Chương 20
Vô Ưu 95
04/02/2024
“Thi khí.” Ông nhìn về phía vết thương trên mu bàn chân bị cái đầu kia cắn xé ra của Khương Vọng, duỗi ngón trỏ ra, một cái gai nhọn màu xanh đã được ngưng tụ thành.
Lúc này Khương Vọng mới chú ý tới, miệng vết thương trên chân mình đã sinh mủ, bắt đầu có máu đen, trong lòng hắn không khỏi sợ hãi.
“Nuốt gai độc – đạo thuật trung phẩm bậc Bính (1). Môn đạo thuật này rất thực dụng, có thể dùng đến trung giai.”
Đổng A vừa thuận miệng giải thích, vừa điểm nhẹ ngón trỏ.
Ngoài các đạo thuật siêu cấp, đạo thuật bình thường chia làm bốn bậc mười hai phẩm. Biến đạo thuật vồ cùng mênh mông, dùng cả một đời cũng không cách nào thăm dò hết được. Mồi một tu giả Đạo môn đạp lên con đường siêu phàm, nhất định phải rõ ràng chính mình thích hợp với đạo thuật dạng gì nhất, cũng phải không ngừng chiến đấu tìm tòi, hình thành hệ thống chiến đấu của chính mình.
Chiếc gai nhọn trong vết thương nơi mu bàn chân của Khương Vọng dần biến đen với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được. Chỉ sau mấy hô hấp, chiếc gai xanh biếc da hoàn toàn biến thành đen nhánh, mà chồ vết thương kia đã không còn màu xanh đen nữa mà là đang chảy ra máu đỏ tươi.
Khương Vọng vội xé một góc áo, băng bó vết
thương lại.
Lê Kiếm Thu chỉ im lặng đứng bên cạnh, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Lúc này Đổng A mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Khương Vọng dùng những từ ngữ ngắn gọn nhất thuật lại hết mọi chuyện rồi im lặng đứng đó. Hắn tin tưởng, cũng chỉ có thể tin tưởng, Viện trưởng Đạo viện thành Phong Lâm sẽ cho hắn một câu trả lời thích đáng về việc bị ám sát tại Đạo viện này.
Đổng A hơi nhếch khóe môi lên, bởi vì biểu tình của ông nghiêm túc, nên khiến cho nụ cười mỉm này vô cùng rét lạnh.
“Bàng môn tà đạo, dám đến Đạo viện thành Phong Lâm tác quái, đây là không xem Đạo viện ra gì, không xem Đổng A ta ra gì!”
Đạo bào ông mở rộng, năm ngón tay giương ra, phủ xuống mặt đất!
“Bích Ngọc Lung!”
Lấy năm ngón tay của ồng làm trung tâm, lực lượng vô hình thuộc về Mộc đạo nhanh chóng lan ra bốn phương tám hướng.
Tất cả cửa lớn của tòa Đạo viện ầm ‘âm đóng lại! Đồng thời dây leo cùng cành cây mọc ra, điên cuồng bành trướng.
Trên tường viện, dây thường xuân như trường xà vọt lên, đan xen vào nhau ở trong không trung.
Tất cả đồ gồ bên trong cả tòa Đạo viện đều phát
sinh dị biến.
Ghế gồ mọc cành, cửa gồ giương vuốt, cây to phá đất, bụi gai múa loạn!
Trong nháy mắt cả tòa Phong Lâm Đạo viện đã biến thành một lồng giam màu xanh ngay trong màn đêm!
Một màn nói ra tuy chậm, nhưng từ lúc Khương Vọng chạy thẳng tới nội viện, rồi đến khi Đống A ra tay, mọi thứ chỉ phát sinh trong thời gian cực ngắn.
Ngay trong không trung bị Đằng Xà vây kín phía trước, một cái bóng mờ nhanh chóng tách ra được một khoảng, lấy tốc độ cực nhanh bay lên trời, muốn bỏ trốn.
Vèo! Vèo! Vèo!
Vô số cành cây nhanh chóng vụt ra, chỉ trong nháy mắt xuyên qua cái bóng đó!
Cả cơ thế của người kia bị đâm liên tục trên không trung, cho đến khi những cành cây nhọn dữ tợn dừng lại, mới chậm rãi rơi từ trên xuống. Từ đầu đến chân đều chi chít lỗ máu, đã mất mạng từ lâu.
Cả tòa đạo viện lặng yên không tiếng động, dù là đệ tử ngoại viện hay là đệ tử nội viện cũng dều bị một màn này làm cho sửng sốt.
Khương Vọng thấy vậy nheo mắt: ‘Tên yêu nhân tà đạo quỷ dị kia lại chết đơn giản vậy ư?”
Đổng A nhìn cũng không thèm nhìn một cái, hờ hững nói: “Còn lại một tên vần đang lấn trốn?”
“Buồn cười!” õng bình thản tiến lên, bước từng bước đi lên khống trung:” Mọi thứ bên trong Bích Ngọc Lung ta đều nắm trong lòng bàn tay, tất cả đều tràn đầy sinh cơ, chỉ có mùi vị của ngươi khiến người khác buồn nôn!”
Õng đưa tay phải ra, nhẹ nhàng nắm lại!
Một cửa phòng đột nhiên mọc ra một bàn tay to, nhanh chóng tóm lấy một kẻ đang mặc trang phục của đệ tử ngoại môn. Năm ngón tay cây dài ra, chỉ trong nháy mắt đã trói chặt thân thế của gã ta lại.
Cùng lúc đó, cánh tay cây nhanh chóng duỗi dài, giơ thẳng kẻ đó lên không trung, đưa tới trước mặt Đổng A.
“Nói đi, là ai phái ngươi tới? Dám hành hung tại đạo viện?” Đổng A đưa lưng về phía trời sao, từ trên cao nhìn xuống kẻ thích khách cả gan làm loạn này.
Gió dường như cũng dừng lại, an tĩnh chờ đợi kẻ đó trả lời.
Tên thích khách có diện mạo phổ thông bỗng nhiên nhếch miệng cười một tiếng, cả cái đầu chợt nổ tung!
Đổng A xiết chặt nắm đấm, chỉ trong nháy mắt liền có một lớp màng nước bao lấy những thứ đỏ trắng kia lại, tạo thành một quả cầu nước căng đầy.
Ông lại nhìn cồ thi thể kia một lát, có một hạt giống đang phá đất mà lên, nhanh chóng sinh trưởng, nụ hoa nở ra, biến thành một cái miệng rộng nuốt cả thi thế kia, Đống A thuận tay ném quả cầu nước vào
đó. Cái miệng hoa rộng kia khép lạt co về trong lòng đất.
Hai cỗ thi thể nhanh chóng bị xử lý sạch sẽ, nhưng tức giận trên mặt Đổng A lại càng thêm rõ ràng.
“Hạt giống tu hành của Trang quốc ta, lại bị hại bên trong Đạo viện! Yêu nhân tà đạo lớn mật như thế! Việc này cần phải tra rõ đến cùng! Phủ thành chủ nhất định phải cho bản viện một lời giải thích, không cần biết kẻ chủ mưu phía sau là ai, đều phải giết!”
Tu vi cường giả Ngũ phẩm được phóng thích triệt đế, thanh âm như sấm rền, chấn động toàn thành.
Toàn bộ người trong thành Phong Lâm nghe thấy thế đều biến sắc biến sắc.
Sau đó có một âm thanh cũng vang dội không kém truyền khắp toàn thành, đó là tiếng của Thành chủ thành Phong Lâm – Ngụy Khứ Tật: “Đổng Viện trưởng yên tâm, việc này bản phủ nhất định sẽ đưa ra một lời giải thích rõ ràng! Dù cho có liên quan đến người nào, chuyện gì, một khi bắt được nhất định sẽ qiết khônq tha!”
Lúc này Khương Vọng mới chú ý tới, miệng vết thương trên chân mình đã sinh mủ, bắt đầu có máu đen, trong lòng hắn không khỏi sợ hãi.
“Nuốt gai độc – đạo thuật trung phẩm bậc Bính (1). Môn đạo thuật này rất thực dụng, có thể dùng đến trung giai.”
Đổng A vừa thuận miệng giải thích, vừa điểm nhẹ ngón trỏ.
Ngoài các đạo thuật siêu cấp, đạo thuật bình thường chia làm bốn bậc mười hai phẩm. Biến đạo thuật vồ cùng mênh mông, dùng cả một đời cũng không cách nào thăm dò hết được. Mồi một tu giả Đạo môn đạp lên con đường siêu phàm, nhất định phải rõ ràng chính mình thích hợp với đạo thuật dạng gì nhất, cũng phải không ngừng chiến đấu tìm tòi, hình thành hệ thống chiến đấu của chính mình.
Chiếc gai nhọn trong vết thương nơi mu bàn chân của Khương Vọng dần biến đen với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được. Chỉ sau mấy hô hấp, chiếc gai xanh biếc da hoàn toàn biến thành đen nhánh, mà chồ vết thương kia đã không còn màu xanh đen nữa mà là đang chảy ra máu đỏ tươi.
Khương Vọng vội xé một góc áo, băng bó vết
thương lại.
Lê Kiếm Thu chỉ im lặng đứng bên cạnh, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Lúc này Đổng A mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Khương Vọng dùng những từ ngữ ngắn gọn nhất thuật lại hết mọi chuyện rồi im lặng đứng đó. Hắn tin tưởng, cũng chỉ có thể tin tưởng, Viện trưởng Đạo viện thành Phong Lâm sẽ cho hắn một câu trả lời thích đáng về việc bị ám sát tại Đạo viện này.
Đổng A hơi nhếch khóe môi lên, bởi vì biểu tình của ông nghiêm túc, nên khiến cho nụ cười mỉm này vô cùng rét lạnh.
“Bàng môn tà đạo, dám đến Đạo viện thành Phong Lâm tác quái, đây là không xem Đạo viện ra gì, không xem Đổng A ta ra gì!”
Đạo bào ông mở rộng, năm ngón tay giương ra, phủ xuống mặt đất!
“Bích Ngọc Lung!”
Lấy năm ngón tay của ồng làm trung tâm, lực lượng vô hình thuộc về Mộc đạo nhanh chóng lan ra bốn phương tám hướng.
Tất cả cửa lớn của tòa Đạo viện ầm ‘âm đóng lại! Đồng thời dây leo cùng cành cây mọc ra, điên cuồng bành trướng.
Trên tường viện, dây thường xuân như trường xà vọt lên, đan xen vào nhau ở trong không trung.
Tất cả đồ gồ bên trong cả tòa Đạo viện đều phát
sinh dị biến.
Ghế gồ mọc cành, cửa gồ giương vuốt, cây to phá đất, bụi gai múa loạn!
Trong nháy mắt cả tòa Phong Lâm Đạo viện đã biến thành một lồng giam màu xanh ngay trong màn đêm!
Một màn nói ra tuy chậm, nhưng từ lúc Khương Vọng chạy thẳng tới nội viện, rồi đến khi Đống A ra tay, mọi thứ chỉ phát sinh trong thời gian cực ngắn.
Ngay trong không trung bị Đằng Xà vây kín phía trước, một cái bóng mờ nhanh chóng tách ra được một khoảng, lấy tốc độ cực nhanh bay lên trời, muốn bỏ trốn.
Vèo! Vèo! Vèo!
Vô số cành cây nhanh chóng vụt ra, chỉ trong nháy mắt xuyên qua cái bóng đó!
Cả cơ thế của người kia bị đâm liên tục trên không trung, cho đến khi những cành cây nhọn dữ tợn dừng lại, mới chậm rãi rơi từ trên xuống. Từ đầu đến chân đều chi chít lỗ máu, đã mất mạng từ lâu.
Cả tòa đạo viện lặng yên không tiếng động, dù là đệ tử ngoại viện hay là đệ tử nội viện cũng dều bị một màn này làm cho sửng sốt.
Khương Vọng thấy vậy nheo mắt: ‘Tên yêu nhân tà đạo quỷ dị kia lại chết đơn giản vậy ư?”
Đổng A nhìn cũng không thèm nhìn một cái, hờ hững nói: “Còn lại một tên vần đang lấn trốn?”
“Buồn cười!” õng bình thản tiến lên, bước từng bước đi lên khống trung:” Mọi thứ bên trong Bích Ngọc Lung ta đều nắm trong lòng bàn tay, tất cả đều tràn đầy sinh cơ, chỉ có mùi vị của ngươi khiến người khác buồn nôn!”
Õng đưa tay phải ra, nhẹ nhàng nắm lại!
Một cửa phòng đột nhiên mọc ra một bàn tay to, nhanh chóng tóm lấy một kẻ đang mặc trang phục của đệ tử ngoại môn. Năm ngón tay cây dài ra, chỉ trong nháy mắt đã trói chặt thân thế của gã ta lại.
Cùng lúc đó, cánh tay cây nhanh chóng duỗi dài, giơ thẳng kẻ đó lên không trung, đưa tới trước mặt Đổng A.
“Nói đi, là ai phái ngươi tới? Dám hành hung tại đạo viện?” Đổng A đưa lưng về phía trời sao, từ trên cao nhìn xuống kẻ thích khách cả gan làm loạn này.
Gió dường như cũng dừng lại, an tĩnh chờ đợi kẻ đó trả lời.
Tên thích khách có diện mạo phổ thông bỗng nhiên nhếch miệng cười một tiếng, cả cái đầu chợt nổ tung!
Đổng A xiết chặt nắm đấm, chỉ trong nháy mắt liền có một lớp màng nước bao lấy những thứ đỏ trắng kia lại, tạo thành một quả cầu nước căng đầy.
Ông lại nhìn cồ thi thể kia một lát, có một hạt giống đang phá đất mà lên, nhanh chóng sinh trưởng, nụ hoa nở ra, biến thành một cái miệng rộng nuốt cả thi thế kia, Đống A thuận tay ném quả cầu nước vào
đó. Cái miệng hoa rộng kia khép lạt co về trong lòng đất.
Hai cỗ thi thể nhanh chóng bị xử lý sạch sẽ, nhưng tức giận trên mặt Đổng A lại càng thêm rõ ràng.
“Hạt giống tu hành của Trang quốc ta, lại bị hại bên trong Đạo viện! Yêu nhân tà đạo lớn mật như thế! Việc này cần phải tra rõ đến cùng! Phủ thành chủ nhất định phải cho bản viện một lời giải thích, không cần biết kẻ chủ mưu phía sau là ai, đều phải giết!”
Tu vi cường giả Ngũ phẩm được phóng thích triệt đế, thanh âm như sấm rền, chấn động toàn thành.
Toàn bộ người trong thành Phong Lâm nghe thấy thế đều biến sắc biến sắc.
Sau đó có một âm thanh cũng vang dội không kém truyền khắp toàn thành, đó là tiếng của Thành chủ thành Phong Lâm – Ngụy Khứ Tật: “Đổng Viện trưởng yên tâm, việc này bản phủ nhất định sẽ đưa ra một lời giải thích rõ ràng! Dù cho có liên quan đến người nào, chuyện gì, một khi bắt được nhất định sẽ qiết khônq tha!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.