Chương 25: "NGƯỜI ẤY"
Rinca_seta
22/12/2015
Người mới vào mặc một chiếc áo chùm che kín mặt. Khi người này bước vào nhà, người ta có cảm nhận như một trận cuồng phong vừa tràn vào. Tomoyo sợ hãi hỏi:
“Ngươi là ai? Tại sao không gọi cửa đã bước vào nhà người ta?”
“Ta gọi rồi đó chứ!” - người đó trả lời, hất tung chiếc áo khỏi người mình. Chiếc áo bay lơ lửng rồi từ từ rơi xuống, để lộ ra một cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng mượt mà đang đứng trước giường Sakura. Khuôn mặt người này có nét đẹp kiều diễm nhưng mạnh mẽ, đôi mắt vừa cương nghị, rắn rỏi lại mang nét tinh nghịch nhí nhảnh. Ánh mắt đó nhanh chóng đưa đi khắp căn phòng, rồi dừng lại ở Sakura. Tia nhìn lộ rõ vẻ vui sướng, mừng rỡ, khiến người ta có cảm giác cô ta sẽ lao vào ôm chầm lấy Sakura không ngần ngại. Nhưng trái với suy nghĩ của người chứng kiến, cô gái cụp mắt xuống, lặng lẽ quỳ bên cạnh Sakura.
Khi cô gái lạ mặt xuất hiện, không khí trong ngôi nhà hoàn toàn thay đổi. Touya và Yukito nhìn cô gái rồi lại quay lại nhìn nhau. Vẻ mặt lo lắng của hai người càng khiến mọi người thêm hoang mang. Eriol rút kiếm, sẵn sàng chiến đấu nếu cần thiết. Dì Sonomi đã thủ thế. Tomoyo cũng có thể lao vào bất cứ lúc nào nếu thấy Sakura gặp nguy hiểm. Nhưng khi thấy cô gái đang quỳ bên giường Sakura, mọi người hết thảy đều ngạc nhiên (trừ Yukito và Touya ra ^^). Riêng Sakura thì vẫn bình thản ngồi, mỉm cười nhìn cô gái:
“Xin chào, lâu quá không gặp. Dùng sức gió để làm tín hiệu gõ cửa, vào nhà mà không cần phải đợi chủ ra mở, làm cho anh hai sợ hãi... tất cả những điều đó, chỉ có một người có thể làm được: Phong thần Nakuru Akizuki, một trong "Tứ đại hộ pháp".”
Cô gái cất tiếng nói, giọng nói trầm trầm, âm vang nhưng rất nhẹ nhàng:
“Công chúa, rất mừng là Người còn nhớ tôi. Xin lỗi vì bây giờ mới xuất hiện, để công chúa phải chịu nhiều vất vả rồi.”
“Không sao, Nakuru, ngươi đứng lên đi, ta đã nói đừng bao giờ quỳ gối trước ta mà” Sakura mừng rỡ “ngươi còn sống là tốt rồi.”
Nakuru mỉm cười. Cô đứng dậy, ánh mắt vừa vui mừng, vừa lo lắng, chăm chú nhìn Sakura. Khuôn mặt cô trở nên buồn bã, nỗi buồn đến xót xa khi nhìn chủ nhân của mình.
Bất chợt, Dì Sonomi kêu lên như vừa nghĩ ra điều gì:
“Đúng rồi, chính là cô ta. Cô ta chính là kẻ đã giúp tôi trốn thoát trong vụ thảm sát 7 năm trước.”
Cô gái lạ quay lại, nhìn từ đầu đến chân dì Sonomi:
“À, là bà chị đấy à? Bà chị chăm sóc công chúa cũng được đấy. Chỉ có điều... TẠI SAO CÔNG CHÚA LẠI PHẢI NẰM TRÊN GIƯỜNG THẾ NÀY HẢ?”
“Chuyện đó....” – dì Sonomi lúng túng trước thái độ tức giận của Nakuru.
“Nè cô” – Touya lên tiếng – “vừa đến đây, tự tiện xộc vào lại còn hét ầm ầm trong nhà người ta là sao hả?”
Cô gái bước đến, trừng trừng nhìn Touya và Yukito:
“Tướng soái, cho dù anh là anh trai của công chúa thì cũng không có quyền với "Tứ đại hộ pháp" chúng tôi đâu, nhất là khi có mặt công chúa – “minh chủ” chính thức ở đây. Tôi tin tưởng hai anh, tôi mới giao nhiệm vụ đi tìm công chúa cho các người. Nhưng các người nhìn xem các người đã để công chúa xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao công chúa lại nằm trên giường? Các người muốn tôi sử dụng biện pháp trừng phạt ra sao?”
Touya và Yukito toát mồ hôi không nói được gì. Sakura phải gỡ bí cho hai ông anh:
“Được rồi, Nakuru. Thật ra thì ta chẳng bị làm sao cả đâu. Lần trước ta bị mất trí nhớ, và vừa mới hồi phục trước khi ngươi tìm đến đây một lúc. Do hơi bị sốc, ta phải nằm trên giường ấy mà.”
“Công chúa” – Nakuru lo lắng nhìn Sakura – “công chúa bị mất trí nhớ sao? Công chúa không sao chứ?”
“Ừ” - Sakura mỉm cười.
Eriol không hiểu gì, nóng nảy nói:
“Đủ rồi đấy, ta không biết cô là ai, nhưng tự tiện xộc vào khi chưa cho phép là trái pháp luật. Tôi mời cô ra khỏi đây ngay!”
Cô gái thong thả đi lại phía Eriol. Touya và Yukito không dám quay lại, nhìn nhau lẩm bẩm: “hắn chết chắc rồi!”. Nakuru mỉm cười nhìn Eriol:
“Chú em tên là Eriol Hiragizawa hả? Thái tử của dòng họ Hiragizawa? Chà, ta không ưa dòng họ này. Lần trước, trên đường trốn chạy, ta gặp phải lão già đáng ghét Hiragizawa mà suýt mất mạng. Nay giết tên thái tử này cũng trả được chút ít mối thù.”
Khuôn mặt Nakuru vụt trở nên lạnh lùng. Cô dùng hai tay, xách Eriol lên một cách dễ dàng (điêu chút, cũng chẳng dễ gì đâu ^^). Đôi mắt Nakuru nhìn Eriol như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhận thấy tình sự nguy hiểm, Tomoyo vội ngăn lại:
“Không, khoan đã. Chị đừng làm vậy. Chuỵên đó không liên quan đến anh ấy.”
Nakuru quay lại nhìn Tomoyo, ánh mắt dịu lại:
“A, thì ra là người mà tiểu thư Daidouji coi là nhất. Tức là đối với tiểu thư, công chúa bị hạ xuống thứ hai sao. Vậy....” – tia nhìn của Nakuru lại trở nên hung dữ - “hắn sẽ phải chết.”
Bàn tay Nakuru xiết chặt vào cổ Eriol, khiến anh kêu lên khó thở. Touya ra lệnh:
“Đủ rồi, dừng lại đi, Nakuru.”
“Anh không có quyền ra lệnh cho tôi.” – Nakuru lạnh lùng.
Yukito bất lực nhìn. Mọi người đều lo lắng khi thấy bầu không khí lạnh lẽo trong căn phòng. Cô gái xinh đẹp biến mất mà thay vào đó là một kẻ ác quỷ. Touya quay lại nhìn Sakura, người duy nhất vẫn tỉnh bơ ngồi, không hề tỏ ra lo lắng. Nhận thấy tất cả đều nhìn mình, Sakura nói:
“Đùa xong chưa, Nakuru. Thả anh ta ra không ngươi sẽ trở thành mục tiêu tấn công của tất cả những người ở đây đấy.”
“Rõ” – Nakuru mỉm cười, từ từ thả Eriol ra, Cô lại nháy mắt cười tinh nghịch, vẻ mặt trở lại như bình thường: xinh đẹp và dễ mến – “Sao phải sợ hãi như thế? Tôi đâu có làm gì anh ta.”
Tomoyo chạy lại chỗ Eriol, giúp anh đứng vững khi chạm đất. Touya tức giận:
“Cô.... Cô định làm cái gì vậy?”
“Tôi chẳng làm gì cả” - Nakuru thản nhiên – “tôi chỉ muốn trả thù thôi. Anh cũng đã bị người của Hiragizawa đánh bại mà. Nhưng, công chúa đã nói thì tôi đành chịu.”
Không khí trong nhà ngày càng khó chịu. Mọi người nhìn cô gái mới vào bằng ánh mắt căm ghét lẫn tức giận. Riêng Sakura vẫn thản nhiên, còn Yukito chỉ thở dài. Nhận thấy vậy, Nakuru bật cười to:
“Ha ha, đâu cần phải nặng nề thế. Tôi chỉ đùa chút cho vui thôi mà. Tôi thừa biết anh ta là con rể của bà chị Sonomi Daidouji đây, người ơn của công chúa thì cũng là người ơn của tôi. Hơn nữa, tôi không bao giờ giết người bừa bãi đâu. Như thế, công chúa sẽ không thích. Cũng vì biết vậy nên công chúa không ra tay ngăn cản ngay lập tức, đúng không?” – Nakuru quay lại nhìn Sakura, đôi mắt trở nên dịu dàng hơn.
“Đúng” – Sakura mỉm cười – “ta biết ngươi không có ý định giết anh Eriol, cũng không muốn làm anh ấy bị thương, nhưng lần sau đùa cũng có mức độ. Những người ở đây không thích đùa đâu.”
“ĐÙA?” - tất cả mọi người sững lại nhìn Nakuru. Yukito lẩm bẩm: “Biết ngay mà” trong khi Touya tức giận: “Ta không chịu nổi các trò đùa của cô ta nữa rồi.”. Dì Sonomi ngạc nhiên:
“Là đùa à? Nhỡ chết người thì sao?”
“Đó chính là điều tôi ghét cô ta nhất đấy” – Touya tức giận – “tôi rất bực mình vì các trò đùa quá lố của cô ta.”
“Anh ghét tôi hả?” – Nakuru đứng sát lại chỗ Touya – “anh muốn tôi nói ra “chuyện ấy” không?”
“Chuyện ấy?” , mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Sakura cũng ngạc nhiên không hiểu. Riêng Touya và Yukito tái mặt.
“Được rồi đấy” – Touya hét lên, vội thay đổi câu chuyện – “Ta đang muốn hỏi ngươi đây. Ta gửi lệnh triệu tập ngươi đã lâu, sao bây giờ mới thấy ngươi xuất hiện ở đây hả? Dù không muốn gặp ngươi chút nào, nhưng khi Sakura gặp nguy hiểm thì ta buộc phải cho triệu tập ngươi, vậy mà chẳng thấy bóng dáng đâu? trong lúc công chúa gặp nguy hiểm thì ngươi lại ở tít tận đâu đâu, như vậy có xứng là thành viên "Tứ đại hộ pháp" không? Chẳng lẽ ngươi không biết quân quy: đã có lệnh triệu tập thì lập tức phải có mặt trong vòng 5 ngày sau khi nhận được lệnh, dù đang ở chỗ nào sao?”
“Lệnh triệu tập” – Nakuru ngơ ngác – “tôi đâu có nhận được đâu.”
“Rồi, Touya.” – Yukito lắc đầu – “xin lỗi, nếu nói tin này sớm thì sợ cậu lo lắng, nhưng có thư gửi lên nói cô ta đã rời khỏi đó từ trước khi lệnh triệu tập đến nơi.”
“CÁI GÌ?” – Touya tức giận - “Vậy tại sao bây giờ cô ta mới đến đây?”
“Tôi vừa đi đường vừa phải dò la tin tức nữa chứ. Dù sao tôi cũng là “kẻ liên lạc” trong "Tứ đại hộ pháp", đương nhiên tôi còn có những nhiệm vụ khác mà không thể tiết lộ cho anh biết được, thông cảm nha.”
“Lí do gì thì tự ý bỏ quân ngũ cũng là vi phạm quân quy.” – Touya nói, cố gắng kìm nén tức giận.
“Bỏ đi, rời khỏi đấy tôi mới có thể gặp mặt công chúa chứ” – Lần này, Nakuru ôm chầm lấy Sakura, không dè chừng – “công chúa có thấy vui không?”
Sakura mỉm cười:
“Vui”.
Trong khi đó, bực tức khi bị đem ra làm trò đùa, lại không ai thèm quan tâm tới sự có mặt của mình, Eriol rất giận dữ. Không muốn phá ngang cuộc trò chuyện của họ, nãy giờ anh đứng im, không nói gì, nhưng đến bây giờ, Eriol thực sự đã không chịu nổi nữa.
“Này, các người làm ơn nói chuyện cho dễ hiểu một chút đi. Cô gái đáng ghét này là ai?
Và "Tứ đại hộ pháp" là cái gì?”
Nakuru buông Sakura ra, cười tinh nghịch. Sakura nhẹ nhàng:
“Xin lỗi anh, Eriol. Việc này Tomoyo có thể giải thích cho anh đấy. Cô ấy cũng biết chút ít mà.”
Tomoyo hơi ngạc nhiên trước lời đề nghị của Sakura. Eriol và dì Sonomi nhìn Tomoyo chờ đợi. Tomoyo nhắm mắt lại, im lặng để cho dòng hồi tưởng của mình được liền mạch.
“Việc này thật sự em cũng không biết nhiều, bởi vì em thuộc hàng gia thần, mà gia thần thì không được biết quá nhiều về việc trong gia tộc chủ. Mẹ em biết nhiều chắc có lẽ vì mẹ đã cùng chiến đấu với “Tam gia huyền thoại” từ lâu. Nhưng do sống chung với Sakura từ nhỏ, nên em cũng biết được một chút. "Tứ đại hộ pháp" là 4 người có biệt danh là “Phong thần”, “Hỏa thần”, “Thổ thần”, “Thủy thần”, bảo vệ cho công chúa. Tuy nhiều người nói họ là những người theo bảo vệ “minh chủ” được chọn lựa nhưng sự thật thì họ được chính quốc vương đào tạo để bảo vệ công chúa”
“Khoan đã” – Eriol ngắt lời – “em nói họ là các vị thần thủy, thổ, hỏa, phong à? Chẳng lẽ bọn họ có thể điều khiển nước, đất, lửa, gió sao?”
“Gần như là vậy” – Tomoyo gật đầu – “thật ra họ không phải là thần thánh gì đâu nhưng bọn họ có những thứ vũ khí vô cùng lợi hại và kì lạ. “Phong thần” với thứ vũ khí điều khiển gió, tương tự “Hỏa thần”, “Thổ thần”, “Thủy thần” có những thứ vũ khí điều khiển lửa, đất, nước. Nhờ những thứ vũ khí ấy mà họ trở nên vô địch.”
“Sai rồi, không phải nhờ những thứ vũ khí ấy mà bọn ta trở nên vô địch đâu.” – Nakuru lên tiếng – “vũ khí chỉ là thứ để hỗ trợ mà thôi. Lấy một ví dụ cho dễ hiểu: Ta là kiếm sĩ.”
“Kiếm sĩ?” – Tomoyo ngạc nhiên.
“Đúng, ta chỉ lợi dụng gió để sử dụng kiếm mà thôi. Chú em Hiragizawa, nếu chú em muốn biết thì để tôi giới thiệu nhé. Tôi là Nakuru Akizuki, “Phong thần hộ pháp” trong "Tứ đại hộ pháp", còn gọi là “Kẻ liên lạc” làm nhiệm vụ liên lạc với 3 “đại hộ pháp” còn lại. Vũ khí của ta là thanh kiếm được chế tạo đặc biệt có thể lợi dụng được những làn gió cho dù là nhỏ nhất, biến thành sức chém.”
“Biến gió thánh sức chém?” – Eriol kinh ngạc – “Có thể sao?”
“Đương nhiên là có thể” – Yukito trả lời thay – “cô ta có thể lợi dụng sức gió để tạo ra đường kiếm cho mình. Nhờ vậy, dù đối thủ từ xa tít tắp, cô ta cũng có thể đánh được một cách dễ dàng. Trời lúc nào cũng có gió nên không bao giờ cô ấy không đánh được. Nếu có gió to thì lại càng lợi thế cho cô ta. Chỉ cần một trận gió to là Nakuru có thể quét sạch cả một đại quân rồi.”
“Lúc nãy”, Touya tiếp lời, “có một trận gió lùa vào trong khi cửa bị đóng kín toàn bộ, đó là do Nakuru đã dùng kiếm đưa gió vào. Kiếm của cô ta được bố trí với những lỗ nhỏ, chỉ có khi trực tiếp chạm vào thanh kiếm mới phát hiện ra được, còn nhìn bằng mắt không thấy đâu – Touya nói khi thấy vẻ mặt thắc mắc kiểu đâu – có - thấy – đâu của Eriol. Những lỗ nhỏ này có thể tăng sức gió lên cực độ. Một làn gió đủ làm rung cái lá thôi, cô ấy cũng có thể biến thành cơn gió đủ sức đánh đổ cái cây.”
“Nghĩa là không có gió, cô ta không đánh đấm gì được?” – Eriol hỏi, giọng mỉa mai.
Câu hỏi của Eriol dường như đã chạm vào lòng tự ái của Nakuru. Cô rút kiếm ra, kề sát vào cổ Eriol:
“Ngươi đang coi thường ta hả? Cho dù là không có gió thì ta cũng có thể nói là không một ai có thể địch lại ta. Cái tên “Phong thần” của ta còn xuất phát từ tốc độ chém kiếm. Trong vòng một phút, ta có thể chém được 100 nhát, mỗi nhát một lần máu đổ. Ngươi muốn thử không?” – Nakuru nhếch mép cười, lạnh lùng nói.
“Đủ rồi, Nakuru” – Sakura ra lệnh khi nhận ra Nakuru đã tức giận thực sự làm cho cô gái vội vàng thu kiếm – “ta muốn hỏi ngươi một việc, ngươi làm cách nào mà thoát ra được khỏi cung điện vậy? 3 người kia đâu rồi?”
Nakuru kính cẩn:
“Thưa công chúa, thật sự tôi cũng không rõ. Hôm đó.......”
..........................................
Sau khi Sakura đã chạy đi, những tảng đá lại thi nhau đập xuống. "Tứ đại hộ pháp" vội vàng nhảy tránh. “Thổ thần”, người chặn hòn đá to nhất cho Sakura, đã mỏi tay và xuống sức, hòn đã muốn rời khỏi tay. Dùng hết tàn lực của mình, người này tung hòn đá ra. Hòn đá chệch đi nhưng trước khi rời theo hướng khác, nó đã làm nát một bàn tay của hắn. 3 “đại hộ pháp” còn lại giúp kéo hòn đá ra. Vừa lúc đó, trần nhà sụp đổ. Đá đổ xuống như mưa. “Hỏa thần” vừa tránh vừa hét:
- NAKURU, NGƯƠI TÌM CÁCH GÌ ĐỂ THOÁT KHỎI CHỖ NÀY ĐI CHỨ? NGƯƠI LÚC NÀO CŨNG TỰ HÀO LÀ MÌNH THÔNG MINH NHẤT TRONG BỌN TA KIA MÀ?
Nakuru dừng lại, dùng chém phăng một hòn đá nhỏ, gào át tiếng đá:
- ĐỪNG CÓ ĐỔ THỪA CHO TA, CÁC NGƯƠI VẪN THƯỜNG TRANH GIÀNH VỚI TA ĐÓ THÔI! OÁI, ĐỊNH ÁM SÁT TA SAO?
1 tảng đá to nhằm đúng đầu Nakuru để rơi. Nakuru nhanh chân nhảy về phía sau, hòn đá rơi xuống, bụi tung mù mịt. Tảng đá đó dường như là cột trụ chống đỡ của đợt sụp đổ, bây giờ nó rơi xuống, tòan bộ trần nhà cũng sập xuống. Vừa chạy vừa tránh, Nakuru không để ý thấy mình đang đi càng lúc càng xa chỗ 3 người kia đứng. Cô ngó nghiêng nhưng bị bụi che mắt, không thể nhìn thấy bọn họ. Cô hét lên, hi vọng họ có thể nghe thấy:
“THÂN AI NẤY LO. NHỚ LỆNH CÔNG CHÚA: PHẢI SỐNG!”
Nakuru quay lưng chạy thẳng theo hướng mà cô đang đi. Đá cứ đuổi theo sau lưng, muốn ngăn chặn bước tiến của cô. Vượt qua bao khó khăn, Nakuru cũng đã ra khỏi cung điện. Tại đây, cô nhìn thấy người nhũ mẫu của công chúa đứng với một đám quân lính mặc quân phục của Tây điện – dòng họ Li. Nakuru nhớ lại: “Đại trưởng lão đã từng nói người phụ nữ này sẽ là người chăm sóc cho công chúa. Nguy rồi, nếu bà ta còn ở đây thì ai bảo vệ công chúa?” Nghĩ vậy, Nakuru lao ra:
“Bà chị, nhanh chóng rời khỏi đây đi, công chúa gặp nguy hiểm rồi. Đám người này tôi sẽ giúp bà chị, bà chị đi nhanh lên một chút. Sau này, không được cho công chúa mang họ Kinomoto nữa, tôi cho bà chị mượn tạm họ của tôi, Akizuki, mà dùng. Tạm biệt, nhất định chúng ta sẽ còn gặp lại nhau!” – Nakuru nháy mắt.
Người phụ nữ lo lắng nhìn Nakuru, nhưng rồi sau đó vội vàng bỏ chạy. Khi người nhũ mẫu đi rồi, Nakuru nhặt một thanh kiếm dưới đất, nói với đám người đang hằm hè nhìn cô:
“Đám kia, ta rất tiếc khi phải tuyên bố: Hôm nay là ngày cuối cùng các ngươi được đứng trên trần gian này.”
Nakuru cầm kiếm lao vào. Chỉ một loáng sau, khi cả đám người đó chưa kịp hiểu những gì đang diễn ra thì họ đã trở thành những cái xác không hồn. Nakuru xoa thanh kiếm:
“Thế nào, các ngươi rất may mắn đấy khi gặp ta đấy. Ta, “Phong thần” với tốc độ kiếm nhanh hơn gió sẽ giúp các ngươi ra đi không đau đớn. Ta định cho các ngươi chết cùng lúc với gió của ta cho vui, nhưng tiếc là đám đá trong kia khiến vũ khí của ta bị mất rồi. Chậc, Phải làm lại thôi.”
Nakuru đứng im nhìn tòa lâu đài đang sụp đổ. “Vĩnh biệt, Quốc vương, hoàng hậu, Đại trưởng lão,.... Không biết 3 người kia có an toàn không? Hi vọng còn gặp lại. Lúc đó, "Tứ đại hộ pháp" chúng ta sẽ lại sát cánh bên công chúa, cùng nhau giành lại triều đại”. Nakuru quay người, mang theo bao kí ức, bao kỉ niệm, buồn vui, đau khổ, hạnh phúc và cả nỗi bất hạnh. Cô định đi tìm công chúa, nhưng ngay lập tức có một người chặn đường cô. Kẻ đó gầm gừ:
“Ngươi là người dòng họ Kinomoto hả? Ta là Hiragizawa, gia thần của dòng họ Li. Kinomoto phải chết hết.”
Nakuru vung kiếm lên nhưng sức của cô bây giờ chỉ có thể chặn được nhát kiếm của hắn. “Chết tiệt”, Nakuru rủa thầm. Các thương tích ở chân tay do phải vượt qua đống đá khiến Nakuru thật sự xuống sức trong khi tên kia dù có bị thương nhưng vẫn còn khá sung sức. “Xin lỗi công chúa....”, Nakuru nhắm mắt lại khi thanh kiếm của tên Hiragizawa đã gần kề. Chân cô đã không thể nhúc nhích. “Keng”, thanh kiếm được chặn lại bởi một vật khác. Nakuru mở mắt ra, ngạc nhiên khi thấy thái tử của Clow – Touya đang đứng chặn trước mặt cô. Hiragizawa ngạc nhiên:
“Ngươi.... sao ngươi còn sống vậy? Ngươi vừa bị ta giết kia mà?”
“Ta dễ chết như vậy sao? Ngươi thật hèn hạ, ra tay với một cô gái.”
“Mặc kệ” - tên Hiragizawa gầm lên – “Kinomoto đều phải chết.”
Với vết thương trên ngực, Touya biết mình không thể là đối thủ của hắn. Anh chỉ có thể dùng sức tay mình, đánh gãy thanh kiếm trên tay Hiragizawa. Tên này nhanh chóng vơ lấy một con dao dưới đất, tiếp tục đánh. Vừa lúc đó, có tiếng hét khiến hắn chú ý. Tên này chạy đi sau để lại một lời đe dọa: “Sẽ có ngày ta giết các ngươi”. Nakuru và Touya thở phào an toàn. Touya ngồi bệt xuống đất, thở hắt ra:
“Cô gái, ta không biết cô là ai nhưng ở nơi đây nguy hiểm lắm, rời khỏi nơi đây đi.”
“Ngài cứu tôi mà không sợ tôi là kẻ thù sao?”
“Là kẻ thù hay không thì hiện giờ cô cũng không thể làm gì tôi với thương tích trên người. Mà tôi cũng chẳng động đến cô được với vết thương chí mạng này. Tôi cứu cô vì ghét tên đó thôi. Tôi nhất định sẽ trả thù!”
“Hay lắm” – Nakuru mỉm cười – “chân tôi không thể đứng dậy, không diện kiến thái tử được. Nhưng xin tự giới thiệu tôi là Nakuru Akizuki, “Phong thần hộ pháp” – “kẻ liên lạc” trong “Tứ đại hộ pháp”. Thưa thái tử, chủ nhân của chúng tôi - công chúa, đã không còn ở đây nữa. Xin ngài hãy làm “chủ nhân tạm thời”, lãnh đạo và chỉ huy những người nhà Kinomoto còn sống sót - những người mà ngài đã cứu họ trước khi buổi lễ trưởng thành diễn ra, quyết tâm giành lại vương quốc theo đúng ý nguyện của Quốc vương.”
Touya hơi bất ngờ trước thân phận thật sự của cô gái. Anh nhíu mày suy nghĩ rồi nói:
“Chủ nhân tạm thời? Hừ, ta không thích lắm nhưng... Được. Ta sẽ lãnh trách nhiệm tập hợp và huấn luyện những người Kinomoto còn sót lại, đào tạo họ trở thành đội quân tinh nhuệ nhất. Chúng ta sẽ chờ Sakura trưởng thành, và sau đó, con bé sẽ là người lãnh đạo chính thức. Còn bây giờ, điều quan trọng nhất là rời khỏi nơi đây, phục hồi vết thương.”
.........................
“Vậy đấy, sau đó tôi cùng thái tử tìm được những người còn sống sót của dòng họ Kinomoto, đưa bọn họ về tập trung tại căn cứ, chờ ngày tìm được công chúa. Nhờ cái họ Akizuki của tôi mà tôi dễ dang truy ra tung tích công chúa.” – Nakuru kết thúc câu chuyện.
“Vậy” – Sakura hồi hộp – “3 người kia vẫn còn sống chứ, Nakuru? Ngươi có liên lạc được với họ không? Ngươi là “Kẻ liên lạc” mà.”
“Cô vẫn thường xuyên liên lạc mệnh lệnh của chúng tôi mà!” – Yukito thắc mắc khi nhìn vẻ mặt buồn bã, khó xử của Nakuru.
“Xin lỗi”, Nakuru rầu rĩ – “tôi chỉ liên lạc được với “Hỏa thần” thôi. Còn hai người kia tôi hoàn toàn không rõ họ thế nào. A,” - Nakuru chợt reo lên như nhớ ra cái gì – “việc này tôi cũng không dám chắc nhưng mấy hôm trước, “Hỏa thần” có gửi thư cho tôi, nói rằng hắn nhìn thấy “Thổ thần” trên phố. Điều này theo tôi thấy hơi vô lý bởi vì nếu “Thổ thần” còn sống thì hắn sẽ phải liên lạc với tôi và “Hỏa thần”. Đằng này....”
“Có thể do hắn còn có việc gì để làm” – Sakura đặt giả thuyết để thuyết phục chính mình – “nhưng nếu thật như vậy thì vẫn còn chút hi vọng. Vậy còn....”
“Chẳng nhận được tin tức gì của “Thủy thần” cả.” – Nakuru trả lời ngay.
Sakura lại buồn bã ngồi im. Mọi người lại chìm vào im lặng. Eriol luôn là người đưa ra quyết định sau cùng:
“Vậy là Sakura đã nhớ lại kí ức, giống hệt như lời dự đoán của Li Syaoran, “Phong thần hộ pháp” cũng xuất hiện. Như vậy là có thể yên tâm về Sakura. Hôm nay tôi sẽ đưa Tomoyo về cung điện. Mọi người cũng giải tán.”
Khi Eriol quay lưng lại, đang định đi thì một thanh kiếm kề sát vào cổ anh:
“Anh đang ra lệnh cho tôi hả? Dù là gì thì anh cũng vẫn là người của dòng họ Hiragizawa, gia tộc tay phải của dòng họ Li. Tôi đã điều tra và biết hết toàn bộ những sự kiện diễn ra gần đây, cả việc dòng họ Li ngầm giật dây đất nước này nữa. Anh là thái tử, làm sao chắc chắn anh sẽ không phản bội chúng tôi?” – Nakuru nhìn Eriol với ánh mắt lạnh lùng.
Eriol vẫn bình tĩnh, không hề tỏ vẻ sợ hãi trước thanh kiếm đang sáng lên dưới ánh đèn:
“Tôi cũng không dám chắc mình có phản bội lại các người không, dù sao thì Hiragizawa cũng là ba tôi, là dòng máu của tôi. Nhưng.... Tôi sẽ không bao giờ phản bội Tomoyo. OK?”
Nakuru nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen sâu thẳm ẩn dưới cặp kính của Eriol. Cô bật cười:
““Tôi sẽ không bao giờ phản bội Tomoyo” à? Chung tình lắm. Tomoyo là Daidouji, gia thần trung thành nhất của Kinomoto, đương nhiên cô ấy không thể bỏ công chúa. Được, OK, ta yên tâm giao tiểu thư xinh đẹp Tomoyo cho ngươi. Cô ấy là bạn thân của công chúa, nếu để tiểu thư bị mất một sợi tóc thì ngươi cũng khó sống với ta.”
Eriol mỉm cười, kéo tay Tomoyo đi sau khi đã chào dì Sonomi và Sakura. Chiếc xe ngựa lao vút đi trong màn đêm mà không hay biết, nguy hiểm đang chờ đón họ.
“Ngươi là ai? Tại sao không gọi cửa đã bước vào nhà người ta?”
“Ta gọi rồi đó chứ!” - người đó trả lời, hất tung chiếc áo khỏi người mình. Chiếc áo bay lơ lửng rồi từ từ rơi xuống, để lộ ra một cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng mượt mà đang đứng trước giường Sakura. Khuôn mặt người này có nét đẹp kiều diễm nhưng mạnh mẽ, đôi mắt vừa cương nghị, rắn rỏi lại mang nét tinh nghịch nhí nhảnh. Ánh mắt đó nhanh chóng đưa đi khắp căn phòng, rồi dừng lại ở Sakura. Tia nhìn lộ rõ vẻ vui sướng, mừng rỡ, khiến người ta có cảm giác cô ta sẽ lao vào ôm chầm lấy Sakura không ngần ngại. Nhưng trái với suy nghĩ của người chứng kiến, cô gái cụp mắt xuống, lặng lẽ quỳ bên cạnh Sakura.
Khi cô gái lạ mặt xuất hiện, không khí trong ngôi nhà hoàn toàn thay đổi. Touya và Yukito nhìn cô gái rồi lại quay lại nhìn nhau. Vẻ mặt lo lắng của hai người càng khiến mọi người thêm hoang mang. Eriol rút kiếm, sẵn sàng chiến đấu nếu cần thiết. Dì Sonomi đã thủ thế. Tomoyo cũng có thể lao vào bất cứ lúc nào nếu thấy Sakura gặp nguy hiểm. Nhưng khi thấy cô gái đang quỳ bên giường Sakura, mọi người hết thảy đều ngạc nhiên (trừ Yukito và Touya ra ^^). Riêng Sakura thì vẫn bình thản ngồi, mỉm cười nhìn cô gái:
“Xin chào, lâu quá không gặp. Dùng sức gió để làm tín hiệu gõ cửa, vào nhà mà không cần phải đợi chủ ra mở, làm cho anh hai sợ hãi... tất cả những điều đó, chỉ có một người có thể làm được: Phong thần Nakuru Akizuki, một trong "Tứ đại hộ pháp".”
Cô gái cất tiếng nói, giọng nói trầm trầm, âm vang nhưng rất nhẹ nhàng:
“Công chúa, rất mừng là Người còn nhớ tôi. Xin lỗi vì bây giờ mới xuất hiện, để công chúa phải chịu nhiều vất vả rồi.”
“Không sao, Nakuru, ngươi đứng lên đi, ta đã nói đừng bao giờ quỳ gối trước ta mà” Sakura mừng rỡ “ngươi còn sống là tốt rồi.”
Nakuru mỉm cười. Cô đứng dậy, ánh mắt vừa vui mừng, vừa lo lắng, chăm chú nhìn Sakura. Khuôn mặt cô trở nên buồn bã, nỗi buồn đến xót xa khi nhìn chủ nhân của mình.
Bất chợt, Dì Sonomi kêu lên như vừa nghĩ ra điều gì:
“Đúng rồi, chính là cô ta. Cô ta chính là kẻ đã giúp tôi trốn thoát trong vụ thảm sát 7 năm trước.”
Cô gái lạ quay lại, nhìn từ đầu đến chân dì Sonomi:
“À, là bà chị đấy à? Bà chị chăm sóc công chúa cũng được đấy. Chỉ có điều... TẠI SAO CÔNG CHÚA LẠI PHẢI NẰM TRÊN GIƯỜNG THẾ NÀY HẢ?”
“Chuyện đó....” – dì Sonomi lúng túng trước thái độ tức giận của Nakuru.
“Nè cô” – Touya lên tiếng – “vừa đến đây, tự tiện xộc vào lại còn hét ầm ầm trong nhà người ta là sao hả?”
Cô gái bước đến, trừng trừng nhìn Touya và Yukito:
“Tướng soái, cho dù anh là anh trai của công chúa thì cũng không có quyền với "Tứ đại hộ pháp" chúng tôi đâu, nhất là khi có mặt công chúa – “minh chủ” chính thức ở đây. Tôi tin tưởng hai anh, tôi mới giao nhiệm vụ đi tìm công chúa cho các người. Nhưng các người nhìn xem các người đã để công chúa xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao công chúa lại nằm trên giường? Các người muốn tôi sử dụng biện pháp trừng phạt ra sao?”
Touya và Yukito toát mồ hôi không nói được gì. Sakura phải gỡ bí cho hai ông anh:
“Được rồi, Nakuru. Thật ra thì ta chẳng bị làm sao cả đâu. Lần trước ta bị mất trí nhớ, và vừa mới hồi phục trước khi ngươi tìm đến đây một lúc. Do hơi bị sốc, ta phải nằm trên giường ấy mà.”
“Công chúa” – Nakuru lo lắng nhìn Sakura – “công chúa bị mất trí nhớ sao? Công chúa không sao chứ?”
“Ừ” - Sakura mỉm cười.
Eriol không hiểu gì, nóng nảy nói:
“Đủ rồi đấy, ta không biết cô là ai, nhưng tự tiện xộc vào khi chưa cho phép là trái pháp luật. Tôi mời cô ra khỏi đây ngay!”
Cô gái thong thả đi lại phía Eriol. Touya và Yukito không dám quay lại, nhìn nhau lẩm bẩm: “hắn chết chắc rồi!”. Nakuru mỉm cười nhìn Eriol:
“Chú em tên là Eriol Hiragizawa hả? Thái tử của dòng họ Hiragizawa? Chà, ta không ưa dòng họ này. Lần trước, trên đường trốn chạy, ta gặp phải lão già đáng ghét Hiragizawa mà suýt mất mạng. Nay giết tên thái tử này cũng trả được chút ít mối thù.”
Khuôn mặt Nakuru vụt trở nên lạnh lùng. Cô dùng hai tay, xách Eriol lên một cách dễ dàng (điêu chút, cũng chẳng dễ gì đâu ^^). Đôi mắt Nakuru nhìn Eriol như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhận thấy tình sự nguy hiểm, Tomoyo vội ngăn lại:
“Không, khoan đã. Chị đừng làm vậy. Chuỵên đó không liên quan đến anh ấy.”
Nakuru quay lại nhìn Tomoyo, ánh mắt dịu lại:
“A, thì ra là người mà tiểu thư Daidouji coi là nhất. Tức là đối với tiểu thư, công chúa bị hạ xuống thứ hai sao. Vậy....” – tia nhìn của Nakuru lại trở nên hung dữ - “hắn sẽ phải chết.”
Bàn tay Nakuru xiết chặt vào cổ Eriol, khiến anh kêu lên khó thở. Touya ra lệnh:
“Đủ rồi, dừng lại đi, Nakuru.”
“Anh không có quyền ra lệnh cho tôi.” – Nakuru lạnh lùng.
Yukito bất lực nhìn. Mọi người đều lo lắng khi thấy bầu không khí lạnh lẽo trong căn phòng. Cô gái xinh đẹp biến mất mà thay vào đó là một kẻ ác quỷ. Touya quay lại nhìn Sakura, người duy nhất vẫn tỉnh bơ ngồi, không hề tỏ ra lo lắng. Nhận thấy tất cả đều nhìn mình, Sakura nói:
“Đùa xong chưa, Nakuru. Thả anh ta ra không ngươi sẽ trở thành mục tiêu tấn công của tất cả những người ở đây đấy.”
“Rõ” – Nakuru mỉm cười, từ từ thả Eriol ra, Cô lại nháy mắt cười tinh nghịch, vẻ mặt trở lại như bình thường: xinh đẹp và dễ mến – “Sao phải sợ hãi như thế? Tôi đâu có làm gì anh ta.”
Tomoyo chạy lại chỗ Eriol, giúp anh đứng vững khi chạm đất. Touya tức giận:
“Cô.... Cô định làm cái gì vậy?”
“Tôi chẳng làm gì cả” - Nakuru thản nhiên – “tôi chỉ muốn trả thù thôi. Anh cũng đã bị người của Hiragizawa đánh bại mà. Nhưng, công chúa đã nói thì tôi đành chịu.”
Không khí trong nhà ngày càng khó chịu. Mọi người nhìn cô gái mới vào bằng ánh mắt căm ghét lẫn tức giận. Riêng Sakura vẫn thản nhiên, còn Yukito chỉ thở dài. Nhận thấy vậy, Nakuru bật cười to:
“Ha ha, đâu cần phải nặng nề thế. Tôi chỉ đùa chút cho vui thôi mà. Tôi thừa biết anh ta là con rể của bà chị Sonomi Daidouji đây, người ơn của công chúa thì cũng là người ơn của tôi. Hơn nữa, tôi không bao giờ giết người bừa bãi đâu. Như thế, công chúa sẽ không thích. Cũng vì biết vậy nên công chúa không ra tay ngăn cản ngay lập tức, đúng không?” – Nakuru quay lại nhìn Sakura, đôi mắt trở nên dịu dàng hơn.
“Đúng” – Sakura mỉm cười – “ta biết ngươi không có ý định giết anh Eriol, cũng không muốn làm anh ấy bị thương, nhưng lần sau đùa cũng có mức độ. Những người ở đây không thích đùa đâu.”
“ĐÙA?” - tất cả mọi người sững lại nhìn Nakuru. Yukito lẩm bẩm: “Biết ngay mà” trong khi Touya tức giận: “Ta không chịu nổi các trò đùa của cô ta nữa rồi.”. Dì Sonomi ngạc nhiên:
“Là đùa à? Nhỡ chết người thì sao?”
“Đó chính là điều tôi ghét cô ta nhất đấy” – Touya tức giận – “tôi rất bực mình vì các trò đùa quá lố của cô ta.”
“Anh ghét tôi hả?” – Nakuru đứng sát lại chỗ Touya – “anh muốn tôi nói ra “chuyện ấy” không?”
“Chuyện ấy?” , mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Sakura cũng ngạc nhiên không hiểu. Riêng Touya và Yukito tái mặt.
“Được rồi đấy” – Touya hét lên, vội thay đổi câu chuyện – “Ta đang muốn hỏi ngươi đây. Ta gửi lệnh triệu tập ngươi đã lâu, sao bây giờ mới thấy ngươi xuất hiện ở đây hả? Dù không muốn gặp ngươi chút nào, nhưng khi Sakura gặp nguy hiểm thì ta buộc phải cho triệu tập ngươi, vậy mà chẳng thấy bóng dáng đâu? trong lúc công chúa gặp nguy hiểm thì ngươi lại ở tít tận đâu đâu, như vậy có xứng là thành viên "Tứ đại hộ pháp" không? Chẳng lẽ ngươi không biết quân quy: đã có lệnh triệu tập thì lập tức phải có mặt trong vòng 5 ngày sau khi nhận được lệnh, dù đang ở chỗ nào sao?”
“Lệnh triệu tập” – Nakuru ngơ ngác – “tôi đâu có nhận được đâu.”
“Rồi, Touya.” – Yukito lắc đầu – “xin lỗi, nếu nói tin này sớm thì sợ cậu lo lắng, nhưng có thư gửi lên nói cô ta đã rời khỏi đó từ trước khi lệnh triệu tập đến nơi.”
“CÁI GÌ?” – Touya tức giận - “Vậy tại sao bây giờ cô ta mới đến đây?”
“Tôi vừa đi đường vừa phải dò la tin tức nữa chứ. Dù sao tôi cũng là “kẻ liên lạc” trong "Tứ đại hộ pháp", đương nhiên tôi còn có những nhiệm vụ khác mà không thể tiết lộ cho anh biết được, thông cảm nha.”
“Lí do gì thì tự ý bỏ quân ngũ cũng là vi phạm quân quy.” – Touya nói, cố gắng kìm nén tức giận.
“Bỏ đi, rời khỏi đấy tôi mới có thể gặp mặt công chúa chứ” – Lần này, Nakuru ôm chầm lấy Sakura, không dè chừng – “công chúa có thấy vui không?”
Sakura mỉm cười:
“Vui”.
Trong khi đó, bực tức khi bị đem ra làm trò đùa, lại không ai thèm quan tâm tới sự có mặt của mình, Eriol rất giận dữ. Không muốn phá ngang cuộc trò chuyện của họ, nãy giờ anh đứng im, không nói gì, nhưng đến bây giờ, Eriol thực sự đã không chịu nổi nữa.
“Này, các người làm ơn nói chuyện cho dễ hiểu một chút đi. Cô gái đáng ghét này là ai?
Và "Tứ đại hộ pháp" là cái gì?”
Nakuru buông Sakura ra, cười tinh nghịch. Sakura nhẹ nhàng:
“Xin lỗi anh, Eriol. Việc này Tomoyo có thể giải thích cho anh đấy. Cô ấy cũng biết chút ít mà.”
Tomoyo hơi ngạc nhiên trước lời đề nghị của Sakura. Eriol và dì Sonomi nhìn Tomoyo chờ đợi. Tomoyo nhắm mắt lại, im lặng để cho dòng hồi tưởng của mình được liền mạch.
“Việc này thật sự em cũng không biết nhiều, bởi vì em thuộc hàng gia thần, mà gia thần thì không được biết quá nhiều về việc trong gia tộc chủ. Mẹ em biết nhiều chắc có lẽ vì mẹ đã cùng chiến đấu với “Tam gia huyền thoại” từ lâu. Nhưng do sống chung với Sakura từ nhỏ, nên em cũng biết được một chút. "Tứ đại hộ pháp" là 4 người có biệt danh là “Phong thần”, “Hỏa thần”, “Thổ thần”, “Thủy thần”, bảo vệ cho công chúa. Tuy nhiều người nói họ là những người theo bảo vệ “minh chủ” được chọn lựa nhưng sự thật thì họ được chính quốc vương đào tạo để bảo vệ công chúa”
“Khoan đã” – Eriol ngắt lời – “em nói họ là các vị thần thủy, thổ, hỏa, phong à? Chẳng lẽ bọn họ có thể điều khiển nước, đất, lửa, gió sao?”
“Gần như là vậy” – Tomoyo gật đầu – “thật ra họ không phải là thần thánh gì đâu nhưng bọn họ có những thứ vũ khí vô cùng lợi hại và kì lạ. “Phong thần” với thứ vũ khí điều khiển gió, tương tự “Hỏa thần”, “Thổ thần”, “Thủy thần” có những thứ vũ khí điều khiển lửa, đất, nước. Nhờ những thứ vũ khí ấy mà họ trở nên vô địch.”
“Sai rồi, không phải nhờ những thứ vũ khí ấy mà bọn ta trở nên vô địch đâu.” – Nakuru lên tiếng – “vũ khí chỉ là thứ để hỗ trợ mà thôi. Lấy một ví dụ cho dễ hiểu: Ta là kiếm sĩ.”
“Kiếm sĩ?” – Tomoyo ngạc nhiên.
“Đúng, ta chỉ lợi dụng gió để sử dụng kiếm mà thôi. Chú em Hiragizawa, nếu chú em muốn biết thì để tôi giới thiệu nhé. Tôi là Nakuru Akizuki, “Phong thần hộ pháp” trong "Tứ đại hộ pháp", còn gọi là “Kẻ liên lạc” làm nhiệm vụ liên lạc với 3 “đại hộ pháp” còn lại. Vũ khí của ta là thanh kiếm được chế tạo đặc biệt có thể lợi dụng được những làn gió cho dù là nhỏ nhất, biến thành sức chém.”
“Biến gió thánh sức chém?” – Eriol kinh ngạc – “Có thể sao?”
“Đương nhiên là có thể” – Yukito trả lời thay – “cô ta có thể lợi dụng sức gió để tạo ra đường kiếm cho mình. Nhờ vậy, dù đối thủ từ xa tít tắp, cô ta cũng có thể đánh được một cách dễ dàng. Trời lúc nào cũng có gió nên không bao giờ cô ấy không đánh được. Nếu có gió to thì lại càng lợi thế cho cô ta. Chỉ cần một trận gió to là Nakuru có thể quét sạch cả một đại quân rồi.”
“Lúc nãy”, Touya tiếp lời, “có một trận gió lùa vào trong khi cửa bị đóng kín toàn bộ, đó là do Nakuru đã dùng kiếm đưa gió vào. Kiếm của cô ta được bố trí với những lỗ nhỏ, chỉ có khi trực tiếp chạm vào thanh kiếm mới phát hiện ra được, còn nhìn bằng mắt không thấy đâu – Touya nói khi thấy vẻ mặt thắc mắc kiểu đâu – có - thấy – đâu của Eriol. Những lỗ nhỏ này có thể tăng sức gió lên cực độ. Một làn gió đủ làm rung cái lá thôi, cô ấy cũng có thể biến thành cơn gió đủ sức đánh đổ cái cây.”
“Nghĩa là không có gió, cô ta không đánh đấm gì được?” – Eriol hỏi, giọng mỉa mai.
Câu hỏi của Eriol dường như đã chạm vào lòng tự ái của Nakuru. Cô rút kiếm ra, kề sát vào cổ Eriol:
“Ngươi đang coi thường ta hả? Cho dù là không có gió thì ta cũng có thể nói là không một ai có thể địch lại ta. Cái tên “Phong thần” của ta còn xuất phát từ tốc độ chém kiếm. Trong vòng một phút, ta có thể chém được 100 nhát, mỗi nhát một lần máu đổ. Ngươi muốn thử không?” – Nakuru nhếch mép cười, lạnh lùng nói.
“Đủ rồi, Nakuru” – Sakura ra lệnh khi nhận ra Nakuru đã tức giận thực sự làm cho cô gái vội vàng thu kiếm – “ta muốn hỏi ngươi một việc, ngươi làm cách nào mà thoát ra được khỏi cung điện vậy? 3 người kia đâu rồi?”
Nakuru kính cẩn:
“Thưa công chúa, thật sự tôi cũng không rõ. Hôm đó.......”
..........................................
Sau khi Sakura đã chạy đi, những tảng đá lại thi nhau đập xuống. "Tứ đại hộ pháp" vội vàng nhảy tránh. “Thổ thần”, người chặn hòn đá to nhất cho Sakura, đã mỏi tay và xuống sức, hòn đã muốn rời khỏi tay. Dùng hết tàn lực của mình, người này tung hòn đá ra. Hòn đá chệch đi nhưng trước khi rời theo hướng khác, nó đã làm nát một bàn tay của hắn. 3 “đại hộ pháp” còn lại giúp kéo hòn đá ra. Vừa lúc đó, trần nhà sụp đổ. Đá đổ xuống như mưa. “Hỏa thần” vừa tránh vừa hét:
- NAKURU, NGƯƠI TÌM CÁCH GÌ ĐỂ THOÁT KHỎI CHỖ NÀY ĐI CHỨ? NGƯƠI LÚC NÀO CŨNG TỰ HÀO LÀ MÌNH THÔNG MINH NHẤT TRONG BỌN TA KIA MÀ?
Nakuru dừng lại, dùng chém phăng một hòn đá nhỏ, gào át tiếng đá:
- ĐỪNG CÓ ĐỔ THỪA CHO TA, CÁC NGƯƠI VẪN THƯỜNG TRANH GIÀNH VỚI TA ĐÓ THÔI! OÁI, ĐỊNH ÁM SÁT TA SAO?
1 tảng đá to nhằm đúng đầu Nakuru để rơi. Nakuru nhanh chân nhảy về phía sau, hòn đá rơi xuống, bụi tung mù mịt. Tảng đá đó dường như là cột trụ chống đỡ của đợt sụp đổ, bây giờ nó rơi xuống, tòan bộ trần nhà cũng sập xuống. Vừa chạy vừa tránh, Nakuru không để ý thấy mình đang đi càng lúc càng xa chỗ 3 người kia đứng. Cô ngó nghiêng nhưng bị bụi che mắt, không thể nhìn thấy bọn họ. Cô hét lên, hi vọng họ có thể nghe thấy:
“THÂN AI NẤY LO. NHỚ LỆNH CÔNG CHÚA: PHẢI SỐNG!”
Nakuru quay lưng chạy thẳng theo hướng mà cô đang đi. Đá cứ đuổi theo sau lưng, muốn ngăn chặn bước tiến của cô. Vượt qua bao khó khăn, Nakuru cũng đã ra khỏi cung điện. Tại đây, cô nhìn thấy người nhũ mẫu của công chúa đứng với một đám quân lính mặc quân phục của Tây điện – dòng họ Li. Nakuru nhớ lại: “Đại trưởng lão đã từng nói người phụ nữ này sẽ là người chăm sóc cho công chúa. Nguy rồi, nếu bà ta còn ở đây thì ai bảo vệ công chúa?” Nghĩ vậy, Nakuru lao ra:
“Bà chị, nhanh chóng rời khỏi đây đi, công chúa gặp nguy hiểm rồi. Đám người này tôi sẽ giúp bà chị, bà chị đi nhanh lên một chút. Sau này, không được cho công chúa mang họ Kinomoto nữa, tôi cho bà chị mượn tạm họ của tôi, Akizuki, mà dùng. Tạm biệt, nhất định chúng ta sẽ còn gặp lại nhau!” – Nakuru nháy mắt.
Người phụ nữ lo lắng nhìn Nakuru, nhưng rồi sau đó vội vàng bỏ chạy. Khi người nhũ mẫu đi rồi, Nakuru nhặt một thanh kiếm dưới đất, nói với đám người đang hằm hè nhìn cô:
“Đám kia, ta rất tiếc khi phải tuyên bố: Hôm nay là ngày cuối cùng các ngươi được đứng trên trần gian này.”
Nakuru cầm kiếm lao vào. Chỉ một loáng sau, khi cả đám người đó chưa kịp hiểu những gì đang diễn ra thì họ đã trở thành những cái xác không hồn. Nakuru xoa thanh kiếm:
“Thế nào, các ngươi rất may mắn đấy khi gặp ta đấy. Ta, “Phong thần” với tốc độ kiếm nhanh hơn gió sẽ giúp các ngươi ra đi không đau đớn. Ta định cho các ngươi chết cùng lúc với gió của ta cho vui, nhưng tiếc là đám đá trong kia khiến vũ khí của ta bị mất rồi. Chậc, Phải làm lại thôi.”
Nakuru đứng im nhìn tòa lâu đài đang sụp đổ. “Vĩnh biệt, Quốc vương, hoàng hậu, Đại trưởng lão,.... Không biết 3 người kia có an toàn không? Hi vọng còn gặp lại. Lúc đó, "Tứ đại hộ pháp" chúng ta sẽ lại sát cánh bên công chúa, cùng nhau giành lại triều đại”. Nakuru quay người, mang theo bao kí ức, bao kỉ niệm, buồn vui, đau khổ, hạnh phúc và cả nỗi bất hạnh. Cô định đi tìm công chúa, nhưng ngay lập tức có một người chặn đường cô. Kẻ đó gầm gừ:
“Ngươi là người dòng họ Kinomoto hả? Ta là Hiragizawa, gia thần của dòng họ Li. Kinomoto phải chết hết.”
Nakuru vung kiếm lên nhưng sức của cô bây giờ chỉ có thể chặn được nhát kiếm của hắn. “Chết tiệt”, Nakuru rủa thầm. Các thương tích ở chân tay do phải vượt qua đống đá khiến Nakuru thật sự xuống sức trong khi tên kia dù có bị thương nhưng vẫn còn khá sung sức. “Xin lỗi công chúa....”, Nakuru nhắm mắt lại khi thanh kiếm của tên Hiragizawa đã gần kề. Chân cô đã không thể nhúc nhích. “Keng”, thanh kiếm được chặn lại bởi một vật khác. Nakuru mở mắt ra, ngạc nhiên khi thấy thái tử của Clow – Touya đang đứng chặn trước mặt cô. Hiragizawa ngạc nhiên:
“Ngươi.... sao ngươi còn sống vậy? Ngươi vừa bị ta giết kia mà?”
“Ta dễ chết như vậy sao? Ngươi thật hèn hạ, ra tay với một cô gái.”
“Mặc kệ” - tên Hiragizawa gầm lên – “Kinomoto đều phải chết.”
Với vết thương trên ngực, Touya biết mình không thể là đối thủ của hắn. Anh chỉ có thể dùng sức tay mình, đánh gãy thanh kiếm trên tay Hiragizawa. Tên này nhanh chóng vơ lấy một con dao dưới đất, tiếp tục đánh. Vừa lúc đó, có tiếng hét khiến hắn chú ý. Tên này chạy đi sau để lại một lời đe dọa: “Sẽ có ngày ta giết các ngươi”. Nakuru và Touya thở phào an toàn. Touya ngồi bệt xuống đất, thở hắt ra:
“Cô gái, ta không biết cô là ai nhưng ở nơi đây nguy hiểm lắm, rời khỏi nơi đây đi.”
“Ngài cứu tôi mà không sợ tôi là kẻ thù sao?”
“Là kẻ thù hay không thì hiện giờ cô cũng không thể làm gì tôi với thương tích trên người. Mà tôi cũng chẳng động đến cô được với vết thương chí mạng này. Tôi cứu cô vì ghét tên đó thôi. Tôi nhất định sẽ trả thù!”
“Hay lắm” – Nakuru mỉm cười – “chân tôi không thể đứng dậy, không diện kiến thái tử được. Nhưng xin tự giới thiệu tôi là Nakuru Akizuki, “Phong thần hộ pháp” – “kẻ liên lạc” trong “Tứ đại hộ pháp”. Thưa thái tử, chủ nhân của chúng tôi - công chúa, đã không còn ở đây nữa. Xin ngài hãy làm “chủ nhân tạm thời”, lãnh đạo và chỉ huy những người nhà Kinomoto còn sống sót - những người mà ngài đã cứu họ trước khi buổi lễ trưởng thành diễn ra, quyết tâm giành lại vương quốc theo đúng ý nguyện của Quốc vương.”
Touya hơi bất ngờ trước thân phận thật sự của cô gái. Anh nhíu mày suy nghĩ rồi nói:
“Chủ nhân tạm thời? Hừ, ta không thích lắm nhưng... Được. Ta sẽ lãnh trách nhiệm tập hợp và huấn luyện những người Kinomoto còn sót lại, đào tạo họ trở thành đội quân tinh nhuệ nhất. Chúng ta sẽ chờ Sakura trưởng thành, và sau đó, con bé sẽ là người lãnh đạo chính thức. Còn bây giờ, điều quan trọng nhất là rời khỏi nơi đây, phục hồi vết thương.”
.........................
“Vậy đấy, sau đó tôi cùng thái tử tìm được những người còn sống sót của dòng họ Kinomoto, đưa bọn họ về tập trung tại căn cứ, chờ ngày tìm được công chúa. Nhờ cái họ Akizuki của tôi mà tôi dễ dang truy ra tung tích công chúa.” – Nakuru kết thúc câu chuyện.
“Vậy” – Sakura hồi hộp – “3 người kia vẫn còn sống chứ, Nakuru? Ngươi có liên lạc được với họ không? Ngươi là “Kẻ liên lạc” mà.”
“Cô vẫn thường xuyên liên lạc mệnh lệnh của chúng tôi mà!” – Yukito thắc mắc khi nhìn vẻ mặt buồn bã, khó xử của Nakuru.
“Xin lỗi”, Nakuru rầu rĩ – “tôi chỉ liên lạc được với “Hỏa thần” thôi. Còn hai người kia tôi hoàn toàn không rõ họ thế nào. A,” - Nakuru chợt reo lên như nhớ ra cái gì – “việc này tôi cũng không dám chắc nhưng mấy hôm trước, “Hỏa thần” có gửi thư cho tôi, nói rằng hắn nhìn thấy “Thổ thần” trên phố. Điều này theo tôi thấy hơi vô lý bởi vì nếu “Thổ thần” còn sống thì hắn sẽ phải liên lạc với tôi và “Hỏa thần”. Đằng này....”
“Có thể do hắn còn có việc gì để làm” – Sakura đặt giả thuyết để thuyết phục chính mình – “nhưng nếu thật như vậy thì vẫn còn chút hi vọng. Vậy còn....”
“Chẳng nhận được tin tức gì của “Thủy thần” cả.” – Nakuru trả lời ngay.
Sakura lại buồn bã ngồi im. Mọi người lại chìm vào im lặng. Eriol luôn là người đưa ra quyết định sau cùng:
“Vậy là Sakura đã nhớ lại kí ức, giống hệt như lời dự đoán của Li Syaoran, “Phong thần hộ pháp” cũng xuất hiện. Như vậy là có thể yên tâm về Sakura. Hôm nay tôi sẽ đưa Tomoyo về cung điện. Mọi người cũng giải tán.”
Khi Eriol quay lưng lại, đang định đi thì một thanh kiếm kề sát vào cổ anh:
“Anh đang ra lệnh cho tôi hả? Dù là gì thì anh cũng vẫn là người của dòng họ Hiragizawa, gia tộc tay phải của dòng họ Li. Tôi đã điều tra và biết hết toàn bộ những sự kiện diễn ra gần đây, cả việc dòng họ Li ngầm giật dây đất nước này nữa. Anh là thái tử, làm sao chắc chắn anh sẽ không phản bội chúng tôi?” – Nakuru nhìn Eriol với ánh mắt lạnh lùng.
Eriol vẫn bình tĩnh, không hề tỏ vẻ sợ hãi trước thanh kiếm đang sáng lên dưới ánh đèn:
“Tôi cũng không dám chắc mình có phản bội lại các người không, dù sao thì Hiragizawa cũng là ba tôi, là dòng máu của tôi. Nhưng.... Tôi sẽ không bao giờ phản bội Tomoyo. OK?”
Nakuru nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen sâu thẳm ẩn dưới cặp kính của Eriol. Cô bật cười:
““Tôi sẽ không bao giờ phản bội Tomoyo” à? Chung tình lắm. Tomoyo là Daidouji, gia thần trung thành nhất của Kinomoto, đương nhiên cô ấy không thể bỏ công chúa. Được, OK, ta yên tâm giao tiểu thư xinh đẹp Tomoyo cho ngươi. Cô ấy là bạn thân của công chúa, nếu để tiểu thư bị mất một sợi tóc thì ngươi cũng khó sống với ta.”
Eriol mỉm cười, kéo tay Tomoyo đi sau khi đã chào dì Sonomi và Sakura. Chiếc xe ngựa lao vút đi trong màn đêm mà không hay biết, nguy hiểm đang chờ đón họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.