Chương 412: Thiên long-bí tịch môn phái cao thâm huyền ảo
Độc Cô Vô Danh
13/05/2018
Buổi tối cuối cùng cũng đến, hắc dạ vén vào màn đêm. Thạch Thanh Lộ cuối cùng cũng đem được giáo chủ về đến hắn căn phòng, đặt xuống trên giường thở phào mệt mỏi.
“Cái tên yêu nghiệt đáng chết ngươi. Hại bổn tiểu thư thảm như vậy. Sớm muộn có ngày ta đem ngươi đập chết.” Thạch Thanh Lộ nhìn ngủ ngon lành trên giường Diệp Tiểu Y tức đến phát điên chỉ chỉ mặt hắn nói. Nàng cực khổ cõng hắn, hắn thì ngủ say như chết vậy.
“Khi ngủ trong thật đáng yêu đó chứ? Không đến nỗi đáng ghét… a… ta nghĩ cái quái gì vậy? Hắn là tên khốn nạn vô sỉ, khốn nạn.” Thạch Thanh Lộ tự đối với ký đầu một cái tự nhủ. Sau đó liền quay người muốn rời về mình cái giường thân yêu đáng quý rồi.
“Tiểu Lộ Lộ, ngươi con thỏ nhỏ này? Muốn đi đâu vậy hả?” Diệp TIểu Y giọng nói vang lên khiến Thạch Thanh Lộ rùng mình một cái.
“Giáo chủ… ta… ta là đi gọi người cho ngươi trực đêm hầu hạ nha.” Thạch Thanh Lộ đều run rẩy nói. Cái tên này luôn thức dạy bất chợt, thực khiến nàng sợ hãi mà.
“Cần gọi ai chứ? Ngươi hầu hạ bổn giáo chủ là đủ rồi? Không phải sao? Mau cho bổn giáo chủ thay y phục? Định để ta cứ như thế này mặc đồ đi ngủ sao?” Diệp Tiểu Y lười biếng nằm tại trên giường vuốt vuốt mình mái tóc nói.
“Giáo chủ… ta thực mệt lắm rồi. Có thể gọi người khác được sao?” Thạch Thanh Lộ đều phát khóc nói. Tên giáo chủ ác ma này rốt cuộc còn muốn làm cái gì nữa chứ?
“Ngày mai liền đi diệt phản đồ Đinh Xuân Thu, mọi người đều đã đi nghỉ sớm. Ngươi nói thử xem còn có thể gọi ai khác ngoài ngược chứ?” Diệp Tiểu Y nhấc lên cằm của nàng nói.
“Giáo chủ… ngươi rõ ràng cố ý bắt nạt ta. Có phải là ngươi bày kế sẵn hay không?” Thạch Thanh Lộ đều khóc không ra nước mắt nói tay cũng ngoan ngoãn nhanh chóng cho Diệp Tiểu Y cởi ra áo ngoài liền nhanh chóng.
“Bị ngươi phát hiện rồi… Làm sao đây? Hay để bổn giáo chủ đem cái tấm thân ngọc ngà này đền cho ngươi.” Diệp Tiểu Y khẽ nằm lên trên giường kéo ra chút áo mở miệng nói.
“Giáo chủ, nếu như đã không có việc gì thì A Lộ xin phép về phòng trước. Người nghỉ ngơi đi ạ.” Thạch Thanh Lộ đều nghĩ đến cái giường thân yêu, loại mà trong tiếng nhật gọi là thân thương là giường-kun mà cảm thấy hạnh phúc. Cuối cùng cũng có thể thoát khóc ác bá mà đến với giường-kun thân yêu rồi.
“Tối nay ngươi ở lại gác đêm.” Diệp Tiểu Y nhẹ như không mở miệng nói.
Hự… đập tắt đi hy vọng nhỏ nhoi khi nó vừa mới chớm nở. Giường thân yêu đã đi xa mãi. Thạch Thanh Lộ tuyệt vọng ngã sấp mặt trên đất trong tư thế doggy truyền thống. Việc này đủ để thấy một câu nói đơn giản của Diệp Tiểu Y có lực sát thương lớn đến thế nào.
“Không sao chứ? Nhìn ngươi xem, kích động vui mừng đến ngã cả ra kìa. Ta nhưng là lần đầu chung phòng với người khác. A Lộ ngươi đừng có lợi dụng lúc ta đi ngủ mà… chơi cái trò người lớn đó nha. Nhưng mà nếu muốn thì… nhẹ một chút… người ta là lần đầu đó.” Diệp Tiểu Y không biết xấu hổ nhìn Thạch Thanh Lộ nói.
“Giáo chủ… ngươi có thể ở một mình nha. Thứ lỗi cho Thanh Lộ không phụng bồi.” Thạch Thanh Lộ rút được kinh nghiệm xương máu. Muốn sống sót, tránh xa Diệp Tiểu Y ác bá, ăn thịt không nhả xương.
“Nếu ngươi không phụng bồi, ngày mai nếu việc công đánh Đinh Xuân Thu có vấn đề gì bất trắc. Ví dụ như bổn giáo chủ cả đêm không ngủ được do lo lắng có kẻ ám sát, đều do Thạch Thanh Lộ không chịu trực đêm bảo vệ bổn giáo chủ. Liền dời lại ngày trả thù. Có phải là lý do rất tuyệt không hả?” Diệp Tiểu Y đều ngồi một chỗ thở dài nói.
“Giáo chủ… ngươi coi như cao tay.” Thạch Thanh Lộ đều ngoan ngoãn quay lại chỗ ngồi một góc nói. Ngươi mà dời lại ngày, các đệ tử không dám làm gì ngươi. Nhưng họ sẽ lột da của ta được không?
“Không có tay bổn giáo chủ rất ngắn.” Diệp Tiểu Y đưa ra mình tay nhỏ nói.
“Chưởng môn đại nhân… ngươi võ công cao cường như vậy? Có kẻ nào dám ám sát ngươi chứ? Tha cho nô tỳ một lần được không?” Thạch Thanh Lô đều nhanh khóc nói.
“Hô hô, không có ý tứ, bổn giáo chủ từ nhỏ nhát gan, sợ tối.” Diệp Tiểu Y che miệng cười nói.
“Phụt...” Thạch Thanh Lộ đều muốn phun máu nói. Ngươi một mình đánh cả bang phái đều không sợ sệt. Giờ lại lôi ra cái sợ tối? Cố tình trêu nàng sao?
“Chưởng môn đại nhân, ta cho ngươi thắp đèn là được rồi. Sáng như vậy, ngươi sẽ không cần phải sợ hãi nữa.” Thạch Thanh Lộ đốt thêm vài cây đèn nến nói.
“Ô, ta bỗng dưng nhớ ra mình bị bệnh sợ ánh sáng.” Diệp Tiểu Y mặt dày nói.
“Giáo chủ đại nhân, da mặt ngươi rốt cuộc được làm từ gì vậy?” Thạch Thanh Lộ nhìn Diệp Tiểu Y đều mếu ra nói. Đây là cố tính muốn chọc nàng sang, chọc không có vui. Từ khi gặp cái cẩu chủ tử này, nàng giống như bị chó cắn vậy. Đen thấy tổ tiên luôn.
“Thanh Lộ ngươi sao vậy? Khóc sao? Ai lại khi dễ ngươi, nói ta đem hắn thiến đi.” Diệp Tiểu Y sờ sờ nàng khuôn mặt như hoa nói.
“Hừ, ai có thể khi dễ được Thanh Lộ ta chứ? Ta còn không cắt hắn, từ nhỏ đến giờ, trong môn phái chỉ có Thanh Lộ ta đi khi dễ người khác. Ngoại trừ ai đó cao cao tại thượng tùy hứng cậy chức cao hơn ta bắt nạt ta mà thôi. ” Thạch Thanh Lộ nhìn Diệp Tiểu Y ám chỉ nói.
“Ngươi là đang nói đến tên Vô Nhai Tử sao? Hắn cậy già lên mặt với nô tỳ của bổn giáo chủ? Được, ngày mai ta liền đem hộ khẩu hắn chuyển đến nghĩa địa.” Diệp Tiểu Y làm bộ không phải mình nói.
“Giáo chủ ngươi thừa biết không phải sư phụ làm mà.” Thạch Thanh Lộ đều tức giận đến chết nói. Rõ ràng là ngươi khi dễ ta?
“Ngươi ở trong sư môn cũng tính là cái sư cô đi. Ngoài Vô Nhai Tử ra chắc còn các sư huynh của ngươi? Dám khi dễ ngươi, ta đem bọn họ thiến đi làm bài học thế nào. Giết nhầm còn hơn bỏ sót, thiến sạch sẽ. Yên tâm, không ai biết là do ngươi đứng sau. Bổn giáo chủ nhưng rất tỷ mỉ.” Diệp Tiểu Y đảm bảo nói.
“Chưởng môn đại nhân, ngươi nói cái gì vậy chứ? Các sư huynh ta lý nào khi dễ ta. Ta khi dễ họ còn được.” Thạch Thanh Lộ mở miệng khinh bỉ nói. Giáo chủ ngươi giả bộ thật giống như không phải mình nhỉ.
“Vậy… ý ngươi nói không phải họ trong phái này chỉ có bổn giáo chủ khi dễ ngươi phải không?” Diệp Tiểu Y lười biếng nói.
“Cái này không phải A Lộ nói mà là giáo chủ nói đó nha.” Thạch Thanh Lộ mở miệng nói.
“Vậy được, nào Tiểu Lộ Lộ, ngươi đến đây khi dễ bổn giáo chủ đi nào. Coi như bổn giáo chủ đền bù cho ngươi.” Diệp Tiểu Y vô vỗ mình giường cười đầy lẳng lơ nói.
“Giáo chủ đại nhân ngươi cao cao tại thượng như vậy. Ta nào dám khi dễ.” Thạch Thanh Lộ mặt đều đen lại mở miệng nói. Là để ta khi dễ ngươi hay là lại muốn khi dễ ta hả?
“Không sao, ta cho phép nha. Nào, ngươi muốn bắt đầu từ đâu trước? Trên giường, đưới đất, hay trên bàn. Ta để ngươi mặc sức khi dễ.” Diệp Tiểu Y lẳng lơ nhìn Thạch Thanh Lộ khiêu khích.
“Giáo chủ đại nhân, da mặt ngươi dày như tường thành nhỉ? Chú ý thanh danh một chút được sao?” Thạch Thanh Lộ đều nhìn Diệp Tiểu Y lẳng lơ mà khinh bỉ nói. Giáo chủ ngươi quả thực là da mặt đủ dày.
“Ở bên ngoài thanh danh của bổn giáo chủ chắc đã sớm truyền khắp tứ hải bát hoang, các môn phái giờ chắc đều hận không thể đem ta chém thành vạn mảnh. Giờ chắc sớm đã nghị luận đem ta coi là đại ma đầu đến thảo phạt rồi.” Diệp Tiểu Y khinh thường nói.
“Giáo chủ ngươi nói cũng phải. Ngươi gan lớn đến nỗi, đem cả võ lâm thiên hạ đều khiêu chiến cơ mà.” Thạch Thanh Lộ đều mở miệng nói. Gửi thiệp cho chư hùng công bố thiên hạ, kêu gọi thuần phục, không phục liền chết. Chỉ có ngươi mới dám làm.
“Thật chán nản. Thanh Lộ đến cho giáo chủ múa một đoạn.” Diệp Tiểu Y chán nản nói.
“Nô gia không biết hát.” Thạch Thanh Lộ lắc đầu nói. Cõng ngươi cả một đoạn dài như vậy đường. Còn muốn ta múa, chân của lão nương đều gãy đến nơi rồi.
“Vậy hát cũng được.” Diệp Tiểu Y buồn chán nói.
“Không có ý tứ, Thanh Lộ cũng không biết hát.” Thạch Thanh Lộ liền cười cợt nói. Nàng chính là muốn cái gì cũng không biết. Là đệ tử của Vô Nhai Tử, cầm kỳ thư họa tuy không tinh thông, nhưng đều phải nói đạt đến một cấp bậc nhất định.
“”Không biết hát? Cũng không biết múa… Không có gì làm…? Vậy đến đây cho giáo chủ ta thị tẩm đi. Cái này ngươi không cần biết, bổn giáo chủ từ từ dạy ngươi.” Diệp Tiểu Y cười cười nói. Muốn cùng hắn chơi còn non lắm.
“Giáo chủ đại nhân, nô gia thấy còn sớm như vậy. Hay là người đọc sách thế nào? Ta giúp ngươi chọn một quyển sách. Người ta nói thư trong tự có nhan như ngọc nha.” Thạch Thanh Lộ lập tức đánh trống lảng nói.
“Đọc sách sao? Đúng rồi, vừa rồi trên chợ, ta kiếm được một quyển sách, cất trong hành lý, ngươi lục đến đây đi. Vừa hay không có việc gì đem ra đọc.” Diệp Tiểu Y mở miệng lười biếng chỉ chỉ nói.
“Là quyển này sao? Giáo chủ của người.” Thạch Thanh Lộ tìm lục cuối cùng cũng thấy một quyển sách mang đến nói.
“ n, đúng rồi. Là nó. Ngươi liền đọc cho bổn giáo chủ nghe đi.” Diệp Tiểu Y nằm gác chân lên đùi buồn chán nói.
“Giáo chủ… ngươi không thể tự đọc sao?” Thạch Thanh Lộ nhìn Diệp Tiểu Y tức giận nói.
“Không biết chữ.” Diệp Tiểu Y chán ghét phun ra ba từ nói.
“...” Thạch Thanh Lộ đều tức giận đến trừng mắt. Không biết chữ? Ngươi hôm nay đi chợ quán ăn, quán hàng bán gì, tên cửa tiệm là gì, đều nói được. Cho nàng ngu sao? Rõ ràng là lười biếng đi.
“Giáo chủ, Thanh Lộ cũng không biết chữ.” Thạch Thanh Lộ mở miệng nói. Nàng biết nhưng chính là không muốn đọc cho hắn nghe.
“Không biết chữ? Vậy cũng không sao, tới cho ta thị tẩm.” Diệp Tiểu Y cười cợt nói.
“ n, không hiểu sao tự nhiên ta nhớ ra là mình biết chữ nhỉ? Giáo chủ ta cho ngươi đọc.” Thạch Thanh Lộ lập tức mở miệng bắt đầu đọc lớn. Cái tên ác bá này cầm nàng yếu điểm nha.
“Đọc lớn một chút.” Diệp Tiểu Y thoải mái nằm xuống nói.
“Hắn thọc tay vào *** sau đó thì móc *** cô gái *** A… á...a… a….ứ… ứ… ứ…. ư… ư….a.a….á sau đó một *** phọt ra ướt hết bàn tay của người nam tử. Hắn lập tức tụt *** chọc mạnh tới tấp vào ***.... ” Thạch Thanh Lộ đọc lớn lên một đoạn thật nhanh sau đó đầy tức giận đỏ mặt. (*** từ ngữ rất trong sáng nha. Chỉ người đen tối đọc mới đen tối thôi)
“Cái quái quỷ gì thế này hả? Giáo chủ ngươi sao lại có loại sách này được chứ?” Thạch Thanh Lộ ném mạnh quyển sách xuống đất muốn gào lên.
“Sao vậy? Sách rất hay sao không đọc tiếp. n, cái đoạn ngươi kêu rất là A… á… Ứ… cũng rất truyền cảm. Quả nhiên tự trong sách thực có nhan như ngọc mà.” Diệp Tiểu Y cảm thán nói.
“Giáo chủ đại nhân, chú ý thanh danh một chút được không? Ngươi sao có thể đọc loại sách này được chứ?” Thạch Thanh Lộ mở miệng tức giận nói.
“Ngoài sắc hiệp bên ngoài ra, nhưng loại sách bình thường đều nhặt như nước ốc. Đổ thêm cả chai nước mắm nó vẫn nhạt. Ngươi chưa hiểu được chân lý, còn chưa được khai sáng người làm sao hiểu được. Ngươi xem, đọc một quấn sách bình thường làm sao ngươi có cảm xúc mãnh liệt muốn đập nó xuống đất như vậy chứ?” Diệp Tiểu Y lười nhác nói.
“Giáo chủ đại nhân, ngươi rõ ràng là đầu óc đen tối đến tận đáy rồi. Loại sách này không thể tiếp tục đọc. Ta cho ngươi lấy quyển sách khác. Loại tác phẩm văn hóa đồ trụy này, là cấm đồ vật, tuyệt không thể để lại phải đem đi đốt.” Thạch Thanh Lộ mở miệng tức giận nói.
“Không phải văn hóa đồ trụy mà là giáo dục giới tính sách vở hiểu không? Chúng ta phải nghe nói với đôi tai trong sáng. Ngươi thật là kém hiểu biết. Cho bổn giáo chủ đem cất lại, tối mai còn không đem nó học thuộc lòng, tối mai độc ho ta nghe. Nếu không, bổn giáo chủ tự mình cho ngươi biết thế nào là giáo dục giới tính.” Diệp Tiểu Y có chút nhíu mày nói.
“Giáo chủ, ngươi đừng như vậy được sao?” Thạch Thanh Lộ xấu hổ gần chết cầu xin nói. Để nàng đọc còn không bảo nàng đi tìm cái chết. Ra đường sau này làm sao dám ngẩng đầu.
“Không thương lượng.” Diệp Tiểu Y không thương lượng nói.
“Ta đi tìm sư phụ lấy cho ngươi quyển sách khác.” Thạch Thanh Lộ đều quay người rời đi nói.
“Đi sớm về sớm, ngươi nếu muốn trốn thoát hừ hừ...” Diệp Tiểu Y cười gằn nguy hiểm nói.
Thạch Thanh Lộ bỗng cảm dưng cảm thấy nụ cười của chưởng môn thật sự rất nham hiểm.
“Sư phụ, ngươi còn thức sao?” Thạch Thanh Lộ đi đến sư phụ phòng hỏi.
“Thanh Lộ, ngươi không hầu hạ ngươi giáo chủ đến đây làm cái gì?“ Vô Nhai Tử giường như không có ý tứ chào đón nói.
“Sư phụ… người có thể cho ta mượn một quấn sách sao? Giáo chủ buổi tối muốn đọc chút sách trước khi đi ngủ?” Thạch Thanh Lộ mở miệng hỏi. Sư phụ lão nhân gia đang ngủ thì bị đánh thứ tất nhiên không chào đón mấy nàng.
“Giáo chủ muốn đọc sao? Cầm lấy cái này quyển đem đến cho giáo chủ. Nhớ ký quyển sách này rất quý giá, A Lộ ngươi tốt nhất đừng đọc nếu không có chưởng môn cho phép. Nó là bí tịch môn phái, rất cao thâm huyền ảo. Nhớ ký ngoài chưởng môn ra đừng để ai đọc nó, cũng đừng để ai biết ta đưa sách cho ngươi mang cho chưởng môn. Việc này được xếp vào bí mật môn phái rõ chưa hả?” Vô Nhai Tử đang ngáp ngủ lập tức tỉnh táo nói. Nhìn ngó xung quanh móc trong lòng ra một sách từ trong lòng đầy nghiêm túc giao lại cho Thạch Thanh Lộ nói.
“Thanh Lộ nhất định làm tốt, sư phụ người yên tâm đi. Ta đảm bảo không để bí tịnh rơi vào tay người khác. Dù có chết cũng không để ai biết được chuyện tối nay.” Thạch Thanh Lộ cất nhanh sách vào trong lòng đảm bảo nói.
“Ta tin tưởng ngươi. Đi đi, ta còn muốn ngủ.” Vô Nhai Tử muốn quay vào phòng nói.
“Sư phụ… ta có một chuyện rất tò mò muốn hỏi ngươi.” Thạch Thanh Lộ mở miệng e dè nói.
“Được hỏi đi, sư phụ biết đều sẽ nói cho ngươi.” Vô Nhai Tử liền mở miệng nói.
“Trong khi cả môn phái đều ủng hộ ngươi lên quản lý môn phái. Ngươi lại thà chết đi theo ủng hộ giáo chủ vậy. Sư phụ ta vẫn tin tưởng ngươi thừa sức quản lý Tiêu Dao phái trở lên hưng vượng.” Thạch Thanh Lộ muốn biết nguyên do nói.
“Nguyên do? Ngươi thực muốn biết?” Vô Nhai Tử nhìn đệ tử của mình hỏi.
“Xin sư phụ trả lời ta thành thật.” Thạch Thanh Lộ mở miệng nói.
“Ta yêu giáo chủ đại nhân.” Vô Nhai Tử thành thật giọng có chút lạnh nói.
“Hả? Sư phụ… ngươi đang đùa ta đúng không?” Thạch Thanh Lộ có chút ngẩn tò te nói. Cái tên đáng ghét đó đem sư phụ đáng kính của nàng cho bẻ cong mất rồi.
“Ta nói là sự thực, ta thích giáo chủ. Nên ủng hộ giáo chủ, nhưng ta đã ô uế rồi. Không xứng với người.” Vô Nhai Tử thở dài nói.
“Sư phụ, hắn không thích người sao?” Thạch Thanh Lộ mở miệng hỏi.
“Hắn đã có người mình thích rồi… ta thực sự rất muốn giết nàng. Thanh Lộ, thực sự ta rất muốn giết đi nàng, nhưng làm không được. Nàng cũng rất quan trọng với ta.” Vô Nhai Tử nhìn đến Thạch Thanh Lộ có chút u sầu nói.
“ n… ta đem sách về cho giáo chủ đại nhân.” Thạch Thanh Lộ lập tức xoay người rời đi.
“Thanh Lộ, thứ lỗi ta.” Vô Nhai Tử thở dài nhìn theo Thạch Tanh Lộ bóng lưng sau đó đi vào bên trong.
“Bang phái giờ loạn quá, vẫn là ở bên giáo chủ một chút an toàn. Thật không biết người mà giáo chủ đại nhân thích là ai nhỉ? Sư phụ có vẻ rất căm ghét người đó.” Thạch Thanh Lộ giữ lấy sách trong người trở về nghĩ ngợi
“Ngươi đi lâu như vậy, cuối cùng cũng về đến nơi rồi.” Diệp Tiểu Y chán nản nằm trên giường nói.
“Giáo chủ, ngươi xem thử sách này đi. Quyển sách này ta mượn bên phòng sư phụ cho ngươi. ” Thạch Thanh Lộ lôi trong ngực ra một quyển sách nói.
“Được rồi, loại thư này ta không có hứng thú. Ngươi đọc cho ta nghe đi. Coi như thuốc an thần cho giấc ngủ cũng tốt.” Diệp Tiểu Y chán ghét nhìn quyển sách nói.
“Chưởng môn, quyển sách này là môn phái bí tịch, sư phụ ta nói không có sự cho phép của người không ai được đọc.” Thạch Thanh Lộ mở miệng nghiêm túc nói.
“Ta cho phép ngươi đọc.” Diệp Tiểu Y lười biếng nói.
“Chưởng môn như vậy không tốt lắm.” Thạch Thanh Lộ mở miệng nói.
“Ta nói chính là mệnh lệnh. Ngươi là đang cãi lệnh?” Diệp Tiểu Y mở miệng lười nhác hỏi.
“Không dám… Thanh Lộ tạ ơn giáo chủ đại nhân tin tưởng.” Thạch Thanh Lộ khấu đầu tạ ân, sau đó liền bắt đầu lật ra sách một cánh cẩn thận. Đây chính là môn phái bí tịch nha, tất nhiên muốn cẩn thận.
“A.. ứ...a.. a.. ư… ư… ứ.. ứ.. ứ… đừng *** vào bên trong. Á… Mạnh lên… sâu hơn nữa… S***g quá… Nam tử nhìn cô gái trong đống nam nhân bị bọn họ nhé *** vào… Chọc mạnh *** vào từ phía sau… Liền đem đến cho nàng một con cẩu lớn… Mọi người nhường chỗ cho nó tiến tới cô gái… lập tức con chó liền *** cô gái....” Đọc được một đoạn này Thạch Thanh Lộ lập tức có chút im lặng súc động. Tay cầm quyển sách run run. Sư phụ ngươi nói cái bí tịch này, còn không để người khác biết nữa… ngươi đem đệ tử ngươi quả thực cấp bán.
“Quả nhiên là bí tịch, cao thâm áo nghĩa, ảo diệu vô cùng. Bí tịch môn phái so với hàng bình thường thâm thúy, đủ mặn. Thanh Lộ, ngươi chọn sách quả nhiên thâm ý vô cùng. Tiếp đọc tiếp một đoạn, con chó âu yếm cô chủ mới làm sao? Đọc đừng bỏ sót chữ nào. Đây là tình cảm giữa người và động vật quá trình trở nên gắn bó” Diệp Tiểu Y đều không biết nên cười nàng ngốc hay cười Vô Nhai Tử quá tri kỷ đâu.
“Chưởng môn ta tự nhiên nghĩ không đọc nữa. Chúng ta chuyển sang ngâm thơ đối ẩm thế nào. Hôm nay trăng nhưng rất đẹp.” Thạch Thanh Lộ mặt đều đỏ ứng đánh trống lảng nói. Đàn ông các ngươi đều coi thứ sách này là bí tịch sao?
“Sao vậy? Hôm nay làn gì có trăng? Ngươi mắt có vấn đề sao? Sách là nguồn tri thức rất tinh túy. Đọc nhiều một chút. Đoạn tiếp thế nào hả?” Diệp Tiểu Y có chút chán nản nói. Sách là do ngươi đem về, giờ lại không đọc?
“Giáo chủ… chuyển sang ngâm thơ được sao?” Thạch Thanh Lộ đều vô cùng đáng thương nói. Đến cả ông trời đều trêu đùa nàng. Một tý trăng sáng cũng không cho.
“Ngươi… được rồi. Chiều theo ngươi, ngươi ngâm cho bổn giáo chủ nghe thử một đoạn xem.” Diệp Tiểu Y thấy nàng đáng thương đều sắp khóc liền chiều theo nàng nói.
“Ta… ta không biết ngâm thơ.” Thạch Thanh Lộ vui mừng sau đó lập tức cúi đầu buồn bã nói.
“Không biết ngâm thơ? ngươi còn đề cái gì chủ ý?” Diệp Tiểu Y chán nản nói
“Giáo chủ, ngươi có biết ngâm thơ sao?” Thạch Thanh Lộ mở miệng hỏi.
“Một chút trò trẻ con, không làm khó được ta.” Diệp Tiểu Y khịt mũi coi thường.
“Giáo chủ ngâm cho ta nghe được sao?” Thạch Thanh Lộ có chút mong chờ nói.
“Ngâm cho ngươi nghe? Được.” Diệp Tiểu Y dứt khoát nói. Nhìn ra bên ngoài bắt đầu ngâm thơ. Dù sao cũng buồn chán không có cái gì làm.
“Vật vờ lang thang, ta lạc lõng.
Ngu ngơ thơ thẩn, giữa dòng đời.
Phố xá đông vui, mình ta bước.
Giữa chốn đông người, bỗng cô đơn”
“Bài thơ này tên gì nha Giáo chủ?” Thạch Thanh Lộ có chút si mê nhìn Diệp Tiểu Y ngâm thơ hỏi.
“Vật Vờ… cứ gọi nó là vật vờ đi.” Diệp Tiểu Y tùy hứng nói.
“Còn có thể ngâm sao? Giáo chủ tiếp làm thêm một bài.” Thạch Thanh Lộ cổ vũ nói.
“Thêm một bài? Ngươi hôn ta một cái, ta làm thêm một bài.” Diệp Tiểu Y chỉ môi mình nói.
‘’Chưởng môn đại nhân, đừng như vậy.” Thạch Thanh Lộ mở miệng nói.
“Vậy ta không ngâm đi ngủ. Ái thiếp đến đây.” Diệp Tiểu Y mở miệng nói.
“Chưởng môn hay là thế này. Nếu như ngươi có thể ngâm thơ dựa theo tiết trời hôm nay. Trong vòng ba giây ngâm ra đến. Ta liền hôn ngươi một cái, còn nếu không, ngươi liền cho ta về phòng thế nào?” Thạch Thanh Lộ cá cược nói. Đêm nay đen như mực chẳng có tý trăng sáng nào. Có gì mà ngâm? Ngoài ra ba giây ngâm ra một bài thơ, cả sư huynh nàng Độc Cẩu đều không làm được đến.
“Ngươi đừng hối hận.” Diệp Tiểu Y chỉ nàng không cho nuốt lời.
“Quyết không hối hận.” Thạch Thanh Lộ tự tin nói.
“Ta ngâm, nghe cho rõ.” Diệp Tiểu Y mở miệng nói xem bên ngoài trời.
“Hắc dạ đêm thâu, hắc dạ buồn.
Ta buồn hắc dạ, đoạ đêm thâu.
Đêm thâu hắc dạ, mình ta toạ.
Ta hoạ đêm thâu, hắc dạ đồ.”
“Thế nào chịu thua sao? Bài thơ này đề Hắc Dạ, không ăn cắp không nhái hàng.” Diệp Tiểu Y đắc ý nói.
“Giáo chủ ta có thể rút lại lời nói vừa rồi sao?” Thạch Thanh Lộ mở miệng hỏi.
“Trừ phi ngươi trán sống.” Diệp Tiểu Y cười cợt nói.
Thạch Thanh Lộ liền nhắm mắt cắn răng đi đến trước Diệp Tiểu Y môi hôn lên một cái liền muốn rời ra, nhưng lập tức bị Diệp Tiểu Y hung hăng chiếm lấy trong miệng mật ngọt.
“Ưm… giáo chủ. Ta có thể lui ra sao?” Thạch Thanh Lộ xui lợ trên mặt đất nói.
“Tối nay ngươi ở lại đây trực đêm, ngủ cùng ta.” Diệp Tiểu Y nằm trên giường gõ mình giường rộng nói.
“Giáo chủ ta nhưng ngủ ngáy rất to nha. Ngáy như heo ngáy luôn.” Thạch Thanh Lộ liền làm khổ nhục kế nói.
“Vậy thì đừng ngủ. Thức trực đêm cho ta không cho rời đi.” Diệp Tiểu Y mở miệng nói.
“Giáo chủ ngươi tha cho ta đi mà.” Thạch Thanh Lộ đều khóc không ra nước mắt nói.
“Khò… khò...” Diệp Tiểu Y đã nhắm mắt lại không để ý.
“Giáo chủ...” Thạch Tiểu Y liền ngồi xụi lơ trên mặt đất.
Một lúc sau, nàng liền ngồi ôm chân ngủ gật trên mặt đất. Mệt mỏi khiến nàng cảm thấy giấc ngủ không có chút nào bất tiện.
“Đồ ngốc.” Diệp Thần nhìn nàng ngủ đều lắc đầu, bế nàng đặt lên giường êm ái.
“Ưm,,,” Thạch Thanh Lộ cảm nhận được sự êm ái lập tức ôm chầm lấy Diệp Thần, coi hắn như cái gối ôm mà ôm áp.
“Đi ngủ còn muốn chiếm bổn giáo chủ tiện nghi. Sắc nữ.” Diệp Tiểu Y sờ sờ nhẹ mũi nàng nói.
“Ưm… ưm… giáo chủ… đừng… đừng tha cho ta đi... á… giáo chủ đại nhân… ta … ta làm sao… lại ở trên giường của người.” Thạch Thanh Lộ lập tức sợ hãi buông ra Diệp Tiểu Y nói.
“Ờ… là ban đêm, ngươi mệt mỏi quá, mộng du tự bò lên.” Diệp Tiểu Y không có ý tứ nói.
“Là ta tự mình bò lên sao? Chẳng lẽ thực mắc chứng mộng du?” Thạch Thanh Lộ nghi ngờ.
“Ngươi xem đều ôm lấy ta, còn nữa, ngươi vừa rồi mơ thấy ác mộng sao?” Diệp Tiểu Y mở miệng hỏi.
“Quả thực là ác mộng, đều tại cái kia quyển sách, vừa rồi thật đáng sợ, ta mở thấy giáo chủ đại nhân ngươi đè ta…. ân không có gì… ta đi xuống giường.” Thạch Thanh Lộ đỏ mặt biết mình lỡ miệng muốn bò xuống dường lúc liền bị Diệp Tiểu Y ôm chặt lấy.
“Giữ nguyên vị trí ngủ đi. Ta coi như không biết, không thấy.” Diệp Tiểu Y nắm chặt nàng nhắm mắt lại nói.
“Giáo chủ...” Thạch Thanh Lộ nhìn Diệp Tiểu Y gọi nhưng không có trả lời liền nằm xuống nhắm mắt lại.
Sợ quá… sợ không ngủ được. Nằm cảnh giáo chủ sao mà đáng sợ kinh vậy chứ.
“Giáo chủ ngươi ngủ rồi sao?” Thạch Thanh Lộ cảm thấy bất an khi nằm cạnh giáo chủ mở miệng hỏi. Từ nhỏ đến lớn Diệp Tiểu Y là người duy nhất cho nàng cảm thấy sợ hãi như vậy.
“Xem ra là ngủ rồi. Ta có thể yên tâm đi.” Thạch Thanh Lộ tự trấn an mình dần dần mệt mỏi chợp mắt.
Bốp… Thạch Thanh Lộ vừa mới chớp mắt một cái lập tức bị một đá của Diệp Tiểu Y lăn xuống giường.
“Ui da… mông của ta… đau quá...” Thạch Thanh Lộ xoa xoa mình cái mông và eo oán tránh nhìn Diệp Tiểu Y.
“Ưm… Thanh Lộ lên giường nằm sao lại ở dưới đất vậy?” Diệp Tiểu Y bị nàng tiếng kêu thức giấc nói.
“Không có… ta là ngã xuống...” Thạch Thanh Lộ u oán nói.
“Không cẩn thận gì cả.” Diệp Tiểu Y bế nàng lên giường ôm lấy nói.
Và đêm hôm đó, Thạch Thanh Lộ mất trắng cả giấc ngủ. Nàng tổng cộng bị mười lần đá vào mông lăn xuống giường. Bảy lần Diệp Tiểu Y mộng du xoa xoa nàng ngực. Tám lần dùng miệng đòi nàng ngực sữa. Chín lần bế nàng lên đem ôm ngủ, và 2 lần đè nàng suýt không thở được. Thật đáng sợ. Thạch Thanh Lộ từ đó ngộ ra một điều, muốn sống sót tránh xa giáo chủ đại nhân. Đăng bởi: admin
“Cái tên yêu nghiệt đáng chết ngươi. Hại bổn tiểu thư thảm như vậy. Sớm muộn có ngày ta đem ngươi đập chết.” Thạch Thanh Lộ nhìn ngủ ngon lành trên giường Diệp Tiểu Y tức đến phát điên chỉ chỉ mặt hắn nói. Nàng cực khổ cõng hắn, hắn thì ngủ say như chết vậy.
“Khi ngủ trong thật đáng yêu đó chứ? Không đến nỗi đáng ghét… a… ta nghĩ cái quái gì vậy? Hắn là tên khốn nạn vô sỉ, khốn nạn.” Thạch Thanh Lộ tự đối với ký đầu một cái tự nhủ. Sau đó liền quay người muốn rời về mình cái giường thân yêu đáng quý rồi.
“Tiểu Lộ Lộ, ngươi con thỏ nhỏ này? Muốn đi đâu vậy hả?” Diệp TIểu Y giọng nói vang lên khiến Thạch Thanh Lộ rùng mình một cái.
“Giáo chủ… ta… ta là đi gọi người cho ngươi trực đêm hầu hạ nha.” Thạch Thanh Lộ đều run rẩy nói. Cái tên này luôn thức dạy bất chợt, thực khiến nàng sợ hãi mà.
“Cần gọi ai chứ? Ngươi hầu hạ bổn giáo chủ là đủ rồi? Không phải sao? Mau cho bổn giáo chủ thay y phục? Định để ta cứ như thế này mặc đồ đi ngủ sao?” Diệp Tiểu Y lười biếng nằm tại trên giường vuốt vuốt mình mái tóc nói.
“Giáo chủ… ta thực mệt lắm rồi. Có thể gọi người khác được sao?” Thạch Thanh Lộ đều phát khóc nói. Tên giáo chủ ác ma này rốt cuộc còn muốn làm cái gì nữa chứ?
“Ngày mai liền đi diệt phản đồ Đinh Xuân Thu, mọi người đều đã đi nghỉ sớm. Ngươi nói thử xem còn có thể gọi ai khác ngoài ngược chứ?” Diệp Tiểu Y nhấc lên cằm của nàng nói.
“Giáo chủ… ngươi rõ ràng cố ý bắt nạt ta. Có phải là ngươi bày kế sẵn hay không?” Thạch Thanh Lộ đều khóc không ra nước mắt nói tay cũng ngoan ngoãn nhanh chóng cho Diệp Tiểu Y cởi ra áo ngoài liền nhanh chóng.
“Bị ngươi phát hiện rồi… Làm sao đây? Hay để bổn giáo chủ đem cái tấm thân ngọc ngà này đền cho ngươi.” Diệp Tiểu Y khẽ nằm lên trên giường kéo ra chút áo mở miệng nói.
“Giáo chủ, nếu như đã không có việc gì thì A Lộ xin phép về phòng trước. Người nghỉ ngơi đi ạ.” Thạch Thanh Lộ đều nghĩ đến cái giường thân yêu, loại mà trong tiếng nhật gọi là thân thương là giường-kun mà cảm thấy hạnh phúc. Cuối cùng cũng có thể thoát khóc ác bá mà đến với giường-kun thân yêu rồi.
“Tối nay ngươi ở lại gác đêm.” Diệp Tiểu Y nhẹ như không mở miệng nói.
Hự… đập tắt đi hy vọng nhỏ nhoi khi nó vừa mới chớm nở. Giường thân yêu đã đi xa mãi. Thạch Thanh Lộ tuyệt vọng ngã sấp mặt trên đất trong tư thế doggy truyền thống. Việc này đủ để thấy một câu nói đơn giản của Diệp Tiểu Y có lực sát thương lớn đến thế nào.
“Không sao chứ? Nhìn ngươi xem, kích động vui mừng đến ngã cả ra kìa. Ta nhưng là lần đầu chung phòng với người khác. A Lộ ngươi đừng có lợi dụng lúc ta đi ngủ mà… chơi cái trò người lớn đó nha. Nhưng mà nếu muốn thì… nhẹ một chút… người ta là lần đầu đó.” Diệp Tiểu Y không biết xấu hổ nhìn Thạch Thanh Lộ nói.
“Giáo chủ… ngươi có thể ở một mình nha. Thứ lỗi cho Thanh Lộ không phụng bồi.” Thạch Thanh Lộ rút được kinh nghiệm xương máu. Muốn sống sót, tránh xa Diệp Tiểu Y ác bá, ăn thịt không nhả xương.
“Nếu ngươi không phụng bồi, ngày mai nếu việc công đánh Đinh Xuân Thu có vấn đề gì bất trắc. Ví dụ như bổn giáo chủ cả đêm không ngủ được do lo lắng có kẻ ám sát, đều do Thạch Thanh Lộ không chịu trực đêm bảo vệ bổn giáo chủ. Liền dời lại ngày trả thù. Có phải là lý do rất tuyệt không hả?” Diệp Tiểu Y đều ngồi một chỗ thở dài nói.
“Giáo chủ… ngươi coi như cao tay.” Thạch Thanh Lộ đều ngoan ngoãn quay lại chỗ ngồi một góc nói. Ngươi mà dời lại ngày, các đệ tử không dám làm gì ngươi. Nhưng họ sẽ lột da của ta được không?
“Không có tay bổn giáo chủ rất ngắn.” Diệp Tiểu Y đưa ra mình tay nhỏ nói.
“Chưởng môn đại nhân… ngươi võ công cao cường như vậy? Có kẻ nào dám ám sát ngươi chứ? Tha cho nô tỳ một lần được không?” Thạch Thanh Lô đều nhanh khóc nói.
“Hô hô, không có ý tứ, bổn giáo chủ từ nhỏ nhát gan, sợ tối.” Diệp Tiểu Y che miệng cười nói.
“Phụt...” Thạch Thanh Lộ đều muốn phun máu nói. Ngươi một mình đánh cả bang phái đều không sợ sệt. Giờ lại lôi ra cái sợ tối? Cố tình trêu nàng sao?
“Chưởng môn đại nhân, ta cho ngươi thắp đèn là được rồi. Sáng như vậy, ngươi sẽ không cần phải sợ hãi nữa.” Thạch Thanh Lộ đốt thêm vài cây đèn nến nói.
“Ô, ta bỗng dưng nhớ ra mình bị bệnh sợ ánh sáng.” Diệp Tiểu Y mặt dày nói.
“Giáo chủ đại nhân, da mặt ngươi rốt cuộc được làm từ gì vậy?” Thạch Thanh Lộ nhìn Diệp Tiểu Y đều mếu ra nói. Đây là cố tính muốn chọc nàng sang, chọc không có vui. Từ khi gặp cái cẩu chủ tử này, nàng giống như bị chó cắn vậy. Đen thấy tổ tiên luôn.
“Thanh Lộ ngươi sao vậy? Khóc sao? Ai lại khi dễ ngươi, nói ta đem hắn thiến đi.” Diệp Tiểu Y sờ sờ nàng khuôn mặt như hoa nói.
“Hừ, ai có thể khi dễ được Thanh Lộ ta chứ? Ta còn không cắt hắn, từ nhỏ đến giờ, trong môn phái chỉ có Thanh Lộ ta đi khi dễ người khác. Ngoại trừ ai đó cao cao tại thượng tùy hứng cậy chức cao hơn ta bắt nạt ta mà thôi. ” Thạch Thanh Lộ nhìn Diệp Tiểu Y ám chỉ nói.
“Ngươi là đang nói đến tên Vô Nhai Tử sao? Hắn cậy già lên mặt với nô tỳ của bổn giáo chủ? Được, ngày mai ta liền đem hộ khẩu hắn chuyển đến nghĩa địa.” Diệp Tiểu Y làm bộ không phải mình nói.
“Giáo chủ ngươi thừa biết không phải sư phụ làm mà.” Thạch Thanh Lộ đều tức giận đến chết nói. Rõ ràng là ngươi khi dễ ta?
“Ngươi ở trong sư môn cũng tính là cái sư cô đi. Ngoài Vô Nhai Tử ra chắc còn các sư huynh của ngươi? Dám khi dễ ngươi, ta đem bọn họ thiến đi làm bài học thế nào. Giết nhầm còn hơn bỏ sót, thiến sạch sẽ. Yên tâm, không ai biết là do ngươi đứng sau. Bổn giáo chủ nhưng rất tỷ mỉ.” Diệp Tiểu Y đảm bảo nói.
“Chưởng môn đại nhân, ngươi nói cái gì vậy chứ? Các sư huynh ta lý nào khi dễ ta. Ta khi dễ họ còn được.” Thạch Thanh Lộ mở miệng khinh bỉ nói. Giáo chủ ngươi giả bộ thật giống như không phải mình nhỉ.
“Vậy… ý ngươi nói không phải họ trong phái này chỉ có bổn giáo chủ khi dễ ngươi phải không?” Diệp Tiểu Y lười biếng nói.
“Cái này không phải A Lộ nói mà là giáo chủ nói đó nha.” Thạch Thanh Lộ mở miệng nói.
“Vậy được, nào Tiểu Lộ Lộ, ngươi đến đây khi dễ bổn giáo chủ đi nào. Coi như bổn giáo chủ đền bù cho ngươi.” Diệp Tiểu Y vô vỗ mình giường cười đầy lẳng lơ nói.
“Giáo chủ đại nhân ngươi cao cao tại thượng như vậy. Ta nào dám khi dễ.” Thạch Thanh Lộ mặt đều đen lại mở miệng nói. Là để ta khi dễ ngươi hay là lại muốn khi dễ ta hả?
“Không sao, ta cho phép nha. Nào, ngươi muốn bắt đầu từ đâu trước? Trên giường, đưới đất, hay trên bàn. Ta để ngươi mặc sức khi dễ.” Diệp Tiểu Y lẳng lơ nhìn Thạch Thanh Lộ khiêu khích.
“Giáo chủ đại nhân, da mặt ngươi dày như tường thành nhỉ? Chú ý thanh danh một chút được sao?” Thạch Thanh Lộ đều nhìn Diệp Tiểu Y lẳng lơ mà khinh bỉ nói. Giáo chủ ngươi quả thực là da mặt đủ dày.
“Ở bên ngoài thanh danh của bổn giáo chủ chắc đã sớm truyền khắp tứ hải bát hoang, các môn phái giờ chắc đều hận không thể đem ta chém thành vạn mảnh. Giờ chắc sớm đã nghị luận đem ta coi là đại ma đầu đến thảo phạt rồi.” Diệp Tiểu Y khinh thường nói.
“Giáo chủ ngươi nói cũng phải. Ngươi gan lớn đến nỗi, đem cả võ lâm thiên hạ đều khiêu chiến cơ mà.” Thạch Thanh Lộ đều mở miệng nói. Gửi thiệp cho chư hùng công bố thiên hạ, kêu gọi thuần phục, không phục liền chết. Chỉ có ngươi mới dám làm.
“Thật chán nản. Thanh Lộ đến cho giáo chủ múa một đoạn.” Diệp Tiểu Y chán nản nói.
“Nô gia không biết hát.” Thạch Thanh Lộ lắc đầu nói. Cõng ngươi cả một đoạn dài như vậy đường. Còn muốn ta múa, chân của lão nương đều gãy đến nơi rồi.
“Vậy hát cũng được.” Diệp Tiểu Y buồn chán nói.
“Không có ý tứ, Thanh Lộ cũng không biết hát.” Thạch Thanh Lộ liền cười cợt nói. Nàng chính là muốn cái gì cũng không biết. Là đệ tử của Vô Nhai Tử, cầm kỳ thư họa tuy không tinh thông, nhưng đều phải nói đạt đến một cấp bậc nhất định.
“”Không biết hát? Cũng không biết múa… Không có gì làm…? Vậy đến đây cho giáo chủ ta thị tẩm đi. Cái này ngươi không cần biết, bổn giáo chủ từ từ dạy ngươi.” Diệp Tiểu Y cười cười nói. Muốn cùng hắn chơi còn non lắm.
“Giáo chủ đại nhân, nô gia thấy còn sớm như vậy. Hay là người đọc sách thế nào? Ta giúp ngươi chọn một quyển sách. Người ta nói thư trong tự có nhan như ngọc nha.” Thạch Thanh Lộ lập tức đánh trống lảng nói.
“Đọc sách sao? Đúng rồi, vừa rồi trên chợ, ta kiếm được một quyển sách, cất trong hành lý, ngươi lục đến đây đi. Vừa hay không có việc gì đem ra đọc.” Diệp Tiểu Y mở miệng lười biếng chỉ chỉ nói.
“Là quyển này sao? Giáo chủ của người.” Thạch Thanh Lộ tìm lục cuối cùng cũng thấy một quyển sách mang đến nói.
“ n, đúng rồi. Là nó. Ngươi liền đọc cho bổn giáo chủ nghe đi.” Diệp Tiểu Y nằm gác chân lên đùi buồn chán nói.
“Giáo chủ… ngươi không thể tự đọc sao?” Thạch Thanh Lộ nhìn Diệp Tiểu Y tức giận nói.
“Không biết chữ.” Diệp Tiểu Y chán ghét phun ra ba từ nói.
“...” Thạch Thanh Lộ đều tức giận đến trừng mắt. Không biết chữ? Ngươi hôm nay đi chợ quán ăn, quán hàng bán gì, tên cửa tiệm là gì, đều nói được. Cho nàng ngu sao? Rõ ràng là lười biếng đi.
“Giáo chủ, Thanh Lộ cũng không biết chữ.” Thạch Thanh Lộ mở miệng nói. Nàng biết nhưng chính là không muốn đọc cho hắn nghe.
“Không biết chữ? Vậy cũng không sao, tới cho ta thị tẩm.” Diệp Tiểu Y cười cợt nói.
“ n, không hiểu sao tự nhiên ta nhớ ra là mình biết chữ nhỉ? Giáo chủ ta cho ngươi đọc.” Thạch Thanh Lộ lập tức mở miệng bắt đầu đọc lớn. Cái tên ác bá này cầm nàng yếu điểm nha.
“Đọc lớn một chút.” Diệp Tiểu Y thoải mái nằm xuống nói.
“Hắn thọc tay vào *** sau đó thì móc *** cô gái *** A… á...a… a….ứ… ứ… ứ…. ư… ư….a.a….á sau đó một *** phọt ra ướt hết bàn tay của người nam tử. Hắn lập tức tụt *** chọc mạnh tới tấp vào ***.... ” Thạch Thanh Lộ đọc lớn lên một đoạn thật nhanh sau đó đầy tức giận đỏ mặt. (*** từ ngữ rất trong sáng nha. Chỉ người đen tối đọc mới đen tối thôi)
“Cái quái quỷ gì thế này hả? Giáo chủ ngươi sao lại có loại sách này được chứ?” Thạch Thanh Lộ ném mạnh quyển sách xuống đất muốn gào lên.
“Sao vậy? Sách rất hay sao không đọc tiếp. n, cái đoạn ngươi kêu rất là A… á… Ứ… cũng rất truyền cảm. Quả nhiên tự trong sách thực có nhan như ngọc mà.” Diệp Tiểu Y cảm thán nói.
“Giáo chủ đại nhân, chú ý thanh danh một chút được không? Ngươi sao có thể đọc loại sách này được chứ?” Thạch Thanh Lộ mở miệng tức giận nói.
“Ngoài sắc hiệp bên ngoài ra, nhưng loại sách bình thường đều nhặt như nước ốc. Đổ thêm cả chai nước mắm nó vẫn nhạt. Ngươi chưa hiểu được chân lý, còn chưa được khai sáng người làm sao hiểu được. Ngươi xem, đọc một quấn sách bình thường làm sao ngươi có cảm xúc mãnh liệt muốn đập nó xuống đất như vậy chứ?” Diệp Tiểu Y lười nhác nói.
“Giáo chủ đại nhân, ngươi rõ ràng là đầu óc đen tối đến tận đáy rồi. Loại sách này không thể tiếp tục đọc. Ta cho ngươi lấy quyển sách khác. Loại tác phẩm văn hóa đồ trụy này, là cấm đồ vật, tuyệt không thể để lại phải đem đi đốt.” Thạch Thanh Lộ mở miệng tức giận nói.
“Không phải văn hóa đồ trụy mà là giáo dục giới tính sách vở hiểu không? Chúng ta phải nghe nói với đôi tai trong sáng. Ngươi thật là kém hiểu biết. Cho bổn giáo chủ đem cất lại, tối mai còn không đem nó học thuộc lòng, tối mai độc ho ta nghe. Nếu không, bổn giáo chủ tự mình cho ngươi biết thế nào là giáo dục giới tính.” Diệp Tiểu Y có chút nhíu mày nói.
“Giáo chủ, ngươi đừng như vậy được sao?” Thạch Thanh Lộ xấu hổ gần chết cầu xin nói. Để nàng đọc còn không bảo nàng đi tìm cái chết. Ra đường sau này làm sao dám ngẩng đầu.
“Không thương lượng.” Diệp Tiểu Y không thương lượng nói.
“Ta đi tìm sư phụ lấy cho ngươi quyển sách khác.” Thạch Thanh Lộ đều quay người rời đi nói.
“Đi sớm về sớm, ngươi nếu muốn trốn thoát hừ hừ...” Diệp Tiểu Y cười gằn nguy hiểm nói.
Thạch Thanh Lộ bỗng cảm dưng cảm thấy nụ cười của chưởng môn thật sự rất nham hiểm.
“Sư phụ, ngươi còn thức sao?” Thạch Thanh Lộ đi đến sư phụ phòng hỏi.
“Thanh Lộ, ngươi không hầu hạ ngươi giáo chủ đến đây làm cái gì?“ Vô Nhai Tử giường như không có ý tứ chào đón nói.
“Sư phụ… người có thể cho ta mượn một quấn sách sao? Giáo chủ buổi tối muốn đọc chút sách trước khi đi ngủ?” Thạch Thanh Lộ mở miệng hỏi. Sư phụ lão nhân gia đang ngủ thì bị đánh thứ tất nhiên không chào đón mấy nàng.
“Giáo chủ muốn đọc sao? Cầm lấy cái này quyển đem đến cho giáo chủ. Nhớ ký quyển sách này rất quý giá, A Lộ ngươi tốt nhất đừng đọc nếu không có chưởng môn cho phép. Nó là bí tịch môn phái, rất cao thâm huyền ảo. Nhớ ký ngoài chưởng môn ra đừng để ai đọc nó, cũng đừng để ai biết ta đưa sách cho ngươi mang cho chưởng môn. Việc này được xếp vào bí mật môn phái rõ chưa hả?” Vô Nhai Tử đang ngáp ngủ lập tức tỉnh táo nói. Nhìn ngó xung quanh móc trong lòng ra một sách từ trong lòng đầy nghiêm túc giao lại cho Thạch Thanh Lộ nói.
“Thanh Lộ nhất định làm tốt, sư phụ người yên tâm đi. Ta đảm bảo không để bí tịnh rơi vào tay người khác. Dù có chết cũng không để ai biết được chuyện tối nay.” Thạch Thanh Lộ cất nhanh sách vào trong lòng đảm bảo nói.
“Ta tin tưởng ngươi. Đi đi, ta còn muốn ngủ.” Vô Nhai Tử muốn quay vào phòng nói.
“Sư phụ… ta có một chuyện rất tò mò muốn hỏi ngươi.” Thạch Thanh Lộ mở miệng e dè nói.
“Được hỏi đi, sư phụ biết đều sẽ nói cho ngươi.” Vô Nhai Tử liền mở miệng nói.
“Trong khi cả môn phái đều ủng hộ ngươi lên quản lý môn phái. Ngươi lại thà chết đi theo ủng hộ giáo chủ vậy. Sư phụ ta vẫn tin tưởng ngươi thừa sức quản lý Tiêu Dao phái trở lên hưng vượng.” Thạch Thanh Lộ muốn biết nguyên do nói.
“Nguyên do? Ngươi thực muốn biết?” Vô Nhai Tử nhìn đệ tử của mình hỏi.
“Xin sư phụ trả lời ta thành thật.” Thạch Thanh Lộ mở miệng nói.
“Ta yêu giáo chủ đại nhân.” Vô Nhai Tử thành thật giọng có chút lạnh nói.
“Hả? Sư phụ… ngươi đang đùa ta đúng không?” Thạch Thanh Lộ có chút ngẩn tò te nói. Cái tên đáng ghét đó đem sư phụ đáng kính của nàng cho bẻ cong mất rồi.
“Ta nói là sự thực, ta thích giáo chủ. Nên ủng hộ giáo chủ, nhưng ta đã ô uế rồi. Không xứng với người.” Vô Nhai Tử thở dài nói.
“Sư phụ, hắn không thích người sao?” Thạch Thanh Lộ mở miệng hỏi.
“Hắn đã có người mình thích rồi… ta thực sự rất muốn giết nàng. Thanh Lộ, thực sự ta rất muốn giết đi nàng, nhưng làm không được. Nàng cũng rất quan trọng với ta.” Vô Nhai Tử nhìn đến Thạch Thanh Lộ có chút u sầu nói.
“ n… ta đem sách về cho giáo chủ đại nhân.” Thạch Thanh Lộ lập tức xoay người rời đi.
“Thanh Lộ, thứ lỗi ta.” Vô Nhai Tử thở dài nhìn theo Thạch Tanh Lộ bóng lưng sau đó đi vào bên trong.
“Bang phái giờ loạn quá, vẫn là ở bên giáo chủ một chút an toàn. Thật không biết người mà giáo chủ đại nhân thích là ai nhỉ? Sư phụ có vẻ rất căm ghét người đó.” Thạch Thanh Lộ giữ lấy sách trong người trở về nghĩ ngợi
“Ngươi đi lâu như vậy, cuối cùng cũng về đến nơi rồi.” Diệp Tiểu Y chán nản nằm trên giường nói.
“Giáo chủ, ngươi xem thử sách này đi. Quyển sách này ta mượn bên phòng sư phụ cho ngươi. ” Thạch Thanh Lộ lôi trong ngực ra một quyển sách nói.
“Được rồi, loại thư này ta không có hứng thú. Ngươi đọc cho ta nghe đi. Coi như thuốc an thần cho giấc ngủ cũng tốt.” Diệp Tiểu Y chán ghét nhìn quyển sách nói.
“Chưởng môn, quyển sách này là môn phái bí tịch, sư phụ ta nói không có sự cho phép của người không ai được đọc.” Thạch Thanh Lộ mở miệng nghiêm túc nói.
“Ta cho phép ngươi đọc.” Diệp Tiểu Y lười biếng nói.
“Chưởng môn như vậy không tốt lắm.” Thạch Thanh Lộ mở miệng nói.
“Ta nói chính là mệnh lệnh. Ngươi là đang cãi lệnh?” Diệp Tiểu Y mở miệng lười nhác hỏi.
“Không dám… Thanh Lộ tạ ơn giáo chủ đại nhân tin tưởng.” Thạch Thanh Lộ khấu đầu tạ ân, sau đó liền bắt đầu lật ra sách một cánh cẩn thận. Đây chính là môn phái bí tịch nha, tất nhiên muốn cẩn thận.
“A.. ứ...a.. a.. ư… ư… ứ.. ứ.. ứ… đừng *** vào bên trong. Á… Mạnh lên… sâu hơn nữa… S***g quá… Nam tử nhìn cô gái trong đống nam nhân bị bọn họ nhé *** vào… Chọc mạnh *** vào từ phía sau… Liền đem đến cho nàng một con cẩu lớn… Mọi người nhường chỗ cho nó tiến tới cô gái… lập tức con chó liền *** cô gái....” Đọc được một đoạn này Thạch Thanh Lộ lập tức có chút im lặng súc động. Tay cầm quyển sách run run. Sư phụ ngươi nói cái bí tịch này, còn không để người khác biết nữa… ngươi đem đệ tử ngươi quả thực cấp bán.
“Quả nhiên là bí tịch, cao thâm áo nghĩa, ảo diệu vô cùng. Bí tịch môn phái so với hàng bình thường thâm thúy, đủ mặn. Thanh Lộ, ngươi chọn sách quả nhiên thâm ý vô cùng. Tiếp đọc tiếp một đoạn, con chó âu yếm cô chủ mới làm sao? Đọc đừng bỏ sót chữ nào. Đây là tình cảm giữa người và động vật quá trình trở nên gắn bó” Diệp Tiểu Y đều không biết nên cười nàng ngốc hay cười Vô Nhai Tử quá tri kỷ đâu.
“Chưởng môn ta tự nhiên nghĩ không đọc nữa. Chúng ta chuyển sang ngâm thơ đối ẩm thế nào. Hôm nay trăng nhưng rất đẹp.” Thạch Thanh Lộ mặt đều đỏ ứng đánh trống lảng nói. Đàn ông các ngươi đều coi thứ sách này là bí tịch sao?
“Sao vậy? Hôm nay làn gì có trăng? Ngươi mắt có vấn đề sao? Sách là nguồn tri thức rất tinh túy. Đọc nhiều một chút. Đoạn tiếp thế nào hả?” Diệp Tiểu Y có chút chán nản nói. Sách là do ngươi đem về, giờ lại không đọc?
“Giáo chủ… chuyển sang ngâm thơ được sao?” Thạch Thanh Lộ đều vô cùng đáng thương nói. Đến cả ông trời đều trêu đùa nàng. Một tý trăng sáng cũng không cho.
“Ngươi… được rồi. Chiều theo ngươi, ngươi ngâm cho bổn giáo chủ nghe thử một đoạn xem.” Diệp Tiểu Y thấy nàng đáng thương đều sắp khóc liền chiều theo nàng nói.
“Ta… ta không biết ngâm thơ.” Thạch Thanh Lộ vui mừng sau đó lập tức cúi đầu buồn bã nói.
“Không biết ngâm thơ? ngươi còn đề cái gì chủ ý?” Diệp Tiểu Y chán nản nói
“Giáo chủ, ngươi có biết ngâm thơ sao?” Thạch Thanh Lộ mở miệng hỏi.
“Một chút trò trẻ con, không làm khó được ta.” Diệp Tiểu Y khịt mũi coi thường.
“Giáo chủ ngâm cho ta nghe được sao?” Thạch Thanh Lộ có chút mong chờ nói.
“Ngâm cho ngươi nghe? Được.” Diệp Tiểu Y dứt khoát nói. Nhìn ra bên ngoài bắt đầu ngâm thơ. Dù sao cũng buồn chán không có cái gì làm.
“Vật vờ lang thang, ta lạc lõng.
Ngu ngơ thơ thẩn, giữa dòng đời.
Phố xá đông vui, mình ta bước.
Giữa chốn đông người, bỗng cô đơn”
“Bài thơ này tên gì nha Giáo chủ?” Thạch Thanh Lộ có chút si mê nhìn Diệp Tiểu Y ngâm thơ hỏi.
“Vật Vờ… cứ gọi nó là vật vờ đi.” Diệp Tiểu Y tùy hứng nói.
“Còn có thể ngâm sao? Giáo chủ tiếp làm thêm một bài.” Thạch Thanh Lộ cổ vũ nói.
“Thêm một bài? Ngươi hôn ta một cái, ta làm thêm một bài.” Diệp Tiểu Y chỉ môi mình nói.
‘’Chưởng môn đại nhân, đừng như vậy.” Thạch Thanh Lộ mở miệng nói.
“Vậy ta không ngâm đi ngủ. Ái thiếp đến đây.” Diệp Tiểu Y mở miệng nói.
“Chưởng môn hay là thế này. Nếu như ngươi có thể ngâm thơ dựa theo tiết trời hôm nay. Trong vòng ba giây ngâm ra đến. Ta liền hôn ngươi một cái, còn nếu không, ngươi liền cho ta về phòng thế nào?” Thạch Thanh Lộ cá cược nói. Đêm nay đen như mực chẳng có tý trăng sáng nào. Có gì mà ngâm? Ngoài ra ba giây ngâm ra một bài thơ, cả sư huynh nàng Độc Cẩu đều không làm được đến.
“Ngươi đừng hối hận.” Diệp Tiểu Y chỉ nàng không cho nuốt lời.
“Quyết không hối hận.” Thạch Thanh Lộ tự tin nói.
“Ta ngâm, nghe cho rõ.” Diệp Tiểu Y mở miệng nói xem bên ngoài trời.
“Hắc dạ đêm thâu, hắc dạ buồn.
Ta buồn hắc dạ, đoạ đêm thâu.
Đêm thâu hắc dạ, mình ta toạ.
Ta hoạ đêm thâu, hắc dạ đồ.”
“Thế nào chịu thua sao? Bài thơ này đề Hắc Dạ, không ăn cắp không nhái hàng.” Diệp Tiểu Y đắc ý nói.
“Giáo chủ ta có thể rút lại lời nói vừa rồi sao?” Thạch Thanh Lộ mở miệng hỏi.
“Trừ phi ngươi trán sống.” Diệp Tiểu Y cười cợt nói.
Thạch Thanh Lộ liền nhắm mắt cắn răng đi đến trước Diệp Tiểu Y môi hôn lên một cái liền muốn rời ra, nhưng lập tức bị Diệp Tiểu Y hung hăng chiếm lấy trong miệng mật ngọt.
“Ưm… giáo chủ. Ta có thể lui ra sao?” Thạch Thanh Lộ xui lợ trên mặt đất nói.
“Tối nay ngươi ở lại đây trực đêm, ngủ cùng ta.” Diệp Tiểu Y nằm trên giường gõ mình giường rộng nói.
“Giáo chủ ta nhưng ngủ ngáy rất to nha. Ngáy như heo ngáy luôn.” Thạch Thanh Lộ liền làm khổ nhục kế nói.
“Vậy thì đừng ngủ. Thức trực đêm cho ta không cho rời đi.” Diệp Tiểu Y mở miệng nói.
“Giáo chủ ngươi tha cho ta đi mà.” Thạch Thanh Lộ đều khóc không ra nước mắt nói.
“Khò… khò...” Diệp Tiểu Y đã nhắm mắt lại không để ý.
“Giáo chủ...” Thạch Tiểu Y liền ngồi xụi lơ trên mặt đất.
Một lúc sau, nàng liền ngồi ôm chân ngủ gật trên mặt đất. Mệt mỏi khiến nàng cảm thấy giấc ngủ không có chút nào bất tiện.
“Đồ ngốc.” Diệp Thần nhìn nàng ngủ đều lắc đầu, bế nàng đặt lên giường êm ái.
“Ưm,,,” Thạch Thanh Lộ cảm nhận được sự êm ái lập tức ôm chầm lấy Diệp Thần, coi hắn như cái gối ôm mà ôm áp.
“Đi ngủ còn muốn chiếm bổn giáo chủ tiện nghi. Sắc nữ.” Diệp Tiểu Y sờ sờ nhẹ mũi nàng nói.
“Ưm… ưm… giáo chủ… đừng… đừng tha cho ta đi... á… giáo chủ đại nhân… ta … ta làm sao… lại ở trên giường của người.” Thạch Thanh Lộ lập tức sợ hãi buông ra Diệp Tiểu Y nói.
“Ờ… là ban đêm, ngươi mệt mỏi quá, mộng du tự bò lên.” Diệp Tiểu Y không có ý tứ nói.
“Là ta tự mình bò lên sao? Chẳng lẽ thực mắc chứng mộng du?” Thạch Thanh Lộ nghi ngờ.
“Ngươi xem đều ôm lấy ta, còn nữa, ngươi vừa rồi mơ thấy ác mộng sao?” Diệp Tiểu Y mở miệng hỏi.
“Quả thực là ác mộng, đều tại cái kia quyển sách, vừa rồi thật đáng sợ, ta mở thấy giáo chủ đại nhân ngươi đè ta…. ân không có gì… ta đi xuống giường.” Thạch Thanh Lộ đỏ mặt biết mình lỡ miệng muốn bò xuống dường lúc liền bị Diệp Tiểu Y ôm chặt lấy.
“Giữ nguyên vị trí ngủ đi. Ta coi như không biết, không thấy.” Diệp Tiểu Y nắm chặt nàng nhắm mắt lại nói.
“Giáo chủ...” Thạch Thanh Lộ nhìn Diệp Tiểu Y gọi nhưng không có trả lời liền nằm xuống nhắm mắt lại.
Sợ quá… sợ không ngủ được. Nằm cảnh giáo chủ sao mà đáng sợ kinh vậy chứ.
“Giáo chủ ngươi ngủ rồi sao?” Thạch Thanh Lộ cảm thấy bất an khi nằm cạnh giáo chủ mở miệng hỏi. Từ nhỏ đến lớn Diệp Tiểu Y là người duy nhất cho nàng cảm thấy sợ hãi như vậy.
“Xem ra là ngủ rồi. Ta có thể yên tâm đi.” Thạch Thanh Lộ tự trấn an mình dần dần mệt mỏi chợp mắt.
Bốp… Thạch Thanh Lộ vừa mới chớp mắt một cái lập tức bị một đá của Diệp Tiểu Y lăn xuống giường.
“Ui da… mông của ta… đau quá...” Thạch Thanh Lộ xoa xoa mình cái mông và eo oán tránh nhìn Diệp Tiểu Y.
“Ưm… Thanh Lộ lên giường nằm sao lại ở dưới đất vậy?” Diệp Tiểu Y bị nàng tiếng kêu thức giấc nói.
“Không có… ta là ngã xuống...” Thạch Thanh Lộ u oán nói.
“Không cẩn thận gì cả.” Diệp Tiểu Y bế nàng lên giường ôm lấy nói.
Và đêm hôm đó, Thạch Thanh Lộ mất trắng cả giấc ngủ. Nàng tổng cộng bị mười lần đá vào mông lăn xuống giường. Bảy lần Diệp Tiểu Y mộng du xoa xoa nàng ngực. Tám lần dùng miệng đòi nàng ngực sữa. Chín lần bế nàng lên đem ôm ngủ, và 2 lần đè nàng suýt không thở được. Thật đáng sợ. Thạch Thanh Lộ từ đó ngộ ra một điều, muốn sống sót tránh xa giáo chủ đại nhân. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.