Chương 7: BÀ CHỦ QUÁN ĂN RIKA
Rinca_seta
22/12/2015
- Wow, về đến Tomoeda rồi!
Con tàu đưa Tomoyo và Eriol vè thành phố Tomoeda thân quen vừa cập bến. Tomoyo bước lên bờ, nhảy những bước chân vui vẻ. Eriol bước đên bên cô:
- Em thích về Tomoeda lắm à? Em có vẻ rất yêu quý thành phố này?
Tomoyo đưa tay, đón những bông tuyết cuối mùa đông:
- Tất nhiên là thích. Ở đây có một người mà lúc nào em cũng nhớ đến....
- ......
Tomoyo thích thú nhìn vẻ mặt thắc mắc của Eriol. Cô chạy lên phía trước, khuôn mặt rạng rỡ, hét to:
- Sakura, tớ về rồi nè. Chúng ta sắp gặp nhau rồi....
Cũng ở thành phố Tomoeda, cô gái tên Sakura đang ngồi trong “Quán ăn Rika”. Lúc này đây, cô đang háo hức ngồi đợi Syaoran.
Cách đây một tuần.....- Tôi thấy cô, so với hồi tôi gặp cô ở trong vườn nhà tôi, t hì dạo này trông cô có vẻ buồn hơn... – Syaoran mân mê cốc rượu trên tay, hỏi Sakura.
Sakura suy nghĩ một lát rồi thở dài:
- Chắc là do dạo này tôi ở nhà một mình đấy mà.
- Một mình? Hình như cô bạn đi cùgn cô hôm cô trèo tường vào nhà tôi tên là Tomoyo phải không? Cô ấy đâu rồi?
Sakura bực tức:
- Lý do chính là đấy đấy. Tôi sống với dì và Tomoyo, nhưng dì ấy đã đưa Tomoyo đi làm ăn, buôn bán ở đâu đâu ấy, bỏ tôi lại một mình ở nhà. Thật ra mới đầu tôi cũng định đi nhưng đúng hôm đó thì cái chân tôi nói bị trật khớp. Thật xúi quyẩy!
Syaoran nhíu mày:
- Nói vậy bây giờ cô ở nhà một mình sao? Chà, cả ngày quanh quẩn trong nhà mà không buồn thì mới lạ!
- Đành chịu thôi – Sakura nhún vai – dù sao thì tôi cũng chẳng có chỗ nào để đi, nhất là trong mau đông lạnh lẽo, chẳng có ma nào ở ngòai đường thế này. Thế nên tôi mới phải ra ngoài ăn chứ không ăn cơm ở trong nhà, nếu không tôi sẽ buồn mà chết mất.
Syaoran im lặng suy nghĩ. Sau đó, anh nói:
- Độ mấy hôm nữa, có lẽ khoảng ngày này tuần sau, cô có rỗi không?
- Hôm nào mà tôi chẳng rỗi.... – Sakura vơ lấy chiếc bánh, cho vào mồm nói.
- Thế thì hôm đó cô đợi tôi ở đây nhé, đến sớm một chút. Tôi sẽ đưa cô đến một nơi rất thú vị. Đến đó cô sẽ cảm thấy hết buồn ngay.
Sakura reo lên:
- Thật hả? Đó là nơi nào vậy?
- Bí mật! – Syaoran nháy mắt tinh nghịch.
....................
Những ngày sau đó, Syaoran không đến quán ăn. Ngồi ăn một mình trong một quán ăn nhỏ tí xíu, nhưng Sakura vẫn cảm thấy có cái gì đó trống vắng. Những lúc đó, cô thường ngồi nhớ lại những trò đùa vui của Syaoran trong những bữa ăn trước đó và dành phần lớn thời gian tưởng tượng xem nơi mà Syaoran định đưa cô đến là một nơi như thế nào.
- Xin lỗi cô....
Sakura giật mình nhìn lên. Cô nhận thấy đứng trước mặt mình là một cô gái xinh xắn, mặc chiếc áo tạp dề hoa cúc trắng. Cô gái cười nhã nhặn:
- Xin lỗi, tôi là chủ quán này. Tôi thấy hình như ngày nào cô cũng đến đây ăn thì phải?
- Vâng – Sakura ngạc nhiên.
Cô chủ quán tươi cười:
- Chào cô, tôi tên là Rika Sasaki. Tôi.... Thật ra tôi muốn gặp để cảm ơn cô từ lâu, nhưng ngày nào cũng có một chàgn trai ngồi cùng với cô nên... ơ, tôi thấy ngại....
- Cảm ơn? – Sakura càng lúc càng ngạc nhiên - cảm ơn vì cái gì kia?
Rika mở to mắt nhìn Sakura:
- Cô không nhớ gì sao? Hôm nọ, chính cô đã cứu tôi khỏi đám lưu manh mà. Tôi không thể nhầm được, chính là cô rồi.
“Cứu khỏi đám lưu manh?” – Sakura lục lọi trí nhớ. Hình như mấy hôm trước, cô có đánh nhau vơi s một đám lưu manh, nhưgn có cứu cô gái nào không thì cô không nhớ.
Hai hôm trước....
Sakura bất chợt nổi hứng muốn đi dạo đêm. Cuối đông, tuy tuyết đã ngớt nhưng trời vẫn rất lạnh. Đường phố Tomoeda vô cùng tĩnh lặng. Chỉ có tiếng gió thổi vù vù bên tai, tiếng côn trùng kêu lên những bản nhạc muôn thuở. Sau một lúc đi loanh quanh, tận hưởng cảm giác thoáng đãng trong lành của buổi đêm, Sakura quyêt định quay trở về. Vừa quay lại, Sakura đã đâm sầm vào một tên to con đứng chặn đường cô:
- Một cô gái, xinh thật – tên to co lè nhè giọng say rượu.
- Tránh ra – Sakura lạnh lùng nói.
Tên kia cười ầm lên:
- Tránh ra? Nói dễ nghe quá nhỉ, cô em. Tao thấy tại sao cô em không vào đây phục vụ cho anh em bọn tao một bữa.
Sakura lẩm nhẩm: “Số mình đúng là đen. Đụng đám lưu manh này thật là phiền quá, mất cả buổi tối dễ chịu của mình rồi”. Cô nhìn tên lưu manh đứng trước mặt mình, cân nhắc. Sau đó, gần như ngay lập tức, cô lao vào. Tên đó tuy to lớn nhưgn chỉ có cái xác. Chỉ bằng hai chiêu thức đơn giản, cô đã quật hắn ngã lăn quay.
- Hôm nay mi gặp may đấy. Ta đang vui nên không muốn bất kì cái gì làm mất đi niềm vui của ta. Ta cảnh cáo mi, đừng đụng vào ta nếu không muốn chết. – Sakura nói, giọng đầy đe dọa.
Tên lưu manh lồm cồm bò dậy, bỏ chạy và hét lên:
- Đợi đấy, tao không bỏ qua vụ này đâu.
Sakura chặc lưỡi đi tiếp. Nhưng ngay khi cô vừa rẽ vào ngõ dẫn đến nhà, một toán người đã đứng đợ sẵn. Bọn chúng có 7 tên, tên nào cũng vác gậy, dao và vũ khí.
- Con nhỏ kia, đứng lại co ta hỏi tội - một tên gằm ghè.
- Hỏi cái gì? – Sakura hất hàm.
- Ngươi dám đánh đàn em của ta, như vậy là xúc phạm bổn lão gia. Ngươi phải chết. – Tên kia đe dọa.
- Đàn em của ngươi? - Sakura hỏi - Cái tên to con say rượu lúc nãy à? Chà, thì ra nó là đàn em của ngươi. Xin lỗi nha, ta nói nói thẳng: chủ nào tớ ấy thôi. Tên đó yếu như con gái, chắc các ngươi cũng chẳng hơn gì. Các ngươi không phải là đối thủ của ta đâu, muốn sống thì tránh đường cho ta.
Tên kia bị xúc phạm, hắn gầm lên:
- NGƯƠI... ĐƯỢC LẴM.... ANH EM, XÔNG VÀO!
Tất cả lũ côn đồ cùng xôgn vào. Sakura ngán ngẩm nhìn bọn chúng. Đối với Sakura, kẻ nào phá đám cô khi cô đang vui thì đó chính là ngày tận số của chúng. Sakura cười lạnh lùng:
- Ta đã cảnh báo nhưng lũ ngu ngốc các ngươi lại không biết điều. Bọn bây đến số rồi!
.....................
- Thế rồi, bọn lưu manh đó bị cô đánh cho chạy không kịp. Tên nào cũng nằm lăn ra đất, u đầu, mẻ trán. Tôi cứ nghĩ cô sẽ giết hết bọn chúng chứ, ai ngờ cô lại nương tay như thê – cô gái Rika tiếp tục nói.
Sakura, dù tìm đủ mọi ngóc ngách trong trí nhớ “siêu phàm” của mình, cũng không thể nhớ ra mình đã cứu cô gái đang nói chuyện với mình ở đâu, lúc nào... Cuối cùng, cô đành hỏi:
- Xin lỗi, tôi thật sự không nhớ là mình đã cứu cô hôm đó. Lúc đó, theo tôi nhớ thì chỉ có đám đó với tôi thôi mà?
Lần này đến lượt Rika ngạc nhiên:
- Tại sao cô lại không nhớ tôi được? Hôm đó, chính cô cắt dây trói cho tôi mà. Tôi bị chúng bắt và trói ngồi bên cạnh bức tường vào cái ngõ đó. SAu khi đánh cho đám xấu xa ấy 1 trận tơi bơi, cô ném con dao của chúng vào đúng sợi dây trói tôi. Nhờ đó mà tôi mới thoát được.
Sakura mỉm cười. Cô chẳng nhìn thấy ai ở đó cả. Cô đơn giản là vất con dao xuống đó chẳng qua vì cô cũgn chẳng có việc gì phải dùng đến nó cả. Cô nghĩ quẳng nó đi cho rảnh nợ, ai dè lại rơi đúng vào sợi dây trói cô gái. Đúng là một sự may mắn bởi nếu con dao rơi chệhc đi một chút và găm vào người cô ta thì rắc rối to rồi.
- Cô có tài ném dao chính xác đến tuyệt đỉnh. Tôi muốn cảm ơn cô và..... – Rika lúng túng – chúng ta có thể kết bạn với nhau được không?
Sakura hơi bất ngờ trước đề nghị của cô gái, nhưng rồi....
- Được thôi – Sakura nói – tên tôi là Sakura Akizuki. Rất hân hạnh được làm quen với cô.
Cô gái reo lên:
- Wow. tuyệt lắm! Chúng ta....
Rika đang nói dở câu thì đằng sau Sakura vang lên một tiếng nói quen thuộc:
- Sakura, xin lỗi cô, tôi đến muộn quá, tôi có chút việc.
Sakura quay lại nhìn và thấy Syaoran đứng bên cạnh. Dù bên ngoài trời rất lạnh nhưng gương mặt Syaoran lại nhễ nhại mồ hôi. Tuyết bám đầy trên áo và tóc anh, làm cho mái tóc màu nâu trở thành màu trắng của tuyết. Syaoran phủi tuyết bám trên áovà nói với Rika:
- Cô là phục vụ quán à? Cho tôi một ly cà phê được không?
- Được ạ! Xin quý khách chờ cho một chút! – Rika nói rồi chạy đi.
Syaoran cởi áo, ngồi xuống đối diện với Sakura. Sakura ngạc nhiên:
- Anh... Anh bị làm sao vậy? Anh đi đâu về à?
- Hả? À, cái này à? – Syaoran vuốt tóc cho tuyết rơi xuống – tôi phải giải quyết các công việc ở trong cung điện, toàn mấy công việc ngòai trời ấy mà. Lại cái con ngựa của tôi nữa chứ, tự nhiên nó không chịu đi tiếp, nên tôi đành phải bán nó đi và... cuốc bộ. Thái tử đi vắng, làm cho mọi việc cứ rối bù lên... Chẳng biết bao giờ thì cậu ta mới chịu mò về mà giúp tôi làm những việc đáng ra là của hắn...
- Anh có vẻ không sợ thái tử thì phải? Anh ta chức to hơn anh kia mà? Mà anh làm công việc gì ở cung điện vậy?
- Tôi làm việc gì thì.... chính tôi cũng chẳng biết. Lúc người ta bảo tôi làm cận vệ cho thái tử, khi thì bảo tôi bắt cướp, săn bắt tội phạm, có khi còn bắt tôi phải chăn ngựa nữa chứ... Chẳng ra gì cả.... – Syaoran bực dọc uống hết cốc cà phê nóng mà 1 người phục vụ magn đến – chà, ấm người lên chút rồi. Ở ngoài trời suốt, tưởng thành đồ đông lạnh rồi chứ....
Sakura im lặng nhìn Syaoran. Bây giờ cô mới để ý thấy môi anh thâm tím, da tái mét vì lạnh. “Làm việc trong cung điện, là một quý tộc mà khổ sở vậy sao? Tội thật, dù sao trời đã vào cuối đông nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp. VẬy mà phải đứng ở ngoài trời thì không chết cóng sao được. Số anh ta đúng là xui xẻo, đã thế ngựa lại không chịu đi nữa chứ...” – Sakura thở dài, ái ngại cho Syaoran. “Nhưng sao anh ta làm việc ở trong cung điện mà không vào kiếm con ngựa khác? Trừ khi... anh ta không ở cung điện. Vậy có thê là...”
- Anh... – Sakura lúng túng - Ngựa của anh... Nó không chịu đi tiếp khi đang trên đường đến đây à?
- Ừ, vì thế tôi mới phải đi bộ chứ - Syaoran thờ ơ nói, nhưng lập tức nhận ra thái độ ái ngại của Sakura, nên đổi chủ đề - thôi đừng nói chuyện đó nữa. Xin lỗi, cả tuần qua tôi không đến dây mà không báo với cô. Thế nào, cô thấy nhớ tôi rồi à?
- CÒN LÂU Á. TÔI MÀ THÈM NHỚ ANH À? – Sakura mặt đỏ bừng, hét lên.
Syaoran bật cười, nhìn Sakura với vẻ thích thú:
- Tôi đùa thôi mà. Cô không nhớ tôi nhưng tôi thì nhớ cô đấy!
Câu nói của Syaoran lại làm khuôn mặt xinh xắn của Sakura đỏ bừng lên. Nhưng Syaoran dường như không chú ý đến điều đó vì anh mải nhìn ra ngoài trời:
- Tuần trước, tôi có nó là tôi sẽ đưa cô đến một nơi tuyệt đẹp phải không? Chúng ta đi chứ? Tôi có thể thuê một chiếc xe ngựa để đến đó.
Sakura suýt nữa quên mất lời hẹn. Bây giờ được nhắc lại, cô vui mừng nói:
- Hay quá, đi luôn à?
“Ừ”, Syaoran mỉm cười, khoác áo lên người. Sakura cũng đứng dậy, vơ vội chiếc áo, bước theo Syaoran. Lúc đi ngang qua Rika đang đứng ngoài cửa, Sakura mỉm cười:
- Rika, tạm biệt nhé. Mai tôi đến, chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn nhé.
Rika gật đầu, vẫy tay chào Sakura. Sakura cũng chào lại Rika, chạy theo Syaoran với vẻ vui thích mà không biết đằng sau, trên môi Rika nở nụ cười lạnh lẽo.
Con tàu đưa Tomoyo và Eriol vè thành phố Tomoeda thân quen vừa cập bến. Tomoyo bước lên bờ, nhảy những bước chân vui vẻ. Eriol bước đên bên cô:
- Em thích về Tomoeda lắm à? Em có vẻ rất yêu quý thành phố này?
Tomoyo đưa tay, đón những bông tuyết cuối mùa đông:
- Tất nhiên là thích. Ở đây có một người mà lúc nào em cũng nhớ đến....
- ......
Tomoyo thích thú nhìn vẻ mặt thắc mắc của Eriol. Cô chạy lên phía trước, khuôn mặt rạng rỡ, hét to:
- Sakura, tớ về rồi nè. Chúng ta sắp gặp nhau rồi....
Cũng ở thành phố Tomoeda, cô gái tên Sakura đang ngồi trong “Quán ăn Rika”. Lúc này đây, cô đang háo hức ngồi đợi Syaoran.
Cách đây một tuần.....- Tôi thấy cô, so với hồi tôi gặp cô ở trong vườn nhà tôi, t hì dạo này trông cô có vẻ buồn hơn... – Syaoran mân mê cốc rượu trên tay, hỏi Sakura.
Sakura suy nghĩ một lát rồi thở dài:
- Chắc là do dạo này tôi ở nhà một mình đấy mà.
- Một mình? Hình như cô bạn đi cùgn cô hôm cô trèo tường vào nhà tôi tên là Tomoyo phải không? Cô ấy đâu rồi?
Sakura bực tức:
- Lý do chính là đấy đấy. Tôi sống với dì và Tomoyo, nhưng dì ấy đã đưa Tomoyo đi làm ăn, buôn bán ở đâu đâu ấy, bỏ tôi lại một mình ở nhà. Thật ra mới đầu tôi cũng định đi nhưng đúng hôm đó thì cái chân tôi nói bị trật khớp. Thật xúi quyẩy!
Syaoran nhíu mày:
- Nói vậy bây giờ cô ở nhà một mình sao? Chà, cả ngày quanh quẩn trong nhà mà không buồn thì mới lạ!
- Đành chịu thôi – Sakura nhún vai – dù sao thì tôi cũng chẳng có chỗ nào để đi, nhất là trong mau đông lạnh lẽo, chẳng có ma nào ở ngòai đường thế này. Thế nên tôi mới phải ra ngoài ăn chứ không ăn cơm ở trong nhà, nếu không tôi sẽ buồn mà chết mất.
Syaoran im lặng suy nghĩ. Sau đó, anh nói:
- Độ mấy hôm nữa, có lẽ khoảng ngày này tuần sau, cô có rỗi không?
- Hôm nào mà tôi chẳng rỗi.... – Sakura vơ lấy chiếc bánh, cho vào mồm nói.
- Thế thì hôm đó cô đợi tôi ở đây nhé, đến sớm một chút. Tôi sẽ đưa cô đến một nơi rất thú vị. Đến đó cô sẽ cảm thấy hết buồn ngay.
Sakura reo lên:
- Thật hả? Đó là nơi nào vậy?
- Bí mật! – Syaoran nháy mắt tinh nghịch.
....................
Những ngày sau đó, Syaoran không đến quán ăn. Ngồi ăn một mình trong một quán ăn nhỏ tí xíu, nhưng Sakura vẫn cảm thấy có cái gì đó trống vắng. Những lúc đó, cô thường ngồi nhớ lại những trò đùa vui của Syaoran trong những bữa ăn trước đó và dành phần lớn thời gian tưởng tượng xem nơi mà Syaoran định đưa cô đến là một nơi như thế nào.
- Xin lỗi cô....
Sakura giật mình nhìn lên. Cô nhận thấy đứng trước mặt mình là một cô gái xinh xắn, mặc chiếc áo tạp dề hoa cúc trắng. Cô gái cười nhã nhặn:
- Xin lỗi, tôi là chủ quán này. Tôi thấy hình như ngày nào cô cũng đến đây ăn thì phải?
- Vâng – Sakura ngạc nhiên.
Cô chủ quán tươi cười:
- Chào cô, tôi tên là Rika Sasaki. Tôi.... Thật ra tôi muốn gặp để cảm ơn cô từ lâu, nhưng ngày nào cũng có một chàgn trai ngồi cùng với cô nên... ơ, tôi thấy ngại....
- Cảm ơn? – Sakura càng lúc càng ngạc nhiên - cảm ơn vì cái gì kia?
Rika mở to mắt nhìn Sakura:
- Cô không nhớ gì sao? Hôm nọ, chính cô đã cứu tôi khỏi đám lưu manh mà. Tôi không thể nhầm được, chính là cô rồi.
“Cứu khỏi đám lưu manh?” – Sakura lục lọi trí nhớ. Hình như mấy hôm trước, cô có đánh nhau vơi s một đám lưu manh, nhưgn có cứu cô gái nào không thì cô không nhớ.
Hai hôm trước....
Sakura bất chợt nổi hứng muốn đi dạo đêm. Cuối đông, tuy tuyết đã ngớt nhưng trời vẫn rất lạnh. Đường phố Tomoeda vô cùng tĩnh lặng. Chỉ có tiếng gió thổi vù vù bên tai, tiếng côn trùng kêu lên những bản nhạc muôn thuở. Sau một lúc đi loanh quanh, tận hưởng cảm giác thoáng đãng trong lành của buổi đêm, Sakura quyêt định quay trở về. Vừa quay lại, Sakura đã đâm sầm vào một tên to con đứng chặn đường cô:
- Một cô gái, xinh thật – tên to co lè nhè giọng say rượu.
- Tránh ra – Sakura lạnh lùng nói.
Tên kia cười ầm lên:
- Tránh ra? Nói dễ nghe quá nhỉ, cô em. Tao thấy tại sao cô em không vào đây phục vụ cho anh em bọn tao một bữa.
Sakura lẩm nhẩm: “Số mình đúng là đen. Đụng đám lưu manh này thật là phiền quá, mất cả buổi tối dễ chịu của mình rồi”. Cô nhìn tên lưu manh đứng trước mặt mình, cân nhắc. Sau đó, gần như ngay lập tức, cô lao vào. Tên đó tuy to lớn nhưgn chỉ có cái xác. Chỉ bằng hai chiêu thức đơn giản, cô đã quật hắn ngã lăn quay.
- Hôm nay mi gặp may đấy. Ta đang vui nên không muốn bất kì cái gì làm mất đi niềm vui của ta. Ta cảnh cáo mi, đừng đụng vào ta nếu không muốn chết. – Sakura nói, giọng đầy đe dọa.
Tên lưu manh lồm cồm bò dậy, bỏ chạy và hét lên:
- Đợi đấy, tao không bỏ qua vụ này đâu.
Sakura chặc lưỡi đi tiếp. Nhưng ngay khi cô vừa rẽ vào ngõ dẫn đến nhà, một toán người đã đứng đợ sẵn. Bọn chúng có 7 tên, tên nào cũng vác gậy, dao và vũ khí.
- Con nhỏ kia, đứng lại co ta hỏi tội - một tên gằm ghè.
- Hỏi cái gì? – Sakura hất hàm.
- Ngươi dám đánh đàn em của ta, như vậy là xúc phạm bổn lão gia. Ngươi phải chết. – Tên kia đe dọa.
- Đàn em của ngươi? - Sakura hỏi - Cái tên to con say rượu lúc nãy à? Chà, thì ra nó là đàn em của ngươi. Xin lỗi nha, ta nói nói thẳng: chủ nào tớ ấy thôi. Tên đó yếu như con gái, chắc các ngươi cũng chẳng hơn gì. Các ngươi không phải là đối thủ của ta đâu, muốn sống thì tránh đường cho ta.
Tên kia bị xúc phạm, hắn gầm lên:
- NGƯƠI... ĐƯỢC LẴM.... ANH EM, XÔNG VÀO!
Tất cả lũ côn đồ cùng xôgn vào. Sakura ngán ngẩm nhìn bọn chúng. Đối với Sakura, kẻ nào phá đám cô khi cô đang vui thì đó chính là ngày tận số của chúng. Sakura cười lạnh lùng:
- Ta đã cảnh báo nhưng lũ ngu ngốc các ngươi lại không biết điều. Bọn bây đến số rồi!
.....................
- Thế rồi, bọn lưu manh đó bị cô đánh cho chạy không kịp. Tên nào cũng nằm lăn ra đất, u đầu, mẻ trán. Tôi cứ nghĩ cô sẽ giết hết bọn chúng chứ, ai ngờ cô lại nương tay như thê – cô gái Rika tiếp tục nói.
Sakura, dù tìm đủ mọi ngóc ngách trong trí nhớ “siêu phàm” của mình, cũng không thể nhớ ra mình đã cứu cô gái đang nói chuyện với mình ở đâu, lúc nào... Cuối cùng, cô đành hỏi:
- Xin lỗi, tôi thật sự không nhớ là mình đã cứu cô hôm đó. Lúc đó, theo tôi nhớ thì chỉ có đám đó với tôi thôi mà?
Lần này đến lượt Rika ngạc nhiên:
- Tại sao cô lại không nhớ tôi được? Hôm đó, chính cô cắt dây trói cho tôi mà. Tôi bị chúng bắt và trói ngồi bên cạnh bức tường vào cái ngõ đó. SAu khi đánh cho đám xấu xa ấy 1 trận tơi bơi, cô ném con dao của chúng vào đúng sợi dây trói tôi. Nhờ đó mà tôi mới thoát được.
Sakura mỉm cười. Cô chẳng nhìn thấy ai ở đó cả. Cô đơn giản là vất con dao xuống đó chẳng qua vì cô cũgn chẳng có việc gì phải dùng đến nó cả. Cô nghĩ quẳng nó đi cho rảnh nợ, ai dè lại rơi đúng vào sợi dây trói cô gái. Đúng là một sự may mắn bởi nếu con dao rơi chệhc đi một chút và găm vào người cô ta thì rắc rối to rồi.
- Cô có tài ném dao chính xác đến tuyệt đỉnh. Tôi muốn cảm ơn cô và..... – Rika lúng túng – chúng ta có thể kết bạn với nhau được không?
Sakura hơi bất ngờ trước đề nghị của cô gái, nhưng rồi....
- Được thôi – Sakura nói – tên tôi là Sakura Akizuki. Rất hân hạnh được làm quen với cô.
Cô gái reo lên:
- Wow. tuyệt lắm! Chúng ta....
Rika đang nói dở câu thì đằng sau Sakura vang lên một tiếng nói quen thuộc:
- Sakura, xin lỗi cô, tôi đến muộn quá, tôi có chút việc.
Sakura quay lại nhìn và thấy Syaoran đứng bên cạnh. Dù bên ngoài trời rất lạnh nhưng gương mặt Syaoran lại nhễ nhại mồ hôi. Tuyết bám đầy trên áo và tóc anh, làm cho mái tóc màu nâu trở thành màu trắng của tuyết. Syaoran phủi tuyết bám trên áovà nói với Rika:
- Cô là phục vụ quán à? Cho tôi một ly cà phê được không?
- Được ạ! Xin quý khách chờ cho một chút! – Rika nói rồi chạy đi.
Syaoran cởi áo, ngồi xuống đối diện với Sakura. Sakura ngạc nhiên:
- Anh... Anh bị làm sao vậy? Anh đi đâu về à?
- Hả? À, cái này à? – Syaoran vuốt tóc cho tuyết rơi xuống – tôi phải giải quyết các công việc ở trong cung điện, toàn mấy công việc ngòai trời ấy mà. Lại cái con ngựa của tôi nữa chứ, tự nhiên nó không chịu đi tiếp, nên tôi đành phải bán nó đi và... cuốc bộ. Thái tử đi vắng, làm cho mọi việc cứ rối bù lên... Chẳng biết bao giờ thì cậu ta mới chịu mò về mà giúp tôi làm những việc đáng ra là của hắn...
- Anh có vẻ không sợ thái tử thì phải? Anh ta chức to hơn anh kia mà? Mà anh làm công việc gì ở cung điện vậy?
- Tôi làm việc gì thì.... chính tôi cũng chẳng biết. Lúc người ta bảo tôi làm cận vệ cho thái tử, khi thì bảo tôi bắt cướp, săn bắt tội phạm, có khi còn bắt tôi phải chăn ngựa nữa chứ... Chẳng ra gì cả.... – Syaoran bực dọc uống hết cốc cà phê nóng mà 1 người phục vụ magn đến – chà, ấm người lên chút rồi. Ở ngoài trời suốt, tưởng thành đồ đông lạnh rồi chứ....
Sakura im lặng nhìn Syaoran. Bây giờ cô mới để ý thấy môi anh thâm tím, da tái mét vì lạnh. “Làm việc trong cung điện, là một quý tộc mà khổ sở vậy sao? Tội thật, dù sao trời đã vào cuối đông nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp. VẬy mà phải đứng ở ngoài trời thì không chết cóng sao được. Số anh ta đúng là xui xẻo, đã thế ngựa lại không chịu đi nữa chứ...” – Sakura thở dài, ái ngại cho Syaoran. “Nhưng sao anh ta làm việc ở trong cung điện mà không vào kiếm con ngựa khác? Trừ khi... anh ta không ở cung điện. Vậy có thê là...”
- Anh... – Sakura lúng túng - Ngựa của anh... Nó không chịu đi tiếp khi đang trên đường đến đây à?
- Ừ, vì thế tôi mới phải đi bộ chứ - Syaoran thờ ơ nói, nhưng lập tức nhận ra thái độ ái ngại của Sakura, nên đổi chủ đề - thôi đừng nói chuyện đó nữa. Xin lỗi, cả tuần qua tôi không đến dây mà không báo với cô. Thế nào, cô thấy nhớ tôi rồi à?
- CÒN LÂU Á. TÔI MÀ THÈM NHỚ ANH À? – Sakura mặt đỏ bừng, hét lên.
Syaoran bật cười, nhìn Sakura với vẻ thích thú:
- Tôi đùa thôi mà. Cô không nhớ tôi nhưng tôi thì nhớ cô đấy!
Câu nói của Syaoran lại làm khuôn mặt xinh xắn của Sakura đỏ bừng lên. Nhưng Syaoran dường như không chú ý đến điều đó vì anh mải nhìn ra ngoài trời:
- Tuần trước, tôi có nó là tôi sẽ đưa cô đến một nơi tuyệt đẹp phải không? Chúng ta đi chứ? Tôi có thể thuê một chiếc xe ngựa để đến đó.
Sakura suýt nữa quên mất lời hẹn. Bây giờ được nhắc lại, cô vui mừng nói:
- Hay quá, đi luôn à?
“Ừ”, Syaoran mỉm cười, khoác áo lên người. Sakura cũng đứng dậy, vơ vội chiếc áo, bước theo Syaoran. Lúc đi ngang qua Rika đang đứng ngoài cửa, Sakura mỉm cười:
- Rika, tạm biệt nhé. Mai tôi đến, chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn nhé.
Rika gật đầu, vẫy tay chào Sakura. Sakura cũng chào lại Rika, chạy theo Syaoran với vẻ vui thích mà không biết đằng sau, trên môi Rika nở nụ cười lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.