Chương 28: THÙ HAY BẠN?
Rinca_seta
22/12/2015
Cung điện Tomoeda vô cùng hỗn loạn. Quân binh đi lại đầy trong sân để thu dọn những xác lính đã chết và cứu chữa cho binh lính bị thương. Trời đêm, gió thổi xào xạc. Tiếng gió làm một vài người chợt giật mình khi nghĩ đến “Phong thần” - kẻ vừa gây náo loạn ở đây. Nhưng gió cũng chỉ quẩn quanh vậy thôi, không làm hại ai cả. Họ vội vàng làm cho xong công việc của mình rồi dìu bạn về trại lính nghỉ ngơi.
Trái với không khí khẩn trương bên ngoài, trong đại điện hoàn toàn tĩnh lặng. Bóng đêm bao phủ lấy toàn khu nhà rộng lớn. Không một chút ánh sáng nào lọt đến vùng tối tăm này. Bỗng, một tiếng bước chân khẽ khàng đi tới, chậm chạp và từ tốn. Người đang đến dường như muốn bước thật nhẹ, không muốn ai biết đến sự có mặt của mình. Nhưng có lẽ hắn là một kẻ to lớn nên mỗi lần đặt chân xuống lại một lần gây chấn động đại điện. Khi chợt nhận ra mình đã đi đến gần cuối đại điện, hắn dừng lại. Không gian tĩnh lặng bao phủ, gây cho người ta cảm giác rờn rợn. Không một tiếng côn trùng, không có tiếng gió thổi. Màn đêm đen trêu đùa. Người này chợt giật mình khi nghe tiếng thở dài trong đêm tối:
“Sao không lên tiếng, Hiragizawa. Ngươi đang ở đó hả?”
“Dạ” – Hiragizawa trả lời, cố căng mắt quan sát trong màn đêm, nhưng vô ích. Bóng đêm không cho ông một câu trả lời nào để xác định vị trí của người vừa nói – “Li phu nhân, mọi việc đã giải quyết xong!”
Bà Li cười nhạt:
“Giải quyết xong? Ngươi đang nói cái gì vậy? Cái gì giải quyết xong? Ngươi chẳng giết nổi một tên, lại còn để chúng chạy thoát nữa, như vậy là giải quyết xong à?”
“Tôi đã cho quân đuổi theo. Bọn chúng báo lại là đã giết được Tomoyo Daidouji, còn Eriol thì...” – Hiragizawa ấp úng.
“Eriol thì đã giết gần hết quân lính của tôi và sống sót chứ gì?” – ngay lập tức, bà Li tiếp lời cho Hiragizawa, giọng nói của bà lạnh lùng, tàn nhẫn. Đêm đen lại càng làm tăng thêm sự lạnh lẽo ấy.
Im lặng. Hiragizawa không nói gì, hay nói cho đúng là ông không còn gì để nói. Ông chỉ còn biết đứng im như vậy, chuẩn bị đón nhận sự tức giận của bà Li. Bao năm qua, ông chỉ là vị vua bù nhìn, chỉ là quân cờ trong tay người đàn bà mưu mô, gian xảo này. Nhưng ông vẫn chấp nhận làm, ông chấp nhận hi sinh tất cả, vì một “thứ”....
“Nhưng thôi...” – bà Li tiếp tục nói khi nhận ra sự im lặng của Hiragizawa – “Dù sao thì ngươi cũng đã làm việc rất tốt. Ngươi đã giết được Daidouji, tìm được gia tộc của nó, như vậy cũng là tốt rồi. Ta chúc mừng ngươi đã tìm ra kẻ thù của mình. Lời chúc mừng là ‘tha tội cho ngươi’, thế nào?”
Hiragizawa mím môi. Người ông khẽ run lên. Đã từ lâu, ông rất muốn người đàn bà đang nói chuyện với ông biến mất khỏi thế gian này, càng sớm càng tốt. Và trong 1 thoáng, suy nghĩ ấy càng mạnh mẽ. Nhưng ông cố gắng kìm nén. Ông hỏi trong bóng tối mịt mờ:
“Vậy là tôi đã hết giá trị?”
“Rất tiếc, đúng là như vậy?” – bà Li lạnh lùng nói.
“Tôi...” – Hiragizawa hơi lúng túng – “Tôi còn sống được bao lâu?”
“Chuẩn bị đi là vừa!”
Bà Li nói với một tiếng cười khoái trá. Điều này làm Hiragizawa giật mình thảng thốt. Hắn cũng phải biết sợ chứ. Hắn lo sợ cái ngày “tử” đang đến gần mình. Hiragizawa cười nhạt, cười với chính mình và với người phụ nữ đang nói chuyện với mình:
“Tôi hiểu. Nhưng phu nhân, xin phu nhân nhớ cho. Hiện giờ, chính tôi mới là vua của Clow. Chỉ cần tôi ra lệnh, lập tức phu nhân có thể biến mất vĩnh viễn k hỏi cõi đời này. Tôi chứ không phải là phu nhân. Phu nhânmuốn động vào tôi đâu phải dễ. Nếu phu nhân thích, ngay lúc này đây, tôi có thể cho phu nhân vào thưởng thức cơm tù.”
Đứng giữa cái sống và cái chết, con người ta bỗng trở nên can đảm đến kì lạ. Hiragizawa lấy hết dũng khí, nói ra điều ấy với hi vọng mong manh để cứu vớt mạng sống cho chính mình. Bà Li chỉ im lặng. Bỗng trong bóng tối, vang lên tiếng cười ngạo nghễ của bà ta:
“Ha ha ha... Nói hay đấy, Hiragizawa. Ngươi đã học được ở đâu cái tính cãi lời ấy thế hả? Nhưng thật đáng tiếc, dù ngay bây giờ ta giết ngươi thì ngươi cũng chẳng dám động đến ta, ta nói đúng chứ, QUỐC VƯƠNG? Chắc ngươi không quên, ta đang có trong tay ‘THỨ QUAN TRỌNG NHẤT’ đối với ngươi. Hãy coi chừng, nếu ngươi manh động, mãi mãi ngươi sẽ không còn cơ hội gặp lại ‘nó’ nữa.”
Bà Li nhấn mạnh cụm “Thứ quan trọng nhất”. Và trong bóng tối mịt mờ, không tiếng động, bà hài lòng khi nghe tiếng giật mình của Hiragizawa. Hơi thở của hắn trở nên gấp gáp hơn bình thường mặc dù đã cố kìm nén. Sự tĩnh lặng nghe rõ tiếng tim đập nhanh. Bà Li mỉm cười: Vậy là bà đã thành công.
“Ta hi vọng rằng bộ óc của ngươi vẫn còn hoạt động bình thường để mà suy nghĩ. Ryohka, ngươi đang hối hận? Ngươi đang day dứt? Bởi những việc NGƯƠI LÀM. Ngươi thấy cắn rứt lương tâm, thấy đau khổ? Nhưng ta biết, ngươi vẫn phải làm vì ‘thứ ấy’. Đúng chứ?”
“Đúng vậy” – Hiragizawa bất lực xác nhận – “Xin phu nhân... Tôi đã làm theo đúng yêu cầu của phu nhân... xin hãy trả lại.... cho tôi!”
“Trả cho ngươi?” – bà Li cười châm chọc – “Dễ nghe nhỉ? Nếu còn múôn gặp lại ‘nó’ thì phải tuyệt đối nghe lệnh ta. Lần này ta tha tội, nhưng còn để sự mềm yếu của ngươi xen vào công việc một lần nữa thì.... đừng – trách – ta - độc – ác.”
Bà Li gằn giọng, nói rành mạch từng tiếng. Mồ hôi Hiragizawa vã ra như tắm. Hắn đứng như chôn chân tại chỗ, nghĩ đến cuộc đời tăm tối phía trước. Dường như nhận ra sự khiếp hãi của Hiragizawa, bà Li đổi giọng nhẹ nhàng và bình thản:
“Ta phải về đây, nếu không hai đứa con yêu quý của ta sẽ phải đợi muộn. Ryohka, ngươi nên nhớ cho rõ: ‘thứ quan trọng nhất’, của ngươi....”
Giọng nói lạnh lùng của bà Li xa dần rồi biến mất. Tiếng bước chân nhẹ nhàng rời khỏi nơi đây. Trong bóng tối ảo, chỉ còn lại thân hình to lớn của ông Hiragizawa. Ông cay đắng nói với chính mình:
“ ‘Thứ quan trọng nhất’ đối với mình... Mình đã mất bao nhiêu rồi?....”
Từ phía trong khu rừng, Yukito bước ra ngoài. Touya đang ngồi lặng lẽ dưới gốc một cây to.
“Thế nào rồi?” – Touya hỏi khi nhìn thấy Yukito.
“Đừng lo, dì Sonomi đã có Nakuru lo. Sakura sao rồi?”
Touya buồn rầu nhìn ra ngoài bờ sông Tomoeda:
“Nãy giờ con bé vẫn cứ ngồi ở ngoài đó. Nói thế nào cũng không nghe. Cứ như vậy nó cũng sẽ chết mất.”
“Biết làm sao” – Yukito thở dài – “một người bạn thân thiết từ nhỏ của mình, đột ngột chết đi, hẳn là Sakura đang rất đau lòng. Vậy mà Sakura lại không hề rơi một giọt nước mắt. Cả khi ông Wei chết cũng vậy. Cô ấy dù buồn thương thế nào cũng không khóc. Nếu như Sakura có thể khóc một chút thì có lẽ con bé sẽ cảm thấy nguôi ngoai hơn... Tại sao Sakura lại không khóc nhỉ?”
“Tại vì công chúa không thể khóc được nữa.”
Một giọng nói vang lên từ phía sau Touya và Yukito. Yukito quay lại nhìn, ngạc nhiên hỏi:
“Nakuru? Sao ngươi lại ở đây? Dì Sonomi sao rồi?”
“Bà chị đó ngủ rồi. Tôi đã trải một chiếc thảm ra cho bà ấy nằm. Tội nghiệp, cả nhà chỉ còn lại có hai mẹ con, vậy mà bây giờ thì....”
Không ai nói gì. Không gian cũng im lặng theo. Chỉ còn tiếng lá cây xào xạc, tiếng chim hót lên một điệu nhạc buồn thảm.
“Phải rồi, Nakuru” – Touya hỏi – “tại sao lúc nãy ngươi nói là Sakura không thể khóc nữa?”
“Bà Daidouji đã nói với ta, từ khi công chúa tỉnh dậy tại nhà Daidouji, cô ấy đã không còn khóc nữa rồi. Cho dù là đau, cho dù là buồn, công chúa cũng không hề khóc. Daidouji nói bà ấy tìm thấy công chúa nằm ngất trước cổng, nhưng sau đó, công chúa bỏ chạy. Đến khi tìm ra công chúa thì cô ấy đã quên tất cả kí ức rồi. Cô ấy ngất đi suốt cả tuần liền, và khi tỉnh dậy thì.... Từ lúc đó, công chúa đã trở nên thờ ơ với tất cả mọi chuyện diễn ra xung quanh mình, cho dù là với kí ức của mình hay với tất cả những gì cô ấy thấy. Điều duy nhất mọi người thấy là sự vui vẻ, hồn nhiên của công chúa mà thôi. Khi biết mình bị mất kí ức, cô ấy cũng không khóc, không sợ hãi, không biểu lộ chút gì lo lắng và cũng chẳng hỏi han nhiều về phần kí ức đó. Nói cho dễ hiểu thì công chúa đã trở nên lãnh đạm với tất cả, kể cả với bản thân mình. Hay cũng có thể nói, do tận mắt chứng kiến cha, rồi mẹ, sư phụ và những người thân của mình chết, công chúa đã đau buồn đến nỗi không thể nào rơi lệ được nữa rồi.”
