Chương 27: MÁU VÀ HOA TRÊN SÔNG TOMOEDA
Rinca_seta
22/12/2015
Sau khi Sakura đi qua, những chiếc bẫy gài trên cây lần lượt được gỡ bỏ. Touya và Yukito lo lắng nhìn theo cô em gái.
“Không còn thời gian nữa đâu” – Yukito nói nhanh – “đi nhanh lên. Tớ sẽ ra bờ sông, cậu về cung điện, Sakura chắc chắn là không sao đâu. Đừng lo.”
Mặc dù không yên tâm chút nào về tính mạng của Sakura, nhưng sự sống của Tomoyo và Eriol cũng đang ngàn cân treo sợi tóc, Touya đành phóng ngựa theo Yukito, khuất dần trong bóng tối.
Hai con ngựa chạy nhanh như bay. Đến một lối ngã ba, Touya đi thẳng còn Yukito rẽ sang lối bên cạnh.
“Touya, coi chừng lão quốc vương đó đấy. Nếu thấy khó xơi thì chuồn là thượng sách.”
“Tớ biết” – Touya trả lời, chiếc roi trên tay anh quất vào mông ngựa. Con ngựa hí lên rồi phóng nhanh hơn.
Suốt quãng đường đi, Touya thắc mắc không thấy Sakura đâu. Anh có phần yên tâm hơn với ý nghĩ Sakura không bị thương nặng lắm và đã đi thẳng ra sông Tomoeda. Chẳng mấy chốc, cung điện đã ở trước mặt Touya. Cánh cổng cung điện bị phá vỡ tan tành. Những ngọn đuốc cháy sáng rực cả khoảng trời. Touya hơi nhíu mày lưỡng lự: “Có thể là Tomoyo và Eriol đã ra bờ sông rồi. Còn Nakuru thì liệu có còn ở trong đó không?”. Con ngựa dừng lại trước cổng cung điện. Một trận gió lớn từ trong nổi lên giúp Touya nhận biết Nakuru vẫn đang ở bên trong. Anh phóng ngựa vào.
Trong cung là một cảnh tượng thê thảm. Xác những binh lình nằm ngổn ngang, chắn giữa lối đi. Có những xác người bị cắt làm đôi và Touya có thể dễ dàng đoán chắc chắn là do đường kiếm của Nakuru. Máu chảy lênh láng, nhuộm đỏ khoảng sân rộng lớn. “Chậc, đây có thể gọi là vụ thảm sát thứ 2 trong cung điện”, Touya tự nhủ rồi phóng ngựa đi thẳng.
Khi vào đến giữa sân được coi là sân chính của cung điện, Touya cảm nhận được những tiếng kim loại va vào nhau nghe lạnh xương sống, những trận gió lớn và tiếng thét đau đớn của nhiều người. Touya đi nhanh hơn. Quả như anh dự đoán, Nakuru và quốc vương Ryohka Hiragizawa đang giao đấu. Tiếng kim loại va vào nhau chan chát. Nakuru hiện đang yếu thế hơn khi vừa phải đấu với quốc vương Ryohka, vừa phải đối phó với đám lính trong cung. Cô đã kiệt sức. Nhận ra điều đó, từ lưng ngựa, Touya phóng đến chỗ của Nakuru.
“Thái tử!” – Nakuru mừng rỡ reo lên
“Nhanh lên chút đi!” – Touya vừa đánh nhau với đám lính hộ vệ của quốc vương, vừa nói – “chúng ta không phải là đối thủ của tên này đâu, đi thôi!”
“ĐỪNG CÓ RA LỆNH CHO TÔI” – Nakuru hét trả lời, lao về phía quốc vương – “7 NĂM TRƯỚC, TÔI SUÝT CHẾT DƯỚI TAY ÔNG VÌ TÔI BỊ THƯƠNG NẶNG, NHƯNG GIỜ THÌ ĐỪNG HÒNG....”
“Hê hê” – Hiragizawa chỉ cười – “lại thêm một tay nữa đến hả? Thái tử? Là thái tử Touya Kinomoto à? Xin lỗi nha, bây giờ thì ngươi chỉ là một tên khố rách áo ôm mà thôi, làm gì còn thái tử nữa kia chứ?”
Dù vô cùng tức giận nhưng Touya đã nhanh chóng kìm hãm cơn giận của mình. Anh vung kiếm lên, chém những tên lính đang liều mạng xông vào:
“CÁC NGƯƠI MUỐN SỐNG THÌ TRÁNH RA.” - Touya hét lên – “NÀY, LÃO BÉO KIA, ĐỂ SAU NÀY, TÔI SẼ CHO ÔNG XEM AI MỚI LÀ KẺ KHỐ RÁCH ÁO ÔM.”
“LÃO BÉO?” – Ryohka gầm lên – “ngươi đang nói ta hả? Được lắm, chẳng cần sau nào, ngay bây giờ, ngay tại đây, ngươi hãy làm thử cho ta xem nào!”
“Được thôi. Ta sẽ tiêu diệt ngươi, lão lợn ạ!”
Nakuru dùng cán kiếm, hất tung mấy tên lính ra, lao vào phía quốc vương Hiragizawa. Nhanh như cắt, Touya chặn thanh kiếm của Nakuru, làm văng ra khỏi tay cô ta rồi nhanh chóng bắt lấy. Đồng thời, anh tóm lấy cổ áo Nakuru, nhảy lên ngựa rồi phi đi. Dù không hiểu tại sao, nhưng Nakuru vẫn phải bắt ngựa phi. Dưới sự điều khiển của “Phong thần” Nakuru, con ngựa phóng nhanh như gió, chỉ còn vọng lại tiếng thét gầm của quốc vương Hiragizawa ở đằng sau. Nakuru bực tức:
“Ngươi đang làm gì vậy, thái tử? 7 năm trước ta và ngươi đã thua hắn một bàn, chẳng lẽ lần này lại tiếp tục thua hay sao? Ngươi sợ hắn như vậy sao?”
“Chính ngươi đó, Nakuru.”– Touya đáp lại – “ngươi xem sức của ngươi hiện giờ có đối phó được với ông ta và cả đại quân trong cung điện không? Lúc nãy ngươi còn không đủ sức mà thoát đi nữa. Thua thì nhận đi, việc gì phải chối.”
Nakuru hậm hực nhưng vẫn không chịu chấp nhận mình thua cuộc:
“Hừ, còn lâu ta mới thua. Cho dù phải chết ta cũng sẽ thắng lão ta. Ta sẽ giết lão.”
“Dù phải chết hả?” – Touya mỉm cười – “ngươi muốn chết thì xin mời, nhưng hiện giờ Sakura đang gặp nguy hiểm, mà chỉ có ngươi mới có cách cứu con bé.”
“Công chúa gặp nguy hiểm?” – Nakuru hốt hoảng – “nguy hiểm gì? Ở đâu?”
“Ra bờ sông đi!” – Touya ra lệnh
Gió vẫn gào thét bên tai. Đêm đã về khuya. Con ngựa vẫn tiếp tục lao đi, xuyên qua màu đen sậm xịt, đưa Touya và Nakuru ra thẳng bờ sông Tomoeda – con sông của số mệnh.
“Tại sao anh lại ở đây?” – Sakura hỏi
“Cô còn thời gian để hỏi những câu hỏi đó hay sao?” – Syaoran mỉm cười đi lại gần phía Sakura. Ánh đuốc bập bùng trên tay Syaoran soi ánh mắt lo lắng của Sakura – “chẳng phải là cô đang rất lo cho công chúa Samia và thái tử Eriol đó sao? Vậy thì sao cô không đi nhanh lên? Nếu cô còn ở đây thì không chừng lát nữa cô sẽ nhận được xác của hai người đó đấy!”
“Anh.... Anh nói sao?” – Sakura từ lo lắng đã chuyển sang sợ hãi – “chẳng lẽ chính anh là người đã báo cho tên béo đó biết.... biết....”
“Tomoyo Daidouji, con gái của Sonomi Amamiya và Satsuki Daidouji – gia thần trung thành nhất của gia tộc Kinomoto, sau khi chết được phong danh hiệu anh hùng. – Syaoran tiếp lời cho Sakura - Ồ, tôi không có cho cái người mà cô gọi là “tên béo đó” biết những thông tin tôi đã khổ công thu thập đâu.”
“ANH ĐỪNG ĐẾN GẦN ĐÂY”
Sakura lùi lại khi Syaoran đến gần. Syaoran đứng lại, bộ mặt diễn tả sự ngạc nhiên:
“Ai da, tôi suýt quên mất, cô đã nhớ lại kí ức phải không? Và bây giờ thì tôi là kẻ thù của cô, cô cũng là kẻ thù của tôi. Trước đây, cô không nhớ gì, tôi nghĩ có thể lợi dụng cô mà truy ra quá khứ lẫn tung tích của nhà Kinomoto thông qua những người tiếp xúc với cô. Nhưng rồi cũng chẳng được gì, tôi lại phải tự đi tìm hiểu ở nơi khác. Và cũng nhờ vậy, tôi tìm được một thứ rất hay. "Tứ đại hộ pháp" lại trở về với cô rồi hả, nhưng theo tôi biết thì hình như chỉ có hai người là chắc chắn còn sống, ờ, là “Phong thần” và “Hỏa thần”, đúng không nhỉ? Tôi muốn báo cho cô biết là “thứ” mà tôi tìm được trong thời gian qua có khả năng đối phó với hai “đại hộ pháp” đó, tốt hơn hết là cô nên đề phòng.”
“Tại sao?” – Sakura thắc mắc – “tại sao anh lại biết nhiều chuyện như vậy? Tại sao anh lại cho tôi biết? Tại sao anh lại cứu tôi?”
Syaoran mỉm cười, vẫn nụ cười dịu dàng, thân thiện đó:
“Tôi biết nhiều chuyện như vậy là nhờ quá trình vất vả tìm hiểu. Không phải đơn giản đâu, để biết được những chuyện tuyệt mật đó tôi cũng phải trải qua nhiều khó khăn lắm. Tôi cho cô biết để cô không chết ngay trong lúc này. Tại sao tôi cứu cô ư? Hiện giờ tôi không thể trả lời được. Sau này cô sẽ hiểu. Trò vui còn ở phía trước.”
Sakura im lặng. Lúc này, tâm trạng cô đang xảy ra một cuộc đấu tranh dữ dội. Cô không biêt phải diễn tả tâm trạng của mình thế nào, vừa tức giận lại vừa vui. Hiện giờ, với vết thương trên người, cô không thể nào giết được Syaoran, điều đó khiến cô tức giận. Nhưng không hiểu sao, Sakura lại thấy vui, vui khi được Syaoran cứu. Hai tâm trạng đó dày xéo nhau, và trong thời gian đó, Sakura không nói được gì.
“Chà, nãy giờ nói chuyện lạc đề rồi” – Syaoran kéo hai con ngựa lại gần – “Sakura, cô định ngồi ở đây luôn hả? Các vết thương của cô, tôi đã giúp cô băng bó rồi. Tôi cảm thấy, cô Tomoyo đó khó bảo toàn mạng sống rồi.”
“Sao?”
Trái tim Sakura chợt nhói đau. Tâm trạng bất an của cô cao hơn bao giờ hết. Sakura loạng choạng đứng dậy, nhưng những vết thương trên chân cô không cho phép. Cô lảo đảo rồi ngã xuống. Syaoran ngồi xuống bên cạnh cô:
“Có cần giúp đỡ không? Cô có vẻ không đứng lên nổi nữa rồi. Lúc này giết cô dễ thật, nhưng lại chẳng thú vị chút nào. Có nhiều trò vui hơn đang chờ cô. Cô định chết ở đây sao?”
“IM ĐI” – Sakura tức giận. Cô lại cố gắng đứng dậy thêm lân nữa nhưng vô ích – “Tôi có thể tự làm, không cần nhờ kẻ thù như.....”
Sakura chợt dừng lại, khuôn mặt cô tái nhợt. Một tiếng nói xa xăm vang vọng trong đầu Sakura “Xin lỗi.... Sakura... Xin lỗi... Vĩnh biệt...”.. Trái tim Sakura như bị bóp nghẹt lại, không thể thở được. Tiếng nói đó như vọng về từ cõi địa ngục, rất gần mà cũng lại rất xa.
“Không... Tomoyo...TOMOYO – Sakura hét lên, hai tay ôm chặt lấy ngực. Với một sức mạnh mà Sakura không bao giờ dám nghĩ là của mình, cô đứng bật dây, nhảy lên lưng ngựa và phi đi nhanh như bay Đầu cô trống rỗng, mọi suy nghĩ đều biến mất. Cô không còn để ý gì đến xung quanh nữa, Mọi suy nghĩ đều bị gạt ra khỏi đầu có. Lúc này đây, trong đầu cô chỉ còn lại hình ảnh của Tomoyo. Nhưng điều khiến cô lo lắng, khiến cô sợ hãi, đó không phải là hình ảnh tươi cười, vui vẻ, hình ảnh xinh đẹp của Tomoyo nữa, mà là một thân hình đầy máu, đôi mắt trắng dã. Tomoyo nhìn cô, mỉm cười. Sakura lắc đầu. Cô cố gắng xua tan đi suy nghĩ đó, nhưng hình ảnh ấy cứ hiện lên, không tài nào xóa đi được. “ĐỪNG!” - Sakura hét lên, Tomoyo đã từ từ khép mắt lại, vẫn mỉm cười: “Chúc cậu hạnh phúc, Sakura! Đừng tiếp tục đi sâu vào hận thù nữa, hãy đi tìm “Thiên đường hạnh phúc” của chúng ta, cho tớ và cho cậu. Không cùng đi với cậu được, thật xin lỗi, Sakura....”. Bàn tay của Tomoyo đã hạ xuống, đôi mắt nhắm chặt, khuôn mặt cô đẫm màu máu đỏ. “Không sao đâu, chắc chắn không sao đâu. Đã có Nakuru, có anh hai, anh Yukito và cả dì Sonomi nữa. Chắc chắn là không sao đâu” - Sakura tự trấn an mình, cố gắng để quên đi hình ảnh cuối cùng của Tomoyo mà mình vừa nhìn thấy. Gió. Vẫn gào thét không dứt. Màn đêm lặng lẽ lùi lại, nhường chỗ cho những ánh sáng đầu tiên trong ngày.
Con ngựa vẫn phi đi trong sự bàn giao của đất trời. Bầu trời đã rạng sáng. Cây cối xào xạc trong làn gió nhẹ nhàng của buổi bình minh. Mặc cho những vết thương trên thân thể, mặc cho tất cả những gì đang diễn ra xung quanh, Sakura vẫn phóng ngựa với tốc độ cao nhất có thể. Khu rừng trước sông Tomoeda dần dần lùi lại, con sông cũng dần dần hiện ra trước mắt cô.
Con ngựa dừng lại, đập vào mắt Sakura là một cảnh tượng hãi hùng. Nước sông không còn đục ngầu như mọi khi mà chuyển sang thành màu đỏ, một màu đỏ đáng sợ. Dòng nước không cuồn cuộn gào thét mà dịu dàng chảy, buồn bã với nỗi buồn những con người đang nằm trên bờ sông. Xác người la liệt. Máu không chỉ nhuộm đỏ dòng nước, nhuộm đỏ đất mà còn nhuộm đỏ sắc trời. Chim quạ lượn vòng trên bầu trời bình minh nhuốm máu. Tiếng chim ai oán như gào thét, như chia buồn, như phẫn nộ. Và... ngồi bên cạnh dòng nước, một chàng trai trẻ, người đầy máu – Eriol. Những mũi tên cắm chặt trên người anh, máu nhỏ xuống tí tách. Mái tóc đen đầy màu đỏ của máu. Cặp kính mắt đã vỡ nát, từ từ rơi xuống khỏi gương mặt của Eriol. Hai tay Eriol dính đầy máu, nhỏ xuống rồi ngấm vào lòng đất. Anh đang gục đầu bên một thân xác bất động....
“TOMOYO....”
Sakura hét lên khi nhận ra xác người mà Eriol đang ôm trên tay. Tomoyo đang nằm đó, gương mặt xinh đẹp loang lổ máu bởi một vết thương dài trên mặt. Bộ váy áo sang trọng của cô cũng đã trở thành màu máu đỏ, rách tả tơi bởi những nhát kiếm xén thịt. Mũi tên cắm đầy trên người Tomoyo. Đôi mắt cô đã nhắm chặt....
Sakura quỳ xuống bên cạnh hai người. Bàn tay cô run rẩy, vuốt lên khuôn mặt thân thương của Tomoyo:
“Tomoyo... Tomoyo... Mở mắt ra đi, mình là Sakura nè.”
Lạnh ngắt. Đôi mắt Tomoyo vẫn không động đậy.
“Eriol... chuyện gì đã xảy ra vậy? Tomoyo sẽ không chết chứ? Tomoyo chỉ đang ngủ thôi phải không?”
Eriol ôm ghì lấy thân xác bất động của Tomoyo, từ từ ngẩng mặt lên. Đôi mắt anh trắng dã, vô hồn. Ánh mắt không còn chút sinh khí, nhìn Sakura mà như nhìn vào khoảng không gian vô tận.
“Sakura, em đến đấy à? Trước lúc chết, Tomoyo vẫn rất lo lắng cho em.... Cô ấy muốn tôi nhắn lại với em... Tomoyo... lúc nào cũng mong em hạnh phúc. Sakura này... em thấy tôi có phải là kẻ vô dụng không? Tôi đã không thể làm gì được... Tôi không thể bảo vệ cho Tomoyo... Tôi đã...”
Eriol lại gục xuống. Máu trên thân Tomoyo thẫm đẫm vào khuôn mặt nhợt nhạt của Eriol, biến nó từ màu trắng nhợt trở thành màu đỏ tanh. Sakura không muốn tin vào những gì mình đang nhìn thấy. Cô lay Tomoyo:
“Không phải đâu, Eriol.... Tomoyo đâu có làm sao.. Cô ấy đang ngủ mà.... Tomoyo, sáng rồi, dậy thôi. Mọi khi cậu vẫn dậy sớm hơn mình mà. Sao hôm nay cậu lại ngủ lâu như thế. DẬY ĐI THÔI, TOMOYO!”
Sakura hét lên. Quạ vẫn gào rú trên đầu. Nước sông vẫn chảy. Gió vẫn thổi. Và Tomoyo vẫn im lặng, không có chút phản ứng nào. Sakura giằng lấy Tomoyo từ tay của Eriol, cố gắng dùng hết sức của mình để lay gọi bạn. Vô ích. Không có gì cả. Đôi mắt Tomoyo không mở ra nữa. Trái tim của Tomoyo cũng không đập nữa. Sakura ôm lấy Tomoyo, hét lên:
“TỈNH LẠI ĐI! TỚ XIN CẬU, TOMOYO!”
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Sakura. Những bước chân nhẹ nhàng đứng đằng sau. Một tiếng thét...
“TOMOYO...”
Dì Sonomi lao lại bên cạnh Sakura, kéo thân xác bất động của cô con gái ra khỏi tay Sakura. Không còn chút hơi ấm nào cả. Tất cả chỉ là lạnh lẽo. Sonomi ôm chặt lấy Tomoyo, gào khóc. Mặt trời đã nhú lên khỏi đỉnh núi, chiếu những tia sáng đau thương xuống bên bờ sông Tomoeda. Sakura lặng lẽ ngồi. Đối diện với cô, Eriol cũng im lặng không một cử động nào. Đôi mắt anh nhìn xa xăm như đang ở cõi khác. Sakura nhìn Eriol, lặng lẽ hỏi:
“Anh Yukito, tại sao lại vậy? Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng phải anh, Nakuru và anh Touya đã đi cứu Tomoyo sao? Tại sao lại để cho chuyện này xảy ra?”
Người nãy giờ dùng đôi bàn tay ấm áp cùa mình để an ủi Sakura, ngồi xuống bên cô, giọng anh hơi run run:
“Xin lỗi, Sakura... Anh không thể làm gì để cứu Tomoyo. Lúc đó, anh ra bờ sông thì Tomoyo đã trở thành một cái xác không hồn rồi. Rất nhiều máu... Eriol đứng cầm kiếm trong ánh trăng sáng phản chiếu của dòng sông Tomoeda. Máu từ trên thanh kiếm nhỏ xuống...Giống như ác quỷ Dracula hiện ra vậy...Rất đáng sợ. Anh không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng.... Eriol đã ngồi như vậy suốt từ lúc đó đến giờ rồi.....”
Eriol vẫn lặng im ngồi bên trên vũng máu, không nói gì. Đôi mắt anh vẫn thế, vô hồn, xa xôi. Không ai nói gì. Chỉ có tiếng khóc gào của Sonomi, tiếng chim quạ kêu keng kéc trên bầu trời, tiếng dòng nước hiền hòa trôi. Nakuru buồn bã ngồi bên cạnh Eriol:
“Có chuyện gì vậy, Eriol? Tôi đã dặn anh chạy ra bờ sông thì đi tìm gặp bà Daidouji mà. Chúng tôi đã chuẩn bị tất cả những gì có thể làm để cứu anh và Tomoyo, tại sao lại ra nông nỗi này?”
“Chúng tôi...” – Eriol lặng lẽ nói – “khi ra đến bờ sông thì những vết thương trên người đã không thể cử động được nữa rồi. Con ngựa cũng không thể chạy tiếp, chân nó đã bị
bắn đến nát ra. Vậy nhưng, cả ba, tôi, Tomoyo và con ngựa vẫn cố gắng, chạy miết mà không dừng lại nghỉ. Đám lính đuổi theo chúng tôi với những con ngựa rất khỏe, với tài bắn cung giỏi nhất trong cung điện... Tất cả... Truy đuổi chúng tôi, dồn chúng tôi vào chân tường. Ngựa không thể đi được nữa mà vẫn không thể tìm thấy mẹ... Tất cả gục ngã bên bờ sông, và đám lính đó cũng đến nơi, bao quanh chúng tôi. Biết làm cách nào thì cũng khó thoát khỏi cái chết, tôi chỉ còn nước cầm kiếm lên,chém lung tung vào đám người đó. Với những vết thương trên người thì tôi còn không đủ sức giết mười tên, nói gì đến gần trăm tên lính đã qua huấn luyện đặc biệt đó. Thanh kiếm trên tay tôi rơi xuống.... Còn chân tôi cũng không dứng nổi.... 5 tên... À không, 10 tên... Cũng không phải, là 20 tên... Không đúng... rất đông, rất đông người, lao vào chém tôi. Biết mình sẽ chết chắc, tôi cũng chẳng có gì phải sợ. Nhưng, cái tôi sợ chính là Tomoyo. Tôi cần phải sống, ít nhất là trong lúc đó để bảo vệ Tomoyo. Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng tôi đã không thể gượng dậy nổi nữa. Cánh tay tôi cũng không cất lên được.... Chỉ còn nước nằm yên chịu chết. Trong lòng tôi không thể yên, tôi muốn vùng dậy mà không thể vùng dậy được.... Bao nhiêu thanh kiếm chém xuống người tôi... Máu đổ ra rất nhiều, nhưng tôi không thấy đau... Không, không có chút cảm giác đau đớn nào cả... Bởi vì tôi không bị thương... Những thanh kiếm ấy đâu có chém vào tôi... Tomoyo đã chắn kiếm cho tôi. Thân thể Tomoyo rơi xuống ngay bên tay tôi... Cô ấy mỉm cười: “Cả hai chúng ta đều phải chết... Nhưng em không muốn sống để chứng kiến anh chết. Em sẽ chết trước và đến gặp Diêm Vương xin hãy đừng tiếp nhận anh...”. Ha ha... đến lúc đó mà cô ấy còn đùa được... Tôi đã gọi tên cô ấy rất nhiều lần... Tôi cũng không còn nhớ tất cả những gì cô ấy nói với tôi... Nhưng Tomoyo ngủ ngay sau đó, và cũng không tỉnh dậy nữa... Vậy đấy... Không thể tha thứ được... Không thể tha thứ cho những kẻ đã làm cho Tomoyo ra nông nỗi này.... Tôi đã giết hết bọn chúng rồi... Các người thấy không? Những cái xác này là của những kẻ đã giết Tomoyo đấy.... HA HA HA... Tôi cũng chẳng biết sao tôi có thể làm được như vậy... Tôi chẳng suy nghĩ gì nữa... Tôi chỉ muốn giết chúng... Thế thôi!
Khung cảnh cũng im lặng theo lời kể của Eriol. Dì Sonomi vẫn ôm chặt lấy Tomoyo, nức nở nói:
“Tại sao tôi có thể quên mất chứ... Tôi đã không dặn với Nakuru là tôi đợi ở bờ sông phía Bắc. Eriol và Tomoyo đến chỗ này, bờ sông phía Nam, thì làm sao mà tìm thấy tôi được... Trời ơi... Chính tôi hại chết con gái mình rồi....”
Tiếng khóc của dì Sonomi nấc lên từng hồi. Trong khi rừng trước sông, lá cây xào xạc. Những chiếc lá bay xuống, phủ đầy trên thân xác những người chiến binh. Theo chiều gió, những cánh hoa trắng bay lên, chờn vờn. Cánh hoa nhẹ nhàng đáp xuống trên người Tomoyo, phủ lên mái tóc đã nhuộm đỏ của Eriol, dịu dàng xoa lên khóe mắt những người còn lại. Sakura đưa tay hứng cánh hoa trong làn gió nhẹ:
“Là hoa mộc lan. Đây là loại hoa Tomoyo thích nhất. Hoa mộc lan trong khu rừng này cũng là loại hoa đẹp nhất. Hoa đang khóc đấy ư? Hoa thương Tomoyo lắm mà. Trước đây, ngày nào Tomoyo cũng đến đây để ngắm những bông mộc lan rừng này.... Giờ thì chẳng còn ai chăm sóc hoa nữa rồi....”
Tất cả mọi người đều ngẩng lên nhìn những cánh hoa đang bay đầy trời. Hoa trắng cứ bay... Giống như tuyết đang rơi... Giống như đang khóc.... Giống như đang chia buồn.... Ai oán... Đau thương... Eriol đứng dậy, rồi quỳ xuống bên cạnh Sonomi và Tomoyo. Anh nhẹ nhàng nâng Tomoyo ra khỏi tay dì Sonomi. Những cánh hoa trắng đã nhuộm màu đỏ, rớt xuống đất.
“Ha ha... Lạnh ngắt... Người Tomoyo đã lạnh ngắt rồi... Chết thật rồi... Quả thật là không còn gì nữa rồi... ha ha...”
Cười cay đắng, Eriol bế Tomoyo lên, loạng choạng rồi đi thẳng, dọc theo bờ sông. Dì Sonomi hét lên:
“ĐỨNG LẠI! CẬU ĐỊNH ĐƯA CON BÉ ĐI ĐÂU.”
Eriol dừng lại. Nhưng anh không quay mặt lại mà tiếp tục đi tiếp. Im lặng. Sonomi định đuổi theo, nhưng một cánh tay rắn chắc giữ chặt bà lại. Sonomi vùng vẫy:
“Touya, cháu bỏ ra. Ta phải đuổi theo hắn... Tomoyo đã chết rồi mà hắn lại định mang con bé đi đâu thế kia.”
Touya vẫn không buông tay. Anh hỏi, giọng nói âm vang trong sự im lặng:
“Eriol, cậu định đưa Tomoyo đi đâu? Cậu cũng biết cô ấy đã chết rồi mà....”
“Chết rồi?... Anh đang nói gì thế?... Tôi sẽ đi theo cô ấy... chúng tôi sẽ sống thật hạnh phúc... Các người cũng thấy các vết thương của tôi rồi đấy. Tôi sống đến bây giờ là một điều diệu kì nhất... Tôi sẽ đưa cô ấy đi đến nơi khác, một nơi thật sự yên tĩnh, một nơi thật sự trong sạch... Không ai có thể tìm thấy chúng tôi nữa. Dù là các người cũng thế. Chúng tôi sẽ không tham gia vào chuyện hận thù của các người....Chúng tôi sẽ ở bên nhau.... Tomoyo và tôi...”
Eriol lại bước đi, những bước chân nặng nề. Trên những chỗ anh đi, máu nhỏ xuống, tạo thành đường dài. Hoa lặng lẽ phủ kín những vết máu đó bằng màu trắng tinh khiết của mình, che dấu và xoa dịu đi nỗi đau thương của máu.
“Ngươi thích đi đâu thì đi, nhưng hãy để tiểu thư Daidouji lại!”
Nakuru định đuổi theo nhưng đã bị Yukito giữ lại.
“Hãy để cho họ đi.”
“Chúng ta cũng cần phải chôn tiểu thư Daidouji mà. Đâu thể để thân xác tiểu thư lạnh lẽo như vậy. Hơn nữa, công chúa....” - Nakuru lo lắng nhìn Sakura. Sakura đang ngồi ủ rũ dưới đất, bên cạnh vũng máu mà khi nãy Tomoyo nằm. Đôi mắt Sakura thẫn thờ, không biểu lộ cảm xúc. Tất cả những xúc cảm của cô dường như đã biến mất hết theo cái chết của Tomoyo. Giờ đây, nhìn Sakura ngồi, như một cái xác không hồn, lặng lẽ.
“Sakura...” - Touya ngồi xuống cạnh Sakura.
“Đủ rồi, Nakuru...” – Sakura lặng lẽ ngẩng lên, nhìn theo Eriol – “chúng ta không cần đuổi theo nữa. Biết đâu, như vậy sẽ tốt hơn. Để họ đi với nhau đến phút cuối.... Tomoyo chết, người đau khổ nhất chính là Eriol... Hãy để Eriol đưa Tomoyo đi, chết trong một nơi trong sạch như lời anh ấy nói. Chôn ư? Ở đây à? Đất ở Tomoeda này chỉ toàn máu, chỉ toàn hận thù, chỉ toàn là những điều dơ bẩn, quá dơ bẩn đối với tâm hồn trong sáng thánh thiện của Tomoyo. Eriol chắc chắn biết điều đó, anh ấy sẽ đưa Tomoyo đi, đến một nơi khác, xa rời những nỗi hân thù này. Xa rời nơi này....”
Nakuru im lặng nghe lệnh của Sakura. Sonomi gục xuống trên nền cát. Hoa trắng bay, dịu dàng phủ lên, an ủi người phụ nữ bất hạnh. Cánh hoa lại tiếp tục rơi, xoa dịu đi những nỗi đau đớn, khóc thương cho thân phận những kẻ xấu số. Hoa bay trắng trời, trôi theo dòng nước đỏ lòm vẫn êm ả chảy. Mặt trời cũng rầu rĩ chiếu xuống những ánh nắng yếu ớt. Quạ vẫn bay lượn, cất lên những tiếng kêu thảm thiết. Cảnh vật buồn bã theo tiếng khóc của người phụ nữ đáng thương, sầu theo nỗi đau của người ở lại và thương tiếc cho kẻ ra đi.
“Không còn thời gian nữa đâu” – Yukito nói nhanh – “đi nhanh lên. Tớ sẽ ra bờ sông, cậu về cung điện, Sakura chắc chắn là không sao đâu. Đừng lo.”
Mặc dù không yên tâm chút nào về tính mạng của Sakura, nhưng sự sống của Tomoyo và Eriol cũng đang ngàn cân treo sợi tóc, Touya đành phóng ngựa theo Yukito, khuất dần trong bóng tối.
Hai con ngựa chạy nhanh như bay. Đến một lối ngã ba, Touya đi thẳng còn Yukito rẽ sang lối bên cạnh.
“Touya, coi chừng lão quốc vương đó đấy. Nếu thấy khó xơi thì chuồn là thượng sách.”
“Tớ biết” – Touya trả lời, chiếc roi trên tay anh quất vào mông ngựa. Con ngựa hí lên rồi phóng nhanh hơn.
Suốt quãng đường đi, Touya thắc mắc không thấy Sakura đâu. Anh có phần yên tâm hơn với ý nghĩ Sakura không bị thương nặng lắm và đã đi thẳng ra sông Tomoeda. Chẳng mấy chốc, cung điện đã ở trước mặt Touya. Cánh cổng cung điện bị phá vỡ tan tành. Những ngọn đuốc cháy sáng rực cả khoảng trời. Touya hơi nhíu mày lưỡng lự: “Có thể là Tomoyo và Eriol đã ra bờ sông rồi. Còn Nakuru thì liệu có còn ở trong đó không?”. Con ngựa dừng lại trước cổng cung điện. Một trận gió lớn từ trong nổi lên giúp Touya nhận biết Nakuru vẫn đang ở bên trong. Anh phóng ngựa vào.
Trong cung là một cảnh tượng thê thảm. Xác những binh lình nằm ngổn ngang, chắn giữa lối đi. Có những xác người bị cắt làm đôi và Touya có thể dễ dàng đoán chắc chắn là do đường kiếm của Nakuru. Máu chảy lênh láng, nhuộm đỏ khoảng sân rộng lớn. “Chậc, đây có thể gọi là vụ thảm sát thứ 2 trong cung điện”, Touya tự nhủ rồi phóng ngựa đi thẳng.
Khi vào đến giữa sân được coi là sân chính của cung điện, Touya cảm nhận được những tiếng kim loại va vào nhau nghe lạnh xương sống, những trận gió lớn và tiếng thét đau đớn của nhiều người. Touya đi nhanh hơn. Quả như anh dự đoán, Nakuru và quốc vương Ryohka Hiragizawa đang giao đấu. Tiếng kim loại va vào nhau chan chát. Nakuru hiện đang yếu thế hơn khi vừa phải đấu với quốc vương Ryohka, vừa phải đối phó với đám lính trong cung. Cô đã kiệt sức. Nhận ra điều đó, từ lưng ngựa, Touya phóng đến chỗ của Nakuru.
“Thái tử!” – Nakuru mừng rỡ reo lên
“Nhanh lên chút đi!” – Touya vừa đánh nhau với đám lính hộ vệ của quốc vương, vừa nói – “chúng ta không phải là đối thủ của tên này đâu, đi thôi!”
“ĐỪNG CÓ RA LỆNH CHO TÔI” – Nakuru hét trả lời, lao về phía quốc vương – “7 NĂM TRƯỚC, TÔI SUÝT CHẾT DƯỚI TAY ÔNG VÌ TÔI BỊ THƯƠNG NẶNG, NHƯNG GIỜ THÌ ĐỪNG HÒNG....”
“Hê hê” – Hiragizawa chỉ cười – “lại thêm một tay nữa đến hả? Thái tử? Là thái tử Touya Kinomoto à? Xin lỗi nha, bây giờ thì ngươi chỉ là một tên khố rách áo ôm mà thôi, làm gì còn thái tử nữa kia chứ?”
Dù vô cùng tức giận nhưng Touya đã nhanh chóng kìm hãm cơn giận của mình. Anh vung kiếm lên, chém những tên lính đang liều mạng xông vào:
“CÁC NGƯƠI MUỐN SỐNG THÌ TRÁNH RA.” - Touya hét lên – “NÀY, LÃO BÉO KIA, ĐỂ SAU NÀY, TÔI SẼ CHO ÔNG XEM AI MỚI LÀ KẺ KHỐ RÁCH ÁO ÔM.”
“LÃO BÉO?” – Ryohka gầm lên – “ngươi đang nói ta hả? Được lắm, chẳng cần sau nào, ngay bây giờ, ngay tại đây, ngươi hãy làm thử cho ta xem nào!”
“Được thôi. Ta sẽ tiêu diệt ngươi, lão lợn ạ!”
Nakuru dùng cán kiếm, hất tung mấy tên lính ra, lao vào phía quốc vương Hiragizawa. Nhanh như cắt, Touya chặn thanh kiếm của Nakuru, làm văng ra khỏi tay cô ta rồi nhanh chóng bắt lấy. Đồng thời, anh tóm lấy cổ áo Nakuru, nhảy lên ngựa rồi phi đi. Dù không hiểu tại sao, nhưng Nakuru vẫn phải bắt ngựa phi. Dưới sự điều khiển của “Phong thần” Nakuru, con ngựa phóng nhanh như gió, chỉ còn vọng lại tiếng thét gầm của quốc vương Hiragizawa ở đằng sau. Nakuru bực tức:
“Ngươi đang làm gì vậy, thái tử? 7 năm trước ta và ngươi đã thua hắn một bàn, chẳng lẽ lần này lại tiếp tục thua hay sao? Ngươi sợ hắn như vậy sao?”
“Chính ngươi đó, Nakuru.”– Touya đáp lại – “ngươi xem sức của ngươi hiện giờ có đối phó được với ông ta và cả đại quân trong cung điện không? Lúc nãy ngươi còn không đủ sức mà thoát đi nữa. Thua thì nhận đi, việc gì phải chối.”
Nakuru hậm hực nhưng vẫn không chịu chấp nhận mình thua cuộc:
“Hừ, còn lâu ta mới thua. Cho dù phải chết ta cũng sẽ thắng lão ta. Ta sẽ giết lão.”
“Dù phải chết hả?” – Touya mỉm cười – “ngươi muốn chết thì xin mời, nhưng hiện giờ Sakura đang gặp nguy hiểm, mà chỉ có ngươi mới có cách cứu con bé.”
“Công chúa gặp nguy hiểm?” – Nakuru hốt hoảng – “nguy hiểm gì? Ở đâu?”
“Ra bờ sông đi!” – Touya ra lệnh
Gió vẫn gào thét bên tai. Đêm đã về khuya. Con ngựa vẫn tiếp tục lao đi, xuyên qua màu đen sậm xịt, đưa Touya và Nakuru ra thẳng bờ sông Tomoeda – con sông của số mệnh.
“Tại sao anh lại ở đây?” – Sakura hỏi
“Cô còn thời gian để hỏi những câu hỏi đó hay sao?” – Syaoran mỉm cười đi lại gần phía Sakura. Ánh đuốc bập bùng trên tay Syaoran soi ánh mắt lo lắng của Sakura – “chẳng phải là cô đang rất lo cho công chúa Samia và thái tử Eriol đó sao? Vậy thì sao cô không đi nhanh lên? Nếu cô còn ở đây thì không chừng lát nữa cô sẽ nhận được xác của hai người đó đấy!”
“Anh.... Anh nói sao?” – Sakura từ lo lắng đã chuyển sang sợ hãi – “chẳng lẽ chính anh là người đã báo cho tên béo đó biết.... biết....”
“Tomoyo Daidouji, con gái của Sonomi Amamiya và Satsuki Daidouji – gia thần trung thành nhất của gia tộc Kinomoto, sau khi chết được phong danh hiệu anh hùng. – Syaoran tiếp lời cho Sakura - Ồ, tôi không có cho cái người mà cô gọi là “tên béo đó” biết những thông tin tôi đã khổ công thu thập đâu.”
“ANH ĐỪNG ĐẾN GẦN ĐÂY”
Sakura lùi lại khi Syaoran đến gần. Syaoran đứng lại, bộ mặt diễn tả sự ngạc nhiên:
“Ai da, tôi suýt quên mất, cô đã nhớ lại kí ức phải không? Và bây giờ thì tôi là kẻ thù của cô, cô cũng là kẻ thù của tôi. Trước đây, cô không nhớ gì, tôi nghĩ có thể lợi dụng cô mà truy ra quá khứ lẫn tung tích của nhà Kinomoto thông qua những người tiếp xúc với cô. Nhưng rồi cũng chẳng được gì, tôi lại phải tự đi tìm hiểu ở nơi khác. Và cũng nhờ vậy, tôi tìm được một thứ rất hay. "Tứ đại hộ pháp" lại trở về với cô rồi hả, nhưng theo tôi biết thì hình như chỉ có hai người là chắc chắn còn sống, ờ, là “Phong thần” và “Hỏa thần”, đúng không nhỉ? Tôi muốn báo cho cô biết là “thứ” mà tôi tìm được trong thời gian qua có khả năng đối phó với hai “đại hộ pháp” đó, tốt hơn hết là cô nên đề phòng.”
“Tại sao?” – Sakura thắc mắc – “tại sao anh lại biết nhiều chuyện như vậy? Tại sao anh lại cho tôi biết? Tại sao anh lại cứu tôi?”
Syaoran mỉm cười, vẫn nụ cười dịu dàng, thân thiện đó:
“Tôi biết nhiều chuyện như vậy là nhờ quá trình vất vả tìm hiểu. Không phải đơn giản đâu, để biết được những chuyện tuyệt mật đó tôi cũng phải trải qua nhiều khó khăn lắm. Tôi cho cô biết để cô không chết ngay trong lúc này. Tại sao tôi cứu cô ư? Hiện giờ tôi không thể trả lời được. Sau này cô sẽ hiểu. Trò vui còn ở phía trước.”
Sakura im lặng. Lúc này, tâm trạng cô đang xảy ra một cuộc đấu tranh dữ dội. Cô không biêt phải diễn tả tâm trạng của mình thế nào, vừa tức giận lại vừa vui. Hiện giờ, với vết thương trên người, cô không thể nào giết được Syaoran, điều đó khiến cô tức giận. Nhưng không hiểu sao, Sakura lại thấy vui, vui khi được Syaoran cứu. Hai tâm trạng đó dày xéo nhau, và trong thời gian đó, Sakura không nói được gì.
“Chà, nãy giờ nói chuyện lạc đề rồi” – Syaoran kéo hai con ngựa lại gần – “Sakura, cô định ngồi ở đây luôn hả? Các vết thương của cô, tôi đã giúp cô băng bó rồi. Tôi cảm thấy, cô Tomoyo đó khó bảo toàn mạng sống rồi.”
“Sao?”
Trái tim Sakura chợt nhói đau. Tâm trạng bất an của cô cao hơn bao giờ hết. Sakura loạng choạng đứng dậy, nhưng những vết thương trên chân cô không cho phép. Cô lảo đảo rồi ngã xuống. Syaoran ngồi xuống bên cạnh cô:
“Có cần giúp đỡ không? Cô có vẻ không đứng lên nổi nữa rồi. Lúc này giết cô dễ thật, nhưng lại chẳng thú vị chút nào. Có nhiều trò vui hơn đang chờ cô. Cô định chết ở đây sao?”
“IM ĐI” – Sakura tức giận. Cô lại cố gắng đứng dậy thêm lân nữa nhưng vô ích – “Tôi có thể tự làm, không cần nhờ kẻ thù như.....”
Sakura chợt dừng lại, khuôn mặt cô tái nhợt. Một tiếng nói xa xăm vang vọng trong đầu Sakura “Xin lỗi.... Sakura... Xin lỗi... Vĩnh biệt...”.. Trái tim Sakura như bị bóp nghẹt lại, không thể thở được. Tiếng nói đó như vọng về từ cõi địa ngục, rất gần mà cũng lại rất xa.
“Không... Tomoyo...TOMOYO – Sakura hét lên, hai tay ôm chặt lấy ngực. Với một sức mạnh mà Sakura không bao giờ dám nghĩ là của mình, cô đứng bật dây, nhảy lên lưng ngựa và phi đi nhanh như bay Đầu cô trống rỗng, mọi suy nghĩ đều biến mất. Cô không còn để ý gì đến xung quanh nữa, Mọi suy nghĩ đều bị gạt ra khỏi đầu có. Lúc này đây, trong đầu cô chỉ còn lại hình ảnh của Tomoyo. Nhưng điều khiến cô lo lắng, khiến cô sợ hãi, đó không phải là hình ảnh tươi cười, vui vẻ, hình ảnh xinh đẹp của Tomoyo nữa, mà là một thân hình đầy máu, đôi mắt trắng dã. Tomoyo nhìn cô, mỉm cười. Sakura lắc đầu. Cô cố gắng xua tan đi suy nghĩ đó, nhưng hình ảnh ấy cứ hiện lên, không tài nào xóa đi được. “ĐỪNG!” - Sakura hét lên, Tomoyo đã từ từ khép mắt lại, vẫn mỉm cười: “Chúc cậu hạnh phúc, Sakura! Đừng tiếp tục đi sâu vào hận thù nữa, hãy đi tìm “Thiên đường hạnh phúc” của chúng ta, cho tớ và cho cậu. Không cùng đi với cậu được, thật xin lỗi, Sakura....”. Bàn tay của Tomoyo đã hạ xuống, đôi mắt nhắm chặt, khuôn mặt cô đẫm màu máu đỏ. “Không sao đâu, chắc chắn không sao đâu. Đã có Nakuru, có anh hai, anh Yukito và cả dì Sonomi nữa. Chắc chắn là không sao đâu” - Sakura tự trấn an mình, cố gắng để quên đi hình ảnh cuối cùng của Tomoyo mà mình vừa nhìn thấy. Gió. Vẫn gào thét không dứt. Màn đêm lặng lẽ lùi lại, nhường chỗ cho những ánh sáng đầu tiên trong ngày.
Con ngựa vẫn phi đi trong sự bàn giao của đất trời. Bầu trời đã rạng sáng. Cây cối xào xạc trong làn gió nhẹ nhàng của buổi bình minh. Mặc cho những vết thương trên thân thể, mặc cho tất cả những gì đang diễn ra xung quanh, Sakura vẫn phóng ngựa với tốc độ cao nhất có thể. Khu rừng trước sông Tomoeda dần dần lùi lại, con sông cũng dần dần hiện ra trước mắt cô.
Con ngựa dừng lại, đập vào mắt Sakura là một cảnh tượng hãi hùng. Nước sông không còn đục ngầu như mọi khi mà chuyển sang thành màu đỏ, một màu đỏ đáng sợ. Dòng nước không cuồn cuộn gào thét mà dịu dàng chảy, buồn bã với nỗi buồn những con người đang nằm trên bờ sông. Xác người la liệt. Máu không chỉ nhuộm đỏ dòng nước, nhuộm đỏ đất mà còn nhuộm đỏ sắc trời. Chim quạ lượn vòng trên bầu trời bình minh nhuốm máu. Tiếng chim ai oán như gào thét, như chia buồn, như phẫn nộ. Và... ngồi bên cạnh dòng nước, một chàng trai trẻ, người đầy máu – Eriol. Những mũi tên cắm chặt trên người anh, máu nhỏ xuống tí tách. Mái tóc đen đầy màu đỏ của máu. Cặp kính mắt đã vỡ nát, từ từ rơi xuống khỏi gương mặt của Eriol. Hai tay Eriol dính đầy máu, nhỏ xuống rồi ngấm vào lòng đất. Anh đang gục đầu bên một thân xác bất động....
“TOMOYO....”
Sakura hét lên khi nhận ra xác người mà Eriol đang ôm trên tay. Tomoyo đang nằm đó, gương mặt xinh đẹp loang lổ máu bởi một vết thương dài trên mặt. Bộ váy áo sang trọng của cô cũng đã trở thành màu máu đỏ, rách tả tơi bởi những nhát kiếm xén thịt. Mũi tên cắm đầy trên người Tomoyo. Đôi mắt cô đã nhắm chặt....
Sakura quỳ xuống bên cạnh hai người. Bàn tay cô run rẩy, vuốt lên khuôn mặt thân thương của Tomoyo:
“Tomoyo... Tomoyo... Mở mắt ra đi, mình là Sakura nè.”
Lạnh ngắt. Đôi mắt Tomoyo vẫn không động đậy.
“Eriol... chuyện gì đã xảy ra vậy? Tomoyo sẽ không chết chứ? Tomoyo chỉ đang ngủ thôi phải không?”
Eriol ôm ghì lấy thân xác bất động của Tomoyo, từ từ ngẩng mặt lên. Đôi mắt anh trắng dã, vô hồn. Ánh mắt không còn chút sinh khí, nhìn Sakura mà như nhìn vào khoảng không gian vô tận.
“Sakura, em đến đấy à? Trước lúc chết, Tomoyo vẫn rất lo lắng cho em.... Cô ấy muốn tôi nhắn lại với em... Tomoyo... lúc nào cũng mong em hạnh phúc. Sakura này... em thấy tôi có phải là kẻ vô dụng không? Tôi đã không thể làm gì được... Tôi không thể bảo vệ cho Tomoyo... Tôi đã...”
Eriol lại gục xuống. Máu trên thân Tomoyo thẫm đẫm vào khuôn mặt nhợt nhạt của Eriol, biến nó từ màu trắng nhợt trở thành màu đỏ tanh. Sakura không muốn tin vào những gì mình đang nhìn thấy. Cô lay Tomoyo:
“Không phải đâu, Eriol.... Tomoyo đâu có làm sao.. Cô ấy đang ngủ mà.... Tomoyo, sáng rồi, dậy thôi. Mọi khi cậu vẫn dậy sớm hơn mình mà. Sao hôm nay cậu lại ngủ lâu như thế. DẬY ĐI THÔI, TOMOYO!”
Sakura hét lên. Quạ vẫn gào rú trên đầu. Nước sông vẫn chảy. Gió vẫn thổi. Và Tomoyo vẫn im lặng, không có chút phản ứng nào. Sakura giằng lấy Tomoyo từ tay của Eriol, cố gắng dùng hết sức của mình để lay gọi bạn. Vô ích. Không có gì cả. Đôi mắt Tomoyo không mở ra nữa. Trái tim của Tomoyo cũng không đập nữa. Sakura ôm lấy Tomoyo, hét lên:
“TỈNH LẠI ĐI! TỚ XIN CẬU, TOMOYO!”
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Sakura. Những bước chân nhẹ nhàng đứng đằng sau. Một tiếng thét...
“TOMOYO...”
Dì Sonomi lao lại bên cạnh Sakura, kéo thân xác bất động của cô con gái ra khỏi tay Sakura. Không còn chút hơi ấm nào cả. Tất cả chỉ là lạnh lẽo. Sonomi ôm chặt lấy Tomoyo, gào khóc. Mặt trời đã nhú lên khỏi đỉnh núi, chiếu những tia sáng đau thương xuống bên bờ sông Tomoeda. Sakura lặng lẽ ngồi. Đối diện với cô, Eriol cũng im lặng không một cử động nào. Đôi mắt anh nhìn xa xăm như đang ở cõi khác. Sakura nhìn Eriol, lặng lẽ hỏi:
“Anh Yukito, tại sao lại vậy? Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng phải anh, Nakuru và anh Touya đã đi cứu Tomoyo sao? Tại sao lại để cho chuyện này xảy ra?”
Người nãy giờ dùng đôi bàn tay ấm áp cùa mình để an ủi Sakura, ngồi xuống bên cô, giọng anh hơi run run:
“Xin lỗi, Sakura... Anh không thể làm gì để cứu Tomoyo. Lúc đó, anh ra bờ sông thì Tomoyo đã trở thành một cái xác không hồn rồi. Rất nhiều máu... Eriol đứng cầm kiếm trong ánh trăng sáng phản chiếu của dòng sông Tomoeda. Máu từ trên thanh kiếm nhỏ xuống...Giống như ác quỷ Dracula hiện ra vậy...Rất đáng sợ. Anh không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng.... Eriol đã ngồi như vậy suốt từ lúc đó đến giờ rồi.....”
Eriol vẫn lặng im ngồi bên trên vũng máu, không nói gì. Đôi mắt anh vẫn thế, vô hồn, xa xôi. Không ai nói gì. Chỉ có tiếng khóc gào của Sonomi, tiếng chim quạ kêu keng kéc trên bầu trời, tiếng dòng nước hiền hòa trôi. Nakuru buồn bã ngồi bên cạnh Eriol:
“Có chuyện gì vậy, Eriol? Tôi đã dặn anh chạy ra bờ sông thì đi tìm gặp bà Daidouji mà. Chúng tôi đã chuẩn bị tất cả những gì có thể làm để cứu anh và Tomoyo, tại sao lại ra nông nỗi này?”
“Chúng tôi...” – Eriol lặng lẽ nói – “khi ra đến bờ sông thì những vết thương trên người đã không thể cử động được nữa rồi. Con ngựa cũng không thể chạy tiếp, chân nó đã bị
bắn đến nát ra. Vậy nhưng, cả ba, tôi, Tomoyo và con ngựa vẫn cố gắng, chạy miết mà không dừng lại nghỉ. Đám lính đuổi theo chúng tôi với những con ngựa rất khỏe, với tài bắn cung giỏi nhất trong cung điện... Tất cả... Truy đuổi chúng tôi, dồn chúng tôi vào chân tường. Ngựa không thể đi được nữa mà vẫn không thể tìm thấy mẹ... Tất cả gục ngã bên bờ sông, và đám lính đó cũng đến nơi, bao quanh chúng tôi. Biết làm cách nào thì cũng khó thoát khỏi cái chết, tôi chỉ còn nước cầm kiếm lên,chém lung tung vào đám người đó. Với những vết thương trên người thì tôi còn không đủ sức giết mười tên, nói gì đến gần trăm tên lính đã qua huấn luyện đặc biệt đó. Thanh kiếm trên tay tôi rơi xuống.... Còn chân tôi cũng không dứng nổi.... 5 tên... À không, 10 tên... Cũng không phải, là 20 tên... Không đúng... rất đông, rất đông người, lao vào chém tôi. Biết mình sẽ chết chắc, tôi cũng chẳng có gì phải sợ. Nhưng, cái tôi sợ chính là Tomoyo. Tôi cần phải sống, ít nhất là trong lúc đó để bảo vệ Tomoyo. Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng tôi đã không thể gượng dậy nổi nữa. Cánh tay tôi cũng không cất lên được.... Chỉ còn nước nằm yên chịu chết. Trong lòng tôi không thể yên, tôi muốn vùng dậy mà không thể vùng dậy được.... Bao nhiêu thanh kiếm chém xuống người tôi... Máu đổ ra rất nhiều, nhưng tôi không thấy đau... Không, không có chút cảm giác đau đớn nào cả... Bởi vì tôi không bị thương... Những thanh kiếm ấy đâu có chém vào tôi... Tomoyo đã chắn kiếm cho tôi. Thân thể Tomoyo rơi xuống ngay bên tay tôi... Cô ấy mỉm cười: “Cả hai chúng ta đều phải chết... Nhưng em không muốn sống để chứng kiến anh chết. Em sẽ chết trước và đến gặp Diêm Vương xin hãy đừng tiếp nhận anh...”. Ha ha... đến lúc đó mà cô ấy còn đùa được... Tôi đã gọi tên cô ấy rất nhiều lần... Tôi cũng không còn nhớ tất cả những gì cô ấy nói với tôi... Nhưng Tomoyo ngủ ngay sau đó, và cũng không tỉnh dậy nữa... Vậy đấy... Không thể tha thứ được... Không thể tha thứ cho những kẻ đã làm cho Tomoyo ra nông nỗi này.... Tôi đã giết hết bọn chúng rồi... Các người thấy không? Những cái xác này là của những kẻ đã giết Tomoyo đấy.... HA HA HA... Tôi cũng chẳng biết sao tôi có thể làm được như vậy... Tôi chẳng suy nghĩ gì nữa... Tôi chỉ muốn giết chúng... Thế thôi!
Khung cảnh cũng im lặng theo lời kể của Eriol. Dì Sonomi vẫn ôm chặt lấy Tomoyo, nức nở nói:
“Tại sao tôi có thể quên mất chứ... Tôi đã không dặn với Nakuru là tôi đợi ở bờ sông phía Bắc. Eriol và Tomoyo đến chỗ này, bờ sông phía Nam, thì làm sao mà tìm thấy tôi được... Trời ơi... Chính tôi hại chết con gái mình rồi....”
Tiếng khóc của dì Sonomi nấc lên từng hồi. Trong khi rừng trước sông, lá cây xào xạc. Những chiếc lá bay xuống, phủ đầy trên thân xác những người chiến binh. Theo chiều gió, những cánh hoa trắng bay lên, chờn vờn. Cánh hoa nhẹ nhàng đáp xuống trên người Tomoyo, phủ lên mái tóc đã nhuộm đỏ của Eriol, dịu dàng xoa lên khóe mắt những người còn lại. Sakura đưa tay hứng cánh hoa trong làn gió nhẹ:
“Là hoa mộc lan. Đây là loại hoa Tomoyo thích nhất. Hoa mộc lan trong khu rừng này cũng là loại hoa đẹp nhất. Hoa đang khóc đấy ư? Hoa thương Tomoyo lắm mà. Trước đây, ngày nào Tomoyo cũng đến đây để ngắm những bông mộc lan rừng này.... Giờ thì chẳng còn ai chăm sóc hoa nữa rồi....”
Tất cả mọi người đều ngẩng lên nhìn những cánh hoa đang bay đầy trời. Hoa trắng cứ bay... Giống như tuyết đang rơi... Giống như đang khóc.... Giống như đang chia buồn.... Ai oán... Đau thương... Eriol đứng dậy, rồi quỳ xuống bên cạnh Sonomi và Tomoyo. Anh nhẹ nhàng nâng Tomoyo ra khỏi tay dì Sonomi. Những cánh hoa trắng đã nhuộm màu đỏ, rớt xuống đất.
“Ha ha... Lạnh ngắt... Người Tomoyo đã lạnh ngắt rồi... Chết thật rồi... Quả thật là không còn gì nữa rồi... ha ha...”
Cười cay đắng, Eriol bế Tomoyo lên, loạng choạng rồi đi thẳng, dọc theo bờ sông. Dì Sonomi hét lên:
“ĐỨNG LẠI! CẬU ĐỊNH ĐƯA CON BÉ ĐI ĐÂU.”
Eriol dừng lại. Nhưng anh không quay mặt lại mà tiếp tục đi tiếp. Im lặng. Sonomi định đuổi theo, nhưng một cánh tay rắn chắc giữ chặt bà lại. Sonomi vùng vẫy:
“Touya, cháu bỏ ra. Ta phải đuổi theo hắn... Tomoyo đã chết rồi mà hắn lại định mang con bé đi đâu thế kia.”
Touya vẫn không buông tay. Anh hỏi, giọng nói âm vang trong sự im lặng:
“Eriol, cậu định đưa Tomoyo đi đâu? Cậu cũng biết cô ấy đã chết rồi mà....”
“Chết rồi?... Anh đang nói gì thế?... Tôi sẽ đi theo cô ấy... chúng tôi sẽ sống thật hạnh phúc... Các người cũng thấy các vết thương của tôi rồi đấy. Tôi sống đến bây giờ là một điều diệu kì nhất... Tôi sẽ đưa cô ấy đi đến nơi khác, một nơi thật sự yên tĩnh, một nơi thật sự trong sạch... Không ai có thể tìm thấy chúng tôi nữa. Dù là các người cũng thế. Chúng tôi sẽ không tham gia vào chuyện hận thù của các người....Chúng tôi sẽ ở bên nhau.... Tomoyo và tôi...”
Eriol lại bước đi, những bước chân nặng nề. Trên những chỗ anh đi, máu nhỏ xuống, tạo thành đường dài. Hoa lặng lẽ phủ kín những vết máu đó bằng màu trắng tinh khiết của mình, che dấu và xoa dịu đi nỗi đau thương của máu.
“Ngươi thích đi đâu thì đi, nhưng hãy để tiểu thư Daidouji lại!”
Nakuru định đuổi theo nhưng đã bị Yukito giữ lại.
“Hãy để cho họ đi.”
“Chúng ta cũng cần phải chôn tiểu thư Daidouji mà. Đâu thể để thân xác tiểu thư lạnh lẽo như vậy. Hơn nữa, công chúa....” - Nakuru lo lắng nhìn Sakura. Sakura đang ngồi ủ rũ dưới đất, bên cạnh vũng máu mà khi nãy Tomoyo nằm. Đôi mắt Sakura thẫn thờ, không biểu lộ cảm xúc. Tất cả những xúc cảm của cô dường như đã biến mất hết theo cái chết của Tomoyo. Giờ đây, nhìn Sakura ngồi, như một cái xác không hồn, lặng lẽ.
“Sakura...” - Touya ngồi xuống cạnh Sakura.
“Đủ rồi, Nakuru...” – Sakura lặng lẽ ngẩng lên, nhìn theo Eriol – “chúng ta không cần đuổi theo nữa. Biết đâu, như vậy sẽ tốt hơn. Để họ đi với nhau đến phút cuối.... Tomoyo chết, người đau khổ nhất chính là Eriol... Hãy để Eriol đưa Tomoyo đi, chết trong một nơi trong sạch như lời anh ấy nói. Chôn ư? Ở đây à? Đất ở Tomoeda này chỉ toàn máu, chỉ toàn hận thù, chỉ toàn là những điều dơ bẩn, quá dơ bẩn đối với tâm hồn trong sáng thánh thiện của Tomoyo. Eriol chắc chắn biết điều đó, anh ấy sẽ đưa Tomoyo đi, đến một nơi khác, xa rời những nỗi hân thù này. Xa rời nơi này....”
Nakuru im lặng nghe lệnh của Sakura. Sonomi gục xuống trên nền cát. Hoa trắng bay, dịu dàng phủ lên, an ủi người phụ nữ bất hạnh. Cánh hoa lại tiếp tục rơi, xoa dịu đi những nỗi đau đớn, khóc thương cho thân phận những kẻ xấu số. Hoa bay trắng trời, trôi theo dòng nước đỏ lòm vẫn êm ả chảy. Mặt trời cũng rầu rĩ chiếu xuống những ánh nắng yếu ớt. Quạ vẫn bay lượn, cất lên những tiếng kêu thảm thiết. Cảnh vật buồn bã theo tiếng khóc của người phụ nữ đáng thương, sầu theo nỗi đau của người ở lại và thương tiếc cho kẻ ra đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.