Chương 59: Tổ Hợp Thuẫn - Phòng Ngự Cực Hạn!
Đường Gia Tam Thiểu
03/09/2013
- Có cần ký khế ước hay không?!
Trong gian phòng của Lôi đài số bảy, người áo đỏ nhìn chằm chằm vào đám Chu Duy Thanh rồi nói.
Thanh âm của người áo đỏ này thật sự quái dị, căn bản không giống nhân loại, trầm thấp, khàn khàn, mang theo vài phần vặn vẹo. Để ý một chút thì Duy Thanh lập tức bừng tỉnh, người áo đỏ này rõ ràng là cố ý biến đổi thanh âm. Hơn nữa còn bịt kín mặt, hiển nhiên là không muốn bị người ta nhìn thấy chân tướng. Như vậy xem ra, người này ở thế giới bên ngoài hẳn là có một thân phận khác, nếu không thì chẳng cần phải che dấu như thế làm gì. Đối với người ở Địa hạ lôi đài này, Chu Duy Thanh càng lúc càng cảm thấy hứng thú.
Dĩ nhiên, quan tâm là một chuyện, chạy đi tìm hiểu lại là chuyện khác. Hắn không phải là kẻ thiếu não, dư hơi đi tra xét những nhân vật thần bí mà ngay cả kẻ có tu vi thượng vị Thiên Tông cũng bị xử lý như thường. Huống chi, với hắn mà nói, chuyện trọng yếu nhất bây giờ chính là thắng trận đổ ước trước mắt cái đã.
Gian nan lắm mới thắng được Vân Ly, thu về một Ngưng Hình Sư làm thủ hạ, nếu trận chiến này lại thua đi, chẳng khác nào dã tràng xe cát, mà ngay cả bản thân cũng phải bồi theo.
- Có! Chúng ta cần viết giao kèo!
Lâm Thiên Ngao trầm giọng nói.
- Mời!
Vừa nói, người áo đỏ vừa lấy ra một tờ giấy trắng, để lên cái bàn bên cạnh. Lâm Thiên Ngao tiến tới trước, sảng khoái vung bút viết một bản giao kèo thật nhanh. Nội dung giống như lúc nãy đã nói với Chu Duy Thanh và Vân Ly vậy. Sau khi kiểm tra xong, Chu Duy Thanh, Vân Ly, Lâm Thiên Ngao ba người cùng đọc và ký tên mình vào dưới bản khế ước.
Người áo đỏ nhìn qua nội dung khế ước rồi trầm giọng:
- Các người có thể bắt đầu rồi!
Lúc này, Chu Duy Thanh mới bắt đầu quan sát Lôi đài số bảy!
Lôi đài thật ra là một căn phòng thật lớn, bên trong hết sức rộng rãi, đèn đuốc sáng rực, từ trên nóc phòng có một luồng sáng trắng chói lọi chiếu xuống bốn phía, nhìn không thấy được nó xuất phát từ chỗ nào. Lôi đài hình tròn, trên mặt đất loang lổ vệt máu thâm xì, nhưng lại hết sức bằng phẳng, nền và vách tường lập lòe ánh sáng lạnh lẽo của kim khí.
Đường kính của căn phòng khoảng chừng ba mươi thân ngựa, nếu coi đây là lôi đài, thì cái lôi đài này thật sự rất lớn.
Lâm Thiên Ngao đi đến trung tâm Lôi đài thì đứng lại, hai chân gã khẽ xoạc rộng bằng vai, nhất thời khí thế toàn thân phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Có cảm giác như lúc này gã và lôi đài hoàn toàn hòa vào một thể. Giống như một bức tượng điêu khắc được đúc bằng kim loại chứ không phải là con người. Hai tròng mắt vốn thu liễm thâm thúy bây giờ đã lấp lánh tinh quang.
- Nhị vị, mời!
Lâm Thiên Ngao khẽ quát lên một tiếng. Có thể thấy được, da thịt ẩn dấu bên dưới lớp quần áo kia càng lúc càng vồng lên to hơn, tràn đầy lực lượng cùng cảm giác áp bách, khiến cho người khác hít thở có chút không thông.
Vân Ly nhìn Chu Duy Thanh, ánh mắt toát ra vẻ thăm dò. Chu Duy Thanh chau lông mày lại:
- Ngươi thử trước đi!
Đúng lúc này người áo đỏ cũng lạnh lùng nói:
- Khi các người bắt đầu công kích, trận đánh cuộc này lập tức được tính. Thời gian sẽ là một nén nhang!
Vừa nói, trong tay y đã xuất hiện một cây nhang, không biết lấy ra từ lúc nào.
Vân Ly hít sâu một hơi, sải bước đi ra, trên hai bàn tay Ý, Thể song châu đồng thời lóe sáng. Kim Lục Miêu Nhãn, Long Thạch Phỉ Thúy phát ra vô số tia sáng long lanh như ngọc, chân phải dùng sức đạp trên mặt đất một cái, cả người bắn đi giống như mũi tên rời khỏi trường cung, bởi vì tốc độ cực nhanh, thân thể liền mang theo tiếng gió rít gào thật lớn.
- Khai mở…!
Lâm Thiên Ngao khẽ quát một tiếng, chỉ thấy tay trái gã đột nhiên giơ lên, năm viên Thể châu Hoàng Kim đồng thời bắn ra hào quang sáng rực, Hoàng Kim tượng trưng cho cứng rắn, và cũng chính là phòng ngự. Viên Thể châu Hoàng Kim thứ nhất trong nháy mắt đã hóa thành một đạo lưu quang rồi ngưng kết thành hình.
Đó là một tấm thuẫn, một trang bị Ngưng Hình mà Chu Duy Thanh vô cùng muốn có. Tấm thuẫn này hình tròn, đường kính ước chừng một thước năm tấc. Bề mặt thuẫn bài không trang trí hoa hòe, ngay ở giữa tấm thuẫn có một lỗ trống chưa được khảm nạm.
Thể châu của Vân Ly là Long Thạch Phỉ Thúy, đại biểu cho tốc độ, cho nên cơ hồ thân hình vừa lóe lên… tức thì đã xuất hiện trước mặt Lâm Thiên Ngao. Ý châu Kim Lục Miêu Nhãn bên tay trái y chợt lóe sáng, hữu quyền đã hóa thành một quầng sáng bạc đường kính một thước, ngân quang nồng đậm. Với tốc độ đó, cứ nghĩ y sẽ vọt tới chính diện Lâm Thiên Ngao, nhưng đột nhiên thân hình chợt lóe, đã xuất hiện ở trên đỉnh đầu gã, hung hăng tống xuống.
Chu Duy Thanh đã sớm không còn là tay mơ như trước đây, hắn lập tức nhận ra Vân Ly lúc này đang thi triển kỹ năng Không Gian Hệ.
Quầng sáng mà y ngưng tụ trên hữu quyền, được gọi là Không Gian Áp Súc Pháo, một kỹ năng công kích tương đối mạnh mẽ. Chỉ riêng về lực công kích mà nói, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều so với những kỹ năng Thất Tinh khác. Khuyết điểm duy nhất của nó là chỉ có thể sử dụng trong cận chiến mà thôi. Nhưng bản thân Vân Ly lại phối hợp với tốc độ của Thể châu khiến cho tổ hợp này càng tăng thêm sức mạnh. Vân Ly lựa chọn loại kỹ năng như vậy là hết sức xuất sắc không nghi ngờ gì nữa.
Thiên lực Tứ châu quán chú nồng hậu vào bên trong Không Gian Áp Súc Pháo, như là một cự thạch nặng ngàn cân trong nháy mắt nổ tung. Tác dụng của bản thân kỹ năng này là trong nháy mắt nén hơi, sinh ra lực lượng bạo tạc cường đại, lực chấn động cực mạnh, lực phá hoại toàn diện.
Mặc dù ngữ khí của Lâm Thiên Ngao lúc trước không quá kiêu ngạo, nhưng cái cách gã để mặc cho hai người công kích đã hoàn toàn chọc giận Vân Ly. Nhất là mới rồi chính y đã bị Chu Duy Thanh đánh bại, trong lòng vẫn còn ấm ức, cho nên vừa xông lên, đã dốc toàn lực mà xuất thủ.
Ngoại trừ chú ý đến công kích của Vân Ly ra, Chu Duy Thanh đại bộ phận tinh thần đều tập trung vào Lâm Thiên Ngao.
Ở thời khắc Vân Ly bắt đầu tấn công, Lâm Thiên Ngao cũng vòng tay trái ra sau lưng, hiển nhiên, đây là gã tự trói buộc một cánh tay. Có điều, tự trói tay nhưng không có nghĩa là Châu kỹ của gã không thể sử dụng!
Trước tốc độ cùng sự thay đổi phương hướng công kích đột ngột của Vân Ly, Lâm Thiên Ngao ứng phó hết sức đơn giản, cánh tay nhấc lên, nâng tấm thuẫn che chắn đỉnh đầu. Chu Duy Thanh lập tức nhìn thấy, một quầng sáng vàng đậm chợt từ trên tấm thuẫn tỏa ra ra, nơi lỗ trống chưa khảm nạm gì, cũng đã xuất hiện một viên kim cương tỏa ánh sáng vàng rực. Đây chính là Thổ Chúc Sinh Kim của Thiên Châu Sư đã khảm vào Ý châu Kim Chúc.
Oanh một tiếng, Không Gian Áp Súc Pháo đã hung hăng kích xuống tấm thuẫn trong tay Lâm Thiên Ngao. Thân thể Vân Ly ngay lập tức bị lực phản chấn bắn ngược lên không. Mà Lâm Thiên Ngao vẫn như cũ đứng yên không chút xê xích, thậm chí cả thần sắc trên mặt cũng chẳng xuất hiện một chút biến hóa.
Người áo đỏ trông coi lôi đài số bảy không biết từ lúc nào đã đốt nén nhang trong tay. Trận đánh cuộc này, sát na lúc song phương va chạm đã được bắt đầu.
Vân Ly mượn lực thân thể lộn ngược trên không trung, rồi ngoặc mình chuyển thân, cả người bay lên nóc phòng, chỉ thấy khỏa Thể châu Long Thạch Phỉ Thúy thứ nhất chợt lóe sáng, trên tay y liền xuất hiện một thanh trùy nhọn hoắc. Đây là vũ khí Ngưng Hình của Vân Ly.
Nhìn đến đây, Chu Duy Thanh không khỏi nhíu mày. Bởi khi thấy vũ khí của y, hắn lập tức nghĩ đến một vấn đề.
Vân Ly và hắn đều có bản thiết kế Ngưng Hình Sáo Trang cấp Truyền Kỳ, dưới tình huống như vậy … nếu bảo Vân Ly không có chút thèm muốn đối với Truyền Kỳ Sáo Trang là tuyệt đối nói xạo. Mà như vậy, Vân Ly với bốn khỏa Thể châu quyết không thể nào Ngưng Hình toàn bộ. Tối đa cũng chỉ hai khỏa được Ngưng Hình mà thôi. Y nhất định phải để dành cơ hội Ngưng Hình lại thật nhiều, thì sau này mới có hi vọng luyện chế thành công Truyền Kỳ Sáo Trang…
Dốc ngược thân hình xuống, Vân Ly bắt đầu tấn công lần thứ hai. Lần này, tốc độ của y đã nhanh hơn trước nhiều, bốn khỏa Kim Lục Miêu Nhãn nơi tay trái không ngờ đồng thời sáng lên ba khỏa, ngân quang nồng đậm đem cả người y bao bọc vào trong.
Trùy hình nhọn hoắc ở trong tay Vân Ly đã hoàn toàn biến thành màu bạc, không khí xung quanh thân thể cũng kịch liệt vặn vẹo.
Thần sắc Lâm Thiên Ngao rốt cục cũng xuất hiện một chút biến hóa!
- Song Trọng Áp Súc!?
Đúng vậy, lúc này Vân Ly đã đồng thời sử dụng một lúc ba kỹ năng Không Gian hệ, chính là Song Trọng Áp Súc. Không Gian Áp Súc Pháo lần thứ hai phóng thích, nhưng lần này, nó được kỹ năng Không Gian hệ là Song Trọng Áp Súc phụ trợ nén vào bên trong trùy hình nhọn hoắc kia. Tên ba loại kỹ năng mà Vân Ly sử dụng cùng một lúc kia gọi là Không Bạo Thôi Tiến.
Không Bạo Thôi Tiến là một loại kỹ năng phụ trợ cực kỳ mạnh mẽ, nó có thể điều động không khí trong nháy mắt nổ mạnh, làm cho lực đẩy của người sử dụng cường đại hơn, khiến tốc độ trong nháy mắt tăng nhanh lên. Đồng thời làm cho người sử dụng có khả năng điều động lực lượng của không gian tăng thêm ba mươi phần trăm. Bất luận là dùng để công kích hay chạy trốn, cũng vô cùng thần hiệu.
Phải biết rằng, tu vi hiện giờ của Vân Ly là Tứ châu, y tổng cộng chỉ có thể Thác Ấn được bốn loại kỹ năng Không Gian hệ, dưới tình huống như thế mà còn lựa chọn hai kỹ năng phụ trợ, thì có thể biết hai loại này nhất định là chỗ dựa cốt yếu. Ngay khi thấy y dùng hai kỹ năng này, Chu Duy Thanh liền âm thầm thán phục.
Bất luận là Song Trọng Áp Súc hay là Không Bạo Thôi Tiến, cũng đều là kỹ năng cường lực cấp bậc Thất Tinh.
Dưới tình huống được phụ trợ, lực công kích của Vân Ly có thể nói là đã tăng đến cực hạn. Trận đánh cuộc chỉ mới bắt đầu, nhưng y không hề giữ lại chút lực lượng nào mà đem toàn bộ phát huy. Hẳn là y muốn kết thúc sớm trận cá cược này, đồng thời cũng có ý định đánh cho Lâm Thiên Ngao trở tay không kịp.
- Hây a!…
Lâm Thiên Ngao thét lớn một tiếng, vẫn như cũ chỉ dùng một tay, hai chân vững chải xoạc rộng đứng đó. Nhưng, trên tay phải gã đã bắt đầu xuất hiện biến hóa.
Chỉ thấy hai luồng sáng vàng rực chợt bừng lên, tấm thuẫn lập tức đã có những thay đổi rất lớn!
Vốn đường kính tấm thuẫn là hình tròn một thước năm tấc, thế nhưng lúc này đã lục tục biến hình. Khi hai luồng sáng vàng rực kia chiếu vào, chiều rộng biến thành hai thước, chiều dài tăng thêm năm thước, phần thân dưới dài ra tiêu biểu cho hình dáng một tấm cự thuẫn đặc thù, một tam giác bén nhọn.
Ngay khi thấy một màn như vậy, bất luận là người trong trận như Vân Ly, hay người đang quan sát Chu Duy Thanh, toàn thân liền chấn động. Hai người đều là Ngưng Hình Sư, dĩ nhiên hiểu được điều này có ý nghĩa như thế nào.
Khi hai luồng sáng vàng rực kia dung nhập vào bên trong tấm thuẫn, toàn bộ đều được truyền tới Thể châu trên tay phải Lâm Thiên Ngao. Nói cách khác, gã hiện tại đã dùng tới hai kỹ năng Ngưng Hình. Mà hai kỹ năng Ngưng Hình này không phải để tạo ra một trang bị đơn độc riêng lẻ, mà đồng thời cùng tác dụng lên tấm thuẫn đang che chắn trước mặt gã, đem cả ba loại trang bị Ngưng Hình hợp lại với nhau, tạo ra một loại trang bị Ngưng Hình hoàn toàn mới.
“Ngưng hình tổ hợp Sáo trang”.
Trong lòng của Chu Duy Thanh và Vân Ly đồng thời cùng xuất hiện một từ giống nhau.
“Ngưng Hình Sáo Trang” và “Ngưng Hình Tổ Hợp Sáo Trang” nghe thì chẳng khác nhau bao nhiêu, nhưng bản chất hoàn toàn khác biệt. Nếu như, “Ngưng Hình Sáo Trang” chỉ lấy khôi giáp toàn thân làm chủ rồi mới phối hợp cùng vũ khí, trang bị khác để công kích hay phòng ngự, hoàn toàn không là một thể, mà “Ngưng hình tổ hợp Sáo trang” thì lại lấy nhiều trang bị Ngưng hình tổ hợp lại chung một chỗ, tạo thành một trang bị Ngưng hình đặc thù duy nhất. Nói cách khác, sau khi hoàn thành tổ hợp thành “Sáo trang” thì chỉ tạo thành một trang bị mà không phải là một bộ trang bị. Trước mắt, tổ hợp Sáo trang do Lâm Thiên Ngao tạo ra chính là tấm thuẫn trong tay hắn.
Một khỏa Thể Châu chỉ có thể ngưng hình thành một loại trang bị thể tích có hạn. Như “Song Tử Đại Lực Thần Chuy” của Chu Duy Thanh, bản chất đã là trang bị Ngưng hình cấp Thần Sư rồi, nên thể tích lớn hơn nhiều so với các trang bị bình thường, nhưng vẫn có một cái vẫn là huyễn ảnh, không thể nào tạo ra song chùy chân thật. Chẳng qua, do người thiết kế ứng dụng một cách xảo diệu nên làm cho “Song Tử Đại Lực Thần Chuy” này mặc dù có một cái không thật nhưng lại càng tăng thêm cường lực.
Còn “Ngưng hình tổ hợp Sáo trang” lại là một trang bị Ngưng hình vô cùng biến thái, vì muốn làm cho trang bị trở nên rất cường đại mà Châu sư sẽ chọn lựa dùng nhiều khỏa Thể châu để tạo nên một trang bị có thể tích và uy lực vô cùng lớn. Hơn nữa, theo Chu Duy Thanh và Vân Ly được biết, loại tổ hợp này chỉ thường dùng cho vũ khí, giống như Lâm Thiên Ngao hiện giờ chấp nhận dùng ba khỏa Thể châu, trả một cái giá rất đắt để tạo nên Ngưng hình tổ hợp Thuẫn này. Đây chính là chuyện bọn họ nghe cũng chưa từng nghe qua. Phải biết rằng, dù là Thiên Châu Sư tu luyện đến cảnh giới tối cao, cũng chỉ có thể dùng mười hai trang bị Ngưng hình mà thôi. Thử hỏi, ai chẳng muốn mình có thể sở hữu một bộ trang bị Ngưng hình toàn thân đầy đủ, mà lại nguyện ý lãng phí trên một loại vũ khí duy nhất? Điều này có ý nghĩa rằng, trong tương lai, gã sẽ thiếu một hoặc nhiều trang bị để bảo vệ những chỗ yếu hại khác trên người của mình.
“Ngưng hình tổ hợp Sáo trang” rất hiếm thấy, ngoại trừ bản thân nó có tác dụng rất cực đoan, còn rất khó luyện chế quyển trục Ngưng hình. Chế tạo quyển trục “Ngưng hình tổ hợp Sáo trang” so với “Ngưng hình Sáo Trang” còn khó khăn hơn thập bội. Nếu muốn toàn bộ trang bị “Ngưng hình Sáo trang” có thể dung hợp thì phải cần những thủ đoạn hết sức phức tạp. Linh kiện tổ hợp càng nhiều thì chế luyện quyển trục càng khó. Một loại “Tổ hợp Sáo trang” khi bắt đầu chế luyện cần phải có hai kiện quyển trục dung hợp, mà cực hạn là năm kiện vào một chỗ. Dù có là Thiên Châu Sư cực đoan mấy đi nữa, cũng không bao giờ muốn đem tất cả những trang bị Ngưng hình tập trung vào một kiện vũ khí, huống gì quyển trục “Tổ hợp Sáo trang” lại chế luyện vô cùng khó khăn. “Tổ hợp Sáo trang” từ ba kiện trang bị trở lên đều phải do Ngưng Hình cấp đại sư chế luyện, còn một bộ do năm kiện tổ hợp thì phải do Tông cấp Ngưng Hình Sư luyện chế mới có thể hoàn thành.
Dĩ nhiên, khi theo đuổi cực hạn trang bị một cách cực đoan như thế, bản thân “Tổ hợp Sáo trang” ở phương diện khác sẽ có năng lực cực kỳ mạnh mẽ. Ví dụ như hiện tại.
Mắt thấy Lâm Thiên Ngao phóng xuất ra “Tam châu tổ hợp Thuẫn”, trong nháy mắt Vân Ly đã biến sắc mặt. Tấm thuẫn này của Lâm Thiên Ngao do ba khỏa Thể châu tạo thành, cũng không phải có uy lực như một cộng một bằng hai…mà lực phòng ngực lại tăng lên gấp bội lần. Huống chi, ba châu tổ hợp trên tấm thuẫn này lại vây quanh khảm khổng (nơi khảm nạm châu vào vũ khí), thì có thể thấy lực phòng ngự của tấm thuẫn này mạnh mẽ biết bao nhiêu!
Mặc dù, Vân Ly đã dồn toàn lực vào lần công kích này nhưng hắn cũng không dám chắc có thể phá vỡ phòng ngự của đối phương.
Nhưng, ở thời điểm mang tính mấu chốt này, Vân Ly cũng thể hiện ra thiên phú chiến đấu kinh người của hắn. Đang giữa không trung, thế nhưng hắn lại có thể mạnh mẽ thay đổi phương hướng công kích hắn biết là vô ích. Vốn hắn định lao thẳng vào trước ngực đối phương, nhưng khi co người đổi hướng thì lại trở thành bay người sát mặt đất (tấn công hạ bàn đây mà). Tiêm thứ nhọn hoắc trong tay hắn cũng nhằm thẳng chân Lâm Thiên Ngao đâm tới.
Ngươi đánh cuộc là không thể di động ư? Tốt, ta liền công kích toàn lực vào chân của ngươi! Dưới tấm chắn của ngươi là phương tiêm, cũng không thể hoàn toàn phòng ngự hợp lý đâu!
Hơn nữa, trong nháy mắt, khi song phương sắp va chạm, viên Kim Lục Miêu Nhãn thứ tư của Vân Ly cũng sáng lên, tiêm thứ sắc nhọn màu trắng bạc kia lặng lẽ huyễn hóa thành một luồng quang thải hư ảo (ánh sáng nhiều màu hư ảo), ngay sau đó, một cột sáng bạc như hồ quang không tiếng động bắn ra từ đầu tiêm thứ. Khi hồ quang này tiếp xúc với không khí, chớp mắt đã thay đổi từ màu bạc thành màu đen.
“Thứ Nguyên Trảm…!!!”
Trong lòng Chu Duy Thanh thầm kinh hô, hẳn là Bát Tinh bình giới “Thứ Nguyên Trảm”. Uy lực công kích của “Thứ Nguyên Trảm” này còn vượt qua “Không Gian Áp Súc Pháo”. Nhìn từ khía cạnh khác, thì có phần giống với “Không Gian Cát Liệt”, nhưng vết cắt không gian của “Thứ Nguyên Trảm” chỉ có thể duy trì trong nháy mắt, mà “Không Gian Cát Liệt” lại có thể kéo dài trong không trung, hơn nữa còn có khả năng thôn phệ và một loạt tác dụng khác.
Nhưng, cũng không thể nghi ngờ chút nào, lực công kích của “Thứ Nguyên Trảm” cũng tương đối kinh khủng. Một kích này mới chính là lá bài tẩy của Vân Ly.
Tại sao gọi là cường giả Thiên Châu Sư? Cường giả Thiên Châu Sư chân chính có thể trong một kích có năng lực cố hết sức tập trung lực lượng của mình, toàn lực phát ra một kích hủy diệt.
Một kích này của Vân Ly bao gồm hai đại năng lực tăng phúc đều thể hiện hết ra, “Thứ Nguyên Trảm” kia cùng “Không Gian Áp Súc Pháo” dưới tác dụng của áp lực nén lại tổ hợp lẫn nhau, làm uy lực điệp gia tăng lên đến cực hạn. Đừng nói là Ngũ châu, coi như đạt đến tu vi Thiên Châu Sư Lục châu, khi chính diện đối mặt với một kích toàn lực này cũng khó mà chống đỡ.
Đối mặt với sự thay đổi phương hướng công kích của Vân Ly, sắc mặt Lâm Thiên Ngao cũng hơi ngưng trọng. Nhưng cuối cùng hắn cũng làm một động tác.
Viên Thể châu thứ tư màu vàng tinh khiết như phỉ thúy xuất hiện, tạo ra quang mang hoàng sắc chói mắt, phát ra một tia sáng kỳ dị rồi lặng lẽ dung nhập hoàn toàn vào bên trong tấm Thuẫn làm nó lớn thêm mấy phần, tạo nên một tiếng “Ầm…” vang vọng, rồi nặng nề đập xuống mặt đất, cũng kịp lúc ngăn chặn công kích của “Thứ Nguyên Trảm” phía trước.
"Tứ trọng tổ hợp!".
Tròng lòng Chu Duy Thanh rúng động mạnh mẽ, cùng lúc đó bên ngoài cũng đang nổ vang “Ầm…Ầm…”. Công kích của Vân Ly đã đánh mạnh lên tấm thuẫn của Lâm Thiên Ngao.
Thuẫn bài một lần bữa được tăng phúc, trở nên chắc chắn như một tòa tháp sắt, phía dưới vẫn là một hình tam giác như cũ nhưng lại hung hăng cắm mạnh vào lòng đất.
Thiên lực của thuộc tính Không gian gần như điên cuồng, tàn sát bừa bãi khắp xung quanh, âm thanh cắt phá chói tai làm người nghe có cảm giác ê răng, sóng xung kích đẩy Chu Duy Thanh phải lùi về sau mấy bước mới trụ vững thân mình, ngay cả Hồng y nhân thủ hộ lôi đài số bảy cũng lóe tinh quang trong đáy mắt, khẽ gật đầu.
Một tiếng rên đau đớn vang lên, thân thể Vân Ly bị bắn nguợc trở ra. Nhưng lần này, lại là hắn bị mạnh bạo chấn bay ra ngoài, bắn ngược lại gần đến mép lôi đài mới miễn cưỡng ngừng lại.
Tiêm thứ trong tay Vân Ly đã biến mất. Chu Duy Thanh có thể thấy rõ tay phải của hắn đang run rẩy kịch liệt, Thiên lực bao bọc quanh người đã có dấu hiệu tan rã, trên mặt càng lúc càng đỏ bừng. Đúng là hắn đã không nhịn được mà phun ra một ngụm máu đỏ thẫm.
Một kích dốc hết toàn lực làm Vân Ly phải chịu lực phản chấn khổng lồ như công kích của hắn. Thân người hắn rơi mạnh xuống đất, thở dốc từng hơi hổn hển.
Xem ra trận chiến này từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc chỉ có một thời gian ngắn. Trên thực tế, Thiên lực của Vân Ly đã tiêu hao hơn một nửa, tuyệt học lại càng đã giở ra hết rồi.
Nhìn lại Lâm Thiên Ngao, chỉ thấy hắn vẫn như một ngọn núi cao sừng sững đứng đó, trong tay phải vẫn cầm “Tứ trọng Ngưng hình tổ hợp Thuẫn” như một ngọn tháp ngăn chặn trước thân. Từng vòng ánh sáng vàng rực phát ra từ trên người của hắn chứng tỏ nó chưa hề có dấu hiệu tổn hại chút nào, mà đôi chân hắn vẫn bất động, không lệch nửa phân. Công kích của Vân Ly không thể nói là không mạnh, nhưng lại không hề lay động nổi một người chỉ được dùng một tay như hắn.
Đúng như Chu Duy Thanh đã nói lúc trước, Lâm Thiên Ngao am hiểu nhất chính là phòng ngự. Cho dù không tấn công, thực lực của hắn vẫn có thể phát huy hơn tám phần.
Khóe miệng Chu Duy Thanh không khỏi phải co lại. Trong lòng thầm nghĩ: “Con mẹ nó, phòng ngự quả thật kinh khủng!”. Một kích của Vân Ly hắn nhìn rất rõ ràng, nhưng vẫn hoàn toàn cho kết quả như cũ. Công kích của mình cố nhiên là mạnh hơn Vân Ly, nhưng có thể phá được “Tứ trọng Thuẫn” đã đến trình độ này hay sao? Tấm thuẫn trong tay Lâm Thiên Ngao như vậy, lấy tu vi Thiên lực của mình có thể công phá nổi hay không đây?
“Vừa hâm mộ, vừa ghen tị! Ta hận a! Nếu ta có một trọng thuẫn như hắn hẳn là rất tốt!” Trong lòng Chu Duy Thanh thầm nghĩ. Bất quá, trận chiến giữa Vân Ly với Lâm Thiên Ngao này không phải là không có tác dụng. Tối thiểu, đã làm cho Chu Duy Thanh phát hiện ra toàn bộ vấn đề. Đó chính là lực lượng của Lâm Thiên Ngao!
Bản thân Lâm Thiên Ngao này dù là Thiên Châu Sư có phòng ngự tinh thuần, hơn nữa Ý châu lại có thuộc tính Thổ, làm hắn lại có thêm lực lượng vuợt xa người thường. Không cần phải nghĩ, Chu Duy Thanh cũng có cảm giác “Tứ trọng Ngưng hình tỗ hợp Thuẫn” này có sức nặng kinh khủng đến mức độ nào, nhưng trong tay Lâm thiên Ngao lại nhẹ nhàng tựa một tấm giấy, căn bản giống như không có phân lượng. Có thể thấy được, Thể châu của Lâm Thiên Ngao dù không có thuộc tính lực lượng, nhưng hắn nhất định là người có thần lực trời sinh.
Khó trách hắn lại có lòng tin đến mức như vậy khi cùng mình và vân Ly đánh cuộc rồi! Người ta thật sự có vốn liếng để tự tin a! Lực phòng ngự khủng như thế này, dù có gặp cường giả Tông cấp như Minh Vũ cũng có thể chống lại một hai chiêu.
Vân Ly đứng một bên thở hào hển, một bên nhìn Chu Duy Thanh tựa hồ như thầm nói: “Ta đã tận lực, phải làm sao bây giờ?”
Chu Duy Thanh nhìn thoáng qua nén hương kia, bất quá nó chỉ mới được đốt một chút mà thôi, thời gian vẫn còn gần như đầy đủ. Lâm Thiên Ngao cũng đồng dạng không vội vàng gì. Dù có nhiều thời gian, nhưng Thiên lực cũng không dễ khôi phục lại như thế. Trong mắt hắn, hiển nhiên Vân Ly có uy hiếp lớn hơn Chu Duy Thanh rất nhiều.
Chu Duy Thanh làm một bộ mặt đáng thương, thở đánh thượt rồi nói:
- Lâm huynh, tấm thuẫn của ngươi thật sự làm cho ta rất hâm mộ a! Ban đầu, ta cũng nghĩ qua sẽ ngưng hình toàn bộ tấm thuẫn, nhưng lão bà của ta lại nói rằng không có chỗ nào tốt cả! Thật hay cho một tấm thuẫn tốt! Có thứ đồ chơi này rồi thì cần áo giáp làm quái gì nữa! Chỉ cần vận dụng thích đáng là đủ để ngăn cản công kích trụ cột của đối phương rồi! Cho dù lấy nó làm vũ khí cũng được, nhưng chẳng biết Lâm huynh có mang viên Thể châu cuối cùng của mình dung hợp cả vào đó hay không?
Hắn vừa nói, vừa di chuyển đến trước mặt Lâm Thiên Ngao.
Lâm Thiên Ngao cười nhạt rồi nói:
- Tiểu huynh đệ thật hảo nhãn lực! Toàn bộ năng lực của ta đều ở trên tấm thuẫn này! Giống như ngươi đã nói, là công phòng nhất thể! Hai người các ngươi hãy lên cả đi!
Chu Duy Thanh cười ha hả:
- Lâm huynh, không bằng bây giờ để ta thử lực lượng của ngươi một chút xem như thế nào?!
Vừa nói, Ý Thể song châu của hắn đã đồng thời xuất ra, tinh quang trong mắt lóe lên, hai tay đã đẩy mạnh lên tấm thuẫn của Lâm Thiên Ngao, toàn bộ các thớ thịt trên người áp súc lại rồi bộc phát ra toàn bộ thần lực trời sinh của hắn.
- Ồ!
Lực lượng lần này của Chu Duy Thanh lập tức đã khiến Lâm Thiên Ngao kinh hãi. Nãy giờ gã có thèm để mắt đến tiểu tử tu vi Tam châu này đâu, nhưng không ngờ hắn lại phát ra đại lực giống như trời giáng vậy? Chỉ có bản thân Lâm Thiên Ngao mới biết được, cái khiên của gã thuộc diện bốn tầng tổ hợp Ngưng Hình, nặng tới sáu ngàn cân, một Thiên Châu Sư phổ thông, tu vi chỉ là Tam châu, nhất định không thể nào di chuyển được. Vậy mà một phát này của Chu Duy Thanh, lại khiến cho gã cảm nhận được lực đẩy cực lớn, tựa như một cơn cuồng phong ào ào ập đến vậy.
- Tốt lắm! Tiểu huynh đệ khí lực thật mạnh!
Lâm Thiên Ngao mỉm cười, cổ tay đè mạnh xuống dưới, khiến cho Chu Duy Thanh chợt có cảm giác, cự thuẫn trước mặt Lâm Thiên Ngao như một ngọn núi dựng đứng vững chãi vô bì. Khi hắn luống cuống thu lực, thì lực đạo trên tấm khiên cũng đồng thời biến mất. Lâm Thiên Ngao mỉm cười nhìn hắn, một cái nhìn tựa như đang cẩn thận soi xét Chu Duy Thanh.
Ngay lúc đó, hàn quang trong mắt Chu Duy Thanh lập tức ngời lên, chân phải của hắn tung về phía trước, mau lẹ như một ngọn trường tiên.
Một tiếng ầm thật lớn vang lên! Âm thanh đinh tai nhức óc đó không ngờ đã dọa cho Vân Ly và tên áo đỏ kia phải nhảy dựng lên. Không ai có thể tưởng tượng, một cước của Chu Duy Thanh đá vào cự thuẫn lại có thể phát ra tiếng động khủng khiếp như thiên lôi vung chùy vậy!
Mà kẻ kinh hãi nhất bây giờ, lại là Lâm Thiên Ngao. Lúc nãy Vân Ly công kích thế nào cũng không khiến gã thối lui nửa bước! Vậy mà lúc này, thân hình gã đã thoáng lảo đảo, bốn tầng tổ hợp trọng thuẫn dựng trên mặt đất đã khẽ lung lay.
Trên sàn không ngớt vang lên những âm thanh nứt nẻ rin rít gai người. Nền của Lôi đài này vốn dùng hợp kim tạo thành, không ngờ cự thuẫn của Lâm Thiên Ngao đón đỡ một cước của Chu Duy Thanh xong, lay động làm nứt ra một cái khe chừng một thước! Một cước này Chu Duy Thanh, lực đạo cương mãnh đến bao nhiêu?
