Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Chương 67: CỔNG THÀNH

Rinca_seta​

22/12/2015

Vừa mở cổng thành, Rika kinh ngạc nhận ra, một đội quân có vũ trang đầy đủ đã đón đầu cô. Lá cờ màu hồng – xanh, hai màu sắc Rika ghét nhất, bay trong ánh nắng. Người đàn ông già mặc quân phục Kinomoto, mỉm cười đón chào cô gái. Tể tướng Amamiya của Tatan, xuất hiện trong vai trò một tướng quân Kinomoto, là kẻ đã từng làm Rika khốn khổ. Ông vẫn cười ngạo nghễ, nụ cười của “chiến thần bất khả chiến bại”, chưa bao giờ thay đổi. Đôi mắt ánh lên nét thích thú của kẻ đam mê chiến trận, vui vẻ với một cuộc đọ sức mới.

Rika lập tức cho quân lính sắp xếp thành đội hình, tập hợp thế trận. “Vậy là kế hoạch của Syaoran đã thất bại!” – Rika nghĩ thầm. Theo Syaoran, Sakura và Yukito sẽ nghi ngờ kế hoạch của anh khi để người dân Tomoeda ra tấn công từ cổng Nam, từ đó không để ý đề phòng đến hai cổng phía Đông và Tây. Vì thế, lợi dụng lúc quân Kinomoto không đề phòng sẽ cho quân lính bất ngờ tấn công từ hai cổng thành Đông và Tây, vừa có thể giành lại hai thành bảo vệ, vừa có thể đánh bại kẻ địch chỉ trong thời gian ngắn. Nhưng dường như không phải thế. Kinomoto đã đoán trước. Ngay khi bước ra khỏi cổng kinh thành, quân triều đình lập tức rơi vào thế bị động.

“Cô nương phải chăng là tiểu thư Sasaki?”

Amamiya lịch sự nói. Đôi mắt già nua của ông hấp háy sau bộ râu dày. Rika mỉm cười:

“Đúng vậy, thưa ngài! Lần trước ngài đã chiếm mất thành bảo vệ phía đông của chúng tôi. Chẳng hay lần này có việc gì mà ngài tể tướng trứ danh của Tatan lại cản đường đi của tôi một lần nữa?”

Amamiya bật lên tiếng cười nhẹ. Ông vẫn luôn tò mò đối với kẻ đã có thể đối phó với quân đội do ông chỉ huy, khiến ông buộc phải cho lui quân trong trận chiến trước. Lần này, khi trực tiếp gặp mặt, Amamiya cảm thấy thú vị đối với cô gái vẫn bình tĩnh trước kẻ địch. “Dù còn trẻ, nhưng có thể giữ được tinh thần của mình cứng đến mức đó chắc chắn sẽ còn tiến xa hơn.” Amamiya nghĩ thầm.

“Thứ nhất, hiện giờ, ta không phải ‘tể tướng Tatan’ mà là một tướng quân Kinomoto. Thứ hai, ta đến đây để ‘hỏi mượn’ tiểu thư ‘chìa khoá’ bước vào cánh cổng phía sau lưng tiểu thư”

“Rất tiếc….” – Rika đưa lá cờ Clow lên trên cao, mỉm cười – “…..Tôi không thể đưa cho ngài chiếc ‘chìa khoá’ đó” – lá cờ trên tay cô gái phất mạnh xuống dưới. Tiếng thét vang lên, kéo dài – “GIẾT!!!!”

“TẤN CÔNG!!!”

Amamiya hét đáp trả. Hai đội quân lao vào nhau. Tiếng vũ khí vang lên bên tai. Tiếng thét gào của quân lính….

Chiến trường phía Đông chính thức khởi chiến!

__________________________________________________ ___________

Yamazaki mỉm cười nhìn cổng kinh thành mở ra. Đúng như dự đoán của Sakura, Li Syaoran chắc chắn sẽ tấn công bất ngờ vào các thành bảo vệ. Có vẻ đây sẽ là một trận chiến sinh tử! Đã từ lâu, Lamia không có chiến tranh, loạn lạc. Quân đội Lamia không công khai luyện tập, vì thế các nước bên ngoài luôn cho rằng Lamia không có quân đội. Dù vậy, tất cả đều e dè. Chưa một đội quân nào tấn công Lamia mà còn sống sót quay trở về. Sự thua cuộc – đó là tất cả những gì người ta nhận ra nếu động đến vị quốc vương trẻ tuổi của Vương quốc Lamia.

Quốc vương Yamazaki Takashi chờ đợi đối thủ sẽ xuất hiện. Binh lính Clow dàn trận trước cổng thành, không chút ngạc nhiên khi nhận ra mình đang được “tiếp đón”. Sau khi việc sắp xếp đội hình đã hoàn thành, vị tướng quân của Clow, người chỉ huy quân đội bảo vệ cổng thành phía Tây, bước ra trên lưng ngựa.

Phu nhân Li Yelan! Yamazaki thở dài. Mẹ của Li Syaoran, người phụ nữ đã từng trải qua hàng ngàn cuộc chinh chiến từ thời còn là một cô gái; người đã được huấn luyện để trở thành chiến binh ngay từ khi mới sinh ra. Muốn chiến thắng bà không phải chuyện đơn giản. “Lần này thì sẽ mệt đây” – Yamazaki nghĩ thầm.

“Cô Yelan, lâu quá không gặp!”

Yamazaki cười cúi chào. Bà Li chỉ im lặng nhìn anh, không nói gì. Hai người ở hai phe, hai lá cờ bay trong gió. Ánh nắng xiên nhẹ, chiếu lên những bộ quân phục và những khuôn mặt ướt mồ hôi.

“Không ngờ cô lại là đối thủ của cháu trong trận chiến này”

Li phu nhân thúc ngựa lên trước, trong khi Yamazaki vẫn đứng yên. Hai người đối mặt nhau, đề phòng. Không còn là không khí hoà nhã và sự kính trọng đối với một người lớn tuổi hơn. Cái “đấu khí” do bà Li toả ra khiến quốc vương Yamazaki phải đề phòng, nhưng đồng thời cũng kích thích sự chiến đấu của anh.

“Ta cũng không nghĩ có ngày cháu lại trở thành đối thủ của ta” – Bà cười gằn lạnh lẽo – “Cháu đã từng giúp đỡ Syaoran rất nhiều khi nó ở bên Lamia. Nhưng….. ta rất tiếc. Tất cả những kẻ chống lại ta đều phải CHẾT!”

Trước lời đe doạ, hay có thể nói là lời tuyên bố của bà Li, Yamazaki vẫn cười bình tĩnh. Anh biết, chống lại người phụ nữ này là chuyện không đơn giản! Nhưng có những khi, biết là thất bại, người ta vẫn phải làm.

“GIẾT HẾT CHO TA!” – bà Li ra lệnh cho quân lính. Lá cờ trên tay bà như một tín hiệu báo hiệu tử thần xuất hiện.

“XÔNG LÊN!!! GIẾTTTT!!!” – Yamazaki đáp lại bằng giọng ra lệnh và sự tàn nhẫn.

Quân lính lao vào cuộc chiến. Chiến trường phía Tây khởi chiến!

__________________________________________________ ___________

Sakura xoáy mạnh vào đối thủ của cô: Terada. Hắn vẫn mỉm cười, ngạo nghễ và kiêu hãnh. Hắn cưỡi trên lưng con ngựa xám, đôi mắt hấp háy dưới ánh nắng nhạt. Chiến trường bốc lên hơi nóng của nắng, gió và của tâm trạng hai phe giao chiến.

Sakura nhìn Terada đầy cảnh giác. Hắn là sư phụ của cô, là kẻ dạy cô mọi thứ, và cũng là kẻ cô tôn kính. Hắn mạnh hơn và cũng tài giỏi hơn. Sakura biết điều đó. Trong thời điểm hiện tại, Sakura không đủ tự tin sẽ chiến thắng Terada. Trong những kẻ có thể sẽ trỏ thành đối thủ của cô, Sakura không mong gặp nhất chính là hắn. Vì hắn mạnh hơn cô? Không hẳn. Mà vì cô vẫn còn nguyên lòng kính trọng đối với Terada.

“Hình như em không vui khi gặp tôi, Sakura?” – Terada mỉm cười thúc ngựa tiến lên phía trước, chỉ cách Sakura một khoảng ngán – “Chấp nhận ở lại đây một mình, không có người yểm trợ bên cạnh, dường như người mà em mong gặp không phải là tôi”

Sakura mím môi không nói. Hắn nói đúng. Vì muốn gặp một người cô mới để Naoko, Nakuru và Yukito đi nơi khác. Vì muốn gặp người ấy, cô đã chấp nhận đánh cược, một mình đối phó, chiến đấu tại nơi chiến trường này. Nhưng…. người đến nơi đây không phải là “người ấy”. Và cô đã thua trong cuộc đánh cược này.

“Người mà em muốn gặp không ra trận. Hắn ở lại kinh thành. Một sự lựa chọn khôn ngoan, phải không?” – Terada hấp háy cười.

“Sư phụ Terada…” – Sakura nói, đôi mắt vẫn xoáy sâu vào khuôn mặt tươi cười của kẻ đối diện – “Em rất tôn trọng và biết ơn sư phụ. Nhưng… nếu sư phụ cản đường em, em rất tiếc….”

Sakura xoay thanh đoản kiếm trong tay một cách đầy đe doạ. Vì đây là chiến tranh, và cô đang ở trên chiến trường, nên cô sẽ không lùi bước trước cái nghiệt ngã của số phận. Terada vẫn cười, nhưng nụ cười ấy ánh lên sự thích thú, hứng khởi:

“Tôi không cản đường em, Sakura. Em là cô học trò mà tôi yêu quý nhất. Nhưng nếu em muốn bước vào cánh cổng kinh thàn Tomoeda, em buộc phải vượt qua thử thách của tôi”

“Thử thách?” – Sakura ngạc nhiên – “Là gì vậy?”

“Giao đấu!” – Terada trả lời – “Chỉ hai chúng ta, không có sự can thiệp từ bên ngoài. Thử thách của tôi đặt ra cho em: Giết tôi!”

Sakura nắm chặt thanh đoản kiếm trong tay. Xung quanh, quân lính bàn tán. Đôi mắt Terada cho thấy: đó không phải lời nói đùa. Dù vẫn cười, nhưng là nụ cười hứng thú của kẻ mong đợi đối thủ xuất hiện. Sakura hiểu, cô đã không còn đường lui. Cô muốn vào trong kinh thành, đưa quân đội Kinomoto bước qua cánh cổng chính đang khép chặt. Và cô cũng muốn thử khả năng của mình qua trận giao đấu này.

Cả hai thúc ngựa. Hai con ngựa lao thẳng vào đối phương. Hai thanh kiếm chạm nhau, vang lên những tiếng keng lạnh người.

Cho tôi thấy, em đã tiến bộ như thế nào, Sakura….

__________________________________________________ ___________

Sakura thở dốc. Terada quả là một đối thủ không dễ đấu. Suốt ba ngày qua, trận đấu giữa hai người diễn ra, không có thời gian nghỉ. Ngày đầu tiên, Sakura gần như kiệt sức. Cô chỉ có thể đỡ các đòn tấn công liên tiếp của Terada, không có cơ hội phản công. Tốc độ kiếm của hắn nhanh hơn nhiều so với Yukito. Sang ngày thứ hai, Sakura đã quen hơn với đường kiếm của hắn, vì vậy cô tránh và đỡ đòn dễ dàng hơn, nhưng vẫn chưa tìm được kẽ hở để tấn công. Đến ngày thứ ba của cuộc giao đấu, Sakura bắt đầu nhìn nhận được đường kiếm của đối phương và trả đòn. Giờ đây, thế trận ở mức cân bằng. Cả hai luân phiên tấn công rồi phản đòn, không ai nhường ai.

Terada mỉm cười hài lòng. Từ vị trí nấp của mình, hắn dễ dàng quan sát Sakura. Dù hơi thở mệt mỏi, nhưng Sakura không để lộ, dù chỉ một chút sơ hở. Chỉ trong vòng 3 ngày, cô đã tiến bộ nhanh chóng. Có lẽ một phần cũng do sự luyện tập thường xuyên với một tay kiếm giỏi như Yukito Tsukishiro. Và một phần là khả năng tiếp nhận của chính bản thân Sakura. Có lẽ cô không nhận ra, tốc độ kiếm của cô đã nhanh hơn rất nhiều. Không giống như hai ngày đầu, bây giờ, người chống đỡ không phải chỉ mỗi Sakura. Phải khá vất vả, Terada mới tránh được những đường kiếm của cô.

Không nhanh như Terada, nhưng kiếm của Yukito lại rất mạnh và dứt khoát. Kết hợp, dung hoà cả hai yếu tốc về tốc độ, sức mạnh, Sakura sẽ trở nên mạnh hơn rất nhiều. Và chỉ khi mạnh hơn nữa, cô mới có thể giao đấu với “người ấy” – con ác quỷ đang phá hoại mọi thứ.

“Rất tốt, Sakura!” – Terada đột ngột xuất hiện trước mặt Sakura. Sự đề phòng của cô không tạo ra một kẽ hở nào cho đối phương tấn công. Terada cười – “Ba ngày qua em dã làm rất tốt. Nhưng… không giết được tôi, em sẽ không bao giờ bước được vào Tomoeda”

Sakura mím môi. Giết Terada? Có lẽ đó là lựa chọn cuối cùng và cũng là duy nhất của cô.

“Đứng trước kẻ địch, không bao giờ được chần chừ, có suy nghĩ thoái lui hoặc lòng nhân từ. Nếu không, em sẽ chết!”



Khi cầm kiếm trong tay, suy nghĩ duy nhất là “Giết đối phương”. Khi dạy em điều ấy, phải chăng sư phụ đã biết trước tất cả?

Câu hỏi trôi vào hư không. Dù sao thì trận chiến vẫn cần phải kết thúc.

Amamiya thúc ngựa xông vào. Dù đã tìm mọi cách, ông vẫn không thể tiếp cận cô gái ấy – chỉ huy quân đội Clow. Cách điều khiển trận đấu của cô rất tốt, không hề có sơ hở, nhưng Amamiya vẫn cảm thấy có cái gì đó kì lạ, không giống với người đã khiến ông phải thoái lui ở thành bảo vệ phía Đông. Cũng là cô gái này, nhưng dường như không phải cô ta. Có lẽ trong trận đánh ở thành Đông, còn một nhân vật bí ẩn đứng phía sau, sắp xếp thế trận. Có lẽ kẻ đó chính là người đã giúp cô gái này trốn thoát trong đêm thành Đông bị chiếm.

Vị tể tướng già vung kiếm, thờ ơ để những giọt máu đỏ bám vào người mình. Lúc này không phải lúc suy nghĩ đến kẻ bí ẩn ấy. Dù không thật sự sắc sảo, nhưng cũng phải thấy, cô gái này không phải kẻ tầm thường. Cô ta chỉ huy quân lính bằng sự bình tĩnh, thản nhiên cùng tài quan sát nhạy bén. Chính vì vậy, đến tận bây giờ, trận chiến vẫn ở thế cân bằng đối với cả hai bên.

Rika vòng ngựa ra sau cánh quân ở chính giữa, để vừa có thể chỉ huy toàn quân, vừa có thể đảm bảo sự an toàn của bản thân. Amamiya đang tìm cách tiếp cận cô. Cả cô và ông ta đều biết, nếu giao đấu trực tiếp hai người, Rika chắc chắn sẽ thua. Một đội quân mất chỉ huy như rắn mất đầu, quân triều đình chắc chắn sẽ thất bại. Vì thêế Rika cần chắc chắn tính mạng của mình, cũng như chiến thắng của cả đội quân.

Amamiya là một lão tướng dày dạn kinh nghiệm. Mọi đường đi nước bước của Rika dường như ông đều đoán được và đi trước một bước. Dù Rika đã vận dụng tất cả những gì cô thu được qua những trận chiến, những bài học, nhưng cũng không làm Amamiya lúng túng. Người đàn ông ấy lớn tuổi, nhưng không già nua, thần kinh thép không gì suy chuyển. Đến bây giờ, Rika nghĩ mình đã hiểu lí do ông được tôn xưng bằng cái tên “Chiến thần bất khả chiến bại”.

Trận chiến vẫn bất phân thắng bại. Việc này không hẳn là tốt. Nhưng để kết thúc trận chiến, buộc phải làm thất bại thủ lĩnh của một trong hai phe. Tuy nhiên, Amamiya không cách nào tiếp cận được Rika, cũng như Rika luôn tìm cách né tránh việc đối đầu trực diện với ông. So về quân số, Kinomoto ít hơn hẳn quân triều đình. Nếu tình trạng giằng co này kéo dài, quân Kinomoto nắm chắc phần thua.

Nakuru và Naoko xuất hiện, đúng lúc và bất ngờ. “Tứ đại hộ pháp”, đó là những kẻ không thể coi thường dù trong bất kì tình huống nào. Tuy nhiên, Amamiya gật đầu thích thú, cô cháu ngoại của ông cũng không phải tầm thường. Đoán trước tất cả, không sót một chi tiết nào. Quả không hổ danh mang trong mình dòng máu của hai chiến binh tài ba nhất!

“Theo lệnh công chúa” – “Phong thần” Nakuru nói một cách khó chịu – “Trong khoảng thời gian này, chúng ta sẽ nghe theo lệnh của ông”

Amamiya gật đầu. Đôi mắt sắc như dao của “Thuỷ thần” và giọng nói của “Phong thần” cũng đủ để khiến ông biết mình phải làm gì. Ông ra lệnh:

“ ‘Thuỷ thần’, ngươi đưa quân sang phía cánh phải, còn ‘Phong thần’ sang cánh trái. Ta sẽ đánh từ chính diện. SIẾT CHẶT VÒNG VÂY!”

Dưới sự chỉ đạo của hai “Đại hộ pháp”, quân đội Kinomoto nhanh chóng dàn xếp đội hình, chia làm ba đạo quân. Những con ngựa phi nước đại, sẵn sàng vào vị trí. Những tiếng thét ra lệnh cho binh sĩ. Tiếng bước chân, tiếng vũ khí chạm vào nhau…. Trận chiến tại chiến trường phía đông bắt đầu bước vào giai đoạn khốc liệt và khó khăn nhất! Hai phe đang cầm cự lẫn nhau, giờ đây, chỉ một phe nghiêng đi lập tức sẽ thua cuộc.

Rika nghiến răng tức giận. Quân triều đình giữ được lợi thế đến bây giờ, một phần là nhờ vào số lượng quân lính đông hơn. Nhưng sau khi Kinomoto nhận được viện binh, thế trận sẽ thay đổi. Và có lẽ, lại một lần nữa, cô sẽ thua cuộc trước vị tướng lãnh tài ba này. Tất cả những gì cô làm từ trước tới giờ sẽ trở về con số 0. Rika đã hi sinh cả tuổi trẻ, tuổi thanh xuân, tình cảm và người mình yêu thương, tất cả vì mối thù của gia tộc. Cô không muốn mọi chuyện kết thúc trong tuyệt vọng!

“TẤT CẢ TIẾN LÊN!!”

Rika thúc ngựa, phóng lên trước. Bây giờ không phải là lúc giữ gìn mạng sống của mình thêm nữa. Cô cần kết thúc trận chiến này bằng chiến thắng chứ không phải thất bại. Cho dù chết, cô cũng phải đem chiến thắng trở về. Cô muốn bù đắp một phần nào đó vì tất cả những gì cô đã gây ra cho người ấy.

Xin lỗi…. Li Syaoran!

Tất cả là tại tôi…..

Cát bụi tung mờ vó ngựa, che đi những đôi mắt khát máu của dã thú và những đôi mắt đỏ rực nỗi hận thù.

Thù hận đem theo tội lỗi và đau khổ, nhưng dòng đời không cho ta thoát khỏi con đường mà định mệnh đã vạch ra.

__________________________________________________ ___________

“Keng”

Hai thanh kiếm va vào nhau, tạo nên âm thanh lạnh người. Nhưng trong thời điểm gay go nhất của cuộc chiến, không ai còn đủ sức để ý đến những tiếng động ấy. Khắp nơi, nơi đâu cũng có tiếng binh khí, tiếng gào thét, tiếng rên rỉ của những kẻ sắp chết. Yamazaki giật cương ngựa. Con ngựa lùi lại phía sau. Kiếm pháp của Li phu nhân, dù đã lâu không sử dụng, nhưng vẫn đủ để khiến vị quốc vương tài ba của Lamia phải tập trung đối phó. Trong suốt một khoảng thời gian dài từ lúc bắt đầu giao đấu, Yamazaki không cách nào tấn công được người phụ nữ ấy. Vẫn bằng đôi mắt lạnh lùng, bà chém tới tấp vào Yamazaki. Anh chỉ kịp né tránh, hoặc ngừng lại trong giây lát để thở. Một người phụ nữ đáng sợ! Đó là tất cả những gì Yamazaki có thể nghĩ đến trong lúc này.

Yamazaki nghiêng người, né khỏi lưỡi kiếm đang đâm thẳng vào mặt anh. Vừa hứng chịu đợt tấn công tới tấp và trực tiếp của bà Li, anh không thể nào tập trung vào việc điều khiển quân lính. Trận chiến diễn ra có phần nghiêng về quân triều đình Clow, khiến Yamazaki cảm thấy lo lắng. Tuy nhiên, chưa có trận chiến nào khiến anh thấy thú vị như trận chiến này. Một đối thủ xứng tầm. Một đối thủ không dễ đối phó!

Binh lính hai bên gào thét, tấn công nhau liên tiếp. Những người lính tập trung thành hàng ngũ, sẵn sàng lao vào nhau. Binh khí, cung tên, kiếm gươm dường như không lúc nào ngớt vung lên. Bụi làm mờ mắt người. Gió thổi khiến những mái tóc xù lên và những chiếc mũ nhem bẩn.

Nhất định phải chiến thắng, Yamazaki. Xin hãy cứu Sakura Kinomoto!

Roẹt!

Thanh kiếm trên tay bà Li lia nhanh một vòng trước mặt Yamazaki. Lưỡi kiếm lạnh lẽo xẹt ngang khuôn mặt vẫn đang mỉm cười của vị quốc vương trẻ. Máu đỏ bắn ra từ vết thương, chảy dài xuống dưới. Yamazaki cho ngựa lách qua một bên. Mải quan sát diễn biến tổng quan trên chiến trường, anh đã sơ ý để bà Li có cơ hội tấn công mình. Chỉ do một sơ suất nhỏ, tình thế chuyển biến đã không thể cứu vãn. Những đường kiếm của bà Li nhanh đến mức Yamazaki không kịp nhìn thấy. Máu từ tay và khuôn mặt anh bắn lên trên thanh kiếm của đối phương, nhỏ xuống. Đỏ…. Và cả đau….

“Tướng quân!!!” – tiếng người lính cắt ngang trận chiến giữa Yamazaki và Li phu nhân – “Cánh quân phía trái đã thiệt hại quá nửa!”

“Tướng quân! Cánh quân phía phải không thể cầm cự thêm nữa!”

Yamazaki đảo mắt xung quanh, quan sát tình hình trận chiến. Trong cái thoáng ngắn ngủi ấy, mọi chuyện đã xảy ra, không ai ngờ tới….

“TƯỚNG QUÂN!”

Người lính thét lên kinh hoàng. Quá nhanh, và quá vội vã. Không cảm giác, không phát hiện…. Đến khi Yamazaki quay lại, người phụ nữ trước mặt – đối thủ của anh – đã ở ngay sát bên cạnh. Đôi mắt lạnh giá nhìn anh một cách vô cảm. Thanh kiếm lún sâu vào phần trống trên lớp áo giáp của Yamazaki. Không có máu, và cũng không đau.

Yamazaki giữ chặt vết thương khi bà Li rút kiếm ra. Máu phun ra, trào trên bờm ngựa. Người lính đứng gần đó vội vã chạy tới. Nụ cười tắt đi trên môi vị quốc vương trẻ tuổi. Anh mím môi. Máu từ vết thương trào qua kẽ tay, nhưng anh không thấy đau. Tất cả suy nghĩ trong đầu anh lúc này dường như đều dồn vào trận chiến trước mắt.

Rút lui hay tiếp tục xông lên?

Yamazaki chợt nhận ra, anh đang do dự. Chưa bao giờ anh do dự trước một quyết định nào. Nhưng đứng trước đối thủ mạnh như bà Li, anh buộc phải chọn lựa. Anh là quốc vương một nước, phải chăm lo cho vương quốc của mình. Vì vậy, anh không thể chết ở đây. Nhưng….

Hãy cứu Kinomoto Sakura!

Sakura đã cứu anh, cứu Chiharu, vì vậy, anh sẽ cứu cô gái ấy! Hơn nữa….. đó cũng là một cách cứu Syaoran.

“Thiệt tình….” – Yamazaki lấy lại nụ cười trên khuôn mặt. Trong khoảng thời gian anh suy nghĩ, quân đội chính quy của Clow đã xông lên, và dàn trận bao vây toàn bộ những cánh quân Kinomoto. Nhưng người phụ nữ trước mặt anh không cười! Bà im lặng, nhìn anh bằng đôi mắt lạnh giá, không thể đoán được suy nghĩ và cảm xúc.

Vết thương của Yamazaki đau buốt. Chưa bao giờ anh biết rằng, một vết thương trên chiến trường lại đau đến như vậy. Đôi mắt anh mờ đi. Phải thật cố gắng, Yamazaki mới có thể nhận biết được toàn bộ những gì đang diễn ra trên chiến trường. Trong khi đó, bà Li vẫn tiếp tục tấn công anh. Bà đã có một người trợ giúp tốt, có sự quan sát nhanh nhạy và kinh nghiệm trận mạc hơn nhiều so với vị quốc vương trẻ tuổi.

Hai thanh kiếm tiếp tục chạm vào nhau. Thanh kiếm trên tay Yamazaki hơi lỏng dần. Anh phải ghì thật chặt để không làm rơi kiếm. Mồ hôi túa ra trong bàn tay giữ kiếm. Máu tiếp tục phun ra khi những đường kiếm nhanh, mạnh của bà Li chém vào thân thể anh.

“TƯỚNG QUÂN! QUÂN TIẾP VIỆN ĐẾN!”

Yamazaki mỉm cười hài lòng, hơi ngoái lại phía sau. Lớp bụi do đoàn quân mới tới gây ra, minh chứng cho sự hùng mạnh của một đội quân và kinh nghiệm của người chỉ huy.

PHẬP!!

Thanh kiếm lút vào lớp áo giáp. Không bàng hoàng, không hoảng hốt, Yamazaki cố gắng giữ lấy vết thương. Dường như, mọi thứ đang biến mất. Anh mím môi. Trong thoáng chốc ngắn ngủi ấy, môi anh đã thốt ra tên của Chiharu.



Cầu chúc cho họ hạnh phúc….. Hoàng hậu…. Quốc vương….

_________________________________________________

TẤN CÔNG!!!!!!

KYAAAAAAAAA!!

Sonomi thét vang ra lệnh. Sau khi đưa Yamazaki trở vào thành để xem xét vết thương, Sonomi Amamiya Daidouji trở thành người điều khiển quân đội. Bà chỉ huy một cách đanh thép, cứng rắn và cương quyết. Từ đội quân yếu thế hơn, Kinomoto đã dần lấy lại lợi thế cân bằng. Sonomi Daidouji và Yelan Li, hai nữ vương trận mạc một thời, đẩy trận chiến lên kịch tính, không bên nào chịu nhường bên nào.

Bà Li đưa kiếm, chặn đứng đòn đâm bất ngờ của Sonomi. Hai người cười gằn, ghì chặt thanh kiếm. Hai đôi mắt gườm gườm nhìn nhau, toé lửa, như lời tuyên bố sẽ ăn tươi nuốt sống đối phương. Tiếng la ó của quân lính cũng không làm hai đối thủ phân tâm. Họ lao vào cuộc chiến của riêng họ.

Từ thành phía Nam, Hiyula mang quân đến yểm trợ. Biết Quốc vương Yamazaki bị thương, Sonomi đang bận đối phó với Li, cậu bé tự động nắm quyền chỉ huy. Phó tướng của quân triều đình gặp khó khăn khi phải đối phó với một cậu – nhóc – mới – hơn – 10 – tuổi này. Tuy nhiên, thế trận giữa hai bên vẫn cân bằng, nhờ vào sự sắp đặt của bà Li. Dường như bà đã đoán được trước, để bố trí phương án đối phó trước khi bắt đầu cuộc đấu giữa bà và Sonomi Daidouji.

Hiyula đảo mắt một vòng quanh chiến trường.

-----------------------------

“Hiyula, em mang quân đến thành Tây, trợ giúp cho quốc vương Lamia. Ngoài ra….. hãy chú ý theo dõi ‘kẻ ấy’. Có thể hắn chính là ‘kẻ phản bội’, kẻ đã giết Akane!”

-----------------------------

Hiyula nghiến răng. Nếu “hắn” chính là kẻ đã giết Akane, cậu bé nhất định sẽ giết hắn. Nhưng bây giờ chưa đến lúc. Hiyula phóng ngựa lên phía trước.

__________________________________________________ _______________

Rika tức giận chính bản thân mình đã không cảnh giác, để bây giờ phải đứng giữa vòng vây của kẻ địch. Quân Kinomoto bao quanh binh lính triều đình, vẻ mặt giễu cợt của kẻ chiến thắng đối với người thua cuộc. Amamiya – người tể tướng già, người cựu chiến binh dũng mãnh – nở nụ cười đắc thắng và hài lòng. Rika cắn môi đến bật máu. Cô thật ngu ngốc! Bởi vì sự ngu ngốc của cô mà triều đình đã thua, ít nhất là trên chiến trường phía Đông này. Cô dã không kịp nhận ra kế hoạch áp sát từ hai cánh của Amamiya cùng hai “Đại hộ pháp” – một kẻ cô không biết, và một kẻ cô đã từng tiếp xúc: “Thuỷ thần” Naoko.

Amamiya nghiêng người một cách lịch. Ông nở nụ cười hiền lành, dễ mến và đầy hoà khí:

“Cuộc chiến của chúng ta đã kéo dài hơn mười ngày rồi. Quân lính và cả chúng ta đều đã quá mệt mỏi. Hơn nữa, sự thiệt hại giữa hai bên không phải là ít. Vì thế, tôi hi vọng có thể kết thúc nó tại đây. Cô nương nên hạ lệnh mở cổng thành và mời chúng tôi vào sẽ tốt hơn khi chúng tôi phá cổng để tràn vào thành”

Rika im lặng. Cô biết lúc này dù nói gì cũng là vô nghĩa. Cô ngước lên. Cổng phía đông, gắn liền với con đường dẫn đến Đông điện, khu vực cai quản của Đông điện chủ Sasaki. Rika không còn nhớ gì đến quá khứ khi xưa. Cô không nhớ được tuổi thơ của mình. Những kí ức đầu tiên mà cô biết là bà Li, mẹ nuôi của cô, và Syaoran. Tuy nhiên, khi phải chiến đấu vì nơi đây, đứng trên mảnh đất này, Rika chợt cảm thấy một cảm giác thân quen kì lạ. Cô đã sinh ra tại nơi đây, lớn lên mang dòng máu của mảnh đất này, và vì thế, cô cũng phải đổ máu trên lớp cát bụi ấy.

“Ngươi nghĩ cổng kinh thành là thứ có thể nói phá là phá được hay sao?” – Rika cứng cỏi đáp lại – “Không. Cánh cổng này chỉ có thể mở được từ bên trong. Và binh lính trong thành chỉ mở khi có hiệu lệnh của TA”

“Ta biết! Vì vậy ta mới phải nhờ đến cô nương”

“Ngươi nghĩ ta sẽ làm sao?”

Rika cười nhạt. Phải! Cô đã thất bại trong trận chiến lần này. Nhưng cô sẽ không chấp nhận nỗi nhục nhã làm theo lời kẻ địch. Đó là sự hiên ngang của một người lính mà cô đã học được từ thời bắt đầu biết nhận thức.

PHẬP!!!

Thanh kiếm xuyên qua lớp áo giáp. Máu… và sự kinh ngạc của tất cả những người có mặt. Cô gái ngã xuống khỏi lưng ngựa, máu trào ra, làm ướt cả bàn tay nắm chuôi kiếm.

Amamiya vội chạy lại bên cô gái. Ông lẩm bẩm bằng một giọng tôn trọng thật sự:

“Quả là một nữ chiến binh chân chính!”

Sau khi Naoko sử dụng một vài thủ thuật nhỏ của mình để yêu cầu những người canh giữ cổng thành mở cổng, trận chiến tại chiến trường phía Đông đã kết thúc chỉ sau hơn 10 ngày.

__________________________________________________ ___________

Terada nằm dang hai tay trên mặt đất, ngắm những đám mây lững lờ trôi. Tâm trạng hắn lúc này đang hưng phấn, nên có lẽ vì thế, hắn cảm thấy nhìn mây bay cũng là việc khá thú vị. Máu từ bết thương trên ngực hắn làm đỏ lòm chiếc áo. Gió thổi, xoa rát vết đau, nhưng không làm tắt đi nụ cười thích thú trên môi hắn. Hắn như đang cố gắng tận hưởng niềm vui của mình, niềm vui của một kẻ…. bại trận.

“Khá lắm, Sakura!” – Terada cười nói – “Đâm rất dứt khoát, không chút nhân nhượng hay chùn tay. Tuy nhiên….” – Terada rời mắt khỏi những đám mây muôn thuở, quay sang nhìn Sakura đang quỳ gối bên cạnh – “….Em vẫn chưa có ý định giết tôi. Tôi không thấy sát khí ‘muốn giết’ của em. Cũng vì em không cố gắng giết tôi, nên cả tôi và em mới còn nói chuyện với nhau như thế này”

“Sư phụ Terada, sư phụ nên chữa trị vết thương”

“Em nói đúng” – Terada mỉm cười thật tươi. Vẫn dịu dàng, không chút nghi ngờ, như lần đầu hắn xuất hiện tại doanh trại của quân Kinomoto – “Nhưng… điều kiện tôi đưa ra là ‘giết tôi em mới có thể vào thành’. Tôi còn sống thì em không đạt được điều kiện đó rồi!”

Sakura thờ dài nhìn lên cánh cổng vẫn đang đóng chặt. Bên trong đó, có người mà cô muốn gặp. Quân lính hai bên vẫn đứng im chờ đợi, nhưng không can thiệp vào theo đúng lệnh.

“Lúc này sư phụ có thể tính là ‘đang sống’ sao?”

Terada mỉm cười. Vết thương Sakura “tặng” cho hắn cũng giống với vết thương cô gây ra cho Syaoran. Dù không đủ để lấy mạng một người ngay lập tức, nhưng đủ khiến người ta chết dần chết mòn nếu không được cứu chữa kịp thời. Và dù đã được chữa thì cũng sẽ phải nằm liệt giường trong một thời gian dài. “Không giết”! Nghe thì tưởng nhân từ, nhưng thực sự, cách ra tay của Sakura đã trở nên quyết đoán, lạnh lùng và tàn ác.

Tuy nhiên, Terada lại cảm thấy hài lòng. Trong thế giới này, muốn tồn tại thì chính mình phải trở nên tàn ác. Hoặc mình giết người, hoặc người giết mình. Và để không uổng phí sự chuẩn bị, sắp xếp những kế hoạch đã xây dựng suốt bao năm nay, Sakura buộc phải trở nên tàn ác hơn, lạnh lùng hơn, nhẫn tâm hơn.

“Đúng là tôi đã thua” – Terada quay lại, ra lệnh cho quân lính dưới quyền của hắn – “RÚT QUÂN! MỞ CỔNG THÀNH!”

Cánh cổng nặng nề mở ra. Một tên lính của triều đình Clow chạy đến bên Terada. Lúc này, hắn đã không thể tự mình đứng dậy. Trước lúc đi, hắn quay lại, chăm chú nhìn Sakura:

“Em có muốn biết tại sao ngày hôm đó, tôi xuất hiện tại doanh trại Kinomoto và trở thành sư phụ của em không, Sakura?”

“…..”

“Em có muốn biết sự thật ấy không?”

“Không. Em không muốn!” – Sakura trả lời sau một thoáng suy nghĩ nhanh.

Terada mỉm cười:

“Trả lời thông minh lắm. Sẽ có một ngày em biết lí do thực sự. Nhưng lúc ấy, em sẽ không phải ân hận vì câu trả lời hôm nay của mình đâu, Sakura! Tạm biệt. Mong lần sau gặp lại chúng ta có thể nói chuyện vui vẻ hơn!”

Sakura im lặng nhìn theo Terada cùng đội quân ít ỏi của hắn bước vào trong thành. Quá nhỏ bé, trong cái bao la của không gian, quá mong manh, trong sự vĩnh hằng của thời gian.

Từ cổng chính, quân Kinomoto tràn vào kinh thành, bắt đầu một cuộc đối kháng trực tiếp giữa hai phe. Cuộc nội chiến chuyển sang giai đoạn cuối cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook