Thiên Châu Biến

Chương 39: Thác ấn Ngân Hoàng Thiên Nhĩ

Đường Gia Tam Thiểu

03/09/2013

Phía dưới tấm bia đá ghi các kỹ năng còn có ba tấm bia đá khác chú thích về từng loại kỹ năng một.

Huyễn Ảnh Phân Thân: Lấy Phong lực làm chủ, trong nháy mắt huyễn hóa ra mấy đạo thân ảnh, bản thể có thể biến hóa chuyển tới bất kỳ phân thân nào, thời gian kéo dài sự tồn tại của phân thân liên quan đến tu vi.

Ngân Hoàng Dực Trảm: có lực phá hoại cường đại, phối hợp với Không Gian Cát Liệt sẽ trở thành kỹ năng dung hợp song hệ Không Gian Cát Liệt Ngân Hoàng Dực Trảm, không có gì là không thể phá hủy (vô kiên bất tồi). Uy lực cũng liên quan đến tu vi.

Ngân Hoàng Thiểm Điện Thứ: có thể hóa thân thành mũi nhọn màu bạc, trong nháy mắt phát huy ra lực xuyên thấu cường đại. Đồng thời, có thể gia tăng tốc độ lên gấp ba lần trong một khoảng thời gian nhất định, công thủ toàn diện. Ngân Hoàng Thiên Nhĩ thường dùng kỹ năng này đả thương địch thủ để chạy trốn.

Nhìn chú thích của những kỹ năng này, Chu Duy Thanh nhất thời cảm thấy sống lưng lạnh toát. Mặc dù Ngân Hoàng Thiên Nhĩ không có nhiều kỹ năng lắm, nhưng từ những chú thích ở đây cũng có thế thấy được lực phá hoại kinh khủng của nó. Kinh khủng nhất chính là, con thú nhìn không lớn này lại là một con chim độc ác lấy tủy não làm thức ăn.

Giữa hai thuộc tính Không Gian và Phong này, trong lòng Chu Duy Thanh nhất thời rất khó lựa chọn. Không nghi ngờ gì nữa, kỹ năng của Ngân Hoàng Thiên Nhĩ là cực kỳ cường đại. Kỹ năng không gian duy nhất này chắc chắn là phải Thác Ấn rồi, không cần suy nghĩ gì nữa. Ba kỹ năng thuộc tính Phong khác còn lại đối với Chu Duy Thanh cũng có lực hấp dẫn rất lớn. Giống như hai người trung niên ngoài kia vừa nói lúc nãy, Vương cấp Thiên thú cũng không gặp được nhiều a. Thật vất vả mới đến được một lần, dĩ nhiên là phải tận dụng hết mọi khả năng của nó (vật tận kỳ dụng).

Nhưng mà, tới Thác Ấn cung một lần sẽ phải tốn đến mười vạn Kim tệ, Chu Duy Thanh thật sự có chút không nỡ. Hơn nữa, trong ba viên Ý Châu của hắn, kỹ năng thuộc tính phong đã Thác Ấn hết hai viên, hiện tại cũng chỉ có thể Thác Ấn thêm một viên nữa mà thôi.

Sau khi suy đi nghĩ lại, Chu Duy Thanh thầm nghĩ trong lòng: “Không tính toán nữa, trước tiên Thác Ấn kỹ năng Không Gian Cát Liệt rồi tính tiếp. Nếu như dựa vào tốc độ khôi phục của Bất Tử Thần Công có thể khôi phục đầy đủ Thiên lực, khiến cho ta có thể Thác Ấn lần thứ hai, vậy thì sẽ Thác Ấn thêm một kỹ năng thuộc tính Phong nữa. Dù sao trong ba cái kỹ năng hệ Phong này, cái nào cũng tốt. Còn hai cái kỹ năng hệ Phong còn lại, chờ đến lúc mình đạt đến bốn châu, năm châu rồi Thác Ấn cũng không muộn”.

Nghĩ tới đây, Chu Duy Thanh giơ tay trái lên, giải trừ ngụy trang của Biến Thạch Miêu Nhãn Ý Châu. Bởi vì không có ánh sáng ban ngày cho màu sắc lóng lánh của Biến Thạch Miêu Nhãn chuyển thành màu lam xanh biếc.

Thuộc tính luân bàn xoay tròn đến khu vực ngân sắc, dưới sự khống chế của Chu Duy Thanh, khỏa Biến Thạch Miêu Nhãn Ý Châu thứ hai trên cổ tay trái hắn tự động bay ra, rơi vào lòng bàn tay hắn, mang theo màu bạc sáng bóng ấn lên đầu của con Ngân Hoàng Thiên Nhĩ này.

Hắn hoàn toàn hiểu rõ bí quyết thành công của lần Thác Ấn đầu tiên của mình trong Thác Ấn cung ở Phi Đà thành. Lần này để bảo đảm, hắn đã chủ động rót Thiên lực vào trong đùi phải của mình, để phóng xuất ra loại hơi thở đặc thù... chỉ mình hắn mới có.

Trong nháy mắt khi lòng bàn tay trái của Chu Duy Thanh tiếp xúc với đầu của Ngân Hoàng Thiên Nhĩ, thân thể của Ngân Hoàng Thiên Nhĩ đang bị phong ấn kia đột nhiên run rẩy kịch liệt, hai mắt đang nhắm hờ đột ngột mở ra.

Khi vừa nhìn thấy cặp mắt kia của nó, tâm thần của Chu Duy Thanh suýt chút nữa thất thủ. Ánh mắt của Ngân Hoàng Thiên Nhĩ không ngờ lại là màu trắng, chỉ có trung tâm đồng tử của con mắt là màu xám tro. Trong khoảnh khắc nó mở mắt ra, toàn thân toát ra hơi thở tử vong mãnh liệt. Khác với hơi thở tà ác, thô bạo trên người Chu Duy Thanh, loại cảm giác tử vong không có chút sinh khí này lạnh như băng. Ánh mắt hờ hững, lạnh lùng này cứ nhìn chằm chằm vào Chu Duy Thanh.

Thiên lực ngân sắc sáng lóng lánh trong thân thể Chu Duy Thanh phát ra điên cuồng, Thác Ấn đã bắt đầu. Nhưng mà, tình huống hoàn toàn khác so với lúc đầu hắn Thác Ấn Thiên thú Tông cấp. Chu Duy Thanh hoảng sợ khi phát hiện, mặc dù Thiên lực của mình phát ra không ngừng, nhưng căn bản là không có cách nào dung nhập vào con Ngân Hoàng Thiên Nhĩ này để Thác Ấn. Giống như bị một loại lực lượng đặc thù ngăn cản ở bên ngoài. Mà ánh mắt của Ngân Hoàng Thiên Nhĩ nhìn hắn vẫn lạnh như băng như cũ, không hề có sự sợ hãi của những Thiên thú Tông cấp lúc trước mà hắn Thác Ấn.

Chu Duy Thanh cũng không biết, thời điểm hắn Thác Ấn những Thiên thú Tông cấp kia, bởi vì bọn chúng cảm nhận được kỹ năng Thôn Phệ trên người hắn, cùng với hơi thở của viên châu màu đen kia mà e sợ bị hắn cắn nuốt mà chết. Mà con Ngân Hoàng Thiên Nhĩ trước mắt này cũng là trường hợp đặc biệt. Nó có được kỹ năng Không Gian Cát Liệt, là một trong rất ít kỹ năng sẽ không bị kỹ năng cắn nuốt của Chu Duy Thanh ảnh hưởng. Đây cũng chính là chỗ cường đại của Ngân Hoàng Thiên Nhĩ, kỹ năng có mạnh mẽ hơn nữa, nhưng nếu không vượt qua được Không Gian Cát Liệt, cũng không có tác dụng đối với nó. Cho dù lúc này nó đang bị phong ấn, muốn thác ấn kỹ năng trên người nó còn khó hơn là thác ấn kỹ năng của thiên thú cấp Đế có tu vi cao hơn nó.

Trong lúc Chu Duy Thanh còn không hiểu tại sao, hy vọng tràn ngập dần dần trở nên nguội lạnh, một tiếng gầm gừ trầm thấp vang lên từ trong lồng ngực của hắn.

Thân ảnh màu trắng chợt lóe, Phì Miêu đã lặng lẽ rơi xuống trước mặt Ngân Hoàng Thiên Nhĩ. Hai tròng mắt của nó đã chuyển sang màu tím thẫm, tiếng gầm gừ trầm thấp cùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Ngân Hoàng Thiên Nhĩ.

Phì Miêu xuất hiện, làm cho thân thể của Ngân Hoàng Thiên Nhĩ vô cùng cao ngạo kia khẽ chấn động, hai tròng mắt màu xám tro cũng hơi co rút lại, thậm chí cả người cũng hơi run rẩy. Tiếng kêu nhỏ nhẹ từ trong miệng nó vang lên có chút dồn dập, thậm chí còn mang theo sự cầu khẩn.

Phì Miêu lại gầm lên một lần nữa, sau đó nhìn nó lắc đầu, hy vọng trong mắt Ngân Hoàng Thiên Nhĩ liền biến thành hư ảo. Thời điểm quang mang trong mắt nó ảm đạm, trong nháy mắt Chu Duy Thanh liền cảm thấy bức tường vốn đang cản trở thiên lực của mình đã biến mất. Ngay sau đó, cơ bản là hắn chẳng cần chủ động làm gì, một cỗ khí lạnh đã lặng lẽ phát ra , dung nhập vào trong khỏa Biến Thạch Miêu Nhãn Ý châu thứ hai của hắn.

Không chỉ vậy, luồng khí lạnh này còn kích thích thân thể Chu Duy Thanh, hắn chỉ cảm thấy tinh thần khẽ chấn động, thuộc tính luân bàn vốn đang ở khu vực ngân sắc liền xoay chuyển đến khu vực thanh sắc, cảm giác nhẹ nhàng lại xuất hiện lần nữa, khỏa Biến Thạch Miêu Nhãn Ý châu thứ hai trong lòng bàn tay liền đổi thành khỏa thứ ba, dĩ nhiên là cũng đã lại Thác ấn thêm một cái kỹ năng. Hơn nữa kỹ năng Thác ấn lần này là thuộc tính Phong.

Đang xảy ra chuyện gì vậy? Trong lòng Chu Duy Thanh hoảng sợ. Cảm giác của hắn lúc này giống như là mình đang chuẩn bị mạnh mẽ “gì kia” một cô gái, kết quả nhưng lại là bị cô gái kia mạnh mẽ “gì kia” ngược lại. Con Ngân Hoàng Thiên Nhĩ này thế nhưng lại chủ động Thác ấn cho hắn. Thiên thú cấp Vương quả nhiên không thể đánh giá theo lẽ thường.

Không đợi Chu Duy Thanh kịp phản ứng, mai Ý châu thứ ba của hắn cũng đã tự động quay lại vị trí cổ tay, sau khi quang hoa lưu chuyển chấm dứt, tất cả liền quay trở lại yên tĩnh như lúc ban đầu.

Rống... Phì Miêu thét lên trầm thấp, trong mắt toát ra vẻ hài lòng, hướng về phía Ngân Hoàng Thiên Nhĩ gật đầu.

Ngân Hoàng Thiên Nhĩ khẽ rên rỉ vài tiếng, trong cặp mắt nhỏ màu trắng toát ra vể cầu khẩn. Phì Miêu sau khi do dự một chút, khẽ kêu lên hai tiếng. Trong mắt Ngân Hoàng Thiên Nhĩ kia liền toát ra vẻ vui mừng, toàn thân phục trên mặt đất, nhắm hai mắt lại một lần nữa. Phì Miêu tung người nhảy lên, trở lại lồng ngực Chu Duy Thanh, đầu khẽ ngẩng lên giống như là kể công.

Chu Duy Thanh khẽ ngắt mũi nó, cười hắc hắc nói: “Nó hình như là rất sợ ngươi a! Đáng tiếc là ta không hiểu các ngươi nói gì. Phì Miêu, cái mũi này của ngươi thật là mềm, bóp vào có cảm giác rất thú vị”. Hai mắp Phì Miêu trợn ra, trong lòng nghĩ thầm, cái tên vô lại không có tim, không có phổi này...

