Thích Từ Bản Năng

Chương 8: Đi Thay Quần Áo

Ưng Chanh

15/12/2022

Sau khi lời nói thích được bộc lộ, Thời Vũ cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, tâm tình bỗng chốc trong xanh hơn, làm việc gì cũng có cảm giác mong chờ. Thời Vũ thi thoảng sẽ gửi tin nhắn đến cho Giang Khắc, chia sẻ với anh những thứ cô thấy vui vẻ, hay chỉ là những lời hỏi thăm thường ngày.

Hay như ăn được món mì lạnh rất ngon, lại bởi vì cách nhau qua màn hình điện thoại, không phải đối diện với vẻ lạnh lùng của anh, Thời Vũ nói chuyện cũng trở nên thoải mái hơn: 【 Giang Khắc, hôm nay em ăn mì lạnh ở bên phố Tây Nam ngon lắm, nếu như vị soái ca này cũng ăn cùng thì tốt rồi. 】

【 Hôm nay em phải trang điểm dày ơi là dày, lúc tẩy trang hình như bị dị ứng rồi, mặt rát quá. 】

【 Ngày mai trời có thể có mưa đó, ra ngoài nhớ cầm theo ô nha. 】

Giang Khác từ khi nhận chức đến nay, dẫn dắt đoàn đội phát triển phần mềm chơi game mới đồng thời xây dựng lại hệ thống internet của Tấn Thăng. Cả ngày chỉ ở công ty, thường rất muộn mới tan làm, công ty cũng sắp biến thành ngôi nhà thứ hai của anh rồi.

Thời Vũ không cố định thời gian gửi tin nhắn, mà Giang Khắc lại trong vô thức mở di động kiểm tra xem có tin gửi đến không. 10 giờ sáng, Tiền Đông Lâm đến nói với Giang Khắc một vài kế hoạch.

Giang Khắc ngồi ở trên sô pha, chốc chốc lại ngó xuống điện thoại, đọc được đoạn tin “Hôm nay trong lúc gấp uống phải nước nóng, lại không cẩn thận cắn vào lưỡi, khóc.” Lông mi anh khẽ động, khóe môi chợt lóe qua ý cười.

Tiền Đông Lâm đang không ngừng nói, thấy không ai trả lời hắn, vừa ngẩng đầu phát hiện người chuyên nghiệp như Giang Khắc lại không hề chú ý đến công việc, đã thế lại còn cười?

?? Anh không phải là không chơi điện thoại, liên lạc với người khác còn phải dùng email sao?

“Đại ca, không phải chứ, trong điện thoại này là giấu một tiểu yêu tinh à?” Tiền Đông Lâm làm ra bộ mặt quỷ.

Giang Khắc dập tắt màn hình di động, nháy mắt trở về trạng thái lãnh đạm, anh mở miệng: “Khả năng thực hiện kế hoạch này quá thấp.”

Mặc kệ việc Giang Khắc không trả lời tin nhắn, Thời Vũ vẫn vui vẻ chia sẻ với anh những việc thường ngày, đôi lúc nhận được vài tin ngắn ngắn “ừ”, cô đều có thể ôm điện thoại cười cả ngày.

Mỗi lần như thế, người đại diện là chị Hoa đây đều nhìn Thời Vũ bằng con mắt như nhìn bệnh nhân tâm thần, không biết còn tưởng rằng phía bên kia điện thoại là bạn trai cô cơ đấy.

-

Giang Khắc về Kinh Bắc đã nửa tháng, vẫn luôn ở biệt thự Hilton, không về qua Giang gia, mãi cho đến khi ông nội năm lần bảy lượt thúc giục anh, Giang Khắc mới bớt thời giờ trở về.

Giang gia nằm ở số 129 đường Nam Tương, xe đi một đường thẳng vào trong, tầm mắt như được mở rộng ra, con đường rộng lớn, hai bên đường là những cây ngô đồng Pháp cao lớn, đổ bóng xuống bức tường đỏ son, an tĩnh lại cổ kính.

Ngói ngọc tường đỏ, mang vẻ cổ kính uy nghiêm của cả Giang gia. Giang Khắc lái xe vào trong sân lớn, người mới vừa xuống xe không bao lâu, chị dâu Song đã đến đón, gương mặt đầy vẻ tươi cười: “Đại thiếu gia về rồi đấy à, ông nội mỗi ngày đều mong em về đấy, ông đang đợi em ở sảnh phụ, mau vào chào hỏi ông đi.”

“Vâng.” Giang Khắc tiếp lời.

Giang Khắc sải những bước dài về phía trước, hành lang dài gấp khúc, đi một lúc mới đến sảnh phụ.

“Anh!” Giang Phong Nhiên thốt lên âm thanh mừng rỡ, lập tức buông chén trà.

Giang Khắc đang muốn lên tiếng, ý cười trên mặt tắt đi khi nhìn thấy phía không xa kia có một người đàn ông, sau chỉ trả lời lại một từ: “Ừ.”

“Ông nội” Giang Khắc gọi một cách cung kính, khi ánh mắt hướng tới Giang Chính Quốc, ánh mắt dừng lại một chút, cuối cùng vẫn là gọi một tiếng:“Bố.”

“Thằng bé này, có còn coi ông là ông nội nữa không hả?” Ông nội ngồi ở chỗ kia giả vờ hùng hùng hổ hổ, đầu cũng không ngẩng lên, trực tiếp ném qua một chén trà.

Giang Khắc đứng ở đó, cũng không tránh, nước trong chén đổ hết lên ngực, ướt một mảnh. Anh đi qua đó, rót cho ông nội chén mới, âm thanh ôn hòa: “Mấy hôm nay cháu đang bận, sau này mỗi tuần đều về thăm ông.”

Ông nội hừ lạnh một câu, sắc mặt lúc này mới hòa hoãn đôi chút. Người một nhà ngồi ở cùng nhau hàn huyên, chỉ là hàn huyên mới được vài câu, Giang Chính Quốc đã đem đề tài chuyển qua chính sự: “ Con nên tiếp xúc nhiều hơn với con gái Thời gia, chuyện của hai đứa cũng nên tính dần đi……”



Ánh mắt Giang Khắc lạnh lẽo, môi mím lại thành 1 đường thẳng: “Là để sớm ngày lấy được đất Nam Á trải chiếu cho bố ngủ đúng không? “

Hai gia đình vẫn luôn lấy lợi ích hai bên để duy trì quan hệ, Giang Chính Quốc thời trẻ vào lúc thành lập tập đoàn, công ty con nhiều lần gặp khó khăn,Thời gia không tiếc công giúp đỡ, còn cung cấp tài nguyên cho hắn, Giang Chính Quốc lúc này mới có thể thoải mái hơn, tập đoàn cũng nhờ đó có chuyển biến tốt đẹp.

Mấy năm nay, bởi vì quan hệ hôn nhân, hai bên quan hệ ngày càng thân mật, hợp tác cũng nhiều lên.

Tuy nói Thời gia không được như trước, nhưng đất đai có thể nói chiếm hơn nửa Giang Bắc, Giang Chính Quốc gần nhất lại tận sức khai thác hạng mục ở vịnh Nam Á.

Giang Chính Quốc tính toán cái gì, Giang Khắc không cần đoán cũng biết.

Bị người vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa tại trận, Giang Chính Quốc thần sắc chật vật, “Bụp” một tiếng đem chén trà gác qua trên bàn: “Con nói chuyện cái kiểu gì đấy! Còn không phải vì tốt cho con……”

Nước trà nóng bắn tới mu bàn tay Giang Khắc, cảm giác nóng rát truyền tới, Giang Khắc đáy mắt rõ ràng tràn ngập ý trào phúng: “Tốt cho con? Bố đã nhìn thấy cô ta chưa?”

Trả lời Giang Khắc chính là một mảnh tĩnh mịch, ông nội tới hoà giải “Giang Khắc, cháu trở về lâu như vậy, xác thật nên tới chào hỏi một chút……”

Trong khoảng không yên lặng đó, điện thoại gác một bên của Giang Khắc sáng lên, anh vừa mở ra đã thấy, là tin nhắn của Thời Vũ. Giang Khắc mỗi ngày đều nhận được tin nhắn từ hình đại diện là con vịt vàng này, anh nhấn vào, cách màn hình cũng có thể nhận ra rằng cô đang thấp thỏm: 【 Cuối tuần này anh có thời gian không? 】

Giang Khắc rời khỏi khung trò chuyện, không do dự nhấn vào nút xóa trên góc phải, nhắm mắt làm ngơ, tài khoản của Thời Vũ cứ thế không xuất hiện trên màn hình nữa.

Thời Vũ chờ mãi chờ mãi cũng không nhận được hồi âm của Giang Khắc, cô cũng ngại không hỏi lại nữa, sợ Giang Khắc cảm thấy cô phiền. Thời Vũ ôm gối ủ rũ một hồi, rồi lấy điện thoại lướt dạo trên một trang web—— tên là Aile Bombing.

Thời gian bất tri bất giác qua đi, hoàng hôn chậm rãi buông xuống, Thời Vũ phát hiện đĩa trái cây trước mặt đã hết. Cô vốn dĩ muốn mở cửa gọi dì giúp việc đem lên, nhưng cái này khoảng cách... Thời Vũ nhớ tới tai dì giúp việc cũng không được tốt lắm, tính đi tính lại, tự mình xuống lấy còn hơn.

Cửa mở ra, Thời Vũ trong bộ đồ ngủ chạy chậm xuống tầng, lớn giọng gọi: “Dì Văn, sầu riêng vừa thơm vừa thối con thích ăn còn không ạ! con ——”

Nửa câu sau Thời Vũ còn chưa nói xong, bỗng nhiên nghẹn lại, trợn tròn mắt nhìn người đàn ông trước mắt, đột nhiên bước chân dừng lại. Bởi vì Giang Khắc đang đứng ở trước mặt cô, đang bước lên bậc thang thứ ba.

Giang Khắc mặc một thân màu đen, độ cong của cằm vừa thanh vừa lạnh, anh một tay đút túi quần, đôi mắt đen đang hướng nhìn lên trên. Hai người bốn mắt chạm nhau, đầu Thời Vũ “Bùm” một tiếng, cả mặt bỗng chốc đỏ hết lên.

Mình đang nói cái gì thế này? Ở trước mặt người mình thích lại nói thích ăn sầu riêng vừa thối vừa thơm?

…… Thời Vũ cảm thấy hình tượng bản thân sụp đổ rồi.

Giang Khắc không nghĩ đến việc mình sẽ đến Thời gia, nhưng buổi chiều khi Giang Chính Quốc đi ra ngoài, ông nội lại một mực muốn qua đây, Giang Khắc không đi, ông tức đến nỗi lấy lý lo bệnh tim tái phát để lừa Giang Khắc, lại gậy chống tay đánh anh một gậy, lúc này anh mới đồng ý đi cùng ông, lúc đến còn có em trai Giang Phong Nhiên.

Thời Vũ mặc chiếc váy ngủ hai dây họa tiết hoa hồng, lộ ra bờ vai trắng nõn nà, cùng với xương quai xanh tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, cô lúc này đang đi chân trần xuống nhà.

Bởi vì đứng trước mặt Giang Khắc, có chút khẩn trương, người đàn ông cúi đầu, ánh mắt hướng xuống, bắt gặp đôi chân trắng dùng sức bám lấy sàn nhà, móng tay có chút ửng hồng.

Giờ phút này, một đám người đang ngồi trong phòng khách, còn có hai bên trưởng bối, Thời phụ ngồi trên sô pha muốn gọi con gái mình một tiếng, Giang Khắc đã lên tiếng trước.

Tầm mắt Giang Khắc rời đi, bước về phía trước một bước, cánh tay để trên lan can: “Đi thay quần áo đi.”

Thời Vũ lúc này mới giật mình, bụm mặt “A” một tiếng, lại vội vã mà chạy lên lầu.

Thời Vũ trở lại phòng, dậm chân vài cái rồi gửi tin nhắn đến cho Nguyễn Sơ Kinh: 【 Mình không thiết sống nữa, sao lại có thể ở trước mặt Giang Khắc làm hành động đó chứ……】



Nguyễn Sơ Kinh nhanh chóng trả lời lại: 【? Nói được nửa câu như vậy, nửa đời sau không có người yêu. 】

Thời Vũ lập tức đem chuyện ban nãy nói cho Nguyễn Sơ Kinh, còn nói: 【 Bao nhiêu lần mất mặt đều ở trước mặt anh ấy. Tại sao hình tượng hoàn mỹ này lại chưa từng xuất hiện cơ chứ? 】

Một phút sau, Nguyễn Sơ Kinh: 【 Có mỗi vậy? Chỉ như thế? Trừ phi sau này ở trước mặt anh ta mà làm rớt khăn tắm, còn không thì những chuyện nhỏ như này không cần nói với mình đâu. 】

【…… Mình sẽ cố gắng vậy. 】 Thời Vũ.

Thời Vũ vội vàng thay quần áo rồi đi xuống tầng, vừa lúc đến giờ cơm, mọi người đều ngồi trên bàn ăn. Giang Khắc kéo ghế ra để ông nội ngồi trước, sau đó ngồi ở bên cạnh ông.

Bên cạnh Giang Khắc còn một ghế trống, đang muốn qua đó ngồi, thì Giang Phong Nhiên lao qua như chạy ngồi vào chỗ đó, không hổ là sức trẻ tràn đầy, ngồi được vào chỗ, còn hướng tới Thời Vũ nhìn một cách đắc ý.

Người con gái mà anh trai hắn không thích, hắn cũng không thích.

Chỉ là Giang Phong Nhiên không để ý ông nội đã thấy những chi tiết này, vẻ mặt không hài lòng, đứng lên nhéo tai hắn kéo sang chỗ khác, Giang Phong Nhiên đau đến nhe răng trợn mắt, sau đó ông ôn nhu nói với Thời Vũ: “Tiểu Vũ, con ngồi bên cạnh Giang Khắc đi.”

Người hai bên gia đình cùng ăn cơm, ông nội Giang chỉ đơn giản đem người tới đây chào hỏi, Thời phụ lại vô cùng ưng ý đứa con rể tương lai này, cùng nhau nói chuyện làm ăn, còn hỏi anh về phương hướng phát triển của kỹ thuật Tấn Thăng.

Thịnh Lan đối với Giang Khắc còn nhiệt tình hơn lửa, còn cố ý vô tình nhắc đến Thời Gia Du trước mặt ông nội Giang, tạo cho cô cảm giác tồn tại, cười nói: “Giang Khắc à, con vừa về cũng không cần cảm thấy xa lạ đâu, con với Gia Du không phải là thanh mai trúc mã sao? Dì nghe nói các con cùng nhau đi học, còn phụ đạo cho con bé nữa.”

Thời Gia Du có chút ngượng ngùng, oán trách mà nhìn bà một cái: “Mẹ!”

Giang Khắc nhìn Thời Gia Du trầm mặc nơi đối diện, gật gật đầu: “Lần trước ở bữa tiệc gặp qua, lâu rồi không gặp, Gia Du.”

Giọng nam nhân trầm thấp bên tai Thời Vũ, lại như có mị lực. Thời Vũ trong lòng có chút chua xót, chỉ tiếc không phải nói với cô. Giang Khắc cùng Thời Gia Du xác thật là thanh mai trúc mã, đây có lẽ là điểm mà cô thực sự ngưỡng mộ.

Trên bàn cơm, Giang Khắc dường như không hề coi Thời Vũ tồn tại, nhìn cũng chẳng nhìn cô một chút, cô cũng chẳng phải không nhận ra được vẻ này của anh, có rất nhiều lần Thời Vũ muốn mở miệng hỏi anh làm sao, lại thấy cái lạnh lùng của anh thì không hỏi nữa.

Cả một bữa cơm, Thời Vũ chọc chọc mấy đũa, căn bản không có khẩu vị. Sau khi ăn xong, mọi người ngồi cùng nhau uống trà, nói chuyện đôi ba câu, ông nội Giang chủ động mở miệng: “Ta lần này tới đây ấy à, là cảm thấy con bé Thời Vũ cũng lớn rồi……”

Thời Vũ trong lòng căng thẳng, cô theo bản năng mà nhìn về phía Giang Khắc, lại chỉ nhìn vẻ lãnh đạm và mâu thuẫn trong mắt anh. Thời Vũ lập tức giống như hiểu được gì đó, cô hướng đến ông nội Giang, cười nói: “Ông nội, xin lỗi vì đã ngắt lời ông, nhưng con có chuyện muốn nói với ông.”

Ông nội Giang tạm dừng một chút: “Chuyện gì?”

Thời Vũ đứng lên, đỡ ông nội đến thư phòng tầng hai.

Hai người ở trong thư phòng nói chuyện, ai cũng không biết bọn họ nói gì. Giang Khắc ngồi ở trên sô pha, khuỷu tay chống ở đầu gối, thần sắc lãnh đạm không biết suy nghĩ cái gì.

Hai mươi phút đã qua, Giang Khắc cúi đầu xem đồng hồ, kim đồng hồ chỉ hướng 8 giờ, vừa lúc tới giờ uống thuốc của ông nội, nghĩ bọn họ nói chuyện cũng sắp xong rồi.

Giang Khắc cúi đầu xin phép mọi người, cầm bình thuốc đi lên. Người tới cửa, Giang Khắc đang muốn gõ cửa, giọng nói trong phòng truyền đến.

“Ông nội, ông và mọi người không cần thúc giục Giang Khắc gấp gáp như vậy, những việc gần đây anh ấy cũng đã vất vả rồi, kết hôn... có thể để sau rồi tính được không ạ?” Thời Vũ cúi mặt, sắc mặt ảm đạm.

Sau một lúc lâu cô hít một hơi, không chỉ là nói với ông nội Giang, mà còn là thuyết phục bản thân: “Con là một người có lòng tham. Tuy rằng sẽ rất khó, nhưng con vẫn muốn cho bản thân một cơ hội, nếu sau này anh ấy vẫn không thích con——”

“Thì…… Chúng ta sẽ giải trừ hôn ước này……” Thời Vũ sụt sịt, kéo âm thanh lên cao, “Cũng không thể ép anh ấy làm việc mà anh ấy không muốn.”

Bàn tay muốn gõ cửa của Giang Khắc dừng lại giữa không trung, đáy mắt đen càng thêm sâu, những cảm xúc không giống nhau đều thể hiện trên đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thích Từ Bản Năng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook