Chương 62: HỖN LOẠN CLOW
Rinca_seta
22/12/2015
Để di chuyển hơn 50 ngàn quân lính đến Tomoeda, Kinomoto buộc phải đi qua bốn thành trì trực thuộc trung ương, bảo vệ kinh thành, do các quý tộc trực tiếp quản lí. Bốn tòa thành nằm im lặng giữa trời đất, cùng biến động với những biến đổi của kinh thành. Khi kinh thành Tomoeda bị tấn công, lập tức cả bốn tòa thành đều vào nhiệm vụ. Quân đội đóng tại mỗi thành đều được trang bị vũ khí, võ nghệ ở mức cao nhất, sẵn sàng xả thân bảo vệ kinh thành. Cả bốn thành luôn hỗ trợ nhau trong công việc bảo vệ Tomoeda, lẫn bảo vệ chính mình. Việc điều động quân đội từ thành này sang thành kia, hoặc từ các tòa thành về kinh thành cũng rất dễ dàng. Vì vậy, chính bốn tòa thành bảo vệ mới là vật cản lớn nhất trên con đường tấn công kinh thành của quân đội Kinomoto.
Kinh thành náo loạn...
Dân di tản đi nơi khác ngày càng nhiều. Đa số dân chúng đều không thể chịu đựng được chế độ cai trị khắc nghiệt và những chính sách gia nhập quân đội càng ngày càng quá đáng của triều đình. Tuy nhiên, hiện nay, không khí dường như nóng bỏng hơn, sôi sục hơn. Những nhóm người tụ tập thành từng đám trên đường phố vắng vẻ. Quân lính đi lại tấp nập, vẻ mặt đầy lo lắng. Không ai còn tâm trạng để nghĩ cách bóc lột dân lành. Cũng chẳng ai đi truy quét gia tộc Kinomoto ngay tại kinh thành. Cờ cấm vệ quân tung bay trên từng vách tường, từng cánh cổng canh giữ.... Chưa bao giờ, cấm vệ quân được huy động nhiều như vậy. Tất cả những ai có khả năng chiến đấu dường như đều ra chiến trường, đều diễu hành trên đường tuần tra... Những khuôn mặt lo lắng... Những bước đi vội vã.... Những xe vũ khí liên tục được chở đi. Quân đội được huấn luyện nghiêm khắc hơn, bất kể trời nắng, trời mưa, nóng hay lạnh. Ai ai cũng vội vã. Người dân cười cợt, nhổ vào mặt những tên lính khi chúng đi lướt qua, giống như ngày trước chúng đã làm với họ. Họ thì thầm vào tai nhau những câu chuyện có thật bên ngoài kinh thành. Trẻ con lấp ló, chỉ trỏ những xe chở đầy người chết và người bị thương, trên mình vẫn còn khoác bộ quân phục triều đình. Tiếng rên rỉ vang lên. Mùi máu lại bốc lên ngùn ngụt. Không khí Tomoeda vẫn đẫm mùi máu. Nhưng lần này, lẫn trong tiếng chim quạ bay, tiếng kêu la đau đớn của những người bị thương, là tiếng cười của dân chúng.
Tin tức chợt bay về như làn khói nhẹ...
Thành bảo vệ phía Bắc thất thủ!
Chẳng ai bảo ai, tất cả người dân kinh thành Tomoeda như nhảy lên reo mừng. Mới chưa tới một tháng, kể từ ngày quân đội Kinomoto bắn tên lửa, bất ngờ tấn công thành phía Bắc, tuyên chiến với triều đình. Đến bây giờ, thành Bắc đã thật sự trở về tay quân Kinomoto. Người dân Tomoeda vẫn giữ thái độ trung lập đối với cả hai phe, nhưng vẫn nhảy vui mừng khi nghe tin Kinomoto thắng trận. Nhờ sự nổi dậy của Kinomoto, triều đình đã không còn tìm cách tàn sát dân chúng như trước. Nỗi lo sợ bao trùm quân lính và cung điện. Sự vui mừng hân hoan trong lòng mỗi người dân Tomoeda.
Từ khi thành Bắc bị mất, kinh thành Tomoeda rơi vào tình trạng hỗn loạn. Triều đình lo lắng. Vốn luôn tin tưởng vào sự bảo vệ của bốn tòa thành nằm ở bốn phía ngoài kinh thành, giờ đây, khi mất đi một thành thuộc vị trí trọng yếu ấy, bà Li cảm thấy rối loạn và mất phương hướng. Bà cho điều động thêm quân đội tới ba thành còn lại, sẵn sàng chiến đấu nếu Kinomoto tấn công. Tuy nhiên, mọi suy nghĩ của bà đều bị gián đoạn. Trong thời gian gần đây, dường như Hiragirawa đang có ý định muốn chống đối lại bà. Mọi hành động của lão đều lén lút, giống như một kẻ phản bội đáng khinh bỉ. Vừa phải lo đối phó với sự tấn công ngày càng dữ dội của quân Kinomoto, lại phải đối phó với tai mắt thăm dò phản bội của Hiragirawa, bà Li không thể tập trung hoàn toàn vào một chuyện gì. Đúng vào thời điểm quan trọng này thì Syaoran lại trở về với vết thương “thừa sống thiếu chết”. Rika cũng rơi vào tình trạng tê liệt vì nỗi kinh hoàng cô gặp phải tại đảo Hongo. Dù đã bình phục khá nhiều, nhưng cả hai đứa con của bà vẫn chưa thể giúp đỡ bà trong trận chiến. Vì vậy, một mình bà Li phải tự mình thực hiện tất cả.
Khói lửa chiến tranh bốc lên mù mịt. Hàng ngày, những xe ngựa chở thương binh vẫn diễu hành thành đoàn trên đường phố kinh thành. Lương thực, thuốc men trở nên khan hiếm hơn bao giờ. Nhiều trại thương binh buộc phải bỏ không, để mặc cho những người lính chết đi trong tiếng rên rỉ đau đớn. Chim quạ lại vỗ cánh trên bầu trời cao. Những tiếng kêu của loài chim báo hiệu cái chết vang lên khắp kinh thành, gây nên những cái giật mình khe khẽ trong màn đêm. Những giấc ngủ không yên lành. Những đôi mắt lo lắng... Tiếng vó ngựa của người báo tin vang lên.
Quân Kinomoto đã dàn quân tại thành Bắc.
Một phần quân đội thành Bắc bị bắt giữ và chém giết. Những kẻ có thể trốn thoát đều đã nhập quân với ba thành còn lại.
Xen lẫn trong màu đỏ của máu và những tin tức bất lợi bay về, kinh thành Tomoeda càng lúc càng bất ổn. Người dân như đoán biết sự suy vong của triều đình, nổi dậy liên tục. Những cuộc tấn công vào các tòa nhà quý tộc, và dinh thự của quan lại.... gây cho triều đình nhiều khó khăn. Dù cuối cùng, tất cả những người dân tham gia nổi loạn đều bị giết một cách tàn ác, nhưng vẫn không thể dập tắt toàn bộ. Các kho lương thực bị phá. Cướp bóc xảy ra liên miên ngay trên đường phố kinh thành. Khuôn mặt người dân kinh thành Tomoeda có nhiều biến đổi. Từ vẻ u ám, khổ sở, nụ cười đã thoảng qua trên những khuôn mặt khắc khổ. Trẻ con cất lên những bài vè ca ngợi quân đội Kinomoto và nỗi căm hận triều đình. Những tiếng thì thầm... Những nhóm người tụ tập lại để bàn tán, nói chuyện... Dường như một không khí khác đang lan tỏa cả kinh thành. Dù không ai nói ra, nhưng ở một góc nào đó, người dân Tomoeda đã nghiêng sang phe Kinomoto. Và vì nhiều lí do, niềm hi vọng tưởng chừng đã vụt tắt lại bừng sáng trong mỗi người dân kinh thành một thời phồn hoa.
Trong tình hình rối ren của kinh thành và nội bộ triều đình, dường như cuộc chiến do Kinomoto khởi xướng đang lan rộng trên quy mô toàn quốc. Khắp các thành trì, làng mạc, trải dài suốt vương quốc Clow, những cuộc nổi dậy vẫn bùng nổ. Quan lại, quý tộc gửi thư về triều đình yêu cầu giúp đỡ. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, đã có tới ơn 100 cuộc nổi loạn xảy ra. Họ phá kho lương thực, kho vũ khí, xông vào tận trong dinh thự của quý tộc. Các quý tộc gào thét quân đội, tàn sát không nương tay với dân chúng. Máu nhuộm đỏ trời Clow. Không được huấn luyện và mang tính tự phát cao, các cuộc khởi nghĩa của nhân dân đều thất bại. Nhưng những người dân Clow không chịu chùn bước, vẫn tiếp tục xông lên. Ngay sau khi tin tức từ kinh thành lan rộng, thành Bắc bảo vệ kinh thành đã trở thành doanh trại của quân Kinomoto, những cuộc nổi loạn càng tăng thêm cả về số lượng và số người tham gia. Mọi tầng lớp dân chúng đều diễu hành trên đường. Xông vào dinh thực quý tộc, cướp ngục, phá nhà quan, đánh chiếm kho lương thực và vũ khí... Các hành động của “Đám dân đen ngu ngốc” làm quý tộc và quan lại ở các thành ngoài như muốn phát điên. Triu đình không gửi quân tri viện, mà gửi đến mệnh lệnh “giết không tha” nếu để đám dan ấy nổi loạn. Lại máu... Lại tiếng khóc than... Và tiếng cánh chim quạ bay...
Những cuộc nổi dậy của dân chúng dù thất bại, nhưng đã gieo vào chính quyền Clow nhiều lo sợ và kinh hoàng. Dẹp yên cuộc này cuộc khác lại nổ ra. Những cuộc bạo đọng liên miên không có cách nào ngăn cản. Cả vương quốc Clow rơi vào tình trạng hỗn loạn chưa từng có. Quân đội được trang bị vũ khí đầy đủ, chạy trên những con phố vắng lặng. Những gian nhà không bóng người. Những cuộc tấn công trong đêm khuya... Các cuộc khởi nghĩa như làn sóng dập dềnh, không bao giờ ngừng xô bờ. Và rồi.... lại đập bờ bằng máu của những người dũng cảm. Nhưng tiếng vang và dư âm của làn sóng ấy không bao giờ tắt, không bao giờ bị quên lãng. Máu của người chết lại làm trỗi dậy những trận chiến mới. Ồn ào, rồi lại tĩnh lặng. Và lại đau....
Máu đỏ thẫm bầu trời Clow. Một mùa đông lặng lẽ qua đi với tuyết trắng và những bông hoa đông rung rinh trong máu đỏ. Chẳng ai hay, thời gian dang lặng lẽ trôi. Chỉ có tiếng binh khí vang lên. Chỉ có tiếng thét gào tấn công và những tiếng bướ chân lặng lẽ di chuyển. Những cuộc đột kích bất ngờ vào đêm.... Những tiếng thầm thì qua bờ môi đẫm máu... VÀ tiếng tử thần rú vang trong màu máu đỏ.. Vương quốc Clow tràn ngập máu, vang lên tiếng khóc thương nhưng vẫn hằn lên đôi mắt quyết tâm. Biến đau thương thành hành đọng, biến những cái chết thành mục tiêu chiến đấu, biến những giọt nước mắt thành máu.....
Vó ngựa tung bụi kinh thành Clow.... Người dân lại háo hức chờ đợi một tin tức mới từ bên ngoài.
Bà Li tức giận hét đuổi người báo tin, đồng thời ném những lá thư xuống mặt bàn. Trong tình trạng rối loạn ngay tại kinh thành hiện nay, vậy mà dân chúng ở thành ngoài lại nổi loạn. “Đám quan lại cai quản các thành ấy chỉ toàn một đám ăn hại!”. Chỉ một đám dân đên ngu ngốc ấy cũng không quản lí nổi, để chúng làm loạn. Bà Li giận dữ ngồi xuống ghế, nhìn đống thư xin tiếp viện nằm dài trên bàn. Lúc này, thành bảo vệ phía Bắc đã thất thủ, kinh thành đang gặp nguy hiểm, quân lính bảo vệ kinh thành không đủ thì chẳng lấy đâu ra quân tri viện cho các thành ngoài chri để dẹp yên đám dân đen ngu ngốc ấy. Bà Li lại tiếp tục đi qua đi lại. Dù đã đưa thêm quân đến các thành bảo vệ còn lại, nhưng bà vẫn chưa thật sự yên tâm. Bà nóng lòng đập mạnh xuống mặt bàn, làm đống thư rơi xuống. Những lá thư xin cấp lương thực và vũ khí! Tìnht rạng khan hiếm lương thực đang trở nên cấp bách. Người dân như không muốn sản xuất, trồng trọt. Họ lao đầu vào những cuộc chiến, những cuộc nổi loạn. “Một lũ ngu ngốc” Bà Li tiức giận nghĩ. Cái đói lan tràn khắp nước chẳng làm “Đám dân ngu ngốc” ấy ngừng lại. Lệnh của triều đình không làm họ bắt tay vào sản xuất. Giờ đây, để nuôi quân đội và chính bản thân, triều đình chỉ có thể dựa vào các kho lương thực dự trữ. Nhưng các kho lương thực đang bị đánh phá bởi chính “đám dân ngu ngốc” ấy. Bà Li lại phải cắt cử thêm quân lính canh giữ kho lương thực, đúng vào thời điểm thiếu quân đội hiện nay. Vẫn đề vũ khí càng làm bà Li đau đầu. Số vũ khí ở Shimon mà bà bỏ tiền mua giờ đang ở trong tay Kinomoto. Sự thiệt hại về người và của do trận tấn côngbất ngờ vào thành Bắc vãn chưa được thống kê. Tình trạng hỗn loạn hiện tại đã không thể kiểm soát.
“Phu nhân, bà muốn gặp tôi à?”
Tiếng nói chợt vang lên phía sau làm bà Li thoáng giật mình. Thân hình to lớn của Hiragirawa đã ngồi yên vị trên ghế từ lúc nào. Bộ mặt xệ xuống của hắn nở nụ cười vẻ hiểu biết. Hắn vẫn luôn di chuyển không có chút tiếng động nào, xuất hiện và biến mất khi người ta chưa kịp nhận ra. Đây là một kẻ cần phải đề phòng! Dù suốt từ vụ thảm sát ở cung điện 10 năm trước, Hiragirawa đã thay đổi khá nhiều. Hắn không còn cầm kiếm, cũng không còn can hệ đến các chuyện liên quan đến chính trị, quân sự, nhưng hắn vẫn là một đối thủ đáng gờm mà đến chính “Tứ đại hộ pháp”, hoặc quốc vương Kinomoto năm xưa cũng không muốn giao đấu. “Nhưng dù sao”, bà Li thở dài, “hiện nay, hắn chỉ là một tên nhát chết”. Tuy nhiên, bà chợt giật mình. Tuy Hiragirawa đã thay đổi khá nhiều, nhưng khi hắn muốn, hắn có thể trở lại chính con người hắn ngày xưa. Giống như lúc này, Hiragirawa đang ngồi trên ghế bằng khuôn mặt bình thản, tạo cho bà Li một cảm giác lo sợ. Trong khoảng thời gian qua, vì mải đi truy tìm quân đội Kinomoto, bà Li đã không để ý đề phòng, đến khi nhận ra, bà đã thấy hắn có những dấu hiệu làm phản. Hiragirawa luôn không có mặt trong cung điện vào những thời điểm nhất định. Hắn biến mất trước mọi con mắt theo dõi mà bà phái đi. Hắn có lẽ đã gặp một chuyện gì đó, hoặc gặp một ai đó. Hắn vẫn chưa ra tay với bà, chắc chắn vì “thứ quan trọng nhất” của hắn mà bà đang giữ. Đối với tên này cần đặc biệt đề phòng.
“Hiragirawa, ta muốn ngươi ra trận. Hãy dẫn quân đến thành phía Nam, trấn giữ thành và tiêu diệt Kinomoto!”
Giọng Bà Li dứt khoát ra lệnh, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thân hình đồ sộ của Quốc vương đương nhiệm Clow. Hắn gõ gõ ngón tay trên thành ghế, chỉ “à” lên khe khẽ. Bà Li nói tiếp, giọng đe dọa:
“Đừng hi vọng có thể chống đối lại ta. Đừng quên, ‘Thứ quan trọng nhất’ của ngươi vẫn ở trong tay ta!”
Hiragirawa im lặng như một sự thờ ơ đáng ngạc nhiên. Cho dù vì lí do gì, hiện nay hắn vẫn đang là Quốc vương và nắm giữ toàn bộ quân đội. Cho đến bây giờ, bà Li vẫn để Hiragirawa làm Quốc vương, dù chỉ là trên danh nghĩa. Bà không có ý định sẽ trở thành Quốc vương. Đó chỉ là một thứ quyền ảo ảnh. Trên thực tế, bà cần quyền lực thật sự, chứ không cần một cái danh hão. Bà muốn ở đằng sau, kiểm soát mọi công việc. Điều đó sẽ giúp bà nắm bắt mọi thứ dễ dàng hơn. Hiragirawa cũng không có thêm đề nghị gì. Hắn trở về điện chính của Quốc vương. Một cái gì đó đang thay đổi trong con người to béo ấy. Chắc chắn...
__________________________________________________ ___________
Trời lạnh lẽo cùng những cơn gió mùa đông thổi bay những chiếc lá khô cuối cùng. Một mùa đông đến mang theo bông tuyết trắng nhẹ nhàng rơi. Tuyết năm nay dường như lạnh hơn, và cũng lặng lẽ hơn. Tuyết trắng phủ kín những mái nhà, phủ lên những con đường vắng vẻ. Tuyết rơi mà không có tiếng động. Cơn gió thổi văng đi những hạt tuyết trắng. Tuyết phủ lên những giọt máu. Tuyết làm lạnh những thân xác bất động mang quân phục triều đình Clow. Thương binh không có thuốc cứu chữa.... Sự chết chóc phủ dài vương quốc Clow xinh đẹp.
Dưới những lớp tro tàn, khu phố quý tộc sầm uất năm xưa giờ chỉ còn lại trong kí ức. Không còn những khu vườn xanh ngập lá. Không còn những tiếng bước chân đi lại. Những ánh mắt ló ra khỏi tường nhà cũng không có, dù chỉ là những ánh mắt khinh khỉnh của những kẻ giàu có. Những hố rác không còn ruồi bọ bâu, chỉ còn lại những lớp bụi đen thẫm của tro tàn. Một xứ sở thay đổi, một cuộc đời thay đổi. Duy chỉ có khu nghĩa trang nằm phía sau khu rác thải không thay đổi. Vẫn âm u, vẫn đầy tiếng đập cánh của loài quạ đen. Mùi tử khí vẫn bốc lên cao ngút trời. Mùi máu tanh tưởi kéo theo những tiếng ồn ã của một loại máy bảo vệ kì lạ. Không giống như khu phố quý tộc đã nằm im dưới ánh lửa cháy, khu nghĩa trang vẫn nằm im, vẫn u ám, vẫn đáng sợ.
Tiếng ồn ào của chiếc máy bảo vệ chợt tắt đi, trả lại cho nghĩa trang sự yên tĩnh đến u ám. Những cánh chim đen giật mình ngừng lại, rồi lại vút lên cao, dáo dác nhìn xuống một cách đề phòng. Mùi máu tanh khiến chúng chao liệng. Những cơn gió ngược chiều làm cánh chim đảo quanh. Chim quạ đen, loài chim tử thần. Những con chim đã chứng kiến biết bao cái chết ghê rợn nhất xảy ra trong nghĩa trang. Những con chim đã đứng nhìn thân xác người phụ nữ ấy nằm yên trong chiếc máy đồ sộ mà lạnh lẽo.
Bà Li đưa mắt nhìn theo những cánh chim. Sau khi bấm nút và nhận mật khẩu, chiếc máy ngừng lại, mở một lối đi cho bà bước vào trong. Người phụ nữ nằm im, đôi mắt nhắm chặt. Đã mười năm trôi qua. Mười năm, một khoảng thời gian tưởng chừng như rất dài, vậy mà thực chất lại rất ngắn. Xác người phụ nữ ấy vẫn nằm đây, nhìn máu đổ, nhìn mây trôi, nhìn ngắm thế gian với đôi mắt nhắm nghiền. Một loại máy bảo vệ ngăn cản tất cả mọi người bước vào trong, đồng thời cũng ngăn cản sự phân hủy xác người. Hơi lạnh tỏa ra, bốc khói bên trong lòng chiếc máy. Thân xác người phụ nữ vẫn còn nguyên vẹn, chưa có một sự biến đổi nào. Mái tóc vẫn dài, vẫn mềm mại, vẫn mượt mà. Làn da vẫn trắng, thuần khiết như trước, dù giờ đây, nó đã trở nên lạnh giá. Bà Li im lặng ngắm nhìn giấc ngủ của người phụ nữ. Hiragirawa đã làm rất nhiều chuyện, đã trở thành tù binh của bà chỉ vì người phụ nữ này. Một người phụ nữ quan trọng, một chìa khóa để mở ra tất cả những sự kiện, những xác chết từ 10 năm trước. Và cũng là một cột mốc đánh dấu sự đổi thay.
Nụ cười khẽ nở trên môi, Bà Li khẽ đưa bàn tay, vuốt nhẹ lên làn da trắng của người đang nằm. Lạnh quá, nhưng cũng bình yên quá! Tại sao lại ngủ yên lành đến thế, trong khi chuyện thế gian đang biến đổi từng ngày? Tại sao lại nằm yên nơi đây? Tại sao vậy? Những câu hỏi mãi mãi không bao giờ có câu trả lời. Người phụ nữ ấy đã nằm đây 10 năm, và bà cũng đã sống thêm 10 năm. Chúng ta đã sai hay đúng?
Phập!
Nhát dao đâm xuyên ngực người phụ nữ. Không có máu chảy ra, cũng không có bất kì sự biến đổi nào. Đã chết mà, phải không? Dù thật yên bình, nhưng cũng đã chết rồi. Lớp da lạnh và băng giá bao quanh người phụ nữ ấy như tan ra dưới nhát dao của bà Li. Khuôn mặt ấy vẫn tĩnh lặng như sự tĩnh lặng ngàn năm của không gian, và sự biến đổi không bao giờ ngừng của thời gian. Người phụ nữ ấy.... Trong một thoáng, dường như bà Li cảm thấy nụ cười dịu dàng, đầy an ủi nở trên đôi môi người phụ nữ.
“Cứ ngủ đi! Lời hứa của chúng ta.... đã sắp đến hồi kết....”
Bà Li dưa mắt nhìn lên trên. Không có mùi máu mới xuất hiện, vì vậy đám chim quạ đen trên kia vẫn chao liệng, vẫn yên vị trên trời cao. Có lẽ chúng không biết, lại một người nữa biến mất mãi mãi. Và khu nghĩa trang này, nơi cư ngụ của chúng cũng sẽ phải chìm trong lửa đỏ.
Hạnh phúc chỉ là một thứ huyền ảo, vô định...
Vậy mà tại sao, để có được thứ hão huyền ấy, có người có thể làm những chuyện đáng kính nhất, và cả những chuyện đáng khinh nhất?
Hạnh phúc.... Rốt cuộc là gì?
Chỉ có gió xoa nhẹ trên khuôn mặt đậm màu thời gian và sự khắc khổ của bà. Những khoảng kí ức xưa chợt ùa về, thật vui mà cũng lại thật buồn. Thứ mà người ta gọi là “Hạnh phúc”, mong manh, dễ vỡ. Bà chẳng thể nắm chắc lấy nó nữa, bởi nó đã rời xa bà mãi mãi. Giờ đây, bà cũng đã không thể tạo ra nó. Bà chỉ có thể làm những gì bà cho là cần làm. Hạnh phúc? Thứ ấy thật xa vời....
Lửa bùng lên, che lấp quá khứ, che lấp hiện tại, che lấp tương lai. Lửa như vươn dài lưỡi, liếm lên tất cả những gì nó thấy, đốt cháy và che giấu những gì người ta muốn nó che dấu. Chim quạ rú vang trên bầu trời. Chỉ một lát nữa thôi, khu nghĩa trang đáng sợ này, nghĩa trang hoàng gia, sẽ chỉ còn lại một đống tro tàn. Bước chân bà Li chậm rãi trên đống tro đen đã nguội lạnh của khu phố quý tộc. Vậy là.... Những thứ xưa cũ đã không còn nữa.
“Mẹ đã xong việc rồi à?”
Bà Li khẽ gật đầu. Người con trai đứng dựa bên bức tường đổ nát, chờ đợi bên con ngựa dậm chân khó chịu. Khuôn mặt anh có vẻ gì đó xanh xao trong hơi lạnh mùa đông. Anh hơi hạ xe ngựa, đợi chờ bà bước lên. Bà Li dừng lại, nhìn thật sâu vào đôi mắt màu hổ phách trong veo, mà cũng buồn vô hạn. Đó là đôi mắt của con trai bà sao? Lạnh lẽo, và vô hồn.... Nhưng điều duy nhất còn sót lại, chính là nét trong trẻo trong màu mắt ấy. Trong như chính tâm hồn của nó. Đôi môi bà Li hơi nhếch lên. Tương lai sẽ ra sao? Trắng như những bông tuyết, hay đen như những hạt tro dưới chân?
“Syaoran....”
Bà chợt lên tiếng. Syaoran ngừng lại, để con ngựa đứng lên, hơi nhíu mày. Anh im lặng, lắng nghe. Trong tình hình hiện nay, không yên tâm để mẹ ra ngoài một mình, nên bất chấp vết thương vẫn chưa lành hẳn, Syaoran vẫn cố gắng đánh xe cho bà. Mùi khét bốc lên phía cuối con đường. Có lẽ, ngọn lửa đang thiêu rụi nghĩa trang hoàng gia, một nơi anh chưa từng vào, một nơi anh cũng không muốn tới.
“Con đã từng nói sẽ tuân theo mọi lời thề của mình, đúng không?”
Syaoran mỉm cười. Anh tin vào những lời thề hoàng hôn, giống như một kẻ giữ lời hứa đến điên cuồng. 10 năm trước, khi bắt gặp mẹ đang khóc trong phòng, anh đã thề sẽ bảo vệ mẹ, và sẽ thực hiện mọi lời thề của mình đối với mẹ. Và anh đã thật sự làm như vậy, cho tới bây giờ. Anh khẽ gật đầu.
“Vậy.....” – bà Li chậm rãi nói, kiên quyết và lạnh lùng – “Syaoran, con cũng từng thề sẽ tiêu diệt Kinomoto, đúng không?”
Cười...
Trong cái ngày mùa thu 5 năm trước, cái ngày định mệnh đã để anh gặp Sakura và Tomoyo, anh đã thề với mẹ: Thề sẽ tiêu diệt Kinomoto. Và anh vẫn luôn giữ lời thề ấy trong tim, chưa bao giờ thay đổi. Anh thề sẽ không để mẹ phải chết trong bứt rứt, chết khi mối thù chưa được trả, chết mà không yên vị. Anh đã từng suýt chút nữa phản bội lại lời thề của mình, vì Sakura. Nhưng nhìn dáng mẹ cô độc trong những hàng cây xanh, nhìn vẻ khắc khổ của bà, những lời thề chợt trở lại trói buộc anh. Eriol vẫn thường nói Syaoran là một kẻ ngu ngốc, trung thành với những lời thề của mình một cách điên rồ. Vậy nhưng, giờ đây, Eriol đâu còn có thể nói ra điều ấy được nữa. Và Syaoran vẫn trung thành với những lời thề ấy, không một chút nghi ngờ. Bởi vì.... đó là những điều chính anh đã nói ra, giống như anh chấp nhận số phận cho dù nghiệt ngã đến đâu.
“Đừng lo, thưa mẹ” – Syaoran mỉm cười đỡ bà Li lên xe ngựa – “Dù chuyện gì xảy ra, con cũng sẽ để mẹ chứng kiến sự biến mất của Kinomoto”
Bà Li hơi ngừng lại trên bậc xe, nhìn Syaoran dò hỏi. Anh chỉ cười....
“Cho dù là.... Sakura Kinomoto?”
Vẫn cười, và gương mặt không thay đổi. Nụ cười lạnh lẽo, vô hồn, giống như đôi mắt sâu thăm thẳm trong màu tuyết trắng đang rơi lặng lẽ.
“Cho dù là bất cứ ai!”
Nụ cười nở trên môi bà Li, nhưng sao buồn bã. Bà hơi đưa mắt lại phía khu nghĩa trang, trước khi bước lên xe ngựa. Có lẽ ngọn lửa đã sắp tắt hẳn, và mọi thứ cũng đã biến mất. Chim quạ cũng đã rời đi nơi khác. Ngọn lửa thiêu hủy tất cả, nhấn chìm tất cả. Chúng ta đã đúng hay sai? Nhưng dù chúng ta đúng hay sai, tôi vẫn sẽ thực hiện lời hữa ấy....
Đừng lo.... và hãy ngủ yên với những giấc mơ đẹp....
Khi mùa đông lặng lẽ tới, cũng là lúc tuyết phủ trắng tất cả những mái nhà, những con đường. Đi trên những lớp tuyết dày, tạo cho người ta cảm giác nhẹ bỗng, lâng lâng và dịu dàng. Một cảm giác yên ả, thanh bình. Tuyết dày, che lấp tất cả những khu đường phố, che lấp đi máu và tội lỗi. Tuyết giống như một khoảng không gian khác, khoảng không gian lặng lẽ, nhưng yên bình và thanh thản.
Thành phía Bắc, quân lính đi lại tấp nập, dàn trận và bố trí thành trận địa. Quân phục Kinomoto không bị lầm lần trong bất kì một loại quân phục nào khác. Cờ màu Hồng – xanh tung bay trong làn gió mùa đông lạnh giá. Thành Bắc không được bố trí bảo vệ cẩn mật như ba thành bảo vệ khác, mà hiên ngang, vang dội trong gió mưa. Người dân trong thành thu gom lương thực, đem đến dinh thự của quân đội. Đối với họ, quân Kinomoto giống như một vị cứu tinh, đã giúp họ thoát khỏi cuộc sống khổ sở mà những quan binh, quý tộc thành Bắc gây ra. Chưa bao giờ, thành bảo vệ phía Bắc ồn ào như hôm nay. Người dân vui mừng, nhảy múa. Trẻ con cất vang tiếng hát ngây thơ của chúng. Đối với tất cả dân chúng trong thành, chuỗi ngày đau khổ họ chịu đứng, đến nay đã kết thúc.
Sakura nhìn Nakuru và dì Sonomi đang tập luyện cho quân đội. Cho dù mới đánh thắng và chiếm được một thành bảo vệ kinh thành, nhưng quân Kinomoto vẫn không lơ là việc tập luyện. Tiếng binh khí vẫn vang lên cả ngày, lẫn đêm. Giờ đây, khi đã lảm chủ thành Bắc, Sakura quyết định biến nơi đây thành căn cứ của quân đội. Sau khi phân tích tình hình, cô nhận thấy, ở thành Bắc có những điểm lợi thế hơn hẳn so với “Đồi ma”. Hệ thống phòng thủ của thành Bắc vốn đã có sẵn, quân đội Kinomoto chỉ cần bổ sung thêm vào những chỗ thiếu vắng. Hơn nữa, ngay lúc đầu, Yukito và Sakura quyết định tấn công thành Bắc, vì nếu lấy điểm mốc là thành Bắc, việc di chuyển quân đội tấn công ba thành còn lại cũng đơn giản hơn. Tuy nhiên, sau khi tấn công bất ngờ và chiếm được thành Bắc, đã hai tháng nay quân Kinomoto án binh bất động. Hàng ngày, quân đội vẫn tập luyện cùng Sonomi và Nakuru, Naoko kiểm tra, bố trí lại hàng ngũ quân đội phòng thủ, đề phòng sự tấn công của triều đình.
Yukito đặt đống giấy tờ trên tay xuống. Anh thống kê lại tất cả lương thực còn dự trữ trong thành, một phần còn lại của quân đội Kinomoto và những lương thực mới do người dân trong thành cung cấp. Ngoài ra, anh tổng kết lại sự thiệt hại của quân đội Kinomoto trong trận chiến vừa qua. Sự thiệt hại là không nhiều. Có khoảng 100 người chết, hơn 200 người bị thương. Vũ khí gần như vẫn còn nguyên vẹn. Đây là một sự thành công lớn. Tuy nhiên, Yukito chợt thở dài.
“Dù chúng ta thiệt hại không nhiều, nhưng 10 ngàn quân, giờ đã mất 300 người, nếu tính cả những người bị thương không thể chiến đấu được.” – Yukito trả lời câu hỏi của Sakura – “Lực lượng quân đội rất quan trọng. Nếu chênh lệch quá lớn về số lượng, sẽ dẫn đến thua trận. Hiện giờ, chúng ta không thể tấn công vào ba thành còn lại ở phía Tây, Nam, Đông, lại càng không thể tấn công thẳng vào kinh thành từ thành Bắc”
“Do chênh lệch lực lượng à?” – Sakura hỏi
“Ừ. Theo điều tra sơ bộ, ba thành bảo vệ còn lại có khoảng hơn 2 vạn quân, chưa kể số quân lính được bổ sung thêm từ kinh thành. Còn hiện tại, trong kinh thành Tomoeda có khoảng 5 vạn, quân đội đã được huấn luyện đến mức thiện chiến. Nếu so về lực lượng quân đội, chúng ta nắm chắc thất bại”
Sakura trầm ngâm suy nghĩ. Suốt hai tháng nay không có hành động gì, chắc chắn Yukito đang chờ đợi. Có thể là thời cơ, mà cũng có thể là một cái gì khác.
“Khi tấn công thành Bắc này, quân ta cũng chỉ có 10 ngàn, còn quân lính trong thành có 2 vạn. Tại sao không sử dụng cách tấn công cũ vào ba thành còn lại?”
“Không được đâu, Sakura! Chúng ta tấn công thành Bắc một cách bất ngờ, khiến quân triều đình và quân bảo vệ trong thành không kịp trở tay. Triều đình không kịp gởi quân tri viện đến cứu nguy cho thành, đến khi quân tiếp viện đến thì thành đã gần như thuộc về chúng ta. Còn bây giờ.... Sau khi thành Bắc thất thủ, chắc chắn triều đình Clow đã tăng cường phòng thủ ở ba thành còn lại và cả kinh thành. Nếu tấn công bất ngờ như đã làm với thành Bắc, chỉ thiệt hại cho quân ta thôi”
Sakura hơi ngả người ra sau ghế. Tất cả những điều Yukito nói, cô đều đã nghĩ đến, nhưng không nghĩ sẽ nguy hiểm đến thế. 10 ngàn quân, chỉ bằng một nửa so với số quân trong thành. Hiện nay, quân Kinomoto đóng trong thành Bắc vẫn rất an toàn. Triều đình bận rộn lo chuẩn bị phòng thủ, do đề phòng và vẫn không nắm được tình hình quân đội Kinomoto nên không dám tấn công vào thành Bắc. Nhưng đây chỉ là tạm thời. Đã hai tháng trôi qua, mọi sự chuẩn bị của triều đình có lẽ cũng đã gần hoàn tất. Nếu không nhanh tấn công vào kinh thành và ba thành bảo vệ còn lại, triều đình có lẽ sẽ tấn công trước. Và nguy hiểm hơn, nếu triều đình nhận ra quân đội Kinomoto chỉ có chưa đến 10 ngàn quân, thì mọi sự chuẩn bị lâu nay sẽ trở nên vô ích. Tuy nhiên, Sakura và Yukito đều không thấy quá lo lắng.
Ngày hôm đó, hai bức thư được chuyển đi. Những tiếng vó ngựa của người đưa thư vang lên trong đêm tối, tung bụi mù trên con đường đầy biến loạn....
Cũng trong ngày hôm đó, ba đội quân rời khỏi kinh thành theo ba cổng khác nhau. Một đội quân đi theo cổng phía Tây, tiến thẳng đến thành phía Tây. Một đội đến thành Đông bằng cổng Đông, do Rika Sasaki dẫn đầu. Đội cuối cùng rầm rộ bước qua cổng chính của kinh thành, vào thành phía Nam chậm hơn so với hai đội quân còn lại. Hiragirawa ra lệnh cho đoàn quân một cách dứt khoát.
Một trận chiến mới sắp bắt đầu.....
__________________________________________________ ___________
Mùa đông lạnh lẽo trải dài trên lãnh thổ của Clow, cũng đến lúc phải ra đi. Nhưng dù vậy, Tuyết vẫn càng lúc càng dày. Thời tiết lạnh giá khiến người ta không muốn ra ngoài. Nhưng những người dân thành Bắc vẫn ngày ngày làm việc, cất cao tiếng hát, cung cấp lương thực cho quân Kinomoto đóng tại thành. Những thợ rèn vũ khí trong thành hàng ngày đổ mồ hôi bên những đống lửa cháy bùng lên. Quân đội vẫn tập luyện không ngừng nghỉ. Thành phía Bắc vẫn sôi động, tấp nập chuẩn bị cho một cuộc tấn công khác. Theo Naoko nhận xét, trận địa phòng thủ đã rất an toàn. Cho dù quân triều đình tấn công, cũng không thể chiếm lại thành Bắc. Sakura truyền lệnh cho toàn quân chú ý, không được lơ là cảnh giác trong bất cứ trường hợp nào.
Những cánh chim vụt bay báo hiệu tin tức mới. Mùa xuân đến, âm thầm, lặng lẽ, không báo hiệu, không tiếng bước chân. Không ai nhận ra mùa xuân đã tới. Chỉ có những cánh chim khẽ chao liệng trên bầu trời, rồi lại vụt bay xa. Dù xuân tới, nhưng thời tiết vẫn chưa kịp ấm lên. Thời gian lại trôi qua, vội vã và nóng ruột. Tất cả mọi sự chuẩn bị đã hoàn thành, chỉ còn chờ đợi để tấn công vào ba thành còn lại. Lần này, Yukito và Sakura quyết định tấn công cả ba thành cùng một lúc, cô lập để các thành không trợ giúp nhau được. Trong tình hình hiện nay, khi triều đình đã đề phòng, đây là cách tốt nhất.
Thành Bắc ồn ào và náo nhiệt. Những người dân đứng ở đường, chờ đợi một điều gì đó sẽ xảy ra. Cổng thành vẫn đóng kín, vẫn không thay đổi hoặc giảm đi một người lính canh nào. Trận địa phòng thủ vẫn giữ nguyên. Sakura, Yukito và dì Sonomi đứng trên thành, nhìn xuống chờ đợi. Không lâu sau, tất cả chợt nhận ra một đội quân đang đi đến gần. Đội quân ấy đi ngang nhiên ngay trên đường phố Clow, không cần che dấu. Người dân trầm trồ thán phục những bộ quân phục mới và được may theo kiểu kì lạ. Lá cờ Lamia tung bay trong cơn gió mới của một mùa xuân đang tới. Cổng thành mở ra sau khi đã kiểm tra, thu hồi vũ khí. Người dẫn đầu đội quân khẽ cười, nhìn quanh bằng đôi mắt tò mò thích thú, trước khi dừng lại trước những người hiện đang là chủ thành.
“Rất vui được gặp lại ngài, Quốc vương!”
Sakura mỉm cười đưa tay ra với người con trai. Yamazaki cười, vẫn bằng nụ cười không bao giờ thay đổi ấy, bắt tay Sakura.
“Tôi không ngờ ngài lại đích thân đem quân sang giúp đỡ chúng tôi!”
“Đừng nói thế, tiểu thư Kinomoto!” – Yamazaki cười – “Tiểu thư đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, đương nhiên tôi phải đi giúp tiểu thư rồi”
Yamazaki nhanh chóng làm quen với những người trong quân đội Kinomoto: Yukito Tsukishiro, Sonomi Daidouji, Nakuru và Naoko. Sau một bữa tiệc nho nhỏ, quân Kinomoto và Lamia cùng nhau luyện tập. Quốc vương Yamazaki Takashi đưa ra một vài phương pháp huấn luyện cấp tốc đối với quân đội. Tiếng binh khí, tiếng hò vang.... Không khí luyện tập căng thẳng và vội vã khiến thành phía Bắc như ồn ào hơn. Nhận được sự giúp đỡ của quân đội Lamia – đội quân được đánh giá là thiện chiến nhất – Kinomoto như hổ thêm cánh, hăng say hơn, và tin tưởng hơn. Niềm tin vào một thắng lợi mới hiện lên trên khuôn mặt bê bết mồ hôi. Người dân nở nụ cười. Tiếng rèn vũ khí lại vang lên trong các xưởng rèn. Những xe chở lương thực ngày ngày đưa vào dinh thự của quý tộc trước kia, cung cấp cho quân đội Kinomoto.
Sakura bước chậm rãi, lắng nghe tiếng hô của quân đội đang luyện tập. Không khí luyện tập nóng bỏng và vội vã, chuẩn bị cho một cuộc tấn công lớn. Hiện nay, tính thêm 5 vạn quân Lamia do Yamazaki đưa tới, quân Kinomoto đã lên tới gần 6 vạn. Với số quân này, việc tấn công đồng thời cả ba thành bảo vệ phía Tây, Nam và Đông khá đơn giản. Tuy nhiên, Yukito cho rằng, vẫn cần chờ đợi thêm. Chỉ vài ngày nữa....
“Chiharu rất lo cho tiểu thư, tiểu thư Kinomoto” – Yamazaki rời mắt khỏi quân đội, bước những bước nhỏ bên cạnh Sakura. Cười.... – “Cô ấy muốn tôi sang đây, ngoài việc giúp đỡ tiểu thư ra, còn là xem tiểu thư có ổn không”
Sakura mỉm cười. Đôi mắt Yamazaki thoáng ánh nhìn lo lắng. Có lẽ anh cũng nhận ra, nụ cười ấy đã biến đổi khá nhiều trong suốt một năm qua. Buồn hơn và cũng đau đớn hơn. Mạnh mẽ hơn nhưng cũng bất hạnh hơn. Yamazaki vẫn cười.
Đây là lựa chọn của cậu sao, Syaoran?
“Hoàng hậu khỏe không?”
“Rất khỏe” – Yamazaki bật cười, vui vẻ - “Cô ấy đủ sức để lôi tôi đi khắp cung điện đấy”
Sakura hơi nghiêng đầu nhìn nụ cười của Yamazaki. Nụ cười ấy không còn đau đớn, mà tràn ngập hạnh phúc. Cô khẽ mỉm cười. Có lẽ cũng chẳng cần phải hỏi thêm. Chuyện của hoàng hậu và quốc vương trẻ tuổi Lamia đã kết thúc tốt đẹp! Mong rằng, họ sẽ hạnh phúc....
“Rất cảm ơn cô, tiểu thư Kinomoto!” – Quốc vương chợt nói, đôi mắt nhìn sâu vào màu xanh lục bảo đượm buồn. Cười.... cả hai.... – “Nếu không nhờ tiểu thư, có lẽ Chiharu sẽ mãi mãi sống trong sự căm ghét của chính bản thân. Cảm ơn cô.... Cảm ơn vì đã giúp cô ấy....”
Từng lời của Quốc vương Yamazaki đều chứa sự chân thành thật sự. Sakura mỉm cười, thật lòng chúc cho hạnh phúc của hai người.
“Ngài yêu Hoàng hậu không, Quốc vương?”
Yamazaki bật cười thành tiếng, lắc đầu:
“Bí mật mà bật mí thì đâu còn là bí mật”
Sakura nhìn theo bóng Quốc vương khuất đi sau những hàng người mặc quân phục đang luyện tập. Bí mật mà bật mí thì đâu còn là bí mật! Syaoran đã từng nói điều ấy với Sakura, và bây giờ cũng vậy. Cô khẽ cười, nhưng sao buồn bã. Những bông tuyết lặng lẽ rơi, đậu xuống mái tóc nâu, rồi lại chậm rãi bay xuống đất. Tuyết rơi trên khóe mắt cô gái, tan chảy khiến đôi mắt xanh nhòa đi. Có lẽ bởi vậy, hình ảnh Yamazaki và quân đội như biến mất khỏi mắt cô.
Cầu chúc cho họ hạnh phúc, Quốc Vương và Hoàng hậu....
__________________________________________________ ___________
Cũng trong ngày hôm đó, cổng thành Bắc lại một lần nữa mở toang. Một đội quân khoảng hơn 5 vạn binh lính dũng mãnh bước vào thành sau khi đã được kiểm tra kĩ lưỡng và bỏ lại toàn bộ vũ khí. Cờ Tatan không giống như cờ của các vương quốc khác. Lá cờ màu đen, giống như dấu hiệu tử thần đối với phe đối địch, nhưng đồng thời lại là vị cứu tinh đối với phe đồng minh. Quân Tatan không mạnh về chiến lược giống quân Lamia, cũng không có thế mạnh về vũ khí như Shimon. Nhưng quân Tatan có lực lượng quân đội đông vào bậc nhất. Tatan là quốc gia có diện tích rộng nhất trong vòng tròn bốn nước Clow – Tatan – Lamia – Shimon, số dân đông và số người tham gia quân đội vì thế cũng không ít. Với lực lượng quân đội đông mạnh, Tatan là một đồng minh thích hợp nhất cho quân Kinomoto trong tình trạng thiếu thốn quân đội như lúc này.
Đón đoàn quân Tatan chỉ có Sakura và Sonomi Daidouji. Yukito, Nakuru, và Naoko đều bận rộn với việc luyện tập của quân đội, bàn bạc về kĩ thuật chiến đấu với quốc vương Lamia. Theo dự tính của Sakura và Yukito, hai ngày nữa, vào đúng ngày đầu tiên của năm mới, sẽ đồng loạt tấn công vào cả ba thành bảo vệ phía Đông, Tây, Nam. Chính vì thế, tất cả mọi người đều ráo riết chuẩn bị. Sau khi nhận được tin báo sự “đến thăm” của quân Tatan, chỉ có Sakura và dì Sonomi có thể ra nghênh đón.
Sakura im lặng nhìn sang phía dì Sonomi. Dì chỉ đứng nhìn, chờ đợi đoàn quân đến gần. Đi đầu là một người đàn ông đã cao tuổi, bộ râu chỉ còn lại những đốm đen. Mái tóc được chải gọn gàng, nhưng không che dấu được khuôn mặt già nua. Tuy vậy, trong những bước đi của ông vẫn còn nguyên sự oai dũng của một vị tướng giàu kinh nghiệm trận mạc. Cách ông chỉ đạo quân đội thành hàng ngũ vẫn còn dứt khoát và chỉn chu. Sakura đứng im, chờ đợi.
Người đàn ông bước lại gần hai người, im lặng. Ông quan sát Sakura bằng đôi mắt của một người bề trên, hơi nhíu lại, nhưng cũng bừng lên trong đó, một cái gì giống như sự xót xa. Trong một thoáng, ông quay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt của dì Sonomi. Ánh mắt dì lạnh lùng, vô cảm, không chút xót xa, không mừng rỡ cũng chẳng phải buồn bã. Dì nhìn ông một cách lãnh đạm, giống như sự thờ ơ đối với một người không quen biết, giống như trách nhiệm đối với một người mình cần đón tiếp. Khoảng im lặng kéo dài, rồi như chìm xuống. Dì Sonomi đưa tay ra, mỉm cười – nụ cười xã giao của một nhà thương buôn:
“Xin chào, ngài tể tướng Amamiya! Rất vui mừng được đón tiếp ngài tại đất nước của chúng tôi!”
Đau lòng!
Có lẽ đã có một thoáng chua xót hiện lên trên khuôn mặt của vị tướng già. Và cũng một thoáng đau đớn trong đôi mắt xanh lục bảo bên cạnh. Đau, khi một đứa con không nhận cha. Đau, khi một người cha phải cười đáp trả bằng sự khách sáo của một kẻ không quen:
“Cám ơn! Chẳng hay.....” – Amamiya nhìn sang phía Sakura – “...đây là cô Kinomoto, ‘minh chủ’ của ‘Tứ đại hộ pháp’?”
“Vâng!” - Sakura mỉm cười đáp lại. – “Chào mừng sự ghé thăm của ngài. Rất cảm ơn Ngày, tể tướng Amamiya, vì đã đồng ý giúp đỡ chúng tôi”
Trong mùa đông năm ấy, khi những bông tuyết lặng lẽ rải xuống nền đường, những mái nhà và những mái tóc, một gia đình đã đoàn tụ. Đoàn tụ, không phải trong nước mắt mừng vui, nụ cười hạnh phúc, mà trong những đôi mắt lạnh lẽo, những nụ cười vô cảm hờ hững, và sự đau lòng.
Tuyết vẫn lặng lẽ rơi. Tuyết cầu chúc cho hạnh phúc... Nhưng tuyết đã không biết, đau khổ đang lặng lẽ bước qua sự yên bình của tuyết....
Kinh thành náo loạn...
Dân di tản đi nơi khác ngày càng nhiều. Đa số dân chúng đều không thể chịu đựng được chế độ cai trị khắc nghiệt và những chính sách gia nhập quân đội càng ngày càng quá đáng của triều đình. Tuy nhiên, hiện nay, không khí dường như nóng bỏng hơn, sôi sục hơn. Những nhóm người tụ tập thành từng đám trên đường phố vắng vẻ. Quân lính đi lại tấp nập, vẻ mặt đầy lo lắng. Không ai còn tâm trạng để nghĩ cách bóc lột dân lành. Cũng chẳng ai đi truy quét gia tộc Kinomoto ngay tại kinh thành. Cờ cấm vệ quân tung bay trên từng vách tường, từng cánh cổng canh giữ.... Chưa bao giờ, cấm vệ quân được huy động nhiều như vậy. Tất cả những ai có khả năng chiến đấu dường như đều ra chiến trường, đều diễu hành trên đường tuần tra... Những khuôn mặt lo lắng... Những bước đi vội vã.... Những xe vũ khí liên tục được chở đi. Quân đội được huấn luyện nghiêm khắc hơn, bất kể trời nắng, trời mưa, nóng hay lạnh. Ai ai cũng vội vã. Người dân cười cợt, nhổ vào mặt những tên lính khi chúng đi lướt qua, giống như ngày trước chúng đã làm với họ. Họ thì thầm vào tai nhau những câu chuyện có thật bên ngoài kinh thành. Trẻ con lấp ló, chỉ trỏ những xe chở đầy người chết và người bị thương, trên mình vẫn còn khoác bộ quân phục triều đình. Tiếng rên rỉ vang lên. Mùi máu lại bốc lên ngùn ngụt. Không khí Tomoeda vẫn đẫm mùi máu. Nhưng lần này, lẫn trong tiếng chim quạ bay, tiếng kêu la đau đớn của những người bị thương, là tiếng cười của dân chúng.
Tin tức chợt bay về như làn khói nhẹ...
Thành bảo vệ phía Bắc thất thủ!
Chẳng ai bảo ai, tất cả người dân kinh thành Tomoeda như nhảy lên reo mừng. Mới chưa tới một tháng, kể từ ngày quân đội Kinomoto bắn tên lửa, bất ngờ tấn công thành phía Bắc, tuyên chiến với triều đình. Đến bây giờ, thành Bắc đã thật sự trở về tay quân Kinomoto. Người dân Tomoeda vẫn giữ thái độ trung lập đối với cả hai phe, nhưng vẫn nhảy vui mừng khi nghe tin Kinomoto thắng trận. Nhờ sự nổi dậy của Kinomoto, triều đình đã không còn tìm cách tàn sát dân chúng như trước. Nỗi lo sợ bao trùm quân lính và cung điện. Sự vui mừng hân hoan trong lòng mỗi người dân Tomoeda.
Từ khi thành Bắc bị mất, kinh thành Tomoeda rơi vào tình trạng hỗn loạn. Triều đình lo lắng. Vốn luôn tin tưởng vào sự bảo vệ của bốn tòa thành nằm ở bốn phía ngoài kinh thành, giờ đây, khi mất đi một thành thuộc vị trí trọng yếu ấy, bà Li cảm thấy rối loạn và mất phương hướng. Bà cho điều động thêm quân đội tới ba thành còn lại, sẵn sàng chiến đấu nếu Kinomoto tấn công. Tuy nhiên, mọi suy nghĩ của bà đều bị gián đoạn. Trong thời gian gần đây, dường như Hiragirawa đang có ý định muốn chống đối lại bà. Mọi hành động của lão đều lén lút, giống như một kẻ phản bội đáng khinh bỉ. Vừa phải lo đối phó với sự tấn công ngày càng dữ dội của quân Kinomoto, lại phải đối phó với tai mắt thăm dò phản bội của Hiragirawa, bà Li không thể tập trung hoàn toàn vào một chuyện gì. Đúng vào thời điểm quan trọng này thì Syaoran lại trở về với vết thương “thừa sống thiếu chết”. Rika cũng rơi vào tình trạng tê liệt vì nỗi kinh hoàng cô gặp phải tại đảo Hongo. Dù đã bình phục khá nhiều, nhưng cả hai đứa con của bà vẫn chưa thể giúp đỡ bà trong trận chiến. Vì vậy, một mình bà Li phải tự mình thực hiện tất cả.
Khói lửa chiến tranh bốc lên mù mịt. Hàng ngày, những xe ngựa chở thương binh vẫn diễu hành thành đoàn trên đường phố kinh thành. Lương thực, thuốc men trở nên khan hiếm hơn bao giờ. Nhiều trại thương binh buộc phải bỏ không, để mặc cho những người lính chết đi trong tiếng rên rỉ đau đớn. Chim quạ lại vỗ cánh trên bầu trời cao. Những tiếng kêu của loài chim báo hiệu cái chết vang lên khắp kinh thành, gây nên những cái giật mình khe khẽ trong màn đêm. Những giấc ngủ không yên lành. Những đôi mắt lo lắng... Tiếng vó ngựa của người báo tin vang lên.
Quân Kinomoto đã dàn quân tại thành Bắc.
Một phần quân đội thành Bắc bị bắt giữ và chém giết. Những kẻ có thể trốn thoát đều đã nhập quân với ba thành còn lại.
Xen lẫn trong màu đỏ của máu và những tin tức bất lợi bay về, kinh thành Tomoeda càng lúc càng bất ổn. Người dân như đoán biết sự suy vong của triều đình, nổi dậy liên tục. Những cuộc tấn công vào các tòa nhà quý tộc, và dinh thự của quan lại.... gây cho triều đình nhiều khó khăn. Dù cuối cùng, tất cả những người dân tham gia nổi loạn đều bị giết một cách tàn ác, nhưng vẫn không thể dập tắt toàn bộ. Các kho lương thực bị phá. Cướp bóc xảy ra liên miên ngay trên đường phố kinh thành. Khuôn mặt người dân kinh thành Tomoeda có nhiều biến đổi. Từ vẻ u ám, khổ sở, nụ cười đã thoảng qua trên những khuôn mặt khắc khổ. Trẻ con cất lên những bài vè ca ngợi quân đội Kinomoto và nỗi căm hận triều đình. Những tiếng thì thầm... Những nhóm người tụ tập lại để bàn tán, nói chuyện... Dường như một không khí khác đang lan tỏa cả kinh thành. Dù không ai nói ra, nhưng ở một góc nào đó, người dân Tomoeda đã nghiêng sang phe Kinomoto. Và vì nhiều lí do, niềm hi vọng tưởng chừng đã vụt tắt lại bừng sáng trong mỗi người dân kinh thành một thời phồn hoa.
Trong tình hình rối ren của kinh thành và nội bộ triều đình, dường như cuộc chiến do Kinomoto khởi xướng đang lan rộng trên quy mô toàn quốc. Khắp các thành trì, làng mạc, trải dài suốt vương quốc Clow, những cuộc nổi dậy vẫn bùng nổ. Quan lại, quý tộc gửi thư về triều đình yêu cầu giúp đỡ. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, đã có tới ơn 100 cuộc nổi loạn xảy ra. Họ phá kho lương thực, kho vũ khí, xông vào tận trong dinh thự của quý tộc. Các quý tộc gào thét quân đội, tàn sát không nương tay với dân chúng. Máu nhuộm đỏ trời Clow. Không được huấn luyện và mang tính tự phát cao, các cuộc khởi nghĩa của nhân dân đều thất bại. Nhưng những người dân Clow không chịu chùn bước, vẫn tiếp tục xông lên. Ngay sau khi tin tức từ kinh thành lan rộng, thành Bắc bảo vệ kinh thành đã trở thành doanh trại của quân Kinomoto, những cuộc nổi loạn càng tăng thêm cả về số lượng và số người tham gia. Mọi tầng lớp dân chúng đều diễu hành trên đường. Xông vào dinh thực quý tộc, cướp ngục, phá nhà quan, đánh chiếm kho lương thực và vũ khí... Các hành động của “Đám dân đen ngu ngốc” làm quý tộc và quan lại ở các thành ngoài như muốn phát điên. Triu đình không gửi quân tri viện, mà gửi đến mệnh lệnh “giết không tha” nếu để đám dan ấy nổi loạn. Lại máu... Lại tiếng khóc than... Và tiếng cánh chim quạ bay...
Những cuộc nổi dậy của dân chúng dù thất bại, nhưng đã gieo vào chính quyền Clow nhiều lo sợ và kinh hoàng. Dẹp yên cuộc này cuộc khác lại nổ ra. Những cuộc bạo đọng liên miên không có cách nào ngăn cản. Cả vương quốc Clow rơi vào tình trạng hỗn loạn chưa từng có. Quân đội được trang bị vũ khí đầy đủ, chạy trên những con phố vắng lặng. Những gian nhà không bóng người. Những cuộc tấn công trong đêm khuya... Các cuộc khởi nghĩa như làn sóng dập dềnh, không bao giờ ngừng xô bờ. Và rồi.... lại đập bờ bằng máu của những người dũng cảm. Nhưng tiếng vang và dư âm của làn sóng ấy không bao giờ tắt, không bao giờ bị quên lãng. Máu của người chết lại làm trỗi dậy những trận chiến mới. Ồn ào, rồi lại tĩnh lặng. Và lại đau....
Máu đỏ thẫm bầu trời Clow. Một mùa đông lặng lẽ qua đi với tuyết trắng và những bông hoa đông rung rinh trong máu đỏ. Chẳng ai hay, thời gian dang lặng lẽ trôi. Chỉ có tiếng binh khí vang lên. Chỉ có tiếng thét gào tấn công và những tiếng bướ chân lặng lẽ di chuyển. Những cuộc đột kích bất ngờ vào đêm.... Những tiếng thầm thì qua bờ môi đẫm máu... VÀ tiếng tử thần rú vang trong màu máu đỏ.. Vương quốc Clow tràn ngập máu, vang lên tiếng khóc thương nhưng vẫn hằn lên đôi mắt quyết tâm. Biến đau thương thành hành đọng, biến những cái chết thành mục tiêu chiến đấu, biến những giọt nước mắt thành máu.....
Vó ngựa tung bụi kinh thành Clow.... Người dân lại háo hức chờ đợi một tin tức mới từ bên ngoài.
Bà Li tức giận hét đuổi người báo tin, đồng thời ném những lá thư xuống mặt bàn. Trong tình trạng rối loạn ngay tại kinh thành hiện nay, vậy mà dân chúng ở thành ngoài lại nổi loạn. “Đám quan lại cai quản các thành ấy chỉ toàn một đám ăn hại!”. Chỉ một đám dân đên ngu ngốc ấy cũng không quản lí nổi, để chúng làm loạn. Bà Li giận dữ ngồi xuống ghế, nhìn đống thư xin tiếp viện nằm dài trên bàn. Lúc này, thành bảo vệ phía Bắc đã thất thủ, kinh thành đang gặp nguy hiểm, quân lính bảo vệ kinh thành không đủ thì chẳng lấy đâu ra quân tri viện cho các thành ngoài chri để dẹp yên đám dân đen ngu ngốc ấy. Bà Li lại tiếp tục đi qua đi lại. Dù đã đưa thêm quân đến các thành bảo vệ còn lại, nhưng bà vẫn chưa thật sự yên tâm. Bà nóng lòng đập mạnh xuống mặt bàn, làm đống thư rơi xuống. Những lá thư xin cấp lương thực và vũ khí! Tìnht rạng khan hiếm lương thực đang trở nên cấp bách. Người dân như không muốn sản xuất, trồng trọt. Họ lao đầu vào những cuộc chiến, những cuộc nổi loạn. “Một lũ ngu ngốc” Bà Li tiức giận nghĩ. Cái đói lan tràn khắp nước chẳng làm “Đám dân ngu ngốc” ấy ngừng lại. Lệnh của triều đình không làm họ bắt tay vào sản xuất. Giờ đây, để nuôi quân đội và chính bản thân, triều đình chỉ có thể dựa vào các kho lương thực dự trữ. Nhưng các kho lương thực đang bị đánh phá bởi chính “đám dân ngu ngốc” ấy. Bà Li lại phải cắt cử thêm quân lính canh giữ kho lương thực, đúng vào thời điểm thiếu quân đội hiện nay. Vẫn đề vũ khí càng làm bà Li đau đầu. Số vũ khí ở Shimon mà bà bỏ tiền mua giờ đang ở trong tay Kinomoto. Sự thiệt hại về người và của do trận tấn côngbất ngờ vào thành Bắc vãn chưa được thống kê. Tình trạng hỗn loạn hiện tại đã không thể kiểm soát.
“Phu nhân, bà muốn gặp tôi à?”
Tiếng nói chợt vang lên phía sau làm bà Li thoáng giật mình. Thân hình to lớn của Hiragirawa đã ngồi yên vị trên ghế từ lúc nào. Bộ mặt xệ xuống của hắn nở nụ cười vẻ hiểu biết. Hắn vẫn luôn di chuyển không có chút tiếng động nào, xuất hiện và biến mất khi người ta chưa kịp nhận ra. Đây là một kẻ cần phải đề phòng! Dù suốt từ vụ thảm sát ở cung điện 10 năm trước, Hiragirawa đã thay đổi khá nhiều. Hắn không còn cầm kiếm, cũng không còn can hệ đến các chuyện liên quan đến chính trị, quân sự, nhưng hắn vẫn là một đối thủ đáng gờm mà đến chính “Tứ đại hộ pháp”, hoặc quốc vương Kinomoto năm xưa cũng không muốn giao đấu. “Nhưng dù sao”, bà Li thở dài, “hiện nay, hắn chỉ là một tên nhát chết”. Tuy nhiên, bà chợt giật mình. Tuy Hiragirawa đã thay đổi khá nhiều, nhưng khi hắn muốn, hắn có thể trở lại chính con người hắn ngày xưa. Giống như lúc này, Hiragirawa đang ngồi trên ghế bằng khuôn mặt bình thản, tạo cho bà Li một cảm giác lo sợ. Trong khoảng thời gian qua, vì mải đi truy tìm quân đội Kinomoto, bà Li đã không để ý đề phòng, đến khi nhận ra, bà đã thấy hắn có những dấu hiệu làm phản. Hiragirawa luôn không có mặt trong cung điện vào những thời điểm nhất định. Hắn biến mất trước mọi con mắt theo dõi mà bà phái đi. Hắn có lẽ đã gặp một chuyện gì đó, hoặc gặp một ai đó. Hắn vẫn chưa ra tay với bà, chắc chắn vì “thứ quan trọng nhất” của hắn mà bà đang giữ. Đối với tên này cần đặc biệt đề phòng.
“Hiragirawa, ta muốn ngươi ra trận. Hãy dẫn quân đến thành phía Nam, trấn giữ thành và tiêu diệt Kinomoto!”
Giọng Bà Li dứt khoát ra lệnh, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thân hình đồ sộ của Quốc vương đương nhiệm Clow. Hắn gõ gõ ngón tay trên thành ghế, chỉ “à” lên khe khẽ. Bà Li nói tiếp, giọng đe dọa:
“Đừng hi vọng có thể chống đối lại ta. Đừng quên, ‘Thứ quan trọng nhất’ của ngươi vẫn ở trong tay ta!”
Hiragirawa im lặng như một sự thờ ơ đáng ngạc nhiên. Cho dù vì lí do gì, hiện nay hắn vẫn đang là Quốc vương và nắm giữ toàn bộ quân đội. Cho đến bây giờ, bà Li vẫn để Hiragirawa làm Quốc vương, dù chỉ là trên danh nghĩa. Bà không có ý định sẽ trở thành Quốc vương. Đó chỉ là một thứ quyền ảo ảnh. Trên thực tế, bà cần quyền lực thật sự, chứ không cần một cái danh hão. Bà muốn ở đằng sau, kiểm soát mọi công việc. Điều đó sẽ giúp bà nắm bắt mọi thứ dễ dàng hơn. Hiragirawa cũng không có thêm đề nghị gì. Hắn trở về điện chính của Quốc vương. Một cái gì đó đang thay đổi trong con người to béo ấy. Chắc chắn...
__________________________________________________ ___________
Trời lạnh lẽo cùng những cơn gió mùa đông thổi bay những chiếc lá khô cuối cùng. Một mùa đông đến mang theo bông tuyết trắng nhẹ nhàng rơi. Tuyết năm nay dường như lạnh hơn, và cũng lặng lẽ hơn. Tuyết trắng phủ kín những mái nhà, phủ lên những con đường vắng vẻ. Tuyết rơi mà không có tiếng động. Cơn gió thổi văng đi những hạt tuyết trắng. Tuyết phủ lên những giọt máu. Tuyết làm lạnh những thân xác bất động mang quân phục triều đình Clow. Thương binh không có thuốc cứu chữa.... Sự chết chóc phủ dài vương quốc Clow xinh đẹp.
Dưới những lớp tro tàn, khu phố quý tộc sầm uất năm xưa giờ chỉ còn lại trong kí ức. Không còn những khu vườn xanh ngập lá. Không còn những tiếng bước chân đi lại. Những ánh mắt ló ra khỏi tường nhà cũng không có, dù chỉ là những ánh mắt khinh khỉnh của những kẻ giàu có. Những hố rác không còn ruồi bọ bâu, chỉ còn lại những lớp bụi đen thẫm của tro tàn. Một xứ sở thay đổi, một cuộc đời thay đổi. Duy chỉ có khu nghĩa trang nằm phía sau khu rác thải không thay đổi. Vẫn âm u, vẫn đầy tiếng đập cánh của loài quạ đen. Mùi tử khí vẫn bốc lên cao ngút trời. Mùi máu tanh tưởi kéo theo những tiếng ồn ã của một loại máy bảo vệ kì lạ. Không giống như khu phố quý tộc đã nằm im dưới ánh lửa cháy, khu nghĩa trang vẫn nằm im, vẫn u ám, vẫn đáng sợ.
Tiếng ồn ào của chiếc máy bảo vệ chợt tắt đi, trả lại cho nghĩa trang sự yên tĩnh đến u ám. Những cánh chim đen giật mình ngừng lại, rồi lại vút lên cao, dáo dác nhìn xuống một cách đề phòng. Mùi máu tanh khiến chúng chao liệng. Những cơn gió ngược chiều làm cánh chim đảo quanh. Chim quạ đen, loài chim tử thần. Những con chim đã chứng kiến biết bao cái chết ghê rợn nhất xảy ra trong nghĩa trang. Những con chim đã đứng nhìn thân xác người phụ nữ ấy nằm yên trong chiếc máy đồ sộ mà lạnh lẽo.
Bà Li đưa mắt nhìn theo những cánh chim. Sau khi bấm nút và nhận mật khẩu, chiếc máy ngừng lại, mở một lối đi cho bà bước vào trong. Người phụ nữ nằm im, đôi mắt nhắm chặt. Đã mười năm trôi qua. Mười năm, một khoảng thời gian tưởng chừng như rất dài, vậy mà thực chất lại rất ngắn. Xác người phụ nữ ấy vẫn nằm đây, nhìn máu đổ, nhìn mây trôi, nhìn ngắm thế gian với đôi mắt nhắm nghiền. Một loại máy bảo vệ ngăn cản tất cả mọi người bước vào trong, đồng thời cũng ngăn cản sự phân hủy xác người. Hơi lạnh tỏa ra, bốc khói bên trong lòng chiếc máy. Thân xác người phụ nữ vẫn còn nguyên vẹn, chưa có một sự biến đổi nào. Mái tóc vẫn dài, vẫn mềm mại, vẫn mượt mà. Làn da vẫn trắng, thuần khiết như trước, dù giờ đây, nó đã trở nên lạnh giá. Bà Li im lặng ngắm nhìn giấc ngủ của người phụ nữ. Hiragirawa đã làm rất nhiều chuyện, đã trở thành tù binh của bà chỉ vì người phụ nữ này. Một người phụ nữ quan trọng, một chìa khóa để mở ra tất cả những sự kiện, những xác chết từ 10 năm trước. Và cũng là một cột mốc đánh dấu sự đổi thay.
Nụ cười khẽ nở trên môi, Bà Li khẽ đưa bàn tay, vuốt nhẹ lên làn da trắng của người đang nằm. Lạnh quá, nhưng cũng bình yên quá! Tại sao lại ngủ yên lành đến thế, trong khi chuyện thế gian đang biến đổi từng ngày? Tại sao lại nằm yên nơi đây? Tại sao vậy? Những câu hỏi mãi mãi không bao giờ có câu trả lời. Người phụ nữ ấy đã nằm đây 10 năm, và bà cũng đã sống thêm 10 năm. Chúng ta đã sai hay đúng?
Phập!
Nhát dao đâm xuyên ngực người phụ nữ. Không có máu chảy ra, cũng không có bất kì sự biến đổi nào. Đã chết mà, phải không? Dù thật yên bình, nhưng cũng đã chết rồi. Lớp da lạnh và băng giá bao quanh người phụ nữ ấy như tan ra dưới nhát dao của bà Li. Khuôn mặt ấy vẫn tĩnh lặng như sự tĩnh lặng ngàn năm của không gian, và sự biến đổi không bao giờ ngừng của thời gian. Người phụ nữ ấy.... Trong một thoáng, dường như bà Li cảm thấy nụ cười dịu dàng, đầy an ủi nở trên đôi môi người phụ nữ.
“Cứ ngủ đi! Lời hứa của chúng ta.... đã sắp đến hồi kết....”
Bà Li dưa mắt nhìn lên trên. Không có mùi máu mới xuất hiện, vì vậy đám chim quạ đen trên kia vẫn chao liệng, vẫn yên vị trên trời cao. Có lẽ chúng không biết, lại một người nữa biến mất mãi mãi. Và khu nghĩa trang này, nơi cư ngụ của chúng cũng sẽ phải chìm trong lửa đỏ.
Hạnh phúc chỉ là một thứ huyền ảo, vô định...
Vậy mà tại sao, để có được thứ hão huyền ấy, có người có thể làm những chuyện đáng kính nhất, và cả những chuyện đáng khinh nhất?
Hạnh phúc.... Rốt cuộc là gì?
Chỉ có gió xoa nhẹ trên khuôn mặt đậm màu thời gian và sự khắc khổ của bà. Những khoảng kí ức xưa chợt ùa về, thật vui mà cũng lại thật buồn. Thứ mà người ta gọi là “Hạnh phúc”, mong manh, dễ vỡ. Bà chẳng thể nắm chắc lấy nó nữa, bởi nó đã rời xa bà mãi mãi. Giờ đây, bà cũng đã không thể tạo ra nó. Bà chỉ có thể làm những gì bà cho là cần làm. Hạnh phúc? Thứ ấy thật xa vời....
Lửa bùng lên, che lấp quá khứ, che lấp hiện tại, che lấp tương lai. Lửa như vươn dài lưỡi, liếm lên tất cả những gì nó thấy, đốt cháy và che giấu những gì người ta muốn nó che dấu. Chim quạ rú vang trên bầu trời. Chỉ một lát nữa thôi, khu nghĩa trang đáng sợ này, nghĩa trang hoàng gia, sẽ chỉ còn lại một đống tro tàn. Bước chân bà Li chậm rãi trên đống tro đen đã nguội lạnh của khu phố quý tộc. Vậy là.... Những thứ xưa cũ đã không còn nữa.
“Mẹ đã xong việc rồi à?”
Bà Li khẽ gật đầu. Người con trai đứng dựa bên bức tường đổ nát, chờ đợi bên con ngựa dậm chân khó chịu. Khuôn mặt anh có vẻ gì đó xanh xao trong hơi lạnh mùa đông. Anh hơi hạ xe ngựa, đợi chờ bà bước lên. Bà Li dừng lại, nhìn thật sâu vào đôi mắt màu hổ phách trong veo, mà cũng buồn vô hạn. Đó là đôi mắt của con trai bà sao? Lạnh lẽo, và vô hồn.... Nhưng điều duy nhất còn sót lại, chính là nét trong trẻo trong màu mắt ấy. Trong như chính tâm hồn của nó. Đôi môi bà Li hơi nhếch lên. Tương lai sẽ ra sao? Trắng như những bông tuyết, hay đen như những hạt tro dưới chân?
“Syaoran....”
Bà chợt lên tiếng. Syaoran ngừng lại, để con ngựa đứng lên, hơi nhíu mày. Anh im lặng, lắng nghe. Trong tình hình hiện nay, không yên tâm để mẹ ra ngoài một mình, nên bất chấp vết thương vẫn chưa lành hẳn, Syaoran vẫn cố gắng đánh xe cho bà. Mùi khét bốc lên phía cuối con đường. Có lẽ, ngọn lửa đang thiêu rụi nghĩa trang hoàng gia, một nơi anh chưa từng vào, một nơi anh cũng không muốn tới.
“Con đã từng nói sẽ tuân theo mọi lời thề của mình, đúng không?”
Syaoran mỉm cười. Anh tin vào những lời thề hoàng hôn, giống như một kẻ giữ lời hứa đến điên cuồng. 10 năm trước, khi bắt gặp mẹ đang khóc trong phòng, anh đã thề sẽ bảo vệ mẹ, và sẽ thực hiện mọi lời thề của mình đối với mẹ. Và anh đã thật sự làm như vậy, cho tới bây giờ. Anh khẽ gật đầu.
“Vậy.....” – bà Li chậm rãi nói, kiên quyết và lạnh lùng – “Syaoran, con cũng từng thề sẽ tiêu diệt Kinomoto, đúng không?”
Cười...
Trong cái ngày mùa thu 5 năm trước, cái ngày định mệnh đã để anh gặp Sakura và Tomoyo, anh đã thề với mẹ: Thề sẽ tiêu diệt Kinomoto. Và anh vẫn luôn giữ lời thề ấy trong tim, chưa bao giờ thay đổi. Anh thề sẽ không để mẹ phải chết trong bứt rứt, chết khi mối thù chưa được trả, chết mà không yên vị. Anh đã từng suýt chút nữa phản bội lại lời thề của mình, vì Sakura. Nhưng nhìn dáng mẹ cô độc trong những hàng cây xanh, nhìn vẻ khắc khổ của bà, những lời thề chợt trở lại trói buộc anh. Eriol vẫn thường nói Syaoran là một kẻ ngu ngốc, trung thành với những lời thề của mình một cách điên rồ. Vậy nhưng, giờ đây, Eriol đâu còn có thể nói ra điều ấy được nữa. Và Syaoran vẫn trung thành với những lời thề ấy, không một chút nghi ngờ. Bởi vì.... đó là những điều chính anh đã nói ra, giống như anh chấp nhận số phận cho dù nghiệt ngã đến đâu.
“Đừng lo, thưa mẹ” – Syaoran mỉm cười đỡ bà Li lên xe ngựa – “Dù chuyện gì xảy ra, con cũng sẽ để mẹ chứng kiến sự biến mất của Kinomoto”
Bà Li hơi ngừng lại trên bậc xe, nhìn Syaoran dò hỏi. Anh chỉ cười....
“Cho dù là.... Sakura Kinomoto?”
Vẫn cười, và gương mặt không thay đổi. Nụ cười lạnh lẽo, vô hồn, giống như đôi mắt sâu thăm thẳm trong màu tuyết trắng đang rơi lặng lẽ.
“Cho dù là bất cứ ai!”
Nụ cười nở trên môi bà Li, nhưng sao buồn bã. Bà hơi đưa mắt lại phía khu nghĩa trang, trước khi bước lên xe ngựa. Có lẽ ngọn lửa đã sắp tắt hẳn, và mọi thứ cũng đã biến mất. Chim quạ cũng đã rời đi nơi khác. Ngọn lửa thiêu hủy tất cả, nhấn chìm tất cả. Chúng ta đã đúng hay sai? Nhưng dù chúng ta đúng hay sai, tôi vẫn sẽ thực hiện lời hữa ấy....
Đừng lo.... và hãy ngủ yên với những giấc mơ đẹp....
Khi mùa đông lặng lẽ tới, cũng là lúc tuyết phủ trắng tất cả những mái nhà, những con đường. Đi trên những lớp tuyết dày, tạo cho người ta cảm giác nhẹ bỗng, lâng lâng và dịu dàng. Một cảm giác yên ả, thanh bình. Tuyết dày, che lấp tất cả những khu đường phố, che lấp đi máu và tội lỗi. Tuyết giống như một khoảng không gian khác, khoảng không gian lặng lẽ, nhưng yên bình và thanh thản.
Thành phía Bắc, quân lính đi lại tấp nập, dàn trận và bố trí thành trận địa. Quân phục Kinomoto không bị lầm lần trong bất kì một loại quân phục nào khác. Cờ màu Hồng – xanh tung bay trong làn gió mùa đông lạnh giá. Thành Bắc không được bố trí bảo vệ cẩn mật như ba thành bảo vệ khác, mà hiên ngang, vang dội trong gió mưa. Người dân trong thành thu gom lương thực, đem đến dinh thự của quân đội. Đối với họ, quân Kinomoto giống như một vị cứu tinh, đã giúp họ thoát khỏi cuộc sống khổ sở mà những quan binh, quý tộc thành Bắc gây ra. Chưa bao giờ, thành bảo vệ phía Bắc ồn ào như hôm nay. Người dân vui mừng, nhảy múa. Trẻ con cất vang tiếng hát ngây thơ của chúng. Đối với tất cả dân chúng trong thành, chuỗi ngày đau khổ họ chịu đứng, đến nay đã kết thúc.
Sakura nhìn Nakuru và dì Sonomi đang tập luyện cho quân đội. Cho dù mới đánh thắng và chiếm được một thành bảo vệ kinh thành, nhưng quân Kinomoto vẫn không lơ là việc tập luyện. Tiếng binh khí vẫn vang lên cả ngày, lẫn đêm. Giờ đây, khi đã lảm chủ thành Bắc, Sakura quyết định biến nơi đây thành căn cứ của quân đội. Sau khi phân tích tình hình, cô nhận thấy, ở thành Bắc có những điểm lợi thế hơn hẳn so với “Đồi ma”. Hệ thống phòng thủ của thành Bắc vốn đã có sẵn, quân đội Kinomoto chỉ cần bổ sung thêm vào những chỗ thiếu vắng. Hơn nữa, ngay lúc đầu, Yukito và Sakura quyết định tấn công thành Bắc, vì nếu lấy điểm mốc là thành Bắc, việc di chuyển quân đội tấn công ba thành còn lại cũng đơn giản hơn. Tuy nhiên, sau khi tấn công bất ngờ và chiếm được thành Bắc, đã hai tháng nay quân Kinomoto án binh bất động. Hàng ngày, quân đội vẫn tập luyện cùng Sonomi và Nakuru, Naoko kiểm tra, bố trí lại hàng ngũ quân đội phòng thủ, đề phòng sự tấn công của triều đình.
Yukito đặt đống giấy tờ trên tay xuống. Anh thống kê lại tất cả lương thực còn dự trữ trong thành, một phần còn lại của quân đội Kinomoto và những lương thực mới do người dân trong thành cung cấp. Ngoài ra, anh tổng kết lại sự thiệt hại của quân đội Kinomoto trong trận chiến vừa qua. Sự thiệt hại là không nhiều. Có khoảng 100 người chết, hơn 200 người bị thương. Vũ khí gần như vẫn còn nguyên vẹn. Đây là một sự thành công lớn. Tuy nhiên, Yukito chợt thở dài.
“Dù chúng ta thiệt hại không nhiều, nhưng 10 ngàn quân, giờ đã mất 300 người, nếu tính cả những người bị thương không thể chiến đấu được.” – Yukito trả lời câu hỏi của Sakura – “Lực lượng quân đội rất quan trọng. Nếu chênh lệch quá lớn về số lượng, sẽ dẫn đến thua trận. Hiện giờ, chúng ta không thể tấn công vào ba thành còn lại ở phía Tây, Nam, Đông, lại càng không thể tấn công thẳng vào kinh thành từ thành Bắc”
“Do chênh lệch lực lượng à?” – Sakura hỏi
“Ừ. Theo điều tra sơ bộ, ba thành bảo vệ còn lại có khoảng hơn 2 vạn quân, chưa kể số quân lính được bổ sung thêm từ kinh thành. Còn hiện tại, trong kinh thành Tomoeda có khoảng 5 vạn, quân đội đã được huấn luyện đến mức thiện chiến. Nếu so về lực lượng quân đội, chúng ta nắm chắc thất bại”
Sakura trầm ngâm suy nghĩ. Suốt hai tháng nay không có hành động gì, chắc chắn Yukito đang chờ đợi. Có thể là thời cơ, mà cũng có thể là một cái gì khác.
“Khi tấn công thành Bắc này, quân ta cũng chỉ có 10 ngàn, còn quân lính trong thành có 2 vạn. Tại sao không sử dụng cách tấn công cũ vào ba thành còn lại?”
“Không được đâu, Sakura! Chúng ta tấn công thành Bắc một cách bất ngờ, khiến quân triều đình và quân bảo vệ trong thành không kịp trở tay. Triều đình không kịp gởi quân tri viện đến cứu nguy cho thành, đến khi quân tiếp viện đến thì thành đã gần như thuộc về chúng ta. Còn bây giờ.... Sau khi thành Bắc thất thủ, chắc chắn triều đình Clow đã tăng cường phòng thủ ở ba thành còn lại và cả kinh thành. Nếu tấn công bất ngờ như đã làm với thành Bắc, chỉ thiệt hại cho quân ta thôi”
Sakura hơi ngả người ra sau ghế. Tất cả những điều Yukito nói, cô đều đã nghĩ đến, nhưng không nghĩ sẽ nguy hiểm đến thế. 10 ngàn quân, chỉ bằng một nửa so với số quân trong thành. Hiện nay, quân Kinomoto đóng trong thành Bắc vẫn rất an toàn. Triều đình bận rộn lo chuẩn bị phòng thủ, do đề phòng và vẫn không nắm được tình hình quân đội Kinomoto nên không dám tấn công vào thành Bắc. Nhưng đây chỉ là tạm thời. Đã hai tháng trôi qua, mọi sự chuẩn bị của triều đình có lẽ cũng đã gần hoàn tất. Nếu không nhanh tấn công vào kinh thành và ba thành bảo vệ còn lại, triều đình có lẽ sẽ tấn công trước. Và nguy hiểm hơn, nếu triều đình nhận ra quân đội Kinomoto chỉ có chưa đến 10 ngàn quân, thì mọi sự chuẩn bị lâu nay sẽ trở nên vô ích. Tuy nhiên, Sakura và Yukito đều không thấy quá lo lắng.
Ngày hôm đó, hai bức thư được chuyển đi. Những tiếng vó ngựa của người đưa thư vang lên trong đêm tối, tung bụi mù trên con đường đầy biến loạn....
Cũng trong ngày hôm đó, ba đội quân rời khỏi kinh thành theo ba cổng khác nhau. Một đội quân đi theo cổng phía Tây, tiến thẳng đến thành phía Tây. Một đội đến thành Đông bằng cổng Đông, do Rika Sasaki dẫn đầu. Đội cuối cùng rầm rộ bước qua cổng chính của kinh thành, vào thành phía Nam chậm hơn so với hai đội quân còn lại. Hiragirawa ra lệnh cho đoàn quân một cách dứt khoát.
Một trận chiến mới sắp bắt đầu.....
__________________________________________________ ___________
Mùa đông lạnh lẽo trải dài trên lãnh thổ của Clow, cũng đến lúc phải ra đi. Nhưng dù vậy, Tuyết vẫn càng lúc càng dày. Thời tiết lạnh giá khiến người ta không muốn ra ngoài. Nhưng những người dân thành Bắc vẫn ngày ngày làm việc, cất cao tiếng hát, cung cấp lương thực cho quân Kinomoto đóng tại thành. Những thợ rèn vũ khí trong thành hàng ngày đổ mồ hôi bên những đống lửa cháy bùng lên. Quân đội vẫn tập luyện không ngừng nghỉ. Thành phía Bắc vẫn sôi động, tấp nập chuẩn bị cho một cuộc tấn công khác. Theo Naoko nhận xét, trận địa phòng thủ đã rất an toàn. Cho dù quân triều đình tấn công, cũng không thể chiếm lại thành Bắc. Sakura truyền lệnh cho toàn quân chú ý, không được lơ là cảnh giác trong bất cứ trường hợp nào.
Những cánh chim vụt bay báo hiệu tin tức mới. Mùa xuân đến, âm thầm, lặng lẽ, không báo hiệu, không tiếng bước chân. Không ai nhận ra mùa xuân đã tới. Chỉ có những cánh chim khẽ chao liệng trên bầu trời, rồi lại vụt bay xa. Dù xuân tới, nhưng thời tiết vẫn chưa kịp ấm lên. Thời gian lại trôi qua, vội vã và nóng ruột. Tất cả mọi sự chuẩn bị đã hoàn thành, chỉ còn chờ đợi để tấn công vào ba thành còn lại. Lần này, Yukito và Sakura quyết định tấn công cả ba thành cùng một lúc, cô lập để các thành không trợ giúp nhau được. Trong tình hình hiện nay, khi triều đình đã đề phòng, đây là cách tốt nhất.
Thành Bắc ồn ào và náo nhiệt. Những người dân đứng ở đường, chờ đợi một điều gì đó sẽ xảy ra. Cổng thành vẫn đóng kín, vẫn không thay đổi hoặc giảm đi một người lính canh nào. Trận địa phòng thủ vẫn giữ nguyên. Sakura, Yukito và dì Sonomi đứng trên thành, nhìn xuống chờ đợi. Không lâu sau, tất cả chợt nhận ra một đội quân đang đi đến gần. Đội quân ấy đi ngang nhiên ngay trên đường phố Clow, không cần che dấu. Người dân trầm trồ thán phục những bộ quân phục mới và được may theo kiểu kì lạ. Lá cờ Lamia tung bay trong cơn gió mới của một mùa xuân đang tới. Cổng thành mở ra sau khi đã kiểm tra, thu hồi vũ khí. Người dẫn đầu đội quân khẽ cười, nhìn quanh bằng đôi mắt tò mò thích thú, trước khi dừng lại trước những người hiện đang là chủ thành.
“Rất vui được gặp lại ngài, Quốc vương!”
Sakura mỉm cười đưa tay ra với người con trai. Yamazaki cười, vẫn bằng nụ cười không bao giờ thay đổi ấy, bắt tay Sakura.
“Tôi không ngờ ngài lại đích thân đem quân sang giúp đỡ chúng tôi!”
“Đừng nói thế, tiểu thư Kinomoto!” – Yamazaki cười – “Tiểu thư đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, đương nhiên tôi phải đi giúp tiểu thư rồi”
Yamazaki nhanh chóng làm quen với những người trong quân đội Kinomoto: Yukito Tsukishiro, Sonomi Daidouji, Nakuru và Naoko. Sau một bữa tiệc nho nhỏ, quân Kinomoto và Lamia cùng nhau luyện tập. Quốc vương Yamazaki Takashi đưa ra một vài phương pháp huấn luyện cấp tốc đối với quân đội. Tiếng binh khí, tiếng hò vang.... Không khí luyện tập căng thẳng và vội vã khiến thành phía Bắc như ồn ào hơn. Nhận được sự giúp đỡ của quân đội Lamia – đội quân được đánh giá là thiện chiến nhất – Kinomoto như hổ thêm cánh, hăng say hơn, và tin tưởng hơn. Niềm tin vào một thắng lợi mới hiện lên trên khuôn mặt bê bết mồ hôi. Người dân nở nụ cười. Tiếng rèn vũ khí lại vang lên trong các xưởng rèn. Những xe chở lương thực ngày ngày đưa vào dinh thự của quý tộc trước kia, cung cấp cho quân đội Kinomoto.
Sakura bước chậm rãi, lắng nghe tiếng hô của quân đội đang luyện tập. Không khí luyện tập nóng bỏng và vội vã, chuẩn bị cho một cuộc tấn công lớn. Hiện nay, tính thêm 5 vạn quân Lamia do Yamazaki đưa tới, quân Kinomoto đã lên tới gần 6 vạn. Với số quân này, việc tấn công đồng thời cả ba thành bảo vệ phía Tây, Nam và Đông khá đơn giản. Tuy nhiên, Yukito cho rằng, vẫn cần chờ đợi thêm. Chỉ vài ngày nữa....
“Chiharu rất lo cho tiểu thư, tiểu thư Kinomoto” – Yamazaki rời mắt khỏi quân đội, bước những bước nhỏ bên cạnh Sakura. Cười.... – “Cô ấy muốn tôi sang đây, ngoài việc giúp đỡ tiểu thư ra, còn là xem tiểu thư có ổn không”
Sakura mỉm cười. Đôi mắt Yamazaki thoáng ánh nhìn lo lắng. Có lẽ anh cũng nhận ra, nụ cười ấy đã biến đổi khá nhiều trong suốt một năm qua. Buồn hơn và cũng đau đớn hơn. Mạnh mẽ hơn nhưng cũng bất hạnh hơn. Yamazaki vẫn cười.
Đây là lựa chọn của cậu sao, Syaoran?
“Hoàng hậu khỏe không?”
“Rất khỏe” – Yamazaki bật cười, vui vẻ - “Cô ấy đủ sức để lôi tôi đi khắp cung điện đấy”
Sakura hơi nghiêng đầu nhìn nụ cười của Yamazaki. Nụ cười ấy không còn đau đớn, mà tràn ngập hạnh phúc. Cô khẽ mỉm cười. Có lẽ cũng chẳng cần phải hỏi thêm. Chuyện của hoàng hậu và quốc vương trẻ tuổi Lamia đã kết thúc tốt đẹp! Mong rằng, họ sẽ hạnh phúc....
“Rất cảm ơn cô, tiểu thư Kinomoto!” – Quốc vương chợt nói, đôi mắt nhìn sâu vào màu xanh lục bảo đượm buồn. Cười.... cả hai.... – “Nếu không nhờ tiểu thư, có lẽ Chiharu sẽ mãi mãi sống trong sự căm ghét của chính bản thân. Cảm ơn cô.... Cảm ơn vì đã giúp cô ấy....”
Từng lời của Quốc vương Yamazaki đều chứa sự chân thành thật sự. Sakura mỉm cười, thật lòng chúc cho hạnh phúc của hai người.
“Ngài yêu Hoàng hậu không, Quốc vương?”
Yamazaki bật cười thành tiếng, lắc đầu:
“Bí mật mà bật mí thì đâu còn là bí mật”
Sakura nhìn theo bóng Quốc vương khuất đi sau những hàng người mặc quân phục đang luyện tập. Bí mật mà bật mí thì đâu còn là bí mật! Syaoran đã từng nói điều ấy với Sakura, và bây giờ cũng vậy. Cô khẽ cười, nhưng sao buồn bã. Những bông tuyết lặng lẽ rơi, đậu xuống mái tóc nâu, rồi lại chậm rãi bay xuống đất. Tuyết rơi trên khóe mắt cô gái, tan chảy khiến đôi mắt xanh nhòa đi. Có lẽ bởi vậy, hình ảnh Yamazaki và quân đội như biến mất khỏi mắt cô.
Cầu chúc cho họ hạnh phúc, Quốc Vương và Hoàng hậu....
__________________________________________________ ___________
Cũng trong ngày hôm đó, cổng thành Bắc lại một lần nữa mở toang. Một đội quân khoảng hơn 5 vạn binh lính dũng mãnh bước vào thành sau khi đã được kiểm tra kĩ lưỡng và bỏ lại toàn bộ vũ khí. Cờ Tatan không giống như cờ của các vương quốc khác. Lá cờ màu đen, giống như dấu hiệu tử thần đối với phe đối địch, nhưng đồng thời lại là vị cứu tinh đối với phe đồng minh. Quân Tatan không mạnh về chiến lược giống quân Lamia, cũng không có thế mạnh về vũ khí như Shimon. Nhưng quân Tatan có lực lượng quân đội đông vào bậc nhất. Tatan là quốc gia có diện tích rộng nhất trong vòng tròn bốn nước Clow – Tatan – Lamia – Shimon, số dân đông và số người tham gia quân đội vì thế cũng không ít. Với lực lượng quân đội đông mạnh, Tatan là một đồng minh thích hợp nhất cho quân Kinomoto trong tình trạng thiếu thốn quân đội như lúc này.
Đón đoàn quân Tatan chỉ có Sakura và Sonomi Daidouji. Yukito, Nakuru, và Naoko đều bận rộn với việc luyện tập của quân đội, bàn bạc về kĩ thuật chiến đấu với quốc vương Lamia. Theo dự tính của Sakura và Yukito, hai ngày nữa, vào đúng ngày đầu tiên của năm mới, sẽ đồng loạt tấn công vào cả ba thành bảo vệ phía Đông, Tây, Nam. Chính vì thế, tất cả mọi người đều ráo riết chuẩn bị. Sau khi nhận được tin báo sự “đến thăm” của quân Tatan, chỉ có Sakura và dì Sonomi có thể ra nghênh đón.
Sakura im lặng nhìn sang phía dì Sonomi. Dì chỉ đứng nhìn, chờ đợi đoàn quân đến gần. Đi đầu là một người đàn ông đã cao tuổi, bộ râu chỉ còn lại những đốm đen. Mái tóc được chải gọn gàng, nhưng không che dấu được khuôn mặt già nua. Tuy vậy, trong những bước đi của ông vẫn còn nguyên sự oai dũng của một vị tướng giàu kinh nghiệm trận mạc. Cách ông chỉ đạo quân đội thành hàng ngũ vẫn còn dứt khoát và chỉn chu. Sakura đứng im, chờ đợi.
Người đàn ông bước lại gần hai người, im lặng. Ông quan sát Sakura bằng đôi mắt của một người bề trên, hơi nhíu lại, nhưng cũng bừng lên trong đó, một cái gì giống như sự xót xa. Trong một thoáng, ông quay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt của dì Sonomi. Ánh mắt dì lạnh lùng, vô cảm, không chút xót xa, không mừng rỡ cũng chẳng phải buồn bã. Dì nhìn ông một cách lãnh đạm, giống như sự thờ ơ đối với một người không quen biết, giống như trách nhiệm đối với một người mình cần đón tiếp. Khoảng im lặng kéo dài, rồi như chìm xuống. Dì Sonomi đưa tay ra, mỉm cười – nụ cười xã giao của một nhà thương buôn:
“Xin chào, ngài tể tướng Amamiya! Rất vui mừng được đón tiếp ngài tại đất nước của chúng tôi!”
Đau lòng!
Có lẽ đã có một thoáng chua xót hiện lên trên khuôn mặt của vị tướng già. Và cũng một thoáng đau đớn trong đôi mắt xanh lục bảo bên cạnh. Đau, khi một đứa con không nhận cha. Đau, khi một người cha phải cười đáp trả bằng sự khách sáo của một kẻ không quen:
“Cám ơn! Chẳng hay.....” – Amamiya nhìn sang phía Sakura – “...đây là cô Kinomoto, ‘minh chủ’ của ‘Tứ đại hộ pháp’?”
“Vâng!” - Sakura mỉm cười đáp lại. – “Chào mừng sự ghé thăm của ngài. Rất cảm ơn Ngày, tể tướng Amamiya, vì đã đồng ý giúp đỡ chúng tôi”
Trong mùa đông năm ấy, khi những bông tuyết lặng lẽ rải xuống nền đường, những mái nhà và những mái tóc, một gia đình đã đoàn tụ. Đoàn tụ, không phải trong nước mắt mừng vui, nụ cười hạnh phúc, mà trong những đôi mắt lạnh lẽo, những nụ cười vô cảm hờ hững, và sự đau lòng.
Tuyết vẫn lặng lẽ rơi. Tuyết cầu chúc cho hạnh phúc... Nhưng tuyết đã không biết, đau khổ đang lặng lẽ bước qua sự yên bình của tuyết....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.