quyết định sẽ đưa Lý Ưng về nhà, nơi mà anh em của họ sẽ chăm sóc và tôn trọng anh trong những ngày cuối cùng của cuộc đời. Bằng cách này, tình yêu thương và kí ức về Lý Ưng sẽ được gìn giữ và tôn vinh mãi mãi.
Lý Phong nhìn vào ánh mắt của ba cô gái, anh cảm thấy lòng an ủi và sự ấm áp, dù đau đớn vẫn còn lưu lại. Sự ủng hộ và quyết tâm trong ánh nhìn của họ khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm một chút giữa biển cảm xúc u ám.
"Xin cảm ơn các em," Lý Phong lặng lẽ trả lời, giọng điệu trầm buồn nhưng đầy biết ơn. "Anh tin tưởng các em sẽ làm điều đó."
Ba cô gái gật đầu, ánh mắt rơi vào người bạn của họ, sự quyết tâm trong lòng không hề mờ đi dù chỉ một chút. Họ biết rằng nhiệm vụ của họ không chỉ là đem Lý Ưng về nhà mà còn là gìn giữ di nguyện và tôn vinh kí ức của anh, như một lời tri ân cuối cùng cho người anh hùng của họ.
Khi họ tiếp tục hành trình, không gian xung quanh trở nên im lặng, chỉ có tiếng gió rít và bước chân vang vọng trên con đường. Mỗi bước đi là một cảm xúc đau buồn, nhưng cũng là một bước tiến về hướng về nhà, nơi mà Lý Ưng sẽ được an nghỉ.
Trong hồi tưởng về những kỷ niệm, những khoảnh khắc ngọt ngào cùng Lý Ưng, không khí xung quanh tràn ngập bởi sự bi thương, nhưng cũng tràn đầy tình thương và sự đoàn kết của những người bạn. Lý Phong và ba cô gái cùng nhau vượt qua mọi thách thức, với hy vọng rằng họ sẽ giữ vững di nguyện và kỷ niệm về Lý Ưng, người anh hùng mà họ sẽ mãi mãi ghi nhớ.
Khi Lý Phong và ba cô em cùng thân xác của Lý Ưng bước chân qua biên giới, không khí của nước Tấn bắt đầu ôm trọn họ vào lòng. Bầu trời xanh thẳm, cánh rừng bạt ngàn, và hơi ấm của mặt trời chiếu xuống tạo nên một bức tranh tĩnh lặng, nhưng đồng thời cũng ẩn chứa nhiều cảm xúc.
"Anh về nhà rồi, Lý Ưng ca," Lý Phong nói nhẹ nhàng, giọng điệu của anh dường như trầm buồn, nhưng cũng chứa đựng một điều gì đó ôn hòa và trầm ổn. Anh nhìn xuống thân xác của người anh em, cảm thấy tim mình đau nhói và lòng tràn ngập bởi cảm xúc không thể diễn tả thành lời.
Một hàng nước mắt tuôn trào ra từ đôi mắt của Lý Phong, nhưng không có âm thanh nào đi kèm. Chỉ là những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống mặt đất, tiếng lòng của một người đàn ông trưởng thành ngự trị trong biển cảm xúc không lối thoát. Mỗi giọt nước mắt đều chứa đựng một kỷ niệm, một hồi ức về Lý Ưng, về một thời thanh xuân đã qua nhưng không bao giờ quên.
Ba cô gái đứng bên cạnh Lý Phong, cũng không kém phần xúc động và tiếc thương. Họ cảm nhận được cảm xúc sâu xa từ anh, và từ người bạn đã khuất. Nhưng dù buồn bã và đau đớn, họ cũng hiểu rằng điều duy nhất họ có thể làm bây giờ là đưa Lý Ưng về nơi an nghỉ cuối cùng, để anh được yên bình và bình an sau những ngày chiến đấu dũng mãnh.
Với bước đi cuối cùng, họ tiếp tục hành trình của mình, mang theo tình yêu thương và kí ức về người anh em đã khuất, nhưng cũng đầy hy vọng và niềm tin vào một tương lai tươi sáng.
Lý Phong và ba cô gái tiến lại gần, họ cảm thấy nặng trĩu với sự mất mát này. Trái tim của họ đau xé khi nhìn thấy người anh dũng cảm của họ nằm yên bình trên mặt đất, cùng với dòng máu đã ngưng lưu thông.
Lý Phong đến bên cạnh Lý Ưng và cầm lấy tay anh, ánh mắt đầy xót xa. "Anh ơi," anh gọi, giọng điệu run rẩy. "Anh phải tỉnh dậy, chúng ta còn nhiều việc phải làm nữa. Xin đừng rời bỏ chúng ta."
Lý Ưng mỉm cười yếu ớt, nụ cười cuối cùng trước khi ra đi. "Anh... đã làm hết... những gì có thể... để bảo vệ... nhà Lý..." anh nói, giọng điệu yếu đuối nhưng tràn đầy tình yêu thương và sự hy sinh.
Ba cô gái không kìm được nước mắt, họ đứng bên cạnh, lòng bất lực và đau đớn trước cái chết của Lý Ưng, người anh hùng mà họ luôn kính trọng và yêu mến.
Lý Phong ôm lấy Lý Ưng, nén nước mắt và thì thầm: "Anh đi yên bình, Lý Ưng. Chúng ta sẽ không bao giờ quên công ơn và hy sinh của anh." Lý Ưng gật đầu như một lời chia tay cuối cùng, trước khi anh rời bỏ thế gian, để lại hình bóng anh hùng và truyền thống của gia tộc Lý vẹn nguyên trong lòng mọi người.
Khi Lý Phong nhìn vào hình ảnh tưởng niệm của Lý Ưng, lòng anh tràn ngập cảm xúc mãnh liệt, một cảm giác xót xa và đau thắt lòng không thể tả nổi. Anh cảm thấy như một phần của trái tim anh bị cắt ra, để lại một khoảng trống lớn không thể lấp đầy.
Mỗi bước di chuyển đến gần Lý Ưng là một nỗ lực đau đớn, nhưng Lý Phong không thể rời xa người anh em thân thiết của mình trong thời khắc cuối cùng. Ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của Lý Ưng, Lý Phong cảm nhận được sự lạnh lẽo từ bên trong và không thể ngăn nước mắt tuôn trào ra.
Trong suốt chuyến đi về nhà, không khí trở nên dày đặc với nỗi đau và tiếc nuối. Mỗi cử chỉ, mỗi lời nói của các thành viên trong nhóm đều phản ánh sự chấp nhận và lòng biết ơn sâu sắc đối với Lý Ưng. Tâm trạng của mọi người rơi vào một dòng suy tư sâu sắc, chẳng ai muốn tin rằng họ đã mất đi một người bạn, một anh em yêu thương.
Trong khi Lý Phong dẫn đường, anh cảm thấy trách nhiệm nặng nề nhưng cũng đầy quyết tâm. Anh quyết định sẽ đưa Lý Ưng về nhà, nơi mà anh em của họ sẽ chăm sóc và tôn trọng anh trong những ngày cuối cùng của cuộc đời. Bằng cách này, tình yêu thương và kí ức về Lý Ưng sẽ được gìn giữ và tôn vinh mãi mãi.
Lý Phong nhìn vào ánh mắt của ba cô gái, anh cảm thấy lòng an ủi và sự ấm áp, dù đau đớn vẫn còn lưu lại. Sự ủng hộ và quyết tâm trong ánh nhìn của họ khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm một chút giữa biển cảm xúc u ám.
"Xin cảm ơn các em," Lý Phong lặng lẽ trả lời, giọng điệu trầm buồn nhưng đầy biết ơn. "Anh tin tưởng các em sẽ làm điều đó."
Ba cô gái gật đầu, ánh mắt rơi vào người bạn của họ, sự quyết tâm trong lòng không hề mờ đi dù chỉ một chút. Họ biết rằng nhiệm vụ của họ không chỉ là đem Lý Ưng về nhà mà còn là gìn giữ di nguyện và tôn vinh kí ức của anh, như một lời tri ân cuối cùng cho người anh hùng của họ.
Khi họ tiếp tục hành trình, không gian xung quanh trở nên im lặng, chỉ có tiếng gió rít và bước chân vang vọng trên con đường. Mỗi bước đi là một cảm xúc đau buồn, nhưng cũng là một bước tiến về hướng về nhà, nơi mà Lý Ưng sẽ được an nghỉ.
Trong hồi tưởng về những kỷ niệm, những khoảnh khắc ngọt ngào cùng Lý Ưng, không khí xung quanh tràn ngập bởi sự bi thương, nhưng cũng tràn đầy tình thương và sự đoàn kết của những người bạn. Lý Phong và ba cô gái cùng nhau vượt qua mọi thách thức, với hy vọng rằng họ sẽ giữ vững di nguyện và kỷ niệm về Lý Ưng, người anh hùng mà họ sẽ mãi mãi ghi nhớ.
Khi Lý Phong và ba cô em cùng thân xác của Lý Ưng bước chân qua biên giới, không khí của nước Tấn bắt đầu ôm trọn họ vào lòng. Bầu trời xanh thẳm, cánh rừng bạt ngàn, và hơi ấm của mặt trời chiếu xuống tạo nên một bức tranh tĩnh lặng, nhưng đồng thời cũng ẩn chứa nhiều cảm xúc.
"Anh về nhà rồi, Lý Ưng ca," Lý Phong nói nhẹ nhàng, giọng điệu của anh dường như trầm buồn, nhưng cũng chứa đựng một điều gì đó ôn hòa và trầm ổn. Anh nhìn xuống thân xác của người anh em, cảm thấy tim mình đau nhói và lòng tràn ngập bởi cảm xúc không thể diễn tả thành lời.
Một hàng nước mắt tuôn trào ra từ đôi mắt của Lý Phong, nhưng không có âm thanh nào đi kèm. Chỉ là những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống mặt đất, tiếng lòng của một người đàn ông trưởng thành ngự trị trong biển cảm xúc không lối thoát. Mỗi giọt nước mắt đều chứa đựng một kỷ niệm, một hồi ức về Lý Ưng, về một thời thanh xuân đã qua nhưng không bao giờ quên.
Ba cô gái đứng bên cạnh Lý Phong, cũng không kém phần xúc động và tiếc thương. Họ cảm nhận được cảm xúc sâu xa từ anh, và từ người bạn đã khuất. Nhưng dù buồn bã và đau đớn, họ cũng hiểu rằng điều duy nhất họ có thể làm bây giờ là đưa Lý Ưng về nơi an nghỉ cuối cùng, để anh được yên bình và bình an sau những ngày chiến đấu dũng mãnh.
Với bước đi cuối cùng, họ tiếp tục hành trình của mình, mang theo tình yêu thương và kí ức về người anh em đã khuất, nhưng cũng đầy hy vọng và niềm tin vào một tương lai tươi sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.