Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Chương 54: PHÚT YẾU LÒNG

Rinca_seta​

22/12/2015

Bình minh buông nhẹ trên bờ biển. Những con sóng xô nhau chạy ra xa rồi lại vội vã đánh lên bờ cát, làm ướt lớp cát tưởng chừng đã khô. Ở ngay sát Lamia, đảo Hongo chịu ảnh hưởng sâu sắc của khí hậu vương quốc Lamia xinh đẹp. Khoảng biển thanh bình, yên ả, không bị cái rối ren chính trị phá vỡ, không bị hơi lạnh mùa đông phủ kín. Những cơn gió mát dịu dàng xoa lòng người, vỗ về con tim thổn thức. Sóng chạy ngàn năm, như dòng đời vẫn trôi lặng lẽ...

Biển gợn sóng lăn tăn trong cơn gió nhẹ. Biển êm ả ru con người vào những giấc mơ...

Xa xa, những chấm đen điểm vào màu xanh bất tận của biển và trời. Ánh sáng đánh thức vạn vật ra khỏi giấc ngủ dài, nhưng không thể làm vỡ oà sự huyền bí của biển cả bao la. Biển hát ru những tâm hồn nhỏ bé. Biển ôm ấp những đứa con thân yêu đang trở mình thức giấc, chuẩn bị ra khơi. Sakura nheo mắt ngắm nhìn biển rộng. Thuyền bè sắp ra khơi nên cô nhanh chóng kiểm tra lại hành lí trước khi lên thuyền. Trên bờ lúc này cũng có khá đông người chờ thuyền ra đảo. Sau khi đã chắc chắn chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, Sakura nhanh chóng bước lên chiếc thuyền vừa hạ cầu đón khách.

Phía xa, ở trạm đổi ngựa, 2 con ngựa chăm chú quan sát chiếc thuyền ra đảo Hongo. Chiếc áo choàng phất lên trong gió. Người con gái lo lắng nhìn sang phía thanh niên đang im lặng nhìn. Gió kéo dài bài ca trong hương biển cả.

“Kinomoto ra đảo Hongo làm gì? Cô ta sẽ phá vỡ kế hoạch của Syaoran nếu chúng ta không ngăn cản kịp thời. Được rồi...” – cô gái sốt ruột nhìn theo mái tóc màu trà nổi bật trên thuyền khi người đối thoại không trả lời – “....Bây giờ tôi sẽ ngăn cản con thuyền đó ra đảo Hongo. Anh thích làm gì thì làm, Terada”

Cô gái giật cương ngựa, định cho ngựa phóng đi nhưng ngay lập tức bị người đi cùng ngăn lại:

“Bình tĩnh nào, Sasaki cô nương” – anh nói bằng vẻ mặt điềm tĩnh nhưng trong giọng nói có sự lo lắng được che dấu vụng về - “Syaoran có lẽ đã kịp chuyến ra khơi vào lúc chiều hôm qua, dù Sakura có ra đảo thì... nhưng....” – anh ngừng lại, hơi nhíu mày. Giọng anh trở nên gấp gáp – “Rika, cô lập tức quay về kinh thành báo cho triều đình điều quân đội đến đảo Hongo. Không, không cần bộ binh, điều thuỷ quân đến và yêu cầu càng nhanh càng tốt. Nội trong vòng 3 ngày, thuỷ quân triều đình phải có mặt tại Hongo”

Giọng nói đanh thép cùng ánh mắt sắc lạnh của Terada làm Rika cảm nhận rõ một sự nguy hiểm đang ào đến vùng trời bình yên của vùng đảo Hongo. Cô vội vã quay đầu ngựa, chấp hành mà không một câu thắc mắc. Từ đây về kinh thành theo đường bộ, nếu đi nhanh cũng phải mất 2 ngày. Đường thuỷ tuy nhanh hơn, nhưng để kịp đến đảo Hongo trong vòng 1 ngày là điều vô cùng khó khăn. Nhưng Rika có thể nhận ra, qua giọng nói và vẻ mặt nghiêm trọng của Terada, nếu trong vòng 3 ngày thuỷ quân không kịp đến đảo Hongo, máu sẽ nhuộm đỏ biển khơi.

Sau khi đi được một quãng ngắn, dường như nhớ ra điều gì, bất chợt Rika quay đầu lại phía sau. Tà áo choàng in bóng trên nền xanh rộng lớn. Terada đứng giữa những cơn gió thổi lộng, trong cái cô độc của không gian bao la. Có lẽ anh đã gởi ngựa trong trạm đổi ngựa. Bóng dáng anh xa dần về phía con thuyền ra đảo Hongo. Chiếc áo choàng bay cao, sải rộng. Một cảm giác lo lắng kì lạ len lỏi trong Rika. Một nỗi lo lắng mơ hồ, không rõ ràng. Sự mất mát hình thành dần trong trái tim cô gái. Cô đang lo sợ. Nhưng hình ảnh mờ mờ hiện lên trong đầu Rika khiến cô bàng hoàng. Đó không phải là hình ảnh cô mong được thấy. Cô luôn tin tưởng, hi vọng vào trái tim mình. Tình cảm đến từ thời thơ ấu ấy là động lực giúp Rika có thể sống đến hôm nay, sống trong mong chờ, trong hi vọng. Nếu tình cảm ấy thay đổi.... nếu tình cảm ấy không còn nữa.... Liệu khi ấy, cô còn có thể sống không? Mọi việc cô làm xưa nay đều là vì tình cảm ấy, nhưng nếu thứ tình cảm tưởng chừng như bất dịch chuyển ấy lại đột ngột đổi hướng, mọi thứ sẽ sụp đổ và vỡ nát...

Rika vội vã thúc ngựa chạy về phía trước, cố gắng gạt bỏ mọi suy nghĩ ngổn ngang trong đầu. Con ngựa của Rika lao đi trong khi chiếc thuyền chậm rãi rẽ nước tiến lên. Hai bóng áo choàng, hai con người, hai lí do nhưng chung mục đích.....

