Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Chương 44: NỖI ĐAU CÒN ĐỌNG LẠI

Rinca_seta​

22/12/2015

Sakura vẫn lặng lẽ ngồi nhìn những cánh hoa rơi dưới dòng sông Tomoeda và những làn gió cuốn đi những con sóng gợn nhẹ. Hoa Mộc lan gợi nhớ đến hình ảnh của một Tomoyo dịu dàng, trong trắng đến thuần khiết. Và nó cũng làm vang lên những lời nói của Eriol trong mùa đông năm ngoái. Những tiếng ấy vẫn không bao giờ có thể mờ đi trong đầu Sakura. Nó như một mũi dao cứa sâu vào trái tim cô, khiến cô thấy đau đớn. Trái tim? Có lẽ giờ đây, Sakura đã sẵn sàng để vất bỏ nó. Cô vất nó sang một bên, chú tâm cho công việc của mình. Bởi cô không muốn sẽ hối tiếc thêm một lần nữa....

“Công chúa....”

Sakura không quay lại nhìn. Bởi cô biết, có quay lại cũng chỉ là một khoảng không vắng vẻ với những cơn gió và những cánh bướm lượn lờ trên những cánh hoa.

“Chuyện gì thế, Seiza?”

“Ngài Terada đã đi rồi!”

“Ta biết” – Sakura buồn bã trả lời – “Người đó.....”

“Đã tìm thấy rồi!” – Seiza tiếp lời cho Sakura, thoáng một chút ngập ngừng.

Sakura khẽ mỉm cười, nụ cười rất nhẹ nhàng. Thoảng qua mùi hương dịu ngọt của một mùa thu mới. Cô lặng lẽ nói, để lời nói của mình chìm vào làn nước đang chảy:

“Vậy à?.... Chúng ta đi thôi....”

__________________________________________________ __________

Khu nhà của Sonomi ở trong khu quý tộc, nên những người thường dân tò mò cũng không mấy khi đến đây để tìm hiểu. Vì thế, việc giữ bí mật thân thế đối với họ khá dễ dàng. Nhờ tài thương thuyết cùng những mối quan hệ của mình, cộng với việc những quý tộc xung quanh đã chuyển vào cung điện gần hết, Sonomi nhanh chóng tìm đăng kí được một phần đất trống trong nghĩa trang của quý tộc, chôn Touya trong đó. Một cái tên khác, một cái họ khác, không làm thay đổi người nằm trong mộ nhưng lại làm thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của những kẻ bên ngoài về người đang ngủ yên dưới nấm mồ đã mọc đầy cỏ ấy.

Nghĩa trang ở khu phố quý tộc này không giống với nghĩa trang trụ cột của Kinomoto – nơi đầy máu và mùi tanh đến ghê tởm, nơi được coi là địa ngục của bất cứ ai dám bén mảng đến gần đó. Là một khu phố có người quản lí sát sao, nghĩa trang cũng được trông coi cẩn thận. Nó không phải nằm sau một đống rác đầy ruồi nhặng, không bị bao phủ bởi đàn quạ đen lượn vòng trên bầu trời. Đó là một nghĩa trang khá yên bình, thích hợp dành cho những người quý tộc luôn tự coi mình là cao sang yên nghỉ. Một nghĩa trang với mùi hương cỏ dại thơm thoang thoảng, với những ngọn cỏ rung rinh, đuổi nhau trong làn gió mùa thu và những nén nhang toả khói nghi ngút, mờ ảo. Gió thổi, đưa làn khói nhẹ bay cao, hoà mình cùng với những đám mây trắng hiếm hoi đang bay chờn vờn trên bầu trời cao vời vợi.

Cả nghĩa trang tĩnh lặng giống như muôn đời nó phải như thế. Nghĩa trang chìm vào trong làn khói mỏng, bị bao quanh bởi những thứ không có thật, trong những nấm đất cao đã mọc kín cỏ. Trái ngược với những nấm mồ lạnh ngắt xung quanh, một nấm mồ cỏ vẫn tươi xanh, hương toả ra nghi ngút và những bông hoa chưa ngày nào úa tàn. Những bó hoa luôn được thay thế mỗi sáng, những nén nhang được thắp vào không bao giờ quên. Một ngôi mộ mới, cũng tĩnh lặng như cái tĩnh lặng của người nằm trong nấm mồ nhỏ đó và bóng người lặng lẽ đứng bên cạnh.

“Tớ đến thăm cậu đây, Touya....”

Người thanh niên đó cúi mình, đặt một bó hoa nhỏ xuống bên nấm mộ, rồi lại đứng im để nhìn làn khói đang từ từ bay ra. Đôi mắt anh xanh như ngọc, buồn bã giấu xuống dưới cặp kính mắt. Mái tóc anh nhẹ nhàng rủ xuống, che đi khuôn mặt buồn thương đến não lòng. Gió lượn lờ, tung bay tà áo của anh, kéo nhẹ nó xuống và làm những lọn tóc mượt mà tốc lên nhè nhẹ. Anh cứ đứng im lặng như vậy, nhìn ngôi mộ mà nở nụ cười chua xót:

“Tớ muốn nói cảm ơn cậu, và cả xin lỗi nữa, Touya.... Giống như khi xưa tớ vẫn nói.....”

-------------------------------

“Cám ơn và xin lỗi cậu, Touya!”

“Không có gì”

“Cậu không muốn hỏi tớ ‘cám ơn’ cái gì và ‘xin lỗi’ gì sao?”

“Không, bởi vì tớ sẽ chấp nhận tất cả những điều ‘Cám ơn’ và ‘Xin lỗi’ ấy của cậu. Chính vì thế, Yukito, đừng có nói chúng với tớ nữa, bởi cậu đã biết trước câu trả lời rồi mà!”

...Cười....

“Tớ vẫn sẽ nói, Touya ạ! Bởi vì chỉ có khi nói ra tớ mới xác định được rằng mình đang tồn tại, và khi cậu trả lời tớ, tớ mới dám chắc rằng: Cậu vẫn chưa rời xa tớ....”

“Cậu nghe thấy chứ, Touya?...” – Yukito khẽ cười, nhẹ nhàng như những ngọn cỏ đang đùa nghịch vào làn da anh. Nụ cười buồn man mác, mang nỗi đau cố giấu trong lòng và che đậy nó đi bằng vẻ ngoài nhí nhảnh của mình – “....Cậu thấy chưa? Bây giờ thì cậu đâu có còn trả lời tớ được, đúng không? Tớ vẫn nói, tớ vẫn đang tồn tại. Nhưng cậu không trả lời, bởi cậu không còn ở bên tớ.....”

Gió lặng lẽ thổi. Gió vẫn buồn như những cơn gió lạnh giá ở Xứ Tuyết. Những cánh hoa rung rinh theo làn gió nhẹ. Hoa khóc, thay cho Tuyết. Gió đi chu du khắp nơi, nhìn thấy rất nhiều thứ, nhưng nỗi buồn nó mang theo từ Xứ Tuyết về vẫn chưa hề nguôi ngoai. Đã gần 1 năm trôi qua, mọi thứ đổi thay rất nhiều. Nhưng có điều, sự đổi thay ấy đều theo chiều hướng xấu đi. Con người cũng thay đổi. Nhiều người trở nên lãnh đạm hơn, lạnh lùng hơn, thờ ơ hơn. Có những người cảm thấy mình đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhưng kì thực, họ đang rất yếu đuối và cần được bảo vệ. Họ khóc thầm trong trái tim bé nhỏ, họ tự mình xoá đi dấu vết tồn tại của mình, hoặc họ che giấu nỗi đau để tồn tại. Thời gian thay đổi, kéo theo sự thay đổi của những thứ khác, đó là điều đương nhiên và không thể che đậy. Nhưng gió biết, bởi gió cảm nhận được. Vẻ bề ngoài trên gương mặt họ thay đổi, nhưng trái tim và những giọt nước mắt của họ lại không đổi. Nỗi buồn ấy ngấm sâu trong tim họ đến nỗi, họ không còn biết mình có thật sự đau hay không. Gió hát. Gió nhảy. Nhưng trong điệu nhảy của gió đã không còn sự tham gia của những bông tuyết trắng. Không có tuyết để đóng băng nỗi buồn của họ, Gió bất lực. Hoa an ủi, xoa vào khuôn mặt bi thương của chàng trai trẻ.... Những bông hoa dại mạnh mẽ, đang từ từ cảm nhận nỗi đau từ tận sâu trong lòng đất....

-----------------------------

“Có lẽ trên thế gian này chẳng ai cần tớ nữa đâu....”

“Có lẽ vậy....”

....Mỉm cười.... Buồn bã....

“Cậu thẳng tính thật, Touya....”

“.....”

“Bởi vì thế, tớ nghĩ nếu tớ chết đi.... thì.... thật là tốt.....”

“Không ai cần cậu nữa, ngoài tớ! Đi theo tớ, Yukito....!”

------------------------------

“Ngày đó, khi cậu đưa bàn tay ra, nắm lấy tay tớ, quả thật, cậu đã trở thành người thứ hai sinh ra tớ. Tớ đã thề rằng, nếu là vì Touya, tớ có thể làm bất cứ việc gì. Và tớ đã làm như thế, cho dù biết cậu sẽ chết, nhưng vì đó là yêu cầu của cậu.... Touya....”

------------------------------

“Nếu thời gian trở lại, cậu có đưa tay ra với tớ nữa không, Touya?”

“Cho dù nó có trở lại bao nhiêu lần, mọi thứ cũng không thay đổi...!”

------------------------------

“Cậu có cô đơn không, Touya?” – Yukito cười nhẹ - “Cậu mong được gặp tớ không? Chắc là có, nhỉ? Nhưng..... Cậu đừng lo, tớ sẽ hoàn thành công việc của mình, như lời cậu dặn trước khi rời bỏ tớ. Lần này tớ nhất định sẽ làm tốt, bởi vì nếu tớ lại làm theo cảm hứng như trước kia thì cậu sẽ giận lắm đúng không? Mà tớ chán nghe ‘ca cẩm’ rồi....... Nhưng.... Sau khi xong việc, tớ nghĩ chúng ta sẽ gặp nhau.... Dù không phải ở thế giới này....”

....Cười.... Nụ cười đó không phải là vì vui mừng, không phải là vì đau xót. Nụ cười vô cảm, phảng phất sự nuối tiếc. Nó đã quá đủ nỗi đau để biết mình đang đau. Nó không còn cảm giác. Mọi thứ đã trở nên tê liệt bởi chính nỗi đau mà mình mang. Không một chút cảm xúc..... Hoặc có chăng, chỉ là nỗi buồn không thể xoa đi được.... Một nỗi buồn mênh mông, trải dài và rộng vào tận sâu cùng của không gian, len lỏi vào trong những lỗ bé xíu của khoảng thời gian, chìm vào trong sự lãng quên của nhân loại....

Gió vẫn đang thổi. Gió vẫn trường tồn - một sự trường tồn là mơ ước của nhiều người nhưng lại không phải là mơ ước của Gió. Bởi gió đã quá đau khổ khi chứng kiến những nỗi đau này, gió không muốn tiếp tục. Cũng giống như khi con người đã chịu quá nhiều khổ sở, người ta đột nhiên sẽ không còn muốn sống nữa....

Một bó hoa trắng nhẹ nhàng đặt xuống bên ngôi mộ. Yukito khẽ mỉm cười, đưa ánh mắt theo những bông hoa. Cánh hoa rung rinh, quá nhẹ để người ta nhận ra sự chuyển động ấy. Người mới tới im lặng nhìn xuống những cánh hoa, đôi mắt buồn bã nhưng không phải là bi thương...

“Ngày nào anh cũng tới đây sao, quân sư Yukito?”

“Cô cũng vậy mà, Nakuru....”

Nakuru mỉm cười, nhẹ nhàng. Sự buồn bã không thích hợp với cô. Cô không bao giờ tỏ ra mình đang buồn, luôn cố gắng che đi bởi những trò nghịch ngợm đến nỗi khiến người khác thấy khiếp sợ của mình. Nhưng bây giờ, cô không thể đùa, bởi nỗi buồn ấy là một sự thật - giống như nỗi buồn cái ngày quốc vương Kinomoto chết đi. Khi ấy, cô đã không chảy một giọt nước mắt. Cô chỉ cúi người, cung kính đưa tiễn vị cha đáng kính trọng. Cũng giống như bây giờ....

“Công chúa không muốn đến đây. Cô ấy nhờ ta đưa hoa đến.....”

“Ừm....” – Yukito khẽ thở dài, rời ánh mắt khỏi ngôi mộ nhỏ - “Sakura đã quá đủ đau khổ rồi.... Ta thật sự mong con bé hạnh phúc....”

Nakuru im lặng, giống như một sự đồng tình không tiện nói ra. Hai người cứ đứng im như vậy, trong cái nhẹ nhàng lành lạnh của gió và hương thơm dịu dàng ở xung quanh. Nakuru ngập ngừng trong giây lát. Đối với cô ta, khi thắc mắc một cái gì mà không hỏi ngay thì sẽ không chịu nổi. Huống hồ, cô đã chịu đừng nó gần 1 năm....

“Yukito, tại sao chủ tướng lại chết? Có thật sự là do Li Syaoran không?”

Yukito mỉm cười:

“Cô đã hỏi câu này suốt gần năm nay rồi...”



“Nhưng chưa bao giờ ngươi nói cho rõ ràng”

Yukito di chuyển ánh mắt một lượt qua khuôn mặt nóng nảy của Nakuru, khẽ cười và dừng lại ở nấm mồ nhỏ:

“Nói ‘đúng’ cũng đúng, mà nói ‘sai’ cũng không sai....”

“ĐỪNG CÓ ÚP MỞ NỮA!” – Nakuru ra lệnh.

Đáp lại sự nóng giận của Nakuru, Yukito chỉ bình thản cười:

“Chưa đến lúc đâu, Nakuru. Sakura không muốn hỏi, bởi cô ấy biết tôi sẽ không nói, hoặc.... cũng có thể con bé không muốn biết. Đến một ngày, khi Sakura đủ sức đối diện với sự thật, tôi sẽ nói ra điều đó....”

CÒN NỮA

Nakuru im lặng. Cô đủ thông minh để hiểu rằng, khai thác con người này không phải đơn giản. Tất cả những gì diễn ra trong khi cô và Seiza đang bị Naoko cầm chân đến nay vẫn còn là một ẩn số. Đúng như Yukito nói, Sakura dù một mặt rất muốn biết, nhưng vì sợ đối mặt với mọi chuyện, lại im lặng không hỏi. Hoặc một phần nào đó, cô công chúa ấy đủ sức hiểu rằng, khi Yukito không muốn nói, có hỏi cũng không moi được gì. Giống như Nakuru, suốt một năm nay, ngày nào cũng ra đây, nói chuyện với Yukito mong có thể hỏi được gì đó, nhưng vô ích. Cô thở dài. Yukito mỉm cười, lặng lẽ nói như nói chuyện một mình hoặc với hương thơm đang bao vây quanh mình:

“Có lẽ.... giờ này, Sakura và Seiza đã đến nơi rồi....”

“Đến nơi?” – Nakuru ngạc nhiên, có chút lo lắng.

“Umm.... là nơi mà vợ của người lính bị Sakura giết đang sinh sống.... Cùng con trai của họ....”

“CÁI GÌ? NGƯƠI ĐIÊN À? SAO LẠI NÓI CHO CÔNG CHÚA?” – Nakuru gầm lên, không cần để ý mình đang đứng ở chỗ nào.

Yukito chỉ cười, nụ cười thoảng qua:

“Không sao đâu, Sakura sẽ không chết đâu. Đừng quá lo lắng, ‘Phong thần’ Nakuru...”

“Không lo sao được chứ?” – Nakuru bực dọc – “Công chúa đã nói sẽ để cho vợ tên lính đó trả thù, công chúa đến đó thì chỉ có chịu chết thôi. Cái tên Seiza này.... Hi vọng hắn ngăn công chúa làm hành động ngu ngốc ấy. Ta phải đi đây!”

Thoáng cái, Nakuru đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của Yukito và cả không gian tĩnh lặng của nghĩa trang với những ngọn cỏ lung lay mạnh mẽ dần trong làn gió thu. Yukito nhìn ngôi mộ lần cuối, như muốn nói lời tạm biệt, bằng một ánh mắt nuối tiếc như không muốn dời đi. Nhưng anh không thể ở lại đây, bởi nơi đây không phải dành cho anh, ít nhất là đến thời điểm này. Anh cần phải làm cho xong những thứ chưa hoàn thành, cần phải kiểm chứng lại nhiều chuyện. Yukito đưa mắt lên bầu trời xanh veo, cao chỉ chờn nhẹ những áng mây mỏng. Anh mỉm cười:

“Sakura đâu thể chết được.... Bởi vì, giống như ta, cô ấy vẫn còn một việc cần phải làm....”

“Theo như điều tra, nơi đó là ở đây”

Sakura dừng lại ở một ngôi nhà lợp bằng những chiếc lá khô, xiêu vẹo. Căn nhà toát lên một cái gì đó u ám, ảm đạm. Nó nằm im lặng trong một ngôi làng với những ngôi nhà tồi tàn không kém. Cánh cửa bằng gỗ mục nát dường như không thể trụ vững trong suốt một năm ròng, và Sakura cảm thấy khâm phục chính cánh cửa gỗ tồi tàn này. Nhưng đó không phải là tất cả những gì cô nhận thấy ở đây. Bức tường lá đứng không vững. Những cơn gió nhẹ thoảng qua của mùa thu cũng đủ để làm nó khẽ rung lên. Cả làng im lặng, không một bóng người. Những vại nước ở bên ngoài đầy bọ muỗi. Những căn nhà không, trống rỗng xung quanh cũng rơi vào sự tĩnh lặng của mình. Sakura cảm thấy có một vài ánh mắt lén lút nhìn cô qua những lỗ hở ở nhà. Một đứa trẻ đứng lấp ló sau vại nước, ngay lập tức bị một người đàn bà kéo vội vào căn nhà không có cửa, đi sâu vào trong và cố gắng không để cho đứa bé nhìn thấy Sakura. Những cánh cửa không đủ sức che đậy ngôi nhà vội vã sập lại, càng làm cho cái tĩnh lặng ở nơi đây tăng thêm.

“Quý tộc đấy”

“Đừng có đến gần họ”

“Cẩn thận không bị cô ta giết đấy”

Những tiếng thì thầm thoảng qua, theo gió chui vào tai Sakura. Cô im lặng, không phản kháng trước những lời nói ấy. Mà có muốn, cô cũng chẳng thể phản kháng với ai. Tất cả đều vội vã trốn vào trong ngôi nhà lung lay ấy – nơi họ cho là an toàn nhất - để không phải chạm mặt với cô. Sakura buồn, cảm thấy xót xa trong lòng. Nhưng đó không phải là điều cô cần làm vào lúc này.

Một bóng người vụt xuống bên cạnh cô. Chiếc cây ở gần đó khẽ rung lên nhè nhẹ. Người ấy cúi mình chờ đợi sự đồng ý của Sakura. Cô hít một hơi thật sâu, gật đầu.

“Cốc.... Cốc....”

Người kia gõ lên cánh cửa đã sập sệ, cố gắng gõ thật nhẹ. Cánh cửa từ từ mở ra, một người phụ nữ bước ra với khuôn mặt cau có:

“Các người không biết rằng nó đã sắp sập rồi hay sao mà còn gõ, hả?”

Bà cằn nhằn rồi chợt sững lại khi nhìn thấy một khuôn mặt lạnh như tiền, chiếc thương dài như sáng lên sau lưng người lạ mặt ấy. Phía sau hắn, một cô gái nhỏ nhắn, ăn mặc gọn gàng đang đứng im, nhìn bà bằng ánh mắt màu ngọc bích sáng long lanh. Mái tóc nâu cắt ngắn đến vai của cô khẽ bay trong làn gió thu. Những cơn gió làm tóc cô chạy nhảy, nhưng đồng thời cũng làm căn nhà của bà rung lên. Một người phụ nữ kham khổ, những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt vẫn chưa đến tuổi già. Mái tóc đen rối bời và bộ áo đã bị vá chằng chịt. Đôi mắt bà sâu xuống dưới, đỏ au bởi những giọt nước mắt và cả nỗi đau của thù hận. Ánh mắt bà không sợ hãi như những người xung quanh. Chỉ đơn giản, đó là một nỗi thù. THÙ đối với kẻ được gọi là QÚY TỘC....

__________________________________________________ ______

Syaoran im lặng ngồi trong căn phòng của mình trong cung điện. Từ ngày chuyển vào cung điện sống, mẹ anh – bà Li – đã thay quốc vương Hiragirawa quyết định mọi việc. Có thể nói, giờ đây, quốc vương Hiragirawa chính thức đã trở thành một “bù nhìn” hay một “con rối” mà người điều khiển chính là người mẹ “đánh kính” của anh. Anh thở dài. Bà đã làm rất nhiều việc để củng cố lại quyền lực của mình. Bà không tuyên bố sẽ soán ngôi, cũng không thông báo mọi thứ đang tập trung trong tay bà, nhưng tất cả mọi việc bà làm đều khiến người ta buộc phải suy nghĩ đến điều đó. Ai cũng hiểu, và bà Li cũng không có ý định che giấu. Syaoran biết tất cả mọi việc mẹ anh làm, nhưng đương nhiên anh không hề và cũng không bao giờ có – ý – nghĩ ngăn cản bà. Đối với anh, những thứ đó không hề liên quan gì. Trong khi đó, Rika vốn đã là tay sai cho bà, giờ đây cô ta trở thành cánh tay đắc lực nhất cho bà mẹ nuôi của mình.

Bên dưới sân, từng hàng lính vẫn tấp nập đi lại. Bọn chúng vội vã từ ra ngoài, thì ở bên ngoài, những toán lính khác lại đi vào. Mỗi lượt đi vào, họ đều chở theo một chiếc xe inh ỏi tiếng khóc và tiếng kêu than. Syaoran chặc lưỡi. Đó đều là những cô gái chưa lấy chồng, khoảng 16, 17 tuổi. Họ khóc lóc, họ van nài, nhưng những tên lính chỉ ánh lên ánh mắt thèm muốn và cười khẩy nhìn họ. Từ khi Syaoran không giết được Sakura Kinomoto, để cô gái ấy mất dấu, bà Li tức giận và cho một đợt tổng tấn công truy tìm Sakura Kinomoto. Bà không biết mặt cô, chính vì vậy bà đã cho bắt giam và giết tất cả những cô gái độ 17 tuổi. Rika biết mặt Sakura, cô đương nhiên biết những cô gái đó không phải người cần tìm, nhưng vì bà Li không muốn cô can thiệp, nên cô chỉ lạnh lùng đứng bên cạnh, nhìn máu của những cô gái trẻ ấy văng đầy sân. Đồng thời, Rika cho người đi tìm kiếm, sục sạo khắp mọi nơi mong tìm được Sakura. Tuy nhiên, cho đến nay, mọi thứ vẫn là con số 0.

Syaoran thở dài, thấy tội nghiệp cho những người không sử dụng đầu óc để suy nghĩ. Theo suy đoán của anh, Sakura giờ đây chắc chắn đã đổi họ, giống như khi xưa, nhưng đương nhiên đó sẽ là một họ khác, và cùng đó, cô ta có thể đổi luôn tuổi tác, gia đình của mình. “Nếu nói: một cô gái không chồng, thì biết đâu, cô ấy đã có một người chồng giả?” – Syaoran tự đặt vấn đề với mình. Anh tin rằng, với trí thông minh như của Sakura, của Yukito thì việc che giấu tung tích để không ai tìm thấy là hoàn toàn có thể. Điều duy nhất khiến anh suy nghĩ chính là những người trong quân đội Kinomoto. Syaoran tin rằng họ chưa chết hết, nhưng nếu như vậy, chính anh cũng không hiểu hiện nay họ đang ở đâu trong cái kinh thành nhỏ bé này. “Trong kinh thành?” Syaoran tự hỏi tại sao mình lại có suy nghĩ ấy. Nếu quả thật Kinomoto vẫn còn lại một đội ngũ đáng kể thì chắc chắn, bọn họ đã tản ra hoạt động riêng rẽ như khi Kinomoto chưa tập trung lại rồi. Và như thế, việc truy tìm bọn họ quả là như mò kim đáy bể.

“Cậu lại tiếp tục suy nghĩ đấy à?”

Giọng nói phía sau lưng cắt ngang luồng suy nghĩ của Syaoran. Anh không quay mặt lại, đôi mắt vẫn đưa theo những tiếng khóc gào của các cô gái trẻ, hơi mỉm cười:

“Anh trở về rồi à? Thế nào, mọi việc tốt đẹp chứ?”

“Tốt!” - Người đó nhún vai, mỉm cười – “Tôi nghe người ta nói, cậu định đi Lamia à?”

-------------------------------

“Syaoran, con có biết con đã làm gì không?”

Bà Li bực tức nhìn vào khuôn mặt bình thản của cậu con trai....đẹp trai, gầm lên. Bà tin rằng, với tài năng của Syaoran, anh thừa sức bắt được Sakura Kinomoto, đồng thời tiêu diệt hết đám quân mà bà cho là ô hợp ấy, chính vì vậy, đang trên đường đi đến chiến trường, bà mới yên tâm trở về. Nhưng không ngờ, cậu con trai mà bà tin tưởng lại không làm theo như bà mong đợi. “Tên nhóc” làm những việc anh ta muốn, và việc “tha cho bọn họ” lại cũng nằm trong sở thích quái đản ấy. Bà Li vô cùng tức giận. Bà đập mạnh vào chiếc bàn đang ngồi, làm cốc nước rung lên, bắn ra ngoài.

“Mẹ” – Syaoran tươi cười, một nụ cười thoải mái như không có gì – “Con nghĩ là cốc trà ấy không phải là rẻ tiền đâu”

“IM ĐI!” – bà Li hét lên – “Con có biết con đang làm gì không hả? Con có biết chỉ vì sở thích nhất thời của con mà làm hỏng biết bao nhiêu việc không? HẢ?”

Mặc kệ cơn giận dữ của mẹ, Syaoran bình thản uống cốc trà trên tay mình, giương đôi mắt “ngây thơ vô - số - tội” lên nhìn mẹ, mỉm cười:

“Dạ?”

“SYAORAN!” – bà Li hét lên

Nhận thấy cơn tức giận của mẹ mình nếu bây giờ không kềm chế thì sẽ phải chịu hậu quả, Syaoran đặt cốc trà (lúc đó đã trống không) xuống, kiên nhẫn nói:

“Mẹ, đừng tức giận quá như vậy! Ah, nếu như.....” – (Syaoran vội nói thêm khi nhìn thấy ánh mắt quắc lên của bà Li) – “..... Mẹ thấy con đã làm sai thì con hứa sẽ sửa chữa. Xin lỗi mẹ, lúc ấy con hơi.... mất trí. Mẹ cũng biết đấy, con sẽ thấy rất vui khi gặp lại Eriol, vậy mà vẫn cố tình để cho Eriol đến Xứ Tuyết, làm con mất tập trung vào chuyện đánh nhau. Cho nên, lỗi này không phải hoàn toàn do con”

Syaoran nói bằng một giọng có chút bông lơn và cả thách thức. Bà Li tức giận nhìn Syaoran, có chút sửng sốt vì tính tình thằng con mình có - vẻ đã trở nên quái dị. Bà hơi nhíu mày:

“Sửa chữa? Bằng cách nào?”

“Lần sau con nhất định sẽ thắng!”

“Hừ” – Bà Li cười nhạt – “Lần sau à? Ta nghĩ, sau lần này, Kinomoto sẽ rút ra bài học cho mình. Bọn họ sẽ huấn luyện quân đội kĩ hơn nữa, đồng thời có thể đi mượn quân ở các nước khác, liên minh với bọn họ. Nếu Kinomoto liên minh với Lamia thì chúng ta coi như tiêu. Lamia là nước có nền quân sự tốt nhất trong vòng tròn 4 nước chúng ta. Nhưng không sao. Từ lâu, Quốc vương mới của Lamia đã là bạn thân của con. Nếu con đến Lamia trước, không chừng quyền chủ động sẽ thuộc về con. Vì vậy, ta muốn con sửa sai bằng cách đến Lamia và mượn bằng được quân đội về đây cho ta. Quân của Shimon quá yếu. Dù có liên minh với họ thì cũng không giải quyết được nhiều.”

Syaoran gật gù. Tất cả những điều bà Li nghĩ là những điều anh mong muốn nhất:

“Con hiểu.”

“Một thời gian nữa con hãy đi” – bà Li đề nghị - “Chúng ta cần giải quyết xong một vài việc trong nước đã.”



-------------------------------

“Bao giờ cậu định đi?”

Người kia lên tiếng hỏi, khi Syaoran kết thúc câu chuyện của mình. Syaoran mỉm cười, quay lại, chạm vào ánh mắt kiên nghị rắn rỏi của người con trai đang đứng trước mặt mình:

“Tôi nghĩ là vài ngày nữa. Anh không có gì cần báo cáo với tôi sao?”

“Mọi việc đã thực hiện xong, đúng như yêu cầu của cậu” - Người đó trả lời như một chiếc máy.

“Còn những thông tin khác? Về vị trí, gia thế, hoàn cảnh hiện nay?”

Người kia mỉm cười, bí hiểm:

“Tôi không có trách nhiệm phải báo cáo cho cậu, Li Syaoran. Nhưng tôi nghĩ, tôi sẽ đi cùng cậu đến Lamia. Bởi vì ở đó sẽ có chuyện rất thú vị. Mà tính tôi thì thích những thứ như thế, cậu biết rồi đấy.”

Syaoran nhún vai nhìn cánh cửa đóng sập lại ngay trước mắt mình. Sự bí hiểm của anh ta vẫn là một dấu hỏi lớn đối với Syaoran. Anh ta luôn làm theo những yêu cầu của Syaoran, nhưng không phải tất cả. Chỉ những việc anh ta cho là thú vị, anh ta mới làm, còn nếu không, anh ta sẽ thẳng thừng từ chối. Một kẻ kiêu ngạo và sĩ diện! Người ấy có thể di chuyển trong cung điện mà không ai biết, gặp gỡ với Syaoran nhưng cũng không để bất kì một tên lính nào phát hiện, hay ngay cả bà Li và Rika cũng không hay anh ta có mặt ở đây. Nhưng cũng chính sự bí hiểm ấy làm Syaoran thấy hứng thú và quyết định giao cho anh ta một số việc đòi hỏi niềm tin cao độ, cho dù hai người chỉ mới gặp nhau một thời gian không phải là dài. “Thật kì lạ?” – Syaoran lẩm nhẩm, cho mình và cho cả người đó. Ánh mắt anh lại hướng xuống dưới, khi nghe tiếng khóc của một nhóm các cô gái khác vang lên trong chiếc xe kéo mới vào cổng cung điện....

“Sakura, cô vẫn bình yên chứ???”

“Phập!”

Chiếc dao ghim chặt vào bức tường bằng lá khô mềm, đổ nát phía sau lưng Sakura. Cô khẽ né đầu, tránh sang một bên, gương mặt vô cảm hoàn toàn bình thản. Người phụ nữ nhanh chóng rút con dao ra, đôi mắt man dại đâm thêm một lần nữa, nhưng không trúng. Sakura không chống trả lại, cô chỉ đơn giản là ngồi nhìn, nhìn một cách thản nhiên, nhìn mà không suy nghĩ. Cô cứ để người phụ nữ ấy đâm, để cô ta xả cơn giận. Tiếng con dao lao vun vút trong không khí, đâm loạn xạ vào những đồ vật ít ỏi, lèo tèo trong căn nhà đổ nát, đâm vào tường làm một số chỗ bung ra, thủng thành lỗ thông ra ngoài. Đứng giáp bức tường cạnh cửa, Seiza im lặng nhìn cuộc đấu, không một chút cảm xúc, không ra tay can thiệp.

Người phụ nữ thở dốc. Cô ta dừng lại, nhìn Sakura vẫn bình yên trước mặt mình. Không một chút mồ hôi cho những nhát dao lia lịa, không một chút sợ hãi trước vẻ mặt căm hận đến tột độ của người đối diện với mình, cũng không dao động khi bị nhấn chìm trong đôi mắt man dại của người phụ nữ ấy. Sakura chỉ hơi cúi đầu, đôi mắt buồn bã nhìn xuống dưới. Mái tóc nhẹ nhàng rủ xuống khuôn mặt cô, như muốn che đi ánh mắt xa xăm não nề, nhưng vẫn để đôi tai để nghe những tiếng khóc thương tâm căm giận của người thiếu phụ trẻ. Sakura tiếp tục né người, khi con dao từ xa phóng đến.

__________________________________________________ __________

Seiza thở dài. Anh không thể can thiệp vào cuộc đấu của Sakura, vì cô đã có lệnh cấm. Và bây giờ, anh biết việc can thiệp là không cần thiết. Sau 1 năm luyện tập mọi thứ võ thuật, kiếm thuật, quân sự, trong sự hận thù và đau khổ, cô công chúa bé nhỏ của anh đã không còn là một cô bé yếu ớt nữa. Cô đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, trưởng thành hơn nhiều, nhưng cũng u sầu hơn nhiều. Hình ảnh cô bé gái nhí nhảnh, hồn nhiên, vô tư trước dòng đời đầy bất trắc đã chỉ còn lại trong kí ức. Seiza tự hỏi, không biết từ bây giờ cho đến lúc ra đi, Sakura còn cười được bao nhiều lần nữa? Hai lần? Một lần? Hay mãi mãi không bao giờ?

“Vụt”

Tiếng động ngoài sân cắt ngang luồng suy nghĩ của Seiza. Anh thở dài, tiếp tục quan sát trận đấu, chờ đợi người bên ngoài đi vào.

“CÔNG CHÚA!”

Tiếng người đó hét lên, nhưng không đủ để cắt đứt luồng sát khí từ người phụ nữ và cũng không làm phân tâm Sakura. Seiza đưa tay ra trước, chặn ngang trước mặt khi người ấy định lao vào chỗ Sakura:

“Đứng lại, Nakuru!”

“Ngươi điên rồi, Seiza. NGĂN CÔNG CHÚA LẠI! CÔNG CHÚA SẼ CHẾT MẤT!”

Nakuru giận dữ kêu lên, đẩy tay Seiza để xông vào. Seiza chỉ thản nhiên nhìn lại phía Sakura, đồng thời ghì chặt tay để ngăn cản Nakuru:

“Ta nói ngươi dừng lại, Nakuru. Công chúa nói không được can thiệp vào cuộc chiến của Người”

“Nhưng....” – Nakuru sốt ruột nói, đôi mắt nhìn chăm chú vào Sakura.

“Ngươi nghĩ công chúa sẽ chết sao?” – Seiza hỏi bằng đôi mắt chế giễu.

“Không phải vậy, nhưng....”

“Ngươi nghĩ công chúa yếu ớt như vậy sao?”

“.......”

“Đừng lo” – Seiza khẽ cười, bình tĩnh đến lạnh lùng – “Công chúa không chết được đâu. Công chúa đã không còn là người yếu đuối mong manh để chúng ta lúc nào cũng phải bảo vệ, chăm sóc rồi. Công chúa đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.... Công chúa không thể chết, vì.... chủ tướng Touya....”

Dường như hiểu ra điều gì, Nakuru khựng lại. Hắn không cuống cuồng lao vào bên trong nữa, mà im lặng đứng nhìn. Nhận ra điều ấy, Seiza cũng thả tay ra, đưa mắt nhìn theo hướng của Nakuru, và cũng thả những suy nghĩ của mình theo từng mũi dao.

“Có lẽ.... ngươi đúng...” – Nakuru lặng lẽ nói – “Công chúa đã không còn là cô bé năm xưa nữa, nhưng...” – Nakuru cười, rạng rỡ và tràn đầy quyết tâm – “.... dù công chúa mạnh mẽ hay trưởng thành thế nào, ta vẫn sẽ bảo vệ công chúa.... Ta sẽ ở bên công chúa.... mãi mãi....”

Seiza mỉm cười. Hắn cũng thế thôi, cũng sẽ bảo vệ công chúa Sakura, không phải chỉ vì đó là nhiệm vụ của một "Tứ đại hộ pháp". Nụ cười thoảng qua trên môi, lướt nhanh như làn gió đang làm rung những tàu lá của căn nhà đổ nát:

“Ừm... Ta không thể bảo vệ công chúa mãi mãi.... Bởi vì.... ta sẽ chết trước công chúa....”

Nakuru thoáng ngạc nhiên. Ẩn ý trong những câu nói của Seiza không phải là quá khó hiểu, nhưng cũng không dễ hiểu đến mức nghe là hiểu được ngay. Nakuru lại không phải là kẻ thích suy nghĩ. Cô ta thở dài:

“Chết trước.... đúng thế.... vì vậy, công chúa chưa thể chết được....”

Gió mơn trớn căn nhà, làm rung những tàu lá. Tiếng trẻ con khóc vang lên đâu đây, và tiếng những bà mẹ lo lắng làm cho đứa bé im lặng. Tiếng con dao lao đi trong không khí, đồ vật bay lượn trong sự tức giận và những tiếng gào thét của người thiếu phụ.... Tất cả vang lên, hoà vào gió, hoà vào mây, mang đi xa.....

__________________________________________________ ________

“Chết đi... Đồ giết người.... Tại sao... ngươi....”

Người thiếu phụ thở gấp, bất lực nhìn con dao dưới chân cô gái đang đứng trước mặt mình. Đôi mắt xanh lục của cô như viên ngọc sáng rực rỡ, như một sự yên bình nhưng lại buồn đến sầu thảm. Cô luôn tránh né những mũi dao, nhưng không đánh trả lại. Cô mang con dao đưa cho người thiếu phụ, nhưng rồi cũng chẳng chịu đứng im hứng chịu con dao.

Người thiếu phụ đờ đẫn nhìn con dao mà cô gái trẻ mang lại. Cô ta đã mất quá nhiều sức, chỉ để đâm một cô gái tự đem mạng đến nộp, nhưng cũng nhất quyết không chịu chết. Người thiếu phụ trẻ hờ hững đưa tay lên, rồi lại bất lực buông thõng xuống. Cô biết, không thể giết được cô gái đang ở ngay trước mặt mình, ngay cạnh mình. Cô gào thét, cô căm hận, cô điên cuồng.... Nhưng tất cả chỉ để đổi lại những giọt mồ hôi vô vọng, bất lực của chính cô.

“Đồ giết người.... Tại sao... ngươi... không chết đi...?”

Cô gái buồn bã ngồi xuống trước mặt người thiếu phụ, ánh mắt xanh lục bảo nhìn sâu vào con mắt thẫn thờ, như muốn đâm xuyên qua cái buồn đến sâu thẳm trong trái tim của cả hai người con gái:

“Xin lỗi.... Tôi xin lỗi...”

“CÔ NGHĨ XIN LỖI CÓ THỂ ĐỔI MẠNG CHO CHỒNG TÔI À?” - người thiếu phụ hét lên – “Chồng tôi chết, con tôi mất cha, tôi mất chồng... Tôi phải sống trong căn nhà tồi tàn này.... còn cô thì sao...? Cô là một quý công nương, cô có đủ thức ăn, đủ áo quần.... Con tôi chỉ được bó trong mảnh vải rách nát, đang sắp chết vì nhiễm lạnh.... trong khi cô ăn mặc đẹp đẽ, có gia đình, có người thân.... Vậy tại sao chúng tôi không có? Tại sao lại bất công như vậy??? CÔ CHẾT ĐI!!!! Tôi sống đến hôm nay, chỉ để giết cô!”

Người thiếu phụ gào thét, lao vào đánh cô gái bé nhỏ. Cô gái từ từ đưa ánh mắt nhìn xuống dưới, lặng im không nói. Cô không đỡ, cô cũng không né tránh nữa. Cô chỉ đơn giản là ngồi im, ngồi nhìn người thiếu phụ. Người thiếu phụ đã mất sức, sau tất cả những lời la hét, những giọt nước mắt. Nước mắt cô ta đã đổ qúa nhiều, nhiều đến nỗi không thể chảy thêm nữa. Cô ta ngồi rũ xuống nền nhà, mái tóc rối bù xù bết vào gương mặt phẫn nộ đầy nước mắt. Tiếng khóc vang lên căm uất, bất lực. Bên ngoài, mặt trời từ từ lặn xuống những tầng mây. Ánh sáng đỏ heo hắt chiếu xuống ngôi làng nghèo đói. Ánh đỏ như màu máu, rọi sáng những cánh chim cuối cùng vội vã bay đi. Không hoa, không hương thơm, chỉ có màu đỏ rực đến thê lương.

“Công chúa!”

Sakura đưa mắt nhìn về phía Seiza. Cô vẫn đang ngồi trước mặt người thiếu phụ. Nỗi đau của người thiếu phụ đó, cô có thể hiểu, nhưng cô không thể chia sẻ. Cô biết, chính cô đã phá nát một gia đình, chính tay cô đã huỷ hoại hạnh phúc của một người vợ, một đứa trẻ. Cô hiểu, cô muốn bù đắp. Sakura thở dài, đứng lên. Sự bình tĩnh sau biết bao khoá học từ Terada đã tập cho cô cách tự kiềm chế tình cảm của mình. Giọng Sakura trở lại sự bình thản:

“Chị.... Tôi thật sự rất xin lỗi vì việc đã xảy ra. Nhưng... chị đã nguôi giận rồi chứ? Tôi đã để chị đâm, chị có thể làm bất cứ điều gì chị muốn đối với tôi.... Nếu được, tôi có thể cho chị mạng sống của mình để làm chị vơi nỗi đau, nhưng.... không phải là bây giờ...” – đôi mắt Sakura trầm xuống, cô nhìn về phía chiếc chõng được xếp thô sơ bởi những tấm gỗ mục nát. Đứa trẻ bó tròn trong chiếc váy rách, mặt đỏ lên vì sốt – “Đứa trẻ.... chị.... và những người dân làng ở đây...” – Sakura trầm ngâm, nâng đứa bé lên tay – “...Tôi sẽ chăm sóc...”

“THẢ CON TÔI XUỐNG. CÔ GIẾT CHỒNG TÔI, GIỜ LẠI MUỐN GIẾT CON TÔI SAO?”

Sakura đau lòng nhìn người mẹ ôm chầm lấy đứa con, đứng nép vào một góc, thở không ra hơi. Cô ta đã quá sợ hãi, quá đau buồn. Ánh mắt Sakura nhìn vào hai mẹ con, thở nhẹ:

“Tôi hiểu. Tôi sẽ không động vào đứa bé nữa. Nếu chị muốn tôi chết, thì từ giờ, mạng sống của tôi là của chị. Tôi sẽ không chết, cho đến khi chị giết được tôi. Vì vậy, xin chị cũng đừng chết.... Hãy cố sống, với đứa bé và với mạng của tôi.... Sau khi trả xong mối thù của mình, tôi sẽ trở lại... chị không tin tôi, nhưng về điều này, xin hãy tin....”

Người thiếu phụ vẫn ngồi nép bên góc nhà, không nói câu nào. Người cô ta chỉ run lên, vì tức giận, vì bất lực và vì đau khổ. Đứa bé khóc ré lên, gương mặt nhỏ đỏ au. Sakura thở dài, buồn bã. Cô chào tạm biệt rồi bước ra ngoài. Ngôi làng vẫn vắng tanh, những cánh cửa mở hé đủ để những ánh mắt nhìn ra ngoài lén lút rồi lại vụt thụt vào trong. Tiếng trẻ con vang lên văng vẳng, xa xăm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook