Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Chương 35: HẬN THÙ

Rinca_seta​

22/12/2015

Cung điện Clow nhộn nhịp những tiếng bước chân, tiếng vó ngựa và tiếng kiểm binh. Tiếng binh khí va vào nhau lách cách, vang lên những âm thanh đáng sợ như những tiếng kêu của tử thần. Quốc vương Hiragirawa nhấp nhổm trên ghế, không yên. Đoàn ngựa chiến đang được kiểm tra kĩ lưỡng và từ từ tiến vào trong sân. Hiragirawa ngồi im, nhìn chăm chú vào những bước chân khỏe mạnh của đàn ngựa. Những quý tộc nhìn nhau, cười hài lòng vì sự chuẩn bị của mình. Li Syaoran vẫn quanh qua quẩn lại bên cạnh đám ngựa, lắc đầu vì chưa vừa ý. Mỗi cái lắc đầu của Syaoran lại khiến cho Hiragirawa run lên vì lo sợ. Đôi mắt hổ phách lạnh lùng lia đi một lượt khắp sân cung điện, rồi dừng lại ở chỗ vị quốc vương “đáng kính”. Ánh nhìn ấy làm ông ta sởn gai ốc. “Mẹ con chẳng khác nhau chút nào” - hắn thầm nghĩ. Syaoran nhìn thoáng qua đám binh khí, cung, kiếm... bầy la liệt ở sân rồi chậm rãi tiến về phía quốc vương. Tim Hiragirawa như ngừng đập trong giây lát ấy.

“Quốc vương” – Syaoran kính cẩn nói – “Tôi đã kiểm tra xong. Mọi thứ tuy chưa thật sự hoàn hỏa như tôi hi vọng nhưng cũng đủ để ta có thể chiến thắng một kẻ thù nghèo như quân Kinomoto. Chúng ta đã có thể xuất trận rồi!”

“Ngươi muốn đi ngay hôm nay sao?” – Hiragirawa ngạc nhiên. Theo kinh nghiệm của một người đã từng xông pha trận mạc như ông ta thì cũng nhận ra việc đi ngay bây giờ là hơi gấp gáp so với dự tính. Nhưng nhìn vẻ mặt tinh quái đầy mưu mô của Syaoran, hắn cũng không có gì phải nghĩ nhiều nữa – “Nếu muốn thì... Tùy ngươi!”

“Đa tạ quốc vương” – Syaoran mỉm cười.

Ngay sau khi Syaoran vừa quay đi khỏi, Hiragirawa vội vã lui trở về điện của mình. Qua bao năm không cầm kiếm đánh giặc, bây giờ, đột nhiên hắn cảm thấy sởn gai ốc khi nghe tiếng binh khí chạm vào nhau. Hắn lánh mặt tất cả mọi người, một mình ngồi trong căn phòng dát vàng của mình, như để không ai biết đến sự tồn tại của hắn, và dường như cũng là để chuẩn bị cho một kế hoạch - kế hoạch lớn nhất trong đời hắn kể từ khi trở thành vị vua bất đắc dĩ đến nay.

Syaoran lượn quanh một con ngựa bờm trắng. Anh có thể nhanh chóng nhận ra đây chính là con ngựa mà Yukito, anh và Sakura đã đi trong chuyến trở về từ “Đồi ma” trước đây. Sau lần ấy, con ngựa đã được bổ sung vào hàng ngựa chiến trong cung điện. Chính nó cũng là con ngựa đã đuổi kịp Eriol và Tomoyo trong đêm đó. Đây quả là một con ngựa tốt, cho dù đã có vẻ luống tuổi. Syaoran hài lòng gật đầu.

“Syaoran....”

Syaoran vỗ vỗ vào hông con ngựa:

“Chuyện gì vậy, Garraku?”

Garraku - cấp dưới của Syaoran im lặng đứng nhìn đội trưởng của mình kiểm tra ngựa. Khuôn mặt anh ta đã hóp lại, mất hẳn vẻ đẹp trai phong độ thường ngay, hẳn vì những lo lắng của mình đối với trận chiến không mong đợi này. Garraku thở dài:

“Syaoran, cậu định ra trận thật sao?”

“Vậy theo cậu, tôi còn mục đích khác nữa à?” – Syaoran phản vấn lại.

“Ah, tôi chỉ thấy lạ thôi. Thường ngày, cậu luôn bàng quan đối với những vấn đề thế này mà. Cậu chỉ muốn làm cho hết bổn phận của mình thôi, vậy mà tại sao lần này...”

“Lần này là một lần đặc biệt”

Syaoran mỉm cười trả lời. Garraku thở dài. Syaoran vẫn giữ vững nụ cười của mình khi đứng trước các binh lính, đặc biệt là những cấp dưới của mình như Garraku. Nhưng sâu thẳm trong ánh mắt anh, vẻ ấm áp đối với mọi thứ đã không còn nữa, chỉ còn lại vẻ giá băng lạnh lùng, như cái lạnh của một mùa đông buồn. Garraku luôn cố gắng chịu đựng, muốn ôm lấy những tổn thương về tinh thần cho Syaoran, nhưng đương nhiên, điều đó là không thể. Bằng một động tác chớp nhoáng, Garraku giữ chặt tay Syaoran lại, không cho anh tiếp tục nắn bóp những con ngựa chiến chân dính máu:

“SYAORAN!” – Garraku hét lên khiến vài tên lính gần đó giật mình quay lại. Nhưng khi nhận ra đội phó và đội trưởng của mình, bọn họ lại vội vã quay đi ngay lập tức – “CẬU ĐANG NGHĨ GÌ VẬY? CẬU ĐỊNH CHE GIẤU ĐẾN BAO GIỜ NỮA?”

Syaoran chỉ mỉm cười, gỡ tay Garraku ra:

“Vậy theo cậu, tôi đang che giấu cái gì?”

“Mục đích của cậu...” – Garraku trả lới, ánh mắt cương nghị nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của Syaoran.

“Dẹp loạn” – Syaoran trả lời, vẫn với một nụ cười trên môi – “Cái đó cậu phải biết chứ?”

“Cái tôi muốn hỏi là mục đích chính cậu cơ. Vì ‘lời thề’, phải không?”

Syaoran chỉ cười không nói. Anh nhẹ nhàng vỗ lên vai Garraku:

“Garraku, hình như cậu đã biết tên cô gái cậu thích trong bữa tiệc sắc phong của công chúa Samia? Và chính vì vậy cậu không muốn đánh trận này?”

Garraku im lặng suy nghĩ. Những binh lính xung quanh đã bắt đầu tập trung thành đội, sẵn sàng chờ lệnh chỉ huy. Garraku mím môi:

“Đúng. Và tôi biết, cậu cũng vậy.”



“Không” – Syaoran đội mũ lên đầu. Bộ áo giáp kêu lên những tiếng nặng nề - “Tôi không giống cậu. Nếu cậu không muốn ra trận này, tôi sẽ không ép, nhưng cũng đừng quên, cuộc tình của cậu là không có kết quả tốt đẹp, hãy quên đi! Chính cô ta còn không nhớ nổi mặt cậu...”

Garraku giật mình. Không phải vì việc cô gái không nhớ mặt anh mà là do giọng nói của Syaoran. Nó có vẻ gì đó lạnh nhạt, xa cách, như đóng băng người đối diện. Chẳng lẽ mãi mãi, Syaoran trước đây sẽ không thể trở lại sao? Một con người có thể thay đổi nhanh như vậy? Nhưng tại sao, anh vẫn cười? Garraku thở dài nhìn theo bóng Syaoran. Bóng dáng anh đã cô độc lại càng trở nên cô độc. Và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Garraku tưởng chừng như mình đã ngừng thở. Chỉ một khắc đó, Garraku có cảm giác mãi mãi sẽ không thể gặp lại Syaoran nữa. Garraku vội vã chạy theo:

“Syaoran, tôi sẽ đi theo để bảo vệ cậu, bởi vì chắc chắn cậu sẽ cần đến tôi. Lấy tôi ra làm vật hi sinh cũng được, chỉ hi vọng cậu có thể sống!”

Nghe những lời kì lạ của Garraku, Syaoran có thoáng chút ngạc nhiên. Nhưng rồi anh chỉ mỉm cười. Gió thổi lá cờ của quân đội cung điện Clow tung bay phất phới. Tương lai liệu có màu không?

Đoàn quân lính của cung điện Tomoeda lên đường ngay sau khi mọi thứ đều đã được kiểm tra. Binh lính cũng được duyệt qua một lần cuối cùng trước lúc ra trận. Cung điện bây giờ trở nên rộng hơn bao giờ hết. Những người lính trong đội “Cấm quân” bảo vệ nhà vua vẫn giữ vững vị trí của mình trong cung điện, không được vào quá sâu mà cũng không được ra ngoài quá xa. Những quý tộc vương giả thì nhốt mình ở trong điện, không dám ra ngoài. Cung nữ đi không gây nên một tiếng động nào có thể khiến người ta nghe thấy. Thỉnh thoảng, họ chụm đầu vào nhau bàn tán một cái gì đó, nhưng rồi lại tách ra ngay. Nhiều người rỗi rãi, tụm lại thành đám để tán gẫu về cuộc chiến sắp tới. Nhiều người đã làm việc trong cung điện từ triều vua trước, một mực chắc chắn rằng quân đội Kinomoto sẽ thắng, và họ nhất định sẽ phục vụ cho vị vua mới. Một vài cung nữ trẻ run sợ trước thảm họa có thể sẽ xảy ra trong nay mai, bật khóc khi nghĩ đến thảm cảnh. Cũng có người đã suy nghĩ đến việc trốn khỏi cung điện nếu quốc vương không đồng ý cho họ rời cung. Tuy nhiên, tất cả các suy nghĩ ấy, họ đều chỉ dám nghĩ trong lòng hoặc thì thầm cho những người họ tin cậy nhất. Đương nhiên là nếu biết, quốc vương có thể giết họ dễ dàng như vất bỏ một thứ đồ đã hết công dụng.

Cũng như sự tĩnh lặng của cung điện, “Vương điện” hoàn toàn không có tiếng nói. Quốc vương lặng lẽ ngồi im trên ghế vàng. Những lính hầu đứng quanh cũng chẳng buồn nhúc nhích. Đối với Hiragirawa, có lẽ họ cũng chỉ là những thứ vướng chân ông ta khi đi qua đi lại trong căn điện, chính vì vậy, ông hạ lệnh cho họ ra ngoài. Hiragirawa ném một ánh nhìn thèm muốn, khát khao ra ngoài cửa sổ một cách vô định hình. Đoàn người ngựa đã đi khuất tầm mắt, chỉ còn những lớp bụi dày tung lên mù mịt trên đường. Và chỉ đợi một lát sau, những đám bụi đó cũng khuất bóng. Ánh mắt Hiragirawa gần như vô hồn, đôi chân ông ta bước một cách máy móc như bị thôi miên. Những bước đi nhanh tiến thẳng ra khỏi Vương điện, ánh mắt vẫn đảo quanh để xem xét một cách lén lút. Cung điện vắng ngắt như tờ. Hiragirawa yên tâm đi ra mà không chú ý đề phòng nữa.

“Khoan đã, Quốc vương. Xin mời ngài hãy trở vào Vương điện!”

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên ngay sau lưng làm Hiragirawa giật mình. Cảm giác sợ hãi bùng lên trong bộ óc gian manh của ông ta. Hắn từ từ quay lại. Người đang nói chuyện với ông là một cô gái khá xinh đẹp nhưng lạnh lùng. Cô ta đứng dựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt nhìn xuống dưới chân như đang di di những hạt bụi. Hiragirawa run rẩy hỏi:

“Sasaki... Ta tưởng cô đã đi cùng những người kia?”

Rika nhếch mép cười:

“Không, ta nhận lệnh ở lại canh chừng ngài. Ta biết, bây giờ ngài định đi đâu: Nghĩa trang Tomoeda. Nếu đến được nơi đấy thành công, ngài sẽ được gặp lại ‘thứ quan trọng nhất’ với ngài ở đó. Còn nếu không thành công, đương nhiên mọi chuyện sẽ kết thúc. Nhưng ngài đừng hi vọng được gì ở hai tiếng ‘thành công’. Để đề phòng ngài, các biện pháp bảo vệ ở đó đã được tăng cường tối đa.”

Hiragirawa mím môi nghe Rika nói. Ánh mắt hắn hơi long lên nhưng rồi lại chùng xuống, tỏ vẻ nghe lời. Hắn cũng ngoan ngoãn đi vào trong Vương điện cùng với Rika áp sát sau lưng. Sau khi đã ngồi yên vị trên chiếc ghế vàng của mình, hắn lén đưa mắt nhìn Rika. Cô vẫn khoanh tay, dựa lưng vào bệ cửa, nhìn một cách vô định về phía không gian xa xăm.

“Hình như cô mong được ra trận lắm?” – Hiragirawa hỏi vẻ thông cảm – “Tôi hiểu, chắc cô nghĩ rằng không có cô thì trận chiến sẽ không thể thành công?”

“Hoàn toàn ngược lại” – Rika mỉm cười, đôi mắt đã trở về với tia nhìn thực tế - “Tôi không cần lo lắng đến vấn đề thất bại nữa rồi. Ở đó dã có một người mà quân Kinomoto chỉ cần nhìn thấy cũng đã đủ để mất tinh thần chiến đấu. Ngoài ra, chỉ cần một mình Syaoran là có thể.... CHIẾN THẮNG!”

Hiragirawa giương ánh mắt ngạc nhiên lên nhìn Rika. Cô gái không nói gì tiếp nữa, mà im lặng suy nghĩ. Tại sao lần này cô lại thấy yên tâm vào Syaoran như vậy? Có lẽ những sự việc xảy ra sáng hôm qua đã làm cô thay đổi suy nghĩ...

......................................

Khung cảnh trong một khoảng vườn giống như một bãi chiến trường đầy máu. Cây cối đổ ngổn ngang. Những bông hoa đủ màu sắc đã từng được Syaoran chăm sóc cẩn thận đổ rạp xuống, cánh hoa thâm đen lại, như nỗi hận thù, phân vân. Cây hoa đào nằm chắn ngang lối vào vườn, cành cây rơi xuống bên cạnh, nụ đỏ rực như màu máu. Nụ mai nhẹ nhàng thanh tao, bay nhẹ xung quanh như muốn một phần nào đó xua tan đi sự bi thương mà bất lực. Lá xanh chờn vờn trong gió, đung đưa rồi lại cuốn lên như cơn lốc xoáy, bao quanh người Syaoran....

“Syaoran...”

Rika ngập ngừng gọi. Cô chợt cảm thấy sợ hãi khi đối diện với một Syaoran như lúc này. Cả người anh âm u như có một bóng đen vô hình bao phủ. Những cánh hoa vương vãi rơi xuống đầu anh, như một sự tiếc thương, nhung nhớ. Tóc lòa xòa, che phủ khuôn mặt anh, nhưng cũng đủ khiến Rika giật mình kinh hãi khi nhận ra nét đớn đau đến đáng sợ ấy. Cây hoa anh đào nằm sõng soài dưới chân anh...

“Cô hài lòng chứ, Rika?”

Syaoran khẽ nhếch mép cười, nụ cười lạnh lẽo như một nụ cười từ cõi xa xăm hiện về. Ánh mắt anh lộ ra khỏi mái tóc dài, ngẩng lên nhìn Rika một cách vô hồn. Chưa bao giờ ánh nhìn của anh khiến cô thấy sợ hãi như lúc này: Một cái nhìn đầy căm phẫn, chứa đựng sự nuối tiếc, xót xa. Trong vô thức, Rika khẽ lùi lại một bước. Những tán lá xanh tung lên theo gió, rồi lại nhẹ nhàng đáp xuống, khiến người ta cảm nhận thấy một nỗi đau thương. Lá cây rơi lên cánh tay của Rika. Ươn ướt. “Nước mắt?” Cô gái thầm hỏi mình. Đó phải chăng là nước mắt của cây hoa anh đào - những giọt nước mắt oán hận cuối cùng. Chẳng lẽ chính những “giọt nước mắt” này sẽ đem Syaoran đi mãi mai? Dòng nhựa trắng – dóng máu sống của cây hoa - chảy ra, ngấm vào đất, truyền lên tất cả vạn vật nỗi đau, nỗi hận của mình, làm con người như Rika cũng phải giật mình khi nghĩ đến. Chiếc khăn đen trên tay Syaoran rơi xuống, phủ ngang thân cây hoa anh đào. Gió lại đến. Vẫn tự do, vẫn phóng túng, nhưng hôm nay, gió như mang một nỗi sầu ảm đạm. Gió vuốt ve lên mái tóc Syaoran, rồi lại vội vàng chạy ra xa. Gió xót xa lay nhẹ cành cây anh đào, rầu rĩ đứng lại. Nhưng gió cũng chẳng ở đâu lâu, và cũng không ở yên bao giờ. Gió lại chạy đi, kéo những cánh hoa lên cao cùng lá xanh, rải chúng xuống, chia buồn với phong cảnh nơi đây.

Rika chợt giật mình. Tại sao cô lại có thể cảm thấy buồn chỉ vì một khoảng vườn bị phá nát? Phải chăng chính nỗi buồn của Syaoran đã lan truyền sang cô, và sang cả cảnh sắc nơi đây? Rika tự trấn an mình. “Mục đích của mình đã đạt được rồi. Không nên trở lên đa sầu đa cảm như vậy!”.

“Syaoran...” – Rika khẽ ngập ngừng một lúc – “Anh... Anh thấy đấy. Vào giây cuối cùng, không, chính xác ra là vào thời khắc cuối cùng khi tôi hô đến ‘0’, cây hoa này đã bị đổ. Điều đó cho thấy, anh và nó vốn không có duyên với nhau. Anh phải thực hiện đúng giao ước.”

Syaoran im lặng. Khoảng không gian tĩnh lặng lại trở về trong khu vườn. Chỉ còn tiếng gió như tiếng kêu ai oán. Và tiếng lao xao của cánh hoa tàn...

“Cái đó cô khỏi lo lắng” - Syaoran lên tiếng – “Chúc mừng, Rika!”

..................................



Vương điện vang lên tiếng thở dài của Rika. Cô vẫn im lặng đứng, ánh mắt vẫn xa xăm, buồn bã. Hiragirawa biết, nếu còn muốn giữ mạng sống của mình thì tốt nhất là không nên nói gì. Ông đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đôi mắt của Rika thẫn thờ nhìn, và bất chợt giật mình: Dường như cả bầu trời đang đỏ rực màu hoa anh đào, màu đỏ thẫm như màu máu hận thù. Hình ảnh đó thoáng qua trong giây lát rồi vụt biến mất... Rất nhanh nhưng cũng đủ để khiến ông mơ hồ cảm thấy sợ hãi. Gió se lạnh, báo hiệu một điều gì đó sắp xảy ra...

“QUỐC VƯƠNG.... QUỐC VƯƠNG....”

Tiếng hét lớn của tên lính canh cổng phá tan sự tĩnh lặng buồn tẻ của cung điện. Hiragirawa đứng bật dậy khỏi ghế. Ông đang có một linh tính kì lạ, mà chính ông cũng không rõ, linh tính đó là điềm lành hay điềm dữ. Rika lấy lại vẻ thản nhiên thường ngày của mình, dấu đi sự buồn phiền khi nãy, điềm tĩnh đứng nhìn tên lính đang hớt hải chạy lại. Mồ hôi đầm đìa trên khuôn mặt nhăn nhúm lại của hắn, giúp Rika hiểu rằng đang có một cái gì đó rất kinh khủng ngoài kia.

“Qu... Quốc... Quốc vương” – tên lính hổn hển nói, không kịp điều chỉnh hơi thở của mình – “Thái tử... Thái tử Eriol... Thái tử đã từ cõi chết trở về....”

“Tất cả sẽ dựng trại nghỉ tại đây”

Đoàn quân của triều đình đã vào đến vùng thảo nguyên, ngăn cách giữa Xứ tuyết với bên ngoài. Họ quyết định nghỉ đêm tại đây, trước khi dấn thân vào vùng tuyết phủ lạnh giá không rõ ngày trở về. Mọi người bắt tay vào việc dựng trại. Nhiều người lạc quan cất tiếng hát, trong khi một vài người thì ủ rũ nghĩ đến số phận của mình trong tương lại gần đây.

“Syaoran, vào nghỉ đi. Tôi đã dựng lều cho cậu rồi”

“Cám ơn, Garraku!”

Syaoran mỉm cười với người bạn thân thiết, Garraku – cũng là cấp dưới của anh. Garraku thở dài, kéo những tấm vải cho khít hết khe hở, đồng thời nhanh chóng trải một chiếc chăn to lên nền đất:

“Đêm nay phải ngủ ở đây, có lẽ cậu cũng nên giữ ấm một chút. Nè, nếu cậu không muốn chết trước khi bắt tay vào trận chiến thì cũng cần nghỉ ngơi chứ” – Garraku gắt lên khi thấy Syaoran bỏ ra ngoài.

“Đương nhiên tôi sẽ ngủ nhưng không phải là lúc này. Tôi sẽ không bao giờ ngủ khi mặt trời chưa lặn. Hơn nữa, nếu ngủ rồi thì lát nữa tôi sẽ không thể ăn bữa tối, như vậy chẳng phải là rất hại cho sức khỏe sao? ” – Syaoran trả lời, giọng nói vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng, khó gần.

“Được rồi... Được rồi...” – Garraku khó khăn đối phó với sự xa cách này của Syaoran – “Nhưng cậu có thể ngồi lại chút không, cho ấm người ấy mà. Với lại...” - Garraku thoáng chút ngập ngừng – “tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu/”

Syaoran thoáng nhíu mày suy nghĩ rồi tặc lưỡi ngồi xuống chiếc chăn dày. Garraku không ngồi cùng chỗ mà bó gối ở dưới nền đất lạnh. Hai người không nói gì trong suốt một khoảng thời gian. Garraku ngồi im lặng, ánh mắt đưa ra nhìn bên ngoài. Vùng thảo nguyên này dường như đã bị bỏ hoang từ lâu, chỉ có những rặng cỏ úa tàn nằm rạp xuống. Những dòng sông khô cạn và những tiếng chim bị lãng quên. Cái lành lạnh nhẹ nhàng ở nơi đây khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu hơn. Garraku khoanh chân, lia một lượt hết tầm nhìn qua tấm vải cửa lều rồi lại nhìn sang Syaoran.

“Có chuyện gì cậu hỏi nhanh lên!” – Syaoran lạnh lùng ra lệnh

“Được rồi, cậu không cần rối lên thế” – Garraku vẫn bình tĩnh nói – “Cậu không thích vòng vo thì tôi đi thẳng vào vấn đề luôn nhé: Làm sao cậu biết nơi gọi là Xứ Tuyết này? Và tại sao cậu lại biết quân đội Kinomoto đang ở đây?”

Im lặng. Garraku cảm nhận rõ sự phân vân của Syaoran khi suy nghĩ xem có nên nói cho anh biết hay không. Garraku thầm mong có thể nghe được câu trả lời từ Syaoran. Bao năm nay, từ khi Syaoran trở thành đội trưởng của anh, chưa bao giờ Garraku biết được Syaoran định làm gì. Những việc mà Syaoran làm, đối với anh và đối với cả những người xung quanh, dù là thái tử Eriol, thì dường như cũng đều không đoán biết được. Chẳng ai hiểu nổi Syaoran nghĩ gì, cũng không thể biết kế hoạch mà Syaoran nghĩ ra. Chính phu nhân Li còn mơ hồ, huống gì những người như Garraku.

“Nội gián” – Syaoran lặng lẽ nói, khiến Garraku hơi chút giật mình ngạc nhiên – “Chúng ta có nội gián ở bên trong quân đội Kinomoto. Không, đó là: Kinomoto có kẻ PHẢN BỘI!”

“Không.... Không thể nào...”

Hiragirawa sợ hãi ngồi phịch xuống ghế. Cả người ông ta run lên khe khẽ, khiến cho chiếc ghế cũng rung lên theo. “Thì ra linh tính đó là điềm gở?” Hắn vò đầu. Thì ra cái mà hắn nhìn thấy, bầu trời đầy hoa anh đào đỏ thẫm ấy, chính là báo trước điều này sao? Eriol trở về, mang theo nỗi hận thấu xương đối với hắn, giống như một oan hồn vất vơ từ cõi chết trở về, để trả thù. Hiragirawa bắt đầu vắt óc suy nghĩ, hi vọng mong manh rằng có thể có một cách nào đó để thoát khỏi tình trạng hiện nay, khi mà tử thần đang rình rập mình. “Sasaki có vẻ rất giỏi nhưng cô ta liệu có giúp mình không?” Hắn lén ngước ánh mắt cầu khẩn lên nhìn Rika, và giật mình khi nhận thấy sự bình tĩnh của cô gái. Một tay cô gái chống lên hông, tay kia nắm chắc thanh kiếm, trông cô oai phong như một nữ anh hùng. Trong cái giây phút sợ hãi ấy, Hiragirawa muốn có thể quỳ dưới chân cô gái, để cầu xin một sự cứu giúp. Hắn là một tay kiếm tài giỏi, bình thường, hắn có thể đánh bại Eriol dễ dàng, nhưng lần này, đột nhiên hắn thấy sợ. “Phải chăng là vì những hình ảnh mình tưởng tượng thấy và cả cái suy nghĩ về một điều không may?”, Hiragirawa tự chất vấn mình, hi vọng có thể biết được nguyên nhân và sửa chữa nỗi sợ hãi mơ hồ trong người mình. Nhưng điều đó có lẽ là vô dụng, khi mà màu đỏ của trời cứ đập vào đầu ông, buộc ông phải thấy dù đã cố nhắm mắt. Nỗi hận thù của Eriol cứ thế, ngấm sâu vào từng thớ thịt Hiragirawa, khiến hắn phải cảm nhận bằng tất cả các giác quan của mình....

“Hắn trở về rồi à? Hắn muốn gì?”

Giọng nói lạnh lẽo của Rika khiến Hiragirawa trở về với hiện thực đang diễn ra trước mắt. Rika vẫn thản nhiên không thay đổi nét mặt, tra hỏi người lính. Hắn không phải suy nghĩ lâu:

“Dạ, thái tử nói... muốn gặp Quốc vương!”

“Gặp ta?” – Hiragirawa giật mình.

“Cho hắn vào đây!”

Rika lẳng lặng ra lệnh, phớt lờ ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn chút sợ hãi của Hiragirawa. Tiếng bước chân nặng nề vang lên ngoài cửa vương điện...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook