Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Chương 58: KHI MỘC LAN LỤI TÀN....

Rinca_seta​

22/12/2015

Sakura ra lệnh cho đoàn quân ngừng lại. Cả đoàn thủy binh của quân triều đình đều bị dồn sát đến tận bờ đảo Hongo. Trên đảo vắng lặng, không một bóng người. Hiyula vẫn cho quân đánh tới tấp vào quân triều đình, nhưng theo lệnh Sakura, không quá tiến sâu vào vùng bờ đảo. Thuyền của quân Kinomoto vẫn lơ lửng giữa vùng nước vừa phải của biển cả, sẵn sàng quay mũi khi tình thế chuyển biến khác. Yukito thu hút sự chú ý của Terada bằng những mưu kế biến hóa khôn lường của anh, buộc Terada phải tập trung đối phó, quên đi tất cả những nhánh quân khác. Rika chật vật, khó khăn điều khiển cả nhánh quân của mình và nhánh quân của Syaoran, đồng thời chiến đấu với cả Hiyula và Sakura. Rika ngó ra xung quanh. Có vẻ Terada rất vui thích đấu với Yukito, đến mức không còn để ý đến mọi việc. Hắn không có chút khái niệm nào rằng: đây là một trận chiến của cả một đội quân chứ không phải chỉ của riêng hắn. Rika nghiến răng. Trên con tàu của Shimon, Syaoran đang bị cầm chân bởi một “Đại hộ pháp” hộ vệ của Sakura. Như vậy, cả đội quân hơn 2000 binh lính chỉ còn một mình cô chỉ huy.

Quân Kinomoto tấn công tới tấp. Sau khi suy nghĩ thật nhanh, Rika quyết định lùi về phía đảo. Không rõ tại sao quân Kinomoto cố gắng muốn dồn quân triều đình vào đảo, nhưng Rika thấy được lợi thế nếu vào được bờ. Khi đó, quân triều đình có thể đổ bộ vào bờ, tránh được sự tấn công của quân Kinomoto dễ dàng hơn ở trên biển. Rika chặc lưỡi, tiếp tục ra lệnh quân đội vừa đánh vừa lui. Khi trở về kinh thành lấy quân đội từ chỗ quốc vương Hiragirawa, do thời gian gấp gáp, Rika đã phải đưa đội thủy binh không chính thức trong cấm vệ quân lên đường. Chính vì vậy chiến sự diễn ra không được theo đúng ý muốn của cô. Nhưng nếu những người lính này được lên bờ, đánh theo đúng sở trường của họ, thế trận sẽ thay đổi. Dường như Kinomoto đang vô tình tạo điều kiện của quân đội triều đình. Rika mỉm cười nhìn quân lính tràn lên bờ, trong khi quân Kinomoto dừng lại, nhìn từ xa. Một sự bất lực chăng?

“NGĂN HỌ LẠI!” – tiếng Terada thét vang từ phía xa. Hắn vội vã lao về phía quân đội, bỏ mặc trận chiến với Yukito – “SASAKI, NGĂN BỌN HỌ LẠI!”

Rika giật mình nhìn lại. Tại sao Terada lại phải vội vã đến thế? Việc quân lính lên bờ là điều kiện thuận lợi cho quân ta, thì sao lại phải ngăn lại? Những câu hỏi vụt bay qua đầu Rika. Trong thoáng chốc, nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Terada đang điều khiển con thuyền lao lại, bất chấp sự ngăn cản của Yukito, Rika lập tức cảm nhận một mối nguy hiểm cận kề. Cô quay người lại, thét lớn:

“TẤT CẢ QUAY LẠI!”

Không còn kịp nữa! Tất cả quân lính trên thuyền đều đã tràn lên đảo, đợi chờ quân Kinomoto bám theo. Nhưng không! Quân Kinomoto chỉ đứng từ xa, nhìn và chờ đợi. Chỉ còn khoảng hơn 100 quân lính triều đình kịp nhận lệnh của Rika, vội vã quay thuyền khi vẫn còn kịp. Rika nhận thấy sự kinh hoàng trong chính ánh mắt của mình. Cô vội lao người đi.

“RIKA, QUAY LẠI!” – Tiếng Terada hét lên – “TRÁNH XA HÒN ĐẢO RA!”

Không kịp suy nghĩ, Rika lập tức quay mũi thuyền, thẳng hướng ra biển cả. Con thuyền lướt sóng ra biển, tạo thành những lớp bọt trắng trên mặt nước. Trời đã dần dần hừng sáng. Rika không còn chú ý đến những tiếng la hét xung quanh. Chính mạng sống của cô đang bị đe dọa. Phía sau, đám quân lính tán loạn chạy trốn trên những con thuyền chạy chậm chạp. Dù chẳng rõ lí do, nhưng tất cả quân binh đều nhận thấy sự vội vã của người điều khiển báo hiệu một mối nguy hiểm không thể tránh khỏi.

ẦMM.....

ẦMMMMM.....

Tiếng nổ vang lên đau tai. Tiếng kêu thét vang dội mặt biển. Biển dậy sóng, ầm ĩ. Gió nổi lên, hòa cùng tiết thét gào của con người và của biển cả. Những con thuyền bắn tung lên cao, hất người trên nó xuống dưới. Đại dương gầm lên những tiếng dữ tợn. Đáy biển đen ngòm, nuốt chửng những thân xác nhỏ bé rơi xuống. Những mảnh vỡ vụn bắn tung tóe trên không trung, rồi lặng lẽ rơi xuống, nổi trên mặt biển. Những chiếc lá, thân cây bị nổ tung. Chim chóc ré lên những tiếng đau đớn trước khi tan biến vào không gian cùng những giọt máu đỏ tanh.

Rika cảm thấy con thuyền của cô bị bắn tung lên cao, trong khi cô vẫn cố gắng bám chặt lấy thành thuyền. Hai người lính điều khiển thuyền của cô rơi xuống làn nước lạnh giá. Những mảnh vỡ của tàu đập vào đầu họ. Máu loang lổ một vùng nước. Xác những người lính chết do va đập trôi nổi trên những vũng máu. Bàn tay Rika đau buốt. Trời lạnh giá. Nước và máu càng làm cho không gian thêm lạnh lẽo. Những ngón tay của Rika như đông cứng lại, mất dần cảm giác, cho đến khi không thể giữ vững được nữa, bàn tay cô từ từ tuột ra. Trước khi chìm xuống làn nước, Rika nhận thấy quân Kinomoto đang đứng tận xa quan sát, nhận thấy quang cảnh thê lương trải dài một vùng biển. Và trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô dường như đã nghe thấy tiếng một người gọi tên mình. Trái tim cô gái chợt nhói đau. Cô sẽ chết, đúng không? Sẽ chết.... Trong khoảnh khắc tiếp giáp giữa sự sống và cái chết ấy, cô muốn gặp một người.... Chỉ một người.....

Biển cả nổi sóng dữ dội... Gió biển gầm vang khoảng trời... Mặt biển xáo động mạnh bởi những cơn sóng, những mảnh vỡ và cả những thân xác.... Chim chóc không còn đập cánh. Chỉ có máu của chúng rải lên màu nước biển trong vắt....

Phía xa, mặt trời chậm rãi ló đầu.....

Trên con thuyền nhỏ của quân Kinomoto, Sakura lặng lẽ đứng nhìn khung cảnh trải ra trước mắt. Chỉ vừa mới đây, chỉ chưa đầy một ngày trước, Hongo còn là một hòn đảo bình yên với làn nước biển trong vắt chảy ngang. Những con sóng nhẹ nhàng xô bờ, dịu dàng ôm ấp như muốn ru hòn đảo nhỏ vào giấc ngủ yên lành. Bầu trời cao với những áng mây màu xám bạc của mùa đông. Gió thổi nhẹ nhàng như chờn vờn. Chim chóc hót vang, nhảy nhót giữa những tán cây xanh. Một hòn đảo thích hợp cho việc nghỉ ngơi sau một khoảng thời gian vội vã chạy đua với những biến đổi của dòng đời. Một hòn đảo an toàn đối với những ai muốn trốn tránh sự truy sát của kẻ thù. Một nơi bình yên cuối cùng trong dòng máu tuần hoàn liên tục của cuộc chiến tranh đang lan rộng từng ngày... Chỉ mới ngày hôm trước.... Và chỉ vừa mới qua....

Giờ đây, hòn đảo từ từ tan biến trong làn khói mờ mịt. Ngọn lửa bùng lên như lưỡi hái của tử thần liếm vào từng hạt cát trên đảo. Thuốc nổ, xăng, và lửa....

Thuốc nổ! Những tiếng động ầm ĩ, vang dội vẫn tiếp tục công phá hòn đảo. Đảo Hongo! Hòn đảo quá nhỏ bé để có thể chống đỡ cơn thịnh nộ của loại thuốc nổ khủng khiếp ấy. Những thân cây bắn tung lên cao, lao thẳng xuống dưới biển, hình thành một loại vũ khí đơn sơ mà hiệu quả, đánh thẳng xuống những thân hình bất động của quân lính triều đình. Những xác người trôi lềnh bềnh. Những khuôn mặt hoàn toàn bị biến dạng. Những mái tóc nhuộm cả máu và nước. Những cánh chim bị xé tan nát thành từng mảnh. Lông vũ bay tán loạn trong không khí. Những người lính đã vội vã lên đảo, và vội vã trở lại bằng những giọt máu tanh hôi, cùng những mảng thịt tróc da trôi trên mặt biển. Từng thớ thịt thối rữa bắn lên cao, rồi văng đi khắp phía. Cái chết đến thật nhẹ nhàng mà cũng thật khủng khiếp. Chỉ một tiếng nổ! Không đau đớn. Không cảm giác. Không hề biết mình chết không toàn thây. Chỉ còn những mảng nhỏ của đôi mắt mở thao láo nhìn mặt trời lên. Chỉ còn lại những chỏm đầu đôi mảnh mũ vỡ tan, những sợi tóc lơ thơ kéo dài trên mặt biển. Sóng biển dạt dào, đưa mảng đầu một người lính đến bên thuyền Sakura. Mảng đầu chỉ còn chưa đầy một nửa. Vị trí xưa kia là chiếc mũi, giờ chỉ còn lại một khoảng trống đỏ lòm. Chất dịch trắng từ bên trong chảy trào ra ngoài, lan xuống tận sâu đáy biển. Đôi mắt chỉ còn lại một, mở to nhìn mặt trời từ từ nhô lên. Sakura nhìn soi vào con mắt. Hoảng sợ? Ân hận? Không! Chỉ là một thoáng xúc cảm... Cô ngẩng lên, nhìn ánh mặt trời bắt đầu soi rọi...

Phía xa, mặt trời chậm rãi thức dậy, đánh dấu một ngày mới bắt đầu. Ánh bình minh như lửa đỏ bao vây khung cảnh thê lương của hòn đảo. Ngọn lửa theo gió càng cháy to hơn, như đỏ hơn giữa những tia sáng đầu tiên của một ngày mới. Lửa như làm tan đi tất cả, như muốn che dấu tất cả. Lửa nhấn chìm hòn đảo vào lãng quên, biến hòn đảo yên bình thuở nào thành một câu chuyện cổ tích. Lửa xóa đi dấu ấn của một thời đã xa. Lửa như thì thầm với những con người còn sống sót, những con người cuối cùng còn biết đến sự tồn tại của một Thiên đường....

Xác người vẫn trôi theo dòng nước chảy. Những mảnh vụn của tàu thuyền mang theo mẩu thịt vẫn còn đỏ máu – phần cuối cùng còn sót lại của một đời người. Mùi tanh bốc lên trong không khí. Miệng cá mở rộng chào đón lượng thức ăn mới. Máu nhuộm cả khoảng biển rộng....

Ấy là CHIẾN TRANH!

Chiến tranh luôn khốc liệt!

Chiến tranh không thể không có đổ máu!

Sakura kéo chiếc áo choàng Yukito đưa sát vào người. Bên cạnh, Yukito chỉ im lặng đặt tay lên vai cô. Hiyula đã ngất đi khi chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp trước mắt. Xét cho cùng, Hiyula mới chỉ là một cậu bé 11 tuổi. Sakura thở dài. Ở mũi thuyền phía kia, Bhamaru chăm sóc vết thương cho Nakuru và Naoko sau trận chiến dưới đáy biển. Sakura chăm chú nhìn hòn đảo đang lụi dần dưới ngọn lửa của tử thần. Bước chân tử thần đã chậm rãi rời xa, nhưng những dấu chân vẫn in hằn trên một khoảng của Thiên đường. Lửa đang tàn, lửa đang lấy đi những mảnh vụn cuối cùng của đảo Hongo – nơi Tomoyo yên nghỉ. Tomoyo..... Vậy là mãi mãi không ai còn có thể tìm được một mối dây nào với Tomoyo. Thân xác cô đã tan biến vào cát bụi. Những đóa hoa mộc lan trắng lụi tàn dưới sự tàn phá của thuốc nổ và cả xăng lửa. Chỉ còn lại nơi chân trời, những tàn tro vụn bay trong không khí..... Chỉ còn lại nơi đây, tiếng gào thét của oan hồn.... Và ở đâu đó, nụ cười buồn bã của Tomoyo....

Tomoyo.....

Sakura ngồi xuống nền tàu lạnh băng. Chân cô nhũn ra, không còn đủ sức chống đỡ thân hình của chính cô. Nỗi đau gào thét trong tim cô. Cảnh tượng thương tâm trước mắt đã không còn có thể làm con tim cô chảy máu. Nhưng vẫn rất đau. Nỗi đau lớn hơn rất nhiều... Đau vì cô đã thay đổi... Đau vì con tim đã nhuốm máu hận thù... Đau vì những người cô yêu thương đã thật sự biến mất... Đau vì đã không thể gìn giữ “Thiên đường hạnh phúc” của Tomoyo.... Đau vì ước nguyện của Eriol...

Eriol....

Những lái buôn trên đảo đã kịp rời xa, tránh được cái chết thê thảm. Quân Kinomoto hầu như không có thiệt hại gì, ngoài một vài người không kịp tránh hoặc tránh chưa đủ xa đối với hòn đảo. Không thiệt hại gì đáng kể.... Một chiến thắng huy hoàng... Có lẽ thế! Chiến thắng huy hoàng cùng với nỗi đau tột cùng không bao giờ xóa nhòa...

“Em không hỏi tại sao tôi muốn giết em à, Sakura?”

“Không. Em tin anh. Em tin vào những quyết định của anh... cũng như Tomoyo đã luôn tin anh....”

Cười....

“Vậy em hãy tin vào quyết định cuối cùng của tôi, được không Sakura?”

-----------------------

Sakura gục đầu vào hai lòng bàn tay. Đây là quyết định cuối cùng của anh phải không? Dù em đã biết, nhưng tại sao em lại không thể ngăn cản? Trong suốt trận chiến, em đã rất cố gắng, cố gắng để không phải sử dụng đến biện pháp cuối cùng... Thật sự đã rất cố gắng... Tại sao??

----------------------

“Nếu tình hình diễn biến xấu đi, chúng ta buộc phải thực hiện phương án cuối cùng: Dụ quân địch lên đảo Hongo, rồi phá hủy!”

Giọng Yukito đều đều như đang bàn về một vấn đề thời tiết. Nhưng ẩn sâu, rất sâu trong đó, nỗi buồn và sự băn khoăn....

“Nhưng nếu sử dụng phương án này, chúng ta phải có người hi sinh. Đặt 4 dây thuốc nổ ở 4 nơi trọng yếu chống đỡ đảo Hongo. Phải có một người chấp nhận hi sinh, di chuyển nhanh nhẹn để có thể châm ngòi được cả 4 dây thuốc nổ trước khi có một dây nổ”

-------------------------

Những mảng kí ức lần lượt trôi ngang qua trí óc Sakura. Đầu óc cô hoàn toàn bình thản, bình thản một cách phẳng lặng. Terada đã từng cảnh báo cho cô những điều thương tâm nhất có thể xảy ra trong một trận chiến thật sự. Có thể những người cô yêu thương sẽ ra đi, có thể chính bản thân cô sẽ mất mạng.... Vì đó là chiến tranh! Sakura biết, và cô đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận. Vậy mà tại sao, cái chết đã được báo trước ấy lại khiến cô đau lòng đến dường này....

-----------------------

“Tại sao anh lại đưa Tomoyo đến đảo Hongo?”

......

“Tomoyo đã từng nói về ‘Thiên đường hạnh phúc’, đã từng muốn tôi cùng cô ấy đi tìm... Đó là nguyện ước của cô ấy.....Khi ôm xác Tomoyo trên tay, kí ức đầu tiên của tôi là khoảng thời gian hạnh phúc bên cô ấy trên đảo Hongo. Tôi chợt nhận thấy sự bình yên trên hòn đảo này, và tôi tin, nơi đây chính là ‘Thiên đường hạnh phúc’ của Tomoyo.”



--------------------------

Anh đã nói sẽ bảo vệ “Thiên đường” của Tomoyo mà, Eriol? Sakura như muốn thu mình vào trong vỏ bọc mà chính cô tạo ra. Cô vùi mặt vào bàn tay, để cho làn da chạm vào nhau, để cảm nhận rằng mình vẫn còn đang sống, để cảm nhận nỗi đau ngấm sâu tận sâu vào da thịt... Tại sao anh giúp em? Tại sao không GIẾT em để bảo vệ “Thiên đường” của Tomoyo và bảo vệ chính bản thân anh?

--------------------------

“Anh không tìm ‘Thiên đường’ của mình à, Eriol?”

“Có chứ! Tôi nghĩ tôi đã tìm được rồi...”

-----------------------------

Anh đã tìm à, Eriol? Vậy “Thiên đường” đó ở đâu? Ở nơi anh sẽ tới ư? Ở nơi vô định không rõ ràng ấy, phải không? Một nơi không có hận thù, chỉ có tình yêu, hạnh phúc và sự bình yên.... Có nơi đó sao? Nơi mà anh và Tomoyo sẽ sống bên nhau, phải không Eriol? Một thiên đường sẽ tồn tại vĩnh cửu, sẽ không bao giờ bị phá hoại chứ?

Anh sẽ hận em chứ, Eriol? Cậu hận tớ, phải không Tomoyo? Chính tớ đã phá hủy nó... Chính tớ đã phá hủy “Thiên đường” mà cậu và Eriol khó khăn lắm mới tìm ra được. Vậy hai người sẽ hận tớ, phải không?

---------------------------

“Em không hận tôi sao, Sakura?”

Thoáng buồn.... Ngạc nhiên....

“Tại sao?”

“Dù gián tiếp, nhưng có thể nói chính tôi đã giết anh trai em. Em hận Syaoran, mà không hận tôi chẳng phải sẽ rất bất công với Syaoran sao?”

Cười...

“Anh hai đối với em rất quan trọng. Nhưng Tomoyo cũng thế. Em biết, anh muốn giết em vì Tomoyo. Em sẽ không bao giờ ‘hận’ anh, bởi vì.... em yêu quý Tomoyo MÃI MÃI...”

“Tôi cũng thế, Sakura! Cả tôi, cả Tomoyo, dù có chuyện gì xảy ra cũng vẫn mãi mãi yêu thương em”

--------------------------

Sakura từ từ ló mặt ra khỏi bàn tay. Gió biển xoa khóe mắt cô. Đôi mắt ráo hoảnh nhìn vào khoảng không gian rộng lớn trước mắt. Sóng biển vẫn rì rào. Mùi tanh và sự hôi thối vẫn bốc lên giữa cái yên lặng của thời gian. Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên mái tóc Sakura. Cô tựa đầu vào vai người ấy. Lặng im. Giây phút lặng im giữa sự kinh hoàng của tử thần, giữa sự than khóc của oan hồn.... Tiếng Yukito trầm trầm vang lên bên tai Sakura, dịu dàng như tiếng vỗ về, ấm áp như tiếng an ủi....

“Đây là quyết định của Eriol... Chúng ta đã đồng ý thực hiện nguyện vọng của cậu ấy, dù chúng ta sẽ rất đau lòng. Đau lòng, nhưng vì Eriol....”

Sakura im lặng nghe anh nói. Tiếng nói của anh dường như vọng từ rất xa, dội lại vào tai cô. Dù rất ấm áp, dù rất thân quen, nhưng cũng thật xa lạ. Nỗi đau như cứa sâu... Thật sâu... Đau, đau lắm. Sakura không gào thét. Không giống như lúc Tomoyo chết, cô đã không còn gọi tên người thân của mình trong nỗi đau. Lúc này, cô cố gắng nhấn chìm nỗi đau ấy xuống, cố gắng chấp nhận sự thật. Trong buổi bàn bạc quyết định người “hi sinh”, Sakura đã cười. Cười bất lực, cười buồn bã, cười để đồng ý. Cười mà sao giờ đây, vẫn “đau” quá...

“Vì Eriol ư?” – Tiếng cười bật khỏi môi Sakura. Xót xa... Đau đớn.... Cô không cảm nhận được nỗi đau, nhưng nỗi đau ấy lại thấm sâu vào từng giọt máu – “Vì Eriol.....” – Sakura chậm rãi lặp lại, như muốn thuyết phục mình. Cái nhói đau vẫn âm ỉ trong trái tim, vẫn lặng lẽ như muốn bao trùm tâm hồn nhỏ bé của cô gái. Rất đau.... “Eriol có hạnh phúc không, anh Yukito?”

Cười, nhưng sao xót xa. Cười, nhưng sao đớn đau. Cười, vậy mà sao giá lạnh... Bàn tay vẫn dịu dàng xoa mái tóc nâu. Đôi môi vẫn mỉm cười nhẹ nhàng. Yukito tựa đầu vào thành thuyền, kéo sát Sakura vào người anh, như muốn truyền nỗi đau của cô sang anh. Hãy khóc đi, Sakura... Hãy khóc đi nếu khóc làm em bớt đau thương.... Nhưng khóc làm sao khi em đã không còn có thể khóc nữa....

“Eriol sẽ hạnh phúc. Cậu ấy đã đến nơi có Tomoyo, đến nơi có tình yêu và hạnh phúc.... Eriol đã được giải thoát.... Hãy cười và tạm biệt Eriol....”

Bụi tro tung bay trong bầu trời lộng gió. Ánh mặt trời soi sáng hạt bụi nhỏ li ti, tạo thành những vầng sáng nhè nhẹ bay. Hoa mộc lan đã từng một thời tiễn đưa người con gái tóc tím, nay lặng lẽ khóc than người mà cô yêu thương. Hoa từng rải trên bước chân chàng trai, giờ đây rơi lệ chia li. Nhưng hoa không thể bay đi, hoa không thể tỏa mùi hương tiễn biệt. Hương thơm ngào ngạt từng che chở sự bình yên của con người, giờ đây chỉ còn mùi của khói lửa. Khét.... Tanh.... Chỉ còn lại những hạt bụi nhẹ nhàng bao vây khuôn mặt vô cảm, bao vây thân xác nát tan.

Ngày anh đi, cuộc đời vẫn tiếp diễn...

Chỉ có loài hoa trắng lặng lẽ theo anh về chốn xa lạnh giá....

Hoa tàn. Kết thúc một đời hoa. Kết thúc một đời người....

Mộc lan trắng.... hòa những bụi tro tàn của mình cùng với bụi tro người con trai hoa yêu thương. Hoa đưa tiễn anh tới bên người anh yêu....

Hoa có buồn không? Không biết. Chỉ biết, trong đám lửa lụi tàn, hoa đang khóc. Hoa thương xót người hoa mến, hoa than trách số phận. Nhưng rồi, hoa lại cười. Cười vì hoa đã thành công, cười vì hoa đã bảo vệ được tâm hồn người con trai ấy trong khoảng lặng thời gian....

Hoa rơi nguyện cầu niềm vui

Khi mộc lan lụi tàn, hạnh phúc hay bất hạnh đang bắt đầu?

Mộc lan trắng đã biến mất. Đâu đó, chỉ còn lại xác hoa rải rác trong niềm đau...

Mặt trời nghiêng mình bên những áng mây xám. Gió thổi hờ hững, bước qua bụi tro tàn...

Thời gian vẫn trôi. Thời gian không dừng lại. Không gian vẫn lặng lẽ diễu hành ngang qua vùng biển đượm mùi chết chóc....

“Tôi nghĩ tôi đã biết thứ gọi là ‘Thiên đường hạnh phúc’... Hãy tìm nhé... ‘Thiên đường’ không còn xa nữa đâu, Sakura.... Chỉ một chút nữa thôi....”

Bất chợt, đôi mắt vô hồn của Sakura dừng lại ở con tàu vẫn còn sót lại ở khoảng khá xa: con tàu của Syaoran và Seiza. Con tàu vẫn yên bình. Con tàu vẫn nguyên vẹn. Sakura đứng bật dậy. Theo lệnh của cô, Yukito cho thuyền đến gần con tàu ấy.

Vẫn bình yên chứ, Seiza?.... Syaoran?

Xin đừng để nỗi đau lại lớn lên.....

“Thiên đường” không còn xa nữa đâu, Sakura..... Chỉ một chút nữa thôi....

__________________________________________________ __________

Con tàu chòng chành, khẽ lắc lư trên vùng nước biển đã rải đầy xác thịt. Mùi máu tanh như đọng vào nước, như tỏa lên trên, rồi xộc vào mũi. Máu lai láng. Máu làm nước chuyển màu. Những mẩu thịt vụn khẽ va vào con tàu, rồi tan biến trong làn nước lạnh giá. Mặt trời soi rọi xuống mặt nước, rọi sáng những tội lỗi và nỗi đau đang ngập tràn trên một thiên đường được tạo hóa ban tặng. Đau thương, bất hạnh... Gió hát khúc ca bi ai. Bụi tro bay trên những nỗi buồn trải rộng không thể dấu kín...

Hai đấu thủ trên con tàu ngừng lại, như để cảm nhận thời gian trôi, như để thấy không gian đang chạy trốn. Bụi tro tung bay theo làn gió mùa đông lạnh. Trên đảo, lửa chỉ còn lại những đốm nhỏ, bập bùng cháy, như cố níu kéo giây phút cuối của một thiên đường. Gió như muốn dập tắt lửa, nhưng rồi bất lực nhìn lửa liếm vào những nhành cỏ cuối cùng còn sót lại. Mùi bụi khói khét lẹt bốc lên, minh chứng cho sự lụi tàn. Lửa nóng trong cái lạnh của mùa đông, nhưng không làm trái tim người ấm áp, chỉ làm đau thương réo lên tận sâu tâm hồn. Những đám mây hờ hững nhìn xuống, rồi thờ ơ bay đi. “Thiên đường”? Giờ chỉ còn là đám tro tàn...

“Vậy là.... Hiragirawa đã chết...”

Giọng Seiza trầm trầm vang lên trong gió. Bụi xoa nhẹ khuôn mặt hắn. Tro làm mái tóc màu xám tro lại càng đen vào. Tiếng thở dài vọng vào không gian. Bụi tro đang khiến khung cảnh nhuộm màu tang thương.



Syaoran lặng lẽ nhìn về phía hòn đảo. Vậy là.... Eriol đã chết sao? Hòn đảo cũng đã bị tiêu hủy, tiêu hủy hoàn toàn. Anh đã tin rằng, chuyện này không thể xảy ra. Anh đã tin rằng, Sakura và Eriol sẽ bảo vệ hòn đảo bằng mọi cách, bảo vệ hương hoa mộc lan, bảo vệ sự thanh bình đến kì lạ của hòn đảo nhỏ. Nhưng phải chăng, anh đã lầm? Hòn đảo đã hoàn toàn biến mất. Một “thiên đường” chỉ còn là hạt bụi nhỏ trong không gian rộng lớn. Syaoran đưa tay đón lấy một hạt bụi, một ít tàn tro còn sót lại. Đây là chút gì trong cái gọi là “Thiên đường” đó? Có thể nào hạt bụi này là một phần của Eriol?

“Eriol đã chết sao?” – Syaoran thì thầm, như để nói với chính mình hơn là một câu hỏi. Seiza im lặng nhìn anh bằng đôi mắt lạnh lẽo, lạnh đến vô cảm, lạnh đối với một cái chết.... – “Vậy là Eriol đã chết sao?”

Im lặng. Chỉ còn tiếng gió thổi, nhưng không còn tiếng lá xào xạc. Lông vũ các loài chim trôi trên mặt biển. Chẳng còn lại đây tiếng đập cánh của một thời quá khứ. Tiếng cười xót xa bật khỏi môi...

“Ta đã thắc mắc tại sao chúng ta lại ở một vị trí đủ xa để an toàn trong trận nổ vừa qua. Bây giờ thì ta đã hiểu. Một kế hoạch hoàn hảo...” – Syaoran nói với nụ cười trên môi, một nụ cười không xúc cảm. Seiza rời mắt khỏi hòn đảo để chú ý đến người đối thoại. Hắn vẫn im lặng, hắn chỉ chờ đợi – “....Thu hút sự chú ý của ta và Terada để chúng ta không nhận ra sự thay đổi trong kế hoạch này. Đặt thuốc nổ trên đảo, một người hi sinh để châm ngòi nổ....” – Syaoran thở dài, nắm chặt trong tay những hạt bụi tro. Bụi tro tan ra trong tay anh, rồi lặng lẽ biến mất trong sự im lặng của không gian – “.....Eriol đã là người hi sinh à?”

“Đúng vậy”

Thở dài. Nỗi buồn như điểm chung duy nhất giữa hai người đối thủ trong khoảng thời gian hiện tại.

“Eriol đã đồng ý chứ? Đồng ý phá hủy hòn đảo?”

“Hiragirawa đã đồng ý. Đây là ‘nguyện vọng’ của cậu ấy....” – Seiza trả lời như để trả lời chính mình, như để an ủi chính mình, như để làm rõ hơn vẻ ngoài lạnh lùng của hắn.

Syaoran mỉm cười. Là “nguyện vọng” của Eriol à? Đột nhiên, những khoảng kí ức xưa chợt ùa về. Hai người đã cùng lớn lên trong chốn cung điện đầy ganh đua, đã cùng trải qua những khoảnh khắc đang ghi nhớ của tuổi thơ. Những trận cãi nhau, những lần tức giận....

-------------------------------

“Đến một ngày tôi chết, cậu chắc cũng chẳng buồn đâu nhỉ, Syaoran?”

Cười...

“Tôi sẽ buồn chứ. Rất buồn.... Cậu chết đi thì tôi sẽ mất việc, như thế chẳng đáng buồn sao?”

--------------------------------

Những kí ức thoảng qua, rất nhanh... Nhanh như khoảng kí ức đó luôn hiện diện...

-------------------------------

“Làm hộ vệ cho tôi nhé, Syaoran”

“Cậu thì cần gì đến hộ vệ”

Tiếng cười vang lên trong đêm tối.... vui vẻ, bình yên....

“Cậu quên là tôi muốn trở thành Quốc vương sao? Tôi hi vọng cậu làm hộ vệ cho tôi để giúp tôi giành được ngôi vị”

“Tôi đã nói là cậu không cần mà, Eriol. Một mình cậu đã đủ sức làm rồi”

Cười....

“Có lẽ... Nhưng nếu tôi không để cậu làm hộ vệ cho tôi, tôi sẽ không thể trông chừng cậu được. Mà nếu như thế.... tôi sợ rằng cậu sẽ lao vào những việc vô nghĩa vì cái ‘lời thề’ ngu ngốc của cậu.”

...................

“Tôi luôn nghĩ, mình sẽ lên làm vua, rồi dùng sức mình để đem lại hạnh phúc cho nhân dân. Dùng lý do “làm vua để đem lại cuộc sống tốt hơn cho dân chúng”, tôi đã không ngần ngại làm tất cả mọi việc theo ý của phụ vương, kể cả giết người, làm những việc mà một con người không nên làm. Sau khi gặp Tomoyo, tôi mới hiểu hạnh phúc thực sự là cái gì. Ở bên người mình yêu, làm những việc mình thích, sống cuộc đời tự do, không phụ thuộc vào cái gì, giúp đỡ mọi người... Đó mới thực sự là cuộc đời thần tiên, là “thiên đường hạnh phúc”. Tomoyo nói với tôi, mỗi người có một cách cảm nhận hạnh phúc riêng, cần phải biết nắm bắt khi hạnh phúc đến. Sống vì mọi người, sống trong hiện tại, đó mới là hạnh phúc.”

---------------------------------

Những khoảng kí ức vụt qua, lóe lên rồi lại vụt tắt. Những câu chuyện dường như dài không bao giờ kể hết. Những kỉ niệm không bao giờ biến mất....

Kỉ niệm cũng chỉ là kỉ niệm.... Người đã đi rồi, không bao giờ trở về...

Người ra đi, kỉ niệm chỉ làm đau thương thêm sâu đậm... Nhưng không ai xóa nhòa kỉ niệm, bởi “kỉ niệm” là minh chứng cuối cùng cho sự tồn tại của một đời người....

Hãy khóc thay cho người không thể khóc, loài hoa trắng xinh đẹp....

Syaoran khẽ cười nhìn Seiza. Đôi mắt hổ phách vẫn vô cảm, vẫn thờ ơ, vẫn lặng lẽ....

“Vậy là chúng ta đã thua. Quân đội chỉ còn lại vài người, hoặc cũng có thể chẳng còn lại ai. Rika đã rơi xuống biển, Terada cũng lao xuống luôn...”

“Tại sao ngươi không nói hai kẻ đó đã chết?” – Seiza cười nhạt.

“Không.... Rika và Terada đều còn sống. Rika sẽ sống bởi vì có Terada đi theo, còn Terada.... anh ta chưa chết được đâu...”

Seiza cười nhưng thờ ơ. Hắn vung cây thương đã đầy máu. Máu bết trên mái tóc, khuôn mặt và bộ áo của hắn. Đôi mắt xám lạnh lẽo quan sát đối thủ. Máu chảy từ cánh tay Syaoran. Những vết thương rỉ máu trên thân thể anh. Hơi thở hổn hển bởi kiệt sức và bởi vết thương hằn sâu trên da. Trận đấu đã đủ dài để đến lúc ngừng lại. Seiza thở ra mệt nhọc, nhìn Syaoran nắm chắc thanh kiếm trong tay.

“Chúng ta đã thua...” – Syaoran nhắc lại, không có chút vì là chua xót, hay thất vọng. Giọng nói của anh chỉ đều đều như thất bại cũng chỉ là một chuyện dĩ nhiên. Một thoáng gì đó giống như vui vẻ ẩn chứa rất sâu trong nỗi buồn mất đi người bạn thân – “....Nhưng trong cuộc đấu này, ta sẽ THẮNG!”

Seiza cười nhạt. Hai đối thủ lại lao vào nhau. Máu lại bắn lên. Những vết thương sâu làm nhói đau thân thể, làm cánh tay kém linh hoạt, làm đôi mắt lộ vẻ đớn đau. Nhưng không ai dừng lại. Hai ánh mắt lạnh lẽo nhìn máu của chính mình rơi....

Bất lực...

Máu vẫn chảy....

Một kẻ sống....

....Và một phải chết....

Thiên đường không còn xa nữa nữa đâu, Sakura...

Không còn xa nữa sao?....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook