Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Chương 68: GIAO ƯỚC

Rinca_seta​

22/12/2015

Bóng đêm trải dài nhân gian, nhấn chìm kinh thành Tomoeda vào màu đen vô tận của nó. Im lặng đến rợn người. Không một tiếng động. Thảng hoặc đâu đây, dường như người ta nghe thấy tiếng chạm đất của một chiếc lá khô. Tiếng vo ve của côn trùng rì rầm trong những bụi cây lơ thơ lá. Hoang vu và xơ xác. Lẻ tẻ những ngôi nhà hắt ra ánh sáng, nhưng rồi lại vội vã thổi tắt ngọn đuốc sắp tàn, trả lại cho màn đêm đúng nguyên bản của nó. Chiến tranh.....

Cũng như tình trạng chung của kinh thành, cung điện Clow lặng lẽ nằm im trong sự hoang phế và đổ vỡ. Những ánh đuốc nhỏ nhoi, heo hắt chiếu sáng một góc hẹp của cung điện, soi rõ một hai bóng người lác đác đi lại trên hành lang vắng. Tiếng trái tim đập mạnh sợ hãi. Những người lính đề phòng quan sát xung quanh. Một vài cung nữ rụt rè nhìn nhau, rồi thì thầm vội vã. Im lặng và thê lương.

Đôi mắt màu hổ phách ẩn mình trong bóng tối. Đôi mắt trong suốt, nhìn thẳng vào đêm đen. Suốt mấy ngày hôm nay, Syaoran vẫn ngồi đây, trong căn phòng tối tăm, không chút ánh sáng. Anh chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình. Đã bao lâu trôi qua, anh cũng không biết. Rất xa mà lại rất gần. Đã 6 năm trôi qua, kể từ mùa thu năm ấy, ngày mọi thứ bắt đầu đi lệch quỹ đạo của nó. Đã bao mùa xuân trôi qua. Vậy nhưng, chẳng ai còn nhớ đến tiếng nhạc rộn vang của ngày đón năm mới, những tất bật khi chuẩn bị thu dọn nhà cửa. Không một đứa trẻ nào biết đến mùi thức ăn dào dạt trên khu phố đông đúc. Không có quán rượu ầm ĩ, với những lời bàn luận đôi khi rất vô bổ. Không có một mùa hạ rợp nắng, không còn cả mùa thu thoang thoảng hương thơm. Còn lại đây, tất cả chỉ là sự tĩnh lặng và hoang vu.

Xót xa.... và cả nuối tiếc. Mọi thứ qua đi, chậm mà lại rất nhanh.... Dòng chảy của thời gian vô tình cuốn trôi tất cả, mang theo quá khứ, bước đến tương lai. Nhưng thời gian không biết, thời gian cũng không muốn biết: đôi khi, con người ta không muốn đến tương lai. Cuộc sống của Syaoran đã dừng lại mãi mãi trong cái lạnh tái tê của xứ tuyết, khi anh đặt một Sakura vô hồn lên lưng ngựa.

Syaoran thở dài. Anh đã ngồi như vậy bao nhiêu ngày, anh cũng không nhớ rõ. Nhưng đến khi bước ra ngoài, anh chợt giật mình nhận ra, trời đang về đêm. Suốt mấy hôm không ra khỏi phòng, Syaoran không hề biết đến những thay đổi trên các chiến trường mà anh là người tổng chỉ huy. Nhưng anh không lo lắng. Bởi vì, nếu vào được thành, quân Kinomoto cũng buộc phải dừng lại. Toàn bộ cấm vệ quân đã được Syaoran tận dụng triệt để, để cản đường đi của quân Kinomoto. Vì vậy, bây giờ, sau khi vào Tomoeda, quân Kinomoto cũng không thể tấn công ngay. Syaoran mỉm cười nhẹ nhàng trong bóng đêm bao la. Vậy là, việc chuẩn bị cơ bản đã hoàn thành.

Bóng tối làm bóng anh mờ đi trên những bức tường cung điện. Tiếng bước chân vang lên trên hành lang vắng lặng. Một vài cung nữ khẽ cúi chào khi Syaoran bước qua, rồi lại vội vã quay trở lại với công việc của mình. Hoang vắng quá. Và cũng lặng lẽ quá....

Phía sau cung điện, một bãi cỏ rộng dường như đã bị bỏ hoang suốt bao năm nay. Người ta đồn rằng, nơi đây chính là nơi mà cả gia tộc Li và Sasaki đã bị giết hại. Người ta rỉ tai nhau, nơi đây là nơi tạo nên bất hạnh. Người ta tin rằng, những oan hồn từ bao năm trước vẫn luôn lởn vởn đâu đó, chờ ngày tỉnh lại. Chính vì vậy, không ai dám đến đây, đặc biệt là vào ban đêm. Đôi khi, chỉ có người cắt cỏ đến làm vội vã, rồi nhanh chóng ra đi, không ở lại lâu. Không ai đủ dũng cảm để đến thắp sáng hai ngọn đuốc đầy bụi bặm suốt bao năm nay. Bóng tối ngập không gian. Chỉ có những cơn gió se lạnh, lay những ngọn cỏ đã bắt đầu mọc dày lên. Gió không mang theo mùi máu. Nhưng dường như, người ta vẫn thấy đâu đây, những cái xác đầy máu nằm la liệt trên nền đất lạnh giá.

Những bước chân làm cỏ rạp xuống. Syaoran nhẹ nhàng thắp sáng hai ngọn đuốc ở góc tường. Gió thổi heo hắt, làm trái tim chợt tê tái. Cái lạnh như xuất phát từ chính bản thân mỗi người, từ chính tâm hồn lặng im và đau khổ. Ngọn lửa nhẹ nhàng lay động, rung lên trong cơn gió. Syaoran nhìn lên trời. Tối đen, như chính tương lai của vương quốc Clow. Anh mỉm cười khe khẽ. Có lẽ, đêm nay trời sẽ mưa.

Bóng đêm chợt bị xáo động bởi một bóng người nhẹ nhàng nhảy xuống trước mặt Syaoran. Không che đậy, không dấu diếm, người ấy đứng trước mặt Syaoran bằng đôi mắt trong veo như màu nước. Dù đã cố gắng giấu dưới cặp mắt kính, nhưng đôi mắt ấy vẫn không thể che đi nỗi buồn mênh mang và sự mơ màng cố hữu. Mái tóc nhẹ nhàng bay trong làn gió. Trầm tĩnh và buồn bã.

“Cũng đã đến lúc xuất hiện rồi, đúng không?”

Giọng Syaoran vang lên trong những cơn gió rì rào bên tai. Một bóng người như lướt qua trong không gian tối đen, rồi bất chợt dừng lại mang theo những tán lá nhẹ nhàng rơi. Syaoran khẽ xoay người lại, đối mặt với kẻ mới xuất hiện. Cười....

“Ta tin rằng ngươi sẽ đến. Ta vẫn đang chờ ngươi, ‘Thuỷ thần’ Naoko!”

Mái tóc bay trong làn gió. Đôi mắt trầm ngâm nhìn vào khuôn mặt đối phương. Không ai nói gì. Không gian lặng im. Bóng tối nhảy nhót cùng cơn gió mùa hè.

“Tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự tính của ngươi phải không, Li Syaoran?”

Syaoran mỉm cười, không trả lời, dường như câu trả lời đã qúa rõ ràng. Đôi mắt anh như sắc lên trong ánh nhìn trầm lặng của đối phương.

“Ngươi xuất hiện ở đây cũng có nghĩa là Rika đã thất bại. Cô ấy.... sao rồi?”

“Cô ta vẫn khoẻ. Sasaki đã tự sát, ngay sau khi thất bại trên chiến trường. Nhưng dù sao thì, tể tướng Amamiya của Tatan cũng là một trong ‘Tứ đại thần y’. Bây giờ có lẽ cô ấy cũng đã tỉnh lại rồi”

“Vậy à?”

Trong giọng nói của Syaoran có sự nhẹ nhõm không cần che dấu. Mùi đất ẩm ướt vọng lên mũi, dìu dịu. Thoảng lạnh. Trời sắp sang thu.

“Ngươi đến để giết ta sao, Naoko?”

Câu hỏi của Syaoran như trôi vào hư không, rồi vang vọng trong tiếng gió xào xạc. Naoko im lặng, cái tĩnh lặng muôn thuở của cô. Mái tóc nâu bay trong không trung, nhẹ nhàng và trầm tĩnh như chính người con gái có đôi mắt xa xăm.

“Sắp mưa!” – Syaoran ngước lên bầu trời tối đen, nhẹ nhàng nói – “Mưa giống như đêm ở Mikabura, khi ta giết Mizuki Kaho!”

“Vậy đúng là…. chính ngươi đã giết Mizuki Kaho!” – Naoko trầm ngâm lên tiếng. Đáp lại, Syaoran chỉ mỉm cười không nói. – “Tại sao? Ngươi và Mizuki đâu quen biết? Cô ta cũng đâu có thù oán gì với ngươi?”

Syaoran khẽ cười. Nụ cười thoáng qua trong làn mưa nhẹ nhàng.

“Bởi vì…. Cô ta đã trở thành BẠN của Sakura Kinomoto!”

Thở dài…. Đôi mắt luôn trầm tĩnh sắc lên lạnh lẽo.

“Công chúa cũng nghĩ vậy. Công chúa đã tự trách bản thân mình. Công chúa luôn cho rằng, vì công chúa nên Mizuki Kaho mới chết…. Và tâm hồn công chúa cũng vì thế mà chết theo…..” –Đôi mắt sắc lạnh nhìn thật sâu vào Syaoran.

Syaoran im lặng không nói. Khuôn mặt anh ẩn giấu trong bóng tối bao la của màn đêm đang bao trùm thế gian. Ngừng lại một chút, giọng nói của Naoko chợt vang lên, trong veo nhưng lạnh lẽo.

“Ngươi đã phá vỡ ‘Giao ước’ của chúng ta, Li Syaoran!”

Tiếng cười bật lên trong đêm tối. Ánh đuốc mờ ảo từ hai góc khuất của khu đất trống, giống như ánh sáng leo lét cuối cùng còn sót lại của một thời kì ánh sáng.

“Ngươi….. đã không còn gọi là ‘Thiếu chủ’ nữa. Và…. ‘Giao ước’ của chúng ta cũng đã kết thúc”

Dù bao nhiêu năm sau, có lẽ cũng không ai biết được, trận đấu lịch sử này đã bắt đầu như thế nào. Chỉ biết rằng, mưa bất chợt rơi. Những hạt mưa lạnh lẽo, như đóng băng cả thời gian và không gian. Naoko biến mất khỏi chỗ đứng của cô. Bóng đen phóng lại phía Syaoran, nhanh đến mức không thể nhìn thấy. Nhưng rất nhanh nhẹn, Syaoran lách người sang một bên. Lại một lần nữa, thời gian như ngừng lại, khi Naoko đáp xuống phía sau lưng Syaoran. Một vệt máu dài chảy trên gò má anh. Hoà cùng nước mưa, những giọt nước trong veo luôn chất đầy chiếc bình sau lưng Naoko văng lên, trùm cả không gian. Những mảnh võ tung toé trên nền cỏ đẫm nước….

Bằng khả năng khinh công của một “Tứ đại hộ pháp”, Naoko đột ngột biến mất, rồi lại bất ngờ xuất hiện phía bên trên Syaoran. Thanh gươm trên tay cô chém mạnh xuống dưới. Syaoran né người sang một bên, dùng kiếm gạt lưỡi gươm sang một bên. Bằng thân thể lẹ làng của mình, Naoko nhẹ nhàng đáp xuống đất, rồi lại phóng thẳng vào người Syaoran. Gươm kiếm lao mình trong đêm tối, tạo thành những tiếng chém gió khiến người ta chợt rùng mình.

Syaoran mỉm cười, nghiêng người tránh những đường gươm nhanh và liên tục của Naoko. Đấu với một “Đại hộ pháp” đã là một vấn đề khó khăn, nhưng đấu với kẻ thật sự muốn giết mình lại càng khó khăn hơn. Trong một thoáng, Syaoran nhớ lại trận đấu với Seiza – “Hoả thần”. Hắn mạnh, rất mạnh. Và hắn nhất định sẽ thắng nếu lúc ấy, hắn thật sự muốn giết Syaoran.

Tiếng binh khí chạm vào nhau, vang lên tiếng kêu khô khốc đến lạnh người. Mưa lặng lẽ rơi. Gió âm thầm thổi. Ánh sáng leo lét của hai ngọn đuốc dường như trở nên vô dụng đối với bóng đêm đen đặc. Thứ ánh sáng mờ ảo chỉ đủ soi bóng hai đấu thủ đang lướt đi trong đêm.

Cười…

Mưa rơi như giọt nước mắt của số phận.

Từ trên cao, lưỡi gươm của Naoko hướng thẳng xuống đầu Syaoran. Anh nhảy bật về phía sau, khiến thanh gươm chém vào không khí. Nhưng vừa đặt chân xuống đất, nhanh như cắt, lưỡi gươm xoay một vòng rồi lại nhằm vào phía Syaoran. Như kẻ phục tùng chủ nhân, những giọt nước mưa bỗng trở nên sắc như dao khi cứa vào người Syaoran. Anh buộc phải nhảy tránh đòn tấn công của Naoko, vừa cố chịu đựng những vết thương trên thân thể. Máu bắn tung toé trong không trung. Mưa vẫn nhẹ nhàng, lướt qua như đùa vui, nhưng khi chạm vào lại đau rát đến tận tâm can.

Hai đối thủ nhìn nhau, thận trọng và chờ đợi. Syaoran tính toán nhanh trong đầu. Anh nhất định phải thắng, vì anh không thể chết ở đây!

Nhanh như cắt, Syaoran chém thẳng vào người Naoko. Đôi mắt anh lạnh lùng, không một chút xúc cảm, nhìn sâu vào đôi mắt bừng lên ngọn lửa căm giận. Kể từ ngày quen biết Naoko, chưa bao giờ anh thấy cô giận dữ. Nhưng lần này, mưa không thể dập tắt ngọn lửa đang cháy mạnh mẽ ấy.

Lợi dụng lực chém của Syaoran, Naoko nhảy bật lên, vòng ra sau lưng Syaoran, đồng thời dùng hết sức chém xuống. Nhanh như cắt, Syaoran né người tránh, nên vết chém chỉ sượt qua lưng anh. Nhưng ngay lập tức, thanh gươm của Naoko phóng đến, đâm xuyên qua bụngSyaoran. Anh gập người, ôm lấy bụng. Máu trào ra, thấm ướt những giọt mưa.

Chảy….

Chảy….

Mưa…

Và máu.

Bầu trời đêm đen ngòm dữ dằn. Cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt. Tiếng mưa rơi đập trên tán lá đang rung rinh trong gió. Những cơn gió lùa qua khe cửa, tràn vào. Tiếng mưa rơi khiến người ta chợt có cảm giác thê lương.

Doanh trại quân Kinomoto nằm im lặng trong cơn mưa. Quân lính ngước nhìn bầu trời, rồi chợt rùng mình. Màu đen vô định, như đang cố gắng cảnh báo một điều gì đó. Lắng tai nghe tiếng mưa rơi trên nền đất mềm, rồi mỉm cười. Buồn bã. Đâu đó trong đêm, vang lên một tiếng thở dài. Những đôi mắt nhìn nhau, nhìn vào tương lai, để rồi chạnh lòng nhớ đến những người đã khuất. Kinh thành Tomoeda, lặng lẽ và bi thương.

Vào được kinh thành Tomoeda đã một tuần, nhưng quân Kinomoto vẫn chưa bắt đầu hành động. Ngoại trừ thành Nam do Sakura Kinomoto chỉ huy, số quân lính tử vong ở thành Tây và Đông đều rất đông. Riêng trận chiến ở thành Đông, theo thống kê sơ bộ, có gần 500 người chết, 3000 người bị thương. Trận chiến ở thành Tây chưa kết thúc, nên vẫn chưa có báo cáo chính thức. Yukito Tsukishiro phải trực tiếp đến thành Đông chăm sóc cho các thương binh. Lượng thuốc và lương thực tích trữ được đã gần cạn kiệt. Sakura Kinomoto ra lệnh, đóng quân tại các thành bảo vệ, tìm kiếm thuốc chữa bệnh, tích trữ lương thực và cứu chữa binh lính bị thương.

Còn một lí do khác khiến các tướng lĩnh chỉ huy quân đội Kinomoto ra lệnh ngừng tấn công, đó là sự nguy hiểm của những chiếc bẫy đã được giăng khắp kinh thành. Vấn đề nước đã được giải quyết, nhưng phần lớn người dân Tomoeda đều đã di tản khỏi thành, chỉ còn lại một vài người quyết tâm ở lại. Hiện nay, cấm vệ quân hoạt động mạnh, cả công khai và bí mật. Tất cả mọi đường tấn công của quân Kinomoto đều bị cấm vệ quân cản trở. Cảm tử quân cũng đã bắt đầu ra mặt. Để tránh tăng thêm thương vong, Sakura và Amamiya đồng loạt ra lệnh tạm thời đình chiến.

Dù quốc vương Hiragirawa đã chết, nhưng kẻ thật sự nắm giữ quyền lực của Clow – hai người cuối cùng trong gia tộc Li - vẫn còn sống. Cả hai kẻ đều quyết tâm lấy được Clow, và cao hơn thế, họ muốn tiêu diệt tận gốc Kinomoto. Chỉ cần hai con người ấy còn sống trong kinh thành ngày nào, ngày ấy Clow chưa hoàn toàn thuộc về tay Kinomoto.

Mưa. Một cơn mưa cuối mùa hạ.

Nakuru tức giận đi qua đi lại trong căn phòng của chỉ huy. Hắn tức giận vì đã bị Li Syaoran đi trước một bước. Dường như Li Syaoran đã biến hắn - một “Phong thần đại hộ pháp” và tướng lĩnh Kinomoto thành những con rối. Chính Amamiya cũng đồng ý với Nakuru. Chắc chắn Syaoran đã đoán trước quân đội Kinomoto sẽ thắng bốn thành bảo vệ và vào trong đây. Không, phải nói là, chính Li Syaoran đã sắp xếp mọi thứ. Tất cả, theo đúng ý hắn. Hắn buộc Kinomoto rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, cho đến khi tinh thần quân và tướng đã mất, hắn sẽ cho quân triều đình tấn công, tiêu diệt toàn bộ, hoặc hắn sẽ đợi để chính Kinomoto tự tiêu diệt nhau.

Nakuru tức giận với những suy nghĩ của mình. Nakuru tức giận vì cơn mưa đáng ghét. Nakuru tức giận vì một kẻ đã biến mất. Giống như đêm Bhamaru chết, đêm nay, Naoko đã biến mất không một lời nhắn để lại. Hắn biết, ẩn sau màn đêm đen như mực kia, một chuyện gì đó đang diễn ra. Rất rõ ràng, nhưng cũng rất mơ hồ. Một chuyện không bao giờ có thể thay đổi được.

“NGU NGỐC!”

Nakuru đấm mạnh tay vào tường. Tiếng mưa rền rĩ bên ngoài đáp trả lại. Hắn biết, và mưa cũng biết. Và phải chăng, vì thế mà mưa rơi.



“Có chuyện gì vây, ‘Phong thần’?”

Amamiya đột ngột xuất hiện sau lưng Nakuru. Hắn quay lại, chán nản:

“Cô ta sao rồi?”

“Ổn rồi. Vết thương cũng sẽ sớm lành thôi. Nhưng vẫn cần phải tĩnh dưỡng một thời gian nữa.” – Amamiya bình tĩnh trả lời – “Nhưng ta thật sự ngạc nhiên. "Tứ đại hộ pháp" là những kẻ giết người không nương tay, vậy mà lại đồng ý để ta cứu Sasaki. Trong khi theo hiểu biết của ta, các người ghét Rika Sasaki chẳng khác ghét Li Syaoran"

“Không phải là ghét” – Nakuru quắc mắt – “mà là ‘Căm hận’. Cô ta luôn muốn giết công chúa. Giết cô ta là mong ước của ta. Nhưng….” – Giọng Nakuru chợt trầm xuống. Hắn khẽ thở dài – “….Nhưng công chúa chắc chắn không muốn bọn ta làm thế!”

Amamiya khẽ cười:

“"Tứ đại hộ pháp" rất quan tâm đến cảm xúc của ‘minh chủ’ nhỉ? Công chúa Sakura quả thật đã có những người hộ vệ tuyệt vời”

Nakuru không nói gì mà quay ra ngoài. Mưa đập vào cửa, nương mình theo gió, bắn vào phòng. Ngoài trời tối đen như mực. Một đêm mưa….

--------------------

“Ngươi hãy bảo vệ công chúa nhé, Nakuru, Seiza, Bhamaru. Hãy bảo vệ công chúa thật tốt…”

“Ngươi đang nói gì thế, Naoko?”

“Hãy bảo vệ tính mạng của công chúa. Bởi vì…. Trái tim công chúa, chỉ ta có thể bảo vệ”

--------------------

Thở dài. Trời đang mưa, giống như đêm mưa năm ấy, đêm mưa mà "Tứ đại hộ pháp" gặp lại nhau sau gần 10 năm. Hôm ấy, trời đã mưa. Trời bất chợt đổ mưa khi Nakuru, Seiza và Bhamaru im lặng hiểu ra, chưa bao giờ, dù chỉ ý nghĩ, Naoko phản bội “minh chủ”. Bởi vì, đó là một lời thề. Một lời thề bằng máu.

“Amamiya….. Ngài…. Có thể cứu người chết sống lại không?”

Đáp lại câu hỏi dường như chỉ buột miệng thốt ra của Nakuru, Amamiya im lặng trong một khoảng thời gian ngắn. Ông khẽ lắc đầu, trầm ngâm:

“Không. Không ai có thể làm người chết sống lại. Tạo hoá đã quy định việc sống chết của con người. Khởi đầu thì phải có kết thúc. Hội ngộ rồi chia li. Sinh ra rồi cũng phải có ngày chết đi. Không một ai trên thế gian này có đủ quyền năng làm đảo lộn quy luật bất biến ấy!”

….Quân lính giật mình ngẩng nhìn lên. Lẫn trong tiếng mưa, một tràng cười dài vang lên trong đêm tối, át đi tiếng mưa đang buông mình xuống thế gian. Nakuru ngửa đầu ra sau để cười, cười sằng sặc như phát điên. Tiếng cười khan, kéo dài, vọng vào trong bóng tối mịt mờ. Nakuru cứ cười mãi, cười mãi trong đêm mưa cuối hạ. Amamiya không nói gì, chỉ im lặng đứng nhìn, như thấp thoáng trong góc tối của ngọn đuốc lập loè. Là một người từng trải, Amamiya hiểu rất rõ ý nghĩ của nụ cười chua chát trong đêm ấy. Ông biết, đó là tràng cười đau đớn cuối cùng, dành để tiễn đưa một huyền thoại.

“Ngươi muốn đi đâu? Nguy hiểm lắm!”

Amamiya giật mình nhận ra Nakuru đã khoác áo lên người, bước ra ngoài. Hắn không quay lại, chỉ có tiếng nói ngân vang lặng lẽ:

“Ta cần phải mang một ‘thứ’ về cho công chúa…”

Mưa….

Lạnh.

Và lại mưa.

"Tứ đại hộ pháp" chỉ còn là một huyền thoại. Một huyền thoại được kể trong mưa.

Những giọt mưa chưa làm bó đuốc cuối cùng tắt hẳn. Ánh sáng leo lét phát ra, chỉ đủ soi rõ hai bóng người đang đứng đối diện nhau. Máu chảy trên gương mặt trầm lặng của Naoko. Thanh kiếm đẫm máu, nhỏ giọt xuống nền cỏ. Syaoran dùng một tay ôm lấy vết thương ở bụng, đồng thời khẽ đưa bàn tay còn lại liếm nhẹ những giọt máu đang chảy xuống. Nhún vai. Syaoran xé một mảnh vải trên tay áo, buộc lấy vết thương ở cánh tay, trong khi Naoko kéo chiếc áo che đi đôi vai đẫm máu.

“Ngươi thật sự rất muốn giết ta nhỉ, Naoko?”

Syaoran mỉm cười vung thanh kiếm lên cao. Ánh đuốc phản chiếu trên thanh kiếm, tạo thành những vệt sáng mỏng manh. Thanh gươm của Naoko cũng đã chờ trong tư thế sẵn sàng.

“Đúng vậy!”

“Để trả thù cho Bhamaru và Seiza? Hay cho bản ‘Giao ước’ của chúng ta?”

Naoko không nói, hay ít nhất thì cũng không ai biết Naoko có nói gì hay không. Chỉ biết rằng, tiếng binh khí lại vang lên, nhanh và dồn dập. Nhưng cùng với nó, hơi thở dồn dập của hai đối thủ đều đã thấm mệt. Sau một hồi giao tranh không phân thắng bại, hai người nhảy bật về hai phía, cùng với những vết thương mới, và cả những giọt máu mới.

“Đối với ‘Tứ đại hộ pháp’…” – Naoko lặng lẽ nói, đôi mắt mất đi vẻ thờ ơ cố hữu, thay vào đó là một ánh mắt của “quỷ”, sẵn sàng lấy mạng đối phương – “….Công chúa có vị trí rất quan trọng. Dù mỗi người một cảm nhận khác nhau, nhưng với chúng ta, nếu không có công chúa, ‘Tứ đại hộ pháp’ cũng sẽ không tồn tại đến tận bây giờ. Với Nakuru, đó là ‘tôn sùng’. Hắn có thể làm tất cả vì công chúa, cũng có thể giết cả người thân của mình, nếu người đó làm gì không phải với công chúa. Trên đời này, sau khi Quốc vương Kinomoto qua đời, Nakuru chỉ nghe lời duy nhất một người, đó là công chúa. Chính Nakuru cũng không bao giờ hiểu được thứ tình cảm kì lạ mà hắn dành cho công chúa. Một thứ tình cảm không gì có thể thay đổi….”

Hai đối thủ lại bất chợt lao vào nhau. Tiếng binh khí như tiếng gào thét của tử thần trong bóng đêm bao la. Mưa vẫn rơi. Ngọn đuốc cuối cùng phụt tắt, trả lại cho bóng đêm màu đen vốn có của nó. Trong bóng đen ấy, hai con người lặng lẽ đứng đối mặt với nhau.

“….Còn với Bhamaru, là ‘bảo vệ’. Dù bao nhiêu năm trôi qua, dù công chúa không còn là một cô bé như trước đây, Bhamaru vẫn chăm nom cho công chúa như một người anh, người cha yêu thương em, con của mình. Tình cảm đó…. với hắn không bao giờ thay đổi. Hắn sẵn sàng hi sinh để bảo vệ công chúa, bất kể vì lí do gì. Nếu là vì công chúa, hắn có thể chết…. Nhưng hắn quan niệm: ‘Sống để bảo vệ’, vì vậy, hắn ham muốn sống, thật sự muốn sống. Không giống như Seiza…..”

Syaoran mỉm cười gạt thanh kiếm của Naoko sang bên cạnh, đồng thời chém vào tay cô. Máu trào ra. Những vết thương liên tiếp xuất hiện, khi cả hai đối thủ đều đã thấm mệt. Bóng đêm bao trùm không gian, chỉ còn lại ánh sáng mờ ảo loáng lên của hai thanh kiếm.

“Khi đấu với Seiza…” – Naoko tiếp tục nói – “Chắc chắn ngươi đã biết tình cảm hắn dành cho công chúa không đơn giản như chúng ta. Của hắn, đó là ‘yêu’. Tình yêu đó không phải của một kẻ bảo vệ đối với ‘minh chủ’, mà là tình yêu của một người con trai đối với một người con gái. Tình yêu của hắn đối với công chúa, chắc chắn không thua kém ngươi. Nhưng… Tình cảm ấy, Seiza chưa một lần nói ra….”

Trong bóng tối, Syaoran không nói gì, nhưng nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi anh. Phải, anh biết, anh biết rất rõ. Ánh mắt của Seiza khi nhìn Sakura, không chỉ là ánh mắt tôn sùng như Nakuru, cũng không có sự trìu mến của Bhamaru. Anh khâm phục hắn. Hắn có cách yêu của riêng mình, một tình yêu thầm lặng, kín đáo, không bao giờ nói ra. Hắn yêu, và hắn âm thầm giữ tình yêu đó cho mình, chỉ để bảo vệ cho người mình yêu thương. Nhưng Syaoran cũng căm ghét hắn, bởi vì hắn có thể ở bên Sakura bất cứ lúc nào, có thể công khai bảo vệ cô, an ủi cô. Phải chăng vì thế, anh đã ra tay đến mức tàn nhẫn như vậy?

“Ngươi nói rằng, ta giết ngươi để trả thù cho Seiza và Bhamaru, phải không?” – Naoko hơi ngừng lại, đưa thanh gươm lên trước mặt. Gió thổi rì rào, làm tung bay những lọn tóc ngắn. Đôi mắt cô ngập trong bóng tối. Giọng nói như âm vang giữa không gian – “Ta chưa bao giờ hối hận vì cái chết của Seiza và Bhamaru. Đó là vinh dự, là mong muốn của họ, cũng là của ‘Tứ đại hộ pháp’. Nhưng ta hối hận vì đã để công chúa đau lòng. Và ta muốn làm một cái gì đó…. Ba người kia bảo vệ ‘Tính mạng’ cho công chúa, thì ta sẽ là người bảo vệ ‘Tâm hồn’. Ta đã thề, sẽ giữ cho tâm hồn công chúa luôn luôn trong sáng, luôn tinh khiết, một tâm hồn của thiên thần. Nhưng….. ta đã thất bại, thật sự thất bại. Công việc cuối cùng của ta chỉ có thể là GIẾT ngươi!”

Không ai biết trong buổi tối hôm đó, đôi mắt trầm ngâm ẩn mình dưới cặp kính dày có gì biến đổi không, chỉ biết rằng, trong giọng nói ấy có cả nỗi xót xa. Cô muốn giết kẻ đứng trước mặt cô, điều ấy là chắc chắn. Nhưng…. Đó cũng là người con trai cô đã từng thích, đã từng yêu. “Đã từng”? Hay ngay bây giờ, cô vẫn đang yêu hắn?

Nhưng….

Dù thế nào, cô cũng sẽ giết hắn!

----------------------------------------

“Naoko, mắt ngươi không tốt, phải không?”

“.....”

“Coi nè, đây nghe nói là loại kính giúp nhìn tốt hơn. Ta lấy của quốc vương đấy. Ngươi dùng thử xem”

“Seiza, ngươi.....”

“Đừng nói nhiều. Cứ thử đi!”

-----------------------------------------

“Ai da…. Seiza, Nakuru, Bhamaru, các con đã làm gì chiếc kính của ta rồi?”

“….”

Cười….

“Ta hiểu mà. Các con đừng lo. Hm, ta cho rằng, mắt ta cũng không được tốt lắm, hay các con cũng đi kiếm cho ta một cái kính nhỉ?”

------------------------------------------

“Naoko, kể chuyện cho ta nghe nha!”



“Vậy… Chuyện ngôi đền thần ở bờ sông Tomoeda được không?”

“Á… Có… Có… ma không?”

“Không đâu, chỉ có ‘quỷ’ thôi, công chúa!”

Tiếng mưa….

Lặng như rền rĩ.

“Seiza là một kẻ ngây thơ. Vì thế, hắn mới ủng hộ cái kế hoạch ngu ngốc của ngươi. Nhưng với ta, công chúa là cuộc sống. Ta sẽ không để công chúa phải chìm đắm trong hận thù thêm nữa…”

Trong bóng tối, chỉ thấp thoáng ánh sáng loé lên từ thanh kiếm của Syaoran. Giọng anh vang lên lạnh lẽo, không che dấu:

“Kẻ ngây thơ không phải Seiza, mà chính là ngươi, Naoko! Ngươi cho rằng, sau những gì đã xảy ra, ngươi còn có thể giữ gìn sự trong sáng của công chúa Sakura sao? Nơi đây là địa ngục, không phải thiên đường, ‘Thuỷ thần’ ạ!”

Im lặng. Sự im lặng của tử thần.

“Ngươi biết không, Li Syaoran? Ta…. Đã từng yêu ngươi…”

Cười.

Tiếng vũ khĩ….

Và bóng đêm…

--------------------------

“Đây là cặp kính ta đã đặt bên Lamia cho con. Với cặp kính này, con sẽ đọc sách dễ dàng hơn”

“Cám ơn Người… Cám ơn Quốc vương! Con sẽ giữ nó suốt đời.. Cho đến khi con chết….”

--------------------------

Ánh chớp chợt loé sáng, mang theo tiếng sét như xé ngang bầu trời. Ánh sáng vụt lên rồi lại phụt tắt, nhưng cũng đủ để soi rõ hai bóng người đang áp sát nhau. Không gian trở nên im lặng đến đáng sợ. Mưa rơi nhẹ trên những nhánh cỏ non. Thời gian dừng lại. KhiÁnh sáng vụt tắt, Chỉ còn vương vấn lại đâu đây qua những mảnh kính vỡ vụn, một bóng người từ từ ngã xuống.

“Cho đến khi con chết…”

Syaoran ngước nhìn trời, để mặc những giọt mưa phả vào mặt. Mưa làm bết mái tóc nâu dính máu. Những giọt máu nhỏ theo nước mưa, rơi xuống cỏ, thấm vào trong đất đen. Cười…. Tiếng cười giá lạnh. Lại một người nữa chết dưới tay anh. Rốt cuộc, anh vẫn đang đi đúng “lời thề” của mình, lời thề tiêu diệt Kinomoto.

-------------------------------------

“ ‘Thuỷ thần’ của ‘Tứ đại hộ pháp’?”

“Đúng vậy?”

“Ồ? Vậy ra ‘Tứ đại hộ pháp’ là có thật! Thế, chẳng hay ‘Thuỷ thần’ đến tìm ta có chuyện gì?”

Im lặng…. Trong veo….

“Ta…. muốn….. ‘Giao ước’ với ngươi!”

--------------------------------------

Máu hoà vào cỏ, vào nước mưa. Cặp kính vỡ tan, nằm lẫn vào những ngọn cỏ đang khẽ khàng lay động. Gió ôm lấy thân hình bất động. Hơi thở biến mất trong làn khói mênh mang của đêm tối…

Nước lại trở về với nước. “Tứ đại hộ pháp”, bốn người giờ chỉ còn một…

Khuôn mặt Naoko nằm nghiêng trong cơn mưa. Lạnh đến tái tê. Mưa lau đi những giọt máu loang lổ trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trả lại cho cô vẻ đẹp yên lành đến lặng lẽ. Naoko giống như người con gái đẹp, đang chìm sâu trong giấc ngủ ngàn năm, đợi chàng hoàng tử đến đánh thức. Nhưng mãi mãi, chàng hoàng tử đó sẽ không tới. Bởi hoàng tử không đủ dũng cảm, để vượt qua những thử thách của mụ phù thuỷ.

---------------------------------------

“ ‘Giao ước’ à?”

“Đúng vậy!”

“Vậy…. ta sẽ được lợi gì trong cuộc ‘Giao ước’ này?”

“Ta sẽ phục vụ cho ngươi, bất kể khi nào ngươi cần. Mà…. Ta tin rằng, ngươi sẽ cần đến ta nhiều hơn ta cần ngươi. Nhưng bù lại, ta muốn ngươi bảo vệ cho công chúa. Không phải ‘tính mạng’, vì công chúa chắc chắn sẽ sống. Thứ mà ngươi cần bảo vệ là ‘Tâm hồn’ của công chúa. Đừng bao giờ để tâm hồn công chúa nhuốm máu. Không bao giờ….”

……

“Được thôi! Sakura Kinomoto sẽ mãi mãi là ‘Thiên thần’, cho dù ta trở thành ‘Ác quỷ’….”

-----------------------------------------

Syaoran mỉm cười. Vậy là, bản “Giao ước” đó đã thật sự chấm dứt. Có lẽ nó đã chấm dứt từ rất lâu rồi, từ ngày anh thật sự buộc chặt trái tim Sakura vào vòng xoáy thù hận. Buồn…. Một nỗi buồn đến nao lòng. Anh không biết. Suốt một thời gian dài, anh gắn bó với Naoko, như những người “đồng đội” thật sự. Phải chăng vì thế, anh chợt xót xa?

Mưa trùm lên hai thân hình bất động. Nước mưa rửa trôi máu trên thanh kiếm. Syaoran nhẹ nhàng đưa tay lên vết thương ở bụng. Đau nhói, nhưng không nguy hiểm. Anh đứng im lặng trong mưa, đôi mắt buồn bã nhìn Naoko nằm dưới nền cỏ. Lâu thật lâu….

Lòng trung của "Tứ đại hộ pháp" khiến người ta xót xa.

Trong buổi tối hôm ấy, khi Syaoran xoay người bỏ đi, anh không biết một bóng người từ trên nhảy xuống bên cạnh xác Naoko…..

__________________________________________________ ____________

Tiếng mưa rơi trên mái nhà, tạo thành một âm thanh não nề, thê lương. Tiếng mưa buồn bã như tiếng khóc than của trời đất, của nỗi đau ngàn đời không bao giờ phai. Mưa giá băng như trái tim những con người đã đóng chặt.

Thành Namnằm lặng lẽ trong cơn mưa. Cả toà thành bị bao phủ bởi bóng tối bao la, bởi những cơn gió, bởi sự tĩnh lặng của không gian. Những ngọn đuốc soi sáng một góc nhỏ trong thành. Quân lính nhìn trời mưa, rồi thầm khấn nguyện. Nguyện cầu cho, sau cơn mưa trời sẽ sáng đẹp hơn.

Sakura miết nhẹ bức tranh nhỏ Mizuki Kaho đã đưa cho cô. Trong bức tranh ấy, cả ba người đều cười. Trong nụ cười của họ, chất chứa nhiều nỗi niềm riêng. Có lẽ trong những ngày tháng ấy, chưa bao giờ Touya quên nghĩa vụ của mình, quên đi những người của gia tộc Kinomoto, quên mối thù chưa trả. Bởi vì nụ cười của anh, thật sự rất buồn. Buồn đến mức. người vẽ tranh đã dễ dàng thể hiện trên tranh. Trong khi Sakura mất trí nhớ, thì anh vẫn ôm trong tim nỗi đau không bao giờ nguôi. Vậy mà anh đã chết. Chết vì Sakura.

Cả Mizuki Kaho cũng đã chết!

Ngồi một mình trong sự âm u, lạnh lẽo của một căn phòng hoàn toàn xa lạ, nhìn bóng mình in trên tường, Sakura lại nhớ họ. Cô nhớ Bhamaru, lúc nào cũng chạy qua chạy lại, không biết phải làm sao mỗi khi Sakura buồn. Cô đón nhận sự quan tâm của hắn, một sự quan tâm vụng về nhưng chân thành, mà chưa một lần đáp lại. Và hắn đã chết. Hắn đã chết trước khi Sakura kịp nói với hắn lời cảm ơn. Ngày hắn chết, đầu hắn bị treo trước cổng, ngày ngày quạ rỉa thân xác hắn – thân xác mạnh mẽ vẫn luôn sẵn sàng đặt Sakura trên vai, đã ghé lưng đỡ những tảng đá đổ nát trong cung điện. Sakura chỉ có thể đứng nhìn. Nhìn cho đến khi, một chút di vật của hắn cũng không có. Chỉ còn lại nụ cười hiền từ hiện hữu trong tim.

Sakura nhớ Seiza, nhớ rất nhiều. Nói theo một cách nào đó, Seiza là người gần gũi với cô nhất trong "Tứ đại hộ pháp". Hắn xuất hiện bên cạnh khi cô cần, hắn mỉm cười khi cô vui, lặng lẽ ngồi bên cạnh khi Sakura buồn. Seiza luôn là người cho cô nhiều lời khuyên nhất, và cũng là người hiểu cô nhất. “Hoả thần”, nhưng lạnh như băng giá - một chàng trai hào hoa có nụ cười thường trực trên môi. Sakura biết, hắn đã cười khi thân xác hắn bị chém thành trăm mảnh vụn.

Và cô hận. Hận Li Syaoran!

Cô thề với lòng mình, cô sẽ tự tay giết chết Li Syaoran. Cô muốn bảo vệ Nakuru và Naoko, như họ vẫn luôn bảo vệ cô.

Thảng trong gió, lời thì thầm như nguyện cầu….

“Nao….ko?”

Sakura vùng chạy ra ngoài. Gió đang gào thét như tiếng oán ai. Mưa làm ướt mái tóc nâu dài đang bay nhè nhẹ. Mưa nặng hạt, rơi đau buốt trên da.

Tiếng gọi vọng vào đêm tối mịt mùng. Chỉ có gió rít lên từng hồi. Sakura im lặng lắng nghe. Một đêm mưa. Mưa đang khóc thương cho cô, hay mưa đang khóc cho chính mình?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook