Quyển 2 - Chương 50: Đoạn kiếm thần bí.
Tâm Mộng Vô Ngân
02/04/2013
Sắc mặc Thiên Vũ ảm đạm. Mặc dù gã biết trong thời gian qua Hoa Thanh sống rât kham khổ ở tại phân đường, nhưng chưa từng nghĩ đến nàng mang theo trên mình một bí mật như vậy.
Suy ngẫm cặn kẽ, Thiên Vũ đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ. Lúc đầu, Ngô Thiên Hạo an bài cho mình làm đối tác với Hoa Thanh là vô tình hay đã có ý đồ khác?
Nhìn Hoa Thanh, Thiên Vũ hỏi: “Lúc Ngô sư phụ an bài cho ta với nàng đối luyện, trong đó hẳn đã có huyền cơ?”
Hoa Thanh chần chờ một lát rồi mới nói: “Là do Ngô sư phụ cố tình sắp xếp. Sư phụ có chút thưởng thức ta. Mặc dù không rõ tình cảnh của ta, nhưng sư phụ đã nhìn ra ta có tâm sự. Thực lực của ngươi dù chỉ bình thường, nhưng chuyện xảy ra ở Tân Nhân Đường đã sớm loan truyền ra ngoài. Cho nên, Ngô sư phụ dụng tâm hết lòng đánh cuộc với vận khí.”
Thiên Vũ nhẹ giọng nói: “Nàng phân tích không phải không có lý. Xem ra Ngô sư phụ quả thật rất quan tâm tới nàng.”
Hoa Thanh khẽ thở dài: “Ngô sư phụ dụng tâm lương khổ điều đó ta trong lòng rất rõ. Nhưng làm như vậy sẽ mang đến cho ngươi thêm nhiều tai kiếp. Đối với ngươi mà nói thì không công bằng.”
Thiên Vũ lắc đầu nói: “Một người giống như ta có lẽ không được người khác yêu mến, ta cũng chẳng quan tâm là đã đắc tội với một hay nhiều người. Bởi vậy nàng không nên tự trách mình.”
Hoa Thanh nói: “Dù sao ta cũng mang phiền phức đến cho ngươi. Đối với ngươi mà nói thì có khác gì tuyết thượng gia sương (rét vì tuyết lại giá vì sương/họa vô đơn chí) làm cho tình cảnh của ngươi càng thêm bất lợi.”
Thiên Vũ cười nói: “Binh pháp có nói, tìm đường sống trong cõi chết. Tình hình của chúng ta bây giờ cũng như vậy. Chỉ cần chúng ta vượt qua nguy hiểm lần này, vậy thì sau này sẽ không có ai dám khi dễ chúng ta nữa.”
Hoa Thanh thấy Thiên Vũ ý chí mạnh mẽ, nhịn không được mới hỏi: “Ngươi đã có đối sách?”
Thiên Vũ lạnh nhạt cười, ra vẻ thần bí nói: “Thứ chúng ta đang thiếu chính là thời gian. Chỉ cần có đủ thời gian, ta tự tin là sẽ tiến vào hàng ngũ 100 đệ tử Ngoại môn đứng đầu. Lúc đó, chuyện thăng cấp trở thành đệ tử Nội môn sẽ không thành vấn đề.”
Hoa Thanh kinh ngạc hỏi: “Sao lại tự tin như vậy hả?”
Thiên Vũ cười nói: “Bởi vì thực lực của ta tăng nhanh gấp đôi so với người bình thường. Trước mắt chỉ có thiếu một chút thời gian mà thôi. Lúc này đây xuất ngoại chấp hành nhiệm vụ là một cơ hội tốt. Đáng tiếc, chúng ta đắc tội với quá nhiều người cho nên tình thế trước mắt tương đối bất lợi cho chúng ta.”
Hoa Thanh cảm khái nói: “Thời gian chính là sinh mạng. Ta với ngươi đang cùng thời gian tranh giành tánh mạng.”
Thiên Vũ lên tiếng cỗ vũ tinh thần “em nó”: “Ta đã thông suốt rồi. Đời người ngoài thực lực ra, còn phải để ý đến vận khí. Mặc dù ở Phân Đường Thiết Thạch ta bị không ít ủy khuất, nhưng ít ra ta còn sống và vận khí tốt hơn so với tượng tượng nhiều.”
Hoa Thanh khẽ chớp mắt, giọng nhẹ nhàng nói: “Hy vọng sự gặp gỡ của ta với ngươi có thể mang đến vận may cho đối phương, chứ không phải điềm rủi.”
Thiên Vũ nói: “ Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Đời người có rất nhiều chuyện không được như ý. Quan trọng là chúng ta làm sao ứng phó thôi. Đêm nay chúng ta nắm chắc thời gian luyện công, tạm thời bỏ mặc tất cả. Chỉ có thực lực mới không bị người ta khi dễ. Về chuyện ngày mai, ta tự mình sẽ có tính toán. Nàng cứ việc yên tâm luyện công là được rồi.”
Hoa Thanh vuốt cằm nói: “Ta biết rồi. Mọi việc do ngươi quyết định vậy.”
Thiên Vũ đứng dậy nói: “Tốt lắm. Nàng hãy tranh thủ thời gian luyện công đi. Ngày mai chúng ta gặp tại quảng trường.”
Hoa Thanh nhẹ giọng nói: “Trên đường cẩn thận.” Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thiên Vũ mĩm cười, rồi lập tức rời khỏi.
Đóng cửa phòng lại, Hoa ngồi một mình trầm tư suy nghĩ . Một lát sau, nàng lấy ra hai hạt Tụ Khí đan, bỏ vào miệng và bắt đầu chăm chú tu luyện.
Thiên Vũ trở lại khu vực chữ Thiên. Căn phòng vẫn như cũ, vẫn không thấy bóng dáng của người chung phòng. Gã cũng không nhọc lòng quan tâm tới. Dù sao, ngày mai cũng phải rời khỏi. Người nào ở trong phòng này cũng được, đối với gã cũng không có quan hệ.
Ngồi ở trên giường, Thiên Vũ không vội vàng tu luyện mà chỉ suy nghĩ về chuyện của ngày mai.
Trước mắt, Thiên Vũ đắc tội với rất nhiều người trong đó có Tiêu gia, một trong ba đại thế gia ở Thiết Thạch Trấn và Tiêu Nguyên Quân, Chu Anh Kiệt, Vương Thế Quốc, Hứa Tử Dũng, Kim Bác Văn, Âm Tiếu Thiên, Diệp Phi Hoa. Bất luận là ai trong số này cũng đủ thực lực để giết chết Thiên Vũ.
Một khi Thiên Vũ rời khỏi Phân Đường Thiết Thạch thì sẽ mất đi sự bảo vệ của Thiện Vũ Minh. Vậy thì không cần nghi ngờ gì nữa, thân phận gã sẽ giống như chuột chạy qua đường, ăn bữa hôm nay lo bữa ngày mai. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Mà nay, trên người Hoa Thanh cũng mang theo nguy cơ, cộng thêm tên sát thủ thần bí kia cùng với Ngũ Dục Sơn Thất Tà Lĩnh - Lục Chỉ Tàn Hồn đều vì Thiên Vũ mà đến Thiết Thạch Trấn. Tưởng chừng như tứ phía đều có kẻ địch, gã quả thực đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm.
Đương nhiên, Thiên Vũ cũng có lợi thế của mình. Sau lưng gã còn có một người thần bí giúp đỡ, người mà chính gã cũng không biết là ai. Với lại, giá trị Tâm Hỏa của gã đang tăng lên nhanh chóng. Chỉ cần cho gã thời gian, gã sẽ có thực lực để thay đổi càn khôn.
Suy nghĩ một lát, Thiên Vũ thì thầm lẩm bẩm: “Số mạng của ta là vậy, nhất định phải vướng mắc với nhiều người. Chỉ cần ta vượt qua tai kiếp này, sau này sẽ có cơ hội vượt trội. Môn chủ, ngươi nhất định phù hộ cho ta.”
Khống chế tạp niệm, Thiên Vũ lấy Hàn Khí Đan cùng với đoạn kiếm từ trong túi đựng đồ ra, sắc mặt thoáng cái trầm mặc suy tư.
Đoạn kiếm này ẩn tàng một điều gì đó rất cổ quái. Tại Thất Bảo Cát, Thiên Vũ không tiện biểu lộ để tránh bị Hồng Di phát hiện.
Hôm nay khi trở lại phòng, gã một lần nữa lại ngắm nhìn đoạn kiếm này, trong lòng có một cảm giác kinh dị, lạnh lẽo đến sởn tóc gáy.
Khẽ vuốt đoạn kiếm, vẻ mặt Thiên Vũ rất kỳ dị. Từ ngón tay truyền lại một cảm giác không diễn tả được, tựa hồ gã đã từng cùng thanh đoản kiếm này trải qua một đoạn thời gian bên nhau.
Thiên Vũ biết đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy thanh đoản kiếm này. Hai bên chưa hề chung đụng thì làm sao lại có liên hệ?
Nhẹ nhàng vuốt ve đoản kiếm, đầu ngón tay Thiên Vũ lướt qua chuôi kiếm nơi có điêu khắc hoa văn. Những đường vân ngoằn ngoèo uốn lượn như một đám mây, lại giống như một loại văn tự mà chính Thiên Vũ cũng không hiểu được.
Cẩn thận xem xét, trên mặt Thiên Vũ lộ ra thần sắc mê mang. Những đường vân này giống như hình tượng như không phải hình tượng. Nếu nói là giống văn tự thì Thiên Vũ chưa từng thấy qua loại văn tự này bao giờ.
Nếu nói là vân đồ, Thiên Vũ lại có cảm giác được nó còn giấu một huyền cơ khác, như thể biểu đạt một hàm nghĩa nào đó.
Quan sát một hồi, Thiên Vũ hít sâu vào, tâm tình hỗn loạn cầm đoạn kiếm lên. Đột nhiên, chân khí trong cơ thể nhất thời nổi loạn phát tiết ra ngoài, bị đoạn kiếm nọ hút lấy.
Hoảng sợ, toàn thân Thiên Vũ run rẩy không ngừng. Cố gắng muốn vứt bỏ đoạn kiếm trong tay, nhưng đáng tiếc đoạn kiếm kia tựa như có sanh mạng riêng, cứ một mực hút lấy bàn tay Thiên Vũ như muốn đem cả người gã nuốt chửng vào.
Vào lúc đó, Thiên Vũ muốn ngừng mà không được, trên mặt lộ ra nét hối hận. Nếu biết sớm sẽ xảy ra như vậy, mình đã không thử.
Tuy nhiên, bây giờ tất cả mọi chuyện đã quá muộn. Thiên Vũ mặc dù hối hận nhưng cũng chi có thể để đoạn kiếm tùy ý xâm chiếm lấy thực khí cùng sức sống của mình, ý thức trở nên mơ hồ không rõ.
Tại thời điểm này, tánh mạng Thiên Vũ xuất hiện nguy cơ, Tâm Hỏa trong cơ thể hấp hối, chân khí quanh thân bị đoạt kiếm một hơi hút sạch, hắn đã bước một chân vào cánh cổng địa ngục.
Lâm vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm, chỉ trong chốc lát Thiên Vũ sắp sửa bước vào ngưỡng cửa tử thần thì đột nhiên, chuyện tình biến chuyền ngoài ý muốn.
Thiên Vũ vì mệt mỏi nên sớm đã mất đi ý thức phản kháng. Nhưng ngay khi Tâm Hỏa trong cơ thể gã sắp bị dập tắt thì đột nhiên bộc phát ra một vành lửa, tản mát ra một cỗ khí tức kỳ lạ và dung nhập vào đoạn kiếm thì nhanh chóng sinh ra phản ứng với đoạn kiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.