Chương 57: CHIẾN SỰ ĐẢO HONGO
Rinca_seta
22/12/2015
Mặt trăng chiếu xiên những tia sáng yếu ớt, mỏng manh xuống mặt biển, làm những vùng tối của mặt nước ánh lên màu vàng nhạt. Ánh trăng rọi vào màn đêm đen, dát lên tấm áo của nữ thần bóng tối một màu vàng nhạt. Bóng nước lung linh trong trăng và lửa. Sự mờ ảo của ánh trăng làm cảnh vật buổi tối trở nên huyền ảo hơn. Trăng hoà cùng màu lửa, nhuộm thành sắc đỏ bao trùm không gian và con người. Màu đỏ phủ lên những nụ cười lạnh giá. Kì ảo, bí hiểm và lạnh lẽo....
Nhỏ giọt...
Nước lăn dài...
Rơi....
Trên tóc, áo quần, những giọt nước rơi xuống như những giọt pha lê. Mái tóc tung bay trong làn gió nhẹ. Mùa đông, gió lạnh luồn vào người, làm làn da như mất cảm giác. Nước làm bết áo quần, càng làm tăng thêm sự lạnh giá. Bốn phía xung quanh, ánh lửa loang loáng mặt nước, nhưng không đủ xua đi bóng tối bao quanh năm con người ướt nước trên con tàu trống. Những ánh mắt lạnh đến đau lòng.
“Tấn công nơi trọng yếu của trận địa bảo vệ để tung hoả mù...” – Syaoran nói bằng giọng đều đều – “....không đột kích vào đoàn tàu chở vũ khí mà tiêu diệt từng tàu một. Bỏ qua những con tàu đầu có đông quân canh giữ mà chỉ tấn công những con tàu ở cuối bị lơ là cảnh giác. Chậc!” – Syaoran mỉm cười khi con tàu ngừng hẳn lại, lênh đênh trên mặt nước – “Nếu tôi cũng giống như những người khác, chỉ kiểm tra những con tàu đầu đoàn, bỏ qua những con tàu ở cuối thì kế hoạch này quả là đã thành công rực rỡ, phải không?”
Đáp lại nụ cười của Syaoran, Sakura khẽ nhếch mép cười. Cô nhảy xuống từ thành tàu, bước lên trước. “Tứ đại hộ pháp” rẽ sang hai bên, nhường đường cho Sakura:
“Quả đúng như suy đoán của anh Yukito. Bởi vì anh quá ‘mưu ma’, nên anh tin rằng ai cũng lắm ‘mưu ma’ như anh. Ngay sau khi nhận ra sự kì lạ trong việc chúng tôi tấn công thẳng vào nơi trọng yếu, anh cho rằng Kinomoto sẽ đột kích vào đoàn tàu Shimon, đúng không? Vì vậy anh sẽ mất kha khá thời gian đi kiểm tra lại những con tàu chở vũ khí quan trọng hơn, mà không ngờ chúng tôi lại tấn công những con tàu chở đống vũ khí không đáng lấy ở cuối cùng. Chúng tôi sẽ thành công lớn hơn, nếu anh thật sự mắc lừa, dong tàu về kinh thành ngay sau khi đã kiểm tra những con tàu ở đầu. Hm...” – Sakura nở nụ cười giếu cợt – “....Nhưng người luôn tự tin vào trí thông minh của mình như Li Syaoran mà cũng bị cái kế hoạch đơn giản này của chúng tôi lừa đến mức chạy lòng vòng quanh đảo suốt từ trưa đến tận tối thế này thì....”
Trước lời châm chọc của Sakura, Syaoran chỉ cười. Ánh lửa soi đôi mắt hổ phách buồn mênh mông. Nhưng nụ cười vẫn không tắt. Giọng anh vang lên chắc nịch, mặc cho nỗi buồn trải dài theo hơi thở:
“Số vũ khí ấy hiện nay đang ở dưới đáy biển à?”
“Đừng hỏi những câu dư thừa” – Từ phía đối diện, Yukito lên tiếng – “Nếu không bị phát hiện, tôi chỉ định lấy một nửa số vũ khí, nhưng bây giờ tôi nghĩ tôi muốn có toàn bộ số này” – đôi mắt Yukito liếc nhìn quanh.
Tiếng cười gằn mỉa mai. Syaoran khẽ liếc về phía Yukito rồi nhìn thẳng vào mắt Sakura. Sakura kiên định nhìn vào Syaoran, lạnh lùng, vô cảm. Không gian đượm buồn, kì lạ, không thể giải thích. Chẳng ai biết cái buồn đến từ đâu, cũng chẳng ai biết cách để làm nó tan biến. Nhưng ngay lúc này, chỉ có gió biết, chỉ có sóng cảm nhận, còn tất cả đều chìm đắm trong trận chiến của riêng mình, mà quên đi việc sử dụng các giác quan khác. Terada nhảy lên một con thuyền bên cạnh, dẫn nửa số quân lính đi theo tách riêng ra khỏi đoàn quân của Syaoran. Ánh mắt hắn thách thức soi thẳng vào đôi mắt vẻ giễu cợt của Yukito. Rika dừng thuyền trước con thuyền của Hiyula, gằm ghè. Một cậu nhóc 11 tuổi đã khiến cô phải chạy lòng vòng khắp đảo Hongo. Mỗi thù này, không trả không yên. Đáp lại, Hiyula chỉ cười đầy kiêu ngạo.
“Các người thua rồi” – Sakura lặng lẽ nói – “Anh nghĩ anh có thể thắng được chúng tôi trong khi đã bị quân Kinomoto bao vây khắp nơi thế này sao, Syaoran?”
Syaoran chỉ nở nụ cười bí hiểm. Sakura thoáng giật mình. Nụ cười ấy, đối với cô quá quen thuộc, và cũng quá đáng sợ. Nụ cười của ác quỷ, nụ cười báo hiệu tử thần.
“TẤN CÔNG!!!!!”
Sakura thét vang. Tiếng Syaoran như gầm vang đáp trả. Những con thuyền di chuyển lẹ làng, nhanh chóng bố trí thành những trận địa khác nhau. Quân Kinomoto dàn trận theo lệnh của Yukito, trong tư thế tấn công. Quân triều đình bao vây xung quanh, nhưng không vội tấn công ngay. Sakura liếc quanh. Cô cần cẩn thận hơn trong mọi trường hợp, đặc biệt là khi cả Syaoran và Terada đều có mặt ở đây.
“BẮN!!”
Sakura ra lệnh khi thấy quân Kinomoto đã dàn trận xong, đủ để tránh tên, đồng thời cũng có thể chuyển sang thế tấn công ngay lập tức. Đây là trận địa do “Tứ đại hộ pháp” đưa ra, nên quân Kinomoto hoàn toàn tin tưởng thực hiện. Ngay sau mệnh lệnh, tên ào ào bay ra từ những lùm cây trên đảo. Bất ngờ, quân triều đình Clow không kịp trở tay, trúng tên la liệt. Những thanh gươm, kiếm lia nhanh trên đầu, gạt mũi tên ra, nhưng vẫn không tránh khỏi cái chết. Tiếng la ó vang lên khắp mặt biển. Những bóng người đổ xuống. Tiếng nước bắn tung toé. Máu nhuộm đỏ một khoảng tối. Thấm đen... Tiếng chim đầnh cánh tan hoang trên bầu trời. Tiếng kêu gào thê lương vang vọng như tiếng lưỡi hái tử thần quét ngang....
Syaoran lẹ làng lách người qua những đường bay của tên bắn. Thanh kiếm trên tay anh lia nhanh. Tên phóng xuống mặt biển rồi lững lờ trôi theo dòng nước. Trái với sự rối loạn của quân lính, Syaoran hoàn toàn giữ được bình tĩnh. Anh ra lệnh cho đoàn quân di chuyển thuyền, dần dần, chậm rãi rời xa sự phục kích của trận địa do Kinomoto sắp đặt. Sakura nhận ra sự chuyển động đó gần như ngay lập tức. Cô tiếp tục cho xiết chặt vòng vây, đồng thời di chuyển thuyền để quân triều đình không kịp né tránh. Trong khi Sakura quan sát tình hình và hạ lệnh, “Tứ đại hộ pháp” tấn công thẳng tay những tên lính liều mạng nhảy lên con tàu trống không mà họ đang đứng. Máu lại đổ. Lại bắn lên cao. Lại rơi xuống dưới. Và lại nhuộm vào nước biển....
Ngay khi một loạt tên nữa tiếp tục bắn ra, những tiếng rú vang lên rầm rĩ. Rika phải khó khăn lắm mới trống trả lại được toàn bộ số tên hướng về phía mình. Trong khi đó, kẻ địch của cô, Hiyula Kinomoto khoanh tay đứng trên thuyền, nhếch mép mỉa mai. Rika cười gằn. Cô ra lệnh tấn công. Quân lính do Rika chỉ huy lập tức nghe lệnh, luồn lách khỏi những mũi tên vút qua trên đầu, leo sang thuyền của quân Kinomoto do Hiyula điều khiển. Những chiếc đầu rơi xuống làn nước đen. Lưỡi kiếm quân Kinomoto đẫm máu cùng nụ cười man rợ nở trong đêm.... Hiyula cho quân tập trung xung quanh thuyền. Khi những tên lính của triều đình Clow vừa ló đầu ngoi lên, lập tức máu phun trào cùng chiếc đầu rơi vào hư không....
Không kém phần ác liệt so với những bên kia, Yukito và Terada có những trận đấu trí căng thẳng. Không ồn ào, không la hét. Những con thuyền luồn lách trong bóng tối. Những thanh kiếm vung lên xé gió mà vẫn đủ bí mật. Cánh chim đập trên không trung. Lông vũ bay lượn cùng cơn gió. Máu vẫn đổ. Không ồn ã... Và mạng người vẫn ngã xuống....
Syaoran đưa mắt quan sát tình hình thế trận. Hiện nay, Kinomoto đang nắm quyền điều khiển trận chiến. Quả không hổ danh quân sư của Kinomoto! Một khi quân Kinomoto đã chiến đấu thật sự, lật ngược tình thế không còn là chuyện đơn giản như trận chiến giả lúc chiều. Sakura linh hoạt ra lệnh điều binh, không một kẽ hở, đặc biệt là dưới sự giúp sức của “Tứ đại hộ pháp”. “Quả nhiên Terada đã rất thành công trong việc ‘dạy dỗ’ học trò” – Syaoran nghĩ thầm, trong khi lia mắt đi xung quanh. Phía Yukito, cho đến lúc này, Terada vẫn giữ được sự cân bằng. Hai bên liên tục sử dụng những cách tấn công khác nhau, sao cho thương vong là ít nhất. Quân lính do Terada chỉ huy vẫn tràn trề sinh lực, vẫn vung vũ khí lên cao, vẫn lanh lẹ khi tránh những mũi tên hừng hực khí thế. Tuy nhiên, bên Rika, thế trận đang nghiêng về quân Kinomoto. Hiyula Kinomoto – đệ tử của Yukito Tsukishiro – dù chỉ là một cậu bé nhưng vẫn chiếm ưu thế hơn hẳn so với Rika. Dù Rika đã khôn khéo lèo lái đoàn quân của cô tránh xa trận địa cung tên, Hiyula cũng không đủ sức thiết lập lại trận địa, nhưng quân triều đình leo lên được thuyền của Kinomoto là không nhiều. Một phần do những mũi tên dai dẳng từ đám phục binh trên đảo, một phần do sự chỉ huy của Hiyula. Và.....
“Vút”
“....Bên mình cũng vậy” – Syaoran lẩm bẩm khi mọi cố gắng của anh đưa đoàn quân ra khỏi trận địa đều thất bại. Sakura chỉ huy quân đội bằng sự kiên định hiếm có. “Tứ đại hộ pháp” luôn luôn nhìn ra những điểm yếu phát sinh để có thể điều chỉnh ngay lập tức. Sự kết hợp của Sakura và bốn người hộ vệ dường như không có gì có thể phá vỡ hoặc xen ngang. Những tên lính triều đình có thể nhảy được lên tàu của Sakura, khi trở về chỉ còn là những giọt máu đỏ. Trong bóng tối, Syaoran vẫn dễ dàng nhận ra, nụ cười thích thú, khát máu trên gương mặt bốn người được mệnh danh “Tứ đại hộ pháp” – SÁT THỦ.
Những mũi tên lại tiếp tục bay ra từ phía đảo. Syaoran vừa tránh tên, vừa điều khiển đoàn thuyền thiết lập trận địa phòng thủ. Khi quan sát trên đảo, Syaoran nhận ra kẻ điều khiển đội cung thủ: Eriol Hiragirawa. Một đối thủ không dễ xơi! Anh nhận xét đơn giản. Đây không phải là lần đầu tiên anh chứng kiến khả năng quân sự của Eriol. Từng là một người với tham vọng chiếm ngôi vua, Eriol học tập và rèn luyện không ngơi nghỉ. Kiếm thuật, xử lí các tình huống trong một trận chiến, tham mưu, chính sự.... có lẽ không có lĩnh vực nào Eriol bỏ qua. Đấu với Eriol, là lần đầu, và Syaoran cũng hi vọng là lần cuối.
Từ xa vọng lại tiếng Eriol chỉ huy đoàn thương buôn đang giương cung, sẵn sàng cho đợt tấn công tiếp theo. Những mũi tên vẫn nối tiếp nhau lao đi. Tiếng gió xé bên tai. Tiếng người chỉ huy trận thuỷ chiến vang dội trên mặt biển buổi tối. Syaoran nhíu mày, tập trung tư tưởng suy nghĩ. Những đợt tấn công từ phía quân Kinomoto vẫn tiếp diễn. Anh chợt tự hỏi, “Tứ đại hộ pháp” đã lên đảo Hongo từ bao giờ? Đó là một đội quân ám sát bí ẩn từ thời của quốc vương Kinomoto, và cho đến bây giờ, khi ai cũng ngỡ bức màn bí ẩn đã được gỡ bỏ, thì lại phát hiện thêm những điều bí ẩn khác. Và ngay cả trong lúc này. Trận địa của họ cũng đầy bí ẩn. Tuy nhiên, ngoài phía của Rika, hai bên còn lại do anh và Terada điều khiển đều không bị dẫn quá sâu vào bên trong trận địa. Syaoran tiếp tục cho đoàn thuyền lùi ra xa vị trí bao vây của đoàn cung thủ, đồng thời lệnh cho Rika vòng quân ra phía sau, tạo thành thế gọng kìm đối với quân của Sakura. Hiện nay, tàu của Sakura vẫn chỉ có cô cùng với bốn người hộ vệ của mình. Quân lính mặc quân phục triều đình không một ai trèo vào con tàu đó được dưới sự bảo vệ của “Tứ đại hộ pháp”. Hai đoàn quân, tấn công một con tàu, nếu không kể đội quân thủ trợ lực từ trên đảo! Syaoran tặc lưỡi. Khi quân của Rika đang tìm cách dụ tàu của Sakura ra khỏi vòng bao quanh của những mũi tên, Syaoran đồng thời tách ra một bên. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, một thoáng suy nghĩ lướt qua đầu anh. Eriol muốn gì qua trận chiến này? Tẩm ướt hòn đảo mà anh định bảo vệ bằng máu? Hay chất cao lên bởi xác người? Chắc chắn đó là việc Eriol muốn tránh. Vậy, Eriol ĐANG làm gì??
Không có nhiều thời gian rảnh để suy nghĩ, Syaoran nhận thấy tình thế bất lợi của mình đã được giảm bớt từ khi Rika luồn lách ra phía sau tàu của Sakura. Nhưng sự giảm thiểu ấy là rất ít. Vừa phải tránh tên, vừa yểm trợ cho Syaoran, lại vừa phải chống lại sự tấn công của Hiyula, quân của Rika bị thiệt hại nhiều nhất trong cả đoàn quân binh triều đình. Tranh thủ khoảng thời gian Rika còn có thể cầm cự, Syaoran nhanh chóng sắp xếp đội hình. Đúng như Syaoran dự đoán, chỉ một lát sau, dưới sự tấn công của Hiyula, Rika buộc phải tách ra để đối phó. Nhưng lúc ấy, quân của Syaoran đã có thể đối phó với trận cung tên của Eriol. Anh mỉm cười nhìn thế trận đã cân bằng. Bên kia, Sakura lạnh lùng hạ lệnh.
Với một thế trận cân bằng đối với cả hai bên, trận chiến kéo dài hơn dự tính mà không phân thắng bại. Yukito nóng lòng muốn kết thúc nhanh. Nếu trận chiến còn kéo dài, quân Kinomoto sẽ gặp bất lợi do sức cầm cự yếu hơn. Khi đưa ra kế hoạch, Yukito cũng đoán Terada và Syaoran không dễ mắc lừa, nhưng anh cũng hi vọng họ sẽ gặp khó khăn khi tìm cách hóa giải thế trận. Yukito quan sát nhanh để thâu tóm tình hình. Quân của anh và Terada hầu như đã tách hẳn khỏi hai đoàn quân. Việc đối phó với Terada không hề đơn giản, nhưng cũng không đáng lo. Terada vừa chiến đấu, vừa “đùa giỡn” như muốn tìm kiếm sự thích thú cho riêng mình. Hai bên không trực tiếp đấu, chỉ dùng những mưu kế gián tiếp gây tổn hại cho đối phương. Yukito tặc lưỡi. Quân đội không tổn thất nhiều, nhưng lại bị cầm chân đủ để không thể ra trợ giúp cho các đội quân khác. Trong khi đó, do một sự sơ suất của Hiyula, quân Rika đã yểm trợ quân Syaoran, giúp Syaoran tách ra khỏi trận bố trí cung thủ. Đến lúc này, những mũi tên đã ngừng bay ra. Trận chiến mỗi lúc bị kéo dạt lại gần bờ. Sự yểm trợ của Eriol kết thúc. Giờ đây, Sakura sẽ phải trực tiếp chiến đấu.
Một người
Hai người
Ba người
....
Và vô số người....
Máu tung tóe. Máu đỏ trong đêm tối. Xác người lộn nhào trên mặt nước. Mùi tanh bị nước nhấn chìm. Những loài cá kéo đến, giương đôi mắt thích thú.
Máu nhỏ giọt
Thanh kiếm đẫm máu....
Máu chảy theo lưỡi kiếm, nhỏ xuống. Máu nhuộm quần áo. Máu bắn trên gương mặt kiều diễm. Máu làm bết mái tóc màu trà bay trong gió..
Tay dính máu...
Gột rửa làm gì, gìn giữ làm gì
Tay dính máu...
Chẳng là gì khi trái tim đẫm máu đỏ.
Lần đầu tiên thanh đoản kiếm của Sakura tắm ướt máu. Ánh trăng hờ hững in mình trên lưỡi kiếm. Máu đỏ làm ánh trăng đanh lại. Trăng soi những giọt máu. Trăng soi ánh mắt lạnh lùng. Trăng rọi đôi môi vương máu. Mặn.... Và nóng.... Trăng lẩn mình trong dòng nước, hứng máu đỏ. Trăng tan vỡ khi mặt nước bị xáo động bởi xác người. Những thân hình rơi vào nước. Hỗn loạn....
Đôi mắt Sakura ngờ vực nhìn Syaoran. Anh đứng khoanh tay trước ngực, chân đặt trên thành tàu, chỉ đạo quân đội. Có cái gì đó... Trong những xác người trôi nổi trên dòng nước, những binh lính ngã khỏi tàu, vẫn còn một cái gì đó làm xáo động đáy biển. Theo lệnh Sakura, Nakuru và Naoko phóng mình xuống biển.
“Nhận ra rồi à, Sakura?”
Tiếng Syaoran âm vang lấn át tiếng binh khí va chạm, tiếng kêu thét, tiếng gầm vang. Tiếng Syaoran như len lỏi qua những thứ tạp âm để truyền đến tai Sakura.
“Lợi dụng lúc hỗn loạn cho người xuống nước lấy lại đám vũ khí đó...” – Sakura mỉm cười trả lời trong khi nhảy khỏi con tàu Shimon, lao xuống chiếc thuyền nhỏ của quân Kinomoto. Con thuyền xuôi dòng nước, tiến sát lại gần tàu của Syaoran – “nhưng không ai có thể thắng được ‘thủy thần’ Naoko, một khi ở trong nước”
Syaoran khẽ nhún vai trước nụ cười tự tin của Sakura. Quân triều đình nhận thấy Sakura đã tách khỏi những người bảo vệ, tất cả cùng kéo lại phía cô. Chỉ buông tiếng thở dài khe khẽ, Sakura hiện ra khi đám lính rơi xuống biển, khi máu phủ lên khuôn mặt cô. Những giọt máu lăn dài, rơi xuống, rồi ngấm vào lớp áo...
Phải chăng...
...Em khóc thương người đã chết?
Nhưng tại sao...
...Nước mắt em màu đỏ?
...Màu đỏ của máu...
__________________________________________________ __________
Trên con tàu bắt đầu chông chênh vì đông người, Bhamaru và Seiza đứng áp lưng vào nhau, nhìn đám quân lính đang leo lên không thể kiểm soát. Cả hai lo lắng nhìn xuống dưới. Chỉ tỏng một thoáng không chú ý, cô công chúa nhỏ của họ đã rời xa khỏi sự bảo vệ, đơn độc dứng trên chiếc thuyền bé đong đưa, không chắc chắn. Những tên lính phe đối địch nhắm vào cô, trong khi quân Kinomoto bị cầm chân không thể ra bảo vệ hoặc trợ giúp. Bhamaru vung chùy. Chiếc chùy nặng trịch vì cát đập liên tiếp vào đám lính liều mình. Bên kia, cây thương của Seiza xoay tít, không ngừng.
“Chăm sóc công chúa, công chúa lại đi đâu mất! Bảo vệ công chua, lại bị đám lính vô danh cầm chân ở đây. ‘Tứ đại hộ pháp’ đã yếu đi rồi. Làm sao đây?”
Seiza hỏi bằng giọng đùa giỡn cùng nụ cười trên môi. Bhamaru gầm gừ:
“Im đi, Seiza. ‘Tứ đại hộ pháp’ chỉ mạnh lên chứ không bao giờ yếu đi”
Seiza cười:
“Ha, nhắc mới nhớ, đây là lần đầu cả ‘Tứ đại hộ pháp’ tập trung lại trong một trận chiến nhỉ?”
“Lần đầu...” – Bhamaru nhắc lại khi vẫn đập chùy xuống – “...Và bây giờ chỉ còn lại ta với ngươi.”
“Ha ha... Bhamaru, hai kẻ kia đang có lợi thế hơn chúng ta, nhất là Naoko. Nước là lợi thế của cô ta. Trong khi đó...” – Seiza mỉm cười vung cây thương – “...chúng ta đang trong tình thế bât lợi. không bảo vệ được công chúa khi có đến hai ‘Đại hộ pháp’ ở đây, người ta sẽ cười vào mũi chúng ta. Và cả hai tên kia sẽ có dịp vênh mặt. Hm, làm sao đây?”
Bhamaru nhăn mặt trước giọng nói đùa giỡn của Seiza. Hắn nhìn quanh như để kiểm tra tình hình của mình. Trên con thuyền mong manh, dù đám binh lính khát máu lao vào nhưng vẫn không thể chạm đến công chúa Sakura. Bình tĩnh đến kì lạ, và cũng đau đớn đến bất tận, Sakura sải tay cầm kiếm, biến những đám đông bu lại thành những vũng máu loang. Bhamaru thở dài. Dù Seiza có nói gì thì đối với hắn, công chua vẫn mãi mãi là một người cần được bao bọc, bảo vệ, che chở. Hắn muốn bảo vệ công chúa về mọi mặt, cả tinh thần lẫn thể xác.
----------------------------------
“Con thích công chúa không, Bhamaru?”
“Dạ có”
“Sau này khi ta chết, con có thể thay ta bảo vệ công chúa và thái tử được không?”
“Nhất định rồi, thưa Quốc vương”
Bhamaru và cả “Tứ đại hộ pháp” đã không thể bảo vệ thái tử Touya, nhưng đã thề bảo vệ công chúa Sakura. Dù công chúa “đã trưởng thành” như Seiza nói, hắn vẫn thấy cần phải ở bên công chúa. Bhamaru tức giận đập liên tiếp xuống đám lính liều lĩnh định cản đường hắn. Hắn ghét những việc phải suy nghĩ. Việc xem xét tình hình chiến trận là của Naoko và Seiza, nhưng hắn cũng biết một điều cơ bản qua hàng trăm trận chiến dưới lá cờ Fujitaka Kinomoto: Muốn kết thcú một trận giao chiến, phải giết được vị tướng chỉ huy. Bhamaru liếc nhìn qua vai một tên lính. Bên kia, tên tướng dẫn đầu quân đội triều đình đang thản nhiên, nhàn rỗi đứng nhìn. Đôi môi hắn nhếch thành nụ cười giễu cợt. Giễu cợt cả hai “Đại hộ pháp” không làm gì được hắn. Bhamaru không ưa hắn. Dù chỉ biết tên thanh niên đó qua lời kể của Nakuru và Seiza, cùng một vài sự điều tra của mình, nhưng Bhamaru biết mình ghét hắn. Tên thanh niên đó – Li Syaoran – là nguyên nhân mọi đau khổ của công chúa. Như bắt gặp ánh nhìn của Bhamaru, “Tên đáng ghét” ấy nở nụ cười thách thức.
“Ta không ưa tên kia” – Bhamaru nghiến răng.
Seiza mỉm cười:
“Ừ. Ta cũng vậy”
“Hắn đang chế giễu chúng ta”
Seiza chỉ cười không nói. Đôi mắt lạnh lẽo của hắn liếc lại phía Syaoran. Trong một thoáng, hai ánh nhìn băng giá soi thẳng vào nhau. Hai nụ cười đồng thời xuất hiện.
“Ta ngứa tay rồi” – Bhamaru gầm gừ. Tuy không phải một người có bộ có sắc sảo và sự quan sát tinh tế, nhưng hắn đã lớn lên cùng Seiza cũng như hai thành viên còn lại trong “Tứ đại hộ pháp”, nên chẳng có gì khó khăn để đoán biết tâm trạng của những “đứa trẻ” cùng lớn lên với mình – “...Cả ngươi cũng vậy”
“Ừm...” – Seiza cười – “Đám lính này đông thật! Cứ đánh ngã tên này, tên khác lại nhảy vào. Tuy rất vui nhưng bây giờ hình như chưa phải lúc. Mà ta với ngươi có vẻ chưa từng ‘hợp tác’ với nhau bao giờ phải không, Bhamaru?”
Bhamaru cười gằn. Hắn tấn công một tên lính đang lén đâm hắn trước khi quay lại phía Seiza:
“Seiza, nhường cho ngươi cái tên đáng ghét đằng kia. Sao?”
“Không vấn đề”
“Phải nói ‘Cám ơn’ chứ, TÊN NGỐC NÀY!”
Bhamaru hét vang, nắm lấy áo Seiza tung lên. Lợi dụng lực đẩy của Bhamaru, Seiza rướn người về phía trước. Đôi chân hắn đạp vào những thanh kiếm đang giương lên để lấy đà, đồng thời cây thương trên tay tiêu diệt nhanh chóng mấy tên lính đang vươn mình tấn công hắn. Tiếng gió xé bên tai khi hắn lộn một vòng trên không để tránh những múi tên thỉnh thoảng vẫn bay ra. Văng vẳng trong tiếng tạp âm, tiếng Bhamaru thét lên, tiếng kêu thảm thiết của đám binh lính. “Chẳng đáng cảm ơn chút nào khi bị ném một cách thô bạo như thế này” – Seiza mỉm cười chỉnh lại chỗ áo bị Bhamaru nắm khi đã chạm chân trên con tàu hắn muốn đến. Người chủ con tàu quay lại, nở nụ cười chào đón vị khách mới đến.
“Lại gặp nhau rồi, ‘Hỏa thần’ Seiza! Ở đây không phải là nơi ngươi có thể sử dụng lửa bừa bãi đâu. Vậy mà vẫn muốn đấu với ta sao?”
Cười. Nhẹ nhàng nhưng vẫn lạnh băng. Mái tóc xám tro đã khô nước bay sau lưng người con trai.
“Chắc thế. Lần thứ ba chúng ta gặp nhau, và sẽ là lần CUỐI CÙNG, Li Syaoran”
Đôi mắt xám lạnh lẽo soi vào đôi mắt màu hổ phách. Ánh đuốc soi rọi chữ “Hỏa” trên cây thương. Syaoran thủ thế với thanh kiếm trên tay.
“Lửa” đang cháy.... “Lửa” ngập tràn.... “Lửa” rọi sáng biển cả....
__________________________________________________ __________
Sakura chém liên tiếp vào đám lính triều đình mà cô gặp. Xung quanh, quân Kinomoto đang vất vả chiến đấu. Trận chiến kéo dài hơn dự tính! Quân Kinomoto đã kiệt sức trong suốt khoảng thời gian phải chắt chiu từng chút lương thực, nước uống. Cả cô và Yukito đều không nghĩ Syaoran có thể tìm ra cách thoát khỏi trận địa mai phục nhanh như vậy. Trận chiến càng kéo dài, càng bất lợi cho phía cô. Nhưng phải làm sao để kết thúc nhanh chóng mà vẫn có thể chiến thắng? Làm cách nào để giảm thiểu số người thương vong, bảo toàn lực lượng cho cuộc tấn công vào kinh thành? Sakura vò mái tóc. Tóc đã khô. Cũng không có gì lạ. Trời đã gần sáng. Trận thủy chiến đã tiêu hao khá nhiều lực lượng của cả hai phe. Những xác người trôi nổi. Những con thuyền lật ngược. Xác tàu vỡ thành từng mảnh, nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Sakura thở dài. Seiza đã sang tàu của Syaoran. Dù tầm mắt bị che khất, Sakura không thể nhìn thấy chuyện gì trên con tàu ấy, nhưng cô cảm nhận được sự bất an đang lớn dần. Tại sao lại bất an? Câu hỏi lởn vởn trong đầu Sakura. Đôi mắt cô liếc lại phía đảo Hongo. Ánh đuốc vẫn sáng rực trên hòn đảo vốn thanh bình, yên ả, không biết đến dòng trôi của cuộc đời. Rồi cô sẽ phải tạ lỗi với Eriol và cả Tomoyo. Cô đã, đang và sẽ phá hủy nơi đây, phá hủy ‘Thiên đường hạnh phúc’, phá hủy bằng cách tắm nó trong biển máu. Nhưng đó dường như không phải nguyên do của những nỗi bất an trong lòng Sakura. Cô ngước nhìn con tàu, nơi đang diễn ra trận chiến của Seiza và Syaoran. “Cả hai đều có tài năng và sức mạnh, chắc trận đấu sẽ diễn ra khá lâu” – Sakura nghĩ thầm. Ánh lửa từ đảo rọi sáng mặt biển. “Hãy bình an nhé, Eriol.... S....”
Sakura bất chợt quay lại. Trong thời gian cô suy nghĩ, năm tên lính mặc quân phục triều đình đồng loạt tấn công. Bọn chúng cao lớn hơn cô rất nhiều, và sức cũng mạnh hơn cô nhiều. Đỡ cả năm thanh kiếm ư? Không, với sức của cô là không đủ. Sakura nhếch môi. Cười... Sức chúng mạnh thật, nhưng tốc độ lại quá chậm, chậm hơn nhiều so với những cuộc tập luyện của cô và sư phụ Terada. Sakura xoay lưỡi kiếm ra ngoài. Chỉ cần cả năm tên đều chết trước khi thanh kiếm của chúng chạm được đến cô. Đơn giản thôi!
“Cạch”
Một thân hình to lớn chắn trước mặt Sakura khi cô vừa định ra tay. Thanh kiếm trên tay cô khựng lại vừa kịp khi sát vào làn da nâu ngăm của người đó. Bàn tay khỏe mạnh đẩy tung năm tên lính xuống biển. Chúng kêu rú lên, vẫy tung nước để cố bám vào những con thuyền gần đó, hoặc những mảnh vỡ của tàu.
“Thật ra... ngươi không cần đến cứu ta, Bhamaru!” – Sakura ngồi lên thanh chắn ngang của con thuyền, mỉm cười nhìn người đó quay lại. Bhamaru quan sát cô như để kiểm tra xem cô có thật sự bình yên không. Bàn tay to lớn lau những giọt máu vương trên mặt Sakura. Bộ ngực để trần, lộ ra lớp da ngăm ngăm của một con người phiêu du nhiều nơi. Những bắp thịt nổi cuồn cuộn trên hai cánh tay và thân mình vạm vỡ - “Ta biết ngươi rất khỏe, nhưng không cần phải nhận mọi thứ nặng nhọc về mình như vậy. Như năm xưa, ngươi đỡ những tảng đá đang sập đổ ấy...”
Đôi mắt Sakura u buồn khi nghĩ lại ngày hôm ấy. Ngày cả cung điện sập đổ. Ngày những tảng đá thi nhau rơi. Khi cô nghĩ “Tứ đại hộ pháp” đã chết. Khi máu mẹ vương trên mái tóc cô bé 10 tuổi. Khi máu thấm ướt chiếc váy trắng tinh khôi.... Nhưng đáp lại, Bhamaru vẫn cười hồn nhiên. Đôi mắt đỏ dữ dằn ánh lên tia nhìn dịu dàng. Vết sẹo giật nhẹ, nhưng không khiến người ta thấy sợ hãi mà mà tạo ra cảm giác an toàn kì diệu, hoàn toàn khác sự vui vẻ của Nakuru, khoảng lặng trầm của Naoko và sự yên bình khi ở bên Seiza.
“Đừng nói thế, công chúa. Dù bầu trời sập xuống, Bhamaru cũng sẽ nâng nó lên, vì công chúa”
“Nhưng....” – Sakura đung đưa chân. Cô yên tâm nhìn Bhamaru hạ gục đám lính lại gần bọn họ - “....Ta không muốn Bhamaru bị thương”
Đôi mắt Bhamaru thoáng ngạc nhiên khi quay lại nhìn Sakura, dù tay hắn vẫn vung chùy liên tiếp vào đám quân lính mà theo hắn là “lũ đỉa phiền phức”:
“Hm...?? Bị thương??? Tôi có thể chết vì công chúa mà”
Sakura bật cười. Cô nhảy xuống khỏi thanh chắn...
“Ta nghe câu ấy hàng ngàn lần rồi. Cả Bhamaru, cả ba người kia...” – Sakura vung kiếm lên, Bhamaru ngừng lại nhìn. Thanh kiếm sắc ngọt chém ngang người tên lính. Máu văng lên cao rồi rơi xuống. Hai nửa thân người rời nhau, rơi sang hai phía. Khi Sakura quay lại, máu tuôn chảy từ khuôn mặt nhỏ bé, từ đôi mắt màu ngọc bích sâu buồn thăm thẳm. Nụ cười của cô buồn bã nhưng kiên quyết – “Nhưng ta không muốn Bhamaru, Nakuru, Naoko và Seiza chết... Ta không muốn các ngươi vì ta mà chết...”
Bhamaru khẽ lau những giọt máu trên mặt Sakura. Nhưng vết máu đã khô lại. Những vết máu lau đi nhưng vẫn còn lại vết đỏ. Hắn hôn nhẹ lên trán Sakura, chỉ cười không nói. Hắn không trả lời, bởi hắn không muốn nói dối. Hắn không hứa, bởi hắn không muốn thất hứa. Bây giờ, hắn chỉ có thể bảo vệ công chúa của hắn mà thôi. “Tên đó sẽ không sao chứ?” Bhamaru liếc nhìn con tàu cách đó không xa. Ngươi sẽ sống chứ, Seiza?
Bhamaru tạm gác những suy nghĩ ấy sang một bên. Suy nghĩ nhiều thứ cùng một lúc là việc vô cùng khó khăn với hắn. Hắn muốn tập trung vào một thứ nào đó trước. Và việc cần được ưu tiên hiện nay, theo hắn, là tình hình trận chiến này. Trời đã gần sáng. Quân lính hai bên đều đã quá mệt mỏi. Cũng đã đến lúc phân thắng bại, nhưng làm thế nào? Công chúa muốn thắng trận này, nên hắn cũng muốn thắng. Seiza đang đấu với tên Li Syaoran, Naoko và Nakuru lại đang ở dưới biển. Như vậy mọi việc ở đây chỉ có thể do hắn trông coi. Bhamaru tức giận giết tên lính lén lút tiến lại chỗ hắn, làm gián đoạn suy nghĩ của hắn. Hắn gầm lên tức giận. Đúng lúc ấy, Bhamaru chợt nhận ra một con thuyền Kinomoto đang tiến lại phía mình. Bên cạnh, Sakura ngừng lại chờ đợi. Con thuyền mang theo ba người không mặc quân phục – những thương buôn – dừng lại ngay cạnh thuyền của Bhamaru và Sakura.
“Công chúa Kinomoto” – một người trong bọn họ lên tiếng. Có lẽ do ảnh hưởng của “Tứ đại hộ pháp”, những người này luôn gọi Sakura là công chúa – “Ngài Hiragirawa hi vọng mọi người có thể dồn quân của triều đình vào phía đảo. Đội cung thủ của chúng tôi đã kết thúc nhiệm vụ. Ngài Hiragirawa yêu cầu chúng tôi ra biển trợ giúp mọi người”
Sakura xoay nhìn Bhamaru, hắn chỉ nhún vai. Đôi mắt nhẹ nhàng, nhưng vô cảm. Không biết bằng cách nào, nhưng có vẻ quân của Terada đang tiến sát lại bờ, một vài con thuyền đã cập bến. Gần đó, Hiyula cho quân vòng ra, tấn công liên tiếp khiến Rika vừa đánh vừa lùi, dần dần tiến lại gần bờ đảo. Sakura nhíu mày. Lúc này Syaoran đang bị Seiza cầm chân, không thể chỉ đạo quân đội. Terada mải mê thích thú trong trận đấu trí với Yukito. Dụ quân triều đình lên đảo lúc này là rất dễ. Nhưng.....
“Tất cả đều đồng ý thực hiện phương án cuối cùng rồi sao?”
Sakura nhìn đảo Hongo bằng ánh mắt buồn bã. Tất cả đều được triển khai cho “Phương án cuối cùng”... Một cuộc chiến đẫm máu... Một cuộc chiến tang thương.... Sakura quan sát trận chiến. Quân Kinomoto đã quá đuối sức sau một đêm chiến đấu. Đã không thể làm khác được.... Đã không thể thay đổi....
Phải chăng tất cả đã được định trước?
“Triển khai phương án cuối cùng” – Sakura lặng lẽ ra lệnh – “Bhamaru, áp sát, dồn quân triều đình lên đảo Hongo!”
Gió thoang thoảng đưa hương thơm tới... Hương mộc lan không thể nhấn chìm mùi máu tanh....
Hoa đang khóc phải không?
Những giọt nước mắt cuối cùng....
Tong....
Tong...
Nhói....
Nhỏ giọt....
Những giọt máu rơi từ vết thương sâu...
Máu làm bộ áo thẫm máu chuyển thành màu đỏ...
Màu đỏ của máu....
Thanh kiếm trên tay kiếm thủ đẫm máu, chảy dài theo chiều dài của thanh kiếm, nhỏ xuống nền con tàu lạnh băng giá....
Không ai nói gì....
Chỉ có đôi mắt lạnh băng trong làn gió..... Và tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền....
Biển cả bao vây.... biển cả dịu dàng.... biển cả nhấn chìm những giọt máu đỏ... Nhưng biển cả không thể nhấn chìm nỗi đau cùng sự thật đau đớn đang bị vùi lấp dưới đáy đại dương mênh mông....
Seiza cười thản nhiên nhìn những vết thương của mình. Vết thương làm bàn tay hắn nhức nhối, nhưng không làm hắn để ý đến. Khuôn mặt với vết cắt sâu ở gò má, vẫn không đủ khiến nụ cười trên đôi môi tự tin của một “Đại hộ pháp” tắt đi. Cây thương dài vẫn nhỏ máu. Phía đối diện, đối thủ của hắn – Li Syaoran – vẫn cười ngạo nghễ, mặc cho những vết thương hằn lên trên bộ áo của anh. Hai ánh mắt sẵn sàng lấy đi mạng sống của đối phương. Seiza liếm những giọt máu trên mu bàn tay. Cười...
“Ngươi thật sự muốn giết ta, đúng không, Li Syaoran?”
“Đúng vậy. Và ta biết.... ngươi cũng vậy”
Cười.... Cả hai người...
“Ừ. Ta phải giết ngươi, Li ạ! Có thể.... ta không thích ngươi....”
“Vì công chúa của ngươi à?”
“Không sai. Vì công chúa, vì Quốc vương và vì chính bản thân ta” – Seiza trả lời với một nụ cười không suy nghĩ.
“Vậy.... Để ta cho ngươi biết. Ta không ghét ngươi và cũng không ưa ngươi! Ta sẽ giết ngươi.... Vì Sakura, và vì chính ta nữa...”
Khi tiếng gió biển vụt qua... Khi tiếng sóng biển vỗ ì ào.... Khi những cánh chim vụt bay qua báo hiệu thời khắc chuyển thời.... Hai người con trai lao vào nhau với những nhát chém không khoan nhượng. Máu lại bắn lên.... Những nụ cười vẫn không tắt trên những khuôn mặt tự tin đến kiêu ngạo...
Trận chiến phải có một người thắng cuộc...
Trận chiến chỉ có một người sống sót....
Trận chiến khiến những nỗi đau nhân lên....
Nhỏ giọt...
Nước lăn dài...
Rơi....
Trên tóc, áo quần, những giọt nước rơi xuống như những giọt pha lê. Mái tóc tung bay trong làn gió nhẹ. Mùa đông, gió lạnh luồn vào người, làm làn da như mất cảm giác. Nước làm bết áo quần, càng làm tăng thêm sự lạnh giá. Bốn phía xung quanh, ánh lửa loang loáng mặt nước, nhưng không đủ xua đi bóng tối bao quanh năm con người ướt nước trên con tàu trống. Những ánh mắt lạnh đến đau lòng.
“Tấn công nơi trọng yếu của trận địa bảo vệ để tung hoả mù...” – Syaoran nói bằng giọng đều đều – “....không đột kích vào đoàn tàu chở vũ khí mà tiêu diệt từng tàu một. Bỏ qua những con tàu đầu có đông quân canh giữ mà chỉ tấn công những con tàu ở cuối bị lơ là cảnh giác. Chậc!” – Syaoran mỉm cười khi con tàu ngừng hẳn lại, lênh đênh trên mặt nước – “Nếu tôi cũng giống như những người khác, chỉ kiểm tra những con tàu đầu đoàn, bỏ qua những con tàu ở cuối thì kế hoạch này quả là đã thành công rực rỡ, phải không?”
Đáp lại nụ cười của Syaoran, Sakura khẽ nhếch mép cười. Cô nhảy xuống từ thành tàu, bước lên trước. “Tứ đại hộ pháp” rẽ sang hai bên, nhường đường cho Sakura:
“Quả đúng như suy đoán của anh Yukito. Bởi vì anh quá ‘mưu ma’, nên anh tin rằng ai cũng lắm ‘mưu ma’ như anh. Ngay sau khi nhận ra sự kì lạ trong việc chúng tôi tấn công thẳng vào nơi trọng yếu, anh cho rằng Kinomoto sẽ đột kích vào đoàn tàu Shimon, đúng không? Vì vậy anh sẽ mất kha khá thời gian đi kiểm tra lại những con tàu chở vũ khí quan trọng hơn, mà không ngờ chúng tôi lại tấn công những con tàu chở đống vũ khí không đáng lấy ở cuối cùng. Chúng tôi sẽ thành công lớn hơn, nếu anh thật sự mắc lừa, dong tàu về kinh thành ngay sau khi đã kiểm tra những con tàu ở đầu. Hm...” – Sakura nở nụ cười giếu cợt – “....Nhưng người luôn tự tin vào trí thông minh của mình như Li Syaoran mà cũng bị cái kế hoạch đơn giản này của chúng tôi lừa đến mức chạy lòng vòng quanh đảo suốt từ trưa đến tận tối thế này thì....”
Trước lời châm chọc của Sakura, Syaoran chỉ cười. Ánh lửa soi đôi mắt hổ phách buồn mênh mông. Nhưng nụ cười vẫn không tắt. Giọng anh vang lên chắc nịch, mặc cho nỗi buồn trải dài theo hơi thở:
“Số vũ khí ấy hiện nay đang ở dưới đáy biển à?”
“Đừng hỏi những câu dư thừa” – Từ phía đối diện, Yukito lên tiếng – “Nếu không bị phát hiện, tôi chỉ định lấy một nửa số vũ khí, nhưng bây giờ tôi nghĩ tôi muốn có toàn bộ số này” – đôi mắt Yukito liếc nhìn quanh.
Tiếng cười gằn mỉa mai. Syaoran khẽ liếc về phía Yukito rồi nhìn thẳng vào mắt Sakura. Sakura kiên định nhìn vào Syaoran, lạnh lùng, vô cảm. Không gian đượm buồn, kì lạ, không thể giải thích. Chẳng ai biết cái buồn đến từ đâu, cũng chẳng ai biết cách để làm nó tan biến. Nhưng ngay lúc này, chỉ có gió biết, chỉ có sóng cảm nhận, còn tất cả đều chìm đắm trong trận chiến của riêng mình, mà quên đi việc sử dụng các giác quan khác. Terada nhảy lên một con thuyền bên cạnh, dẫn nửa số quân lính đi theo tách riêng ra khỏi đoàn quân của Syaoran. Ánh mắt hắn thách thức soi thẳng vào đôi mắt vẻ giễu cợt của Yukito. Rika dừng thuyền trước con thuyền của Hiyula, gằm ghè. Một cậu nhóc 11 tuổi đã khiến cô phải chạy lòng vòng khắp đảo Hongo. Mỗi thù này, không trả không yên. Đáp lại, Hiyula chỉ cười đầy kiêu ngạo.
“Các người thua rồi” – Sakura lặng lẽ nói – “Anh nghĩ anh có thể thắng được chúng tôi trong khi đã bị quân Kinomoto bao vây khắp nơi thế này sao, Syaoran?”
Syaoran chỉ nở nụ cười bí hiểm. Sakura thoáng giật mình. Nụ cười ấy, đối với cô quá quen thuộc, và cũng quá đáng sợ. Nụ cười của ác quỷ, nụ cười báo hiệu tử thần.
“TẤN CÔNG!!!!!”
Sakura thét vang. Tiếng Syaoran như gầm vang đáp trả. Những con thuyền di chuyển lẹ làng, nhanh chóng bố trí thành những trận địa khác nhau. Quân Kinomoto dàn trận theo lệnh của Yukito, trong tư thế tấn công. Quân triều đình bao vây xung quanh, nhưng không vội tấn công ngay. Sakura liếc quanh. Cô cần cẩn thận hơn trong mọi trường hợp, đặc biệt là khi cả Syaoran và Terada đều có mặt ở đây.
“BẮN!!”
Sakura ra lệnh khi thấy quân Kinomoto đã dàn trận xong, đủ để tránh tên, đồng thời cũng có thể chuyển sang thế tấn công ngay lập tức. Đây là trận địa do “Tứ đại hộ pháp” đưa ra, nên quân Kinomoto hoàn toàn tin tưởng thực hiện. Ngay sau mệnh lệnh, tên ào ào bay ra từ những lùm cây trên đảo. Bất ngờ, quân triều đình Clow không kịp trở tay, trúng tên la liệt. Những thanh gươm, kiếm lia nhanh trên đầu, gạt mũi tên ra, nhưng vẫn không tránh khỏi cái chết. Tiếng la ó vang lên khắp mặt biển. Những bóng người đổ xuống. Tiếng nước bắn tung toé. Máu nhuộm đỏ một khoảng tối. Thấm đen... Tiếng chim đầnh cánh tan hoang trên bầu trời. Tiếng kêu gào thê lương vang vọng như tiếng lưỡi hái tử thần quét ngang....
Syaoran lẹ làng lách người qua những đường bay của tên bắn. Thanh kiếm trên tay anh lia nhanh. Tên phóng xuống mặt biển rồi lững lờ trôi theo dòng nước. Trái với sự rối loạn của quân lính, Syaoran hoàn toàn giữ được bình tĩnh. Anh ra lệnh cho đoàn quân di chuyển thuyền, dần dần, chậm rãi rời xa sự phục kích của trận địa do Kinomoto sắp đặt. Sakura nhận ra sự chuyển động đó gần như ngay lập tức. Cô tiếp tục cho xiết chặt vòng vây, đồng thời di chuyển thuyền để quân triều đình không kịp né tránh. Trong khi Sakura quan sát tình hình và hạ lệnh, “Tứ đại hộ pháp” tấn công thẳng tay những tên lính liều mạng nhảy lên con tàu trống không mà họ đang đứng. Máu lại đổ. Lại bắn lên cao. Lại rơi xuống dưới. Và lại nhuộm vào nước biển....
Ngay khi một loạt tên nữa tiếp tục bắn ra, những tiếng rú vang lên rầm rĩ. Rika phải khó khăn lắm mới trống trả lại được toàn bộ số tên hướng về phía mình. Trong khi đó, kẻ địch của cô, Hiyula Kinomoto khoanh tay đứng trên thuyền, nhếch mép mỉa mai. Rika cười gằn. Cô ra lệnh tấn công. Quân lính do Rika chỉ huy lập tức nghe lệnh, luồn lách khỏi những mũi tên vút qua trên đầu, leo sang thuyền của quân Kinomoto do Hiyula điều khiển. Những chiếc đầu rơi xuống làn nước đen. Lưỡi kiếm quân Kinomoto đẫm máu cùng nụ cười man rợ nở trong đêm.... Hiyula cho quân tập trung xung quanh thuyền. Khi những tên lính của triều đình Clow vừa ló đầu ngoi lên, lập tức máu phun trào cùng chiếc đầu rơi vào hư không....
Không kém phần ác liệt so với những bên kia, Yukito và Terada có những trận đấu trí căng thẳng. Không ồn ào, không la hét. Những con thuyền luồn lách trong bóng tối. Những thanh kiếm vung lên xé gió mà vẫn đủ bí mật. Cánh chim đập trên không trung. Lông vũ bay lượn cùng cơn gió. Máu vẫn đổ. Không ồn ã... Và mạng người vẫn ngã xuống....
Syaoran đưa mắt quan sát tình hình thế trận. Hiện nay, Kinomoto đang nắm quyền điều khiển trận chiến. Quả không hổ danh quân sư của Kinomoto! Một khi quân Kinomoto đã chiến đấu thật sự, lật ngược tình thế không còn là chuyện đơn giản như trận chiến giả lúc chiều. Sakura linh hoạt ra lệnh điều binh, không một kẽ hở, đặc biệt là dưới sự giúp sức của “Tứ đại hộ pháp”. “Quả nhiên Terada đã rất thành công trong việc ‘dạy dỗ’ học trò” – Syaoran nghĩ thầm, trong khi lia mắt đi xung quanh. Phía Yukito, cho đến lúc này, Terada vẫn giữ được sự cân bằng. Hai bên liên tục sử dụng những cách tấn công khác nhau, sao cho thương vong là ít nhất. Quân lính do Terada chỉ huy vẫn tràn trề sinh lực, vẫn vung vũ khí lên cao, vẫn lanh lẹ khi tránh những mũi tên hừng hực khí thế. Tuy nhiên, bên Rika, thế trận đang nghiêng về quân Kinomoto. Hiyula Kinomoto – đệ tử của Yukito Tsukishiro – dù chỉ là một cậu bé nhưng vẫn chiếm ưu thế hơn hẳn so với Rika. Dù Rika đã khôn khéo lèo lái đoàn quân của cô tránh xa trận địa cung tên, Hiyula cũng không đủ sức thiết lập lại trận địa, nhưng quân triều đình leo lên được thuyền của Kinomoto là không nhiều. Một phần do những mũi tên dai dẳng từ đám phục binh trên đảo, một phần do sự chỉ huy của Hiyula. Và.....
“Vút”
“....Bên mình cũng vậy” – Syaoran lẩm bẩm khi mọi cố gắng của anh đưa đoàn quân ra khỏi trận địa đều thất bại. Sakura chỉ huy quân đội bằng sự kiên định hiếm có. “Tứ đại hộ pháp” luôn luôn nhìn ra những điểm yếu phát sinh để có thể điều chỉnh ngay lập tức. Sự kết hợp của Sakura và bốn người hộ vệ dường như không có gì có thể phá vỡ hoặc xen ngang. Những tên lính triều đình có thể nhảy được lên tàu của Sakura, khi trở về chỉ còn là những giọt máu đỏ. Trong bóng tối, Syaoran vẫn dễ dàng nhận ra, nụ cười thích thú, khát máu trên gương mặt bốn người được mệnh danh “Tứ đại hộ pháp” – SÁT THỦ.
Những mũi tên lại tiếp tục bay ra từ phía đảo. Syaoran vừa tránh tên, vừa điều khiển đoàn thuyền thiết lập trận địa phòng thủ. Khi quan sát trên đảo, Syaoran nhận ra kẻ điều khiển đội cung thủ: Eriol Hiragirawa. Một đối thủ không dễ xơi! Anh nhận xét đơn giản. Đây không phải là lần đầu tiên anh chứng kiến khả năng quân sự của Eriol. Từng là một người với tham vọng chiếm ngôi vua, Eriol học tập và rèn luyện không ngơi nghỉ. Kiếm thuật, xử lí các tình huống trong một trận chiến, tham mưu, chính sự.... có lẽ không có lĩnh vực nào Eriol bỏ qua. Đấu với Eriol, là lần đầu, và Syaoran cũng hi vọng là lần cuối.
Từ xa vọng lại tiếng Eriol chỉ huy đoàn thương buôn đang giương cung, sẵn sàng cho đợt tấn công tiếp theo. Những mũi tên vẫn nối tiếp nhau lao đi. Tiếng gió xé bên tai. Tiếng người chỉ huy trận thuỷ chiến vang dội trên mặt biển buổi tối. Syaoran nhíu mày, tập trung tư tưởng suy nghĩ. Những đợt tấn công từ phía quân Kinomoto vẫn tiếp diễn. Anh chợt tự hỏi, “Tứ đại hộ pháp” đã lên đảo Hongo từ bao giờ? Đó là một đội quân ám sát bí ẩn từ thời của quốc vương Kinomoto, và cho đến bây giờ, khi ai cũng ngỡ bức màn bí ẩn đã được gỡ bỏ, thì lại phát hiện thêm những điều bí ẩn khác. Và ngay cả trong lúc này. Trận địa của họ cũng đầy bí ẩn. Tuy nhiên, ngoài phía của Rika, hai bên còn lại do anh và Terada điều khiển đều không bị dẫn quá sâu vào bên trong trận địa. Syaoran tiếp tục cho đoàn thuyền lùi ra xa vị trí bao vây của đoàn cung thủ, đồng thời lệnh cho Rika vòng quân ra phía sau, tạo thành thế gọng kìm đối với quân của Sakura. Hiện nay, tàu của Sakura vẫn chỉ có cô cùng với bốn người hộ vệ của mình. Quân lính mặc quân phục triều đình không một ai trèo vào con tàu đó được dưới sự bảo vệ của “Tứ đại hộ pháp”. Hai đoàn quân, tấn công một con tàu, nếu không kể đội quân thủ trợ lực từ trên đảo! Syaoran tặc lưỡi. Khi quân của Rika đang tìm cách dụ tàu của Sakura ra khỏi vòng bao quanh của những mũi tên, Syaoran đồng thời tách ra một bên. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, một thoáng suy nghĩ lướt qua đầu anh. Eriol muốn gì qua trận chiến này? Tẩm ướt hòn đảo mà anh định bảo vệ bằng máu? Hay chất cao lên bởi xác người? Chắc chắn đó là việc Eriol muốn tránh. Vậy, Eriol ĐANG làm gì??
Không có nhiều thời gian rảnh để suy nghĩ, Syaoran nhận thấy tình thế bất lợi của mình đã được giảm bớt từ khi Rika luồn lách ra phía sau tàu của Sakura. Nhưng sự giảm thiểu ấy là rất ít. Vừa phải tránh tên, vừa yểm trợ cho Syaoran, lại vừa phải chống lại sự tấn công của Hiyula, quân của Rika bị thiệt hại nhiều nhất trong cả đoàn quân binh triều đình. Tranh thủ khoảng thời gian Rika còn có thể cầm cự, Syaoran nhanh chóng sắp xếp đội hình. Đúng như Syaoran dự đoán, chỉ một lát sau, dưới sự tấn công của Hiyula, Rika buộc phải tách ra để đối phó. Nhưng lúc ấy, quân của Syaoran đã có thể đối phó với trận cung tên của Eriol. Anh mỉm cười nhìn thế trận đã cân bằng. Bên kia, Sakura lạnh lùng hạ lệnh.
Với một thế trận cân bằng đối với cả hai bên, trận chiến kéo dài hơn dự tính mà không phân thắng bại. Yukito nóng lòng muốn kết thúc nhanh. Nếu trận chiến còn kéo dài, quân Kinomoto sẽ gặp bất lợi do sức cầm cự yếu hơn. Khi đưa ra kế hoạch, Yukito cũng đoán Terada và Syaoran không dễ mắc lừa, nhưng anh cũng hi vọng họ sẽ gặp khó khăn khi tìm cách hóa giải thế trận. Yukito quan sát nhanh để thâu tóm tình hình. Quân của anh và Terada hầu như đã tách hẳn khỏi hai đoàn quân. Việc đối phó với Terada không hề đơn giản, nhưng cũng không đáng lo. Terada vừa chiến đấu, vừa “đùa giỡn” như muốn tìm kiếm sự thích thú cho riêng mình. Hai bên không trực tiếp đấu, chỉ dùng những mưu kế gián tiếp gây tổn hại cho đối phương. Yukito tặc lưỡi. Quân đội không tổn thất nhiều, nhưng lại bị cầm chân đủ để không thể ra trợ giúp cho các đội quân khác. Trong khi đó, do một sự sơ suất của Hiyula, quân Rika đã yểm trợ quân Syaoran, giúp Syaoran tách ra khỏi trận bố trí cung thủ. Đến lúc này, những mũi tên đã ngừng bay ra. Trận chiến mỗi lúc bị kéo dạt lại gần bờ. Sự yểm trợ của Eriol kết thúc. Giờ đây, Sakura sẽ phải trực tiếp chiến đấu.
Một người
Hai người
Ba người
....
Và vô số người....
Máu tung tóe. Máu đỏ trong đêm tối. Xác người lộn nhào trên mặt nước. Mùi tanh bị nước nhấn chìm. Những loài cá kéo đến, giương đôi mắt thích thú.
Máu nhỏ giọt
Thanh kiếm đẫm máu....
Máu chảy theo lưỡi kiếm, nhỏ xuống. Máu nhuộm quần áo. Máu bắn trên gương mặt kiều diễm. Máu làm bết mái tóc màu trà bay trong gió..
Tay dính máu...
Gột rửa làm gì, gìn giữ làm gì
Tay dính máu...
Chẳng là gì khi trái tim đẫm máu đỏ.
Lần đầu tiên thanh đoản kiếm của Sakura tắm ướt máu. Ánh trăng hờ hững in mình trên lưỡi kiếm. Máu đỏ làm ánh trăng đanh lại. Trăng soi những giọt máu. Trăng soi ánh mắt lạnh lùng. Trăng rọi đôi môi vương máu. Mặn.... Và nóng.... Trăng lẩn mình trong dòng nước, hứng máu đỏ. Trăng tan vỡ khi mặt nước bị xáo động bởi xác người. Những thân hình rơi vào nước. Hỗn loạn....
Đôi mắt Sakura ngờ vực nhìn Syaoran. Anh đứng khoanh tay trước ngực, chân đặt trên thành tàu, chỉ đạo quân đội. Có cái gì đó... Trong những xác người trôi nổi trên dòng nước, những binh lính ngã khỏi tàu, vẫn còn một cái gì đó làm xáo động đáy biển. Theo lệnh Sakura, Nakuru và Naoko phóng mình xuống biển.
“Nhận ra rồi à, Sakura?”
Tiếng Syaoran âm vang lấn át tiếng binh khí va chạm, tiếng kêu thét, tiếng gầm vang. Tiếng Syaoran như len lỏi qua những thứ tạp âm để truyền đến tai Sakura.
“Lợi dụng lúc hỗn loạn cho người xuống nước lấy lại đám vũ khí đó...” – Sakura mỉm cười trả lời trong khi nhảy khỏi con tàu Shimon, lao xuống chiếc thuyền nhỏ của quân Kinomoto. Con thuyền xuôi dòng nước, tiến sát lại gần tàu của Syaoran – “nhưng không ai có thể thắng được ‘thủy thần’ Naoko, một khi ở trong nước”
Syaoran khẽ nhún vai trước nụ cười tự tin của Sakura. Quân triều đình nhận thấy Sakura đã tách khỏi những người bảo vệ, tất cả cùng kéo lại phía cô. Chỉ buông tiếng thở dài khe khẽ, Sakura hiện ra khi đám lính rơi xuống biển, khi máu phủ lên khuôn mặt cô. Những giọt máu lăn dài, rơi xuống, rồi ngấm vào lớp áo...
Phải chăng...
...Em khóc thương người đã chết?
Nhưng tại sao...
...Nước mắt em màu đỏ?
...Màu đỏ của máu...
__________________________________________________ __________
Trên con tàu bắt đầu chông chênh vì đông người, Bhamaru và Seiza đứng áp lưng vào nhau, nhìn đám quân lính đang leo lên không thể kiểm soát. Cả hai lo lắng nhìn xuống dưới. Chỉ tỏng một thoáng không chú ý, cô công chúa nhỏ của họ đã rời xa khỏi sự bảo vệ, đơn độc dứng trên chiếc thuyền bé đong đưa, không chắc chắn. Những tên lính phe đối địch nhắm vào cô, trong khi quân Kinomoto bị cầm chân không thể ra bảo vệ hoặc trợ giúp. Bhamaru vung chùy. Chiếc chùy nặng trịch vì cát đập liên tiếp vào đám lính liều mình. Bên kia, cây thương của Seiza xoay tít, không ngừng.
“Chăm sóc công chúa, công chúa lại đi đâu mất! Bảo vệ công chua, lại bị đám lính vô danh cầm chân ở đây. ‘Tứ đại hộ pháp’ đã yếu đi rồi. Làm sao đây?”
Seiza hỏi bằng giọng đùa giỡn cùng nụ cười trên môi. Bhamaru gầm gừ:
“Im đi, Seiza. ‘Tứ đại hộ pháp’ chỉ mạnh lên chứ không bao giờ yếu đi”
Seiza cười:
“Ha, nhắc mới nhớ, đây là lần đầu cả ‘Tứ đại hộ pháp’ tập trung lại trong một trận chiến nhỉ?”
“Lần đầu...” – Bhamaru nhắc lại khi vẫn đập chùy xuống – “...Và bây giờ chỉ còn lại ta với ngươi.”
“Ha ha... Bhamaru, hai kẻ kia đang có lợi thế hơn chúng ta, nhất là Naoko. Nước là lợi thế của cô ta. Trong khi đó...” – Seiza mỉm cười vung cây thương – “...chúng ta đang trong tình thế bât lợi. không bảo vệ được công chúa khi có đến hai ‘Đại hộ pháp’ ở đây, người ta sẽ cười vào mũi chúng ta. Và cả hai tên kia sẽ có dịp vênh mặt. Hm, làm sao đây?”
Bhamaru nhăn mặt trước giọng nói đùa giỡn của Seiza. Hắn nhìn quanh như để kiểm tra tình hình của mình. Trên con thuyền mong manh, dù đám binh lính khát máu lao vào nhưng vẫn không thể chạm đến công chúa Sakura. Bình tĩnh đến kì lạ, và cũng đau đớn đến bất tận, Sakura sải tay cầm kiếm, biến những đám đông bu lại thành những vũng máu loang. Bhamaru thở dài. Dù Seiza có nói gì thì đối với hắn, công chua vẫn mãi mãi là một người cần được bao bọc, bảo vệ, che chở. Hắn muốn bảo vệ công chúa về mọi mặt, cả tinh thần lẫn thể xác.
----------------------------------
“Con thích công chúa không, Bhamaru?”
“Dạ có”
“Sau này khi ta chết, con có thể thay ta bảo vệ công chúa và thái tử được không?”
“Nhất định rồi, thưa Quốc vương”
Bhamaru và cả “Tứ đại hộ pháp” đã không thể bảo vệ thái tử Touya, nhưng đã thề bảo vệ công chúa Sakura. Dù công chúa “đã trưởng thành” như Seiza nói, hắn vẫn thấy cần phải ở bên công chúa. Bhamaru tức giận đập liên tiếp xuống đám lính liều lĩnh định cản đường hắn. Hắn ghét những việc phải suy nghĩ. Việc xem xét tình hình chiến trận là của Naoko và Seiza, nhưng hắn cũng biết một điều cơ bản qua hàng trăm trận chiến dưới lá cờ Fujitaka Kinomoto: Muốn kết thcú một trận giao chiến, phải giết được vị tướng chỉ huy. Bhamaru liếc nhìn qua vai một tên lính. Bên kia, tên tướng dẫn đầu quân đội triều đình đang thản nhiên, nhàn rỗi đứng nhìn. Đôi môi hắn nhếch thành nụ cười giễu cợt. Giễu cợt cả hai “Đại hộ pháp” không làm gì được hắn. Bhamaru không ưa hắn. Dù chỉ biết tên thanh niên đó qua lời kể của Nakuru và Seiza, cùng một vài sự điều tra của mình, nhưng Bhamaru biết mình ghét hắn. Tên thanh niên đó – Li Syaoran – là nguyên nhân mọi đau khổ của công chúa. Như bắt gặp ánh nhìn của Bhamaru, “Tên đáng ghét” ấy nở nụ cười thách thức.
“Ta không ưa tên kia” – Bhamaru nghiến răng.
Seiza mỉm cười:
“Ừ. Ta cũng vậy”
“Hắn đang chế giễu chúng ta”
Seiza chỉ cười không nói. Đôi mắt lạnh lẽo của hắn liếc lại phía Syaoran. Trong một thoáng, hai ánh nhìn băng giá soi thẳng vào nhau. Hai nụ cười đồng thời xuất hiện.
“Ta ngứa tay rồi” – Bhamaru gầm gừ. Tuy không phải một người có bộ có sắc sảo và sự quan sát tinh tế, nhưng hắn đã lớn lên cùng Seiza cũng như hai thành viên còn lại trong “Tứ đại hộ pháp”, nên chẳng có gì khó khăn để đoán biết tâm trạng của những “đứa trẻ” cùng lớn lên với mình – “...Cả ngươi cũng vậy”
“Ừm...” – Seiza cười – “Đám lính này đông thật! Cứ đánh ngã tên này, tên khác lại nhảy vào. Tuy rất vui nhưng bây giờ hình như chưa phải lúc. Mà ta với ngươi có vẻ chưa từng ‘hợp tác’ với nhau bao giờ phải không, Bhamaru?”
Bhamaru cười gằn. Hắn tấn công một tên lính đang lén đâm hắn trước khi quay lại phía Seiza:
“Seiza, nhường cho ngươi cái tên đáng ghét đằng kia. Sao?”
“Không vấn đề”
“Phải nói ‘Cám ơn’ chứ, TÊN NGỐC NÀY!”
Bhamaru hét vang, nắm lấy áo Seiza tung lên. Lợi dụng lực đẩy của Bhamaru, Seiza rướn người về phía trước. Đôi chân hắn đạp vào những thanh kiếm đang giương lên để lấy đà, đồng thời cây thương trên tay tiêu diệt nhanh chóng mấy tên lính đang vươn mình tấn công hắn. Tiếng gió xé bên tai khi hắn lộn một vòng trên không để tránh những múi tên thỉnh thoảng vẫn bay ra. Văng vẳng trong tiếng tạp âm, tiếng Bhamaru thét lên, tiếng kêu thảm thiết của đám binh lính. “Chẳng đáng cảm ơn chút nào khi bị ném một cách thô bạo như thế này” – Seiza mỉm cười chỉnh lại chỗ áo bị Bhamaru nắm khi đã chạm chân trên con tàu hắn muốn đến. Người chủ con tàu quay lại, nở nụ cười chào đón vị khách mới đến.
“Lại gặp nhau rồi, ‘Hỏa thần’ Seiza! Ở đây không phải là nơi ngươi có thể sử dụng lửa bừa bãi đâu. Vậy mà vẫn muốn đấu với ta sao?”
Cười. Nhẹ nhàng nhưng vẫn lạnh băng. Mái tóc xám tro đã khô nước bay sau lưng người con trai.
“Chắc thế. Lần thứ ba chúng ta gặp nhau, và sẽ là lần CUỐI CÙNG, Li Syaoran”
Đôi mắt xám lạnh lẽo soi vào đôi mắt màu hổ phách. Ánh đuốc soi rọi chữ “Hỏa” trên cây thương. Syaoran thủ thế với thanh kiếm trên tay.
“Lửa” đang cháy.... “Lửa” ngập tràn.... “Lửa” rọi sáng biển cả....
__________________________________________________ __________
Sakura chém liên tiếp vào đám lính triều đình mà cô gặp. Xung quanh, quân Kinomoto đang vất vả chiến đấu. Trận chiến kéo dài hơn dự tính! Quân Kinomoto đã kiệt sức trong suốt khoảng thời gian phải chắt chiu từng chút lương thực, nước uống. Cả cô và Yukito đều không nghĩ Syaoran có thể tìm ra cách thoát khỏi trận địa mai phục nhanh như vậy. Trận chiến càng kéo dài, càng bất lợi cho phía cô. Nhưng phải làm sao để kết thúc nhanh chóng mà vẫn có thể chiến thắng? Làm cách nào để giảm thiểu số người thương vong, bảo toàn lực lượng cho cuộc tấn công vào kinh thành? Sakura vò mái tóc. Tóc đã khô. Cũng không có gì lạ. Trời đã gần sáng. Trận thủy chiến đã tiêu hao khá nhiều lực lượng của cả hai phe. Những xác người trôi nổi. Những con thuyền lật ngược. Xác tàu vỡ thành từng mảnh, nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Sakura thở dài. Seiza đã sang tàu của Syaoran. Dù tầm mắt bị che khất, Sakura không thể nhìn thấy chuyện gì trên con tàu ấy, nhưng cô cảm nhận được sự bất an đang lớn dần. Tại sao lại bất an? Câu hỏi lởn vởn trong đầu Sakura. Đôi mắt cô liếc lại phía đảo Hongo. Ánh đuốc vẫn sáng rực trên hòn đảo vốn thanh bình, yên ả, không biết đến dòng trôi của cuộc đời. Rồi cô sẽ phải tạ lỗi với Eriol và cả Tomoyo. Cô đã, đang và sẽ phá hủy nơi đây, phá hủy ‘Thiên đường hạnh phúc’, phá hủy bằng cách tắm nó trong biển máu. Nhưng đó dường như không phải nguyên do của những nỗi bất an trong lòng Sakura. Cô ngước nhìn con tàu, nơi đang diễn ra trận chiến của Seiza và Syaoran. “Cả hai đều có tài năng và sức mạnh, chắc trận đấu sẽ diễn ra khá lâu” – Sakura nghĩ thầm. Ánh lửa từ đảo rọi sáng mặt biển. “Hãy bình an nhé, Eriol.... S....”
Sakura bất chợt quay lại. Trong thời gian cô suy nghĩ, năm tên lính mặc quân phục triều đình đồng loạt tấn công. Bọn chúng cao lớn hơn cô rất nhiều, và sức cũng mạnh hơn cô nhiều. Đỡ cả năm thanh kiếm ư? Không, với sức của cô là không đủ. Sakura nhếch môi. Cười... Sức chúng mạnh thật, nhưng tốc độ lại quá chậm, chậm hơn nhiều so với những cuộc tập luyện của cô và sư phụ Terada. Sakura xoay lưỡi kiếm ra ngoài. Chỉ cần cả năm tên đều chết trước khi thanh kiếm của chúng chạm được đến cô. Đơn giản thôi!
“Cạch”
Một thân hình to lớn chắn trước mặt Sakura khi cô vừa định ra tay. Thanh kiếm trên tay cô khựng lại vừa kịp khi sát vào làn da nâu ngăm của người đó. Bàn tay khỏe mạnh đẩy tung năm tên lính xuống biển. Chúng kêu rú lên, vẫy tung nước để cố bám vào những con thuyền gần đó, hoặc những mảnh vỡ của tàu.
“Thật ra... ngươi không cần đến cứu ta, Bhamaru!” – Sakura ngồi lên thanh chắn ngang của con thuyền, mỉm cười nhìn người đó quay lại. Bhamaru quan sát cô như để kiểm tra xem cô có thật sự bình yên không. Bàn tay to lớn lau những giọt máu vương trên mặt Sakura. Bộ ngực để trần, lộ ra lớp da ngăm ngăm của một con người phiêu du nhiều nơi. Những bắp thịt nổi cuồn cuộn trên hai cánh tay và thân mình vạm vỡ - “Ta biết ngươi rất khỏe, nhưng không cần phải nhận mọi thứ nặng nhọc về mình như vậy. Như năm xưa, ngươi đỡ những tảng đá đang sập đổ ấy...”
Đôi mắt Sakura u buồn khi nghĩ lại ngày hôm ấy. Ngày cả cung điện sập đổ. Ngày những tảng đá thi nhau rơi. Khi cô nghĩ “Tứ đại hộ pháp” đã chết. Khi máu mẹ vương trên mái tóc cô bé 10 tuổi. Khi máu thấm ướt chiếc váy trắng tinh khôi.... Nhưng đáp lại, Bhamaru vẫn cười hồn nhiên. Đôi mắt đỏ dữ dằn ánh lên tia nhìn dịu dàng. Vết sẹo giật nhẹ, nhưng không khiến người ta thấy sợ hãi mà mà tạo ra cảm giác an toàn kì diệu, hoàn toàn khác sự vui vẻ của Nakuru, khoảng lặng trầm của Naoko và sự yên bình khi ở bên Seiza.
“Đừng nói thế, công chúa. Dù bầu trời sập xuống, Bhamaru cũng sẽ nâng nó lên, vì công chúa”
“Nhưng....” – Sakura đung đưa chân. Cô yên tâm nhìn Bhamaru hạ gục đám lính lại gần bọn họ - “....Ta không muốn Bhamaru bị thương”
Đôi mắt Bhamaru thoáng ngạc nhiên khi quay lại nhìn Sakura, dù tay hắn vẫn vung chùy liên tiếp vào đám quân lính mà theo hắn là “lũ đỉa phiền phức”:
“Hm...?? Bị thương??? Tôi có thể chết vì công chúa mà”
Sakura bật cười. Cô nhảy xuống khỏi thanh chắn...
“Ta nghe câu ấy hàng ngàn lần rồi. Cả Bhamaru, cả ba người kia...” – Sakura vung kiếm lên, Bhamaru ngừng lại nhìn. Thanh kiếm sắc ngọt chém ngang người tên lính. Máu văng lên cao rồi rơi xuống. Hai nửa thân người rời nhau, rơi sang hai phía. Khi Sakura quay lại, máu tuôn chảy từ khuôn mặt nhỏ bé, từ đôi mắt màu ngọc bích sâu buồn thăm thẳm. Nụ cười của cô buồn bã nhưng kiên quyết – “Nhưng ta không muốn Bhamaru, Nakuru, Naoko và Seiza chết... Ta không muốn các ngươi vì ta mà chết...”
Bhamaru khẽ lau những giọt máu trên mặt Sakura. Nhưng vết máu đã khô lại. Những vết máu lau đi nhưng vẫn còn lại vết đỏ. Hắn hôn nhẹ lên trán Sakura, chỉ cười không nói. Hắn không trả lời, bởi hắn không muốn nói dối. Hắn không hứa, bởi hắn không muốn thất hứa. Bây giờ, hắn chỉ có thể bảo vệ công chúa của hắn mà thôi. “Tên đó sẽ không sao chứ?” Bhamaru liếc nhìn con tàu cách đó không xa. Ngươi sẽ sống chứ, Seiza?
Bhamaru tạm gác những suy nghĩ ấy sang một bên. Suy nghĩ nhiều thứ cùng một lúc là việc vô cùng khó khăn với hắn. Hắn muốn tập trung vào một thứ nào đó trước. Và việc cần được ưu tiên hiện nay, theo hắn, là tình hình trận chiến này. Trời đã gần sáng. Quân lính hai bên đều đã quá mệt mỏi. Cũng đã đến lúc phân thắng bại, nhưng làm thế nào? Công chúa muốn thắng trận này, nên hắn cũng muốn thắng. Seiza đang đấu với tên Li Syaoran, Naoko và Nakuru lại đang ở dưới biển. Như vậy mọi việc ở đây chỉ có thể do hắn trông coi. Bhamaru tức giận giết tên lính lén lút tiến lại chỗ hắn, làm gián đoạn suy nghĩ của hắn. Hắn gầm lên tức giận. Đúng lúc ấy, Bhamaru chợt nhận ra một con thuyền Kinomoto đang tiến lại phía mình. Bên cạnh, Sakura ngừng lại chờ đợi. Con thuyền mang theo ba người không mặc quân phục – những thương buôn – dừng lại ngay cạnh thuyền của Bhamaru và Sakura.
“Công chúa Kinomoto” – một người trong bọn họ lên tiếng. Có lẽ do ảnh hưởng của “Tứ đại hộ pháp”, những người này luôn gọi Sakura là công chúa – “Ngài Hiragirawa hi vọng mọi người có thể dồn quân của triều đình vào phía đảo. Đội cung thủ của chúng tôi đã kết thúc nhiệm vụ. Ngài Hiragirawa yêu cầu chúng tôi ra biển trợ giúp mọi người”
Sakura xoay nhìn Bhamaru, hắn chỉ nhún vai. Đôi mắt nhẹ nhàng, nhưng vô cảm. Không biết bằng cách nào, nhưng có vẻ quân của Terada đang tiến sát lại bờ, một vài con thuyền đã cập bến. Gần đó, Hiyula cho quân vòng ra, tấn công liên tiếp khiến Rika vừa đánh vừa lùi, dần dần tiến lại gần bờ đảo. Sakura nhíu mày. Lúc này Syaoran đang bị Seiza cầm chân, không thể chỉ đạo quân đội. Terada mải mê thích thú trong trận đấu trí với Yukito. Dụ quân triều đình lên đảo lúc này là rất dễ. Nhưng.....
“Tất cả đều đồng ý thực hiện phương án cuối cùng rồi sao?”
Sakura nhìn đảo Hongo bằng ánh mắt buồn bã. Tất cả đều được triển khai cho “Phương án cuối cùng”... Một cuộc chiến đẫm máu... Một cuộc chiến tang thương.... Sakura quan sát trận chiến. Quân Kinomoto đã quá đuối sức sau một đêm chiến đấu. Đã không thể làm khác được.... Đã không thể thay đổi....
Phải chăng tất cả đã được định trước?
“Triển khai phương án cuối cùng” – Sakura lặng lẽ ra lệnh – “Bhamaru, áp sát, dồn quân triều đình lên đảo Hongo!”
Gió thoang thoảng đưa hương thơm tới... Hương mộc lan không thể nhấn chìm mùi máu tanh....
Hoa đang khóc phải không?
Những giọt nước mắt cuối cùng....
Tong....
Tong...
Nhói....
Nhỏ giọt....
Những giọt máu rơi từ vết thương sâu...
Máu làm bộ áo thẫm máu chuyển thành màu đỏ...
Màu đỏ của máu....
Thanh kiếm trên tay kiếm thủ đẫm máu, chảy dài theo chiều dài của thanh kiếm, nhỏ xuống nền con tàu lạnh băng giá....
Không ai nói gì....
Chỉ có đôi mắt lạnh băng trong làn gió..... Và tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền....
Biển cả bao vây.... biển cả dịu dàng.... biển cả nhấn chìm những giọt máu đỏ... Nhưng biển cả không thể nhấn chìm nỗi đau cùng sự thật đau đớn đang bị vùi lấp dưới đáy đại dương mênh mông....
Seiza cười thản nhiên nhìn những vết thương của mình. Vết thương làm bàn tay hắn nhức nhối, nhưng không làm hắn để ý đến. Khuôn mặt với vết cắt sâu ở gò má, vẫn không đủ khiến nụ cười trên đôi môi tự tin của một “Đại hộ pháp” tắt đi. Cây thương dài vẫn nhỏ máu. Phía đối diện, đối thủ của hắn – Li Syaoran – vẫn cười ngạo nghễ, mặc cho những vết thương hằn lên trên bộ áo của anh. Hai ánh mắt sẵn sàng lấy đi mạng sống của đối phương. Seiza liếm những giọt máu trên mu bàn tay. Cười...
“Ngươi thật sự muốn giết ta, đúng không, Li Syaoran?”
“Đúng vậy. Và ta biết.... ngươi cũng vậy”
Cười.... Cả hai người...
“Ừ. Ta phải giết ngươi, Li ạ! Có thể.... ta không thích ngươi....”
“Vì công chúa của ngươi à?”
“Không sai. Vì công chúa, vì Quốc vương và vì chính bản thân ta” – Seiza trả lời với một nụ cười không suy nghĩ.
“Vậy.... Để ta cho ngươi biết. Ta không ghét ngươi và cũng không ưa ngươi! Ta sẽ giết ngươi.... Vì Sakura, và vì chính ta nữa...”
Khi tiếng gió biển vụt qua... Khi tiếng sóng biển vỗ ì ào.... Khi những cánh chim vụt bay qua báo hiệu thời khắc chuyển thời.... Hai người con trai lao vào nhau với những nhát chém không khoan nhượng. Máu lại bắn lên.... Những nụ cười vẫn không tắt trên những khuôn mặt tự tin đến kiêu ngạo...
Trận chiến phải có một người thắng cuộc...
Trận chiến chỉ có một người sống sót....
Trận chiến khiến những nỗi đau nhân lên....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.