Thiên Địa Đại Đạo Nhân Sinh Phần 1: Đế Quân Tái Thế Chi Đại Ma Tôn
Chương 113: Bách Thiết Hoàn Du Đạo (1)
Đông Hoa Thiên Nhạc
10/08/2023
Huyền Thuyết đại sâm lâm.
Sau khi y bế quan hai ngày, bọn họ quyết định thời gian tiếp theo nên quay về phía Tây mà Nhân tộc sống để lẩn tránh Triệu Đức Hành. Thật sự thì bọn họ cũng muốn kết thúc cuộc sống phải trốn tránh thế này lâu lắm rồi nhưng phải nhịn vì nếu bộc phát thì đại sự sẽ hỏng mất.
Nơi đầu tiên mà họ đặt chân đến là Huyền Thuyết đại sâm làm nằm ở phía Đông Bắc cách Dị Ma Vực khoảng ba ngàn dặm. Nơi này nguy hiểm không kém gì Bàn Lâm sơn mạch nhưng nó nguy hiểm hơn nhiều. Thú Triều kết thúc thì một số yêu thú bát giai, cửu giai đã trốn đến đây nên là nguy hiểm càng tăng gấp bội.
Vừa bước vào thì đã nghe thấy tiếng loạt xoạt, A Mẫn tò mò muốn lại xem, biết đâu là bạn của nó thì sao nhưng bị Nguyên Ly bế lên. Nàng có thể chấp nhận việc tiểu nha đầu này mới lớn, rất tò mò về mọi thứ xung quanh nhưng nàng không thể đáp ứng chuyện đó ngay bây giờ. Khoan, hình như càng ngày càng nặng hơn rồi. Chắc này phải tạo cho nó một đám mây mà di chuyển mất.
Khác với A Mẫn hoạt bát thích tò mò với mọi thứ thì A Nghiêm và A Duy lại khá nhát và hay quanh quẩn bên Tống Mao Bàng, hấp thụ linh lực của hắn tỏa ra nhè nhẹ. Gần đây vì hấp thụ nhiều máu quá nên là Độc căn của chúng có thêm mấy loại độc mới nên là giờ chúng có thể dùng bốn loại độc khác nhau.
Phải nói là nuôi sủng vật cũng có nhiều thú vui ấy. Nhờ có chúng mà bọn họ ít khi phải ra tay, tiết kiệm được rất nhiều linh lực. Trong đó phải nói đến nhất là Tống Mao Bàng, hắn còn phải tích trữ long huyết cho Thần Hư Giới và cũng vì sức khỏe bản thân nên không hay ra trận.
Bỗng nhiên không biết từ đầu một con lang yêu nhảy ra khiến bọn họ giật minh. Con lang yêu này hình như là yêu thú nhị giai nên không có quá nhiều uy hiếp với bọn họ, hơn nữa nó còn nhỏ và loại lang yêu này không có nhiều giá trị nên bỏ qua. Với lại hình như là con lang yêu này đang bị thương thì phải.
"Tiểu lang yêu, lại đây nào." Mâu Thành Vũ tiến lại gần thì bị lang yêu cào một cái ngay mặt khiến ai cũng ôm bụng cười. Gọi vậy thì làm sao mà yên tâm được, mấy hung thú cấp cao là vậy không à?
"Đệ làm sai rồi, nói thế làm sao mà lại gần được. Tiểu lang yêu, có muốn ăn chút không?" Tống Mao Bàng cười bất lực lại gần, từ giới chỉ lấy ra một miếng thịt yêu thú lớn đưa đến trước mặt lang yêu.
Nhìn thấy có đồ ăn, lang yêu ngoan ngoãn hơn hẳn, cũng dễ để bọn họ trị thương cho nó. Nhìn con lang yêu này bọn họ nhớ đến Hồn Nguyên Tinh Thú cũng là một con lang yêu nhưng bị đột biến bên có hình dáng bán lang bán sư. Dù là bọn họ không phải người tốt gì nhưng cũng không thể sát sinh vô tội được, huống chi đây cũng chỉ là một tiểu yêu thú, không có nhiều nguy hiểm.
Sau khi chữa trị xong thì liền thả đi rồi tiếp tục đi vào trong. Mỗi lần có nguy hiểm thì Mâu Thành Vũ sẽ là người đầu tiên cảm nhận được sau đó mới đến bọn họ vì hắn khả năng cảm nhận nguy hiểm nhạy bén hơn. Thế nên mỗi khi có nguy hiểm thì hẳn sẽ bị đẩy ra đi tiên phong.
"Huyền Thuyết đại sâm làm này lạ thật. Chúng ta vào sâu như thế mà không có bóng dáng con yêu thú nào e là có chuyện xảy ra ở đây rồi. Nhị ca, đệ nghĩ đám yêu thú từ Dị Ma Vực không biết tiết chế chắc đã giết khá nhiều yêu thú ở đây rồi." Mâu Thành Vũ nhìn xung quanh, quay sang Tống Mao Bàng nói.
"Không hẳn đâu, ta vẫn còn cảm nhận được yêu thú nhị giai khá nhiều quanh đây. Có điều nếu chúng ta đi lâu như vậy mà không nhìn thấy con yêu thú nào hết thì chắc đã có chuyện gì đó xảy ra rồi." Nguyên Ngọc nhíu mày: "Thường thì yêu thú sẽ tùy chủng loại mà có nhiều cách sinh sống khác nhau nhưng chúng vẫn ưu tiên sống theo bầy đàn. Khoan, nơi này ít ra cũng phải có một bá chủ chứ."
Grào!
Rầm rầm!
Bỗng nhiên từ xa những con linh lộc chạy toán loạn cùng đồng thố. Dường như chúng đang trốn tránh một yêu thú to lớn. Nguyên Ly nhìn thấy cảnh này liền mở cánh bay lên cao quan sát thì nhìn thấy một con linh thú bán ngưu bán xà gọi là Tịnh Thải Thiên Ngưu và đang đấu với một con linh thú hình rết lớn gọi là Địa Sát Huyền Lục Công. Cả hai đều là linh thú nhị giai như nhau.
Nhìn thấy cảnh này, Nguyên Ly gọi cho mọi người lên xem. Ai cũng ngạc nhiên khi thấy linh thú ở đây. Đúng rồi, Thú Triều mấy ngày trước bọn họ không giết nhiều linh thú nên là có vài con tràn vào đây. Hai con linh thú này hình như đều đến từ hai nơi khác nhau thì phải. Nếu không nhầm thì Tịnh Thải Thiên Ngưu là linh thú của Huyền Thuyết đại sâm làm này, còn con Địa Sát Huyền Lục Công là linh thú của Dị Ma Vực trong Thú Triều tràn vào đây. Nghe vô lý thật nhưng con Tịnh Thải Thiên Ngưu đích xác là bá chủ của Huyền Thuyết đại sâm lâm. Xem ra tiếp theo đây bọn họ phải nhìn xem linh thú đánh nhau rồi.
Sau khi y bế quan hai ngày, bọn họ quyết định thời gian tiếp theo nên quay về phía Tây mà Nhân tộc sống để lẩn tránh Triệu Đức Hành. Thật sự thì bọn họ cũng muốn kết thúc cuộc sống phải trốn tránh thế này lâu lắm rồi nhưng phải nhịn vì nếu bộc phát thì đại sự sẽ hỏng mất.
Nơi đầu tiên mà họ đặt chân đến là Huyền Thuyết đại sâm làm nằm ở phía Đông Bắc cách Dị Ma Vực khoảng ba ngàn dặm. Nơi này nguy hiểm không kém gì Bàn Lâm sơn mạch nhưng nó nguy hiểm hơn nhiều. Thú Triều kết thúc thì một số yêu thú bát giai, cửu giai đã trốn đến đây nên là nguy hiểm càng tăng gấp bội.
Vừa bước vào thì đã nghe thấy tiếng loạt xoạt, A Mẫn tò mò muốn lại xem, biết đâu là bạn của nó thì sao nhưng bị Nguyên Ly bế lên. Nàng có thể chấp nhận việc tiểu nha đầu này mới lớn, rất tò mò về mọi thứ xung quanh nhưng nàng không thể đáp ứng chuyện đó ngay bây giờ. Khoan, hình như càng ngày càng nặng hơn rồi. Chắc này phải tạo cho nó một đám mây mà di chuyển mất.
Khác với A Mẫn hoạt bát thích tò mò với mọi thứ thì A Nghiêm và A Duy lại khá nhát và hay quanh quẩn bên Tống Mao Bàng, hấp thụ linh lực của hắn tỏa ra nhè nhẹ. Gần đây vì hấp thụ nhiều máu quá nên là Độc căn của chúng có thêm mấy loại độc mới nên là giờ chúng có thể dùng bốn loại độc khác nhau.
Phải nói là nuôi sủng vật cũng có nhiều thú vui ấy. Nhờ có chúng mà bọn họ ít khi phải ra tay, tiết kiệm được rất nhiều linh lực. Trong đó phải nói đến nhất là Tống Mao Bàng, hắn còn phải tích trữ long huyết cho Thần Hư Giới và cũng vì sức khỏe bản thân nên không hay ra trận.
Bỗng nhiên không biết từ đầu một con lang yêu nhảy ra khiến bọn họ giật minh. Con lang yêu này hình như là yêu thú nhị giai nên không có quá nhiều uy hiếp với bọn họ, hơn nữa nó còn nhỏ và loại lang yêu này không có nhiều giá trị nên bỏ qua. Với lại hình như là con lang yêu này đang bị thương thì phải.
"Tiểu lang yêu, lại đây nào." Mâu Thành Vũ tiến lại gần thì bị lang yêu cào một cái ngay mặt khiến ai cũng ôm bụng cười. Gọi vậy thì làm sao mà yên tâm được, mấy hung thú cấp cao là vậy không à?
"Đệ làm sai rồi, nói thế làm sao mà lại gần được. Tiểu lang yêu, có muốn ăn chút không?" Tống Mao Bàng cười bất lực lại gần, từ giới chỉ lấy ra một miếng thịt yêu thú lớn đưa đến trước mặt lang yêu.
Nhìn thấy có đồ ăn, lang yêu ngoan ngoãn hơn hẳn, cũng dễ để bọn họ trị thương cho nó. Nhìn con lang yêu này bọn họ nhớ đến Hồn Nguyên Tinh Thú cũng là một con lang yêu nhưng bị đột biến bên có hình dáng bán lang bán sư. Dù là bọn họ không phải người tốt gì nhưng cũng không thể sát sinh vô tội được, huống chi đây cũng chỉ là một tiểu yêu thú, không có nhiều nguy hiểm.
Sau khi chữa trị xong thì liền thả đi rồi tiếp tục đi vào trong. Mỗi lần có nguy hiểm thì Mâu Thành Vũ sẽ là người đầu tiên cảm nhận được sau đó mới đến bọn họ vì hắn khả năng cảm nhận nguy hiểm nhạy bén hơn. Thế nên mỗi khi có nguy hiểm thì hẳn sẽ bị đẩy ra đi tiên phong.
"Huyền Thuyết đại sâm làm này lạ thật. Chúng ta vào sâu như thế mà không có bóng dáng con yêu thú nào e là có chuyện xảy ra ở đây rồi. Nhị ca, đệ nghĩ đám yêu thú từ Dị Ma Vực không biết tiết chế chắc đã giết khá nhiều yêu thú ở đây rồi." Mâu Thành Vũ nhìn xung quanh, quay sang Tống Mao Bàng nói.
"Không hẳn đâu, ta vẫn còn cảm nhận được yêu thú nhị giai khá nhiều quanh đây. Có điều nếu chúng ta đi lâu như vậy mà không nhìn thấy con yêu thú nào hết thì chắc đã có chuyện gì đó xảy ra rồi." Nguyên Ngọc nhíu mày: "Thường thì yêu thú sẽ tùy chủng loại mà có nhiều cách sinh sống khác nhau nhưng chúng vẫn ưu tiên sống theo bầy đàn. Khoan, nơi này ít ra cũng phải có một bá chủ chứ."
Grào!
Rầm rầm!
Bỗng nhiên từ xa những con linh lộc chạy toán loạn cùng đồng thố. Dường như chúng đang trốn tránh một yêu thú to lớn. Nguyên Ly nhìn thấy cảnh này liền mở cánh bay lên cao quan sát thì nhìn thấy một con linh thú bán ngưu bán xà gọi là Tịnh Thải Thiên Ngưu và đang đấu với một con linh thú hình rết lớn gọi là Địa Sát Huyền Lục Công. Cả hai đều là linh thú nhị giai như nhau.
Nhìn thấy cảnh này, Nguyên Ly gọi cho mọi người lên xem. Ai cũng ngạc nhiên khi thấy linh thú ở đây. Đúng rồi, Thú Triều mấy ngày trước bọn họ không giết nhiều linh thú nên là có vài con tràn vào đây. Hai con linh thú này hình như đều đến từ hai nơi khác nhau thì phải. Nếu không nhầm thì Tịnh Thải Thiên Ngưu là linh thú của Huyền Thuyết đại sâm làm này, còn con Địa Sát Huyền Lục Công là linh thú của Dị Ma Vực trong Thú Triều tràn vào đây. Nghe vô lý thật nhưng con Tịnh Thải Thiên Ngưu đích xác là bá chủ của Huyền Thuyết đại sâm lâm. Xem ra tiếp theo đây bọn họ phải nhìn xem linh thú đánh nhau rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.