Quyển 3 - Chương 49: Trưởng Tử của Tiêu gia.
Tâm Mộng Vô Ngân
02/04/2013
Nửa đêm sau giờ tý, Hoa Thanh mang theo Thiên Vũ, thân mang trọng thương, chạy tới ngoài Loạn Thạch Cốc, ý định tìm kiếm một chỗ ẩn kín cho Thiên Vũ trị thương.
Song, ngay lúc Hoa Thanh đi tới lối vào Loạn Thạch Cốc đột nhiên có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Dưới ánh trăng, một thân ảnh đang đứng ngay lối vào Loạn Thạch Cốc, quay lưng về phía Hoa Thanh.
Cơn gió đêm thổi tung mái tóc dài của người đó, hai tay chắp sau lưng, có vẻ tiêu sái tự tại.
Hoa Thanh ngừng lại, yên lặng nhìn bóng lưng kia, tiện thể buông Thiên Vũ xuống.
Lúc này, Thiên Vũ sắc mặt tái nhợt, nhưng ý thức vẫn còn rõ ràng, hai mắt nhìn chăm chú vào người phía trước, trong lòng vô cớ trỗi lên cảm giác không ổn.
Người kia là một nam tử tóc dài,từ thân ảnh lộ ra vẻ phóng khoáng và thần bí, mặc dù không mở miệng nhưng Hoa Thanh và Thiên Vũ cũng có thể cảm giác được, người kia đặc biệt ở chỗ này chờ bọn họ.
Cả hai liếc mắt nhìn nhau, Hoa Thanh phá vỡ yên lặng, hỏi: “Các hạ là ai, vì sao lại ở đây?”
Thân ảnh phiêu dật vẫn đưa lưng về phía hai người, giọng nói bình thản: “Ta đến chỉ vì Thiên Vũ, ngươi có thể rời khỏi đây. Đương nhiên, nếu ngươi muốn lưu lại cũng được, có điều sẽ phải trả một cái giá thật lớn đó.”
Thiên Vũ hừ lạnh nói: “Ngươi là người của Tiêu gia?”
Bóng lưng phiêu dật vẫn thản nhiên nói: “Không sai, ta đúng là người của Tiêu gia, đặc biệt đến tìm ngươi.”
Hoa Thanh hỏi: “Kiều Nhược Nhất và Khâu Nhược Vũ đều bị ngươi sai khiến?”
Bóng lưng kia lạnh nhạt trả lời: “Bọn họ là khách của Tiêu gia, ta là người của Tiêu gia.”
Thiên Vũ nghi ngờ hỏi tới: “Ngươi nói lời này là có ý gì?”
Thân ảnh phiêu dật kia cười nói: “Ý tứ rất đơn giản. Tuy bọn họ không phải bị ta sai khiến, nhưng chuyến đi này của chúng ta có chung một đích.”
Hoa Thanh hỏi: “Nếu là chung một mục đích, tại sao ngươi không đồng hành cùng bọn họ?”
Thân ảnh phiêu dật kia thản nhiên đáp: “Đây là cửa vào Loạn Thạch Cốc. Hễ là người từ bên trongmuốnrời khỏi Loạn Thạch Cốc, cuối cùng sẽ từ nơi này đi ra. Có thể nói đây là vị trí tốt nhất để chờ đợi, đúng không?”
Thiên Vũ phản bác: “Cũng không nhất định, chúng ta vẫn có thể rời khỏi từ phương hướng khác.”
Thân ảnh kia cười nói: “Con người luôn có lòng hoài niệm, đặc biệt là khi ở trong hoàn cảnh không quen thuộc, dưới tình huống không chắc chắn, thà rằng quay lại đường cũ chứ không dễ dàng mạo hiểm thử nghiệm cái mới.”
Lời này vừa nói xong, Hoa Thanh và Thiên Vũ trầm lặng không lên tiếng. Mặc dù câu nói kia không nhất định đúng hoàn toàn, nhưng trên thực tế phần lớn mọi người sẽ lựa chọn như vậy, vì trong tiềm thức bọn họ đều là thế.
Trong sự yên lặng, người nọ đột nhiên xoay người lộ ra một khuôn mặt anh tuấn còn trẻ, nhìn qua khoảng chừng 25-26 tuổi, toàn thân toát ra một phong thái tao nhã.
Người này cả Hoa Thanh lẫn Thiên Vũ chưa gặp bao giờ, nhưnghai người cũng cẩn thận đánh giá, bởi vì trên khuôn mặt vị nam tử anh tuấn này thể hiện một sự tự tin, tựa hồ gã là chúa tể nơi đây vậy.
Đó là một loại tự tin mạnh mẽ, chứng tỏ gã tuyệt đối có được thực lực kinh người, làm cho người ta cảm giác gã nắm trong tay hết thảy mọi vật.
Nam tử anh tuấn nhìn qua Thiên Vũ, trong mắt lộ ra một cỗ thần bí, cười nói: “Ngươi bị thương dưới tay Kiều Nhược Nhất và Khâu Nhược Vũ?”
Thiên Vũ hừ lạnh nói: “Phải thì sao?”
Nam tử anh tuấn lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi đã gặp hai người bọn họ, bản thân ta có chút kinh ngạc vì sao các ngươi có thể từ trong tay họ chạy thoát ra.”
Thiên Vũ hai mắt khẽ chuyển, lạnh lùng nói: “Kiều Nhược Nhất và Khâu Nhược Vũ mặc dù thực lực mạnh mẽ, nhưng mà quá mức tự phụ, nếu không thì giờ phút này đã không cần ngươi ra tay rồi.”
Hoa Thanh đưa mắt nhìn nam tử kia, lại hỏi một lần nữa: “Ngươi rốt cuộc là ai, tại sao không nói ra?”
Vị nam tử cười nhạt một tiếng, khẽ nói: “Ta là trưởng tử của Tiêu gia, Tiêu Quang Vũ, tam đệ Tiêu Quang Anh là đệ tử Nội môn của Phân Đường Thiết Thạch. Lần này ta tới là muốn mời Thiên Vũ đi theo ta một chuyến, trợ giúp Tiêu gia giải quyết một chuyện.”
Thiên Vũ nghe vậy cười lớn, mỉa mai nói: “Xem ra tình cảnh của Tiêu gia quả thật khiến người khác phải lo ngại giùm rồi, nếu không Tiêu đại công tử ngươi cũng không cần phải tự mình hành động.”
Tiêu Quang Vũ nay đã 31 tuổi, nhìn qua chỉ khoảng 25-26 tuổi mà thôi, thái độ và phong cách hành sự rất chững chạc.
Bị Thiên Vũ châm chích, Tiêu Quang Vũ cũng không màng đến, thản nhiên nói: “Ngươi nói không sai. Lần trước Nhị thúc cùng với tổng quản vì chọc đến ngươi, mà làm hại Tiêu gia lâm vào cảnh khốn cùng. Ta hiện tại đến đây cũng hy vọng mọi người có thể chung sống hòa bình. Chỉ cần ngươi có thể ra mặt hóa giải nguy cơ trước mắt của Tiêu gia, lúc đó ngươi với Tiêu gia có thể xóa bỏ mọi ân oán, chuyện giữa ngươi và Tiêu Nguyên Quân, Tiêu gia ta tuyệt đối không nhúng tay vào.”
Hoa Thanh nghe vậy thì liếc qua Thiên Vũ, im lặng chờ xem ý tứ của gã.
Thiên Vũ chần chờ một chút, rồi trầm giọng nói: “Nếu ta không muốn?”
Tiêu Quang Vũ chân mày khẽ nhíu lại, hừ nói: “Không muốn? Với lý do gì? Lấy tình cảnh trước mắt của ngươi, ta đã nêu ra điều kiện tốtlắm rồi, cũng không làm khó dễ gì ngươi, sau này cũng sẽ không phái người gây phiền phức, đối với ngươi trăm lợi chứ không có một hại.”
Thiên Vũ phản bác: “Nói cho cùng, với quan hệ giữa ta và Tiêu gia các ngươi, cho dù lúc này các ngươi buông tha ta, sau này cũng nhất định sẽ âm thầm tìm ta gây phiền toái, về điểm này ta đã tự mình trải nghiệmsâu lắm rồi.”
Tiêu Quang Vũ bực mình nói: “Ngươi đã không tin ta thì nói nhiều cũng sẽ vô ích, ta cứ bắt ngươi mang về Tiêu gia trước đã.”
Thiên Vũ lạnh lùng cười, hừ nói: “Ta biết là ngươi không đáng tin cậy, mở miệng nói toàn là chuyện mờ ám. Hoa Thanh, chúng ta lập tức quay lại Loạn Thạch Cốc, để xem gã làm sao có thể bắt giữ chúng ta.”
Hoa Thanh không nói, nàng và Tiêu Quang Vũ cách nhau khoảng sáu bảy trượng. Đây là một cơ hội tốt để chạy trốn, chỉ cần họ quay trở lại Loạn Thạch Cốc, tiến vào tầng mê cung dưới lòng đất, lúc đó mới có hy vọng chạy thoát.
Hoa Thanh tung người lên mang theo Thiên Vũ lao thẳng về phía sau, lấy tốc độ nhanh nhất nhảy vào trong Loạn Thạch Cốc, len lỏi qua các khe đá, nhanh chóng tiến tới lối vào tầng mê cung dưới lòng đất.
Tiêu Quang Vũ lạnh nhạt mỉm cười, lặng yên nhìn hai người đang vội vàng chạy trốn kia, từ tốn nói: “Bổn công tử ra tay há lại để cho hai người các ngươi chạy thoát?” Truyện "Thiên Địa Quyết "
Tiêu Quang Vũ điểm nhẹ mũi chân, thân thể như mũi tên bắn ra, nháy mắt đã vượt qua Hoa Thanh ngăn chặn hai người lại.
Hoa Thanh tiện đà bật người thay đổi phương hướng, thế nhưng cho dù nàng chạy trốn như thế nào, Tiêu Quang Vũ trước sau vẫn chạy quanh bên cạnh hai người, dễ dàng ngăn chặn Hoa Thanh.
Hoa Thanh cảm thấy không trốn thoát được, đành phải dừng lại thuận tay lấy ra Kinh Vân đao, chuẩn bị sẵn tư thế phòng ngự. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Tiêu Quang Vũ nhìn Hoa Thanh vài lần, lạnh lùng nói: “Chỉ cần ngươi muốn thì có thể rời khỏi đây, ta không có ý làm khó dễ ngươi, cũng không có lòng thương hại gã, ta chỉ muốn dẫn gã trở về Tiêu gia mà thôi.”
Hoa Thanh thờ ơ nói: “Thiên Vũ không muốn về với ngươi, thì ngươi đừng nói thêm làm gì nữa. Ngươi muốn mang gã đi trước hết phải giết chết ta trước đã.”
Tiêu Quang Vũ nhẹ giọng nói: “Ta đã cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi đã cố chấp như vậy thì cũng có trách ta ra tay vô tình.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.