Yukito và Touya thở dài. Cả ba người lại chìm vào trong im lặng. Chỉ còn tiếng lá xào xạc, tiếng chim hót thảm thiết và tiếng đập cánh của bầy quạ.
“Tiểu thư Daidouji cũng thật là ngốc quá.” – Nakuru cất tiếng nói đầu tiên – “biết rõ là cho dù cô ấy có chắn trước lưỡi kiếm hộ Hiragizawa thì hắn cũng khó sống mà. Tại sao lại phải làm chuyện ngu ngốc ấy chứ? Thế nào thì cả hai người cũng sẽ chết. Cuối cùng thì cũng chỉ có tiểu thư Daidouji là đáng thương nhất mà thôi.”
Touya phẩy tay:
“Ngươi còn hỏi tại sao làm gì nữa? Tomoyo đã nói rõ rồi đó thôi. Con bé không muốn phải nhìn thấy Eriol chết trước mắt mình mà lại không làm gì được. Biết dù phải chết nhưng vẫn không muốn sống mà không thể cứu được người mình yêu. Nhưng đúng là Tomoyo quá bất hạnh!”
“Không sai nhưng cũng không hoàn toàn đúng” – Yukito trầm ngâm – “ta nghĩ nếu như Tomoyo nói, tức là không muốn thấy Eriol chết trước mắt mình, đó chỉ là một lý do mà cô ấy nói ra miệng mà thôi. Còn lý do sâu xa trong chuyện này lại khác. Các ngươi không thấy là Eriol vẫn còn sống ra đấy sao? Có lẽ mục đích chính của Tomoyo là đây. Tomoyo đã đoán trước được tâm trạng của Eriol khi thấy mình chết trước mắt. Đương nhiên là Eriol rất tức giận và... Tức giận khiến con người ta có được một thứ sức mạnh không thể lường trước được - sức mạnh của sự hận thù. Bởi vì hận thù như vậy nên Eriol đã thoát chết bởi lưỡi kiếm của bọn binh lính kia. Chỉ có điều, Tomoyo đã lo cho việc trước mắt mà không thật sự suy tính đến sau này. Đó là sau khi cô ấy chết thì liệu Eriol có thể sống được nữa không? Cho dù thoát chết trong đường gươm lưỡi kiếm của kẻ săn đuổi thì liệu có sống được trong sự cô đơn? Ta không tin Eriol có thể sống sót được, mà nếu có sống thì cũng chỉ có thân xác sống mà thôi. Tomoyo đã cứu được phần xác Eriol nhưng đã khiến cho tâm hồn hắn mãi mãi chết đi. Rốt cuộc, người đáng thương nhất không phải là Tomoyo mà chính là Eriol.
Touya và Nakuru, dù không nói gì, nhưng cũng thầm công nhận lời nói của Yukito. Không gian tĩnh lặng buồn bã. Những tiếng gió vi vu thổi bay những chiếc lá, cuốn những bông hoa mộc lan lên không trung và rải xuống xung quanh chỗ ngồi của Sakura. Sakura vẫn im lìm ngồi dựa lưng vào một phiến đá lớn, nhìn ra mặt sông xa xăm. Nước sông đỏ ngầu màu máu, đã bắt đầu chảy với những tiếng sóng mạnh mẽ. Nakuru thở dài nhìn vị chủ nhân của mình và lại đưa mắt ra xung quanh. Cô không thể nhìn thẳng vào Sakura nữa. Chưa bao giờ Nakuru cảm thấy mình bất lực như vậy. Cô ở bên Sakura từ nhỏ, chia xẻ vui buồn, bảo vệ Sakura. Khi Quốc vương qua đời, Nakuru đã đau đớn trước cái chết của người cha mà cô kính trọng nhất, lại càng đau lòng khi nhìn những giọt nước mắt của công chúa. Một cô công chúa nghịch ngợm, ương bướng, nhưng dễ thương, suốt 10 năm hồn nhiên, chưa từng trải qua buồn thương, đột nhiên phải chứng kiến cảnh ba ra đi, rồi mẹ, rồi từng người thân yêu nhất của mình. 10 năm, 1 quãng thời gian yên ổn dài không đổi lại được sự kinh hoàng chỉ vỏn vẹn trong 1 đêm. Từ 1 người có tất cả: gia đình, nềm vui, hạnh phúc, bây giờ trở thành không còn gì cả. 1 đêm ngắn ngủi, biến một cô bé hồn nhiên thành 1 cô bé mồ côi trầm mặc, thờ ơ với tất cả. Nào có ai ngờ, sự đời lại thay đổi và biến động khủng khiếp như vậy?
Mọi việc có mở đầu thì cũng phải có kết thúc, kể cả đời người, nhưng không phải sớm và nhanh như thế. Sau cái đêm hôm đó, cuộc đời Sakura như đã kết thúc 1 trang, bước sang một trang mới. 7 năm dài đằng đẵng trôi qua, trong đầu cô bé ấy trống rỗng, chẳng có gì cả. Không một chút kí ức, không ba, không mẹ, không người thân. Nhưng Sakura lại chẳng bao giờ muốn tìm hiểu về kí ức của mình, như một dự cảm về tương lại không mấy tốt đẹp một khi bị gắn với cái quá khứ khủng khiếp ấy. Và biết đâu, “không có gì” lại là hạnh phúc?
Cứ ngỡ rồi mọi việc sẽ yên bình, quá khứ mãi mãi ngủ yên, nhưng còn những người chưa quên được quá khứ, liệu họ có để mối thù ấy ngủ cùng quá khứ? Họ vùng dậy, gây ra biến động cho hiện tại và cả tương lai. Ở đời mấy ai biết được chữ “ngờ”. Kí ức vừa trở lại với Sakura thì bi kịch đã xảy ra. Thảm khốc! Dường như tạo hóa đã không cho Sakura một cuộc sống bình yên, dù chỉ là bình yên với một cái xác không quá khứ. Cái chết thê thảm của Tomoyo, sự đau đớn cùng cực của Eriol đã đánh một đòn nặng nề vào Sakura. Không ai biết, nó đã đánh một dấu chấm hết cho khoảng thời gian phẳng lặng, mở đầu cho một chuỗi dài những đau thương sau này.
Riêng Nakuru, lúc nào cô cũng tin mình sẽ bảo vệ công chúa tốt nhất, không để công chúa đau buồn, nhưng đến bây giờ, cô mới nhận ra mình chẳng làm được gì cả. Nakuru bực tức nghĩ: “Ba tên kia không biết giờ đang ở đâu? Kiểu này buộc phải ngừng nhiệm vụ của ‘Hỏa thần’ để hắn về bảo vệ công chúa thôi”
Đang suy nghĩ miên mang, tiếng ngựa hí vang ngay sau lưng khiến Nakuru giật mình nhảy dậy. Touya và Yukito cũng quay người, đứng lên nhanh chóng. Sát lưng ba người, một tên con trai đang ngồi chễm chệ trên lưng ngựa, ánh mắt lạnh lùng, ngạo nghễ nhìn xuống. Yukito kinh ngạc kêu lên:
“Li Syaoran...”
Nakuru ngạc nhiên còn Touya chỉ thoáng bất ngờ rồi ngay lập tức lấy lại vẻ thản nhiên của mình. Syaoran mỉm cười:
“Chào anh, Yukito. Đã lâu không gặp. 2 người này....” – Syaoran nhíu mày – “Hình như một người tôi đã gặp – anh chàng tóc đen ấy – trong lễ sắc phong của Eriol. Tôi đoán không nhầm thì anh là Touya Kinomoto?”
“Rất mừng là cậu còn nhớ. Ấn tượng đầu tiên của chúng ta không tốt lắm!” – Touya nhún vai.
Syaoran mỉm cười, thả lỏng người trên lưng ngựa, rong khi Touya, Yukito và Nakuru đều ở trạng thái đề phòng, sẵn sàng đánh ngay khi Syaoran tấn công. Nhưng Syaoran không biểu hiện dấu hiệu nào cho thấy anh sẽ tấn công họ, mà chỉ im lặng, đưa ánh mắt về phía dáng vẻ ủ rũ của Sakura, thoáng buồn. Nakuru luôn là người đề phòng nhất. Cô bất thần nói to:
“Li Syaoran, người là nhà họ Li đều phải chết, ngươi cũng không có ngoại lệ. Hôm nay sẽ là ngày ngươi tạm biệt cõi đời này!”
“Ngươi là....” – Syaoran khẽ nhíu mày, vẻ suy nghĩ.
“Nakuru, ‘Phong thần’ trong ‘Tứ đại hộ pháp’” – Nakuru kiêu hãnh trả lời.
“Ồ...”, Ly Syaoran mỉm cười: “Không ngờ 'Tứ đại hộ pháp' đã ra mặt rồi. Ta cũng đã đoán thế nhưng không nghĩ lại sớm thế này. Rất hân hạnh được gặp mặt!”
Nhìn nụ cười tươi rói vô tư của Syaoran trong khi chỉ có một thân một mình phải đối chọi với cả 3 người, Nakuru vô cùng tức giận, có cảm giác như bị coi thường. Cô ta tức tối hét:
“Đừng có đứng đó cười nữa! Chuẩn bị chết đi!”
Đến khi quờ tay tìm thanh kiếm bất li thân của mình, Nakuru sững sờ nhận ra: Thanh kiếm đã không cánh mà bay. Cô kinh ngạc cúi xuống và chỉ trong tích tắc, ngẩn lên nhìn Syaoran. Anh ta vẫn nở nụ cười thân thiện “đáng ghét” ấy:
“Ngươi đang tìm cái này à?” – Syaoran ngắm nghía một thanh kiếm dài mà Nakuru nhận ra ngay lập tức, đó là thanh kiếm của mình. Tay kia của anh ta còn cầm hai vật dụng nữa mà Nakuru biết đích xác nó là vũ khí của Touya và Yukito.
“Ngươi... Ngươi lấy nó bao giờ? Sao ta không biết?”
Syaoran tản nhiên gài ba thứ vừa “chôm” được vào sau sưng ngựa. Anh mỉm cười:
“Ta lấy nó từ lúc vừa đến đây, chẳng lẽ ‘lấy trộm’ lại phải để cho chủ biết à?”
Nakuru tức không nói lên lời trước câu hỏi “phản vấn” của Syaoran. Touya bình tĩnh lên tiếng:
“Nakuru, ta đã nhiều lần nói với ngươi là không nên quá nóng nảy mà ngươi có bao giờ chịu nghe đâu. Ta nghĩ ‘Hỏa thần’ có lẽ không nóng tính bằng ngươi.”
“HẮN ĐÁNG GHÉT HƠN TA NHIỀU. ĐỪNG ĐÁNH ĐồNG CHÚNG TA!” – Nakuru hét lên.
Touya nhún vai:
“Ta và Yukito đã nhận ra bị tước vũ khí từ nãy giờ nên không động thủ, chỉ có ngươi là chậm phát hiện thôi, Nakuru.” - Touya nhìn Nakuru bằng ánh mắt thú vị khi nhìn thấy cô ta đang “phát hỏa” thật sự. Nhưng rồi anh lấy lại vẻ tĩnh lặng của mình: “Syaoran, ngươi có mục đích gì?”
“TRẢ LẠI VŨ KHÍ CHO TA!” - Nakuru ngắt lời, hét lên. Yukito phải vội đến bịt miệng cô ta. Syaoran mỉm cười:
“Ta sẽ trả, nhưng không phải bây giờ. Ta cần nói chuyện với Sakura, và việc lấy vũ khí của các ngươi chỉ là để cuộc nói chuyện không bị phá ngang hay ngăn cản.”
Ba người ngạc nhiên nhìn Syaoran rồi đồng thời quay lại nhìn Sakura. Sakura ngồi yên không cử động, nếu không biết cứ ngỡ là cô đã chết rồi. Touya thấy lòng mình thắt lại. Khi nãy, anh đã khuyên bảo Sakura rất nhiều, nhưng không có cách gì có thể làm cho tinh thần cô khá lên một chút. Có lẽ lúc này, chỉ có một người có thể nó chuyện và khuyên bảo Sakura....
Touya thở dài, quay lại nhìn Syaoran:
“Ngươi định nói gì với con bé?”
“Bí mật mà nói ra thì còn gì là bí mật!” - Syaoran lấp lừng trả lời.
Touya thở dài:
“Ta sẽ cho ngươi nói chuyện với nó nếu ngươi để hết vũ khí lại đây và cam đoan không động vào Sakura. Ta cũng hứa sẽ không phá rối cuộc nói chuyện của hai người.”
“THÁI TỬ?” – Nakuru ngạc nhiên kêu lên nhưng ngay lập tức bị Yukito chặn lại. Anh ta chỉ bình thản mỉm cười càng khiến Nakuru khó hiểu. Yukito lắc đầu. Syaoran khẽ nhíu mày, mỉm cười:
“Tôi hứa. Tôi sẽ để lại hết vũ khí ở đây và đi bộ ra ngoài đấy. Khi đó, tôi có muốn cũng không làm gì Sakura được. Hơn nữa, nếu tôi có hành động gì, các người hoàn toàn có thể giết tôi. Thế nào?”
“Được” – Touya trầm tĩnh nói – “Hi vọng ngươi có thể giúp được Sakura....”
Syaoran mỉm cười, nhảy xuống ngựa và bước đi, để lại toàn bộ vũ khí của mình lẫn số vũ khí của ba người kia. Nakuru muốn lên tiếng phản đối, nhưng nhận thấy ánh mắt của Yukito, cô lại thôi. Nakuru khó chịu nhìn theo Syaoran:
“Thái tử, anh làm gì vậy? Hắn có thể giết công chúa!”
“Bây giờ thì hắn chưa thể làm gì đâu” – Touya nhún vai nhìn ra chỗ Syaoran.
“Có thể nhưng sau này thì sao? Chúng ta phải giết hắn càng sớm càng tốt. Thái tử à, chằng phải ngươi muốn giết hết gia tộc họ Li sao?” – Nakuru sốt ruột nói.
“Đúng nhưng ta không hề nói là không thể lợi dụng bọn họ. Để đạt được mục đích, trừ Sakura ra, thì ta có thể lợi dụng tất cả, kể cả kẻ thù của ta – dòng họ Li. Tên Li Syaoran đó vẫn còn giá trị lợi dụng, để hắn sống nốt hôm nay đi, Nakuru.”
“.....” – Nakuru ngạc nhiên không hiểu.
“Là thế này” – Yukito giải thích hộ cho Touya – “Li Syaoran là một kẻ thông minh. Hồi trước, khi nghe tin gia tộc họ Li còn có người sống sót, được phân công sang đây, ta bắt tay vào điều tra về tất cả những gì liên quan đến đến bọn họ và biết được rằng công tử nhà họ Li là một người rất giỏi. Vì vậy, ta quyết định thử tài hắn. Nhưng ta đã thua. Rất tiếc!” – Yukito nhún vai khi thấy vẻ mặt bất bình của Nakuru – “Touya đang muốn lợi dụng điểm thông minh này của Syaoran. Giờ chúng ta có nói gì thì Sakura cũng không nghe đâu. Không biết con bé sẽ ngồi như vậy đến bao giờ nữa? Nhưng nếu có Syaoran thì khác. Ta nghĩ chính hắn là kẻ đã đặt bẫy trên đường khi chúng ta đi đến đây, nhưng cũng chính hắn đã tháo những chiếc bẫy được liệt vào hàng “nguy hiểm” cho Sakura trên đường ra sông Tomoeda này, và cũng tháo bớt những chiếc bẫy “đơn giản” giùm Sakura. Hiện giờ ta nghĩ để hắn nói chuyện với Sakura, cô ấy sẽ bình tĩnh hơn. Ngươi hãy bình tĩnh mà chờ đợi, Nakuru. Đừng lo, khi thấy có chút ít gì nguy hiểm ta cũng lập tức bảo vệ Sakura.”
Nakuru phân vân nhìn ra ngoài bờ sông:
“Chậc, đành vậy. Nhưng báo trước là nếu thấy hắn có hành động gì khiến ta cảm thấy nguy hiểm thì ta cũng sẽ giết hắn ngay lập tức đấy.”
Yukito mỉm cười trong khi Touya vẫn im lặng. Hoa trắng vẫn trôi trên dòng nước đỏ, dần dần về hướng xa, mong được chở đi những khát khao, hi vọng của con người. Gió đẩy cánh hoa đi xa, mỉm cười chúc cho chúng một chuyến đi thành công và an toàn.
Sakura ngồi tựa lưng vào khối đá lớn, lặng lẽ nhìn những cánh hoa đang bồng bềnh trôi. Hoa mộc lan đang trôi theo hướng mà Eriol cùng Tomoyo đi, giống như chúng đang cố gắng đến bên Tomoyo, an ủi linh hồn cô. Những hình ảnh quá khứ lại hiện về trong kí ức của Sakura, những giây phút vui vẻ hạnh phúc bên cạnh Tomoyo. Đó là những điều mãi mãi không bao giờ có thể trở lại với Sakura được nữa, cũng giống như Tomoyo đã không bao giờ có thể mở mắt ra, mỉm cười nhìn Sakura, lắng nghe Sakura tâm sự và cho Sakura những lời khuyên hữu ích. Sakura muốn hét lên, muốn níu giữ những cánh hoa kia lại, nhưng không thể. Dòng sông vẫn trôi, đưa cánh hoa đi xa. Mặt trời dịu dàng là mờ đi màu đỏ của nước sông. Chim qụa cũng bay đi xa, chờn vờn theo làn gió nhẹ. Chim rồi sẽ bay về đâu? Nơi xa xăm ấy phải chăng sẽ không bao giờ gặp lại? Dù gặp nhiều loài chim, nhưng loài Sakura ghét phải gặp nhất chính là chim quạ - loài chim của tử thần. Mắt Sakura đờ đẫn nhìn những cánh chim rồi lại trông vào khoảng không trước mắt. Người ta thường nói khóc sẽ đỡ buồn thương, nhưng với những người không - thể - khóc thì phải làm sao? Sakura sẽ phải khóc thế nào, khi mà 7 năm trước, nước mắt cô đã cạn. Trái tim cô đã khép lại, không cho những giọt nước mắt cuối cùng trào ra. Mối thù này... Dù phải hi sinh cả cuộc đời... Sakura thề sẽ trả... Tomoyo....
“Cô sao rồi, Sakura?”
Một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Sakura. Cô từ từ mở mắt, nhìn thẳng vào người đang nói chuyện với mình nhưng dường như lại không thấy gì. Đôi mắt ấy đã mờ **c. Gương mặt Syaoran phảng phất buồn khi nhìn vào đôi mắt thẫn thờ, ráo hoảnh của Sakura. Anh khẽ khàng ngồi xuống bên cạnhcô. Sakura vẫn nhìn nvào Syaoran, nhưng hoàn toàn không có phản ứng.
“Không sao chứ?”
Syaoran hỏi lại lần nữa. Tiếng hỏi trầm trầm mong muốn kéo Sakura về với hiện thực, dù là hiện thực đau đớn, nhưng Syaoran tin chắc nó vẫn còn tươi đẹp hơn cái thế giới của đau thương Sakura đang đi vào. Sakura khẽ cựa mình. Đôi mắt cô lia một lượt, và hình như đã nhận ra Syaoran. Cô yếu ớt hỏi lại:
“Lại là anh à? Sao anh cứ bám theo tôi thế? Tại sao anh lại cứ xuất hiện trước mặt tôi như vậy? Tại sao...?”
Syaoran im lặng nhìn Sakura. Anh suy nghĩ trong giây lát:
“Tôi không bám theo cô mà là để giết kẻ thù của tôi” – Syaoran tính toán nhanh trong đầu – “Tôi đã từng nói là sẽ giết hết gia tộc Daidouji mà. Tiếc là Samia công chúa – Tomoyo Daidouji đã chết trước khi tôi kịp đến, còn bà Daidouji thì được bảo vệ kĩ quá. Đành chịu thôi!”
Sakura chợt mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Syaoran. Giọng cô khó nhọc nhưng dứt khoát:
“Đừng hòng... Cả đời này anh cũng không thể nào động đến một sợi tóc của dì Sonomi đâu. Tôi đã phải bất lực đứng nhìn ba, mẹ, rồi cả bác Wei chết ngay trước mắt mà không thể làm gì được, bây giờ cũng không thể nào cứu được Tomoyo. Vì vậy, cho dù chết tôi cũng phải bảo vệ được dì Sonomi.”
Syaoran khẽ mỉm cười - một nụ cười thoảng qua.
- Vậy sao? Thế bây giờ thì cô định tính sao? Chẳng lẽ nói “bảo vệ” rồi cứ ngồi bó gối ở đây mà rầu rĩ à? Nếu chỉ nói suông thì ai chẳng nói được, cho dù là một đứa trẻ con. Cứ như vậy thì cô sẽ còn chứng kiến nhiều người thân của mình phải chết mà không làm gì được. Lịch sử lại lặp lại mà thôi.
- IM ĐI! – Sakura hét lên với Syaoran – Anh làm sao mà hiểu được nỗi đau của tôi chứ? Tomoyo là người bạn quan trọng nhất của tôi, là người duy nhất hiểu và thông cảm với tôi. Bây giờ cô ấy chết..... Anh có hiểu cảm giác đau dớn khi một nửa của mình không còn không? Chắc chắn là không rồi. Anh đâu phải chứng kiến nhiều người thân ra đi như tôi. Ba, mẹ, sư phụ, bác Wei, tất cả đều chết vì tôi đấy, họ vì bảo vệ tôi mà chết. Bọn họ chết ngay trước mắt tôi. Tôi chỉ có thể đứng nhìn và tiếp nhận lấy sự bảo vệ của họ mà thôi. Nếu như không phải là do tôi, Tomoyo đã không chết. Nếu không phải do sự có mặt của tôi thì tốt quá rồi. Nhà Daidouji chỉ còn lại dì Sonomi và Tomoyo, vậy mà.... Chỉ vì tôi.... Tomoyo cũng mới gặp được hạnh phúc thật sự của mình, nhưng.... Giá như tôi đã chết từ 7 năm trước... Tôi không đến nhà Daidouji... Bác Wei... Tomoyo... tất cả sẽ không chết...
Tiếng Sakura trở nên ngắt quãng. Cô không còn muốn nghe, muốn nhìn thấy gì nữa. Nỗi đau đã xâm chiếm hết tâm hồn Sakura. Đôi mắt của cô mờ đi, những kí ức buồn cứ liên tục hiện lên trong đầu. Ba cô gục ngã trong tầng hầm. Những nhát dao hạ xuống lưng của mẹ. Máu của sư phụ thấm đẫm chiếc váy trắng của Sakura. “Tứ đại hộ pháp" không biết sống chết ra sao. Tất cả... tất cả... chờn vờn trong đầu cô, lúc ẩn, lúc hiện.... Sakura đưa hai tay ôm lấy đầu. Cô không muốn nhớ lại nữa, không muốn nhìn nữa. Nhưng không được. Những tiếng nói cuối cùng và thân thể bất động của bác Wei.... Cái lạnh giá của Tomoyo vẫn còn vương trên bàn tay Sakura.... Tất cả hiện lên rõ ràng, rõ đến nỗi Sakura có thể cảm nhận qua từng giác quan. Sakura ôm chặt đầu, nhắm mắt lại, muốn xua đi toàn bộ kí ức của mình, không muốn nhìn và nghe bất kì cái gì nữa. Trong lúc đó, Syaoran chỉ ngồi im.
“Uổng phí!”
Syaoran lặng lẽ nói. Tiếng nói của Syaoran khiến Sakura ngừng lại, quay lên nhìn.
“Anh nói cái gì?”
“Tôi nói là uổng phí.” – Syaoran nhắc lại.
“Cái gì uổng phí?” – Sakura không hiểu.
“Sinh mạng” - Syaoran trả lời – “Không phải là sinh mạng của cô, cũng chẳng phải của tôi, mà chính là của những người đã hi sinh cho sự sống của cô. Cô nghĩ họ chết vì cái gì nào? Chẳng phải vì để cho cô sống sao? Chẳng lẽ cô nghĩ họ chết chỉ vì họ muốn chết? Họ chết để cô được sống. Cô nói họ đã chết, đúng không? Chẳng có ai chết cả một khi vẫn còn người nhớ đến họ. Những người đó không phải là chết, mà chính là đã chuyển linh hồn của mình đến nơi khác, nơi đó chính là trong người cô, Sakura. Họ đưa mạng sống của mình vào trong cô, để cô có được sức sống mạnh mẽ hơn, để cô có thể sống, không chỉ với một mạng sống mà với 3 mạng, 4 mạng. Cô nghĩ là cô cứ ngồi đây, đổ lỗi cho bản thân mình thì họ sẽ vui và được an ủi ư? Cô nghĩ mình không có mặt trên đời thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp? Ha ha, thật là ngốc nghếch. Ba cô vì tin tưởng cô mà giao lại toàn bộ ước nguyện, hi vọng, lẽ sống của mình cho cô, cũng có nghĩa là ba cô đang sống trong cô. Mẹ cô vì yêu thương cô mà sinh ra cô, tức là cô đang mang trong người một phần sinh mạng của bà ấy. Sư phụ của cô cũng vì cô mà chết, nhưng trước lúc đó, ông ta đã truyền cho cô tất cả kiến thức, hiểu biết mà ông ta có, hay có thể nói là ông ta đã là một bộ phận của cô. Bây giờ, nếu như cô chết, hi vọng của ba cô sẽ kết thúc, mẹ cô không còn và người tiếp nhận mọi điều tốt đẹp nhất của sư phụ cô cũng mất đi. Đến lúc đó, không phải chỉ có cô chết mà mẹ cô, ba cô, sư phụ cùng những người thân khác của cô cũng thật sự chết, sẽ không còn tồn tại trên đời này nữa. Mọi thứ sẽ biến mất. Ba mẹ cô sẽ bị xóa khỏi kí ức. Sư phụ cô cũng thế. Ông Wei, Tomoyo, vì yêu quý cô mà chết. Họ chẳng bao giờ hối hận vì điều đó. Có thể nói, đó là hạnh phúc của họ, hạnh phúc khi được chết cho người mình yêu thương. Cô không nghĩ Tomoyo sẽ buồn thế nào khi thấy cô như thế này sao? Cả ông Wei đó nữa. Cô không nghĩ đến cảm giác của những người vì cô mà chết sẽ thế nào à? Cô sẽ làm họ thấy ân hận khi cái chết của mình gây đau thương cho cô, họ sẽ hối tiếc khi phải chết một cách vô ích. Có thể nói, bây giờ, đúng là cô đang GIẾT họ.
Sakura im lặng nghe Syaoran nói. Những lời nói của anh ta đánh thẳng vào nỗi đau của Sakura, chẳng hề e dè, cũng không có ý né tránh. Chính những lời nói đó khiến Sakura phải đau đớn, nhưng cũng làm cô suy nghĩ. Cô buồn bã hỏi:
“Chẳng lẽ.... theo anh nói thì bọn họ vẫn đang sống ư? Nhưng... Tôi không hề nghe thấy họ nói, nhìn thấy họ cười, cảm nhận thấy họ. Như vậy mà gọi là ‘sống’ sao?”
Syaoran lắc đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt nhợt nhạt của Sakura:
“Có chứ. ‘Sống’ không thể cảm nhận bằng giác quan được, Sakura. Cô vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa của ‘sống’. Có những người, dù cô cảm nhận được họ bằng mắt, tai... nhưng họ vẫn không hề ‘sống’ trong cô. Lại có những người, cô không nhìn, không nghe, không sờ thấy được, nhưng họ lại ‘sống’ trong ‘trái tim’ cô. Như vậy mới gọi là ‘sống’. Hãy cảm nhận ‘sự sống’ bằng ‘tâm’ chứ không bằng giác quan, Sakura ạ.”
Sakura ngạc nhiên đón nhận cách suy nghĩ của Syaoran. Chưa ai nói với cô như vậy. “Sự sống” được cảm nhận bằng tâm ư? Nếu cô còn nhớ đến họ thì họ vẫn còn sống? Nhưng... Tất cả chỉ là lời nói thôi. Cô ngước lên nhìn Syaoran bằng ánh mắt van nài, cầu mong một sự giúp đỡ:
“Vậy.... tôi phải làm sao? Phải làm sao để họ ‘sống’? Phải làm sao để không uổng phí sinh mạng của họ? Tôi phải làm sao đây?”
Syaoran mỉm cười xoa lên tóc Sakura. Mái tóc cô mềm mại, dịu dàng xoa lại bàn tay anh:
“Nhắm mắt lại và nghĩ đến họ, cô sẽ thấy họ đang ‘sống’. Hãy sống vì họ, đừng đau lòng đến nỗi mất hết tinh thần, bởi vì họ luôn ở bên cô. Đón nhận sự hi sinh của họ, chấp nhận sự giúp đỡ của họ bởi vì cô cần làm những việc họ không làm được. Hãy luôn nhớ xem, tại sao họ lại hi sinh? Nếu cô thật sự ‘chấp nhận’, họ sẽ vui vẻ và thanh thản... Hạnh phúc, không phải chỉ có lúc sống....”
Sakura nhắm mắt lại, để cho luồng suy nghĩ của mình tự do. Chấp nhận sự hi sinh của mọi người ư? Chẳng lẽ cô chỉ có thể làm như vậy? Nhưng... chỉ một câu “Cám ơn” có thể vực dậy một con người đang chết dần chết mòn. Chỉ cần nói “Cám ơn”, chỉ cần “tiếp nhận” sự giúp đỡ ấy cũng khiến người đó mỉm cười hạnh phúc. Nếu cô nói “Cám ơn” với Tomoyo, chắc hẳn Tomoyo sẽ cười rạng rỡ. Nếu cô nói “Cám ơn” với bác Wei, cô cũng biết bác sẽ mỉm cười và nói: “Không có gì!”. Mọi thứ dường như đã quá rõ ràng trong đầu cô. “Tiếp nhận”, một cách có hiệu quả nhất sự giúp đỡ ấy. Cô như nhìn thấy ba mẹ cô đang đứng nhìn cô, vui vẻ mỉm cười. Sư phụ gật đầu với Sakura, ánh mắt hài lòng. Vậy là cô đã nhìn thấy họ, đã nhận ra “sự sống” của họ trong cô...
“Anh nói đúng.” – Sakura mở mắt, nhìn Syaoran với vẻ biết ơn – “ Ba mẹ, sư phụ, bác Wei, Tomoyo, tất cả đều đang sống trong tôi. Tôi phải thực hiện được ước nguyện của mọi người, như vậy thì tất cả sẽ cùng sống với nhau. Mạng của tôi không phải chỉ của riêng mình tôi nữa rồi, mà là của tất cả mọi người. Tôi phải quý trọng nó, quý trọng điều biết bao người đã phải dùng máu của mình để bảo vệ.”
Syaoran mỉm cười. Anh nhẹ nhàng đứng lên:
“Cô biết thế thì tốt. Chậc, Tôi đến đây hôm nay cũng chẳng làm được việc gì cả. Đúng là vô ích.”
“Anh không sợ tôi sẽ giết anh sao?” – Sakura lặng lẽ nói. Đến khi đã bình tĩnh và có lại ý thức để suy xét mọi chuyện, Sakura mới nhớ ra quan hệ giữa Syaoran và mình lúc này. Và cũng chính vì vậy, cô lại càng muốn hỏi anh nhiều hơn – “Tại sao anh lại cứu tôi? Tại sao lại giúp đỡ tôi?”
“Bây giờ cô không có một tấc sắt trong tay, chính cô mới là kẻ phải sợ tôi giết.” – Syaoran nhún vai mỉm cười, hài lòng nhìn Sakura đã bắt đầu có lí trí để phân tích tình huống, mặc dù gương mặt cô vẫn buồn bã như cũ – “Và... đừng có hỏi tôi quá nhiều câu hỏi ‘Tại sao’.”
“Tại sao?” – Sakura chưa kịp nghĩ, bật hỏi ngay.
Syaoran bật cười một mình. Anh chăm chú nhìn Sakura, mỉm cười bí hiểm:
“Đây là câu cuối cùng rồi, Sakura. Từ giờ cho đến khi mọi chuyện rõ ràng, tôi sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi ‘Tại sao’ nào cô đưa ra. Sẽ có một ngày, tôi cho cô biết tất cả, nhưng không phải bây giờ”
Nụ cười của Syaoran chợt làm Sakura cảm thấy yên tâm. Cô cố gắng xua đi cảm giác này, nhưng việc điều khiển cảm xúc của mình qủa thật rất khó.
“Syaoran, anh là kẻ thù của tôi, của cả gia tộc tôi, sẽ có ngày tôi giết anh. Anh không sợ sao?”
“Sợ chứ. Ai mà chẳng sợ chết!”
“Sao anh lại cứ xuất hiện trước mặt tôi - kẻ thù của anh một cách ngang nhiên vậy?”
“Lại câu hỏi ‘Tại sao’?” – Syaoran quỳ một gối xuống bên cạnh Sakura, nhìn vào đôi mắt xanh lục buồn của cô – “Tôi xuất hiện trước mặt cô, bởi tôi biết cô chưa thể giết tôi. Và... tôi còn có việc phải làm...”
Sakura quay mặt đi, tránh ánh nhìn của Syaoran. Đôi mắt ấy làm cô cảm thấy có phần bối rối, dù đã cố gắng kiềm chế. Cô đổi sang đề tài khác:
“Tôi muốn hỏi anh... Anh có biết... Sao gia tộc Li và Sasaki lại giết gia tộc tôi?”
Syaoran chợt nhăn mặt, có vẻ như anh không muốn nhắc đến đề tài này lắm. Anh đứng dậy, vươn vai. Không trả lời ngay câu hỏi, anh chau mày hỏi lại Sakura:
“Cô sẽ giải thích sao khi cả hai gia tộc Li và Sasaki chết gần hết mà gia tộc Kinomoto lại không bị làm sao?”
Sakura hẫng hụt vì câu hỏi của Syaoran. Nhưng rất nhanh chóng, cô đã nghĩ ra ngay câu trả lời:
“Các người đã đánh giết lẫn nhau, đơn giản thế thôi. Chẳng lẽ các người nghĩ bọn ta tự cho nổ cung điện của mình, để tất cả cùng chết như vậy à?”
“Có thể cung điện là do chúng tôi làm” – Syaoran gật đầu – “nhưng chỉ như vậy thì cũng đâu thể nào bằng được sự thiệt hại mà gia tộc Kinomoto gây ra cho chúng tôi. Gia tộc Kinomoto đã kịp chạy hết, chỉ có hai gia tộc chúng tôi là không còn ai. Cô đâu có biết ba tôi đã chết thê thảm thế nào? Trong vụ thảm sát đó, ngòai những người Kinomoto bị mẹ tôi giết, bị đá đè chết thì chẳng còn ai."
Trái với không khí khẩn trương bên ngoài, trong đại điện hoàn toàn tĩnh lặng. Bóng đêm bao phủ lấy toàn khu nhà rộng lớn. Không một chút ánh sáng nào lọt đến vùng tối tăm này. Bỗng, một tiếng bước chân khẽ khàng đi tới, chậm chạp và từ tốn. Người đang đến dường như muốn bước thật nhẹ, không muốn ai biết đến sự có mặt của mình. Nhưng có lẽ hắn là một kẻ to lớn nên mỗi lần đặt chân xuống lại một lần gây chấn động đại điện. Khi chợt nhận ra mình đã đi đến gần cuối đại điện, hắn dừng lại. Không gian tĩnh lặng bao phủ, gây cho người ta cảm giác rờn rợn. Không một tiếng côn trùng, không có tiếng gió thổi. Màn đêm đen trêu đùa. Người này chợt giật mình khi nghe tiếng thở dài trong đêm tối:
“Sao không lên tiếng, Hiragizawa. Ngươi đang ở đó hả?”
“Dạ” – Hiragizawa trả lời, cố căng mắt quan sát trong màn đêm, nhưng vô ích. Bóng đêm không cho ông một câu trả lời nào để xác định vị trí của người vừa nói – “Li phu nhân, mọi việc đã giải quyết xong!”
Bà Li cười nhạt:
“Giải quyết xong? Ngươi đang nói cái gì vậy? Cái gì giải quyết xong? Ngươi chẳng giết nổi một tên, lại còn để chúng chạy thoát nữa, như vậy là giải quyết xong à?”
“Tôi đã cho quân đuổi theo. Bọn chúng báo lại là đã giết được Tomoyo Daidouji, còn Eriol thì...” – Hiragizawa ấp úng.
“Eriol thì đã giết gần hết quân lính của tôi và sống sót chứ gì?” – ngay lập tức, bà Li tiếp lời cho Hiragizawa, giọng nói của bà lạnh lùng, tàn nhẫn. Đêm đen lại càng làm tăng thêm sự lạnh lẽo ấy.
Im lặng. Hiragizawa không nói gì, hay nói cho đúng là ông không còn gì để nói. Ông chỉ còn biết đứng im như vậy, chuẩn bị đón nhận sự tức giận của bà Li. Bao năm qua, ông chỉ là vị vua bù nhìn, chỉ là quân cờ trong tay người đàn bà mưu mô, gian xảo này. Nhưng ông vẫn chấp nhận làm, ông chấp nhận hi sinh tất cả, vì một “thứ”....
“Nhưng thôi...” – bà Li tiếp tục nói khi nhận ra sự im lặng của Hiragizawa – “Dù sao thì ngươi cũng đã làm việc rất tốt. Ngươi đã giết được Daidouji, tìm được gia tộc của nó, như vậy cũng là tốt rồi. Ta chúc mừng ngươi đã tìm ra kẻ thù của mình. Lời chúc mừng là ‘tha tội cho ngươi’, thế nào?”
Hiragizawa mím môi. Người ông khẽ run lên. Đã từ lâu, ông rất muốn người đàn bà đang nói chuyện với ông biến mất khỏi thế gian này, càng sớm càng tốt. Và trong 1 thoáng, suy nghĩ ấy càng mạnh mẽ. Nhưng ông cố gắng kìm nén. Ông hỏi trong bóng tối mịt mờ:
“Vậy là tôi đã hết giá trị?”
“Rất tiếc, đúng là như vậy?” – bà Li lạnh lùng nói.
“Tôi...” – Hiragizawa hơi lúng túng – “Tôi còn sống được bao lâu?”
“Chuẩn bị đi là vừa!”
Bà Li nói với một tiếng cười khoái trá. Điều này làm Hiragizawa giật mình thảng thốt. Hắn cũng phải biết sợ chứ. Hắn lo sợ cái ngày “tử” đang đến gần mình. Hiragizawa cười nhạt, cười với chính mình và với người phụ nữ đang nói chuyện với mình:
“Tôi hiểu. Nhưng phu nhân, xin phu nhân nhớ cho. Hiện giờ, chính tôi mới là vua của Clow. Chỉ cần tôi ra lệnh, lập tức phu nhân có thể biến mất vĩnh viễn k hỏi cõi đời này. Tôi chứ không phải là phu nhân. Phu nhânmuốn động vào tôi đâu phải dễ. Nếu phu nhân thích, ngay lúc này đây, tôi có thể cho phu nhân vào thưởng thức cơm tù.”
Đứng giữa cái sống và cái chết, con người ta bỗng trở nên can đảm đến kì lạ. Hiragizawa lấy hết dũng khí, nói ra điều ấy với hi vọng mong manh để cứu vớt mạng sống cho chính mình. Bà Li chỉ im lặng. Bỗng trong bóng tối, vang lên tiếng cười ngạo nghễ của bà ta:
“Ha ha ha... Nói hay đấy, Hiragizawa. Ngươi đã học được ở đâu cái tính cãi lời ấy thế hả? Nhưng thật đáng tiếc, dù ngay bây giờ ta giết ngươi thì ngươi cũng chẳng dám động đến ta, ta nói đúng chứ, QUỐC VƯƠNG? Chắc ngươi không quên, ta đang có trong tay ‘THỨ QUAN TRỌNG NHẤT’ đối với ngươi. Hãy coi chừng, nếu ngươi manh động, mãi mãi ngươi sẽ không còn cơ hội gặp lại ‘nó’ nữa.”
Bà Li nhấn mạnh cụm “Thứ quan trọng nhất”. Và trong bóng tối mịt mờ, không tiếng động, bà hài lòng khi nghe tiếng giật mình của Hiragizawa. Hơi thở của hắn trở nên gấp gáp hơn bình thường mặc dù đã cố kìm nén. Sự tĩnh lặng nghe rõ tiếng tim đập nhanh. Bà Li mỉm cười: Vậy là bà đã thành công.
“Ta hi vọng rằng bộ óc của ngươi vẫn còn hoạt động bình thường để mà suy nghĩ. Ryohka, ngươi đang hối hận? Ngươi đang day dứt? Bởi những việc NGƯƠI LÀM. Ngươi thấy cắn rứt lương tâm, thấy đau khổ? Nhưng ta biết, ngươi vẫn phải làm vì ‘thứ ấy’. Đúng chứ?”
“Đúng vậy” – Hiragizawa bất lực xác nhận – “Xin phu nhân... Tôi đã làm theo đúng yêu cầu của phu nhân... xin hãy trả lại.... cho tôi!”
“Trả cho ngươi?” – bà Li cười châm chọc – “Dễ nghe nhỉ? Nếu còn múôn gặp lại ‘nó’ thì phải tuyệt đối nghe lệnh ta. Lần này ta tha tội, nhưng còn để sự mềm yếu của ngươi xen vào công việc một lần nữa thì.... đừng – trách – ta - độc – ác.”
Bà Li gằn giọng, nói rành mạch từng tiếng. Mồ hôi Hiragizawa vã ra như tắm. Hắn đứng như chôn chân tại chỗ, nghĩ đến cuộc đời tăm tối phía trước. Dường như nhận ra sự khiếp hãi của Hiragizawa, bà Li đổi giọng nhẹ nhàng và bình thản:
“Ta phải về đây, nếu không hai đứa con yêu quý của ta sẽ phải đợi muộn. Ryohka, ngươi nên nhớ cho rõ: ‘thứ quan trọng nhất’, của ngươi....”
Giọng nói lạnh lùng của bà Li xa dần rồi biến mất. Tiếng bước chân nhẹ nhàng rời khỏi nơi đây. Trong bóng tối ảo, chỉ còn lại thân hình to lớn của ông Hiragizawa. Ông cay đắng nói với chính mình:
“ ‘Thứ quan trọng nhất’ đối với mình... Mình đã mất bao nhiêu rồi?....”
Từ phía trong khu rừng, Yukito bước ra ngoài. Touya đang ngồi lặng lẽ dưới gốc một cây to.
“Thế nào rồi?” – Touya hỏi khi nhìn thấy Yukito.
“Đừng lo, dì Sonomi đã có Nakuru lo. Sakura sao rồi?”
Touya buồn rầu nhìn ra ngoài bờ sông Tomoeda:
“Nãy giờ con bé vẫn cứ ngồi ở ngoài đó. Nói thế nào cũng không nghe. Cứ như vậy nó cũng sẽ chết mất.”
“Biết làm sao” – Yukito thở dài – “một người bạn thân thiết từ nhỏ của mình, đột ngột chết đi, hẳn là Sakura đang rất đau lòng. Vậy mà Sakura lại không hề rơi một giọt nước mắt. Cả khi ông Wei chết cũng vậy. Cô ấy dù buồn thương thế nào cũng không khóc. Nếu như Sakura có thể khóc một chút thì có lẽ con bé sẽ cảm thấy nguôi ngoai hơn... Tại sao Sakura lại không khóc nhỉ?”
“Tại vì công chúa không thể khóc được nữa.”
Một giọng nói vang lên từ phía sau Touya và Yukito. Yukito quay lại nhìn, ngạc nhiên hỏi:
“Nakuru? Sao ngươi lại ở đây? Dì Sonomi sao rồi?”
“Bà chị đó ngủ rồi. Tôi đã trải một chiếc thảm ra cho bà ấy nằm. Tội nghiệp, cả nhà chỉ còn lại có hai mẹ con, vậy mà bây giờ thì....”
Không ai nói gì. Không gian cũng im lặng theo. Chỉ còn tiếng lá cây xào xạc, tiếng chim hót lên một điệu nhạc buồn thảm.
“Phải rồi, Nakuru” – Touya hỏi – “tại sao lúc nãy ngươi nói là Sakura không thể khóc nữa?”
“Bà Daidouji đã nói với ta, từ khi công chúa tỉnh dậy tại nhà Daidouji, cô ấy đã không còn khóc nữa rồi. Cho dù là đau, cho dù là buồn, công chúa cũng không hề khóc. Daidouji nói bà ấy tìm thấy công chúa nằm ngất trước cổng, nhưng sau đó, công chúa bỏ chạy. Đến khi tìm ra công chúa thì cô ấy đã quên tất cả kí ức rồi. Cô ấy ngất đi suốt cả tuần liền, và khi tỉnh dậy thì.... Từ lúc đó, công chúa đã trở nên thờ ơ với tất cả mọi chuyện diễn ra xung quanh mình, cho dù là với kí ức của mình hay với tất cả những gì cô ấy thấy. Điều duy nhất mọi người thấy là sự vui vẻ, hồn nhiên của công chúa mà thôi. Khi biết mình bị mất kí ức, cô ấy cũng không khóc, không sợ hãi, không biểu lộ chút gì lo lắng và cũng chẳng hỏi han nhiều về phần kí ức đó. Nói cho dễ hiểu thì công chúa đã trở nên lãnh đạm với tất cả, kể cả với bản thân mình. Hay cũng có thể nói, do tận mắt chứng kiến cha, rồi mẹ, sư phụ và những người thân của mình chết, công chúa đã đau buồn đến nỗi không thể nào rơi lệ được nữa rồi.”
Yukito và Touya thở dài. Cả ba người lại chìm vào trong im lặng. Chỉ còn tiếng lá xào xạc, tiếng chim hót thảm thiết và tiếng đập cánh của bầy quạ.
“Tiểu thư Daidouji cũng thật là ngốc quá.” – Nakuru cất tiếng nói đầu tiên – “biết rõ là cho dù cô ấy có chắn trước lưỡi kiếm hộ Hiragizawa thì hắn cũng khó sống mà. Tại sao lại phải làm chuyện ngu ngốc ấy chứ? Thế nào thì cả hai người cũng sẽ chết. Cuối cùng thì cũng chỉ có tiểu thư Daidouji là đáng thương nhất mà thôi.”
Touya phẩy tay:
“Ngươi còn hỏi tại sao làm gì nữa? Tomoyo đã nói rõ rồi đó thôi. Con bé không muốn phải nhìn thấy Eriol chết trước mắt mình mà lại không làm gì được. Biết dù phải chết nhưng vẫn không muốn sống mà không thể cứu được người mình yêu. Nhưng đúng là Tomoyo quá bất hạnh!”
“Không sai nhưng cũng không hoàn toàn đúng” – Yukito trầm ngâm – “ta nghĩ nếu như Tomoyo nói, tức là không muốn thấy Eriol chết trước mắt mình, đó chỉ là một lý do mà cô ấy nói ra miệng mà thôi. Còn lý do sâu xa trong chuyện này lại khác. Các ngươi không thấy là Eriol vẫn còn sống ra đấy sao? Có lẽ mục đích chính của Tomoyo là đây. Tomoyo đã đoán trước được tâm trạng của Eriol khi thấy mình chết trước mắt. Đương nhiên là Eriol rất tức giận và... Tức giận khiến con người ta có được một thứ sức mạnh không thể lường trước được - sức mạnh của sự hận thù. Bởi vì hận thù như vậy nên Eriol đã thoát chết bởi lưỡi kiếm của bọn binh lính kia. Chỉ có điều, Tomoyo đã lo cho việc trước mắt mà không thật sự suy tính đến sau này. Đó là sau khi cô ấy chết thì liệu Eriol có thể sống được nữa không? Cho dù thoát chết trong đường gươm lưỡi kiếm của kẻ săn đuổi thì liệu có sống được trong sự cô đơn? Ta không tin Eriol có thể sống sót được, mà nếu có sống thì cũng chỉ có thân xác sống mà thôi. Tomoyo đã cứu được phần xác Eriol nhưng đã khiến cho tâm hồn hắn mãi mãi chết đi. Rốt cuộc, người đáng thương nhất không phải là Tomoyo mà chính là Eriol.
Touya và Nakuru, dù không nói gì, nhưng cũng thầm công nhận lời nói của Yukito. Không gian tĩnh lặng buồn bã. Những tiếng gió vi vu thổi bay những chiếc lá, cuốn những bông hoa mộc lan lên không trung và rải xuống xung quanh chỗ ngồi của Sakura. Sakura vẫn im lìm ngồi dựa lưng vào một phiến đá lớn, nhìn ra mặt sông xa xăm. Nước sông đỏ ngầu màu máu, đã bắt đầu chảy với những tiếng sóng mạnh mẽ. Nakuru thở dài nhìn vị chủ nhân của mình và lại đưa mắt ra xung quanh. Cô không thể nhìn thẳng vào Sakura nữa. Chưa bao giờ Nakuru cảm thấy mình bất lực như vậy. Cô ở bên Sakura từ nhỏ, chia xẻ vui buồn, bảo vệ Sakura. Khi Quốc vương qua đời, Nakuru đã đau đớn trước cái chết của người cha mà cô kính trọng nhất, lại càng đau lòng khi nhìn những giọt nước mắt của công chúa. Một cô công chúa nghịch ngợm, ương bướng, nhưng dễ thương, suốt 10 năm hồn nhiên, chưa từng trải qua buồn thương, đột nhiên phải chứng kiến cảnh ba ra đi, rồi mẹ, rồi từng người thân yêu nhất của mình. 10 năm, 1 quãng thời gian yên ổn dài không đổi lại được sự kinh hoàng chỉ vỏn vẹn trong 1 đêm. Từ 1 người có tất cả: gia đình, nềm vui, hạnh phúc, bây giờ trở thành không còn gì cả. 1 đêm ngắn ngủi, biến một cô bé hồn nhiên thành 1 cô bé mồ côi trầm mặc, thờ ơ với tất cả. Nào có ai ngờ, sự đời lại thay đổi và biến động khủng khiếp như vậy?
Mọi việc có mở đầu thì cũng phải có kết thúc, kể cả đời người, nhưng không phải sớm và nhanh như thế. Sau cái đêm hôm đó, cuộc đời Sakura như đã kết thúc 1 trang, bước sang một trang mới. 7 năm dài đằng đẵng trôi qua, trong đầu cô bé ấy trống rỗng, chẳng có gì cả. Không một chút kí ức, không ba, không mẹ, không người thân. Nhưng Sakura lại chẳng bao giờ muốn tìm hiểu về kí ức của mình, như một dự cảm về tương lại không mấy tốt đẹp một khi bị gắn với cái quá khứ khủng khiếp ấy. Và biết đâu, “không có gì” lại là hạnh phúc?
Cứ ngỡ rồi mọi việc sẽ yên bình, quá khứ mãi mãi ngủ yên, nhưng còn những người chưa quên được quá khứ, liệu họ có để mối thù ấy ngủ cùng quá khứ? Họ vùng dậy, gây ra biến động cho hiện tại và cả tương lai. Ở đời mấy ai biết được chữ “ngờ”. Kí ức vừa trở lại với Sakura thì bi kịch đã xảy ra. Thảm khốc! Dường như tạo hóa đã không cho Sakura một cuộc sống bình yên, dù chỉ là bình yên với một cái xác không quá khứ. Cái chết thê thảm của Tomoyo, sự đau đớn cùng cực của Eriol đã đánh một đòn nặng nề vào Sakura. Không ai biết, nó đã đánh một dấu chấm hết cho khoảng thời gian phẳng lặng, mở đầu cho một chuỗi dài những đau thương sau này.
Riêng Nakuru, lúc nào cô cũng tin mình sẽ bảo vệ công chúa tốt nhất, không để công chúa đau buồn, nhưng đến bây giờ, cô mới nhận ra mình chẳng làm được gì cả. Nakuru bực tức nghĩ: “Ba tên kia không biết giờ đang ở đâu? Kiểu này buộc phải ngừng nhiệm vụ của ‘Hỏa thần’ để hắn về bảo vệ công chúa thôi”
Đang suy nghĩ miên mang, tiếng ngựa hí vang ngay sau lưng khiến Nakuru giật mình nhảy dậy. Touya và Yukito cũng quay người, đứng lên nhanh chóng. Sát lưng ba người, một tên con trai đang ngồi chễm chệ trên lưng ngựa, ánh mắt lạnh lùng, ngạo nghễ nhìn xuống. Yukito kinh ngạc kêu lên:
“Li Syaoran...”
Nakuru ngạc nhiên còn Touya chỉ thoáng bất ngờ rồi ngay lập tức lấy lại vẻ thản nhiên của mình. Syaoran mỉm cười:
“Chào anh, Yukito. Đã lâu không gặp. 2 người này....” – Syaoran nhíu mày – “Hình như một người tôi đã gặp – anh chàng tóc đen ấy – trong lễ sắc phong của Eriol. Tôi đoán không nhầm thì anh là Touya Kinomoto?”
“Rất mừng là cậu còn nhớ. Ấn tượng đầu tiên của chúng ta không tốt lắm!” – Touya nhún vai.
Syaoran mỉm cười, thả lỏng người trên lưng ngựa, rong khi Touya, Yukito và Nakuru đều ở trạng thái đề phòng, sẵn sàng đánh ngay khi Syaoran tấn công. Nhưng Syaoran không biểu hiện dấu hiệu nào cho thấy anh sẽ tấn công họ, mà chỉ im lặng, đưa ánh mắt về phía dáng vẻ ủ rũ của Sakura, thoáng buồn. Nakuru luôn là người đề phòng nhất. Cô bất thần nói to:
“Li Syaoran, người là nhà họ Li đều phải chết, ngươi cũng không có ngoại lệ. Hôm nay sẽ là ngày ngươi tạm biệt cõi đời này!”
“Ngươi là....” – Syaoran khẽ nhíu mày, vẻ suy nghĩ.
“Nakuru, ‘Phong thần’ trong ‘Tứ đại hộ pháp’” – Nakuru kiêu hãnh trả lời.
“Ồ...”, Ly Syaoran mỉm cười: “Không ngờ 'Tứ đại hộ pháp' đã ra mặt rồi. Ta cũng đã đoán thế nhưng không nghĩ lại sớm thế này. Rất hân hạnh được gặp mặt!”
Nhìn nụ cười tươi rói vô tư của Syaoran trong khi chỉ có một thân một mình phải đối chọi với cả 3 người, Nakuru vô cùng tức giận, có cảm giác như bị coi thường. Cô ta tức tối hét:
“Đừng có đứng đó cười nữa! Chuẩn bị chết đi!”
Đến khi quờ tay tìm thanh kiếm bất li thân của mình, Nakuru sững sờ nhận ra: Thanh kiếm đã không cánh mà bay. Cô kinh ngạc cúi xuống và chỉ trong tích tắc, ngẩn lên nhìn Syaoran. Anh ta vẫn nở nụ cười thân thiện “đáng ghét” ấy:
“Ngươi đang tìm cái này à?” – Syaoran ngắm nghía một thanh kiếm dài mà Nakuru nhận ra ngay lập tức, đó là thanh kiếm của mình. Tay kia của anh ta còn cầm hai vật dụng nữa mà Nakuru biết đích xác nó là vũ khí của Touya và Yukito.
“Ngươi... Ngươi lấy nó bao giờ? Sao ta không biết?”
Syaoran tản nhiên gài ba thứ vừa “chôm” được vào sau sưng ngựa. Anh mỉm cười:
“Ta lấy nó từ lúc vừa đến đây, chẳng lẽ ‘lấy trộm’ lại phải để cho chủ biết à?”
Nakuru tức không nói lên lời trước câu hỏi “phản vấn” của Syaoran. Touya bình tĩnh lên tiếng:
“Nakuru, ta đã nhiều lần nói với ngươi là không nên quá nóng nảy mà ngươi có bao giờ chịu nghe đâu. Ta nghĩ ‘Hỏa thần’ có lẽ không nóng tính bằng ngươi.”
“HẮN ĐÁNG GHÉT HƠN TA NHIỀU. ĐỪNG ĐÁNH ĐồNG CHÚNG TA!” – Nakuru hét lên.
Touya nhún vai:
“Ta và Yukito đã nhận ra bị tước vũ khí từ nãy giờ nên không động thủ, chỉ có ngươi là chậm phát hiện thôi, Nakuru.” - Touya nhìn Nakuru bằng ánh mắt thú vị khi nhìn thấy cô ta đang “phát hỏa” thật sự. Nhưng rồi anh lấy lại vẻ tĩnh lặng của mình: “Syaoran, ngươi có mục đích gì?”
“TRẢ LẠI VŨ KHÍ CHO TA!” - Nakuru ngắt lời, hét lên. Yukito phải vội đến bịt miệng cô ta. Syaoran mỉm cười:
“Ta sẽ trả, nhưng không phải bây giờ. Ta cần nói chuyện với Sakura, và việc lấy vũ khí của các ngươi chỉ là để cuộc nói chuyện không bị phá ngang hay ngăn cản.”
Ba người ngạc nhiên nhìn Syaoran rồi đồng thời quay lại nhìn Sakura. Sakura ngồi yên không cử động, nếu không biết cứ ngỡ là cô đã chết rồi. Touya thấy lòng mình thắt lại. Khi nãy, anh đã khuyên bảo Sakura rất nhiều, nhưng không có cách gì có thể làm cho tinh thần cô khá lên một chút. Có lẽ lúc này, chỉ có một người có thể nó chuyện và khuyên bảo Sakura....
Touya thở dài, quay lại nhìn Syaoran:
“Ngươi định nói gì với con bé?”
“Bí mật mà nói ra thì còn gì là bí mật!” - Syaoran lấp lừng trả lời.
Touya thở dài:
“Ta sẽ cho ngươi nói chuyện với nó nếu ngươi để hết vũ khí lại đây và cam đoan không động vào Sakura. Ta cũng hứa sẽ không phá rối cuộc nói chuyện của hai người.”
“THÁI TỬ?” – Nakuru ngạc nhiên kêu lên nhưng ngay lập tức bị Yukito chặn lại. Anh ta chỉ bình thản mỉm cười càng khiến Nakuru khó hiểu. Yukito lắc đầu. Syaoran khẽ nhíu mày, mỉm cười:
“Tôi hứa. Tôi sẽ để lại hết vũ khí ở đây và đi bộ ra ngoài đấy. Khi đó, tôi có muốn cũng không làm gì Sakura được. Hơn nữa, nếu tôi có hành động gì, các người hoàn toàn có thể giết tôi. Thế nào?”
“Được” – Touya trầm tĩnh nói – “Hi vọng ngươi có thể giúp được Sakura....”
Syaoran mỉm cười, nhảy xuống ngựa và bước đi, để lại toàn bộ vũ khí của mình lẫn số vũ khí của ba người kia. Nakuru muốn lên tiếng phản đối, nhưng nhận thấy ánh mắt của Yukito, cô lại thôi. Nakuru khó chịu nhìn theo Syaoran:
“Thái tử, anh làm gì vậy? Hắn có thể giết công chúa!”
“Bây giờ thì hắn chưa thể làm gì đâu” – Touya nhún vai nhìn ra chỗ Syaoran.
“Có thể nhưng sau này thì sao? Chúng ta phải giết hắn càng sớm càng tốt. Thái tử à, chằng phải ngươi muốn giết hết gia tộc họ Li sao?” – Nakuru sốt ruột nói.
“Đúng nhưng ta không hề nói là không thể lợi dụng bọn họ. Để đạt được mục đích, trừ Sakura ra, thì ta có thể lợi dụng tất cả, kể cả kẻ thù của ta – dòng họ Li. Tên Li Syaoran đó vẫn còn giá trị lợi dụng, để hắn sống nốt hôm nay đi, Nakuru.”
“.....” – Nakuru ngạc nhiên không hiểu.
“Là thế này” – Yukito giải thích hộ cho Touya – “Li Syaoran là một kẻ thông minh. Hồi trước, khi nghe tin gia tộc họ Li còn có người sống sót, được phân công sang đây, ta bắt tay vào điều tra về tất cả những gì liên quan đến đến bọn họ và biết được rằng công tử nhà họ Li là một người rất giỏi. Vì vậy, ta quyết định thử tài hắn. Nhưng ta đã thua. Rất tiếc!” – Yukito nhún vai khi thấy vẻ mặt bất bình của Nakuru – “Touya đang muốn lợi dụng điểm thông minh này của Syaoran. Giờ chúng ta có nói gì thì Sakura cũng không nghe đâu. Không biết con bé sẽ ngồi như vậy đến bao giờ nữa? Nhưng nếu có Syaoran thì khác. Ta nghĩ chính hắn là kẻ đã đặt bẫy trên đường khi chúng ta đi đến đây, nhưng cũng chính hắn đã tháo những chiếc bẫy được liệt vào hàng “nguy hiểm” cho Sakura trên đường ra sông Tomoeda này, và cũng tháo bớt những chiếc bẫy “đơn giản” giùm Sakura. Hiện giờ ta nghĩ để hắn nói chuyện với Sakura, cô ấy sẽ bình tĩnh hơn. Ngươi hãy bình tĩnh mà chờ đợi, Nakuru. Đừng lo, khi thấy có chút ít gì nguy hiểm ta cũng lập tức bảo vệ Sakura.”
Nakuru phân vân nhìn ra ngoài bờ sông:
“Chậc, đành vậy. Nhưng báo trước là nếu thấy hắn có hành động gì khiến ta cảm thấy nguy hiểm thì ta cũng sẽ giết hắn ngay lập tức đấy.”
Yukito mỉm cười trong khi Touya vẫn im lặng. Hoa trắng vẫn trôi trên dòng nước đỏ, dần dần về hướng xa, mong được chở đi những khát khao, hi vọng của con người. Gió đẩy cánh hoa đi xa, mỉm cười chúc cho chúng một chuyến đi thành công và an toàn.
Sakura ngồi tựa lưng vào khối đá lớn, lặng lẽ nhìn những cánh hoa đang bồng bềnh trôi. Hoa mộc lan đang trôi theo hướng mà Eriol cùng Tomoyo đi, giống như chúng đang cố gắng đến bên Tomoyo, an ủi linh hồn cô. Những hình ảnh quá khứ lại hiện về trong kí ức của Sakura, những giây phút vui vẻ hạnh phúc bên cạnh Tomoyo. Đó là những điều mãi mãi không bao giờ có thể trở lại với Sakura được nữa, cũng giống như Tomoyo đã không bao giờ có thể mở mắt ra, mỉm cười nhìn Sakura, lắng nghe Sakura tâm sự và cho Sakura những lời khuyên hữu ích. Sakura muốn hét lên, muốn níu giữ những cánh hoa kia lại, nhưng không thể. Dòng sông vẫn trôi, đưa cánh hoa đi xa. Mặt trời dịu dàng là mờ đi màu đỏ của nước sông. Chim qụa cũng bay đi xa, chờn vờn theo làn gió nhẹ. Chim rồi sẽ bay về đâu? Nơi xa xăm ấy phải chăng sẽ không bao giờ gặp lại? Dù gặp nhiều loài chim, nhưng loài Sakura ghét phải gặp nhất chính là chim quạ - loài chim của tử thần. Mắt Sakura đờ đẫn nhìn những cánh chim rồi lại trông vào khoảng không trước mắt. Người ta thường nói khóc sẽ đỡ buồn thương, nhưng với những người không - thể - khóc thì phải làm sao? Sakura sẽ phải khóc thế nào, khi mà 7 năm trước, nước mắt cô đã cạn. Trái tim cô đã khép lại, không cho những giọt nước mắt cuối cùng trào ra. Mối thù này... Dù phải hi sinh cả cuộc đời... Sakura thề sẽ trả... Tomoyo....
“Cô sao rồi, Sakura?”
Một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Sakura. Cô từ từ mở mắt, nhìn thẳng vào người đang nói chuyện với mình nhưng dường như lại không thấy gì. Đôi mắt ấy đã mờ **c. Gương mặt Syaoran phảng phất buồn khi nhìn vào đôi mắt thẫn thờ, ráo hoảnh của Sakura. Anh khẽ khàng ngồi xuống bên cạnhcô. Sakura vẫn nhìn nvào Syaoran, nhưng hoàn toàn không có phản ứng.
“Không sao chứ?”
Syaoran hỏi lại lần nữa. Tiếng hỏi trầm trầm mong muốn kéo Sakura về với hiện thực, dù là hiện thực đau đớn, nhưng Syaoran tin chắc nó vẫn còn tươi đẹp hơn cái thế giới của đau thương Sakura đang đi vào. Sakura khẽ cựa mình. Đôi mắt cô lia một lượt, và hình như đã nhận ra Syaoran. Cô yếu ớt hỏi lại:
“Lại là anh à? Sao anh cứ bám theo tôi thế? Tại sao anh lại cứ xuất hiện trước mặt tôi như vậy? Tại sao...?”
Syaoran im lặng nhìn Sakura. Anh suy nghĩ trong giây lát:
“Tôi không bám theo cô mà là để giết kẻ thù của tôi” – Syaoran tính toán nhanh trong đầu – “Tôi đã từng nói là sẽ giết hết gia tộc Daidouji mà. Tiếc là Samia công chúa – Tomoyo Daidouji đã chết trước khi tôi kịp đến, còn bà Daidouji thì được bảo vệ kĩ quá. Đành chịu thôi!”
Sakura chợt mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Syaoran. Giọng cô khó nhọc nhưng dứt khoát:
“Đừng hòng... Cả đời này anh cũng không thể nào động đến một sợi tóc của dì Sonomi đâu. Tôi đã phải bất lực đứng nhìn ba, mẹ, rồi cả bác Wei chết ngay trước mắt mà không thể làm gì được, bây giờ cũng không thể nào cứu được Tomoyo. Vì vậy, cho dù chết tôi cũng phải bảo vệ được dì Sonomi.”
Syaoran khẽ mỉm cười - một nụ cười thoảng qua.
- Vậy sao? Thế bây giờ thì cô định tính sao? Chẳng lẽ nói “bảo vệ” rồi cứ ngồi bó gối ở đây mà rầu rĩ à? Nếu chỉ nói suông thì ai chẳng nói được, cho dù là một đứa trẻ con. Cứ như vậy thì cô sẽ còn chứng kiến nhiều người thân của mình phải chết mà không làm gì được. Lịch sử lại lặp lại mà thôi.
- IM ĐI! – Sakura hét lên với Syaoran – Anh làm sao mà hiểu được nỗi đau của tôi chứ? Tomoyo là người bạn quan trọng nhất của tôi, là người duy nhất hiểu và thông cảm với tôi. Bây giờ cô ấy chết..... Anh có hiểu cảm giác đau dớn khi một nửa của mình không còn không? Chắc chắn là không rồi. Anh đâu phải chứng kiến nhiều người thân ra đi như tôi. Ba, mẹ, sư phụ, bác Wei, tất cả đều chết vì tôi đấy, họ vì bảo vệ tôi mà chết. Bọn họ chết ngay trước mắt tôi. Tôi chỉ có thể đứng nhìn và tiếp nhận lấy sự bảo vệ của họ mà thôi. Nếu như không phải là do tôi, Tomoyo đã không chết. Nếu không phải do sự có mặt của tôi thì tốt quá rồi. Nhà Daidouji chỉ còn lại dì Sonomi và Tomoyo, vậy mà.... Chỉ vì tôi.... Tomoyo cũng mới gặp được hạnh phúc thật sự của mình, nhưng.... Giá như tôi đã chết từ 7 năm trước... Tôi không đến nhà Daidouji... Bác Wei... Tomoyo... tất cả sẽ không chết...
Tiếng Sakura trở nên ngắt quãng. Cô không còn muốn nghe, muốn nhìn thấy gì nữa. Nỗi đau đã xâm chiếm hết tâm hồn Sakura. Đôi mắt của cô mờ đi, những kí ức buồn cứ liên tục hiện lên trong đầu. Ba cô gục ngã trong tầng hầm. Những nhát dao hạ xuống lưng của mẹ. Máu của sư phụ thấm đẫm chiếc váy trắng của Sakura. “Tứ đại hộ pháp" không biết sống chết ra sao. Tất cả... tất cả... chờn vờn trong đầu cô, lúc ẩn, lúc hiện.... Sakura đưa hai tay ôm lấy đầu. Cô không muốn nhớ lại nữa, không muốn nhìn nữa. Nhưng không được. Những tiếng nói cuối cùng và thân thể bất động của bác Wei.... Cái lạnh giá của Tomoyo vẫn còn vương trên bàn tay Sakura.... Tất cả hiện lên rõ ràng, rõ đến nỗi Sakura có thể cảm nhận qua từng giác quan. Sakura ôm chặt đầu, nhắm mắt lại, muốn xua đi toàn bộ kí ức của mình, không muốn nhìn và nghe bất kì cái gì nữa. Trong lúc đó, Syaoran chỉ ngồi im.
“Uổng phí!”
Syaoran lặng lẽ nói. Tiếng nói của Syaoran khiến Sakura ngừng lại, quay lên nhìn.
“Anh nói cái gì?”
“Tôi nói là uổng phí.” – Syaoran nhắc lại.
“Cái gì uổng phí?” – Sakura không hiểu.
“Sinh mạng” - Syaoran trả lời – “Không phải là sinh mạng của cô, cũng chẳng phải của tôi, mà chính là của những người đã hi sinh cho sự sống của cô. Cô nghĩ họ chết vì cái gì nào? Chẳng phải vì để cho cô sống sao? Chẳng lẽ cô nghĩ họ chết chỉ vì họ muốn chết? Họ chết để cô được sống. Cô nói họ đã chết, đúng không? Chẳng có ai chết cả một khi vẫn còn người nhớ đến họ. Những người đó không phải là chết, mà chính là đã chuyển linh hồn của mình đến nơi khác, nơi đó chính là trong người cô, Sakura. Họ đưa mạng sống của mình vào trong cô, để cô có được sức sống mạnh mẽ hơn, để cô có thể sống, không chỉ với một mạng sống mà với 3 mạng, 4 mạng. Cô nghĩ là cô cứ ngồi đây, đổ lỗi cho bản thân mình thì họ sẽ vui và được an ủi ư? Cô nghĩ mình không có mặt trên đời thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp? Ha ha, thật là ngốc nghếch. Ba cô vì tin tưởng cô mà giao lại toàn bộ ước nguyện, hi vọng, lẽ sống của mình cho cô, cũng có nghĩa là ba cô đang sống trong cô. Mẹ cô vì yêu thương cô mà sinh ra cô, tức là cô đang mang trong người một phần sinh mạng của bà ấy. Sư phụ của cô cũng vì cô mà chết, nhưng trước lúc đó, ông ta đã truyền cho cô tất cả kiến thức, hiểu biết mà ông ta có, hay có thể nói là ông ta đã là một bộ phận của cô. Bây giờ, nếu như cô chết, hi vọng của ba cô sẽ kết thúc, mẹ cô không còn và người tiếp nhận mọi điều tốt đẹp nhất của sư phụ cô cũng mất đi. Đến lúc đó, không phải chỉ có cô chết mà mẹ cô, ba cô, sư phụ cùng những người thân khác của cô cũng thật sự chết, sẽ không còn tồn tại trên đời này nữa. Mọi thứ sẽ biến mất. Ba mẹ cô sẽ bị xóa khỏi kí ức. Sư phụ cô cũng thế. Ông Wei, Tomoyo, vì yêu quý cô mà chết. Họ chẳng bao giờ hối hận vì điều đó. Có thể nói, đó là hạnh phúc của họ, hạnh phúc khi được chết cho người mình yêu thương. Cô không nghĩ Tomoyo sẽ buồn thế nào khi thấy cô như thế này sao? Cả ông Wei đó nữa. Cô không nghĩ đến cảm giác của những người vì cô mà chết sẽ thế nào à? Cô sẽ làm họ thấy ân hận khi cái chết của mình gây đau thương cho cô, họ sẽ hối tiếc khi phải chết một cách vô ích. Có thể nói, bây giờ, đúng là cô đang GIẾT họ.
Sakura im lặng nghe Syaoran nói. Những lời nói của anh ta đánh thẳng vào nỗi đau của Sakura, chẳng hề e dè, cũng không có ý né tránh. Chính những lời nói đó khiến Sakura phải đau đớn, nhưng cũng làm cô suy nghĩ. Cô buồn bã hỏi:
“Chẳng lẽ.... theo anh nói thì bọn họ vẫn đang sống ư? Nhưng... Tôi không hề nghe thấy họ nói, nhìn thấy họ cười, cảm nhận thấy họ. Như vậy mà gọi là ‘sống’ sao?”
Syaoran lắc đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt nhợt nhạt của Sakura:
“Có chứ. ‘Sống’ không thể cảm nhận bằng giác quan được, Sakura. Cô vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa của ‘sống’. Có những người, dù cô cảm nhận được họ bằng mắt, tai... nhưng họ vẫn không hề ‘sống’ trong cô. Lại có những người, cô không nhìn, không nghe, không sờ thấy được, nhưng họ lại ‘sống’ trong ‘trái tim’ cô. Như vậy mới gọi là ‘sống’. Hãy cảm nhận ‘sự sống’ bằng ‘tâm’ chứ không bằng giác quan, Sakura ạ.”
Sakura ngạc nhiên đón nhận cách suy nghĩ của Syaoran. Chưa ai nói với cô như vậy. “Sự sống” được cảm nhận bằng tâm ư? Nếu cô còn nhớ đến họ thì họ vẫn còn sống? Nhưng... Tất cả chỉ là lời nói thôi. Cô ngước lên nhìn Syaoran bằng ánh mắt van nài, cầu mong một sự giúp đỡ:
“Vậy.... tôi phải làm sao? Phải làm sao để họ ‘sống’? Phải làm sao để không uổng phí sinh mạng của họ? Tôi phải làm sao đây?”
Syaoran mỉm cười xoa lên tóc Sakura. Mái tóc cô mềm mại, dịu dàng xoa lại bàn tay anh:
“Nhắm mắt lại và nghĩ đến họ, cô sẽ thấy họ đang ‘sống’. Hãy sống vì họ, đừng đau lòng đến nỗi mất hết tinh thần, bởi vì họ luôn ở bên cô. Đón nhận sự hi sinh của họ, chấp nhận sự giúp đỡ của họ bởi vì cô cần làm những việc họ không làm được. Hãy luôn nhớ xem, tại sao họ lại hi sinh? Nếu cô thật sự ‘chấp nhận’, họ sẽ vui vẻ và thanh thản... Hạnh phúc, không phải chỉ có lúc sống....”
Sakura nhắm mắt lại, để cho luồng suy nghĩ của mình tự do. Chấp nhận sự hi sinh của mọi người ư? Chẳng lẽ cô chỉ có thể làm như vậy? Nhưng... chỉ một câu “Cám ơn” có thể vực dậy một con người đang chết dần chết mòn. Chỉ cần nói “Cám ơn”, chỉ cần “tiếp nhận” sự giúp đỡ ấy cũng khiến người đó mỉm cười hạnh phúc. Nếu cô nói “Cám ơn” với Tomoyo, chắc hẳn Tomoyo sẽ cười rạng rỡ. Nếu cô nói “Cám ơn” với bác Wei, cô cũng biết bác sẽ mỉm cười và nói: “Không có gì!”. Mọi thứ dường như đã quá rõ ràng trong đầu cô. “Tiếp nhận”, một cách có hiệu quả nhất sự giúp đỡ ấy. Cô như nhìn thấy ba mẹ cô đang đứng nhìn cô, vui vẻ mỉm cười. Sư phụ gật đầu với Sakura, ánh mắt hài lòng. Vậy là cô đã nhìn thấy họ, đã nhận ra “sự sống” của họ trong cô...
“Anh nói đúng.” – Sakura mở mắt, nhìn Syaoran với vẻ biết ơn – “ Ba mẹ, sư phụ, bác Wei, Tomoyo, tất cả đều đang sống trong tôi. Tôi phải thực hiện được ước nguyện của mọi người, như vậy thì tất cả sẽ cùng sống với nhau. Mạng của tôi không phải chỉ của riêng mình tôi nữa rồi, mà là của tất cả mọi người. Tôi phải quý trọng nó, quý trọng điều biết bao người đã phải dùng máu của mình để bảo vệ.”
Syaoran mỉm cười. Anh nhẹ nhàng đứng lên:
“Cô biết thế thì tốt. Chậc, Tôi đến đây hôm nay cũng chẳng làm được việc gì cả. Đúng là vô ích.”
“Anh không sợ tôi sẽ giết anh sao?” – Sakura lặng lẽ nói. Đến khi đã bình tĩnh và có lại ý thức để suy xét mọi chuyện, Sakura mới nhớ ra quan hệ giữa Syaoran và mình lúc này. Và cũng chính vì vậy, cô lại càng muốn hỏi anh nhiều hơn – “Tại sao anh lại cứu tôi? Tại sao lại giúp đỡ tôi?”
“Bây giờ cô không có một tấc sắt trong tay, chính cô mới là kẻ phải sợ tôi giết.” – Syaoran nhún vai mỉm cười, hài lòng nhìn Sakura đã bắt đầu có lí trí để phân tích tình huống, mặc dù gương mặt cô vẫn buồn bã như cũ – “Và... đừng có hỏi tôi quá nhiều câu hỏi ‘Tại sao’.”
“Tại sao?” – Sakura chưa kịp nghĩ, bật hỏi ngay.
Syaoran bật cười một mình. Anh chăm chú nhìn Sakura, mỉm cười bí hiểm:
“Đây là câu cuối cùng rồi, Sakura. Từ giờ cho đến khi mọi chuyện rõ ràng, tôi sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi ‘Tại sao’ nào cô đưa ra. Sẽ có một ngày, tôi cho cô biết tất cả, nhưng không phải bây giờ”
Nụ cười của Syaoran chợt làm Sakura cảm thấy yên tâm. Cô cố gắng xua đi cảm giác này, nhưng việc điều khiển cảm xúc của mình qủa thật rất khó.
“Syaoran, anh là kẻ thù của tôi, của cả gia tộc tôi, sẽ có ngày tôi giết anh. Anh không sợ sao?”
“Sợ chứ. Ai mà chẳng sợ chết!”
“Sao anh lại cứ xuất hiện trước mặt tôi - kẻ thù của anh một cách ngang nhiên vậy?”
“Lại câu hỏi ‘Tại sao’?” – Syaoran quỳ một gối xuống bên cạnh Sakura, nhìn vào đôi mắt xanh lục buồn của cô – “Tôi xuất hiện trước mặt cô, bởi tôi biết cô chưa thể giết tôi. Và... tôi còn có việc phải làm...”
Sakura quay mặt đi, tránh ánh nhìn của Syaoran. Đôi mắt ấy làm cô cảm thấy có phần bối rối, dù đã cố gắng kiềm chế. Cô đổi sang đề tài khác:
“Tôi muốn hỏi anh... Anh có biết... Sao gia tộc Li và Sasaki lại giết gia tộc tôi?”
Syaoran chợt nhăn mặt, có vẻ như anh không muốn nhắc đến đề tài này lắm. Anh đứng dậy, vươn vai. Không trả lời ngay câu hỏi, anh chau mày hỏi lại Sakura:
“Cô sẽ giải thích sao khi cả hai gia tộc Li và Sasaki chết gần hết mà gia tộc Kinomoto lại không bị làm sao?”
Sakura hẫng hụt vì câu hỏi của Syaoran. Nhưng rất nhanh chóng, cô đã nghĩ ra ngay câu trả lời:
“Các người đã đánh giết lẫn nhau, đơn giản thế thôi. Chẳng lẽ các người nghĩ bọn ta tự cho nổ cung điện của mình, để tất cả cùng chết như vậy à?”
“Có thể cung điện là do chúng tôi làm” – Syaoran gật đầu – “nhưng chỉ như vậy thì cũng đâu thể nào bằng được sự thiệt hại mà gia tộc Kinomoto gây ra cho chúng tôi. Gia tộc Kinomoto đã kịp chạy hết, chỉ có hai gia tộc chúng tôi là không còn ai. Cô đâu có biết ba tôi đã chết thê thảm thế nào? Trong vụ thảm sát đó, ngòai những người Kinomoto bị mẹ tôi giết, bị đá đè chết thì chẳng còn ai."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.