Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Chương 45: Hành trình sang Lamia

Rinca_seta​

22/12/2015

Mikabura là một thị trấn nhỏ nằm ở biên giới giữa Lamia và Clow. Nó cách kinh thành Tomoeda 20 ngày đường đi liền không nghỉ, yên tĩnh, khác hẳn vẻ ồn ào tấp nập của kinh thành. Những quán ăn thưa thớt người, mùi thức ăn toả ra ngào ngạt nhưng chỉ đủ để lôi kéo những người khách du lịch hiếm hoi ôm bụng đói đi lang thang trên con đường vắng người. Và trong số ít ỏi đó, một cô gái buộc ngựa, một mình bước vào quán ăn.

***

Sakura cởi áo khoác ngoài, đặt lên ghế. Cô đã đi suốt 25 ngày liền, trừ thời gian nghỉ đêm thì gần như Sakura ngồi suốt trên lưng ngựa, một con ngựa bờm trắng khoẻ hơn hẳn so với những con ngựa thông thường khác. Con ngựa đã mang cô quay ngược trở lại Xứ Tuyết trong trận chiến 1 năm trước, con ngựa đã gắn kết hiện tại với quá khứ và với cả tương lai. Với số lương thực được dì Sonomi chuẩn bị cho, để tiết kiệm tiền, Sakura không vào trong các quán ăn, chỉ thỉnh thoảng thuê nhà trọ ngủ còn hầu như cô luôn ngủ bên ngoài. Có sự bảo vệ của Nakuru và Seiza, việc ngủ bên ngoài cũng không có gì làm cô quá lo lắng. Nhưng lần này, cô quyết định ăn một bữa trong quán, bởi vì nguồn lương thực dự trữ đã hết hoặc nếu còn thì cũng đã quá thời gian có thể sử dụng được.

Sakura thở dài nhìn quanh. Một quán ăn nhỏ, đơn sơ, tĩnh lặng nằm trong cái thanh bình của nơi đây. Không có một dấu hiệu nào giúp cô nhận biết tên hay vị trí của nơi cô dừng chân. Trời về chiều. Hoàng hôn buông nhẹ xuống con đường vắng, in bóng những người lặng lẽ bước. Những dáng người cao, mảnh khảnh, vội vã vác dụng cụ lao động về nhà, không một lần ngoảnh mặt nhìn lại sự cô độc đang trải dài sau lưng mình. Những áng mây nhẹ nhàng bay, như chờn vờn trong làn gió heo heo lạnh. Lá cây xào xạc, dần chuyển sang màu vàng. Một vài chiếc lá rơi... Nhẹ... Đáp xuống đất mà không gây ra một chút tiếng động, càng làm tăng thêm cái tĩnh lặng của không gian. Xen vào đó, những tiếng ngựa hí vang, những tiếng thở nhẹ như gió thoảng... Ráng chiều ửng đỏ, như nhuộm đỏ cả những mái nhà, nhuộm đỏ cả không gian và đỏ cả lòng người. Một nỗi cô độc, buồn man mác... trải vào gió, trải vào ánh hoàng hôn.

Người chủ quán mỉm cười đặt khay thức ăn xuống trước mặt Sakura. Sakura gật đầu cảm ơn. Chủ quán là một cô gái trẻ, xinh đẹp, mái tóc dài màu nâu sẫm dài quá lưng với những lọn tóc mái rủ nhẹ trên vầng trán và đôi mắt sắc sảo. Cô gái tươi cười:

“Chắc em là khách du lịch từ xa đến?”

“Vâng” - Sakura mỉm cười – “Cho em hỏi, nơi đây là....”

“Thị trấn Mikabura" – cô gái nháy mắt, trả lời một câu quen thuộc như thường nói với tất cả những người khách hỏi đến – “Một thị trấn khiêm nhường, lặng lẽ nằm ở biên giới Clow và Lamia”

Sakura bật cười, đưa mắt ra ngoài:

“Có lẽ đúng là khiêm nhường, lặng lẽ thật. Em thấy nó rất yên tĩnh, nhưng...”

“Hơi buồn, đúng không?” – Cô gái tiếp lời - “Nhưng....” – cô gái chợt dừng lại, giọng trầm xuống như nuối tiếc một điều gì đó – “... Dù có buồn thì tôi vẫn mong rằng đó là nỗi buồn trong cái yên tĩnh thật sự của nó...”

Sakura ngạc nhiên ngẩng lên nhìn cô gái. Cô gái chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhẹ như gió thoảng, nhưng lại làm người nhận được cảm thấy một sự ấm áp quen thuộc. Định thắc mắc nhưng nhìn thấy nụ cười của cô gái, Sakura lại thôi. Nụ cười ấy như có một ma lực kì lạ, buộc người ta phải im lặng. Nụ cười rất giống một người: Yukito Tsukishiro. Nụ cười như thoảng trong gió, đồng thời lại như lắng đọng trong lòng người. Nó làm ấm lại trái tim, khiến Sakura bị cuốn theo, sẵn sàng nói “Vâng” không tự chủ. Đó có lẽ là một nụ cười của thần thánh.

Cô gái tiếp tục đi đón tiếp những vị khác khác. Sakura nhận thấy sự vắng vẻ đến tĩnh lặng trong cái thị trấn này ngay từ lúc bước chân vào và bây giờ, cô lại cảm thấy một cái gì đó trống trải trong chính quán ăn đơn sơ này. Quán chẳng có mấy người, tính cả cô thì là vỏn vẹn 5 thực khách. Hai người đàn ông ngồi phía cửa ra vào, cắm cúi ăn trong yên lặng mà không nói với nhau một câu nào. Một người phụ nữ ngồi gần phía chủ quán, vừa ăn vừa suy tính điều gì đó. Nhưng Sakura đặc biệt chú ý đến một người ngồi khuất sau chậu cây ở góc quán. Những tán cây che khuất khuôn mặt của người ấy. Dù vậy, Sakura cảm thấy sự bình thản qua cách ăn. Một sự bình thản đến lạnh lùng. Đó có vẻ cũng là một khách du lịch vì cách ăn mặc không giống người ở đây. Sakura lờ mờ đoán là người trên kinh thành, nhưng rồi cô cũng không có ý định tìm hiểu thêm. Tình hình kinh thành hiện nay vô cùng rối ren. Nhiều người dân phải rời đi nơi khác sống do không chịu được tình trạng áp bức của quý tộc trên kinh thành. Đặc biệt, từ sau trận chiến giữa quân đội chính quy của triều đình với gia tộc Kinomoto, sự rối ren càng được thể hiện rõ hơn. Triều đình cho lùng bắt tất cả những cô gái trẻ độ 17 – 18 tuổi, làm dân chúng oán than. Sakura biết, họ không chỉ oán toan triều đình mà còn oán than cả người gián tiếp gây ra chuyện ấy – cô. Nhưng cô không đủ thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy. Cô có việc cần phải làm. Để hoàn thành “sứ mệnh” của mình, cho dù cả thế gian quay lưng lại với cô, cô vẫn cần kiên định chống chọi lại. Sakura tự cười thầm trong bụng. Người dạy cô sự kiên định đó, có lẽ lại chính là kẻ thù của cô: Li Syaoran.

Bên ngoài, gió thổi vi vu. Trái tim Sakura đã quá thừa đau đớn, đến nỗi cô cũng không biết mình có còn đau không nữa. Một khoảnh khắc thoáng trôi qua, cái khoảnh khắc mà ánh sáng mặt trời bùng lên mạnh mẽ, đỏ rực rồi tắt đi nhanh chóng. Cái nhanh chóng ấy giống như cuộc đời của một con người. Tất cả trôi qua, tưởng chừng chỉ mới hôm qua, vậy mà cũng đã rất lâu, rất lâu rồi. Sakura thở dài. Thời gian không thể quay trở lại. Có bao giờ, Sakura có thể lấy lại những cảm giác như xưa nữa không? Câu trả lời... có lẽ là....

Sakura trả tiền, bước ra ngoài. Cô đảo mắt xung quanh. Cô vốn không thích hoàng hôn, nhưng lại rất hay ngắm hoàng hôn. Cô chê hoàng hôn buồn, vậy mà vẫn chìm đắm trong nỗi buồn ấy. Tuy nhiên, giờ đây, nỗi buồn sẽ lan rộng hơn, bởi người cùng ngắm ánh ráng chiều này đã không còn ở bên cô nữa. Hoàng hôn bao giờ cũng buồn.... Sakura bước về phía con ngựa, quyết định dắt nó đi lòng vòng trên phố để đợi Nakuru và Seiza. Người khách ngồi khuất sau hàng cây cũng đứng lên, trả tiền và bước theo cô. Phía sau, một nụ cười thoảng qua trên môi cô gái chủ quán ăn.

Nakuru thở dài. Hắn ngồi trong một quán ăn đối diện với quán ăn mà Sakura bước vào, để sẵn sàng bảo vệ cô khi cần thiết. Dù đang ngồi, nhưng cứ chốc chốc hắn lại chạy ra ngoài, nhìn vào để xác định rằng Sakura vẫn bình yên. Khác với Seiza, vẫn bình tĩnh ngồi uống nốt chén rượu nhỏ xíu mà chủ quán rót cho mình.

“Ngươi yên tâm đi. Công chúa không sao đâu!”

“Sao ngươi có thể bình tĩnh đến vậy được hả??” – Nakuru tức giận – “Đây là giáp Lamia đấy”

Seiza đặt cốc xuống mặt bàn:

“Thế thì sao? Lamia nổi tiếng là nơi an ninh tốt mà?”

“ĐỒ NGU” – Nakuru đập bàn. Một vài người quay lại nhìn hắn nhưng rồi lại quay đi. Số khách vắng vẻ không đủ để chú ý đến những hành động quái đản của một vài vị khách trong quán – “tình hình Lamia tốt đi chăng nữa thì ở cái nơi xó xỉnh này, đám quan binh ở đây càng hiếp đáp dân chúng nhiều hơn so với kinh thành nhiều. Họ đang tìm những cô gái giống như công chúa. Ta nghĩ cái lệnh vô lí ngớ ngẩn ấy cũng đã được truyền đi đến đây rồi.”

Seiza thở dài nhè nhẹ, ngẩng lên nhìn Nakuru. Suốt quãng đường đi, họ luôn âm thầm đi bên cạnh Sakura, không một lần lộ mặt. Vốn là "Tứ đại hộ pháp", những kẻ luôn ẩn mặt trong tất cả các trận chiến, đương nhiên hai người dễ dàng đi theo con ngựa của Sakura mà không cần phải thêm vào đó hai con ngựa nữa để cưỡi. Việc huấn luyện đặc biệt trong "Tứ đại hộ pháp" đã tập cho họ sự nhanh nhạy, óc phán đoán và cả đôi mắt quan sát. Và trong suốt quãng đường ấy, họ chưa gặp phải bất cứ trường hợp nào cần phải xuất hiện. Những tên cướp đường, những tên trộm vặt... tất cả đều do một mình Sakura xử lí.

“Đừng lo” – Seiza nói, mỉm cười – “Công chúa..... giờ đã khác xưa rồi”

“Ta nghe chán rồi” – Nakuru dộng cả đống thức ăn vào mồm mình, vừa nuốt vừa nói – “Thay đổi cái gì ta không cần biết. Ta chỉ biết nhiệm vụ của ta là bảo vệ công chúa, thế thôi!”

Seiza bật cười thành tiếng:

“Cũng đúng, nhỉ! Nhiệm vụ của ta, nhiệm vụ của ngươi, nhiệm vụ của "Tứ đại hộ pháp"..... Nhưng... ngươi thật sự bảo vệ công chúa chỉ vì ‘nhiệm vụ’ thôi à?”

Nakuru ngừng lại, chiếu một tia nhìn kì lạ vào đôi mắt màu tro xám của Seiza. Đôi mắt ấy lúc nào cũng bình thản, lúc nào cũng lạnh lẽo, nhưng những câu nói của Seiza thì luôn luôn khiến người ta phải suy nghĩ. Nakuru mỉm cười:

“Ta cũng chỉ giống như ngươi thôi mà!”

Seiza cười... lạnh.. Nụ cười như để đồng tình mà cũng như để phản đối. Nụ cười bí ẩn khiến không ai biết hắn đang nghĩ gì trong đầu. Dù hắn có làm bất cứ điều gì, nhưng những việc ấy đối với cả thành viên trong "Tứ đại hộ pháp" thì cũng không phải dễ dàng mà hiểu được. Nụ cười che giấu cảm xúc. Đôi mắt xám của Seiza nhìn ra bên ngoài, khẽ nhíu mày trong thoáng chốc:

“Có lẽ vậy.... Ngươi cũng giống ta thôi.... Và giống một ‘người nào đó’....”

Nakuru giật mình quay lại phía sau. Chỉ là sự tĩnh lặng trong cái tĩnh lặng muôn thuở của thị trấn nhỏ này. Vẫn là nỗi buồn trải dài trong bóng tối lờ mờ khi mặt trời đã khuất dạng. Những ngọn đèn treo trước cửa leo lét sámg, tạo nên những bóng mờ mờ ảo ảo, mang hình dạng kì dị. Những bóng người thưa thớt, đi vội vã. Tiếng trẻ con kêu lên sau vách tường nhà mỏng manh, san sát nhau. Tiếng lè nhè của một vài người say đi ngang qua. Tất chỉ chỉ thoáng qua, rồi lại im lặng... Im lặng đến kì lạ....

“Một ‘người nào đó’?”

Seiza chỉ mỉm cười, không nói. Trời đã về đêm, mặt trời biến mất sau cái mịt mờ của cát bụi. Chỉ còn bóng tối bao trùm, như sẵn sàng nuốt cả sự yên bình giả tạo để che giấu sự ồn ã nơi đây. Một cô gái lướt đi trong bóng đêm che dần, mái tóc bồng bềnh lượn nhẹ trong làn gió. Một người con trai mỉm cười, chìm vào trong màu đen của sự tối tăm....

“Sakura?”

Tiếng gõ cửa vang lên nhè nhẹ. Sakura trở mình thức dậy. Trời đã sáng, mặt trời chiếu những tia nắng rực rỡ xuống thế gian. Cánh cửa sổ mở toang, hứng ánh nắng mùa thu dịu dàng. Trên bệ cửa sổ, Nakuru nhìn đàn chìm bay xung quanh bằng ánh mắt tức giận như sẵn sàng vung kiếm chém chúng ngay lập tức nếu chúng không chịu thực hiện theo yêu cầu của hắn.

“Chào buổi sáng, Nakuru!”

Nakuru giật mình. Hắn nhảy vội xuống dưới:

“Công chúa!”

“Đừng như vậy” – Sakura mỉm cười, thay đồ ngủ mà không cần đến sự giúp đỡ của Nakuru giống như mọi khi, cho dù hắn luôn muốn giúp cô như khi cô còn bé tí – “cám ơn vì đã bảo vệ ta suốt cả đêm”

Nakuru mỉm cười:

“Không có gì đâu, công chúa!”

Nakuru kết thúc câu nói của mình và ngay lập tức biến mất khỏi tầm mắt của Sakura. Sakura đưa mắt nhìn ra cửa sổ, khẽ mỉm cười với những chú chim đang bay lượn, rồi chạy ra mở cửa khi nhận ra tiếng gõ bên ngoài. Một cô gái xinh đẹp mỉm cười chờ cô. Mái tóc dài của cô gái nhẹ nhàng bay bay trong làn gió thổi từ cửa sổ vào.

“Chào buổi sáng, chị Kaho”

“Chào em, Sakura. Chị nhớ là em có nhờ chị đánh thức dậy?” – cô gái mỉm cười, dịu dàng.

Sakura cúi người:



“Về chuyện tối hôm qua, em xin lỗi. Em sẽ làm việc thêm để bù vào số đồ bị hỏng”

Kaho cười:

“Chuyện ấy đáng lẽ chị phải cám ơn em chứ?”

------------------------------------

Sakura bước chậm rãi cùng với con ngựa của mình. Thị trấn này luôn tạo một cảm giác hoàn toàn khác so với kinh thành Tomoeda. Nó tạo một xúc cảm buồn, một chút nuối tiếc, và một cái gì đó giả tạo. Con đường chỉ có những ánh đèn mờ mờ của những quán xá nhỏ bé. Một nỗi buồn nhen nhóm trong tim...Gió thu, lành lạnh... lùa vào từng lọn tóc của Sakura, thổi bay những chiếc lá vàng trên cây. Gió cuốn lá theo, bỏ lại Cây đứng trơ trụi một mình chờ đợi. Nhưng có lẽ cây đang buồn. Cây đang khóc nhìn những chiếc lá vàng rớt xuống đầu người. Hoa đông bắt đầu có dấu hiệu nở, báo hiệu một mùa đông nữa sắp đến – Mùa đông thứ 18 của Sakura.

Sakura cảm thấy lành lạnh. Đến lúc này, cô chợt nhớ ra là mình đã để quên áo khoác trong quán ăn khi nãy. Gió lùa vào lớp áo mỏng manh của cô. Tối thu, trời lạnh... Không phải cái lạnh tê tái mùa đông, nhưng cũng đủ để khiến cho Sakura run lên và tái lại. Cô kéo ngựa, quyết định quay trở lại để lấy cái áo khoác duy nhất còn lại của mình sau một chuỗi dài những ngày đi đường.

“Có lẽ cần phải mua thêm áo” Sakura chặc lưỡi nghĩ, bước vào trong quán. Chị chủ quán mỉm cười chào đón Sakura, và thân thiện đi lấy áo cho cô sau khi mời cô một cốc trà nóng để sưởi ấm. Sakura ngồi vào bàn gần cửa, chờ đợi. Những người khách cô gặp lúc đang ăn trong quán đã đi hết, kể cả người khách ngồi ở góc khuất sau chậu cây. Giờ đây, trong quán chỉ còn lại một đám lính vừa uống rượu vừa nói chuyện ầm ĩ. Và trong số những câu nói khó hiểu của đám lính ấy, Sakura nghe được một chuyện duy nhất: chúng đang đi lùng sục cô. Để tìm được cô, triều đình ra lệnh bắt toàn bộ những cô gái độ tuổi 17 – 18, tất nhiên, sắc lệnh ấy được ban đi toàn quốc, bắt cả những khách du lịch xa mà không cần kiểm tra nhân thân. Và đương nhiên, trong tình trạng hiện giờ, Sakura cũng là một đối tượng cần truy bắt của bọn lính ấy.

Cô gái chủ quán đi ra mang theo áo khoác của Sakura. Cô nói, khi nhìn thấy chiếc áo, cô đoán rằng Sakura sẽ quay lại lấy nên đem vào nhà cất, đề phòng những người khách khác có thể cầm nhầm. Sakura đứng lên, đồng thời lúc đó, đám lính bên bàn kế cũng đứng dậy.

“Xin lỗi, các ngài chưa trả tiền!”

Cô chủ quán dừng lại, trên tay vẫn cầm chiếc áo của Sakura. Đám lính lè nhè nhìn cô bằng đôi mắt giận dữ, bơn trớn rồi cười phá lên. Một tên gầm gừ đe doạ:

“Tiền? Tiền là cái gì hả? Mày có biết ông là ai không mà dám đòi tiền hả? Ông có thể san bằng cả cái quán này ngay lập tức. Khôn hồn mà biết thân biết phận!”

Sakura ngừng lại, nhìn bọn lính bằng đôi mắt khinh bỉ. Cô ghét cay ghét đắng loại người như đám lính này, và muốn xông vào đánh cho chúng một trận. Nhưng khi nhận ra vẻ bình tĩnh của người chủ quán, cô lại tiếp tục quan sát mà không tham gia vào.

“Nhưng...” – cô gái mỉm cười – “Quán của chúng tôi nhỏ bé lại ít khách, các ngài ăn mà không trả tiền thì chúng tôi lấy gì mà kinh doanh?”

Tên lính khạc một tiếng ghê rợn:

“Kinh gì mặc cha mày! Xéo!”

Hắn đẩy cô gái sang một bên và đi thẳng ra ngoài cửa. Bất chợt, đám lính dừng lại. Sakura đang chặn ngay trước lối đi, đôi mắt lạnh lẽo soi thẳng vào bọn chúng. Cô gái chủ quán tặc lưỡi, mỉm cười: “Ôi Ôi... Vậy là xong...”

“Trả tiền cho người ta ngay!”

Sakura ra lệnh. Vẻ lạnh lùng và đầy quyết đoán trên gương mặt cô làm bọn lính hơi lùi lại. Trên người Sakura toả ra một khí chất cao sang, đủ để làm khiếp hãi những kẻ chỉ biết dựa vào bộ quần áo trên người để đi cướp của người khác như đám lính này. Tuy nhiên, chỉ sau một chốc lát, bọn chúng lấy lại được vẻ ngạo nghễ đáng khinh bỉ của mình:

“Cô em, nếu muốn sống thì ngoan ngoãn tránh sang một bên!”

“Nhìn mấy cô em xinh xinh, hay muốn đi theo bọn anh chơi cho vui?” - một tên khác lè nhè.

Sakura thở dài một tiếng, ngán ngẩm. Phía sau, cô chủ quán vẫn mỉm cười bình tĩnh, lắc đầu khe khẽ nhìn Sakura lao vút vào, nhanh đến nỗi chỉ còn là một cái bóng loáng qua....

----------------------------------------

“Em xin lỗi. Làm hỏng mất ba chiếc bàn của chị” – Sakura lúng túng, ngượng ngùng khi nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm trước. Cô muốn giúp chị lấy được tiền cơm tối của bọn lính thì hoá ra lại thành ra phá hoại đồ của chị - “Em sẽ làm sao cho đủ tiền để trả lại cho chị”

Kaho dẫn Sakura xuống dưới, mỉm cười:

“Đừng lo đến những vấn đề ấy. Nếu là em thì không sao cả. Hơn nữa trong ba chiếc bàn bị gãy, thật ra thì đến 2 cái là do chị mà”

Sakura hơi ngớ người. Cô nhớ lại tình huống xảy ra vào tối hôm trước.....

--------------------------------------

Thật ra, chỉ cần một mình thì Sakura cũng thừa sức hạ gục bọn lính hạng bét ấy, nhưng người cô lo là cô gái chủ quán đang bình thản đứng nhìn bên cạnh. Cô sợ đám “du côn giả dạng lính tráng” này có thể làm gì chị, cho đến khi.... Một tên lính lao lại phía cô gái với thanh kiếm sáng loáng trong tay. Sakura chưa kịp chạy đến thì thanh kiếm đã rơi ngay trước mặt cô. Chiếc khay thức ăn trong tay in dấu hằn trên mặt tên lính, trong khi cô gái vẫn đứng ung dung, khoác trên tay chiếc áo của Sakura. Sakura ngạc nhiên. Cô lé người tránh cú lao vào của một tên phía sau, đồng thời vòng chân lại đập thẳng vào gáy hắn. Hắn kêu lên một tiếng rồi im bặt. Đám lính không chừa lại thời gian cho cô hỏi chuyện cô gái chủ quán kì lạ. Một tên gầm gừ trong miệng, giơ chiếc bàn lên định đập vào đầu Sakura thì ngay lập tức, một chiếc bàn khác đá thẳng vào khuỷu chân hắn, làm hắn ngã xuống, lãnh trọn một cú đá của Sakura. Hai chiếc bàn vỡ tan tành. Ngay sau tên đó, cô gái kì lạ vẫn thản nhiên nhìn. Hai tên cuối cùng đồng thời lao đến chỗ Sakura. Cô quyết định giải quyết nhanh bằng hai cú đấm đầy uy lực vào thẳng mặt bọn chúng. Đám lính lồm cồm bò dậy, vất tiền xuống rồi chạy thẳng. Quay lại, cô chủ quán chỉ cười...

“Cám ơn em!” – Cô gái mỉm cười bước đến gần. – “ở nơi đây không nhận được sự quản lí của triều đình nên quan quân đều như vậy cả. Bọn chúng chưa bao giờ trả tiền ai, nhưng nếu không bán cho chúng thì chúng đập phá quán cho đến khi tan tành hết thì thôi. Thật sự rất cảm ơn em”

“Ah, không có gì” – Sakura lúng túng nhìn bãi chiến trường ngổn ngang. Giống như lúc đầu, bao sự thắc mắc trong đầu cô vụt bay đi mất khi nhìn nụ cười của cô gái kì lạ trước mặt – “Em xin lỗi. Em sẽ làm bất cứ cái gì để đền bù lại những đồ bị hỏng”

“Không cần đâu” – Cô chủ quán nói, nhưng nhận thấy vẻ hối lỗi và lúng túng trên gương mặt Sakura, cô cười – “Vậy em ở lại đây làm cho tôi mấy ngày nhé, được không? Tôi là Mizuki Kaho. Còn em là....”

“Sakura Kinomoto"

--------------------------------

Sakura thở dài. Cô đã nói ra tên thật của mình mà không suy nghĩ. Cô bị nụ cười của Kaho cuốn hút ngay từ khi mới gặp, tin tưởng và gật đầu đồng ý không tự chủ. Nếu dì Sonomi mà biết, Sakura dám chắc mình sẽ bị nghe mắng cả ngày. Nhưng cho đến lúc này, Sakura biết mình đã tin tưởng đúng người. Ở Kaho có cái gì đó thân thiết giống như một người chị gái và một cảm giác gần gũi, ấm áp. Bên cạnh Kaho, Sakura thấy mình giống như đang ở cạnh Touya hay Yukito. Cô thật sự cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Sakura đưa mắt nhìn theo Kaho chuẩn bị đồ ăn. Lối đánh của cô gái có cái gì đó rất quen, nhưng Sakura không thể nhớ ra là mình đã nhìn thấy ở đâu. Cô quan sát xung quanh. Ở trên bếp, cô nhận ra một bức tranh có ba người đang cười rất tươi. Tuy nhiên, khuôn mặt của cả ba đều đã mờ nhạt đến mức không thể nhìn rõ. Sakura hơi tò mò. Tính hiếu kì lại nổi lên trong cô, nhưng rồi cô nhanh chóng kìm nó lại. Cô không muốn động chạm quá nhiều đến chuyện riêng tư của người khác, nhất là những chuyện người ấy không muốn nói ra hay nhắc đến.

Những suy nghĩ ngổn ngang của Sakura bị cắt ngang bởi tiếng đập cửa ầm ĩ. Cô quay lại nhìn Kaho, nhưng chỉ nhận được một nụ cười và cái gật đầu của chị.

“Đến sớm quá nhỉ!”

Kaho mỉm cười, nhìn đám lính vừa mới bước vào khi cánh cửa đổ ập xuống mang theo một lớp bụi mờ mịt....

Con đường vắng vẻ thưa thớt người. Một buổi sáng với ánh bình minh mờ nhạt và những áng mây bay nhè nhẹ. Không một chút không khí tinh sương của buổi sớm, không một tiếng chim hót mừng. Những người buôn bán đi lại trong sự im lặng. Những gian hàng nghèo nàn bày ra trước mắt, nhưng người bán gần như không cần chú ý xem có khách hay không mà chỉ lo lắng nhìn trước ngó sau. Trẻ con khóc ré lên khi nhìn thấy quân lính đi ngang. Người già vội bỏ chạy vào nhà. Những quán xá đóng ập cửa. Chiếc xe của quan cai quản thị trấn này đi nghênh ngang giữa đường mà không gặp bất cứ người nào chắn đường. Có lẽ chính vì vậy mà đội quân dẹp đường của ông ta cũng thảnh thơi nhìn ngắm xung quanh, hoặc hốt những món hàng ven đường mà người dân chưa thu dọn kịp vào trong túi. Chúng đi mà không cần nhìn đường theo thói quen, và vì thế, chúng không thấy hai bóng người đứng nép sau tường dõi ánh mắt theo.

“Quan quân và dân ở đây thú vị thật” - người con trai mỉm cười khe khẽ - “Đúng là nơi không có sự quản lí của triều đình thì mọi thứ sẽ trở nên nhốn nháo đến lí thú!”

Cô gái đứng bên cạnh, dõi mắt nhìn theo đám lính đang đi dần xa, gắt lên:

“Đừng có đứng đó nói linh tinh nữa. Nếu không đi nhanh lên sẽ không kịp rời khỏi đây trước khi trời tối đâu!”

“Gì phải vội vàng thế chứ?” - người con trai cười – “Ah..., tôi hiểu mà” - hắn nói thêm khi nhìn thấy ánh mắt tức giận của cô gái – “Cô lo lắng cho ‘hắn’ chứ gì. ‘Hắn’ đi từ đêm qua đến giờ không trở lại nên cô thấy lo lắng, đúng không? Đừng lo, cậu ta giỏi ngang với tôi đấy, Rika. Hơn nữa.... Từ đây đến Mikabura chỉ còn chút nữa thôi... Mà chắc chắn cậu ta đang ở...."

Hắn bỗng dừng lại. Cảm giác lạnh giá của một thanh kiếm kề lên cổ, ngăn không cho hắn tiếp tục nói. Ran rát. Lưỡi kiếm xén nhẹ vào cổ hắn, một giọt máu trào ra...

“Đừng có gọi thẳng tên tôi” – Rika nghiến răng, ánh mắt lạnh như băng giá – “Nói! Mục đích của anh?”

Một nụ cười như một lẽ tự nhiên nở trên môi người con trai. Hắn thích những thứ thú vị, và khi đi chung với cô gái này, cảm giác thú vị ấy tăng thêm. Đặc biệt là đôi mắt của cô ta. Có cái gì đó trầm buồn, lạnh lùng nhưng lại ánh lên vẻ sắc sảo kì lạ. Cô ta dường như biết tất cả, mà lại dường như không biết gì.



“Tôi nghĩ là cô biết chứ? Sang Lamia. Chẳng phải tất cả chúng ta đều thế sao?”

“Tôi không hỏi anh điều đó” – thanh kiếm kề chặt hơn vào cổ người con trai – “Mục đích của anh khi tiếp cận Syaoran là gì? Tôi chắc chắn anh có liên quan đến Kinomoto, không những thế, anh còn có quan hệ thân thiết với Sakura Kinomoto, và được cô ta tin tưởng. Anh muốn gì?”

Dù yếu ớt, nắng vẫn trải nhẹ trên con đường bắt đầu có tiếng người và những ánh mắt nhìn dáo dác. Góc tường che chắn họ khỏi những ánh mắt hiếu kì, và vì thế, thanh kiếm của cô gái không hề lay động. Cười....

“Bởi vì tôi thấy thú vị. Chỉ đơn giản thế thôi!”

“......”

“Cô đừng lo” - hắn mỉm cười – “Tôi sẽ không phản bội lại các người đâu, bởi vì làm thế thật ra là cũng chẳng có lợi gì cho tôi cả. Tôi chỉ thích tìm kiếm điều khiến tôi thích thú, Kinomoto hay bên các người thắng cũng không ảnh hưởng đến tôi”

Những chiếc lá vàng bay nhè nhẹ. Một vài chiếc lá nhỏ đậu trên mái tóc của Rika. Chiếc lá không làm cô gái phân tâm, chỉ đủ khiến chàng trai đưa ánh mắt theo nó và mỉm cười khe khẽ. Gió thu thổi, làm tung cành lá. Hai đôi mắt nhìn nhau, lạnh lẽo, buồn thương, đầy rẫy âm mưu.

“Hừ!” – Đôi mắt Rika sắc lên đầy vẻ cảnh cáo – “Nghe cho rõ đây: tôi không biết anh có mục đích gì, nhưng có vẻ Syaoran khá tin tưởng anh, vì thế tôi sẽ không giết anh. Nhưng.... Nếu như anh dám làm gì Syaoran, khi đó đừng trách tôi!”

Thanh kiếm trên tay Rika hạ xuống, cô quay người bước đi. Cô cần tìm Syaoran, càng nhanh càng tốt, bởi một lí do mà cho đến tận bây giờ, cô vẫn luôn muốn trốn tránh. Tất cả mọi việc xảy ra, chưa bao giờ cô hỏi lí do, từ việc xuất hiện của Naoko, việc biến mất của cô ta cho đến những việc diễn ra bây giờ. Cô chỉ đơn giản là im lặng quan sát, im lặng theo cách làm của mình và im lặng với chính những cảm xúc của bản thân. Có lẽ chính sự im lặng ấy khiến cô ghét người con trai kia, người có ánh mắt như đang đọc thấu suốt nội tâm và suy nghĩ của cô.

“Thị trấn Mikabura chỉ còn một đoạn nữa thôi” – tên con trai đuổi kịp cô – “.... Thật ra, tôi nghĩ cô không nên đến đó quá sớm....”

“.......”

“.... Nếu cô không muốn chứng kiến những cảnh không muốn thấy....” - Hắn kết thúc câu nói.

“Anh có vẻ biết nhiều quá nhỉ!” - bước chân của Rika trở nên nhanh hơn.

Hắn cười, dịu dàng:

“Ít nhất là nhiều hơn những vấn đề cô muốn biết.....”

Ánh nắng yếu ớt trải dài. Con đường vẫn vắng vẻ, thưa thớt tiếng nói chuyện. Không khí ảm đạm cùng những đám mây mờ mịt phủ bầu trời. Gió thổi, nhẹ nhàng, nhưng sâu sắc.

“.... và..... cả những việc cô luôn muốn che giấu....”

Sakura ngán ngẩm nhìn lên mái nhà bằng đá và những chiếc song sắt chắc chắn. Những bức tường bằng đá chắc chắn, kiên cố như đang cười hả hê khi giam giữ cô trong cái nơi bé tẹo bẩn thỉu này. Những đống rơm trải trên nền ướt át, đầy bọ bay lên. Tiếng chuột kêu chít chít ở xung quanh đây, không làm cô thấy sợ mà chỉ thấy một cảm giác ghê ghê. Cô không thích nơi này, đương nhiên, và cô dám chắc là chẳng ai có thể thích thú khi phải ngồi trong một nhà tù bẩn thỉu, dơ dáy để chờ người khác đến xét hỏi mình như thế này. Sakura thở dài. Đây là kết cục của việc dám chống lại quân lính quan phủ. Thật ra, nếu muốn thì Sakura và Mizuki thừa sức đánh cho đám lính không – ra – gì ấy một trận và bây giờ vẫn nhởn nhơ ăn uống bên ngoài, nhưng cô đã không thể làm thế. Mizuki muốn giữ quán ăn - một nơi rất quan trọng đối với chị, và Sakura muốn giúp chị làm một việc gì đó. Cô đồng ý đi theo đám lính, để mặc cho chúng nhốt vào trong cái nơi ẩm ướt này, nếu vậy, đám lính có – thể sẽ không đập phá quán ăn của chị.

Sakura ngước nhìn lên trần. Bí bức, khó chịu. Những bức tường quây kín ánh sáng, nên cô không thể xác định chính xác xem giờ là ngày hay đêm. Nhưng kể từ thời điểm bị bắt nhốt đến giờ thì có lẽ là vào khoảng giữa trưa. Lúc mới đầu, chị Mizuki cũng bị giam chung với cô, nhưng vừa lúc nãy, một đám lính vào, đưa chị đi. Sakura thầm mong chị không sao, cô tin vào khả năng tự vệ của chị nhưng vẫn thoáng chút lo lắng. Bên ngoài khung sắt, những tên lính nằm ườn xuống dưới, cười ha hả với nhau một cách khả ố, khiến Sakura thấy khó chịu. Nhà giam ở đây vắng vẻ, gần như là không có người. “Cũng đúng thôi. Cướp chính là quan thì còn ai bắt cướp, dân sợ quan không dám làm gì thì làm sao có người nào phạm tội. Người giàu có thì đút lót, người nghèo thì chết....” – Sakura nghĩ thầm, khẽ lắc đầu. Chưa bao giờ cô muốn giành lại vương triều Clow như lúc này. Đi qua nhiều vùng đất, gặp gỡ nhiều người, cô mới hiểu thế nào là cuộc sống vất vả của dân chúng. Cũng nhờ vậy, Sakura chợt nghĩ đến việc tiếp tục cuộc chiến bằng một quyết tâm cao nhất.

“Công chúa?”

Sakura giật mình. "Tứ đại hộ pháp" chỉ có thể liên lạc với cô trong vòng bán kính 1m. Việc cô nghe được tiếng họ cho thấy hai người – Seiza và Nakuru – đang ở gần đây, cách cô không xa. Cô đáp lại tiếng gọi:

“Nakuru? Seiza?”

“May quá” - giọng Nakuru reo lên – “Công chúa không sao chứ?”

“Ta không sao” – Sakura trấn an họ bằng cách nói chuyện mà cô vẫn dùng để trò chuyện với "Tứ đại hộ pháp" - những người hộ vệ thân cận của mình.

“Chúng tôi sẽ đến cứu công chúa ngay!” – Seiza lên tiếng.

“Không cần! Ta có thể tự ra được. Đám lính yếu như sên vì không bao giờ chịu bước chân hoạt động này không cản được ta đâu! Các ngươi đi tìm xem Mizuki Kaho và bảo vệ chị ấy!”

“RÕ!” - Tiếng nói đồng thanh vang lên.

Sakura chú tâm nghe. Không có tiếng động nào vang lên thêm nữa. Cô nghĩ hai người đều đã đi xa khỏi tầm liên lạc. Sakura thở dài, lại đưa mắt nhìn bâng quơ xung quanh. Cô ghét kiểu ngồi im, đến mức nhàn rỗi như thế này. Điều đó làm cô không thể suy nghĩ gì được, ngoài một chuyện, một người duy nhất: Li Syaoran.

Lamia và Clow là hai nước giáp nhau, có mối quan hệ tốt nhất trong vòng tròn bốn nước Clow – Lamia - Tatan – và Shimon. Sau trận chiến phân chia thuộc địa cách đây gần 25 năm, Lamia đã thay quốc vương mới. Đó là một thiếu niên chỉ 12 tuổi, với tài lãnh đạo đất nước và cai quản thông minh, đủ để làm thay đổi bộ mặt của một quốc gian lạc hậu, tồi tàn bậc nhất trong ba nước Tatan – Lamia – Shimon trước kia, chỉ vỏn vẹn trong vòng 10 năm. Các ngành kinh thế phát triển mạnh. Quân đội luôn được huấn luyện khắt khe, cho dù chưa một lần cần dùng đến. Triều đình không có quân đội. Quốc vương ra chỉ thị: quân là của nhân dân, sống và chiến đấu vì lợi ích của chính mình và của người dân. Dân chúng vui vẻ, đất nước bình an. Không nổi loạn, không đấu tranh. Sự yên bình được phục hồi trong tay vị quốc vương trẻ, và sau 10 năm, sự yên bình đó đang ở trạng thái cực thịnh.

Khu phố ồn ào tấp nập với những mặt hàng được bày bán la liệt, đủ mọi loại màu sắc. Làn gió thu thổi nhẹ, cuốn bay những chiếc lá thu rơi. Lá vẫn rơi, vẫn trải dài, như một lời hẹn của gió với lá. Để rồi đến hẹn, lá lại đi. Lá rơi trên những mái tóc của người dân nơi đây, cười cùng nụ cười vui vẻ của họ rồi lại chờn vờn rớt xuống nền đất. Lá đã sống ở đây, và đã hạnh phúc một quãng đời của mình cùng với người dân kinh thành Lamia.

Hai con người lặng lẽ đi bên nhau. Người con gái có mái tóc nâu sẫm, loà xoà ra sau chiếc khăn voan đội trên đầu. Khuôn mặt xinh đẹp nhưng buồn bã, ánh mắt sâu nhìn bâng quơ vào một nơi nào đó, thoảng qua chút nuối tiếc. Người đàn ông vạm vỡ đi bên cạnh. Chiếc áo choàng choàng kín đầu, chỉ để lộ ra đôi mắt màu đỏ ngầu, lạnh lẽo. Hắn đi bên cạnh người con gái, đi ngang bằng, nhưng không đi trước. Có lẽ, điều đó thể hiện một phần nào sự kính trọng của hắn đối với cô gái bên cạnh.

“Nói vậy.... Chủ nhân của ngươi sắp đến rồi à?”

Cô gái lên tiếng, ánh mắt sâu buồn đảo quanh, nhưng không dừng lại ở đâu. Sau cùng, đôi mắt ấy dừng lại ở phía người đàn ông, cùng một nụ cười dịu dàng.

“Theo dự đoán của tôi thì đúng là như vậy. Nếu chủ nhân đã thật sự trưởng thành, và mọi việc diễn ra đúng như báo cáo của đám thuộc hạ thì..... Chắc chắn chủ nhân sẽ sang đây”

Cô gái cười, nhẹ nhàng nhìn người đàn ông.

“Ừm..... Đúng như ta nghĩ!”

“.......”

“Được rồi, không có gì!” - Bước chân lại rảo bước trên con đường trải nắng thu vàng và cả lá vàng. Bước chân xào xạo trên lá, tạo lên những âm thanh rì rầm bên tai. Tiếng người nói âm vang cùng tiếng cười đùa của trẻ nhỏ - “.... Thật là đáng mong đợi. Ta mong được gặp người chủ nhân duy nhất mà ngươi kính trọng. Một người sống tự tại như ngươi, mà cũng có một người để ‘kính trọng’ thì người đó hẳn rất đáng để gặp”

Người đàn ông không có chút phản ứng gì, chỉ đáp lại bằng sự im lặng. Đôi mắt đỏ khẽ thay đổi, thoáng qua, nhưng đủ làm nụ cười nở trên môi cô gái.

“Có lẽ là 3... 3 người tôi kính trọng...” - người đàn ông nói, làm đôi mắt cô gái ánh lên tò mò – “...Và trong ba người đó, một người là cô”

Đôi mắt cô gái thoáng sững sờ rồi cũng nhanh chóng trở lại vẻ dịu hiền vốn có của mình.

“Cám ơn, Bhamaru” – đôi mắt cô hấp háy như cười với nỗi buồn trong đáy mắt – “Mọi chuyện.... vốn không cần lo lắng”

Ánh mắt đỏ lướt nhanh theo bước đi. Cô gái mỉm cười đưa mắt nhìn mặt hàng bày bán trên phố, trong khi người đàn ông tiếp tục đi ngang qua cô.

“Vậy... Chủ nhân của tôi, đành nhờ cô chăm sóc, H OÀNG HẬU”

Nụ cười nhẹ thoảng qua trên môi vị hoàng hậu trẻ. Dòng người đông đúc che khuất dần tấm áo choàng phất phơ. Gió thổi nhẹ. Lá vàng bay như dòng thời gian vẫn dần trôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook