Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Chương 11: CHỒNG TƯƠNG LAI CỦA TOMOYO

Rinca_seta​

22/12/2015

Touya đứng bên một mỏm đá cao. Anh chắp tay sau lưng, nhìn về phía đông. Nơi đó có xứ tuyết giá lạnh nhưng thân thương đã nuôi anh lớn khôn. Nơi đó có những người đang ngày đêm mong anh trở về. Nơi đó có những người bạn một lòng trung thành. Nơi đó có những điều mà anh trân trọng nhất. Touya đưa tay lên miệng:

- Hoét....

Một con chim lớn bay đến, sà xuống cạnh Touya. Đây là một con chim ưng trắng, mỏ dài, dùng để đưa thư. Touya buộc lá thứ lên chân chim, thì thầm:

- Kappi, hãy đưa lá thư này về cho mọi người để họ yên tâm. Nhất định ta sẽ quay trở lại, quay lại với chủ nhân thật sự của chúng ta.

Con chim rúc vào tay Touya rồi bay đi. Touya thở dài nhìn theo con chim. “Vậy là sắp bắt đầu rồi”. Bỗng anh nghe có tiếng ngựa phi đến gần. Touya quay lại, lắc đầu:

- Cậu lại hành động theo cảm hứng, dẫn đến hỏng việc hả Yukito?

Chàng trai ngồi trên lưng ngựa nhảy xuống, tươi cười:

- Ừ, hỏng rồi. Tớ thấy Sakura nói chuyện rất vui với Syaoran, nên tớ nảy ra ý định muốn thử xem hắn đối với Sakura thế nào. Ai dè,... tớ không nghĩ tên Syaoran ấy lại giỏi đến thế. Hắn đã đuổi kịp ngựa của tớ.

- Đuổi kịp ngựa của cậu à? – Touya thích thú – hay đấy, người đánh xe tài ba nhất xứ tuyết lại thua một tên vô danh tiểu tốt sao? Tớ cũng mới đuổi kịp ngựa của cậu có 1 lần, sau một gờm!

Yukito bước đến bên cạnh Touya:

- Có lẽ là vì Sakura. Tớ đẩy Sakura vào tình huống nguy hiểm, nên hắn mới dùng hết sức để cứu cô ấy.

- Chà, lần sau gặp lại tớ phải cảm ơn tên Syaoran ấy rồi – Touya cười lạnh lẽo nhìn Yukito - nếu cậu còn đẩy Sakura vào tình huống nguy hiểm nữa thì chính tớ sẽ cho cậu một trận đấy.

- Ha ha – Yukito cười chống chế - cậu đúng là... Sợ Sakura đi mệt nên mới giả làm người đánh xe ngựa để giúp đỡ phải không? Nhưng sao cậu không đi giày thế?

- Hừ, nếu đi giày thì làm gì có cớ để đổi xe khi cả ba người không ai mang theo chút tiền nào. Cậu là kẻ keo kẹt lại ham tiền, không thèm mang theo chút tiền nào, lại mang theo cả túi giày để đi bán.

- Ở chỗ này bán giày lợi nhuận cao lắm – Yukito cười – nhưng.... Tớ thật ngu, bởi lúc đó tớ không hề nhận ra cách của cậu. Cái tên Syaoran đó quả đáng sợ, hắn có thể phân tích mọi điều trong chốc lát. Tớ khoái đấu trí với hắn đấy. Võ công của hắn cũng chẳng tầm thường đâu.

- Tên đó văn võ song toàn. Cậu đúng là đã thua trí hắn, à, cậu thua cả việc đánh ngựa nữa chứ. Tớ cũng mong một ngày nào đó được đấu võ với hắn. Hẳn là rất thú vị. Cũng nhờ hắn mà Sakura được an toàn. Cái tên thích khách hôm trước, tớ mà gặp được hắn thì hắn khó sống rồi....

Touya thở dài đứng lên, lại hướng mắt về hướng đông. Yukito cũng đứng dậy, đến bên cạnh Touya:

- Bao giờ thì chúng ta mới đưa được minh chủ về đây? Mọi việc sắp bắt đầu rồi, đúng không? Sẽ xảy ra lắm việc, buồn nhiều hơn vui, chẳng lẽ cậu muốn làm thật sao?

- Thật – Touya trả lời dứt khoát – dù có chuyện gì đi chăng nữa, tớ tin vào vị minh chủ của chúng ta. Sắp rồi, sắp trở về nơi ấy rồi, xứ tuyết, nơi mà chúng ta đã sinh sống một thời gian dài. Và tất cả mọi việc sẽ xảy ra, đúng như ông trời sắp đặt.... Nếu không muốn, cậu có thể không tham gia, Yukito ạ!

- Cậu thiệt tình – Yukito mỉm cười - cậu thừa biết tớ sẽ không bỏ rơi cậu mà. Tớ tin vào quyết định của cậu và tất cả những người bạn nơi xứ tuyết vậy, họ dang chờ đón cậu trở về. Chúng ta đã, đang và sẽ mãi mãi sát cánh cùng nhau.

Touya và Yukito cùng nhìn về phía xa xăm, thở dài nghĩ về con đường chông gai mà mình đã quyết định bước đi.

Sau khi Syaoran đi rồi, Sakura quay về nhà. Cô cảm thấy mệt lả và muốn được nghỉ ngơi. Chưa bao giờ cô trải qua những giây phút nguy hiểm, lo lắng và hãi hùng nhưng lại thú vị như vậy. Sakura ra khỏi nhà từ trưa hôm trước, bây giờ đã sắp tối, chắc hẳn bác Wei sẽ lo lắng lắm và cô biết mình chuẩn bị bông nhét tai từ bây giờ thì vừa.

- Cháu về rồi đây. Bác Wei, cháu xin lỗi, cháu....

Tuy nhiên, Sakura chưa kịp nói hết câu thì một người lao ra ôm chầm lấy Sakura. Cô kinh ngạc:

- Tomoyo! Là Tomoyo hả? Cậu về bao giờ thế?

Tomoyo khóc nức nở:

- Trời ơi, Sakura. CẬu có biết tớ lo lắng thế nào không? Cậu đi đâu vậy? Sáng nay tớ về đến nhà thì thấy bác Wei nói là cậu đã đi từ trưa hôm trước, không thấy về nhà vào buổi tối. Cậu có bị làm sao không? Kẻ nào đã làm gì cậu? Tớ và mọi người đã đi tìm cậu khắp nơi mà không thấy. Hu hu.. Cậu định hại chết tớ sao? Cậu thật ác quá, Sakura, hu hu....

- Đừng khóc nữa nào, Tomoyo. Cậu hỏi nhiều như vậy thì làm sao tớ trả lời được – Sakura nói, nghĩ thầm “Không hiểu sao Syaoran lại kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của mình nhỉ?” – Nhưng mà tớ vẫn sống khỏe mạnh đây này, không bị mất một sợi tóc nào cả. Tớ chỉ ra ngòai chơi rồi không có cách nào báo cho bác Wei được thôi mà. Nín đi nào....

Tuy Sakura nói vậy ngỡ Tomoyo sẽ yên tâm nhưng không ngờ Tomoyo khóc to hơn:

- ĐI CHƠI? Lúc đó ở đảo Hongo, tớ nhớ Sakura đến phát chết, vậy mà Sakura vẫn vui vẻ đi chơi. Sakura không nhớ tớ.... Hu hu... Sakura quên tớ rồi. Trời ơi, vậy mà tớ tưởng Sakura buồn vì thiếu tớ nên tớ mới vộ vàng trở về đây, không ngờ... Sakura bỏ tớ, biết vậy tớ sẽ không đi đâu, tớ sẽ ở với Sakura suốt đời. Hu hu...

Tomoyo ôm lấy cột nhà, khóc càng lúc càng to. Sakura không thể nghĩ ra cách nào để dô bạn. Sakura hiểu Tomoyo, lúc thất vọng vì cái gìthì có trời cũng không thể nín được.



- CÔ SAKURA...

Sakura ôm lấy tai: “Ôi, khổ rồi... Hết Tomoyo rồi lại đến bác Wei, chắc chết quá!”. Bác Wei từ ngoài cửa bước vào cùng với một chàng trai tóc đen, đeo kính. Sakura thoáng ngạc nhiên trước người con trai lạ, nhưng cô chưa kịp có thời gian thắc mắc thì bác Wei đã hét lên:

- CÔ SAKURA, CÔ ĐI ĐÂU VẬY? TÔI ĐI TÌM CÔ SUỐT, CÔ LÀ CON GÁI, KHÔNG VỀ NHÀ SUỐT MỘT BUỔI TỐI. THÊ NÀY THÌ TÔI GIẢI THÍCH VỚI BÀ CHỦ LÀM SAO?

- Cháu xin lỗi, cháu cũng muốn báo về cho bác yên tâm nhưng không có cách gì cả. – Sakura lấy hai tay bịt tai, gượng gạo giải thích – cháu chỉ định đi chơi một lát nhưng không ngờ gặp sự cố bất thường nên...

Sakura vội lấy tay che miệng khi thấy Tomoyo khóc ầm lên. Sakura đã vô tình nói từ “đi chơi”, một từ không nên nói vào lúc này.

- Tomoyo này, tớ cũng nhớ cậu lắm mà... – Sakura kéo Tomoyo đang ôm chặt cột nhà, giải thích.

Tomoyo không những không chịu nhìn Sakura mà còn khóc to hơn:

- Sakura quên tôi rồi. Hu hu, Sakura không nhớ đến tôi nữa... Tôi bị bỏ rơi rồi. Hu hu... Biết thé này thì tôi ở luôn đảo Hongo đến khi chết già rồi. Hu hu, aaaaaa...

Sakura cười bất lực. Cô vốn biết sẽ bị ăn mắng nhưng không ngờ Tomoyo lại về đúng vào lúc này. Thế này thì cô sẽ phải nghe suốt mấy ngày mất thôi.

- Tomoyo này....

Sakura quay lại, thấy chàng trai tóc đen lạ lên tiếng:

- Sakura đã quên em đâu. Cô ấy đã nói là vẫn rất nhớ em mà.

Tomoyo ngừng khóc, bỏ cây cột ra, nhìn Sakura:

- Sakura nhớ mình thật à?

- Ừ, - Sakura gật đầu, mỉm cười – mình nhớ Tomoyo nhiều lắm, thật đấy!

- Thật? – Tomoyo hỏi lại, hai mắt long lanh.

Sakura gật đầu. Tomoyo ôm chầm lấy Sakura, giải thích nỗi nhớ Sakura như cô vẫn thường làm mỗi khi xa nhau. Trong lúc đó, Sakura liếc mắt lại phía người con trai lạ. Người này nhìn cô, mỉm cười hiền từ - nụ cười mang lại cho Sakura cảm giác thân quen. Nhưng Sakura lại càng thắc mắc hơn khi thấy một người có thể khiến Tomoyo ngừng la hét, một việc mà cả Sakura lẫn dì Sonomi đều không làm được.

- Được rồi, cô Sakura về là tốt rồi. Nhưng lần sau cô ra khỏi nhà phải báo cho ông già này biết trước đấy. Tôi già rồi, không chịu nổi các cú sốc đâu. Chắc cô mệt rồi, tôi đi chuẩn bị nước tắm và thức ăn.

Bác Wei tất tưởi đi vào nhà, Tomoyo bỏ Sakura ra:

- Sakura, để mình giới thiệu nhé. Đây là anh Eriol Hiragizawa. Bọn mình tình cờ quen nhau trên đảo. Anh Eriol, còn đây là Sakura Aki.... À là...

- Sakura Kinomoto, chào cô! - người con trai nói và đưa tay ra làm Sakura sững lại trong giây lát. Cô không biết quan hệ của người con trai này và Tomoyo thân thiết đến mức nao nhưng chắc chắn không chỉ là quan hệ bình thường bởi vì Tomoyo không bao giờ để lộ những gì nguy hiểm với Sakura cho người lạ. Mà họ thật của Sakura lại là việc nguy hiểm nhất với Sakura, chính dì Sonomi đã nói như vậy. Dường như nhận ra suy nghĩ của Sakura, chàng trai tiếp lời:

- A, bắt đầu từ người bạn thân có lẽ là tốt nhất – anh ta vuốt tóc, nói – cô vừa biết đó, tôi là Eriol Hiragizawa. 3 năm sau, khi Tomoyo 18 tuổi, tôi sẽ lấy cô ấy. Sakura, Tôi nói điều này với cô để cô làm chứng, nếu tôi không giữ lời thì chính tay cô, Sakura, sẽ là người xử phạt tôi. Được chứ?

Sakura sững sờ. Cô quay lại nhìn Tomoyo thì thấy mặt cô ấy đỏ rựng lên. Sakura từ ngạc nhiên đi đến tức giận:

- Thật không ngờ! Tomoyo đã có người yêu vậy mà còn nói nhớ người ta lắm. Tomoyo nói dối nhé. Hừ chắc suốt ngày di c hơi với nhau thì làm sao có thời gian mà nhớ tới Sakura này chứ!!

- Không có đâu – Tomoyo phản đối vội vàng - tớ nhớ Sakura thật mà. Híc, nếu Sakura không tin thì tớ dù 10 năm nữa cũng nhất quyết không lấy chồng, tớ sẽ ở bên Sakura cả đời... Hu hu...

- Ê này, Tomoyo... – Eriol lo lắng kêu lên.

Sakura bật cười:

- Đùa chút thôi mà. Eriol, vậy nhờ anh chăm sóc cho Tomoyo nhé. Dì Sonomi đâu?Tại sao dì chưa về?

Tomoyo tức giận ngồi xuống ghế:

- Làm sao tớ biết được. Tự nhiên tớ nhận được một lá thư nói sẽ không về, bảo việc của tớ đã xong, có thể về nhà để chăm sóc Sakura. Vì thế tớ trở về đây ngay. Nhưng không nói về chuyện này nữa, cậu đã đi đâu vậy, Sakura? Đi với ai?

Sakura ngồi xuống bên cạnh bạn, mời Eriol ngồi và chậm rãi nói:



- Tớ đi chơi, tớ đã nói rồi đó. Cậu có nhớ cái anh chàng quý tộc chúng ta gặp hôm chiếc nơ của cậu bị bay không? Cái người đã nghi ngờ tớ là trộm do tớ trèo tường vào nhà đấy?

Tomoyo suy nghĩ một lát rồi reo lên:

- Có phải là cái người tên Li Syaoran đã cãi nhau với cậu hôm ấy không?

- Đúng rồi – Sakura gật đầu – chính là anh ta đấy. Tớ đã đi với anh ta....

Sakura chợt ngừng nói vì Eriol nhổm dậy, vồ lấy Sakura:

- Li Syaoran? Có phải cái kẻ mà “Trời không sợ đất không kinh”? Hắn tóc nâu, mắt màu hổ phách, lúc nào cũng thản nhiên như là không có việc gì xảy ra, khinh người ra mặt, không thèm coi ai ra gì, đúng không?

- À, à... – Sakura lúng túng vì những câu hỏi bất ngờ của Eriol – đúng, đúng là như vậy. Anh quen với anh ta à? Syaoran nói làm việc ở cung điẹn nhưng lại tự tin nói rằng: “Bọn họ mà dám đuổi tôi chắc”. Đúng như anh nói đó, Eriol, “Trời không sợ, đất không kinh”!

Eriol nghiến răng:

- Quả nhiên là hắn. Không dám đuổi việc hả? Đựơc đấy, cậu được lắm Syaoran. Tôi sẽ đuổi việc cậu cho mà xem. CẬu vẫn không thay đổi gì cả, lại còn kéo con gái nhà lành đi chơi nữa. Hừ, vậy mà lúc tôi gọi cậu đi thì cậu không thèm trả lời. Kiêu căng, ngạo mạn...

Sakura ngạc nhiên khi thấy Eriol đang hét lên. Tomoyo thì thầm: “Anh ấy đang tức giận. Eriol ghét nhất là những kẻ nào nói không nghe, trong khi anh chàng Syaoran thì chưa bao giờ chịu nghe anh ấy, dù chỉ một lần. Eriol nói chác chắn sẽ trả thù.”

- Eriol này – Sakura lo lắng nói – anh đừng đủôi việc Syaoran được không? Không phải vì anh ta lôi kéo tôi đi đâu mà vì ở nhà hơi buồn nên tôi... Syaoran nói sẽ kiếm được một chỗ giúp tôi vui hơn, vì thế nên... Nói tóm lại là Syaoran vì tôi nên mới nghỉ làm việc, anh có thể đừng trách anh ấy chứ?

Eriol nhìn Sakura, mỉm cười:

- Quả như Tomoyo nói, Sakura rất dịu dàng và tốt bụng. Cô yên tâm, đúng như hắn nói đấy, tôi chưa bao giờ thắng được mớ lí luận ngu xuẩn của hắn. Vì vậy, hắn sẽ không bị đuổi việc đâu.

- Nhưng – Sakura lúng túng – anh không đuổi Syaoran thì những người khác liệu có đuổi anh ấy không? Mà anh sẽ không gặp rắc rối chứ?

- Không – Eriol nhún vai - hắn tự kiêu thật ra cũng có cái lí của hắn. Hắn vốn là người tài ba nhất trong cung điện, không có việc gì tên ấy không làm được. Từ bắt cướp, đánh xe, chăn ngựa.... Những việc vinh quang cũng như những việc bé xíu, cứ vào tay hắn thì không phải lo lắng gì nữa. Mà hơn nữa, hắn là cận vệ của tôi, tôi không đuổi hắn thì ai dám đuổi.

- Cận vệ? – Sakura ngạc nhiên hỏi lại.

- Ừ, hình như chưa nói với cậu à, Sakura. Tomoyo lên tiếng – Eriol là... là đương kim thái tử đấy.!

- THÁI TỬ? – Sakura đứng bật dậy, khôngtin vào mắt mình nữa – ôi trời, thật không ngờ....

- Eriol mỉm cười nhìn Sakura. Anh cảm thấy cô gái này quả rất dễ thương và đáng mến, thả nào Syaoran có thể vì cô gái này mà cố gắng đứng cả ngày ngoài trời để làm cho xong mọi việc của ngày hôm sau. Nhưng nụ cười chợt tắt:

- Chết, nãy giờ tôi bực mình với tên Syaoran quá mà quên mất việc mình định nói rồi. Sakura, cô đã nói ra họ thật của mình cho ai biết chưa? Ngoài những người thân của cô là dì cô, Tomoyo, ông quản gia Wei và bây giờ có thêm người thứ tư là tôi thì còn ai biết nữa không? Syaoran đã biết chưa?

- Chưa! Anh ta chỉ biết tôi với họ Akizuki thôi. – Sakura trả lời, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

- Vậy – Eriol nhìn thẳng vào mắt Sakura – cô hãy hứa, à không thề có lẽ tốt hơn, không bao giờ được nói họ thật của mình với ai nữa, kể cả Syaoran. Chắc chắn không bao giờ được để Syaoran biết họ thật của cô. Cô hứa đi!

- Tôi...

- HỨA ĐI! – Eriol hét lên.

Sakura sững sờ nhìn Eriol. Cô không hiểu tại sao nhưng Eriol có vẻ bị kích động thật sự. Trong mắt anh ta có một nỗi sợ hãi và lo lắng, không phải sợ cho mình mà ánh nhìn đó giống như đang lo cho một người khác. Tomoyo ngồi im nãy giờ, bây giờ mới lên tiếng:

- Đừng lo, Sakura. Vậy hãy hứa với tớ nhé. Tớ không muốn Sakura nói họ Kinomoto của mình với bất cứ người nào khác. Có thể cậu và Syaoran đã làm bạn nhưng tớ không muốn anh ta cũng biết bí mật của Sakura. Sakura hứa với tớ được không?

Sakura nhìn thẳng vào mắt Tomoyo. Trong ánh mắt Tomoyo cũng có một nỗi sợ hãi như cuả Eriol. Sakura trong chốc lát đã lờ mờ hiểu. Cô mỉm cười:

- Được, tớ tin Tomoyo và Eriol. Hai người chỉ muốn tốt cho tớ thôi. Nhưng mà, Syaoran là người tốt, thật đấy, anh ta đã bảo vệ tớ. Nếu không có anh ta thì không biết tớ có bình yên mà về đây không. Tớ tin anh ấy và chắc chắn Syaoran sẽ không hại tớ đâu.

- Đúng – Eriol dựa lưng vào thành ghế - Syaoran, hiện giờ, sẽ không hại cô đâu, Sakura. Syaoran đúng là người tốt, người tốt hiếm có ngàn năm có một, không bao giờ hại người bừa bãi, người ta còn quý hắn hơn tôi đấy (Eriol lừ mắt), nhưng... Tôi không thể giải thích mọi chuyện. Eriol thở dài, chỉ có điều, cô hãy tin chúng tôi. Giữ bí mật chính là để cứu cả cô và chúng tôi.

Sakura im lặng nghe Eriol nói. Cô cảm nhận mọi việc đang xảy ra, những nguy hiểm đang rình rập cô, những việc trong quá khứ dường như đang sống lại, từng giờ, từng phút. Tuy không hiểu tại sao lại phải đề phòng với cả Syaoran, nhưng cô tin Eriol, tin Tomoyo:

- Vâng – Sakura mỉm cười trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook