Chương 8: ĐỒI MA
Rinca_seta
22/12/2015
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, đưa Sakura và Syaoran ra khỏi đường phố Tomoeda, đi vào một con đường nhỏ. Đối với Sakura, đây là lần đầu tiên cô được đi xa như vậy. Vì thế, cô thích thú ngắm nhìn cảnh vật xung quanh đường. Bầu không khí dù còn hơi lạnh nhưng đã thoang thoảng hương vị mùa xuân. Những hàng cây không còn trắng dã tuyết màu đông mà đã có chút ít màu xanh của lộc non. Chim sẻ, chim én... từng đàn bay lượng, lượn lờ rồi đậu xuống thành xe bên cạnh Sakura.
- Chim có vẻ mến cô đấy!
Syaoran chăm chú nhìn đàn chim nhảy nhót trên tay Sakura. Sakura cười rạng rỡ:
- Tôi rất thích động vật, cho dù là loài vật gì cũng rất dễ thương, và đặc biệt là không bao giờ phản bội lại chủ. A, nhưng tôi thích nhất là chó, nó là loại động vật quý chủ nhất đấy, “chó không chê chủ nghèo” mà.
- Chậc, tôi thì không nghĩ như vậy đâu – Syaoran chau mày.
- Sao?
- Không có gì. Tôi cũng có một con chó rất đẹp. Nếu cô muốn thì tôi sẽ tặng cô con chó ấyl
- Thật sao? – Sakura reo lên rồi nhào lại phía Syaoran.
Syaoran chới với suýt ngã khi Sakura bất ngờ lao lại. Mặt anh đỏ bừng lên trong khi Sakura vẫn vô tư nhìn anh với đôi mắt long lanh mong chờ:
- Thật – Syaoran mỉm cười – ưm, tên nó là Kero.... Để mai tôi mang đến cho cô xem.
- Tuyệt quá! – Sakura nhảy cẫng lên làm cho người đánh xe phải quay vào nhắc nhở - xin lỗi, Sakura nói và hỏi lại Syaoran – anh cho tôi thiệt hả? Một con chó ư? Tên nó là Kero? Anh sẽ không hối hận mà đòi lại chứ?
Trước một loạt câu hỏi của Sakura, Syaoran bật cười trả lời:
- Thật, đúng, đúng và không.
Sakura vui mừng ôm chầm lấy Syaoran, nhưng sau đó, cô buông Syaoran ra và nói một cách lo lắng:
- Nhưng con chó đó chắc rất mến anh. Nếu anh cho tôi thì liệu nó có chịu không? Chắc nó sẽ buồn lắm! Cả anh nữa. Anh nuôi nó lâu như vậy chắc anh quý nó lắm. Thiếu nó chắc anh cũng không thể vui được. Nếu vậy thì tôi không lấy có khi lại hơn.
Syaoran mỉm cười khi thấy Sakura thật tốt bụng:
- Tôi không định làm mất niềm vui của cô đâu, Sakura. Nhưng nếu cô cho rằng con chó đó quý tôi và tôi quý nó thì cô nhầm to rồi. Này nhé, nó rất hay chui vào gầm giường của tôi nằm, lông rủng tả tơi lên chăn đệm. Nó thích thú với việc cắn nát quần áo, giày dép của tôi. Tôi và nó ghét nhau nưh chó với mèo vậy. A, hình như tôi vừa ví mình là mèo hả? Thiệt tình....
- Tuyệt đấy chứ, anh là con mèo.... Ha ha, vui thật!
Sakura cười ngất. Syaoran cảm thấy ấm áp khi nhìn nụ cười của Sakura. Anh mỉm cười:
- Phải đấy, sai. Cô cười rất đẹp. Nụ cười hợp với cô hơn nét mặt buồn bã nhiều. Ha, quả nhiên “Nụ cười của con gái là đẹp nhất”.
Sakura không cười nữa, đưa tay lau nước mắt vì cười nhiều. Cô nhận thấy ánh mắt chăm chú của Syaoran, bất giác đỏ mặt lên. Chưa bao giờ cô thấy lúng túng như vậy. Thường thì mọi khi cô có thể đốp chát lại ngay những câu nói của Syaoran, nhưng hôm nay, Sakura cảm thấy vui khi nghe Syaoran nói vậy và không biết nên nói gì. Nhưng Syaoran dường như không để ý đến sự thay đổi của Sakura, ngó ra ngoài khi xe ngựa đột ngột ngừng lại:
- Chuyện gì vậy?
- Tôi không thể đi tiếp đâu - người lái xe ngập ngừng – phía trước là khu vực “Đồi ma” rồi. Xin lỗi quý khách, nhưgn có lẽ tôi chỉ có thể đưa các vị đến đây thôi.
- Không sao. Đi thôi, Sakura.
Syaoran mở cửa xe, đỡ Sakura xuống. Chiếc xe ngựa lao đi theo hướng ngược lại sau khi đã nhận tiền.
- “Đồi ma”? Đó là cái gì vậy.
Syaoran mỉm cười, đi trước:
- Đi thôi. Tôi hi vọng cô sẽ thích nơi này!
Sakura chạy theo Syaoran, cảm thấy bực mình với chính mình: “Hôm nay mình làm sao thế nhỉ?Tự nhiên lúng túng trước mấy lời nói đùa của hắn. Hừ!”
Nơi Syaoran và Sakura đến là một nơi toàn rừng núi. Những vách núi cheo leo, đứng trơ trọi. Những khu rừng rậm, không nhìn thấy bên trong. Cành lá đã điểm xuyết màu xanh non trên nền trắng. Sakura rất ngạc nhiên, không biết mình đang đi đâu:
- Này Li Syaoran. Chúng ta đang ở đâu vậy? Đây là nơi anh muốn cho tôi xem à? Nơi đây cách Tomoeda có xa không?
Syaoran không quay lại, trả lời bằng cách mà anh thường dùng để trả lời những câu hỏi dài ngoằng của Sakura:
- Đây là vùng núi Kanka. Và chỗ cô đang đứng không phải là nơi tôi muốn đưa cô đến đâu, muốn đến chỗ đó phải đi thêm một đoạn khá dài nữa. Nơi đây cách Tomoeda khá xa, mất hơn nửa ngày đi xe ngựa. Nhưng nếu đi bộ thì phải mất 1 ngày mới tới đấy.... ÔI, thôi chết rồi! – Syaoran bất chợt dừng lại làm Sakura đi sau suýt và phải anh – tôi quên mất rồi.
- Sao vậy? – Sakura lo lắng hỏi
Syaoran thở dài nhìn quanh:
- Sao tôi lại quên mất một việc quan trọng như vậy chứ? Chúgn ta cần phải về nội trong ngày mai, mà quanh đây lại không có chiếc xe ngựa nào cả. Như vậy chỉ còn một cách là đi bộ thôi.
- CÁI GÌ? – Sakura hét lên – TÔI PHẢI VỀ KỊP TRƯỚC BỮA TỐI ĐẤY, NẾU KHÔNG BÁC WEI NHẤT ĐỊNH SẼ LO LẮNG.
- Tôi hiểu, tôi cũng cần phải đến cung điện làm việc ca cuối vào tối mai - Syaoran vò đầu bứt tai – tôi thật ngu quá, đáng ra phải hẹn một chiếc xe ngựa chờ chứ nhỉ.Giờ đi bộ thì cũng phải kia mới về đến Tomoeda. Mà đường từ đây về thì lại không có trạm xe ngựa nào, cũng chẳng có xe ngựa nào ngu đến nỗi dấn thân vào đây. Hỏng!
Sakura nhìn Syaoran. Cô hiểu anh vì cô mà phải lặn lội đến đây:
- Tôi thì không sao rồi. Nhưng còn anh thì... Hay là chúng ta không cần đến nơi ấy nữa. Nếu quay về bây giờ thì biết đâu lại gặp một chiếc xe nào đó.
Syaoran thôi không vò tóc, mỉm cười, đập lên đầu Sakura:
- Ngốc lắm, đã đến đây rồi thì sao lại không đi tiếp chứ? Không đến cung điện một buổi thì sao? Bọn họ mà dám đuổi tôi chắc? Được rồi, nếu cô không sao thì chúng ta đi thôi.
Syaoran kéo Sakura đi. Cô cảm thấy tâm trạng thỏai mái:
- A, anh đúng là tự tin quá nhỉ. Quả thật là không có ai dám đuổi anh à?
Syaoran nhún vai:
- Trước kia thì không nhưng giờ thì chắc là đã có một người dám đuổi tôi đấy - Syaoran nháy mắt – cô nên thấy vinh dự vì người đó chính là cô, Sakura ạ!
“Đương nhiên là vinh dự rồi! Tôi mà là chủ nhân thì tôi sẽ đủôi anh vì thói bất tuân thượng lệnh đấy, anh bạn ạ!” - Sakura tự nói với mình rồi chạy theo Syaoran. Tuyết đã ngừng hẳn.
Syaoran dẫn Sakura đi vòng vèo, loanh qunah. Sakura không nhớ là mình đã vòng qua bao nhiêu ngọn núi và giờ đây đang phải lần mò trong một khu rừng rậm tối tăm. Chân cô đã mỏi rã rời, không bước nổi, trong khi ở phía trước, Syaoran vẫn đi những bước dài và nhanh nhẹn.
- Nè, Syaoran. Nơi đó sao xa vậy? Tôi không đi nổi nữa rồi.
Syaoran ngừng bước, quay lại:
- Ồ, xin lỗi, Sakura. Tôi không để ý. Nếu cô mỏi rồi thì chúgn ta có thể dừng lại nghỉ một lát. Chậc nếu con ngựa của tôi mà còn thì chúng ta không phải vất vả thế này đâu. Nhưng cần phải đến kịp lúc thì mới thấy được điều cần thấy. - Syaoran nói, dùng tay phủi cát trên một tảng đá cho Sakura ngồi.
- Đến kịp lúc? Cái cần thấy? Đó là cái gì vậy? Mà nơi đây là nơi nào?
Syaoran ngồi xuống bên cạnh Sakura, mỉm cười:
- Đến kịp lúc và cái cần thấy là bí mật. Còn đây là vùng núi Kanka, tôi đã nói với cô rồi mà.
Sakura đã cảm thấy khó chịu vì vẻ úp úp mở mở của Syaoran:
- Tôi biết đây là núi Kanka rồi – Sakura cáu kỉnh nói – nhưng tôi muốn biết cái khu rừng rậm rạp này là cái gì kia? Trong khu rừng này có gì đáng xem à? Xem nó để làm gì vậy.
- Ưm – Syaoran vẫn bình thản trước thái độ bực tức của Sakura – Khu rừng này là một khu rừng, thế thôi. Còn cái cần xem không phải ở trong rừng mà là phải đi hết khu rừng này kia. Còn xem nó để làm gì thì tùy thuộc vào tâm trạng của từng người khi nhìn thấy nó. Nhưng tôi nghĩ nhất định cô sẽ vui đấy. Cô thấy đỡ chưa? Chúng ta đi nào!
Sakura miễn cưỡng đứng lên. Cô ghét cái tính tự quyết định mọi việc của Syaoran. “Có lẽ trong mọi việc anh ta đều tự quyết định như vậy, nhưng mình đã hiểu vì sao anh ta lại không lo bị đuổi việc. Dù chẳng chịu nghe lời ai nhưng mọi quyết định của hắn đều vì lợi ích của mọi người, lời nói chính xác và khiến mọi người buộc phải tuân theo mà không có sự phản kháng... Mình cũgn bị xỏ mũi” – Sakura tức giận nghĩ nhưng vẫn đi theo Syaoran. Sau một thời gian đi dài, hai người cũng ra khỏi khu rừng. Lúc này hoàng hôn đã buông xuống. đi trong rừng lâu, Sakura không xác định và chủ động được về thời gian. Cô lẩm bẩm: “Chắc giờ này Tomoyo lại ra ngắm hoàng hôn rồi. Không biết liệu có ai ngồi cùng cậu ấy không?”
- A...
- Lại chuyện gì nữa vậy? – Sakura hốt hoảng.
- Khôgn có gì đâu. Tôi chỉ thấy may mắn là mình đến khá đúng lúc. – Syaoran kéo tay Sakura lên một quả đồi nhỏ. Sakura khẽ reo lên:
- Wow, tuyệt vời. Nhìn này Syaoran. TỪ đây có thể nhìn được toàn cảnh của các thành phố và thị trấn lân cận. Chỗ này cao như vậy sao?
- Ừm – Syaoran mỉm cười, nằm xuống đất – Cô không ngờ phải không? Thật ra chẳng ai nghĩ ngọn đồi nhỏ này lại có thể cao như vậy, và càng không ai dám nghĩ khu rừng kia là một con dốc, một cái thang.
- Thì ra là vậy – Sakura gật gù hiểu biết – thì ra lúc đi trong rừng là khi chúng ta đang phải leo lên một con dốc dài. Thả nào tôi mệt thế. Thường thì tôi cũgn không đến nỗi yếu đuối.
- Đó cũng chính là một trong số những lý do khíên chưa ai biết rõ về ngọn đồi này cả. Bọn họ sợ hãi, sợ không thể thoát được khỏi khu rừng ma quái này. Một vài người đến được nơi đây thì đành phải bỏ mạng. Bởi vậy, chẳng còn ai dám bén mảng đến gần “đồi ma” nữa. Cô thấy người đánh xe lúc nãy đấy. Hắn sợ không dám đến gần cả khu vực xung quanh đồi.
Sakura lo lắng nhìn quanh:
- Vậy “đồi ma” là nơi này à? Có ma thật không?
Syaoran bật cười:
- Có đấy. Tôi muốn cho cô xem những con ma ấy đấy. Sắp rồi. Mặt trời lặn thì ma sẽ xuất hiện.
Sakura cảm thấy ớn lạnh. Sakura là người trời không sợ, đất không sợ, nhưng thứ duy nhất cô sợ lại là một thứ không có thật: ma. Chưa bao gời, Sakura mong mặt trời hãy ơ đấy như hôm nay. “Lạy trời, nếu lúc trước con nói ban đêm đẹp hơn hoàng hôn thì đó là con đã nhầm. Từ bây giờ, con sẽ thích hoàng hôn hơn, xin mặt trời, xin đừng có lặn làm gì” – Sakura nhắm mắt lại cầu khấn, mồ hôi toát ra. Cô chợt cẩmnhạn một bàn tay ấm áp vuốt lên tóc cô. Syaoran đã ngồi dậy, mỉm cười nhìn Sakura:
- Đừng sợ, Sakura. Tôi tin cô sẽ thích mấy con ma này.
Sakura cảm thấy yên tâm khi nhìn nụ cười của Syaoran. Cô mỉm cười, quay lại nhìn mặt trời đang dần tắt đi những ánh sáng đỏ heo hắt. Khi những tia nắng cuối cùng đã tắt đi, Sakura quay ngoắt lại phía sau. Xung quanh ngọn đồi, có những đốm sáng mờ mờ đang dần rõ nét. Những đốm sáng đó tạo thành một hình thù kì lạ. Sakura sợ hãi gọi:
- Syaoran, chúng xuất hiện rồi kìa!
Không có tiếng trả lời của Syaoran. Sakura quay lại và nhận ra Syaoran đã ngủ say từ bao giờ. “Syaoran chết tiệt”. Dù cố lay nhưng anh vãn không dậy, Sakura không biết làm gì và chỉ còn biết ngồi yên nhìn những đốm sáng đang dần hình thành hình dạng. Cô bỗng nhảy lên vui mưng khi nhận ra hình dạng thật của những đốm sáng trên đồi:
- A, không thể tin được. Là hoa anh đào! Này, Syaoran – Sakura dựng Syaoran dậy - dậy đi, nhanh lên, là hoa anh đào. Những “con ma” ấy là hoa anh đào!
Syaoran lừ đừ mở mắt:
- Xuất hiện rồi à? Xin lỗi, tôi ngủ quên mất. Thế nào, cô thích không?
- Thích! – Sakura chạy nhảy quanh những cây hoa anh đào - chuyện gì xảy ra vậy? Sao nó lại đột ngột hiên lên? Là ma thật hả?
Syaoran lại nằm xuống, nhìn lên trời:
- Không, chẳng có ma nào đâu. Đó là do loài cây kì lạ này. Nó có thể dựa vào ánh nắng mặt trời để thay đổi màu sắc thân, cành và cả hoa nữa. Đến đêm, không có mặt trời, nó phải lộ nguyên hình. Nhưng đó chưa đủ để cho khu đồi này trở thành “đồi ma”. Bây giờ, ở dưới kia, chắc hẳn cũng có nhiều người nhìn thấy những cây hoa này, nhưng chỉ nhìn thấy những bóng sáng như đốm lửa lơ lửng, trông rất giống ma. Cô biết tại sao không?
- Nói luôn đi – Sakura thúc giục - đừng có bày đặt đem ra hỏi tôi.
- Đó là do khí hậu và sương mù ở vùng đồi núi này. Cô biết đấy, vương quốc Clow là một nơi có nhiều thứ kì lạ nhất, nó mang một khí hậu mà không một nước nào có, những lòai cây dị tướng, dị hình. Ở vùng Kanka này, có một loại sương mù mà các vùng khác
không có. Chính nhờ màu hồng của hoa kết hợp với loại sương này khiến người nhìn từ xa sẽ nghĩ đó là những đốm lửa.
- Chậc, vừa kì lạ, vừa đau đầu. Nhưng tại sao những người đến được đây là chết?
- Việc này thì.... ha ha, tôi cũng chẳng biết.
Bỗng “Vút”. Syaoran ngồi bật dậy và Sakura cũng quay ngoắt lại phía sau. Những chiếc phi tiêu đang lao thẳng vào cô và hiện đã ngay sát Sakura. Trong lúc Sakura chưa kịp phản ứng gì thì thanh kiếm từ tay Syaoran đã đánh bật chiếc phi tiêu đó ra nơi khác.
- Cô không sao chứ? – Syaoran lo lắng.
- Không, tôi không sao! Kẻ nào vậy?
- Tôi không biết – Syaoran vẫn cầm chắc kiếm trong tay, đi giật lùi lại phía Sakura, mắt chăm chú nhìn về phía chiếc phi tiêu được phóng ra – có kẻ nào đó lấp ở sau những cây hoa. Ai đấy? Ra mặt đi! – Syaoran ra lệnh.
- Thật sơ ý quá. – Sakura cũng nhìn quanh – tôi đã không nhận ra sự có mặt của hắn.
- Cô nói đúng! Chắc chắn hắn đã theo chúng ta lâu rồi. Võ công của hắn không tồi đâu. Kẻ nào đó? Ra đây!
Không có tiếng đáp lại. Sakura mỉa mai:
- Anh nghĩ hắn sẽ nghe lời anh như những cấp dưới của anh sao? Không có chuyện đó đâu!
- Thế tôi mới bực chứ. Ối....
Từ sau một cây hoa, một bóng đen lao vút ra, nhắm thẳng vào Syaoran mà đâm. Syaoran dùng kiếm đỡ thanh kiếm trên tay hắn. Kẻ bịt mặt lao vun vút xung quanh Syaoran và Sakura, bất chợt lao thẳng vào Sakura. Cả Syaoran và Sakura đều bị bất ngờ, không kịp ứng phó. Nhưng với sự bình tĩnh vốn có, Syaoran hét lên:
- SAKURA, ĐÁ THẲNG VÀO TAY CẦM KIẾM CỦA HẮN!
“ĐỪNG CÓ RA LỆNH CHO TÔI. TÔI BIẾT RỒI!” – Sakura hét lên trả lời. Với tốc độ cực nhanh, thanh kiếm của kẻ bịt mặt đã sát ngay cạnh Sakura. Cô lách sang bên trái, tránh được cú đâm chí mạng và xoay người, đã mạnh lên tay phải của hắn. Thanh kiếm rơi xuống đất, lại bị lỡ đà lao, tên thích khách đâm thẳng đầu xuống. Nhanh như chớp, Syaoran lao đến, dùng kiếm khống chế hắn. Nhưng quả như Syaoran nhận định lúc đầu, võ công của tên này rất giỏi. Hắn nhào lộn tránh kiếm của Syaoran, bật nhảy lên và trốn thoát.
- Cô sao rồi, Sakura? – Syaoran lo lắng chạy lại bên cạnh Sakura.
- Không sao. Cám ơn anh đã cứu tôi.
- Hừ, tôi phải xin lỗi cô mới đúng. Chính tôi đưa cô đến đây để xảy ra chuyện này.... – Syaoran cúi xuống nhặt những mũi phi tiêu - hắn có vẻ nhắm vào cô đấy. Cô có hận thù với ai à?
Sakura lục lại trí nhớ:
- Không có. Chưa bao giờ tôi gây hận thù với ai cả. A, ít ra là lâu nay.
- Cô có nhận ra hắn không? Qua dáng người và cách sử dụng kiếm chẳng hạn?
Sakura nhíu mày suy nghĩ:
- Không, tôi chẳng nhận ra ai cả. Người quen của tôi lâu nay chỉ có dì Sonomi, Tomoyo và bác Wei mà thôi. Ngoài ra không có ai nữa.
- Cô có nghĩ chính là một trong số 3 người đó khÔng?
- Không đâu. Bác Wei tuy rất giỏi võ nhưng không biết sử dụng kiếm, Tomoyo và dì Sonomi thì đi vắng rồi. Mà này - Sakura trừng mắt nhìn Syaoran - anh đừng có mà tuỳ tiện nghi ngờ lung tung. Họ đều là người tốt, bọn họ đã nuôi tôi lớn, làm bạn và dạy dỗ tôi, họ không thể nào đi giết tôi được. Anh còn nói lung tung là tôi cho anh một trận đấy.
Syaoran cười, ngồi xuống:
- Chà, tôi sợ rồi đấy. Thôi, ngủ một lát đi, sáng mai chúng ta sẽ trở về Tomoeda.
Sakura nằm xuống cạnh SYAOrAn:
- Anh không định ngủ à?
- Ừ, lúc nãy tôi có chợp mắt một lát rồi. Yên tâm, nếu hắn quay lại, tôi sẽ không để hắn động đến một sợi tóc của cô đâu. Ngủ đi!
Sakura nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. Syaoran ngồi bên cạnh, cởi áo khoác ngoài đắp lên người Sakura. Anh nhìn trời, thở dài và trầm ngâm suy nghĩ vè kẻ bịt mặt kia.
- Chim có vẻ mến cô đấy!
Syaoran chăm chú nhìn đàn chim nhảy nhót trên tay Sakura. Sakura cười rạng rỡ:
- Tôi rất thích động vật, cho dù là loài vật gì cũng rất dễ thương, và đặc biệt là không bao giờ phản bội lại chủ. A, nhưng tôi thích nhất là chó, nó là loại động vật quý chủ nhất đấy, “chó không chê chủ nghèo” mà.
- Chậc, tôi thì không nghĩ như vậy đâu – Syaoran chau mày.
- Sao?
- Không có gì. Tôi cũng có một con chó rất đẹp. Nếu cô muốn thì tôi sẽ tặng cô con chó ấyl
- Thật sao? – Sakura reo lên rồi nhào lại phía Syaoran.
Syaoran chới với suýt ngã khi Sakura bất ngờ lao lại. Mặt anh đỏ bừng lên trong khi Sakura vẫn vô tư nhìn anh với đôi mắt long lanh mong chờ:
- Thật – Syaoran mỉm cười – ưm, tên nó là Kero.... Để mai tôi mang đến cho cô xem.
- Tuyệt quá! – Sakura nhảy cẫng lên làm cho người đánh xe phải quay vào nhắc nhở - xin lỗi, Sakura nói và hỏi lại Syaoran – anh cho tôi thiệt hả? Một con chó ư? Tên nó là Kero? Anh sẽ không hối hận mà đòi lại chứ?
Trước một loạt câu hỏi của Sakura, Syaoran bật cười trả lời:
- Thật, đúng, đúng và không.
Sakura vui mừng ôm chầm lấy Syaoran, nhưng sau đó, cô buông Syaoran ra và nói một cách lo lắng:
- Nhưng con chó đó chắc rất mến anh. Nếu anh cho tôi thì liệu nó có chịu không? Chắc nó sẽ buồn lắm! Cả anh nữa. Anh nuôi nó lâu như vậy chắc anh quý nó lắm. Thiếu nó chắc anh cũng không thể vui được. Nếu vậy thì tôi không lấy có khi lại hơn.
Syaoran mỉm cười khi thấy Sakura thật tốt bụng:
- Tôi không định làm mất niềm vui của cô đâu, Sakura. Nhưng nếu cô cho rằng con chó đó quý tôi và tôi quý nó thì cô nhầm to rồi. Này nhé, nó rất hay chui vào gầm giường của tôi nằm, lông rủng tả tơi lên chăn đệm. Nó thích thú với việc cắn nát quần áo, giày dép của tôi. Tôi và nó ghét nhau nưh chó với mèo vậy. A, hình như tôi vừa ví mình là mèo hả? Thiệt tình....
- Tuyệt đấy chứ, anh là con mèo.... Ha ha, vui thật!
Sakura cười ngất. Syaoran cảm thấy ấm áp khi nhìn nụ cười của Sakura. Anh mỉm cười:
- Phải đấy, sai. Cô cười rất đẹp. Nụ cười hợp với cô hơn nét mặt buồn bã nhiều. Ha, quả nhiên “Nụ cười của con gái là đẹp nhất”.
Sakura không cười nữa, đưa tay lau nước mắt vì cười nhiều. Cô nhận thấy ánh mắt chăm chú của Syaoran, bất giác đỏ mặt lên. Chưa bao giờ cô thấy lúng túng như vậy. Thường thì mọi khi cô có thể đốp chát lại ngay những câu nói của Syaoran, nhưng hôm nay, Sakura cảm thấy vui khi nghe Syaoran nói vậy và không biết nên nói gì. Nhưng Syaoran dường như không để ý đến sự thay đổi của Sakura, ngó ra ngoài khi xe ngựa đột ngột ngừng lại:
- Chuyện gì vậy?
- Tôi không thể đi tiếp đâu - người lái xe ngập ngừng – phía trước là khu vực “Đồi ma” rồi. Xin lỗi quý khách, nhưgn có lẽ tôi chỉ có thể đưa các vị đến đây thôi.
- Không sao. Đi thôi, Sakura.
Syaoran mở cửa xe, đỡ Sakura xuống. Chiếc xe ngựa lao đi theo hướng ngược lại sau khi đã nhận tiền.
- “Đồi ma”? Đó là cái gì vậy.
Syaoran mỉm cười, đi trước:
- Đi thôi. Tôi hi vọng cô sẽ thích nơi này!
Sakura chạy theo Syaoran, cảm thấy bực mình với chính mình: “Hôm nay mình làm sao thế nhỉ?Tự nhiên lúng túng trước mấy lời nói đùa của hắn. Hừ!”
Nơi Syaoran và Sakura đến là một nơi toàn rừng núi. Những vách núi cheo leo, đứng trơ trọi. Những khu rừng rậm, không nhìn thấy bên trong. Cành lá đã điểm xuyết màu xanh non trên nền trắng. Sakura rất ngạc nhiên, không biết mình đang đi đâu:
- Này Li Syaoran. Chúng ta đang ở đâu vậy? Đây là nơi anh muốn cho tôi xem à? Nơi đây cách Tomoeda có xa không?
Syaoran không quay lại, trả lời bằng cách mà anh thường dùng để trả lời những câu hỏi dài ngoằng của Sakura:
- Đây là vùng núi Kanka. Và chỗ cô đang đứng không phải là nơi tôi muốn đưa cô đến đâu, muốn đến chỗ đó phải đi thêm một đoạn khá dài nữa. Nơi đây cách Tomoeda khá xa, mất hơn nửa ngày đi xe ngựa. Nhưng nếu đi bộ thì phải mất 1 ngày mới tới đấy.... ÔI, thôi chết rồi! – Syaoran bất chợt dừng lại làm Sakura đi sau suýt và phải anh – tôi quên mất rồi.
- Sao vậy? – Sakura lo lắng hỏi
Syaoran thở dài nhìn quanh:
- Sao tôi lại quên mất một việc quan trọng như vậy chứ? Chúgn ta cần phải về nội trong ngày mai, mà quanh đây lại không có chiếc xe ngựa nào cả. Như vậy chỉ còn một cách là đi bộ thôi.
- CÁI GÌ? – Sakura hét lên – TÔI PHẢI VỀ KỊP TRƯỚC BỮA TỐI ĐẤY, NẾU KHÔNG BÁC WEI NHẤT ĐỊNH SẼ LO LẮNG.
- Tôi hiểu, tôi cũng cần phải đến cung điện làm việc ca cuối vào tối mai - Syaoran vò đầu bứt tai – tôi thật ngu quá, đáng ra phải hẹn một chiếc xe ngựa chờ chứ nhỉ.Giờ đi bộ thì cũng phải kia mới về đến Tomoeda. Mà đường từ đây về thì lại không có trạm xe ngựa nào, cũng chẳng có xe ngựa nào ngu đến nỗi dấn thân vào đây. Hỏng!
Sakura nhìn Syaoran. Cô hiểu anh vì cô mà phải lặn lội đến đây:
- Tôi thì không sao rồi. Nhưng còn anh thì... Hay là chúng ta không cần đến nơi ấy nữa. Nếu quay về bây giờ thì biết đâu lại gặp một chiếc xe nào đó.
Syaoran thôi không vò tóc, mỉm cười, đập lên đầu Sakura:
- Ngốc lắm, đã đến đây rồi thì sao lại không đi tiếp chứ? Không đến cung điện một buổi thì sao? Bọn họ mà dám đuổi tôi chắc? Được rồi, nếu cô không sao thì chúng ta đi thôi.
Syaoran kéo Sakura đi. Cô cảm thấy tâm trạng thỏai mái:
- A, anh đúng là tự tin quá nhỉ. Quả thật là không có ai dám đuổi anh à?
Syaoran nhún vai:
- Trước kia thì không nhưng giờ thì chắc là đã có một người dám đuổi tôi đấy - Syaoran nháy mắt – cô nên thấy vinh dự vì người đó chính là cô, Sakura ạ!
“Đương nhiên là vinh dự rồi! Tôi mà là chủ nhân thì tôi sẽ đủôi anh vì thói bất tuân thượng lệnh đấy, anh bạn ạ!” - Sakura tự nói với mình rồi chạy theo Syaoran. Tuyết đã ngừng hẳn.
Syaoran dẫn Sakura đi vòng vèo, loanh qunah. Sakura không nhớ là mình đã vòng qua bao nhiêu ngọn núi và giờ đây đang phải lần mò trong một khu rừng rậm tối tăm. Chân cô đã mỏi rã rời, không bước nổi, trong khi ở phía trước, Syaoran vẫn đi những bước dài và nhanh nhẹn.
- Nè, Syaoran. Nơi đó sao xa vậy? Tôi không đi nổi nữa rồi.
Syaoran ngừng bước, quay lại:
- Ồ, xin lỗi, Sakura. Tôi không để ý. Nếu cô mỏi rồi thì chúgn ta có thể dừng lại nghỉ một lát. Chậc nếu con ngựa của tôi mà còn thì chúng ta không phải vất vả thế này đâu. Nhưng cần phải đến kịp lúc thì mới thấy được điều cần thấy. - Syaoran nói, dùng tay phủi cát trên một tảng đá cho Sakura ngồi.
- Đến kịp lúc? Cái cần thấy? Đó là cái gì vậy? Mà nơi đây là nơi nào?
Syaoran ngồi xuống bên cạnh Sakura, mỉm cười:
- Đến kịp lúc và cái cần thấy là bí mật. Còn đây là vùng núi Kanka, tôi đã nói với cô rồi mà.
Sakura đã cảm thấy khó chịu vì vẻ úp úp mở mở của Syaoran:
- Tôi biết đây là núi Kanka rồi – Sakura cáu kỉnh nói – nhưng tôi muốn biết cái khu rừng rậm rạp này là cái gì kia? Trong khu rừng này có gì đáng xem à? Xem nó để làm gì vậy.
- Ưm – Syaoran vẫn bình thản trước thái độ bực tức của Sakura – Khu rừng này là một khu rừng, thế thôi. Còn cái cần xem không phải ở trong rừng mà là phải đi hết khu rừng này kia. Còn xem nó để làm gì thì tùy thuộc vào tâm trạng của từng người khi nhìn thấy nó. Nhưng tôi nghĩ nhất định cô sẽ vui đấy. Cô thấy đỡ chưa? Chúng ta đi nào!
Sakura miễn cưỡng đứng lên. Cô ghét cái tính tự quyết định mọi việc của Syaoran. “Có lẽ trong mọi việc anh ta đều tự quyết định như vậy, nhưng mình đã hiểu vì sao anh ta lại không lo bị đuổi việc. Dù chẳng chịu nghe lời ai nhưng mọi quyết định của hắn đều vì lợi ích của mọi người, lời nói chính xác và khiến mọi người buộc phải tuân theo mà không có sự phản kháng... Mình cũgn bị xỏ mũi” – Sakura tức giận nghĩ nhưng vẫn đi theo Syaoran. Sau một thời gian đi dài, hai người cũng ra khỏi khu rừng. Lúc này hoàng hôn đã buông xuống. đi trong rừng lâu, Sakura không xác định và chủ động được về thời gian. Cô lẩm bẩm: “Chắc giờ này Tomoyo lại ra ngắm hoàng hôn rồi. Không biết liệu có ai ngồi cùng cậu ấy không?”
- A...
- Lại chuyện gì nữa vậy? – Sakura hốt hoảng.
- Khôgn có gì đâu. Tôi chỉ thấy may mắn là mình đến khá đúng lúc. – Syaoran kéo tay Sakura lên một quả đồi nhỏ. Sakura khẽ reo lên:
- Wow, tuyệt vời. Nhìn này Syaoran. TỪ đây có thể nhìn được toàn cảnh của các thành phố và thị trấn lân cận. Chỗ này cao như vậy sao?
- Ừm – Syaoran mỉm cười, nằm xuống đất – Cô không ngờ phải không? Thật ra chẳng ai nghĩ ngọn đồi nhỏ này lại có thể cao như vậy, và càng không ai dám nghĩ khu rừng kia là một con dốc, một cái thang.
- Thì ra là vậy – Sakura gật gù hiểu biết – thì ra lúc đi trong rừng là khi chúng ta đang phải leo lên một con dốc dài. Thả nào tôi mệt thế. Thường thì tôi cũgn không đến nỗi yếu đuối.
- Đó cũng chính là một trong số những lý do khíên chưa ai biết rõ về ngọn đồi này cả. Bọn họ sợ hãi, sợ không thể thoát được khỏi khu rừng ma quái này. Một vài người đến được nơi đây thì đành phải bỏ mạng. Bởi vậy, chẳng còn ai dám bén mảng đến gần “đồi ma” nữa. Cô thấy người đánh xe lúc nãy đấy. Hắn sợ không dám đến gần cả khu vực xung quanh đồi.
Sakura lo lắng nhìn quanh:
- Vậy “đồi ma” là nơi này à? Có ma thật không?
Syaoran bật cười:
- Có đấy. Tôi muốn cho cô xem những con ma ấy đấy. Sắp rồi. Mặt trời lặn thì ma sẽ xuất hiện.
Sakura cảm thấy ớn lạnh. Sakura là người trời không sợ, đất không sợ, nhưng thứ duy nhất cô sợ lại là một thứ không có thật: ma. Chưa bao gời, Sakura mong mặt trời hãy ơ đấy như hôm nay. “Lạy trời, nếu lúc trước con nói ban đêm đẹp hơn hoàng hôn thì đó là con đã nhầm. Từ bây giờ, con sẽ thích hoàng hôn hơn, xin mặt trời, xin đừng có lặn làm gì” – Sakura nhắm mắt lại cầu khấn, mồ hôi toát ra. Cô chợt cẩmnhạn một bàn tay ấm áp vuốt lên tóc cô. Syaoran đã ngồi dậy, mỉm cười nhìn Sakura:
- Đừng sợ, Sakura. Tôi tin cô sẽ thích mấy con ma này.
Sakura cảm thấy yên tâm khi nhìn nụ cười của Syaoran. Cô mỉm cười, quay lại nhìn mặt trời đang dần tắt đi những ánh sáng đỏ heo hắt. Khi những tia nắng cuối cùng đã tắt đi, Sakura quay ngoắt lại phía sau. Xung quanh ngọn đồi, có những đốm sáng mờ mờ đang dần rõ nét. Những đốm sáng đó tạo thành một hình thù kì lạ. Sakura sợ hãi gọi:
- Syaoran, chúng xuất hiện rồi kìa!
Không có tiếng trả lời của Syaoran. Sakura quay lại và nhận ra Syaoran đã ngủ say từ bao giờ. “Syaoran chết tiệt”. Dù cố lay nhưng anh vãn không dậy, Sakura không biết làm gì và chỉ còn biết ngồi yên nhìn những đốm sáng đang dần hình thành hình dạng. Cô bỗng nhảy lên vui mưng khi nhận ra hình dạng thật của những đốm sáng trên đồi:
- A, không thể tin được. Là hoa anh đào! Này, Syaoran – Sakura dựng Syaoran dậy - dậy đi, nhanh lên, là hoa anh đào. Những “con ma” ấy là hoa anh đào!
Syaoran lừ đừ mở mắt:
- Xuất hiện rồi à? Xin lỗi, tôi ngủ quên mất. Thế nào, cô thích không?
- Thích! – Sakura chạy nhảy quanh những cây hoa anh đào - chuyện gì xảy ra vậy? Sao nó lại đột ngột hiên lên? Là ma thật hả?
Syaoran lại nằm xuống, nhìn lên trời:
- Không, chẳng có ma nào đâu. Đó là do loài cây kì lạ này. Nó có thể dựa vào ánh nắng mặt trời để thay đổi màu sắc thân, cành và cả hoa nữa. Đến đêm, không có mặt trời, nó phải lộ nguyên hình. Nhưng đó chưa đủ để cho khu đồi này trở thành “đồi ma”. Bây giờ, ở dưới kia, chắc hẳn cũng có nhiều người nhìn thấy những cây hoa này, nhưng chỉ nhìn thấy những bóng sáng như đốm lửa lơ lửng, trông rất giống ma. Cô biết tại sao không?
- Nói luôn đi – Sakura thúc giục - đừng có bày đặt đem ra hỏi tôi.
- Đó là do khí hậu và sương mù ở vùng đồi núi này. Cô biết đấy, vương quốc Clow là một nơi có nhiều thứ kì lạ nhất, nó mang một khí hậu mà không một nước nào có, những lòai cây dị tướng, dị hình. Ở vùng Kanka này, có một loại sương mù mà các vùng khác
không có. Chính nhờ màu hồng của hoa kết hợp với loại sương này khiến người nhìn từ xa sẽ nghĩ đó là những đốm lửa.
- Chậc, vừa kì lạ, vừa đau đầu. Nhưng tại sao những người đến được đây là chết?
- Việc này thì.... ha ha, tôi cũng chẳng biết.
Bỗng “Vút”. Syaoran ngồi bật dậy và Sakura cũng quay ngoắt lại phía sau. Những chiếc phi tiêu đang lao thẳng vào cô và hiện đã ngay sát Sakura. Trong lúc Sakura chưa kịp phản ứng gì thì thanh kiếm từ tay Syaoran đã đánh bật chiếc phi tiêu đó ra nơi khác.
- Cô không sao chứ? – Syaoran lo lắng.
- Không, tôi không sao! Kẻ nào vậy?
- Tôi không biết – Syaoran vẫn cầm chắc kiếm trong tay, đi giật lùi lại phía Sakura, mắt chăm chú nhìn về phía chiếc phi tiêu được phóng ra – có kẻ nào đó lấp ở sau những cây hoa. Ai đấy? Ra mặt đi! – Syaoran ra lệnh.
- Thật sơ ý quá. – Sakura cũng nhìn quanh – tôi đã không nhận ra sự có mặt của hắn.
- Cô nói đúng! Chắc chắn hắn đã theo chúng ta lâu rồi. Võ công của hắn không tồi đâu. Kẻ nào đó? Ra đây!
Không có tiếng đáp lại. Sakura mỉa mai:
- Anh nghĩ hắn sẽ nghe lời anh như những cấp dưới của anh sao? Không có chuyện đó đâu!
- Thế tôi mới bực chứ. Ối....
Từ sau một cây hoa, một bóng đen lao vút ra, nhắm thẳng vào Syaoran mà đâm. Syaoran dùng kiếm đỡ thanh kiếm trên tay hắn. Kẻ bịt mặt lao vun vút xung quanh Syaoran và Sakura, bất chợt lao thẳng vào Sakura. Cả Syaoran và Sakura đều bị bất ngờ, không kịp ứng phó. Nhưng với sự bình tĩnh vốn có, Syaoran hét lên:
- SAKURA, ĐÁ THẲNG VÀO TAY CẦM KIẾM CỦA HẮN!
“ĐỪNG CÓ RA LỆNH CHO TÔI. TÔI BIẾT RỒI!” – Sakura hét lên trả lời. Với tốc độ cực nhanh, thanh kiếm của kẻ bịt mặt đã sát ngay cạnh Sakura. Cô lách sang bên trái, tránh được cú đâm chí mạng và xoay người, đã mạnh lên tay phải của hắn. Thanh kiếm rơi xuống đất, lại bị lỡ đà lao, tên thích khách đâm thẳng đầu xuống. Nhanh như chớp, Syaoran lao đến, dùng kiếm khống chế hắn. Nhưng quả như Syaoran nhận định lúc đầu, võ công của tên này rất giỏi. Hắn nhào lộn tránh kiếm của Syaoran, bật nhảy lên và trốn thoát.
- Cô sao rồi, Sakura? – Syaoran lo lắng chạy lại bên cạnh Sakura.
- Không sao. Cám ơn anh đã cứu tôi.
- Hừ, tôi phải xin lỗi cô mới đúng. Chính tôi đưa cô đến đây để xảy ra chuyện này.... – Syaoran cúi xuống nhặt những mũi phi tiêu - hắn có vẻ nhắm vào cô đấy. Cô có hận thù với ai à?
Sakura lục lại trí nhớ:
- Không có. Chưa bao giờ tôi gây hận thù với ai cả. A, ít ra là lâu nay.
- Cô có nhận ra hắn không? Qua dáng người và cách sử dụng kiếm chẳng hạn?
Sakura nhíu mày suy nghĩ:
- Không, tôi chẳng nhận ra ai cả. Người quen của tôi lâu nay chỉ có dì Sonomi, Tomoyo và bác Wei mà thôi. Ngoài ra không có ai nữa.
- Cô có nghĩ chính là một trong số 3 người đó khÔng?
- Không đâu. Bác Wei tuy rất giỏi võ nhưng không biết sử dụng kiếm, Tomoyo và dì Sonomi thì đi vắng rồi. Mà này - Sakura trừng mắt nhìn Syaoran - anh đừng có mà tuỳ tiện nghi ngờ lung tung. Họ đều là người tốt, bọn họ đã nuôi tôi lớn, làm bạn và dạy dỗ tôi, họ không thể nào đi giết tôi được. Anh còn nói lung tung là tôi cho anh một trận đấy.
Syaoran cười, ngồi xuống:
- Chà, tôi sợ rồi đấy. Thôi, ngủ một lát đi, sáng mai chúng ta sẽ trở về Tomoeda.
Sakura nằm xuống cạnh SYAOrAn:
- Anh không định ngủ à?
- Ừ, lúc nãy tôi có chợp mắt một lát rồi. Yên tâm, nếu hắn quay lại, tôi sẽ không để hắn động đến một sợi tóc của cô đâu. Ngủ đi!
Sakura nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. Syaoran ngồi bên cạnh, cởi áo khoác ngoài đắp lên người Sakura. Anh nhìn trời, thở dài và trầm ngâm suy nghĩ vè kẻ bịt mặt kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.