Chương 58: Dấu Ấn Hắc Ám!
Đường Gia Tam Thiểu
03/09/2013
Vân Ly khóc nửa ngày mới ngừng lại được, hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng lên nhìn, chỉ thấy Chu Duy Thanh vẫn ngồi trơ ra ở đó, tủm tỉm ngó y.
- Hừ, thua thì thua, ngươi đi tìm chỗ tiến hành phong ấn đi!
Vân Ly hừ lạnh, đưa tay thu dọn mấy bản thiết kế trên mặt bàn.
Chu Duy Thanh cười nham nhở:
- Vân Ly lão huynh, ta biết huynh không cam tâm, cực kỳ không cam tâm! Cho nên, ta cho huynh thêm hai cơ hội nữa, nếu như huynh có thể làm được bất kỳ cái nào, thì đổ ước của chúng ta sẽ được giải trừ!
Vân Ly sửng sốt, cảnh giác:
- Ngươi muốn làm gì nữa? Ta ngay cả người còn thua cho ngươi, chưa đủ hay sao?
Chu Duy Thanh nhún vai:
- Đó là huynh nói, tuy ngay bản thân huynh còn thua cho ta, nhưng mà huynh thật sự chịu phục sao? Giờ thế này, nếu như thiên lực của huynh có thể vượt qua ta, đạt tới cảnh giới Thập nhị trọng, thì phong ấn sẽ tự giải trừ. Còn cách khác, là trong tương lai, huynh có thể trở thành Thần Sư trước ta, ta cũng sẽ giải trừ khế ước cho huynh! Thế nào?
Sự cảnh giác trong mắt Vân Ly dần dần biến đổi thành kinh ngạc, y chằm chằm nhìn Chu Duy Thanh:
- Vì sao, ngươi đâu cần phải làm như vậy? Ta chấp nhập đầu phục dưới trướng ngươi cả đời rồi! Nếu ta đã nhận thua, tuyệt không bội ước!
Chu Duy Thanh đứng lên, đi tới cạnh Vân Ly, chồm mặt tới sát người y, cười khẩy:
- Ta muốn có, là có một tên thuộc hạ quyết tâm phấn đấu thành Thần Sư kia, chứ không phải một kẻ bị thịt an phận thủ thường, một phế vật không có ý chí chiến đấu. Nếu không cho ngươi một cơ hội, một hy vọng, ngươi có chịu cố gắng tu luyện nữa không đây? Nhưng đừng nghĩ rằng, hai điều kiện kia của ta, dễ dàng đạt được như vậy!
Vân Ly ngây ngốc một hồi lâu, mới thở dài chán nản:
- Ngươi tuy trẻ tuổi hơn ta, nhưng tâm cơ hơn ta một trời một vực! Được, ta nhận lời, tuy khả năng ta đạt đến Thập nhị trọng Thiên lực trước ngươi không cao lắm, nhưng trở thành Thần Sư trước ngươi thì rất có khả năng. Đừng quên, hiện tại ta đã là Ngưng Hình Sư cao cấp, coi như có mức xuất phát cao hơn ngươi rồi!
Chu Duy Thanh nuốt nụ cười xuống:
- Ta cũng hi vọng ngươi sớm ngày trở thành Thần Sư, lúc đó sẽ không phải coi ngươi như thuộc hạ của ta nữa, mà là một bằng hữu! Ta! Chu Duy Thanh lấy Bản Mạng Châu ra mà thề, nếu trong thời gian tới, Vân Ly có thể trở thành Thần Sư trước, thì ta sẽ giải trừ phong ấn cho hắn! Nếu làm trái lời thề, sẽ tự bạo Bản Mạng Châu mà chết!
Vẻ chán nản bi quan trong mắt Vân Ly đã nhạt đi rất nhiều, thay vào đó là vô cùng kiên nghị và quyết tâm! Y đã quyết định rồi, bất luận thế nào, cũng phải trở thành Thần Sư trước gã Chu Béo bỉ ổi này, lấy lại tự do!
Chu Duy Thanh đưa tay trái lên, cười hắc hắc:
- Chúng ta có gì cũng đã nói ra rõ ràng rành mạch, coi như cũng đã hiểu nhau! Bây giờ hẳn có thể tiến hành phong ấn rồi chứ? Có điều, phải cần ngươi phối hợp một chút...! Đọc đầy đủ hơn tại banlonghoi.com!
Vân Ly kinh ngạc nhìn Chu Duy Thanh:
- Phong ấn..? Ngươi nói, là ngươi có thể tự mình kết phong ấn sao? Lẽ nào ngươi có Ý châu mang thuộc tính Phong Ấn? Không thể như thế? Tuy trong truyền thuyết của Không Gian Hệ, cũng có một chi mang tính Phong Ấn, nhưng cực kỳ hi hữu. Mỗi một kỹ năng đối với Thiên Châu Sư đều vô cùng trân quý, ngoại trừ Hắc Ám Hệ ra, ai lại muốn Thác Ấn cho mình một cái kỹ năng Khế Ước chứ..?
Chu Béo cười cười, tay trái đã đưa tới trước mặt Vân Ly, nói từng chữ một:
- Nhìn cho rõ đi, thật ra thua ta, ngươi cũng không hề oan uổng...
Vừa nói, hắn vừa thôi động Thiên lực, từ dưới lớp ngụy trang trên tay trái, một vầng hắc quang nhàn nhạt hiện lên, bao phủ ba khỏa Ý châu. Ba khỏa Ý châu vốn có ngoại hình là Kim Lục Miêu Nhãn ngay tức khắc biến hóa, trong gian phòng âm u, tuy vẫn là Miêu Nhãn, nhưng màu sắc đã thay đổi rõ rệt. Trước mặt Vân Ly bây giờ, là ba khỏa Ý châu đỏ rực bồng bềnh.
- Đây?... Đây là cái gì..?
Hắc quang trong tay trái của Chu Duy Thanh chợt lóe lên, cả bàn tay hắn đột nhiên đen kịt, đầu ngón tay nhọn hoắt miết nhẹ, lập tức ẩn hiện huyết quang.
- ...Biến Thạch Miêu Nhãn..?
Vân Ly trợn mắt, kinh hoàng nhìn Chu Duy Thanh!
Chu Duy Thanh nhìn y gật đầu:
- Đến đây, cùng hoàn thành khế ước phong ấn. Đây là Huyết Tế! Nếu ngươi tin tưởng thì hãy nhận lấy Ấn Kí Hắc Ám này, đợi khi Thiên lực của ngươi vượt trước ta mà đạt đến Thập nhị trọng, thì nó sẽ tự động giải trừ..!
Lần đi tới Thác Ấn Cung tại thành Bùi Lệ ấn chứng Thác Ấn, Chu Duy Thanh vì Hắc Ám thuộc tính bản thân mà Thác Ấn nên kỹ năng thứ hai của hắn, Huyết Tế! Dấu Ấn Hắc Ám! Loại Hắc Ám Phong Ấn này chuyên dùng để kí kết khế ước với thuộc hạ, nô bộc. Một khi khế ước hoàn thành, lập nên chủ tớ, thì nếu chủ nhân khế ước chết đi, kẻ dưới cũng theo đó mà bồi táng. Chỉ khi nào người hạ khế ước chính miệng giải trừ thì mới thôi. Đó cũng là điều mà Chu Duy Thanh đã hứa hẹn với Vân Ly.
Huyết Tế! Dấu Ấn Hắc Ám, tuy không phải là phong ấn mạnh nhất của Hắc Ám. Nhưng nó lại có lực ước thúc cực mạnh, kẻ bị hạ Ấn Ký một khi nghịch mệnh, thì chủ nhân chỉ cần một tia ý niệm cũng đủ khiến hắn hóa thành tro bụi. Đây thật sự là một khế ước độc ác, được sử dụng rộng rải nhất trong các loại phong ấn Hắc Ám.
Vân Ly ngơ ngẩn gật đầu, nhắm nghiền mắt lại. Một khắc sau, tay trái Chu Duy Thanh kết thành thủ ấn, rồi đột ngột điểm vào mi tâm Vân Ly, trong miệng lẩm nhẩm gì đó...
Ngay tức khắc, một quầng sáng đỏ thẫm bùng lên, bao bọc lấy hai người. Loại phong ấn này tuy hết sức mạnh mẽ, nhưng cũng có yêu cầu khắt khe. Đó là người bị hạ phong ấn phải toàn tâm toàn ý thả lỏng, tiếp nhận nó. Nếu không phong ấn sẽ không thành công.
Quầng sáng đỏ thẫm càng lúc càng dày đặc, trong mắt Chu Béo thần quang chớp lóe, hai luồng sáng đỏ rực từ trong mắt hắn phóng ra, huyết quang đầu ngón tay trái đang kết ấn cũng đột nhiên sáng bừng.
Vân Ly thất thanh đau đớn, toàn thân run rẩy kịch liệt. Xung quanh y, quầng sáng đỏ thẫm cũng chấn động rùng rùng rồi như trăm sông đổ về một biển, ào ào tuôn vào thân thể Vân Ly. Quang mang đỏ rực trên người Chu Duy Thanh dần dần nhạt đi, trái lại phía Vân Ly càng lúc càng dày đặc.
Đây là lần đầu tiên Chu Duy Thanh sử dụng Huyết Tế! Dấu Ấn Hắc Ám. Hắn cảm thấy Thiên lực của mình đột ngột mất đi một phần ba. Có thể thấy kỹ năng này cần phải có Thiên lực hùng hậu mới chi trì được. Khi quầng sáng đỏ đã chui hết vào người Vân Ly, trong đầu Chu Béo mơ hồ hiện lên một mảnh tàn ấn khuyết, dấu ấn này, phần còn lại của tàn ấn chính là sinh mệnh của Vân Ly. Đọc đầy đủ hơn tại banlonghoi.com!
Tuy khế ước này không đạt tới trình độ tâm ý tương thông, nhưng Chu Duy Thanh lại có thể nắm giữ được Sinh Mệnh của Vân Ly, cảm nhận được sự yếu đuối của sinh mệnh y. Đây chính là chỗ bá đạo của Huyết Tế phong ấn...
Chậm rãi nâng tay trái lên, Chu Duy Thanh miết nhẹ vào đầu ngón tay, trích huyết lấy máu. Một giọt máu tươi theo ngón tay hắn chui vào mi tâm Vân Ly. Quang mang đỏ rực trên người Vân Ly theo đó cũng từ từ thối lui, ngược lại trên trán y, hiển hiện một ấn ký đỏ rực quỉ dị.
Khí tức Hắc Ám trong phòng cũng dần dần nhạt đi. Đến khi Vân Ly mở bừng hai mắt ra, thì thân thể y đã không còn run rẩy nữa, tất cả đều khôi phục lại bình thường. Ngay cả ấn ký quỉ dị trên trán cũng lặn sâu vào cơ thể!
Nhưng cả Chu Duy Thanh và Vân Ly đều biết, ấn ký này sẽ theo y suốt đời. Trừ phi y có thể hoàn thành lời ước hẹn với Chu Duy Thanh lúc trước.
Vân Ly lảo đảo đứng lên, dù trong lòng có muốn hay không, vẫn phải quay về phía Chu Duy Thanh, khom người:
- Chủ nhân..!
Chu Duy Thanh cười ha ha:
- Huynh là kẻ đầu tiên nhận Huyết Tế! Dấu Ấn Hắc Ám của ta đó! Không nghĩ có thể kí kết thuận lợi như vậy, thật là may mắn mà! À! Sau này huynh cũng không cần gọi ta là chủ nhân cái gì cả, cứ trực tiếp gọi tên ta là được! Ta không có ý định xem huynh là nô bộc của mình, chỉ muốn coi huynh là bằng hữu. Trên con đường nghiên cứu chế tác quyển trục Ngưng Hình, ta còn muốn giao lưu học hỏi với huynh nhiều hơn!
Vân Ly hừ lạnh:
- Bằng hữu..? Ngươi muốn làm bằng hữu với ta hà tất phải tính kế với ta như vậy! Ít diễn trò đi! Dù sao từ giờ về sau, ta đã là người của ngươi, ăn cũng của ngươi, uống cũng của ngươi, chi tiêu của ta, ngươi cũng phải phụ trách. Ta cần nghiên cứu quyển trục cao cấp gì, thì tài liệu đều do ngươi cung cấp cả...
Chu Duy Thanh lặng người:
- Này... này! Sao có thể chứ? Sao nghe giống như ta mới là thuộc hạ của huynh vậy? Ài, thôi được rồi! Vân Ly lão huynh, giờ chúng ta đi ra thôi, huynh cũng không cần nói ta đã thu nhận huynh làm gì! Cứ nói là trận tỷ thí này chúng ta ngang tài ngang sức! Không ai là thuộc hạ của ai cả! Nhớ đó..!
Vân Ly tò mò:
- Vì sao..?
Chu Duy Thanh cười hắc hắc:
- Là khiêm tốn! Khiêm tốn đó, huynh có hiểu không? Nếu chuyện ta thu huynh làm thuộc hạ mà đồn ra ngoài, chỉ sợ sau này ta sẽ không có ngày nào được yên tĩnh a..!
- Ngươi cũng biết khiêm tốn??? Sao còn làm trò trước mắt nhiều người như vậy? Bày ra chuyện luận võ tỉ đấu Ngưng Hình náo động đến thế, ngươi nghĩ mình khiêm tốn thật ư?
Vân Ly há hốc miệng, không biết nói gì!
Chu Duy Thanh vỗ vỗ vai y:
- Nếu mà không kiêu ngạo, làm sao câu được con cá lớn như huynh! Hắc hắc... Kỳ thật, ta đây là một kẻ rất khiêm nhường lễ độ đó! Ha ha..! Đi thôi, chúng ta ra ngoài nào, mấy người ngoài cửa, hẳn bây giờ cũng đang lo lắng lắm!
Từ khi đến thành này, ngoại trừ lần gặp lại Thượng Quan Băng Nhi, thì đây là lúc hắn vô cùng sảng khoái vui vẻ. Tính thêm bản thân hắn, bây giờ đế quốc Thiên Cung không phải đã có được hai gã Ngưng Hình Sư sao? Và đều là những Ngưng Hình Sư nắm giữ bản thiết kế quyển trục Ngưng Hình cấp Truyền Kỳ, những Ngưng Hình Sư thiên tài, tiền đồ vô lượng!
Lúc này ngoài cửa phòng, Tần Phòng đang lấy làm kỳ lạ vì sao Thượng Quan Băng Nhi vốn lo lắng bất an bỗng đột nhiên thay đổi, cứ đứng cười cười, thì cửa phòng bật mở. Chu Duy Thanh và Vân Ly bước ra!
Tần Phong lập tức bước tới, ngần ngừ pha lẫn chút lo lắng hỏi:
- Nhị vị đại sư! Lần này... lần này thi đấu, ai là người thắng vậy? Có thể... nói cho ta biết không?
Chu Duy Thanh cười ha hả:
- Đại sư Vân Ly quả thật tài cao, ta miễn cưỡng thủ hòa trận thứ hai, còn trận thứ ba thì đại sư thắng. Kết quả vậy là hòa! Xem ra... ông trời không muốn bất kỳ ai trong chúng ta phải làm nô bộc cả! Ta cũng hết cách a..!
Nghe Chu Duy Thanh nói như thế Tần Phong cũng thở phào nhẹ nhỏm, hắn cùng tuyệt đại đa số người đều nghĩ rằng, muốn một gã Ngưng Hình Sư trở thành Truy Tùy Giả cho một gã Ngưng Hình Sư khác, thật sự là chuyện khó mà tin nổi.
Trong lòng Vân Ly lúc này chỉ còn một mảnh bi phẫn, người này thật sự quá xảo trá. Không biết sau này đi theo hắn cuộc sống có thể khá giả hay không đây?
Để trả lời vấn đề Tần Phong, Chu Duy Thanh kéo bàn tay nhỏ bé của Thượng Quan Băng Nhi, hai người liếc mắt nhìn nhau, Chu Duy Thanh đánh mắt ra hiệu với nàng, vẻ mặt như đang trách cứ. Thượng Quan Băng Nhi cũng không trách hắn, chỉ cười dài nhìn vị lão công tương lai này, trong lòng tràn đầy tự hào. Bởi vì mới vừa rồi, Chu Duy Thanh đã sớm ở bên trong thông qua bí pháp Thiên Cung doanh nói cho nàng biết tình huống đại khái rồi.
Trung cấp Ngưng Hình Sư lại có thể khuất phục một vị cao cấp Ngưng Hình Sư, điều này chẳng lẽ còn không đáng để kiêu ngạo sao? Nam nhân có năng lực là dễ dàng hấp dẫn nữ nhân nhất.
Bốn người cùng nhau đi xuống lầu, lúc này sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, bên trong trung tâm Ngự Phẩm toàn là đèn dầu sáng rỡ. Nơi này vào buổi tối là náo nhiệt nhất. Nhóm người chờ đợi ở phía ngoài đã có hơn trăm người rồi.
Mắt thấy bốn người đi ra khỏi cửa hàng số 77, nhất thời quần chúng xôn xao mãnh liệt, thanh âm hỏi han liên tiếp vang lên, ai cũng muốn biết trận đánh cuộc vừa rồi ai là người chiến thắng. Chuyện này quan hệ đến cả đời hai gã Ngưng Hình Sư đó nha!
"Tần đại ca, huynh tới tuyên bố đi." Chu Duy Thanh đành phải làm người tốt bảo Tần Phong đi ra tuyên bố. Đồng thời, hắn thấp giọng nói bên tai Vân Ly: "Đừng có mà giơ cái bộ mặt như ăn mướp đắng kia ra, bằng không làm sao có thể khiến cho người khác tin tưởng chúng ta là ngang tài cân sức đây!"
Vân Ly trừng mắt liếc qua hắn, khóe miệng hơi vểnh lên, cuối cùng vẫn miễn cưỡng nặn ra được nụ cười.
Tần phong cao giọng nói: "Rất vinh hạnh được hai vị Ngưng Hình đại sư trẻ tuổi có thể ở cửa hàng số "Bảy mươi bảy" chúng ta tiến hành so đấu kỹ năng Ngưng Hình. Sự thật chứng minh, hai vị đại sư đều đồng dạng xuất sắc, toàn bộ ba cuộc tỷ thí bọn họ cân sức ngang tài, đánh cuộc đã kết thúc hai vị đại sư lại càng tỉnh táo vô cùng. Từ lúc tỷ thí trận đầu, ta nghĩ tất cả mọi người đã thấy thiên phú của hai vị đại sư ở phương diện chế luyện Ngưng Hình quyển trục rồi. Nếu như có ai muốn trở thành Truy Tùy Giả của bọn hắn cần phải sớm sớm một chút. Cơ hội không nhiều lắm đâu!"
Ngay khi không ít Ngự Châu Sư cấp bậc khá thấp đã bắt đầu động tâm, Vân Ly lại đột nhiên mở miệng nói: "Không cần. Ta hôm nay hơi mệt, thông qua quá trình so đấu với Chu Duy Thanh đại sư, ta có một vài thể ngộ mới, chuẩn bị bế quan một thời gian ngắn rồi tiếp tục tu luyện, tạm thời không chiêu mộ Truy Tùy Giả nữa."
Chu Duy Thanh cười ha hả một tràng, nói: "Đã như vậy, hôm nay trước tiên tới đây đã. Lúc nào cần chiêu mộ Truy Tùy Giả, chúng ta tự nhiên đến chỗ này báo cho các vị đại gia." Nếu nói tham thì thâm, hôm nay thu hoạch đã có thể nói là nghịch thiên, huống chi trong học viện còn có một đám bình dân học viên cần hắn hỗ trợ ngưng hình, thác ấn. Có một người như Vân Ly làm Truy Tùy Giả hắn đã hết sức thỏa mãn, về phần chiêu mộ Thiên Châu Sư cũng không phải cần gấp. Thông qua lần này so đấu với Vân Ly, Chu Duy Thanh cũng nghĩ thông suốt, chỉ có tu vi của mình càng cao, năng lực Ngưng Hình càng mạnh mới có thể chiêu mộ Truy Tùy Giả càng cường đại. Tiến hành chiêu mộ quá sớm thật sự không có ý nghĩa gì.
Nghĩ ra được điểm này, Chu Duy Thanh cũng không có ý định ở lại tiếp tục chiêu mộ Truy Tùy Giả.
Tiếng thở dài tiếc nuối liên tiếp vang lên, đám người bắt đầu tản đi, chẳng qua không biết bọn họ tiếc nuối là vì Chu Duy Thanh và Vân Ly thắng bại chưa phân, hay là vì hai người không chiêu thu Truy Tùy Giả nữa.
"Chu đại sư, ngài khỏe, xin giới thiệu ta gọi là Chu Trường Khê, chúng ta hình như là cùng họ đó. Ta là lão bản cửa hàng 76." Mắt thấy song phương thi đấu cân sức ngang tài, Chu Trường Khê thở phào nhẹ nhỏm, hắn sợ nhất chính là Vân Ly thua trận.
Chu Duy Thanh cười ha hả, nói: "Chu lão bản, ngài khỏe."
Chu Trường Khê lúc này mới chuyển hướng qua Vân Ly, nói: "Vân huynh đệ, nếu như muốn bế quan thì qua trú chỗ ta đi.”
Vân Ly lắc đầu, nói: "Không cần đâu Chu đại ca. Ta và Duy Thanh mới gặp mà đã thân, chuẩn bị ở chung một chỗ tham thảo với nhau về kỷ xảo chế luyện Ngưng Hình quyển trục." Hắn đã trở thành Truy Tùy Giả của Chu Duy Thanh rồi, tự nhiên là phải đi theo hắn. Mặc dù trong lòng hắn cảm thấy Chu Duy Thanh dối trá, thế nhưng trên thực tế hắn cũng không muốn người ta biết mình thua trận. Bại bởi một người tu vi còn không bằng mình, thật sự là quá mất mặt. Hiện tại ở trong lòng hắn, càng nghĩ nhiều hơn về viên Biến Thạch Miêu Nhãn hỏa hồng kia. Đúng như Chu Duy Thanh nói, hắn biết mình thua không oan, may mắn là mình không có phản bội, nếu không, đối mặt với một gã đối thủ có Ý Châu là Biến Thạch Miêu Nhãn, hắn biết mình căn bản không có cơ hội giết chết Chu Duy Thanh, thậm chí còn không phải là đối thủ của hắn.
Chu Trường Khê nghe Vân Ly nói thì hơi ngạc nhiên, nhưng hắn cũng không nói gì thêm, dù sao hắn và Vân Ly chỉ là quan hệ bằng hữu. Không thể mạnh mẽ lưu người.
Chu Duy Thanh nhìn sắc mặt Vân Ly buồn bực mà cười hắc hắc, đang lúc hắn chuẩn bị nói với Tần phong chuẩn bị một vài thứ thì có một thanh âm đặc thù truyền vào trong tai mấy người bọn họ.
"Không biết ta có thể tiến hành đánh cuộc với hai vị đại sư một lần hay không?" Thanh âm này rất đột ngột.
Thanh âm kỳ lạ là bởi vì thanh âm này tràn đầy cảm giác như kim loại va vào nhau.
Trầm trọng, kiên cường, còn chưa thấy người trước tiên nghe thấy thanh âm đã làm cho người ta cảm giác như thế.
Chu Duy Thanh và Vân Ly đồng thời nhìn lại phương hướng thanh âm truyền đến, chỉ thấy một gã đại hán hiện ra trước mặt bọn hắn.
Người này cao hơn Chu Duy Thanh một chútt. Bờ vai hắn rộng rãi khoa trương, Chu Duy Thanh đã coi như là cường tráng rồi nhưng mà so sánh với hắn lại có vẻ hơi “thon thon”. Có thể nhìn thấy rõ ràng thân thể người này đầu vai tay ngực từng cục u nổi ghồ lên, giống như là một quả cầu sắt vậy.
Đầu báo mắt hổ, nhìn khuôn mặt người ta thật khó mà đoán ra tuổi của hắn, tóc ngắn màu đỏ như kim châm, hai tròng mắt màu lam thâm thúy nội liễm mắt, yên tĩnh như biển rộng về đêm, hắn đứng nơi đó y như là một tòa núi cao bất động, chỉ riêng khí thế đã chèn ép hầu hết những người có mặt ở đây rồi.
Thấy người này, Chu Duy Thanh, Vân Ly, Thượng Quan Băng Nhi cho tới Tần phong đều toát ra thần sắc nghi hoặc, chỉ có Chu Trường Khê thần sắc có vẻ giật mình, khẽ nhíu mày nhìn tới hắn, đáy mắt hiện lên một tia sáng lạnh nhàn nhạt, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, không có ai chú ý tới thần sắc biến hóa của hắn.
"Ngươi là ai?" Chu Duy Thanh nghi ngờ hỏi.
Thanh âm hùng hậu lại vang lên: "Ta tên là Lâm Thiên Ngao. Là một Thiên Châu Sư đẳng cấp trung vị Thiên Tôn thuộc tính Thổ loại hình phòng ngự vị. Muốn mời nhị vị đánh bạc một keo."
Trung vị Thiên tôn? chính là Thiên Châu Sư cấp bậc năm châu. Đối với Thiên Châu Sư thuộc tính Thổ đi theo loại hình tinh khiết phòng ngự, Chu Duy Thanh cũng không xa lạ gì, Mã Quần không phải chính là như vậy sao. Nhưng mà Mã Quần lại chỉ có một châu, tu vi vị tráng hán trước mắt này lại là năm châu, chênh lệch quá xa rồi.
Vân Ly đang muốn nói cái gì, Chu Duy Thanh lại cắt ngang, nói: "Các hạ muốn đánh cuộc với chúng ta cái gì đây?"
Lâm Thiên Ngao trầm giọng nói: "Cũng giống như nhị vị đánh cuộc hồi nãy. Nếu như ta thắng, ta muốn nhị vị cả đời đi theo ta. Ngược lại, ta nguyện cả đời đi theo nhị vị. Ta nghĩ, lấy tu vi trước mắt của nhị vị cùng với tài nghệ Ngưng Hình Sư thì không thể nào chiêu lãm được Thiên Châu Sư cấp bậc như ta. Huống chi ta còn là cực hạn Thiên Châu Sư."
Nếu nói cực hạn Thiên Châu Sư ý chỉ Thể Châu, Ý Châu tăng phúc nhất trí một đường, tăng một loại thuộc tính lên tới cực hạn. Thí dụ như Thượng Quan Băng Nhi chính là Thiên Châu Sư loại hình theo đuổi tốc độ cực hạn, gã đứng trước mắt này tự nhiên là Thiên Châu Sư loại hình phòng ngự cực hạn.
Chu Duy Thanh cười ha hả, nói: "Các hạ chắc là muốn tỷ thí võ lực với chúng ta. Chẳng qua, chúng ta một người là thượng vị Thiên Sư một người hạ vị Thiên Tôn, tại sao lại đi so sánh với một vị trung vị Thiên Tôn chứ? Các hạ không cảm thấy rằng trận đánh cuộc này vô cùng buồn cười sao?"
Lâm Thiên Ngao cũng không có vì giọng nói khinh miệt của Chu Duy Thanh mà tâm tình sinh ra biến hóa, cặp mắt mắt vẫn yên lặng thâm thúy như cũ: "Nếu đã là đánh cuộc tự nhiên phải tiến hành dưới tình huống song phương công bình mới được. Các hạ nói không sai, nếu như chỉ là đơn thuần tỷ thí võ lực tự nhiên là không công bình. Hai người các ngươi cho dù cùng tiến lên cũng không thể nào là đối thủ của ta. Nhưng mà, nếu như ta đánh cuộc, ta đứng ở một chỗ không hoàn thủ, tùy ý hai vị tiến hành công kích thời gian một nén nhang, chỉ cần các ngươi có thể làm cho ta di động nửa bước, coi như các ngươi thắng thì sao?"
Lời này vừa nói ra, trong lòng Chu Duy Thanh dâng lên một trận hoảng sợ, Vân Ly thì lửa giận bộc phát, Tần phong và Thượng Quan Băng Nhi lại kinh ngạc ngó tới. Chỉ có Chu Trường Khê nhíu mày, thần sắc biến hóa không lớn.
Chu Duy Thanh hoảng sợ tự nhiên là có nguyên nhân, không thể nghi ngờ chút nào, cái vị gọi là Lâm Thiên Ngao đẳng cấp trung vị Thiên Tôn này đưa ra cho bọn họ một điều kiện cơ hồ không thể nào cự tuyệt.
Tùy ý để cho hai người bọn hắn công kích thời gian một nén nhang, như thế thì phải tự tin về lực lượng phòng ngự của mình tới bực nào mới dám nói ra như vậy đây ?! Phải biết rằng, mình và Vân Ly đều là Thiên Châu Sư có thượng vị thuộc tính là không gian, kỹ năng không gian hệ có uy lực công kích tương đối mạnh mẽ, hơn nữa Thể Châu của mình lại là lực lượng thuộc tính. Muốn chiến thắng đối phương có thể sẽ có chút khó khăn, nhưng nếu hắn không có di động, đứng im chịu đòn thì lại là chuyện khác, điều này thật sự làm cho Chu Duy Thanh và Vân Ly không thể tin tưởng.
"Ngươi đang miệt thị chúng ta sao ?" Vân Ly tức giận nói.
Lâm Thiên Ngao thản nhiên nói: "Đây chỉ là một trận đánh cuộc. Chẳng qua không biết nhị vị có chấp nhận hay không mà thôi. Bất luận là ai trong hai vị, nếu như có thể thu một Truy Tùy Giả giống như ta, trong tương lai nếu có quá trình đi săn giết Thiên Thú thác ấn kỹ năng, chắc chắn sẽ có trợ giúp cực lớn. Hơn nữa, thực lực của ta sẽ còn tiến bộ rất lớn, lực lượng phòng ngự sẽ không ngừng tăng cường, trong tương lai coi như là ngăn cản Cự Long công kích cũng không phải là việc khó."
Nghe lời của hắn, Vân Ly đang vọng động muốn mở miệng đáp ứng lại bị Chu Duy Thanh dùng ánh mắt ngăn lại, hắn lúc này mới nhớ tới mình đã không còn được tự do nữa. Trong lòng không khỏi chán nản một trận, thế nhưng chiến ý trong ánh mắt hắn không có hạ xuống chút nào, hai tròng mắt sáng quắc nhìn chăm chăm vào Chu Duy Thanh, hi vọng hắn có thể đáp ứng trận đánh cuộc này. Vân Ly không thể nào tin mình lại thất bại.
Chu Duy Thanh nhìn Lâm Thiên Ngao đang cười, vỗ nhẹ vai Vân Ly cười ha hả:
- Thật xin lỗi, ta cự tuyệt!
Lâm Thiên Ngao sửng sốt:
- Cự tuyệt? Tại sao? Chẳng lẽ điều điện ta đưa ra chưa đủ hậu ư? Trong quá trình các ngươi tấn công, ta cũng không phản kích lại cơ mà?
Chu Duy Thanh lắc đầu, đáp:
- Lâm lão huynh, e rằng ngươi chưa rõ tình hình mà đã vội cho chúng ta là một bọn ngốc rồi! Ngươi chính là Thiên Châu Sư có phòng ngự cực hạn, năng lực tấn công của ngươi thì có được là bao? Một thân bản lĩnh của ngươi, chỉ e rằng gần cả mười phần đều thiên về phòng ngự. Mới tiếp xúc với nhau, ngươi cần gì phải tỏ ra độ lượng, hào phóng như thế? Tu vi của chúng ta không bằng ngươi, mà ngươi chỉ thuần túy phòng ngự như vậy, vạn nhất chúng ta không thể lay động đôi chân của ngươi một bước nào, hóa ra chúng ta sẽ bị ngươi nô dịch cả à? Loại chuyện mà ta không nắm chắc thì ta tuyệt đối sẽ không làm! Vân Ly, chúng ta đi thôi! Vào trong điếm mua ít đồ đã!
Bất luận là Lâm Thiên Ngao hay Vân Ly đều không nghĩ ra là Chu Duy Thanh sẽ chọn phương pháp cự tuyệt như thế, mà ngay cả Thượng Quan Băng Nhi và Tần Phong cũng vậy. Tại thời điểm Chu Duy Thanh và Vân Ly đánh cuộc, bọn họ đều không nhận ra chủ ý của Chu Duy Thanh là cố tình dụ Vân Ly vào tròng. Huống hồ gì, tình cảnh hiện tại đối với hai người Chu Duy Thanh lại cực kỳ có lợi, mà hắn lại tránh né. Từ đầu đến cuối, bọn họ cũng không rõ nguyên nhân là thế nào nữa?
Chu Trường Khê nhìn Chu Duy Thanh bằng ánh mắt đổi khác, âm thầm gật đầu, trong lòng thầm nghĩ tiểu tử này thật là thông minh. Xem ra, mới vừa rồi hắn và Vân Ly đánh cuộc cũng không phải là đơn giản chỉ hòa nhau như thế!
Nhìn Chu Duy Thanh kéo Vân Ly đi, Lâm Thiên Ngao đã hơi sốt ruột, hỏi:
- Các ngươi muốn thế nào mới bằng lòng đánh cuộc với ta?
Chu Duy Thanh cười ha ha, trong lòng đang thầm nghĩ ngươi có làm thế quái nào ông cũng không đánh cuộc với ngươi đâu, chợt bên tai hắn vọng đến một âm thanh rất nhỏ, nhưng lại làm cho hắn rúng động, liền nuốt vào những lời hắn định nói ra.
- Hãy đánh cuộc với hắn, ta sẽ âm thầm giúp các ngươi! Nhất định các ngươi sẽ thắng! Người này sẽ có chỗ hữu dụng đối với các ngươi! Ta là Thiên Nhi!
Đây chính là những âm thanh Chu Duy Thanh nghe được, nhưng lại không biết từ đâu đến. Nhưng hắn nhận ra đây chính là âm thanh của người đã cứu mình thoát khỏi tay cha con Minh Vũ ngày đó, thiếu nữ tóc trắng thần bí Thiên Nhi.
Nếu như lúc trước đến giờ, Chu Duy Thanh vẫn có cảm giác thật mơ hồ, nhưng giờ đây hắn hoàn toàn khẳng định sự tồn tại của thiếu nữ tóc trắng này. Dĩ nhiên là nàng luôn theo dõi mọi bước chân của hắn, biết được hướng đi của hắn. Mặc dù Chu Duy Thanh thậm chí chưa từng nói với nàng một câu, nhưng hắn luôn luôn chọn lựa cách tin tưởng nàng vô điều kiện.
- Vụ đánh cuộc này hoàn toàn không phải là không thể…
Chu Duy Thanh bởi vì nghe được lời khuyên của Thiên Nhi, nhưng tròng lòng vẫn chưa có chủ ý đê tiện gì. Nhưng suy nghĩ của hắn luôn nhanh nhẹn, đảo qua đảo lại tròng mắt, đã lóe lên một ý hay, rồi nói:
- Ta muốn cầu ngươi một chuyện…Hãy tự trói một tay lại, chỉ dùng một tay để tiến hành trận đánh cuộc này! Hơn nữa, hai chúng ta sẽ cùng nhau tiến lên!
Nghe được những lời này của Chu Duy Thanh, đừng nói là Vân Ly và Tần Phong, dù là Thượng Quan Băng Nhi cũng cảm thấy đề nghị của hắn thật quá đáng. Mặc dù Lâm Thiên Ngao này có tu vi trên bọn họ một châu, nhưng hai người bọn hắn lại được xông lên toàn bộ, thêm nữa lại muốn người ta dưới tình huống không thể hoàn thủ lại yêu cầu người ta tự trói một tay.
Phải nhớ rằng, điều kiện mà lâm Thiên Ngao đánh cuộc với bọn họ chính là hai chân không thể di động. Nói cách khác, chính là khi chiến đấu không thể dùng hai chân. Dưới tình huống như vậy, nếu tự trói thêm một tay nữa, thì hắn ta chỉ có thể dùng một tay duy nhất để tiến hành trận đấu với hai người Chu Duy Thanh và Vân Ly. Đây không phải gọi là bất công, mà chính là cực kỳ bất công!
Vân Ly nhắm mắt lại, buông ra một tiếng thở dài trong lòng. Vì sao ta lại thua trên tay một tên vô sỉ đến mức độ thế này a? Thanh danh của ta, cứ như vậy mà bị chôn vùi rồi!
Nhưng điều vượt xa dự đoán của mọi người đã xảy ra, chính là khi Lâm Thiên Ngao nghe yêu cầu của Chu Duy Thanh, chỉ suy nghĩ một chút rồi liền gật đầu chấp nhận, trầm giọng nói:
- Tốt! Ta đáp ứng yêu cầu của ngươi!
- Hả…???
Trừ Chu Trường Khê, mọi người, bao gồm cả Chu Duy Thanh không khỏi nén được sự kinh ngạc trên mặt mình, đều nhìn cả về phía hắn. Cho dù là Chu Duy Thanh đi nữa, không ai có thể tin hắn thật sự đã chấp nhận. Hắn vốn chỉ muốn gài hàng một chút, dù cho Lâm Thiên Ngao không đáp ứng yêu cầu của mình đi chăng nữa, mình cũng sẽ cố hết sức mà hoàn thành vụ đánh cuộc này. Dù sao, có Thiên Nhi đang âm thầm trợ giúp, mỹ nữ này đến từ Tuyết Thần Sơn cái gì đó à nha, lại còn là cường giả Lục châu Biến Thạch Miêu Nhãn, dù Lâm Thiên Ngao này có lợi hại đến đâu đi nữa, cũng không thể so sánh được. Nhưng ai ngờ, Lâm Thiên Ngao thế mà lại đáp ứng nhanh như vậy?
Một khắc trước, Vân Ly vẫn còn đang mắng thầm Chu Duy Thanh vô sỉ, nhưng bây giờ bỗng nhiên tim của hắn lại đập nhanh như trống trận. Hắn cũng là người thông minh, sau khi Lâm Thiên Ngao đáp ứng yêu cầu quá mức bỉ ổi của Chu Duy Thanh, hắn lập tức cố trấn tĩnh lại.
Vân Ly ý thức được, e rằng Trung vị Thiên tôn trước mắt này không chỉ đơn giản như vậy.
- Đi xuống Địa Hạ lôi đài (Lôi đài dưới lòng đất) đi! Dù sao đi nữa, không ai có thể xù nợ ở đấy được! Nếu có ý làm trái, sau khi đánh cuộc xong, nếu nhị vị muốn chạy, ta cũng không đuổi kịp!
Lâm Thiên Ngao thản nhiên nói.
Chu Duy Thanh nghi hoặc nhìn Vân Ly đoạn hỏi:
- Địa Hạ lôi đài là cái chỗ nào?
Vân Ly đáp:
- Địa Hạ lôi đài bên dưới lòng đất của Ngự Phẩm Trung Tâm dùng để giải quyết mọi ân oán của Ngự Châu Sư, cũng có thể tiến hành đánh cuộc. Có rất nhiều Ngự Châu Sư thích đánh cuộc ở nơi này. Đaì chủ của Địa Hạ lôi đài là ai thì sợ rằng ngay cả Hoàng thất của Đế quốc Phỉ Lệ cũng không được biết. Điều duy nhất có thể khẳng định là, Địa Hạ lôi đài luôn công bình tuyệt đối! Trước khi song phương tiến hành thì đấu sẽ phải ký kết khế ước. Đánh cược bằng vật cũng được, đánh cuộc bằng mạng sống cũng tốt. Khi chiến đấu trên lôi đài kết thúc, lập tức phải thực hiện giao ước! Nếu bất tuân, Đài chủ của Địa Hạ lôi đài sẽ lập tức thi hành. Nghe nói, từng có một vị Cửu châu Thượng vị Thiên Tông sau khi đánh cuộc không muốn thực hiện giao ước, ngày hôm sau đã thấy thi thể của hắn treo ở cửa Đông thành.
- Ta nhổ vào! Nhưng quả thật là một địa phương tốt!
Trong mắt Chu Duy Thanh chợt lóe lên một tia sáng bỉ ổi, nhưng trong lòng lại thầm suy nghĩ, ngay cả Thượng vị Thiên tông cũng không có cách nào quịt được, thì có thể thấy thực lực của chủ nhân nơi đây cường đại như thế nào. Nhưng nếu như vậy, thì mỹ nữ tóc trắng có thể giúp mình ăn gian được sao? Nếu không đánh lận con đen, vạn nhất bị thua thì phải làm sao bây giờ?
- Cứ yên tâm đi đi!
Như đoán được ý nghĩ trong lòng của hắn, âm thanh của Thiên Nhi lại xuất hiện một lần nữa, nhưng lần nay lại mang theo vài phần khinh bỉ. Hiển nhiên là nàng đã nhìn thấu ý nghĩ “thiện lương” của hắn!
Chu Duy Thanh cũng không cách nào nói chuyện với nàng, nhưng nghe được lời ấy rồi, niềm tin càng thêm kiên định. Lý do hắn tín nhiệm Thiên Nhi đơn giản chỉ vì lấy tu vi của người ta, muốn giết hay nô dịch hắn chỉ cần bằng thực lực của nàng nhấc tay là xong, cần gì phải phí nhiều công sức như vậy?
- Các hạ, xin dẫn đường!
Chu Duy Thanh quay sang Lâm Thiên Ngao cung tay hành lễ, dáng vẻ tỏ ra rất có phong độ.
Lâm Thiên Ngao đi trước, Chu Duy Thanh và Vân Ly cũng vội vàng đuổi theo. Ngay khi Thượng Quan Băng Nhi chớm bước đến thì đã bị Tần Phong ngăn lại.
- Cô nương, hay là ở đây chờ bọn họ đi? Địa Hạ lôi đài không cho phép bất luận kẻ nào, trừ những người đánh cuộc, tiến vào xem cuộc chiến đâu! Dưới tình huống này, ta tin tưởng Chu huynh đệ và Vân Ly đại sư nhất định sẽ giành thắng lợi!
Khi Chu Duy Thanh quay lại, gật đầu với Thượng Quan Băng Nhi thì nàng mới chịu dừng lại, cắn chặt đôi môi đỏ mọng nhìn hắn, thần sắc của nàng rõ ràng hơi bất mãn, tựa như muốn nói tên gia hỏa bại hoại ngươi lúc nào cũng thích làm cho người ta lo lắng.
Lâm Thiên Ngao dẫn hai người hướng vào bên trong Ngự Phẩm Trung Tâm. Trên đường đi, hắn không nói câu nào, còn Vân Ly thì cũng chỉ cau mày. Ba người hết sức trầm tư lặng lẽ thẳng tiến vào vị trí trung tâm của Ngự Phẩm Trung Tâm, cũng chính là nơi trọng yếu nhất.
Rất nhanh, Lâm Thiên Ngao đã dừng lại trước một kiến trúc hình tròn. Không cần hắn nói, Chu Duy Thanh biết đã đến nơi rồi. Nơi này chỉ có một tầng, là một kiến trúc tròn xoay không bắt mắt chút nào, phía trên có bốn chữ màu đỏ như máu, ghi rõ ràng: “Địa Hạ Lôi Đài”.
Đại môn mở rộng nơi này nhìn giống như miệng của một loại quái thú ăn thịt người thuở hồng hoang. Lâm Thiên Ngao quay lại nói cho ba người sơ lược nội quy nơi này liền xoay người vào trước. Hai người Chu Duy Thanh cũng vội vàng bám sát theo sau.
Vừa vào cửa, trong lòng Chu Duy Thanh chợt kinh hãi. Ở đây, mặt đất chỉ tuyền một màu đen kìn kịt, còn nóc phòng và tường phòng đều được sơn đỏ như máu, lại thêm một luồng khí lạnh ập vào mặt làm hắn phải ngưng thần một chút mới có thể phát hiện bên trong có một cái thang lầu kéo dài sâu xuống bên dưới.
Trước thang lầu, có một chiếc bàn đỏ như máu, ngồi phía sau là một lão già chột mắt, có bộ dáng như kẻ gần đất xa trời, dường như chẳng còn được tới nửa cái mạng.
Lâm Thiên Ngao bước nhanh đến trước mặt lão già, khom người xuống, nói:
- Chúng tôi muốn tiến hành đổ ước!
Lão giả gật đầu, hỏi:
- Đã biết quy củ chưa? Lấy tiền ra đi!
Lâm Thiên Ngao cũng không dám nói thêm, lấy ra một cái thẻ màu xanh giống như của Chu Duy Thanh đưa cho lão già chột mắt. Lão già liền đưa tay vẽ lên một cái rồi lấy ra một cái Hào bài (thẻ đánh số) đưa tất cả lãi cho Lâm Thiên Ngao, rồi phất tay ngụ ý là ba người có thể đi tiếp.
Vân Ly đi cạnh Chu Duy Thanh giải thích:
- Phí sử dụng Địa Hạ lôi đài một lần là một vạn kim tệ! Không có phân biệt! Là do những nhân vật quyền uy ở lôi đài đưa ra! Thu phí toàn bộ một lần, thật ra cũng không tính là cao!
Chu Duy Thanh khẽ gật đầu, hai người vẫn lẳng lặng theo sau Lâm Thiên Ngao, xuống thang lầu đi về phía dưới.
Khi vừa bắt đầu, xung quanh mọi người đều tối đen như mực, sau khi quanh qua hai vòng thang mới dần dần sáng lên. Nhưng, màu của những ngọn đèn treo trên vách toàn bộ đều là một màu máu đỏ, càng xuống dưới mọi người đều có cảm giác âu u đáng sợ rất mãnh liệt!
Đi xuống ước chừng được ba mươi thước, phía trước xuất hiện một Các Phủ Đạo (phòng bào danh chắc???). Lâm Thiên Ngao đưa Hào bài trong tay nhìn lần nữa rồi hướng vào trong. Hắn bước rất nhanh, hiển nhiên không phải mới đến đây lần đầu.
Chu Duy Thanh nhìn thấy hai bên vách tường dày cộm năng nề của Các Phủ Đạo này có rất nhiềm cành cửa lớn hình vòm, toàn bộ đều được đánh số thứ tự phía trên. Nhìn dáng vẻ thì bên trong mỗi cánh cửa đều dẫn đến một lôi đài.
Đến cánh cửa trên có ghi số “Bảy”, Lâm Thiên Ngao dừng lại đầy cửa vào, Chu Duy Thanh và Vân Ly cũng theo hắn vào trong.
Không giống như vẻ âm u của bên ngoài, khi bọn họ vừa tiến vào liền thấy nơi đây rất nguy nga rộng lớn, ánh đèn sáng lóa làm cho Chu Duy Thanh phải híp mắt lại.
Đây là một gian phòng khổng lồ xây theo hình tròn, sau cửa có một gã mặc y phục đỏ đang lẳng lặng đứng đó. Người này che mặt nên không thể nhìn rõ tướng mạo. Vừa thấy ba người đi vào, liền trầm giọng hỏi:
- Cần phải ký kết khế ước trước!
- Hừ, thua thì thua, ngươi đi tìm chỗ tiến hành phong ấn đi!
Vân Ly hừ lạnh, đưa tay thu dọn mấy bản thiết kế trên mặt bàn.
Chu Duy Thanh cười nham nhở:
- Vân Ly lão huynh, ta biết huynh không cam tâm, cực kỳ không cam tâm! Cho nên, ta cho huynh thêm hai cơ hội nữa, nếu như huynh có thể làm được bất kỳ cái nào, thì đổ ước của chúng ta sẽ được giải trừ!
Vân Ly sửng sốt, cảnh giác:
- Ngươi muốn làm gì nữa? Ta ngay cả người còn thua cho ngươi, chưa đủ hay sao?
Chu Duy Thanh nhún vai:
- Đó là huynh nói, tuy ngay bản thân huynh còn thua cho ta, nhưng mà huynh thật sự chịu phục sao? Giờ thế này, nếu như thiên lực của huynh có thể vượt qua ta, đạt tới cảnh giới Thập nhị trọng, thì phong ấn sẽ tự giải trừ. Còn cách khác, là trong tương lai, huynh có thể trở thành Thần Sư trước ta, ta cũng sẽ giải trừ khế ước cho huynh! Thế nào?
Sự cảnh giác trong mắt Vân Ly dần dần biến đổi thành kinh ngạc, y chằm chằm nhìn Chu Duy Thanh:
- Vì sao, ngươi đâu cần phải làm như vậy? Ta chấp nhập đầu phục dưới trướng ngươi cả đời rồi! Nếu ta đã nhận thua, tuyệt không bội ước!
Chu Duy Thanh đứng lên, đi tới cạnh Vân Ly, chồm mặt tới sát người y, cười khẩy:
- Ta muốn có, là có một tên thuộc hạ quyết tâm phấn đấu thành Thần Sư kia, chứ không phải một kẻ bị thịt an phận thủ thường, một phế vật không có ý chí chiến đấu. Nếu không cho ngươi một cơ hội, một hy vọng, ngươi có chịu cố gắng tu luyện nữa không đây? Nhưng đừng nghĩ rằng, hai điều kiện kia của ta, dễ dàng đạt được như vậy!
Vân Ly ngây ngốc một hồi lâu, mới thở dài chán nản:
- Ngươi tuy trẻ tuổi hơn ta, nhưng tâm cơ hơn ta một trời một vực! Được, ta nhận lời, tuy khả năng ta đạt đến Thập nhị trọng Thiên lực trước ngươi không cao lắm, nhưng trở thành Thần Sư trước ngươi thì rất có khả năng. Đừng quên, hiện tại ta đã là Ngưng Hình Sư cao cấp, coi như có mức xuất phát cao hơn ngươi rồi!
Chu Duy Thanh nuốt nụ cười xuống:
- Ta cũng hi vọng ngươi sớm ngày trở thành Thần Sư, lúc đó sẽ không phải coi ngươi như thuộc hạ của ta nữa, mà là một bằng hữu! Ta! Chu Duy Thanh lấy Bản Mạng Châu ra mà thề, nếu trong thời gian tới, Vân Ly có thể trở thành Thần Sư trước, thì ta sẽ giải trừ phong ấn cho hắn! Nếu làm trái lời thề, sẽ tự bạo Bản Mạng Châu mà chết!
Vẻ chán nản bi quan trong mắt Vân Ly đã nhạt đi rất nhiều, thay vào đó là vô cùng kiên nghị và quyết tâm! Y đã quyết định rồi, bất luận thế nào, cũng phải trở thành Thần Sư trước gã Chu Béo bỉ ổi này, lấy lại tự do!
Chu Duy Thanh đưa tay trái lên, cười hắc hắc:
- Chúng ta có gì cũng đã nói ra rõ ràng rành mạch, coi như cũng đã hiểu nhau! Bây giờ hẳn có thể tiến hành phong ấn rồi chứ? Có điều, phải cần ngươi phối hợp một chút...! Đọc đầy đủ hơn tại banlonghoi.com!
Vân Ly kinh ngạc nhìn Chu Duy Thanh:
- Phong ấn..? Ngươi nói, là ngươi có thể tự mình kết phong ấn sao? Lẽ nào ngươi có Ý châu mang thuộc tính Phong Ấn? Không thể như thế? Tuy trong truyền thuyết của Không Gian Hệ, cũng có một chi mang tính Phong Ấn, nhưng cực kỳ hi hữu. Mỗi một kỹ năng đối với Thiên Châu Sư đều vô cùng trân quý, ngoại trừ Hắc Ám Hệ ra, ai lại muốn Thác Ấn cho mình một cái kỹ năng Khế Ước chứ..?
Chu Béo cười cười, tay trái đã đưa tới trước mặt Vân Ly, nói từng chữ một:
- Nhìn cho rõ đi, thật ra thua ta, ngươi cũng không hề oan uổng...
Vừa nói, hắn vừa thôi động Thiên lực, từ dưới lớp ngụy trang trên tay trái, một vầng hắc quang nhàn nhạt hiện lên, bao phủ ba khỏa Ý châu. Ba khỏa Ý châu vốn có ngoại hình là Kim Lục Miêu Nhãn ngay tức khắc biến hóa, trong gian phòng âm u, tuy vẫn là Miêu Nhãn, nhưng màu sắc đã thay đổi rõ rệt. Trước mặt Vân Ly bây giờ, là ba khỏa Ý châu đỏ rực bồng bềnh.
- Đây?... Đây là cái gì..?
Hắc quang trong tay trái của Chu Duy Thanh chợt lóe lên, cả bàn tay hắn đột nhiên đen kịt, đầu ngón tay nhọn hoắt miết nhẹ, lập tức ẩn hiện huyết quang.
- ...Biến Thạch Miêu Nhãn..?
Vân Ly trợn mắt, kinh hoàng nhìn Chu Duy Thanh!
Chu Duy Thanh nhìn y gật đầu:
- Đến đây, cùng hoàn thành khế ước phong ấn. Đây là Huyết Tế! Nếu ngươi tin tưởng thì hãy nhận lấy Ấn Kí Hắc Ám này, đợi khi Thiên lực của ngươi vượt trước ta mà đạt đến Thập nhị trọng, thì nó sẽ tự động giải trừ..!
Lần đi tới Thác Ấn Cung tại thành Bùi Lệ ấn chứng Thác Ấn, Chu Duy Thanh vì Hắc Ám thuộc tính bản thân mà Thác Ấn nên kỹ năng thứ hai của hắn, Huyết Tế! Dấu Ấn Hắc Ám! Loại Hắc Ám Phong Ấn này chuyên dùng để kí kết khế ước với thuộc hạ, nô bộc. Một khi khế ước hoàn thành, lập nên chủ tớ, thì nếu chủ nhân khế ước chết đi, kẻ dưới cũng theo đó mà bồi táng. Chỉ khi nào người hạ khế ước chính miệng giải trừ thì mới thôi. Đó cũng là điều mà Chu Duy Thanh đã hứa hẹn với Vân Ly.
Huyết Tế! Dấu Ấn Hắc Ám, tuy không phải là phong ấn mạnh nhất của Hắc Ám. Nhưng nó lại có lực ước thúc cực mạnh, kẻ bị hạ Ấn Ký một khi nghịch mệnh, thì chủ nhân chỉ cần một tia ý niệm cũng đủ khiến hắn hóa thành tro bụi. Đây thật sự là một khế ước độc ác, được sử dụng rộng rải nhất trong các loại phong ấn Hắc Ám.
Vân Ly ngơ ngẩn gật đầu, nhắm nghiền mắt lại. Một khắc sau, tay trái Chu Duy Thanh kết thành thủ ấn, rồi đột ngột điểm vào mi tâm Vân Ly, trong miệng lẩm nhẩm gì đó...
Ngay tức khắc, một quầng sáng đỏ thẫm bùng lên, bao bọc lấy hai người. Loại phong ấn này tuy hết sức mạnh mẽ, nhưng cũng có yêu cầu khắt khe. Đó là người bị hạ phong ấn phải toàn tâm toàn ý thả lỏng, tiếp nhận nó. Nếu không phong ấn sẽ không thành công.
Quầng sáng đỏ thẫm càng lúc càng dày đặc, trong mắt Chu Béo thần quang chớp lóe, hai luồng sáng đỏ rực từ trong mắt hắn phóng ra, huyết quang đầu ngón tay trái đang kết ấn cũng đột nhiên sáng bừng.
Vân Ly thất thanh đau đớn, toàn thân run rẩy kịch liệt. Xung quanh y, quầng sáng đỏ thẫm cũng chấn động rùng rùng rồi như trăm sông đổ về một biển, ào ào tuôn vào thân thể Vân Ly. Quang mang đỏ rực trên người Chu Duy Thanh dần dần nhạt đi, trái lại phía Vân Ly càng lúc càng dày đặc.
Đây là lần đầu tiên Chu Duy Thanh sử dụng Huyết Tế! Dấu Ấn Hắc Ám. Hắn cảm thấy Thiên lực của mình đột ngột mất đi một phần ba. Có thể thấy kỹ năng này cần phải có Thiên lực hùng hậu mới chi trì được. Khi quầng sáng đỏ đã chui hết vào người Vân Ly, trong đầu Chu Béo mơ hồ hiện lên một mảnh tàn ấn khuyết, dấu ấn này, phần còn lại của tàn ấn chính là sinh mệnh của Vân Ly. Đọc đầy đủ hơn tại banlonghoi.com!
Tuy khế ước này không đạt tới trình độ tâm ý tương thông, nhưng Chu Duy Thanh lại có thể nắm giữ được Sinh Mệnh của Vân Ly, cảm nhận được sự yếu đuối của sinh mệnh y. Đây chính là chỗ bá đạo của Huyết Tế phong ấn...
Chậm rãi nâng tay trái lên, Chu Duy Thanh miết nhẹ vào đầu ngón tay, trích huyết lấy máu. Một giọt máu tươi theo ngón tay hắn chui vào mi tâm Vân Ly. Quang mang đỏ rực trên người Vân Ly theo đó cũng từ từ thối lui, ngược lại trên trán y, hiển hiện một ấn ký đỏ rực quỉ dị.
Khí tức Hắc Ám trong phòng cũng dần dần nhạt đi. Đến khi Vân Ly mở bừng hai mắt ra, thì thân thể y đã không còn run rẩy nữa, tất cả đều khôi phục lại bình thường. Ngay cả ấn ký quỉ dị trên trán cũng lặn sâu vào cơ thể!
Nhưng cả Chu Duy Thanh và Vân Ly đều biết, ấn ký này sẽ theo y suốt đời. Trừ phi y có thể hoàn thành lời ước hẹn với Chu Duy Thanh lúc trước.
Vân Ly lảo đảo đứng lên, dù trong lòng có muốn hay không, vẫn phải quay về phía Chu Duy Thanh, khom người:
- Chủ nhân..!
Chu Duy Thanh cười ha ha:
- Huynh là kẻ đầu tiên nhận Huyết Tế! Dấu Ấn Hắc Ám của ta đó! Không nghĩ có thể kí kết thuận lợi như vậy, thật là may mắn mà! À! Sau này huynh cũng không cần gọi ta là chủ nhân cái gì cả, cứ trực tiếp gọi tên ta là được! Ta không có ý định xem huynh là nô bộc của mình, chỉ muốn coi huynh là bằng hữu. Trên con đường nghiên cứu chế tác quyển trục Ngưng Hình, ta còn muốn giao lưu học hỏi với huynh nhiều hơn!
Vân Ly hừ lạnh:
- Bằng hữu..? Ngươi muốn làm bằng hữu với ta hà tất phải tính kế với ta như vậy! Ít diễn trò đi! Dù sao từ giờ về sau, ta đã là người của ngươi, ăn cũng của ngươi, uống cũng của ngươi, chi tiêu của ta, ngươi cũng phải phụ trách. Ta cần nghiên cứu quyển trục cao cấp gì, thì tài liệu đều do ngươi cung cấp cả...
Chu Duy Thanh lặng người:
- Này... này! Sao có thể chứ? Sao nghe giống như ta mới là thuộc hạ của huynh vậy? Ài, thôi được rồi! Vân Ly lão huynh, giờ chúng ta đi ra thôi, huynh cũng không cần nói ta đã thu nhận huynh làm gì! Cứ nói là trận tỷ thí này chúng ta ngang tài ngang sức! Không ai là thuộc hạ của ai cả! Nhớ đó..!
Vân Ly tò mò:
- Vì sao..?
Chu Duy Thanh cười hắc hắc:
- Là khiêm tốn! Khiêm tốn đó, huynh có hiểu không? Nếu chuyện ta thu huynh làm thuộc hạ mà đồn ra ngoài, chỉ sợ sau này ta sẽ không có ngày nào được yên tĩnh a..!
- Ngươi cũng biết khiêm tốn??? Sao còn làm trò trước mắt nhiều người như vậy? Bày ra chuyện luận võ tỉ đấu Ngưng Hình náo động đến thế, ngươi nghĩ mình khiêm tốn thật ư?
Vân Ly há hốc miệng, không biết nói gì!
Chu Duy Thanh vỗ vỗ vai y:
- Nếu mà không kiêu ngạo, làm sao câu được con cá lớn như huynh! Hắc hắc... Kỳ thật, ta đây là một kẻ rất khiêm nhường lễ độ đó! Ha ha..! Đi thôi, chúng ta ra ngoài nào, mấy người ngoài cửa, hẳn bây giờ cũng đang lo lắng lắm!
Từ khi đến thành này, ngoại trừ lần gặp lại Thượng Quan Băng Nhi, thì đây là lúc hắn vô cùng sảng khoái vui vẻ. Tính thêm bản thân hắn, bây giờ đế quốc Thiên Cung không phải đã có được hai gã Ngưng Hình Sư sao? Và đều là những Ngưng Hình Sư nắm giữ bản thiết kế quyển trục Ngưng Hình cấp Truyền Kỳ, những Ngưng Hình Sư thiên tài, tiền đồ vô lượng!
Lúc này ngoài cửa phòng, Tần Phòng đang lấy làm kỳ lạ vì sao Thượng Quan Băng Nhi vốn lo lắng bất an bỗng đột nhiên thay đổi, cứ đứng cười cười, thì cửa phòng bật mở. Chu Duy Thanh và Vân Ly bước ra!
Tần Phong lập tức bước tới, ngần ngừ pha lẫn chút lo lắng hỏi:
- Nhị vị đại sư! Lần này... lần này thi đấu, ai là người thắng vậy? Có thể... nói cho ta biết không?
Chu Duy Thanh cười ha hả:
- Đại sư Vân Ly quả thật tài cao, ta miễn cưỡng thủ hòa trận thứ hai, còn trận thứ ba thì đại sư thắng. Kết quả vậy là hòa! Xem ra... ông trời không muốn bất kỳ ai trong chúng ta phải làm nô bộc cả! Ta cũng hết cách a..!
Nghe Chu Duy Thanh nói như thế Tần Phong cũng thở phào nhẹ nhỏm, hắn cùng tuyệt đại đa số người đều nghĩ rằng, muốn một gã Ngưng Hình Sư trở thành Truy Tùy Giả cho một gã Ngưng Hình Sư khác, thật sự là chuyện khó mà tin nổi.
Trong lòng Vân Ly lúc này chỉ còn một mảnh bi phẫn, người này thật sự quá xảo trá. Không biết sau này đi theo hắn cuộc sống có thể khá giả hay không đây?
Để trả lời vấn đề Tần Phong, Chu Duy Thanh kéo bàn tay nhỏ bé của Thượng Quan Băng Nhi, hai người liếc mắt nhìn nhau, Chu Duy Thanh đánh mắt ra hiệu với nàng, vẻ mặt như đang trách cứ. Thượng Quan Băng Nhi cũng không trách hắn, chỉ cười dài nhìn vị lão công tương lai này, trong lòng tràn đầy tự hào. Bởi vì mới vừa rồi, Chu Duy Thanh đã sớm ở bên trong thông qua bí pháp Thiên Cung doanh nói cho nàng biết tình huống đại khái rồi.
Trung cấp Ngưng Hình Sư lại có thể khuất phục một vị cao cấp Ngưng Hình Sư, điều này chẳng lẽ còn không đáng để kiêu ngạo sao? Nam nhân có năng lực là dễ dàng hấp dẫn nữ nhân nhất.
Bốn người cùng nhau đi xuống lầu, lúc này sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, bên trong trung tâm Ngự Phẩm toàn là đèn dầu sáng rỡ. Nơi này vào buổi tối là náo nhiệt nhất. Nhóm người chờ đợi ở phía ngoài đã có hơn trăm người rồi.
Mắt thấy bốn người đi ra khỏi cửa hàng số 77, nhất thời quần chúng xôn xao mãnh liệt, thanh âm hỏi han liên tiếp vang lên, ai cũng muốn biết trận đánh cuộc vừa rồi ai là người chiến thắng. Chuyện này quan hệ đến cả đời hai gã Ngưng Hình Sư đó nha!
"Tần đại ca, huynh tới tuyên bố đi." Chu Duy Thanh đành phải làm người tốt bảo Tần Phong đi ra tuyên bố. Đồng thời, hắn thấp giọng nói bên tai Vân Ly: "Đừng có mà giơ cái bộ mặt như ăn mướp đắng kia ra, bằng không làm sao có thể khiến cho người khác tin tưởng chúng ta là ngang tài cân sức đây!"
Vân Ly trừng mắt liếc qua hắn, khóe miệng hơi vểnh lên, cuối cùng vẫn miễn cưỡng nặn ra được nụ cười.
Tần phong cao giọng nói: "Rất vinh hạnh được hai vị Ngưng Hình đại sư trẻ tuổi có thể ở cửa hàng số "Bảy mươi bảy" chúng ta tiến hành so đấu kỹ năng Ngưng Hình. Sự thật chứng minh, hai vị đại sư đều đồng dạng xuất sắc, toàn bộ ba cuộc tỷ thí bọn họ cân sức ngang tài, đánh cuộc đã kết thúc hai vị đại sư lại càng tỉnh táo vô cùng. Từ lúc tỷ thí trận đầu, ta nghĩ tất cả mọi người đã thấy thiên phú của hai vị đại sư ở phương diện chế luyện Ngưng Hình quyển trục rồi. Nếu như có ai muốn trở thành Truy Tùy Giả của bọn hắn cần phải sớm sớm một chút. Cơ hội không nhiều lắm đâu!"
Ngay khi không ít Ngự Châu Sư cấp bậc khá thấp đã bắt đầu động tâm, Vân Ly lại đột nhiên mở miệng nói: "Không cần. Ta hôm nay hơi mệt, thông qua quá trình so đấu với Chu Duy Thanh đại sư, ta có một vài thể ngộ mới, chuẩn bị bế quan một thời gian ngắn rồi tiếp tục tu luyện, tạm thời không chiêu mộ Truy Tùy Giả nữa."
Chu Duy Thanh cười ha hả một tràng, nói: "Đã như vậy, hôm nay trước tiên tới đây đã. Lúc nào cần chiêu mộ Truy Tùy Giả, chúng ta tự nhiên đến chỗ này báo cho các vị đại gia." Nếu nói tham thì thâm, hôm nay thu hoạch đã có thể nói là nghịch thiên, huống chi trong học viện còn có một đám bình dân học viên cần hắn hỗ trợ ngưng hình, thác ấn. Có một người như Vân Ly làm Truy Tùy Giả hắn đã hết sức thỏa mãn, về phần chiêu mộ Thiên Châu Sư cũng không phải cần gấp. Thông qua lần này so đấu với Vân Ly, Chu Duy Thanh cũng nghĩ thông suốt, chỉ có tu vi của mình càng cao, năng lực Ngưng Hình càng mạnh mới có thể chiêu mộ Truy Tùy Giả càng cường đại. Tiến hành chiêu mộ quá sớm thật sự không có ý nghĩa gì.
Nghĩ ra được điểm này, Chu Duy Thanh cũng không có ý định ở lại tiếp tục chiêu mộ Truy Tùy Giả.
Tiếng thở dài tiếc nuối liên tiếp vang lên, đám người bắt đầu tản đi, chẳng qua không biết bọn họ tiếc nuối là vì Chu Duy Thanh và Vân Ly thắng bại chưa phân, hay là vì hai người không chiêu thu Truy Tùy Giả nữa.
"Chu đại sư, ngài khỏe, xin giới thiệu ta gọi là Chu Trường Khê, chúng ta hình như là cùng họ đó. Ta là lão bản cửa hàng 76." Mắt thấy song phương thi đấu cân sức ngang tài, Chu Trường Khê thở phào nhẹ nhỏm, hắn sợ nhất chính là Vân Ly thua trận.
Chu Duy Thanh cười ha hả, nói: "Chu lão bản, ngài khỏe."
Chu Trường Khê lúc này mới chuyển hướng qua Vân Ly, nói: "Vân huynh đệ, nếu như muốn bế quan thì qua trú chỗ ta đi.”
Vân Ly lắc đầu, nói: "Không cần đâu Chu đại ca. Ta và Duy Thanh mới gặp mà đã thân, chuẩn bị ở chung một chỗ tham thảo với nhau về kỷ xảo chế luyện Ngưng Hình quyển trục." Hắn đã trở thành Truy Tùy Giả của Chu Duy Thanh rồi, tự nhiên là phải đi theo hắn. Mặc dù trong lòng hắn cảm thấy Chu Duy Thanh dối trá, thế nhưng trên thực tế hắn cũng không muốn người ta biết mình thua trận. Bại bởi một người tu vi còn không bằng mình, thật sự là quá mất mặt. Hiện tại ở trong lòng hắn, càng nghĩ nhiều hơn về viên Biến Thạch Miêu Nhãn hỏa hồng kia. Đúng như Chu Duy Thanh nói, hắn biết mình thua không oan, may mắn là mình không có phản bội, nếu không, đối mặt với một gã đối thủ có Ý Châu là Biến Thạch Miêu Nhãn, hắn biết mình căn bản không có cơ hội giết chết Chu Duy Thanh, thậm chí còn không phải là đối thủ của hắn.
Chu Trường Khê nghe Vân Ly nói thì hơi ngạc nhiên, nhưng hắn cũng không nói gì thêm, dù sao hắn và Vân Ly chỉ là quan hệ bằng hữu. Không thể mạnh mẽ lưu người.
Chu Duy Thanh nhìn sắc mặt Vân Ly buồn bực mà cười hắc hắc, đang lúc hắn chuẩn bị nói với Tần phong chuẩn bị một vài thứ thì có một thanh âm đặc thù truyền vào trong tai mấy người bọn họ.
"Không biết ta có thể tiến hành đánh cuộc với hai vị đại sư một lần hay không?" Thanh âm này rất đột ngột.
Thanh âm kỳ lạ là bởi vì thanh âm này tràn đầy cảm giác như kim loại va vào nhau.
Trầm trọng, kiên cường, còn chưa thấy người trước tiên nghe thấy thanh âm đã làm cho người ta cảm giác như thế.
Chu Duy Thanh và Vân Ly đồng thời nhìn lại phương hướng thanh âm truyền đến, chỉ thấy một gã đại hán hiện ra trước mặt bọn hắn.
Người này cao hơn Chu Duy Thanh một chútt. Bờ vai hắn rộng rãi khoa trương, Chu Duy Thanh đã coi như là cường tráng rồi nhưng mà so sánh với hắn lại có vẻ hơi “thon thon”. Có thể nhìn thấy rõ ràng thân thể người này đầu vai tay ngực từng cục u nổi ghồ lên, giống như là một quả cầu sắt vậy.
Đầu báo mắt hổ, nhìn khuôn mặt người ta thật khó mà đoán ra tuổi của hắn, tóc ngắn màu đỏ như kim châm, hai tròng mắt màu lam thâm thúy nội liễm mắt, yên tĩnh như biển rộng về đêm, hắn đứng nơi đó y như là một tòa núi cao bất động, chỉ riêng khí thế đã chèn ép hầu hết những người có mặt ở đây rồi.
Thấy người này, Chu Duy Thanh, Vân Ly, Thượng Quan Băng Nhi cho tới Tần phong đều toát ra thần sắc nghi hoặc, chỉ có Chu Trường Khê thần sắc có vẻ giật mình, khẽ nhíu mày nhìn tới hắn, đáy mắt hiện lên một tia sáng lạnh nhàn nhạt, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, không có ai chú ý tới thần sắc biến hóa của hắn.
"Ngươi là ai?" Chu Duy Thanh nghi ngờ hỏi.
Thanh âm hùng hậu lại vang lên: "Ta tên là Lâm Thiên Ngao. Là một Thiên Châu Sư đẳng cấp trung vị Thiên Tôn thuộc tính Thổ loại hình phòng ngự vị. Muốn mời nhị vị đánh bạc một keo."
Trung vị Thiên tôn? chính là Thiên Châu Sư cấp bậc năm châu. Đối với Thiên Châu Sư thuộc tính Thổ đi theo loại hình tinh khiết phòng ngự, Chu Duy Thanh cũng không xa lạ gì, Mã Quần không phải chính là như vậy sao. Nhưng mà Mã Quần lại chỉ có một châu, tu vi vị tráng hán trước mắt này lại là năm châu, chênh lệch quá xa rồi.
Vân Ly đang muốn nói cái gì, Chu Duy Thanh lại cắt ngang, nói: "Các hạ muốn đánh cuộc với chúng ta cái gì đây?"
Lâm Thiên Ngao trầm giọng nói: "Cũng giống như nhị vị đánh cuộc hồi nãy. Nếu như ta thắng, ta muốn nhị vị cả đời đi theo ta. Ngược lại, ta nguyện cả đời đi theo nhị vị. Ta nghĩ, lấy tu vi trước mắt của nhị vị cùng với tài nghệ Ngưng Hình Sư thì không thể nào chiêu lãm được Thiên Châu Sư cấp bậc như ta. Huống chi ta còn là cực hạn Thiên Châu Sư."
Nếu nói cực hạn Thiên Châu Sư ý chỉ Thể Châu, Ý Châu tăng phúc nhất trí một đường, tăng một loại thuộc tính lên tới cực hạn. Thí dụ như Thượng Quan Băng Nhi chính là Thiên Châu Sư loại hình theo đuổi tốc độ cực hạn, gã đứng trước mắt này tự nhiên là Thiên Châu Sư loại hình phòng ngự cực hạn.
Chu Duy Thanh cười ha hả, nói: "Các hạ chắc là muốn tỷ thí võ lực với chúng ta. Chẳng qua, chúng ta một người là thượng vị Thiên Sư một người hạ vị Thiên Tôn, tại sao lại đi so sánh với một vị trung vị Thiên Tôn chứ? Các hạ không cảm thấy rằng trận đánh cuộc này vô cùng buồn cười sao?"
Lâm Thiên Ngao cũng không có vì giọng nói khinh miệt của Chu Duy Thanh mà tâm tình sinh ra biến hóa, cặp mắt mắt vẫn yên lặng thâm thúy như cũ: "Nếu đã là đánh cuộc tự nhiên phải tiến hành dưới tình huống song phương công bình mới được. Các hạ nói không sai, nếu như chỉ là đơn thuần tỷ thí võ lực tự nhiên là không công bình. Hai người các ngươi cho dù cùng tiến lên cũng không thể nào là đối thủ của ta. Nhưng mà, nếu như ta đánh cuộc, ta đứng ở một chỗ không hoàn thủ, tùy ý hai vị tiến hành công kích thời gian một nén nhang, chỉ cần các ngươi có thể làm cho ta di động nửa bước, coi như các ngươi thắng thì sao?"
Lời này vừa nói ra, trong lòng Chu Duy Thanh dâng lên một trận hoảng sợ, Vân Ly thì lửa giận bộc phát, Tần phong và Thượng Quan Băng Nhi lại kinh ngạc ngó tới. Chỉ có Chu Trường Khê nhíu mày, thần sắc biến hóa không lớn.
Chu Duy Thanh hoảng sợ tự nhiên là có nguyên nhân, không thể nghi ngờ chút nào, cái vị gọi là Lâm Thiên Ngao đẳng cấp trung vị Thiên Tôn này đưa ra cho bọn họ một điều kiện cơ hồ không thể nào cự tuyệt.
Tùy ý để cho hai người bọn hắn công kích thời gian một nén nhang, như thế thì phải tự tin về lực lượng phòng ngự của mình tới bực nào mới dám nói ra như vậy đây ?! Phải biết rằng, mình và Vân Ly đều là Thiên Châu Sư có thượng vị thuộc tính là không gian, kỹ năng không gian hệ có uy lực công kích tương đối mạnh mẽ, hơn nữa Thể Châu của mình lại là lực lượng thuộc tính. Muốn chiến thắng đối phương có thể sẽ có chút khó khăn, nhưng nếu hắn không có di động, đứng im chịu đòn thì lại là chuyện khác, điều này thật sự làm cho Chu Duy Thanh và Vân Ly không thể tin tưởng.
"Ngươi đang miệt thị chúng ta sao ?" Vân Ly tức giận nói.
Lâm Thiên Ngao thản nhiên nói: "Đây chỉ là một trận đánh cuộc. Chẳng qua không biết nhị vị có chấp nhận hay không mà thôi. Bất luận là ai trong hai vị, nếu như có thể thu một Truy Tùy Giả giống như ta, trong tương lai nếu có quá trình đi săn giết Thiên Thú thác ấn kỹ năng, chắc chắn sẽ có trợ giúp cực lớn. Hơn nữa, thực lực của ta sẽ còn tiến bộ rất lớn, lực lượng phòng ngự sẽ không ngừng tăng cường, trong tương lai coi như là ngăn cản Cự Long công kích cũng không phải là việc khó."
Nghe lời của hắn, Vân Ly đang vọng động muốn mở miệng đáp ứng lại bị Chu Duy Thanh dùng ánh mắt ngăn lại, hắn lúc này mới nhớ tới mình đã không còn được tự do nữa. Trong lòng không khỏi chán nản một trận, thế nhưng chiến ý trong ánh mắt hắn không có hạ xuống chút nào, hai tròng mắt sáng quắc nhìn chăm chăm vào Chu Duy Thanh, hi vọng hắn có thể đáp ứng trận đánh cuộc này. Vân Ly không thể nào tin mình lại thất bại.
Chu Duy Thanh nhìn Lâm Thiên Ngao đang cười, vỗ nhẹ vai Vân Ly cười ha hả:
- Thật xin lỗi, ta cự tuyệt!
Lâm Thiên Ngao sửng sốt:
- Cự tuyệt? Tại sao? Chẳng lẽ điều điện ta đưa ra chưa đủ hậu ư? Trong quá trình các ngươi tấn công, ta cũng không phản kích lại cơ mà?
Chu Duy Thanh lắc đầu, đáp:
- Lâm lão huynh, e rằng ngươi chưa rõ tình hình mà đã vội cho chúng ta là một bọn ngốc rồi! Ngươi chính là Thiên Châu Sư có phòng ngự cực hạn, năng lực tấn công của ngươi thì có được là bao? Một thân bản lĩnh của ngươi, chỉ e rằng gần cả mười phần đều thiên về phòng ngự. Mới tiếp xúc với nhau, ngươi cần gì phải tỏ ra độ lượng, hào phóng như thế? Tu vi của chúng ta không bằng ngươi, mà ngươi chỉ thuần túy phòng ngự như vậy, vạn nhất chúng ta không thể lay động đôi chân của ngươi một bước nào, hóa ra chúng ta sẽ bị ngươi nô dịch cả à? Loại chuyện mà ta không nắm chắc thì ta tuyệt đối sẽ không làm! Vân Ly, chúng ta đi thôi! Vào trong điếm mua ít đồ đã!
Bất luận là Lâm Thiên Ngao hay Vân Ly đều không nghĩ ra là Chu Duy Thanh sẽ chọn phương pháp cự tuyệt như thế, mà ngay cả Thượng Quan Băng Nhi và Tần Phong cũng vậy. Tại thời điểm Chu Duy Thanh và Vân Ly đánh cuộc, bọn họ đều không nhận ra chủ ý của Chu Duy Thanh là cố tình dụ Vân Ly vào tròng. Huống hồ gì, tình cảnh hiện tại đối với hai người Chu Duy Thanh lại cực kỳ có lợi, mà hắn lại tránh né. Từ đầu đến cuối, bọn họ cũng không rõ nguyên nhân là thế nào nữa?
Chu Trường Khê nhìn Chu Duy Thanh bằng ánh mắt đổi khác, âm thầm gật đầu, trong lòng thầm nghĩ tiểu tử này thật là thông minh. Xem ra, mới vừa rồi hắn và Vân Ly đánh cuộc cũng không phải là đơn giản chỉ hòa nhau như thế!
Nhìn Chu Duy Thanh kéo Vân Ly đi, Lâm Thiên Ngao đã hơi sốt ruột, hỏi:
- Các ngươi muốn thế nào mới bằng lòng đánh cuộc với ta?
Chu Duy Thanh cười ha ha, trong lòng đang thầm nghĩ ngươi có làm thế quái nào ông cũng không đánh cuộc với ngươi đâu, chợt bên tai hắn vọng đến một âm thanh rất nhỏ, nhưng lại làm cho hắn rúng động, liền nuốt vào những lời hắn định nói ra.
- Hãy đánh cuộc với hắn, ta sẽ âm thầm giúp các ngươi! Nhất định các ngươi sẽ thắng! Người này sẽ có chỗ hữu dụng đối với các ngươi! Ta là Thiên Nhi!
Đây chính là những âm thanh Chu Duy Thanh nghe được, nhưng lại không biết từ đâu đến. Nhưng hắn nhận ra đây chính là âm thanh của người đã cứu mình thoát khỏi tay cha con Minh Vũ ngày đó, thiếu nữ tóc trắng thần bí Thiên Nhi.
Nếu như lúc trước đến giờ, Chu Duy Thanh vẫn có cảm giác thật mơ hồ, nhưng giờ đây hắn hoàn toàn khẳng định sự tồn tại của thiếu nữ tóc trắng này. Dĩ nhiên là nàng luôn theo dõi mọi bước chân của hắn, biết được hướng đi của hắn. Mặc dù Chu Duy Thanh thậm chí chưa từng nói với nàng một câu, nhưng hắn luôn luôn chọn lựa cách tin tưởng nàng vô điều kiện.
- Vụ đánh cuộc này hoàn toàn không phải là không thể…
Chu Duy Thanh bởi vì nghe được lời khuyên của Thiên Nhi, nhưng tròng lòng vẫn chưa có chủ ý đê tiện gì. Nhưng suy nghĩ của hắn luôn nhanh nhẹn, đảo qua đảo lại tròng mắt, đã lóe lên một ý hay, rồi nói:
- Ta muốn cầu ngươi một chuyện…Hãy tự trói một tay lại, chỉ dùng một tay để tiến hành trận đánh cuộc này! Hơn nữa, hai chúng ta sẽ cùng nhau tiến lên!
Nghe được những lời này của Chu Duy Thanh, đừng nói là Vân Ly và Tần Phong, dù là Thượng Quan Băng Nhi cũng cảm thấy đề nghị của hắn thật quá đáng. Mặc dù Lâm Thiên Ngao này có tu vi trên bọn họ một châu, nhưng hai người bọn hắn lại được xông lên toàn bộ, thêm nữa lại muốn người ta dưới tình huống không thể hoàn thủ lại yêu cầu người ta tự trói một tay.
Phải nhớ rằng, điều kiện mà lâm Thiên Ngao đánh cuộc với bọn họ chính là hai chân không thể di động. Nói cách khác, chính là khi chiến đấu không thể dùng hai chân. Dưới tình huống như vậy, nếu tự trói thêm một tay nữa, thì hắn ta chỉ có thể dùng một tay duy nhất để tiến hành trận đấu với hai người Chu Duy Thanh và Vân Ly. Đây không phải gọi là bất công, mà chính là cực kỳ bất công!
Vân Ly nhắm mắt lại, buông ra một tiếng thở dài trong lòng. Vì sao ta lại thua trên tay một tên vô sỉ đến mức độ thế này a? Thanh danh của ta, cứ như vậy mà bị chôn vùi rồi!
Nhưng điều vượt xa dự đoán của mọi người đã xảy ra, chính là khi Lâm Thiên Ngao nghe yêu cầu của Chu Duy Thanh, chỉ suy nghĩ một chút rồi liền gật đầu chấp nhận, trầm giọng nói:
- Tốt! Ta đáp ứng yêu cầu của ngươi!
- Hả…???
Trừ Chu Trường Khê, mọi người, bao gồm cả Chu Duy Thanh không khỏi nén được sự kinh ngạc trên mặt mình, đều nhìn cả về phía hắn. Cho dù là Chu Duy Thanh đi nữa, không ai có thể tin hắn thật sự đã chấp nhận. Hắn vốn chỉ muốn gài hàng một chút, dù cho Lâm Thiên Ngao không đáp ứng yêu cầu của mình đi chăng nữa, mình cũng sẽ cố hết sức mà hoàn thành vụ đánh cuộc này. Dù sao, có Thiên Nhi đang âm thầm trợ giúp, mỹ nữ này đến từ Tuyết Thần Sơn cái gì đó à nha, lại còn là cường giả Lục châu Biến Thạch Miêu Nhãn, dù Lâm Thiên Ngao này có lợi hại đến đâu đi nữa, cũng không thể so sánh được. Nhưng ai ngờ, Lâm Thiên Ngao thế mà lại đáp ứng nhanh như vậy?
Một khắc trước, Vân Ly vẫn còn đang mắng thầm Chu Duy Thanh vô sỉ, nhưng bây giờ bỗng nhiên tim của hắn lại đập nhanh như trống trận. Hắn cũng là người thông minh, sau khi Lâm Thiên Ngao đáp ứng yêu cầu quá mức bỉ ổi của Chu Duy Thanh, hắn lập tức cố trấn tĩnh lại.
Vân Ly ý thức được, e rằng Trung vị Thiên tôn trước mắt này không chỉ đơn giản như vậy.
- Đi xuống Địa Hạ lôi đài (Lôi đài dưới lòng đất) đi! Dù sao đi nữa, không ai có thể xù nợ ở đấy được! Nếu có ý làm trái, sau khi đánh cuộc xong, nếu nhị vị muốn chạy, ta cũng không đuổi kịp!
Lâm Thiên Ngao thản nhiên nói.
Chu Duy Thanh nghi hoặc nhìn Vân Ly đoạn hỏi:
- Địa Hạ lôi đài là cái chỗ nào?
Vân Ly đáp:
- Địa Hạ lôi đài bên dưới lòng đất của Ngự Phẩm Trung Tâm dùng để giải quyết mọi ân oán của Ngự Châu Sư, cũng có thể tiến hành đánh cuộc. Có rất nhiều Ngự Châu Sư thích đánh cuộc ở nơi này. Đaì chủ của Địa Hạ lôi đài là ai thì sợ rằng ngay cả Hoàng thất của Đế quốc Phỉ Lệ cũng không được biết. Điều duy nhất có thể khẳng định là, Địa Hạ lôi đài luôn công bình tuyệt đối! Trước khi song phương tiến hành thì đấu sẽ phải ký kết khế ước. Đánh cược bằng vật cũng được, đánh cuộc bằng mạng sống cũng tốt. Khi chiến đấu trên lôi đài kết thúc, lập tức phải thực hiện giao ước! Nếu bất tuân, Đài chủ của Địa Hạ lôi đài sẽ lập tức thi hành. Nghe nói, từng có một vị Cửu châu Thượng vị Thiên Tông sau khi đánh cuộc không muốn thực hiện giao ước, ngày hôm sau đã thấy thi thể của hắn treo ở cửa Đông thành.
- Ta nhổ vào! Nhưng quả thật là một địa phương tốt!
Trong mắt Chu Duy Thanh chợt lóe lên một tia sáng bỉ ổi, nhưng trong lòng lại thầm suy nghĩ, ngay cả Thượng vị Thiên tông cũng không có cách nào quịt được, thì có thể thấy thực lực của chủ nhân nơi đây cường đại như thế nào. Nhưng nếu như vậy, thì mỹ nữ tóc trắng có thể giúp mình ăn gian được sao? Nếu không đánh lận con đen, vạn nhất bị thua thì phải làm sao bây giờ?
- Cứ yên tâm đi đi!
Như đoán được ý nghĩ trong lòng của hắn, âm thanh của Thiên Nhi lại xuất hiện một lần nữa, nhưng lần nay lại mang theo vài phần khinh bỉ. Hiển nhiên là nàng đã nhìn thấu ý nghĩ “thiện lương” của hắn!
Chu Duy Thanh cũng không cách nào nói chuyện với nàng, nhưng nghe được lời ấy rồi, niềm tin càng thêm kiên định. Lý do hắn tín nhiệm Thiên Nhi đơn giản chỉ vì lấy tu vi của người ta, muốn giết hay nô dịch hắn chỉ cần bằng thực lực của nàng nhấc tay là xong, cần gì phải phí nhiều công sức như vậy?
- Các hạ, xin dẫn đường!
Chu Duy Thanh quay sang Lâm Thiên Ngao cung tay hành lễ, dáng vẻ tỏ ra rất có phong độ.
Lâm Thiên Ngao đi trước, Chu Duy Thanh và Vân Ly cũng vội vàng đuổi theo. Ngay khi Thượng Quan Băng Nhi chớm bước đến thì đã bị Tần Phong ngăn lại.
- Cô nương, hay là ở đây chờ bọn họ đi? Địa Hạ lôi đài không cho phép bất luận kẻ nào, trừ những người đánh cuộc, tiến vào xem cuộc chiến đâu! Dưới tình huống này, ta tin tưởng Chu huynh đệ và Vân Ly đại sư nhất định sẽ giành thắng lợi!
Khi Chu Duy Thanh quay lại, gật đầu với Thượng Quan Băng Nhi thì nàng mới chịu dừng lại, cắn chặt đôi môi đỏ mọng nhìn hắn, thần sắc của nàng rõ ràng hơi bất mãn, tựa như muốn nói tên gia hỏa bại hoại ngươi lúc nào cũng thích làm cho người ta lo lắng.
Lâm Thiên Ngao dẫn hai người hướng vào bên trong Ngự Phẩm Trung Tâm. Trên đường đi, hắn không nói câu nào, còn Vân Ly thì cũng chỉ cau mày. Ba người hết sức trầm tư lặng lẽ thẳng tiến vào vị trí trung tâm của Ngự Phẩm Trung Tâm, cũng chính là nơi trọng yếu nhất.
Rất nhanh, Lâm Thiên Ngao đã dừng lại trước một kiến trúc hình tròn. Không cần hắn nói, Chu Duy Thanh biết đã đến nơi rồi. Nơi này chỉ có một tầng, là một kiến trúc tròn xoay không bắt mắt chút nào, phía trên có bốn chữ màu đỏ như máu, ghi rõ ràng: “Địa Hạ Lôi Đài”.
Đại môn mở rộng nơi này nhìn giống như miệng của một loại quái thú ăn thịt người thuở hồng hoang. Lâm Thiên Ngao quay lại nói cho ba người sơ lược nội quy nơi này liền xoay người vào trước. Hai người Chu Duy Thanh cũng vội vàng bám sát theo sau.
Vừa vào cửa, trong lòng Chu Duy Thanh chợt kinh hãi. Ở đây, mặt đất chỉ tuyền một màu đen kìn kịt, còn nóc phòng và tường phòng đều được sơn đỏ như máu, lại thêm một luồng khí lạnh ập vào mặt làm hắn phải ngưng thần một chút mới có thể phát hiện bên trong có một cái thang lầu kéo dài sâu xuống bên dưới.
Trước thang lầu, có một chiếc bàn đỏ như máu, ngồi phía sau là một lão già chột mắt, có bộ dáng như kẻ gần đất xa trời, dường như chẳng còn được tới nửa cái mạng.
Lâm Thiên Ngao bước nhanh đến trước mặt lão già, khom người xuống, nói:
- Chúng tôi muốn tiến hành đổ ước!
Lão giả gật đầu, hỏi:
- Đã biết quy củ chưa? Lấy tiền ra đi!
Lâm Thiên Ngao cũng không dám nói thêm, lấy ra một cái thẻ màu xanh giống như của Chu Duy Thanh đưa cho lão già chột mắt. Lão già liền đưa tay vẽ lên một cái rồi lấy ra một cái Hào bài (thẻ đánh số) đưa tất cả lãi cho Lâm Thiên Ngao, rồi phất tay ngụ ý là ba người có thể đi tiếp.
Vân Ly đi cạnh Chu Duy Thanh giải thích:
- Phí sử dụng Địa Hạ lôi đài một lần là một vạn kim tệ! Không có phân biệt! Là do những nhân vật quyền uy ở lôi đài đưa ra! Thu phí toàn bộ một lần, thật ra cũng không tính là cao!
Chu Duy Thanh khẽ gật đầu, hai người vẫn lẳng lặng theo sau Lâm Thiên Ngao, xuống thang lầu đi về phía dưới.
Khi vừa bắt đầu, xung quanh mọi người đều tối đen như mực, sau khi quanh qua hai vòng thang mới dần dần sáng lên. Nhưng, màu của những ngọn đèn treo trên vách toàn bộ đều là một màu máu đỏ, càng xuống dưới mọi người đều có cảm giác âu u đáng sợ rất mãnh liệt!
Đi xuống ước chừng được ba mươi thước, phía trước xuất hiện một Các Phủ Đạo (phòng bào danh chắc???). Lâm Thiên Ngao đưa Hào bài trong tay nhìn lần nữa rồi hướng vào trong. Hắn bước rất nhanh, hiển nhiên không phải mới đến đây lần đầu.
Chu Duy Thanh nhìn thấy hai bên vách tường dày cộm năng nề của Các Phủ Đạo này có rất nhiềm cành cửa lớn hình vòm, toàn bộ đều được đánh số thứ tự phía trên. Nhìn dáng vẻ thì bên trong mỗi cánh cửa đều dẫn đến một lôi đài.
Đến cánh cửa trên có ghi số “Bảy”, Lâm Thiên Ngao dừng lại đầy cửa vào, Chu Duy Thanh và Vân Ly cũng theo hắn vào trong.
Không giống như vẻ âm u của bên ngoài, khi bọn họ vừa tiến vào liền thấy nơi đây rất nguy nga rộng lớn, ánh đèn sáng lóa làm cho Chu Duy Thanh phải híp mắt lại.
Đây là một gian phòng khổng lồ xây theo hình tròn, sau cửa có một gã mặc y phục đỏ đang lẳng lặng đứng đó. Người này che mặt nên không thể nhìn rõ tướng mạo. Vừa thấy ba người đi vào, liền trầm giọng hỏi:
- Cần phải ký kết khế ước trước!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.