Quyển 2 - Chương 27: Lại xảy ra hung án
Tâm Mộng Vô Ngân
02/04/2013
Thiên Vũ đứng tại chỗ sắc mặt quái dị, nhìn rồi lại nhìn, phát hiện có không ít đệ tử đang luyện tập lực bạo phát ở trước bức tường rèn lực.
Dứt bỏ tạp niệm, Thiên Vũ giữ vững tư thế, hai tay ra quyền rất nhanh, phát huy tinh thần không sợ khổ cực khi lao động vất cả lúc trước, hít sâu một hơi rồi đánh ra hơn trăm quyền, bất chấp đầu đầy mồ hôi, song chưởng mềm nhũn ra.
Nghỉ ngơi một lát, Thiên Vũ bắt đầu suy nghĩ, lực bạo phát chính là lực lượng sinh ra trong nháy mắt, không cần kéo dài nhưng nhất định phải cường hãn, có thể tạo ra hiệu quả xuất kỳ bất ý.
Lực bạo phát này đơn giản trực tiếp, nhưng cũng có kỹ xảo ở bên trong, không phải huy quyền lung tung là được, mà phải vận dụng lực lượng toàn thân vào trong đầu quyền, đánh ra một đòn có hiệu quả nhất kích tất sát.
Nghĩ vậy, Thiên Vũ bắt đầu điều chỉnh tần suất chân khí trong cơ thể, trước hết để cho Tam Dương chân khí vận chuyển ba vòng trong kinh mạch, sau đó lại khống chế chân khí đưa vào cánh tay phải, đợi đến khi lực lượng đạt tới một điểm tới hạn, đột nhiên tung ra một quyền nhanh như sao băng đánh lên tường thử lực.
Đến lúc đó, Thiên Vũ tập trung nhìn vào tinh thạch kia, ở trên hiện ra một con số khiến hắn rất hài lòng - ba trăm mười sáu.
Đây rõ ràng là có tăng lên, từ trước chỉ có hai trăm bốn mươi sáu tăng đến ba trăm mười sáu, thoáng cái lực bạo phát gia tăng được bảy mươi cân, đối với Thiên Vũ mới luyện tập lần đầu tiên mà nói thì đã là một thành tích không kém, cổ vũ tinh thần hắn rất lớn.
Lạnh nhạt cười cười, Thiên Vũ đã có chút tự tin bèn tận dụng thời gian, vận chuyển chân khí toàn thân vào nắm tay, cứ như vậy một quyền nối tiếp một quyền, bắt đầu điên cuồng luyện tập.
Cơm tối xong xuôi, Ngô Thiên Hạo đi tới sau lưng Thiên Vũ nhìn hắn chuyên tâm luyện quyền, trên mặt Ngô Thiên Hạo lộ ra nụ cười khó hiểu.
Một lát sau, Thiên Vũ đột nhiên hét lớn một tiếng, quyền phải như gió hung hăng giã lên trên bức tường luyện lực, tinh thạch hiển hiện ra con số nhảy lên không ngừng, cuối cùng dừng lại ở vị trí ba trăm sáu mươi bốn.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Thiên Vũ lau mồ hôi trên đầu, mỉm cười nói: "Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, có thể đi ăn cơm rồi."
Xoay người lại, Thiên Vũ ngẩn ngơ lẫn ngượng ngùng nói: "Ngô sư phụ, ngài đến đây lúc nào?"
Ngô Thiên Hạo nghiêm túc, đạm mạc nói: "Tới được một lát rồi, ngươi luyện tập không sai, chỉ cần cố gắng nhiều hơn là được. Sau bữa cơm chiều thì phải luyện thêm một hồi, buổi tối mỗi ngày đều luyện thêm một canh giờ mới được tự do hoạt động."
Thiên Vũ kinh ngạc nói: "Tất cả đệ tử ngoại môn đều như vậy sao?"
Ngô Thiên Hạo nói: "Không phải tất cả đệ tử, nhưng đệ tử tổ 64 phải như thế."
Thiên Vũ né tránh ánh mắt Ngô Thiên Hạo, gật đầu nói: "Vâng, đệ tử biết rồi."
Ngô Thiên Hạo lạnh nhạt nói: "Nhớ kỹ là tốt rồi, trước mắt ngươi đang trú ở đâu?"
Thiên Vũ nói: "Khu chữ Thiên phòng số 87."
Ngô Thiên Hạo sắc mặt khẽ biến, ánh mắt quái dị nhìn Thiên Vũ vài lần, trầm ngâm nói: "Hiện tại ngươi ở chỗ đó không phải là chuyện tốt gì cho lắm. Đi thôi, khu chữ Thiên có phòng ăn riêng nhưng ta đề nghị ngươi nên đi phòng ăn chung dành cho Ngoại môn."
Xoay người, Ngô Thiên Hạo không cho Thiên Vũ có cơ hội hỏi lại, trực tiếp cất bước rời đi.
Thiên Vũ nhìn thân ảnh Ngô Thiên Hạo đi xa dần trong lòng tràn ngập tò mò, tại sao trước mắt mình ở trong khu chữ Thiên lại không phải sự tình tốt?
Tại sao Ngô Thiên Hạo đề nghị đi tới phòng ăn chung mà không dùng cơm ở phòng riêng dành cho khu chữ Thiên?
Ngẫm lại, Thiên Vũ cảm giác được có quan hệ nào đó tới những đệ tử bên trong đó, chẳng lẽ vấn đề ở nơi đó là từ những đệ tử kiệt xuất của Ngoại môn, bản thân hắn chỉ là một đệ tử bình thường bài danh hơn sáu ngàn đi vào sẽ bị người ta khi dễ? Chuyện này hắn cũng đã có chút kinh nghiệm khi trước rồi.
Cười khổ một tiếng, Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn chân trời, trong lòng tràn đầy tâm tình bất kham, lẩm bẩm: "Hoàn cảnh bức bách chỉ khiến cho ta càng thêm kiên cường, ta sẽ không để cho các ngươi xem thường."
Thu hồi ánh mắt, Thiên Vũ rời khỏi quảng trường, đi đến phòng ăn chung dành cho đệ tử Ngoại môn. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Phòng ăn của đệ tử Ngoại môn có quy mô lớn gấp ba lần so với phòng dành cho đệ tử mới nhập môn, Thiên Vũ lần đầu tiên tới nơi này, chỉ thấy bên trong người người tấp nập, căn bản là không có ai để ý tới hắn.
Xếp hàng theo thứ tự, Thiên Vũ rất nhanh lấy được phần cơm tối, tùy ý tìm một cái bàn ngồi xuống cạnh những người xa lạ bắt đầu dùng cơm.
Thiên Vũ lặng lẽ thanh toán phần cơm của mình, hai tai thì để ý thanh âm từ những đệ tử ngồi cùng bàn nói chuyện với nhau.
"Nghe nói ngày mốt sẽ có nhiệm vụ đưa xuống, không biết sẽ có phần cho chúng ta hay không ?"
"Nhiệm vụ chia ra rất nhiều loại, phải xem đó là nhiệm vụ cấp độ nào nữa! Nếu là nhiệm vụ cấp thấp thì không tới phiên tổ 64 chúng ta đâu! Nếu là nhiệm vụ cao cấp chúng ta lại không có tư cách."
"Nghe nói nhiệm vụ lần này cao thấp đều có, phỏng chừng sẽ có rất nhiều lựa chọn, hy vọng có thể đến phiên chúng ta."
"Bây giờ đệ tử Ngoại môn tăng lên nhiều nên cháo thiếu, ai chẳng muốn ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, vừa tôi luyện thực lực chính mình, lại có được phần thưởng nhất định như thế. Đáng tiếc nhiệm vụ quá ít, không phải người đệ tử nào cũng có cơ hội đó."
"Nhiệm vụ mặc dù mê người, nhưng cũng tồn tại tính chất phong hiểm. Hàng năm đều có rất nhiều đệ tử Ngoại môn ra ngoài làm việc, ít nhất cũng có mấy trăm người chết đi trong quá trình chấp hành nhiệm vụ, các ngươi không nên chỉ nhìn đến mặt tốt mà quên đi nguy hiểm tồn tại."
Thiên Vũ nghe thấy mấy chuyện này, đã có vài phần hứng thú đối với loại nhiệm vụ kia, chỉ là trước mắt hắn vừa mới đến nơi đây, chỗ đứng còn chưa an ổn, tạm thời không dư thừa tinh thần lo lắng chuyện này. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Ăn cơm tối xong, Thiên Vũ mới vừa rời khỏi cửa phòng ăn đã gặp Sử Thiên Thu, hiển nhiên hắn đặc biệt đứng đó chờ Thiên Vũ.
Vừa thấy mặt, Sử Thiên Thu kéo tay Thiên Vũ yên lặng đi ra góc khuất, hai mắt lưu ý hoàn cảnh bốn phía.
Thiên Vũ có chút nghi hoặc, hỏi: "Làm sao vậy?"
Sử Thiên Thu thấp giọng nói: "Nhiều người ở đây miệng mồm hỗn tạp, cẩn thận một chút mới tương đối tốt cho mình. Ngươi trước mắt bị phân đến tổ nào hả?"
Thiên Vũ nói: "Tổ 64, ngươi thì sao?"
Sử Thiên Thu nói: "Ta ở tổ 89, ngươi ở chỗ nào, xế chiều ta tìm cả nửa ngày cũng không thấy ngươi?"
Thiên Vũ nói: "Ta ở khu chữ Thiên, ngươi thì…?"
Sử Thiên Thu sắc mặt khẽ biến, kinh hô: "Khu chữ Thiên, ngươi thế nào lại ở trong khu đó hả? Không phải tự đi tìm phiền toái sao?"
Thiên Vũ cười khổ nói: "Đây là người khác phân phối, không phải do ta mà. Ngươi thì sao, ở khu nào? Ta sau này rảnh rỗi sẽ tới tìm ngươi!"
Sử Thiên Thu nói: "Ta ở khu 12 phòng số 39, có việc ta sẽ chủ động tìm ngươi. Khi ăn cơm tối ta nhận được một tin tức, trên Thiết Thạch Trấn vừa xảy ra một chuyện lớn, lúc xế chiều lại chết không ít người!"
Thiên Vũ kinh dị nói: "Lại chết người, đã xảy ra chuyện gì?"
Sử Thiên Thu nói: "Ngươi còn nhớ một trận bão táp xảy ra ở đoạn thời gian trước không? Buổi tối hôm đó trên Thiết Thạch Trấn tổng cộng đã chết 19 vị cao thủ, việc này từng oanh động toàn Thiết Thạch Trấn, thế nhưng cho đến nay vẫn chưa có tìm được hung thủ. Xế chiều hôm nay, gã hung thủ kia lại xuất hiện giết chết mười một người, thủ pháp rất tàn nhẫn khiến cho Thiện Vũ Minh, Thần Cơ Môn, Hiên Viên Thần Cung tập trung chú ý đến chuyện này!"
Thiên Vũ trầm ngâm nói: "Hung thủ giết người tất có mục đích, có thể căn cứ điểm này để suy đoán ra thân phận hung thủ."
Sử Thiên Thu lắc đầu nói: "Ngươi có thể nghĩ đến chuyện này thì người khác đã sớm nghĩ tới rồi, nhưng hung thủ giết người không có hé lộ điều gì cả, người chết thân phận đều rất phức tạp, không phải chỉ nhằm vào bất kỳ người nào hết!"
Thiên Vũ lạnh nhạt nói: "Việc này quả thật cổ quái, nhưng có quan hệ gì tới ta?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.