Chương 24: HIỂU BIẾT CỦA SYAORAN
Rinca_seta
22/12/2015
Từ hôm ngất đi ở “Quán ăn Rika” đến nay đã 7 ngày trôi qua, Sakura vẫn ngủ li bì không tỉnh dậy mặc dù đã dùng mọi cách để đánh thức cô. Để giữ mạng sống cho Sakura, mọi người phải dùng cháo loãng và cố gắng đổ vào miệng cô. Eriol bỏ công việc ở cung điện để đến đây. Yukito dù là một thần y cũng không có cách gì làm cho Sakura tỉnh lại. Mọi người chỉ còn biết ngồi và chờ đợi.
Đêm đã khuya. Tất cả cùng tập trung xung quanh Sakura, ngồi đợi và chăm sóc cho cô. Touya đứng ngồi không yên:
“Tại sao con bé ngủ lâu thế? Có chuyện gì xảy ra thế không biết? Nhìn nó có vẻ đang gặp ác mộng. Không biết nó có làm sao không?”
Yukito trấn an Touya:
“Đừng có rối lên, Touya. Cậu không thấy mọi người đều rất lo sao? Cậu cứ qua qua lại lại mãi như vậy càng khiến mọi người sợ hơn.”
“Cậu giỏi y thuật lắm mà” – Touya tức giận hỏi – “tại sao cậu không tìm cách gì đi. Nhìn nó ngủ suốt như vậy, không chừng nó chết mất đấy.”
“Nếu tớ có thể thì tớ đã làm từ lâu rồi” – Yukito vùi đầu vào hai bàn tay - “tớ đã dùng mọi cách, chọc kim, bóp mũi.... nhưng Sakura hoàn toàn không có phản ứng”.
Touya và Yukito không nói gì nữa. Ngôi nhà lại chìm vào im lặng. Tomoyo lau mồ hôi cho Sakura, lo lắng hỏi:
“Chuyện gì xảy ra với Sakura vậy? Tự nhiên cô ấy hét lên rồi ngất đi. Bây giờ thì mồ hôi vã ra như tắm. Hình như cô ấy gặp ác mộng”.
“Ối, nhìn kìa, mắt Sakura động đậy rồi!” – dì Sonomi đứng ở cuối giường la lên, làm tất cả mọi người chồm vào giường Sakura.
“Ư....” – Sakura từ từ mở mắt. Yukito ra lệnh:
“Đứng lui ra, phải để cô ấy thở chứ!”
Sakura ngồi dậy. Tomoyo ôm chầm lấy cô:
“Sakura, cậu tỉnh lại rồi! Cậu không sao là tốt rồi! Cậu biết không, Sakura, cậu ngủ suốt 7 ngày nay rồi đấy.”
Mọi người tíu tít hỏi chuyện Sakura. Sau bao ngày lo lắn, ai cũng cảm thấy yên tâm khi nhìn thấy Sakura tỉnh lại. Eriol mỉm cười, nhẹ nhàng đi ra ngoài. Dì Sonomi vừa đứng vừa khóc, Touya cũng không đi đi lại lại nữa mà đứng yên nhìn em. Yukito ân cần, dịu dàng hỏi xem Sakura có đói không. Nhưng Sakura dường như không để ý đến sự quan tâm của mọi người. Đôi mắt cô vẫn trắng dã, vô hồn, nhìn vào khoảng không vô định. Nhận thấy sự kì lạ này, Tomoyo lo lắng hỏi:
“Sakura... Sakura... Cậu không sao chứ? Cậu không nhận ra mình à? Anh Yukito, cô ấy có sao không?”
Yukito lắc đầu, ngạc nhiên không kém:
“Không, anh không thấy có dấu hiệu nào bất thường cho thấy Sakura có vấn đề gì cả. Sakura, em không sao chứ?”
“Sakura...” – Touya nhẹ nhàng gọi. Tiếng gọi của Touya làm Sakura chợt bừng tỉnh lại. Đôi mắt vô thần của cô đã chú ý vào thẳng Touya. Cô nhìn anh với vẻ sợ hãi, ngạc nhiên lẫn vui sướng. Sakura níu lấy áo Touya, lắp bắp nói:
“Anh hai, may quá, vậy là anh vẫn còn sống. Trong cung điện.... khủng khiếp lắm... ba chết rồi... mẹ chết rồi... sư phụ... “Tứ đại hộ pháp”... chết hết rồi... bị bọn họ giết... đổ... Máu... nhiều lắm...”
Mọi người sững sờ nhìn Sakura. Trong giây lát, không ai nói được gì vì bất ngờ. Touya vừa lo vừa mừng:
“Sakura, em nhớ lại rồi sao? Em... đã tìm lại được kí ức rồi à? Kí ức năm em 10 tuổi?”
Đôi mắt Sakura chợt mở to ra, hãi hùng. Cảnh tượng năm 10 tuổi giờ đây hiện rõ trong trí nhớ của Sakura, khiến cô cảm thấy sợ hãi, thấy căm phẫn và đau đớn hơn bao giờ hết. Những dòng máu đổ ra, phun trào như chính sự căm hận của cô. Sakura hét lên rồi từ từ gục xuống. Touya ôm lấy Sakura, kìm hãm sự xúc động của cô em gái:
“Được rồi, không sao đâu, Sakura. Mọi chuyện ổn rồi, không có chuyện gì xảy ra đâu. em có thể kể lại từ đầu cho anh nghe, được không?”
Sakura nhắm mắt lại, cố gắng lấy lại sự bình tâm. Cô lặng lẽ nói:
“VUA... Kinomoto mới thật sự là chủ nhân của vương quốc Clow.”
Tranh thủ lúc mọi người đang bận hỏi han Sakura, Eriol rời khỏi nơi đó và phóng ngựa gấp gáp. Cách đây một ngày, Syaoran hẹn gặp anh. Suốt mấy hôm, do bận bịu, Eriol không gặp được Syaoran, nhưng hôm nay Syaoran đã hẹn gặp anh tại một điện đã bị lãng quên ở cung điện. Trời đêm mát mẻ, mặt trăng e lệ ẩn mình vào những đám mây, tỏa ra ánh sáng yếu ớt soi rõ hành lang dẫn đến điện đó vốn dĩ vắng vẻ, lý do đơn giản bởi điện này bị bỏ hoang đã lâu. Eriol cũng chưa bao giờ đặt chân đến nơi đây. Những tiếng cót két của sàn nhà vang lên làm những người yếu bóng vía phải rợn tóc gáy. Nơi đây suốt 7 năm nay không có người lui tới, cũng không được sửa sang gì. Đèn phủ đầy bụi bặm, mạng nhện. Người ta nói, trong điện này có ma, nên không ai dám bén mảng đến. Dường như những tin đồn được tung ra, cốt để ngăn cấm những kẻ tò mò muốn đến nơi đây. Trên nền nhà và cả trên tường, dày đặc những vệt đen dài, mà trong bóng tối, Eriol không thể xác định đó là cái gì. Nó giống như nước mà lại không phải là nước. Trong các căn phòng xung quanh nơi Eriol đi qua cũng có vô số những vệt đen đó, có những nơi, nó tạo thành vũng chứ không chỉ là vệt dài. Đá đổ ngổn ngang, chắn ngang đường khiến Eriol mấy lần phải đổi hướng đi. Dường như nơi đây đã bị sụp đổ một lần và rồi sau đó, người ta không cho xây dựng lại. Nhưng theo Eriol nhận xét, cách thiết kế và trang trí ở đây rất trang nhã và giản dị, cho thấy khiếu thẩm mĩ của người sống nơi đất thuộc hạng tốt. Cột nhà được cách điệu hoa văn đơn giản nhưng lại hợp với kết cấu của ngôi điện. Nhiều căn phòng đã hoàn toàn sụp đổ nhưng vẫn còn nguyên nét trang trí cũ. “Chuyện gì đã xảy ra ở đây nhỉ?” – Eriol thắc mắc. Đi dọc theo con đường đó, Eriol nhìn thấy có ánh sáng mờ mờ. Anh tiếp tục đến gần và nhận thấy nó mang một vẻ đẹp lộng lẫy của riêng mình. Những chiếc bàn bị xô đẩy, lăn lộn trên sàn nhà, và những vệt, vũng đen la liệt trên nền nhà. Có hai bục cao, trên bục cao nhất có đặt 3 chiếc ghế to. Bên chỗ bục thấp hơn không có gì. Eriol đang ngồi trên chiếc ghế bên trái, mỉm cười trong bóng tối:
“xin chào, thái tử, cậu đến rồi đấy à?”
Eriol tức giận nhìn lên. Mặc dù khá tối với một ngọn đèn nhỏ leo lét chiếu sáng, nhưng Eriol vẫn nhận ra vẻ mặt kiêu ngạo của Syaoran:
“Cậu định giở trò gì vậy hả? Tại sao lại hẹn gặp tôi ở một chỗ như thế này vào lúc khuya?”
“A, xin lỗi. Ban ngày bận quá không gặp được cậu, với lại tôi định liên lạc với cậu vào ban ngày nhưng không được. Chẳng còn cách nào khác cả, đành chọn ban đêm thôi, mong cậu thông cảm. Hay có chuyện gì bất tiện? Thật xin lỗi quá, tôi không biết cậu cũng sợ ma....”
“IM ĐI!” – Eriol ra lệnh – “Nào, có chuyện gì thì nói đi!”
Syaoran cười giảng hòa:
“Bình tĩnh nào. Hình như cậu mới từ chỗ Sakura về phải không? Sakura thế nào rồi?”
“Thế nào rồi?” – Eriol nhạo báng – “Cậu đừng có ra vẻ tốt bụng nữa. Tomoyo đã nói với tôi rồi, khi thấy Sakura bị ngất, cậu chẳng những không giúp đỡ mà còn ngồi yên nhìn nữa. Giờ lại hỏi han làm như quan tâm lắm vậy? Dạo này cậu bị làm sao vậy hả?”
“Ồ, tôi ngồi yên à....” – Syaoran nhìn Eriol với ánh mắt ngạc nhiên. Nhưng rồi, dường như vừa nghĩ ra điều gì, anh lặng lẽ nhún vai: “À à... ra là vậy... cũng chẳng có gì đâu, tôi chỉ thể hiện sự quan tâm của mình thôi mà. Vậy chúng ta vào chuyện chính nhé!”
“NÓI ĐI!” - Eriol cằn nhằn.
Syaoran từ trên bục bước xuống, dùng khăn tay để lau sạch các ngọn đuốc đã bị bụi bặm và cả những vệt đen bí ẩn bám trên tay cầm. Vừa làm, anh vừa nói:
“Để tôi nói từ đâu cho dễ hiểu nhé. Hiện giờ, cung điện gồm có 2 lâu đài, hay còn gọi là 2 điện chính. Nhưng, không biết cậu có biết rằng, cách đây 6 năm, nó có 3 lâu đài chứ không phải là 2. Ba điện đó gồm: điện chính, tây điện và đông điện. Vương quốc Clow do ba gia tộc được tôn xưng là “Tam gia huyền thoại” lập nên bằng chính máu của mình, và ba điện đó là do ba gia tộc cai quản. Điện chính là của quốc vương, Tây và đông điện được phân cho hai gia tộc còn lại.”
Eriol ngắt lời:
“Khoan đã, Syaoran. Cậu gọi tôi đến đây chỉ để nói những chuyện tầm phào đó sao? Vậy tôi về nhé!”
“Nơi chúng ta đang đứng hiện nay chính là đại điện trong Điện chính” – Syaoran tiếp tục nói như chưa hề bị ngắt lời. Câu nói vừa rồi khiến Eriol bắt buộc phải dừng lại – “Đại điện là nơi để tổ chức những lễ hội lớn, những cuộc họp quan trọng và cả những buổi lễ nữa. Nói đúng hơn, nó là một địa điểm linh thiêng, chỉ có những người trong hoàng tộc và những người có chức cấp quan trọng mới được ngồi tham dự tại đây. Cậu có nhìn thấy 3 chiếc ghế trên bục cao nhất kia không? Chiếc ở chính giữa là của quốc vương, ở bên phải dành cho Đông điện chủ và Tây điện chủ ngồi ở trên chiếc ghế bên trái. Chà, bàn ghế dành cho hoàng hậu, thái tử, công chúa và những nhân vật cấp cao khác dường như đã đổ và văng đi nơi khác hết rồi, chán thật!”
“Đừng dông dài nữa”, Eriol lại một lần nữa ngắt lời, “Cậu muốn nói gì? Nói nhanh lên đi!”
“Những chiếc bàn này chỉ mới được trải khăn trắng khi có buổi lễ nào đấy”, Syaoran nói tiếp.
Eriol đã thực sự cảm thấy bực tức:
“Thôi đủ rồi đấy. Nói tóm lại là nơi đây đã có một buổi tiệc lớn trước khi nó trở thành một đống gạch vụn như thế này chứ gì?”
“Đúng thế”, Syaoran bắt đầu thắp sáng những ngọn đuốc trong phòng – “7 năm trước, nơi đây đã tổ chức buổi tiệc mừng sinh nhật cô công chúa 10 tuổi của vương quốc. Thế nhưng, buổi tiệc tàn trong màu đỏ của máu và tiếng pháo chúc mừng của sự đổ nát.”
“Nghĩa là sao? Chuyện gì đã xảy ra?” – Eriol bắt đầu quan tâm đến câu chuyện, điều này khiến Syaoran hài lòng.
“Chắc cậu cũng đã thấy ở xung quanh căn phòng này, và cả ở lối đi, hành lang, trên tường hay ở các vật dụng xung quanh đây đều có những vệt đen đúng không?” – Syaoran đã thắp xong ngọn đèn đuốc cuối cùng – “Toàn bộ đèn đã được thắp sáng, cậu có thể tự mình xem xét xem nó là cái gì?”
Có hàng trăm ngọn đuốc soi sáng, căn phòng hiện ra rõ ràng như vào buổi sáng. Eriol xem xét những vết đen to trên sàn và cả những vết kéo dài trên tường. Anh khẽ thốt lên:
“Máu. Là máu khô!”
“Chính xác”, Syaoran đồng tình, “là máu khô. Và cậu biết đó là máu của ai không?” – Syaoran khẽ mỉm cười nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Eriol. Anh chậm rãi đi lại phía Eriol, chỉ tay xuống: “Cái vũng máu to nhất ở chân cậu đó, chính chỗ đó, ba tôi đã nằm ở đó!”
Eriol kinh ngạc và sững sờ. Phải mất mấy giây sau anh mới có thể hiểu được Syaoran đang nói gì. Anh đứng lùi lại, mắt vẫn không rời khỏi vị trí mà Syaoran đã chỉ:
“Chuyện này là sao? Nơi đây đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Trước đây”, Syaoran bước quanh căn phòng, “Quốc vương là một gia tộc “Tam gia”, không phải là Hiragizawa, cũng chẳng phải là Li. 6 năm trước, tôi cũng có mặt tại cung điện này. Chính tôi đã bị đá đè suýt chết, và, có thể do quá kinh hoàng, tôi đã quên đi kí ức đó - một kí ức đầy máu. Nếu không nhờ mẹ tôi cứu thì có lẽ bây giờ tôi đã là một đông xương khô bị vùi trong đá rồi.”
“Mẹ cậu à? Tại sao cậu lại có mặt ở đây? Tại sao điện chính lại sụp đổ?”
“Bình tĩnh đã nào”, Syaoran trấn an Eriol, “để tôi nói từ từ cho mà nghe, nhưng cậu không được ngắt lời tôi nữa đấy” - thấy Eriol gật đầu, Syaoran nói tiếp: “6 năm trước, quốc vương đã mời hai gia tộc bạn của mình đến đây, nghĩa là nơi đây đã tập trung toàn bộ “Tam gia huyền thoại”....
“Khoan đã, “Tam gia huyền thoại” là có thật sao? Bọn họ là những ai vậy?”
“Đã nói đừng ngắt lời tôi” - Syaoran cảnh cáo – “Tam gia huyền thoại” đương nhiên là có thật rồi. Và cả ba gia tộc đó, cậu đều biết đấy.”
“Quốc vương Kinomoto Fujitaka, Tây điện chủ Li Hiroshi – ba tôi, Đông điện chủ Sasaki Hidesawa – ba Rika. Đấy là 3 người đứng đầu trong 3 gia tộc “Tam gia huyền thoại”.
“CÁI GÌ?” - Eriol không tin vào tai mình nữa – “KINOMOTO, LI, SASAKI LÀ BA GIA TỘC ĐƯỢC MỆNH DANH LÀ “TAM GIA HUYỀN THOẠI” SAO?”
“Đúng như vậy. Nhưng cả 3 người đứng đầu trong “Tam gia” đều đã chết rồi. À không, nói cho đúng hơn là Li Hiroshi và Sasaki Hideswa chắc chắn đã chết, còn quốc vương Kinomoto Fujitaka thì không biết hiện giờ ra sao.”
“Vậy là thế nào? Chuyện gì đã xảy ra tại điện chính này?” - Eriol sững sờ nhìn các vệt máu khô.
“Thảm sát” - Syaoran lặng lẽ nói – “Lúc nãy tôi đã nói, nơi đây trước lúc trở thành hoang tàn như thế này thì nó đang diễn ra một bữa tiệc sinh nhật. Đó là sinh nhật công chúa vương quốc lên 10 tuổi, làm lễ trưởng thành cho cô công chúa ấy. Hôm đó, ba tôi đưa toàn bộ người của gia tộc họ Li đến đây, gia tộc Sasaki cũng đi cùng rất đông.Tôi không muốn tham dự bữa tiệc ngốc nghếch đó đã trốn ra ngoài ngủ. Vì vậy, tôi không biết bữa tiệc diễn ra như thé nào, có xích mích gì xảy ra trong bữa tiệc? Tôi chỉ biết, có tiếng đá đổ làm tôi thức dậy. Đá chắn ngang con đường lúc trước tôi đi, nên tôi đành phải đi theo hướng khác. Đang loay hoay không biết phải đi tiếp vào lối nào, tôi gặp một cô bé chạy ngược hướng với mình, người đầy máu, sợ hãi nói là có người muốn giết mình. Tôi cũng chẳng biết tại sao lúc ấy, mặc dù rất sợ hãi, nhưng nhìn vẻ mặt kinh hoàng của cô bé, tôi bỗng muốn cứu cô bé ấy. Sau khi cô nhóc đó chạy vào một lối khác, một hành lang đối diện với lối tôi vừa nằm ngủ.... ”
“Chậc, thì ra là lối đó à? có nghĩa là nếu đi theo hướng mình đi nãy giờ thì sẽ đi sâu vào trong cung điện” - Syaoran nhìn theo cô bé, lẩm bẩm một mình.
Cậu bé Syaoran quyết định rời khỏi đây, đi theo đường mà cô bé kia vừa đi. Nhưng vừa lúc đó, đá từ trên trần nhà đổ sập xuống. Syaoran bình tĩnh nhảy tránh, lách người qua những tảng đá đang thi nhau rơi xuống. Nhưng đá rơi càng lúc càng nhiều, mà Syaoran thì đã mệt lử người. Chợt, cậu bé nghe thấy có tiếng bước chân người đang đến gần. “Có người muốn giết tôi....” - tiếng cô bé chợt văng vẳng bên tai, khiến Syaoran vừa nhảy vừa kêu lên ân hận:
“Aaaaaaaaa, mình ngu quá. Sao lại chấp nhận ở lại nhỉ? Biết thế này mình chạy cùng nhỏ đó luôn. Quả như nhỏ đó nói, nếu không chết vì bị đá đè cũng sẽ bị kẻ điên nào đó giết chết. Đằng nào thì cũng chết sao? Ôi, Li Syaoran ta mà phải bỏ mạng ỏ đây sớm thế này à?”
Đá trên trần nhà vẫn đua nhau đổ ập xuống, tiếng bước chân thì càng lúc càng gần. Syaoran do phải chú ý tiếng bước chân nên không để ý đến đá rơi ngay trên đầu mình. Cậu bé chỉ có thể lách người trách tảng đá đó nhưng ngay lập tức bị chặn bởi tảng đá khác. Cuối cùng, Syaoran bị kẹt trong đống đá, không nhúc nhích nổi. Bất lực và vô vọng, Cậu bé hét lên với đống đá:
“Xỏ lá, các ngươi đông hơn sao lại đi bắt nạt một mình ta? Từ trên cao rơi xuống đương nhiên là hơn người bên dưới rồi. Đã lợi về số lượng lại còn lợi thế về vị trí nữa, trận đấu này không tính. Oái, các ngươi hại ta rồi, thấy chưa, giờ thì kẻ kia sắp đến rồi!”
Syaoran nín thở chờ đợi. Cậu bé lẩm bẩm: “Chắc là kẻ này dữ lắm. Đá cũng sợ mà không dám rơi tiếp rồi.” Dù bị vùi người trong đá, nhưng Syaoran vẫn có thể thấy thấp thoáng đằng xa là một bóng người với bộ đồ màu đỏ mà cậu bé có thể dễ dàng đoán ra là máu. Syaoran chăm chú nhìn. Bóng dáng người đó vô cùng quen thuộc. Càng đến gần, cảm giác quen thuộc đó càng tăng lên và cậu bé cũng dễ dàng nhận ra hơn.
“MẸ!” – Syaoran hét lên.
Bà Li chạy đến gần, nhìn thấy Syaoran đang chôn nửa mình trong đống đá. Bà không nói gì, vội vàng đẩy đá, kéo cậu bé lên. Syaoran lo lắng nhìn mẹ:
“Mẹ, sao người mẹ nhiều máu thế? Ba và những người khác đâu hết rồi? Ba rất giỏi mà, sao ba không bảo vệ mẹ con mình?”
“Chết rồi” – bà Li lẩm bẩm – “chết hết rồi. Chạy khỏi đây, nhanh lên Syaoran. Nếu không chúng ta sẽ bị đè bẹp mất.”
Mặc dù không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng Syaoran vẫn nhận ra sự lo lắng trên gương mặt mẹ. Cậu bé dìu mẹ đứng dậy:
“Mẹ đừng lo, có vẻ đá đã không đổ nữa rồi. Chuyện gì xảy ra vậy, mẹ? Ba đâu? Hay mẹ con mình đi tìm ba đã rồi ra ngoài kia?”
“Đi vào điện chính. Tại đây con sẽ hiểu!” – bà Li trả lời với giọng căm thù.
“Điện chính? Nơi đó ở đâu ạ?” – Syaoran nhìn quanh, thắc mắc.
Bà Li không nói gì, đẩy Syaoran ra xa, tự mình đi trước dẫn đường. Syaoran lo lắng chạy theo mẹ và có thể đỡ bà bất cứ lúc nào bà cần. Chân tay bà Li bị xây xước, chảy máu. Có lẽ do phải tránh đá, lại còn phải trèo qua các đống đá to. Bà Li vẫn đi không hề có dấu hiệu gục ngã. Đến một căn phòng rộng, Syaoran kinh hoàng nhận ra: Toàn bộ căn phòng là những xác người ngổn ngang, bị đá đè dập nát cơ thể. Ba Syaoran bị đá đè nát đầu, máu chan chứa. Những khuôn mặt còn nguyên vẻ kinh hoàng. Ruồi bọ bâu đầy phòng. Bà Li nhìn vào khoảng không với đôi mắt trắng dã:
“Chưa hết đâu, Syaoran. Ngoài vườn còn nhiều lắm. Xác của gia tộc Sasaki, xác các cô chú của con... Tất cả bọn họ đều bị giết hết rồi... Là gia tộc Kinomoto.... Ta nhất định sẽ giết hết bọn chúng... Ta sẽ giết hết... Syaoran, cả con nữa... Hãy ghi nhớ lấy quang cảnh này....” – bà Li chẫm rãi đi vào căn phòng, cúi xuống, ôm lên một chiếc đầu đầy máu, giơ lên phía Syaoran – “hãy nhìn cho rõ đi, Syaoran,... không bao giờ được quên khuôn mặt này... Ba con, phải nhớ lấy ba con đã chết thê thảm thế nào... phải trả thù... Syaoran à... con nhất định phải trả thù....”
Mùi máu tanh bao phủ khắp bầu không khí chết chóc. Khuôn mặt của ông Li đã bị hủy hoại hết, chỉ còn lại đôi mắt mở to đầy kinh hoàng và căm hận. Đôi mắt ấy đỏ lòm, nhìn Syaoran chằm chằm. Đôi tay bà Li vấy máu, ánh mắt trắng dã nhìn thẳng vào Syaoran. Người ba mà cậu bé yêu thương, giờ đây chỉ còn lại chiếc thủ cấp đầy máu. Quá kinh hoàng, cậu bé Syaoran ngất đi....
Syaoran ngừng lại để lấy hơi. Anh tiếp tục nói:
“Sau đó, tôi ngủ li bì suốt 3 ngày. Kết quả, khi tỉnh dậy, tôi mất đi khoảng trí nhớ về việc đó. Những việc khác tôi đều nhớ, duy chỉ có việc ngày hôm đó là tôi không có một chút khái niệm nào cả. Cho dù mẹ tôi đã dùng mọi cách phục hồi kí ức đó cho tôi, nhưng không có hiệu quả. Cuối cùng, bà đành chấp nhận rằng tôi không thể phục hổi trí nhớ về việc đó. Bà kể cho tôi nghe câu chuyện về mối hận này, dồi vào đầu óc tôi những điều không tưởng về mối thù... bà luôn muốn tôi phải trả thù....”
Eriol im lặng lắng nghe. Do quá bất ngờ trước câu chuyện, anh không nói được gì. Syaoran nói tiếp:
“Tôi luôn tìm kiếm Kinomoto để trả thù, một cách miễn cưỡng bởi vì tôi đâu có chút khái niệm nào về “thù hận”. Dù rất yêu quý ba tôi, dù luôn muốn giết kẻ thù đã sát hại ba tôi và cả gia tộc Li, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức đó thôi. Tôi đã không đủ mạnh mẽ để có thể giết kẻ thù của mình. Nhưng rồi, từ khi nhớ lại câu chuyện ngày hôm đó, khi đoạn kí ức đó trở lại với tôi, trong lòng tôi đã có thứ tôi cần. “THÙ HẬN”, tôi nhất định phải trả thù....”
Mất một lúc sau, Eriol mới cất được tiếng nói:
“Tại sao... Tại sáo chuyện này tôi không biết? Tôi không hề nhớ gì về....? Hiragirawa và Daidouji có quan hệ gì trong mối hận thù này?”
Syaoran không trả lời ngay câu hỏi của Eriol mà hỏi lại:
“À, năm nay cậu bao nhiêu tuổi nhỉ?”
“20”, Eriol bực tức trả lời, “nhưng bây giờ không phải lúc hỏi tuổi.”
“Năm nay tôi 17”, Syaoran nói tiếp như chưa hề nghe thấy gì – “như vậy là cậu hơn tôi 3 tuổi. 6 năm trước, tôi 11 còn cậu 14. Cậu có nhớ lúc 5 tuổi, cậu đi đâu không?”
“Sao lại không nhớ. Lúc đó tôi sang vương quốc Lamia sống cùng với người em họ của cậu mà. Tôi sống ở đó gần 10 năm, đến năm....”- Eriol sững lại – “đúng rồi, đến năm 15 tuổi tôi mới trở lại đây.”
“Đúng vậy” – Eriol gật gù – “vụ việc này là chuỵên cơ mật, không ai biết cả. Người dân nước này cũng không biết thì làm sao nước khác lại biết. Hơn nữa, sau đêm đó, với danh nghĩa là “Tam gia huyền thoại”, mẹ tôi đã ra lệnh giữ kín hoàn toàn câu chuyện này, chỉ có những người nào sống sót trong vụ thảm sát đó mới biết được. Cậu sau 10 năm trở về, không biết chuyện đó là đương nhien thôi. Ba cậu cũng không có quyền được nói cho cậu biết.”
Eriol nhớ lại:
“Phải rồi, tôi nhớ lúc tôi trở về, ba tôi đã trở thành quốc vương, mà theo kí ức của tôi thì tôi chẳng có chút ấn tượng gì về việc tôi là con của quốc vương cả. Nhưng tôi cũng không thắc mắc gì nhiều vì khi rời nơi đây tôi mới có 5 tuổi, và tôi sống ở nước khác đén tận 10 năm cơ mà. Thật không ngờ....”
“Đúng là không ngờ phải không? Cậu muốn biết mối liên quan của gia tộc Hiragizawa và gia tộc Daidouji trong vụ thảm sát trước kia không? Dễ hiểu lắm. Gia tộc Daidouji là một gia tộc làm việc dưới trướng của Kinomoto suốt 4, 5 đời nay. Đó là những gia thần trung thành nhất của Kinomoto. Số phận của Hiragizawa cũng không khác. Nghĩa là gia tộc Hiragizawa cũng là những gia thần bậc nhất của dòng họ Li.”
“Cái gì?” – Eriol kinh ngạc.
“Khó tin quá hả? Cũng dễ hiểu thôi. Dù sao thì từ lúc cậu về nước đến bây giờ, dòng họ Li là gia thần của Hiragizawa, nhưng bây giờ thì lại đảo lộn vị trí, cậu ngạc nhiên cũng là đúng. Tôi nghĩ chắc giờ cậu cũng biết người đứng trong bóng tối điều khiển đất nước này là ai rồi chứ? Mẹ tôi, người phụ nữ đứng đầu gia tộc họ Li. Đất nước này vẫn không thể thoát khỏi cái bóng cai trị của “Tam gia huyền thoại”. Còn Daidouji thì còn Kinomoto, mà gia tộc họ Li vẫn có thể sinh tồn thì khi đó còn sự hiện diện của gia thần trung thành Hiragizawa. 6 năm trước, ba câu giả bệnh, theo lệnh của ba tôi, âm thầm tiến vào điện chính, sẵn sàng ra tay tiêu diệt Kinomoto khi có chuyện xảy ra. Nhưng tại đây, ba cậu đã gặp một người phụ nữ, Daidouji Sonomi. Chính người đàn bà này đã chém đứt cánh tay của ba cậu: “Quốc vương Kinomoto có lệnh phải giết những con chó luôn rình mò gia tộc Li và Sasaki. Ngươi là người đầu tiên” – bà ta đã tuyên bố như vậy. Mất đi cánh tay, nhưng ba cậu may mắn chạy thoát, bảo toàn mạng sống và thề sẽ trả thủ. Vậy đấy. Nhưng mà... sau khi nhớ lại quá khứ kinh hoàng đó, tôi xác định được Daidouji cũng là kẻ thù của mình. Thế nên việc tiêu diệt Daidouji không cần cậu phải nhúng tay vào nữa mà chính tôi sẽ ra tay.”
Eriol khựng lại. Anh thật sự lo sợ:
“Tốt thôi, tôi... tôi gia việc này cho cậu vậy... Nhưng... tại sao... sao lại nói cho tôi biết? Cậu thừa biết là tôi đã không còn theo đuổi gia tộc Daidouji từ lâu rồi mà?”
Syaoran nhìn trời, mỉm cười:
“À, muộn rồi đấy. Cậu cũng nên về đi!”
Eriol tức giận nhìn Syaoran đi thổi tắt các ngọn đèn. Anh bực mình:
“SYAORAN, CẬU....”
“Sakura đã nhớ lại kí ức rồi à?” – Syaoran bỗng hỏi, ngắt ngang lời Eriol.
“Hả? Cái gì?Cô ấy đã nhớ lại rồi sao?” – Eriol ngạc nhiên - “sao cậu biết?”
“Vậy là cậu không biết gì rồi.” – Syaoran tiếp tục thổi đèn, nói – “Tôi đã luôn muốn biết về những bí ẩn trong cung điện. Vào hôm lễ sắc phong của Tomoyo, tôi đã đọc được một quyển sách nói về “Kiến trúc cung điện”. Nhưng trong cuốn sách đó lại nói cung điện có 3 lâu đài chứ không phải 2 như hiện nay. Tò mò, tôi đã thử cầm đuốc lên, đi vào nơi đổ nát này mà tôi tin chắc rằng nó chính là lâu đài thứ 3 bí ẩn kia. Và tôi đã đặt chân đến nơi đây. Trong bóng tối, không xác định được những vết bẩn trên tường và nền nhà là máu, nhưng... Tôi bị đau đầu. Cực đau. Những tiếng đổ cứ vang lên trong óc tôi. Và tôi lờ mờ nhìn thấy những xác người la liệt trên hành lang, trong căn phòng này đây. Tôi trở về đám tiệc, quyết tâm tìm cho ra những bí ẩn nữa về lâu đài này, nhưng không có gì. Vì thế, sáng hôm sau, tôi đã một mình đến đây. Sau khi nhìn thấy những vũng máu này, toàn bộ kí ức đó chợt hiện về trong tôi. Mùi máu tay, xác người,... tiếng đổ vỡ... không có gì sai cả. Nhưng đầu tôi lúc đó thì đau như có hàng ngàn chiếc búa thi nhau đập vào đầu vậy. Sau cơn đau đầu đó, tôi đã nhớ lại toàn bộ kí ức đã bị lãng quên...”
“Ra là vậy” – Eriol ngẫm nghĩ – “Thảo nào hôm ấy tôi thấy cậu có vẻ khác mọi hôm. Nhưng... như vậy thì liên quan gì đến việc Sakura đã có lại kí ức hay chưa?”
“Cậu còn không hiểu sao?” – Syaoran mỉm cười – “Sakura đã bị cơn đau đầu dữ dội đó hành hạ. Cơn đau đầu đó chính là dấu hiệu của việc phục hồi trí nhớ. Và lí do hồi phục cũng giống như tôi, đó là: Cô ấy đã nghe thấy, hoặc nhìn thấy một cái gì đó rất đáng sợ, cái đã khiến cô ấy phải đóng kín kí ức của mình lại.”
“Đó là cái gì?” – Eriol lo lắng.
“Lúc đó, mọi thứ đều rất đang bình thường. Chỉ là.. Mẹ tôi... Sau khi nghe tiếng nói của mẹ tôi thì cô ấy chợt ngất đi. Điều đó cho thấy, chính mẹ tôi là nguyên nhân khiến cho Sakura sợ hãi, sợ đến nỗi phải đóng kín kí ức của mình, cũng giống như tôi, khi nhìn thấy hiện trường vụ thảm sát, tôi đã tự đóng kí ức của mình. Và chính cái đó, mẹ tôi, hiện trường vụ thảm sát này, đó chính là chìa khóa để đóng và mở kí ức cho chúng tôi.”
“Mẹ cậu?” – Eriol sửng sốt, trong lòng anh đã bắt đầu thấy sợ hãi.
“Đúng. Theo cậu thì tại sao lại như vậy? Cô ấy lần đầu gặp mẹ tôi mà lại có kí ức đáng sợ về mẹ tôi? Câu trả lời là: cô ấy đã từng gặp mẹ tôi trong quá khứ. Và lần gặp gỡ ấy cũng là lần cuối cùng cô ấy có thể nhớ được những quá khứ từ thuở bé thơ của mình. Người sợ hãi nhất khi nhìn thấy mẹ tôi, khi nghe mẹ tôi nói, chỉ có thể là người bị mẹ tôi đuổi giết hoặc có mối thù cực sâu nặng với mẹ tôi.”
“Cậu nói thế là sao?” – Eriol cố gắng thuyết phục mình là Syaoran chưa nhận ra họ thật của Sakura, nhưng dường như điều đó là vô vọng.
“Cậu đang cố tình không hiểu đó hả, Thái tử?” – căn phòng đại điện đã chìm vào bóng tối – “suốt 6 năm nay, mẹ tôi không ra khỏi nhà, tức là Sakura đã mang mối thù gì đó với mẹ tôi từ 6 năm trước. Khi đó, Sakura 10 tuổi, bằng tuổi công chúa Kinomoto.”
“chỉ là trùng hợp thôi mà” – Eriol toát mồ hôi trong bóng tối.
“Có thể” – Syaoran nói – “Nhưng... cậu không biết điều này rồi. Mẹ tôi không bao giờ giết trẻ con, trừ khi đứa trẻ ấy có thù oán gì vô cùng ghê gớm với bà. Cái chết của ba tôi đã khiến bà hoàn toàn mất bình tĩnh. Bà đuổi giết tất cả những người nào mang họ Kinomoto mà bà gặp. Hơn nữa, khi hoàng hậu bị mẹ tôi đâm chết, công chúa cũng đang ở đó. Cô công chúa ấy đương nhiên là vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy người mẹ mà cô yêu quý chết ngay trước mắt. Cô ta sẽ hận mẹ tôi đến từng khúc xương thớ thịt. Bị mẹ tôi chĩa dao vào, khung cảnh đổ nát và sập xệ, cô bé đó sợ mẹ tôi và dẫn đến tình trạng đóng kí ức của mình lại như tôi đã làm khi sợ hãi.”
“NÓI VÒNG VO QUÁ” – Eriol tức giận – “tóm lại cậu nghi ngờ Sakura chính là cô công chúa ấy chứ gì?”
“Không phải nghi ngờ mà là CHẮC CHẮN. Đó chính là SAKURA KINOMOTO”.
“Đừng ngớ ngẩn nữa” – Eriol lo sợ - “Cậu đừng quên cô ấy họ Akizuki mà”
“Đăng kí một họ giả thì có khó gì, nhất là đối với một người gia thần trong “Tam gia huyền thoại” - Daidouji”
Im lặng. Một sự im lặng đáng sợ. Eriol không thể nói được gì. Syaoran cũng ngừng lại, hít thở hương đêm:
“Mát thật. Gió mang theo mùi hương của máu. Dù sao thì đại điện này cũng đã đổ vỡ hết rồi. Gió lùa vào rất tuyệt. Thôi, cậu nên về đi, Eriol ạ. hẹn gặp lại vào sáng mai!”
“Khoan đã” – Eriol vội nói – “Cậu đã biết được họ thật của Sakura từ bao giờ? Chắc chắn là từ trước khi cậu nhìn thấy cô ấy ngất ở quán cơm”
“Đương nhiên” – Syaoran mỉm cười - “nhưng thôi đi, không nói chuyện này nữa. Tôi chỉ muốn thông báo cho cậu biết là tôi sẽ tiêu diệt toàn bộ Kinomoto lẫn Daidouji.Chà, giờ đây trộm cướp đang hoành hành khắp nơi. Sắp có biến cố lớn rồi, cậu nên bảo vệ công chúa Samia cho kĩ. Tạm biệt!”
Không phải đợi đến câu thứ hai, Eriol quay mặt đi thẳng. “Syaoran đã biết mọi chuyện, cậu ta đã biết thân phận thật sự của Sakura và Tomoyo. Ôi không.... đúng là sắp có biến cố lớn rồi!”. Eriol lên ngựa, nhằm hướng nhà Akizuki phóng tới.
____________________________________________
Mọi người nín thở lắng nghe Sakura kể. Tomoyo tái mặt kinh hãi. Touya và dì Sonomi chỉ trầm ngâm ngồi, như đang nhớ lại một quá khứ khủng khiếp. Touya nói sau khi Sakura đã kết thúc câu chuyện:
“Thật không ngờ. Hôm đó anh ở ngoài, chứng kiến cảnh tượng bên ngoài vườn đã kinh khủng lắm rồi, không ngờ trong đại điện còn đáng sợ hơn.”
Dì Sonomi tiếp lời:
“Hôm đó, dì được đại trưởng lão giao nhiệm vụ chăm sóc con. Phải vượt qua một đám những tên ngốc nghếch luôn miệng đòi trả thù của nhà Sasaki dì mới chạy được về nhà. Vừa đến nơi thì thấy con ngất trước cổng, dì đã đưa con về nhà chăm sóc. Nhưng vừa nằm xuống giường thì con chạy vụt đi, đến tận sáng hôm sau, dì mới tìm được con ở góc tường, nơi khuất nhất của cung điện. Nhưng lúc đó, con cũng đã mất hết toàn bộ kí ức.”
Tomoyo chỉ im lặng nghe mọi người nói chuyện. Yukito cũng chăm chú nghe với đôi mắt thắc mắc và hiếu kì. Touya nghiến răng:
“Hừ, Hiragizawa, hãy đợi đấy. Ta nhất định sẽ bắt các ngươi phải rời bỏ cái ghế quốc vương.”
“Anh hai ghét dòng họ Hiragirawa lắm sao? Chỉ vì họ làm vua thôi à?”
Touya tức giận:
“Không, nếu chỉ vì họ làm vua thôi thì đã đỡ. Đằng nào thì anh cũng hạ bệ hắn. Nhưng ngày trước, em còn nhớ 6 năm trước, khi em chạy trốn khỏi cung điện chứ. Anh là người cuối cùng trong hàng rào bảo vệ em đã được đại trưởng lão sắp xếp sẵn. Sau khi em đã chạy thoát....”
............................
“Này, tên kia, ngươi chết đến nơi rồi” – Touya hất hàm – “Dám chặn đường em ta là coi như giờ tử của mi đã điểm.”
“Ta không phải tên là tên kia” - kẻ kia bình thản đáp - “tên ta là Hiragirawa, gia thần trung thành của gia tộc Li.”
“Hiragirawa? Chà tên nghe cũng hay đấy. Nhưng dù sao thì hôm nay ngươi cũng phải chết. Nói thật, ta không muốn giét một kẻ chỉ có một tay như ngươi đâu, nhưng hôm nay buộc phải làm thôi!”
“Thật sao?” – tên kia giương kiếm lên, sẵn sàng chiến đấu – “Này, tên thái tử chảnh chọe, bệnh tật, ốm yếu kia, mia mà cũng đòi giết được ta à? Đừng có nghĩ ta chỉ còn một tay mà lên mặt. Ta vốn không định giết ngươi đâu, đó là lệnh mà, Nhưng nếu ngươi muốn chết đến thế thì ta cũng sẽ đáp ứng nguyện vọng của ngươi ngay.”
“CÁI GÌ?” – Touya tức giận lao vào.
...........................
“Vậy đấy” – Touya kết thúc hồi tưởng – “tóm lại là anh và hắn giao đấu. Bực mình ở chỗ anh... thua. Hắn đâm anh một nhát chí mạng vào ngực, nhưng may mà vẫn sống được. Tức lắm chứ, kẻ đó dám nhục mạ anh, hắn lại dám... thắng anh nữắch. Thế nên anh đã thề rằng sẽ phải trả mối nhục đó, lấy cái mạng của hắn và cái đất nước này để tế linh hồn ba mẹ.”
“Cạch”, có tiếng mở cửa làm mọi người giật mình nhìn ra. Eriol từ bên ngoài chạy xộc vào. Tất cả thở phào ngồi xuống. Eriol nói không ra hơi:
“Sakura... Syaoran biết rồi. Hắn đã biết... em là... Sakura Kinomoto... Hắn cũng biết em chính là... công chúa mà hắn cần giết”
Eriol kể lại câu chuyện mà Syaoran nói. Sakura trầm ngâm:
“Vậy à? Em cũng đoán như vậy mà. Việc đó cũng là việc đương nhiên thôi, chẳng có gì đâu. Có lẽ hắn đã biết trước việc em là ai rồi. Ban đầu, thú thật, em chẳng muốn dây dưa với hắn, nhưng bây giờ thì... Em đã thề trước vong hồn ba, em nhất định sẽ trả thù cho ba. Chính gia tộc họ Li và gia tộc Sasaki đã gây ra chuyện này, dù họ đã vô tình tự làm hại họ, dù họ đổ lỗi lên đầu gia tộc Kinomoto thì mọi chuyện cũng vẫn là do họ gây ra. Em đã bất lực... bất lực nhìn ba, mẹ, rồi sư phụ... Mọi người chết ngay trước mắt em mà em cũng chẳng thể làm được gì. Em nhất định sẽ trả thù cho họ. Và còn “Tứ đại hộ pháp” nữa. Bọn họ cũng....”
“Tứ đại hộ pháp” chưa chết đâu” – Touya ngắt lời – “bọn họ vẫn còn sống đấy”.
“Sao?” – Sakura ngạc nhiên – “Không thể nào, hồi đó, chính em nhìn thấy bọn họ bị
đá đè mà. Chẳng lẽ họ còn....”
“Đúng, hiện giờ bọn anh vẫn thường xuyên liên lạc với bọn họ, à không, nói cho chính xác là một người trong số họ” – Yukito mỉm cười trả lời giúp Touya – “Em đừng lo,
Sakura. Không biết những người khác thế nào, nhưng ít nhấ là anh có thể đảm bảo cho một người còn sống. “Kẻ liên lạc” vẫn còn sống!”
“Vậy ba người kia... họ... không lẽ họ đã....”
Sakura nói thật chậm, mong sao Yukito hoặc Touya sẽ cướp lời cô, nói rằng “chắc chắn họ còn sống”, nhưng cả hai người đều im lặng. Eriol nóng lòng:
“Chuyện đó gác lại sau đi. Chuyện quan trọng bây giờ: ai là kẻ thù của ai vậy. Họ Li nói Kinomoto giết người của họ, Kinomoto lại nói phải giết Li.Vậy rốt cuộc lại là thế nào?”
Gương mặt Sakura trở nên buồn bã, cô không muốn nói thêm gì nữa. Suy nghĩ trong đầu cô hiện giờ rất hỗn loạn, gần như nó không thể nghĩ thêm được gì. Yukito đổi chủ đề:
“Thôi, chuyện đâu còn có đó mà. Syaoran tuy biết Sakura là người của gia tộc Kinomoto nhưng hắn chưa dám làm gì ngay đâu. Hơn nữa, việc này cần có thời gian để điều tra cho rõ ràng. Điều có thể chắc chắc là bà Li đã giết hoàng hậu Kinomoto, Li Hiroshi và Hidesawa Sasaki đã cùng nhau hạ độc quốc vương. Còn kẻ nào đã gây ra vụ thảm sát với gia tộc Li và Sasaki thì vẫn trong vòng bí ẩn. Thật ra, trong vụ đó, những thành viên quan trọng khác trong ban trưởng lão của Kinomoto, trừ đại trưởng lão ra thì không ai chết cả, hai gia tộc kia nghi ngờ Kinomoto cũng là có lý do. Được rồi... (Yukito vội đổi chủ đề ngay khi thấy ánh mắt giận dữ của Touya), Hiragirawa, cậu có biết tại sao gia tộc Hiragirawa lại trở thành quốc vương không?”
“Không, tôi cũng c hịu. Khi xảy ra vụ thảm sát đó, tôi đang sống ở vương quốc Lamia. Tôi ở đó từ 5 tuổi đến 15 tuổi. Tôi chẳng biết gì về những việc xảy ra trong nước.”
Sakura hỏi:
“Anh hai, tại sao Hiragirawa lại lên làm vua? Họ đâu có phải là một trong “Tam gia”? Họ thật sự là ai vậy?”
“Hiragirawa là gia thần của gia tộc Li cũng giống như Daidouji là gia thần của dòng họ Kinomoto chúng ta ấy mà. Những người có chức trách cao trong gia tộc Sasaki đã chết hết, người cao quyền nhất trong gia tộc Li lại là một phụ nữ. Tên Syaoran thì còn nhỏ. Có lẽ vì thế, bà Li mới để cho gia thần của mình làm vua, còn mình thì đứng sau chỉ đạo. Thú thật, lúc đầu, khi biết quốc vương là lão Hiragirawa, anh vô cùng ngạc nhiên. Anh nghĩ rằng, gia tộc Li và Sasaki đều chết hết. Nhưng khi biết có quý tộc họ Li, anh càng ngạc nhiên hơn, đầu óc rối mù, không hiểu gì cả. Rồi khi nghe cái tên Rika Sasaki nữa chứ. Đến khi Eriol kể cho anh nghe, anh lờ mờ đoán ra câu chuyện của dòng họ Li. Còn dòng họ Sasaki, hôm đó, họ đem theo hết những người quan trọng trong gia tộc mình và đều bị giết hết, chỉ còn lại cô con gái nhỏ phải theo bà cô, không đến dự. Rika chắc chắn là cô con gái đó. Nhưng anh cảm thấy dường như cô ta chưa hề phát hiện ra em là người của dòng họ Kinomoto. Vậy thì sao cô ta lại muốn giết em?”
“Có lẽ cô ta có thù với gia tộc Akizuki.” – Yukito trầm ngâm suy nghĩ – “Dì Sonomi, dì lấy họ Akizuki ở đâu ra vậy?”
“Chuyện này...” – dì Sonomi nhớ lại – “6 năm trước, khi tôi đang cố gắng vượt qua đám lâu la của bọ người nhà Sasaki, có một cô gái đã đến giúp tôi mở đường. Cô ta nói: “Bà chị, nhanh chóng rời khỏi đây đi, công chúa gặp nguy hiểm rồi. Đám người này tôi sẽ giúp bà chị dọn dẹp, bà chị đi nhanh lên một chút. Sau này không được để công chúa dùng họ Kinomoto nữa, tôi cho bà chị mượn tạm họ của tôi, Akizuki, mà dùng”. Thấy cái họ cũng... hay hay, tôi... dùng luôn.”
“Thì ra vậy” – Touya và Yukito nhìn nhau – “Đáng lẽ nghe cái họ Akizuki, bọn mình phải đoán ra ngay mới phải. Vậy thì có lẽ là “người ấy” đã biết toàn bộ sự việc rồi”
“Người ấy?” – Sonomi và Tomoyo đồng thanh hỏi.
“Akizuki?” – Sakura reo lên – “A, em biết “người ấy”, chắc chắn là “người ấy” rồi. Còn sống, vẫn còn sống phải không?”
“Đúng vậy, còn sống” – Touya buồn rầu nói - “và rất khỏe mạnh.”
Bỗng một trận gió lớn thổi lên, lùa qua khe cửa vào phòng dù toàn bộ cửa sổ đã được đóng kín. Touya và Yukito nhìn nhau, mặt trắng bệch:
“Không lẽ... “người ấy” đến?”
Eriol, Tomoyo và Sonomi ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu gì. Trong khi đó, Sakura vồ lấy Touya, vui mừng háo hức:
“Đúng rồi, chính là “người ấy”. Đến rồi, anh Touya, “người ấy” cuối cùng cũng đã xuất hiện.”
Có tiếng mở cửa. Nhanh như một cơn gió, tiếng chân người đã ở ngay cần kề cửa phòng ngủ của Sakura. Cánh cửa bật mở. Một người bước vào phòng.
Đêm đã khuya. Tất cả cùng tập trung xung quanh Sakura, ngồi đợi và chăm sóc cho cô. Touya đứng ngồi không yên:
“Tại sao con bé ngủ lâu thế? Có chuyện gì xảy ra thế không biết? Nhìn nó có vẻ đang gặp ác mộng. Không biết nó có làm sao không?”
Yukito trấn an Touya:
“Đừng có rối lên, Touya. Cậu không thấy mọi người đều rất lo sao? Cậu cứ qua qua lại lại mãi như vậy càng khiến mọi người sợ hơn.”
“Cậu giỏi y thuật lắm mà” – Touya tức giận hỏi – “tại sao cậu không tìm cách gì đi. Nhìn nó ngủ suốt như vậy, không chừng nó chết mất đấy.”
“Nếu tớ có thể thì tớ đã làm từ lâu rồi” – Yukito vùi đầu vào hai bàn tay - “tớ đã dùng mọi cách, chọc kim, bóp mũi.... nhưng Sakura hoàn toàn không có phản ứng”.
Touya và Yukito không nói gì nữa. Ngôi nhà lại chìm vào im lặng. Tomoyo lau mồ hôi cho Sakura, lo lắng hỏi:
“Chuyện gì xảy ra với Sakura vậy? Tự nhiên cô ấy hét lên rồi ngất đi. Bây giờ thì mồ hôi vã ra như tắm. Hình như cô ấy gặp ác mộng”.
“Ối, nhìn kìa, mắt Sakura động đậy rồi!” – dì Sonomi đứng ở cuối giường la lên, làm tất cả mọi người chồm vào giường Sakura.
“Ư....” – Sakura từ từ mở mắt. Yukito ra lệnh:
“Đứng lui ra, phải để cô ấy thở chứ!”
Sakura ngồi dậy. Tomoyo ôm chầm lấy cô:
“Sakura, cậu tỉnh lại rồi! Cậu không sao là tốt rồi! Cậu biết không, Sakura, cậu ngủ suốt 7 ngày nay rồi đấy.”
Mọi người tíu tít hỏi chuyện Sakura. Sau bao ngày lo lắn, ai cũng cảm thấy yên tâm khi nhìn thấy Sakura tỉnh lại. Eriol mỉm cười, nhẹ nhàng đi ra ngoài. Dì Sonomi vừa đứng vừa khóc, Touya cũng không đi đi lại lại nữa mà đứng yên nhìn em. Yukito ân cần, dịu dàng hỏi xem Sakura có đói không. Nhưng Sakura dường như không để ý đến sự quan tâm của mọi người. Đôi mắt cô vẫn trắng dã, vô hồn, nhìn vào khoảng không vô định. Nhận thấy sự kì lạ này, Tomoyo lo lắng hỏi:
“Sakura... Sakura... Cậu không sao chứ? Cậu không nhận ra mình à? Anh Yukito, cô ấy có sao không?”
Yukito lắc đầu, ngạc nhiên không kém:
“Không, anh không thấy có dấu hiệu nào bất thường cho thấy Sakura có vấn đề gì cả. Sakura, em không sao chứ?”
“Sakura...” – Touya nhẹ nhàng gọi. Tiếng gọi của Touya làm Sakura chợt bừng tỉnh lại. Đôi mắt vô thần của cô đã chú ý vào thẳng Touya. Cô nhìn anh với vẻ sợ hãi, ngạc nhiên lẫn vui sướng. Sakura níu lấy áo Touya, lắp bắp nói:
“Anh hai, may quá, vậy là anh vẫn còn sống. Trong cung điện.... khủng khiếp lắm... ba chết rồi... mẹ chết rồi... sư phụ... “Tứ đại hộ pháp”... chết hết rồi... bị bọn họ giết... đổ... Máu... nhiều lắm...”
Mọi người sững sờ nhìn Sakura. Trong giây lát, không ai nói được gì vì bất ngờ. Touya vừa lo vừa mừng:
“Sakura, em nhớ lại rồi sao? Em... đã tìm lại được kí ức rồi à? Kí ức năm em 10 tuổi?”
Đôi mắt Sakura chợt mở to ra, hãi hùng. Cảnh tượng năm 10 tuổi giờ đây hiện rõ trong trí nhớ của Sakura, khiến cô cảm thấy sợ hãi, thấy căm phẫn và đau đớn hơn bao giờ hết. Những dòng máu đổ ra, phun trào như chính sự căm hận của cô. Sakura hét lên rồi từ từ gục xuống. Touya ôm lấy Sakura, kìm hãm sự xúc động của cô em gái:
“Được rồi, không sao đâu, Sakura. Mọi chuyện ổn rồi, không có chuyện gì xảy ra đâu. em có thể kể lại từ đầu cho anh nghe, được không?”
Sakura nhắm mắt lại, cố gắng lấy lại sự bình tâm. Cô lặng lẽ nói:
“VUA... Kinomoto mới thật sự là chủ nhân của vương quốc Clow.”
Tranh thủ lúc mọi người đang bận hỏi han Sakura, Eriol rời khỏi nơi đó và phóng ngựa gấp gáp. Cách đây một ngày, Syaoran hẹn gặp anh. Suốt mấy hôm, do bận bịu, Eriol không gặp được Syaoran, nhưng hôm nay Syaoran đã hẹn gặp anh tại một điện đã bị lãng quên ở cung điện. Trời đêm mát mẻ, mặt trăng e lệ ẩn mình vào những đám mây, tỏa ra ánh sáng yếu ớt soi rõ hành lang dẫn đến điện đó vốn dĩ vắng vẻ, lý do đơn giản bởi điện này bị bỏ hoang đã lâu. Eriol cũng chưa bao giờ đặt chân đến nơi đây. Những tiếng cót két của sàn nhà vang lên làm những người yếu bóng vía phải rợn tóc gáy. Nơi đây suốt 7 năm nay không có người lui tới, cũng không được sửa sang gì. Đèn phủ đầy bụi bặm, mạng nhện. Người ta nói, trong điện này có ma, nên không ai dám bén mảng đến. Dường như những tin đồn được tung ra, cốt để ngăn cấm những kẻ tò mò muốn đến nơi đây. Trên nền nhà và cả trên tường, dày đặc những vệt đen dài, mà trong bóng tối, Eriol không thể xác định đó là cái gì. Nó giống như nước mà lại không phải là nước. Trong các căn phòng xung quanh nơi Eriol đi qua cũng có vô số những vệt đen đó, có những nơi, nó tạo thành vũng chứ không chỉ là vệt dài. Đá đổ ngổn ngang, chắn ngang đường khiến Eriol mấy lần phải đổi hướng đi. Dường như nơi đây đã bị sụp đổ một lần và rồi sau đó, người ta không cho xây dựng lại. Nhưng theo Eriol nhận xét, cách thiết kế và trang trí ở đây rất trang nhã và giản dị, cho thấy khiếu thẩm mĩ của người sống nơi đất thuộc hạng tốt. Cột nhà được cách điệu hoa văn đơn giản nhưng lại hợp với kết cấu của ngôi điện. Nhiều căn phòng đã hoàn toàn sụp đổ nhưng vẫn còn nguyên nét trang trí cũ. “Chuyện gì đã xảy ra ở đây nhỉ?” – Eriol thắc mắc. Đi dọc theo con đường đó, Eriol nhìn thấy có ánh sáng mờ mờ. Anh tiếp tục đến gần và nhận thấy nó mang một vẻ đẹp lộng lẫy của riêng mình. Những chiếc bàn bị xô đẩy, lăn lộn trên sàn nhà, và những vệt, vũng đen la liệt trên nền nhà. Có hai bục cao, trên bục cao nhất có đặt 3 chiếc ghế to. Bên chỗ bục thấp hơn không có gì. Eriol đang ngồi trên chiếc ghế bên trái, mỉm cười trong bóng tối:
“xin chào, thái tử, cậu đến rồi đấy à?”
Eriol tức giận nhìn lên. Mặc dù khá tối với một ngọn đèn nhỏ leo lét chiếu sáng, nhưng Eriol vẫn nhận ra vẻ mặt kiêu ngạo của Syaoran:
“Cậu định giở trò gì vậy hả? Tại sao lại hẹn gặp tôi ở một chỗ như thế này vào lúc khuya?”
“A, xin lỗi. Ban ngày bận quá không gặp được cậu, với lại tôi định liên lạc với cậu vào ban ngày nhưng không được. Chẳng còn cách nào khác cả, đành chọn ban đêm thôi, mong cậu thông cảm. Hay có chuyện gì bất tiện? Thật xin lỗi quá, tôi không biết cậu cũng sợ ma....”
“IM ĐI!” – Eriol ra lệnh – “Nào, có chuyện gì thì nói đi!”
Syaoran cười giảng hòa:
“Bình tĩnh nào. Hình như cậu mới từ chỗ Sakura về phải không? Sakura thế nào rồi?”
“Thế nào rồi?” – Eriol nhạo báng – “Cậu đừng có ra vẻ tốt bụng nữa. Tomoyo đã nói với tôi rồi, khi thấy Sakura bị ngất, cậu chẳng những không giúp đỡ mà còn ngồi yên nhìn nữa. Giờ lại hỏi han làm như quan tâm lắm vậy? Dạo này cậu bị làm sao vậy hả?”
“Ồ, tôi ngồi yên à....” – Syaoran nhìn Eriol với ánh mắt ngạc nhiên. Nhưng rồi, dường như vừa nghĩ ra điều gì, anh lặng lẽ nhún vai: “À à... ra là vậy... cũng chẳng có gì đâu, tôi chỉ thể hiện sự quan tâm của mình thôi mà. Vậy chúng ta vào chuyện chính nhé!”
“NÓI ĐI!” - Eriol cằn nhằn.
Syaoran từ trên bục bước xuống, dùng khăn tay để lau sạch các ngọn đuốc đã bị bụi bặm và cả những vệt đen bí ẩn bám trên tay cầm. Vừa làm, anh vừa nói:
“Để tôi nói từ đâu cho dễ hiểu nhé. Hiện giờ, cung điện gồm có 2 lâu đài, hay còn gọi là 2 điện chính. Nhưng, không biết cậu có biết rằng, cách đây 6 năm, nó có 3 lâu đài chứ không phải là 2. Ba điện đó gồm: điện chính, tây điện và đông điện. Vương quốc Clow do ba gia tộc được tôn xưng là “Tam gia huyền thoại” lập nên bằng chính máu của mình, và ba điện đó là do ba gia tộc cai quản. Điện chính là của quốc vương, Tây và đông điện được phân cho hai gia tộc còn lại.”
Eriol ngắt lời:
“Khoan đã, Syaoran. Cậu gọi tôi đến đây chỉ để nói những chuyện tầm phào đó sao? Vậy tôi về nhé!”
“Nơi chúng ta đang đứng hiện nay chính là đại điện trong Điện chính” – Syaoran tiếp tục nói như chưa hề bị ngắt lời. Câu nói vừa rồi khiến Eriol bắt buộc phải dừng lại – “Đại điện là nơi để tổ chức những lễ hội lớn, những cuộc họp quan trọng và cả những buổi lễ nữa. Nói đúng hơn, nó là một địa điểm linh thiêng, chỉ có những người trong hoàng tộc và những người có chức cấp quan trọng mới được ngồi tham dự tại đây. Cậu có nhìn thấy 3 chiếc ghế trên bục cao nhất kia không? Chiếc ở chính giữa là của quốc vương, ở bên phải dành cho Đông điện chủ và Tây điện chủ ngồi ở trên chiếc ghế bên trái. Chà, bàn ghế dành cho hoàng hậu, thái tử, công chúa và những nhân vật cấp cao khác dường như đã đổ và văng đi nơi khác hết rồi, chán thật!”
“Đừng dông dài nữa”, Eriol lại một lần nữa ngắt lời, “Cậu muốn nói gì? Nói nhanh lên đi!”
“Những chiếc bàn này chỉ mới được trải khăn trắng khi có buổi lễ nào đấy”, Syaoran nói tiếp.
Eriol đã thực sự cảm thấy bực tức:
“Thôi đủ rồi đấy. Nói tóm lại là nơi đây đã có một buổi tiệc lớn trước khi nó trở thành một đống gạch vụn như thế này chứ gì?”
“Đúng thế”, Syaoran bắt đầu thắp sáng những ngọn đuốc trong phòng – “7 năm trước, nơi đây đã tổ chức buổi tiệc mừng sinh nhật cô công chúa 10 tuổi của vương quốc. Thế nhưng, buổi tiệc tàn trong màu đỏ của máu và tiếng pháo chúc mừng của sự đổ nát.”
“Nghĩa là sao? Chuyện gì đã xảy ra?” – Eriol bắt đầu quan tâm đến câu chuyện, điều này khiến Syaoran hài lòng.
“Chắc cậu cũng đã thấy ở xung quanh căn phòng này, và cả ở lối đi, hành lang, trên tường hay ở các vật dụng xung quanh đây đều có những vệt đen đúng không?” – Syaoran đã thắp xong ngọn đèn đuốc cuối cùng – “Toàn bộ đèn đã được thắp sáng, cậu có thể tự mình xem xét xem nó là cái gì?”
Có hàng trăm ngọn đuốc soi sáng, căn phòng hiện ra rõ ràng như vào buổi sáng. Eriol xem xét những vết đen to trên sàn và cả những vết kéo dài trên tường. Anh khẽ thốt lên:
“Máu. Là máu khô!”
“Chính xác”, Syaoran đồng tình, “là máu khô. Và cậu biết đó là máu của ai không?” – Syaoran khẽ mỉm cười nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Eriol. Anh chậm rãi đi lại phía Eriol, chỉ tay xuống: “Cái vũng máu to nhất ở chân cậu đó, chính chỗ đó, ba tôi đã nằm ở đó!”
Eriol kinh ngạc và sững sờ. Phải mất mấy giây sau anh mới có thể hiểu được Syaoran đang nói gì. Anh đứng lùi lại, mắt vẫn không rời khỏi vị trí mà Syaoran đã chỉ:
“Chuyện này là sao? Nơi đây đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Trước đây”, Syaoran bước quanh căn phòng, “Quốc vương là một gia tộc “Tam gia”, không phải là Hiragizawa, cũng chẳng phải là Li. 6 năm trước, tôi cũng có mặt tại cung điện này. Chính tôi đã bị đá đè suýt chết, và, có thể do quá kinh hoàng, tôi đã quên đi kí ức đó - một kí ức đầy máu. Nếu không nhờ mẹ tôi cứu thì có lẽ bây giờ tôi đã là một đông xương khô bị vùi trong đá rồi.”
“Mẹ cậu à? Tại sao cậu lại có mặt ở đây? Tại sao điện chính lại sụp đổ?”
“Bình tĩnh đã nào”, Syaoran trấn an Eriol, “để tôi nói từ từ cho mà nghe, nhưng cậu không được ngắt lời tôi nữa đấy” - thấy Eriol gật đầu, Syaoran nói tiếp: “6 năm trước, quốc vương đã mời hai gia tộc bạn của mình đến đây, nghĩa là nơi đây đã tập trung toàn bộ “Tam gia huyền thoại”....
“Khoan đã, “Tam gia huyền thoại” là có thật sao? Bọn họ là những ai vậy?”
“Đã nói đừng ngắt lời tôi” - Syaoran cảnh cáo – “Tam gia huyền thoại” đương nhiên là có thật rồi. Và cả ba gia tộc đó, cậu đều biết đấy.”
“Quốc vương Kinomoto Fujitaka, Tây điện chủ Li Hiroshi – ba tôi, Đông điện chủ Sasaki Hidesawa – ba Rika. Đấy là 3 người đứng đầu trong 3 gia tộc “Tam gia huyền thoại”.
“CÁI GÌ?” - Eriol không tin vào tai mình nữa – “KINOMOTO, LI, SASAKI LÀ BA GIA TỘC ĐƯỢC MỆNH DANH LÀ “TAM GIA HUYỀN THOẠI” SAO?”
“Đúng như vậy. Nhưng cả 3 người đứng đầu trong “Tam gia” đều đã chết rồi. À không, nói cho đúng hơn là Li Hiroshi và Sasaki Hideswa chắc chắn đã chết, còn quốc vương Kinomoto Fujitaka thì không biết hiện giờ ra sao.”
“Vậy là thế nào? Chuyện gì đã xảy ra tại điện chính này?” - Eriol sững sờ nhìn các vệt máu khô.
“Thảm sát” - Syaoran lặng lẽ nói – “Lúc nãy tôi đã nói, nơi đây trước lúc trở thành hoang tàn như thế này thì nó đang diễn ra một bữa tiệc sinh nhật. Đó là sinh nhật công chúa vương quốc lên 10 tuổi, làm lễ trưởng thành cho cô công chúa ấy. Hôm đó, ba tôi đưa toàn bộ người của gia tộc họ Li đến đây, gia tộc Sasaki cũng đi cùng rất đông.Tôi không muốn tham dự bữa tiệc ngốc nghếch đó đã trốn ra ngoài ngủ. Vì vậy, tôi không biết bữa tiệc diễn ra như thé nào, có xích mích gì xảy ra trong bữa tiệc? Tôi chỉ biết, có tiếng đá đổ làm tôi thức dậy. Đá chắn ngang con đường lúc trước tôi đi, nên tôi đành phải đi theo hướng khác. Đang loay hoay không biết phải đi tiếp vào lối nào, tôi gặp một cô bé chạy ngược hướng với mình, người đầy máu, sợ hãi nói là có người muốn giết mình. Tôi cũng chẳng biết tại sao lúc ấy, mặc dù rất sợ hãi, nhưng nhìn vẻ mặt kinh hoàng của cô bé, tôi bỗng muốn cứu cô bé ấy. Sau khi cô nhóc đó chạy vào một lối khác, một hành lang đối diện với lối tôi vừa nằm ngủ.... ”
“Chậc, thì ra là lối đó à? có nghĩa là nếu đi theo hướng mình đi nãy giờ thì sẽ đi sâu vào trong cung điện” - Syaoran nhìn theo cô bé, lẩm bẩm một mình.
Cậu bé Syaoran quyết định rời khỏi đây, đi theo đường mà cô bé kia vừa đi. Nhưng vừa lúc đó, đá từ trên trần nhà đổ sập xuống. Syaoran bình tĩnh nhảy tránh, lách người qua những tảng đá đang thi nhau rơi xuống. Nhưng đá rơi càng lúc càng nhiều, mà Syaoran thì đã mệt lử người. Chợt, cậu bé nghe thấy có tiếng bước chân người đang đến gần. “Có người muốn giết tôi....” - tiếng cô bé chợt văng vẳng bên tai, khiến Syaoran vừa nhảy vừa kêu lên ân hận:
“Aaaaaaaaa, mình ngu quá. Sao lại chấp nhận ở lại nhỉ? Biết thế này mình chạy cùng nhỏ đó luôn. Quả như nhỏ đó nói, nếu không chết vì bị đá đè cũng sẽ bị kẻ điên nào đó giết chết. Đằng nào thì cũng chết sao? Ôi, Li Syaoran ta mà phải bỏ mạng ỏ đây sớm thế này à?”
Đá trên trần nhà vẫn đua nhau đổ ập xuống, tiếng bước chân thì càng lúc càng gần. Syaoran do phải chú ý tiếng bước chân nên không để ý đến đá rơi ngay trên đầu mình. Cậu bé chỉ có thể lách người trách tảng đá đó nhưng ngay lập tức bị chặn bởi tảng đá khác. Cuối cùng, Syaoran bị kẹt trong đống đá, không nhúc nhích nổi. Bất lực và vô vọng, Cậu bé hét lên với đống đá:
“Xỏ lá, các ngươi đông hơn sao lại đi bắt nạt một mình ta? Từ trên cao rơi xuống đương nhiên là hơn người bên dưới rồi. Đã lợi về số lượng lại còn lợi thế về vị trí nữa, trận đấu này không tính. Oái, các ngươi hại ta rồi, thấy chưa, giờ thì kẻ kia sắp đến rồi!”
Syaoran nín thở chờ đợi. Cậu bé lẩm bẩm: “Chắc là kẻ này dữ lắm. Đá cũng sợ mà không dám rơi tiếp rồi.” Dù bị vùi người trong đá, nhưng Syaoran vẫn có thể thấy thấp thoáng đằng xa là một bóng người với bộ đồ màu đỏ mà cậu bé có thể dễ dàng đoán ra là máu. Syaoran chăm chú nhìn. Bóng dáng người đó vô cùng quen thuộc. Càng đến gần, cảm giác quen thuộc đó càng tăng lên và cậu bé cũng dễ dàng nhận ra hơn.
“MẸ!” – Syaoran hét lên.
Bà Li chạy đến gần, nhìn thấy Syaoran đang chôn nửa mình trong đống đá. Bà không nói gì, vội vàng đẩy đá, kéo cậu bé lên. Syaoran lo lắng nhìn mẹ:
“Mẹ, sao người mẹ nhiều máu thế? Ba và những người khác đâu hết rồi? Ba rất giỏi mà, sao ba không bảo vệ mẹ con mình?”
“Chết rồi” – bà Li lẩm bẩm – “chết hết rồi. Chạy khỏi đây, nhanh lên Syaoran. Nếu không chúng ta sẽ bị đè bẹp mất.”
Mặc dù không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng Syaoran vẫn nhận ra sự lo lắng trên gương mặt mẹ. Cậu bé dìu mẹ đứng dậy:
“Mẹ đừng lo, có vẻ đá đã không đổ nữa rồi. Chuyện gì xảy ra vậy, mẹ? Ba đâu? Hay mẹ con mình đi tìm ba đã rồi ra ngoài kia?”
“Đi vào điện chính. Tại đây con sẽ hiểu!” – bà Li trả lời với giọng căm thù.
“Điện chính? Nơi đó ở đâu ạ?” – Syaoran nhìn quanh, thắc mắc.
Bà Li không nói gì, đẩy Syaoran ra xa, tự mình đi trước dẫn đường. Syaoran lo lắng chạy theo mẹ và có thể đỡ bà bất cứ lúc nào bà cần. Chân tay bà Li bị xây xước, chảy máu. Có lẽ do phải tránh đá, lại còn phải trèo qua các đống đá to. Bà Li vẫn đi không hề có dấu hiệu gục ngã. Đến một căn phòng rộng, Syaoran kinh hoàng nhận ra: Toàn bộ căn phòng là những xác người ngổn ngang, bị đá đè dập nát cơ thể. Ba Syaoran bị đá đè nát đầu, máu chan chứa. Những khuôn mặt còn nguyên vẻ kinh hoàng. Ruồi bọ bâu đầy phòng. Bà Li nhìn vào khoảng không với đôi mắt trắng dã:
“Chưa hết đâu, Syaoran. Ngoài vườn còn nhiều lắm. Xác của gia tộc Sasaki, xác các cô chú của con... Tất cả bọn họ đều bị giết hết rồi... Là gia tộc Kinomoto.... Ta nhất định sẽ giết hết bọn chúng... Ta sẽ giết hết... Syaoran, cả con nữa... Hãy ghi nhớ lấy quang cảnh này....” – bà Li chẫm rãi đi vào căn phòng, cúi xuống, ôm lên một chiếc đầu đầy máu, giơ lên phía Syaoran – “hãy nhìn cho rõ đi, Syaoran,... không bao giờ được quên khuôn mặt này... Ba con, phải nhớ lấy ba con đã chết thê thảm thế nào... phải trả thù... Syaoran à... con nhất định phải trả thù....”
Mùi máu tanh bao phủ khắp bầu không khí chết chóc. Khuôn mặt của ông Li đã bị hủy hoại hết, chỉ còn lại đôi mắt mở to đầy kinh hoàng và căm hận. Đôi mắt ấy đỏ lòm, nhìn Syaoran chằm chằm. Đôi tay bà Li vấy máu, ánh mắt trắng dã nhìn thẳng vào Syaoran. Người ba mà cậu bé yêu thương, giờ đây chỉ còn lại chiếc thủ cấp đầy máu. Quá kinh hoàng, cậu bé Syaoran ngất đi....
Syaoran ngừng lại để lấy hơi. Anh tiếp tục nói:
“Sau đó, tôi ngủ li bì suốt 3 ngày. Kết quả, khi tỉnh dậy, tôi mất đi khoảng trí nhớ về việc đó. Những việc khác tôi đều nhớ, duy chỉ có việc ngày hôm đó là tôi không có một chút khái niệm nào cả. Cho dù mẹ tôi đã dùng mọi cách phục hồi kí ức đó cho tôi, nhưng không có hiệu quả. Cuối cùng, bà đành chấp nhận rằng tôi không thể phục hổi trí nhớ về việc đó. Bà kể cho tôi nghe câu chuyện về mối hận này, dồi vào đầu óc tôi những điều không tưởng về mối thù... bà luôn muốn tôi phải trả thù....”
Eriol im lặng lắng nghe. Do quá bất ngờ trước câu chuyện, anh không nói được gì. Syaoran nói tiếp:
“Tôi luôn tìm kiếm Kinomoto để trả thù, một cách miễn cưỡng bởi vì tôi đâu có chút khái niệm nào về “thù hận”. Dù rất yêu quý ba tôi, dù luôn muốn giết kẻ thù đã sát hại ba tôi và cả gia tộc Li, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức đó thôi. Tôi đã không đủ mạnh mẽ để có thể giết kẻ thù của mình. Nhưng rồi, từ khi nhớ lại câu chuyện ngày hôm đó, khi đoạn kí ức đó trở lại với tôi, trong lòng tôi đã có thứ tôi cần. “THÙ HẬN”, tôi nhất định phải trả thù....”
Mất một lúc sau, Eriol mới cất được tiếng nói:
“Tại sao... Tại sáo chuyện này tôi không biết? Tôi không hề nhớ gì về....? Hiragirawa và Daidouji có quan hệ gì trong mối hận thù này?”
Syaoran không trả lời ngay câu hỏi của Eriol mà hỏi lại:
“À, năm nay cậu bao nhiêu tuổi nhỉ?”
“20”, Eriol bực tức trả lời, “nhưng bây giờ không phải lúc hỏi tuổi.”
“Năm nay tôi 17”, Syaoran nói tiếp như chưa hề nghe thấy gì – “như vậy là cậu hơn tôi 3 tuổi. 6 năm trước, tôi 11 còn cậu 14. Cậu có nhớ lúc 5 tuổi, cậu đi đâu không?”
“Sao lại không nhớ. Lúc đó tôi sang vương quốc Lamia sống cùng với người em họ của cậu mà. Tôi sống ở đó gần 10 năm, đến năm....”- Eriol sững lại – “đúng rồi, đến năm 15 tuổi tôi mới trở lại đây.”
“Đúng vậy” – Eriol gật gù – “vụ việc này là chuỵên cơ mật, không ai biết cả. Người dân nước này cũng không biết thì làm sao nước khác lại biết. Hơn nữa, sau đêm đó, với danh nghĩa là “Tam gia huyền thoại”, mẹ tôi đã ra lệnh giữ kín hoàn toàn câu chuyện này, chỉ có những người nào sống sót trong vụ thảm sát đó mới biết được. Cậu sau 10 năm trở về, không biết chuyện đó là đương nhien thôi. Ba cậu cũng không có quyền được nói cho cậu biết.”
Eriol nhớ lại:
“Phải rồi, tôi nhớ lúc tôi trở về, ba tôi đã trở thành quốc vương, mà theo kí ức của tôi thì tôi chẳng có chút ấn tượng gì về việc tôi là con của quốc vương cả. Nhưng tôi cũng không thắc mắc gì nhiều vì khi rời nơi đây tôi mới có 5 tuổi, và tôi sống ở nước khác đén tận 10 năm cơ mà. Thật không ngờ....”
“Đúng là không ngờ phải không? Cậu muốn biết mối liên quan của gia tộc Hiragizawa và gia tộc Daidouji trong vụ thảm sát trước kia không? Dễ hiểu lắm. Gia tộc Daidouji là một gia tộc làm việc dưới trướng của Kinomoto suốt 4, 5 đời nay. Đó là những gia thần trung thành nhất của Kinomoto. Số phận của Hiragizawa cũng không khác. Nghĩa là gia tộc Hiragizawa cũng là những gia thần bậc nhất của dòng họ Li.”
“Cái gì?” – Eriol kinh ngạc.
“Khó tin quá hả? Cũng dễ hiểu thôi. Dù sao thì từ lúc cậu về nước đến bây giờ, dòng họ Li là gia thần của Hiragizawa, nhưng bây giờ thì lại đảo lộn vị trí, cậu ngạc nhiên cũng là đúng. Tôi nghĩ chắc giờ cậu cũng biết người đứng trong bóng tối điều khiển đất nước này là ai rồi chứ? Mẹ tôi, người phụ nữ đứng đầu gia tộc họ Li. Đất nước này vẫn không thể thoát khỏi cái bóng cai trị của “Tam gia huyền thoại”. Còn Daidouji thì còn Kinomoto, mà gia tộc họ Li vẫn có thể sinh tồn thì khi đó còn sự hiện diện của gia thần trung thành Hiragizawa. 6 năm trước, ba câu giả bệnh, theo lệnh của ba tôi, âm thầm tiến vào điện chính, sẵn sàng ra tay tiêu diệt Kinomoto khi có chuyện xảy ra. Nhưng tại đây, ba cậu đã gặp một người phụ nữ, Daidouji Sonomi. Chính người đàn bà này đã chém đứt cánh tay của ba cậu: “Quốc vương Kinomoto có lệnh phải giết những con chó luôn rình mò gia tộc Li và Sasaki. Ngươi là người đầu tiên” – bà ta đã tuyên bố như vậy. Mất đi cánh tay, nhưng ba cậu may mắn chạy thoát, bảo toàn mạng sống và thề sẽ trả thủ. Vậy đấy. Nhưng mà... sau khi nhớ lại quá khứ kinh hoàng đó, tôi xác định được Daidouji cũng là kẻ thù của mình. Thế nên việc tiêu diệt Daidouji không cần cậu phải nhúng tay vào nữa mà chính tôi sẽ ra tay.”
Eriol khựng lại. Anh thật sự lo sợ:
“Tốt thôi, tôi... tôi gia việc này cho cậu vậy... Nhưng... tại sao... sao lại nói cho tôi biết? Cậu thừa biết là tôi đã không còn theo đuổi gia tộc Daidouji từ lâu rồi mà?”
Syaoran nhìn trời, mỉm cười:
“À, muộn rồi đấy. Cậu cũng nên về đi!”
Eriol tức giận nhìn Syaoran đi thổi tắt các ngọn đèn. Anh bực mình:
“SYAORAN, CẬU....”
“Sakura đã nhớ lại kí ức rồi à?” – Syaoran bỗng hỏi, ngắt ngang lời Eriol.
“Hả? Cái gì?Cô ấy đã nhớ lại rồi sao?” – Eriol ngạc nhiên - “sao cậu biết?”
“Vậy là cậu không biết gì rồi.” – Syaoran tiếp tục thổi đèn, nói – “Tôi đã luôn muốn biết về những bí ẩn trong cung điện. Vào hôm lễ sắc phong của Tomoyo, tôi đã đọc được một quyển sách nói về “Kiến trúc cung điện”. Nhưng trong cuốn sách đó lại nói cung điện có 3 lâu đài chứ không phải 2 như hiện nay. Tò mò, tôi đã thử cầm đuốc lên, đi vào nơi đổ nát này mà tôi tin chắc rằng nó chính là lâu đài thứ 3 bí ẩn kia. Và tôi đã đặt chân đến nơi đây. Trong bóng tối, không xác định được những vết bẩn trên tường và nền nhà là máu, nhưng... Tôi bị đau đầu. Cực đau. Những tiếng đổ cứ vang lên trong óc tôi. Và tôi lờ mờ nhìn thấy những xác người la liệt trên hành lang, trong căn phòng này đây. Tôi trở về đám tiệc, quyết tâm tìm cho ra những bí ẩn nữa về lâu đài này, nhưng không có gì. Vì thế, sáng hôm sau, tôi đã một mình đến đây. Sau khi nhìn thấy những vũng máu này, toàn bộ kí ức đó chợt hiện về trong tôi. Mùi máu tay, xác người,... tiếng đổ vỡ... không có gì sai cả. Nhưng đầu tôi lúc đó thì đau như có hàng ngàn chiếc búa thi nhau đập vào đầu vậy. Sau cơn đau đầu đó, tôi đã nhớ lại toàn bộ kí ức đã bị lãng quên...”
“Ra là vậy” – Eriol ngẫm nghĩ – “Thảo nào hôm ấy tôi thấy cậu có vẻ khác mọi hôm. Nhưng... như vậy thì liên quan gì đến việc Sakura đã có lại kí ức hay chưa?”
“Cậu còn không hiểu sao?” – Syaoran mỉm cười – “Sakura đã bị cơn đau đầu dữ dội đó hành hạ. Cơn đau đầu đó chính là dấu hiệu của việc phục hồi trí nhớ. Và lí do hồi phục cũng giống như tôi, đó là: Cô ấy đã nghe thấy, hoặc nhìn thấy một cái gì đó rất đáng sợ, cái đã khiến cô ấy phải đóng kín kí ức của mình lại.”
“Đó là cái gì?” – Eriol lo lắng.
“Lúc đó, mọi thứ đều rất đang bình thường. Chỉ là.. Mẹ tôi... Sau khi nghe tiếng nói của mẹ tôi thì cô ấy chợt ngất đi. Điều đó cho thấy, chính mẹ tôi là nguyên nhân khiến cho Sakura sợ hãi, sợ đến nỗi phải đóng kín kí ức của mình, cũng giống như tôi, khi nhìn thấy hiện trường vụ thảm sát, tôi đã tự đóng kí ức của mình. Và chính cái đó, mẹ tôi, hiện trường vụ thảm sát này, đó chính là chìa khóa để đóng và mở kí ức cho chúng tôi.”
“Mẹ cậu?” – Eriol sửng sốt, trong lòng anh đã bắt đầu thấy sợ hãi.
“Đúng. Theo cậu thì tại sao lại như vậy? Cô ấy lần đầu gặp mẹ tôi mà lại có kí ức đáng sợ về mẹ tôi? Câu trả lời là: cô ấy đã từng gặp mẹ tôi trong quá khứ. Và lần gặp gỡ ấy cũng là lần cuối cùng cô ấy có thể nhớ được những quá khứ từ thuở bé thơ của mình. Người sợ hãi nhất khi nhìn thấy mẹ tôi, khi nghe mẹ tôi nói, chỉ có thể là người bị mẹ tôi đuổi giết hoặc có mối thù cực sâu nặng với mẹ tôi.”
“Cậu nói thế là sao?” – Eriol cố gắng thuyết phục mình là Syaoran chưa nhận ra họ thật của Sakura, nhưng dường như điều đó là vô vọng.
“Cậu đang cố tình không hiểu đó hả, Thái tử?” – căn phòng đại điện đã chìm vào bóng tối – “suốt 6 năm nay, mẹ tôi không ra khỏi nhà, tức là Sakura đã mang mối thù gì đó với mẹ tôi từ 6 năm trước. Khi đó, Sakura 10 tuổi, bằng tuổi công chúa Kinomoto.”
“chỉ là trùng hợp thôi mà” – Eriol toát mồ hôi trong bóng tối.
“Có thể” – Syaoran nói – “Nhưng... cậu không biết điều này rồi. Mẹ tôi không bao giờ giết trẻ con, trừ khi đứa trẻ ấy có thù oán gì vô cùng ghê gớm với bà. Cái chết của ba tôi đã khiến bà hoàn toàn mất bình tĩnh. Bà đuổi giết tất cả những người nào mang họ Kinomoto mà bà gặp. Hơn nữa, khi hoàng hậu bị mẹ tôi đâm chết, công chúa cũng đang ở đó. Cô công chúa ấy đương nhiên là vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy người mẹ mà cô yêu quý chết ngay trước mắt. Cô ta sẽ hận mẹ tôi đến từng khúc xương thớ thịt. Bị mẹ tôi chĩa dao vào, khung cảnh đổ nát và sập xệ, cô bé đó sợ mẹ tôi và dẫn đến tình trạng đóng kí ức của mình lại như tôi đã làm khi sợ hãi.”
“NÓI VÒNG VO QUÁ” – Eriol tức giận – “tóm lại cậu nghi ngờ Sakura chính là cô công chúa ấy chứ gì?”
“Không phải nghi ngờ mà là CHẮC CHẮN. Đó chính là SAKURA KINOMOTO”.
“Đừng ngớ ngẩn nữa” – Eriol lo sợ - “Cậu đừng quên cô ấy họ Akizuki mà”
“Đăng kí một họ giả thì có khó gì, nhất là đối với một người gia thần trong “Tam gia huyền thoại” - Daidouji”
Im lặng. Một sự im lặng đáng sợ. Eriol không thể nói được gì. Syaoran cũng ngừng lại, hít thở hương đêm:
“Mát thật. Gió mang theo mùi hương của máu. Dù sao thì đại điện này cũng đã đổ vỡ hết rồi. Gió lùa vào rất tuyệt. Thôi, cậu nên về đi, Eriol ạ. hẹn gặp lại vào sáng mai!”
“Khoan đã” – Eriol vội nói – “Cậu đã biết được họ thật của Sakura từ bao giờ? Chắc chắn là từ trước khi cậu nhìn thấy cô ấy ngất ở quán cơm”
“Đương nhiên” – Syaoran mỉm cười - “nhưng thôi đi, không nói chuyện này nữa. Tôi chỉ muốn thông báo cho cậu biết là tôi sẽ tiêu diệt toàn bộ Kinomoto lẫn Daidouji.Chà, giờ đây trộm cướp đang hoành hành khắp nơi. Sắp có biến cố lớn rồi, cậu nên bảo vệ công chúa Samia cho kĩ. Tạm biệt!”
Không phải đợi đến câu thứ hai, Eriol quay mặt đi thẳng. “Syaoran đã biết mọi chuyện, cậu ta đã biết thân phận thật sự của Sakura và Tomoyo. Ôi không.... đúng là sắp có biến cố lớn rồi!”. Eriol lên ngựa, nhằm hướng nhà Akizuki phóng tới.
____________________________________________
Mọi người nín thở lắng nghe Sakura kể. Tomoyo tái mặt kinh hãi. Touya và dì Sonomi chỉ trầm ngâm ngồi, như đang nhớ lại một quá khứ khủng khiếp. Touya nói sau khi Sakura đã kết thúc câu chuyện:
“Thật không ngờ. Hôm đó anh ở ngoài, chứng kiến cảnh tượng bên ngoài vườn đã kinh khủng lắm rồi, không ngờ trong đại điện còn đáng sợ hơn.”
Dì Sonomi tiếp lời:
“Hôm đó, dì được đại trưởng lão giao nhiệm vụ chăm sóc con. Phải vượt qua một đám những tên ngốc nghếch luôn miệng đòi trả thù của nhà Sasaki dì mới chạy được về nhà. Vừa đến nơi thì thấy con ngất trước cổng, dì đã đưa con về nhà chăm sóc. Nhưng vừa nằm xuống giường thì con chạy vụt đi, đến tận sáng hôm sau, dì mới tìm được con ở góc tường, nơi khuất nhất của cung điện. Nhưng lúc đó, con cũng đã mất hết toàn bộ kí ức.”
Tomoyo chỉ im lặng nghe mọi người nói chuyện. Yukito cũng chăm chú nghe với đôi mắt thắc mắc và hiếu kì. Touya nghiến răng:
“Hừ, Hiragizawa, hãy đợi đấy. Ta nhất định sẽ bắt các ngươi phải rời bỏ cái ghế quốc vương.”
“Anh hai ghét dòng họ Hiragirawa lắm sao? Chỉ vì họ làm vua thôi à?”
Touya tức giận:
“Không, nếu chỉ vì họ làm vua thôi thì đã đỡ. Đằng nào thì anh cũng hạ bệ hắn. Nhưng ngày trước, em còn nhớ 6 năm trước, khi em chạy trốn khỏi cung điện chứ. Anh là người cuối cùng trong hàng rào bảo vệ em đã được đại trưởng lão sắp xếp sẵn. Sau khi em đã chạy thoát....”
............................
“Này, tên kia, ngươi chết đến nơi rồi” – Touya hất hàm – “Dám chặn đường em ta là coi như giờ tử của mi đã điểm.”
“Ta không phải tên là tên kia” - kẻ kia bình thản đáp - “tên ta là Hiragirawa, gia thần trung thành của gia tộc Li.”
“Hiragirawa? Chà tên nghe cũng hay đấy. Nhưng dù sao thì hôm nay ngươi cũng phải chết. Nói thật, ta không muốn giét một kẻ chỉ có một tay như ngươi đâu, nhưng hôm nay buộc phải làm thôi!”
“Thật sao?” – tên kia giương kiếm lên, sẵn sàng chiến đấu – “Này, tên thái tử chảnh chọe, bệnh tật, ốm yếu kia, mia mà cũng đòi giết được ta à? Đừng có nghĩ ta chỉ còn một tay mà lên mặt. Ta vốn không định giết ngươi đâu, đó là lệnh mà, Nhưng nếu ngươi muốn chết đến thế thì ta cũng sẽ đáp ứng nguyện vọng của ngươi ngay.”
“CÁI GÌ?” – Touya tức giận lao vào.
...........................
“Vậy đấy” – Touya kết thúc hồi tưởng – “tóm lại là anh và hắn giao đấu. Bực mình ở chỗ anh... thua. Hắn đâm anh một nhát chí mạng vào ngực, nhưng may mà vẫn sống được. Tức lắm chứ, kẻ đó dám nhục mạ anh, hắn lại dám... thắng anh nữắch. Thế nên anh đã thề rằng sẽ phải trả mối nhục đó, lấy cái mạng của hắn và cái đất nước này để tế linh hồn ba mẹ.”
“Cạch”, có tiếng mở cửa làm mọi người giật mình nhìn ra. Eriol từ bên ngoài chạy xộc vào. Tất cả thở phào ngồi xuống. Eriol nói không ra hơi:
“Sakura... Syaoran biết rồi. Hắn đã biết... em là... Sakura Kinomoto... Hắn cũng biết em chính là... công chúa mà hắn cần giết”
Eriol kể lại câu chuyện mà Syaoran nói. Sakura trầm ngâm:
“Vậy à? Em cũng đoán như vậy mà. Việc đó cũng là việc đương nhiên thôi, chẳng có gì đâu. Có lẽ hắn đã biết trước việc em là ai rồi. Ban đầu, thú thật, em chẳng muốn dây dưa với hắn, nhưng bây giờ thì... Em đã thề trước vong hồn ba, em nhất định sẽ trả thù cho ba. Chính gia tộc họ Li và gia tộc Sasaki đã gây ra chuyện này, dù họ đã vô tình tự làm hại họ, dù họ đổ lỗi lên đầu gia tộc Kinomoto thì mọi chuyện cũng vẫn là do họ gây ra. Em đã bất lực... bất lực nhìn ba, mẹ, rồi sư phụ... Mọi người chết ngay trước mắt em mà em cũng chẳng thể làm được gì. Em nhất định sẽ trả thù cho họ. Và còn “Tứ đại hộ pháp” nữa. Bọn họ cũng....”
“Tứ đại hộ pháp” chưa chết đâu” – Touya ngắt lời – “bọn họ vẫn còn sống đấy”.
“Sao?” – Sakura ngạc nhiên – “Không thể nào, hồi đó, chính em nhìn thấy bọn họ bị
đá đè mà. Chẳng lẽ họ còn....”
“Đúng, hiện giờ bọn anh vẫn thường xuyên liên lạc với bọn họ, à không, nói cho chính xác là một người trong số họ” – Yukito mỉm cười trả lời giúp Touya – “Em đừng lo,
Sakura. Không biết những người khác thế nào, nhưng ít nhấ là anh có thể đảm bảo cho một người còn sống. “Kẻ liên lạc” vẫn còn sống!”
“Vậy ba người kia... họ... không lẽ họ đã....”
Sakura nói thật chậm, mong sao Yukito hoặc Touya sẽ cướp lời cô, nói rằng “chắc chắn họ còn sống”, nhưng cả hai người đều im lặng. Eriol nóng lòng:
“Chuyện đó gác lại sau đi. Chuyện quan trọng bây giờ: ai là kẻ thù của ai vậy. Họ Li nói Kinomoto giết người của họ, Kinomoto lại nói phải giết Li.Vậy rốt cuộc lại là thế nào?”
Gương mặt Sakura trở nên buồn bã, cô không muốn nói thêm gì nữa. Suy nghĩ trong đầu cô hiện giờ rất hỗn loạn, gần như nó không thể nghĩ thêm được gì. Yukito đổi chủ đề:
“Thôi, chuyện đâu còn có đó mà. Syaoran tuy biết Sakura là người của gia tộc Kinomoto nhưng hắn chưa dám làm gì ngay đâu. Hơn nữa, việc này cần có thời gian để điều tra cho rõ ràng. Điều có thể chắc chắc là bà Li đã giết hoàng hậu Kinomoto, Li Hiroshi và Hidesawa Sasaki đã cùng nhau hạ độc quốc vương. Còn kẻ nào đã gây ra vụ thảm sát với gia tộc Li và Sasaki thì vẫn trong vòng bí ẩn. Thật ra, trong vụ đó, những thành viên quan trọng khác trong ban trưởng lão của Kinomoto, trừ đại trưởng lão ra thì không ai chết cả, hai gia tộc kia nghi ngờ Kinomoto cũng là có lý do. Được rồi... (Yukito vội đổi chủ đề ngay khi thấy ánh mắt giận dữ của Touya), Hiragirawa, cậu có biết tại sao gia tộc Hiragirawa lại trở thành quốc vương không?”
“Không, tôi cũng c hịu. Khi xảy ra vụ thảm sát đó, tôi đang sống ở vương quốc Lamia. Tôi ở đó từ 5 tuổi đến 15 tuổi. Tôi chẳng biết gì về những việc xảy ra trong nước.”
Sakura hỏi:
“Anh hai, tại sao Hiragirawa lại lên làm vua? Họ đâu có phải là một trong “Tam gia”? Họ thật sự là ai vậy?”
“Hiragirawa là gia thần của gia tộc Li cũng giống như Daidouji là gia thần của dòng họ Kinomoto chúng ta ấy mà. Những người có chức trách cao trong gia tộc Sasaki đã chết hết, người cao quyền nhất trong gia tộc Li lại là một phụ nữ. Tên Syaoran thì còn nhỏ. Có lẽ vì thế, bà Li mới để cho gia thần của mình làm vua, còn mình thì đứng sau chỉ đạo. Thú thật, lúc đầu, khi biết quốc vương là lão Hiragirawa, anh vô cùng ngạc nhiên. Anh nghĩ rằng, gia tộc Li và Sasaki đều chết hết. Nhưng khi biết có quý tộc họ Li, anh càng ngạc nhiên hơn, đầu óc rối mù, không hiểu gì cả. Rồi khi nghe cái tên Rika Sasaki nữa chứ. Đến khi Eriol kể cho anh nghe, anh lờ mờ đoán ra câu chuyện của dòng họ Li. Còn dòng họ Sasaki, hôm đó, họ đem theo hết những người quan trọng trong gia tộc mình và đều bị giết hết, chỉ còn lại cô con gái nhỏ phải theo bà cô, không đến dự. Rika chắc chắn là cô con gái đó. Nhưng anh cảm thấy dường như cô ta chưa hề phát hiện ra em là người của dòng họ Kinomoto. Vậy thì sao cô ta lại muốn giết em?”
“Có lẽ cô ta có thù với gia tộc Akizuki.” – Yukito trầm ngâm suy nghĩ – “Dì Sonomi, dì lấy họ Akizuki ở đâu ra vậy?”
“Chuyện này...” – dì Sonomi nhớ lại – “6 năm trước, khi tôi đang cố gắng vượt qua đám lâu la của bọ người nhà Sasaki, có một cô gái đã đến giúp tôi mở đường. Cô ta nói: “Bà chị, nhanh chóng rời khỏi đây đi, công chúa gặp nguy hiểm rồi. Đám người này tôi sẽ giúp bà chị dọn dẹp, bà chị đi nhanh lên một chút. Sau này không được để công chúa dùng họ Kinomoto nữa, tôi cho bà chị mượn tạm họ của tôi, Akizuki, mà dùng”. Thấy cái họ cũng... hay hay, tôi... dùng luôn.”
“Thì ra vậy” – Touya và Yukito nhìn nhau – “Đáng lẽ nghe cái họ Akizuki, bọn mình phải đoán ra ngay mới phải. Vậy thì có lẽ là “người ấy” đã biết toàn bộ sự việc rồi”
“Người ấy?” – Sonomi và Tomoyo đồng thanh hỏi.
“Akizuki?” – Sakura reo lên – “A, em biết “người ấy”, chắc chắn là “người ấy” rồi. Còn sống, vẫn còn sống phải không?”
“Đúng vậy, còn sống” – Touya buồn rầu nói - “và rất khỏe mạnh.”
Bỗng một trận gió lớn thổi lên, lùa qua khe cửa vào phòng dù toàn bộ cửa sổ đã được đóng kín. Touya và Yukito nhìn nhau, mặt trắng bệch:
“Không lẽ... “người ấy” đến?”
Eriol, Tomoyo và Sonomi ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu gì. Trong khi đó, Sakura vồ lấy Touya, vui mừng háo hức:
“Đúng rồi, chính là “người ấy”. Đến rồi, anh Touya, “người ấy” cuối cùng cũng đã xuất hiện.”
Có tiếng mở cửa. Nhanh như một cơn gió, tiếng chân người đã ở ngay cần kề cửa phòng ngủ của Sakura. Cánh cửa bật mở. Một người bước vào phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.