Chương 12: Tử điệp tử trận
Ceyne
12/03/2024
Nhận ra rằng mình đã sử dụng hết đạn, Lý Phong nhận ra anh không thể tiếp tục ở lại trong cuộc chiến với Tử Điệp mà không có sự hỗ trợ của vũ khí. Anh quyết định rút lui, nhưng không phải để bỏ cuộc, mà là để tìm kiếm sự giúp đỡ khác.
Anh nhanh chóng đứng dậy từ vị trí núp trong bụi cỏ và lặng lẽ tiến lên. Mặc dù cuộc chiến giữa Lý Ưng và Tử Điệp vẫn đang tiếp diễn, nhưng Lý Phong không thể giúp ích được gì nhiều trong tình huống này. Thay vào đó, anh quyết định tìm kiếm 3 cô gái mà anh đã hứa sẽ bảo vệ.
Với sự tập trung và quyết tâm, Lý Phong bắt đầu hành trình của mình, đi qua rặng cây và thảo nguyên để tìm kiếm Tú Linh, Tú Ngọc và Tú Tú. Trái tim của anh đập nhanh hơn, không chỉ vì sự hồi hộp trong cuộc chiến, mà còn vì lo lắng và quan tâm cho những người anh quý trọng.
Lý Phong bước nhẹ qua thảo nguyên, mắt lạnh lùng nhưng đầy quan tâm quét qua mọi chi tiết. Khi anh đến gần, anh nhìn thấy Tú Linh, Tú Ngọc và Tú Tú đang ngồi lại cùng nhau, trò chuyện trong sự yên bình của thiên nhiên.
Anh cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn khi nhìn thấy họ an toàn và không bị tổn thương trong cuộc chiến. Bước tới gần, anh lặng lẽ đứng nhìn họ, không muốn làm hỏng khoảnh khắc bình yên này.
Tú Linh, Tú Ngọc và Tú Tú cũng cảm nhận được sự hiện diện của Lý Phong. Họ quay sang nhìn anh với ánh mắt tràn đầy biểu cảm, từ sự ngạc nhiên đến niềm vui hạnh phúc.
"Anh đây rồi!" Tú Linh phát hiện và hỏi, mỉm cười rạng rỡ.
Lý Phong gật đầu, một nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên môi. "Các em không sao chứ?"
Ba cô gái nhìn nhau rồi cười, thể hiện sự an ủi và tình đồng đội không ngừng.
"Tất cả đều ổn cả," Tú Ngọc trả lời, tiếng nói êm đềm và an ủi. "Có anh ở đây, chúng em không lo gì cả."
Lý Phong cảm thấy lòng mình ấm áp khi nhận thấy tình cảm này. Anh nhìn họ với niềm tự hào và biết ơn sâu sắc. "Hãy cùng nhau trở về," anh nói, tiếng nói đầy niềm tin và hy vọng. "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn."
Lý Phong nhẹ nhàng rút súng lục ra khỏi túi và giơ lên trước mặt ba cô gái, mỉm cười tự hào. "Nhìn đây," anh nói, "đây là vũ khí mà tôi sử dụng để bảo vệ chúng ta trong cuộc chiến vừa qua. Một viên đạn của nó đã giúp tôi làm tử điệp chịu thương."
Ba cô gái nhìn vào súng lục với sự kính phục và ngưỡng mộ không giấu diếm. Họ đổi nhìn nhau, ánh mắt đầy biểu cảm. Tú Linh nói đầu tiên: "Quả thật là một vũ khí mạnh mẽ. Anh thực sự đã thể hiện sự dũng cảm và tài năng của mình."
Tú Ngọc gật đầu đồng ý. "Chúng ta rất may mắn khi có anh ở bên cạnh. Anh đã bảo vệ chúng ta một cách tốt nhất trong tình huống khó khăn như vậy."
Tú Tú cười rạng rỡ và nói: "Anh quả thực là một người anh dũng cảm và tài năng. Chúng ta cảm ơn anh đã bảo vệ chúng ta và giúp đỡ chúng ta vượt qua những nguy hiểm."
Lý Phong cảm thấy lòng mình tràn đầy niềm tự hào và hạnh phúc khi nhận được sự công nhận từ ba cô gái. Anh biết rằng họ đã trải qua những thời điểm khó khăn và đánh đổi nhiều để có thể đứng ở đây cùng nhau, và điều đó khiến anh cảm thấy quý trọng hơn bao giờ hết.
Lý Phong cảm thấy vô cùng vui sướng và tự hào khi nhận được lời khen ngợi từ ba cô gái. Anh không giấu được niềm vui, nụ cười tỏa nắng lan tỏa trên gương mặt của anh. "Cảm ơn các em," anh nói, giọng điệu hạnh phúc. "Đó là niềm vinh dự lớn của tôi khi được bảo vệ và chăm sóc các em."
Ba cô gái đáp lại bằng những nụ cười ấm áp, tình cảm biểu lộ qua ánh mắt. Tú Linh nói: "Anh thực sự là một anh hùng, Lý Phong. Chúng ta luôn biết rằng có anh bên cạnh, chúng ta có thể tin tưởng và an tâm."
Tú Ngọc thêm vào: "Chúng ta rất may mắn khi có một người anh như anh. Anh đã cho chúng ta niềm tin và hy vọng trong những thời điểm khó khăn nhất."
Tú Tú cười rạng rỡ và nói: "Cảm ơn anh đã bảo vệ chúng ta và giúp đỡ chúng ta vượt qua mọi khó khăn. Anh thật sự là một người anh đáng kính."
Lý Phong cảm thấy lòng mình ấm áp với sự ủng hộ và động viên từ ba cô gái. Sự khen ngợi này là động lực mạnh mẽ để anh tiếp tục bảo vệ và chăm sóc cho họ trong những thời gian sắp tới.
Hệ thống phát đi lời chúc mừng và thông báo cho Lý Phong về số điểm thù hận mà anh đã nhận được từ nhiệm vụ tiêu diệt Tử Điệp. Lý Phong cảm thấy vui mừng và hạnh phúc khi nhận được sự công nhận từ hệ thống, đồng thời cũng rất biết ơn về sự hỗ trợ của nó trong cuộc hành trình báo thù của mình. Điểm thù hận này sẽ là nguồn động viên và sức mạnh để anh tiếp tục tiến về phía trước, đối diện với mọi thách thức và đối thủ.
Lý Phong gọi các cô gái quay trở lại chỗ của Lý Ưng sau khi thông báo rằng Tử Điệp đã bị Lý Ưng tiêu diệt. Anh cảm thấy nhẹ nhõm vì sự kết thúc của một cuộc đối đầu nguy hiểm, và sự an toàn của mọi người là điều quan trọng nhất trong trường hợp này.
"Các em ơi, chúng ta quay lại chỗ của Lý Ưng thôi," Lý Phong nói, giọng điệu dễ chịu và đầy tin tưởng. "Tử Điệp đã bị tiêu diệt rồi, không còn nguy hiểm nữa."
Ba cô gái nhìn nhau và cười nhẹ, biết rằng họ đã vượt qua một thử thách khó khăn và giờ đây họ có thể trở về nơi an toàn cùng với Lý Ưng và Lý Phong. Cả nhóm cùng nhau bước đi, hướng về phía nơi mà họ gọi là nhà, nơi mà anh em họ Lý có thể cùng nhau chia sẻ những khoảnh khắc bình yên và ấm áp.
Ba cô gái tỏ ra lo lắng và tò mò về thông tin từ Lý Phong. Họ muốn biết làm thế nào anh biết chắc chắn rằng Tử Điệp đã bị tiêu diệt.
Lý Phong nhìn thẳng vào ánh mắt của ba cô gái và nói: "Anh không chắc chắn tuyệt đối, nhưng Lý Ưng là một cao thủ võ lâm có kinh nghiệm, và anh đã thấy hắn thực hiện hành động quyết định với Tử Điệp. Nếu không phải đã xảy ra chuyện gì đó, Lý Ưng sẽ không trở về với chúng ta một cách yên bình như vậy."
Ba cô gái cảm thấy yên tâm hơn khi nghe giải thích của Lý Phong. Mặc dù không có đảm bảo tuyệt đối, nhưng họ tin tưởng vào kinh nghiệm và khả năng của Lý Ưng. Điều quan trọng nhất lúc này là họ cùng nhau an toàn và không phải đối mặt với nguy hiểm từ Tử Điệp nữa.
Anh nhanh chóng đứng dậy từ vị trí núp trong bụi cỏ và lặng lẽ tiến lên. Mặc dù cuộc chiến giữa Lý Ưng và Tử Điệp vẫn đang tiếp diễn, nhưng Lý Phong không thể giúp ích được gì nhiều trong tình huống này. Thay vào đó, anh quyết định tìm kiếm 3 cô gái mà anh đã hứa sẽ bảo vệ.
Với sự tập trung và quyết tâm, Lý Phong bắt đầu hành trình của mình, đi qua rặng cây và thảo nguyên để tìm kiếm Tú Linh, Tú Ngọc và Tú Tú. Trái tim của anh đập nhanh hơn, không chỉ vì sự hồi hộp trong cuộc chiến, mà còn vì lo lắng và quan tâm cho những người anh quý trọng.
Lý Phong bước nhẹ qua thảo nguyên, mắt lạnh lùng nhưng đầy quan tâm quét qua mọi chi tiết. Khi anh đến gần, anh nhìn thấy Tú Linh, Tú Ngọc và Tú Tú đang ngồi lại cùng nhau, trò chuyện trong sự yên bình của thiên nhiên.
Anh cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn khi nhìn thấy họ an toàn và không bị tổn thương trong cuộc chiến. Bước tới gần, anh lặng lẽ đứng nhìn họ, không muốn làm hỏng khoảnh khắc bình yên này.
Tú Linh, Tú Ngọc và Tú Tú cũng cảm nhận được sự hiện diện của Lý Phong. Họ quay sang nhìn anh với ánh mắt tràn đầy biểu cảm, từ sự ngạc nhiên đến niềm vui hạnh phúc.
"Anh đây rồi!" Tú Linh phát hiện và hỏi, mỉm cười rạng rỡ.
Lý Phong gật đầu, một nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên môi. "Các em không sao chứ?"
Ba cô gái nhìn nhau rồi cười, thể hiện sự an ủi và tình đồng đội không ngừng.
"Tất cả đều ổn cả," Tú Ngọc trả lời, tiếng nói êm đềm và an ủi. "Có anh ở đây, chúng em không lo gì cả."
Lý Phong cảm thấy lòng mình ấm áp khi nhận thấy tình cảm này. Anh nhìn họ với niềm tự hào và biết ơn sâu sắc. "Hãy cùng nhau trở về," anh nói, tiếng nói đầy niềm tin và hy vọng. "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn."
Lý Phong nhẹ nhàng rút súng lục ra khỏi túi và giơ lên trước mặt ba cô gái, mỉm cười tự hào. "Nhìn đây," anh nói, "đây là vũ khí mà tôi sử dụng để bảo vệ chúng ta trong cuộc chiến vừa qua. Một viên đạn của nó đã giúp tôi làm tử điệp chịu thương."
Ba cô gái nhìn vào súng lục với sự kính phục và ngưỡng mộ không giấu diếm. Họ đổi nhìn nhau, ánh mắt đầy biểu cảm. Tú Linh nói đầu tiên: "Quả thật là một vũ khí mạnh mẽ. Anh thực sự đã thể hiện sự dũng cảm và tài năng của mình."
Tú Ngọc gật đầu đồng ý. "Chúng ta rất may mắn khi có anh ở bên cạnh. Anh đã bảo vệ chúng ta một cách tốt nhất trong tình huống khó khăn như vậy."
Tú Tú cười rạng rỡ và nói: "Anh quả thực là một người anh dũng cảm và tài năng. Chúng ta cảm ơn anh đã bảo vệ chúng ta và giúp đỡ chúng ta vượt qua những nguy hiểm."
Lý Phong cảm thấy lòng mình tràn đầy niềm tự hào và hạnh phúc khi nhận được sự công nhận từ ba cô gái. Anh biết rằng họ đã trải qua những thời điểm khó khăn và đánh đổi nhiều để có thể đứng ở đây cùng nhau, và điều đó khiến anh cảm thấy quý trọng hơn bao giờ hết.
Lý Phong cảm thấy vô cùng vui sướng và tự hào khi nhận được lời khen ngợi từ ba cô gái. Anh không giấu được niềm vui, nụ cười tỏa nắng lan tỏa trên gương mặt của anh. "Cảm ơn các em," anh nói, giọng điệu hạnh phúc. "Đó là niềm vinh dự lớn của tôi khi được bảo vệ và chăm sóc các em."
Ba cô gái đáp lại bằng những nụ cười ấm áp, tình cảm biểu lộ qua ánh mắt. Tú Linh nói: "Anh thực sự là một anh hùng, Lý Phong. Chúng ta luôn biết rằng có anh bên cạnh, chúng ta có thể tin tưởng và an tâm."
Tú Ngọc thêm vào: "Chúng ta rất may mắn khi có một người anh như anh. Anh đã cho chúng ta niềm tin và hy vọng trong những thời điểm khó khăn nhất."
Tú Tú cười rạng rỡ và nói: "Cảm ơn anh đã bảo vệ chúng ta và giúp đỡ chúng ta vượt qua mọi khó khăn. Anh thật sự là một người anh đáng kính."
Lý Phong cảm thấy lòng mình ấm áp với sự ủng hộ và động viên từ ba cô gái. Sự khen ngợi này là động lực mạnh mẽ để anh tiếp tục bảo vệ và chăm sóc cho họ trong những thời gian sắp tới.
Hệ thống phát đi lời chúc mừng và thông báo cho Lý Phong về số điểm thù hận mà anh đã nhận được từ nhiệm vụ tiêu diệt Tử Điệp. Lý Phong cảm thấy vui mừng và hạnh phúc khi nhận được sự công nhận từ hệ thống, đồng thời cũng rất biết ơn về sự hỗ trợ của nó trong cuộc hành trình báo thù của mình. Điểm thù hận này sẽ là nguồn động viên và sức mạnh để anh tiếp tục tiến về phía trước, đối diện với mọi thách thức và đối thủ.
Lý Phong gọi các cô gái quay trở lại chỗ của Lý Ưng sau khi thông báo rằng Tử Điệp đã bị Lý Ưng tiêu diệt. Anh cảm thấy nhẹ nhõm vì sự kết thúc của một cuộc đối đầu nguy hiểm, và sự an toàn của mọi người là điều quan trọng nhất trong trường hợp này.
"Các em ơi, chúng ta quay lại chỗ của Lý Ưng thôi," Lý Phong nói, giọng điệu dễ chịu và đầy tin tưởng. "Tử Điệp đã bị tiêu diệt rồi, không còn nguy hiểm nữa."
Ba cô gái nhìn nhau và cười nhẹ, biết rằng họ đã vượt qua một thử thách khó khăn và giờ đây họ có thể trở về nơi an toàn cùng với Lý Ưng và Lý Phong. Cả nhóm cùng nhau bước đi, hướng về phía nơi mà họ gọi là nhà, nơi mà anh em họ Lý có thể cùng nhau chia sẻ những khoảnh khắc bình yên và ấm áp.
Ba cô gái tỏ ra lo lắng và tò mò về thông tin từ Lý Phong. Họ muốn biết làm thế nào anh biết chắc chắn rằng Tử Điệp đã bị tiêu diệt.
Lý Phong nhìn thẳng vào ánh mắt của ba cô gái và nói: "Anh không chắc chắn tuyệt đối, nhưng Lý Ưng là một cao thủ võ lâm có kinh nghiệm, và anh đã thấy hắn thực hiện hành động quyết định với Tử Điệp. Nếu không phải đã xảy ra chuyện gì đó, Lý Ưng sẽ không trở về với chúng ta một cách yên bình như vậy."
Ba cô gái cảm thấy yên tâm hơn khi nghe giải thích của Lý Phong. Mặc dù không có đảm bảo tuyệt đối, nhưng họ tin tưởng vào kinh nghiệm và khả năng của Lý Ưng. Điều quan trọng nhất lúc này là họ cùng nhau an toàn và không phải đối mặt với nguy hiểm từ Tử Điệp nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.