Chương 55: KHI TỬ THẦN DỪNG BƯỚC
Rinca_seta
22/12/2015
Bầu trời đêm tăm tối với những cơn sóng vỗ rì rào. Sóng đập lên bờ cát, tạo lên những tiếng động rộn rã, quen thuộc của biển cả bao la. Gian nhà im lặng trong màn đêm tối. Đống lửa tí tách kêu trong tiếng thở dài não nề. Hai bóng người in trên vách nhà, liêu xiêu cô độc.
“Sau khi Tomoyo chết...” – một giọng nói vang lên trong cái tĩnh lặng của không gian. Giọng nói như ghim sâu vào trái tim, ghim sâu vào tận lòng người. Câu chuyện như kéo dài vô tận, lôi người nghe vào sâu trong những khoảng kí ức đau đớn nhất – “....Tôi đã đưa cô ấy đi.... đi tìm một nơi thích hợp với cô ấy....”
-----------------------------------------
Eriol cứ bước đi trong vô định. Bàn tay anh ôm chặt thân xác lạnh ngắt của Tomoyo. Mái tóc tím của cô bết lại, đôi mắt nhắm nghiền. Máu đã khô theo làn gió. Cánh hoa mộc lan trắng không thể theo gió đi cùng người con gái mà chúng yêu quý. Chúng chỉ có thể lặng lẽ trôi, lặng lẽ đau buồn. Eriol đưa mắt nhìn theo những cánh hoa trôi, bật cười khan. Hoa cứ trôi, hoa rụng rồi hoa sẽ nở, nhưng Tomoyo liệu có thể sống lại được nữa không? Tiếng cười của Eriol vang vọng theo làn nước, vọng theo những tiếng chảy rì rào. Anh cúi nhìn khuôn mặt trắng nhợt của Tomoyo. Máu bết trên gò má cô. Cô có vui không nếu anh đưa cô theo bước hoa mộc lan? Đầu óc Eriol trống rỗng. Anh lại tiếp tục bước, cùng với dòng trôi của nước sông và những cánh hoa trắng. Nước sâu dần, sâu dần.... Bàn tay anh ghì chặt hơn thân xác của Tomoyo. Nước trùm lên người cô, nước thấm ướt những giọt máu. Chẳng còn gì nữa.... Nước lạnh giá phủ lên mái tóc đen bết máu của Eriol... Màu đen ập xuống, nhưng Eriol biết, bàn tay anh vẫn đang ôm chặt cô gái ấy – người con gái anh yêu....
Bóng tối che phủ bầu trời. Những cơn gió lành lạnh thổi vào buốt xương. Đầu Eriol choáng váng. Anh mơ hồ cảm thấy ánh lửa bập bùng bên cạnh. Eriol đưa tay lên ôm đầu, chợt nhận ra điều gì, anh giơ hai tay lên trước mặt: Trống không. Anh vùng dậy, hoảng hốt:
“Tomoyo? Tomoyo đâu? Tomoyo?”
Một bóng người nhẹ nhàng di chuyển từ phía đống lửa đang cháy lại phía anh. Ánh mắt giãn ra khi nhìn thấy Eriol tỉnh lại:
“Thái tử? May quá! Thấy Thái tử trôi trên sông, chúng tôi rất lo?”
Eriol dáo dác nhìn quanh. Anh không nhìn rõ mặt người đang nói chuyện với mình, cũng hoàn toàn không để ý xem mình đang ở chỗ nào. Anh nói như gào lên:
“TOMOYO ĐÂU?”
Người kia lùi lại hoảng sợ, khẽ cúi mình:
“Thái.... Thái tử phi đang ở gian nhà bên cạnh....”
Không đợi người đó nói hết, Eriol lao ra ngoài. Hương gió biển phảng phất, tạt vào mũi anh. Quen thuộc và thân thiết. Mùi hương đó dường như anh đã từng gặp ở đâu, mùi hương của hạnh phúc và yên bình. Eriol dừng lại trong giây lát, nhưng rồi, anh lao vào gian nhà gần nhất anh gặp. Trên chiếc giường được che bởi tấm rèm tím, một thân hình nhỏ bé đang nằm im bất động. Cả gian nhà nhỏ bé mang lại cảm giác lạnh lẽo đến ghê người. Eriol lao lại. Tomoyo vẫn nhắm nghiền mắt. Mái tóc tím thả dài trên giường, khuôn mặt trắng nhợt nhưng đã được lau hết những vết máu loang lổ. Cả người cô được đắp bởi chiếc chăn màu trắng. Trông cô như một người đang say trong giấc ngủ, yên bình và nhẹ nhàng. Tuy nhiên, bàn tay cô lạnh ngắt.... Eriol ngồi xuống, dùng cả hai tay nắm chặt lấy bàn tay buông lỏng của Tomoyo..... Tomoyo đã chết, điều đó là không thể thay đổi...
“Chúng tôi phải khó khăn lắm mới gỡ được Thái tử phi ra khỏi Thái tử. Ở kinh thành có chuyện gì vậy, Thái tử? Cả hai người.....”
Người kia đứng phía sau Eriol, ngập ngừng. Đến bây giờ, Eriol đã yên tâm về Tomoyo, anh bắt đầu nhìn xung quanh. Gian nhà này có cái gì đó vô cùng quen thuộc, và cả mùi hương thoang thoảng của biển cả.
“Đây là đâu? Ngươi là ai? Sao lại biết ta?”
“Tôi là thuỷ thủ trên chuyến tàu đã đưa Thái tử đi biển cách đây gần 1 năm. Giữa đường gặp bão, Thái tử đột nhiên biến mất làm cả tàu rất lo lắng. Hôm ấy, bão làm lật thuyền, chúng tôi được một thuyền buôn của Tatan cứu và đưa đến đảo Hongo này....”
“Đảo Hongo?.... Thì ra là nơi đây....”
Eriol nhắm mắt lại, tận hưởng mùi hương của biển cả phả vào mũi. Những kí ức xưa vụt trở về trong kí ức Eriol. Vẫn nơi đây, lần đầu tiên anh gặp Tomoyo, lần đầu tiên anh biết cảm giác của tình yêu. Đây cũng là nơi đã khiến anh đi đến quyết định: bỏ qua quyền lực để chọn được ở bên cạnh người mà mình yêu thương. Nơi đây vẫn không thay đổi, vẫn mùi hương biển dạt dào, vẫn những cành lá xào xạc trong đêm tối. Chỉ duy nhất có một điều khác, đó là Tomoyo. Không phải là cô gái tóc tím xinh đẹp đến kì lạ chăm sóc cho anh như trước, chỉ là một cái xác không hồn, một cái xác lạnh ngắt.....
“Thái tử.....” – người kia ngập ngừng. Eriol chậm rãi mở mắt nhìn người ấy – một trong những cấp dưới của anh khi xưa. Người thuỷ thủ dè dặt đưa ra đề nghị - “Người đã từng cứu chúng tôi là một thầy thuốc rất giỏi của Tatan. Ông ấy.... ưm.... ông ấy cho rằng.... vẫn có thể cứu được Thái tử phi....”
“CÁI GÌ???”
Eriol như nhảy lên vì câu nói ấy. Có thể cứu? Có thể trả lại Tomoyo cho anh? Thật sự điều kì diệu ấy có thể xảy ra sao?
“Nhưng.... ông ấy ra điều kiện..... Đó là một điều kiện KHÔNG THỂ THỰC HIỆN”
Eriol bác bỏ bằng một câu kết luận nhanh chóng và sau cùng:
“Không có điều kiện gì là ‘không thể thực hiện’. Chỉ cần cứu được Tomoyo, bất cứ điều kiện nào cũng không thành vấn đề. Đi mời ông ấy cho ta....”
--------------------------------
“Nhưng.....” – Eriol ngước mắt nhìn lên trần gian nhà tối, tiếng thở dài nhẹ nhàng buông vào màn đêm đen – “.....điều kiện ông ta đưa ra, quả thực..... Đó là....”
* * *
Syaoran ngước mắt lên bầu trời cao. Những đám mây xám xịt uể oải trôi, bao phủ bầu trời. Suốt mấy ngày, kể từ khi Syaoran lên đảo, bầu trời vẫn luôn bị che mờ bởi mây đen, u ám và mờ mịt, giống như lời cảnh báo về một biến cố mới. Tuy nhiên, điều đó không làm ảnh hưởng gì đến những thương buôn trên hòn đảo “Lãnh địa xanh của thương buôn” này. Tàu bè vẫn đến, dòng người vẫn tấp nập xô đẩy nhau. Cuộc sống vẫn trôi, dù không ai biết về đâu.
Gió thoang thoảng, đưa mùi hương mộc lan tới. Hoa mộc lan trắng rung rinh, cọ nhẹ vào người Syaoran. Êm đềm.... Anh vẫn luôn ra nơi đây ngồi, như để tưởng nhớ lại một thời nào xa xăm của quá khứ, và cũng là để tìm một tương lai ảo ảnh mới không bao giờ có thực. Sự dịu dàng bình yên của hoa mộc lan, của thân xác con người trong ngôi mộ kia như bao bọc Syaoran. Vẫn là cái yên lành trong sự hỗn loạn đổ máu. Là sự thanh thản trong muôn ngàn nỗi trớ trêu đau khổ. Syaoran khẽ cười. Yên bình? Có lẽ vậy. Nhưng.... tất cả chỉ là thời gian. Thời gian sẽ làm thay đổi. Một dự cảm không lành len lỏi trong tâm trí Syaoran. Trong cái thế giới hỗn loạn đến khó sống này, một tích tắc yên bình cũng chỉ là thoáng qua. Tất cả rồi sẽ kết thúc.... Tro bụi vẫn cứ là tro bụi. Máu vẫn đỏ và nước mắt vẫn chưa bao giờ làm phai đi được nỗi đau trong nó. Mộc lan trắng.... trong veo như thuỷ tinh.... và tâm hồn người con gái ấy, Tomoyo....
Syaoran thở dài khe khẽ. Câu chuyện của Eriol kể vào đêm đầu tiên anh lên đảo vẫn còn nguyên trong trí nhớ anh. Dù anh đã cố gắng gạt bỏ nó, nhưng việc đó không thành công cho lắm. Câu chuyện nhắc lại một kí ức xa xưa, đau đớn. Một kí ức có khoảng vui, khoảng buồn, nỗi đau bất hạnh và len vào đó cả hạnh phúc bình dị....
“Điều kiện là..... ‘Đầu của Kinomoto’, đúng không?”
Tiếng trả lời của Eriol, dù đã biết trước, Syaoran vẫn không khỏi thở ra não nề. Đó là một điều kiện vô cùng khó khăn. Tomoyo yêu Sakura hết lòng, yêu đến mức sẵn sàng từ bỏ tất cả vì Sakura. Đối với Tomoyo, có lẽ chỉ cần Sakura hạnh phúc là đủ. Nhưng sự sống của Tomoyo lại là những suy nghĩ duy nhất của Eriol lúc đó. Đó là một “điều kiện không thể thực hiện”. Rồi Tomoyo sẽ hận Eriol suốt đời nếu Eriol giết ‘Kinomoto’. Và để rồi, tất cả lại chìm vào đau khổ không bao giờ có lối thoát....
------------------------------------------
“Tôi đã lấy đầu của Touya....” – Eriol đưa mắt nhìn ánh lửa bập bùng cháy. Tiếng nổ lách tách của những cành củi khô vang lên trong im lặng – “....không.... là cậu đã lấy giúp tôi, Syaoran.... Tôi đã mang về cho người đàn ông đó, nhưng....” - Eriol bật cười khô khốc. Tiếng cười vang lên trong cay đắng, xót xa. Nuối tiếc nhưng không thể níu giữ, không thể thay đổi. Tất cả chỉ là một quá khứ tràn ngập máu, tràn ngập đau thương.... - “Tôi thật ngu ngốc. Đáng lẽ tôi phải hiểu, Tomoyo đã CHẾT. Chết thật sự.... Chính tay tôi đã ôm thân xác lạnh giá của cô ấy.... Chính tay tôi đã xác nhận điều đó – một điều tôi không bao giờ muốn chấp nhận.... Vậy mà...” – Giọng Eriol trở nên rời rạc. Syaoran không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe – “....Người đàn ông đó là người của Tatan. Ông ta cần ‘Đầu của Kinomoto’.... Tên thuỷ thủ cũ của tôi đã bị ông ta mua chuộc. Còn tôi.... tôi như một tên ngốc không biết gì, ngoan ngoãn đến đần độn, lấy..... đầu của.....”
Eriol gục đầu vào hai tay. Câu nói cuối cùng của anh nghẹn lại trong cổ. Syaoran thở dài. Có lẽ hòn đảo Hongo này đã không còn thật sự trong sạch và thanh bình như bề ngoài của nó. Có lẽ, trong cái ngày hôm ấy, rất nhiều máu đã đổ....
“Tôi đã giết tên thuỷ thủ và những tên khác....” – Eriol khó khăn nói – “Giết trên biển...... hắn đã trốn thoát... chó săn của Tatan....”
Qua những lời kể rời rạc của Eriol, Syaoran phần nào đoán được toàn bộ diễn biến trong một ngày biển nổi sóng. Dưới đáy biển sâu kia, những thân xác đang nằm lạnh lẽo, nằm để chứng kiến một bờ biển đổ máu, sẽ rực lên trong màu hoàng hôn... Một ngày trong tương lai....
-------------------------------------
Syaoran mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn bông hoa trắng ôm lấy ngôi mộ im lìm. Tomoyo chắc vẫn đang mỉm cười dịu dàng ở một nơi xa xăm nào đó, giống như những bông hoa trắng vẫn nhẹ nhàng lan toả mùi hương của mình. Nhưng cả Tomoyo và mộc lan đều có thể cảm nhận được một cái gì đó đang đến gần. Syaoran biết. Nhưng anh không ngăn cản. Anh muốn nó diễn ra, bởi đó là một phần trong kế hoạch của anh. Và trước khi việc đó xảy ra, Syaoran muốn tận hưởng khoảng không gian trong lành hiện tại. Tận hưởng phần còn lại của cuộc sống, trước khi tất cả kết thúc.... Sự bình lặng sẽ kết thúc, khi tất cả những nhân vật tham gia và tấn thảm kịch mới xuất hiện.... Khi các vai diễn đều tụ tập tại sân khấu chính, vở kịch sẽ đến lúc hạ màn....
“Tôi không nghĩ cậu sẽ có lúc ngồi lì ở đây trong một thời gian dài như vậy”
Một giọng nói trầm trầm vang lên ngay bên cạnh làm Syaoran khẽ giật mình. Một người con trai đã ngồi xuống bên cạnh anh từ lúc nào. Không một tiếng động, không một dấu hiệu. Chỉ đơn giản đến cạnh và trầm ngâm nhìn theo những làn khói trắng lan toả trong không gian.
“Ồ” – Syaoran mỉm cười sau một thoáng ngạc nhiên – “Đến rồi à, Terada? Sakura đã đến đây từ mấy hôm trước, vậy mà sao bây giờ anh mới tới?”
“Tôi đi cùng chuyến tàu với Sakura đến, nhưng đi loanh quanh đảo xem xét một chút. Đừng lo, tôi không hề quên nhiệm vụ cậu giao: ‘Đi theo Sakura’. À, một câu đơn giản, phải không? Nhưng.... tôi nghĩ nó có nhiều ý nghĩa hơn thế”
Syaoran chỉ cười nhỏ trước lời nhận xét của Terada. Ừ, có lẽ là thế. Những ý nghĩa trong câu nói ấy chắc rằng Terada, và chỉ có Terada mới hiểu. Nhưng chính điều đó làm Syaoran yên tâm hơn. Sự hiểu biết của Terada, nếu đi theo phe nào thì phe kia chắc chắn thất bại. Nhưng, Terada là người trung lập. Hắn chẳng theo ai. Dù đi theo Syaoran, lại không hoàn toàn trung thành. Nói một lòng với “công chúa”, nhưng vẫn làm những việc tưởng chừng phản bội lại “chủ nhân” của mình. Đó là sự “tự do” mà hắn không muốn ai làm ảnh hưởng đến.
“Rika đâu?”
“Một chút việc. Tôi đã để cô ấy trở về kinh thành trước. Chậc, cũng là vì lo nghĩ cho cậu thôi.... Àh, và... con người xinh đẹp đang nằm im dưới nấm mộ này... Một tiểu thư mà tôi biết khi còn nhỏ... Một bậc nữ lưu...”
Đôi mắt Terada thoáng buồn khi nhìn theo làn khói hương. Nhưng gần như ngay lập tức, ánh mắt ấy biến mất, chỉ để lại đôi mắt bí ẩn khó dò trên gương mặt thản nhiên đã được tôi luyện qua bao vất vả trong suốt khoảng thời gian dài lưu lạc trong dòng đời.
“Tốt thôi! Anh nên đi kiếm một chỗ trú chân nào đó trên đảo trong thời gian lưu lại đây. Tôi nghĩ ngôi nhà của Eriol không còn trỗ chú cho anh, bởi một chỗ của tôi và Eriol, chỗ còn lại của Sakura. Hơn nữa.... Ở một nơi khác, anh sẽ dễ dàng quan sát diễn biến sự việc hơn. Điều đó chẳng đúng với mong muốn của anh sao?”
“Cậu tàn nhẫn thật, Syaoran!” – Terada mỉm cười đầy ý vị.
__________________________________________________ ___________
Sakura dõi ánh mắt xa xăm ra biển. Tia nhìn của cô không tập trung tại một điểm nào. Đôi mắt như thâu tóm tất cả và cũng như không thấy bất cứ điều gì. Những áng mây, dòng nước chảy, hay cả những cơn gió cũng không thể làm cắt ngang luồng suy nghĩ của Sakura. Cô buông tiếng thở dài nhẹ. Mây hờ hững ngắm nhìn từng đoàn người tấp nập đi lại trên đảo. Gió làm tung lên những lọn tóc nâu đang chậm rãi dài ra của Sakura. Đôi mắt xanh lục đưa một vòng xung quanh. Cách nơi cô đứng một quãng, một con tàu buôn đang vội vã bốc dỡ hàng. Những người thuỷ thủ nhanh chóng làm công việc vận chuyển hàng hoá đến những hàng quán và nhà dân trên đảo. Một lượng lớn thuỷ thủ khác đưa tay lau mồ hôi khi bốc hàng chuyển từ tàu mình sang con tàu khách đặt hàng. Thương buôn nhỏ lách mình qua dòng người đông đúc, hi vọng mua được hàng có chất lượng tốt với giá rẻ. Tiếng ra giá ồn ào văng vẳng đến tai Sakura, tạo nên một thứ âm thanh hỗn độn. Ngoài biển, thuyền chở khách thấp thoáng hiện lên trên nền trời xanh. Có lẽ đó là thuyền chở khách du lịch, giống như cô. Ngoài ra, có thể con thuyền còn mang đến những kẻ chạy trốn, những kẻ rảnh rỗi cùng cả những kẻ đầy mưu toan.
Sakura để tâm trí mình tự do trôi nổi khi cô rời mắt khỏi con thuyền. Gió thổi lành lạnh. Mùa đông đang từ từ bước vào giai đoạn giá lạnh, nhưng điều đó không quá ảnh hưởng đến thời tiết của Hongo. Hòn đảo đón lấy cơn gió của Lamia, ôm ấp cả hòn đảo trong làn gió thanh bình ấy. Nhưng gió đang đổi chiều. Gió dự báo nguy hiểm. Gió mang mùi tanh đến. Gió cuốn mây theo. Nhưng những đám mây đen xám xịt vẫn không rời vị trí của mình. Mây báo hiệu hiểm nguy.
Hiểm nguy? Sakura chặc lưỡi. Cô sẽ không để điều đó xảy ra. Đảo Hongo là nơi yên nghỉ cuối cùng của Tomoyo – một thiên thần trong trắng. Nơi thích hợp cho thiên thần là thiên đường. Và thiên đường thì không phải là nơi để máu chảy và để làm chiến trường cho chiến tranh. Sakura muốn bảo vệ nơi đây, như Eriol đã sống chỉ để làm điều ấy. Sakura bảo vệ Hongo khỏi dơ bẩn của dòng đời, để bảo vệ Tomoyo và cũng là bảo vệ Eriol.
Gặp lại Eriol trên hòn đảo nhỏ đầy cây xanh bao phủ, khiến Sakura thật sự vui mừng vì anh vẫn còn sống, vẫn khỏe mạnh. Không còn là Eriol năm xưa nữa, nhưng vẫn là một Eriol yêu Tomoyo bằng cả trái tim. Eriol rám nắng hơn, đôi mắt đen sâu thẳm hơn và cũng u buồn hơn. Nhưng Eriol cũng mạnh mẽ hơn, khoẻ mạnh hơn. Tất cả chỉ vì để bảo vệ Tomoyo – nơi an nghỉ cuối cùng của Tomoyo. Có thể có người cho điều đó thật ngu ngốc, nhưng Sakura không nghĩ vậy. Cô hiểu tất cả, từ khi Eriol ôm Tomoyo rời khỏi Tomoeda, vùng đất đầy máu cùng hận thù. Và bây giờ, khi đã tìm được “thiên đường của Tomoyo”, nhất định phải bảo vệ “thiên đường” ấy.
Cả Eriol và Sakura đều cố gắng tránh nhắc lại lần gặp gỡ cuối cùng của hai người, cuộc chiến trên “Xứ Tuyết”, vào cái ngày Touya mãi mãi ra đi. Sakura không muốn biết tại sao Eriol muốn giết cô. Eriol cũng không nói xin lỗi, mà chỉ dùng sự dịu dàng của mình bao bọc Sakura. Một người không nói và một người không hỏi. Sakura chưa một lần thử hỏi hoặc tìm hiểu xem đầu của anh trai mình – vật Eriol mang theo khi rời “Xứ Tuyết” – đang nằm đâu trên hòn đảo này. Cô tin rằng Eriol có lí do, bởi Syaoran đã tin và đã biết. Có lẽ điều đó thật ngu ngốc. Cô hận kẻ giết anh trai mình, nhưng lại không hận kẻ mang đầu của anh đi. Cô hận Syaoran nhưng không hận Eriol. Lí do? Sakura không biết, và cũng không muốn biết. Chỉ biết rằng, đối với Eriol, cô muốn “bảo vệ” chứ không muốn “báo thù”.
Còn một lí do nữa khiến Sakura không bao giờ muốn hỏi lại sự việc ngày hôm ấy. Cô không muốn nhắc lại nỗi đau mà cô đã phải tìm mọi cách nhấn chìm nó xuống trong suốt một năm qua. Cô không muốn nhớ đến hình ảnh chiếc bọc đỏ nhỏ máu xuống nền tuyết trắng. Cô không muốn gợi lại cái ngày khủng khiếp ấy, khi cô ôm trong tay thân xác không toàn vẹn của người anh trai mà cô vô cùng yêu thương. Và Sakura không muốn phải rùng mình ớn lạnh khi hình ảnh thanh kiếm lạnh lùng của Syaoran chém xuống đầu cô. Máu của Kero nhuộm những bông tuyết đang rơi xuống. Người thân của cô chết dưới lưỡi kiếm của người cô không bao giờ muốn giết. Sakura không muốn nhớ lại bất cứ điều gì liên quan đến khoảng thời gian đó, khi mà những chuyện ấy đã in quá sâu đậm trong tâm trí cô.
“Không giết tôi, cô sẽ hối hận, Sakura.....”
Câu nói của Syaoran văng vẳng bên tai Sakura. Từ hôm gặp Syaoran ngoài mộ của Tomoyo, Sakura không lúc nào gặp anh một mình nữa. Mỗi bước chân đều có sự đi kèm của Eriol. Sakura không quên gương mặt hoảng hốt của Eriol khi Sakura nói đã gặp Syaoran. Anh đã cố gắng che dấu khi Sakura lên đảo, ngay sau Syaoran một ngày.
“Tôi không muốn nơi tôi cố gắng bảo vệ này sẽ đầy máu đâu. Hai người muốn giết nhau cũng được, nhưng cảm phiền ra chỗ khác”
Eriol đe doạ. Nhưng điều đó là không cần thiết. Sakura chắc chắn cũng sẽ không để máu làm ô uế nơi đây. Tuy nhiên, đó là một sự khẳng định khó khăn. Khi sự tranh giành diễn ra, máu sẽ đổ. Chiến tranh đang lan rộng từng ngày, từng nơi, một cách âm thầm hay ầm ĩ. Máu sẽ vấy bẩn cả cái gì trong sạch nhất.
Sakura thở dài. Hôm ấy, cô đã không giết Syaoran. Cô tự nhủ, khi ấy cô không muốn để Tomoyo chứng kiến cách cô giết người. Nhưng đó chỉ là sự nguỵ biện. Sakura không thể ra tay. Sự cô độc đến lặng lẽ, vẻ mệt mỏi vô vọng của Syaoran làm trái tim Sakura run lên. Giá như số phận thay đổi, để Sakura có thể ôm lấy anh, an ủi, hỏi han anh... Sakura lắc đầu. Cô vội vã xua những suy nghĩ ấy đi. Cô không muốn nghĩ đến nó, giống như cô vẫn muốn nhìn thấy Syaoran đi lại trên đảo. “Cậu yêu Syaoran” – Lời khẳng định của Tomoyo vẫn vang lên trong đầu Sakura. “Không!” Cô muốn phủ định nhưng rồi lại không thể. Đó là sự thật. Giờ đây Sakura càng có thể khẳng định sự thật ấy, mỗi lần trái tim cô nhói lên đau nhức khi gặp Syaoran.
Sakura gạt những suy nghĩ ấy sang một bên. Để không tiếp tục hướng suy nghĩ vào Syaoran, cô đảo mắt nhìn đoàn khách vừa từ con tàu chở khách bước lên đảo. Những người không quen, những người với nhiều mục đích.... Những gương mặt vội vã, những bước chân nhanh.... Cuộc sống đang ngày càng nhanh hơn, khi những giây phút thanh bình cuối cùng đang đi vào hồi kết. Nhanh vội, trước khi máu nhuộm trời xanh. Không ai trong những người khách để ý thấy có người đang nhìn mình. Sakura mặc cho những suy nghĩ miên man về dòng đời xâm chiếm đầu óc, đè nén những suy nghĩ khác.
Bất chợt, Sakura đứng bật dậy. Thấp thoáng trong dòng khách thưa thớt trên tàu, hai bóng áo choàng xám. Màu xám rất đặc trưng quen thuộc đến mức, Sakura dễ dàng nhận ra từ ngay cái lia mắt đầu tiên. Mừng rỡ và vội vàng, Sakura phủ tấm áo choàng che kín người mình trước khi chạy lại phía những người khách.
“Chào mừng sự trở lại, Nakuru, Seiza!”
Tiếng nói bất chợt vang lên phía sau lưng hai người khách giấu mặt trong lớp áo choàng xám, ngó nghiêng tìm kiếm, giật mình đồng thời quay lại. Sakura mỉm cười nhẹ nhàng nhìn đôi mắt sáng rực của Nakuru và nụ cười yên bình của Seiza. Chỉ kêu lên “Công chúa” một cách thì thầm, nhưng khuôn mặt của cả hai “Đại hộ pháp” chợt tan biến hết những mệt mỏi ban đầu. Nakuru ôm chầm lấy Sakura như không bao giờ muốn buông tay. Đôi mắt Seiza hấp háy, mất đi cái lạnh lùng thản nhiên trong màu xám ấm áp. Để gặp lại người chủ nhân mà họ vô cùng yêu thương, việc phải ngồi trên lưng ngựa suốt 5 ngày đêm cũng không có gì là mệt nhọc. Seiza cười nhẹ nhõm như tạ ơn trời đất đã để cho hắn gặp lại một công chúa Sakura hoàn toàn bình yên và khoẻ mạnh sau một khoảng thời gian hắn và cả “Tứ đại hộ pháp” không ở bên cạnh. Tuy nhiên, trong sự vui mừng không che dấu, Seiza vẫn giữ cho tấm áo choàng che kín người mình và cẩn thận dò xét xung quanh để đảm bảo không có đôi mắt nào tò mò nhìn về phía ba người.
“Vậy là quốc vương Shimon đã chết?”
Sakura hỏi khi cô đi dạo dọc bờ biển cùng với hai người hộ vệ của mình. Những tấm áo choàng bay trong làn gió biển. Từ xa nhìn lại, chỉ có thể nghĩ đó là ba người khách vừa bước xuống từ tàu chở khách đang thong thả tận hưởng hương biển và những cơn gió bình yên hiếm hoi.
“Đúng vậy, thưa công chúa” – Seiza trả lời trong khi Nakuru ngáp dài nhưng vẫn bám chặt tay Sakura – “Cả Quốc vương và tể tướng Shimon. Nếu công chúa muốn, cả vương quốc ấy sẽ sát nhập Clow ngay khi Clow về tay công chúa” – Seiza nói bằng nụ cười đầy ý nghĩa.
“Không, không..” – Sakura hờ hững phẩy tay – “Quốc vương và tể tướng Kent đồng loạt bị giết đủ để khiến Shimon rối loạn một thời gian dài rồi. Trong khoảng thời gian này, Shimon sẽ không thể can thiệp vào chuyện của nước khác khi chính bản thân nó đã đủ chuyện phải ‘dọn dẹp’. Chỉ cần không có sự can thiệp của Shimon – vương quốc ‘đánh thuê chém mướn’, công việc của chúng ta sẽ đơn giản hơn nhiều”
“Đúng thế” – Seiza gật gù đồng ý. Nụ cười như không bao giờ tắt trên môi hắn, nhưng không thể xua đi cái giá lạnh toả ra từ ánh mắt xám và những lọn tóc màu tro – Và là một sự diệt vong xứng đáng cho việc đã can thiệp quá sâu vào những chuyện không – phải – của – mình.”
Sakura mỉm cười hài lòng. Seiza luôn biết được mục đích của những việc mà hắn làm. Mặc dù hắn sẵn sàng thực hiện tất cả các mệnh lệnh của Sakura, nhưng bộ óc thông minh không thể ngăn cản hắn suy đoán. Điều đó làm Sakura thú vị và tự tin hơn vào những quyết định của mình. Ngược lại với sự quan tâm của Seiza, Nakuru thờ ơ nghe, ngáp dài. Hắn không phủ nhận một lời nhận xét: hắn chỉ thích hợp với việc sử dụng tay chân và càng ít dùng đầu óc càng tốt. Sakura hoàn toàn tin tưởng “Tứ đại hộ pháp”: Khả năng hành động của Nakuru, Bhamaru và khả năng phán đoán của Seiza, Naoko.
“Khi nhận được thư công ch báo đã ra đảo Hongo, tôi và Nakuru rất ngạc nhiên. Nhưng sau khi Nakuru giết quốc vương Shimon, ông ta đã tự phun ra việc chuyển vũ khí đến Hongo cho triều đình. Vì vậy, tôi đoán công chúa đã biết được thông tin này. Chúng tôi vội vã đến đây ngay sau khi rời Shimon.”
“Ta hiểu” – Sakura thở dài – “Ta phát hiện ra việc này hoàn toàn vô tình. Rất may các ngươi đã ở đây, ‘Hoả thần’ Seiza, ‘Phong thần’ Nakuru. Cho dù bằng bất cứ cách nào, nếu không chiếm được thì phải phá huỷ bằng được số vũ khí này, không được để chúng rơi vào tay triều đình. Nếu để triều đình nắm trong tay lượng lớn vũ khí tối tân này thì quân đội của chúng ta không có cơ thắng” - Sakura mỉm cười nhìn Seiza và Nakuru – “Nhưng có lẽ ta đã chiếm mất hơi nhiều thời gian nghỉ ngơi của các ngươi. Hãy đi nghỉ đi, Seiza, Nakuru”
Sakura vỗ nhẹ lên vai Nakuru khi nhận ra Nakuru đã quá đủ mệt mỏi để không giãy nảy lên trước đề nghị của Sakura. Không ngoài dự đoán, Nakuru ngoan ngoãn nghe lời. Seiza mỉm cười đầy ý nghĩa trước khi biến mất cùng Nakuru.
“Vậy là chuyện Shimon đã được giải quyết” – Sakura thầm nghĩ, dõi ánh mắt ra biển khơi đang dậy sóng nhẹ. Vùng biển trống vắng, chỉ còn tiếng ồn trên đảo vọng đến tai cô – “Chỉ còn chờ Bhamaru và Naoko.....”
Khu nhà giam tối tăm và ẩm thấp, bốc lên mùi hôi khó chịu mà ai vào cũng phải bịt mũi quay ra. Những lớp cỏ thối rữa trải trên nền nhà. Các loại côn trùng lấp ló trong bóng tối trải dài. Phòng giam những phạm nhân được liệt vào hàng trọng tội nằm tận sâu cùng trong cả một khu nhà. Căn phòng bị bao quanh bởi ba bức tường dày không một khe hở, hệ thống song sắt đã được kiểm tra để những kẻ gian manh gan lì nhất cũng không có cách cưa song. Không gian bốc lên hơi ẩm rờn rợn và mùi hôi thối đặc trưng của nhà tù. Không một ánh sáng, không một cơn gió hay bất kì cái gì cho thấy sự sống bên ngoài có thể lọt được vào căn phòng kín bưng, tăm tối này.
Bhamaru sốt ruột đi qua đi lại trong phòng giam. Thỉnh thoảng hắn dừng lại, cúi nhìn Naoko vẫn đang mê man. Suốt từ hôm bị giam vào đây, Naoko chỉ tỉnh lại một lần, và sau đó lại tiếp tục hôn mê. Vết thương của cô rỉ máu qua tấm vải Bhamaru xé vội từ chiếc áo cũ của mình. Bhamaru thở dài, kiểm tra lại mảnh băng cuốn. Hắn không giỏi băng vết thương như Seiza, lại càng không hiểu gì về chế thuốc như Nakuru. Hắn chỉ cuốn tạm vào vết thương loang lổ máu của Naoko. Hơi thở của Naoko vang lên mệt nhọc, khó khăn. Bhamaru đấm mạnh tay vào tường. Từ hôm bị đưa vào đây, Naoko không được nhận bất kì sự chăm sóc tử tế nào. Những bữa cơm thiu mà người bệnh ăn vào chỉ có thể chết ngay lập tức. Không nước uống, không thuốc men, thậm chí là băng vải. Trong điều kiện ẩm thấp, khó chịu đến mức một người khỏe mạnh cũng lăn ra ốm thì một người bị thương như Naoko sống được đến bây giờ là một sự nỗ lực phi thường và một bản năng kì lạ mà chỉ một “Đại hộ pháp” đã được huấn luyện khắt khe mới có.
Bhamaru nhìn quanh. Sau một khoảng thời gian dài ở đây, hắn đã quen với bóng tối và thứ mùi nồng ngặc bốc lên từng giờ. Hắn đã thử cưa song nhưng thất bại, và giờ phải ngồi im trong đây. Ở nơi không ánh sáng, không thời gian, Bhamaru không biết rõ mình đã trải qua bao nhiêu ngày ở nơi tăm tối này. Hắn chợt nhớ đến mảnh thư con chim vội vã dưa đến, báo tin công chúa đã lên đường đến Hongo. Trước khi rời Lamia, Bhamaru đã sắp xếp để công chúa có được sự bảo vệ tốt nhất, nhưng giờ đây, hắn lại thấy lo lắng khó chịu. Hắn tự hỏi xem Seiza và Nakuru đã trở về bên công chúa chưa, nhưng không có bất cứ cách nào để liên lạc với họ. Hắn bực tức đá mạnh chân vào song cửa rồi lại tiếp tục đi qua đi lại.
“Đừng đi lại nữa, Bhamaru! Ngươi nên giữ sức nếu còn muốn sống ra khỏi đây”
Giọng nói trong veo lần đầu tiên vang lên trong căn phòng tối. Dù còn mệt nhọc và khó khăn, nhưng giọng của Naoko vẫn giữ được sự phẳng lặng, bình tĩnh đến đều đặn. Bhamaru vội tới cạnh cô, khi cô đang cố gắng dựa người vào bức tường sau lưng.
“Naoko? Ngươi tỉnh từ bao giờ thế?”
“Một lúc” – Naoko thở ra khó khăn – “Chúng ta vào đây bao lâu rồi?”
Bhamaru nhăn mặt, thở dài:
“Sao ta biết được. Ta rất lo cho công chúa. Chỉ tại ta đã vội vã hành động khi chưa xem xét tình hình”
Im lặng. Naoko vẫn luôn giữ cho mình một khoảng trống giữa những lời nói. Cô không vội vàng mà giữ vẻ mặt điềm tĩnh để suy xét mọi việc.
“Ta hiểu....” – Bhamaru hơi ngạc nhiên vì câu trả lời của Naoko – “Ta cũng đã vội vàng. Chúng ta đã quá lo cho công chúa....”
Bhamaru buông tiếng thở dài trong bóng tối, ngồi dựa lưng vào tường. Máu thấm đỏ mảnh vải băng ở vùng bụng của Naoko. Hắn không chỉ giận mình vì đã giam giữ cả hai người ở đây, làm chậm trễ công việc của công chúa, mà hắn còn giận vì có đến hai “Đại hộ pháp” mà một người vẫn bị thương nặng đến mức này – Một chuyện chưa từng xảy ra. Chỉ cần các “Đại hộ pháp” ở bên nhau, không điều gì là không làm được. Nhưng lần này, việc thất bại là tại hắn. Hay ít nhất thì Bhamaru cũng đã nghĩ như vậy. Chính hắn đã giục giã để dẫn đến hành động sớm trước khi suy xét tình hình, và đem lại kết quả ngày hôm nay.
“Ta xin lỗi” – Bhamaru bắt đầu tràng diễn giải của mình bằng một câu nói mà hắn chưa bao giờ nói từ trước đến nay. Naoko im lặng, không ngạc nhiên, không quen thuộc. Trong suốt câu chuyện dài của Bhamaru để gom tội lỗi về hắn, Naoko cũng không nói tiếng nào, không cắt ngang, không bàn luận. Cô để hắn nói, những điều mà khi xưa, hắn dù bị cắt lưỡi cũng không bao giờ nói ra, đặc biệt là trước mặt Nakuru. Có lẽ chỉ ở trước Naoko, bất – cứ - ai cũng có thể thổ lộ những điều mình cho là “đánh mất thể diện”. Khi Bhamaru đã ngừng kể tội của mình, Naoko vẫn giữ im lặng. Cô đưa mắt nhìn vết thương của mình. Vết thương được băng bó vụng về, thô sơ. Thoảng qua, dường như một nụ cười đã nở trên môi Naoko.
“Ta biết. Kết quả này ta đã đoán trước. Ta biết vụ ám sát Hoàng đế sẽ thất bại. Chỉ là....”
“CÁI GÌ??” Bhamaru đứng bật dậy, gào lên như vừa nghe một câu chuyện cười tẻ nhạt nhất.
“....Ta không dự đoán được là ta sẽ bị thương thế này” – Naoko bình thản nói tiếp câu nói, không để ý đến sự kinh ngạc đọc được trên khuôn mặt của người đồng đội.
“Ngươi.... Naoko....” – Bhamaru nuốt nước bọt để giữ bình tĩnh – “Ngươi không hề có khiếu kể chuyện cười. Nên ngừng lại thôi!” – Hắn dừng lại để thăm dò, nhưng Naoko chỉ nhìn hắn bằng cặp mắt phẳng lặng như để khẳng định lại lời nói – “Vậy.... Ngươi đã biết sẽ thất bại?” – Naoko gật đầu – “Ngươi cũng đã biết sẽ bị giam vào nhà lao này?” – Naoko tiếp tục trả lời bằng một cái gật đầu. Mặt Bhamaru nhăn lại. Vết sẹo ngang miệng giật giật khi hắn gào lên và ánh mắt đỏ rực sáng – “VẬY TẠI SAO NGƯƠI VẪN CHUI VÀO ĐÂY??? HẢ???”
Naoko giương đôi mắt bình tĩnh nhìn Bhamaru. Có lẽ hắn đã quá bực tức. Bực tức dồn nén suốt khoảng thời gian bị giam cầm, giờ đây bộc phát lên, dâng trào qua cả khóe mắt. Chắc chắn hắn đang vô cùng tức giận. Hắn đã than vãn với – Naoko suốt một chập dài, nói ra những điều vô cùng mất thể diện. Hắn đã trách mình. Hắn đã phải nói “xin lỗi”. Và giờ đây, Naoko tuyên bố với hắn: mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của cô. Cũng như nói, Bhamaru là trò chơi của cô trong suốt cái kế hoạch “khùng điên” này.
“Bởi vì nhiệm vụ của chúng ta là gặp một người..” – Naoko trả lời, thờ ơ.
“Một người?”
“Đúng” – Naoko xác nhận – “Shimon bị gạch chéo nghĩa là ‘loại bỏ’, còn Tatan chỉ bị khoanh tròn nghĩa là ‘tìm hiểu’. Công chúa muốn chúng ta tìm hiểu một chuyện gì đó từ Tatan. Seiza không thích chuyện liên quan đến thương lượng nên đùn đẩy cho chúng ta. Dù sao Tatan cũng là quê ngoại của công chúa, quê hương của Hoàng hậu và ta tin rằng, thân sinh của hoàng hậu vẫn còn sống”
Bhamaru ngạc nhiên mở to mắt. Dường như hiểu ra những gì Naoko nói, hắn ngồi phịch xuống nền cỏ rải trên nhà lao, mọi tức giận như tan biến hết.
“Không lẽ.... là...” – Bhamaru ấp ũng không ra câu do quá kinh ngạc với những suy nghĩ cừa chợt này ra trong đầu.
“Vòng tròn Tatan – Lamia – Shimon với Clow ở vị trí trung tâm, tạo thành vòng tròn bốn nước, nổi tiếng với ‘Tứ vị thần y’. Lamia và Shimon có hai thần y lừng danh đang ở ẩn, Clow có Tsukishiro – một gia tộc hành nghề y, mỗi đời đều có một người được xếp vào ‘Tứ vị thần y’. Còn Tatan nổi tiếng với thần y – tể tướng Amamiya. Đó chính là người chúng ta sẽ gặp. Ta chấp nhận ngồi lao tù, vì ông ta. Ông ta sẽ đến gặp chúng ta, sớm thôi. Theo tính toán của ta thì chỉ hôm nay hoặc mai thôi. Trong thời gian chờ đợi, ta nghĩ ta có thể kể cho ngươi nghe về chuyện ngôi đền hoang của Tatan mà ta mới nghe đồn. Ngôi đền ấy....”
Bhamaru ngán ngẩm “ôi” lên một tiếng. Naoko luôn thích những câuchuyện huyền bí. Có lẽ vì những câu chuyện rùng rợn của Naoko mà công chúa Sakura sợ ma từ tận trong tiềm thức. Nhưng “Tứ đại hộ pháp” luôn là nơi để Naoko thỏa sức kể lại sự tò mò của mình qua những câu chuyện kì bí ấy. Bhamaru cũng không ngoại lệ. Hắn im lặng nghe chuyện, thỉnh thoảng thêm vào vài lời góp ý. Giọng Naoko yếu ớt nhưng không thể buộc cô ngừng nói. Bhamaru phải xen vào nhiều hơn để giữ sức cho cô.
Khi Bhamaru và Naoko đang nói chuyện chợt có tiếng bước chân vang lên từ phía cánh cửa dẫn vào khu giam giữ. Bhamaru đứng lên, đề phòng. Đôi mắt Naoko mất đi sự xa xăm thường ngày, trả lại cho nó vẻ tự tin sắc sảo vốn có. Cô vẫn còn thở khó nhọc do vết thương, nhưng sức khỏe đã được tôi luyện trong suốt những năm qua giúp Naoko dễ dàng điều khiển bản thân. Ánh mắt sắc lia ngang mặt con người vừa hiện lên trong ánh sáng bập bùng của nọgn đuốc trên tay. Một mình với những bước chân nặng nề, người đàn ông già bước vội về phía nhà giam Naoko và Bhamaru, chùm chìa khóa lách tay trên tay cầm đuốc, tay kia cầm chiếc thùng nắp kín khá nặng. Chòm râu chỉ còn lốm đốm đen rung lên do sự run rẩy của cặp môi ông. Naoko giữ cho giọng nói của mình chắc chắn nhất có thể trong khi vết thương đang cào cấu, xâu xé từng chút trên da thịt cô.
“Ta biết ngài sẽ tới, tể tướng Amamiya”
Tể tướng Amamiya dừng lại sau khi cánh cửa nhà giam khép lại sau lưng ông. Ông lia đôi mắt già nua nhưng rắn rỏi từ phía Bhamaru đang đề phòng, sang vẻ kiên nghị vô cảm của Naoko. Ồng đứng im một lúc trước khi hỏi.
“Hai ngươi là ‘Thủy thần’ và ‘Thổ thần’ của “Tứ đại hộ pháp’ công chúa Kinomoto?”
“Đúng vậy” – Bhamaru xác nhận nhanh chóng mà không cần chờ hỏi thêm. Hắn di chuyển lẹ làng như một con sóc, khi chưa kịp nhận ra, Amamiya đã thấy hắn đứng chắn trước mặt ông. Đôi mát đỏ hằn lên nhưng vẫn lạnh lẽo. Làn da ngăm đen làm nổi bật vết sẹo trong bóng tối mập mờ. Tuy nhiên, với tinh thần thép của một tướng quân “thét ra lửa” trên chiến trường, sự bất ngờ và sát khí đầy đe dọa tỏa ra từ kẻ được mệnh danh “Thổ thần” – một sát thủ bậc nhất – không làm Amamiya bối rối. Ông vẫn giữ được vẻ bình tĩnh không thay đổi. Ánh mắt Bhamaru thoáng một tia nhìn khâm phục với đối thủ, kẻ đầu tiên vẫn bình thản đối phó với sát khí của hắn, trước khi trở lại sự lạnh lùng và hằn lên nỗi tức giận – “Ngươi cần gì, tể tướng của Tatan?”
“Ngươi nên lịch sự hơn” – Naoko lên tiếng từ trong bóng tối. Giọng cô vẫn còn sự khó nhọc kiềm chế mà Bhamaru nhận ra dễ dàng – “Tể tướng Amamiya là khách của chúng ta”
Bhamaru nhăn mặt. Hắn đã khá nhường nhịn khi tự cho mình có lỗi trong vết thương của Naoko, nhưng bản chất của “Tứ đại hộ pháp” là không nghe lời ai, ngoại trừ “minh chủ”. Mỗi thành viên đều tự coi mình là đội trưởng của “Tứ đại hộ pháp”. Đã từng có khá nhiều trận **ng độ, cả đấu khẩu và đấu võ, để tranh giành chức lãnh đạo “Tứ đại hộ pháp”, và cho đến bây giờ vẫn chưa tìm được người nào toàn thắng để đảm nhiệm. Bhamaru gằn mắt quan sát Amamiya. Nhưng hắn biết nhiệm vụ của hắn là gặp người này. Có lẽ vì thế, hắn không tấn công ông ta.
“Ngươi biết ta sẽ tới?”
“Đúng” – Naoko trả lời câu hỏi của Amamiya bằng sự thản nhiên như không có gì.
“Tại sao?”
“Bởi vì... Ngài có chuyện cần – phải – nói....”
Naoko nói bằng giọng khó khăn. Ánh đuốc sáng lập lòe trên tay Amamiya, soi rõ hình dáng nhỏ bé của cô khi gục xuống, tay ôm chặt lấy vết thương. Bhamaru rên lên khe khẽ khi chạy lại bên Naoko. Máu rỉ ra, đỏ mảnh vải, lan ra cả trên tay áo Naoko. Bất chợt, tể tướng Amamiya đỡ Naoko lên, đồng thời đặt chiếc hòm trên tay xuống. Bất chấp sự phản đối đầy ngờ vực của Bhamaru, ông kiên quyết băng bó lại cho Naoko bằng những vật dụng đựng trong hòm gỗ. Không hổ danh là “thần y” trong “Tứ vị thần y”, bàn tay Amamiya thoăn thoắt thao tác trên miệng vết thương. Rất nhanh chóng, máu ngừng chảy. Naoko nằm im trong ánh sáng mờ mờ, hơi thở đã bắt đầu trở nên đều đặn hơn. Khi đã hoàn thành công việc, Amamiya thở ra nhẹ nhõm.
“Ta đã định sẽ tới đây sớm hơn nếu không bị sự nghi ngờ và ngăn cản của Bệ hạ. Vết thương của ‘thủy thần’ khá nặng, cũng may là vẫn kịp. Bây giờ thì có thể yên tâm”
Bhamaru liếc nhìn Naoko rồi quay lại phía Amamiya. Ánh nhìn của hắn không còn là sự thù địch mà là vẻ ngạc nhiên, tò mò.
“Tại sao ngươi giúp bọn ta?”
“Bởi vì, đúng như ‘Thủy thần’ nói, ta có chuyện cần ‘Trao đổi’”
“Trao đổi à?”
“Đúng vậy” – Amamiya gật đầu – “một sự đổi chác công bằng”
Bhamaru không ngắt lời khi bị tể tướng già ngừng lại. Kinh nghiệm cho thấy hắn nên im lặng chờ đợi. Naoko cựa mình khe khẽ, rồi gượng mình dựa lên tường, lắng nghe. Amamiya thở dài, một thoáng ngập ngừng nhìn hai vị “đại hộ pháp”.
“Ta sẽ giúp các ngươi thoát khỏi đây, nhưng đổi lại, các ngươi phải để yên cho Tatan. Tatan không hề gây thù chuốc oán với các người. Nếu nói đến trận chiến với Kinomoto cách đây hơn 20 năm thì đã là quá lâu rồi....”
Naoko nói bằng giọng thờ ơ, hoàn toàn không giống tiếng nói của một người đang bị thương nặng:
“Không phải trận chiến 20 năm trước, ngài Amamiya! Nếu bây giờ, chúng tôi không tiêu diệt quý quốc, thì chính quý quốc sẽ diệt chúng tôi, đúng không?”
“Không hề” – Amamiya vội nói – “Ta.... Tatan không hề có ý định ấy”
“Không hề?” – Bhamaru cười khan – “Ngài cũng không thích hợp nói dối đâu, thưa ngài!” – Bhamaru nói bằng giọng mỉa mai không che đậy – “Tatan các người.....”
“Vào vấn đề chính đi” – Naoko bất chợt xen vào. Bhamaru ngạc nhiên quay lại nhìn cô. Chưa bao giờ Naoko nói khi người khác chưa kết thúc câu nói, có lẽ đây là lần đầu tiên. Khuôn mặt Naoko vẫn phẳng lặng, không lộ chút gì vội vã – “Tể tướng Amamiya, ngài nói ‘Để yên cho Tatan’, chi bằng hãy nói thẳng ra đề nghị của ngài: Giải độc cho Hoàng đế Tatan. Đúng không?”
Amamiya cúi mặt, không nói. Ông biết “Tứ đại hộ pháp” sẽ không thể đồng ý với đề nghị của ông mà không có điều kiện trao đổi. Dù với lí do gì, họ cũng vẫn là những “sát thủ” không nể tình. Vì thế, Amamiya đã chuẩn bị tinh thần để đối phó với những điều kiện khe khắt nhất. Người ra điều kiện chắc chắn là “Thủy thần”. Cô ta có bộ óc đáng sợ hơn ông nghĩ. Còn “Thổ thần”, tuy không phải là kẻ sinh ra để làm chỉ huy, nhưng dù sao, hắn cũng vẫn là sát thủ số một trong “Tứ đại hộ pháp”. Nếu tính ra, số người đã chết dưới tay hắn nhiều gấp đôi số người do ba người kia giết. Cả “Tứ đại hộ pháp”, nếu không chú ý thì đừng mong có thể sống sót sau một cuộc trao đổi.
“Khi vào đây ngài đã nói: ‘Ta đã định sẽ tới đây sớm hơn nếu không bị sự nghi ngờ và ngăn cản của Bệ hạ’ là nói dối” – Naoko tiếp tục nói. Có vẻ vết thương của cô đã khá hơn nhiều sau sự chăm sóc của một người trong “Tứ vị thần y”. Bhamaru giương đôi mắt ngạc nhiên không hiểu, hết nhìn Naoko lại nhìn sang Amamiya. Chuyện này... hắn không hề được biết đến một chi tiết – “Bệ hạ của ngài.... hoàng đế Tatan đã trúng độc của ta”
Tể tướng Amamiya không nói gì. Đôi mắt sắc lạnh của ông quét ngang khuôn mặt Naoko như muốn tìm một biểu lộ để xác định ý nghĩ của cô. Nhưng vô ích. Khuôn mặt bình lặng của cô gái không tạo điều kiện cho ông tìm hiểu. Bhamaru nói bằng giọng cáu kỉnh:
“Trúng độc à? Lúc nào?”
Naoko nhún vai nhẹ:
“Tất nhiên là lúc Hoàng đế Tatan cho bắt chúng ta. Trong lúc đánh nhau với quân lính, ta đã bí mật đâm kim độc vào đỉnh đầu ông ta. Ngài Amamiya đây là một thần y, chắc cũng đã tìm ra và rút kim độc rồi. Nhưng... Ngài vẫn đến đây để thương lượng, chứng tỏ ngài không biết cách giải độc, đúng không?”
“Đúng vậy” – Amamiya bất lực thừa nhận – “Chất độc đã phát tán rộng trong cơ thể bệ hạ. Chất độc này rất lạ, ta chưa tưng gặp bao giờ nên cũng chưa tìm ra được cách chế thuốc giải. Trong khi.... Bệ hạ đã sắp hấp hối rồi...”
Bhamaru chợt à lên như phát hiện ra điều gì. Hắn cười khẩy:
“Ta hiểu. Naoko, là thuốc độc do Nakuru chế à?”
“Ừm” – Naoko gật đầu khẳng định – “Thuốc độc ấy ta lấy của Nakuru. Ta đã pha thêm vào đó tách trà mà Seiza đưa cho ta”
Bhamaru nhăn mặt kinh hãi. Không một ai có thể bình yên nếu uống thứ trà đáng sợ ấy, ngoại trừ Seiza. Amamiya không hiểu rõ những lời của Naoko. Đôi mắt ông thể hiện sự ngạc nhiên và cả khâm phục dành cho Bhamaru, Naoko:
“Nhưng.... Các ngươi làm sao thoát khỏi thuốc độc của ta? Cả hai ngươi.... Ta đã tẩm thuốc độc vào kiếm khi đâm ‘Thủy thần’, và đâm kim độc vào cánh tay ‘Thổ thần’. Đó là loại thuốc độc rất mạnh”
“Có à?” – Bhamaru giơ cánh tay lên quan sát. Ánh đuốc mờ mờ giúp hắn nhận ra một cây kim vẫn còn đâm xuyên qua cánh tay. Hắn ngán ngẩm ném cây kim xuống nền nhà – “Vô ích thôi! Đối với bọn ta, thuốc độc chỉ là thứ vô dụng. Đừng quên ‘Tứ đại hộ pháp’ đã được đào tạo để trở thành ‘Sát thủ’ chứ không phải để chết vì mấy thứ thuốc vớ vẩn này. Hơn nữa....” – Bhamaru nhăn mặt – “....bọn ta đã nếm quá nhiều chất độc của hai thành viên khác trong ‘Tứ đại hộ pháp’ rồi”
Tể tướng Amamiya không che đậy sự khâm phục của mình. Ông là một trong bốn người được mệnh danh “Tứ vị thần y” của vòng tròn bốn nước, nhưng ông cũng phải thừa nhận tài năng của “Tứ đại hộ pháp” trong lĩnh vực độc dược. Họ thật sự là những sát thủ tài ba đã được tôi luyện trong đắng cay cuộc đời từ khi còn là những đứa trẻ. Thuốc độc, đó là thứ Amamiya luôn tự tin, nhưng giờ ông buộc phải cầu xin sự giúp đỡ. Tể tướng nhắc lại đề nghị của mình. Thời gian đang dần trôi qua, Hoàng đế Tatan sẽ không sống nổi nếu không có thuốc giải.
“Không được” – Naoko trả lời thẳng thắn. – “Amamiya, ngài đã nói đây là cuộc trao đổi công bằng, nhưng điều kiện ngài đưa ra thì không công bằng chút nào. ‘Giúp bọn ta thoát khỏi đây’ à? Vậy bọn ta sẽ được gì khi mà tự bọn ta cũng thoát ra được”
Bhamaru định phản đối. Dù thế nào, hắn cũng phải thừa nhận: Hắn và cả Naoko đều không thể thoát khỏi đây nếu không có sự giúp đỡ. Song sắt quá chắc chắn, tường vô cùng vũng chãi. Hắn đã tìm mọi cách nhưng không có một khe hở nào. “Đừng nói gì” – tiếng Naoko thì thầm bên tai Bhamaru. Cô vẫn nhìn Amamiya bằng đôi mắt bình lặng của một tâm hồn phẳng lặng không gợn sóng, đồng thời dùng cách liên lạc của “Tứ đại hộ pháp” để trao đổi với hắn trong khi tể tướng Amamiya đang suy nghĩ. Sau một vài câu trao đổi ngắn, Bhamaru im lặng đứng nhìn.
“Vậy.... điều kiện của ngươi là gì?” – Tể tướng Amamiya hỏi sau khi đấu tranh với chính bản thân mình.
“Công chúa cần sự trợ giúp của ngài, ngài Amamiya! Quân đội của Tatan! Tôi sẽ giải độc cho Hoàng đế của ngài, nếu như ngài chấp nhận cho quân đội sang giúp đỡ quân Kinomoto trong trận chiến ở Clow”
Amamiya nhíu mày. Đây không phải là điều kiện ông chờ đợi. Giúp đỡ quân Kinomoto? Chắc chắn Hoàng đế sẽ phản đối. Ngài có thể sẽ giết ông nếu ông chấp nhận giúp đỡ quân Kinomoto. Đối với Hoàng đế, Kinomoto là kẻ thù lớn, là kẻ thù duy nhất trong đời. Cả đời Ngài sống là để chờ giây phút trả thù Kinomoto. Nếu bây giờ buộc phải giúp đỡ Kinomoto để đổi lấy mạng sống của mình, đối với Bệ hạ sẽ là một nỗi nhục lớn. Còn nếu chấp nhận cái chết, chết dưới tay Kinomoto, lại càng chẳng vinh quang gì. Cho dù chọn cách nào, cũng vẫn là “Thua cuộc”.
“Ta......” – Amamiya nắm chặt tay, nghiến răng trong sự lựa chọn. Lòng trung thành của ông đang bị thử thách. Một thử thách khó có một chọn lựa vẹn toàn
“Chỉ vì một chút danh dự của mình mà chấp nhận để cho Hoàng đế chết, vết ô nhục đó có thể sẽ kéo dài đời đời....”
Câu nói cuối cùng của Naoko như một nhát đâm chính mạng vào Amamiya. Đúng vậy! Nếu bây giờ, ngài để Hoàng đế chết, người đời sau sẽ nói gì về ngài và cả gia tộc Amamiya?
“.....chấp nhận!” – Amamiya kết thúc câu nói dở dang.
Naoko dựa lưng vào tường, hài lòng. Chưa có một cuộc thương lượng nào cô chưa thành công! Bhamaru cau có bực tức đứng bên cạnh. Hắn không hài lòng chút nào! Cả kế hoạch và mục đích của chuyến đi này Naoko không hề bàn trước với hắn. Hắn tức giận vì cô đã khiến hắn phải suy nghĩ, phải đắn đo, phải hối hận – những điều hắn căm ghét nhất! Hắn cau có vì hắn giống như một công cụ lợi dụng trong việc này. Hắn bực mình vì đã bị lừa ngọt đến nỗi không thể nhận ra.
“Tốt lắm” – Naoko nói, chậm rãi đứng lên để khỏi chạm vào vết thương – “Bây giờ bọn ta cần phải đi khỏi đây”
“Còn....”
“Sau khi ra ngoài ta sẽ trao cho ngài. Đừng lo, bọn ta không lật lọng đâu” – Bhamaru cáu kỉnh nói khi bước lên trước. Naoko lặng lẽ đi phía sau. Bám sát theo, tể tướng Amamiya soi đường bằng ngọn đuốc đã cháy gần hết.
Bầu trời đêm Tatan nóng đến ngột ngạt. Màu đen sâu thăm thẳm nhưng vẫn rất dịu dàng. Mùi thơm của cỏ dìu dịu bốc lên, thay thế cho mùi hôi thối của hầm giam. Những nhánh cỏ non mềm mại dưới bước chân, cọ vào ngón chân buồn buồn. Tiếng côn trùng văng vẳng đâu đây. Quang cảnh cuộc sống, một cuộc sống có sự hiện diện của sự sống!
Bhamaru hít một hơi dài để cảm nhận hương thơm của trời đất và sự tự do mà hắn nghĩ đã rất lâu rồi mới thấy. Bên ngoài khu nhà giam chỉ có hai tên lính canh gác. Bọn chúng cúi chào khi ba người ra ngoài. Sau cái gật đầu của tể tướng Amamiya, hai tên vội vã chạy đi, và một lúc sau dẫn tới hai con ngựa khỏe mạnh.
“Hãy dùng hai con ngựa này để trở về Clow” – Amamiya nói, đồng thời trao hòm thuốc cho Bhamaru – “Đây là băng để dùng cho vết thương của ‘Thủy thần’. Ta muốn hỏi.... còn....”
Tể tướng Amamiya chợt ngập ngừng. Ông hơi đắn đo suy nghĩ. Ông biết, ông không có tư cách để hỏi câu hỏi này.
“Ngài cứ nói” – Naoko nói khi nhảy lên lưng ngựa. Vết thương đã không còn đau như lúc trước nên cô có thể hoạt động khá thoải mái.
“À.... Ta.... C.... Công chúa của các ngươi..... vẫn khỏe mạnh chứ?”
“Vẫn khỏe” – Bhamaru rít lên – “Và sẽ khỏe hơn nếu các người không giam giữ bọn ta ở đây”
Amamiya gật gù như chìm vào trong suy nghĩ riêng của mình. Không gian im lặng giữa màn đêm bao la, mịt mờ. Chợt giọng nói trong veo của Naoko vang lên như sự trong trẻo của trời đêm Tatan:
“Hoàng hậu đã sống rất hạnh phúc cho đến lúc qua đời. Ngài có thể tin ở quốc vương chúng tôi, thưa tể tướng, và sự lựa chọn của hoàng hậu. Ngoài ra.... Daidouji phu nhân, tiểu thư Sonomi Amamiya vẫn sống rất khỏe mạnh”
Amamiya ngạc nhiên, rồi khuôn mặt ông giãn ra bởi một nụ cười hài lòng. Tất cả những gì ông muốn biết đều được Naoko tóm tắt gọn. Naoko và Bhamaru nhìn ông chờ đợi. Họ biết ông chưa kết thúc câu chuyện:
“Thật là tốt... rất tốt... – nụ cười nở trên khuôn mặt nhăn nheo của người đàn ông. Chòm râu phất nhẹ trong cơn gió yếu ớt của một buổi tối ngột ngạt – “Ta đã phạm quá nhiều sai lầm, tất cả bắt đầu từ khi ta cho Nadeshiko làm gián điệp ở doanh trại Kinomoto, rồi lại đưa Sonomi vào đó. Nhưng sai lầm lớn nhất của ta là đã ngăn cản, phản đối quyếtđịnh của bọn chúng...” – Amamiya dõi đôi mắt ra xa xăm, tìm lại khoảng kí ức thật gần mà cũng thật xa – “Đến khi ta nhận ra thì ta đã để mất hai đứa con gái của mình. Nhưng sự hối hận đó là quá muộn. Cha con đứng trên hai chiến tuyến, nhìn nhau như kẻ thù.... Dù cuộc chiến đã kết thúc nhưng cha con ta vẫn không thể hàn gắn. Ta biết ta có những đứa cháu ngoại.... mà lại không thể ghé thăm.... Mới đây, ta theo lệnh bệ hạ sang Clow và biết cả Nadeshiko và Kinomoto đều đã chết” – Mỗi khoảng dừng lại của Amamiya là một khoảng lặng dài vô hạn. Ông gục đầu xuống. Đôi mắt tưởng chừng lạnh lẽo vô tình, đã ráo hoảnh theo năm tháng chợt long lanh như nước mắt ứ đọng – “.....Ta đã làm một việc tàn ác nhất... một việc không thể tha thứ... Ta đã giết đứa cháu trai của ta.... Ta đã mang đầu nó.... mang mạng sống của nó trên tay....” – Amamiya rùng mình. Bất chợt cả người ông rung lên nức nở - “....ta đã giết cháu tra ta... và ta cũng không cứu được cháu gái ta... con gái của Sonomi... Ta đã không thể cứu nó...”
Không gian như biến mất trong im lặng khi vị tể tướng gục đầu vào hai bàn tay. Cả người ông run rẩy. Những kí ức xưa và cả những câu chuyện mới xảy ra dày vò tâm trí ông, như thét lên tố cáo sự lầm lỡ, tội lỗi ông đã gây ra. Có lẽ ông đã gây nên quá nhiều sai lầm, ông cướp đi quá nhiều mạng sống, để giờ đây, ông phải nhận sự trừng phạt là cái cô độc, lạc lõng, cái căm hờn khi p hải tự tay giết chết những người thân của mình. Đau đớn đến thương tâm, khi lần đầu biết mặt cháu cũng là lúc chứng kiến thân xác lạnh ngắt của nó. Xót xa đến tội lỗi khi nhìn mặt cháu qua chiếc đầu trương lên, máu đã khô lại ngay trên tay mình. Amamiya kìm nén tiếng khóc một cách vụng về. Đã rất nhiều máu đổ, chính tay ông cũng đã từng cầm chiếc đầu vô hồn, thối rữa của kẻ địch, nhưng chưa lần nào ông kinh hoàng đến vậy. Đó là cháu của ông sao? Mái tóc đen bết máu, ốp lấy khuôn mặt với những đường nét thanh tú. Nhưng đôi mắt nó nhắm chặt, và xác thân nó đã tan vùi ở một nơi xa xăm nào đó. Mãi mãi, hình ảnh đó sẽ ám ảnh ông đến lúc lìa đời.
Naoko im lặng nhìn trong khi đợi vị tể tướng già kể lại những kí ức không thể nén lại của ông. Những kí ức ấy, dù Amamiya không muốn nhớ lại, nhưng dường như nó vỡ òa như từng khúc hồi tưởng. Bhamaru quan sát Amamiya bằng ánh mắt chăm chú. Naoko nghĩ, có lẽ hắn đã đoán ra một điều gì đó qua những tiếng nhát gừng của Amamiya. Còn riêng cô, Naoko tin chắc mình không bao giờ có thể quên khung cảnh hãi hùng lúc đó, khi Syaoran giơ chiếc bọc trắng nhuộm đỏ ấy lên. Naoko cũng không bao giờ quên nỗi đau gào thét, cứa sâu trong lòng cô khi cô công chúa hoang dại gào lên, mong cướp lại một phần thân xác của anh mình. Thái tử Touya không phải là chủ nhân – “minh chủ” chính thức của “Tứ đại hộ pháp”, nhưng từ thời xa xưa luôn theo dõi vị thái tử trong bóng tối, “Tứ đại hộ pháp” thật sự có cảm tình với Thái tử. Đặc biệt là Nakuru, kẻ đã sống cùng Touya trong suốt những năm sống sót, trốn tránh và dựng xây cơ hội. Naoko biết Nakuru đã che dấu nỗi đau của mình như thế nào, bởi vì công chúa Sakura đã không khóc. Nhưng... Nakuru đã lặng người bên ngôi mộ đất còn mới, cùng những cây cỏ ngả rập và hương thơm thoang thoảng. Sống và lớn lên cùng Nakuru, dù không có lưòi kể của Seiza, Naoko vẫn có thể đóan được, hiểu được những phản ứng ấy của “Phong thần” Nakuru, giống như năm xưa, hắn đã cố nán lại những phút cuối cùng để nói lời từ biệt quốc vư
“Sau khi Tomoyo chết...” – một giọng nói vang lên trong cái tĩnh lặng của không gian. Giọng nói như ghim sâu vào trái tim, ghim sâu vào tận lòng người. Câu chuyện như kéo dài vô tận, lôi người nghe vào sâu trong những khoảng kí ức đau đớn nhất – “....Tôi đã đưa cô ấy đi.... đi tìm một nơi thích hợp với cô ấy....”
-----------------------------------------
Eriol cứ bước đi trong vô định. Bàn tay anh ôm chặt thân xác lạnh ngắt của Tomoyo. Mái tóc tím của cô bết lại, đôi mắt nhắm nghiền. Máu đã khô theo làn gió. Cánh hoa mộc lan trắng không thể theo gió đi cùng người con gái mà chúng yêu quý. Chúng chỉ có thể lặng lẽ trôi, lặng lẽ đau buồn. Eriol đưa mắt nhìn theo những cánh hoa trôi, bật cười khan. Hoa cứ trôi, hoa rụng rồi hoa sẽ nở, nhưng Tomoyo liệu có thể sống lại được nữa không? Tiếng cười của Eriol vang vọng theo làn nước, vọng theo những tiếng chảy rì rào. Anh cúi nhìn khuôn mặt trắng nhợt của Tomoyo. Máu bết trên gò má cô. Cô có vui không nếu anh đưa cô theo bước hoa mộc lan? Đầu óc Eriol trống rỗng. Anh lại tiếp tục bước, cùng với dòng trôi của nước sông và những cánh hoa trắng. Nước sâu dần, sâu dần.... Bàn tay anh ghì chặt hơn thân xác của Tomoyo. Nước trùm lên người cô, nước thấm ướt những giọt máu. Chẳng còn gì nữa.... Nước lạnh giá phủ lên mái tóc đen bết máu của Eriol... Màu đen ập xuống, nhưng Eriol biết, bàn tay anh vẫn đang ôm chặt cô gái ấy – người con gái anh yêu....
Bóng tối che phủ bầu trời. Những cơn gió lành lạnh thổi vào buốt xương. Đầu Eriol choáng váng. Anh mơ hồ cảm thấy ánh lửa bập bùng bên cạnh. Eriol đưa tay lên ôm đầu, chợt nhận ra điều gì, anh giơ hai tay lên trước mặt: Trống không. Anh vùng dậy, hoảng hốt:
“Tomoyo? Tomoyo đâu? Tomoyo?”
Một bóng người nhẹ nhàng di chuyển từ phía đống lửa đang cháy lại phía anh. Ánh mắt giãn ra khi nhìn thấy Eriol tỉnh lại:
“Thái tử? May quá! Thấy Thái tử trôi trên sông, chúng tôi rất lo?”
Eriol dáo dác nhìn quanh. Anh không nhìn rõ mặt người đang nói chuyện với mình, cũng hoàn toàn không để ý xem mình đang ở chỗ nào. Anh nói như gào lên:
“TOMOYO ĐÂU?”
Người kia lùi lại hoảng sợ, khẽ cúi mình:
“Thái.... Thái tử phi đang ở gian nhà bên cạnh....”
Không đợi người đó nói hết, Eriol lao ra ngoài. Hương gió biển phảng phất, tạt vào mũi anh. Quen thuộc và thân thiết. Mùi hương đó dường như anh đã từng gặp ở đâu, mùi hương của hạnh phúc và yên bình. Eriol dừng lại trong giây lát, nhưng rồi, anh lao vào gian nhà gần nhất anh gặp. Trên chiếc giường được che bởi tấm rèm tím, một thân hình nhỏ bé đang nằm im bất động. Cả gian nhà nhỏ bé mang lại cảm giác lạnh lẽo đến ghê người. Eriol lao lại. Tomoyo vẫn nhắm nghiền mắt. Mái tóc tím thả dài trên giường, khuôn mặt trắng nhợt nhưng đã được lau hết những vết máu loang lổ. Cả người cô được đắp bởi chiếc chăn màu trắng. Trông cô như một người đang say trong giấc ngủ, yên bình và nhẹ nhàng. Tuy nhiên, bàn tay cô lạnh ngắt.... Eriol ngồi xuống, dùng cả hai tay nắm chặt lấy bàn tay buông lỏng của Tomoyo..... Tomoyo đã chết, điều đó là không thể thay đổi...
“Chúng tôi phải khó khăn lắm mới gỡ được Thái tử phi ra khỏi Thái tử. Ở kinh thành có chuyện gì vậy, Thái tử? Cả hai người.....”
Người kia đứng phía sau Eriol, ngập ngừng. Đến bây giờ, Eriol đã yên tâm về Tomoyo, anh bắt đầu nhìn xung quanh. Gian nhà này có cái gì đó vô cùng quen thuộc, và cả mùi hương thoang thoảng của biển cả.
“Đây là đâu? Ngươi là ai? Sao lại biết ta?”
“Tôi là thuỷ thủ trên chuyến tàu đã đưa Thái tử đi biển cách đây gần 1 năm. Giữa đường gặp bão, Thái tử đột nhiên biến mất làm cả tàu rất lo lắng. Hôm ấy, bão làm lật thuyền, chúng tôi được một thuyền buôn của Tatan cứu và đưa đến đảo Hongo này....”
“Đảo Hongo?.... Thì ra là nơi đây....”
Eriol nhắm mắt lại, tận hưởng mùi hương của biển cả phả vào mũi. Những kí ức xưa vụt trở về trong kí ức Eriol. Vẫn nơi đây, lần đầu tiên anh gặp Tomoyo, lần đầu tiên anh biết cảm giác của tình yêu. Đây cũng là nơi đã khiến anh đi đến quyết định: bỏ qua quyền lực để chọn được ở bên cạnh người mà mình yêu thương. Nơi đây vẫn không thay đổi, vẫn mùi hương biển dạt dào, vẫn những cành lá xào xạc trong đêm tối. Chỉ duy nhất có một điều khác, đó là Tomoyo. Không phải là cô gái tóc tím xinh đẹp đến kì lạ chăm sóc cho anh như trước, chỉ là một cái xác không hồn, một cái xác lạnh ngắt.....
“Thái tử.....” – người kia ngập ngừng. Eriol chậm rãi mở mắt nhìn người ấy – một trong những cấp dưới của anh khi xưa. Người thuỷ thủ dè dặt đưa ra đề nghị - “Người đã từng cứu chúng tôi là một thầy thuốc rất giỏi của Tatan. Ông ấy.... ưm.... ông ấy cho rằng.... vẫn có thể cứu được Thái tử phi....”
“CÁI GÌ???”
Eriol như nhảy lên vì câu nói ấy. Có thể cứu? Có thể trả lại Tomoyo cho anh? Thật sự điều kì diệu ấy có thể xảy ra sao?
“Nhưng.... ông ấy ra điều kiện..... Đó là một điều kiện KHÔNG THỂ THỰC HIỆN”
Eriol bác bỏ bằng một câu kết luận nhanh chóng và sau cùng:
“Không có điều kiện gì là ‘không thể thực hiện’. Chỉ cần cứu được Tomoyo, bất cứ điều kiện nào cũng không thành vấn đề. Đi mời ông ấy cho ta....”
--------------------------------
“Nhưng.....” – Eriol ngước mắt nhìn lên trần gian nhà tối, tiếng thở dài nhẹ nhàng buông vào màn đêm đen – “.....điều kiện ông ta đưa ra, quả thực..... Đó là....”
* * *
Syaoran ngước mắt lên bầu trời cao. Những đám mây xám xịt uể oải trôi, bao phủ bầu trời. Suốt mấy ngày, kể từ khi Syaoran lên đảo, bầu trời vẫn luôn bị che mờ bởi mây đen, u ám và mờ mịt, giống như lời cảnh báo về một biến cố mới. Tuy nhiên, điều đó không làm ảnh hưởng gì đến những thương buôn trên hòn đảo “Lãnh địa xanh của thương buôn” này. Tàu bè vẫn đến, dòng người vẫn tấp nập xô đẩy nhau. Cuộc sống vẫn trôi, dù không ai biết về đâu.
Gió thoang thoảng, đưa mùi hương mộc lan tới. Hoa mộc lan trắng rung rinh, cọ nhẹ vào người Syaoran. Êm đềm.... Anh vẫn luôn ra nơi đây ngồi, như để tưởng nhớ lại một thời nào xa xăm của quá khứ, và cũng là để tìm một tương lai ảo ảnh mới không bao giờ có thực. Sự dịu dàng bình yên của hoa mộc lan, của thân xác con người trong ngôi mộ kia như bao bọc Syaoran. Vẫn là cái yên lành trong sự hỗn loạn đổ máu. Là sự thanh thản trong muôn ngàn nỗi trớ trêu đau khổ. Syaoran khẽ cười. Yên bình? Có lẽ vậy. Nhưng.... tất cả chỉ là thời gian. Thời gian sẽ làm thay đổi. Một dự cảm không lành len lỏi trong tâm trí Syaoran. Trong cái thế giới hỗn loạn đến khó sống này, một tích tắc yên bình cũng chỉ là thoáng qua. Tất cả rồi sẽ kết thúc.... Tro bụi vẫn cứ là tro bụi. Máu vẫn đỏ và nước mắt vẫn chưa bao giờ làm phai đi được nỗi đau trong nó. Mộc lan trắng.... trong veo như thuỷ tinh.... và tâm hồn người con gái ấy, Tomoyo....
Syaoran thở dài khe khẽ. Câu chuyện của Eriol kể vào đêm đầu tiên anh lên đảo vẫn còn nguyên trong trí nhớ anh. Dù anh đã cố gắng gạt bỏ nó, nhưng việc đó không thành công cho lắm. Câu chuyện nhắc lại một kí ức xa xưa, đau đớn. Một kí ức có khoảng vui, khoảng buồn, nỗi đau bất hạnh và len vào đó cả hạnh phúc bình dị....
“Điều kiện là..... ‘Đầu của Kinomoto’, đúng không?”
Tiếng trả lời của Eriol, dù đã biết trước, Syaoran vẫn không khỏi thở ra não nề. Đó là một điều kiện vô cùng khó khăn. Tomoyo yêu Sakura hết lòng, yêu đến mức sẵn sàng từ bỏ tất cả vì Sakura. Đối với Tomoyo, có lẽ chỉ cần Sakura hạnh phúc là đủ. Nhưng sự sống của Tomoyo lại là những suy nghĩ duy nhất của Eriol lúc đó. Đó là một “điều kiện không thể thực hiện”. Rồi Tomoyo sẽ hận Eriol suốt đời nếu Eriol giết ‘Kinomoto’. Và để rồi, tất cả lại chìm vào đau khổ không bao giờ có lối thoát....
------------------------------------------
“Tôi đã lấy đầu của Touya....” – Eriol đưa mắt nhìn ánh lửa bập bùng cháy. Tiếng nổ lách tách của những cành củi khô vang lên trong im lặng – “....không.... là cậu đã lấy giúp tôi, Syaoran.... Tôi đã mang về cho người đàn ông đó, nhưng....” - Eriol bật cười khô khốc. Tiếng cười vang lên trong cay đắng, xót xa. Nuối tiếc nhưng không thể níu giữ, không thể thay đổi. Tất cả chỉ là một quá khứ tràn ngập máu, tràn ngập đau thương.... - “Tôi thật ngu ngốc. Đáng lẽ tôi phải hiểu, Tomoyo đã CHẾT. Chết thật sự.... Chính tay tôi đã ôm thân xác lạnh giá của cô ấy.... Chính tay tôi đã xác nhận điều đó – một điều tôi không bao giờ muốn chấp nhận.... Vậy mà...” – Giọng Eriol trở nên rời rạc. Syaoran không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe – “....Người đàn ông đó là người của Tatan. Ông ta cần ‘Đầu của Kinomoto’.... Tên thuỷ thủ cũ của tôi đã bị ông ta mua chuộc. Còn tôi.... tôi như một tên ngốc không biết gì, ngoan ngoãn đến đần độn, lấy..... đầu của.....”
Eriol gục đầu vào hai tay. Câu nói cuối cùng của anh nghẹn lại trong cổ. Syaoran thở dài. Có lẽ hòn đảo Hongo này đã không còn thật sự trong sạch và thanh bình như bề ngoài của nó. Có lẽ, trong cái ngày hôm ấy, rất nhiều máu đã đổ....
“Tôi đã giết tên thuỷ thủ và những tên khác....” – Eriol khó khăn nói – “Giết trên biển...... hắn đã trốn thoát... chó săn của Tatan....”
Qua những lời kể rời rạc của Eriol, Syaoran phần nào đoán được toàn bộ diễn biến trong một ngày biển nổi sóng. Dưới đáy biển sâu kia, những thân xác đang nằm lạnh lẽo, nằm để chứng kiến một bờ biển đổ máu, sẽ rực lên trong màu hoàng hôn... Một ngày trong tương lai....
-------------------------------------
Syaoran mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn bông hoa trắng ôm lấy ngôi mộ im lìm. Tomoyo chắc vẫn đang mỉm cười dịu dàng ở một nơi xa xăm nào đó, giống như những bông hoa trắng vẫn nhẹ nhàng lan toả mùi hương của mình. Nhưng cả Tomoyo và mộc lan đều có thể cảm nhận được một cái gì đó đang đến gần. Syaoran biết. Nhưng anh không ngăn cản. Anh muốn nó diễn ra, bởi đó là một phần trong kế hoạch của anh. Và trước khi việc đó xảy ra, Syaoran muốn tận hưởng khoảng không gian trong lành hiện tại. Tận hưởng phần còn lại của cuộc sống, trước khi tất cả kết thúc.... Sự bình lặng sẽ kết thúc, khi tất cả những nhân vật tham gia và tấn thảm kịch mới xuất hiện.... Khi các vai diễn đều tụ tập tại sân khấu chính, vở kịch sẽ đến lúc hạ màn....
“Tôi không nghĩ cậu sẽ có lúc ngồi lì ở đây trong một thời gian dài như vậy”
Một giọng nói trầm trầm vang lên ngay bên cạnh làm Syaoran khẽ giật mình. Một người con trai đã ngồi xuống bên cạnh anh từ lúc nào. Không một tiếng động, không một dấu hiệu. Chỉ đơn giản đến cạnh và trầm ngâm nhìn theo những làn khói trắng lan toả trong không gian.
“Ồ” – Syaoran mỉm cười sau một thoáng ngạc nhiên – “Đến rồi à, Terada? Sakura đã đến đây từ mấy hôm trước, vậy mà sao bây giờ anh mới tới?”
“Tôi đi cùng chuyến tàu với Sakura đến, nhưng đi loanh quanh đảo xem xét một chút. Đừng lo, tôi không hề quên nhiệm vụ cậu giao: ‘Đi theo Sakura’. À, một câu đơn giản, phải không? Nhưng.... tôi nghĩ nó có nhiều ý nghĩa hơn thế”
Syaoran chỉ cười nhỏ trước lời nhận xét của Terada. Ừ, có lẽ là thế. Những ý nghĩa trong câu nói ấy chắc rằng Terada, và chỉ có Terada mới hiểu. Nhưng chính điều đó làm Syaoran yên tâm hơn. Sự hiểu biết của Terada, nếu đi theo phe nào thì phe kia chắc chắn thất bại. Nhưng, Terada là người trung lập. Hắn chẳng theo ai. Dù đi theo Syaoran, lại không hoàn toàn trung thành. Nói một lòng với “công chúa”, nhưng vẫn làm những việc tưởng chừng phản bội lại “chủ nhân” của mình. Đó là sự “tự do” mà hắn không muốn ai làm ảnh hưởng đến.
“Rika đâu?”
“Một chút việc. Tôi đã để cô ấy trở về kinh thành trước. Chậc, cũng là vì lo nghĩ cho cậu thôi.... Àh, và... con người xinh đẹp đang nằm im dưới nấm mộ này... Một tiểu thư mà tôi biết khi còn nhỏ... Một bậc nữ lưu...”
Đôi mắt Terada thoáng buồn khi nhìn theo làn khói hương. Nhưng gần như ngay lập tức, ánh mắt ấy biến mất, chỉ để lại đôi mắt bí ẩn khó dò trên gương mặt thản nhiên đã được tôi luyện qua bao vất vả trong suốt khoảng thời gian dài lưu lạc trong dòng đời.
“Tốt thôi! Anh nên đi kiếm một chỗ trú chân nào đó trên đảo trong thời gian lưu lại đây. Tôi nghĩ ngôi nhà của Eriol không còn trỗ chú cho anh, bởi một chỗ của tôi và Eriol, chỗ còn lại của Sakura. Hơn nữa.... Ở một nơi khác, anh sẽ dễ dàng quan sát diễn biến sự việc hơn. Điều đó chẳng đúng với mong muốn của anh sao?”
“Cậu tàn nhẫn thật, Syaoran!” – Terada mỉm cười đầy ý vị.
__________________________________________________ ___________
Sakura dõi ánh mắt xa xăm ra biển. Tia nhìn của cô không tập trung tại một điểm nào. Đôi mắt như thâu tóm tất cả và cũng như không thấy bất cứ điều gì. Những áng mây, dòng nước chảy, hay cả những cơn gió cũng không thể làm cắt ngang luồng suy nghĩ của Sakura. Cô buông tiếng thở dài nhẹ. Mây hờ hững ngắm nhìn từng đoàn người tấp nập đi lại trên đảo. Gió làm tung lên những lọn tóc nâu đang chậm rãi dài ra của Sakura. Đôi mắt xanh lục đưa một vòng xung quanh. Cách nơi cô đứng một quãng, một con tàu buôn đang vội vã bốc dỡ hàng. Những người thuỷ thủ nhanh chóng làm công việc vận chuyển hàng hoá đến những hàng quán và nhà dân trên đảo. Một lượng lớn thuỷ thủ khác đưa tay lau mồ hôi khi bốc hàng chuyển từ tàu mình sang con tàu khách đặt hàng. Thương buôn nhỏ lách mình qua dòng người đông đúc, hi vọng mua được hàng có chất lượng tốt với giá rẻ. Tiếng ra giá ồn ào văng vẳng đến tai Sakura, tạo nên một thứ âm thanh hỗn độn. Ngoài biển, thuyền chở khách thấp thoáng hiện lên trên nền trời xanh. Có lẽ đó là thuyền chở khách du lịch, giống như cô. Ngoài ra, có thể con thuyền còn mang đến những kẻ chạy trốn, những kẻ rảnh rỗi cùng cả những kẻ đầy mưu toan.
Sakura để tâm trí mình tự do trôi nổi khi cô rời mắt khỏi con thuyền. Gió thổi lành lạnh. Mùa đông đang từ từ bước vào giai đoạn giá lạnh, nhưng điều đó không quá ảnh hưởng đến thời tiết của Hongo. Hòn đảo đón lấy cơn gió của Lamia, ôm ấp cả hòn đảo trong làn gió thanh bình ấy. Nhưng gió đang đổi chiều. Gió dự báo nguy hiểm. Gió mang mùi tanh đến. Gió cuốn mây theo. Nhưng những đám mây đen xám xịt vẫn không rời vị trí của mình. Mây báo hiệu hiểm nguy.
Hiểm nguy? Sakura chặc lưỡi. Cô sẽ không để điều đó xảy ra. Đảo Hongo là nơi yên nghỉ cuối cùng của Tomoyo – một thiên thần trong trắng. Nơi thích hợp cho thiên thần là thiên đường. Và thiên đường thì không phải là nơi để máu chảy và để làm chiến trường cho chiến tranh. Sakura muốn bảo vệ nơi đây, như Eriol đã sống chỉ để làm điều ấy. Sakura bảo vệ Hongo khỏi dơ bẩn của dòng đời, để bảo vệ Tomoyo và cũng là bảo vệ Eriol.
Gặp lại Eriol trên hòn đảo nhỏ đầy cây xanh bao phủ, khiến Sakura thật sự vui mừng vì anh vẫn còn sống, vẫn khỏe mạnh. Không còn là Eriol năm xưa nữa, nhưng vẫn là một Eriol yêu Tomoyo bằng cả trái tim. Eriol rám nắng hơn, đôi mắt đen sâu thẳm hơn và cũng u buồn hơn. Nhưng Eriol cũng mạnh mẽ hơn, khoẻ mạnh hơn. Tất cả chỉ vì để bảo vệ Tomoyo – nơi an nghỉ cuối cùng của Tomoyo. Có thể có người cho điều đó thật ngu ngốc, nhưng Sakura không nghĩ vậy. Cô hiểu tất cả, từ khi Eriol ôm Tomoyo rời khỏi Tomoeda, vùng đất đầy máu cùng hận thù. Và bây giờ, khi đã tìm được “thiên đường của Tomoyo”, nhất định phải bảo vệ “thiên đường” ấy.
Cả Eriol và Sakura đều cố gắng tránh nhắc lại lần gặp gỡ cuối cùng của hai người, cuộc chiến trên “Xứ Tuyết”, vào cái ngày Touya mãi mãi ra đi. Sakura không muốn biết tại sao Eriol muốn giết cô. Eriol cũng không nói xin lỗi, mà chỉ dùng sự dịu dàng của mình bao bọc Sakura. Một người không nói và một người không hỏi. Sakura chưa một lần thử hỏi hoặc tìm hiểu xem đầu của anh trai mình – vật Eriol mang theo khi rời “Xứ Tuyết” – đang nằm đâu trên hòn đảo này. Cô tin rằng Eriol có lí do, bởi Syaoran đã tin và đã biết. Có lẽ điều đó thật ngu ngốc. Cô hận kẻ giết anh trai mình, nhưng lại không hận kẻ mang đầu của anh đi. Cô hận Syaoran nhưng không hận Eriol. Lí do? Sakura không biết, và cũng không muốn biết. Chỉ biết rằng, đối với Eriol, cô muốn “bảo vệ” chứ không muốn “báo thù”.
Còn một lí do nữa khiến Sakura không bao giờ muốn hỏi lại sự việc ngày hôm ấy. Cô không muốn nhắc lại nỗi đau mà cô đã phải tìm mọi cách nhấn chìm nó xuống trong suốt một năm qua. Cô không muốn nhớ đến hình ảnh chiếc bọc đỏ nhỏ máu xuống nền tuyết trắng. Cô không muốn gợi lại cái ngày khủng khiếp ấy, khi cô ôm trong tay thân xác không toàn vẹn của người anh trai mà cô vô cùng yêu thương. Và Sakura không muốn phải rùng mình ớn lạnh khi hình ảnh thanh kiếm lạnh lùng của Syaoran chém xuống đầu cô. Máu của Kero nhuộm những bông tuyết đang rơi xuống. Người thân của cô chết dưới lưỡi kiếm của người cô không bao giờ muốn giết. Sakura không muốn nhớ lại bất cứ điều gì liên quan đến khoảng thời gian đó, khi mà những chuyện ấy đã in quá sâu đậm trong tâm trí cô.
“Không giết tôi, cô sẽ hối hận, Sakura.....”
Câu nói của Syaoran văng vẳng bên tai Sakura. Từ hôm gặp Syaoran ngoài mộ của Tomoyo, Sakura không lúc nào gặp anh một mình nữa. Mỗi bước chân đều có sự đi kèm của Eriol. Sakura không quên gương mặt hoảng hốt của Eriol khi Sakura nói đã gặp Syaoran. Anh đã cố gắng che dấu khi Sakura lên đảo, ngay sau Syaoran một ngày.
“Tôi không muốn nơi tôi cố gắng bảo vệ này sẽ đầy máu đâu. Hai người muốn giết nhau cũng được, nhưng cảm phiền ra chỗ khác”
Eriol đe doạ. Nhưng điều đó là không cần thiết. Sakura chắc chắn cũng sẽ không để máu làm ô uế nơi đây. Tuy nhiên, đó là một sự khẳng định khó khăn. Khi sự tranh giành diễn ra, máu sẽ đổ. Chiến tranh đang lan rộng từng ngày, từng nơi, một cách âm thầm hay ầm ĩ. Máu sẽ vấy bẩn cả cái gì trong sạch nhất.
Sakura thở dài. Hôm ấy, cô đã không giết Syaoran. Cô tự nhủ, khi ấy cô không muốn để Tomoyo chứng kiến cách cô giết người. Nhưng đó chỉ là sự nguỵ biện. Sakura không thể ra tay. Sự cô độc đến lặng lẽ, vẻ mệt mỏi vô vọng của Syaoran làm trái tim Sakura run lên. Giá như số phận thay đổi, để Sakura có thể ôm lấy anh, an ủi, hỏi han anh... Sakura lắc đầu. Cô vội vã xua những suy nghĩ ấy đi. Cô không muốn nghĩ đến nó, giống như cô vẫn muốn nhìn thấy Syaoran đi lại trên đảo. “Cậu yêu Syaoran” – Lời khẳng định của Tomoyo vẫn vang lên trong đầu Sakura. “Không!” Cô muốn phủ định nhưng rồi lại không thể. Đó là sự thật. Giờ đây Sakura càng có thể khẳng định sự thật ấy, mỗi lần trái tim cô nhói lên đau nhức khi gặp Syaoran.
Sakura gạt những suy nghĩ ấy sang một bên. Để không tiếp tục hướng suy nghĩ vào Syaoran, cô đảo mắt nhìn đoàn khách vừa từ con tàu chở khách bước lên đảo. Những người không quen, những người với nhiều mục đích.... Những gương mặt vội vã, những bước chân nhanh.... Cuộc sống đang ngày càng nhanh hơn, khi những giây phút thanh bình cuối cùng đang đi vào hồi kết. Nhanh vội, trước khi máu nhuộm trời xanh. Không ai trong những người khách để ý thấy có người đang nhìn mình. Sakura mặc cho những suy nghĩ miên man về dòng đời xâm chiếm đầu óc, đè nén những suy nghĩ khác.
Bất chợt, Sakura đứng bật dậy. Thấp thoáng trong dòng khách thưa thớt trên tàu, hai bóng áo choàng xám. Màu xám rất đặc trưng quen thuộc đến mức, Sakura dễ dàng nhận ra từ ngay cái lia mắt đầu tiên. Mừng rỡ và vội vàng, Sakura phủ tấm áo choàng che kín người mình trước khi chạy lại phía những người khách.
“Chào mừng sự trở lại, Nakuru, Seiza!”
Tiếng nói bất chợt vang lên phía sau lưng hai người khách giấu mặt trong lớp áo choàng xám, ngó nghiêng tìm kiếm, giật mình đồng thời quay lại. Sakura mỉm cười nhẹ nhàng nhìn đôi mắt sáng rực của Nakuru và nụ cười yên bình của Seiza. Chỉ kêu lên “Công chúa” một cách thì thầm, nhưng khuôn mặt của cả hai “Đại hộ pháp” chợt tan biến hết những mệt mỏi ban đầu. Nakuru ôm chầm lấy Sakura như không bao giờ muốn buông tay. Đôi mắt Seiza hấp háy, mất đi cái lạnh lùng thản nhiên trong màu xám ấm áp. Để gặp lại người chủ nhân mà họ vô cùng yêu thương, việc phải ngồi trên lưng ngựa suốt 5 ngày đêm cũng không có gì là mệt nhọc. Seiza cười nhẹ nhõm như tạ ơn trời đất đã để cho hắn gặp lại một công chúa Sakura hoàn toàn bình yên và khoẻ mạnh sau một khoảng thời gian hắn và cả “Tứ đại hộ pháp” không ở bên cạnh. Tuy nhiên, trong sự vui mừng không che dấu, Seiza vẫn giữ cho tấm áo choàng che kín người mình và cẩn thận dò xét xung quanh để đảm bảo không có đôi mắt nào tò mò nhìn về phía ba người.
“Vậy là quốc vương Shimon đã chết?”
Sakura hỏi khi cô đi dạo dọc bờ biển cùng với hai người hộ vệ của mình. Những tấm áo choàng bay trong làn gió biển. Từ xa nhìn lại, chỉ có thể nghĩ đó là ba người khách vừa bước xuống từ tàu chở khách đang thong thả tận hưởng hương biển và những cơn gió bình yên hiếm hoi.
“Đúng vậy, thưa công chúa” – Seiza trả lời trong khi Nakuru ngáp dài nhưng vẫn bám chặt tay Sakura – “Cả Quốc vương và tể tướng Shimon. Nếu công chúa muốn, cả vương quốc ấy sẽ sát nhập Clow ngay khi Clow về tay công chúa” – Seiza nói bằng nụ cười đầy ý nghĩa.
“Không, không..” – Sakura hờ hững phẩy tay – “Quốc vương và tể tướng Kent đồng loạt bị giết đủ để khiến Shimon rối loạn một thời gian dài rồi. Trong khoảng thời gian này, Shimon sẽ không thể can thiệp vào chuyện của nước khác khi chính bản thân nó đã đủ chuyện phải ‘dọn dẹp’. Chỉ cần không có sự can thiệp của Shimon – vương quốc ‘đánh thuê chém mướn’, công việc của chúng ta sẽ đơn giản hơn nhiều”
“Đúng thế” – Seiza gật gù đồng ý. Nụ cười như không bao giờ tắt trên môi hắn, nhưng không thể xua đi cái giá lạnh toả ra từ ánh mắt xám và những lọn tóc màu tro – Và là một sự diệt vong xứng đáng cho việc đã can thiệp quá sâu vào những chuyện không – phải – của – mình.”
Sakura mỉm cười hài lòng. Seiza luôn biết được mục đích của những việc mà hắn làm. Mặc dù hắn sẵn sàng thực hiện tất cả các mệnh lệnh của Sakura, nhưng bộ óc thông minh không thể ngăn cản hắn suy đoán. Điều đó làm Sakura thú vị và tự tin hơn vào những quyết định của mình. Ngược lại với sự quan tâm của Seiza, Nakuru thờ ơ nghe, ngáp dài. Hắn không phủ nhận một lời nhận xét: hắn chỉ thích hợp với việc sử dụng tay chân và càng ít dùng đầu óc càng tốt. Sakura hoàn toàn tin tưởng “Tứ đại hộ pháp”: Khả năng hành động của Nakuru, Bhamaru và khả năng phán đoán của Seiza, Naoko.
“Khi nhận được thư công ch báo đã ra đảo Hongo, tôi và Nakuru rất ngạc nhiên. Nhưng sau khi Nakuru giết quốc vương Shimon, ông ta đã tự phun ra việc chuyển vũ khí đến Hongo cho triều đình. Vì vậy, tôi đoán công chúa đã biết được thông tin này. Chúng tôi vội vã đến đây ngay sau khi rời Shimon.”
“Ta hiểu” – Sakura thở dài – “Ta phát hiện ra việc này hoàn toàn vô tình. Rất may các ngươi đã ở đây, ‘Hoả thần’ Seiza, ‘Phong thần’ Nakuru. Cho dù bằng bất cứ cách nào, nếu không chiếm được thì phải phá huỷ bằng được số vũ khí này, không được để chúng rơi vào tay triều đình. Nếu để triều đình nắm trong tay lượng lớn vũ khí tối tân này thì quân đội của chúng ta không có cơ thắng” - Sakura mỉm cười nhìn Seiza và Nakuru – “Nhưng có lẽ ta đã chiếm mất hơi nhiều thời gian nghỉ ngơi của các ngươi. Hãy đi nghỉ đi, Seiza, Nakuru”
Sakura vỗ nhẹ lên vai Nakuru khi nhận ra Nakuru đã quá đủ mệt mỏi để không giãy nảy lên trước đề nghị của Sakura. Không ngoài dự đoán, Nakuru ngoan ngoãn nghe lời. Seiza mỉm cười đầy ý nghĩa trước khi biến mất cùng Nakuru.
“Vậy là chuyện Shimon đã được giải quyết” – Sakura thầm nghĩ, dõi ánh mắt ra biển khơi đang dậy sóng nhẹ. Vùng biển trống vắng, chỉ còn tiếng ồn trên đảo vọng đến tai cô – “Chỉ còn chờ Bhamaru và Naoko.....”
Khu nhà giam tối tăm và ẩm thấp, bốc lên mùi hôi khó chịu mà ai vào cũng phải bịt mũi quay ra. Những lớp cỏ thối rữa trải trên nền nhà. Các loại côn trùng lấp ló trong bóng tối trải dài. Phòng giam những phạm nhân được liệt vào hàng trọng tội nằm tận sâu cùng trong cả một khu nhà. Căn phòng bị bao quanh bởi ba bức tường dày không một khe hở, hệ thống song sắt đã được kiểm tra để những kẻ gian manh gan lì nhất cũng không có cách cưa song. Không gian bốc lên hơi ẩm rờn rợn và mùi hôi thối đặc trưng của nhà tù. Không một ánh sáng, không một cơn gió hay bất kì cái gì cho thấy sự sống bên ngoài có thể lọt được vào căn phòng kín bưng, tăm tối này.
Bhamaru sốt ruột đi qua đi lại trong phòng giam. Thỉnh thoảng hắn dừng lại, cúi nhìn Naoko vẫn đang mê man. Suốt từ hôm bị giam vào đây, Naoko chỉ tỉnh lại một lần, và sau đó lại tiếp tục hôn mê. Vết thương của cô rỉ máu qua tấm vải Bhamaru xé vội từ chiếc áo cũ của mình. Bhamaru thở dài, kiểm tra lại mảnh băng cuốn. Hắn không giỏi băng vết thương như Seiza, lại càng không hiểu gì về chế thuốc như Nakuru. Hắn chỉ cuốn tạm vào vết thương loang lổ máu của Naoko. Hơi thở của Naoko vang lên mệt nhọc, khó khăn. Bhamaru đấm mạnh tay vào tường. Từ hôm bị đưa vào đây, Naoko không được nhận bất kì sự chăm sóc tử tế nào. Những bữa cơm thiu mà người bệnh ăn vào chỉ có thể chết ngay lập tức. Không nước uống, không thuốc men, thậm chí là băng vải. Trong điều kiện ẩm thấp, khó chịu đến mức một người khỏe mạnh cũng lăn ra ốm thì một người bị thương như Naoko sống được đến bây giờ là một sự nỗ lực phi thường và một bản năng kì lạ mà chỉ một “Đại hộ pháp” đã được huấn luyện khắt khe mới có.
Bhamaru nhìn quanh. Sau một khoảng thời gian dài ở đây, hắn đã quen với bóng tối và thứ mùi nồng ngặc bốc lên từng giờ. Hắn đã thử cưa song nhưng thất bại, và giờ phải ngồi im trong đây. Ở nơi không ánh sáng, không thời gian, Bhamaru không biết rõ mình đã trải qua bao nhiêu ngày ở nơi tăm tối này. Hắn chợt nhớ đến mảnh thư con chim vội vã dưa đến, báo tin công chúa đã lên đường đến Hongo. Trước khi rời Lamia, Bhamaru đã sắp xếp để công chúa có được sự bảo vệ tốt nhất, nhưng giờ đây, hắn lại thấy lo lắng khó chịu. Hắn tự hỏi xem Seiza và Nakuru đã trở về bên công chúa chưa, nhưng không có bất cứ cách nào để liên lạc với họ. Hắn bực tức đá mạnh chân vào song cửa rồi lại tiếp tục đi qua đi lại.
“Đừng đi lại nữa, Bhamaru! Ngươi nên giữ sức nếu còn muốn sống ra khỏi đây”
Giọng nói trong veo lần đầu tiên vang lên trong căn phòng tối. Dù còn mệt nhọc và khó khăn, nhưng giọng của Naoko vẫn giữ được sự phẳng lặng, bình tĩnh đến đều đặn. Bhamaru vội tới cạnh cô, khi cô đang cố gắng dựa người vào bức tường sau lưng.
“Naoko? Ngươi tỉnh từ bao giờ thế?”
“Một lúc” – Naoko thở ra khó khăn – “Chúng ta vào đây bao lâu rồi?”
Bhamaru nhăn mặt, thở dài:
“Sao ta biết được. Ta rất lo cho công chúa. Chỉ tại ta đã vội vã hành động khi chưa xem xét tình hình”
Im lặng. Naoko vẫn luôn giữ cho mình một khoảng trống giữa những lời nói. Cô không vội vàng mà giữ vẻ mặt điềm tĩnh để suy xét mọi việc.
“Ta hiểu....” – Bhamaru hơi ngạc nhiên vì câu trả lời của Naoko – “Ta cũng đã vội vàng. Chúng ta đã quá lo cho công chúa....”
Bhamaru buông tiếng thở dài trong bóng tối, ngồi dựa lưng vào tường. Máu thấm đỏ mảnh vải băng ở vùng bụng của Naoko. Hắn không chỉ giận mình vì đã giam giữ cả hai người ở đây, làm chậm trễ công việc của công chúa, mà hắn còn giận vì có đến hai “Đại hộ pháp” mà một người vẫn bị thương nặng đến mức này – Một chuyện chưa từng xảy ra. Chỉ cần các “Đại hộ pháp” ở bên nhau, không điều gì là không làm được. Nhưng lần này, việc thất bại là tại hắn. Hay ít nhất thì Bhamaru cũng đã nghĩ như vậy. Chính hắn đã giục giã để dẫn đến hành động sớm trước khi suy xét tình hình, và đem lại kết quả ngày hôm nay.
“Ta xin lỗi” – Bhamaru bắt đầu tràng diễn giải của mình bằng một câu nói mà hắn chưa bao giờ nói từ trước đến nay. Naoko im lặng, không ngạc nhiên, không quen thuộc. Trong suốt câu chuyện dài của Bhamaru để gom tội lỗi về hắn, Naoko cũng không nói tiếng nào, không cắt ngang, không bàn luận. Cô để hắn nói, những điều mà khi xưa, hắn dù bị cắt lưỡi cũng không bao giờ nói ra, đặc biệt là trước mặt Nakuru. Có lẽ chỉ ở trước Naoko, bất – cứ - ai cũng có thể thổ lộ những điều mình cho là “đánh mất thể diện”. Khi Bhamaru đã ngừng kể tội của mình, Naoko vẫn giữ im lặng. Cô đưa mắt nhìn vết thương của mình. Vết thương được băng bó vụng về, thô sơ. Thoảng qua, dường như một nụ cười đã nở trên môi Naoko.
“Ta biết. Kết quả này ta đã đoán trước. Ta biết vụ ám sát Hoàng đế sẽ thất bại. Chỉ là....”
“CÁI GÌ??” Bhamaru đứng bật dậy, gào lên như vừa nghe một câu chuyện cười tẻ nhạt nhất.
“....Ta không dự đoán được là ta sẽ bị thương thế này” – Naoko bình thản nói tiếp câu nói, không để ý đến sự kinh ngạc đọc được trên khuôn mặt của người đồng đội.
“Ngươi.... Naoko....” – Bhamaru nuốt nước bọt để giữ bình tĩnh – “Ngươi không hề có khiếu kể chuyện cười. Nên ngừng lại thôi!” – Hắn dừng lại để thăm dò, nhưng Naoko chỉ nhìn hắn bằng cặp mắt phẳng lặng như để khẳng định lại lời nói – “Vậy.... Ngươi đã biết sẽ thất bại?” – Naoko gật đầu – “Ngươi cũng đã biết sẽ bị giam vào nhà lao này?” – Naoko tiếp tục trả lời bằng một cái gật đầu. Mặt Bhamaru nhăn lại. Vết sẹo ngang miệng giật giật khi hắn gào lên và ánh mắt đỏ rực sáng – “VẬY TẠI SAO NGƯƠI VẪN CHUI VÀO ĐÂY??? HẢ???”
Naoko giương đôi mắt bình tĩnh nhìn Bhamaru. Có lẽ hắn đã quá bực tức. Bực tức dồn nén suốt khoảng thời gian bị giam cầm, giờ đây bộc phát lên, dâng trào qua cả khóe mắt. Chắc chắn hắn đang vô cùng tức giận. Hắn đã than vãn với – Naoko suốt một chập dài, nói ra những điều vô cùng mất thể diện. Hắn đã trách mình. Hắn đã phải nói “xin lỗi”. Và giờ đây, Naoko tuyên bố với hắn: mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của cô. Cũng như nói, Bhamaru là trò chơi của cô trong suốt cái kế hoạch “khùng điên” này.
“Bởi vì nhiệm vụ của chúng ta là gặp một người..” – Naoko trả lời, thờ ơ.
“Một người?”
“Đúng” – Naoko xác nhận – “Shimon bị gạch chéo nghĩa là ‘loại bỏ’, còn Tatan chỉ bị khoanh tròn nghĩa là ‘tìm hiểu’. Công chúa muốn chúng ta tìm hiểu một chuyện gì đó từ Tatan. Seiza không thích chuyện liên quan đến thương lượng nên đùn đẩy cho chúng ta. Dù sao Tatan cũng là quê ngoại của công chúa, quê hương của Hoàng hậu và ta tin rằng, thân sinh của hoàng hậu vẫn còn sống”
Bhamaru ngạc nhiên mở to mắt. Dường như hiểu ra những gì Naoko nói, hắn ngồi phịch xuống nền cỏ rải trên nhà lao, mọi tức giận như tan biến hết.
“Không lẽ.... là...” – Bhamaru ấp ũng không ra câu do quá kinh ngạc với những suy nghĩ cừa chợt này ra trong đầu.
“Vòng tròn Tatan – Lamia – Shimon với Clow ở vị trí trung tâm, tạo thành vòng tròn bốn nước, nổi tiếng với ‘Tứ vị thần y’. Lamia và Shimon có hai thần y lừng danh đang ở ẩn, Clow có Tsukishiro – một gia tộc hành nghề y, mỗi đời đều có một người được xếp vào ‘Tứ vị thần y’. Còn Tatan nổi tiếng với thần y – tể tướng Amamiya. Đó chính là người chúng ta sẽ gặp. Ta chấp nhận ngồi lao tù, vì ông ta. Ông ta sẽ đến gặp chúng ta, sớm thôi. Theo tính toán của ta thì chỉ hôm nay hoặc mai thôi. Trong thời gian chờ đợi, ta nghĩ ta có thể kể cho ngươi nghe về chuyện ngôi đền hoang của Tatan mà ta mới nghe đồn. Ngôi đền ấy....”
Bhamaru ngán ngẩm “ôi” lên một tiếng. Naoko luôn thích những câuchuyện huyền bí. Có lẽ vì những câu chuyện rùng rợn của Naoko mà công chúa Sakura sợ ma từ tận trong tiềm thức. Nhưng “Tứ đại hộ pháp” luôn là nơi để Naoko thỏa sức kể lại sự tò mò của mình qua những câu chuyện kì bí ấy. Bhamaru cũng không ngoại lệ. Hắn im lặng nghe chuyện, thỉnh thoảng thêm vào vài lời góp ý. Giọng Naoko yếu ớt nhưng không thể buộc cô ngừng nói. Bhamaru phải xen vào nhiều hơn để giữ sức cho cô.
Khi Bhamaru và Naoko đang nói chuyện chợt có tiếng bước chân vang lên từ phía cánh cửa dẫn vào khu giam giữ. Bhamaru đứng lên, đề phòng. Đôi mắt Naoko mất đi sự xa xăm thường ngày, trả lại cho nó vẻ tự tin sắc sảo vốn có. Cô vẫn còn thở khó nhọc do vết thương, nhưng sức khỏe đã được tôi luyện trong suốt những năm qua giúp Naoko dễ dàng điều khiển bản thân. Ánh mắt sắc lia ngang mặt con người vừa hiện lên trong ánh sáng bập bùng của nọgn đuốc trên tay. Một mình với những bước chân nặng nề, người đàn ông già bước vội về phía nhà giam Naoko và Bhamaru, chùm chìa khóa lách tay trên tay cầm đuốc, tay kia cầm chiếc thùng nắp kín khá nặng. Chòm râu chỉ còn lốm đốm đen rung lên do sự run rẩy của cặp môi ông. Naoko giữ cho giọng nói của mình chắc chắn nhất có thể trong khi vết thương đang cào cấu, xâu xé từng chút trên da thịt cô.
“Ta biết ngài sẽ tới, tể tướng Amamiya”
Tể tướng Amamiya dừng lại sau khi cánh cửa nhà giam khép lại sau lưng ông. Ông lia đôi mắt già nua nhưng rắn rỏi từ phía Bhamaru đang đề phòng, sang vẻ kiên nghị vô cảm của Naoko. Ồng đứng im một lúc trước khi hỏi.
“Hai ngươi là ‘Thủy thần’ và ‘Thổ thần’ của “Tứ đại hộ pháp’ công chúa Kinomoto?”
“Đúng vậy” – Bhamaru xác nhận nhanh chóng mà không cần chờ hỏi thêm. Hắn di chuyển lẹ làng như một con sóc, khi chưa kịp nhận ra, Amamiya đã thấy hắn đứng chắn trước mặt ông. Đôi mát đỏ hằn lên nhưng vẫn lạnh lẽo. Làn da ngăm đen làm nổi bật vết sẹo trong bóng tối mập mờ. Tuy nhiên, với tinh thần thép của một tướng quân “thét ra lửa” trên chiến trường, sự bất ngờ và sát khí đầy đe dọa tỏa ra từ kẻ được mệnh danh “Thổ thần” – một sát thủ bậc nhất – không làm Amamiya bối rối. Ông vẫn giữ được vẻ bình tĩnh không thay đổi. Ánh mắt Bhamaru thoáng một tia nhìn khâm phục với đối thủ, kẻ đầu tiên vẫn bình thản đối phó với sát khí của hắn, trước khi trở lại sự lạnh lùng và hằn lên nỗi tức giận – “Ngươi cần gì, tể tướng của Tatan?”
“Ngươi nên lịch sự hơn” – Naoko lên tiếng từ trong bóng tối. Giọng cô vẫn còn sự khó nhọc kiềm chế mà Bhamaru nhận ra dễ dàng – “Tể tướng Amamiya là khách của chúng ta”
Bhamaru nhăn mặt. Hắn đã khá nhường nhịn khi tự cho mình có lỗi trong vết thương của Naoko, nhưng bản chất của “Tứ đại hộ pháp” là không nghe lời ai, ngoại trừ “minh chủ”. Mỗi thành viên đều tự coi mình là đội trưởng của “Tứ đại hộ pháp”. Đã từng có khá nhiều trận **ng độ, cả đấu khẩu và đấu võ, để tranh giành chức lãnh đạo “Tứ đại hộ pháp”, và cho đến bây giờ vẫn chưa tìm được người nào toàn thắng để đảm nhiệm. Bhamaru gằn mắt quan sát Amamiya. Nhưng hắn biết nhiệm vụ của hắn là gặp người này. Có lẽ vì thế, hắn không tấn công ông ta.
“Ngươi biết ta sẽ tới?”
“Đúng” – Naoko trả lời câu hỏi của Amamiya bằng sự thản nhiên như không có gì.
“Tại sao?”
“Bởi vì... Ngài có chuyện cần – phải – nói....”
Naoko nói bằng giọng khó khăn. Ánh đuốc sáng lập lòe trên tay Amamiya, soi rõ hình dáng nhỏ bé của cô khi gục xuống, tay ôm chặt lấy vết thương. Bhamaru rên lên khe khẽ khi chạy lại bên Naoko. Máu rỉ ra, đỏ mảnh vải, lan ra cả trên tay áo Naoko. Bất chợt, tể tướng Amamiya đỡ Naoko lên, đồng thời đặt chiếc hòm trên tay xuống. Bất chấp sự phản đối đầy ngờ vực của Bhamaru, ông kiên quyết băng bó lại cho Naoko bằng những vật dụng đựng trong hòm gỗ. Không hổ danh là “thần y” trong “Tứ vị thần y”, bàn tay Amamiya thoăn thoắt thao tác trên miệng vết thương. Rất nhanh chóng, máu ngừng chảy. Naoko nằm im trong ánh sáng mờ mờ, hơi thở đã bắt đầu trở nên đều đặn hơn. Khi đã hoàn thành công việc, Amamiya thở ra nhẹ nhõm.
“Ta đã định sẽ tới đây sớm hơn nếu không bị sự nghi ngờ và ngăn cản của Bệ hạ. Vết thương của ‘thủy thần’ khá nặng, cũng may là vẫn kịp. Bây giờ thì có thể yên tâm”
Bhamaru liếc nhìn Naoko rồi quay lại phía Amamiya. Ánh nhìn của hắn không còn là sự thù địch mà là vẻ ngạc nhiên, tò mò.
“Tại sao ngươi giúp bọn ta?”
“Bởi vì, đúng như ‘Thủy thần’ nói, ta có chuyện cần ‘Trao đổi’”
“Trao đổi à?”
“Đúng vậy” – Amamiya gật đầu – “một sự đổi chác công bằng”
Bhamaru không ngắt lời khi bị tể tướng già ngừng lại. Kinh nghiệm cho thấy hắn nên im lặng chờ đợi. Naoko cựa mình khe khẽ, rồi gượng mình dựa lên tường, lắng nghe. Amamiya thở dài, một thoáng ngập ngừng nhìn hai vị “đại hộ pháp”.
“Ta sẽ giúp các ngươi thoát khỏi đây, nhưng đổi lại, các ngươi phải để yên cho Tatan. Tatan không hề gây thù chuốc oán với các người. Nếu nói đến trận chiến với Kinomoto cách đây hơn 20 năm thì đã là quá lâu rồi....”
Naoko nói bằng giọng thờ ơ, hoàn toàn không giống tiếng nói của một người đang bị thương nặng:
“Không phải trận chiến 20 năm trước, ngài Amamiya! Nếu bây giờ, chúng tôi không tiêu diệt quý quốc, thì chính quý quốc sẽ diệt chúng tôi, đúng không?”
“Không hề” – Amamiya vội nói – “Ta.... Tatan không hề có ý định ấy”
“Không hề?” – Bhamaru cười khan – “Ngài cũng không thích hợp nói dối đâu, thưa ngài!” – Bhamaru nói bằng giọng mỉa mai không che đậy – “Tatan các người.....”
“Vào vấn đề chính đi” – Naoko bất chợt xen vào. Bhamaru ngạc nhiên quay lại nhìn cô. Chưa bao giờ Naoko nói khi người khác chưa kết thúc câu nói, có lẽ đây là lần đầu tiên. Khuôn mặt Naoko vẫn phẳng lặng, không lộ chút gì vội vã – “Tể tướng Amamiya, ngài nói ‘Để yên cho Tatan’, chi bằng hãy nói thẳng ra đề nghị của ngài: Giải độc cho Hoàng đế Tatan. Đúng không?”
Amamiya cúi mặt, không nói. Ông biết “Tứ đại hộ pháp” sẽ không thể đồng ý với đề nghị của ông mà không có điều kiện trao đổi. Dù với lí do gì, họ cũng vẫn là những “sát thủ” không nể tình. Vì thế, Amamiya đã chuẩn bị tinh thần để đối phó với những điều kiện khe khắt nhất. Người ra điều kiện chắc chắn là “Thủy thần”. Cô ta có bộ óc đáng sợ hơn ông nghĩ. Còn “Thổ thần”, tuy không phải là kẻ sinh ra để làm chỉ huy, nhưng dù sao, hắn cũng vẫn là sát thủ số một trong “Tứ đại hộ pháp”. Nếu tính ra, số người đã chết dưới tay hắn nhiều gấp đôi số người do ba người kia giết. Cả “Tứ đại hộ pháp”, nếu không chú ý thì đừng mong có thể sống sót sau một cuộc trao đổi.
“Khi vào đây ngài đã nói: ‘Ta đã định sẽ tới đây sớm hơn nếu không bị sự nghi ngờ và ngăn cản của Bệ hạ’ là nói dối” – Naoko tiếp tục nói. Có vẻ vết thương của cô đã khá hơn nhiều sau sự chăm sóc của một người trong “Tứ vị thần y”. Bhamaru giương đôi mắt ngạc nhiên không hiểu, hết nhìn Naoko lại nhìn sang Amamiya. Chuyện này... hắn không hề được biết đến một chi tiết – “Bệ hạ của ngài.... hoàng đế Tatan đã trúng độc của ta”
Tể tướng Amamiya không nói gì. Đôi mắt sắc lạnh của ông quét ngang khuôn mặt Naoko như muốn tìm một biểu lộ để xác định ý nghĩ của cô. Nhưng vô ích. Khuôn mặt bình lặng của cô gái không tạo điều kiện cho ông tìm hiểu. Bhamaru nói bằng giọng cáu kỉnh:
“Trúng độc à? Lúc nào?”
Naoko nhún vai nhẹ:
“Tất nhiên là lúc Hoàng đế Tatan cho bắt chúng ta. Trong lúc đánh nhau với quân lính, ta đã bí mật đâm kim độc vào đỉnh đầu ông ta. Ngài Amamiya đây là một thần y, chắc cũng đã tìm ra và rút kim độc rồi. Nhưng... Ngài vẫn đến đây để thương lượng, chứng tỏ ngài không biết cách giải độc, đúng không?”
“Đúng vậy” – Amamiya bất lực thừa nhận – “Chất độc đã phát tán rộng trong cơ thể bệ hạ. Chất độc này rất lạ, ta chưa tưng gặp bao giờ nên cũng chưa tìm ra được cách chế thuốc giải. Trong khi.... Bệ hạ đã sắp hấp hối rồi...”
Bhamaru chợt à lên như phát hiện ra điều gì. Hắn cười khẩy:
“Ta hiểu. Naoko, là thuốc độc do Nakuru chế à?”
“Ừm” – Naoko gật đầu khẳng định – “Thuốc độc ấy ta lấy của Nakuru. Ta đã pha thêm vào đó tách trà mà Seiza đưa cho ta”
Bhamaru nhăn mặt kinh hãi. Không một ai có thể bình yên nếu uống thứ trà đáng sợ ấy, ngoại trừ Seiza. Amamiya không hiểu rõ những lời của Naoko. Đôi mắt ông thể hiện sự ngạc nhiên và cả khâm phục dành cho Bhamaru, Naoko:
“Nhưng.... Các ngươi làm sao thoát khỏi thuốc độc của ta? Cả hai ngươi.... Ta đã tẩm thuốc độc vào kiếm khi đâm ‘Thủy thần’, và đâm kim độc vào cánh tay ‘Thổ thần’. Đó là loại thuốc độc rất mạnh”
“Có à?” – Bhamaru giơ cánh tay lên quan sát. Ánh đuốc mờ mờ giúp hắn nhận ra một cây kim vẫn còn đâm xuyên qua cánh tay. Hắn ngán ngẩm ném cây kim xuống nền nhà – “Vô ích thôi! Đối với bọn ta, thuốc độc chỉ là thứ vô dụng. Đừng quên ‘Tứ đại hộ pháp’ đã được đào tạo để trở thành ‘Sát thủ’ chứ không phải để chết vì mấy thứ thuốc vớ vẩn này. Hơn nữa....” – Bhamaru nhăn mặt – “....bọn ta đã nếm quá nhiều chất độc của hai thành viên khác trong ‘Tứ đại hộ pháp’ rồi”
Tể tướng Amamiya không che đậy sự khâm phục của mình. Ông là một trong bốn người được mệnh danh “Tứ vị thần y” của vòng tròn bốn nước, nhưng ông cũng phải thừa nhận tài năng của “Tứ đại hộ pháp” trong lĩnh vực độc dược. Họ thật sự là những sát thủ tài ba đã được tôi luyện trong đắng cay cuộc đời từ khi còn là những đứa trẻ. Thuốc độc, đó là thứ Amamiya luôn tự tin, nhưng giờ ông buộc phải cầu xin sự giúp đỡ. Tể tướng nhắc lại đề nghị của mình. Thời gian đang dần trôi qua, Hoàng đế Tatan sẽ không sống nổi nếu không có thuốc giải.
“Không được” – Naoko trả lời thẳng thắn. – “Amamiya, ngài đã nói đây là cuộc trao đổi công bằng, nhưng điều kiện ngài đưa ra thì không công bằng chút nào. ‘Giúp bọn ta thoát khỏi đây’ à? Vậy bọn ta sẽ được gì khi mà tự bọn ta cũng thoát ra được”
Bhamaru định phản đối. Dù thế nào, hắn cũng phải thừa nhận: Hắn và cả Naoko đều không thể thoát khỏi đây nếu không có sự giúp đỡ. Song sắt quá chắc chắn, tường vô cùng vũng chãi. Hắn đã tìm mọi cách nhưng không có một khe hở nào. “Đừng nói gì” – tiếng Naoko thì thầm bên tai Bhamaru. Cô vẫn nhìn Amamiya bằng đôi mắt bình lặng của một tâm hồn phẳng lặng không gợn sóng, đồng thời dùng cách liên lạc của “Tứ đại hộ pháp” để trao đổi với hắn trong khi tể tướng Amamiya đang suy nghĩ. Sau một vài câu trao đổi ngắn, Bhamaru im lặng đứng nhìn.
“Vậy.... điều kiện của ngươi là gì?” – Tể tướng Amamiya hỏi sau khi đấu tranh với chính bản thân mình.
“Công chúa cần sự trợ giúp của ngài, ngài Amamiya! Quân đội của Tatan! Tôi sẽ giải độc cho Hoàng đế của ngài, nếu như ngài chấp nhận cho quân đội sang giúp đỡ quân Kinomoto trong trận chiến ở Clow”
Amamiya nhíu mày. Đây không phải là điều kiện ông chờ đợi. Giúp đỡ quân Kinomoto? Chắc chắn Hoàng đế sẽ phản đối. Ngài có thể sẽ giết ông nếu ông chấp nhận giúp đỡ quân Kinomoto. Đối với Hoàng đế, Kinomoto là kẻ thù lớn, là kẻ thù duy nhất trong đời. Cả đời Ngài sống là để chờ giây phút trả thù Kinomoto. Nếu bây giờ buộc phải giúp đỡ Kinomoto để đổi lấy mạng sống của mình, đối với Bệ hạ sẽ là một nỗi nhục lớn. Còn nếu chấp nhận cái chết, chết dưới tay Kinomoto, lại càng chẳng vinh quang gì. Cho dù chọn cách nào, cũng vẫn là “Thua cuộc”.
“Ta......” – Amamiya nắm chặt tay, nghiến răng trong sự lựa chọn. Lòng trung thành của ông đang bị thử thách. Một thử thách khó có một chọn lựa vẹn toàn
“Chỉ vì một chút danh dự của mình mà chấp nhận để cho Hoàng đế chết, vết ô nhục đó có thể sẽ kéo dài đời đời....”
Câu nói cuối cùng của Naoko như một nhát đâm chính mạng vào Amamiya. Đúng vậy! Nếu bây giờ, ngài để Hoàng đế chết, người đời sau sẽ nói gì về ngài và cả gia tộc Amamiya?
“.....chấp nhận!” – Amamiya kết thúc câu nói dở dang.
Naoko dựa lưng vào tường, hài lòng. Chưa có một cuộc thương lượng nào cô chưa thành công! Bhamaru cau có bực tức đứng bên cạnh. Hắn không hài lòng chút nào! Cả kế hoạch và mục đích của chuyến đi này Naoko không hề bàn trước với hắn. Hắn tức giận vì cô đã khiến hắn phải suy nghĩ, phải đắn đo, phải hối hận – những điều hắn căm ghét nhất! Hắn cau có vì hắn giống như một công cụ lợi dụng trong việc này. Hắn bực mình vì đã bị lừa ngọt đến nỗi không thể nhận ra.
“Tốt lắm” – Naoko nói, chậm rãi đứng lên để khỏi chạm vào vết thương – “Bây giờ bọn ta cần phải đi khỏi đây”
“Còn....”
“Sau khi ra ngoài ta sẽ trao cho ngài. Đừng lo, bọn ta không lật lọng đâu” – Bhamaru cáu kỉnh nói khi bước lên trước. Naoko lặng lẽ đi phía sau. Bám sát theo, tể tướng Amamiya soi đường bằng ngọn đuốc đã cháy gần hết.
Bầu trời đêm Tatan nóng đến ngột ngạt. Màu đen sâu thăm thẳm nhưng vẫn rất dịu dàng. Mùi thơm của cỏ dìu dịu bốc lên, thay thế cho mùi hôi thối của hầm giam. Những nhánh cỏ non mềm mại dưới bước chân, cọ vào ngón chân buồn buồn. Tiếng côn trùng văng vẳng đâu đây. Quang cảnh cuộc sống, một cuộc sống có sự hiện diện của sự sống!
Bhamaru hít một hơi dài để cảm nhận hương thơm của trời đất và sự tự do mà hắn nghĩ đã rất lâu rồi mới thấy. Bên ngoài khu nhà giam chỉ có hai tên lính canh gác. Bọn chúng cúi chào khi ba người ra ngoài. Sau cái gật đầu của tể tướng Amamiya, hai tên vội vã chạy đi, và một lúc sau dẫn tới hai con ngựa khỏe mạnh.
“Hãy dùng hai con ngựa này để trở về Clow” – Amamiya nói, đồng thời trao hòm thuốc cho Bhamaru – “Đây là băng để dùng cho vết thương của ‘Thủy thần’. Ta muốn hỏi.... còn....”
Tể tướng Amamiya chợt ngập ngừng. Ông hơi đắn đo suy nghĩ. Ông biết, ông không có tư cách để hỏi câu hỏi này.
“Ngài cứ nói” – Naoko nói khi nhảy lên lưng ngựa. Vết thương đã không còn đau như lúc trước nên cô có thể hoạt động khá thoải mái.
“À.... Ta.... C.... Công chúa của các ngươi..... vẫn khỏe mạnh chứ?”
“Vẫn khỏe” – Bhamaru rít lên – “Và sẽ khỏe hơn nếu các người không giam giữ bọn ta ở đây”
Amamiya gật gù như chìm vào trong suy nghĩ riêng của mình. Không gian im lặng giữa màn đêm bao la, mịt mờ. Chợt giọng nói trong veo của Naoko vang lên như sự trong trẻo của trời đêm Tatan:
“Hoàng hậu đã sống rất hạnh phúc cho đến lúc qua đời. Ngài có thể tin ở quốc vương chúng tôi, thưa tể tướng, và sự lựa chọn của hoàng hậu. Ngoài ra.... Daidouji phu nhân, tiểu thư Sonomi Amamiya vẫn sống rất khỏe mạnh”
Amamiya ngạc nhiên, rồi khuôn mặt ông giãn ra bởi một nụ cười hài lòng. Tất cả những gì ông muốn biết đều được Naoko tóm tắt gọn. Naoko và Bhamaru nhìn ông chờ đợi. Họ biết ông chưa kết thúc câu chuyện:
“Thật là tốt... rất tốt... – nụ cười nở trên khuôn mặt nhăn nheo của người đàn ông. Chòm râu phất nhẹ trong cơn gió yếu ớt của một buổi tối ngột ngạt – “Ta đã phạm quá nhiều sai lầm, tất cả bắt đầu từ khi ta cho Nadeshiko làm gián điệp ở doanh trại Kinomoto, rồi lại đưa Sonomi vào đó. Nhưng sai lầm lớn nhất của ta là đã ngăn cản, phản đối quyếtđịnh của bọn chúng...” – Amamiya dõi đôi mắt ra xa xăm, tìm lại khoảng kí ức thật gần mà cũng thật xa – “Đến khi ta nhận ra thì ta đã để mất hai đứa con gái của mình. Nhưng sự hối hận đó là quá muộn. Cha con đứng trên hai chiến tuyến, nhìn nhau như kẻ thù.... Dù cuộc chiến đã kết thúc nhưng cha con ta vẫn không thể hàn gắn. Ta biết ta có những đứa cháu ngoại.... mà lại không thể ghé thăm.... Mới đây, ta theo lệnh bệ hạ sang Clow và biết cả Nadeshiko và Kinomoto đều đã chết” – Mỗi khoảng dừng lại của Amamiya là một khoảng lặng dài vô hạn. Ông gục đầu xuống. Đôi mắt tưởng chừng lạnh lẽo vô tình, đã ráo hoảnh theo năm tháng chợt long lanh như nước mắt ứ đọng – “.....Ta đã làm một việc tàn ác nhất... một việc không thể tha thứ... Ta đã giết đứa cháu trai của ta.... Ta đã mang đầu nó.... mang mạng sống của nó trên tay....” – Amamiya rùng mình. Bất chợt cả người ông rung lên nức nở - “....ta đã giết cháu tra ta... và ta cũng không cứu được cháu gái ta... con gái của Sonomi... Ta đã không thể cứu nó...”
Không gian như biến mất trong im lặng khi vị tể tướng gục đầu vào hai bàn tay. Cả người ông run rẩy. Những kí ức xưa và cả những câu chuyện mới xảy ra dày vò tâm trí ông, như thét lên tố cáo sự lầm lỡ, tội lỗi ông đã gây ra. Có lẽ ông đã gây nên quá nhiều sai lầm, ông cướp đi quá nhiều mạng sống, để giờ đây, ông phải nhận sự trừng phạt là cái cô độc, lạc lõng, cái căm hờn khi p hải tự tay giết chết những người thân của mình. Đau đớn đến thương tâm, khi lần đầu biết mặt cháu cũng là lúc chứng kiến thân xác lạnh ngắt của nó. Xót xa đến tội lỗi khi nhìn mặt cháu qua chiếc đầu trương lên, máu đã khô lại ngay trên tay mình. Amamiya kìm nén tiếng khóc một cách vụng về. Đã rất nhiều máu đổ, chính tay ông cũng đã từng cầm chiếc đầu vô hồn, thối rữa của kẻ địch, nhưng chưa lần nào ông kinh hoàng đến vậy. Đó là cháu của ông sao? Mái tóc đen bết máu, ốp lấy khuôn mặt với những đường nét thanh tú. Nhưng đôi mắt nó nhắm chặt, và xác thân nó đã tan vùi ở một nơi xa xăm nào đó. Mãi mãi, hình ảnh đó sẽ ám ảnh ông đến lúc lìa đời.
Naoko im lặng nhìn trong khi đợi vị tể tướng già kể lại những kí ức không thể nén lại của ông. Những kí ức ấy, dù Amamiya không muốn nhớ lại, nhưng dường như nó vỡ òa như từng khúc hồi tưởng. Bhamaru quan sát Amamiya bằng ánh mắt chăm chú. Naoko nghĩ, có lẽ hắn đã đoán ra một điều gì đó qua những tiếng nhát gừng của Amamiya. Còn riêng cô, Naoko tin chắc mình không bao giờ có thể quên khung cảnh hãi hùng lúc đó, khi Syaoran giơ chiếc bọc trắng nhuộm đỏ ấy lên. Naoko cũng không bao giờ quên nỗi đau gào thét, cứa sâu trong lòng cô khi cô công chúa hoang dại gào lên, mong cướp lại một phần thân xác của anh mình. Thái tử Touya không phải là chủ nhân – “minh chủ” chính thức của “Tứ đại hộ pháp”, nhưng từ thời xa xưa luôn theo dõi vị thái tử trong bóng tối, “Tứ đại hộ pháp” thật sự có cảm tình với Thái tử. Đặc biệt là Nakuru, kẻ đã sống cùng Touya trong suốt những năm sống sót, trốn tránh và dựng xây cơ hội. Naoko biết Nakuru đã che dấu nỗi đau của mình như thế nào, bởi vì công chúa Sakura đã không khóc. Nhưng... Nakuru đã lặng người bên ngôi mộ đất còn mới, cùng những cây cỏ ngả rập và hương thơm thoang thoảng. Sống và lớn lên cùng Nakuru, dù không có lưòi kể của Seiza, Naoko vẫn có thể đóan được, hiểu được những phản ứng ấy của “Phong thần” Nakuru, giống như năm xưa, hắn đã cố nán lại những phút cuối cùng để nói lời từ biệt quốc vư
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.