Không sai, đây chính là Tà Ma Hữu Thối, có sức bật vô cùng kinh khủng không gì sánh được. Lực lượng một cước này còn hơn cả cặp Đại Lực Thần Chùy cộng lại, là một hậu chiêu của Chu Duy Thanh. Một cước này, hắn đã tập trung vào toàn bộ Thiên lực vào, khiến cho kẻ có lực phòng ngự kiên cường như Lâm Thiên Ngao cũng phải chấn động, cự thuẫn thiếu chút nữa đã bị đá văng lên.
Trước kia, Chu Duy Thanh đã từng nuốt một viên Hắc châu, đích xác là Thiên Hạch của một Thiên Thú vô cùng cường đại. Thiên Thú kia vốn không thuộc về thế giới này, mà là đến từ một thế giới khác, vì gặp phải cường địch, phải xé rách không gian trốn đi, cuối cùng "hiến dâng" toàn bộ cho Chu Duy Thanh!
Năng lực cường đại nhất của Thiên Thú kia, chính là lực lượng. Nó có sức lực vô cùng kinh khủng, mạnh nhất phải nói đến cái đuôi, mà chân phải của Chu Duy Thanh, chính là kế thừa lực lượng của cái đuôi nọ.
Những bộ phận khác trên người hắn cũng có thể thi triển lực lượng cực mạnh. Có điều phải đạt đến trạng thái sau cùng của Tà Ma Biến mới có thể phát huy. Chỉ riêng cái đùi phải này là không, chỉ cần Chu Duy Thanh tiếp tục phát triển, nó càng tiếp tục hùng mạnh.
Phản lực dữ dội khiến thân thể Chu Duy Thanh phải xoay tròn, thế nhưng một chút cảm giác đau đớn cũng không thấy. Ngay sau đó, cước thứ hai đã đá ra!
Có thể nói, Lâm Thiên Ngao chính là kẻ duy nhất bị hắn đá mà không bị việc gì. Như thế có khác gì một cái bia sống hoàn hảo không chứ? Chu Duy Thanh dại gì không nhân cơ hội này để thử xem, rốt cuộc lực lượng của cái chân phải, mạnh mẽ đến bao nhiêu.
Vân Ly trợn mắt há mồm, tuy y không am hiểu lực lượng mấy, nhưng cũng không thể nào tin nổi, Chu Duy Thanh làm sao chỉ nhấc chân lên thôi, cũng đủ so với toàn bộ Thiên lực mà y phát ra, toàn lực công kích mà không làm nên chuyện? Tiểu tử này, hắn có còn là người không?
Có điều y cũng không biết, Lâm Thiên Ngao thực ra càng kinh hoảng hơn! Gã vì xem thường Chu Duy Thanh mà đâu có dùng toàn lực chống đỡ cho cự thuẫn. Thật sự may mắn cho gã, bởi nếu không phải sàn đấu này được làm bằng hợp kim, chỉ sợ một cước vừa rồi đã đá gã ngã lăn rồi.
Trong lòng kinh hoảng, hoàng sắc quang mang trong nháy mắt bùng lên. Trên tay gã, năm khỏa Thể châu vàng rực thoát ra rồi dung nhập vào trong tấm khiên. Cự thuẫn năm tầng tổ hợp Ngưng Hình hung hãn trầm xuống, tầng tầng lớp lớp như mọc rễ trên nền hợp kim. Cùng lúc, năm khỏa Ý châu cũng khảm vào năm lỗ trống trên thân của cự thuẫn...
Biến cố bất thình lình đã làm cho Lâm Thiên Ngao tỉnh táo hoàn toàn, không dám khinh thường đối thủ nữa! Bởi trận cá cược này là tự do của cả đời nha! Mà cây hương bất quá mới cháy được một phần năm. Cho nên gã lập tức quyết định, sử ra hình thức phòng ngự mạnh nhất mà mình có thể để chống chọi. Trước mắt hai người, đã là một trận quyết đấu không có đường lui!
Trong dư âm tiếng nổ ầm lúc nãy, một cước thứ hai của Chu Duy Thanh đã quất thẳng vào trên mặt thuẫn. Thế nhưng lần này hắn lại giống như Vân Ly lúc trước, toàn thân bị chấn văng lên không trung, xoay vài vòng mới yên ổn hạ thân xuống đất.
- Mẹ nó!
Nhìn tấm thuẫn trên tay Lâm Thiên Ngao, Chu Duy Thanh cũng nhịn không nổi mà chửi đổng trong bụng! Biến thái quá đi mà. Khi hắn quay đầy nhìn Vân Ly, thì thấy mặt của y đã tái nhợt đi, khó coi vô cùng.
Ngưng Hình Cự thuẫn năm tầng tổ hợp! Đây đã là tuyệt tác của một Ngưng Hình Tông Sư rồi! Không mất năm năm công phu, tổn hao đại lượng tinh lực và tài liệu trân quý, đừng mong hoàn thành!
Siêu cấp cự thuẫn trong tay Lâm Thiên Ngao, rộng hai thước cao hai thước hai, bề mặt tản ra hào quang vàng đậm của Hoàng Thổ. Những hoa văn nứt nẻ như đại địa nứt nẻ. Từ trên xuống dưới, khảm vào năm khỏa Kim Toản Ý châu. Không nghi ngờ gì nữa, năm khỏa Ý châu này, chắc chắc đã Thác Ấn kỹ năng, tác động đến sức nặng kinh khủng của tấm Cự thuẫn này. Lực lượng phòng ngự như vậy, quả thật biến thái. Chu Duy Thanh thầm hỏi, không biết lấy thực lực thượng vị Thiên Tông như Minh Võ có thể đánh nứt được Cự thuẫn này hay không.
Lúc này, ngay bản thân Lâm Thiên Ngao cũng phát ra hào quang lóng lánh như Cự thuẫn. Người và Thuẫn hợp nhất, không nghi ngờ gì nữa, đây chính là hình thái phòng ngự mạnh nhất của gã. Chu Duy Thanh đã dùng chân phải toàn lực công kích rồi mà vẫn bị Cự thuẫn chấn ngược ra đằng sau.
Vân Ly lúc này đã tạm ổn, bước tới gần Chu Duy Thanh cười khổ:
- Làm thế nào bây giờ, chẳng lẽ muốn trong một ngày bắt ta hai lần thua trận sao chứ!
Chu Duy Thanh thản nhiên cười:
- Thời gian còn dài, gấp cái gì!
Trong đầu hắn suy nghĩ đủ cách! Hắn có thể bình tĩnh như vậy, là vì bản thân đã có kế, lại thêm, không phải Thiên Nhi mới rồi mở miệng bảo đảm hay sao! Thế nhưng, lần đầu tiên đối đầu với cường giả am hiểu phòng ngự, quả thật đã khiến hắn và Vân Ly hết sức đau đầu!
Bọn hắn không tiếp tục tấn công, Lâm Thiên Ngao cũng chẳng vội gì, cứ lẳng lặng đứng yên mà đợi. Thời gian một nén nhang bảo ngắn cũng không phải ngắn, nhưng dài thì cũng chẳng dài bao nhiêu!
- Cự thuẫn của gã chỉ có một mặt. Chúng ta một trước một sau, đồng loạt tấn công.
Chu Duy Thanh trầm giọng.
Vân Ly đôi mắt sáng bừng, lập tức gật đầu. Ngay khi y vừa quay đầu bước đi, bên tai đã vang lên tiếng của Chu Duy Thanh:
- Ngươi quấy nhiễu gã là chính, cố gắng giữ gìn Thiên lực. Khi nào ta hô động thủ, hãy toàn lực ra tay. Mục tiêu là chân trái!
Vân Ly khẽ gật đầu, ra hiệu đã hiểu, thân hình lóe lên, đã vọt ra sau lưng Lâm Thiên Ngao.
Lâm Thiên Ngao mỉm cười:
- Nên như vậy từ sớm! Đến đây đi!
Đối phương lộ ra vẻ thấu hiểu cũng không làm thay đổi tâm tình của Chu Duy Thanh. Hắn nhấc tay trái lên, Bá Vương Cung tràn ngập lạnh lẽo rơi vào trong tay.
Muốn thắng trận đổ ước này, phải dốc toàn lực thôi. Đối với Chu Duy Thanh mà nói, năng lực cung tiễn của hắn mới là cực mạnh! Kỳ thật cận chiến không phải là sở trường của hắn, chỉ là lợi hại hơn những Thiên Châu Sư thông thường cái đùi Tà Ma bên phải mà thu được ưu thế khi đánh giáp lá cà thôi.
Cho nên, công kích tầm xa của hắn mới là chủ lực. Hai năm trước ở Thiên Cung Doanh, hắn đã học được một thân tuyệt học cung tiễn!
Bá Vương Cung trong tay, Chu Duy Thanh ngay lập tức tiến vào một trạng thái kỳ dị, khiến cho Lâm Thiên Ngao đứng đằng xa cũng cảm giác được sự thay đổi trên người hắn.
Giống như Lâm Thiên Ngao nhân thuẫn hợp nhất, Chu Duy Thanh lúc này cũng đã nhân cung hợp nhất. Bá Vương Cung giống như là cánh tay con mắt hắn, mà tia nhìn của hắn cũng lăng lệ hẳn lên.
Vụt một tiếng, tựa hồ dây cung bên này vừa rung, trên cự thuẫn của Lâm Thiên Ngao đã nổ ầm một tiếng. Âm thanh mãi một lúc mới vọng vào tai mọi người!
Quá nhanh! Lâm Thiên Ngao biến sắc. Mặc dù lực công kích của Bá Vương Cung vẫn chưa đủ sức lay động được tấm thuẫn của gã, thế nhưng, gã không thể nào thấy được động tác của Chu Duy Thanh. Hắn là một Cung tiễn thủ sao? Không biết vì lí do gì, tự dưng trong lòng Lâm Thiên Ngao nảy lên một cảm giác không ổn. Gã chợt nhận ra, mình đã quá coi thường tên thanh niên tu vi Tam châu này!
Cái Địa hạ lôi đài chỉ rộng khoảng ba mươi thân ngựa, dùng cho cận chiến thì tương đối lớn, nhưng đối với Cung tiễn thủ, cự ly như vậy là quá ngắn. Nếu như trong tình huống chiến đấu bình thường, Cung tiễn thủ vô pháp phát huy lợi thế. Đối phương chỉ cần một lần xung phong, liền có thể sáp lá cà rồi. Nhưng đây lại là đánh cược, Lâm Thiên Ngao không thể di động, tùy ý cho Chu Duy Thanh và Vân Ly tiến hành công kích. Hơn nữa, gã lại đứng chính giữa lôi đài, cách Chu Duy Thanh nhiều nhất là mười thân ngựa, dưới cự ly này, dù là thượng vị Thiên Tông cũng không có khả năng tránh né. Nhất là tốc độ bắn của Bá Vương Cung cực kỳ kinh khủng, trong vòng mười thân ngựa, dư sức cho mũi tên phát ra hơn tám phần mười uy lực. Huống chi Bá Vương Cung của Chu Duy Thanh lại có tới hai lỗ trống chưa khảm nạm! Tấm thuẫn cho dù tốt, cũng không phải là áo giáp, không có khả năng phòng ngự từng bộ vị trên thân thể. Vừa rồi đã thử qua lực đạo cái chân phải của Chu Duy Thanh, Lâm Thiên Ngao làm sao dám để hắn bắn trúng mình được nữa!
Có điều, không ai chú ý, một tầng hắc quang nhàn nhạt từ dưới chân Chu Duy Thanh đang lặng lẽ lan ra. Chính là Xúc Tu Hắc Ám, có điều lúc này nó không phải để trói buộc đối thủ, mà là để tăng cường khả năng cảm nhận!
Trong gian phòng của Lôi đài số bảy, người áo đỏ nhìn chằm chằm vào đám Chu Duy Thanh rồi nói.
Thanh âm của người áo đỏ này thật sự quái dị, căn bản không giống nhân loại, trầm thấp, khàn khàn, mang theo vài phần vặn vẹo. Để ý một chút thì Duy Thanh lập tức bừng tỉnh, người áo đỏ này rõ ràng là cố ý biến đổi thanh âm. Hơn nữa còn bịt kín mặt, hiển nhiên là không muốn bị người ta nhìn thấy chân tướng. Như vậy xem ra, người này ở thế giới bên ngoài hẳn là có một thân phận khác, nếu không thì chẳng cần phải che dấu như thế làm gì. Đối với người ở Địa hạ lôi đài này, Chu Duy Thanh càng lúc càng cảm thấy hứng thú.
Dĩ nhiên, quan tâm là một chuyện, chạy đi tìm hiểu lại là chuyện khác. Hắn không phải là kẻ thiếu não, dư hơi đi tra xét những nhân vật thần bí mà ngay cả kẻ có tu vi thượng vị Thiên Tông cũng bị xử lý như thường. Huống chi, với hắn mà nói, chuyện trọng yếu nhất bây giờ chính là thắng trận đổ ước trước mắt cái đã.
Gian nan lắm mới thắng được Vân Ly, thu về một Ngưng Hình Sư làm thủ hạ, nếu trận chiến này lại thua đi, chẳng khác nào dã tràng xe cát, mà ngay cả bản thân cũng phải bồi theo.
- Có! Chúng ta cần viết giao kèo!
Lâm Thiên Ngao trầm giọng nói.
- Mời!
Vừa nói, người áo đỏ vừa lấy ra một tờ giấy trắng, để lên cái bàn bên cạnh. Lâm Thiên Ngao tiến tới trước, sảng khoái vung bút viết một bản giao kèo thật nhanh. Nội dung giống như lúc nãy đã nói với Chu Duy Thanh và Vân Ly vậy. Sau khi kiểm tra xong, Chu Duy Thanh, Vân Ly, Lâm Thiên Ngao ba người cùng đọc và ký tên mình vào dưới bản khế ước.
Người áo đỏ nhìn qua nội dung khế ước rồi trầm giọng:
- Các người có thể bắt đầu rồi!
Lúc này, Chu Duy Thanh mới bắt đầu quan sát Lôi đài số bảy!
Lôi đài thật ra là một căn phòng thật lớn, bên trong hết sức rộng rãi, đèn đuốc sáng rực, từ trên nóc phòng có một luồng sáng trắng chói lọi chiếu xuống bốn phía, nhìn không thấy được nó xuất phát từ chỗ nào. Lôi đài hình tròn, trên mặt đất loang lổ vệt máu thâm xì, nhưng lại hết sức bằng phẳng, nền và vách tường lập lòe ánh sáng lạnh lẽo của kim khí.
Đường kính của căn phòng khoảng chừng ba mươi thân ngựa, nếu coi đây là lôi đài, thì cái lôi đài này thật sự rất lớn.
Lâm Thiên Ngao đi đến trung tâm Lôi đài thì đứng lại, hai chân gã khẽ xoạc rộng bằng vai, nhất thời khí thế toàn thân phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Có cảm giác như lúc này gã và lôi đài hoàn toàn hòa vào một thể. Giống như một bức tượng điêu khắc được đúc bằng kim loại chứ không phải là con người. Hai tròng mắt vốn thu liễm thâm thúy bây giờ đã lấp lánh tinh quang.
- Nhị vị, mời!
Lâm Thiên Ngao khẽ quát lên một tiếng. Có thể thấy được, da thịt ẩn dấu bên dưới lớp quần áo kia càng lúc càng vồng lên to hơn, tràn đầy lực lượng cùng cảm giác áp bách, khiến cho người khác hít thở có chút không thông.
Vân Ly nhìn Chu Duy Thanh, ánh mắt toát ra vẻ thăm dò. Chu Duy Thanh chau lông mày lại:
- Ngươi thử trước đi!
Đúng lúc này người áo đỏ cũng lạnh lùng nói:
- Khi các người bắt đầu công kích, trận đánh cuộc này lập tức được tính. Thời gian sẽ là một nén nhang!
Vừa nói, trong tay y đã xuất hiện một cây nhang, không biết lấy ra từ lúc nào.
Vân Ly hít sâu một hơi, sải bước đi ra, trên hai bàn tay Ý, Thể song châu đồng thời lóe sáng. Kim Lục Miêu Nhãn, Long Thạch Phỉ Thúy phát ra vô số tia sáng long lanh như ngọc, chân phải dùng sức đạp trên mặt đất một cái, cả người bắn đi giống như mũi tên rời khỏi trường cung, bởi vì tốc độ cực nhanh, thân thể liền mang theo tiếng gió rít gào thật lớn.
- Khai mở…!
Lâm Thiên Ngao khẽ quát một tiếng, chỉ thấy tay trái gã đột nhiên giơ lên, năm viên Thể châu Hoàng Kim đồng thời bắn ra hào quang sáng rực, Hoàng Kim tượng trưng cho cứng rắn, và cũng chính là phòng ngự. Viên Thể châu Hoàng Kim thứ nhất trong nháy mắt đã hóa thành một đạo lưu quang rồi ngưng kết thành hình.
Đó là một tấm thuẫn, một trang bị Ngưng Hình mà Chu Duy Thanh vô cùng muốn có. Tấm thuẫn này hình tròn, đường kính ước chừng một thước năm tấc. Bề mặt thuẫn bài không trang trí hoa hòe, ngay ở giữa tấm thuẫn có một lỗ trống chưa được khảm nạm.
Thể châu của Vân Ly là Long Thạch Phỉ Thúy, đại biểu cho tốc độ, cho nên cơ hồ thân hình vừa lóe lên… tức thì đã xuất hiện trước mặt Lâm Thiên Ngao. Ý châu Kim Lục Miêu Nhãn bên tay trái y chợt lóe sáng, hữu quyền đã hóa thành một quầng sáng bạc đường kính một thước, ngân quang nồng đậm. Với tốc độ đó, cứ nghĩ y sẽ vọt tới chính diện Lâm Thiên Ngao, nhưng đột nhiên thân hình chợt lóe, đã xuất hiện ở trên đỉnh đầu gã, hung hăng tống xuống.
Chu Duy Thanh đã sớm không còn là tay mơ như trước đây, hắn lập tức nhận ra Vân Ly lúc này đang thi triển kỹ năng Không Gian Hệ.
Quầng sáng mà y ngưng tụ trên hữu quyền, được gọi là Không Gian Áp Súc Pháo, một kỹ năng công kích tương đối mạnh mẽ. Chỉ riêng về lực công kích mà nói, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều so với những kỹ năng Thất Tinh khác. Khuyết điểm duy nhất của nó là chỉ có thể sử dụng trong cận chiến mà thôi. Nhưng bản thân Vân Ly lại phối hợp với tốc độ của Thể châu khiến cho tổ hợp này càng tăng thêm sức mạnh. Vân Ly lựa chọn loại kỹ năng như vậy là hết sức xuất sắc không nghi ngờ gì nữa.
Thiên lực Tứ châu quán chú nồng hậu vào bên trong Không Gian Áp Súc Pháo, như là một cự thạch nặng ngàn cân trong nháy mắt nổ tung. Tác dụng của bản thân kỹ năng này là trong nháy mắt nén hơi, sinh ra lực lượng bạo tạc cường đại, lực chấn động cực mạnh, lực phá hoại toàn diện.
Mặc dù ngữ khí của Lâm Thiên Ngao lúc trước không quá kiêu ngạo, nhưng cái cách gã để mặc cho hai người công kích đã hoàn toàn chọc giận Vân Ly. Nhất là mới rồi chính y đã bị Chu Duy Thanh đánh bại, trong lòng vẫn còn ấm ức, cho nên vừa xông lên, đã dốc toàn lực mà xuất thủ.
Ngoại trừ chú ý đến công kích của Vân Ly ra, Chu Duy Thanh đại bộ phận tinh thần đều tập trung vào Lâm Thiên Ngao.
Ở thời khắc Vân Ly bắt đầu tấn công, Lâm Thiên Ngao cũng vòng tay trái ra sau lưng, hiển nhiên, đây là gã tự trói buộc một cánh tay. Có điều, tự trói tay nhưng không có nghĩa là Châu kỹ của gã không thể sử dụng!
Trước tốc độ cùng sự thay đổi phương hướng công kích đột ngột của Vân Ly, Lâm Thiên Ngao ứng phó hết sức đơn giản, cánh tay nhấc lên, nâng tấm thuẫn che chắn đỉnh đầu. Chu Duy Thanh lập tức nhìn thấy, một quầng sáng vàng đậm chợt từ trên tấm thuẫn tỏa ra ra, nơi lỗ trống chưa khảm nạm gì, cũng đã xuất hiện một viên kim cương tỏa ánh sáng vàng rực. Đây chính là Thổ Chúc Sinh Kim của Thiên Châu Sư đã khảm vào Ý châu Kim Chúc.
Oanh một tiếng, Không Gian Áp Súc Pháo đã hung hăng kích xuống tấm thuẫn trong tay Lâm Thiên Ngao. Thân thể Vân Ly ngay lập tức bị lực phản chấn bắn ngược lên không. Mà Lâm Thiên Ngao vẫn như cũ đứng yên không chút xê xích, thậm chí cả thần sắc trên mặt cũng chẳng xuất hiện một chút biến hóa.
Người áo đỏ trông coi lôi đài số bảy không biết từ lúc nào đã đốt nén nhang trong tay. Trận đánh cuộc này, sát na lúc song phương va chạm đã được bắt đầu.
Vân Ly mượn lực thân thể lộn ngược trên không trung, rồi ngoặc mình chuyển thân, cả người bay lên nóc phòng, chỉ thấy khỏa Thể châu Long Thạch Phỉ Thúy thứ nhất chợt lóe sáng, trên tay y liền xuất hiện một thanh trùy nhọn hoắc. Đây là vũ khí Ngưng Hình của Vân Ly.
Nhìn đến đây, Chu Duy Thanh không khỏi nhíu mày. Bởi khi thấy vũ khí của y, hắn lập tức nghĩ đến một vấn đề.
Vân Ly và hắn đều có bản thiết kế Ngưng Hình Sáo Trang cấp Truyền Kỳ, dưới tình huống như vậy … nếu bảo Vân Ly không có chút thèm muốn đối với Truyền Kỳ Sáo Trang là tuyệt đối nói xạo. Mà như vậy, Vân Ly với bốn khỏa Thể châu quyết không thể nào Ngưng Hình toàn bộ. Tối đa cũng chỉ hai khỏa được Ngưng Hình mà thôi. Y nhất định phải để dành cơ hội Ngưng Hình lại thật nhiều, thì sau này mới có hi vọng luyện chế thành công Truyền Kỳ Sáo Trang…
Dốc ngược thân hình xuống, Vân Ly bắt đầu tấn công lần thứ hai. Lần này, tốc độ của y đã nhanh hơn trước nhiều, bốn khỏa Kim Lục Miêu Nhãn nơi tay trái không ngờ đồng thời sáng lên ba khỏa, ngân quang nồng đậm đem cả người y bao bọc vào trong.
Trùy hình nhọn hoắc ở trong tay Vân Ly đã hoàn toàn biến thành màu bạc, không khí xung quanh thân thể cũng kịch liệt vặn vẹo.
Thần sắc Lâm Thiên Ngao rốt cục cũng xuất hiện một chút biến hóa!
- Song Trọng Áp Súc!?
Đúng vậy, lúc này Vân Ly đã đồng thời sử dụng một lúc ba kỹ năng Không Gian hệ, chính là Song Trọng Áp Súc. Không Gian Áp Súc Pháo lần thứ hai phóng thích, nhưng lần này, nó được kỹ năng Không Gian hệ là Song Trọng Áp Súc phụ trợ nén vào bên trong trùy hình nhọn hoắc kia. Tên ba loại kỹ năng mà Vân Ly sử dụng cùng một lúc kia gọi là Không Bạo Thôi Tiến.
Không Bạo Thôi Tiến là một loại kỹ năng phụ trợ cực kỳ mạnh mẽ, nó có thể điều động không khí trong nháy mắt nổ mạnh, làm cho lực đẩy của người sử dụng cường đại hơn, khiến tốc độ trong nháy mắt tăng nhanh lên. Đồng thời làm cho người sử dụng có khả năng điều động lực lượng của không gian tăng thêm ba mươi phần trăm. Bất luận là dùng để công kích hay chạy trốn, cũng vô cùng thần hiệu.
Phải biết rằng, tu vi hiện giờ của Vân Ly là Tứ châu, y tổng cộng chỉ có thể Thác Ấn được bốn loại kỹ năng Không Gian hệ, dưới tình huống như thế mà còn lựa chọn hai kỹ năng phụ trợ, thì có thể biết hai loại này nhất định là chỗ dựa cốt yếu. Ngay khi thấy y dùng hai kỹ năng này, Chu Duy Thanh liền âm thầm thán phục.
Bất luận là Song Trọng Áp Súc hay là Không Bạo Thôi Tiến, cũng đều là kỹ năng cường lực cấp bậc Thất Tinh.
Dưới tình huống được phụ trợ, lực công kích của Vân Ly có thể nói là đã tăng đến cực hạn. Trận đánh cuộc chỉ mới bắt đầu, nhưng y không hề giữ lại chút lực lượng nào mà đem toàn bộ phát huy. Hẳn là y muốn kết thúc sớm trận cá cược này, đồng thời cũng có ý định đánh cho Lâm Thiên Ngao trở tay không kịp.
- Hây a!…
Lâm Thiên Ngao thét lớn một tiếng, vẫn như cũ chỉ dùng một tay, hai chân vững chải xoạc rộng đứng đó. Nhưng, trên tay phải gã đã bắt đầu xuất hiện biến hóa.
Chỉ thấy hai luồng sáng vàng rực chợt bừng lên, tấm thuẫn lập tức đã có những thay đổi rất lớn!
Vốn đường kính tấm thuẫn là hình tròn một thước năm tấc, thế nhưng lúc này đã lục tục biến hình. Khi hai luồng sáng vàng rực kia chiếu vào, chiều rộng biến thành hai thước, chiều dài tăng thêm năm thước, phần thân dưới dài ra tiêu biểu cho hình dáng một tấm cự thuẫn đặc thù, một tam giác bén nhọn.
Ngay khi thấy một màn như vậy, bất luận là người trong trận như Vân Ly, hay người đang quan sát Chu Duy Thanh, toàn thân liền chấn động. Hai người đều là Ngưng Hình Sư, dĩ nhiên hiểu được điều này có ý nghĩa như thế nào.
Khi hai luồng sáng vàng rực kia dung nhập vào bên trong tấm thuẫn, toàn bộ đều được truyền tới Thể châu trên tay phải Lâm Thiên Ngao. Nói cách khác, gã hiện tại đã dùng tới hai kỹ năng Ngưng Hình. Mà hai kỹ năng Ngưng Hình này không phải để tạo ra một trang bị đơn độc riêng lẻ, mà đồng thời cùng tác dụng lên tấm thuẫn đang che chắn trước mặt gã, đem cả ba loại trang bị Ngưng Hình hợp lại với nhau, tạo ra một loại trang bị Ngưng Hình hoàn toàn mới.
“Ngưng hình tổ hợp Sáo trang”.
Trong lòng của Chu Duy Thanh và Vân Ly đồng thời cùng xuất hiện một từ giống nhau.
“Ngưng Hình Sáo Trang” và “Ngưng Hình Tổ Hợp Sáo Trang” nghe thì chẳng khác nhau bao nhiêu, nhưng bản chất hoàn toàn khác biệt. Nếu như, “Ngưng Hình Sáo Trang” chỉ lấy khôi giáp toàn thân làm chủ rồi mới phối hợp cùng vũ khí, trang bị khác để công kích hay phòng ngự, hoàn toàn không là một thể, mà “Ngưng hình tổ hợp Sáo trang” thì lại lấy nhiều trang bị Ngưng hình tổ hợp lại chung một chỗ, tạo thành một trang bị Ngưng hình đặc thù duy nhất. Nói cách khác, sau khi hoàn thành tổ hợp thành “Sáo trang” thì chỉ tạo thành một trang bị mà không phải là một bộ trang bị. Trước mắt, tổ hợp Sáo trang do Lâm Thiên Ngao tạo ra chính là tấm thuẫn trong tay hắn.
Một khỏa Thể Châu chỉ có thể ngưng hình thành một loại trang bị thể tích có hạn. Như “Song Tử Đại Lực Thần Chuy” của Chu Duy Thanh, bản chất đã là trang bị Ngưng hình cấp Thần Sư rồi, nên thể tích lớn hơn nhiều so với các trang bị bình thường, nhưng vẫn có một cái vẫn là huyễn ảnh, không thể nào tạo ra song chùy chân thật. Chẳng qua, do người thiết kế ứng dụng một cách xảo diệu nên làm cho “Song Tử Đại Lực Thần Chuy” này mặc dù có một cái không thật nhưng lại càng tăng thêm cường lực.
Còn “Ngưng hình tổ hợp Sáo trang” lại là một trang bị Ngưng hình vô cùng biến thái, vì muốn làm cho trang bị trở nên rất cường đại mà Châu sư sẽ chọn lựa dùng nhiều khỏa Thể châu để tạo nên một trang bị có thể tích và uy lực vô cùng lớn. Hơn nữa, theo Chu Duy Thanh và Vân Ly được biết, loại tổ hợp này chỉ thường dùng cho vũ khí, giống như Lâm Thiên Ngao hiện giờ chấp nhận dùng ba khỏa Thể châu, trả một cái giá rất đắt để tạo nên Ngưng hình tổ hợp Thuẫn này. Đây chính là chuyện bọn họ nghe cũng chưa từng nghe qua. Phải biết rằng, dù là Thiên Châu Sư tu luyện đến cảnh giới tối cao, cũng chỉ có thể dùng mười hai trang bị Ngưng hình mà thôi. Thử hỏi, ai chẳng muốn mình có thể sở hữu một bộ trang bị Ngưng hình toàn thân đầy đủ, mà lại nguyện ý lãng phí trên một loại vũ khí duy nhất? Điều này có ý nghĩa rằng, trong tương lai, gã sẽ thiếu một hoặc nhiều trang bị để bảo vệ những chỗ yếu hại khác trên người của mình.
“Ngưng hình tổ hợp Sáo trang” rất hiếm thấy, ngoại trừ bản thân nó có tác dụng rất cực đoan, còn rất khó luyện chế quyển trục Ngưng hình. Chế tạo quyển trục “Ngưng hình tổ hợp Sáo trang” so với “Ngưng hình Sáo Trang” còn khó khăn hơn thập bội. Nếu muốn toàn bộ trang bị “Ngưng hình Sáo trang” có thể dung hợp thì phải cần những thủ đoạn hết sức phức tạp. Linh kiện tổ hợp càng nhiều thì chế luyện quyển trục càng khó. Một loại “Tổ hợp Sáo trang” khi bắt đầu chế luyện cần phải có hai kiện quyển trục dung hợp, mà cực hạn là năm kiện vào một chỗ. Dù có là Thiên Châu Sư cực đoan mấy đi nữa, cũng không bao giờ muốn đem tất cả những trang bị Ngưng hình tập trung vào một kiện vũ khí, huống gì quyển trục “Tổ hợp Sáo trang” lại chế luyện vô cùng khó khăn. “Tổ hợp Sáo trang” từ ba kiện trang bị trở lên đều phải do Ngưng Hình cấp đại sư chế luyện, còn một bộ do năm kiện tổ hợp thì phải do Tông cấp Ngưng Hình Sư luyện chế mới có thể hoàn thành.
Dĩ nhiên, khi theo đuổi cực hạn trang bị một cách cực đoan như thế, bản thân “Tổ hợp Sáo trang” ở phương diện khác sẽ có năng lực cực kỳ mạnh mẽ. Ví dụ như hiện tại.
Mắt thấy Lâm Thiên Ngao phóng xuất ra “Tam châu tổ hợp Thuẫn”, trong nháy mắt Vân Ly đã biến sắc mặt. Tấm thuẫn này của Lâm Thiên Ngao do ba khỏa Thể châu tạo thành, cũng không phải có uy lực như một cộng một bằng hai…mà lực phòng ngực lại tăng lên gấp bội lần. Huống chi, ba châu tổ hợp trên tấm thuẫn này lại vây quanh khảm khổng (nơi khảm nạm châu vào vũ khí), thì có thể thấy lực phòng ngự của tấm thuẫn này mạnh mẽ biết bao nhiêu!
Mặc dù, Vân Ly đã dồn toàn lực vào lần công kích này nhưng hắn cũng không dám chắc có thể phá vỡ phòng ngự của đối phương.
Nhưng, ở thời điểm mang tính mấu chốt này, Vân Ly cũng thể hiện ra thiên phú chiến đấu kinh người của hắn. Đang giữa không trung, thế nhưng hắn lại có thể mạnh mẽ thay đổi phương hướng công kích hắn biết là vô ích. Vốn hắn định lao thẳng vào trước ngực đối phương, nhưng khi co người đổi hướng thì lại trở thành bay người sát mặt đất (tấn công hạ bàn đây mà). Tiêm thứ nhọn hoắc trong tay hắn cũng nhằm thẳng chân Lâm Thiên Ngao đâm tới.
Ngươi đánh cuộc là không thể di động ư? Tốt, ta liền công kích toàn lực vào chân của ngươi! Dưới tấm chắn của ngươi là phương tiêm, cũng không thể hoàn toàn phòng ngự hợp lý đâu!
Hơn nữa, trong nháy mắt, khi song phương sắp va chạm, viên Kim Lục Miêu Nhãn thứ tư của Vân Ly cũng sáng lên, tiêm thứ sắc nhọn màu trắng bạc kia lặng lẽ huyễn hóa thành một luồng quang thải hư ảo (ánh sáng nhiều màu hư ảo), ngay sau đó, một cột sáng bạc như hồ quang không tiếng động bắn ra từ đầu tiêm thứ. Khi hồ quang này tiếp xúc với không khí, chớp mắt đã thay đổi từ màu bạc thành màu đen.
“Thứ Nguyên Trảm…!!!”
Trong lòng Chu Duy Thanh thầm kinh hô, hẳn là Bát Tinh bình giới “Thứ Nguyên Trảm”. Uy lực công kích của “Thứ Nguyên Trảm” này còn vượt qua “Không Gian Áp Súc Pháo”. Nhìn từ khía cạnh khác, thì có phần giống với “Không Gian Cát Liệt”, nhưng vết cắt không gian của “Thứ Nguyên Trảm” chỉ có thể duy trì trong nháy mắt, mà “Không Gian Cát Liệt” lại có thể kéo dài trong không trung, hơn nữa còn có khả năng thôn phệ và một loạt tác dụng khác.
Nhưng, cũng không thể nghi ngờ chút nào, lực công kích của “Thứ Nguyên Trảm” cũng tương đối kinh khủng. Một kích này mới chính là lá bài tẩy của Vân Ly.
Tại sao gọi là cường giả Thiên Châu Sư? Cường giả Thiên Châu Sư chân chính có thể trong một kích có năng lực cố hết sức tập trung lực lượng của mình, toàn lực phát ra một kích hủy diệt.
Một kích này của Vân Ly bao gồm hai đại năng lực tăng phúc đều thể hiện hết ra, “Thứ Nguyên Trảm” kia cùng “Không Gian Áp Súc Pháo” dưới tác dụng của áp lực nén lại tổ hợp lẫn nhau, làm uy lực điệp gia tăng lên đến cực hạn. Đừng nói là Ngũ châu, coi như đạt đến tu vi Thiên Châu Sư Lục châu, khi chính diện đối mặt với một kích toàn lực này cũng khó mà chống đỡ.
Đối mặt với sự thay đổi phương hướng công kích của Vân Ly, sắc mặt Lâm Thiên Ngao cũng hơi ngưng trọng. Nhưng cuối cùng hắn cũng làm một động tác.
Viên Thể châu thứ tư màu vàng tinh khiết như phỉ thúy xuất hiện, tạo ra quang mang hoàng sắc chói mắt, phát ra một tia sáng kỳ dị rồi lặng lẽ dung nhập hoàn toàn vào bên trong tấm Thuẫn làm nó lớn thêm mấy phần, tạo nên một tiếng “Ầm…” vang vọng, rồi nặng nề đập xuống mặt đất, cũng kịp lúc ngăn chặn công kích của “Thứ Nguyên Trảm” phía trước.
"Tứ trọng tổ hợp!".
Tròng lòng Chu Duy Thanh rúng động mạnh mẽ, cùng lúc đó bên ngoài cũng đang nổ vang “Ầm…Ầm…”. Công kích của Vân Ly đã đánh mạnh lên tấm thuẫn của Lâm Thiên Ngao.
Thuẫn bài một lần bữa được tăng phúc, trở nên chắc chắn như một tòa tháp sắt, phía dưới vẫn là một hình tam giác như cũ nhưng lại hung hăng cắm mạnh vào lòng đất.
Thiên lực của thuộc tính Không gian gần như điên cuồng, tàn sát bừa bãi khắp xung quanh, âm thanh cắt phá chói tai làm người nghe có cảm giác ê răng, sóng xung kích đẩy Chu Duy Thanh phải lùi về sau mấy bước mới trụ vững thân mình, ngay cả Hồng y nhân thủ hộ lôi đài số bảy cũng lóe tinh quang trong đáy mắt, khẽ gật đầu.
Một tiếng rên đau đớn vang lên, thân thể Vân Ly bị bắn nguợc trở ra. Nhưng lần này, lại là hắn bị mạnh bạo chấn bay ra ngoài, bắn ngược lại gần đến mép lôi đài mới miễn cưỡng ngừng lại.
Tiêm thứ trong tay Vân Ly đã biến mất. Chu Duy Thanh có thể thấy rõ tay phải của hắn đang run rẩy kịch liệt, Thiên lực bao bọc quanh người đã có dấu hiệu tan rã, trên mặt càng lúc càng đỏ bừng. Đúng là hắn đã không nhịn được mà phun ra một ngụm máu đỏ thẫm.
Một kích dốc hết toàn lực làm Vân Ly phải chịu lực phản chấn khổng lồ như công kích của hắn. Thân người hắn rơi mạnh xuống đất, thở dốc từng hơi hổn hển.
Xem ra trận chiến này từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc chỉ có một thời gian ngắn. Trên thực tế, Thiên lực của Vân Ly đã tiêu hao hơn một nửa, tuyệt học lại càng đã giở ra hết rồi.
Nhìn lại Lâm Thiên Ngao, chỉ thấy hắn vẫn như một ngọn núi cao sừng sững đứng đó, trong tay phải vẫn cầm “Tứ trọng Ngưng hình tổ hợp Thuẫn” như một ngọn tháp ngăn chặn trước thân. Từng vòng ánh sáng vàng rực phát ra từ trên người của hắn chứng tỏ nó chưa hề có dấu hiệu tổn hại chút nào, mà đôi chân hắn vẫn bất động, không lệch nửa phân. Công kích của Vân Ly không thể nói là không mạnh, nhưng lại không hề lay động nổi một người chỉ được dùng một tay như hắn.
Đúng như Chu Duy Thanh đã nói lúc trước, Lâm Thiên Ngao am hiểu nhất chính là phòng ngự. Cho dù không tấn công, thực lực của hắn vẫn có thể phát huy hơn tám phần.
Khóe miệng Chu Duy Thanh không khỏi phải co lại. Trong lòng thầm nghĩ: “Con mẹ nó, phòng ngự quả thật kinh khủng!”. Một kích của Vân Ly hắn nhìn rất rõ ràng, nhưng vẫn hoàn toàn cho kết quả như cũ. Công kích của mình cố nhiên là mạnh hơn Vân Ly, nhưng có thể phá được “Tứ trọng Thuẫn” đã đến trình độ này hay sao? Tấm thuẫn trong tay Lâm Thiên Ngao như vậy, lấy tu vi Thiên lực của mình có thể công phá nổi hay không đây?
“Vừa hâm mộ, vừa ghen tị! Ta hận a! Nếu ta có một trọng thuẫn như hắn hẳn là rất tốt!” Trong lòng Chu Duy Thanh thầm nghĩ. Bất quá, trận chiến giữa Vân Ly với Lâm Thiên Ngao này không phải là không có tác dụng. Tối thiểu, đã làm cho Chu Duy Thanh phát hiện ra toàn bộ vấn đề. Đó chính là lực lượng của Lâm Thiên Ngao!
Bản thân Lâm Thiên Ngao này dù là Thiên Châu Sư có phòng ngự tinh thuần, hơn nữa Ý châu lại có thuộc tính Thổ, làm hắn lại có thêm lực lượng vuợt xa người thường. Không cần phải nghĩ, Chu Duy Thanh cũng có cảm giác “Tứ trọng Ngưng hình tỗ hợp Thuẫn” này có sức nặng kinh khủng đến mức độ nào, nhưng trong tay Lâm thiên Ngao lại nhẹ nhàng tựa một tấm giấy, căn bản giống như không có phân lượng. Có thể thấy được, Thể châu của Lâm Thiên Ngao dù không có thuộc tính lực lượng, nhưng hắn nhất định là người có thần lực trời sinh.
Khó trách hắn lại có lòng tin đến mức như vậy khi cùng mình và vân Ly đánh cuộc rồi! Người ta thật sự có vốn liếng để tự tin a! Lực phòng ngự khủng như thế này, dù có gặp cường giả Tông cấp như Minh Vũ cũng có thể chống lại một hai chiêu.
Vân Ly đứng một bên thở hào hển, một bên nhìn Chu Duy Thanh tựa hồ như thầm nói: “Ta đã tận lực, phải làm sao bây giờ?”
Chu Duy Thanh nhìn thoáng qua nén hương kia, bất quá nó chỉ mới được đốt một chút mà thôi, thời gian vẫn còn gần như đầy đủ. Lâm Thiên Ngao cũng đồng dạng không vội vàng gì. Dù có nhiều thời gian, nhưng Thiên lực cũng không dễ khôi phục lại như thế. Trong mắt hắn, hiển nhiên Vân Ly có uy hiếp lớn hơn Chu Duy Thanh rất nhiều.
Chu Duy Thanh làm một bộ mặt đáng thương, thở đánh thượt rồi nói:
- Lâm huynh, tấm thuẫn của ngươi thật sự làm cho ta rất hâm mộ a! Ban đầu, ta cũng nghĩ qua sẽ ngưng hình toàn bộ tấm thuẫn, nhưng lão bà của ta lại nói rằng không có chỗ nào tốt cả! Thật hay cho một tấm thuẫn tốt! Có thứ đồ chơi này rồi thì cần áo giáp làm quái gì nữa! Chỉ cần vận dụng thích đáng là đủ để ngăn cản công kích trụ cột của đối phương rồi! Cho dù lấy nó làm vũ khí cũng được, nhưng chẳng biết Lâm huynh có mang viên Thể châu cuối cùng của mình dung hợp cả vào đó hay không?
Hắn vừa nói, vừa di chuyển đến trước mặt Lâm Thiên Ngao.
Lâm Thiên Ngao cười nhạt rồi nói:
- Tiểu huynh đệ thật hảo nhãn lực! Toàn bộ năng lực của ta đều ở trên tấm thuẫn này! Giống như ngươi đã nói, là công phòng nhất thể! Hai người các ngươi hãy lên cả đi!
Chu Duy Thanh cười ha hả:
- Lâm huynh, không bằng bây giờ để ta thử lực lượng của ngươi một chút xem như thế nào?!
Vừa nói, Ý Thể song châu của hắn đã đồng thời xuất ra, tinh quang trong mắt lóe lên, hai tay đã đẩy mạnh lên tấm thuẫn của Lâm Thiên Ngao, toàn bộ các thớ thịt trên người áp súc lại rồi bộc phát ra toàn bộ thần lực trời sinh của hắn.
- Ồ!
Lực lượng lần này của Chu Duy Thanh lập tức đã khiến Lâm Thiên Ngao kinh hãi. Nãy giờ gã có thèm để mắt đến tiểu tử tu vi Tam châu này đâu, nhưng không ngờ hắn lại phát ra đại lực giống như trời giáng vậy? Chỉ có bản thân Lâm Thiên Ngao mới biết được, cái khiên của gã thuộc diện bốn tầng tổ hợp Ngưng Hình, nặng tới sáu ngàn cân, một Thiên Châu Sư phổ thông, tu vi chỉ là Tam châu, nhất định không thể nào di chuyển được. Vậy mà một phát này của Chu Duy Thanh, lại khiến cho gã cảm nhận được lực đẩy cực lớn, tựa như một cơn cuồng phong ào ào ập đến vậy.
- Tốt lắm! Tiểu huynh đệ khí lực thật mạnh!
Lâm Thiên Ngao mỉm cười, cổ tay đè mạnh xuống dưới, khiến cho Chu Duy Thanh chợt có cảm giác, cự thuẫn trước mặt Lâm Thiên Ngao như một ngọn núi dựng đứng vững chãi vô bì. Khi hắn luống cuống thu lực, thì lực đạo trên tấm khiên cũng đồng thời biến mất. Lâm Thiên Ngao mỉm cười nhìn hắn, một cái nhìn tựa như đang cẩn thận soi xét Chu Duy Thanh.
Ngay lúc đó, hàn quang trong mắt Chu Duy Thanh lập tức ngời lên, chân phải của hắn tung về phía trước, mau lẹ như một ngọn trường tiên.
Một tiếng ầm thật lớn vang lên! Âm thanh đinh tai nhức óc đó không ngờ đã dọa cho Vân Ly và tên áo đỏ kia phải nhảy dựng lên. Không ai có thể tưởng tượng, một cước của Chu Duy Thanh đá vào cự thuẫn lại có thể phát ra tiếng động khủng khiếp như thiên lôi vung chùy vậy!
Mà kẻ kinh hãi nhất bây giờ, lại là Lâm Thiên Ngao. Lúc nãy Vân Ly công kích thế nào cũng không khiến gã thối lui nửa bước! Vậy mà lúc này, thân hình gã đã thoáng lảo đảo, bốn tầng tổ hợp trọng thuẫn dựng trên mặt đất đã khẽ lung lay.
Trên sàn không ngớt vang lên những âm thanh nứt nẻ rin rít gai người. Nền của Lôi đài này vốn dùng hợp kim tạo thành, không ngờ cự thuẫn của Lâm Thiên Ngao đón đỡ một cước của Chu Duy Thanh xong, lay động làm nứt ra một cái khe chừng một thước! Một cước này Chu Duy Thanh, lực đạo cương mãnh đến bao nhiêu?
Không sai, đây chính là Tà Ma Hữu Thối, có sức bật vô cùng kinh khủng không gì sánh được. Lực lượng một cước này còn hơn cả cặp Đại Lực Thần Chùy cộng lại, là một hậu chiêu của Chu Duy Thanh. Một cước này, hắn đã tập trung vào toàn bộ Thiên lực vào, khiến cho kẻ có lực phòng ngự kiên cường như Lâm Thiên Ngao cũng phải chấn động, cự thuẫn thiếu chút nữa đã bị đá văng lên.
Trước kia, Chu Duy Thanh đã từng nuốt một viên Hắc châu, đích xác là Thiên Hạch của một Thiên Thú vô cùng cường đại. Thiên Thú kia vốn không thuộc về thế giới này, mà là đến từ một thế giới khác, vì gặp phải cường địch, phải xé rách không gian trốn đi, cuối cùng "hiến dâng" toàn bộ cho Chu Duy Thanh!
Năng lực cường đại nhất của Thiên Thú kia, chính là lực lượng. Nó có sức lực vô cùng kinh khủng, mạnh nhất phải nói đến cái đuôi, mà chân phải của Chu Duy Thanh, chính là kế thừa lực lượng của cái đuôi nọ.
Những bộ phận khác trên người hắn cũng có thể thi triển lực lượng cực mạnh. Có điều phải đạt đến trạng thái sau cùng của Tà Ma Biến mới có thể phát huy. Chỉ riêng cái đùi phải này là không, chỉ cần Chu Duy Thanh tiếp tục phát triển, nó càng tiếp tục hùng mạnh.
Phản lực dữ dội khiến thân thể Chu Duy Thanh phải xoay tròn, thế nhưng một chút cảm giác đau đớn cũng không thấy. Ngay sau đó, cước thứ hai đã đá ra!
Có thể nói, Lâm Thiên Ngao chính là kẻ duy nhất bị hắn đá mà không bị việc gì. Như thế có khác gì một cái bia sống hoàn hảo không chứ? Chu Duy Thanh dại gì không nhân cơ hội này để thử xem, rốt cuộc lực lượng của cái chân phải, mạnh mẽ đến bao nhiêu.
Vân Ly trợn mắt há mồm, tuy y không am hiểu lực lượng mấy, nhưng cũng không thể nào tin nổi, Chu Duy Thanh làm sao chỉ nhấc chân lên thôi, cũng đủ so với toàn bộ Thiên lực mà y phát ra, toàn lực công kích mà không làm nên chuyện? Tiểu tử này, hắn có còn là người không?
Có điều y cũng không biết, Lâm Thiên Ngao thực ra càng kinh hoảng hơn! Gã vì xem thường Chu Duy Thanh mà đâu có dùng toàn lực chống đỡ cho cự thuẫn. Thật sự may mắn cho gã, bởi nếu không phải sàn đấu này được làm bằng hợp kim, chỉ sợ một cước vừa rồi đã đá gã ngã lăn rồi.
Trong lòng kinh hoảng, hoàng sắc quang mang trong nháy mắt bùng lên. Trên tay gã, năm khỏa Thể châu vàng rực thoát ra rồi dung nhập vào trong tấm khiên. Cự thuẫn năm tầng tổ hợp Ngưng Hình hung hãn trầm xuống, tầng tầng lớp lớp như mọc rễ trên nền hợp kim. Cùng lúc, năm khỏa Ý châu cũng khảm vào năm lỗ trống trên thân của cự thuẫn...
Biến cố bất thình lình đã làm cho Lâm Thiên Ngao tỉnh táo hoàn toàn, không dám khinh thường đối thủ nữa! Bởi trận cá cược này là tự do của cả đời nha! Mà cây hương bất quá mới cháy được một phần năm. Cho nên gã lập tức quyết định, sử ra hình thức phòng ngự mạnh nhất mà mình có thể để chống chọi. Trước mắt hai người, đã là một trận quyết đấu không có đường lui!
Trong dư âm tiếng nổ ầm lúc nãy, một cước thứ hai của Chu Duy Thanh đã quất thẳng vào trên mặt thuẫn. Thế nhưng lần này hắn lại giống như Vân Ly lúc trước, toàn thân bị chấn văng lên không trung, xoay vài vòng mới yên ổn hạ thân xuống đất.
- Mẹ nó!
Nhìn tấm thuẫn trên tay Lâm Thiên Ngao, Chu Duy Thanh cũng nhịn không nổi mà chửi đổng trong bụng! Biến thái quá đi mà. Khi hắn quay đầy nhìn Vân Ly, thì thấy mặt của y đã tái nhợt đi, khó coi vô cùng.
Ngưng Hình Cự thuẫn năm tầng tổ hợp! Đây đã là tuyệt tác của một Ngưng Hình Tông Sư rồi! Không mất năm năm công phu, tổn hao đại lượng tinh lực và tài liệu trân quý, đừng mong hoàn thành!
Siêu cấp cự thuẫn trong tay Lâm Thiên Ngao, rộng hai thước cao hai thước hai, bề mặt tản ra hào quang vàng đậm của Hoàng Thổ. Những hoa văn nứt nẻ như đại địa nứt nẻ. Từ trên xuống dưới, khảm vào năm khỏa Kim Toản Ý châu. Không nghi ngờ gì nữa, năm khỏa Ý châu này, chắc chắc đã Thác Ấn kỹ năng, tác động đến sức nặng kinh khủng của tấm Cự thuẫn này. Lực lượng phòng ngự như vậy, quả thật biến thái. Chu Duy Thanh thầm hỏi, không biết lấy thực lực thượng vị Thiên Tông như Minh Võ có thể đánh nứt được Cự thuẫn này hay không.
Lúc này, ngay bản thân Lâm Thiên Ngao cũng phát ra hào quang lóng lánh như Cự thuẫn. Người và Thuẫn hợp nhất, không nghi ngờ gì nữa, đây chính là hình thái phòng ngự mạnh nhất của gã. Chu Duy Thanh đã dùng chân phải toàn lực công kích rồi mà vẫn bị Cự thuẫn chấn ngược ra đằng sau.
Vân Ly lúc này đã tạm ổn, bước tới gần Chu Duy Thanh cười khổ:
- Làm thế nào bây giờ, chẳng lẽ muốn trong một ngày bắt ta hai lần thua trận sao chứ!
Chu Duy Thanh thản nhiên cười:
- Thời gian còn dài, gấp cái gì!
Trong đầu hắn suy nghĩ đủ cách! Hắn có thể bình tĩnh như vậy, là vì bản thân đã có kế, lại thêm, không phải Thiên Nhi mới rồi mở miệng bảo đảm hay sao! Thế nhưng, lần đầu tiên đối đầu với cường giả am hiểu phòng ngự, quả thật đã khiến hắn và Vân Ly hết sức đau đầu!
Bọn hắn không tiếp tục tấn công, Lâm Thiên Ngao cũng chẳng vội gì, cứ lẳng lặng đứng yên mà đợi. Thời gian một nén nhang bảo ngắn cũng không phải ngắn, nhưng dài thì cũng chẳng dài bao nhiêu!
- Cự thuẫn của gã chỉ có một mặt. Chúng ta một trước một sau, đồng loạt tấn công.
Chu Duy Thanh trầm giọng.
Vân Ly đôi mắt sáng bừng, lập tức gật đầu. Ngay khi y vừa quay đầu bước đi, bên tai đã vang lên tiếng của Chu Duy Thanh:
- Ngươi quấy nhiễu gã là chính, cố gắng giữ gìn Thiên lực. Khi nào ta hô động thủ, hãy toàn lực ra tay. Mục tiêu là chân trái!
Vân Ly khẽ gật đầu, ra hiệu đã hiểu, thân hình lóe lên, đã vọt ra sau lưng Lâm Thiên Ngao.
Lâm Thiên Ngao mỉm cười:
- Nên như vậy từ sớm! Đến đây đi!
Đối phương lộ ra vẻ thấu hiểu cũng không làm thay đổi tâm tình của Chu Duy Thanh. Hắn nhấc tay trái lên, Bá Vương Cung tràn ngập lạnh lẽo rơi vào trong tay.
Muốn thắng trận đổ ước này, phải dốc toàn lực thôi. Đối với Chu Duy Thanh mà nói, năng lực cung tiễn của hắn mới là cực mạnh! Kỳ thật cận chiến không phải là sở trường của hắn, chỉ là lợi hại hơn những Thiên Châu Sư thông thường cái đùi Tà Ma bên phải mà thu được ưu thế khi đánh giáp lá cà thôi.
Cho nên, công kích tầm xa của hắn mới là chủ lực. Hai năm trước ở Thiên Cung Doanh, hắn đã học được một thân tuyệt học cung tiễn!
Bá Vương Cung trong tay, Chu Duy Thanh ngay lập tức tiến vào một trạng thái kỳ dị, khiến cho Lâm Thiên Ngao đứng đằng xa cũng cảm giác được sự thay đổi trên người hắn.
Giống như Lâm Thiên Ngao nhân thuẫn hợp nhất, Chu Duy Thanh lúc này cũng đã nhân cung hợp nhất. Bá Vương Cung giống như là cánh tay con mắt hắn, mà tia nhìn của hắn cũng lăng lệ hẳn lên.
Vụt một tiếng, tựa hồ dây cung bên này vừa rung, trên cự thuẫn của Lâm Thiên Ngao đã nổ ầm một tiếng. Âm thanh mãi một lúc mới vọng vào tai mọi người!
Quá nhanh! Lâm Thiên Ngao biến sắc. Mặc dù lực công kích của Bá Vương Cung vẫn chưa đủ sức lay động được tấm thuẫn của gã, thế nhưng, gã không thể nào thấy được động tác của Chu Duy Thanh. Hắn là một Cung tiễn thủ sao? Không biết vì lí do gì, tự dưng trong lòng Lâm Thiên Ngao nảy lên một cảm giác không ổn. Gã chợt nhận ra, mình đã quá coi thường tên thanh niên tu vi Tam châu này!
Cái Địa hạ lôi đài chỉ rộng khoảng ba mươi thân ngựa, dùng cho cận chiến thì tương đối lớn, nhưng đối với Cung tiễn thủ, cự ly như vậy là quá ngắn. Nếu như trong tình huống chiến đấu bình thường, Cung tiễn thủ vô pháp phát huy lợi thế. Đối phương chỉ cần một lần xung phong, liền có thể sáp lá cà rồi. Nhưng đây lại là đánh cược, Lâm Thiên Ngao không thể di động, tùy ý cho Chu Duy Thanh và Vân Ly tiến hành công kích. Hơn nữa, gã lại đứng chính giữa lôi đài, cách Chu Duy Thanh nhiều nhất là mười thân ngựa, dưới cự ly này, dù là thượng vị Thiên Tông cũng không có khả năng tránh né. Nhất là tốc độ bắn của Bá Vương Cung cực kỳ kinh khủng, trong vòng mười thân ngựa, dư sức cho mũi tên phát ra hơn tám phần mười uy lực. Huống chi Bá Vương Cung của Chu Duy Thanh lại có tới hai lỗ trống chưa khảm nạm! Tấm thuẫn cho dù tốt, cũng không phải là áo giáp, không có khả năng phòng ngự từng bộ vị trên thân thể. Vừa rồi đã thử qua lực đạo cái chân phải của Chu Duy Thanh, Lâm Thiên Ngao làm sao dám để hắn bắn trúng mình được nữa!
Có điều, không ai chú ý, một tầng hắc quang nhàn nhạt từ dưới chân Chu Duy Thanh đang lặng lẽ lan ra. Chính là Xúc Tu Hắc Ám, có điều lúc này nó không phải để trói buộc đối thủ, mà là để tăng cường khả năng cảm nhận!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.