Cất Phì Miêu đi xong, Chu Duy Thanh vuốt vuốt mặt mình, tạo thành một vẻ mặt giống như đi đưa đám đi ra ngoài. Hiện tại cũng không phải là lúc vui mừng hay kiểm nghiệm kỹ năng, nếu để cho người ta biết mình Thác ấn kỹ năng của Ngân Hoàng Thiên Nhĩ, sợ rằng mình cũng không thể có được những ngày sống yên ổn. Trở lại đại sảnh Không Gian Hệ kia, hai người trung niên đã chờ sẵn ở chỗ đó. “Sao đi ra nhanh vậy?”. Người trung niên bên trái hỏi.

Vẻ mặt Chu Duy Thanh như đưa đám: “Không đi ra thì còn có thể làm gì? Thiên lực của ta cơ bản còn không thể vào được thân thể của nó, thiên thú cấp Vương này đầu tuy không lớn, nhưng nhìn giới thiệu mới biết được thật sự là quá biến thái. Thì ra là thiên thú cũng không phải là đầu càng lớn thì càng lợi hại, chờ tu vi thiên lực của ta lần sau tăng lên lại quay lại thử tiếp”. Hắn nói như vậy là để lấy cớ để lần sau quay lại, hắn vẫn còn tiếc hai cái kỹ năng hệ Phong của Ngân Hoàng Thiên Nhĩ.

Hai người trung niên cũng cười, theo bọn hắn thì tình huống của Chu Duy Thanh gặp phải cũng là theo lẽ thường. Con Ngân Hoàng Thiên Nhĩ này từ sau khi bị bắt về, một số ít Ý châu sư và Thiên châu sư của Thác Ấn cung có thuộc tính Không Gian cũng đã từng đi Thác ấn thử. Nhưng tình huống cũng đều giống như Chu Duy Thanh đã nói, cơ bản là không thể công phá vòng bảo vệ do tự thân nó phát ra. Cung chủ Thác ấn cung đã nói, muốn Thác ấn kỹ năng của con Ngân Hoàng Thiên Nhĩ này, như vậy đầu tiên là thiên lực phải đạt tới cấp bậc Thiên Hư lực, mới có thể phá vỡ tầng phòng ngự kia của nó, mới có khả năng thành công. Mặc dù vậy, khả năng thành công cũng có thể sẽ rất thấp. Bọn họ làm sao biết được, Chu Duy Thanh chẳng những đã Thác ấn thành công, hơn nữa là dưới sự chủ động của Ngân Hoàng Thiên Nhĩ đã hoàn thành Thác ấn cả hai kỹ năng hệ Phong và hệ Không Gian.

Một thẻ trữ trị tạp màu vàng được đưa đến tay Chu Duy Thanh, người trung niên bên phải nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi cũng không cần giống như đưa đám như vậy, dù sao, Ngưng hình sư các ngươi cũng không cần kỹ năng vô cùng cường đại. Chỗ này có bốn mươi lăm vạn Kim tệ, ta đã nói với cấp trên, vì ngươi bán một lần khá nhiều quyển trục Ngưng hình sơ cấp, vì vậy trả thêm cho ngươi năm vạn Kim tệ. Nếu như sau này ngươi có tiếp tục bán quyển trục Ngưng hình... liền tới chỗ này tìm huynh đệ chúng ta, chúng ta sẽ nhất định tận lực cho ngươi thật nhiều ưu đãi. Nếu như hoàn thành một số lượng giao dịch nhất định, như vậy sau này ngươi có quay lại Thác ấn thiên thú cấp Sư, chúng ta có thể để cho ngươi Thác ấn miễn phí”.

Độ trân quý của Ngưng hình sư còn muốn hơn xa Thiên châu sư, nhất là Chu Duy Thanh có thể trở thành một sơ cấp Ngưng hình sư khi còn trẻ như vậy, đúng là tiền đồ vô lượng. Thác ấn cung mặc dù thế lực cường đại, nhưng cũng không dám sử dụng biện pháp cưỡng ép đối với Ngưng hình sư, nếu không chính là đắc tội với tất cả Ngự châu sư trong thiên hạ. Vì vậy chỉ có thể sử dụng chiến thuật dụ dỗ, còn về chuyện nói Chu Duy Thanh lần sau nếu có bán quyển trục Ngưng hình thì quay lại bán cho bọn họ đương nhiên là vì tâm tư riêng rồi, đây cũng là phương pháp dễ dàng nhất để bọn họ lập công. Về phần chiêu dụ Chu Duy Thanh thì bọn họ cũng không hề nghĩ tới, Ngưng hình sư trẻ tuổi như vậy, sau lưng nếu không có chỗ dựa cường đại mới là lạ, cần gì làm việc khiến cho mình mất mặt.

Nhận lấy thẻ trữ trị màu vàng, cảm xúc hưng phấn của Chu Duy Thanh chút nữa là đã không kìm nén được bộc lộ ra ngoài. Sau khi cảm ơn hai người trung niên, Chu Duy Thanh nhanh chóng đi ra hành lang, rời khỏi Thác Ấn cung.

Đứng ở cửa Thác Ấn cung, hắn thật sự muốn cười lớn một trận. Lão tử cũng là người có tiền, đây là bốn mươi lăm vạn Kim tệ a! Ngưng Hình sư thật là một nghề nghiệp có tiền đồ. Băng Nhi, sau này ngươi còn muốn Thác Ấn bất kỳ thứ gì, ta bỏ ra một lần vài chục vạn Kim tệ, đủ để cho ngươi Thác Ấn.



“Chớ cản đường, tránh ra!”. Đang lúc Chu Duy Thanh tươi cười hớn hở, đột nhiên xuất hiện thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng khiến cho hắn đang đắc ý giật mình bừng tỉnh. Lúc này hắn mới phát hiện, mình đang đứng trên đường đi giữa cửa Thác Ấn cung. Nhưng cửa lớn của Thác Ấn cung hết sức rộng rãi, ở hai bên rõ ràng là vẫn có thể đi tới được.

Xuất hiện trước mắt hắn là hai người, một nam một nữ, nói chuyện chính là thiếu nữ kia. Tay nàng đang ôm cánh tay thanh niên bên cạnh, vẻ mặt ngạo nghễ. Váy dài màu hồng, quần màu đỏ càng làm nổi bật thêm vóc dáng thon dài động lòng người, ngũ quan xinh xắn tuyệt đối là tuyệt sắc, một mái tóc dài màu đỏ xõa trên bờ vai. Chẳng qua là ngạo khí trên hai hàng lông mày và trong ánh mắt đã phá hư một phần dung nhan động lòng người của nàng.

Đứng bên cạnh thiếu nữ này là một thanh niên mặc trường bào màu đen, mặc dù trên đó chỉ có vài chỗ vẽ thêm một chút hoa văn màu vàng, nhưng khiến cho người ta có cảm giác hết sức thanh nhã. Một đầu tóc ngắn màu lam đậm, sóng mũi cao thẳng, tròng mắt ôn hòa cũng là màu lam đậm, hắn đang khẽ cau mày khi nghe thiếu nữ mặc váy màu hồng nói.

Khí độ của hắn thể hiện ra hơn xa thiếu nữ váy dài màu hồng kia, mặc dù nhìn qua hắn chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, lại làm cho người ta cảm giác được sự ung dung phát ra từ bên trong.

Chu Duy Thanh cũng không nghĩ là sẽ gây chuyện, vốn mình đứng ở ngay giữa cửa lớn của Thác Ấn cung là không đúng. Nhưng mà, khi hắn thấy rõ tướng mạo của thiếu nữ mặc quần đỏ này, nhất thời dừng bước, quang mang lạnh lùng trong đáy mắt chợt lóe, hắn biết thiếu nữ mặc quần đỏ này. “Thổ bao tử, nhìn cái gì vậy, còn chưa tránh ra”. Thiếu nữ mặc quần đỏ nổi giận quát lên một lần nữa, nếu như không phải bên cạnh còn có thanh niên áo đen, nhất định là nàng còn nói chuyện càng khó nghe hơn nữa.

Chu Duy Thanh cười, cười hết sức thật thà: “Vị hôn thê của ta, đã lâu không ặp a! Chúng ta vẫn còn chưa có giải trừ hôn ước, vậy mà ngươi cũng đã tìm được người khác rồi. Rất tốt, rất tốt!”.

Không sai, thiếu nữ tóc đỏ đang ôm cánh tay thanh niên áo đen này chính là Đế Phù Nhã, Công chúa của Đế quốc Thiên Cung, vị hôn thê của Chu Duy Thanh.

Hơn hai năm không gặp, nhìn Đế Phù Nhã đã trổ mã hấp dẫn hơn rồi, nàng đã mười chín tuổi, chính là thời gian tốt đẹp nhất của thiếu nữ. Nhưng mà, cho dù là nàng có xinh đẹp như thế nào đi chăng nữa, thì trong mắt Chu Duy Thanh lúc này nàng cũng vô cùng xấu xí. Nhớ lại lần đầu tiên mình suýt chút nữa thì chết ở trên tay nàng, nhìn lại bộ dáng tay nàng đang khoác tay nam nhân khác, tay Chu Duy Thanh theo bản năng đã nắm chặt lại thành quả đấm. Bất kể là hắn có để ý đến hôn sự này hay không, ít nhất trước mắt Đế Phù Nhã vẫn còn là vị hôn thê của hắn. Nhưng nàng lại ngay tại trước mặt mình khoác tay một nam nhân khác, tình huống như vậy, nếu là đàn ông thì đều không thể nhịn được.

Nghe được câu nói của Chu Duy Thanh, thân thể Đế Phù Nhã đột nhiên khẽ chấn động, trong mắt toát ra vẻ không thể tin được. Hơn hai năm không gặp, Chu Duy Thanh thay đổi còn nhiều hơn nàng rất nhiều. Riêng là vóc người thì đã thay đổi long trời lở đất, hơn nữa lại thêm vẻ mặt hết sức phong trần, Đế Phù Nhã không thể tưởng tượng được là sẽ gặp lại hắn ở chỗ này. Bây giờ nhìn kỹ lại, mới nhận ra được. “Ngươi, tại sao ngươi lại ở chỗ này?”. Trên mặt Đế Phù Nhã thoáng hiện vẻ xấu hổ, trong mắt nhất thời toát ra vẻ rất lo lắng, nhưng cũng không phải là lo lắng cho Chu Duy Thanh. “Vị hôn thê?” thần sắc của thanh niên áo đen toát ra vẻ nghi ngờ nhìn qua Đế Phù Nhã bên cạnh.

Nhất thời trong lòng Đế Phù Nhã khẩn trương: “Dục ca, ngươi đừng hiểu lầm, ta và hắn không có gì cả. Hắn chỉ là một kẻ con nhà giàu ăn chơi trác táng ở Đế quốc Thiên Cung, là do mệnh lệnh của Phụ hòang, ta vẫn luôn muốn giải trừ hôn ước với hắn”.

Thanh niên áo đen không chút chần chừ liền rút tay của mình ra khỏi cánh tay đang ôm của Đế Phù Nhã, cười ưu nhã nói: “Đây là vấn đề của ngươi. Nhưng mà, ngươi cũng biết tính cách của ta, cho đến bây giờ ta cũng chưa bao giờ chấp nhận chuyện nữ nhân của ta có quan hệ với nam nhân khác. Công chúa Đế Phù Nhã, chúng ta chấm dứt từ đây”.

Giống như là làm một chuyện bình thường không quan trọng, thanh niên áo đen không hề để ý đến Đế Phù Nhã đang đứng dại ra ở đó, lững thững bước đi, hướng về phía Thác Ấn cung. Lúc hắn đi qua bên cạnh Chu Duy Thanh, mỉm cười nói: “Tiểu huynh đệ, diễm phúc quả là không tệ a! Ngươi yên tâm, ta chưa hề động tới Đế Phù Nhã, hàng vẫn còn nguyên xi...”. “Nguyên xi em gái ngươi!”. Chu Duy Thanh vẫn đứng im bất động tại chỗ, cũng không thèm nhìn thanh niên áo đen một cái nào, thản nhiên nói.

Vẻ mặt thanh niên áo đen vốn là ưu nhã, thong dong. Trong lúc này bỗng nhiên đọng lại, giọng nói cũng đột nhiên băng lãnh, phát ra một cỗ sát ý mênh mông: “Ngươi nói cái gì?”.

Giờ phút này, Chu Duy Thanh cảm giác giống như mình đang đứng giữa núi thây biển máu, sát khí nồng đậm kia khiến cho hắn có cảm giác hết sức quen thuộc, bởi vì hắn cũng từng cảm nhận được hơi thở như vậy trên người cha của hắn. Mặc dù thế, khi Chu Duy Thanh quay về phía thanh niên áo đen, vẻ mặt vẫn là mang theo một nụ cười thật thà như cũ, thanh âm hết sức rõ ràng, nói gằn từng chữ: “Nguyên nhất nhất, phong nhất nhất, nhĩ nhất nhất muội”. Ánh mắt hai người va chạm trên không trung, trong nháy mắt giống như là có điện quang vô hình bắn ra. Đột nhiên tay phải của thanh niên áo đen vung lên nhanh như tia chớp, vỗ thẳng đến mặt Chu Duy Thanh. Mà Chu Duy Thanh cũng gần như cùng lúc giơ tay phải lên.

Ba... một tiếng nổ vang lên, tạo ra một cơn bạo chấn mãnh liệt trong không khí, Đế Phù Nhã đang đứng ở kế bên cũng vì cơn bạo chấn này mà bị đẩy lui lại mấy bước, suýt nữa thì té xuống bậc thang.

Chu Duy Thanh bị đẩy lui về phía sau hai bước mới ổn định được thân hình, mà đầu vai thanh niên áo đen lắc lư dữ dội, cuối cùng vẫn không thể trụ lại, lui về sau nửa bước.

Chu Duy Thanh híp lại hai mắt, ánh mắt sắc bén súc tích bên trong, giống như một con thú dữ đang chuẩn bị nuốt sống con mồi. Mà trên mặt thanh niên áo đen thì rõ ràng là toát ra vẻ kinh ngạc. Một chưởng vừa rồi, mặc dù hắn không sử dụng quá nhiều lực, nhưng rõ ràng là thiếu niên trước mặt nhỏ hơn mình rất nhiều này lại có thể tiếp được, còn đẩy mình lui về phía sau nửa bước, phần lực lượng này đã vượt ra ngoài dự đoán của hắn.

Thiên lực của người này rõ ràng là cao hơn mình, đây là phán đoán đầu tiên của Chu Duy Thanh. Phải biết rằng, Thể châu của hắn thuần túy là gia tăng lực lượng, lực lượng thân thể lại vượt xa người bình thường, dưới tình huống như vậy mà hắn vẫn phải chịu thiệt thòi khi va chạm lần đầu tiên, điều này chứng minh rằng, thanh niên áo đen kia có tu vi Thiên lực cao hơn hắn.

Không hề có chút do dự, chân trái khẽ bước về phía trước nửa bước, quyền phải ngang nhiên quơ ra, mười hai khí toàn tử huyệt đồng thời vận chuyển, một cỗ bạch quang nồng đậm xuyến thấu quyền ảnh phát ra, oanh kích thẳng tới đối phương.

Thanh niên áo đen không hề né tránh, cũng giơ lên tay phải, đồng dạng là phát ra bạch quang, nhưng nồng đậm hơn so với bạch quang phát ra từ tay Chu Duy Thanh, nhằm thẳng phía chính diện mà đánh ra.

Mắt thấy nắm đấm của song phương sắp đụng vào nhau, thanh niên áo đen đột nhiên cảm giác được có một tia không ổn, ngay sau đó, Chu Duy Thanh đang ở trước mặt hắn cũng đã biến mất.

Năm viên Ý Châu lóng lánh mãnh liệt ánh huỳnh quang giống như thủy tinh, cùng năm viên Băng Phách Phỉ Thúy Thể Châu giống như của Chu Duy Thanh cơ hồ là cùng lúc xuất hiện trên hai cổ tay của thanh niên áo đen trước tiên. Viên Ý Châu thứ ba lóe sáng, một tầng quang mang màu trắng trong nháy mắt bao phủ thân thể hắn, cùng lúc đó, một tiếng nổ vang mãnh liệt đã vang lên phía sau lưng hắn.

Thanh niên áo đen bị đẩy về phía trước một bước, thân thể lại chấn động dữ dội, lại tiếp tục lảo đảo bước về phía trước từng bước một, tầng quang mang màu trắng kia phát ra thanh âm giống như là thủy tinh bị bể tan tành. Mà lúc này hắn cũng đã xoay người lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Chu Duy Thanh không biết lúc nào đã xuất hiện ở phía sau lưng hắn, bị tầng quang mang màu trắng đẩy lui về phía sau ba bước.

“Không Gian Bình Di. Ngươi là Thiên Châu Sư tăng phúc lực lượng hệ Không Gian”. Ánh mắt thanh niên áo đen nhìn Chu Duy Thanh rõ ràng có chút biến hóa. Làm hắn kinh ngạc không phải là thân phận Thiên Châu Sư của Chu Duy Thanh, mà là kỹ năng Không Gian Bình Di này. Ở Đế quốc Phỉ Lệ, Thiên Châu Sư không hiếm hoi giống như Đế quốc Thiên Cung, thượng vị Thiên Châu Sư Không Gian Hệ cũng có một ít, nhưng mà có được loại kỹ năng có cấp bậc như Không Gian Bình Di này thì cực kỳ hiếm thấy. Nhất là Chu Duy Thanh lại còn trẻ như vậy. Ở trong thế giới Thiên Châu Sư, tu vi Thiên lực cao hay thấp đương nhiên là dựa vào số lượng Thiên Châu làm tiêu chuẩn để đánh giá. Nhưng có được nhiều kỹ năng cũng quan trọng như thế, tầm quan trọng thậm chí còn hơn tu vi thiên lực. Một Thiên Châu Sư có cực phẩm kỹ năng, có thể chiến thắng đối thủ có tu vi cao hơn mình một chút.

Chu Duy Thanh nhìn đối thủ trước mặt, trong lòng cũng xuất hiện vẻ kinh sợ “Quang Minh hộ thể, Thiên Châu Sư tăng phúc lực lượng Quang Hệ, cảnh giới năm Châu, trung vị Thiên Tôn”.

Thanh niên áo đen trước mặt này nhìn qua thì cũng chỉ vào khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, thế nhưng tu vi đã đạt đến cấp bậc trung vị Thiên Tôn. Chu Duy Thanh hoàn toàn có thể khẳng định rằng, cha mình khi ở độ tuổi này, tuyệt đối không có tu vi như vậy. “Nhị vị, vui lòng không gây sự ở Thác Ấn cung”. Thời gian ngắn ngủn sau khi bọn hắn giao thủ, mười tên võ sĩ Kim giáp đã xông tới.

Thanh niên áo đen hướng Chu Duy thanh gật đầu: “Ta tên là Minh Dục, tin chắc là chúng ta còn có thể gặp lại, chuyện ngươi vũ nhục muội muội của ta, ta sẽ ghi nhớ kỹ”. Nói xong, hắn xoay người bước về phía Thác Ấn cung.

Chu Duy Thanh hừ lạnh một tiếng, không hề yếu thế nói: “Ta tên là Chu Duy Thanh, vũ nhục muội muội ngươi? Ngươi cẩn thận coi chừng ngày nào đó lại trở thành anh vợ của ta a!”.

Minh Dục đang đi về phía trong Thác Ấn cung chân khẽ lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã. Xoay người nhìn lại, Chu Duy Thanh đã thản nhiên bước đi rồi, cũng không thèm nhìn đến Đế Phù Nhã một cái. Không biết tại sao, trong lòng hắn lại có cảm giác buồn cười. Đã lâu lắm rồi không có thanh niên nào ở độ tuổi này dám nói với hắn như vậy, tiểu tử này coi như là người đầu tiên. Nhưng mà, tu vi của hắn quả thật cũng kinh người, hắn gần như là chưa đến hai mươi tuổi, nhưng Thiên lực có thể phóng xuất ra ngoài, rõ ràng là đã đạt đến cấp bậc Thiên Thần Lực. Mặc dù chỉ là mới vừa tiến vào Thiên Thần Lực, nhưng mà, lực lượng của hắn dường như là không hề tầm thường. Chu Duy Thanh, chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi.

“Dục ca, chờ ta một chút”. Đế Phù Nhã nhất thời bừng tỉnh sau khi ánh mắt có chút dại ra nhìn Chu Duy Thanh rời đi, đi lên mấy bước, tiến lại bên cạnh Minh Dục: “Dục ca, ta cùng hắn thật không có gì”.

Minh Dục cười nhạt một tiếng: “Phù Nhã, ngươi nên biết tính tình của ta. Loại danh tiếng cướp vị hôn thê của người khác này ta không muốn rơi xuống trên đầu ta. Hơn nữa, ta đã nói ra thì chưa bao giờ thay đổi, ta không truy cứu chuyện ngươi lừa gạt ta, nhưng ngươi cũng đừng tới tìm ta nữa làm gì, nếu không nghe lời, ngươi cũng đã biết hậu quả rồi”. Nói xong câu đó, hắn cũng không quay đầu lại, mà tiến thẳng vào trong Thác Ấn cung, chỉ để lại Đế Phù Nhã đứng ở đó mặt đang dại ra.

Tâm tình vốn là đang rất tốt của Chu Duy Thanh đã bị Đế Phù Nhã phá hỏng hoàn toàn rồi. Đi trên đường của thành Phỉ Lệ, trong lòng rõ ràng có chút phiển muộn. Cha nuôi ơi cha nuôi, cũng không phải là ta không để cho ngài một chút mặt mũi, so sánh với Băng Nhi, Đế Phù Nhã kém xa không thể tính. Trong lòng hắn vốn là còn có chút áy náy với Đế Phong Lăng bởi vì chuyện từ hôn thì bây giờ đã không còn sót lại chút nào. Dùng sức lắc đầu, hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm tự nhủ: “Nàng không đáng giá để ta phải tức giận”.



Nhưng mà, sau hai lần mới vừa giao thủ cùng với thanh niên Minh Dục kia cũng khiến cho Chu Duy Thanh sâu sắc cảm nhận được thực lực của mình vẫn còn chưa đủ. Tu vi Thiên lực của Minh Dục kia tối thiểu phải là thứ tám trọng Thiên Thần Lực trở lên, so với mình hùng hậu hơn. Nếu như không phải là lực lượng thân thể của mình mạnh, sợ rằng vừa rồi cũng đã thê thảm. Nhưng mà, nếu là dưới tình huống song phương cùng sử dụng hết kỹ năng Thác ấn của Ý Châu và trang bị Ngưng Hình của Thể Châu, cho dù mình có xuất ra toàn bộ kỹ năng, chỉ sợ cũng không có cơ hội chiến thắng. Đây chính là chênh lệch căn bản về thực lực. Không được, hay là trước tiên phải đem toàn bộ kỹ năng của Ý Châu cũng Thác ấn hết rồi hãy nói, còn phải Ngưng hình quyển trục Truyền kỳ sáo trang nữa. Đế quốc Phỉ Lệ không giống với Đế quốc Thiên Cung, cao thủ nhiều lắm, trước tiên mình phải có một chút năng lực bảo vệ tánh mạng mới được.

Nghĩ tới đây, Chu Duy Thanh liền tìm một tửu điếm ở gần đây đi vào. Hắn quyết định đầu tiên là khôi phục một chút Thiên lực, sau đó tiến hành mở quyển trục kia để Ngưng Hình trước, ngày mai lại tiếp tục đi Thác Ấn cung để Thác Ấn. Bằng vào năng lực khôi phục nhanh chóng của Bất Tử Thần Công, một ngày Thác Ấn hai lần hẳn là không có vấn đề gì.

Thành đông phồn hoa nhất của thành Phỉ Lệ vốn đã đông đúc hôm nay lại càng náo nhiệt hơn, nhất là Học viện chung quanh Thác Ấn cung lại có người đi lại càng nhiều. Không sai, hôm nay chính là ngày mà các đại Học viện chiêu sinh học viên.

Chiêu sinh tổng cộng tiến hành trong ba ngày, mỗi Học viện đều có điều kiện và số lượng chiêu sinh khác nhau. Nhưng Đế quốc Phỉ Lệ có một quy định thống nhất, bất luận là Quý tộc hay là bình dân, đều phải tham gia cuộc thi chiêu sinh, mới có thể gia nhập những đại Học viện này để học tập.

Ở trong tổng cộng vài chục tòa Học viện, nổi danh nhất có ba Học viện, theo thứ tự là: Phỉ Lệ Hoàng gia Học viện Quân sự, Đế quốc Phỉ Lệ Học viện Thiên Châu cùng với Phỉ Lệ Học viện Cung đình.

Trong đó, Phỉ Lệ Học viện Cung đình chính là cái nôi bồi dưỡng Quan văn, yêu cầu đối với học viên mới cũng là hà khắc nhất, nhất định phải có Hộ tịch của Đế quốc Phỉ Lệ, hơn nữa trong ba ngày phải tham gia đầy đủ chín tràng thi cử, người xuất sắc mới có thể gia nhập. Phỉ Lệ Học viện Cung đình cũng là nơi ghi danh nhiều nhất, tỉ lệ trúng tuyển gần như là một trăm lấy một.

Mà Quan viên Văn chức hiện nay ở Đế quốc Phỉ Lệ, dường như là có đến tám mươi người trong một trăm người là tốt nghiệp từ Phỉ Lệ Học viện Cung đình. Có thể thấy được lực ảnh hưởng của nó ở Đế quốc Phỉ Lệ khổng lồ đến cỡ nào.

Mà mặt khác, yêu cầu chiêu sinh đơn giản nhất và thu nhận ít học viên nhất lại chính là Đế quốc Phỉ Lệ Học viện Thiên Châu. Chỉ có một yêu cầu, là Thiên Châu Sư. Chỉ có Thiên Châu Sư mới có thể dự thi, bất kể là Hộ tịch như thế nào cũng có thể được thi vào, nhưng nếu không phải là người có Hộ tịch của Đế quốc Phỉ Lệ, yêu cầu phải tuyên thệ thần phục Đế quốc Phỉ Lệ. Tòa Học viện này rất ít khi có số lượng học viên vượt qua một trăm người, hàng năm có thể thu nhận tám đến mười học viên đã là chấp nhận được. Nó cũng được mệnh danh là cái nôi của cường giả. Phải biết rằng, học viên trong lúc đang học tập ở Đế quốc Phỉ Lệ Học viện Thiên Châu, có thể đến Thác Ấn cung tiến hành Thác Ấn Ý Châu miễn phí. Đối với Thiên Châu Sư trẻ tuổi, đãi ngộ như thế có thể tưởng tượng được là hấp dẫn đến cỡ nào.

Cuối cùng chính là Phỉ Lệ Hoàng gia Học viện Quân sự rồi, số lượng dự thi của Học viện này ước chừng bằng khoảng một phần ba của Phỉ Lệ Học viện Cung đình, nhưng tỉ lệ trúng tuyển cũng cao đến trình độ kinh người, ba mươi người lấy một người. Chính là cái nôi của danh Tướng. Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi chính là muốn thi đậu vào Học viện này.

Sáng sớm lúc Chu Duy Thanh đi tới cửa của Phỉ Lệ Hoàng gia Học viện Quân sự, hắn liền ngây người. Lúc này trên khắp đường phố, đều là người ta tấp nập, như vầy làm sao hắn có thể đi tìm thượng Quan Băng Nhi đây a! Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể vượt qua một hàng chừng hai mươi học viên, đứng tại chỗ đang ghi danh, mắt không ngừng tìm kiếm tung tích của thượng Quan Băng Nhi trong đám người này.

Đang lúc hắn lo lắng chờ đợi, đột nhiên một gã nam tử có vóc người nhỏ gầy tiến lại chỗ hắn: “Huynh đệ, có muốn có quy tắc cuộc thi hay không? Có quy tắc cuộc thi, sau khi ghi danh xong cũng có thể chuẩn bị tốt. Đây chính là giá khuyến mãi dành cho thiên tài, chỉ có mười kim tệ”.

Nhìn một trang giấy trong tay của hắn, Chu Duy Thanh tức giận nói: “Một trang giấy liền bán mười Kim tệ, sao ngươi không đi ăn cướp đi”. Ai ngờ nam tử nhỏ gầy kia lại nói: “Cướp làm sao lại có tiền nhanh như vầy được, lại còn nguy hiểm”.

Chu Duy Thanh bị hắn chọc cho cười: “Được, vậy thì ta sẽ lấy một phần”. Dù sao ở chỗ này chờ đợi cũng là nhàn rỗi, thân hình hắn cao lớn, khoảng chừng 1,9m, lại đứng ở chỗ dễ thấy, Thượng Quan Băng Nhi tìm thấy hắn sẽ dễ dàng hơn so với hắn đi tìm nàng. Bỏ ra mười kim tệ mua một bản quy tắc, liền đứng đó mở ra đọc. Chờ hắn thấy nội dung trên tờ giấy kia, lập tức liền phát hiện mình bị lừa. Bởi vì trên trang giấy Thể lệ thu nhận học viên viết rất rõ ràng, đây là thứ mà mỗi học viên sau khi ghi danh xong đều được phát, nhưng mình lại bị gạt mười Kim tệ. Hắn muốn tìm người vừa rồi, nhưng trong biển người như thế này, làm sao còn tìm được.

Chu Duy Thanh chết lặng một trận, thầm nghĩ trong lòng: “Nếu lão vô lại ở chỗ này, nhất định sẽ mắng chết mình”.

Thật ra thì, hắn bị lừa cũng không phải là vì hắn không cẩn thận. Chẳng qua là đang nóng lòng chờ Thượng Quan Băng Nhi, tâm ý rối loạn nên cũng không suy nghĩ nhiều. Hơn nữa trên người hắn còn có một khoản tiền lớn vài chục vạn Kim tệ, đối với chút tiền nhỏ này cũng không để ý.

Chỉ thấy trên thể lệ chiêu sinh viết, sau khi ghi danh, thí sinh cầm phiếu báo danh tiến vào Học viện tiến hành khảo hạch. Khảo hạch tổng cộng chia làm ba hạng mục, mỗi hạng mục là 100 phân. Theo thứ tự là thi triển kỹ năng thực chiến của cá nhân, thi viết rèn luyện Quân sự hàng ngày cùng với phỏng vấn. Đồng thời còn có chú thích, bất kỳ một hạng mục nào nếu như khảo hạch đạt được điểm tối đa, liền trực tiếp trúng tuyển mà không cần quan tâm tới thành tích của hai hạng mục còn lại.

Sau đó phía dưới là phân số trúng tuyển, phân số trúng tuyển của Quý tộc là một trăm năm mươi phân, phân số trúng tuyển của bình dân là một trăm tám mươi phân.

Vừa nhìn thấy cái này, Chu Duy Thanh không khỏi khẽ nhíu mày, Đế quốc Phỉ Lệ này nói thì thật dễ nghe, thân phận gì thì cũng phải tiến hành khảo hạch, thì ra là lúc trúng tuyển lại hoàn toàn khác nhau. Không biết hiện nay mình là Tử tước của Đế quốc Thiên Cung thì được coi là Quý tộc hay bình dân.

“Nhìn cái gì đấy?”. Trong lúc Chu Duy Thanh đang đọc Thể lệ chiêu sinh, bả vai đột nhiên bị vỗ một cái. Xoay người nhìn lại, một khuôn mặt tươi cười đã xuất hiện trước mặt hắn, không phải là Thượng Quan Băng Nhi đây sao.

Chu Duy Thanh đầu tiên là có chút ngây ngốc, ngay sau đó, không hề suy nghĩ đem nàng kéo vào trong ngực, ôm thân thể mềm mại của nàng thật chặt. Nhất thời dẫn tới sự soi mói của rất nhiều người xung quanh.

Từ khi biết Thượng Quan Băng Nhi đến nay, đây là lần chia ra của Chu Duy Thanh và nàng có thời gian lâu nhất. Lúc trước ở chỗ của Hô Duyên Ngạo Bác, ngày ngày chế luyện Ngưng Hình quyển trục còn không cảm thấy gì. Đợi đến sau khi rời khỏi thành Phi Đà, niềm nhớ nhung của hắn đối với Thượng Quan Băng Nhi không ngừng tăng vọt, nếu không lúc này cũng sẽ không lo âu như thế. Hai ngày trước sau khi gặp lại Đế Phù Nhã, tính cách đối lập mãnh liệt càng làm cho Chu Duy Thanh hận không thể mọc ra cánh để bay đến bên cạnh Thượng Quan Băng Nhi. Lúc này nhìn thấy nàng, hắn làm sao có thể kìm nén cảm xúc được.

Thượng Quan Băng Nhi đột nhiên bị hắn ôm một cái như vậy, trong lòng vốn là rất xấu hổ. Nhưng rất nhanh nàng liền nghe được âm thanh kịch liệt đập liên hồi của trái tim Chu Duy Thanh, còn có sự siết chặt của hai cánh tay đang ôm kia, ngượng ngùng trong lòng nhất thời biến mất, liền lấy tay ôm hông của hắn, trong lòng xao xuyến một trận.

Mấy tháng này, nàng cũng không hơn gì. Bình thường có Chu Duy Thanh ở bên cạnh, cảm giác cũng không phải là hết sức rõ ràng. Người này còn thường xuyên chọc cho nàng tức giận, đùa bỡn nàng. Nhưng là, lần này khi hắn vừa rời đi, bên cạnh Thượng Quan Băng Nhi liền thanh tịnh, nhưng sự thanh tịnh này cũng làm cho nỗi nhớ nhung trong lòng nàng không ngừng lớn lên. Ở nhà bầu bạn với mẫu thân cũng có chút đứng ngồi không yên. Nếu không phải sợ ảnh hưởng đến Chu Duy Thanh học tập chế luyện Ngưng Hình quyển trục, lại sợ cùng hắn đi đường khác nhau, nàng sớm đã trực tiếp đi thành Phi Đà tìm hắn.

Lúc nãy, nàng từ trong dòng người ở rất xa đã sớm thấy Chu Duy Tthanh đứng ngây ngốc ở chỗ này rồi, trong giây phút đó, trong lòng nàng chỉ cảm giác được sự thỏa mãn mà trước đây chưa từng có, thật vất vả mới chen được tới đây.

Lúc này, gặp lại giữa chỗ đông người, sự vui sướng, hưng phấn kia cùng với niềm nhung nhớ bộc phát, khiến cho hai người hoàn toàn không để ý gì đến xung quanh.

“Băng Nhi, ta nhớ ngươi lắm. Nhất là mấy ngày vừa qua, ta đặc biệt nhớ ngươi”. Chu Duy Thanh ngẩng đầu, nhìn dung nhan ửng đỏ tươi cười gần trong gang tấc kia, trong lúc nhất thời, hắn đã quên mất mục đích tới nơi này là để làm gì.

Thượng Quan Băng Nhi thấp giọng nói: “Ta cũng nhớ ngươi nữa. Tiểu Bàn, hình như ngươi gầy đi”.

Tai Chu Duy Thanh nghe được mấy chữ “Ta cũng nhớ ngươi nữa”, hắn nhất thời cảm giác được một làn gió hạnh phúc đập vào mặt, cười hắc hắc nói: “Để cho ta hôn một chút đi, có được không?”. Thượng Quan Băng Nhi sợ hết hồn, chặn lại nói: “Không được”.

Nhìn vẻ mặt thất vọng của Chu Duy Thanh, nàng cúi đầu, nhẹ nhàng nói thêm một câu: “Ở chỗ này không được”.

Ánh mắt Chu Duy Thanh sáng lên, tiến tới nói nhỏ bên tai nàng: “Hiểu”.

Thượng Quan Băng Nhi rất xấu hổ, đập một cái trên bả vai hắn: “Ngươi hiểu cái gì?”.

Chu Duy Thanh ưỡn ngực cười ha ha nói: “Hiểu chính là hiểu. Đi, chúng ta ghi danh đi”. Vừa nói, hắn vừa kéo tay Thượng Quan Băng Nhi chen vào bên trong. Hắn vốn là thân cao, thể cường, hơn nữa lực lượng cường tráng, một lát sau liền chen đi vào, tìm được một chỗ ghi danh. Hướng về học viên cũ đang phụ trách ghi danh nói: “Mỹ nữ, ta muốn ghi danh”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Châu Biến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook