Thích Từ Bản Năng

Chương 7: Chiếm Tiện Nghi Của Anh

Ưng Chanh

15/12/2022

Giang Khắc sau khi đưa Thời Vũ về nghỉ ngơi, nhóm người cũng lên kế hoạch trở về Kinh Bắc, trợ lý Trần cũng đã về trước xử lý văn kiện khẩn cấp.

Thời Vũ thu dọn đồ đạc xong liền lên xe trước, mà Giang Khắc vẫn đứng dưới gốc cây nghe điện thoại, tựa như đang có rất nhiều việc.

Cô gái nhỏ ngồi trên xe đợi anh, đợi mãi cũng nhàm chán, bèn lấy điện thoại chơi trò thời trang, tính nghịch ngợm của cô nổi lên, người ta là thi hoa hậu, cô cứ nhất định cho nhân vật của mình mặc đồ xấu nhất, cứ cái nào xấu thì mặc cái đó.

Hệ thống không ngừng phát ra âm thanh than vãn, cuối cùng nhân vật cũng mở miệng ra nói. Vừa đúng lúc, Giang Khắc cũng xong việc, mở cửa lên xa liền nghe thấy âm thanh cầu xin của nhân vật: “Chủ nhân, đừng đối xử với tôi như vậy màa.”

Chữ ‘a’ cuối cùng được kéo dài, Thời Vũ nhìn nhân vật bị mình cho mặc đồ ăn xin xấu xí thì không nhịn được cười, lại nghe nhân vật rất thật tâm cầu xin, thở dài: “Chậc chậc.”

Thời Vũ vừa ngẩng đầu lên thì thấy Giang Khắc mở cửa xe vào, tầm mắt giao nhau, Thời Vũ không cười nữa.

“Đi thôi.” Giang Khác lạnh lùng mà ném xuống một câu.

Giang Khắc lái xe đưa cô về nhà, xe chầm chậm rời khỏi Lan Đảo. Thời Vũ ngồi ở trên ghế phụ, nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Giang Khắc, có rất nhiều lần, rất nhiều lần muốn mở miệng giải thích: Có trời đất chứng giám, cô thực sự không có làm màu.

Trên đường, chuông điện thoại Giang Khắc bỗng nhiên vang lên, anh duỗi tay bật lên nghe.

“ Ừ, nói đi” Giang Khắc thanh âm trầm thấp, trong qua trình trò chuyện, hẳn là trong xe có chút ồn, lại có quá nhiều việc cần xử lý, anh nghiêng đầu hướng Thời Vũ nói câu: “Giúp tôi tìm cái airpods.”

“Được.”

Thời Vũ lập tức tìm từ hộp gần nơi điều khiển đến tủ thấp, tìm được một lúc, cô nói: “Tìm được rồi.”

“Gửi phần tài liệu báo cáo sang cho tôi” Giang Khác lái xe nhìn thẳng phía trước, đưa tay sang bên cạnh, ý bảo Thời Vũ đưa tai nghe cho anh.

Anh đang chăm chú nghe người ở đầu dây bên kia báo cáo số liệu thì đột nhiên có một bàn tay mềm mại không xương quệt vào da thịt mềm mại quanh tai anh, rất nhẹ, đem đến cảm giác như có lại như không, chóp mũi bay tới hương hoa hồng nhàn nhạt, nơi sâu thẳm trong tim như bị người ta ném vào một hòn đá, nhè nhẹ gợn sóng.

Thời Vũ nhanh chóng giúp anh đeo tai nghe, lập tức lui về vị trí của mình, sợ Giang Khắc lại mắng cô.

Giang Khắc chuyển tay lái, nhìn Thời Vũ một cái, thu hồi tầm mắt, không nói gì. Không gian như lạnh xuống vài độ, Giang Khắc cả người tỏa ra cái khí chất không cho người khác tiến lại gần, sau khi cúp điện thoại liền đi một mạch về Thời gia.

Sau khi tắt máy xe, không gian bỗng rơi vào yên tĩnh , Thời Vũ tháo dây an toàn, nhìn về phía người đàn ông kia, bàn tay thon dài đang để trên vô lăng, ánh đèn đường mờ ảo hắt vào, phía quai hàm kia góc cạnh, lạnh lùng, một câu cũng không nói.

Thời Vũ đang muốn mở miệng, Giang Khắc ngữ khí lãnh đạm: “Xuống xe”

Sau khi xuống xe, Thời Vũ nghĩ lại phản ứng ban nãy của anh, cùng hành động của mình, suy nghĩ có phải mình đang lợi dụng quá mức, còn chủ động đụng chạm vào anh. Cô lập tức gửi tin nhắn cho Nguyễn Sơ Kinh, nói ngắn gọn lại việc hôm nay.

Nguyễn Sơ Kinh lập tức trả lời: 【 Chít tịt, không phải đâu, mĩ nam cao lãnh của cậu đây là đang ngại ngùng đó. 】

Thời Vũ đang khiêm tốn định trả lời lại một câu “Phải không?”Ai ngờ, Nguyễn Sơ Kinh lại nhanh chóng bổ sung: 【 Không đúng, người đàn ông này thì kiểu phụ nữ nào mà chả thấy qua rồi, ngực cậu cũng chẳng phải dạng phập phồng ha ha ha, không đến mức làm anh ta thẹn thùng. 】

【 Nguyễn Sơ Kinh. 】

【 Ừ? 】

【 Chúc cậu một năm không có cuộc sống t.ình d.ục.:-)】 Thời Vũ nhanh chóng gửi qua.

Sau khi gửi xong, Thời Vũ đứng trước tủ thay giày, vừa lúc mẹ kế Thịnh Lan đang ở phòng khách xem TV, nhìn thấy người lập tức tức giận: “Là một đứa con gái mà 2-3 ngày không về nhà, có phải ở cùng với mấy người không ra gì không hả?”



“Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, quan hệ của Thời Vũ luôn luôn phong phú, công tác cũng yêu cầu xã giao gì đó.” Thời Gia Du đổ một cốc sữa bò, âm thanh châm chọc.

“Đúng thật là rất phong phú,” Thời Vũ gật gật đầu, cố ý hất hất tóc, “Hai ngày này cùng Giang Khắc xã giao, anh ấy còn đưa tôi đi Lan Đảo, hai ngày này chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau, vừa rồi là anh ấy đưa tôi về đấy. “

“……” Thời Gia Du.

Thời Vũ sau khi rửa mặt thì leo lên giường, lấy di động mở vào Wechat của Giang Khắc, ở khung thoại gõ một đoạn, sửa đi rồi lại xóa bớt, cuối cùng đã gửi hai câu.

【 Hôm nay cảm ơn anh. 】

【 Ngủ ngon. Xoa mặt jpg】

Tin nhắn gửi qua, Thời Vũ vẫn luôn ôm máy đợi Giang Khắc trả lời, mãi cho đến lúc mơ mơ màng màng mà ngủ đi, màn hình di động cũng chưa từng sáng qua.

Tối hôm sau, tại Red Crane Club, quán bar lớn nhất Kinh Bắc, Giang Khắc ngồi xã giao ở phòng VIP, là một buổi ăn chơi thưởng lạc thường thấy, Từ Chu Diễn cũng ở đó.

Công ty đối phương muốn đầu tư một bộ phim ở mục video và âm nhạc trực tuyến tại Tấn Thăng, trong đó đề cập đến vấn đề chia sẻ hiệu quả và lợi ích công việc.

Giang Khác uống vài ly rượu, người dần nóng lên, tùy ý mà ngồi trên sô pha, giơ tay tháo hai cúc áo, lộ ra một đoạn xương quai xanh sâu gầy, sườn mặt anh tuấn rõ ràng.

Trên môi anh còn dính chút rượu đỏ, Giang Khắc đem cái ly gác ở trên bàn trà, đưa ngón cái lên lau đi giọt rượu còn sót lại, vẻ kiêng dè lạnh lùng toát ra từ cử chỉ khiến các cô gái xung quanh nhìn liền cảm thấy tim mình rực rạo .

Nhưng các nàng lại e dè với ánh mắt lạnh như băng của Giang Khắc, không dám tiến lên.

Lộ Vũ Hân cũng là diễn viên của đoàn phim này, chỉ là về sau mới vội vàng mà đến, không nghĩ Giang Khắc cũng ở đây, vừa đến nơi thấy được anh, niềm vui không thể giấu được, Lộ Vũ Hân trực tiếp ngồi bên cạnh anh.

Tuy rằng con người Giang Khắc lạnh lùng, nhưng dù gì cũng đã cùng nhau ăn cơm khi còn ở Mĩ, tất nhiên cô khác với những người khác. Lộ Vũ Hân rót một ly rượu đi tới, cười: “Học trưởng, em là Lộ——”

Lộ Vũ Hân còn chưa kịp giới thiệu bản thân, Giang Khắc đã giương mắt nhìn cô, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén, lộ ra vài phần hờ hững: “Cút.”

Những diễn viên cùng nhân viên khác đều nhìn Lộ Vũ Hân với con mắt cười nhạo LộVũ Hân này cũng thật biết nắm bắt cơ hội đi, Giang Khắc mới vừa về nước liền mượn người lăng xê tranh thủ nhiệt độ, nhưng mà vị vương này lại trực tiếp ‘đánh’ vào mặt cho một cái, mặt đau không?

Trái với vẻ lãnh khốc của Giang Khắc, Từ Châu Diễn bên kia lại mang vẻ phóng túng hoang dã, nhiệt tình nháy mắt đưa tình, chọc đến nữ minh tinh đối diện hắn không vui mừng không được.

Bữa tiệc gần tàn, Từ Châu Diễn thấy Giang Khắc có vẻ say rồi, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, lại là cái vẻ lạnh băng băng, hắn bỗng nhiên rất muốn xem người con trai này khi rung động thì thành bộ dạng gì.

Vì thế Từ Châu Diễn gọi gấp đến cho Thời Vũ, còn tỉ mỉ hỏi xem cô có rảnh không.

“Đương nhiên là có,” Thời Vũ vừa nói vừa đi phòng tìm quần áo, mở miệng, “Anh Diễn, em qua bây giờ đây. “

Kỳ thật sau khi trở về, Thời Vũ đều rất bận, công việc chồng chất quá nhiều, vẫn luôn phải chạy show, đóng phim, chụp ảnh, buổi tối về đến nhà tắm xong, liền nhận được điện thoại của Từ Châu Diễn.

Khi Thời Vũ đến Red Crane Club , Giang Khắc ngồi ở trên sô pha, khuôn mặt lạnh lùng, thoạt nhìn thì có vẻ vẫn bình thường. Cô đi đến trước mặt Giang Khắc, ngón tay trắng dài kéo ống tay áo anh: “Giang Khắc, về thôi.”

Lộ Vũ Hân nhìn Thời Vũ đi vào, trong lòng khịt mũi coi thường, cô cho rằng Thời Vũ sẽ bị đối xử như mình thôi. Ai ngờ đâu, Giang Khắc nhìn Thời Vũ một cái, không nói gì, cứ thế mà đứng lên.

Cô với biểu tình tự đắc mà cùng Từ gia thiếu gia chào hỏi, còn gọi hắn một tiếng “Anh Châu Diễn.”

Lộ Vũ Hân nhìn hai người sóng vai rời đi, vẻ mặt không thể tin được, hơi hé miệng: “Thời Vũ, cô……”



Thời Vũ xoay người lại lấy bao thuốc cùng bật lửa của Giang Khắc trên bàn. Nghe vậy nghiêng đầu nhìn về phía Lộ Vũ Hân, lọn tóc rũ về phía sau, đuôi mắt hơi nhếch lên, lông mi rũ xuống dưới, hướng về phía Lộ Vũ Hân nháy mắt một cách tình tứ, ý tứ chính là cô nhìn thấy như nào chính là như thế, tôi không thể giải thích được.

Thật là giống hệt dáng vẻ của một ‘em gái’.

Trên đường, Thời Vũ lái xe, Giang Khắc ngồi ở trên ghế phụ, anh nhắm mắt dựa vào lưng ghế, cửa sổ xe mở hé ra, khói thuốc nhàn nhạt theo chiều gió bay đến trước mặt Thời Vũ, vương vấn lưu lại mãi không bay đi.

Thời Vũ biết anh uống say, vẫn luôn không nói gì, để anh nghỉ ngơi, cuối cùng an toàn mà đem Giang Khắc đưa về nhà.

Giang Khắc nhắm mắt dựa vào chỗ ngồi, lông mày rậm cụp xuống, ánh sáng ấm áp xuyên vào tạo nên lớp mờ ảo trêm bầu mắt anh.

Cô lén lút nhìn anh, một thân tây trang màu đen, sơ mi bung ra vài cúc, để lộ phần thịt trắng bên trong cùng với từng phần cơ bắp như ẩn như hiện .

Đường nét khuôn mặt anh tuấn gọn gàng, lộ rõ ​​xương lông mày, nhưng trong mắt lại có chút mệt mỏi, trên người toát ra hơi thở lạnh lùng xa cách.

Làm cho người khác cảm thấy, đàn ông như anh tựa sao trên trời, thấy được mà chẳng thể nắm lấy.

Thời Vũ nhẹ giọng kêu: “Giang Khắc, tới rồi.”

Giang Khác chậm rãi mở mắt ra, đồng tử đen nhánh, đuôi mắt ửng đỏ, trong ánh mắt nhiễm một tầng sương mù, có thể là do say rượu, anh như này, chính là một cảm giác không thể nói nên lời.

Thời Vũ nhớ tới vừa rồi những cô gái xinh đẹp trong căn phòng ban nãy, trong lòng bỗng nhiên thấy thật bế tắc, anh rốt cuộc là đi nói chuyện làm ăn hay là đi □□?

Nghĩ đến đây, Thời Vũ nhân lúc anh đang say rượu lấn tới, ngập ngừng nói : “Về sau nếu anh có say như này, có thể gọi cho em, em sẽ đưa anh về an toàn.”

Giang Khắc giống như thật sự say rồi, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Ừ.”

Thời Vũ giật mình, thế là đồng ý rồi? Có thể suy xét đến việc sau này chuốc say anh thêm vài lần. Thời Vũ chớp mắt, tùy ý nói: “Em vẫn chưa có số điện thoại riêng của anh.”

Giang Khắc lấy di động từ túi quần ra, nhìn nó: “Hết pin rồi.”

“Không sao, em đưa số của em cho anh, đưa tay đây.”

Thời Vũ vừa nói vừa tìm bút trong túi, cúi người qua, cầm tay anh lên, trên cổ tay Giang Khắc viết một hàng. Lông mi hướng xuống, nháy mắt vài cái, vài sợi tóc cọ vào ngực anh, ngứa.

Hương hoa hồng nhàn nhạt bỗng chốc bao vây lấy, Giang Khắc cảm thấy thật khó chịu, ngửa người về đằng sau.

-

Giang Khắc phản ứng hoàn toàn theo bản năng, về đến nhà, mở khóa bằng vân tay, sau đó ngã lên trên giường rồi ngủ. Nửa đêm, Giang Khác cảm thấy một trận đau đầu ập đến, anh dậy đi đến phòng khách rót cốc nước uống.

Ánh đèn sáng lên, Giang Khắc theo bản năng mà dùng mu bàn tay che che đôi mắt, sau khi thích ứng với ánh sáng, lý trí cũng thu hồi. Anh ngồi lên sô pha, lấy bao thuốc ra hút một điếu.

Sau khi bật lửa, Giang Khắc hít một hơi, khói xám tràn ngập khuôn mặt lạnh lùng, anh giơ tay ấn xương mày. Đang muốn rót thêm nước, phát hiện trên cổ tay có một hàng chữ.

Anh thản nhiên nhìn sang, ánh mắt kinh ngạc, hồi lâu cũng không rời đi nơi khác.

Những dòng chữ xiêu vẹo trên cổ tay, nhưng nhìn ra được người viết rất dụng tâm, từng nét bút, viết thật sự nghiêm túc.

—— anh, em thích anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thích Từ Bản Năng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook