Chương 19: Lắc lìa đầu (1)
Vô Ưu 95
04/02/2024
Nơi này là Phong Lâm Đạo viện, có Đổng A tu vi Ngũ phẩm tọa trấn. Một khi biết có dị động, tất nhiên trấn sát! Vô luận là tà vật quỷ dị gì, thì cũng đều không dám gây ra động tĩnh quá lớn. Nếu có thể khiến nó phải bỏ chạy thì quả thực là thượng sách.
Nhưng cái đầu kia bắn tới với tốc độ quá nhanh, Khương Vọng căn bản không kịp né ra.
Cho nên hắn lui lại mấy bước, đột nhiên nhảy lên trên khồng trung, dồn hai viên đạo nguyên đang có bên trong đạo mạch vào đùi phải, sau đó vặn người, quật lại một trước trong không trung!
Dưới sự thôi động của Đạo nguyên, một cước này của hắn có sức mạnh hơn xa quá khứ.
Hình tượng của thần quỷ yêu ma xưa nay không chỉ dừng lại ở truyền thuyết, dù Khương Vọng chưa hoàn toàn bước vào thế giới siêu phàm, nhưng sớm đã được chứng kiến thế giới siêu phàm. Hắn đã từng giết người, từng thấy máu, đã sớm tôi luyện sự can đảm cho chính mình.
Hắn tự nhủ trong lòng, kia là một quả cầu, không phải là đầu, kia chẳng qua chỉ là một quả cầu!
Ầm!
Mặt giày và đầu người chạm mạnh vào nhau, cái đầu kia bị bắn về với tốc độ nhanh hơn cả khi nó lao tới, đụng mạnh vào thi thể không đều đang lao đến kia khiến nó lảo đảo.
Sút bóng vào gôn!
Cùng lúc đó, Khương Vọng cũng cảm giác được mu bàn chân đau đớn một trận, hóa ra lúc hắn xuất đòn cũng đồng thời cũng bị cái đầu ngoặm mất một miếng thịt.
Vết thương mơ hồ phiếm xanh.
Trong lòng Khương Vọng biết không ổn, chỉ e đây là tác dụng của một loại thi độc.
Nhưng mục tiêu của hắn là lấy công ngăn địch đã đạt thành, lập tức không do dự mà xoay người chạy.
Mấy bước cuối cùng chạy đến hành lang lại bị một tầng màn nguyên khí trong suốt ngăn cách lại.
Cồ lực lượng kia cũng không cường đại, nhưng vô cùng cứng cỏi, một mực ngăn trở con đường phía trước. Đây là cục diện vây giết!
Trong đầu Khương Vọng cấp tốc suy nghĩ, viên đạo nguyên cuối cùng bên trong dạo mạch được thồi thúc, ngưng tụ trên vai phải.
Hắn điên cuồng phát lực, dùng vai xông tới!
“Mở ra cho ta!!!”
Khương Vọng chỉ cảm thấy thân thế nhẹ bâng, đã thoát khỏi ngăn cách hành lang của hai hàng ký túc xá.
Sau đó hắn nghe được tiếng gió, côn trùng kêu vang, tiếng nói chuyện tới lui của các đệ tử ngoại môn… âm thanh của ban đêm.
Hoàn cảnh tĩnh mịch kia bị phá vỡ.
“Khương Vọng sư huynh, huynh đang làm cái gì?”
“Sư huynh, sao huynh bị thương rồi?”
Có đệ tử ngoại môn nhìn thấy Khương Vọng hô lên.
Khương Vọng nghe được tiếng chào hỏi quen thuộc của dồng môn, biết rõ chính mình đã thoát hiểm. Hắn quay người xông về phía hành lang kia, nơi đó quả nhiên đã trống không.
Cỗ thân thế cùng cái đầu kia cũng đã biến mất khồng thấy gì nữa.
Mà hai bên ký túc xá có người đấy cửa ra khó hiếu nói: “Chuyện gì xảy ra, vừa nãy sao không mở được cửa?”
Cũng có một âm thanh hoảng sợ kêu lên: “Chết… chết người rồi!”
Khương Vọng dần đầu xông vào ký túc xá truyền đến tiếng kêu, lúc này mới phát hiện thi thế đứt đầu bị mất tích. Nó cùng đầu của nó, giờ phút này đang lẳng lặng nằm trên mặt đất, mặt mũi vẫn nguyên vẹn sự dữ tợn.
Kẻ đang ngồi ở góc tường run rẩy không thôi, hẳn là bạn cùng phòng của nó.
Thủ đoạn mà đối thủ bày ra, có dính dáng đến Ngự Thi Thuật của tà (dạo và Thủy Hành Đạo Thuật chính thống. Hoặc là nói đối thủ không chỉ một người.
Ý nghĩtrong lòng Khương Vọng gấp gáp chuyến động, quả quyết lên tiếng: “Có yêu nhân ban đêm xông vào ngoại môn hành hung, có luyện đạo thuật, đã siêu phàm! Thực lực có lẽ trong phạm vi cửu phẩm. Các sư đệ nhất định phải tự lo cho bản thân, lập một tổ năm người hành động, hỗ trợ lần nhau! Hiện tại bắt đầu, phong tỏa khu vực ký túc xá, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào. Ta lập tức đi xin chỉ thị của sư huynh nội viện!”
Các đệ tử ngoại môn đang hoảng loạn nhanh chóng xốc lại tinh thần, theo lời hành động.
Khương Vọng lập tức quay người, chạy về phía nội viện.
Toàn bộ thành đông đều là Phong Lâm Đạo viện cùng sản nghiệp phụ thuộc Đạo viện, nhưng thực tế mà nói, chỉ có khu viện tọa lạc ngay giữa đông thành được tường cao rào kín bên trong kia mới được xem là Phong Lâm Đạo viện chân chính. Đệ tử ngoại môn như Khương Vọng được bố trí ở bốn phía Đạo viện.
So với cổng chào cao lớn, có sư tử đá bằng ngọc thạch quý giá trước cửa ngoại viện, cổng của nội viện nhỏ hơn nhiều, miền cưỡng chỉ có thể cho bốn người đi qua cùng lúc. Có điều, chỉ mỗi ánh sáng tỏa ra trong màn đêm từ bức hoành điêu rồng bay phượng múa kia có thể âm thầm nhận ra được tâm tư tinh xảo.
Trước cửa nội viện có một cái đình nhỏ, trước dinh chỉ có đèn lồng Lưu Vân treo hai bên, trong dinh chỉ có một cái bồ đoàn cỏ. Một đạo sĩ mặc áo gai
anh tuấn đang xếp bằng ở trên bồ đoàn, nhắm mắt tu hành. Đây chính là đệ tử nội viện phòng thủ hồm nay – Lê Kiếm Thu.
Khương Vọng chạy vội đến đó, hấp tấp cúi đầu: “Lê sư huynh, có yêu nhân tà đạo hành hung ở ngoại viện, đã có một sư đệ bị ngộ hại rồi! Thỉnh huynh đi chủ trì đại cục!”
Đối với ngoại môn đệ tử mà nói, mồi một đệ tử nội viện đã bước lên con đường tu hành dều là nhân vật nổi tiếng. Đã ở trong Đạo viện thời gian lâu như vậy rồi nên đương nhiên Khương Vọng không xa lạ gì với bọn họ. Nhưng đối với Lê Kiếm Thu mà nói, người dám ngang nhiên phát động Đạo Chứng Quyết Đấu, khiến cho viện trưởng tự mình cồng chứng như Khương Vọng, đương nhiên cũng không phải hạng người vồ danh, huống hồ thân là người chịu trách nhiệm phòng thủ, y cũng không thể đùn day trách nhiệm.
Bởi vậy y vừa nghe Khương Vọng nói dứt lời, liền cầm kiếm đứng dậy.
“Không cần.” Một thanh âm uy nghiêm vang lên, khiến Lê Kiếm Thu lập tức thu kiếm lại khom người làm lễ.
Viện trưởng Đổng A xuất hiện tại cửa vào nội viện, biểu tình cứng rắn lạnh lẽo, thậm chí có thể nói là khó coi: “Việc này ta tự mình xử lý.”
Nhưng cái đầu kia bắn tới với tốc độ quá nhanh, Khương Vọng căn bản không kịp né ra.
Cho nên hắn lui lại mấy bước, đột nhiên nhảy lên trên khồng trung, dồn hai viên đạo nguyên đang có bên trong đạo mạch vào đùi phải, sau đó vặn người, quật lại một trước trong không trung!
Dưới sự thôi động của Đạo nguyên, một cước này của hắn có sức mạnh hơn xa quá khứ.
Hình tượng của thần quỷ yêu ma xưa nay không chỉ dừng lại ở truyền thuyết, dù Khương Vọng chưa hoàn toàn bước vào thế giới siêu phàm, nhưng sớm đã được chứng kiến thế giới siêu phàm. Hắn đã từng giết người, từng thấy máu, đã sớm tôi luyện sự can đảm cho chính mình.
Hắn tự nhủ trong lòng, kia là một quả cầu, không phải là đầu, kia chẳng qua chỉ là một quả cầu!
Ầm!
Mặt giày và đầu người chạm mạnh vào nhau, cái đầu kia bị bắn về với tốc độ nhanh hơn cả khi nó lao tới, đụng mạnh vào thi thể không đều đang lao đến kia khiến nó lảo đảo.
Sút bóng vào gôn!
Cùng lúc đó, Khương Vọng cũng cảm giác được mu bàn chân đau đớn một trận, hóa ra lúc hắn xuất đòn cũng đồng thời cũng bị cái đầu ngoặm mất một miếng thịt.
Vết thương mơ hồ phiếm xanh.
Trong lòng Khương Vọng biết không ổn, chỉ e đây là tác dụng của một loại thi độc.
Nhưng mục tiêu của hắn là lấy công ngăn địch đã đạt thành, lập tức không do dự mà xoay người chạy.
Mấy bước cuối cùng chạy đến hành lang lại bị một tầng màn nguyên khí trong suốt ngăn cách lại.
Cồ lực lượng kia cũng không cường đại, nhưng vô cùng cứng cỏi, một mực ngăn trở con đường phía trước. Đây là cục diện vây giết!
Trong đầu Khương Vọng cấp tốc suy nghĩ, viên đạo nguyên cuối cùng bên trong dạo mạch được thồi thúc, ngưng tụ trên vai phải.
Hắn điên cuồng phát lực, dùng vai xông tới!
“Mở ra cho ta!!!”
Khương Vọng chỉ cảm thấy thân thế nhẹ bâng, đã thoát khỏi ngăn cách hành lang của hai hàng ký túc xá.
Sau đó hắn nghe được tiếng gió, côn trùng kêu vang, tiếng nói chuyện tới lui của các đệ tử ngoại môn… âm thanh của ban đêm.
Hoàn cảnh tĩnh mịch kia bị phá vỡ.
“Khương Vọng sư huynh, huynh đang làm cái gì?”
“Sư huynh, sao huynh bị thương rồi?”
Có đệ tử ngoại môn nhìn thấy Khương Vọng hô lên.
Khương Vọng nghe được tiếng chào hỏi quen thuộc của dồng môn, biết rõ chính mình đã thoát hiểm. Hắn quay người xông về phía hành lang kia, nơi đó quả nhiên đã trống không.
Cỗ thân thế cùng cái đầu kia cũng đã biến mất khồng thấy gì nữa.
Mà hai bên ký túc xá có người đấy cửa ra khó hiếu nói: “Chuyện gì xảy ra, vừa nãy sao không mở được cửa?”
Cũng có một âm thanh hoảng sợ kêu lên: “Chết… chết người rồi!”
Khương Vọng dần đầu xông vào ký túc xá truyền đến tiếng kêu, lúc này mới phát hiện thi thế đứt đầu bị mất tích. Nó cùng đầu của nó, giờ phút này đang lẳng lặng nằm trên mặt đất, mặt mũi vẫn nguyên vẹn sự dữ tợn.
Kẻ đang ngồi ở góc tường run rẩy không thôi, hẳn là bạn cùng phòng của nó.
Thủ đoạn mà đối thủ bày ra, có dính dáng đến Ngự Thi Thuật của tà (dạo và Thủy Hành Đạo Thuật chính thống. Hoặc là nói đối thủ không chỉ một người.
Ý nghĩtrong lòng Khương Vọng gấp gáp chuyến động, quả quyết lên tiếng: “Có yêu nhân ban đêm xông vào ngoại môn hành hung, có luyện đạo thuật, đã siêu phàm! Thực lực có lẽ trong phạm vi cửu phẩm. Các sư đệ nhất định phải tự lo cho bản thân, lập một tổ năm người hành động, hỗ trợ lần nhau! Hiện tại bắt đầu, phong tỏa khu vực ký túc xá, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào. Ta lập tức đi xin chỉ thị của sư huynh nội viện!”
Các đệ tử ngoại môn đang hoảng loạn nhanh chóng xốc lại tinh thần, theo lời hành động.
Khương Vọng lập tức quay người, chạy về phía nội viện.
Toàn bộ thành đông đều là Phong Lâm Đạo viện cùng sản nghiệp phụ thuộc Đạo viện, nhưng thực tế mà nói, chỉ có khu viện tọa lạc ngay giữa đông thành được tường cao rào kín bên trong kia mới được xem là Phong Lâm Đạo viện chân chính. Đệ tử ngoại môn như Khương Vọng được bố trí ở bốn phía Đạo viện.
So với cổng chào cao lớn, có sư tử đá bằng ngọc thạch quý giá trước cửa ngoại viện, cổng của nội viện nhỏ hơn nhiều, miền cưỡng chỉ có thể cho bốn người đi qua cùng lúc. Có điều, chỉ mỗi ánh sáng tỏa ra trong màn đêm từ bức hoành điêu rồng bay phượng múa kia có thể âm thầm nhận ra được tâm tư tinh xảo.
Trước cửa nội viện có một cái đình nhỏ, trước dinh chỉ có đèn lồng Lưu Vân treo hai bên, trong dinh chỉ có một cái bồ đoàn cỏ. Một đạo sĩ mặc áo gai
anh tuấn đang xếp bằng ở trên bồ đoàn, nhắm mắt tu hành. Đây chính là đệ tử nội viện phòng thủ hồm nay – Lê Kiếm Thu.
Khương Vọng chạy vội đến đó, hấp tấp cúi đầu: “Lê sư huynh, có yêu nhân tà đạo hành hung ở ngoại viện, đã có một sư đệ bị ngộ hại rồi! Thỉnh huynh đi chủ trì đại cục!”
Đối với ngoại môn đệ tử mà nói, mồi một đệ tử nội viện đã bước lên con đường tu hành dều là nhân vật nổi tiếng. Đã ở trong Đạo viện thời gian lâu như vậy rồi nên đương nhiên Khương Vọng không xa lạ gì với bọn họ. Nhưng đối với Lê Kiếm Thu mà nói, người dám ngang nhiên phát động Đạo Chứng Quyết Đấu, khiến cho viện trưởng tự mình cồng chứng như Khương Vọng, đương nhiên cũng không phải hạng người vồ danh, huống hồ thân là người chịu trách nhiệm phòng thủ, y cũng không thể đùn day trách nhiệm.
Bởi vậy y vừa nghe Khương Vọng nói dứt lời, liền cầm kiếm đứng dậy.
“Không cần.” Một thanh âm uy nghiêm vang lên, khiến Lê Kiếm Thu lập tức thu kiếm lại khom người làm lễ.
Viện trưởng Đổng A xuất hiện tại cửa vào nội viện, biểu tình cứng rắn lạnh lẽo, thậm chí có thể nói là khó coi: “Việc này ta tự mình xử lý.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.