__________________________________________________ __________

Syaoran nằm dài trên chiếc giường nhỏ trong ngôi nhà nhỏ lợp bằng lá dừa biển và những tấm gỗ ván giúp ngôi nhà đứng vững ngay cả trong gió bão. Tiếng sóng biển rì rảo thoang thoảng, vọng vào tai anh. Gió biển thổi vào nhẹ nhàng, tạo cảm giác lạnh nhưng vẫn còn chút hơi ấm của biển cả. Lá cây rung, tạo nên những tiếng xào xạc khó chịu. Syaoran khẽ thở dài khi nhìn ra ngoài. Trời không xanh trong nhưng vẫn mang vẻ đẹp bình yên khó diễn tả. Tiếng ồn ã của những thương buôn trên đảo vọng vào tai anh. Tiếng hỏi, tiếng cười, tiếng chào nhau tạo nên một âm thanh hỗn độn nhưng yên lành. Cái thanh thản của cuộc sống vẫn tiếp diễn, vẫn luân phiên nhau chảy trong dòng đời và trong dòng nước của biển cả. Syaoran nhẹ nhàng lật tấm cửa lá của căn nhà, bước ra ngoài. Ánh mặt trời yếu ớt mùa đông trên biển cũng đủ làm đôi mắt anh nheo lại. Phía xa, những con thuyền chở khách lại tiếp tục lướt sóng ra đảo. Thuyền của thương buôn nối đuôi nhau thành hàng dài, tạo nên sự sôi động chỉ có ở hòn đảo được mệnh danh là “Lãnh địa của thương buôn” này – đảo Hongo. Dòng người tấp nập qua lại, trao đổi hàng hoá, bốc dỡ hàng và vận chuyển chúng đến những điểm buôn bán ngay tại hòn đảo nhỏ bé nằm trung lập giữa cái ồn ã của cuộc sống. Đảo Hongo mang cái ồn ào riêng của chúng, sôi nổi nhưng vẫn đủ yên bình. Cuộc sống nhẹ nhàng trôi qua, tưởng chừng như không bao giờ có biến động. Gió biển vẫn đưa lại mùi hương tanh nồng, ấm áp và quen thuộc. Một vài ngôi nhà của cư dân trên đảo nằm nhỏ bé, quân quần với nhau. Tán lá dừa rung lên theo làn gió, hoà vui cùng tiếng người cười đùa về một thuyền hàng đầy lợi kinh tế.

Đảo Hongo... chiều hôm trước, sau hai ngày đi ngựa và liên tục đổi ngựa trên đường đi, Syaoran đã đón kịp chuyến thuyền cuối cùng trong ngày để ra khơi. Con thuyền cập bến Hongo khi màn đêm buông xuống cùng sữ tĩnh lặng của con người. Chỉ có bóng tối trải dài vô tận. Chỉ còn lại tiếng cười khanh khách đến man rợ của thần bóng đêm vô định. Gió rú lên từng đợt, len lỏi vào những tán lá cây vi vút. Những ngôi nhà nhỏ rung lên nhè nhẹ. Con thuyền trả khách, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ của riêng mình. Là người khách duy nhất trên chuyến thuyền, Syaoran không khỏi cảm thấy khó khăn trong việc đi tìm chỗ ngủ. Trong lúc anh đang suy nghĩ nên ngủ bên ngoài bãi biển để ngắm trời sao, hay chui vào trong một ngôi nhà dân nào đó để ngủ nhờ, thì đôi mắt màu hổ phách tỉnh táo đủ khiến anh nhận ra một người anh không bao giờ hi vọng còn có thể gặp lại. Syaoran bất ngờ, nhưng vui mừng. Vui vì người ấy vẫn còn sống, vui vì sự yên bình đã bao quanh trái tim đầy khổ đau tưởng chừng không lối thoát...

Syaoran ngồi ngắm nhìn những con sóng xô bờ, chạy vào bờ cát, ngay sát chỗ ngồi của anh. Những con sóng ấy vẫn vô tư nhìn dòng đời trôi, mà không hề hay biết một sự kiện lớn sắp xảy ra làm thay đổi dòng chảy của chúng. Tiếng rì rào vọng vào tai, như bản tình ca ngọt ngào yên ả. Theo lời của Rika, Shimon đã cho chuyển 50 tàu vũ khí đến Hongo, đúng như sự giao ước giữa triều đình Shimon và bà Li – đại diện của Clow. Để có thể nhận những thuyền vũ khí tối tân ấy, Clow cần cử người đến Hongo để nhận hàng. Theo kế hoạch ban đầu, người nhận sẽ là Rika, nhưng cô đã nhường lại công việc “tối quan trọng” – theo cách gọi của Syaoran – cho anh để “chuộc lỗi”. Syaoran khẽ cười khẩy. “Chuộc lỗi”? anh không có định nghĩa cho cụm từ ấy. Một khi đã đề ra kế hoạch, bất kể ai nói gì, Syaoran vẫn luôn theo đuổi kế hoạch đó, chính vì vậy, anh không bao giờ nghĩ đến việc phải “chuộc lỗi” cho bất kì cái gì. Sống tự tin với nguyên tắc: Mình luôn đúng, giúp Syaoran quên đi hoàn toàn cái định nghĩ của cụm “chuộc lỗi” ấy. Tuy nhiên, dù sao thì anh cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ này, như một công cụ và bàn đẩy giúp anh thực hiện mục đích của mình. Syaoran thở dài khe khẽ. Lúc này những con thuyền ấy vẫn chưa tới nơi, và trong thời gian chờ đợi Syaoran có thể thảnh thơi ngồi ngắm cảnh và làm nhiều chuyện riêng khác nữa mà không bị làm phiền.

Cánh cửa của ngôi nhà lá bên cạnh gian nhà Syaoran ngủ chợt mở ra. Một người bước ra ngoài, nhìn xung quanh như để tìm kiếm một người nào đó. Người đó tiến lại gần khi nhìn thấy Syaoran. Mái tóc đen tung bay trong gió, rồi loà xoà trên cặp kính mắt dày. Đôi mắt đen u buồn. Ánh mắt sâu thăm thẳm như thấu hiểu, như thâu tóm tất cả, như xuyên quả cả cuộc sống, mà lại dường như chẳng có gì. Anh lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Syaoran.

“Ngủ ngon chứ, Syaoran?” – Anh mỉm cười nhẹ nhàng.

“Rất tốt” – Syaoran trả lời cùng với một nụ cười nhẹ. Đôi mắt hổ phách trong suốt chăm chú quan sát người đối thoại với mình. Vẫn mái tóc đen ấy, nhưng đã phai màu bởi dòng nước xô đẩy trên dòng đời đầy biến động. Vẫn đôi mắt ấy nhưng buồn và sâu trầm. Còn nụ cười ấy, giờ đây đã thay đổi. Syaoran khẽ buông một tiếng thở dài. Đây là lần thứ 3 anh chứng kiến nụ cười ấy thay đổi. Không còn là nụ cười ngạo mạn, khiêu khích của một chàng công tử giàu có đầy tham vọng. Cũng không phải là nụ cười dịu dàng nhưng sâu sắc thấu hiểu của chàng trai đang đắm chìm trong tình yêu. Và cũng không giống với nụ cười buồn, bối rối khó xử nhưng ngập tràn hi vọng. Ngay lúc này đây, nụ cười ấy bi thương đến xót xa, đau buồn đến lắng đọng. Cái buồn xuyên thấu cả trái tim và tâm hồn, xuyên thấu cả thời gian và không gian – “Tôi không hi vọng sẽ gặp lại cậu một lần nữa, kể từ ngày gặp cậu gần đây nhất trong cuộc chiến ở ‘Xứ Tuyết’. Tôi đã nghĩ rằng, cậu sẽ mãi mãi biến mất khỏi vòng xoáy của cuộc đời, biến mất khỏi mọi biến động... Eriol...”

Eriol khẽ cười, để mặc những sợi tóc đen loà xoà trên mặt. Vẫn là anh của 4 năm về trước, mà lại là một người hoàn toàn mới của hiện tại. Buồn hơn, bi thương hơn và từng trải hơn.

“Tôi cũng đã từng hi vọng.... Nhưng hi vọng không phải là tất cả để giấc mơ thành hiện thực....”

Tiếng thở dài lại vang lên trong tiếng vỗ về của biển khơi và tiếng nói của những người thương buôn. Tiếng tàu thuyền đi lại. Xa xa, con thuyền chở khách đang cập bến. Cầu hạ xuống cho hành khách đi thuyền bước xuống đảo. Trước đây, khách ra đảo chủ yếu là để mua hàng cho công việc buôn bán của mình, một vài người có hứng thú tham quan hòn đảo xanh rì yên bình. Còn hiện nay, có nhiều người từ kinh thành và nhiều thành phố khác của Clow đến đây để trốn tránh sự truy lùng của triều đình, cũng như để cách càng xa càng tốt hơi lửa của chiến tranh. Có người đi du lịch không mục đích, có người có mục đích nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt ở hòn đảo nhỏ. Những con thuyền vẫn làm việc. Con người vẫn vội vã với vòng quay của cuộc sống, của riêng bản thân mình mà hờ hững bỏ qua suy nghĩ và số phận của những người khác. Thương buôn vội vã với chuyến hàng của họ. Từ nhiều nơi tụ tập lại, họ cũng không cần thiết phải để ý đến những đôi mắt sợ hãi, âu lo của những người họ quen. Chính vì thế, không khí sinh hoạt trên hòn đảo nhỏ này luôn tấp nập, nhưng không ấm áp, không thân thiết. Dù sao thì, đảo Hongo vẫn là một địa điểm lí tưởng cho những ai thích sự yên bình trong thời kì máu đang nhuộm cả vương quốc.

“Những chuyện cậu nói với tôi đêm hôm qua....” – Syaoran lặng lẽ nói, đôi mắt hổ phách trong suốt chăm chú nhìn đoàn người từ chuyến thuyền chở khách bước xuống – “.....vậy, cậu thật sự sẽ sống như thế này sao?”

“Đâu thể có cách nào, phải không?” – Eriol nói với nụ cười bình thản đến kì lạ

Syaoran hơi khựng lại. Hàm ý trong câu nói của Eriol, anh không hiểu hoàn toàn. Nhưng có lẽ, trong một phần nào đó, anh biết lí do để Eriol sống đến ngày hôm nay. “Luôn cần có một lí do cho sự sống” – đó là câu Eriol luôn nói trước kia. Syaoran mỉm cười đứng lên:

“Đúng là thế thật. Tôi muốn đi thăm ‘người ấy’, được không?”

__________________________________________________ __________

Sakura kéo chiếc áo choàng sát vào người. Tấm áo đủ bảo vệ cô khỏi cái lạnh của mùa đông và hơi gió của biển cả. Đồng thời, tấm áo cũng giúp Sakura có thể giấu mặt khi cô không muốn lộ diện. Sakura đưa mắt nhìn xung quanh. Trong số những hành khách ra đảo, có khá nhiều người giống cô, cũng cố gắng che dấu khuôn mặt mình trong lớp áo choàng dày. Chỉ có một vài người vội vã bước lên, rồi lại nhanh chóng tìm một thuyền buôn nào đó để làm việc. Có người có vẻ sẽ đi cùng các tàu thương buôn để đi chu du biển cả, rời xa đất liền. Sakura thở dài, nhìn quanh. Đây là lần đầu tiên Sakura đến đảo Hongo, nhưng cô lại có cảm giác thân quen, giống như một phần của trái tim mình. Bãi cát trải dài, bị thấm ướt bởi những lớp sóng xô đẩy nhau. Những ngôi nhà tưởng chừng rất mong manh, nhưng lại kiên cường đứng trong những cơn gió biển. Xa xa trên bờ cát, con người đi lại tấp nập. Người mang vác hàng hoá, người cười nói, ngắm cảnh, có người ngồi trên bãi cát, để mặc sóng làm ướt bàn chân đặt gần kề với nước. Sakura để ý thấy hai người con trai đứng lên, một người đi vòng ra phía sau gian nhà, trong khi một người lặng lẽ ngắm bờ biển. Bóng người nhỏ bé ấy tạo cho Sakura một cảm giác quen thuộc đến yên bình, dù cô không biết đó là ai. Một cái gì thân quen, giống như sự thân quen của hòn đảo nhỏ.

Sự quen thuộc ấy có lẽ bởi Sakura biết, Hongo là hòn đảo mà 4 năm trước, dì Sonomi và Tomoyo đã đến đây buôn bán. Trong cái mùa đông năm cô 15 tuổi ấy, cái khoảng thời gian định mệnh cô gặp Syaoran, khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi mà yên bình. 4 năm.... Vậy mà sao tất cả dường như chỉ mới hôm qua. 4 năm, với biết bao nhiêu chuyện xảy ra, vẫn in sâu vào tận tâm trí Sakura. Quặn đau.... Dù có những niềm vui loé lên, nhưng rồi lại phụt tắt, nhường chỗ cho nỗi buồn đau đến vô hạn. Sự ra đi của Tomoyo năm cô mới 16 tuổi, chỉ sau mấy tháng đính hôn với Eriol..... Những kỉ niệm xưa chợt oà về trong trí nhớ Sakura. Gần quá.... vậy mà xa quá.... Khuôn mặt của Tomoyo vẫn còn nguyên vẹn trong trái tim Sakura, mãi mãi không bao giờ có thể xoá nhoà. Sakura ngước mắt nhìn bầu trời cao. Những đám mây xám vẫn lững lờ trôi, nhẹ nhàng mà thanh thản. Nơi đây mang một không khí yên bình đến kì lạ. Không một áng mây đen che phủ. Cái bình yên khiến người ta an tâm, rồi lại lo lắng. Khi đưa xác Tomoyo đi, Eriol đã muốn tìm kiếm cho Tomoyo một nơi yên bình để nghỉ ngơi, để mãi mãi không bao giờ bị phá hoại. Có lẽ đó là một điều may mắn. Bởi nếu khi đó, chôn cất Tomoyo ở kinh thành Tomoeda, giờ đây xác của cô chắc chắn đã bị nhuộm đầy máu đỏ, những nhơ bẩn của chiến tranh – một thứ có thể làm vấy bẩn tâm hồn trong trắng như tuyết của Tomoyo. Nếu có thể chôn Tomoyo ở hòn đảo này..... và nếu thật sự như vậy, Sakura có thể làm bất cứ điều gì để đổi lấy sự yên bình ở đây.



Những suy nghĩ xưa cũ làm trái tim Sakura đau thắt. Kí ức về cuộc sống yên bình với Tomoyo và dì Sonomi, rồi những sự kiện xảy ra trong suốt 4 năm qua. 4 năm..... Thời gian vẫn đang trôi dần. Sakura thở dài. 4 năm ròng, trong khoảng thời gian ấy, có 1 năm Sakura sống ở xứ tuyết, trải qua tuổi 17 của mình trong cái giá lạnh nhưng yên lành của bông tuyết, trước khi tuyết bị nhuộm đỏ. 1 năm dài không có sự liên hệ với bên ngoài, 1 năm dài không gặp Syaoran. Nhưng cũng suốt 1 năm dài đằng đẵng ấy, mọi suy nghĩ của Sakura đều hướng về Syaoran. Để rồi đau khổ, để rồi buồn thương. Nhưng mãi mãi, có lẽ cả đời này, hình ảnh Syaoran đã in đậm vào tâm trí cô đến nỗi không thể xoá nhoà. Cho dù chỉ là vì mối thù.... Sakura không bao giờ thử quên Syaoran, bởi cô biết, cô sẽ không bao giờ quên được. Dù trốn tránh, Sakura cũng không đưa ra lời phủ nhận: cô yêu Syaoran. Đó là một tình yêu đơn phương, có lẽ. Một thứ tình yêu xuất hiện rất bất ngờ, để khi cô nhận ra, cô và anh đã ở hai chiến tuyến. Và tình yêu đó chỉ để đem lại khổ đau, nhưng Sakura không muốn từ bỏ. Chính thứ “Tình yêu” ấy giữ Sakura lại với cuộc sống này. Nếu từ bỏ, mọi thứ sẽ kết thúc.

Sakura lắc đầu, xua tan đi những suy nghĩ rối ren trong đầu. Sự bình yên của hòn đảo đã khiến suy nghĩ của Sakura trở nên bấn loạn. Mọi kí ức xưa trôi dạt dào, ùa về, vỡ tan. Sakura đưa mắt nhìn quanh. Một vài con tàu buôn đã rời khỏi bến cảng. Có lẽ những con tàu ấy vẫn chưa đến nơi, những con tàu chở vũ khí của Shimon cung cấp cho Clow. Qua cuộc nói chuyện của Rika với Syaoran và Terada, Sakura có thể dễ dàng suy đoán ra đó là vũ khí. Vũ khí là một vấn đề nan giải đối với quân đội Kinomoto. Quân đội đã có thể nhờ sự giúp đỡ của Lamia, nhưng về vũ khí, Lamia không phải là một nước mạnh. Nước có thế lực về vũ khí, nổi tiếng với những thứ vũ khí tối tân nhất của mọi thời đại chính là Shimon – vương quốc hiếu chiến bậc nhất. Nếu chiếm được số vũ khí ấy, cùng với quân đội thiện chiến Lamia, thắng lợi của Kinomoto hoàn toàn nằm trong tầm tay. Sakura dõi ánh mắt theo những đợt sóng, thoáng chóng mặt. Có thể Syaoran cũng đã đến đảo Hongo, và hiện nay đang ở một nơi nào đó trên hòn đảo xanh xinh đẹp này. Sakura vừa muốn gặp anh, lại vừa muốn tránh mặt anh. Thời gian ở Lamia, dù luôn tránh không giáp mặt trực tiếp Syaoran, nhưng vô tình, đôi mắt Sakura luôn dõi theo bóng hình anh. Không giống như trước đây, Sakura cảm thấy giờ đây, bóng của Syaoran trở nên cô độc hơn trước. Bóng anh dài, in xuống nền đất, tạo cảm giác đơn côi đến lạ lẫm. Đôi mắt hổ phách trong veo, luôn nhìn thẳng vào sự vật, nhưng bây giờ, đôi mắt ấy dường như đã xa xăm hơn. Có lẽ cũng giống như cô, cuộc chiến đã khiến Syaoran thật sự cảm thấy mệt mỏi. Hoặc, suy nghĩ này làm trái tim Sakura chợt nhói đau, anh mệt mỏi vì phải đối mặt với cô. Nỗi buồn tràn ngập Sakura. Buồn, vì đã yêu người không thể yêu, buồn vì người đó mệt mỏi với chính cô.

Những bước chân của Sakura xao động nhẹ nhàng khi những cơn sóng biển đập vào bờ. Gió vẫn réo rắt. Sakura hướng mắt ra xa. Vẫn chưa có dấu hiệu cho thấy thuyền của Shimon đã đến, cũng như bất cứ con thuyền nào. Chỉ có gió biển thổi, những chiếc thuyền buôn đang vội vã làm cho xong việc. Một vài người đi những bước vội vã trên biển. Thở dài khe khẽ, Sakura tiếp tục đi vào sâu bên trong. Những căn nhà lá nhỏ bé nằm trơ trọi giữa gió và sóng. Có lẽ, một trong những ngôi nhà ấy khi xưa đã từng lưu lại dấu chân của Tomoyo, của dì Sonomi. Đột nhiên, chân Sakura bước nhanh hơn. Cô có một cảm giác kì lạ, một cảm giác thân thuộc đủ khiến cô trở nên vội vã bất chợt. Nếu như.... chỉ là nếu như.... nếu như bất chợt gặp lại một vật gì quen thuộc gợi nhớ đến Tomoyo.... Một vật của Tomoyo.... Chậm rãi.... Sakura dừng lại. Ừ, gặp lại thì sao? Gặp lại cũng chẳng thể thay đổi được quá khứ. Gặp lại chỉ khiến Sakura đau lòng hơn.

Những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu không đủ sức thay đổi hướng đi của Sakura. Như được dẫn đường bởi linh cảm, Sakura đi thẳng tới hai gian nhà nằm gần nhất với bờ biển, hai gian nhà có hướng cửa đón mọi ánh nắng mặt trời, đón ánh hoàng hôn và bình minh, đón cả những cơn gió ***g lộng thổi, dịu dàng, mơn trớn. Hai gian nhà như một cặp đôi không bao giờ tách rơi, bởi chúng đã từng cùng hứng chịu trận vũ bão của tự nhiên, đón nhận sự vuốt ve của gió biển, cùng lắng nghe tiếng sóng trong những đêm lạnh hiu quạnh. Hai gian nhà, hai vòng bao phủ, nhưng thân thiết. Chúng tạo cho Sakura một cảm giác thân quen đến kì lạ, thân quen như khi cô bắt đầu đặt chân lên hòn đảo. Cô dừng lại, ngập ngừng. Mùi hương ấy, nhẹ nhàng phả vào mũi: Mùi hương hoa mộc lan. Hoa mộc lan ở Tomoeda đã ngừng nở từ ngày Tomoyo ra đi. Hoa mộc lan theo gió rải đầy bước chân của Eriol, rải đầy thân xác Tomoyo. Thế rồi, hoa biến mất. Hoa đem theo mùi hương của mình đi cùng người con gái mà hoa yêu mến. Những cánh mộc lan trắng rời xa Sakura, cũng giống như Tomoyo đã không còn bên cô nữa. Mùi hoa không còn, chỉ còn lại kí ức xa xôi và một khu rừng với những cành hoa khô héo. Đã rất lâu, rất lâu, Sakura không còn ngửi thấy mùi hương hoa mộc lan, cũng như đã 3 năm nay kể từ ngày Tomoyo rời xa Sakura đầy hoài niệm, biến động, cùng những kí ức không thể xoá nhoà.

Sakura kéo vạt áo choàng che kín hết người. Cô thả lỏng tâm hồn, để cho cả cơ thể như dập dìu trong gió, cho trí óc chứa đầy hình ảnh của Tomoyo cùng những cánh hoa mộc lan trắng lượn trong buổi bình minh đượm máu cùng nước mắt. Hương hoa gợi nhớ quá khứ, gợi nhớ nỗi buồn. Nỗi đau ẩn chứa tận ngăn sâu kín nhất của trái tim đột ngột bừng tỉnh, làm đầu óc Sakura quay cuồng, làm trái tim cô đau đớn. Nỗi đau hoà cũ, hoà quyện cùng nỗi đau mới, như kéo chìm cô xuống tận cùng của khoảng không. Đau.... Đau đến khó chịu....

“Có chuyện gì vậy, thưa cô?”

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên cắt đứt những suy nghĩ của Sakura. Mùi hương hoa vẫn thoang thoảng, nhưng không còn cánh hoa bay. Loài hoa gắn với một cuộc tình đau khổ và bất hạnh. Những bông hoa quyện chặt, trói buộc hai con người không thể đến với nhau. Hoa yêu Tomoyo, rồi hoa lại rải bước chân người cô yêu – Eriol. Hoa mộc lan trắng, vẫn luôn bên cạnh hai con người ấy, hai con người đã được định mệnh gắn kết cho một số phận bi thương mà lưu nhớ. Hai số phận bình lặng gặp nhau, để biến cái “lặng lẽ” thành “sôi nổi”, biến “yên bình” thành “đau thương”.

Đôi mắt đen u buồn như muốn thâu tóm mọi đau buồn nhân thế. Khuôn mặt ánh lên nét cứng rắng của người miền biển, nhưng đồng thời cũng làm bật lên sự đớn đau của tâm hồn. Sakura lặng đi. Dường như mùi hoa mộc lan thoang thoảng đang làm tâm trí cô bị tê liệt. Đôi mắt xanh lục lộ ra khỏi lớp áo choàng sững sờ nhìn khuôn mặt ấy – thân quen, mà cũng xa lạ. Hoa đang ru Sakura vào những giấc mơ, vào những cơn mộng mị không bao giờ dứt, giống như những cơn ác mộng ám ảnh cô mỗi đêm. Nỗi nhớ Tomoyo và Eriol đã khiến cô rơi vào ảo giác. Ảo giác, bởi nó không thể có thật. Không bao giờ có thật. Khoảng lặng kéo dài đến vô tận. Khoảng lặng để xác định hiện thực, xác định những giấc mơ.

“Eriol....?”

Giọng Sakura đu trong gió, xa mà lại rất gần. Có lẽ là một giấc mơ, bởi vì Sakura đã không nghe thấy giọng nói của mình. Cô chỉ cảm nhận thấy, bàn tay cô vô thức lật tấm áo choàng trên đầu mình, để cả khuôn mặt lộ ra ngoài. Không suy nghĩ, không đắn đo, không tương lai, hiện tại vả cả quá khứ. Dường như cả thế giới đã ngừng lại, chỉ còn đôi mắt sững sờ đến không thể mở miệng của Eriol. Và đôi mắt lặng đi kinh hoàng của Sakura.

“S.... Sakura? Sao.... Sao em lại ở đây?”

Eriol lúng túng lùi lại. Anh còn nhớ như in lần gặp gần đây nhất của anh và Sakura. Khi đó, giữa những bông tuyết lạnh giá, anh đã định giết Sakura. Anh đã định giết cô bằng chính bàn tay của mình. “Chết vì Tomoyo” – đó là lí do Eriol đã đưa ra, dù chính bản thân anh cũng cảm thấy không chính đáng. Tomoyo không bao giờ muốn Sakura chết, không bao giờ muốn vì mình mà Sakura bị tổn thương. “Chết vì Tomoyo”, thật nực cười! Nhưng câu nói đó thật sự đã từng thốt ra từ miệng anh. Vì câu nói và hành động hôm ấy của mình, Eriol đã tự hứa với lòng, cho dù phải đời đời kiếp kiếp sống vất vưởng, anh cũng thề sẽ phải chuộc lỗi với Sakura, vói Tomoyo. Và giờ đây, Sakura đang đứng trước mặt anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn tĩnh lặng đến lạnh lùng. Không phải là một Sakura buồn bã đầy suy tư, nhưng giàu cảm xúc. Không phải một Sakura yêu thương mọi người bằng cả tấm lòng. Cô gái đang đứng trước mặt anh, mang khuôn mặt của Sakura, nhưng trái tim cô băng giá. Sự mạnh mẽ đến vô cảm, mạnh mẽ đến bất hạnh. Đôi mắt buồn, nhưng cương nghị, nhìn Eriol đầy thảng thốt. Bất chợt, Sakura mỉm cười – nụ cười vô cảm. Nụ cười của một người đã trải qua quá nhiều đau khổ, để bây giờ chỉ có thể cười trong nỗi đau của mình.

“Em rất vui, Eriol. Em rất vui vì anh vẫn mạnh khoẻ....”

Syaoran lặng im dõi mắt theo những cơn gió đùa vui bên đám cỏ xanh. Cỏ rạp người tránh gió, cỏ đùa vui cùng cơn gió biển lạnh. Mùa đông, bầu trời âm u xám xịt. Mây vẫn vần vũ bay, như báo trước một sự biến động sắp xảy ra. Nhoài người tránh khỏi điềm báo ấy, cỏ cây vẫn vui đùa cùng gió. Những bông hoa mộc lan nằm rải rác bên ngôi mộ nhỏ, dịu dàng toả mùi hương bao vây không gian. Màu trắng của hoa mộc lan trong veo, hoàn toàn trái ngược với dòng máu đỏ đang ngày ngày nhuộm kín dòng đời. Hoa mộc lan như cười nhạo cuộc đời, nhưng đồng thời lại đau cùng với đời. Nỗi đau phủ kín cơn gió, phủ kín tâm trạng, phủ kín thân thể nhỏ bé nằm trong ngôi mộ bên cạnh. Hoa yêu con người ấy, cũng như người ấy yêu hoa. Có lẽ bởi hoa hiểu. Trái tim thánh thiện, trong trắng của con người ấy sẽ không bao giờ bị vẩn **c bởi những mưu toan, xô đẩy của dòng đời. Đời cứ trôi, nhưng người con gái ấy vẫn không thay đổi. Vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, mặc cho mọi sự đi qua. Vẫn trắng, vẫn thơm như loài hoa dịu dàng toả hương.

Gió thổi tung mái tóc Syaoran. Đã 3 ngày anh ở trên hòn đảo nhỏ bé, xanh rờn và rộn rập tiếng người, tiếng thuyền bè qua lại này. 3 ngày, ngày nào anh cũng dành thời gian để tận hưởng những cơn gió và mùi hương thơm dìu dịu tại bãi đất được che phủ bằng cỏ ở phía sau những gian nhà lá. Ngôi mộ nhỏ bé nằm tĩnh lặng trong hương hoa, hương cỏ và những cơn gió. Mùi hương dịu dàng bao phủ không gian, tạo nên sự bình yên đến kì lạ. Syaoran mỉm cười khe khẽ. Có lẽ đi khắp mọi nơi trên thế gian này, không ở đâu có sự yên bình như chốn này. Khung cảnh yêu thương con người, và cũng có lẽ bởi vì con người đang nằm bên dưới ngôi mộ, Tomoyo Daidouji, trong trắng đến thuần khiết. Một người con gái chưa bị nhuốm máu cuộc đời, nằm trong sự thần tiên của hương thơm. Nếu có thiên đường, nơi đó cũng không thể khiến con người ta thư thái được như nơi đây – nơi chỉ có ngôi mộ nhỏ bé và những bông hoa trắng an ủi trái tim nhỏ máu.

Syaoran vo vo tờ giấy trong tay, ném mạnh xuống dưới đất. Chim đưa thư của mẹ anh mang đến một mệnh lệnh mới. Vẫn chỉ là để hoàn thành cái nhiệm vụ quan trọng mà anh đang mang. Syaoran bật cười chua chát. Anh vẫn luôn coi thường những điều này. Chẳng có gì đáng nói cả, cho dù cả thế gian quay lưng lại với anh, anh cũng không cần quan tâm. Hoặc do anh cố tình tỏ ra cho mọi người thấy anh không quan tâm. Anh biết mẹ không bao giờ đặt lòng tin vào anh. Anh biết anh chỉ là một công cụ trong số biết bao công cụ hỗ trợ cho mục đích của mẹ. Tất cả, anh đều biết, nhưng anh không cần để ý. Syaoran luôn nghĩ, chỉ cần đạt được mục đích của mình, vậy thôi, những suy nghĩ của người khác về mình thật sự chẳng có gì quan trọng. Cho dù mẹ anh – bà Li – không coi anh như một đứa con, một con - người, cũng chẳng sao. Syaoran vẫn luôn tin vào điều ấy, như một đức tin không bao giờ thay đổi, hoặc anh đã ngỡ sẽ không bao giờ thay đổi. Cho đến 3 ngày trước, lần đầu tiên đặt chân tới khu đất rợp mùi hương này....

Có lẽ trước đây, Syaoran vẫn luôn cố gắng dấu thật kín những nỗi niềm tận sâu trong trái tim ấy. Anh sẽ không bao giờ để cho người ta biết được cảm xúc thật của mình. Anh vẫn sẽ cười cho đến khi cuối đời. Nhưng khi mùi hương hoa mộc lan nhẹ nhàng phảng vào mũi Syaoran, trái tim Syaoran chợt nhói lên. Cái nhói rất nhẹ nhàng, đau đớn vì một phần của quá khứ. Eriol và Tomoyo là một kí ức, là một kỉ niệm, là một trang khác của cuộc đời. Anh biết Eriol từ nhỏ, nhưng với Tomoyo, anh không tiếp xúc nhiều. Có chăng chỉ là những khi anh cùng đi với Eriol khi vị thái tử đi gặp người yêu. Gần như chưa bao giờ Syaoran nói chuyện một mình với người con gái ấy. Vậy nhưng khi nhìn ngôi mộ của cô, nằm gọn trong vòng ôm của hoa và cỏ, một cảm giác kì lạ chợt xâm chiếm tâm hồn Syaoran. Một cảm giác khó lí giải, khiến Syaoran muốn ở một mình cùng cô. Ngôi mộ, chỉ là một ngôi mộ, nhưng dường như nó làm tâm hồn Syaoran nhẹ đi. Tất cả những suy nghĩ giấu tận sâu trái tim đột nhiên bùng ra, chi phối đầu óc Syaoran. Rồi cũng rất từ từ, nó dịu đi, nhẹ nhàng....

Syaoran thở dài, đưa mắt dõi theo những cành cỏ lung lay. Tờ giấy bị vo tròn, nằm chỏng chơ bên dưới chân anh. Syaoran luôn tin rằng, cho dù không còn ai tin tưởng anh nữa, anh cũng chỉ cần làm cho xong công việc của mình mà thôi. Nhưng giờ đây, đột nhiên những suy nghĩ anh chưa bao giờ bận tâm chi phối trí óc anh. Eriol đã từng hỏi về mục đích sống của Syaoran. Khi ấy, điều duy nhất anh nói là: Trả thù. Trả thù Kinomoto, trả thù cho mẹ, thực hiện lời thề của mình. Nhưng giờ đây, điều đó đã thay đổi. Eriol cũng đã từng khuyên Syaoran nên tìm cho mình một mục đích khác. Syaoran không biết, cũng không muốn tự tìm mục đích cho mình. Mọi thứ đã là quá thừa thãi. Anh sống vì cái gì, anh chưa bao giờ thử xác định. Syaoran chỉ sống vì những gì mình cho là đúng, vì cái mà anh sẽ thực hiện. Vậy đó có thật sự là mục đích sống của anh không?

Gió đưa hương mộc lan đến, phảng phất qua cánh mũi Syaoran, làm đầu óc anh cảm thấy thư thái hơn. Anh khẽ cười, buồn, nhưng không cay đắng. Tomoyo đang nằm dưới ngôi mộ nhỏ kia dường như đang tìm cách an ủi một linh hồn đầy vết chắp vá. Tomoyo vẫn vậy, dù ít khi tiếp xúc, nhưng Syaoran có thể nhận ra đôi mắt dịu dàng, thần thánh của cô gái. Chỉ bằng một nụ cười nhẹ nhàng, Tomoyo đập tan đi tham vọng của Eriol, làm dịu đi tâm tình của người khác. Đôi mắt luôn quan sát tất cả, thánh thiện, chỉ có thể nhìn thấy những điều tốt đẹp ở con người. Một trái tim cầu chúc những điều tốt đẹp cho mọi người, trái tim đau vì nỗi đau của người khác và hạnh phúc vì hạnh phúc của người mình yêu thương. Có lẽ nhờ điều đó mà Eriol còn sống được đến hôm nay. Sau cái chết của Tomoyo, Syaoran cũng như tất cả những người quen biết đều tin Eriol không thể sống được nữa. Vậy nhưng, thời gian trôi qua, tự tay chôn cất người yêu thương nhất của mình, Eriol vẫn sống. Sống vì Tomoyo, sống vì để bảo tồn lại kí ức của cô gái ấy, sống vì những bông hoa mộc lan trắng. Vậy còn Syaoran? Anh đang sống vì cái gì??

Syaoran gục đầu vào hai bàn tay, chống khuỷu tay lên đùi. Bàn tay vò mạnh mái tóc màu nâu cho đến khi nó rối bù lên. Những suy nghĩ ngổn ngang vây chặt lấy đầu anh, làm nó nhức buốt. Tại sao cuộc sống lại cần một lí do? Nếu cứ sống mà không cần biết lí do, chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Syaoran không hiểu. Anh chưa từng nghĩ, vậy nhưng từ khi gặp Eriol, những suy nghĩ đó lại bám riết lấy anh. Syaoran mệt mỏi gục xuống.

“Li Syaoran?”

Giọng nói làm Syaoran giật mình ngẩng lên. Trong một thoáng, mùi hoa mộc lan làm đầu óc anh choáng váng. Hình ảnh trước mặt làm mắt Syaoran mờ đi. Nếu như đó chỉ là giấc mơ, anh cũng cầu mong cho nó đừng kết thúc. Là một con người luôn sống trong hiện thực, nhưng với một giấc mơ đẹp đến tuyệt diệu, Syaoran chợt bất giác nguyện cầu anh sẽ không bao giờ tỉnh dậy.

“À.....” – Syaoran khó khăn nói. Có thể nào mắt anh bị hoa đi bởi gió và những suy nghĩ nhức buốt trong đầu? Nhưng hình ảnh đó thật sự rất rõ ràng, rõ ràng đến kì lạ - “.....Sakura....”

Syaoran không biết mình đã làm gì, có lẽ anh chỉ muốn xác nhận ranh giới giữa thế giới mơ và hiện thực. Nhanh chóng, anh với tay ra, kéo Sakura lại gần mình. Bàn tay anh đặt vào eo cô, một cảm giác hoàn toàn thật, không phải ảo giác. Khi Syaoran gục đầu vào người Sakura, một mùi thơm thoang thoảng phảng vào mũi anh. Không phải mùi hoa mộc lan dịu dàng, cũng không phải mùi cỏ xanh hoặc mùi nước biển. Một mùi rất riêng, một mùi thơm nhẹ đến lan toả mà anh đã từng ngửi thấy trên mái tóc Sakura khi hai người còn ngồi bên cạnh nhau. Mùi thơm ấy vẫn không thay đổi, vẫn thoang thoảng như trên người cô lúc ở Lamia, vẫn nhẹ nhàng như bất cứ khi nào. Mùi thơm của những cánh hoa anh đào. Hoa anh đào.... Syaoran chợt nhớ lại. Anh đã từng trồng một cây hoa anh đào, để hương thơm của nó toả vào phòng, để cho cảm giác Sakura vẫn luôn ở bên anh trong bất cứ lúc nào. Nhưng.... Syaoran lắc đầu nhè nhẹ. Không thể phủ nhận, cây hoa đã biến mất mãi mãi, cũng giống như Sakura không bao giờ còn mỉm cười ngồi bên cạnh anh. Chính tay anh đã chặt đổ nó, để rồi, chính tay anh sẽ phải GIẾT Sakura...

“B....Buông tôi ra...”

Người con gái hơi giật người ra, kéo mạnh tay Syaoran. Nhưng cánh tay mạnh mẽ của Syaoran ghì chặt người cô. Anh để mặc cho những lọn tóc của mình loà xoà trên eo người ấy, để mặc cho đầu mình gục vào người cô. Cho dù chỉ là ảo giác cũng được, chỉ cần người đó đem đến cho anh cảm giác của Sakura, thế thôi....

“Làm ơn.... có thể đứng yên được không.... chỉ một chút thôi....”

Sakura giật mình. Giọng nói của Syaoran không còn sự mạnh mẽ, lạnh lùng mà vô lo như mọi khi, nó như đang van xin, yếu ớt. Cái yếu ớt của một người cầu xin sự giúp đỡ. Giọng Syaoran cô độc, không có điểm tựa. Đầu anh gục vào người cô, yếu đuối như một đứa trẻ. Xưa nay, Sakura luôn thấy một Syaoran mạnh mẽ, một Syaoran khinh thường cuộc đời, coi tất cả chỉ là trò đùa. Một Syaoran coi khinh tất cả, đùa vui với tất cả.... Vậy mà giờ đây, Syaoran ấy gục vào người cô để tìm một điểm tựa. Bất giác, Sakura đứng yên. Cô không cố gắng vùng vẫy để bứt ra khỏi vòng tay mạnh mẽ của anh. Cô chỉ đứng yên, cảm nhận bàn tay của Syaoran. Rất nhẹ nhàng, rất ân tình, nhưng cũng rất dứt khoát. Trái tim Sakura đập mạnh. Chưa bao giờ Sakura ở gần Syaoran như lúc này. Trong mùi hương của hoa mộc lan, Sakura ngửi thấy mùi hương dịu dàng, ấm áp của Syaoran. Một mùi hương đã nâng đỡ cho cô, mùi hương đã giúp những cơn ác mộng không vây lấy Sakura khi cô ngồi ngủ bên cạnh anh. Rụt rè, Sakura đặt tay lên mái tóc Syaoran, vuốt nhẹ. Rất nhẹ, như sợ làm tổn thương đến những sợi tóc mỏng manh ấy, tổn thương đến một tâm hồn cô độc.



Cỏ vẫn rung. Hoa mộc lan toả hương ngào ngạt. Bên dưới ngôi mộ kia, có lẽ Tomoyo đang cười. Bởi hoa mộc lan bắt đầu để cánh hoa của mình bay nhẹ đến bên hai người. Sự bấn loạn và cô độc trong mỗi người được chính cái đó của người kia xoa dịu. Chỉ có nụ cười dịu dàng của Tomoyo nhẹ nhàng làm nguôi đi tất cả, nguôi đi nỗi đau, nguôi đi hận thù.

Thời gian trôi theo vòng bay của cánh hoa. Bao lâu đã trôi đi, không ai biết. Sự khoan khoái nhẹ nhàng bao phủ không gian. Chẳng còn gì, không máu, không hận thù, không mục đích, chỉ đơn giản là tận hưởng những phút giây đang hiện hữu. Syaoran cảm thấy đầu óc mình nhẹ bẫng. Không phải là đã có câu trả lời cho những suy nghĩ của mình, nhưng Syaoran cảm thấy thanh thản hơn. Mùi hương hoa trên người Sakura toả ra thoảng qua mà nồng nàn, kéo anh ra khỏi những suy nghĩ miên man. Chợt như lần đầu nhận ra mình đang làm gì, Syaoran nới lỏng vòng tay. Sakura vẫn đứng nguyên, đôi mắt xanh lục kì lạ mà Syaoran chưa từng thấy. Anh dịch người ra xa để có thể nhìn sâu vào đôi mắt ấy:

“Cám ơn. Cám ơn vì đã đứng đây với tôi, Sakura”

Không phải là ảo giác, không phải là khói hương. Đó là Sakura bằng xương bằng thịt, bằng mùi thơm không bao giờ phai tàn. Syaoran mỉm cười. Mạnh mẽ, không lạnh lẽo mà là ấm áp. Như kịp nhận ra, Sakura vội vã lùi lại phía sau. Gương mặt nhỏ nhắn của cô bất chợt đỏ lên không sao kiểm soát nổi:

“Không... không có gì... Tôi....”

Sakura đưa mắt nhìn quanh, rồi dừng lại ở ngôi mộ của Tomoyo như để cầu cứu. Syaoran không để ý lắm đến vẻ mặt của cô, hoặc cũng có thể đã thâu tóm tất cả nhưng giả vờ không nhìn thấy. Anh hỏi khi Sakura còn đang lúng túng tìm câu trả lời:

“Phải rồi, Tại sao cô ở đây, Sakura?”

“Cùng mục đích với anh” – Sakura trả lời, thở phào vì không biết giải thích thế nào cho sự lúng túng của mình.

Syaoran gật gù, lấy lại vẻ bình thản thường xuyên của mình:

“Thì ra vậy. Cô đã nghe lén chúng tôi, phải không?”

“Không” – Sakura trả lời ngay lập tức làm Syaoran hơi nhướn mày ngạc nhiên – “Tôi chỉ vô tình nghe được”

Syaoran bật cười. Nụ cười của anh sảng khoái như chưa từng cười như thế. Syaoran ngật đầu ra sau để cười. Khoé mắt anh hơi rớm nước mắt vì cười nhiều. Sakura đứng im, trố mắt lên nhìn nhưng không hiểu lí do. Cô thật sự không tìm thấy điều gì trong câu nói của mình có thể khiến anh cười dữ dội đến thế. Sau khi, có vẻ nhận ra vẻ mặt của Sakura, Syaoran cố nín cười:

“Xin lỗi... Không, cô chẳng nói gì sai cả. ‘Vô tình nghe được’, ừ, có lẽ thế... Nếu tất cả những điệp viên hay do thám đều ‘vô tình nghe được’ thì mấy kẻ do thám ấy đều không bị bỏ tù rồi”

Sakura cau mày, rồi từ từ, gương mặt cô đỏ ửng lên. Sakura không thể tìm được điều gì để cãi lại, chỉ im lặng nhìn Syaoran cười. Như để giấu đi gương mặt của mình, cô cố gắng tìm ra cái gì bực tức nhất để thể hiện lên khuôn mặt:

“Đủ rồi! Tôi ra thăm mộ Tomoyo, nhưng gặp anh ở đây thì.... Tôi về đây”

“Cô đang ở chỗ Eriol à?” – Syaoran bất chợt ngừng hẳn cười, hỏi khi Sakura quay người bước đi. Sakura xoay người, nhíu mày. – “Quả nhiên...” – Syaoran nói tiếp sau khi nhận được câu trả lời xác nhận của Sakura – “2 hôm nay tôi thấy Eriol cố gắng giấu cái gì đó. Ra là giấu cô. Hắn không cho tôi sang gian nhà bên cạnh, cho dù trước khi cô đến, nó là nơi ngủ của tôi”

Sakura nhăn mặt. Syaoran mỉm cười nhẹ nhàng, làm trái tim cô đập mạnh. Vẫn là nụ cười ấy, nụ cười khiến Sakura mất kiểm soát bản thân. Sakura muốn ở lại nơi đây, ở lại bên những cánh hoa cùng mùi hương dịu dàng, ở lại bên Syaoran. Nhưng nếu tiếp tục ở đây, cô sẽ chìm đắm trong hạnh phúc và bình yên mà quên đi tất cả những thứ khác. Cô sẽ quên đi hận thù, quên đi máu, quên đi nước mắt...

“Cô không giết tôi sao, Sakura?”

Câu hỏi của Syaoran làm Sakura giật mình. Cô ngước nhìn anh. Vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, như đùa cợt với chính cái chết của mình, Syaoran nhìn cô một cách dịu dàng. Sakura mím môi. Cô đã quên. Mùi hoa mộc lan làm cô quên, hay chính Syaoran làm mọi suy nghĩ của cô mờ đi. Chẳng còn gì trong đầu. Chỉ còn lại một Syaoran luôn làm Sakura cảm thấy ấm áp, và mùi hoa mộc lan bay trong gió thoảng.

“Tôi không muốn làm vấy bẩn nơi Tomoyo nằm. Eriol muốn cô ấy được ngủ trong thanh bình và yên tĩnh”

Sakura vội vã quay người đi. Cô không thể tiếp tục nán lại nơi đây. Nếu còn ở đây, Sakura sợ mình có thể lao vào vòng tay Syaoran. Bàn tay ấy mạnh mẽ, có thể đem đến cho cô cảm giác an toàn, có thể bảo vệ cô khỏi dòng đời xô đẩy. Giá như bàn tay dùng để bảo vệ cô, chứ không phải để GIẾT cô.... Sakura xua vội những suy nghĩ ấy ra khỏi đầu. Cô cần phải chạy khỏi đây. Cô phải trốn khỏi đây. Gió thoang thoảng bên tai, đem theo lời nói của Syaoran. Nhẹ, nhưng dường như đâm thẳng vào trái tim Sakura, xua tan đi mọi mong ước...

“Không giết tôi, cô sẽ hối hận, Sakura....”

Chẳng còn gì, chỉ còn lại gió thoang thoảng thổi và mùi hương bay nhẹ. Syaoran ngồi im lặng trong tiếng gió thổi. Đầu óc anh không còn quay cuồng với muôn ngàn câu hỏi không thể trả lời. Không, phải nói là: tất cả mọi câu hỏi, chỉ có một câu trả lời mà thôi.

“Tomoyo....” – Syaoran thì thầm. Anh hi vọng, gió sẽ mang tiếng anh đến cho người con gái thiên thần nằm im dưới nền đất lạnh – “Sau khi cô chết, có lẽ Eriol sẽ không thể sống nổi nữa nếu cậu ta không đủ mạnh mẽ. Cô chết, nhưng không phải cố gắng làm cho Eriol mạnh mẽ hơn. Nhưng.....” – Syaoran mỉm cười. Rất nhẹ.... – “Cô không yên tâm về Sakura, phải không? Bởi vì Sakura không đủ mạnh mẽ để vượt qua những nỗi đau, nếu cô ấy không có một MỤC ĐÍCH để sống. Khi cô chết, mục đích của Sakura là TRẢ THÙ. Vậy khi ‘kết thúc’, Sakura sẽ sống vì cái gì?”

Syaoran ngừng lại, như để chờ đợi câu trả lời dù biết câu trả lời sẽ mãi mãi không bao giờ xuất hiện. Nhưng trong gió, nụ cười của Tomoyo buồn bã đáp lại. Sakura sẽ sống vì cái gì ư? Khi “kết thúc”, mọi người biến mất, hận thù kết thúc, vậy Sakura sẽ sống vì cái gì?

“Đừng lo lắng, Tomoyo.” – Syaoran cười – “Đến khi ‘kết thúc’.... Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.... Cám ơn cô, Tomoyo. Cám ơn vì đã đưa Sakura đến bên tôi.... Và cũng xin lỗi, Tomoyo. Tôi không thể giữ gìn nơi nghỉ ngơi của cô....”

Gió rì rào, cỏ toả hương. Ở một cõi xa xăm vô ảo, nụ cười có lẽ đang nở trên môi Tomoyo....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook