Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Chương 36: Đêm dài lắm mộng

Rinca_seta​

22/12/2015

Màn đêm từ từ bao phủ bầu trời Clow và cả những nước lân bang. Xứ tuyết ngập tràn màu trắng cũng phải trở về màu đen của màn đêm vô tận. Dù ban ngày, ở nơi đây không thể thấy được mặt trời, nhưng về ban đêm, nhiều khi vẫn có thể nhìn thấy sao. Những ánh sao lung linh, phản chiếu xuống những tảng băng trong suốt, soi sáng cho những con côn trùng nhỏ lạc đường. Ánh sao nhẹ nhàng, không gay gắt như mặt trời, không âm u như mặt trăng, nó tạo cho người ta cảm giác thuần khiết, hòa mình vào vẻ thanh trong của tuyết trắng. Các khu lều đủ màu sắc đều đã trở nên im lặng, chỉ còn tiếng nói chuyện rì rầm của một vài người lính canh gác đêm. Thỉnh thoảng, có tiếng đổi ca trực vang lên rộn cả một góc nhỏ, nhưng chỉ trong một vài phút ngắn ngủi, không gian lại trở về với vẻ tĩnh lặng vốn có của nó. Leo lét một vài ánh đuốc tối. Ngọn lửa hồng soi bóng một cụ già với bộ râu dài đến ngang ngực, đang đứng chăm chú nhìn lên bầu trời sao. Bộ mặt ông đầy vẻ suy tư. Đôi mắt mệt mỏi ánh lên trong ánh sao...

“Đêm nay lại có thể thấy sao rồi nhỉ? Đẹp đấy chứ, phải không đại trưởng lão?”

Ông lão rời mắt khỏi bầu trời, quay lại phía có tiếng nói. Ánh mắt xanh lấp láy đằng sau cặp kính mắt nhìn ông mỉm cười.

“Quân sư Yukito, cậu cũng có thói quen ngắm sao à?”

“Oh, đó cũng là một việc thú vị mà!” – Yukito trả lời, nụ cười vẫn không tắt trên môi. – “Thỉnh thoảng mới có thể thấy sao ở Xứ tuyết này, nên ngắm là chuyện đương nhiên. Nhưng tôi chỉ ngắm cho vui thôi, còn ngài? Ngài đang có chuyện phải suy nghĩ à?”

Vị đại trưởng lão mỉm cười, im lặng. Ánh mắt ông lại hướng về phía bầu trời đêm thẳm xa, lấp lánh ánh sao. Yukito vẫn đứng lặng bên cạnh ông. Mùa đông đang đến gần. Làn khói nhẹ nhàng bay ra theo hơi thở của hai người. Chợt, đại trưởng lão chỉ tay lên trời:

“Yukito, cậu có nhìn thấy ngôi sao đằng kia không?”

Yukito nhìn theo tay ông chỉ. Đó là một ngôi sao với ánh sáng yếu ớt. Nó dường như đang cố gắng lóe lên một chút ánh sáng cuối cùng, chờ ngày phụt tắt. Đại trưởng lão tiếp tục nói:

“Cậu biết không, mỗi ngôi sao đều phản chiếu số mệnh của một con người. Trên thế gian này có bao nhiêu người, thì trên bầu trời cũng có bằng ấy ngôi sao. Có những ngôi sao ánh sáng vẫn còn yếu, nhưng rồi lại từ từ mạnh mẽ lên, đó tượng trưng cho những người sinh ra, khỏe mạnh và đang lớn lên. Có những ngôi sao sáng rực rỡ, cho thấy người đó hẳn đang rất hạnh phúc. Còn... Một vài ngôi sao ánh sáng yếu ớt nhưng lại không thể tắt được, tức là người ấy đang gặp bất hạnh. Và cũng có một vài ngôi sao đang từ từ tắt” – Đại trưởng lão dừng lại, trầm ngâm suy nghĩ. Yukito vẫn ngước mắt nhìn lên bầu trời, khẽ thở dài – “Ngôi sao mà tôi vừa chỉ cậu...” - Trưởng lão tiếp tục nói – “ngôi sao ấy tượng trưng cho số phận của tôi - một ngôi sao đang tắt. Nhưng... ngôi sao của công chúa...”

Ông không nói tiếp nữa mà ngừng lại để thở. Ông dường như muốn hít lấy hết toàn bộ không khí trong lành của màn đêm lạnh lẽo này, để mang theo bên mình và không bao giờ quên lãng. Yukito chỉ im lặng nhìn ông, rồi lại đưa mắt theo làn khói mỏng lượn lờ bay.

“7 năm trước,...” - trưởng lão thở dài. Làn hơi bay ra hòa vào trong gió lạnh - “Đại trưởng lão hi sinh bảo vệ công chúa, bảo vệ quốc vương và đất nước, sau đó, tất cả việc tập trung quân đội, tìm công chúa đều do thái tử làm. Trong khi căn bệnh của thái tử đang ở vào giai đoạn cuối cùng thì ta lại cũng không làm được gì, chỉ có quân sư Yukito ở bên thái tử. Nhiều đêm, ta biết thái tử đau đớn, nhưng vẫn chỉ ngồi im mà nhìn. Trong cuộc họp tuần trước, Thái tử trở bệnh nặng, ta hiểu tại sao thái tử mong đánh kinh thành Tomoeda như vậy, vì hiểu nên không thể ngăn cản dù biết đó là một quyết định sai lầm. Ta luôn bất lức, bất lực trong mọi việc, không chăm sóc được cho thái tử, cũng không bảo vệ được cho công chúa. Sự tồn tại của ta, cũng như của cả hội đồng trưởng lão ở đây, từ đầu đã là một việc thiếu đúng đắn”

Yukito vẫn không nói gì mà ngồi lắng nghe đại trưởng lão tâm sự. Anh khẽ thở dài:

“Tôi vốn không phải là người trong hoàng gia, tôi cũng không hẳn là quá quan tâm đến chuyện triều chính, nhưng... Đối với tôi, Sakura và Touya đều rất quan trọng. Chỉ cần Touya muốn, tôi có thể làm tất cả, và nếu để bảo vệ Sakura, cho dù phải biến thành kẻ ác tôi cũng sẽ làm. Tôi không bao giờ nghi ngờ bất kì quyết định nào của Touya. Chẳng lẽ, ngài cho rằng Thái tử Touya đã sai lầm khi giữ ngài lại đây sao?”

Trưởng lão khẽ giật mình. Ông quay lại nhìn vào đôi mắt xanh thẳm của Yukito. Ánh mắt anh mọi ngày luôn hấp háy tinh nghịch, nhưng bây giờ nhìn thẳng vào đôi mắt đượm màu mệt mỏi của ông với một vẻ nghiêm túc, lạnh lùng. Ông khẽ mỉm cười. Hơn ai hết, ông hiểu, Yukito luôn quan tâm đến Touya và Sakura nhiều nhất, nhiều hơn tất cả những gì được thể hiện ra ngoài. Ông mỉm cười, quay đi tránh ánh nhìn như thôi miên của anh:

“Hình như cậu rất ‘thích’ thái tử Touya. Chuyện gì đã xảy ra giữa hai người?”

“Một câu chuyện đau lòng” – Yukito lặng lẽ nói – “Touya là ân nhân của tôi. Nếu không có Touya, cũng không thể có ‘Yukito' hôm nay. Đối với tôi, cậu ấy là tất cả”

Trưởng lão cười nhẹ nhàng, nụ cười hài lòng nhưng đầy cay đắng. Ông khẽ nói:

“Vậy thì ta có thể yên tâm rồi, Công chúa và Thái tử, hai người chủ nhân dễ mến ấy, lão già này đành phải trông cậy vào cậu thôi, quân sư Yukito.”

“....”

“Sắp tới lúc ta có thể thực hiện lời hứa với Đại trưởng lão năm xưa: ‘Bảo vệ Thái tử và công chúa, không được để cho họ có bất cứ tổn thương nào về mặt tinh thần’. Ta sắp thực hiện được lời hứa bảo vệ họ, nhưng... không thể bảo vệ tinh thần của họ được. Xin hãy chăm sóc cho thái tử cho đến ngày ngài ra đi. Và cả công chúa nữa... Công chúa sẽ còn gặp nhiều tổn hại về tinh thần, nhiều hơn bất cứ ai trong chúng ta. Ngôi sao của công chúa... Là ngôi sao ‘bất hạnh’”

“Ngài nói thế nghĩa là sao?” – Yukito ngạc nhiên – “Đừng lo, ngài sẽ còn sống lâu mà!”

Trưởng lão mỉm cười, nụ cười thoảng như gió bay. Ông lắc đầu, tạm biệt Yukito rồi bỏ đi, để lại một mình Yukito giữa màn đêm lấp lánh. Đến tận sau này, Yukito mới hiểu hết được ý nghĩa của nụ cười ấy - nụ cười cuối cùng của vị trưởng lão già. Còn giờ đây, anh ngồi bệt xuống đất, bên cạnh chiếc lều của mình, ngắm sao và suy nghĩ. Trên bầu trời rộng, Yukito lập tức nhận ra hai ngôi sao đứng cạnh nhau. Đứng ngay sát nhau, như áp chặt lấy nhau, vậy nhưng một ngôi sao sáng rực rỡ, còn một ngôi sao đang lụi tàn. Anh nhớ, có lần khi cùng đại trưởng lão ngắm sao, ngài đã kể cho anh nghe về sự tích hai ngôi sao này. Ngày xưa, ngôi sao sáng rực kia vốn vẫn là một ngôi sao tối tăm, thâm đen, không có ánh sáng. Nhưng một ngôi sao khác – ngôi sao đang sắp tàn kia – đã đến bên cạnh ngôi sao tối tăm ấy, chiếu sáng cho nó, chia cho nó ánh sáng của mình, để rồi nó trở thành một ngôi sao sáng rực. Vậy mà bây giờ, khi nhìn ngôi sao ân nhân sắp tắt, ngôi sao sáng ấy cũng không thể làm gì để cứu bạn, để chia sẻ ánh sáng của mình. Nó chỉ bất lực đứng nhìn. Đau xót mà không thể tàn theo. Phải chăng đó chính là ngôi sao của anh và Touya? Yukito bật cười cay đắng...

“Trời này chưa đủ lạnh để khoác áo sao, Yukito?”

Một giọng nói ngay bên cạnh kéo anh về với thực tại dưới mặt đất này. Touya đã ngồi cạnh anh từ bao giờ. Chú ý lại, anh nhận thấy một chiếc áo được khoác thêm trên vai mình. Anh mỉm cười:

“Cám ơn, Touya!”

“Vì chiếc áo à?” – Touya ngạc nhiên

“Không hẳn. Vì nhiều thứ. Cả quá khứ, hiện tại và tương lai. Tất cả... đều rất ‘cám ơn’”.

“Đừng suy nghĩ nhiều thế” – Touya dứt khoát trả lời – “Chuyện trong quá khứ của cậu, dù là ai thì cũng sẽ có hành động tương tự thôi, không chỉ riêng mình tớ. Hơn nữa, cậu đã giúp tớ rất nhiều, chính tớ mới phải cám ơn”

Yukito mỉm cười. Anh đã không nhầm. Đối với anh, Touya luôn là “người quan trọng nhất”. Cho dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần nghe được lời nói, sự an ủi của Touya, Yukito sẽ nhận thấy tâm trạng của mình đỡ hơn hẳn. Và dù tương lai như thế nào, anh vẫn muốn bảo vệ Touya, cho đến khi bệnh tật lấy đi mạng sống của người bạn quan trọng ấy. Touya im lặng ngồi trầm ngâm, để mặc những suy nghĩ trong đầu Yukito. Hai người không nói gì, để mặc tâm hồn mình lơ lửng trong làn gió lạnh.

“Yukito nè...” – Touya lên tiếng – “Tớ có một linh cảm không tốt...”

“Linh cảm không tốt?”

“Ừm... Một linh cảm liên quan đến cái chết. Ngày ấy chắc sắp đến rồi. Nhưng... Chuyện của Sakura, đành nhờ cậu vậy, Yukito...”

Yukito giật mình, anh nhìn chằm chằm vào ánh mắt đen buồn bã của Touya. Đôi mắt ấy mệt mỏi nhìn lại anh. Hơi lạnh vẫn phả lên từng thớ thịt. Ngồi xuống nền tuyết, Yukito cảm nhận được cái lạnh của tuyết, mùi hơi của cái chết. Gió làm tung bay những lọn tóc của anh. Đôi mắt vô hồn do chịu nhiều đắng cay, lần này lại khẽ nhói lên. Đau từ trong tim. Đau trong tận sâu cùng của tâm trí. Yukito cười cay đắng, bất lực:

“Tớ biết... Tớ biết chuyện này rồi sẽ phải xảy ra... Nếu đó là cậu thì nhất định không thể tránh được, và nếu đó là cậu thì lại càng không thể, Touya... Nhưng... Tớ vẫn không muốn, không thể tin được, và hi vọng nó sẽ không xảy ra sớm như vậy... Có lẽ... tớ vẫn chưa chuẩn bị tinh thần...”

Touya mỉm cười buồn bã:



“Vậy thì hãy chuẩn bị đi, Yukito. Bởi vì... sắp rồi... Tớ đã nhìn thấy ‘máu’... Sakura... Đành trông cậy vào cậu... Xin cậu, hãy vì con bé mà sống. Đừng chết, cho đến khi mọi chuyện kết thúc! Sakura còn gặp nhiều điều phải lo lắng, nhiều điều buồn phiền. Có thể con bé sẽ suy sụp, nhưng tớ không thể ở bên nó. Vì vậy, cậu nhất định phải sống, dù có chuyện gì xảy ra...”

“Tớ hiểu!” – Yukito gục mặt xuống đất, người anh rũ ra. Anh không dám nhìn thẳng vào mắt của Touya. Ánh nhìn của Touya vẫn như xoáy tận vào trong tâm gan của Yukito, đánh gục ý chí phản kháng của anh. Xưa nay vẫn vậy, như là một điều đương nhiên, Yukito luôn thua Touya, thua sự dứt khoát trong thái độ của Touya – “Sau khi xong mọi việc, tớ hi vọng... Có thể gặp lại cậu, Touya... Cho dù không phải là ở thế giới này...”

Ánh lửa bị gió thổi tắt. Vang lên đâu đây, tiếng bước chân lính đi thắp lửa. Không ngẩng mặt lên, và cũng không thể nhìn thấy gì, Yukito vẫn có thể nhận ra: Touya đang mỉm cười.

.... Tuyết đẫm màu máu. Màu trắng trong lành của xứ tuyết bị che phủ bởi màu đỏ tanh ngắt của máu tươi. Những xác người nằm la liệt trên nền tuyết lạnh giá. Cô bé Akane chết trên bó hoa đông, đôi mắt vẫn mở to kinh hoàng. Hiyula gào thét trên xác người mẹ và cô em gái rồi gục xuống, máu từ vết thương trên lưng trào ra. Những vị trưởng lão nằm im, bất động. Tất cả đất trời đỏ rực một màu đỏ. Cô gái chạy ra khỏi màu đỏ ấy, như muốn chạy ra khỏi một giấc mộng dài khó tin. Chân cô chạm vào xác những con người thân thiện. Lạnh ngắt. Chim quạ - loài chim cô ghét nhất - lại lượn lờ trên bầu trời xám xịt đầu đông. Cô sải chân nhanh hơn, nhắm mắt lại để không nhìn thấy cảnh chim quạ rỉa những xác người nằm bên dưới, nhưng dù có cố gắng chạy đến đâu thì những xác chết ấy vẫn rải dài dưới chân cô. Máu vẫn thấm đẫm vào đôi giày trắng, nhuộm đỏ cả bàn chân cô gái. Tiếng kêu vui sướng của tử thần lượn lờ bên tai cô. Cô lại tiếp tục chạy, nhưng những dòng máu cũng như dòng nước thác chạy đuổi sát chân cô, không buông tha cho cô. Hơn cả một thảm cảnh... Tiếng gió gào rú bên tai như tiếng những oan hồn thét gào. Cô gái vấp ngã. Người cô đè lên xác một người nào đó nằm bên dưới. Khuôn mặt người đó bị phá nát bởi vó ngựa phi và những bước chân người. Dần dần... dần dần... mắt, mũi, tai, miệng... tất cả được phục hồi khiến cô gái nhận ra đó là ai:

“Anh hai... ANH TOUYAAAAA...”

Sakura hét lên. Không, cô đã muốn hét lên nhưng giọng nói lại không thể thoát ra được khỏi cổ họng. Lạnh quá! Thân hình anh không có một chút nhiệt. Cả người anh thâm đen lại. Sakura cố gắng dựng anh lên, rồi đưa theo bên mình. Nhưng chỉ trong tích tắc, cả người anh tan ra dưới bàn tay cô, chỉ còn lại một lớp tro bụi. Cô quay lại nhìn xung quanh. Tất cả những xác người đều mở to mắt nhìn cô, như van nài, như cầu mong. Họ mong cô sẽ trả thù cho họ, hay họ mong cô sẽ trả lại cho họ cuộc sống êm đềm trước đây? Lạnh thì sao chứ, không nhìn thấy mặt trời cũng có sao? Tại sao lại đến để phá vỡ cuộc sống đầy tiếng cười, tiếng hát của họ? Nếu không có cô, nếu cô không xuất hiện trên Xứ tuyết này thì những người này đã không chết. Ánh mắt họ vẫn nhìn vào Sakura, khiến cô muốn gào lên, muốn van xin họ. Tuyết rơi, đọng lại trên bàn tay cô. Đỏ! Tuyết tan ra. Máu! Sakura ôm chặt lấy đầu. Akane, Hiyula... tất cả đều đã tan biết. Đằng xa, dì Sonomi và Yukito đang vẫy tay gọi cô. Cô sợ hãi, vui mừng vội vàng chạy lại. Nhưng khi vừa đến nơi thì họ cũng đã biến mất, bất ngờ như khi xuất hiện. Cô quay lại. Nakuru và Seiza đã đứng bên cạnh Sakura tự lúc nào. Họ mỉm cười, đôi mắt buồn bã nhìn cô, ân hận và xót xa.

“Đừng đi!”

Sakura yếu ớt nói, nhưng không thể ngăn hai “Đại hộ pháp” biến mất. Mọi người cứ từ từ biến đi, chỉ để lại một mình Sakura đơn độc trong cái lạnh lẽo của tuyết. Lạnh quá! Sakura chợt giật mình. Một màu vàng thấp thoáng đằng xa. Là Kero? Cô vội vã chạy lại, nhưng vừa đến nơi, Kero cũng biến mất, chỉ còn lại duy nhất một người đang đứng im nhìn cô: Li Syaoran.

“Cô đến rồi à, Sakura? Tôi đợi cô đã lâu! Nhưng... Dù trăm năm sau, tôi vẫn đứng đây đợi cô”

“Chính anh đã giết mọi người?”

“Đúng! Và tôi đợi cô đến để xem: Tôi sẽ giết cô hay cô sẽ giết tôi?”

Syaoran đưa bàn tay lên. Cả bàn tay anh đỏ lòm màu máu. Máu của người dân, máu của trẻ em, máu của các cụ già, của tất cả mọi người... Nỗi hận thù trong lòng Sakura chợt dâng lên, cao đến nỗi cô không thể chế ngự được nó. Rồi chẳng biết từ đâu, một thanh kiếm đã nằm sẵn trong bàn tay Sakura. Cô lao vào Syaoran... Một dòng máu nóng phun lên, bắn vào người Sakura, tắm cho cô trong màu đỏ của nó. Syaoran vẫn mỉm cười....

“Syaoran....”

Sakura khẽ gọi. Thân hình Syaoran mềm nhũn nằm bất động trong tay cô. Máu của anh thấm đẫm vào áo cô, nhỏ xuống từ tay cô. Nhưng dù cô có cố gắng lay thì anh vẫn không mở mắt ra nhìn cô. Sakura đưa hai bàn tay mình lên. Cả hai tay đều đã nhuốm máu...

“Á Á Á Á Á Á Á.......”

..........................................

Đôi mắt Sakura mở to kinh hoàng. Vẫn là trần lều quen thuộc mà mọi người đã dựng cho cô. Vẫn là hơi lạnh của tuyết. Sakura mở tung cánh cửa lều. Trắng! Tuyết vẫn màu trắng. Mọi người vẫn say trong giấc ngủ, không ai hay biết một cơn ác mộng kinh khủng vừa ập xuống đầu cô. Màn đêm vẫn bao trùm không gian. Mọi thứ vẫn im ắng như nó vốn dĩ phải thế. Hơi lạnh phả vào người Sakura, nhưng mồ hôi lại nhỏ giọt trên gương mặt xinh xắn, hoang mang của cô gái. Sakura thả cửa xuống, ngồi im lặng giữa đống chăn của mình. Cô từ từ giơ hai bàn tay lên. “Chúng sẽ nhuốm máu ư?” - cô tự hỏi. Liệu một ngày nào đó, giấc mơ kia có trở thành hiện thực không? Sự xuất hiện của cô là một sai lầm ư? Bây giờ, cô nghe rõ tiếng thở phì phò của người ở lều bên cạnh, nhìn thấy rõ ánh sáng mờ mờ của những ngọn đuốc. Mai này, cô còn có thể nghe thấy những tiếng đó nữa không? Những nụ cười vui vẻ của con người nơi đây, tiếng trẻ em vui đùa, học hành, mùi khói quen thuộc mỗi buổi tối... Dù cho cực khổ, dù đau buồn, dù nhớ thương, nhưng đây là khoảng thời gian cô cảm thấy an bình và hạnh phúc nhất trong suốt 7 năm nay. Được nhìn thấy nụ cười của mọi người, những nỗi buồn lo trong cô cũng vợi đi. Được nhìn Seiza khỏe mạnh trở về, cô cũng an tâm. Nhưng chẳng lẽ tất cả những thứ đó rồi sẽ biến mất? Tất cả đều sẽ chết sao? Rồi lại chỉ còn mình cô trong cái thế giới lạnh lẽo này. Và rồi... Bàn tay cô lại nhuốm máu. Người duy nhất cô còn hi vọng có thể ở bên thì lại chết dưới bàn tay cô. Người duy nhất cô mong mỏi có thể đem lại cho cô hơi ấm thì lại dìm cô xuống tận cùng của sự lạnh lẽo. Tất cả những điều cô làm từ trước đến nay, sự hận thù, lời hứa với ba, quân đội, kí ức.... tất cả những thứ đó đều là sai lầm sao? Sakura gục mặt xuống lòng bàn tay, cầu mong một đêm dài đầy mộng sẽ qua đi...

Đoàn người ngựa do Syaoran dẫn đầu vẫn chậm rãi tiến sâu vào Xứ Tuyết một cách bí mật. Càng ngày họ càng đến gần quân đội Tomoeda, trong khi những thành viên Tomoeda lại không hề phát hiện ra. Thảo nguyên đã bắt đầu có tuyết rơi. Những cành cây gãy, hoa lá rủ xuống... Đúng như lời đồn, nơi đây được gọi là THẢO NGUYÊN CHẾT.

Do hành quân với một số lượng lớn, đêm nay, cả đoàn vẫn phải dựng lều để nghỉ chân đêm. Bây giờ, theo lệnh của Syaoran, tất cả lều đều phải màu đen thẫm, ẩn mình vào trong bóng đêm bao la, che mờ tầm mắt của bất cứ ai. Quân đội vẫn được canh giữ và bảo vệ cẩn thận. Những ngọn đuốc cháy bập bùng, soi bóng một người ngồi lặng lẽ lên mảnh vải lều. Dáng vẻ người đó tạo cho người đứng ngoài nhìn vào một cảm giác cô đơn, buồn thảm khó giải thích. Chỉ có tiếng vi vu trong không trung. Tiếng lá cây khô xào xạc. Tiếng thét gào của gió đông... Chiếc lều khẽ rung nhẹ, nhưng không đủ để làm bóng người trong lều nhúc nhích. Bất chợt, cánh cửa lều khẽ lay động...

“Thiếu chủ!”

Giọng nói trong veo của Naoko vang lên trong căn lều. Syaoran ngẩng mặt lên ngay lập tức, nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lạnh lùng của mình. Anh đứng dậy:

“Chuyện gì vậy?”

Naoko im lặng nhìn đôi mắt lạnh băng của Syaoran. Ánh mắt cô từ từ di chuyển, rồi từ từ hạ xuống dưới đất:

“Thiếu chủ có thư của Sasaki cô nương. Cô ấy báo: Mọi việc đã chuẩn bị xong...”

“Không hổ danh là con gái nhà Sasaki. Còn gì nữa không?”

“Và... Chúng ta sắp có một vị khách quan trọng tới thăm. Tuy nhiên Sasaki không nói rõ là ai.”

“Nếu vậy thì người đó cũng sắp đến rồi”

Syaoran trầm ngâm. Anh ngồi xuống bên chiếc chăn của mình, lặng lẽ uống nốt cốc rượu nhỏ mà Garraku đưa sau bữa tối. Làn gió thổi mang theo những cung bậc cao thấp của nốt nhạc lá cây, xoa dịu tâm hồn con người. Syaoran lặng im nhìn ra phía bên ngoài qua lớp vải lều. Tối đen. Con mắt không thể nhìn xuyên qua màu đen dày để nhìn qua bên ngoài, cũng như Syaoran đang không biết con đường mình sẽ phải đi. Mù mịt. Đây chẳng lẽ chính là tương lai của anh?

“Con chó này cũng phải trở thành vật hi sinh sao?”

Syaoran quay lại phía Naoko. Cô đang ôm Kero, vuốt ve bộ lông vàng của nó. Kero hài lòng nằm trong bàn tay cô gái, kêu lên ư ử ra chiều thích thú. Syaoran mỉm cười. Anh nhìn chăm chú vào Kero, đôi mắt buồn bã như muốn nói lời xin lỗi.

“Thiếu chủ đang hối hận?”

Giọng nói của Naoko nhẹ nhàng cất lên. Syaoran vẫn không để lộ chút cảm xúc nào:

“Tôi là người biết giữ lời hứa, đặc biệt là trong những cuộc cá cược, Naoko!”

Naoko thở dài, im lặng. Tiếng gió mang theo tiếng kêu ai oán của những bông hoa tàn úa, xót thương cho số phận của chính mình. Syaoran vẫn trầm ngâm bên cạnh đống chăn dày được Garraku chuẩn bị giúp. Kero mở mắt nhìn thao láo vào đống chăn, rồi vui vẻ nhảy ra khỏi vòng tay của Naoko mà chạy vào giữa đống chăn nằm. Syaoran dõi mắt theo Kero, khẽ mỉm cười, một nụ cười đau đớn. Anh lặng lẽ hỏi:

“Tại sao khi ấy cô không ngăn tôi? Cô đã muốn như thế mà?”

.........................................



Tận mắt chứng kiến cây hoa anh đào đổ, tự tay mình chặt đứt đi mối dây liên hệ giữa mình và thế giới mình đang sống, tự mình phá bỏ đi những kỉ niệm, những tình cảm trong lòng, Syaoran đã gạt bỏ tất cả những gì có trong trái tim của mình. Giờ đây, anh có thể cảm nhận rõ ràng độ lạnh trong trái tim. Cả tâm hồn anh trống trải, không một chút cảm xúc. Vô duyên! Có lẽ điều đó là đúng. Anh và thế giới của tình cảm vốn không có duyên với nhau. Anh chỉ có thể sống ở một nơi mà mọi thứ đều không giải quyết bằng tình cảm. Syaoran chợt nhớ, bao lâu nay, anh đã phá vỡ biết bao nhiêu lời thề của mình rồi? Lời thề không bao giờ cãi lời mẹ, anh đã phá. Lời thề sẽ tiêu diệt hết Kinomoto, anh cũng đang sắp phá bỏ. Lời thề không được để cho tình cảm xen vào trái tim mình, anh đã không giữ. Anh đã nhiều lần giải quyết mọi việc theo tình cảm, bỏ bê công việc. Vì để có thể đi đến “Đồi ma” với Sakura, anh đã làm hết tất cả các công việc của ba ngày, làm vội vàng đến mức xảy ra nhiều sai sót. Nhưng khi ấy, dù biết sai, anh vẫn thấy vui. Tình cảm đó anh đã không thể tự mình khống chế nó. Chính Sakura làm thay đổi con người anh, bằng cách gieo vào anh “tình cảm”, rồi cũng chính cô lại lấy thứ đó ra khỏi trái tim anh. Syaoran bật cười một mình. “Tình cảm” xưa nay vẫn là thứ trói buộc con người. Có nó, con người sẽ không thể làm tốt mọi việc, vậy thì người ta cần thứ gọi là “tình cảm” ấy để làm gì? “Bỏ hết, không để lại chút vương vấn nào... Đó có lẽ là một điều tốt?” – Syaoran thầm nghĩ.

Syaoran đứng dậy, mở toang cửa sổ. Mùa đông lạnh lẽo vẫn đang tràn về với những con gió lạnh thấu xương. Mặc dù đã cố gắng ngăn cản mình, nhưng anh vẫn đưa mắt nhìn về phía khoảng cây hoa anh đào. Syaoran khẽ giật mình: Naoko. Cô gái lúi húi bên dưới cây hoa, nâng cành hoa bị gãy lên và ôm chặt nó vào lòng. Đôi mắt cô buồn bã nhìn vào cành hoa, xót xa. Syaoran mím môi, lặng lẽ quan sát những hành động tiếp theo của Naoko. Cô ngồi im bên cành hoa một lúc lâu, nhẹ nhàng vuốt ve những cành cây xù xì, có những dấu khắc của nỗi nhớ mong mà Syaoran đã gửi gắm vào đó. Naoko quỵ chân xuống, dường như đang cố gắng để đứng vững trước những suy nghĩ của mình. Syaoran đã nghĩ cô gái sẽ ngồi ở đó trong suốt cả buổi sáng nay thì ngay lập tức, cô đứng lên, gom những cành cây gãy, bao gồm cả cây hoa anh đào, vào một chỗ rồi châm lửa đốt. Cả khoảng vườn như bùng cháy lên. Ngọn lửa tí tách như mang theo bao nỗi oán hận, xót thương... Rồi cuối cùng, chỉ còn lại một đống tro tàn. “Vĩnh biệt!” Cánh cửa sổ đóng sập lại, che khuất tất cả bởi chính Syaoran, cũng như trái tim anh mãi mãi không bao giờ mở ra nữa.

“Tại sao cô không mang cành hoa anh đào đó về và chăm sóc nó?”

Naoko chỉ im lặng. Cô gái suy nghĩ gì đó rất lâu, đôi môi xinh đẹp mím chặt. Syaoran vẫn im lặng theo dõi cô. Cô là một cô gái đẹp, giọng nói hay và đôi mắt cương nghị. Dù lúc nào cũng buồn, nhưng ánh mắt cô vẫn không bao giờ đổi nét. Đôi mắt ấy gợi cho Syaoran nhớ đến Sakura. Anh vội xua đi hình ảnh vừa hiện lên trong đầu mình, vẫn tiếp tục chờ đợi.

“Lúc ấy, tôi có thể làm thế được sao?”

Naoko lặng lẽ nói. Syaoran chỉ mỉm cười. Có lẽ đó là một câu hỏi mà cũng không phải là câu hỏi, bởi vì cô đã hoàn toàn biết trước câu trả lời.

“Tự mình cắt đứt sợi dây liên hệ của mình, thì mình sẽ biến thành gì, cô có biết không?”

Cô gái lập tức ngẩng lên nhìn Syaoran. Anh vẫn mỉm cười, nụ cười buồn bã. Ánh mắt anh lạnh lẽo soi thẳng vào đôi mắt của Naoko. Naoko cảm nhận rõ trong đôi mắt ấy sự đau xót, buồn bã, sự kìm nén trong chua cay. Cô từ từ cúi xuống, hướng ánh mắt ra xa xăm:

“ÁC QUỶ!” – Naoko nhấn mạnh.

Syaoran khẽ bật cười. Trong lòng Naoko quặn đau. Cô không rõ vì sao lại đau, nhưng có lẽ, tương lai phía trước sẽ là những chuỗi ngày buồn khổ nhất đối với cô, với Syaoran, với cả người mà cô yêu thương nhất – yêu hơn cả mạng sống của mình. Tiếng Syaoran lại một lần nữa vang lên, vang từ một cõi xa xăm, xứ sở của ma quỷ:

“Vậy, Naoko... Không có ÁC QUỶ thì THIÊN THẦN có thể tồn tại không?”

Naoko giật mình. Cô im lặng. Cô hiểu tất cả những gì đang diễn ra trong tận cùng trái tim của Syaoran. Có lẽ trái tim con người, trái tim có tình cảm, trái tim của một Syaoran luôn quan tâm đến mọi người đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ từ hôm đó, từ hôm mà cây hoa anh đào đổ rạp dưới chân anh, ngay tự tay anh. Ngọn lửa hôm đó đã đốt cháy cây hoa, đồng thời cũng mang theo cả trái tim của Syaoran. Naoko lặng lẽ nói:

“Câu trả lời.... là.....”

“Không ngờ ở nơi lạnh lẽo này vẫn có thể ngắm sao!”

“Ha, không ngờ cậu cũng mơ mộng quá chứ?”

“Đương nhiên, tôi vốn là một người mơ mộng mà. Mong chúng ta còn sống sau trận chiến này, và sau khi trở về, tôi sẽ được thấy mặt con!”

“Oh, vợ cậu sắp sinh à?”

“Ừm. Đã đến ngày sinh nở rồi còn gì!”

......

CÒN NỮA

Hai người lính ngồi dựa lưng vào nhau, cùng ngước lên nhìn bầu trời cao, vui vẻ nói chuyện. Họ nói chuyện về những giấc mơ, về những niềm vui hạnh phúc, về tất cả những gì mà họ cho rằng đang đón chờ họ sau trận chiến này. “Mong rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp!” – hai người lính cùng nhau ước nguyện.

“Sẽ tốt đẹp thôi nếu hai cậu canh giữ tốt hôm nay!”

Cả hai người cùng nhìn về phía có giọng nói. Garraku - vị đội phó trong quân đội của họ đã áp sát ngay sau họ từ lúc nào. Hai người vội đứng lên chào, nhưng Garraku chỉ buồn bã ngồi bệt xuống đất. Anh đang phải suy nghĩ về những hành động, tâm trạng của Syaoran. Xưa nay, anh cho rằng anh là người hiểu Syaoran, cho dù không phải là nhất thì cũng vẫn là rất hiểu. Vậy mà lần này, anh lại không thể nắm bắt được tâm trạng của vị đội trưởng mình kính mến. Còn ai có thể xoa dịu nỗi đau của Syaoran? Ai có thể hiểu được Syaoran? Và ai có thể làm cho anh ta mỉm cười như trước? Nếu thái tử Eriol ở đây....? Garraku chợt giật mình vì suy nghĩ ấy. “Nếu.... thái tử Eriol ở đây.... thì....?” Mắt Garraku từ từ ngước lên. Ánh sáng lập lòe từ ngọn đuốc soi sáng bóng một người đang ngồi chễm chệ trên lưng ngựa. Garraku đứng bật dậy. Hai người lính cũng trố lên nhìn, không tin vào mắt của mình nữa. Người đó mỉm cười, đôi mắt sắc lạnh dưới lớp kính dầy. Garraku lắp bắp:

“Ngươi là.... là....”

Thời gian vụt trôi qua như gió thoảng. Màn đêm đen vẫn kéo dài thăm thẳm. Naoko đã trở về lều của cô, nhưng Syaoran vẫn không thể ngủ được. Anh trằn trọc, suy tư. Từ bỏ tất cả lại khó đến thế ư? Làn gió nhẹ thổi tung cửa lều, mang ánh sáng của các vì sao vào tầm mắt Syaoran. Nằm nhìn ánh sao, đột nhiên anh có một ước múôn - một ước muốn anh chưa bao giờ nghĩ đến và nó cũng chưa bao giờ xuất hiện trong anh: “Giá như... Có thể thay đổi quá khứ...” Nếu có thể thay đổi quá khứ, anh mong mình quay lại cái buổi sáng thu lần đầu tiên anh gặp Sakura. Giá như... Nhưng, ước muốn đó, anh cũng biết sẽ không thể xảy ra. Chính vì biết, nên anh càng phải cố gắng, cố gắng để từ bỏ, trở lại là con người không ưu tư phiền muộn gì, chỉ sống vì trả thù của mình trước đây. “Giá như...” Syaoran thầm ước. Vì sao sáng vụt chói qua mắt anh, nhưng nó tắt quá nhanh trước khi điều ước của anh vụt ra khỏi miệng. Syaoran lại nằm im, chấp nhận định mệnh của mình...

“Đội trưởng, ngài có khách. Người đó có mang theo thư của Sasaki cô nương”.

Tiếng một tên lính vang lên bên ngoài lều khiến Syaoran lập tức bật dậy. Anh tự trách mình sao có thể quên đi một việc quan trọng như thế chỉ vì những suy nghĩ vẩn vơ. Syaoran gom đống chăn của mình lại một chỗ:

“Ta biết rồi! Để người đó vào đi!”

Cánh cửa lều bật mở, một người đi vào, mái tóc đen phất phơ trong làn gió lạnh. Hai mắt Syaoran gắn chặt vào người khách mới bước vào, không thể dời khỏi nụ cười của người đó. Đôi mắt đen mỉm cười dưới lớp kính mắt:

“Lâu không gặp. Cậu có vẻ vẫn khỏe nhỉ, Li Syaoran?”

“Cậu... Cậu là.... ERIOL?”

Syaoran không tin vào mắt mình nữa. Trước mặt anh là một Eriol thật sự, một Eriol bằng xương bằng thịt, đang nhìn anh và mỉm cười. Đôi mắt đen giấu sau cặp kính mắt nhìn anh đầy trìu mến, giống như khi xưa hai người đã từng sống bên nhau trong suốt một thời gian dài. Syaoran sững sờ, hoàn toàn mất sự đề phòng, kiểm soát bản thân. Anh cứ đứng im bất động, nhìn Eriol từ từ chậm rãi bước lại gần:

“Xin chào, Syaoran. Tôi đã trở về rồi đây!”

.................................

Một đêm dài lặng lẽ qua đi, khi Sakura đang sợ hãi, lo lắng, thao thức trước sứ mệnh mà cô phải gánh vác, Touya trao lại cho Yukito nhiệm vụ bảo vệ và chăm sóc cô em gái, các trưởng lão rì rầm bàn tán về sự tồn tại của mình, Syaoran sửng sốt trước sự trở về của một người bạn... Không ai biết, chỉ trong một đêm ngắn ngủi, tất cả tương lai đang được định đoạt..... Bánh xe định mệnh đã khớp những nấc cuối cùng vào nhau...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook