Chương 38: Vương cấp Thiên thú Không Gian hệ
Đường Gia Tam Thiểu
03/09/2013
Ôm Phì Miêu Tiểu Bạch hổ cũng đồng dạng là một thân huyết vụ, Chu Duy Thanh tìm một thân quần áo sạch sẽ, cứ như vậy cởi toàn bộ quần áo chạy đi thanh tẩy thân thể. Dù sao trong viện tử này toàn bộ là nam nhân, hắn cũng không sợ bị nhìn thấy, mà cho dù những người này nhìn thấy cũng sẽ để ý đến sao? Nói không chừng hắn còn muốn thu phí gì đó nữa chứ.
Lấy một thùng gỗ lớn đựng đầy nước, hắn ôm Phì Miêu trực tiếp nhảy vào, làm hại tiểu Phì Miêu phải triển khai kiểu bơi chó để nổi trên mặt nước, tức giận kêu ô ô.
Chu Duy Thanh ha ha cười một tiếng, giúp nó thanh tẩy bộ lông dính máu, cười nhẹ nói: “Phì Miêu, nói như thế nào ngươi cũng là giống cái, chúng ta như thế này chính là tắm uyên ương sao. Hắc hắc hắc hắc.”
Nghe lời nói của hắn, Phì Miêu thậm chí tức giận còn muốn dùng đầu húc chết tên lưu manh, giương nanh múa vuốt trảo tới. Chu Duy Thanh cười ha ha giúp nó tẩy rửa sạch sẽ rồi mới thả nó ra ngoài thùng gỗ, sau đó mới hảo hảo tắm rửa thân thể mình.
Thần kinh của hắn quả thật cùng người bình thường không giống nhau, trải qua sự thống khổ ngày hôm qua, lúc này tắm rửa toàn thân sảng khoái rồi, hắn đối với sự thống khổ ngày hôm qua đã quên sạch, đây là điển hình của loại liền sẹo quên đau. Mà trên thực tế, cũng chính nhờ tính cách này mà hắn có thể luyện Bất Tử Thần Công kiên trì đến bây giờ.
Năm đó sáng tạo Bất Tử Thần Công cũng là môt vị cường giả may mắn, là một nhà thông thái khó có thể tưởng tượng đồng thời có thiên phú cao cùng với kỳ ngộ, nhưng cuối cùng vẫn chết khi tu luyện Bất Tử Thần Công. Cũng không phải cơ thể hắn không chịu được mà đó chính là chịu không nổi thống khổ tinh thần khi trùng kích tử huyệt. Cuối cùng cũng chính là chết trong thống khổ khi trùng kích vào Huyệt Khí Hải.
Tắm rửa thay quần áo mới xong, Chu Duy Thanh ngay lập tức tìm một đống thức ăn, sau khi có một bữa ăn no đủ cảm thấy thần hoàn khí túc, tựa như mệt mỏi trong mấy ngày hôm nay toàn bộ đều bị quét sạch vậy. “Tiểu Duy, ngươi ở đâu.” Khi cơm nước xong, thanh âm Hồ Duyên Ngạo Bác mới truyền đến.
Thật ra thì ngay từ thời điểm hắn đứng dậy, sau cả đêm không hề chợp mắt Hô Duyên Ngao Bác cùng Phong Vũ cũng đã biết, chỉ là không quấy nhiễu hắn. Mắt thấy tiểu tử này với bộ dạng sinh long hoat hổ, hai người cũng là một trận im lặng. Bọn họ thật không cách nào tưởng tượng, đã trải qua tình trạng “tẩu hỏa nhập ma” nghiêm trọng như vậy làm sao tiểu tử này có thể có bộ dạng coi như không xảy ra chuyện như vậy.
“Lão sư, ngày hôm qua ta đã đem quyển trục luyện chế xong.” Chu Duy Thanh đi về phía gian phòng của Hô Diên Ngạo Bác, nói vọng đến. Về phần ngày hôm qua tu luyện Bất Tử Thần Công khổ sở ra sao cũng không nhắc tới một chữ.
Hô Duyên Ngạo Bác cùng Phong Vũ có chút kiêng kị liếc mắt nhìn Phì Miêu đang nhắm hai mắt ngủ trong lòng hắn, bọn họ tựa hồ đang trốn tránh cái gì đó, nếu Chu Duy Thanh đã không đề cập đến chuyện tối hôm qua thì bọn họ cũng không có nhắc tới nữa.
Hô Duyên Ngạo Bác cười một tiếng rồi nói: “Hoàn thành là tốt rồi. Ngắn ngủi chỉ có mấy tháng thời gian, ngươi cũng đa luyện tu luyện xong giai đoạn gian nan nhất của nhất mạch Ngưng Hình sư chúng ta. Ngươi cũng đến lúc phải đi tới Phỉ Lệ thành rồi. Ngươi dọn dẹp chút đồ rồi hôm nay lên đường luôn đi.”
Vừa nghe Hô Duyên Ngạo Bác cho mình hôm nay dời đi, thần sắc Chu Duy Thanh đang hưng phấn nhất thời ảm đạm xuống nhiều, phù một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Hô Duyên Ngạo Bác cùng Phong Vũ, đông đông đông hướng tới hai người dập đầu ba cái.
Hô Duyên Ngạo Bác cũng không có ngăn cản hắn, giờ phút nay ở trong mắt hắn chỉ có vui mừng, bất kỳ một lão sư nào có thể dạy ra được mộ đệ tử xuất sắc như vậy sợ rằng cũng đều có tâm tình giống như hắn lúc này.
Dập đầu xong, Chu Duy Thanh mới một lần nữa đứng dậy, trên vẻ mặt không có một chút vẻ mặt cười cợt hàng ngày mà trịnh trọng nói: “Lão sư, người yên tâm, ta nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của người.”
Hồ Duyên Ngạo Bác chỉ cảm thấy hai mắt của mình có chút mơ hồ, hít sau một hơi, cố gắng không để nước mắt mình chảy xuống, cười mắng: “Nhanh lên cút đi, Ngưng hình dịch cùng giấy ngưng hình dùng còn thừa người mang đi cả đi. Quyển trục thì lưu lại là được. Lão tử cũng từ hôm nay muốn phong bút thu sơn rồi. Cực khổ nhiều năm như vậy, chờ bán xong quyển trục mà ngươi làm xong, ta liền cùng Phong lão nhi đi du lịch đại lục một chút, nói không chừng ngày nào đó chúng ta lại đến tìm ngươi a.”
Chu Duy Thanh cười hắc hắc nói: “Nói không chừng đến lúc đó ta đã là một tông cấp ngưng hình sư rồi sao. Lão sư gặp lại sau, Phong Vũ tiền bối gặp lại sau.” Nói xong câu đó hắn liền xoay người dời đi. Hô Duyên Ngạo Bác cùng Phong Vũ rõ ràng thấy được khi rời đi hai vai của hắn khẽ run lên một chút.
Chu Duy Thanh cười hắc hắc nói: “Nói không chừng đến lúc đó ta đã là một tông cấp ngưng hình sư rồi. Lão sư gặp lại sau, Phong Vũ tiền bối gặp lái sau.” Nói xong câu đó hắn liền xoay người dời đi. Hô Duyên Ngạo Bác cùng Phong Vũ rõ ràng thấy được khi rời đi hai vai của hắn khẽ run lên một chút.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Hồ Duyên Ngạo Bác, đến lần này cùng hắn học tập, bọn họ tất cả thời gian ở chung với nhau tổng cộng cũng chỉ có năm tháng mà thôi. Nhưng là, Chu Duy Thanh cũng biết vị lão sư này bỏ ra bao nhiêu sức lực cho mình. Bất luận là Truy gia tương khảm quyển trục, cùng thời gian mấy tháng nay phụ trợ hắn tu luyện, Hô Duyên Ngạc Bác đã dốc hết sở học cùng tài sản. Có thể nói hắn đã làm đến cực hạn của một lão sư có thể làm. Nếu không có Hồ Duyên Ngạo Bác dốc lòng chỉ dạy cùng tài liệu hỗ trợ, hắn trong một thời gian ngắn như vậy cũng không thể nào trở thành một gã Ngưng Hình sư. Quy tắc làm người của Chu Duy Thanh chính là người nào đối với hắn tốt liền dùng trăm cách để báo đáp, người nào đối ác với hắn thì lấy gấp trăm lần hoàn lại.
Bên kia Hô Duyên Ngạo Bác sau khi Chu Duy Thanh quay lưng rời đi, thân thể hắn khẽ dung động, hít sâu một hơi, thì thào nói: “Hắn là niềm kiêu ngạo lớn nhất của cả đời lão phu.”
Thời điểm Chu Duy Thanh dời đi hắn cũng không có hướng Hồ Duyên Ngạo Bác cùng với Phong Vũ nói lời cáo từ, bởi vì hắn sợ nhất chính là tràng diện lúc ly biệt. Chẳng qua khi đi qua tiểu viện, quỳ rạp xuống trước cửa vừa dập đầu ba cái sau đó mới ôm Phì Miêu xoay người dời đi.
Cửa tiểu viện mở ra, Hô Duyên Ngạo Bác cùng Phong Vũ xuất hiện trước cửa, đưa mắt nhìn theo thân ảnh hắn cho tới thật lâu sau đó khi bóng dáng hắn biến mất, Hô Duyên Ngạo Bác mới thở dài một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ vạn phần tiếc nuối. “Tại sao không giữ hắn ở lại? Nếu như ngươi muốn lưu hắn lại, hắn hẳn sẽ ở lại.” Phong Vũ nói.
Hô Duyên Ngạo Bác lắc đầu nói: “Ta không thể ích kỉ như vậy được. Ngưng Hình sư chỉ có thể là phụ chúc nghề nghiệp của hắn mà thôi. Thiên Cung đế quốc có tổng cộng bao nhiêu vị Thiên Châu sư? Mà hắn lại có thuộc tính may mắn đến vậy, hắn chắc chắn sẽ còn tiến xa hơn nữa.”
Phong Vũ mỉm cười nói: “Hô Duyên lão đầu, ta chợt phát hiện ra thì ra ngươi cũng có điểm khả ái đó. Chúng ta có thật sự như lời ngươi nói đi du lịch đại lục sao?”
Hô Duyên Ngạo Bác ha ha cười một tiếng nói: “Tại sao lại không chứ? Nếu như ta đã không còn làm cái nghề nghiệp Ngưng Hình sư này nữa, ta lại có một đệ tử xuất sắc như vậy, tại sao ta lại phải tự ép mình tiếp tục nữa? Nếu không thừa dịp này đi ra ngoài du lịch, sẽ làm cho nhân sinh thất vọng cả đời sao. Đi thôi, chúng ta cũng thu dọn đồ đạc dời đi.”
Phỉ Lệ thành nẳm ở phương bắc của Phỉ Lệ đế quốc, khoảng cách với Phi Đà thành tương đương với việc đi xuyên qua hai lần Thiên Cung đế quốc. Sau khi rời khỏi Phi Đà thành, Chu Duy Thanh tính toán qua thời gian của mình một chút, thời gian của hắn đúng thật là rất khẩn trương, khoảng cách tới thời gian ước định với Thượng Quan Băng Nhi tại Phỉ Lệ thành chỉ còn lại có hơn mười ngày. Chỉ có cách đi cả ngày và đêm mới có thể không đến muộn.
Vì vậy, vừa ra khỏi cổng thành, Chu Duy Thanh lập tức thả ra Thiên Châu, thuộc tính luân bàn dịch chuyển đến khu vực thanh sắc, giống như gió cuốn chớp giật dựa theo bản đồ hướng Phỉ Lệ thành lao đi.
Trong quá trình chạy đi cũng trợ giúp nhiều cho hắn, thực lực vừa mới đột phá lên Tam châu cảnh giới, hắn đối với lực lượng sau khi đột phá hắn còn chưa có hết sức hiểu rõ. Lúc này khi di chuyển sử dụng Phong hệ Thiên lực hắn mới giật mình phát hiện, thực lực của mình hiện tại so với cảnh giới Nhị châu tuyệt đối không thể dùng phép cộng đơn giản mà tính toán được.
Mũi chân mỗi lần chạm đất, cho dù không sử dụng tà ma hữu thối, hắn cũng có thể cảm nhận được thân thể nhẹ như chim yến. Làm hắn vui mừng nhất chính là khả năng khống chế, ý niệm vừa động, Phong hệ Thiên lực cho dù thả lỏng khống chế so với trước kia cũng chuẩn xác hơn không biết bao nhiêu lần. Hiển nhiên đây cũng là kết quả của việc mấy tháng vừa qua hắn không ngừng chế tạo ngưng hình quyển trục làm tinh thần lực tăng thêm nhiều.
Bất Tử Thần Công huyệt Khí Hải được quán thông cùng với mười một tử huyệt trước bất đồng. Lần này hắn phảo chịu đựng thống khổ khổng lồ, nhưng đồng dạng chỗ tốt cũng rất lớn. Khi trước các tử huyệt quán thông hình thành tụ xoáy tuy trên cùng một thân thể nhưng sự liên lạc lẫn nhau cũng không có rõ ràng, nhưng huyệt Khí Hải được quán thông lại không giống như lúc trước. Khí Hải trong đan điền khi xuất hiện tụ xoáy giống như là trung tâm của thân thể, tất cả thiên lực đều tập trung vào chỗ này, đồng thời cũng từ chỗ này vận chuyện đi, mười một tử huyệt khác khi hấp thu hay phóng thích thiên lực cũng đều thông qua nơi này. Trong mỗi lần hô hấp Khí Hải trong đan điền cũng tự vận hành liên tục, đối với thiên địa tinh lực trong không khí khả năng hấp thu và chuyển hóa cũng tăng cường gấp đôi. Mà mặt ngoài Bất Tử Thần Cương cũng đặc biệt rõ ràng hơn nhiều.
Đồng thời, Chu Duy Thanh thiên lực đã chính thức chuyển đổi hoàn toàn từ Thiên tinh lực sang cảnh giới Thiên thần lực. Mặc dù chỉ mới tu luyện đến trình độ đệ nhất trọng Thiên thần lực nhưng thiên lực của hắn cũng đã thi triển ra được thiên thần lực đặc tính đó chính là ngoại phóng.
Ý niệm vừa động, Chu Duy Thanh dưới tình trạng không sử dụng Thiên Châu, thiên lực có thể hóa thành bạch quang phóng xuất ra ngoài thân thể, bất luận là công kích hay phòng thủ súc tích trong thân thể trước kia cũng không thể so sánh nổi. Khi vận chuyển thiên lực so với trước kia cũng có tiêu hao ít hơn nhiều. Có thể nói châu thứ ba đối với Thiên Châu sư tuyệt đối là nhảy vọt về chất lại càng không nói đến Chu Duy Thanh có thiên phú dị bẩm trong người.
Hắn gặp vấn đề lớn nhất bây giờ chính là vấn đề thác ấn, ngưng hình. Ba khỏa Thể Châu Của hắn mới chỉ ngưng hình một viên là Phách Vương cung, bởi vì một mực luyện chế ngưng hình quyển trục, Chu Duy Thanh còn chưa kịp đem cái truyền kì sáo trang quyển trục duy nhất kia ngưng hình trên Thể Châu của mình. Chuẩn bị khi đến Phỉ Lệ thành rồi tính tiếp.
Trong ba khỏa Ý Châu của Chu Duy Thanh, chỉ có khỏa Ý Châu thứ nhất là hoàn thành toàn bộ thác ấn, mà khỏa Ý Châu thứ hai cũng chỉ có từ Băng Phách Thiên Hùng thác ấn được một phần chính là Phong hệ kỹ năng mà Chu Duy Thanh vô cùng thích thú. Về điểm này hắn cùng với Thượng Quan Băng Nhi đều giống nhau. Bây giờ muốn hoàn toàn phát huy hết thực lực bây giờ hắn còn cần thác ấn một lượng lớn kỹ năng, giống như Tà ác thuộc tính bây giờ cũng không có cách nào thác ấn, Thời gian thuộc tính muốn thác ấn cũng chỉ có dựa vào vận may mà thôi, mà khả năng thành công cũng không lớn. Dĩ nhiên thực lực bây giờ của hắn bất luận như thế nào cũng không kém một chút nào so với bất kỳ một Thiên Châu sư Tam châu nào. Dù sao Ý Châu thác ấn của hắn cũng đã hoàn toàn tiến hóa đến cảnh giới Tam châu, mặc dù thác ấn có chút phiền toái nhưng về sau khi kỹ năng liên tục tiến hóa theo số lượng Thiên châu tăng lên làm cho Chu Duy Thanh hết sức hoan hỉ.
Trải qua mấy ngày cấp tốc lên đường, Chu Duy Thanh phát hiện, nếu như mình chỉ đơn thuần sử dụng Phong hệ thiên lực gia tốc mà nói, nhờ vào khả năng khôi phục cường đại của Bất Tử Thần Công thiên lực của hắn hoàn toàn có thể duy trì thời gian dài mà không sợ tiêu hao hết.
Việc điều động thiên lực thông qua huyệt Khí Hải cùng sự cường hãn vô cùng của Bất Tử Thần Công thể hiện qua tốc độ thiên lực khôi phục nhanh chóng càng ngày càng chỉ rõ sự ưu việt của mình.
Điều làm cho Chu Duy Thanh bất khả tư nghị chính là lực lượng của hắn, hắn không biết các Thiên Châu sư khác có Thể Châu lực lượng tinh thuần có sự tăng phúc như thế nào khi đạt đến cảnh giới Tam châu, nhưng hắn hoàn toàn khẳng định lực lượng của hắn tuyệt đối không bình thường, cụ thể tình huống như thế nào hắn cũng không thể nói rõ. Dù sao hắn có thể dễ dàng đem một cái cây do một người lớn mới ôm hết, nhổ tận gốc mà không hề cảm thấy phí sức.
Vì không muốn trễ nải cuộc hội họp với Thượng Quan Băng Nhi, Chu Duy Thanh dọc theo đường đi đều màn trời chiếu đất, ngày đi đêm nghỉ, đồng thời dùng tốc độ cao lên đường cũng đồng thời thể nghiệm sự tiến bộ khi thực lực thiên sư tăng lên, rốt cục sau mười bốn ngày chạy liên tục hắn cũng đã tới Phỉ Lệ đế quốc thủ đô Phỉ Lệ thành.
Khi Chu Duy Thanh nhìn thấy Phỉ Lệ thành hắn không khỏi bị dọa sợ đến ngây người, đây chính là tòa thành lớn nhất từ lúc mới sinh đến bây giờ hắn được nhìn thấy.
Xa xa nhìn lại Phỉ Lệ thành giống như một con quái vật khổng lồ nằm chắn ngang ở nơi đó. Vị trí địa lý của Phỉ Lệ thành quả thật rất tốt, phía Tây cùng phía Bắc toàn bộ được vây quanh bời một sườn núi cao, mặt Đông của thành chính là hồ nổi tiếng của Phỉ Lệ đế quốc hồ Phỉ Lệ, còn phía nam đang đối mặt với Chu Duy Thanh đây là một bình nguyên. Ỷ núi gần sông, vị trí xung yếu như vậy chính trung tâm chính trị và quân sự của Phỉ Lệ đế quốc.
Tường thành cao khoảng một trăm mét, cứ cách mỗi hai mươi mét lại trang bị một cự nỏ tiễn tháp, bên phía Nam đối mặt với vị trí Chu Duy Thanh chính là một mảng bình nguyên, có tất cả sáu cửa thành lớn, bên ngoài đào thêm sông sâu rộng hơn trăm thước dẫn nước từ Phỉ Lệ hồ vào để bảo vệ tường thành, đồng thời có sáu tòa cự đại cầu treo để vượt sông.
Trên tường thành mang phong cách cổ xưa, trên đó còn có tiêu chí của Phỉ Lệ đế quốc Thánh thập tự kiếm tượng trung cho vinh quang của đế quốc, những dấu hiệu này được sơn màu vàng khi mặt trời chiếu xuống lại càng tỏa sáng rực rỡ.
Chu Duy Thanh từng nghe người ta nói, chỉ riêng Phỉ Lệ thành nhân khẩu đã hơn cả toàn bộ nhân khẩu của Thiên Cung đế quốc cộng lại, tòa thành thị này xét trên toàn bộ đại lục cũng là xếp hạng một trong mười tòa thành đứng đầu. Lại càng là tòa thành lớn nhất của Tây Phương đại lục, xứng danh là thủ đô của đế quốc tồn tại trăm năm.
Mang theo rung động mãnh liệt, Chu Duy Thanh đi qua cầu treo, hắn thấy ở mỗi cửa thành đều có hơn trăm tên lính thủ hộ, nhưng cửa thành lại rộng mở căn bản là không có bất kỳ kiểm tra gì.
Nhóm binh lính thủ hộ ở cửa thành đều cầm trong tay trường mâu, mang một thân khôi giáp bằng sắt, lưng eo thẳng tắp, tỏa ra khí chất sát phạt.
Đây chính là khí trượng của đại đế quốc sao? Không biết đến lúc nào quốc gia mới có thể có một tòa thành thị như thế này a! Chu Duy Thanh thở dài một tiếng, cùng so sánh với Phỉ Lệ đế quốc, Thiên Cung đế quốc quả thật quá ư nhỏ bé. Chính là Phỉ Lệ đế quốc là đồng minh thì sao? Của người cũng không phải là của mình.
Vừa nghĩ hắn vừa đi vào trong Phỉ Lệ thành. Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là một con đường lớn rộng rãi có thể để cho mười lăm chiếc xe ngựa có thể đồng thời chạy song song, các cửa hàng hai bên đường đều được làm từ đá hoa cương, các tòa nhà ít nhất đều là ba tầng, nhìn từ chỗ này không thấy được điểm cuối, người đi bộ hối hả không dứt quả là cảnh tượng biểu hiện cho sự phồn hoa.
Chu Duy Thanh tính toán đơn giản thời gian của mình, khoảng cách đến thời gian hẹn ước của hắn với Thượng Quan Băng Nhi còn lại hai ngày, địa điểm hẹn gặp chính là cửa của Phỉ Lệ hoàng gia học viện quân sự sau đó cùng tham gia khảo hạch nhập học.
Đối với học viện này hai người cũng không quá rõ ràng, chẳng qua chỉ biết đây là một học viện có yêu cầu cực kỳ cao, cũng là quân sự học phủ cao nhất của Phỉ Lệ đế quốc, tất cả mọi người từ bình dân đến quý tộc nếu muốn nhập học đều phải thông qua tham gia khảo hạch. Độ tuổi hạn chế ở hai mươi tuổi trở xuống. Trừ những thứ đó ra họ cũng không biết còn yêu cầu gì khác nữa không và cũng không biết nội dung khảo hạch là gì.
May mắn không đến trễ, đến được Phỉ Lệ thành Chu Duy Thanh coi như buông lỏng được rất nhiều, còn hai ngày nữa, mình nên làm gì đây? Hắc hắc đi ăn một bữa ngon rồi hãy nói.
Vừa nghĩ, Chu Duy Thanh vừa hướng vào trong thành chạy đi, hắn chuẩn bị sau khi ăn xong một bữa cơm sẽ tìm một chỗ nghỉ ngơi, hơn nữa phải hỏi thăm một chút tình hình về vị trí Phỉ Lệ hoàng gia học viện quân sự. Hắn hiện giờ ở trên người cũng có chút tiền nhưng cũng không nhiều lắm, vì vậy hắn quyết định trước tiên phải lập tức xử lý, thứ nhất là đem toàn bộ sơ cấp ngưng hình quyển trục mang theo bán đi đổi lấy một chút tiền, về phần việc thứ hai tất nhiên là đi Thác Ấn cung một chuyến. Hắn chính là muốn đi hoàn thành thác ấn các kỹ năng, đây cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai mà làm xong được. Có nghề nghiệp ngưng hình sư sau này hắn cũng không sợ thiếu tiền xài.
Nếu có thể mướn được một phòng gần học viện một chút, có thể ở cùng một chỗ như vậy thì quả thật quá hoàn mỹ. Nghĩ đến đây tự nhiên trên khóe miệng hắn nở một nụ cười đầy dâm đãng.
Tìm một tiệm cơm ăn một bữa no đủ, Chu Duy Thanh cũng xác định được rõ ràng vị trí của Thác Ấn cung và Phỉ Lệ hoàng gia quân sự học viện. Phỉ Lệ thành phía đông chính do tiếp giáp với hồ Phỉ Lệ nên trở thành khu vực phồn hoa nhất, Hoàng cung Phỉ Lệ đế quốc nằm ở sườn núi phía bắc, lưng dựa vào núi mặt hướng về phía nam.
Chu Duy Thanh đầy kích động chạy thẳng tới phía đông thành, một đường vừa đi vừa hỏi thăm, tòa thành thị này quả nhiên là cực lớn, hăn tìm suốt hai canh giờ mãi tới khi mặt trời ngả về tây mới tìm thấy được Thác Ấn cung trong Phỉ Lệ Thành. Nghe người đi đường nói, hai bên Thác Ân cung của Phỉ Lệ đế quốc chính là nơi tọa lạc của các đại học viện, tự nhiên trong đó cũng bao gồm cả Phỉ Lệ hoàng gia học viện quân sự.
Thác Ấn cung trước mắt này cùng với Thác Ấn cung trong Phi Đà thành đều có kiến trúc giống nhau, duy chỉ có một điểm khác nhau đó chính là kích thước.
Đây chính là một kiến trúc khổng lồ cao ba mươi thước, so sánh với Phi Đà thành thì còn lớn hơn gấp đôi, các trụ đá trước cửa cũng không phải là mười hai con sói mà là ba mươi sáu cái cột đá khổng lồ cần ít nhất năm người mới có thể ôm hết. Trên cột đá có đủ loại phù điêu, nếu như cẩn thận nhìn rõ thì đó chính là các chủng loại thiên thú bất đồng.
Trên đỉnh nóc nhà là một thập tự kiếm thánh khổng lồ tỏa ra ánh sáng như ngọc, đập vào mặt người nhìn là vô hình uy nghiêm nghiêm hơi thở. Thật không hổ là Tổng bộ Thác Ấn cung của Phỉ Lệ đế quốc a! Nơi này khí tượng rộng rãi so với hoàng cung đế quốc mình còn rộng rãi hơn. Chu Duy Thanh vừa nghĩ vừa đi về phía trước.
Chưa đi đến cửa đã có bốn gã binh lính toàn thân trọng giáp màu vàng đã đứng chắn ở trước người hắn giống như một bức tường thành vậy.
“Nga, ta hiểu rồi.” Chu Duy Thanh đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó giơ tay phải của mình lên, ý niệm hơi động một chút ba khỏa Băng Chủng phỉ thúy Thể Châu đã xuất hiện trên cổ tay, băng vụ tự động lưu chuyển.
Bốn gã thị vệ Thác Ấn cung đi ra ngăn cản Chu Duy Thanh rõ ràng sửng sốt, bộ dạng hiện tại của Chu Duy Thanh thật sự làm người ta không giám khen tặng, lên đường di chuyển liên tục hơn mười ngày, bụi bặm mệt mỏi, đầu tóc rối bời, râu ria xồm xoàm, nhìn qua đừng nói là mười mấy tuổi, mà nói hắn ba mươi tuổi cũng có người tin. May mà hành lí của hắn đã được bỏ hết vào trữ vật hạng liên rồi nếu không sợ rằng càng thêm khó coi. Bộ dạng này không có một chút dáng dấp của Thiên Châu sư.
Sau một chút do dự, bốn gã thị vệ cũng mở ra một cái thông đạo, cung kính nói: “Chào mừng ngài, thượng vị thiên sư các hạ.”
Chu Duy Than cười hắc hắc nói: “Không cần khách khi, không cần khách khí.” Vừa nói hắn vừa đi vào đại sảnh của Thác Ấn cung.
Không phải chỉ có phía ngoài giống nhau mà phía trong cũng hoàn toàn giống với Thác Ấn cung của Phi Đà thành chỉ có độ lớn khác nhau. Sau khi do dự một chút Chu Duy Thanh lựa chọn đại môn Thiên thú Không Gian hệ đi tới.
Bằng vào ngụy trang giới chỉ do Đường Tiên đưa cho hắn, hắn bây giờ chỉ cần đem Ý Châu của mình thành tượng trưng cho Không Gian Hệ, Kim Lục Miêu Nhãn Ý Châu. Dù sao hắn cũng muốn sử dụng thân phận ngưng hình sư của mình, vì vậy hắn muốn tăng cường một chút thực lực kỹ năng Không Gian Hệ rồi tính tiếp.
Theo thông đạo đi về phía trước, con đường hơi dốc về phía dưới, đi vào sâu khoảng ba trăm thước, qua hai ngã rẽ thì phía trước xuất hiện một gian phòng khách. Chu Duy Thanh biết đây chính là nơi lựa chọn đối tượng Thác Ấn.
Bên trong gian phòng có hai trung niên ngồi sau một cái bàn án, thấy Chu Duy Thanh có một bộ dạng tràn đầy mệt mỏi, hai người cũng không khỏi nhíu mày. Bất quá Chu Duy Thanh cũng không có thời gian chú ý tới họ. Mơi đi đến đây hắn lập tức ngây cả người.
Bởi vì ở chỗ này Chu Duy Thanh thấy rõ ràng không phải chỉ có ba ngã rẽ mà là có tất cả bốn ngã rẽ. Nguyên trong ấn tượng của hắn cũng chỉ có ba cái thông đạo sư, tôn, tông cấp ba đường mà ở bên cạnh còn một đường nữa có chữ Vương ở trên cửa thông đạo. Rõ ràng thông đạo chữ Vương này chính là thông đạo nhiều hơn, chẳng lẽ là Vương cấp thiên thú.
“Muốn thác ấn trước phải nộp phí.” Thanh âm lanh lùng cắt đứt suy nghĩ của Chu Duy Thanh. Hắn vội vàng xoay người hướng tới hai gã trung niên tò mò hỏi: “Hai vị tiền bối, ta lần đầu đến Phỉ Lệ thành, đối với thông đạo chữ Vương cũng không rõ ràng, chẳng lẽ trong đó là Vương cấp Thiên thú sao?”
Trung niên nhân bên trái kiêu ngạo gật đầu, ngạo nghễ nói: “Không sai, chính là Vương cấp thiên thú. Đừng nói là ở Phỉ Lệ đế quốc chúng ta mà toàn Tây Phương đại lục , để có được Vương cấp thiên thú thác ấn chỉ sợ rằng cũng chỉ có duy nhất nơi đây. Người trẻ tuổi, ngươi là Không Gian hệ Ngự Châu sư?”
Chu Duy Thanh vẻ mặt thật thà gật đầu, nói: “Đúng vậy a! Tiền bối, các hệ khác cũng có Vương cấp thiên thú thác ấn sao?”
Trung niên nhân kia khinh thường hừ một tiếng: “Ngươi làm như Vương cấp thiên thú là cái gì? Ta nói cho ngươi nghe chỉ có riêng Không Gian hệ chúng ta mới có một con như vậy, đây cũng là con Vương cấp thiên thú độc nhất vô nhị của Thác Ấn cung Phỉ Lệ thành. Ngươi có biết ba tháng trước để bắt được nó, cung chủ đại nhân đã phải liên hiệp với mười hai vị trưởng lão cùng xuất thủ, dưới tình huống hao tổn bốn vị trưởng lão mới miễn cưỡng bắt được con thiên thú này.” Chu Duy Thanh vui mừng quá đỗi: “Ta muốn thác ấn Vương cấp thiên thú, vậy cần bao nhiên tiền?”
Nghe lời của hắn, hai gã trung niên liếc mắt nhìn nhau, đều nhận thấy thần sắc quái dị trên mặt đối phương, trung niên nhân đứng bên phải thì thào nói: “Đây là người thứ bảy.” Trung niên nhân bên trái nói: “Mười vạn kim tệ một lần, đưa tiền đây ngươi có thể tiến vào.”
“Gì? Mười vạn?” Chu Duy Thanh trợn mắt há hốc mồm nhìn hai gã trung niên trước mặt, trên người hắn cũng có chút tiền đó là khi hắn li khai Thiên Cung thành mẫu thân đưa cho hắn nhưng cũng chỉ có mười kim tệ mà thôi, khi ở Thiên Cung doanh tiền được phân chia cũng đã đổi mai không gian giới chỉ kia bây giờ đâu còn nhiều như vậy.
Trung niên nhân bên trai hừ một tiếng nói: “Muốn kiến thức bộ dạng của Vương cấp thiên thú đều phải giao ra đầy đủ, nếu không có tiền thì đừng có hiếu kỳ.” Chu Duy Thanh do dự một lát, rốt cục vẫn phải cắn răng một cái, thầm nghĩ trong lòng mười vạn thì mười vạn. “Hai vị tiền bối, hai người xem như vậy có được hay không, trên người ta không có nhiều kim tệ như vậy, có thể dùng ngưng hình quyển trục thay thế có được không?” Hắn dò hỏi.
Nghe được ngưng hình quyển trục bốn chữ sắc mặt hai gã trung niên đều đồng thời biến đổi, nhìn Chu Duy Thanh với ánh mắt ít khinh miệt hơn.
Trung niên nhân bên phải kinh ngạc nói: “Người trẻ tuổi, ngươi là Ngưng Hình sư?” Nếu như thác ấn những thuộc tính khác thì người phụ trách thu phí cũng sẽ không hỏi như thế, nhưng đây chính là Không Gian Hệ, và cũng chỉ có Không gian thuộc tính Ngự Châu Sư mới có thể trở thành Ngưng Hình sư. Khi hắn đưa ra câu hỏi này rõ ràng thái độ đối với Chu Duy Thanh đã hòa ái hơn rất nhiều.
Chu Duy Thanh gật đầu nói: “Đúng vậy a! Ta là một gã sơ cấp Ngưng Hình sư. Cũng chỉ có sơ cấp ngưng hình quyển trục thôi, người xem có được không?”
“Được, dĩ nhiên được.” Trung niên nhân bên trái có chút khẩn cấp nói, đối với Chu Duy Thanh cũng tỏ ra thái độ rất tốt. “Bất quá, sơ cấp ngưng hình quyển trục mà nói, nhất định phải một bộ đầy đủ mới được. Một bộ sơ cấp ngưng hình quyển trục Thác Ấn cung chúng ta thu mua với giá năm vạn kim tệ. Ngươi nếu có thể lấy ra hai bộ là có thể đi vào xem một chút hình dạng của Vương cấp thiên thú. Nghĩ xem năm vạn đó?” Chu Duy Thanh lấy làm kinh hãi, Hô Duyên Ngạo Bác cũng đã nói cho hắn biết sơ cấp ngưng hình quyển trục ở bên ngoài giá tiền thường là ba vạn kim tệ một loại.
Hai gã trung niên nhân cho là hắn chê ít, trung niên nhân bên trái lại nói: “Tiểu bằng hữu, mặc dù bây giờ ngưng hình quyển trục tương đối hiếm có, nhưng ngươi cũng biết sơ cấp ngưng hình quyển trục có tỉ lệ ngưng hình thành công tương đối thấp, Thác Ấn cung chúng ta thu mua với giá năm vạn kim tệ đã là tương đối công bằng rồi. Cho dù ngươi cầm đi phòng đấu giá , thì giá cũng chỉ cao hơn chút ít mà thôi, nhưng lại phải nộp phí thủ tục thu lại thì cũng không chênh lệch nhau bao nhiêu.” Chu Duy Thanh hồi phục lại tinh thần nói: “Nói như vậy Thác Ấn cung nơi này cũng thu mua ngưng hình quyển trục sao?”
“Dĩ nhiên. Bất kỳ một Thác Ấn cung nào cũng thu mua ngưng hình quyển trục a!” Hai gã trung niên nhân đều có chút im lặng nhìn hắn. Bây giờ bọn họ xem ra, cho dù người trẻ tuổi trước mặt thật sự là Ngưng Hình sư thì tuyệt đối cũng là một tay mơ, ngay cả địa phương thu mua ngưng hình quyển trục cũng không biết. Bất quá cho dù như thế bọn họ đối đãi với Chu Duy Thanh cũng vô cùng khách khí bởi vì không một ai nguyện ý đắc tội với một vị Ngưng Hình sư.
“Tốt, ta bán.” Không đến thành phố lớn không biết sự trọng yếu của tiền, thác ấn Vương cấp thiên thú sẽ phải chi ra mười vạn kim tệ, Chu Duy Thanh giơ tay trái lên, thúc dục thiên lực vào trữ vật hạng liên rồi lấy ra một hộp gỗ.
Nếu như lúc đầu hai gã trung niên nhân còn hoài nghi lời nói của Chu Duy Thanh thì khi bọn hắn nhìn thấy Chu Duy Thanh có một trữ vật hạng liên, lòng nghi ngờ của bọn hắn biến mất không sót lại thứ gì. Khi bọn hắn còn đang soi mói, Chu Duy Thanh đã đem toàn bộ ngưng hình quyển trục lấy ra để trên bàn trước mặt bọn họ.
Hai gã trung niên nhân cũng không nhiều lời, nhanh chóng kiểm tra bộ ngưng hình quyển trục. Quả nhiên là sơ cấp ngưng hình quyển trục, hơn nữa một bộ có một ngàn tờ tất cả.
“Những thứ này đều do ngươi làm sao?” Trung niên nhân bên trái kinh ngạc hỏi. Chu Duy Thanh cười vô tội nói: “Đúng vậy a! Tiền bối, một lần bán mười bộ có thể hay không trả nhiều tiền hơn một chút? Ngài cũng biết thác ấn rất là phí tiền a.”
Trung niên nhân kia do dự một chút rồi nói: “Ta phải xin ý kiến của cấp trên. Thẳng thắn mà nói, người trẻ tuổi a, không nên đi tìm vận may khi đi xem Vương cấp thiên thú, không thể nào có cơ hội thác ấn thành công đâu, mười vạn kim tệ không phải số lượng nhỏ, cho dù ngươi là Ngưng Hình sư cũng không nên xài tiền như vậy a!”
Chu Duy Thanh ha hả cười một tiếng nói: “Ngài vừa rồi cũng mới nói, cũng chỉ có Không Gian hệ chúng ta mới có độc nhất vô nhị Vương cấp thiên thú, có lẽ cả đời xũng không có cơ hội nhìn thấy một lần. Đâu chỉ mười vạn kim tệ dù đắt hơn một chút ta cũng phải đi hiểu biết một chút, về phần thác ấn gì đó thì ta cũng không có hy vọng xa vời.”
Trung niên nhân thấy không khuyên nổi hắn nói: “Được rồi, đã như vậy ngươi hãy trực tiếp đi vào đi, những ngưng hình quyển trục này của ngươi ta muốn mang đi trước, chờ ngươi đi ra ngoài ta sẽ đem trừ đi chi phí thác ấn, tiền còn lại sẽ đưa cho ngươi.” Chu Duy Thanh có chút xấu hổ nói: “Tiền bối, khi ta đi ra ngoài các ngươi sẽ không thừa nhận chứ?”
Trên trán hai gã trung niên nhân đều đồng thời nổi lên một đạo hắc tuyến, trung niên nhân bên trái cả giận nói: “Ngươi nghĩ nơi đây là địa phương nào? Đây chính là tổng bộ Thác Ấn cung của Phỉ Lệ đế quốc chứ không phải hắc điếm. Nếu như không phải ngươi là một Ngưng Hình sư, chỉ bằng câu nói này của ngươi đã có thể cho ngươi vào sổ đen của Thác Ấn cung rồi.”
“Ách…, là ta sai rồi, ta liền đi qua bên kia xem một chút.” Chu Duy Thanh trong lòng cười thầm còn mặt ngoài vẫn thể hiện một bộ dạng khủng hoảng, xoay người nhan chóng hướng thông đạo chữ Vương đi tới.
Hai gã trung niên đưa mắt nhìn hắn rời đi, người trung niên bên trái nói: “Đối với Vương cấp thiên thú có sự tò mò thì không ít, biết rõ không thác ấn thành công nhưng vẫn nguyện ý đưa tiền. Lúc này mới có ba tháng thời gian cũng đã thu được bảy mươi vạn kim tệ rồi. Bất quá thật không thể nghĩ ra tiểu tử rách rưới kia dĩ nhiên là sơ cấp Ngưng Hình sư.”
Trung niên nhân bên phải giơ tay ra dấu không cần nói nhiều: “Nói ít một chút đi, nếu bị người khác nghe được thì không tốt đâu. Ngưng Hình sư như vậy chúng ta không thể nào đắc tội được. Còn trẻ như vậy đã có thể trở thành sơ cấp Ngưng Hình sư rồi, đoán trừng tiểu tử này chính là một Thiên Châu sư. Ta đi báo về mấy quyển trục này.”
Sau khi đi vào thông đạo vẻ mặt của Chu Duy Thanh mới xảy ra biến hóa, cảm xúc hưng phấn lẫn kích động đều đồng thời phóng thích ra, dùng sức vung ra một đấm. Không Gian hệ Vương cấp Thiên thú, nếu có thể thác ấn thì sẽ cường đại đến mức nào? Sợ rằng sẽ vượt qua cửu tinh. Hắc hắc. Mười vạn kim tệ mặc dù đắt một chút, nhưng nếu có thể có đặc biệt kỹ năng thì cũng rất đáng giá.
Theo thông đạo đi thẳng về phía trước, thông đạo này được làm bằng thạch bích mới tinh, đúng là mới được xây dựng không lâu, càng đi xuống phía dưới Chu Duy Thanh càng có thể cảm thấy được không khí có mấy phần âm trầm, tựa như có một loại áp lực vô hình lan tràn trong không khí làm người ta sợ hãi.
Bất qua sợ là một chuyện, hành động lại là một chuyện khác, đã mất mười vạn kim tệ hắn làm sao có thể lùi bước được.
Đi xuống phía dưới, vượt qua khoảng cách 500m, phía trước trở nên trống trải, hắn cuối cùng đã đi tới một gian thạch thất.
Mới vừa bước vào thạch thất, trong nháy mắt cảm giác áp lực càng trở nên mạnh mẽ, thiên lực trong cơ thể cũng tự động vận hành qua lại. Một cỗ hơi thở dường như rất quen thuộc đập vào mặt.
“Hắc Ám thuộc tính?” trong thạch thất có một khối đá màu đen cũng mới được sửa chữa, phía trên có khắc những đường vân kì dị, trên thạch bích có một cây đuốc chiếu sáng cả gian phòng. Không sai, hơi thở tạo cho Chu Duy Thanh cảm giác quen thuộc chính là Hắc ám thuộc tính. Hắc ám hệ am hiểu nhất chính là phong ấn, không nghi ngờ chút nào để phong ấn Vương cấp thiên thú nơi này cũng cần phải có cường đại hắc ám phong ấn tồn tại.
Cảm nhận hắc ám khí tức trong thạch thất, Chu Duy Thanh tập trung sự chú ý đến vị trí của Vương cấp thiên thú, vừa nhìn hắn cũng không khỏi kinh hãi.
Ở bên trong góc thạch thất có một con chim nhỏ toàn thân ngân sắc chói lọi. Thân nó dài không quá một thước, thể tích toàn thân cũng không hơn Phì Miêu chút nào, đây cũng là nguyên nhân khi mới đi Chu Duy Thanh không nhìn tới nó đầu tiên.
Con chim nhỏ toàn thân có lông vũ ngân bạch sắc, nhưng lúc này đang ủ rũ đầu gục trên mặt đất, lông vũ cũng không còn phát sáng nữa, ngay cả ánh mắt cũng chỉ mấp máy, ở trên trán và hai cánh của nó đều có một ấn ký màu đen, hai chân cũng được buộc một sợi dây thừng màu đen.
Đây chính là Vương cấp thiên thú sao? Cũng không thể nào tin vào mắt mình. Trừ màu sắc ngoài ý muốn thì so với loài chim bình thường cũng không có cái gì khác nhau.
Trong lòng nghĩ vậy, Chu Duy Thanh cũng đi tới, bởi vì trong thạch thất chỉ có ánh sáng mờ mờ, đi tới gần đó hắn mới có thể nhìn rõ bên cạnh con chim nhỏ tựa hồ đã hôn mê có một phiến đá có khắc chữ. Lần trước đi tới Thác Ấn cung Chu Duy Thanh tự nhiên cũng biết đây chính là chú thích về năng lực của thiên thú.
Chỉ thấy trên phiến đá có viết: “Ngân Hoàng Thiên Nhĩ, Phong cùng Không gian song hệ thiên thú, Vương cấp. Lần này thiên thú tuy có hình thể không lớn nhưng lại cực độ nguy hiểm, hành động cực kì nhanh, tốc độ mắt thường không thấy rõ. Đây chính là bá chủ tồn tại trên không trung. Đông thời am hiểu Không Gian Hệ kỹ năng Không Gian Cát Liệt, khắc chế đa số các loại không gian kỹ năng, lực phá hoại kinh người. Những nơi nó đi qua thì vô kiên bất tồi. Lấy tủy não của thiên thú bình thường cùng loài người làm thức ăn, tính công kích và phá hoại cực kì cao nên thường xuyên gây ra tai nạn có hậu quả nghiêm trọng. Do đó cũng được gọi là Thiên tai chi điểu. Cũng chính là một trong những Vương cấp thiên thú ác độc nhất.
Ngân Hoàng Thiên Nhĩ kỹ năng: Không Gian hệ, Không Gian Cát Liệt. Phong hệ, Huyễn Ảnh Phân Thân Thuật, Ngân Hoàng Dực Trảm, Ngân Hoàng Thiểm Điện Thứ.
Chu Duy Thanh hơi lẩm bẩm nói: “Vương cấp thiên thú này cũng không có nhiều kỹ năng a! Cũng chỉ có bốn kỹ năng, Không Gian hệ cũng chỉ có một.” Vừa nói hắn vừa nhìn xuống kỹ năng chú giải.
Không Gian Cát Liệt: Ngân Hoàng Thiên Nhĩ khống chế lực lượng không gian trong nháy mắt cắt nát không gian, phát hiện các loại ẩn thân chung quanh thân thể, các loại không gian bình di kỹ năng, đồng thời có được lực cắt cường đại. Không gian xung quanh sau khi sử dụng Không Gian Cát Liệt sinh ra không gian vặn vẹo, do đó địch nhân công kích từ xa rất khó đánh trúng bản thể. Không Gian Cát Liệt phạm vi sử dụng cùng thời gian tồn tại phụ thuộc vào tu vi người sử dụng.
Lấy một thùng gỗ lớn đựng đầy nước, hắn ôm Phì Miêu trực tiếp nhảy vào, làm hại tiểu Phì Miêu phải triển khai kiểu bơi chó để nổi trên mặt nước, tức giận kêu ô ô.
Chu Duy Thanh ha ha cười một tiếng, giúp nó thanh tẩy bộ lông dính máu, cười nhẹ nói: “Phì Miêu, nói như thế nào ngươi cũng là giống cái, chúng ta như thế này chính là tắm uyên ương sao. Hắc hắc hắc hắc.”
Nghe lời nói của hắn, Phì Miêu thậm chí tức giận còn muốn dùng đầu húc chết tên lưu manh, giương nanh múa vuốt trảo tới. Chu Duy Thanh cười ha ha giúp nó tẩy rửa sạch sẽ rồi mới thả nó ra ngoài thùng gỗ, sau đó mới hảo hảo tắm rửa thân thể mình.
Thần kinh của hắn quả thật cùng người bình thường không giống nhau, trải qua sự thống khổ ngày hôm qua, lúc này tắm rửa toàn thân sảng khoái rồi, hắn đối với sự thống khổ ngày hôm qua đã quên sạch, đây là điển hình của loại liền sẹo quên đau. Mà trên thực tế, cũng chính nhờ tính cách này mà hắn có thể luyện Bất Tử Thần Công kiên trì đến bây giờ.
Năm đó sáng tạo Bất Tử Thần Công cũng là môt vị cường giả may mắn, là một nhà thông thái khó có thể tưởng tượng đồng thời có thiên phú cao cùng với kỳ ngộ, nhưng cuối cùng vẫn chết khi tu luyện Bất Tử Thần Công. Cũng không phải cơ thể hắn không chịu được mà đó chính là chịu không nổi thống khổ tinh thần khi trùng kích tử huyệt. Cuối cùng cũng chính là chết trong thống khổ khi trùng kích vào Huyệt Khí Hải.
Tắm rửa thay quần áo mới xong, Chu Duy Thanh ngay lập tức tìm một đống thức ăn, sau khi có một bữa ăn no đủ cảm thấy thần hoàn khí túc, tựa như mệt mỏi trong mấy ngày hôm nay toàn bộ đều bị quét sạch vậy. “Tiểu Duy, ngươi ở đâu.” Khi cơm nước xong, thanh âm Hồ Duyên Ngạo Bác mới truyền đến.
Thật ra thì ngay từ thời điểm hắn đứng dậy, sau cả đêm không hề chợp mắt Hô Duyên Ngao Bác cùng Phong Vũ cũng đã biết, chỉ là không quấy nhiễu hắn. Mắt thấy tiểu tử này với bộ dạng sinh long hoat hổ, hai người cũng là một trận im lặng. Bọn họ thật không cách nào tưởng tượng, đã trải qua tình trạng “tẩu hỏa nhập ma” nghiêm trọng như vậy làm sao tiểu tử này có thể có bộ dạng coi như không xảy ra chuyện như vậy.
“Lão sư, ngày hôm qua ta đã đem quyển trục luyện chế xong.” Chu Duy Thanh đi về phía gian phòng của Hô Diên Ngạo Bác, nói vọng đến. Về phần ngày hôm qua tu luyện Bất Tử Thần Công khổ sở ra sao cũng không nhắc tới một chữ.
Hô Duyên Ngạo Bác cùng Phong Vũ có chút kiêng kị liếc mắt nhìn Phì Miêu đang nhắm hai mắt ngủ trong lòng hắn, bọn họ tựa hồ đang trốn tránh cái gì đó, nếu Chu Duy Thanh đã không đề cập đến chuyện tối hôm qua thì bọn họ cũng không có nhắc tới nữa.
Hô Duyên Ngạo Bác cười một tiếng rồi nói: “Hoàn thành là tốt rồi. Ngắn ngủi chỉ có mấy tháng thời gian, ngươi cũng đa luyện tu luyện xong giai đoạn gian nan nhất của nhất mạch Ngưng Hình sư chúng ta. Ngươi cũng đến lúc phải đi tới Phỉ Lệ thành rồi. Ngươi dọn dẹp chút đồ rồi hôm nay lên đường luôn đi.”
Vừa nghe Hô Duyên Ngạo Bác cho mình hôm nay dời đi, thần sắc Chu Duy Thanh đang hưng phấn nhất thời ảm đạm xuống nhiều, phù một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Hô Duyên Ngạo Bác cùng Phong Vũ, đông đông đông hướng tới hai người dập đầu ba cái.
Hô Duyên Ngạo Bác cũng không có ngăn cản hắn, giờ phút nay ở trong mắt hắn chỉ có vui mừng, bất kỳ một lão sư nào có thể dạy ra được mộ đệ tử xuất sắc như vậy sợ rằng cũng đều có tâm tình giống như hắn lúc này.
Dập đầu xong, Chu Duy Thanh mới một lần nữa đứng dậy, trên vẻ mặt không có một chút vẻ mặt cười cợt hàng ngày mà trịnh trọng nói: “Lão sư, người yên tâm, ta nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của người.”
Hồ Duyên Ngạo Bác chỉ cảm thấy hai mắt của mình có chút mơ hồ, hít sau một hơi, cố gắng không để nước mắt mình chảy xuống, cười mắng: “Nhanh lên cút đi, Ngưng hình dịch cùng giấy ngưng hình dùng còn thừa người mang đi cả đi. Quyển trục thì lưu lại là được. Lão tử cũng từ hôm nay muốn phong bút thu sơn rồi. Cực khổ nhiều năm như vậy, chờ bán xong quyển trục mà ngươi làm xong, ta liền cùng Phong lão nhi đi du lịch đại lục một chút, nói không chừng ngày nào đó chúng ta lại đến tìm ngươi a.”
Chu Duy Thanh cười hắc hắc nói: “Nói không chừng đến lúc đó ta đã là một tông cấp ngưng hình sư rồi sao. Lão sư gặp lại sau, Phong Vũ tiền bối gặp lại sau.” Nói xong câu đó hắn liền xoay người dời đi. Hô Duyên Ngạo Bác cùng Phong Vũ rõ ràng thấy được khi rời đi hai vai của hắn khẽ run lên một chút.
Chu Duy Thanh cười hắc hắc nói: “Nói không chừng đến lúc đó ta đã là một tông cấp ngưng hình sư rồi. Lão sư gặp lại sau, Phong Vũ tiền bối gặp lái sau.” Nói xong câu đó hắn liền xoay người dời đi. Hô Duyên Ngạo Bác cùng Phong Vũ rõ ràng thấy được khi rời đi hai vai của hắn khẽ run lên một chút.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Hồ Duyên Ngạo Bác, đến lần này cùng hắn học tập, bọn họ tất cả thời gian ở chung với nhau tổng cộng cũng chỉ có năm tháng mà thôi. Nhưng là, Chu Duy Thanh cũng biết vị lão sư này bỏ ra bao nhiêu sức lực cho mình. Bất luận là Truy gia tương khảm quyển trục, cùng thời gian mấy tháng nay phụ trợ hắn tu luyện, Hô Duyên Ngạc Bác đã dốc hết sở học cùng tài sản. Có thể nói hắn đã làm đến cực hạn của một lão sư có thể làm. Nếu không có Hồ Duyên Ngạo Bác dốc lòng chỉ dạy cùng tài liệu hỗ trợ, hắn trong một thời gian ngắn như vậy cũng không thể nào trở thành một gã Ngưng Hình sư. Quy tắc làm người của Chu Duy Thanh chính là người nào đối với hắn tốt liền dùng trăm cách để báo đáp, người nào đối ác với hắn thì lấy gấp trăm lần hoàn lại.
Bên kia Hô Duyên Ngạo Bác sau khi Chu Duy Thanh quay lưng rời đi, thân thể hắn khẽ dung động, hít sâu một hơi, thì thào nói: “Hắn là niềm kiêu ngạo lớn nhất của cả đời lão phu.”
Thời điểm Chu Duy Thanh dời đi hắn cũng không có hướng Hồ Duyên Ngạo Bác cùng với Phong Vũ nói lời cáo từ, bởi vì hắn sợ nhất chính là tràng diện lúc ly biệt. Chẳng qua khi đi qua tiểu viện, quỳ rạp xuống trước cửa vừa dập đầu ba cái sau đó mới ôm Phì Miêu xoay người dời đi.
Cửa tiểu viện mở ra, Hô Duyên Ngạo Bác cùng Phong Vũ xuất hiện trước cửa, đưa mắt nhìn theo thân ảnh hắn cho tới thật lâu sau đó khi bóng dáng hắn biến mất, Hô Duyên Ngạo Bác mới thở dài một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ vạn phần tiếc nuối. “Tại sao không giữ hắn ở lại? Nếu như ngươi muốn lưu hắn lại, hắn hẳn sẽ ở lại.” Phong Vũ nói.
Hô Duyên Ngạo Bác lắc đầu nói: “Ta không thể ích kỉ như vậy được. Ngưng Hình sư chỉ có thể là phụ chúc nghề nghiệp của hắn mà thôi. Thiên Cung đế quốc có tổng cộng bao nhiêu vị Thiên Châu sư? Mà hắn lại có thuộc tính may mắn đến vậy, hắn chắc chắn sẽ còn tiến xa hơn nữa.”
Phong Vũ mỉm cười nói: “Hô Duyên lão đầu, ta chợt phát hiện ra thì ra ngươi cũng có điểm khả ái đó. Chúng ta có thật sự như lời ngươi nói đi du lịch đại lục sao?”
Hô Duyên Ngạo Bác ha ha cười một tiếng nói: “Tại sao lại không chứ? Nếu như ta đã không còn làm cái nghề nghiệp Ngưng Hình sư này nữa, ta lại có một đệ tử xuất sắc như vậy, tại sao ta lại phải tự ép mình tiếp tục nữa? Nếu không thừa dịp này đi ra ngoài du lịch, sẽ làm cho nhân sinh thất vọng cả đời sao. Đi thôi, chúng ta cũng thu dọn đồ đạc dời đi.”
Phỉ Lệ thành nẳm ở phương bắc của Phỉ Lệ đế quốc, khoảng cách với Phi Đà thành tương đương với việc đi xuyên qua hai lần Thiên Cung đế quốc. Sau khi rời khỏi Phi Đà thành, Chu Duy Thanh tính toán qua thời gian của mình một chút, thời gian của hắn đúng thật là rất khẩn trương, khoảng cách tới thời gian ước định với Thượng Quan Băng Nhi tại Phỉ Lệ thành chỉ còn lại có hơn mười ngày. Chỉ có cách đi cả ngày và đêm mới có thể không đến muộn.
Vì vậy, vừa ra khỏi cổng thành, Chu Duy Thanh lập tức thả ra Thiên Châu, thuộc tính luân bàn dịch chuyển đến khu vực thanh sắc, giống như gió cuốn chớp giật dựa theo bản đồ hướng Phỉ Lệ thành lao đi.
Trong quá trình chạy đi cũng trợ giúp nhiều cho hắn, thực lực vừa mới đột phá lên Tam châu cảnh giới, hắn đối với lực lượng sau khi đột phá hắn còn chưa có hết sức hiểu rõ. Lúc này khi di chuyển sử dụng Phong hệ Thiên lực hắn mới giật mình phát hiện, thực lực của mình hiện tại so với cảnh giới Nhị châu tuyệt đối không thể dùng phép cộng đơn giản mà tính toán được.
Mũi chân mỗi lần chạm đất, cho dù không sử dụng tà ma hữu thối, hắn cũng có thể cảm nhận được thân thể nhẹ như chim yến. Làm hắn vui mừng nhất chính là khả năng khống chế, ý niệm vừa động, Phong hệ Thiên lực cho dù thả lỏng khống chế so với trước kia cũng chuẩn xác hơn không biết bao nhiêu lần. Hiển nhiên đây cũng là kết quả của việc mấy tháng vừa qua hắn không ngừng chế tạo ngưng hình quyển trục làm tinh thần lực tăng thêm nhiều.
Bất Tử Thần Công huyệt Khí Hải được quán thông cùng với mười một tử huyệt trước bất đồng. Lần này hắn phảo chịu đựng thống khổ khổng lồ, nhưng đồng dạng chỗ tốt cũng rất lớn. Khi trước các tử huyệt quán thông hình thành tụ xoáy tuy trên cùng một thân thể nhưng sự liên lạc lẫn nhau cũng không có rõ ràng, nhưng huyệt Khí Hải được quán thông lại không giống như lúc trước. Khí Hải trong đan điền khi xuất hiện tụ xoáy giống như là trung tâm của thân thể, tất cả thiên lực đều tập trung vào chỗ này, đồng thời cũng từ chỗ này vận chuyện đi, mười một tử huyệt khác khi hấp thu hay phóng thích thiên lực cũng đều thông qua nơi này. Trong mỗi lần hô hấp Khí Hải trong đan điền cũng tự vận hành liên tục, đối với thiên địa tinh lực trong không khí khả năng hấp thu và chuyển hóa cũng tăng cường gấp đôi. Mà mặt ngoài Bất Tử Thần Cương cũng đặc biệt rõ ràng hơn nhiều.
Đồng thời, Chu Duy Thanh thiên lực đã chính thức chuyển đổi hoàn toàn từ Thiên tinh lực sang cảnh giới Thiên thần lực. Mặc dù chỉ mới tu luyện đến trình độ đệ nhất trọng Thiên thần lực nhưng thiên lực của hắn cũng đã thi triển ra được thiên thần lực đặc tính đó chính là ngoại phóng.
Ý niệm vừa động, Chu Duy Thanh dưới tình trạng không sử dụng Thiên Châu, thiên lực có thể hóa thành bạch quang phóng xuất ra ngoài thân thể, bất luận là công kích hay phòng thủ súc tích trong thân thể trước kia cũng không thể so sánh nổi. Khi vận chuyển thiên lực so với trước kia cũng có tiêu hao ít hơn nhiều. Có thể nói châu thứ ba đối với Thiên Châu sư tuyệt đối là nhảy vọt về chất lại càng không nói đến Chu Duy Thanh có thiên phú dị bẩm trong người.
Hắn gặp vấn đề lớn nhất bây giờ chính là vấn đề thác ấn, ngưng hình. Ba khỏa Thể Châu Của hắn mới chỉ ngưng hình một viên là Phách Vương cung, bởi vì một mực luyện chế ngưng hình quyển trục, Chu Duy Thanh còn chưa kịp đem cái truyền kì sáo trang quyển trục duy nhất kia ngưng hình trên Thể Châu của mình. Chuẩn bị khi đến Phỉ Lệ thành rồi tính tiếp.
Trong ba khỏa Ý Châu của Chu Duy Thanh, chỉ có khỏa Ý Châu thứ nhất là hoàn thành toàn bộ thác ấn, mà khỏa Ý Châu thứ hai cũng chỉ có từ Băng Phách Thiên Hùng thác ấn được một phần chính là Phong hệ kỹ năng mà Chu Duy Thanh vô cùng thích thú. Về điểm này hắn cùng với Thượng Quan Băng Nhi đều giống nhau. Bây giờ muốn hoàn toàn phát huy hết thực lực bây giờ hắn còn cần thác ấn một lượng lớn kỹ năng, giống như Tà ác thuộc tính bây giờ cũng không có cách nào thác ấn, Thời gian thuộc tính muốn thác ấn cũng chỉ có dựa vào vận may mà thôi, mà khả năng thành công cũng không lớn. Dĩ nhiên thực lực bây giờ của hắn bất luận như thế nào cũng không kém một chút nào so với bất kỳ một Thiên Châu sư Tam châu nào. Dù sao Ý Châu thác ấn của hắn cũng đã hoàn toàn tiến hóa đến cảnh giới Tam châu, mặc dù thác ấn có chút phiền toái nhưng về sau khi kỹ năng liên tục tiến hóa theo số lượng Thiên châu tăng lên làm cho Chu Duy Thanh hết sức hoan hỉ.
Trải qua mấy ngày cấp tốc lên đường, Chu Duy Thanh phát hiện, nếu như mình chỉ đơn thuần sử dụng Phong hệ thiên lực gia tốc mà nói, nhờ vào khả năng khôi phục cường đại của Bất Tử Thần Công thiên lực của hắn hoàn toàn có thể duy trì thời gian dài mà không sợ tiêu hao hết.
Việc điều động thiên lực thông qua huyệt Khí Hải cùng sự cường hãn vô cùng của Bất Tử Thần Công thể hiện qua tốc độ thiên lực khôi phục nhanh chóng càng ngày càng chỉ rõ sự ưu việt của mình.
Điều làm cho Chu Duy Thanh bất khả tư nghị chính là lực lượng của hắn, hắn không biết các Thiên Châu sư khác có Thể Châu lực lượng tinh thuần có sự tăng phúc như thế nào khi đạt đến cảnh giới Tam châu, nhưng hắn hoàn toàn khẳng định lực lượng của hắn tuyệt đối không bình thường, cụ thể tình huống như thế nào hắn cũng không thể nói rõ. Dù sao hắn có thể dễ dàng đem một cái cây do một người lớn mới ôm hết, nhổ tận gốc mà không hề cảm thấy phí sức.
Vì không muốn trễ nải cuộc hội họp với Thượng Quan Băng Nhi, Chu Duy Thanh dọc theo đường đi đều màn trời chiếu đất, ngày đi đêm nghỉ, đồng thời dùng tốc độ cao lên đường cũng đồng thời thể nghiệm sự tiến bộ khi thực lực thiên sư tăng lên, rốt cục sau mười bốn ngày chạy liên tục hắn cũng đã tới Phỉ Lệ đế quốc thủ đô Phỉ Lệ thành.
Khi Chu Duy Thanh nhìn thấy Phỉ Lệ thành hắn không khỏi bị dọa sợ đến ngây người, đây chính là tòa thành lớn nhất từ lúc mới sinh đến bây giờ hắn được nhìn thấy.
Xa xa nhìn lại Phỉ Lệ thành giống như một con quái vật khổng lồ nằm chắn ngang ở nơi đó. Vị trí địa lý của Phỉ Lệ thành quả thật rất tốt, phía Tây cùng phía Bắc toàn bộ được vây quanh bời một sườn núi cao, mặt Đông của thành chính là hồ nổi tiếng của Phỉ Lệ đế quốc hồ Phỉ Lệ, còn phía nam đang đối mặt với Chu Duy Thanh đây là một bình nguyên. Ỷ núi gần sông, vị trí xung yếu như vậy chính trung tâm chính trị và quân sự của Phỉ Lệ đế quốc.
Tường thành cao khoảng một trăm mét, cứ cách mỗi hai mươi mét lại trang bị một cự nỏ tiễn tháp, bên phía Nam đối mặt với vị trí Chu Duy Thanh chính là một mảng bình nguyên, có tất cả sáu cửa thành lớn, bên ngoài đào thêm sông sâu rộng hơn trăm thước dẫn nước từ Phỉ Lệ hồ vào để bảo vệ tường thành, đồng thời có sáu tòa cự đại cầu treo để vượt sông.
Trên tường thành mang phong cách cổ xưa, trên đó còn có tiêu chí của Phỉ Lệ đế quốc Thánh thập tự kiếm tượng trung cho vinh quang của đế quốc, những dấu hiệu này được sơn màu vàng khi mặt trời chiếu xuống lại càng tỏa sáng rực rỡ.
Chu Duy Thanh từng nghe người ta nói, chỉ riêng Phỉ Lệ thành nhân khẩu đã hơn cả toàn bộ nhân khẩu của Thiên Cung đế quốc cộng lại, tòa thành thị này xét trên toàn bộ đại lục cũng là xếp hạng một trong mười tòa thành đứng đầu. Lại càng là tòa thành lớn nhất của Tây Phương đại lục, xứng danh là thủ đô của đế quốc tồn tại trăm năm.
Mang theo rung động mãnh liệt, Chu Duy Thanh đi qua cầu treo, hắn thấy ở mỗi cửa thành đều có hơn trăm tên lính thủ hộ, nhưng cửa thành lại rộng mở căn bản là không có bất kỳ kiểm tra gì.
Nhóm binh lính thủ hộ ở cửa thành đều cầm trong tay trường mâu, mang một thân khôi giáp bằng sắt, lưng eo thẳng tắp, tỏa ra khí chất sát phạt.
Đây chính là khí trượng của đại đế quốc sao? Không biết đến lúc nào quốc gia mới có thể có một tòa thành thị như thế này a! Chu Duy Thanh thở dài một tiếng, cùng so sánh với Phỉ Lệ đế quốc, Thiên Cung đế quốc quả thật quá ư nhỏ bé. Chính là Phỉ Lệ đế quốc là đồng minh thì sao? Của người cũng không phải là của mình.
Vừa nghĩ hắn vừa đi vào trong Phỉ Lệ thành. Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là một con đường lớn rộng rãi có thể để cho mười lăm chiếc xe ngựa có thể đồng thời chạy song song, các cửa hàng hai bên đường đều được làm từ đá hoa cương, các tòa nhà ít nhất đều là ba tầng, nhìn từ chỗ này không thấy được điểm cuối, người đi bộ hối hả không dứt quả là cảnh tượng biểu hiện cho sự phồn hoa.
Chu Duy Thanh tính toán đơn giản thời gian của mình, khoảng cách đến thời gian hẹn ước của hắn với Thượng Quan Băng Nhi còn lại hai ngày, địa điểm hẹn gặp chính là cửa của Phỉ Lệ hoàng gia học viện quân sự sau đó cùng tham gia khảo hạch nhập học.
Đối với học viện này hai người cũng không quá rõ ràng, chẳng qua chỉ biết đây là một học viện có yêu cầu cực kỳ cao, cũng là quân sự học phủ cao nhất của Phỉ Lệ đế quốc, tất cả mọi người từ bình dân đến quý tộc nếu muốn nhập học đều phải thông qua tham gia khảo hạch. Độ tuổi hạn chế ở hai mươi tuổi trở xuống. Trừ những thứ đó ra họ cũng không biết còn yêu cầu gì khác nữa không và cũng không biết nội dung khảo hạch là gì.
May mắn không đến trễ, đến được Phỉ Lệ thành Chu Duy Thanh coi như buông lỏng được rất nhiều, còn hai ngày nữa, mình nên làm gì đây? Hắc hắc đi ăn một bữa ngon rồi hãy nói.
Vừa nghĩ, Chu Duy Thanh vừa hướng vào trong thành chạy đi, hắn chuẩn bị sau khi ăn xong một bữa cơm sẽ tìm một chỗ nghỉ ngơi, hơn nữa phải hỏi thăm một chút tình hình về vị trí Phỉ Lệ hoàng gia học viện quân sự. Hắn hiện giờ ở trên người cũng có chút tiền nhưng cũng không nhiều lắm, vì vậy hắn quyết định trước tiên phải lập tức xử lý, thứ nhất là đem toàn bộ sơ cấp ngưng hình quyển trục mang theo bán đi đổi lấy một chút tiền, về phần việc thứ hai tất nhiên là đi Thác Ấn cung một chuyến. Hắn chính là muốn đi hoàn thành thác ấn các kỹ năng, đây cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai mà làm xong được. Có nghề nghiệp ngưng hình sư sau này hắn cũng không sợ thiếu tiền xài.
Nếu có thể mướn được một phòng gần học viện một chút, có thể ở cùng một chỗ như vậy thì quả thật quá hoàn mỹ. Nghĩ đến đây tự nhiên trên khóe miệng hắn nở một nụ cười đầy dâm đãng.
Tìm một tiệm cơm ăn một bữa no đủ, Chu Duy Thanh cũng xác định được rõ ràng vị trí của Thác Ấn cung và Phỉ Lệ hoàng gia quân sự học viện. Phỉ Lệ thành phía đông chính do tiếp giáp với hồ Phỉ Lệ nên trở thành khu vực phồn hoa nhất, Hoàng cung Phỉ Lệ đế quốc nằm ở sườn núi phía bắc, lưng dựa vào núi mặt hướng về phía nam.
Chu Duy Thanh đầy kích động chạy thẳng tới phía đông thành, một đường vừa đi vừa hỏi thăm, tòa thành thị này quả nhiên là cực lớn, hăn tìm suốt hai canh giờ mãi tới khi mặt trời ngả về tây mới tìm thấy được Thác Ấn cung trong Phỉ Lệ Thành. Nghe người đi đường nói, hai bên Thác Ân cung của Phỉ Lệ đế quốc chính là nơi tọa lạc của các đại học viện, tự nhiên trong đó cũng bao gồm cả Phỉ Lệ hoàng gia học viện quân sự.
Thác Ấn cung trước mắt này cùng với Thác Ấn cung trong Phi Đà thành đều có kiến trúc giống nhau, duy chỉ có một điểm khác nhau đó chính là kích thước.
Đây chính là một kiến trúc khổng lồ cao ba mươi thước, so sánh với Phi Đà thành thì còn lớn hơn gấp đôi, các trụ đá trước cửa cũng không phải là mười hai con sói mà là ba mươi sáu cái cột đá khổng lồ cần ít nhất năm người mới có thể ôm hết. Trên cột đá có đủ loại phù điêu, nếu như cẩn thận nhìn rõ thì đó chính là các chủng loại thiên thú bất đồng.
Trên đỉnh nóc nhà là một thập tự kiếm thánh khổng lồ tỏa ra ánh sáng như ngọc, đập vào mặt người nhìn là vô hình uy nghiêm nghiêm hơi thở. Thật không hổ là Tổng bộ Thác Ấn cung của Phỉ Lệ đế quốc a! Nơi này khí tượng rộng rãi so với hoàng cung đế quốc mình còn rộng rãi hơn. Chu Duy Thanh vừa nghĩ vừa đi về phía trước.
Chưa đi đến cửa đã có bốn gã binh lính toàn thân trọng giáp màu vàng đã đứng chắn ở trước người hắn giống như một bức tường thành vậy.
“Nga, ta hiểu rồi.” Chu Duy Thanh đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó giơ tay phải của mình lên, ý niệm hơi động một chút ba khỏa Băng Chủng phỉ thúy Thể Châu đã xuất hiện trên cổ tay, băng vụ tự động lưu chuyển.
Bốn gã thị vệ Thác Ấn cung đi ra ngăn cản Chu Duy Thanh rõ ràng sửng sốt, bộ dạng hiện tại của Chu Duy Thanh thật sự làm người ta không giám khen tặng, lên đường di chuyển liên tục hơn mười ngày, bụi bặm mệt mỏi, đầu tóc rối bời, râu ria xồm xoàm, nhìn qua đừng nói là mười mấy tuổi, mà nói hắn ba mươi tuổi cũng có người tin. May mà hành lí của hắn đã được bỏ hết vào trữ vật hạng liên rồi nếu không sợ rằng càng thêm khó coi. Bộ dạng này không có một chút dáng dấp của Thiên Châu sư.
Sau một chút do dự, bốn gã thị vệ cũng mở ra một cái thông đạo, cung kính nói: “Chào mừng ngài, thượng vị thiên sư các hạ.”
Chu Duy Than cười hắc hắc nói: “Không cần khách khi, không cần khách khí.” Vừa nói hắn vừa đi vào đại sảnh của Thác Ấn cung.
Không phải chỉ có phía ngoài giống nhau mà phía trong cũng hoàn toàn giống với Thác Ấn cung của Phi Đà thành chỉ có độ lớn khác nhau. Sau khi do dự một chút Chu Duy Thanh lựa chọn đại môn Thiên thú Không Gian hệ đi tới.
Bằng vào ngụy trang giới chỉ do Đường Tiên đưa cho hắn, hắn bây giờ chỉ cần đem Ý Châu của mình thành tượng trưng cho Không Gian Hệ, Kim Lục Miêu Nhãn Ý Châu. Dù sao hắn cũng muốn sử dụng thân phận ngưng hình sư của mình, vì vậy hắn muốn tăng cường một chút thực lực kỹ năng Không Gian Hệ rồi tính tiếp.
Theo thông đạo đi về phía trước, con đường hơi dốc về phía dưới, đi vào sâu khoảng ba trăm thước, qua hai ngã rẽ thì phía trước xuất hiện một gian phòng khách. Chu Duy Thanh biết đây chính là nơi lựa chọn đối tượng Thác Ấn.
Bên trong gian phòng có hai trung niên ngồi sau một cái bàn án, thấy Chu Duy Thanh có một bộ dạng tràn đầy mệt mỏi, hai người cũng không khỏi nhíu mày. Bất quá Chu Duy Thanh cũng không có thời gian chú ý tới họ. Mơi đi đến đây hắn lập tức ngây cả người.
Bởi vì ở chỗ này Chu Duy Thanh thấy rõ ràng không phải chỉ có ba ngã rẽ mà là có tất cả bốn ngã rẽ. Nguyên trong ấn tượng của hắn cũng chỉ có ba cái thông đạo sư, tôn, tông cấp ba đường mà ở bên cạnh còn một đường nữa có chữ Vương ở trên cửa thông đạo. Rõ ràng thông đạo chữ Vương này chính là thông đạo nhiều hơn, chẳng lẽ là Vương cấp thiên thú.
“Muốn thác ấn trước phải nộp phí.” Thanh âm lanh lùng cắt đứt suy nghĩ của Chu Duy Thanh. Hắn vội vàng xoay người hướng tới hai gã trung niên tò mò hỏi: “Hai vị tiền bối, ta lần đầu đến Phỉ Lệ thành, đối với thông đạo chữ Vương cũng không rõ ràng, chẳng lẽ trong đó là Vương cấp Thiên thú sao?”
Trung niên nhân bên trái kiêu ngạo gật đầu, ngạo nghễ nói: “Không sai, chính là Vương cấp thiên thú. Đừng nói là ở Phỉ Lệ đế quốc chúng ta mà toàn Tây Phương đại lục , để có được Vương cấp thiên thú thác ấn chỉ sợ rằng cũng chỉ có duy nhất nơi đây. Người trẻ tuổi, ngươi là Không Gian hệ Ngự Châu sư?”
Chu Duy Thanh vẻ mặt thật thà gật đầu, nói: “Đúng vậy a! Tiền bối, các hệ khác cũng có Vương cấp thiên thú thác ấn sao?”
Trung niên nhân kia khinh thường hừ một tiếng: “Ngươi làm như Vương cấp thiên thú là cái gì? Ta nói cho ngươi nghe chỉ có riêng Không Gian hệ chúng ta mới có một con như vậy, đây cũng là con Vương cấp thiên thú độc nhất vô nhị của Thác Ấn cung Phỉ Lệ thành. Ngươi có biết ba tháng trước để bắt được nó, cung chủ đại nhân đã phải liên hiệp với mười hai vị trưởng lão cùng xuất thủ, dưới tình huống hao tổn bốn vị trưởng lão mới miễn cưỡng bắt được con thiên thú này.” Chu Duy Thanh vui mừng quá đỗi: “Ta muốn thác ấn Vương cấp thiên thú, vậy cần bao nhiên tiền?”
Nghe lời của hắn, hai gã trung niên liếc mắt nhìn nhau, đều nhận thấy thần sắc quái dị trên mặt đối phương, trung niên nhân đứng bên phải thì thào nói: “Đây là người thứ bảy.” Trung niên nhân bên trái nói: “Mười vạn kim tệ một lần, đưa tiền đây ngươi có thể tiến vào.”
“Gì? Mười vạn?” Chu Duy Thanh trợn mắt há hốc mồm nhìn hai gã trung niên trước mặt, trên người hắn cũng có chút tiền đó là khi hắn li khai Thiên Cung thành mẫu thân đưa cho hắn nhưng cũng chỉ có mười kim tệ mà thôi, khi ở Thiên Cung doanh tiền được phân chia cũng đã đổi mai không gian giới chỉ kia bây giờ đâu còn nhiều như vậy.
Trung niên nhân bên trai hừ một tiếng nói: “Muốn kiến thức bộ dạng của Vương cấp thiên thú đều phải giao ra đầy đủ, nếu không có tiền thì đừng có hiếu kỳ.” Chu Duy Thanh do dự một lát, rốt cục vẫn phải cắn răng một cái, thầm nghĩ trong lòng mười vạn thì mười vạn. “Hai vị tiền bối, hai người xem như vậy có được hay không, trên người ta không có nhiều kim tệ như vậy, có thể dùng ngưng hình quyển trục thay thế có được không?” Hắn dò hỏi.
Nghe được ngưng hình quyển trục bốn chữ sắc mặt hai gã trung niên đều đồng thời biến đổi, nhìn Chu Duy Thanh với ánh mắt ít khinh miệt hơn.
Trung niên nhân bên phải kinh ngạc nói: “Người trẻ tuổi, ngươi là Ngưng Hình sư?” Nếu như thác ấn những thuộc tính khác thì người phụ trách thu phí cũng sẽ không hỏi như thế, nhưng đây chính là Không Gian Hệ, và cũng chỉ có Không gian thuộc tính Ngự Châu Sư mới có thể trở thành Ngưng Hình sư. Khi hắn đưa ra câu hỏi này rõ ràng thái độ đối với Chu Duy Thanh đã hòa ái hơn rất nhiều.
Chu Duy Thanh gật đầu nói: “Đúng vậy a! Ta là một gã sơ cấp Ngưng Hình sư. Cũng chỉ có sơ cấp ngưng hình quyển trục thôi, người xem có được không?”
“Được, dĩ nhiên được.” Trung niên nhân bên trái có chút khẩn cấp nói, đối với Chu Duy Thanh cũng tỏ ra thái độ rất tốt. “Bất quá, sơ cấp ngưng hình quyển trục mà nói, nhất định phải một bộ đầy đủ mới được. Một bộ sơ cấp ngưng hình quyển trục Thác Ấn cung chúng ta thu mua với giá năm vạn kim tệ. Ngươi nếu có thể lấy ra hai bộ là có thể đi vào xem một chút hình dạng của Vương cấp thiên thú. Nghĩ xem năm vạn đó?” Chu Duy Thanh lấy làm kinh hãi, Hô Duyên Ngạo Bác cũng đã nói cho hắn biết sơ cấp ngưng hình quyển trục ở bên ngoài giá tiền thường là ba vạn kim tệ một loại.
Hai gã trung niên nhân cho là hắn chê ít, trung niên nhân bên trái lại nói: “Tiểu bằng hữu, mặc dù bây giờ ngưng hình quyển trục tương đối hiếm có, nhưng ngươi cũng biết sơ cấp ngưng hình quyển trục có tỉ lệ ngưng hình thành công tương đối thấp, Thác Ấn cung chúng ta thu mua với giá năm vạn kim tệ đã là tương đối công bằng rồi. Cho dù ngươi cầm đi phòng đấu giá , thì giá cũng chỉ cao hơn chút ít mà thôi, nhưng lại phải nộp phí thủ tục thu lại thì cũng không chênh lệch nhau bao nhiêu.” Chu Duy Thanh hồi phục lại tinh thần nói: “Nói như vậy Thác Ấn cung nơi này cũng thu mua ngưng hình quyển trục sao?”
“Dĩ nhiên. Bất kỳ một Thác Ấn cung nào cũng thu mua ngưng hình quyển trục a!” Hai gã trung niên nhân đều có chút im lặng nhìn hắn. Bây giờ bọn họ xem ra, cho dù người trẻ tuổi trước mặt thật sự là Ngưng Hình sư thì tuyệt đối cũng là một tay mơ, ngay cả địa phương thu mua ngưng hình quyển trục cũng không biết. Bất quá cho dù như thế bọn họ đối đãi với Chu Duy Thanh cũng vô cùng khách khí bởi vì không một ai nguyện ý đắc tội với một vị Ngưng Hình sư.
“Tốt, ta bán.” Không đến thành phố lớn không biết sự trọng yếu của tiền, thác ấn Vương cấp thiên thú sẽ phải chi ra mười vạn kim tệ, Chu Duy Thanh giơ tay trái lên, thúc dục thiên lực vào trữ vật hạng liên rồi lấy ra một hộp gỗ.
Nếu như lúc đầu hai gã trung niên nhân còn hoài nghi lời nói của Chu Duy Thanh thì khi bọn hắn nhìn thấy Chu Duy Thanh có một trữ vật hạng liên, lòng nghi ngờ của bọn hắn biến mất không sót lại thứ gì. Khi bọn hắn còn đang soi mói, Chu Duy Thanh đã đem toàn bộ ngưng hình quyển trục lấy ra để trên bàn trước mặt bọn họ.
Hai gã trung niên nhân cũng không nhiều lời, nhanh chóng kiểm tra bộ ngưng hình quyển trục. Quả nhiên là sơ cấp ngưng hình quyển trục, hơn nữa một bộ có một ngàn tờ tất cả.
“Những thứ này đều do ngươi làm sao?” Trung niên nhân bên trái kinh ngạc hỏi. Chu Duy Thanh cười vô tội nói: “Đúng vậy a! Tiền bối, một lần bán mười bộ có thể hay không trả nhiều tiền hơn một chút? Ngài cũng biết thác ấn rất là phí tiền a.”
Trung niên nhân kia do dự một chút rồi nói: “Ta phải xin ý kiến của cấp trên. Thẳng thắn mà nói, người trẻ tuổi a, không nên đi tìm vận may khi đi xem Vương cấp thiên thú, không thể nào có cơ hội thác ấn thành công đâu, mười vạn kim tệ không phải số lượng nhỏ, cho dù ngươi là Ngưng Hình sư cũng không nên xài tiền như vậy a!”
Chu Duy Thanh ha hả cười một tiếng nói: “Ngài vừa rồi cũng mới nói, cũng chỉ có Không Gian hệ chúng ta mới có độc nhất vô nhị Vương cấp thiên thú, có lẽ cả đời xũng không có cơ hội nhìn thấy một lần. Đâu chỉ mười vạn kim tệ dù đắt hơn một chút ta cũng phải đi hiểu biết một chút, về phần thác ấn gì đó thì ta cũng không có hy vọng xa vời.”
Trung niên nhân thấy không khuyên nổi hắn nói: “Được rồi, đã như vậy ngươi hãy trực tiếp đi vào đi, những ngưng hình quyển trục này của ngươi ta muốn mang đi trước, chờ ngươi đi ra ngoài ta sẽ đem trừ đi chi phí thác ấn, tiền còn lại sẽ đưa cho ngươi.” Chu Duy Thanh có chút xấu hổ nói: “Tiền bối, khi ta đi ra ngoài các ngươi sẽ không thừa nhận chứ?”
Trên trán hai gã trung niên nhân đều đồng thời nổi lên một đạo hắc tuyến, trung niên nhân bên trái cả giận nói: “Ngươi nghĩ nơi đây là địa phương nào? Đây chính là tổng bộ Thác Ấn cung của Phỉ Lệ đế quốc chứ không phải hắc điếm. Nếu như không phải ngươi là một Ngưng Hình sư, chỉ bằng câu nói này của ngươi đã có thể cho ngươi vào sổ đen của Thác Ấn cung rồi.”
“Ách…, là ta sai rồi, ta liền đi qua bên kia xem một chút.” Chu Duy Thanh trong lòng cười thầm còn mặt ngoài vẫn thể hiện một bộ dạng khủng hoảng, xoay người nhan chóng hướng thông đạo chữ Vương đi tới.
Hai gã trung niên đưa mắt nhìn hắn rời đi, người trung niên bên trái nói: “Đối với Vương cấp thiên thú có sự tò mò thì không ít, biết rõ không thác ấn thành công nhưng vẫn nguyện ý đưa tiền. Lúc này mới có ba tháng thời gian cũng đã thu được bảy mươi vạn kim tệ rồi. Bất quá thật không thể nghĩ ra tiểu tử rách rưới kia dĩ nhiên là sơ cấp Ngưng Hình sư.”
Trung niên nhân bên phải giơ tay ra dấu không cần nói nhiều: “Nói ít một chút đi, nếu bị người khác nghe được thì không tốt đâu. Ngưng Hình sư như vậy chúng ta không thể nào đắc tội được. Còn trẻ như vậy đã có thể trở thành sơ cấp Ngưng Hình sư rồi, đoán trừng tiểu tử này chính là một Thiên Châu sư. Ta đi báo về mấy quyển trục này.”
Sau khi đi vào thông đạo vẻ mặt của Chu Duy Thanh mới xảy ra biến hóa, cảm xúc hưng phấn lẫn kích động đều đồng thời phóng thích ra, dùng sức vung ra một đấm. Không Gian hệ Vương cấp Thiên thú, nếu có thể thác ấn thì sẽ cường đại đến mức nào? Sợ rằng sẽ vượt qua cửu tinh. Hắc hắc. Mười vạn kim tệ mặc dù đắt một chút, nhưng nếu có thể có đặc biệt kỹ năng thì cũng rất đáng giá.
Theo thông đạo đi thẳng về phía trước, thông đạo này được làm bằng thạch bích mới tinh, đúng là mới được xây dựng không lâu, càng đi xuống phía dưới Chu Duy Thanh càng có thể cảm thấy được không khí có mấy phần âm trầm, tựa như có một loại áp lực vô hình lan tràn trong không khí làm người ta sợ hãi.
Bất qua sợ là một chuyện, hành động lại là một chuyện khác, đã mất mười vạn kim tệ hắn làm sao có thể lùi bước được.
Đi xuống phía dưới, vượt qua khoảng cách 500m, phía trước trở nên trống trải, hắn cuối cùng đã đi tới một gian thạch thất.
Mới vừa bước vào thạch thất, trong nháy mắt cảm giác áp lực càng trở nên mạnh mẽ, thiên lực trong cơ thể cũng tự động vận hành qua lại. Một cỗ hơi thở dường như rất quen thuộc đập vào mặt.
“Hắc Ám thuộc tính?” trong thạch thất có một khối đá màu đen cũng mới được sửa chữa, phía trên có khắc những đường vân kì dị, trên thạch bích có một cây đuốc chiếu sáng cả gian phòng. Không sai, hơi thở tạo cho Chu Duy Thanh cảm giác quen thuộc chính là Hắc ám thuộc tính. Hắc ám hệ am hiểu nhất chính là phong ấn, không nghi ngờ chút nào để phong ấn Vương cấp thiên thú nơi này cũng cần phải có cường đại hắc ám phong ấn tồn tại.
Cảm nhận hắc ám khí tức trong thạch thất, Chu Duy Thanh tập trung sự chú ý đến vị trí của Vương cấp thiên thú, vừa nhìn hắn cũng không khỏi kinh hãi.
Ở bên trong góc thạch thất có một con chim nhỏ toàn thân ngân sắc chói lọi. Thân nó dài không quá một thước, thể tích toàn thân cũng không hơn Phì Miêu chút nào, đây cũng là nguyên nhân khi mới đi Chu Duy Thanh không nhìn tới nó đầu tiên.
Con chim nhỏ toàn thân có lông vũ ngân bạch sắc, nhưng lúc này đang ủ rũ đầu gục trên mặt đất, lông vũ cũng không còn phát sáng nữa, ngay cả ánh mắt cũng chỉ mấp máy, ở trên trán và hai cánh của nó đều có một ấn ký màu đen, hai chân cũng được buộc một sợi dây thừng màu đen.
Đây chính là Vương cấp thiên thú sao? Cũng không thể nào tin vào mắt mình. Trừ màu sắc ngoài ý muốn thì so với loài chim bình thường cũng không có cái gì khác nhau.
Trong lòng nghĩ vậy, Chu Duy Thanh cũng đi tới, bởi vì trong thạch thất chỉ có ánh sáng mờ mờ, đi tới gần đó hắn mới có thể nhìn rõ bên cạnh con chim nhỏ tựa hồ đã hôn mê có một phiến đá có khắc chữ. Lần trước đi tới Thác Ấn cung Chu Duy Thanh tự nhiên cũng biết đây chính là chú thích về năng lực của thiên thú.
Chỉ thấy trên phiến đá có viết: “Ngân Hoàng Thiên Nhĩ, Phong cùng Không gian song hệ thiên thú, Vương cấp. Lần này thiên thú tuy có hình thể không lớn nhưng lại cực độ nguy hiểm, hành động cực kì nhanh, tốc độ mắt thường không thấy rõ. Đây chính là bá chủ tồn tại trên không trung. Đông thời am hiểu Không Gian Hệ kỹ năng Không Gian Cát Liệt, khắc chế đa số các loại không gian kỹ năng, lực phá hoại kinh người. Những nơi nó đi qua thì vô kiên bất tồi. Lấy tủy não của thiên thú bình thường cùng loài người làm thức ăn, tính công kích và phá hoại cực kì cao nên thường xuyên gây ra tai nạn có hậu quả nghiêm trọng. Do đó cũng được gọi là Thiên tai chi điểu. Cũng chính là một trong những Vương cấp thiên thú ác độc nhất.
Ngân Hoàng Thiên Nhĩ kỹ năng: Không Gian hệ, Không Gian Cát Liệt. Phong hệ, Huyễn Ảnh Phân Thân Thuật, Ngân Hoàng Dực Trảm, Ngân Hoàng Thiểm Điện Thứ.
Chu Duy Thanh hơi lẩm bẩm nói: “Vương cấp thiên thú này cũng không có nhiều kỹ năng a! Cũng chỉ có bốn kỹ năng, Không Gian hệ cũng chỉ có một.” Vừa nói hắn vừa nhìn xuống kỹ năng chú giải.
Không Gian Cát Liệt: Ngân Hoàng Thiên Nhĩ khống chế lực lượng không gian trong nháy mắt cắt nát không gian, phát hiện các loại ẩn thân chung quanh thân thể, các loại không gian bình di kỹ năng, đồng thời có được lực cắt cường đại. Không gian xung quanh sau khi sử dụng Không Gian Cát Liệt sinh ra không gian vặn vẹo, do đó địch nhân công kích từ xa rất khó đánh trúng bản thể. Không Gian Cát Liệt phạm vi sử dụng cùng thời gian tồn tại phụ thuộc vào tu vi người sử dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.