Quyển 3 - Chương 50: Cùng Sinh Cùng Tử.
Tâm Mộng Vô Ngân
02/04/2013
Thiên Vũ mặt mày ngưng trọng, gã nhìn ra được thực lực kinh hồn của Tiêu Quang Vũ. Hoa Thanh tuyệt đối không có cách nào đối phó, lúc này bản thân gã lại bị trọng thương, tình cảnh của hai người đang ở vào thế hết sức bất lợi.
Dưới tình huống này, lựa chọn sáng suốt nhất chính là để cho Hoa Thanh rời khỏi, nhưng Thiên Vũ biết rằng Hoa Thanh sẽ không chạy trốn một mình. Nếu tự hắn mở miệng, ngược lại sẽ làm tổn thương Hoa Thanh.
Nếu như Hoa Thanh ở lại thì nàng rất có thể vì mình mà bị thương tổn, thậm chí là mất mạng, đó là chuyện Thiên Vũ không muốn nhìn thấy.
Hoa Thanh lạnh lùng nhìn qua Tiêu Quang Vũ, hờ hững nói: “Nếu ngươi có bản lĩnh thì cứ tới mà lấy tánh mạng của hai người bọn ta.”
Hoa Thanh tiến lên một bước, bảo vệ Thiên Vũ ở phía sau lưng.
Tiêu Quanh Vũ lãnh đạm nói: “Ngươi đã muốn động thủ tìm chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
Nhẹ nhàng bay lướt qua, Tiêu Quang Vũ tiêu sái thong dong tiến về phía Hoa Thanh, tay trái để sau lưng, tay phải tung lên một chưởng, phát ra một đạo chưởng ấn màu đỏ nhạt bay về phía Hoa Thanh.
Hoa Thanh không có ý tránh né, chỉ khẽ hôlên một tiếng, Kinh Vân đao trong tay bổ thẳng xuống, nàng đã dồn hết toàn lực phát ra một đạo đao khí lợi hại, phá tan chưởng ấn Tiêu Quang Vũ ngay tại chỗ.
Tiêu Quang Vũ vì bất ngờ nên dừng lại ở ngoài vài thước, lạnh nhạt nói: “Không tệ lắm, ngươi đã có thực lực của Võ giả sơ giai, xem ra mấy ngày gần đây thực lực ngươi đã gia tăng rất nhanh. Chỉ tiếc là thực lực giữa ngươi và ta có sự chênh lệch quá lớn, ngươi căn bản không thể thay đổi được vận mệnh của Thiên Vũ.”
Hoa Thanh nghiêm mặt nói: “Sự việc là do người, ta vẫn còn đứng ở chỗ này cơ mà.”
Thiên Vũ ở phía sau Hoa Thanh lúc này đã chậm rãi đứng lên. Gã mới vừa ăn vào hai hạt Chuyển Khí Đan, hiện tại đang đẩy nhanh tốc độ điều tức, chuẩn bị trợ giúp Hoa Thanh một tay.
Trước mắt, trong người Thiên Vũ nếu không bị thương thì Tiêu Quang Vũ muốn bắt gã cũng không phải là chuyện dễ dàng. Dù sao thực lực của Thiên Vũ bây giờ đã tương đương với một Võ giả có giá trị Tâm Hỏa bảy trăm điểm, còn mạnh hơn Hoa Thanh rất nhiều.
Song Thiên Vũ cưỡng chế thi triển Cự Linh Chưởng Pháp, ngược lại bị chân khí cắn trả. Mặc dù may mắn tránh được một kiếp, nhưng kinh mạch bị suy yếu, trong một đoạn thời gian ngắn không thể nào phục hồi như cũ, thực lực của gã bị kìm hãm không thể phát huy hoàn toàn.
Tiêu Quang Vũ nhìn Hoa Thanh, nhẹ nhàng khuyên bảo: “Ta biết ngươi là đệ tử tổ 64. Trước khi rời khỏi phân đường Thiết Thạch, thực lực của ngươi rất là bình thường, thế nhưng bây giờ lại tiến triển thần tốc như thế hẳn là phải có kỳ ngộ. Ngươi phải quý trọng nó, đừng vì Thiên Vũ mà hủy đi tiền đồ chính mình.”
Hoa Thanh lạnh lùng nói: “Ta chết có gì để hối tiếc, ngươi không cần phải lãng phí miệng lưỡi làm gì!”
Tiêu Quang Vũ gật đầu nói: “Tốt, có cốt khí. Đã như vậy ta cũng nói thật cho ngươi biết. Ta trước mắt có thực lực thuộc về Võ sĩ trung cấp, muốn thắng ngươi thì một chiêu là đủ. Ngươi căn bản không ngăn cản được ta.”
Tiêu Quang Vũ chậm rãi cất bước, hai tay chắp ở sau lưng, đi thẳng đến Hoa Thanh.
Hoa Thanh quát một tiếng vung đao chém xuống, trường đao mang theo khí thế kinh người, một đạo đao khí màu đỏ từ mũi đao bắn ra, nhắm vào đầu Tiêu Quang Vũ bay tới.
Tiêu Quang Vũ không có ý tránh né, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ tự tin vô cùng.
Ngay lúc đó, trên người Tiêu Quang Vũ quang mang chợt lóe, một đạo chân khí hộ thể bộc phát ra, chẳng những ngăn cản được một kích của Hoa Thanh, mà cònphản chấn khiến cho Hoa Thanh hộc máu văng ra phía sau, thương thế nghiêm trọng khó nói.
Thiên Vũ thấy vậy thì mặt mày kinh hãi đưa tay đỡ lấy Hoa Thanh, thân hình gã cũng bị lực đạo mạnh mẽ đẩy lùi về phía sau mấy bước.
Tiêu Quang Vũ không nhân cơ hội này để đánh lén, chỉ lẳng lặng đứng yên tại chỗ, tự phụ nói: “Ta đã nói rồi, muốn thắng ngươi một chiêu cũng đủ. Bây giờ ngươi có thể rời khỏi, không nên tiếp tục cố chấp nữa.”
Hoa Thanh đứng vững trên hai chân, trên gương mặt tái nhợt toát ranét thất ý, trầm giọng nói: “Ta đã nói qua, dù có chết cũng không hối hận. Ngươi muốn mang Thiên Vũ đi thì phải giết chết ta trước mới được.”
Thiên Vũ nghe vậy thì cảm động vô cùng. Dưới tình huống nguy hiểm như vậy, Hoa Thanh có thể tự mình an toàn rời khỏi, nhưng nàng không bỏ rơi gã, cận kề cái chết cũng không có ý rút lui. Chuyện như vậy làm sao Thiên Vũ không cảm động cho được?”
Thiên Vũ nhìn sang Hoa Thanh, ánh mắt nghiêm túc nói: “Nàng bây giờ đã có sự lựa chọn, vậy thì nhất định cuộc đời này chúng ta sẽ vĩnh viễn không phân ly, nếu như ta phụ nàng sẽ bị thiên lôi đánh chết.”
Hoa Thanh nghe vậy, lẳng lặng quay đầu nhìn lại Thiên Vũ, trên gương mặt tái nhợt hiện ra một nụ cười nhợt nhạt, biểu lộ vài phần xinh đẹp đến não lòng.
Tiêu Quang Vũ chân mày khẽ nhíu, trong lòng gã suy nghĩ rất nhiều. Hành động của Hoa Thanh và Thiên Vũ mang đến cho gã một cảm giác uy hiếp, làm cho trong đầu hắn đột nhiên nảy ra ý định diệt cỏ tận gốc.
Tiêu Quang Vũ đến đây bởi vì nhận được tin tức Thiên Vũ xuất hiện tại vùng phụ cận Loạn Thạch Cốc, muốn tới trước Tiêu nhị gia một bước nhằm tranh thủ giải quyết vụ việc một cách êm đẹp, hóa giải khủng hoảng kinh tế trước mắt của Tiêu gia.
Tiêu Quang Vũ vốn cảm giác được mình sẽ thuận lợi thành công, nhưng vì Thiên Vũ cự tuyệt làm cho sự việc ngày càng trở nên phức tạp, cho nên xảy ra việc bắt buộc phải dùng bạo lực như trước mắt, cục diện lại càng thêm ác liệt hơn nữa.
Tuy nhiên, vào lúc này Tiêu Quang Vũ vẫn còn khống chế được đại cục, nếu như Thiên Vũ kiên quyết cự tuyệt, Hoa Thanh liều chết bảo vệ thì kết quả cuối cùng sẽ không có ai được như ý.
Trong thâm tâm Tiêu Quang Vũ, gã quả thật không có lòng giết chết Hoa Thanh, bởi vì Hoa Thanh và Thiên Vũ vào lúc này lại có thểnảy sinh cảm tình khiến cho gã cảm động.
Nếu gã ra tay giết chết Hoa Thanh, Thiên Vũ chỉ càng hận thêm Tiêu gia, hận thù của hai bên lại càng khó thể hòa giải.
Bởi vì quan tâm điều này, Tiêu Quang Vũ mới ra tay đánh cho Hoa Thanh bị thương, dự định mang Thiên Vũ rời đi mà không phải làm ra chuyện hạ sát tuyệt tình, tránh cho sau này giữa hai bên không còn đường sống.
Tiêu Quang Vũ lo lắng là hợp tình hợp lý. Chỉ là thế sự biến hóa như bàn cờ, phản ứng của Thiên Vũ với Hoa Thanh làm cho lòng tin của hắn dao động, mơ hồ cảm giác được hai người này sẽ mang đến cho Tiêu gia một sự uy hiếp vô cùng to lớn.
Nếu sự thật là như vậy, thì giờ phút này đem Thiên Vũ cùng Hoa Thanh giết chết đi, nói không chừng đối với Tiêu gia ngược lại là một chuyện tốt, ít ra tiêu diệt được một mối đe dọa ẩn tàng.
Nghĩ tới đây, hai mắt Tiêu Quang Vũ trở nên quái dị, gã dời mắt chuyển sang người Thiên Vũ, vừa lúc Thiên Vũ cũng ném ánh mắt thù hận về phía gã.
Thiên Vũ bước tới trước người Hoa Thanh, căm tức nhìn Tiêu Quang Vũ, giọng đầy căm hận nói: “Ta cùng với Tiêu gia thề không đội trời chung, đêm nay ngươi đừng hòng ta sẽ trở về với ngươi.”
Tiêu Quang Vũ đã có chút bực mình, hừ lạnh nói: “Thiên Vũ, ngươi đừng có không biết điều. Lai lịch, bối cảnh của ngươi chúng ta đã sớm tìm hiểu rõ ràng, chỉ là không biết người thần bí sau lưng ngươi là ai mà thôi. Theo như chúng ta tìm hiểu thì chính bản thân ngươi cũng không biếtngười đó. Với tình cảnh hiện tại của ngươi, lựa chọn sáng suốt nhất chính là theo ta trở về, rồi hóa giải mâu thuẫn giữa chúng ta, như vậy tất cả mọi người đều có lợi. Hoa Thanh cũng sẽ không có chuyện gì, ngươi cũng có thể an tâm tu luyện tại Phân Đường Thiết Thạch. Vậy thì tại sao lại không làm chứ?”
Thiên Vũ lãnh đạm nói: “Nói cho cùng, ngươi cho ta là đứa trẻ lên ba? Nếu như không phải ngươi không có khả năng lo cho tình hình trước mắt của Tiêu gia, ngươi sẽ nói mấy lời này với ta? Mọi việc đều có nguyên nhân, muốn trách thì trách Tiêu Thư Tài cùng Tiêu Hòa khinh người quá đáng. Tiêu gia các ngươi gieo gió thì đợi gặt bão đi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.