Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Chương 61: MÙA THU ĐỎ

Rinca_seta​

22/12/2015

Trong thời kì hỗn loạn hiện tại, kinh thành Tomoeda được đặt vào sự bảo vệ cẩn mật nhất. Tất cả những ai ra vào kinh thành đều phải có sự kiểm tra và cho phép của các quan lại gác cổng. Có ba cổng vào kinh thành là: Cổng chính, Cổng phía tây và cổng phía đông, ứng với ba ngôi điện của “Tam gia huyền thoại” năm xưa. Hiện nay, trước mỗi cổng được tăng cường thêm năm trạm gác, bổ sung quân lính và những cách kiểm tra khắc nghiệt nhất. Không một ai được đưa lương thực ra khỏi kinh thành. Muốn chuyển bất kì thứ gì vào Tomoeda đều phải có giấy phép của triều đình. Quân lính diễu hành ngày ngày trên đường phố, sẵn sàng bắt giết tất cả những ai chúng cho rằng khả nghi. Việc đột nhập vào kinh thành trở nên vô cùng khó khăn, trừ khi kẻ đột nhập là một người mạnh nhất trong số các “sát thủ huyền thoại” như “Thổ thần” của “Tứ đại hộ pháp”.

Phạch

Tiếng chim vỗ cánh trên bầu trời

Xì xầm...

Ồn ào....

Tiếng vo ve của ruồi bọ...

Mùi hôi thối....

Đã hơn 10 ngày nay, cả kinh thành nhốn nháo, ầm ĩ hơn. Do người dân ngoài Tomoeda không thể vào trong, nên sự kiện này diễn ra lần lượt ở 10 trạm kiểm soát. Chim quạ lượn vòng ở từng cổng. Mỗi ngày một địa điểm khác nhau... Mỗi ngày một u ám... Và hôm nay là ngày thứ mười.

Người dân tập trung đông đúc ở trạm kiểm soát thứ mười trên con đường dẫn vào kinh thành Tomoeda. Tất cả những người dân trong kinh thành đều đã từng chút, từng chút chứng kiến sự thê lương của cảnh tượng. Cho đến hôm nay, ngày cuối cùng, dường như tất cả chỉ còn có thể diễn tả bằng từ “Thảm cảnh”.

Khủng khiếp quá!

Đáng thương quá!

Nghe nói là ám sát Quốc vương!

Những tiếng rì rầm bàn tán, xôn xao trong đám đông người đứng xem. Toàn bộ những người dân ở khu vực bên ngoài, những người vẫn còn sống sau trận đói khủng khiếp vừa qua, còn có thể đứng vững sau những vết thương lằn trên cơ thể.... tất cả đều đến chứng kiến. Họ nói chuyện, họ xót thương, họ cảm phục. Họ gọi: Người anh hùng.

Một người anh hùng hi sinh, ám sát Quốc vương. Một người đứng lên làm cho dân một điều họ không dám làm. Để cuối cùng, kết quả là cái chết.

Xác chết đã để hơn 10 ngày, thối rữa, chảy nước. Mùi thối bốc lên nồng nặc. Những người phụ nữ che miệng, thốt lên khiếp sợ. Trẻ con vội vã nhắm mắt. Có những tiếng khóc nấc lên. Đàn ông không dám nhìn thẳng. Tử thi nằm im trên chiếc bàn sắt, toàn bộ ngón tay, ngón chân đều đã bị cắt trụi. Bàn tay, bàn chân bị đóng chặt vào bàn. Thân hình vạm vỡ, giờ đã rữa ra từng mảng. Những con bọ **c khoét ngay trong thân thể. Máu khô lại, bốc lên một mùi đáng sợ. Mùi tử khí thu hút những con quạ bay đến, đen kín bầu trời.

Trên cao, nơi đặt tòa ngự của quan kiểm soát, chiếc cột treo lơ lửng một chiếc đầu. Mái tóc lòa xòa, bết lên khuôn mặt đã không còn có thể nhận dạng. Đôi mắt trắng dã, mở to, như sự thách thức với trời đất. Một con chim quạ sà xuống, mổ nhè nhẹ. Tảng thịt rơi ra.... Tiếng khóc thét, tiếng la sợ hãi vang lên khắp những người dân đứng nhìn. Một vài người ngất xỉu. Một vài bỏ đi. Chiếc đầu vẫn lắc lư khi con chim quạ bay đi. Một thoáng hoảng sợ. Con chim quạ lượn vòng trước khi sà xuống thân xác đã bị mổ nát của người tử tù. Những tiếng xùy vang lên, nhưng không một ai dám đứng ra đuổi loài chim đen – sứ giả của tử thần. Những người phương xa lại tới, lại tạo thành đám đông đứng vây quanh. Lẩn mình giữa đám đông, chìm sâu vào dòng người giống như tất cả những người khác, thấp thoáng ba bóng áo choàng xám. Rất mờ ảo, rất trầm lặng, lặng đến không ai nhận ra: ba đôi mắt hằn lên căm hận.

Khẽ cười...

Thật nhẹ nhàng....

Đôi mắt màu hổ phách thản nhiên nhìn xuống dưới từ tòa ngự của quan kiểm soát. Nụ cười nở trên đôi môi người con trai mang mái tóc nâu và khuôn mặt hơi tái xanh vì những vết thương. Trời nắng to. Hơi nóng như thiêu cháy tất cả những gì nó gặp trên đường đi. Hơi nóng làm thân xác người chết tan chảy nhanh hơn. Mặt trời khiến khuôn mặt của kẻ đã chết nham nhở, khó nhận dạng. Những con quạ đen vẫn lượn vòng trên bầu trời, vẫn khiến cho mọi thứ biến mất nhanh hơn.

Trong đám đông kia, chắc chắn có người anh đang chờ đợi

Sakura, cô sẽ làm sao đây?

Chỉ có tiếng động ồn ào của những người dân đang tản ra. Chỉ còn lác đác một vài bóng người. Không một hành động quá khích, không một sự hận thù bùng lên. Tất cả vẫn yên lặng, tĩnh tại đến đáng sợ. Đáng sợ bởi chính sự bình thản của những đôi mắt uất hận. Đáng sợ bởi chiếc đầu đong đưa trong gió, giờ chỉ còn lại một nửa.

Cười....

“Sao đây, Syaoran?”

Syaoran hơi ngả người vào ghế. Bên cạnh anh, một người con trai khẽ cười nhìn xuống dưới. Vị quan canh trạm sợ hãi lùi vào tận sâu bên trong.

“Thất bại rồi. Tôi không nghĩ rằng Sakura và hai thành viên còn lại trong ‘Tứ đại hộ pháp’ lại không xông lên để đòi lại xác của ‘Thổ thần’. Bọn họ có thể bình thản nhìn xác hắn nát ra như thế.... Thật đáng khâm phục! Vậy anh nghĩ sao, Terada?”

Terada nhún vai:

“Tôi à? Đơn giản là Sakura đã trưởng thành hơn nhiều rồi”

Syaoran cười không nói. Ngoài kia, gió vẫn nhẹ nhàng thổi, làm chiếc đầu treo lơ lửng khẽ lắc lư. Thân xác bốc mùi, vẳng theo gió, bay đi khắp nơi. Những bóng người cuối cùng cũng rời đi, chỉ còn thân thể ấy nằm lẻ loi, lẻ loi trong bóng chiều cô độc, lẻ loi trong tiếng đập cánh của chim quạ. Con chim đen chao liệng, rồi đáp xuống dưới. Ròi bọ chui ra từ thân thể đã thối nát, bay vòng vèo một quãng ngắn. Ráng chiều đỏ rực một khoảng trời xanh. Ẩn sâu đâu đó, một nỗi đau không thể nói ra.

“Về thôi, Syaoran. Để tôi đưa cậu đi”

Terada khẽ nói. Với vết thương của Syaoran, anh vẫn chưa thể tự đi lại nếu không có sự giúp đỡ của Terada. Hai bóng người như chìm vào màu đỏ rực của ánh hoàng hôn. Buồn đến thê lương. Quân lính thu dọn phần xác thịt đã nát tan. Một buổi chiều yên ả. Cả màu trời đỏ như màu máu, như màu của những đớn đau.

Ráng chiều trải dài, nhuộm cả không gian, che khuất đi những bước chân cô độc. Hoàng hôn.... Vẫn luôn buồn như thế.

Mùa hè tiếp tục trôi qua, mùa thu lại tới với những cơn gió heo heo lạnh. Mây, trời cao hơn, xanh hơn. Những cơn gió đưa lá bay nhè nhẹ, phủ lên ngọn đồi và rừng cây. Mùa thu đến mang theo nỗi buồn muôn thuở. Một mùa thu cùng nỗi đau vương trên từng chiếc lá úa tàn. Vùng núi Kanka vẫn ngày ngày vang lên tiếng binh khí va vào nhau.

Yukito thở dài nhìn Naoko và Nakuru đang luyện tập với nhau. Gió như bị cuốn theo những đường kiếm của Nakuru. Chiếc bình chứa nước của Naoko chỉ một chút là vơi hết. Cả hai dường như quên hết thời gian, quên hết mệt mỏi, chỉ để chú tâm vào những nhát chém, đường đi của thanh gươm, thanh kiếm. Chẳng ai nói câu gì, chỉ có đôi mắt ánh lên sự căm hận. Sonomi Daidouji huấn luyện quân đội. Tiếng binh khí vẫn vang lên đều đều, không ngừng nghỉ, bất kể ngày hay đêm. Kể cả hai đứa trẻ như Hiyula và Akane cũng như lao đầu vào cuộc huấn luyện của Sonomi. Sakura nhờ Yukito huấn luyện thêm, cả về kiếm pháp, võ thuật, lẫn cách điều binh cho trận chiến. Không khí luyện tập khẩn trương, như không thể dừng lại. Những giọt mồ hôi vương trên khuôn mặt, nhỏ xuống lớp đất ẩm. Mặt trời mùa thu đang dần khuất bóng.

Đã hai tháng trôi qua, kể từ buổi chiều mùa hè ấy. Một buổi chiều với ráng đỏ nhuộm lên khoảng mây trắng. Đỏ như màu của máu. Đỏ như màu của đau thương. Buổi chiều mùa hè khi binh lính vẫn luyện tập đều đặn, nhưng không có bóng dáng cao lớn của người đã đi tìm họ về. Một ngày hè nóng nực, khi Yukito đứng trên “Đồi ma”, đợi chờ ba đôi mắt rực lửa hận thù trở về. Những ánh mắt đau đớn vô cùng, và cũng căm hận đến cùng cực. Mặt trời nóng bức không làm giảm đi nỗi uất hận lớn lên như muốn bùng phát. Tiếng binh khí như ngừng lại khi ba bóng áo choàng trở về. Gió như ngừng thổi khi ba đôi mắt căm thù không nói câu nào. Hôm đó, là một ngày buồn thảm não. Gió vi vu thổi trong buổi hoàng hôn mùa hè. Bóng dáng Sakura nhỏ bé như chìm vào sắc đỏ của buổi chiều, như biến mất trong làn gió nhẹ nhàng xoa mái tóc nâu. Sakura đã đứng yên trong cơn gió mùa hạ, đứng yên trong hơi nóng ngột ngạt của buổi chiều đầy thương tâm. Rồi cô lại bình tĩnh lên tiếng, thản nhiên ra lệnh, chuẩn bị cho những kế hoạch tiếp theo. Tất cả chỉ diễn ra trong một buổi chiều, một buổi chiều mùa hè với ánh nắng đỏ rực phương trời. Buổi chiều nóng nực hôm ấy, “Tứ đại hộ pháp” chỉ còn lại hai người.....

Trong buổi chiều buồn bã ấy, Yukito không nói gì. Anh chỉ im lặng nhìn ba bóng người lặng lẽ trở về, lặng lẽ lao mình vào cuộc luyện tập. Anh chỉ đau đớn nhìn Sakura đứng trong màu đỏ rực của hoàng hôn như đứng giữa ngọn lửa hận thù, nhìn Sakura chỉ đạo binh lính và chỉ đạo chính bản thân mình. Anh không nói gì, không khuyên can, cũng không hỏi han. Buổi tối hôm ấy, khói vẫn bốc lên, nhưng lạnh lẽo. Buổi tối hôm ấy, không có tiếng nói cười, không có cả tiếng ca hát. Buổi tối hôm ấy, một buổi tối mùa hè buồn thảm. Không ai nói gì, nhưng ai cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Không một câu, nhưng ai cũng hiểu nỗi đau trong trái tim mỗi người. Rồi cuộc luyện tập lại diễn ra, thâu đêm, cho đến khi gục ngã.



Hai tháng qua, luyện tập không ngừng nghỉ, tất cả đều đã tiến bộ vượt bậc. Sakura là một người thông minh. Chỉ học qua những bước cơ bản trong nghệ thuật điều binh, cô đã có thể đưa ra những phương pháp mới lạ, có khả năng thành công cao. Bất kể ngày hay đêm, chỉ cần Sakura yêu cầu, Yukito đều luyện tập kiếm thuật thêm cho cô. Sakura học rất nhanh, và cũng rất giỏi biến hóa các chiêu thức để có thể giết được đối thủ. Đôi mắt cô đã có được sự lạnh lùng của một “người học kiếm” – một “kẻ giết người”. Không còn là nỗi buồn xa xăm vô định, đôi mắt xanh lục buồn thương nhưng chứa chất hận thù.

Yukito ngước nhìn chiếc lá đang rơi ngang trước mặt. Mùa thu.... vẫn buồn như vậy. Trong buổi hoàng hôn của những chiếc lá tàn, dường như nỗi buồn lại lớn hơn, lại rõ ràng hơn. Mùa thu, mang theo nỗi đớn đau và sự buồn thương. Đau khổ này còn kéo dài đến bao giờ đây?

__________________________________________________ ___________

Buổi tối lặng lẽ với mùi thức ăn vang lên. Thơm nhưng sao lạnh giá? Vẫn là những bữa ăn như bao bữa ăn khác, vậy nhưng tại sao lại buồn đến não nề? Giá băng.... Quân lính ngồi bên nhau, không nói một câu. Tất cả đều chìm vào suy nghĩ riêng của mình, đều đau đớn, đều lo lắng. Họ chỉ còn biết luyện tập, luyện tập và luyện tập. Cho dù mồ hôi chảy thấm ướt nền đất rừng.... Cho dù máu đổ trong mỗi buổi luyện.... Họ chỉ còn có thể cố gắng mà thôi...

Trong khu rừng núi Kanka, tiếng kiếm va vào nhau đều đều. Sau khi cho binh lính nghỉ ngơi, Sakura lại tiếp tục lao vào tập kiếm. Vì lo lắng, Yukito đề nghị có thể tập cùng cô. Anh rèn luyện cho Sakura cách tránh các đường kiếm của đối thủ, cách lợi dụng tốc độ của đối phương để tăng thêm tốc độ và sức mạnh của mình.

Sakura di chuyển theo bước đi của Yukito, lách người khỏi những đường kiếm, và tăng thêm tốc độ của nhát chém. Vẫn buồn như vậy, dù đã hai tháng trôi qua. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Sakura đã mất đi hai người thân cận nhất của mình: “Hỏa thần” Seiza và “Thổ thần” Bhamaru. Cả hai đều chết dưới tay cùng một người, người mà Sakura đã không giết. Ngày Seiza chết, Sakura đã ngỡ, thế là tất cả đều sụp đổ. Cô lao đầu vào trả thù, lao đầu vào chuẩn bị một cuộc chiến. Nhưng đến hôm nay, cả Bhamaru cũng đã không còn ở bên cô. Hắn đã hi sinh chỉ để giúp cô kết thúc cuộc chiến này. Bhamaru vẫn luôn như thế, không thay đổi dù đã trải qua một cuộc phiêu lưu dài suốt khoảng thời gian gần 10 năm từ khi cuộc thảm sát xảy ra. Hắn vẫn âm thầm, vẫn lặng lẽ bảo vệ Sakura. Như một người bạn lớn, một người anh, một người cha, hắn tìm mọi cách che chở Sakura khỏi biến động của cuộc đời. Thật ngu ngốc, Bhamaru! Bởi vì.... bây giờ, ngươi đâu có bảo vệ được ta nữa, phải không?.... Cho đến bây giờ, cô đã hiểu, nỗi đau thế nào là nén thật chặt.... Thế nào là chuẩn bị bùng phát.... Có lẽ, cô sẽ không thể chịu đựng lâu hơn được nữa. Trái tim đã đóng băng của cô như chuẩn bị nổ tung vì nỗi đau đớn bóp nghẹt lấy nó...

“Không giết tôi, cô sẽ hối hận, Sakura....”

Đúng vậy! Cô đã hối hận. Cô đã hối hận vì không thể giết hắn, giết Li Syaoran. Để đến bây giờ, tất cả những người cô yêu thương đều biến mất. Cả Seiza, cả Bhamaru, và rất nhiều người khác trong quân đội Kinomoto. Buổi chiều mùa hè hôm ấy, đôi mắt xanh lục bảo của cô bắt gặp nụ cười nửa miệng quen thuộc trên tòa ngự của quan kiểm soát. Ngày hôm đó, trong ráng chiều đỏ rực, cô đã nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách đang nhìn xuống dưới, như chờ đợi. Chiều ấy, Sakura đã phải nén mình, nén căm hận đang muốn trào ra, muốn nổ tung, nén xuống thật chặt, để không lao lên, giết tất cả, chiếm lấy thân xác của Bhamaru. Cô chỉ biết giương đôi mắt mở to, nhìn Bhamaru đang nát ra giữa thời tiết nóng nực. Cô chỉ có thể im lặng, ẩn mình vào trong đám đông, như bình thản nhìn đám ròi bọ bay ra từ xác Bhamaru. Cô cũng chỉ có thể nhảy lùi lại, giống như tất cả mọi người, khi mảng thịt rơi xuống từ chiếc đầu của Bhamaru treo trên cao.

“Bọn chúng muốn dụ chúng ta xuất hiện. Công chúa, xin đừng manh động!”

Ngày hôm đó, tiếng Naoko thì thầm vang lên bên tai Sakura. Vẫn trong trẻo, vẫn lặng lẽ, nhưng lại đầy thù hận. Chiều hôm ấy, Nakuru không nói gì, chỉ im lặng nhìn, im lặng trong nỗi hận cao ngùn ngụt. Nakuru đã nhìn như thôi miên, nhìn như không bao giờ dứt. Cả ba người, cả ba nỗi đau, cả ba nỗi hận thù....

Sakura vung mạnh thanh kiếm. Đó là một mùa hè buồn vô hạn. Buồn và đau khổ.... Cô muốn có thể mạnh hơn nữa, cô muốn luyện tập nhiều hơn. Syaoran rất giỏi. Hắn đã giết hai sát thủ bậc nhất của Kinomoto. Muốn giết được hắn, chắc chắn cô còn phải cố gắng rất nhiều. Li Syaoran, kẻ Sakura đã không giết, và là kẻ cô muốn giết nhất. Chắc chắn, cô sẽ giết hắn! Chính tay cô chứ không phải một ai khác.

Sakura chợt ngừng lại khi hai bóng người nhỏ bé xuất hiện trong bóng tối bao la. Hai đứa trẻ đứng trước mặt Sakura, nhỏ bé và mong manh. Chúng chỉ là những đứa trẻ, những đứa trẻ đáng lẽ phải được sống trong hạnh phúc, trong yên bình, được vui chơi và học hành. Nhưng giờ đây, chúng lại đang đứng giữa bờ vực của sự sống và cái chết, đứng trong cuộc chiến cùng nỗi hận thù. Hai đứa trẻ mất cha mẹ, mất người thân, mất cả tuổi thơ của mình. Đau khổ này sẽ còn kéo dài đến bao giờ đây?

“Gì vậy, Hiyula, Akane?”

Hiyula ngó quanh như dò chừng. Cậu bé trông lớn hơn nhiều so với tuổi 12 của mình. Akane vừa tròn 10 tuổi, xinh xắn như một đóa hoa diên vĩ của vùng xứ tuyết lạnh lẽo. Đôi mắt cô bé vẫn còn nguyên sự ngây thơ, trong trắng, chưa nhuốm bẩn bởi hận thù, đau khổ. Nhưng hôm nay, trong bóng tối mịt mờ của núi rừng, hai đôi mắt trẻ thơ bối rối, và buồn mênh mông....

“Công chúa....” – Akane hơi ngập ngừng, nhìn sang Hiyula. Nhận được sự đồng ý của người anh trai, cô bé tiếp tục – “....Bọn em vừa từ dưới núi lên.... Em nghe nói, cả khu dân nghèo ở kinh thành Tomoeda đã bị cháy rụi.....”

Bóng tối ngập dần đầy, che khuất tất cả, che khuất cả những cành cây đang lay nhẹ nhàng trong gió, che khuất những chiếc lá vẫn đang rơi xuống, chao đảo. Màn đêm che đi bốn bóng người đứng lặng lẽ, như chìm, như ẩn. Những tiếng lao xao vang lên trong tiếng thở dài nhè nhẹ của Yukito, tiếng sụt sịt của Akane. Và sau đó, chỉ là im lặng. Im lặng dài bất tận, dài lặng lẽ.

“Tất cả à, Hiyula? Không còn ai sống sót sao?”

Giọng Sakura vang lên lạnh lùng, vô cảm. Trong bóng tối âm u, không ai biết đôi mắt xanh lục bảo đang long lên, không ai biết trái tim vốn đã đóng chặt như sắp nổ tung. Cô đã từng đến khu dân cư nghèo, cô đã từng gặp gỡ một người góa phụ trẻ cùng đứa con mồ côi cha. Cô cũng đã biết đến những con người sống lay lắt trong những ngôi nhà liêu xiêu sắp đổ, không ăn, không mặc. Và đâu đây, những đôi mắt van xin một chút cuộc sống. Chỉ một chút thôi.... Vậy mà cũng không thể có. Sakura đã hi vọng có thể làm gì để giúp cho những con người ấy, nhưng giờ đây, họ chỉ còn là những xác chết đã trụi đen, những linh hồn không nơi nương náu. Không tình cảm ư? Sakura đau lắm chứ. Rất đau, đau như khi mất đi những người mình yêu thương nhất. Nhưng những nỗi đau quá lớn đã đè chặt trái tim cô, đã khiến cô buộc phải kiểm soát nó, để nó không bùng lên.

“Em nghĩ sao, Sakura?” – Yukito chợt hỏi.

“Việc này chắc chắn do Li Syaoran gây ra” – Sakura nói. Đó là những gì cô cảm nhận được. Không sai. Chỉ có Syaoran mới đoán được cảm xúc của cô, chỉ có Syaoran mới hiểu suy nghĩ của cô. – “Hắn đốt cả khu dân nghèo để dụ quân Kinomoto ra tay, từ đó đoán ra vị trí của chúng ta. Tốt nhất là không nên làm gì!”

Yukito gật gù. Sakura đã trưởng thành hơn rất nhiều. Điều đó vừa làm anh yên lòng, lại vừa làm anh đau khổ. Trưởng thành hơn, cũng là lạnh lùng hơn. Chín chắn hơn, cũng là bất hạnh hơn.

“Anh cũng nghĩ vậy. Sakura, từ bây giờ, chắc chắn quân triều đình sẽ còn giết nhiều người dân, nhằm vào những người ủng hộ chúng ta, buộc chúng ta ra tay trước. Nhưng điều đó sẽ gây bất lợi cho quân ta, nhất là khi triều đình đã có chuẩn bị trước. Vì vậy, phải án binh bất động!”

Sakura khẽ gật đầu. Bóng tối mờ mịt che đi nỗi đau, che đi nỗi hận thù, che đi sự nôn nóng. Trong bóng tối, dường như chẳng có gì tồn tại. Những bóng người như biến mất, chỉ còn lại tiếng lá cây xào xạc cùng cơn gió mùa thu lạnh lẽo. Tiếng binh khí lại vang lên. Lạnh đến rợn người... Một đêm trôi qua trong tiếng thở dài não lòng, trong ánh mắt căm hận bùng lên, trong bóng người nhỏ bé ngồi lặng lẽ, chìm vào đêm tối. Một đêm giống như bao đêm khác.... Vẫn đau đớn, vẫn nặng trĩu, vẫn não nề....

....

Mùa thu năm ấy, Clow như một biển máu khổng lồ. Triều đình cho tàn sát tất cả những ai ủng hộ, hoặc triều đình nghi ngờ là ủng hộ Kinomoto. Bất kể người già, trẻ con, bất kể đàn ông, phụ nữ... Chỉ cần có một chút dính dáng, hoặc một vài hành động lén lút, đều bị vu vào tội: phản quốc. Hàng trăm gia đình bị giết hại. Hàng ngàn đứa trẻ chưa kịp chào đời đã chết trong bụng mẹ. Tiếng khóc than vang lên khắp mọi ngóc ngách, mọi ngõ hẻm, mọi con phố. Vương quốc Clow dường như ngập tràn mùi máu. Thương nhân không còn chỗ buôn bán, vất vưởng trên con phố. Lương thực khan hiếm. Trộm cướp tràn ngập các đường phố. Khắp nơi, tiếng khóc, tiếng rên rỉ, tiếng ai oán vang lên như tiếng tử thần đang tiến lại gần.

Mùa thu năm ấy... Một mùa thu thê lương... Một mùa thu chết chóc. Lá vàng rơi tràn ngập đường. Những cơn gió thổi tung lá cây, rồi lặng lẽ rải xuống những xác người nằm bất động trên phố. Lá tàn, như đời tàn. Lá rụng, như con người biến mất....

Một mùa thu đỏ.....

__________________________________________________ ___________

Yukito uống hết li nước của mình. Hàng ngày, luyện kiếm, luyện binh pháp, đồng thời chỉ đạo mọi người chăm sóc cho quân đội, Yukito dường như không còn lúc nào nghỉ ngơi. Anh thở dài, nhìn lên những tán cây đã vàng hết. Lá cây như muốn nhuộm vàng cả khu rừng, nhuộm cả khu đất ẩm ướt của vùng núi Kanka. Buổi sáng mùa thu, trời hanh, nhưng mặt trời vẫn chiếu sáng. Bầu trời cao trong, xanh ngắt. Ánh nắng vẫn xiên xiên, chiếu ngang tán lá rộng. Một ngày đẹp trời, nhưng lại là mùa thu! Mùa thu, bao giờ cũng buồn! Đặc biệt mùa thu này, một mùa thu đỏ...

Hàng ngày, Akane và Hiyula xuống núi làm nhiệm vụ trinh sát. Là những đứa trẻ, nên chúng dễ dàng trốn khỏi sự truy quét của triều đình. Có lẽ, bọn chúng là những trinh sát viên tài ba nhất trong quân đội Kinomoto. Chúng đem về được mọi tin tức, cho dù là những tin rất ít người biết đến. Nhưng..... cũng thật sai lầm khi để bọn chúng đảm nhận công việc này. Chúng chỉ là những đứa trẻ. Mỗi khi xuống núi, chứng kiến hiện trạng thê thảm của Clow, chứng kiến sự suy sụp, xuống cấp của một vương quốc, đầu óc non nớt của chúng có thể sẽ nghĩ gì? Sẽ sợ hãi, sẽ chạy trốn, hay sẽ tự đóng kín tình cảm của mình? Rồi khi nhìn những đứa trẻ bằng tuổi mình, hoặc nhỏ hơn chết gục trong máu, trong lưỡi kiếm của quân lính triều đình, hai đứa trẻ này sẽ ra sao? Những câu hỏi vang lên trên đầu Yukito, rồi chợt tan vào hư không. Sẽ chẳng thể có câu trả lời, cho đến khi tất cả kết thúc.

Suốt thời gian qua, Akane và Hiyula chỉ mang về những tin báo chết chóc. Người chết, vật chết, nhà cháy, đời tàn.... Tất cả như chìm vào biển máu, như lắng đọng trong hơi khói của ngọn lửa tử thần. Tiếng chuông réo vang, báo động sự biến mất của một vương quốc. Triều đình như điên cuồng tìm kiếm, điên loạn giết chóc.... Mỗi ngày, tin tức đưa về càng u ám. Dường như, cả vương quốc đang bước trên con đường diệt vong.

Sakura nóng lòng muốn tấn công ngay lập tức. Tất cả đều đã được chuẩn bị kĩ càng, chỉ còn chờ thời cơ. Nhưng theo Yukito, “thời cơ” ấy chưa tới. Hiện giờ, điều duy nhất có thể làm là “chờ đợi”. Chờ một sự biến đổi, chờ một làn gió mới. Quân đội Kinomoto lại đau đớn mỗi khi nghe tin một khu phố bị đốt trụi, một ngôi làng bị tàn sát. Rồi lại im lặng, rồi lại đợi chờ, rồi lại đau...

Yukito lắng tai nghe tiếng binh khí chạm vào nhau. Tiếng leng keng như lạnh lẽo, nhưng cũng nóng hổi. Sự nôn nóng thể hiện cả trong những đường kiếm vang lên bên tai. Sakura tăng thêm thời gian tập luyện cho riêng mình. Ngoài thời gian luyện tập với Yukito, cô còn tự luyện thêm, tự đề ra các tình huống trong một trận chiến để tìm cách giải quyết. Cô tiến bộ rất nhanh. Nhưng thân hình vốn nhỏ bé, như lại càng bé lại hơn. Đôi mắt xanh lục lại trầm ngâm hơn, buồn bã hơn và cũng ngập hận thù hơn. Yukito thở dài. Mọi việc đang diễn ra theo đúng hướng của nó. Mong ước của Touya sắp trở thành hiện thực. Nhưng tại sao, Yukito tự hỏi, tại sao anh lại thấy buồn như vậy.

Mùa thu vẫn lặng lẽ trôi qua, Sakura vẫn cần mẫn, lao đầu vào những đường kiếm, những bài học, những trận chiến giả tưởng. Bàn tay chai lên vì luyện tập, bộ óc căng thẳng vì suy nghĩ. Cô gái nhỏ đã không còn hồn nhiên, trái tim nhân hậu đã không còn rung động. Tiếng thở dài vang lên trong âm u sâu thẳm. Yukito ngắm nhìn cô em gái đang đổ mồ hôi trong những đường kiếm, mà xót xa và đau lòng. Có lẽ Sakura chẳng để ý, và có thể đã không ai biết, kể cả “Tứ đại hộ pháp”: ngày Bhamaru ra đi, cũng chính là ngày sinh nhật của Sakura. Ngày sinh nhật cô tròn 19 tuổi. Một ngày đặc biệt, tròn 10 năm kể từ ngày thảm sát khủng khiếp trong cung điện. Chẳng ai nhớ, chẳng ai biết, và Yukito cũng không nói. Nỗi mất mát đã che khuất đi tất cả. Và hơn nữa, “sinh nhật” chỉ làm Sakura đau lòng hơn, bởi dường như, tất cả những chuyện khủng khiếp nhất đều tập trung vào ngày sinh của cô.

Đời vẫn tiếp diễn.... Mùa thu vẫn đỏ rực màu máu.....

__________________________________________________ ___________



Buổi tối trên núi rừng, gió lạnh thổi như muốn làm tê cóng thân thể. Một mùa thu cùng cơn gió lạnh, buốt giá. Thời tiết không lạnh như mùa đông, nhưng cũng đủ khiến tất cả phải co vào nhau để sưởi ấm. Tuy nhiên, trong quân đội Kinomoto, cái lạnh là một khái niệm không có. Cả ngày luyện tập hăng say, cả ngày đổ mồ hôi trên từng thớ đất, trên từng thanh gươm, thanh kiếm, chẳng ai có thời gian để cảm nhận hơi lạnh đang đến dần. Cũng chẳng ai có đủ thời gian để nhìn lên cao, nhìn những cành cây đã trụi dần lá, nhìn những chiếc là vàng đã khô ráp. Không ai để ý, thời gian vẫn trôi dần. Mùa thu qua đi, mùa đông đang bắt đầu những bước chân đầu tiên.

Tuyết lại rơi, phủ kín những mái nhà, những mái đầu. Tuyết trắng làm cành cây trắng xóa. Tuyết khiến mọi vật biến mất. Nhưng tiếng khóc than vẫn vang lên. Mùa đông tới mang theo hơi lạnh, mang theo màu tuyết tinh khôi, cùng những bông hoa đông thẫm màu rung rinh trong gió. Mùa đông mang đi những tán lá vàng, mang đi cả những cơn gió hanh mà hơi lạnh. Nhưng mùa đông không thể mang đi màu đỏ của máu. Tuyết trắng bất lực, không thể xóa nhòa dấu vết của một mùa thu đỏ. Để giờ đây, chính bản thân tuyết cũng thẫm đỏ màu máu.

Người vẫn ra đi.... Tuyết vẫn rơi.... Cuộc sống vẫn đau khổ. Người chết nằm trên đường. Cả vương quốc Clow sục sôi. Những người ủng hộ quân đội Kinomoto vẫn thúc giục một trận chiến, thúc giục một sự đổi thay. Nhiều người trong kinh thành, dù bị triều đình giết hại tàn bạo, nhưng từ sau khi Bhamaru ám sát quốc vương bất thành, họ đã có ý định nghiêng sang phe Kinomoto. Nhiều cuộc khởi nghĩa nhỏ nổ ra ở nhiều vùng núi, nhiều khu phố, nhiều thành trì của Clow. Các cuộc khởi nghĩa nhanh chóng bị dập tắp, nhưng cũng đủ để gieo vào lòng người dân những hi vọng mới. Họ hi vọng vào quân Kinomoto, hi vọng vào một “huyền thoại” của Clow. Rồi sẽ tốt đẹp thôi! Người dân sống, chỉ còn niềm tin mong manh.

Rồi niềm tin cũng phải mờ dần, cũng phải biến mất, khi triều đình vẫn ngày ngày giết chóc, tàn sát dân chúng. Một năm mới sang không có tiếng cười, không có những điệu nhạc, không có lời chúc tết. Một năm mới sang, lặng lẽ và âm thầm. Chỉ có một vài cốc rượu chạm nhau trong đêm tối. Chỉ có những nụ cười mỉm đớn đau và buồn bã. Rồi tất cả lại chìm vào quên lãng, ẩn trong im lặng, biến mất trong bóng đêm. Mùa xuân trôi qua, kinh hoàng cùng máu và nước mắt. Mùa hè nhuộm đỏ không gian bằng ánh mặt trời và bằng cả máu.

.......

Một mùa thu lại bắt đầu gõ cửa trên vương quốc Clow. Cánh cửa rung lên khi gió lạnh lại bắt đầu, lá vàng lại rụng xuống. Nhưng dù không gian thay đổi, thời gian biến động, vẫn không thể thay đổi được những tiếng than ai oán vẫn vang lên từng ngày, những tiếng khóc vẫn như thét gào cùng gió. Mùa hè tới..... Một mùa thu đánh dấu một sự thay đổi.

Không có tiếng nói chuyện, “đồi ma” chỉ còn là sự tĩnh lặng. Sự chết chóc đã bao trùm cả vương quốc Clow. Tất cả đòi hỏi một cuộc chiến thật sự. Nhưng quân Kinomoto vẫn còn đang chờ đợi, theo lệnh của Yukito – quân sư quân đội. Bữa ăn tối diễn ra mệt mỏi, chờ đợi. Sự nóng ruột thể hiện trong từng bước đi, trong từng tiếng thở dài.

Yukito im lặng nhìn mọi người ăn uống vội vã, khẽ cười. “Có lẽ đã đến lúc rồi....” – anh nghĩ thầm. Trong tình hình hiện nay, nếu tấn công kinh thành sẽ rất có lợi cho Kinomoto. Triều đình tàn sát dân chúng, giết chóc, đổ máu.... khiến người dân căm phẫn, lòng dân bất an. Chính vì thế, dân chúng Clow gần như tất cả đều đã nghiêng theo phe Kinomoto. Hơn nữa, lúc này, triều đình đang có mối bất hòa nội bộ. Hiragirawa dường như có ý định phản lại Li phu nhân. Riêng Li Syaoran vẫn tự tiện làm theo ý mình, không theo bất kì một quy tắc, luật lệ hay kế hoạch gì. Mạnh ai nấy lo, triều đình đang suy yếu. Nếu tận dụng thời điểm này, quân Kinomoto nắm chắc chiến thắng. “Thời cơ” đã tới...

Yukito đứng lên, quyết định tuyên bố quyết định của mình. Đôi mắt Sakura nhìn anh, rồi quay đi, để lại một nụ cười cùng một cái gật đầu. Anh khẽ cười. Có lẽ Sakura đã biết. Cô cũng đã phân tích toàn bộ thế trận, cũng hiểu tình hình hiện nay. Cô không hề thúc giục anh. Cô chỉ im lặng, nén lại sự nóng ruột của mình, cùng chờ đợi. Một sự bình tĩnh khiến người ta đau lòng.

Trước khi Yukito kịp lên tiếng, một bóng người nhỏ bé chợt chạy ngang qua khiến anh ngừng lại. Hiyula lo lắng nhìn xung quanh, như dò tìm một điều gì đó. Cậu bé hớt hải chạy, rồi lại ngó dáo dác. Sakura thoáng ngạc nhiên, ngừng bữa ăn để hỏi chuyện cậu bé.

“Em không thấy Akane đâu” – Trong giọng nói của Hiyula đầy sợ hãi, đôi mắt nhìn Sakura cầu cứu – “Con bé..... biến mất rồi.... em đã tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy nó”

Đôi mắt xanh lục bảo của Sakura bừng lên lo lắng. Một thoáng sợ hãi dường như bao trùm cả bữa ăn, bao trùm cả không gian tĩnh lặng của khu rừng. Không ai bảo ai, tất cả chạy đi, biến mất trong bóng đêm. Tiếng gọi vang động trong tiếng lá rơi nhẹ. Tên “Akane” dội vào hốc cây, rồi vọng lại. Không có tiếng đáp trả. Sự im lặng của núi rừng càng làm lòng người thêm bất an. Bước chân lại chạy nhanh trong đêm tối.

Sakura ngừng lại bên một gốc cây to. Cây hoa anh đào mùa thu, cũng bắt đầu rải lá vàng xuống khu rừng, để chuẩn bị cho một mùa xuân mới. Bóng tối ngập dần đầy, khiến ánh đuốc lung linh. Những ánh lửa chập chờn, tiếng gọi vọng vào không gian. Từ trên cao, Sakura cảm thấy những tán lá vàng rơi nhè nhẹ xuống đầu cô. Và trong đó, dường như có một thứ gì khác.... Một cảm giác rờn rợn..... Một thứ chất lỏng....

Mưa ư? Mưa mùa thu rất lạnh. Nhưng dường như, những giọt nước đang rơi xuống đầu Sakura lại nóng ấm đến kì lạ. Một thoáng rùng mình, Sakura chậm rãi ngẩng đầu lên. Ánh đuốc bập bùng trên tay cô soi sáng thân hình nhỏ bé nằm vắt ngang cành cây. Trời đất vẫn tối om, vẫn mịt mờ, vẫn vô vọng. Đôi mắt trắng dã, vô hồn, mở to trong bóng tối bao la tràn đầy. Khuôn mặt ngây thơ bê bết máu. Máu chảy dài theo con dao xuyên qua ngực, rơi xuống nền đất. Ướt đẫm, và đỏ thẫm.....

“A..... ka..... ne....”

__________________________________________________ ___________

Ồn ào.....

Lửa cháy....

Tiếng gào thét....

Tiếng khóc....

Và những giọt nước mắt....

“AKANE!!!!!!”

Hiyula thét lên, ôm chặt lấy người cô em gái. Nước mắt cậu bé chảy xuống, như muốn thấm ướt nền đất vốn vẫn ẩm ướt. Cậu lay mạnh xác Akane, như một sự cầu ước trong vô vọng, cô bé sẽ lại nhìn cậu bằng đôi mắt ngây thơ, hồn nhiên, nhân hậu. Tiếng hét của cậu bé vọng vào từng vách đá, từng gốc cây, rồi lại bật ra như tiếng gầm của thú hoang. Giọng Hiyula như lạc hẳn đi, như biến mất trong bóng tối. Nhưng mặc cho người anh trai đáng thương gào gọi tên em, cô bé Akane vẫn nằm im, đôi mắt mở to trắng dã. Khuôn mặt không chút cảm xúc, đỏ màu máu, đẫm nước mắt của người anh trai.

Một cái chết kinh hoàng, đối với một cô bé 10 tuổi!

Quân đội Kinomoto đứng vây quanh hai anh em. Ai cũng xót thương, ai cũng đau lòng. Tất cả những người lính trong quân đội đều yêu mến cô bé hồn nhiên ấy. Một cô bé xinh xắn, trong trắng như loài hoa lạnh của “Xứ Tuyết”: Hoa diên vĩ. Cô bé hoàn toàn không phù hợp với máu lửa chiến tranh, nhưng vẫn mỉm cười để xông pha vào cuộc chiến, để cho thấy một tinh thần, một dòng máu Kinomoto. Sống độ lượng, để rồi chết thê thảm.... 10 tuổi, chỉ vừa mới làm lễ trưởng thành. Một lễ trưởng thành nhỏ, chỉ có vài lời chúc mừng, nhưng cũng để nụ cười trên đôi môi xinh xắn ấy bừng sáng. Cô bé vẫn luôn cười, độ lượng, nhân từ, cười để sống, cười để vượt qua. Những giọt lệ xót xa chợt rơi trên gò má. Tất cả đứng im lặng. Cả gió cũng như ngừng thổi. Cả cây cối cũng ngừng lay. Chỉ có tiếng khóc nấc lên từng hồi của Hiyula.

Sakura đứng ngay phía sau Hiyula, im lặng, lắng nghe tiếng khóc của cậu bé. Cô hiểu nỗi đau của cậu, bởi vì cô biết sẽ thế nào khi người thân cuối cùng của mình mất đi. Cô đã từng lần lượt mất đi những người thân yêu của mình, cho đến khi anh trai cô, Touya Kinomoto mãi mãi ra đi, cũng là lúc Sakura chỉ còn cô đơn một mình trên thế gian. Hiyula đã mất ba mẹ, mất bạn bè trong trận chiến ở “Xứ Tuyết”. Cậu bé dồn tất cả tình thương cho cô em gái bé nhỏ Akane, nhưng giờ đây, cả tình thân cuối cùng ấy cũng đã không còn. Sakura hiểu, nên im lặng. Trong bóng tối ngập cả đất trời, đôi mắt Sakura vẫn lạnh băng, vẫn u buồn, và cũng vẫn đau đớn.

“Tội nghiệp con bé” – tiếng dì Sonomi khóc nấc lên trong đêm tối – “Tôi đã luôn coi nó giống như con gái tôi.... Nó rất giống Tomoyo.... rất giống.... nhưng cuối cùng...”

Những từ cuối cùng bị trôi vào trong, không thốt nên lời. Tiếng khóc của dì kéo theo tiếng khóc của những thanh niên, trai tráng trong quân đội. Một cô bé tốt! Vậy tại sao, số phận đớn đau?

Sakura ngồi xuống, ôm lấy cả Hiyula lẫn thân hình lạnh ngắt của Akane. Cô không khóc, bởi cô không thể khóc. Nhưng cô đau.... rất đau.... Cô chỉ có thể ôm chặt lấy hai anh em, không nói gì. Vết đâm xuyên qua ngực Akane, xuyên qua cả thân thể bé nhỏ ấy. Vết máu giờ đã khô lại, đỏ thẫm.

Yukito khẽ cúi xuống, vuốt đôi mắt cô bé. Akane lại nằm, bình yên như một giấc ngủ, một giấc ngủ mãi mãi không có ngày tỉnh lại. Phải rất khó khăn, anh mới cạy được tay Hiyula khỏi người Akane. Cậu bé cần trấn tĩnh lại. Cậu bé cần được nghỉ ngơi. Mặc cho tiếng thét gào phản đối, những người binh lính thở dài, kéo Hiyula đi. Bên cạnh Akane, chỉ còn lại Yukito, dì Sonomi, Sakura cùng hai người hộ vệ cuối cùng của cô.

“Em nghĩ sao, Sakura? Em đoán ai đã giết Akane?”

Sakura trầm ngâm nhìn Yukito vạch vết thương lên. Một vết đâm rất bén, sâu và lạnh lùng. Đầu cô bé bị đập mạnh bằng một tảng đá to. Cách giết này.... chắc chắn không phải do Li Syaoran. Sakura khẽ lắc đầu. Cô thật sự không biết. Nếu là Syaoran thực hiện, Sakura chắc chắn sẽ nhận ra, nhưng đây là do một người khác. Nakuru và Sonomi bàn luận một lúc mà không đưa ra được nhận xét. Trong bóng tối bao la, trong những tiếng u uất của núi rừng, đôi mắt Naoko như nhìn thôi miên vào một người, chỉ một người... Và cũng trong đêm ấy, ánh mắt Yukito lần đầu tiên hằn lên tức giận. Chẳng ai biết, đôi mắt luôn trầm tĩnh ấy đã nhìn vào ai, chỉ biết rằng, đó là cơn giận không thể xoa dịu.... “Kẻ phản bội” vẫn đang ở đây!

“Cho dù thế nào thì có vẻ như địa điểm của chúng ta vẫn chưa bị lộ” – Sakura đứng lên, đôi mắt lạnh lẽo nhìn xuyên màn đêm tăm tối. Chỉ một lúc sau lệnh triệu tập gấp của “minh chủ”, toàn bộ quân đội Kinomoto đã có mặt. Giọng Sakura lạnh lùng nhưng kiên quyết – “KHAI CHIẾN!”

.........

Sakura Kinomoto – công chúa vương triều Kinomoto, mùa thu năm 20 tuổi, chính thức lãnh đạo đội binh hơn 10 ngàn quân, tiến hành cuộc nội chiến lớn nhất lịch sử Clow. Cuộc chiến đã đánh dấu một bước ngoặt lớn của vương quốc Clow. Đây là cuộc chiến được đánh giá là: cuộc chiến đau thương nhất....

Lá lặng lẽ rơi... Mùa thu vẫn đỏ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook