Chương 7:
Thượng Tương Ti Lệnh
29/03/2024
Biến hóa của Thiên Địa Vô Tướng, cho dù có là người tu đạo có năng lực cao cường cũng tuyệt đối không có khả năng nhìn ra manh mối.
Ngọn lửa thiêu đốt, nhanh chóng kinh động đến tu sĩ đến đây để tìm kiếm Sở Vân Mặc.
“Thiếu gia, người, người không sao chứ?"
Nữ tử đi đầu nhìn Cổ Trình Thành đang giả danh ở trước mắt, lo lắng hỏi.
Nhìn trộm ký ức của Sở Vân Mặc, Cổ Trình Thành nhận biết nàng ta.
Đây là thị nữ bên người mẫu thân Sở Vân Mặc, Diệp Hàm, là người có thể đánh được cương thi.
"Hàm Di, ta không sao, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn có chuyện luẩn quẩn trong lòng... Đi thôi, chúng ta về Đạp Vân tông".
Cổ Trình Thành nhẹ giọng nói, ánh mắt liếc qua cái đầu bị cháy đen không nhìn rõ, chậm rãi đi đến thiên hạc ở bên cạnh Diệp Hàm.
"A, được".
Diệp Hàm sửng sốt một lát, nàng ta nghi hoặc nhìn Cổ Trình Thành, lại nhìn thoáng qua thi thể đang bị thiêu.
Nàng ta không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng nàng ta cảm giác được thiếu gia đã xảy ra thay đổi rất lớn.
Nàng ta không tò mò xem thi thể bị thiêu là của ai, nếu muốn nàng ta biết, thì thiếu gia sẽ tự nhiên nói, là hạ nhân, chuyện kiêng kỵ nhất là tự cho rằng mình thông minh.
Gió lốc vạn dặm, tung hoành Cửu Châu, thiên địa mênh mông, kinh thiên đạp vân.
Thiên Hạc rơi xuống, Cổ Trình Thành nhìn Đạp Vân Tông rộng lớn uy nghiêm trước mặt, so với Vấn Tiên Tông mịt mờ sương mù, Đạp Vân Tông mang đến cho người ta một loại cảm giác kiêu ngạo muốn tranh đoạt với trời.
Khi hắn mang theo hộ vệ của Sở gia bước vào Đạp Vân Tông, hắn có thể cảm giác được, dọc đường có rất nhiều đệ tử đều có ánh mắt rất kỳ quái.
Thiên Uy, đúng là một vụ bê bối!
Tuy nhiên, vì địa vị của Sở Vân Mặc nên phần lớn đệ tử cũng không dám trực tiếp chế giễu hắn.
Tiếng xì xào không ngừng vang lên, nhưng Cổ Trình Thành lại trực tiếp làm lơ, hẳn cũng đâu phải Sở Vân Mặc thật sự, càng không phải bị Thiên Uy gì đó.
Trên đường đi vào nội tông của Đạp Vân Tông, một nhóm người tình cờ đi ra từ nội điện vừa nói vừa cười.
“Sở Vân Mặc?"
"Sư huynh Vân Mặc?”
Một đám người kinh ngạc nhìn Sở Vân Mặc.
Thành thật mà nói, Sở Vân Mặc ở các phương diện khác cũng không tệ, ngoại trừ điểm yếu Thiên Uy, hắn sinh ra trong Sở gia, là đệ nhất mỹ nam ở Đạp Vân Tông, tư chất của hắn cũng rất tốt.
Cổ Trình Thành nhìn những người trước mặt, bởi vì ký ức mà hắn có được đều là vụn vặt, cho nên những người trước mắt này hắn không biết hết toàn bộ.
Nhưng người nam nhân đứng thứ ba bên trái, chính là Thẩm Khách đã phản bội Sở Vân Mặc.
Còn cô gái ở phía bên phải đang được mọi người vây quanh là người có hôn ước với Sở Vân Mặc, Lạc Linh Hi.
"Ngươi thật sự đã trở lại?”
Thẩm Khách không nhịn được mà nói.
"Ta trở về làm ngươi rất kinh ngạc sao?"
Cổ Trình Thành thờ ơ nhìn Thẩm Khách
"Đúng thật là có chút kinh ngạc, ta tưởng ngươi chịu không nổi đả kích, nên đi tìm cái chết. Theo hiểu biết của ta thì ngươi không kiên cường đến thế đâu".
Thẩm Khách nghe vậy sửng sốt, sau đó nói đùa.
Hắn ta làm chuyện không đúng với Sở Vân Mặc, hai người vốn đã mâu thuẫn, hắn ta cũng không cần phải làm bộ làm tịch.
Thẩm gia của hắn ta tuy rằng không bằng Sở gia, nhưng cũng không đến mức không dám đắc tội Sở Vân Mặc.
“Loại cặn bã phản bội bằng hữu như ngươi còn chưa chết, làm sao ta có thể chết được?”
“Phản bội bằng hữu?”
Thẩm Khách không cam tâm: “Chẳng lẽ muốn ta nhìn người mà mình ái mộ nhảy vào hố lửa sao?”
“Sở Vân Mặc, ngay cả bản lĩnh đàn ông ngươi đều không có, ngươi cũng xứng đáng thành hôn sao?"
Vừa nói, Thẩm Khách vừa trìu mến nhìn về phía Lạc Linh Hi cách đó không xa, trong khi trên mặt Lạc Linh Hi lại không có biểu tình gì.
"ồn ào!”
Cổ Trình Thành nhẹ nhàng nói một tiếng, nhảy lên, đá vào không trung, đá mạnh xuống.
“Dám ra tay với ta? Ngươi cũng xứng!”
Thẩm Khách hừ lạnh một tiếng, tay phải hóa thành móng vuốt, đột nhiên tóm lấy chân Cổ Trình Thành.
Đạp Vân Tông trọng võ, chỉ cần không giết người, không đánh người khác tàn phế, đánh nhau một chút cũng không sao.
Bùm!
Vẻ mặt vốn vô cùng tự tin của Thẩm Khách lập tức tái nhợt, sức mạnh này, sao có thể có chứ!
Bốp!
Hai chân Cổ Trình Thành ép cánh tay của Thẩm Khách xuống, sau đó đập mạnh vào sau đầu hắn ta.
Thẩm Khách hét lên rồi ngã gục, trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất.
Cổ Trình Thành đáp xuống, dùng một chân giẫm lên đầu Thẩm Khách: “Ngươi, chỉ có thế này thôi sao?”
Mọi người đột nhiên choáng váng.
"Đây là Sở Vân Mặc?”
Có người không nhịn được lẩm bẩm, ai không biết Sở Vân Mặc tính tình yếu đuối, không thích tranh đấu, bởi vì hắn rất ít ra tay, nên để lại cho người ta ấn tượng hẳn không đủ mạnh.
"Gặp phải biến cố lớn, không chết thì sẽ trưởng thành, con chó bị dồn vào bước đường cùng cũng sẽ cắn người!”
"Mạnh quá! Tuy rằng là Thiên Uy, nhưng nếu một ngày nào đó đạt tới đỉnh cao, chưa chắc không thể giải quyết được khuyết điểm của thân thể”.
Ngọn lửa thiêu đốt, nhanh chóng kinh động đến tu sĩ đến đây để tìm kiếm Sở Vân Mặc.
“Thiếu gia, người, người không sao chứ?"
Nữ tử đi đầu nhìn Cổ Trình Thành đang giả danh ở trước mắt, lo lắng hỏi.
Nhìn trộm ký ức của Sở Vân Mặc, Cổ Trình Thành nhận biết nàng ta.
Đây là thị nữ bên người mẫu thân Sở Vân Mặc, Diệp Hàm, là người có thể đánh được cương thi.
"Hàm Di, ta không sao, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn có chuyện luẩn quẩn trong lòng... Đi thôi, chúng ta về Đạp Vân tông".
Cổ Trình Thành nhẹ giọng nói, ánh mắt liếc qua cái đầu bị cháy đen không nhìn rõ, chậm rãi đi đến thiên hạc ở bên cạnh Diệp Hàm.
"A, được".
Diệp Hàm sửng sốt một lát, nàng ta nghi hoặc nhìn Cổ Trình Thành, lại nhìn thoáng qua thi thể đang bị thiêu.
Nàng ta không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng nàng ta cảm giác được thiếu gia đã xảy ra thay đổi rất lớn.
Nàng ta không tò mò xem thi thể bị thiêu là của ai, nếu muốn nàng ta biết, thì thiếu gia sẽ tự nhiên nói, là hạ nhân, chuyện kiêng kỵ nhất là tự cho rằng mình thông minh.
Gió lốc vạn dặm, tung hoành Cửu Châu, thiên địa mênh mông, kinh thiên đạp vân.
Thiên Hạc rơi xuống, Cổ Trình Thành nhìn Đạp Vân Tông rộng lớn uy nghiêm trước mặt, so với Vấn Tiên Tông mịt mờ sương mù, Đạp Vân Tông mang đến cho người ta một loại cảm giác kiêu ngạo muốn tranh đoạt với trời.
Khi hắn mang theo hộ vệ của Sở gia bước vào Đạp Vân Tông, hắn có thể cảm giác được, dọc đường có rất nhiều đệ tử đều có ánh mắt rất kỳ quái.
Thiên Uy, đúng là một vụ bê bối!
Tuy nhiên, vì địa vị của Sở Vân Mặc nên phần lớn đệ tử cũng không dám trực tiếp chế giễu hắn.
Tiếng xì xào không ngừng vang lên, nhưng Cổ Trình Thành lại trực tiếp làm lơ, hẳn cũng đâu phải Sở Vân Mặc thật sự, càng không phải bị Thiên Uy gì đó.
Trên đường đi vào nội tông của Đạp Vân Tông, một nhóm người tình cờ đi ra từ nội điện vừa nói vừa cười.
“Sở Vân Mặc?"
"Sư huynh Vân Mặc?”
Một đám người kinh ngạc nhìn Sở Vân Mặc.
Thành thật mà nói, Sở Vân Mặc ở các phương diện khác cũng không tệ, ngoại trừ điểm yếu Thiên Uy, hắn sinh ra trong Sở gia, là đệ nhất mỹ nam ở Đạp Vân Tông, tư chất của hắn cũng rất tốt.
Cổ Trình Thành nhìn những người trước mặt, bởi vì ký ức mà hắn có được đều là vụn vặt, cho nên những người trước mắt này hắn không biết hết toàn bộ.
Nhưng người nam nhân đứng thứ ba bên trái, chính là Thẩm Khách đã phản bội Sở Vân Mặc.
Còn cô gái ở phía bên phải đang được mọi người vây quanh là người có hôn ước với Sở Vân Mặc, Lạc Linh Hi.
"Ngươi thật sự đã trở lại?”
Thẩm Khách không nhịn được mà nói.
"Ta trở về làm ngươi rất kinh ngạc sao?"
Cổ Trình Thành thờ ơ nhìn Thẩm Khách
"Đúng thật là có chút kinh ngạc, ta tưởng ngươi chịu không nổi đả kích, nên đi tìm cái chết. Theo hiểu biết của ta thì ngươi không kiên cường đến thế đâu".
Thẩm Khách nghe vậy sửng sốt, sau đó nói đùa.
Hắn ta làm chuyện không đúng với Sở Vân Mặc, hai người vốn đã mâu thuẫn, hắn ta cũng không cần phải làm bộ làm tịch.
Thẩm gia của hắn ta tuy rằng không bằng Sở gia, nhưng cũng không đến mức không dám đắc tội Sở Vân Mặc.
“Loại cặn bã phản bội bằng hữu như ngươi còn chưa chết, làm sao ta có thể chết được?”
“Phản bội bằng hữu?”
Thẩm Khách không cam tâm: “Chẳng lẽ muốn ta nhìn người mà mình ái mộ nhảy vào hố lửa sao?”
“Sở Vân Mặc, ngay cả bản lĩnh đàn ông ngươi đều không có, ngươi cũng xứng đáng thành hôn sao?"
Vừa nói, Thẩm Khách vừa trìu mến nhìn về phía Lạc Linh Hi cách đó không xa, trong khi trên mặt Lạc Linh Hi lại không có biểu tình gì.
"ồn ào!”
Cổ Trình Thành nhẹ nhàng nói một tiếng, nhảy lên, đá vào không trung, đá mạnh xuống.
“Dám ra tay với ta? Ngươi cũng xứng!”
Thẩm Khách hừ lạnh một tiếng, tay phải hóa thành móng vuốt, đột nhiên tóm lấy chân Cổ Trình Thành.
Đạp Vân Tông trọng võ, chỉ cần không giết người, không đánh người khác tàn phế, đánh nhau một chút cũng không sao.
Bùm!
Vẻ mặt vốn vô cùng tự tin của Thẩm Khách lập tức tái nhợt, sức mạnh này, sao có thể có chứ!
Bốp!
Hai chân Cổ Trình Thành ép cánh tay của Thẩm Khách xuống, sau đó đập mạnh vào sau đầu hắn ta.
Thẩm Khách hét lên rồi ngã gục, trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất.
Cổ Trình Thành đáp xuống, dùng một chân giẫm lên đầu Thẩm Khách: “Ngươi, chỉ có thế này thôi sao?”
Mọi người đột nhiên choáng váng.
"Đây là Sở Vân Mặc?”
Có người không nhịn được lẩm bẩm, ai không biết Sở Vân Mặc tính tình yếu đuối, không thích tranh đấu, bởi vì hắn rất ít ra tay, nên để lại cho người ta ấn tượng hẳn không đủ mạnh.
"Gặp phải biến cố lớn, không chết thì sẽ trưởng thành, con chó bị dồn vào bước đường cùng cũng sẽ cắn người!”
"Mạnh quá! Tuy rằng là Thiên Uy, nhưng nếu một ngày nào đó đạt tới đỉnh cao, chưa chắc không thể giải quyết được khuyết điểm của thân thể”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.