Thiên Địa Đại Đạo Nhân Sinh Phần 1: Đế Quân Tái Thế Chi Đại Ma Tôn
Chương 114: Bách Thiết Hoàn Du Đạo (2)
Đông Hoa Thiên Nhạc
10/08/2023
"Cược không? Ta cược Tịnh Thải Thiên Ngưu thắng. Dưới góc nhìn của ta thì Địa Sát Huyền Lục Công dù có mạnh thế nào thì nơi này không hợp với nó.
Linh căn của thiên ngưu là Thủy - Mộc - Vân nên theo hướng nào thì đều
có lợi cho nó hết." Mâu Thành Vũ quay sang Nguyên Ngọc nói.
"Ta nghĩ nó thực sự không hay cho lắm đâu. Hai con linh thú này đều tương đương nhau cả, không thể nói được gì. Bổn tiểu thư còn mong hai chúng nó đồng quy vô tận rồi bản thân lấy vảy, sừng, da và nhiều thứ khác để mang đi đấu giá. Linh thạch của chúng ta chỉ đủ dùng thêm 4 tháng một tuần nữa thôi." Nguyên Ngọc không thèm nhìn hắn nói. Cá cược á? Không, linh thạch còn chẳng nhiều nữa, tên gà con não tàn này không biết suy nghĩ cho tương lai phải ăn uống ngủ nghỉ thế nào à?
"A Vũ, huynh thấy A Ngọc nói đúng đấy. Chúng ta không thể cược được. Nếu đệ thắng thì trong vòng vài ngày đệ sẽ tiêu hết số linh thạch của chúng ta cho coi. A Ngọc nói rất đúng, chỉ cần hai con linh thú đồng quy vô tận với nhau thì chúng ta có thể đem bộ phận của chúng đi đấu giá kiếm thêm linh thạch." Tống Mao Bàng cười nhẹ nhìn Mâu Thành Vũ, vỗ vai nói.
Nói thật thì Tống Mao Bàng cũng muốn dùng sừng và vẩy của hai con linh thú này đi luyện binh khí. Nếu may mắn thì biết đâu hắn sẽ luyện được binh khí bát phẩm hoặc cửu phẩm. Với trình độ của hắn thì luyện ra thánh phẩm không thành vấn đề nhưng lâu rồi chưa rèn nên hắn không chắc cho lắm. Thế nên phải làm lại từ đầu.
Thiên ngưu gầm lên một tiếng rồi tạo ra một thủy cầu phóng về phía lục công nhưng bị chặn lại. Không chần chừ, nó lao đến há cái miệng lớn của mình muốn cắn chết con rết trước mắt nhưng lục công nhanh nhẹn tạo ra một cái kết giới bằng Kim căn ngăn chặn. Ngay sau đó Địa Sát Huyền Lục Công lao đến như tên bắn, dùng thân hình to lớn của mình quấn lấy Tịnh Thải Thiên Ngưu nhưng không được.
Vì là bán ngưu bán xà nên là Tịnh Thải Thiên Ngưu với đặc điểm của loài rắn và rất có chút hiểu biết nên nhanh chóng bỏ đi nơi khác, đến nơi có vùng nước. Lục công thấy thiên ngưu bỏ trốn liền đuổi theo thì bị thiên ngưu dùng cái sừng to hơn trăm thước húc nó bay ra xa.
"Aida, đúng thật là khó tin khi linh thú cùng cấp với nhau có thể đánh bại một kẻ khác đấy. Xem ra con Tịnh Thải Thiên Ngưu này chắc chắn sẽ thắng rồi." Nguyên Ly cười nhạt nhìn về phía Địa Sát Huyền Lục Công.
Bọn vẫn không tin là vẫn có linh thú khác xuất hiện đấy. Sau Thời Kỳ Hắc Ám phải nói là linh thú gần như không tồn tại nên Nhân tộc cũng không biết đến. Đó chỉ là nói ở Đông Tinh đại lục thôi chứ bọn họ không thể nói vậy với các đại lục khác vì biết đầu ở đó có vài con linh thú may mắn còn sống thì sao. Nhưng vẫn cần chốt hạ là không nên chọc chúng. Chúng khá là khó tính và nhiều thứ khó khăn khi tiếp cận khác nên chẳng ai thèm cả. Đành ở xem tiếp vậy.
Rầm!
Mới quay qua một cái thì ngay lập tức con Địa Sát Huyền Lục Công ngã xuống, còn Tịnh Thải Thiên Ngưu thì toàn thân đầy máu rời đi. Bọn họ không biết làm thế nào nên là bay lại gần chỗ lục công xem xét tình hình và thấy cảnh tượng không còn gì ghê gớm hơn được nữa! Mắc ói quá!
Địa Sát Huyền Lục Công không biết vì sao phần bụng bị một thứ gì đó xé lên đến tận cổ, máu đen chảy ra không ngừng khiến bọn họ không nhịn được mà muốn nôn. Kiềm nén lại, Tống Mao Bàng và Mâu Thành Vũ nhanh chóng lại gần dùng sức lật người nó lại để lột vảy nó luyện binh khí và chiến giáp. Con lục công này không nặng lắm nên là chẳng mấy chốc thì đã lật được người nó dậy.
Tống Mao Bàng tiến lại gần đầu nó, sờ sờ xem có nội đan ở đây hay không thì phát hiện ra hội đan đang nằm lăn lóc bên ngoài. Hắn thật sự kinh ngạc khi Tịnh Thải Thiên Ngưu có thể làm ra chuyện này.
"Đúng là đáng sợ thật, có lẽ con thiên ngưu đó đã dùng sừng của mình rạch bụng lục công này. Nhưng theo muội nhớ thì Tịnh Thải Thiên Ngưu sẽ không bao giờ làm vậy vì chúng rất coi trọng sừng của mình." Nguyên Ly nhìn sang Nguyên Ngọc với ánh mắt đầy tò mò.
Mâu Thành Vũ thở dài nhìn nàng: "Dựa vào cái gì mà nói thế? Tịnh Thải Thiên Ngưu rất coi trọng sừng của mình và rất ít khi dùng nó vì khi nào chúng tìm thấy đổi thủ xứng với mình thì mới dùng nó. Ví dụ như con hồi nãy chẳng hạn, chính nó đã tỏ ra coi trọng Địa Sát Huyền Lục Công rồi."
Phải nói là ai cũng trầm trồ vì kiến thức của Hỗn Độn đấy. Một đời phiêu bạc trước khi đại náo tam giới đúng là tích lũy được nhiều kiến thức bổ ích mà. Nhưng tuy là hiểu biết nhiều vậy nhưng cái tình cứ sao sao ấy. Nếu hắn ít nói và bớt nhậy lại thì có lẽ giờ cũng có vợ luôn rồi ấy. Chi được mỗi cái mặt thôi!
"Ta nghĩ nó thực sự không hay cho lắm đâu. Hai con linh thú này đều tương đương nhau cả, không thể nói được gì. Bổn tiểu thư còn mong hai chúng nó đồng quy vô tận rồi bản thân lấy vảy, sừng, da và nhiều thứ khác để mang đi đấu giá. Linh thạch của chúng ta chỉ đủ dùng thêm 4 tháng một tuần nữa thôi." Nguyên Ngọc không thèm nhìn hắn nói. Cá cược á? Không, linh thạch còn chẳng nhiều nữa, tên gà con não tàn này không biết suy nghĩ cho tương lai phải ăn uống ngủ nghỉ thế nào à?
"A Vũ, huynh thấy A Ngọc nói đúng đấy. Chúng ta không thể cược được. Nếu đệ thắng thì trong vòng vài ngày đệ sẽ tiêu hết số linh thạch của chúng ta cho coi. A Ngọc nói rất đúng, chỉ cần hai con linh thú đồng quy vô tận với nhau thì chúng ta có thể đem bộ phận của chúng đi đấu giá kiếm thêm linh thạch." Tống Mao Bàng cười nhẹ nhìn Mâu Thành Vũ, vỗ vai nói.
Nói thật thì Tống Mao Bàng cũng muốn dùng sừng và vẩy của hai con linh thú này đi luyện binh khí. Nếu may mắn thì biết đâu hắn sẽ luyện được binh khí bát phẩm hoặc cửu phẩm. Với trình độ của hắn thì luyện ra thánh phẩm không thành vấn đề nhưng lâu rồi chưa rèn nên hắn không chắc cho lắm. Thế nên phải làm lại từ đầu.
Thiên ngưu gầm lên một tiếng rồi tạo ra một thủy cầu phóng về phía lục công nhưng bị chặn lại. Không chần chừ, nó lao đến há cái miệng lớn của mình muốn cắn chết con rết trước mắt nhưng lục công nhanh nhẹn tạo ra một cái kết giới bằng Kim căn ngăn chặn. Ngay sau đó Địa Sát Huyền Lục Công lao đến như tên bắn, dùng thân hình to lớn của mình quấn lấy Tịnh Thải Thiên Ngưu nhưng không được.
Vì là bán ngưu bán xà nên là Tịnh Thải Thiên Ngưu với đặc điểm của loài rắn và rất có chút hiểu biết nên nhanh chóng bỏ đi nơi khác, đến nơi có vùng nước. Lục công thấy thiên ngưu bỏ trốn liền đuổi theo thì bị thiên ngưu dùng cái sừng to hơn trăm thước húc nó bay ra xa.
"Aida, đúng thật là khó tin khi linh thú cùng cấp với nhau có thể đánh bại một kẻ khác đấy. Xem ra con Tịnh Thải Thiên Ngưu này chắc chắn sẽ thắng rồi." Nguyên Ly cười nhạt nhìn về phía Địa Sát Huyền Lục Công.
Bọn vẫn không tin là vẫn có linh thú khác xuất hiện đấy. Sau Thời Kỳ Hắc Ám phải nói là linh thú gần như không tồn tại nên Nhân tộc cũng không biết đến. Đó chỉ là nói ở Đông Tinh đại lục thôi chứ bọn họ không thể nói vậy với các đại lục khác vì biết đầu ở đó có vài con linh thú may mắn còn sống thì sao. Nhưng vẫn cần chốt hạ là không nên chọc chúng. Chúng khá là khó tính và nhiều thứ khó khăn khi tiếp cận khác nên chẳng ai thèm cả. Đành ở xem tiếp vậy.
Rầm!
Mới quay qua một cái thì ngay lập tức con Địa Sát Huyền Lục Công ngã xuống, còn Tịnh Thải Thiên Ngưu thì toàn thân đầy máu rời đi. Bọn họ không biết làm thế nào nên là bay lại gần chỗ lục công xem xét tình hình và thấy cảnh tượng không còn gì ghê gớm hơn được nữa! Mắc ói quá!
Địa Sát Huyền Lục Công không biết vì sao phần bụng bị một thứ gì đó xé lên đến tận cổ, máu đen chảy ra không ngừng khiến bọn họ không nhịn được mà muốn nôn. Kiềm nén lại, Tống Mao Bàng và Mâu Thành Vũ nhanh chóng lại gần dùng sức lật người nó lại để lột vảy nó luyện binh khí và chiến giáp. Con lục công này không nặng lắm nên là chẳng mấy chốc thì đã lật được người nó dậy.
Tống Mao Bàng tiến lại gần đầu nó, sờ sờ xem có nội đan ở đây hay không thì phát hiện ra hội đan đang nằm lăn lóc bên ngoài. Hắn thật sự kinh ngạc khi Tịnh Thải Thiên Ngưu có thể làm ra chuyện này.
"Đúng là đáng sợ thật, có lẽ con thiên ngưu đó đã dùng sừng của mình rạch bụng lục công này. Nhưng theo muội nhớ thì Tịnh Thải Thiên Ngưu sẽ không bao giờ làm vậy vì chúng rất coi trọng sừng của mình." Nguyên Ly nhìn sang Nguyên Ngọc với ánh mắt đầy tò mò.
Mâu Thành Vũ thở dài nhìn nàng: "Dựa vào cái gì mà nói thế? Tịnh Thải Thiên Ngưu rất coi trọng sừng của mình và rất ít khi dùng nó vì khi nào chúng tìm thấy đổi thủ xứng với mình thì mới dùng nó. Ví dụ như con hồi nãy chẳng hạn, chính nó đã tỏ ra coi trọng Địa Sát Huyền Lục Công rồi."
Phải nói là ai cũng trầm trồ vì kiến thức của Hỗn Độn đấy. Một đời phiêu bạc trước khi đại náo tam giới đúng là tích lũy được nhiều kiến thức bổ ích mà. Nhưng tuy là hiểu biết nhiều vậy nhưng cái tình cứ sao sao ấy. Nếu hắn ít nói và bớt nhậy lại thì có lẽ giờ cũng có vợ luôn rồi ấy. Chi được mỗi cái mặt thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.