Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Chương 12: KERO

Rinca_seta​

22/12/2015

- DẬY, DẬY NGAY, LI SYAORAN!

Syaoran vừa thiu thiu ngủ, chợt nghe tiếng hét làm anh tỉnh giấc. Dù đang trong cơn ngái ngủ, Syaoran vẫn đủ sức để nhận ra người đang đứng trước mặt mình là ai.

- Hạ thần xin tham kiến thái tử. Chúc mừng thái tử trở về. Nhưng xin thông cảm cho, tôi đang ngủ. Và xin đừng phá rối giấc ngủ của tôi, Eriol ạ. Cho dù cậu là thái tử thì côi cũng không phải là không bực mình đâu – Syaoran ngáp dài rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Thấy Syaoran vẫn nằm nguyên trên ghế nói “tham kiến” với mình rồi lại ngủ tiếp không thèm đứng lên chào, Eriol tức đến xì khói. Anh kéo Syaoran dậy, lôi ra khỏi ghế:

- DẬY NGAY. CẬU ĐÃ KHÔNG ĐI LÀM CẢ NGÀY NAY, GIỜ LẠI ĐẾN ĐÂY NẰM NGỦ LÀ SAO HẢ?

Syaoran ngáp dài:

- Thông tin nhanh đấy. Tôi đến đây đâu có ai biết nhỉ. Phải rồi, sao cậu biết tôi ở đây mà tìm? Nếu nghe người khác nói thì đáng lẽ cậu phải đến nhà tôi chứ?

Eriol kiềm chế cơn giận nhìn Syaoran. “Cậu ta vẫn như thế, không biết sợ là cái gì. Dù sao thì mình cũng là chủ nhân của cậu ta, vậy mà lại ăn nói vô lễ như thế!”

- Là Sakura – Eriol đáp – cô ấy đã nói cho tôi biết cậu trở về cung điện chứ không về nhà.

- Hả? – Syaoran ngồi bật dậy – Sakura? Cậu có quen với cô ấy à?

Eriol cười đắc thắng:

- Đúng vậy. Cô ấy là bạn của vợ tương lai của tôi, tức là thái tử phi tương lai của cậu. 3 năm nữa, tôi sẽ chính thức cưới cô ấy làm vợ.

- Thái tử phi tương lai? – Syaoran kinh ngạc – Là ai vậy?

- Cậu hình như cũng biết đấy. Tomoyo, bạn thân của Sakura.

- Tomoyo? – Syaoran lục lọi trí nhớ - cô gái xinh đẹp có mái tóc tím phải không? Chà, cô gái ấy rất đẹp, lại dễ thương nữa chứ, cậu quả biết nhìn người, Eriol ạ. Nhưng chỉ tiếc cho cô ấy thôi, kiếm phải ông chồng lửa rồi! – Syaoran nói và lại nằm xuống.

- CẬU NÓI GÌ HẢ?

Syaoran mỉm cười, khoát tay:

- Bỏ đi, nói chung là tôi chúc mừng cậu tìm được bạn đời tương lai. Nhưng cậu có vui mừng quá sớm không? 3 nữa cơ mà. Biết đâu trong thời gian đó một trong hai người lại thay lòng đổi dạ thì sao?

- KHÔNG CÓ CHUYỆN ĐÓ! KHÔNG BAO GIỜ! – Eriol hét vào tai Syaoran.

- Được rồi, tôi biết rồi – Syaoran dùng tay bịt tai – không nói chuyện này nữa. Lúc di, cậu nói đi để tìm tung tích của gia tộc Daidouji mà? Vậy đã thu thập được gì chưa?

Eriol hơi sững lại. Nhưng ngay sau đó, anh đã lấy lại bình tĩnh:

- Hừm, bỏ đi. Tôi quyết định rồi, tôi sẽ không đi truy tìm gia tộc Daidouji nữa.

Syaoran gật đầu hiểu biết:

- Nói tóm lại là cậu đã gặp Tomoyo, sau đó quên hết mọi chuyện, vất luôn cả Daidouji sang một bên, đúng không? Quả là một thái tử đa tình!

- IM ĐI!

- Thôi, không nói nữa vậy. Nhưng làm vậy thì cậu làm sao kiếm được cái ngôi vua đây?

- Cũng bỏ luôn – Eriol thờ ơ.

Syaoran bật dậy, mắt mở to:

- Bỏ à? Cậu nói thật hả?

Eriol ngồi dựa lưng vào ghế, trả lời một cách dứt khoát:

- Ừ, bỏ. Tôi luôn nghĩ, mình sẽ lên làm vua, rồi dùng sức mình để đem lại hạnh phúc cho nhân dân. Dùng lý do “làm vua để đem lại cuộc sống tốt hơn cho dân chúng”, tôi đã không ngần ngại làm tất cả mọi việc theo ý của phụ vương, kể cả giết người, làm những việc mà một con người không nên làm. Sau khi gặp Tomoyo, tôi mới hiểu hạnh phúc thực sự là cái gì. Ở bên người mình yêu, làm những việc mình thích, sống cuộc đời tự do, không phụ thuộc vào cái gì, giúp đỡ mọi người... Đó mới thực sự là cuộc đời thần tiên, là “thiên đường hạnh phúc”. Tomoyo nói với tôi, mỗi người có một cách cảm nhận hạnh phúc riêng, cần phải biết nắm bắt khi hạnh phúc đến. Sống vì mọi người, sống trong hiện tại, đó mới là hạnh phúc.

Syaoran im lặng ngồi nghe, cảm nhận sự thay đổi của vị thái tử:

- Chà, tôi chẳng hiểu gì. Cậu bắt đầu thích lôi mớ triết lý ấy ra để dọa tôi sao. Tôi chẳng quan tâm hạnh phúc mà cậu nói là cái gì. Điều tôi cần làm bây giờ là tìm ra gia tộc Kinomoto, và giết họ giúp mẹ tôi.

- Chỉ thế thôi à?

- Ừm, cũng không hẳn chỉ thế thôi – Syaoran trầm ngâm – tôi bị mất một phần kí ức. Phần kí ức đó chắc chắn liên quan đến thảm kịch 6 năm về trước. Tôi hi vọng sau khi tìm được gia tộc Kinomoto, tôi có thể nhớ lại chuyện đó, để không phải suốt ngày phân vân, suy nghĩ nữa.

Eriol thở dài:

- Vậy đấy. Người nhớ thì lại mong quên đi, người đã quên thì lại mong nhớ lại. Có nhiều người cố gắng xóa kí ức của mình đi, nhưng sau khi đã mất thì mới mong tìm lại. Tìm được lại đau khổ, buồn rầu. Thật trớ trêu!

- Được rồi, cậu nói xong chưa vậy? Xong rồi thì ra cho tôi ngủ.

- Chưa đâu – Eriol lấy lại vẻ mặt nghiêm túc – Tôi vào đây cốt để hỏi cậu một câu: Syaoran, cậu nhất định phải giết gia tộc Kinomoto sao? Những người còn sống của gai tộc này bây giờ đâu còn dính líu gì đến cái chết của gia tộc Li từ 6 năm trước đâu. Giết họ không phải là vô lý lắm sao?

Không khí chợt lắng xuống, im lặng. Eriol nhìn Syaoran, dò hỏi. Nhưng Eriol đã không nhận được câu trả lời như anh mong đợi:

- Không bao giờ. Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ ý định của mình. Chỉ cần tôi còn sống thì gia tộc Kinomoto sẽ bị tiêu diệt. Cậu nên nhớ, cuộc đời tôi bắt đầu chìm vào trong hố sâu đen tối từ bao giờ, do ai gây nên? Tất cả bắt đầu từ 6 năm trước, tất cả là do gia tộc Kinomoto – Syaoran tự trả lời câu hỏi của mình với ánh mắt đầy căm hận.

- Tôi hiểu rồi – Eriol nói sau một lúc lâu im lặng - cậu cứ việc trả thù đi, nhưng cậu chắc chắn sẽ rất đau khổ và khó xử.

- Tại sao? – Syaoran nhìn Eriol không hiểu.

- Sau này, khi cậu tìm được họ thì cậu sẽ hiểu, bởi vì lúc ấy đã muộn mất rồi, à không, ngay lúc này đã là quá muộn rồi. – Eriol nhìn vào khoảng không, lắc đầu buồn bã – thôi được rồi, tôi hỏi cậu: Cậu và Sakura là bạn à? Cậu có thích cô ấy không? Có thể nào cậu yêu cô ấy chẳng hạn?

Syaoran im lặng suy nghĩ. Anh thở dài:



- Bạn thì đúng. VÀ tôi rất thích cô ấy. Sakura rất dễ thương, thẳng thắn và nói chuyện cũng rất vui. Nhưng yêu thì... tôi không bao giờ có thể nói là mình có yêu ai không? Tôi không đủ tư cách để nói ra từ ấy. Hiện giờ, tôi chỉ yêu có bản thân mình mà thôi. Với lại... tôi đã thề với mẹ, tôi sẽ không dính vào bất cứ chuyện gì để tập trung vào việc trả thù cho gia tộc. Tôi không thể phản bội lời thề.

- Lại lời thề, thề, thề... Đồ ngu! Việc trả thù với lời thề của cậu quan trọng đến thế sao? – Eriol tức giận.

- Ừ - Syaoran mỉm cười – cho đến bây giờ thì đó là mục đích duy nhất để tôi tồn tại trên đời này. Không có nó thì tôi chẳng biết mình sống vì cái gì nữa.

- Vậy thì – Eriol cáu kỉnh đứng lên – hãy tìm cho mình một mục đích khác đi. CẬu dang dối lòng mình đấy, đồ nhát gan!

Cánh cửa đóng sập sau lưng Eriol, bỏ Syaoran ngồi một mình trong căn phòng vắng. Syaoran cười một mình:

- Mục đích sống khác à? Có lẽ không phải là không có đâu!

Tuyết đã không còn rơi. Những bông tuyết cuối cùng cũng đang tan. Tomoeda như đang thay một lớp áo mới. Chiếc áo trắng tinh khiết mùa đông được thay thế bằng một chiếc áo xanh dịu dàng của mùa xuân. Dù chiếc áo của nữ thần mùa xuân vẫn đang may dở nhưng nó đã báo trước một sức sống mãnh liệt của năm mới. Con đường Tomoeda vắng lặng nay đã tấp nập người đi chuẩn bị đón năm mới. Mùa xuân đang đến, rất gần.

Dù chỉ mới trở về hôm trước, nhưng Tomoyo vội vàng cùng Sakura và bác

Wei đi trang hoàng nhà cửa đón xuân. Phải vài hôm nữa, Sonomi mới về nên mọi việc chuẩn bị giao cho hai cô gái cùng người quản gia già. Suốt buổi sáng, ba người chạy khắp nàh, cài hoa, buộc nơ, dọn nhà.... Chẳng mấy chốc, đồng hồ đã điểm 11 giờ trưa.

- Bác Wei - Sakura năn nỉ – chúng cháu ra ngoài ăn cơm, sẽ về trước giờ chiều, được không ạ?

Ông Wei nhíu mày suy nghĩ:

- Thôi được rồi, có cô Tomoyo đi theo thì yên tâm hơn. Hai cô nhớ về sớm đấy, chúng ta còn nhiều việc phải làm, tháng nữa là đã đến lễ hội mừng năm mới rồi. Chậc, nhà rộng chỉ khổ người thu dọn.

Sakura và Tomoyo khúc khích cười, khoác áo đi ra ngoài. Lộc non đã chớm nở, hoa cũng bắt đầu kết nụ. BẦu trời trở nên trong xanh và quang đãng, khác hẳn vẻ u ám trong những ngày đông.

- Cậu nói chúng ta sẽ ăn ở quán nào? – Tomoyo nhìn những quán ăn chật người, hỏi.

- “Quán ăn Rika”. Tớ thường ăn với Syaoran ở đó. À quên, tớ sẽ giới thiệu cho cậu một người bạn mới.

“Quăn ăn Rika” hôm nay chật cứng người. Không khí không còn ảm đạm như mọi hôm, ai ai cũng cười nói vui vẻ, đi cùng gia đình và bạn bè với những món đồ trang trí, những cành hoa tươi. Sakura kéo Tomoyo đi lại phía gần cửa sổ và chẳng khó khăn gì để hai cô gái nhận ra, Eriol đang nổi nóng với Syaoran:

- NÀY, SYAORAN. TÔI NÓI VẬY MÀ CẬU CŨNG KHÔNG NGHE À? TÔI BẢO CẬU LÀ ĐỒ NHÁ GAN ĐÓ, NGHE KHÔNG HẢ?

- Nghe rồi – Syaoran nhấp cốc nước, bình thản trả lời.

Tomoyo ghét vào tai Sakura, thì thầm:

- Nhìn kìa, mắt Eriol sắp tóe lửa rồi đấy. Anh ấy không bao giờ nổi giận trước mặt mình cả. Nhưng với anh chàng Syaoran này thì...

- Với Syaoran thì đến mình còn thấy bực nữa là Eriol – Sakura đồng tình với Eriol – thôi, chúng ta lại đó đi.

Hai cô gái lách người qua đám đông, ngồi vào chiếc ghế còn trống ở bàn của Syaoran và Eriol.

- Xin chào! – Sakura và Tomoyo đồng thanh nói.

- Ồ - Syaoran bỏ cốc nước xuống, nhìn Tomoyo – cô là Tomoyo phải không? Từ hôm đó đến nay không gặp, rất mừng là cô vẫn khỏe mạnh.

- Vâng – Tomoyo mỉm cười – tôi rất vui là anh và Sakura đã hòa thuận. Hôm đó hai người cãi nhau ghê lắm.

- Thì giờ vẫn thế thôi – Syaoran cười, khẽ liếc Sakura đang tái mặt vì giận - Tomoyo, cô đến đây thật đúng lúc quá. Eriol đang hét âm ầm lên đây này. Thử xem bây giờ anh ta còn hét nữa không? – Syaoran hỏi với cái nháy mắt tinh nghich.

Eriol kéo ghết cho Tomoyo ngồi, mặt đỏ lừ vì phải nén giận:

- Được lắm, Syaoran. Cậu cao tay đấy. Tôi sẽ xử cậu. Hãy đợi đấy.

Sakura ngồi xuống cạnh Syaoran, vui vẻ nói với Tomoyo:

- Tomoyo này, chúng ta có thêm một người bạn mới đấy. Cô ấy là chủ quán, Rika Sasaki. Cô ấy rất dễ mến, lại xinh đẹp nữa, cậu mà gặp thì chắc chắn sẽ thích cô ấy ngay thôi.

A, vừa nhắc đã thẩy rồi – Sakura nhổm người, vẫy tay về phía trước - lại đây chút đi, Rika.

Một cô gái xinh xắn mặc chiếc tạp dề có hình hoa cúc trắng chạy đến bên Sakura:

- A, chào Sakura. Hai hôm nay không thấy cô đến, tưởng cô đã quên tệ quán rồi. Đây là... – Rika ngạc nhiên nhìn Tomoyo và Eriol.

- Đây là các bạn của tôi. Li Syaoran thì cô biết rồi. Cô gái dễ thương này là bạn từ nhỏ của tôi, tên là Tomoyo Akizuki, còn anh chàng đẹp trai ngồi bên cạnh là Eriol Hiragizawa, người đầu tiên khiến cô bạn tôi đổ rầm. – Sakura mỉm cười giải thích trong khi Tomoyo và Eriol cùng đỏ mặt.

- Chào hai bạn – Rika cười rạng rỡ - tôi rất vui được làm quen với các bạn. Mừng gặp mặt, tôi làm bánh đãi mọi người nhé. Bánh là sở trường của tôi đấy. – chưa kịp để mọi người nói gì, Rika đã chạy vụt đi, và một lát sau chạy lại với một đĩa bánh đầy trên tay. Rika niềm nở - cứ ăn tự nhiên, chúng tôi còn nhiều lắm. Thôi, tôi phải đi tiếp khách, hẹn lát nữa nói chuyện nhé!

- Cảm ơn cô – Eriol nói với theo cô gái.

Trong lúc mọi người bàn tán sôi nổi thì người duy nhất ngồi im lìm là Syaoran. Anh dường như đang rơi vào thế giới riêng của mình. Syaoran không nói gì trong suốt cuộc nói chuyện mà trầm ngâm suy nghĩ.

- SYAORAN... – Sakura hét vào mặt Syaoran khiến Syaoran giật mình, suýt ngã lộn ra phía sau – ANH CÓ NGHE KHÔNG VẬY HẢ?

- Hả? – Syaoran tròn mắt nhìn Sakura – tôi vẫn đang nghe đây thôi. Dù gì thì cô cũng không nên hét vào mặt tôi vậy chứ!

- Cho ý kiến đi! – Sakura lẳng lặng ra lệnh.

- Ý kiến à? – Syaoran lúng túng – ý kiến gì vậy?

Sakura gầm lên tức giận, còn Eriol chỉ lạnh lùng nói:

- Vậy đấy, Sakura. Hắn đang trầm tư. Lúc hắn đang suy nghĩ thì chớ có ai làm gián đoạn được hắn. Cô là người đầu tiên đấy.

- Vậy là anh không hề nghe gì nãy giờ - Sakura hét lên – ANH MUỐN CHỌC TỨC TÔI PHẢI KHÔNG? TÔI.... – Sakura chợt ngừng lại vì nhận ra mình đang hét vào mặt một.... con chó. Đó là một chú chó dễ thương, lông vàng và cặp mắt vàng kim sắc sảo. Chú chó kêu lên ư ử làm Sakura vui mừng đến quên cả giận.



- Là chó con, một chú cún con dễ thương quá – Sakura reo lên, ôm lấy chú cún từ tay Syaoran.

- Là Kero à? – Eriol hơi ngạc nhiên - Cậu bị nó cắn nát bao nhiêu đôi giày với mấy bộ quần áo rồi, Syaoran? Sắp hết chưa?

- Đừng lo, tôi còn cả đống. Mua về để đề phòng thôi. Nhưng giờ thì chắc không cần nữa rồi vì nó sẽ không còn ở nhà tôi nữa, con Kero ấy mà. – Syaoran mỉm cười nhìn Sakura vuốt ve Kero - nếu là Sakura thì nó sẽ chịu thôi. Quà cho cô đấy, Sakura. Hi vọng nó làm cho cô nguôi giận.

- OK, tôi không giận chút nào cả - Sakura thích thú nói và ôm con Kero đứng lên – Anh cho tôi thật hả? Vậy hôm nay tôi đem nó về nhà nhé. À, tôi đưa nó ra kia chơi được không?

Sakura chạy đi sau khi nhận được ở Syaoran một cái gật đầu.

- Ồ, Sakura đi đâu vậy? - một tiếng hỏi nhẹ nhàng khiến Tomoyo ngẩng lên nhìn và bắt gặp ánh mắt của Rika. Tomoyo mỉm cười:

- Sakura mang con cún mới của cô ấy ra ngoài chơi rồi. Rika, cô ngồi xuống đây đi, khách vắng hơn rồi mà. – Tomoyo nói với Rika rồi nhìn Syaoran – anh tốt bụng thật đấy, Syaoran. Sakura thích chó nhưng lại không mua được con nào cả. Bây giờ không chừng cô ấy ôm cả chó lên giường ngủ luôn không chừng.

Syaoran bật cười nghe câu nói đùa của Tomoyo:

- Vậy cũng tốt thôi, Kero rất thích nịnh nọt. Nó thích chủ nhân lúc nào cũng chiều chuộng nó chứ không thích tôi vì tôi thường bắt nạt nó. Thôi, tôi chỉ muốn hỏi, lúc nãy Sakura bảo ý kiến là ý kiến gì vậy?

Eriol giải thích:

- Việc này.... Hôm qua, phụ thân tôi gọi tôi vào và yêu cầu tôi kể lại chuyến đi. Nghe xong, cha bắt tôi phải đưa Tomoyo vào cung điện, sống trong đó cho đến khi nào thuần thục mọi quy tắc trong cung trước khi nói đến chuyện khác.

- Vậy thì tốt chứ sao? Sao lại phải bàn bạc lắm làm gì? - Syaoran thờ ơ nói.

- CHẲNG TỐT TÍ NÀO - Eriol hét lên với Syaoran - đối với chúng tôi thì chẳng tốt chút nào....

Nhận thấy vẻ mặt lo lắng của Eriol, Syaoran thắc mắc:

- Có gì không tốt. Tôi nghe nói Tomoyo rất giỏi, chắc chưa đầy năm là cô ấy có thể học được hết các thứ phép tắc cứng ngắc trong cung điện mà thôi. Có gì phải lo lắng!

- Vấn đề không phải ở đó. Cái này cậu không hiểu đâu....

Tomoyo nhìn Eriol khó xử. Cả hai người đều có vẻ mặt lo lắng như nhau. Syaoran chậc lưỡi:

- Thôi đi nào, cứ làm như vậy đi. Nếu không thì hai người chẳng thể nào sống được ở đây đâu. Vào cung điện sống trước đã, có gì thì tùy cơ ứng biến.

- Theo tôi nghĩ thì cứ làm theo những yêu cầu của cha anh là điều đầu tiên có thể làm, Eriol ạ. Như thế vừa có thể giúp Tomoyo hòa nhập với gia đình mới, vừa có thể làm quen và ở gần anh. Chẳng phải tốt cả đôi đường không? – Rika nói chen vào. Nhận thấy mọi người đang nhìn mình, cô đỏ mặt – ơ, xin lỗi vì tôi tự tiện nói chen vào. Có thể mọi người chưa coi tôi là bạn nhưng.....

Tomoyo mỉm cười nhìn Rika với ánh mắt đầy thiện cảm:

- Cám ơn cô, Rika. Sakura nói cô rất dễ mến quả không sai. Tôi rất thích cô. ĐỪng nói không phải là bạn chứ, cô là một người bạn tốt của tất cả chúng tôi.

- Thấy chưa, tớ đã nói là Tomoyo sẽ thích Rika mà - tiếng nói của Sakura từ phía sau vang lên ngắt lời Tomoyo. – Rika rất dễ mến phải không?

Sakura kéo chiếc ghế ở bàn bên cạnh và ngồi xuống. Eriol nhìn quanh:

- Con chó đâu rồi, Sakura? Nó làm cô khó chịu à?

- Nó đang ở ngoài kia – Sakura chỉ tay ra ngòai cửa – Kero rất dễ thương. Nhưng chúng ta đang ngồi nói chuyện khác mà. Eriol, anh quyết định thế nào? Tuy có hơi buồn song tôi cũng thấy cho Tomoyo vào cung điện sống là điều nên làm, vì tôi tin Tomoyo sẽ có thể lấy được lòng tin từ phụ thân và phụ mẫu anh. Nhưng tôi không nghĩ là dì Sonomi sẽ đồng ý việc này đâu. Phải hỏi ý kiến của dì đã. Dì sắp về rồi, nếu anh đồng ý việc để Tomoyo về cung điện sống tạm thì chúng tôi sẽ thuyết phục được dì.

Sau một hồi bàn đi tính lại, Eriol đã quyết định làm theo yêu cầu của cha, đưa Tomoyo về cung điện sống đến khi nào thông thạo mọi quy tắc và luật lệ trong cung điện.

- Nói coi, Syaoran – Sakura kéo áo Syaoran, nói với vẻ cực kì tức giận.

- Nói cái gì? – Syaoran hỏi lại trong khi Eriol và Tomoyo cũng ngơ ngác không hiểu gì. Kero đứng nhìn vị chủ cũ bị chủ mới “xử” với ánh mắt thích thú.

- CÒN NÓI GÌ NỮA. TẠI SAO ANH LẠI IM LẶNG TRONG CUỘC NÓI CHUYỆN VỚI RIKA HẢ?

- Không biết nói gì thì im lặng. Này, cô cấm tôi cả quyền im lặng nữa sao? – Syaoran ngạc nhiên.

- Tôi không nói ý đó – Sakura nói một cách nóng nảy – Anh thích im lặng thì mặc kệ anh, nhưng cũng không nên nhìn Rika với ánh mắt đó chứ. Cái nhìn đó rõ ràng là nghi ngờ và coi chừng cô ấy. Anh có biết làm thế là bất lịch sự và có thể khiến lòng tự trọng của Rika bị tổn thương không hả?

- Chắc cô ta không để ý đâu – Syaoran vẩy tay sau khi thoát khỏi tay Sakura và lừ mắt nhìn Kero - chỉ có cô là để ý đến cái đó mà thôi.

Tomoyo và Eriol bây giờ cũng hiểu được chuyện mà Sakura đang tra hỏi. Để giải vây giúp Syaoran, Tomoyo nhẹ nhàng:

- Ừ, đến mình còn không để ý nữa là Rika. Chắc là không sao đâu.

- Cậu không hiểu đâu, Tomoyo. Tuy người ngoài không để ý nhưng Rika là người trong cuộc, bị nhìn như vậy thì đương nhiên cô ấy phải nhận ra chứ. Nói nhanh, Syaoran. Tại sao anh nhìn Rika với ánh mắt như vậy?

Syaoran thở dài:

- Được rồi, nghe này. Đơn giản vì tôi cảm thấy cô ta không được an toàn cho lắm. Tôi không tin cô ta chút nào. Rõ ràng là cái cô Rika đó đang đóng kịch. Cô ta tiếp cận với chúng ta chắc chắn là có ý đồ gì rồi. Sakura à, cô cũng không nên tin người quá như thế. Mới gặp một lần mà đã nói người ta là bạn rồi thì hơi vội. Cô nên rút kinh nghiệm từ vụ anh chàng Yukito kia thì hơn...

Sakura có vẻ suy tư. Cuối cùng, cô gật gù:

- Anh nói đúng, có lẽ tôi cần coi chừng Rika hơn. Nhưng quả thật đến bây giờ tôi vẫn không thấy có ác cảm với Yukito. Anh ta có nụ cười ấm áp và rất thân quen. Tôi mến anh ấy lắm. Hơn nữa, Yukito là người đầu tiên khiến anh tức giận, phải không Syaoran? Yukito rất giỏi đấy!

- Hừ - Syaoran cười – có lẽ thế. Cô còn nói cái kiểu ấy thì hắn cũng sắp quay lại tìm cô rồi đấy. Cứ từ từ mà chờ. Nói thêm là đến lúc đó tôi không có mặt mà cứu cô đâu. Hắn rất giỏi. Điều đó tôi công nhận nhưng tôi cũng dám chắc là tôi chẳng kém hắn chút xíu nào.

- Tự tin nhỉ - Sakura nói rồi chạy lên trước theo Kero.

Eriol và Tomoyo đồng thanh hỏi:

- Yukito là ai vậy?

- Đó là...

- Bí mật – Sakura nói cắt ngang lời Syaoran – Tomoyo và Eriol không nên biết thì hơn. Bây giờ chưa phải lúc. Thôi, tạm biệt hai anh nhé – Sakura kéo Tomoyo đi, vẫy tay với Eriol và Syaoran rồi rẽ vào con ngõ nhỏ dẫn về nhà Akizuki.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook