Chương 411: Thiên long-tình sư đồ ân đoạn nghĩa tuyệt
Độc Cô Vô Danh
13/05/2018
Sau khi Diệp Thần vừa mới rời đi căn nhà bỏ hoang, từ phía xa Tần Hồng Miên cũng bắt đầu thúc ngựa mang đồ ăn về đến nơi. Vừa bước vào cửa, nàng lập tức lo lắng, khóa cửa bằng sắt bị người khác bẻ gãy trên mặt đất. Chẳng lẽ nào kẻ địch nào nhân lúc nàng không đề phòng, đột nhập vào trong muốn làm hại Uyển Thanh sao.
“Uyển Thanh… Uyển Thanh mau tỉnh dạy… Đừng làm ta sợ… Uyển Thanh… nương hứa sẽ đối tốt với ngươi… mở mắt ra đi Uyển Thanh… ta sai rồi. Ta không nên nhốt con lại, con muốn đi tìm ai… ta đều cho con đi tìm. Uyển Thanh....” Tần Hồng Miên nhanh chóng chạy đến đầu giường ngay cả bánh nướng đem về đều rơi trên mặt đất phía trên.
Nàng thực sự sợ hãi mất đi đứa con gái này. Dù có đối xử với nàng, đôi khi có nghiêm khắc đánh nàng. Nhưng thực sự Tần Hồng Miên đối với Mộc Uyển Thanh vẫn là quan tâm có thừa.
“Tiểu Diệp… đừng xa ta… Tiểu Diệp...” Mộc Uyển Thanh bỗng nhiên cất tiếng khẽ kêu nói.
“Uyển Thanh… tốt quá… cuối cùng con cũng không sao… thật tốt quá… rồi...” Tần Hồng Miên lập tức vui mừng quá đỗi ôm trầm lấy đứa con gái đáng thương này. Đến khi nhắm mắt lại vẫn nghĩ đến cái người chết tiệt kia. Có phải quá ngốc rồi không.
“Sư phụ… Tiểu Diệp đâu? Nàng đến sao? Ta thấy nàng đến gặp ta… nàng có phải ở bên ngoài không? Ta muốn ra xem.” Mộc Uyển Thanh thẫn thờ nhìn xung quanh mở miệng nói.
“Uyển Thanh ngươi vừa tỉnh lại đừng lại xuống giường...” Tần Hồng Miên giữ nàng lại nói.
“Sư phụ… làm ơn… buông ta ra. Ta muốn gặp nàng. Buông ta ra đi. Đừng để ta hận người. Cứ coi như ngươi chưa từng có cái vô dụng đệ tử này. Được sao?” Mộc Uyển Thanh nhìn Tần Hồng Miên ánh mắt vô hồn nói.
“Uyển Thanh… đừng như vậy nữa. Tỉnh lại đi, ta đã vào thành hỏi thăm. Ngày hôm đó, vòi rồng quấn quanh, cửu trùng thiên ba vạn dặm không thứ gì có thể sống sót. Ngươi đừng hi vọng nữa.” Tần Hồng Miên tuyệt tình nói. Vốn dĩ nàng không muốn nói. Nhưng thà để nhi nữ đau một lần. Còn hơn cả đời đều đau.
“Sư phụ… ngươi nói dối… ta không tin. Hắn sẽ sống, hắn nhất định sẽ sống sót. Ta vừa thấy hắn đến. Còn ôm ta… người chắc chắn muốn lừa ta. Sư phụ ta sẽ không bao giờ nói dối… không được… ta muốn đi tìm nàng… ta muốn đi...” Mộc Uyển Thanh lập tức muốn chạy rời khỏi đây nói.
“Cho ta tỉnh dạy… ngươi xem lại mình xem. Ngươi nói xem, ta nuôi dạy ngươi bao nhiêu năm. Cho ngươi ăn, cho ngươi mặc. Bây giờ vì một cái nữ nhân mới gặp chưa đến vài ngày muốn cùng ta đoạn tuyệt. Mộc Uyển Thanh cho ta tỉnh lại, trả lại cho ta cái đồ đệ ngoan… cho tỉnh lại….” Tần Hồng Miên tức giận một tay đưa tới tát mạnh vào Mộc Uyển Thanh mặt khiến nàng ngã gục trên giường.
“Sư phụ… sau cái tát này… chúng ta ân sư quan hệ đoạn tuyệt đi. Thứ lỗi cho đệ tử bất hiếu… không thể làm tròn bổn phận… phục sự người… kiếp sau xin trả lại người… vậy nên để ta đi tìm hắn đi được không?” Mộc Uyển Thanh khóe miệng có chút máu, kéo mình xuống dưới đất quỳ xuống đối với Tần Hồng Miên liên tục dập đầu ba cái. Nước mắt cũng chàn ra đến khóe mi.
“Đồ đệ ngốc… ngươi điên rồi… vì một cái người đã chết đáng sao?” Tần Hồng Miên nước mắt đều lăn dài xuống nói. Tình nghĩa sư đồ chẳng lẽ chỉ đến vậy?
“Đáng… ta nợ nàng… cũng phụ nàng. Nếu nàng đã đến Cửu Trùng Thiên, ta cũng nguyện tìm đến. Nàng ở đâu, ta ở đó, một kiếp không được, thì vạn kiếp. Ta thích nàng vô bất vô hối, cửu biệt ly cũng chẳng biệt ly. Sư phụ… bỏ mặc ta đi, coi như cho đệ tử người một cái ân huệ, về sau, ta nguyện đời đời kiếp kiếp làm trâu làm ngựa trả nợ cho người.” Mộc Uyển Thanh nước mắt rơi thấm xuống đất, đầu không có ngửng dạy chỉ cúi gằm xuống không ngẩng lên.
“Kể từ bây giờ… ngươi sống… hay chết…. ta Tần Hồng Miên, quyết không quan tâm đến. Tình sư đồ ân đoạn nghĩa tuyệt… từ đây. Ngươi không nợ ta, ta không nợ ngươi. Nếu như trái lời, vạn kiếp oanh diệt. Uyển Thanh đây là lần cuối cùng ta lấy danh nghĩa sư phụ khuyên bảo ngươi. Sẽ không còn có lần sau.” Tần Hồng Miên đều rơi lệ hoa tuyệt tình nói.
Nàng biết rõ, nếu như hôm nay không chịu chấp nhận Mộc Uyển Thanh yêu cầu, nàng nhất định lấy cái chết của mình cho nàng trả nợ. Thà đoạn đi cánh tay này… còn hơn để nàng tìm đến cái chết.
“Tạ ơn sư phụ… sư phụ… người khóc sao?” Mộc Uyển Thanh dập đầu ngẩng lên nhìn đến sư phụ mình. Lần đầu tiên trong đời, nàng thấy sư phụ mình, người mạnh mẽ hơn ai hết rơi nước mắt… mà lại vì nàng.
“Ta cần gì phải khóc vì ngươi chứ? Ăn uống đầy đủ vào, ngươi còn muốn đi tìm thi thể nàng, thì không nên tự ngược đãi bản thân. Đống bánh này bẩn rồi, ta không muốn ăn, đống thuốc kia ta cũng không dùng đến, ngươi muốn thì lấy đi.” Tần Hồng Miên lạnh lùng chỉ mấy thứ xung quanh sau đó liền đi ra ngoài, không có trở lại, nàng nép tại một góc khóc thầm. Không muốn cho Mộc Uyển Thanh thấy mình yếu đuối. Nàng muốn giữ lại cho nữ nhi của mình một hình tượng thật tốt đẹp. Một cái sư phụ mạnh mẽ.
“Sư phụ… người vẫn thật quan tâm ta… kiếp này ta cũng nợ người quá nhiều. Xin lỗi.” Mộc Uyển Thanh thất thần nhìn những thứ xung quanh không khỏi khóc lên cắn răng nấc lên từng tiếng cô độc quạnh hiu.
Nàng đều biết trong cơn tán loạn đó, nàng thấy rất rõ, Diệp Thần bị sét đánh trúng, đại lôi đánh vào người, không còn xác, có khi còn hồn bay phạch tán, nhưng nàng không chấp nhận được. Nàng biết không có nghĩa là nàng có thể. Buông tay đôi khi còn đau hơn cả nắm chặt lấy. Dù có đau cũng chẳng thể rời xa.
“Thật sự là giấc mơ sao?” Mộc Uyển Thanh sờ lên tấm giường như nghĩ lại tới ai đó rất quen thuộc giống như đã tới, lại giống như đã đi. Ánh mắt không khỏi tịch liêu cô đọng.
“Đây là… cây châm này...” Mộc Uyển Thanh bỗng nhiên chú ý đến cây châm đặt ở trên giường. Tay lập tức cầm lấy… cái này cây châm là của nam nhân. Nhưng trước nàng nằm ngủ vốn rõ ràng không có. Với lại cây châm này rất giống với cái mà trước đây Diệp Thần đeo trước đây, bên trên còn có thói quen của hắn khắc một chữ Diệp vào đó.
“Là nàng… nàng nhất định đã ghé qua đây… Diệp Lang… nàng nhất định còn sống… là nàng ghé qua thăm ta...” Mộc Uyển Thanh lập tức ôm cây châm vào lòng nói bi thống khóc lên, lập tức chạy ra ngoài thật nhanh, đến nỗi vấc ngã trên mặt đất, vẫn cố gắng tiếp tục đứng dạy lao ra ngoài.
“Diệp Lang… ngươi ở đâu… Diệp Lang ta biết ngươi đã đến… tại sao không ra gặp ta… Diệp Lang… ta biết ngươi còn sống… làm ơn xuất hiện đi… ta sai rồi… Diệp Lang.... ta thực biết mình sai rồi…. cũng hối hận rồi...” Mộc Uyển Thanh yếu đuối tại trên mặt đất xụi lơ khóc rất thảm thương kêu gào.
“Tại sao không ra gặp ta chứ? Vẫn còn hận ta sao….?” Mộc Uyển Thanh ôm cây châm vào lòng đau đớn nói.
“Uyển Thanh...” Tần Hồng Miên từ xa nhìn nữ nhi như vậy trong lòng lập tức vô cùng đua đớn. Nàng muốn đi lên, nhưng lại không dám đi lên, vì sợ nếu tiến lên một bước… sẽ trở thành người thừa… nhưng lùi một bước… lại sợ trở thành người xa lạ. Vậy nên nàng đứng yên tại chỗ nhìn đến từ phía xa.
“Ta không cần ngươi tha thứ cho ta… chỉ cần gặp ta là đủ rồi…cho ta một lần được thấy ngươi vẫn còn tốt… là ta đủ mãn nguyện rồi… Diệp Lang… Diệp..” Mộc Uyển Thanh đều khóc đến ngất đi xụi lơ nằm trên mặt đất.
“Uyển Thanh… Uyển Thanh… ngươi không sao chứ? Uyển Thanh… đứa con gái ngốc này. Đến cả bản thân mình cũng không biết giữ gìn...” Tần Hồng Miên thấy vậy lập tức lao tới nhấc nàng vào lòng. Sau đó sờ lên vén nàng cái tóc, đưa nàng vào giường.
Tại trên đường lên Tiêu Dao phái lúc này.
“Hắt xì… thật không biết mỹ nhân nào gọi tên bổn giáo chủ lúc này.” Diệp Tiểu Y liên tục hắt hơi xoa xoa mũi nói.
“Giáo chủ… ngươi lại tự mình đa tình nữa rồi.” Thạch Thanh Lộ khinh bỉ nói.
“E hèm… Thanh Lộ, có phải ngươi nghĩ bổn giáo chủ? Nên ta mới hắt xì hơi như vậy hả?” Diệp Tiểu Y mở miệng nói.
“Nào…nào có nha.” Thạch Thanh Lộ lập tức chối.
“Ngươi là đang nghĩ bổn giáo chủ, ham ăn lười biếng, tùy ý, ức hiếp ngươi. Loại vô sỉ hạ lưu, ăn rồi chờ chết đúng không?” Diệp Tiểu Y nhìn nàng nói.
“Rõ ràng ta chỉ nghĩ, giáo chủ ngươi độc được ta tâm ý sao?” Thạch Thanh Lộ lập tức ngạc nhiên nói.
“Bốp, đi về đến môn phái, ngươi tối nay không được ngủ, cho ta chực đêm.” Diệp Tiểu Y gõ đầu nàng nói.
“Giáo chủ, ta sai rồi, ta thực rất mệt có thể hay không đổi cái khác tì nữ hầu hạ ngươi.” Thạch Thanh Lộ lập tức ngửi được mùi nguy hiểm nói.
“Vậy ngươi muốn đi cọ rửa toàn bộ môn phái nhà xí cùng đổ phân. Ta cũng không có ý kiến.” Diệp Tiểu Y mở miệng nói.
“Ta nghĩ vẫn là đi chực tốt.” Thạch Thanh Lộ lập tức mở miệng nói. Đi chực bị chiếm chút tiện nghi, còn đi dọn nhà xí không khác nào địa ngục. Đằng nào, thì hắn cũng sờ qua. Nàng sợ cái gì chứ?
“Ngoan… hắt xì… “ Diệp Tiểu Y sờ sờ nàng đầu nói sau đó liền không dừng được hắt xì.
“Đáng đời… ai bảo ngươi đối với nữ nhân xa lạ hôn. Giờ thì bị lây nàng bệnh cảm. Hừ hừ, đáng đời nhà ngươi.” Thạch Thanh Lộ nhìn Diệp Tiểu Y hắt xì nhớ đến hắn đối với nữ nhân khác hôn môi tức giận nghĩ. Đăng bởi: admin
“Uyển Thanh… Uyển Thanh mau tỉnh dạy… Đừng làm ta sợ… Uyển Thanh… nương hứa sẽ đối tốt với ngươi… mở mắt ra đi Uyển Thanh… ta sai rồi. Ta không nên nhốt con lại, con muốn đi tìm ai… ta đều cho con đi tìm. Uyển Thanh....” Tần Hồng Miên nhanh chóng chạy đến đầu giường ngay cả bánh nướng đem về đều rơi trên mặt đất phía trên.
Nàng thực sự sợ hãi mất đi đứa con gái này. Dù có đối xử với nàng, đôi khi có nghiêm khắc đánh nàng. Nhưng thực sự Tần Hồng Miên đối với Mộc Uyển Thanh vẫn là quan tâm có thừa.
“Tiểu Diệp… đừng xa ta… Tiểu Diệp...” Mộc Uyển Thanh bỗng nhiên cất tiếng khẽ kêu nói.
“Uyển Thanh… tốt quá… cuối cùng con cũng không sao… thật tốt quá… rồi...” Tần Hồng Miên lập tức vui mừng quá đỗi ôm trầm lấy đứa con gái đáng thương này. Đến khi nhắm mắt lại vẫn nghĩ đến cái người chết tiệt kia. Có phải quá ngốc rồi không.
“Sư phụ… Tiểu Diệp đâu? Nàng đến sao? Ta thấy nàng đến gặp ta… nàng có phải ở bên ngoài không? Ta muốn ra xem.” Mộc Uyển Thanh thẫn thờ nhìn xung quanh mở miệng nói.
“Uyển Thanh ngươi vừa tỉnh lại đừng lại xuống giường...” Tần Hồng Miên giữ nàng lại nói.
“Sư phụ… làm ơn… buông ta ra. Ta muốn gặp nàng. Buông ta ra đi. Đừng để ta hận người. Cứ coi như ngươi chưa từng có cái vô dụng đệ tử này. Được sao?” Mộc Uyển Thanh nhìn Tần Hồng Miên ánh mắt vô hồn nói.
“Uyển Thanh… đừng như vậy nữa. Tỉnh lại đi, ta đã vào thành hỏi thăm. Ngày hôm đó, vòi rồng quấn quanh, cửu trùng thiên ba vạn dặm không thứ gì có thể sống sót. Ngươi đừng hi vọng nữa.” Tần Hồng Miên tuyệt tình nói. Vốn dĩ nàng không muốn nói. Nhưng thà để nhi nữ đau một lần. Còn hơn cả đời đều đau.
“Sư phụ… ngươi nói dối… ta không tin. Hắn sẽ sống, hắn nhất định sẽ sống sót. Ta vừa thấy hắn đến. Còn ôm ta… người chắc chắn muốn lừa ta. Sư phụ ta sẽ không bao giờ nói dối… không được… ta muốn đi tìm nàng… ta muốn đi...” Mộc Uyển Thanh lập tức muốn chạy rời khỏi đây nói.
“Cho ta tỉnh dạy… ngươi xem lại mình xem. Ngươi nói xem, ta nuôi dạy ngươi bao nhiêu năm. Cho ngươi ăn, cho ngươi mặc. Bây giờ vì một cái nữ nhân mới gặp chưa đến vài ngày muốn cùng ta đoạn tuyệt. Mộc Uyển Thanh cho ta tỉnh lại, trả lại cho ta cái đồ đệ ngoan… cho tỉnh lại….” Tần Hồng Miên tức giận một tay đưa tới tát mạnh vào Mộc Uyển Thanh mặt khiến nàng ngã gục trên giường.
“Sư phụ… sau cái tát này… chúng ta ân sư quan hệ đoạn tuyệt đi. Thứ lỗi cho đệ tử bất hiếu… không thể làm tròn bổn phận… phục sự người… kiếp sau xin trả lại người… vậy nên để ta đi tìm hắn đi được không?” Mộc Uyển Thanh khóe miệng có chút máu, kéo mình xuống dưới đất quỳ xuống đối với Tần Hồng Miên liên tục dập đầu ba cái. Nước mắt cũng chàn ra đến khóe mi.
“Đồ đệ ngốc… ngươi điên rồi… vì một cái người đã chết đáng sao?” Tần Hồng Miên nước mắt đều lăn dài xuống nói. Tình nghĩa sư đồ chẳng lẽ chỉ đến vậy?
“Đáng… ta nợ nàng… cũng phụ nàng. Nếu nàng đã đến Cửu Trùng Thiên, ta cũng nguyện tìm đến. Nàng ở đâu, ta ở đó, một kiếp không được, thì vạn kiếp. Ta thích nàng vô bất vô hối, cửu biệt ly cũng chẳng biệt ly. Sư phụ… bỏ mặc ta đi, coi như cho đệ tử người một cái ân huệ, về sau, ta nguyện đời đời kiếp kiếp làm trâu làm ngựa trả nợ cho người.” Mộc Uyển Thanh nước mắt rơi thấm xuống đất, đầu không có ngửng dạy chỉ cúi gằm xuống không ngẩng lên.
“Kể từ bây giờ… ngươi sống… hay chết…. ta Tần Hồng Miên, quyết không quan tâm đến. Tình sư đồ ân đoạn nghĩa tuyệt… từ đây. Ngươi không nợ ta, ta không nợ ngươi. Nếu như trái lời, vạn kiếp oanh diệt. Uyển Thanh đây là lần cuối cùng ta lấy danh nghĩa sư phụ khuyên bảo ngươi. Sẽ không còn có lần sau.” Tần Hồng Miên đều rơi lệ hoa tuyệt tình nói.
Nàng biết rõ, nếu như hôm nay không chịu chấp nhận Mộc Uyển Thanh yêu cầu, nàng nhất định lấy cái chết của mình cho nàng trả nợ. Thà đoạn đi cánh tay này… còn hơn để nàng tìm đến cái chết.
“Tạ ơn sư phụ… sư phụ… người khóc sao?” Mộc Uyển Thanh dập đầu ngẩng lên nhìn đến sư phụ mình. Lần đầu tiên trong đời, nàng thấy sư phụ mình, người mạnh mẽ hơn ai hết rơi nước mắt… mà lại vì nàng.
“Ta cần gì phải khóc vì ngươi chứ? Ăn uống đầy đủ vào, ngươi còn muốn đi tìm thi thể nàng, thì không nên tự ngược đãi bản thân. Đống bánh này bẩn rồi, ta không muốn ăn, đống thuốc kia ta cũng không dùng đến, ngươi muốn thì lấy đi.” Tần Hồng Miên lạnh lùng chỉ mấy thứ xung quanh sau đó liền đi ra ngoài, không có trở lại, nàng nép tại một góc khóc thầm. Không muốn cho Mộc Uyển Thanh thấy mình yếu đuối. Nàng muốn giữ lại cho nữ nhi của mình một hình tượng thật tốt đẹp. Một cái sư phụ mạnh mẽ.
“Sư phụ… người vẫn thật quan tâm ta… kiếp này ta cũng nợ người quá nhiều. Xin lỗi.” Mộc Uyển Thanh thất thần nhìn những thứ xung quanh không khỏi khóc lên cắn răng nấc lên từng tiếng cô độc quạnh hiu.
Nàng đều biết trong cơn tán loạn đó, nàng thấy rất rõ, Diệp Thần bị sét đánh trúng, đại lôi đánh vào người, không còn xác, có khi còn hồn bay phạch tán, nhưng nàng không chấp nhận được. Nàng biết không có nghĩa là nàng có thể. Buông tay đôi khi còn đau hơn cả nắm chặt lấy. Dù có đau cũng chẳng thể rời xa.
“Thật sự là giấc mơ sao?” Mộc Uyển Thanh sờ lên tấm giường như nghĩ lại tới ai đó rất quen thuộc giống như đã tới, lại giống như đã đi. Ánh mắt không khỏi tịch liêu cô đọng.
“Đây là… cây châm này...” Mộc Uyển Thanh bỗng nhiên chú ý đến cây châm đặt ở trên giường. Tay lập tức cầm lấy… cái này cây châm là của nam nhân. Nhưng trước nàng nằm ngủ vốn rõ ràng không có. Với lại cây châm này rất giống với cái mà trước đây Diệp Thần đeo trước đây, bên trên còn có thói quen của hắn khắc một chữ Diệp vào đó.
“Là nàng… nàng nhất định đã ghé qua đây… Diệp Lang… nàng nhất định còn sống… là nàng ghé qua thăm ta...” Mộc Uyển Thanh lập tức ôm cây châm vào lòng nói bi thống khóc lên, lập tức chạy ra ngoài thật nhanh, đến nỗi vấc ngã trên mặt đất, vẫn cố gắng tiếp tục đứng dạy lao ra ngoài.
“Diệp Lang… ngươi ở đâu… Diệp Lang ta biết ngươi đã đến… tại sao không ra gặp ta… Diệp Lang… ta biết ngươi còn sống… làm ơn xuất hiện đi… ta sai rồi… Diệp Lang.... ta thực biết mình sai rồi…. cũng hối hận rồi...” Mộc Uyển Thanh yếu đuối tại trên mặt đất xụi lơ khóc rất thảm thương kêu gào.
“Tại sao không ra gặp ta chứ? Vẫn còn hận ta sao….?” Mộc Uyển Thanh ôm cây châm vào lòng đau đớn nói.
“Uyển Thanh...” Tần Hồng Miên từ xa nhìn nữ nhi như vậy trong lòng lập tức vô cùng đua đớn. Nàng muốn đi lên, nhưng lại không dám đi lên, vì sợ nếu tiến lên một bước… sẽ trở thành người thừa… nhưng lùi một bước… lại sợ trở thành người xa lạ. Vậy nên nàng đứng yên tại chỗ nhìn đến từ phía xa.
“Ta không cần ngươi tha thứ cho ta… chỉ cần gặp ta là đủ rồi…cho ta một lần được thấy ngươi vẫn còn tốt… là ta đủ mãn nguyện rồi… Diệp Lang… Diệp..” Mộc Uyển Thanh đều khóc đến ngất đi xụi lơ nằm trên mặt đất.
“Uyển Thanh… Uyển Thanh… ngươi không sao chứ? Uyển Thanh… đứa con gái ngốc này. Đến cả bản thân mình cũng không biết giữ gìn...” Tần Hồng Miên thấy vậy lập tức lao tới nhấc nàng vào lòng. Sau đó sờ lên vén nàng cái tóc, đưa nàng vào giường.
Tại trên đường lên Tiêu Dao phái lúc này.
“Hắt xì… thật không biết mỹ nhân nào gọi tên bổn giáo chủ lúc này.” Diệp Tiểu Y liên tục hắt hơi xoa xoa mũi nói.
“Giáo chủ… ngươi lại tự mình đa tình nữa rồi.” Thạch Thanh Lộ khinh bỉ nói.
“E hèm… Thanh Lộ, có phải ngươi nghĩ bổn giáo chủ? Nên ta mới hắt xì hơi như vậy hả?” Diệp Tiểu Y mở miệng nói.
“Nào…nào có nha.” Thạch Thanh Lộ lập tức chối.
“Ngươi là đang nghĩ bổn giáo chủ, ham ăn lười biếng, tùy ý, ức hiếp ngươi. Loại vô sỉ hạ lưu, ăn rồi chờ chết đúng không?” Diệp Tiểu Y nhìn nàng nói.
“Rõ ràng ta chỉ nghĩ, giáo chủ ngươi độc được ta tâm ý sao?” Thạch Thanh Lộ lập tức ngạc nhiên nói.
“Bốp, đi về đến môn phái, ngươi tối nay không được ngủ, cho ta chực đêm.” Diệp Tiểu Y gõ đầu nàng nói.
“Giáo chủ, ta sai rồi, ta thực rất mệt có thể hay không đổi cái khác tì nữ hầu hạ ngươi.” Thạch Thanh Lộ lập tức ngửi được mùi nguy hiểm nói.
“Vậy ngươi muốn đi cọ rửa toàn bộ môn phái nhà xí cùng đổ phân. Ta cũng không có ý kiến.” Diệp Tiểu Y mở miệng nói.
“Ta nghĩ vẫn là đi chực tốt.” Thạch Thanh Lộ lập tức mở miệng nói. Đi chực bị chiếm chút tiện nghi, còn đi dọn nhà xí không khác nào địa ngục. Đằng nào, thì hắn cũng sờ qua. Nàng sợ cái gì chứ?
“Ngoan… hắt xì… “ Diệp Tiểu Y sờ sờ nàng đầu nói sau đó liền không dừng được hắt xì.
“Đáng đời… ai bảo ngươi đối với nữ nhân xa lạ hôn. Giờ thì bị lây nàng bệnh cảm. Hừ hừ, đáng đời nhà ngươi.” Thạch Thanh Lộ nhìn Diệp Tiểu Y hắt xì nhớ đến hắn đối với nữ nhân khác hôn môi tức giận nghĩ. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.