Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Chương 66: NƯỚC ĐỘC

Rinca_seta​

22/12/2015

Hỗn loạn....

Chết chóc....

Tiếng than khóc....

Tiếng chim quạ vỗ cánh trên bầu trời...

NƯỚC ĐỘC!

Kinh thành Tomoeda tràn ngập mùi tử khí. Những xác chết la liệt. Khắp các nhà trong thành, không nhà nào không có người chết. Nguồn nước nhiễm độc, cướp đi sinh mạng của hàng ngàn người. Trẻ con, người già, phụ nữ, đàn ông.... không một ai thoát khỏi tiếng kêu gào của tử thần. Tiếng kêu ai oán vang lên trên từng góc đường phố kinh thành. Đôi mắt hận thù hằn lên trên những khuôn mặt khắc khổ. Những nụ cười ngây thơ tắt đi, nhường chỗ cho tiếng khóc vì khát. Mùa hè, trời nắng nóng. Cơn khát cháy cổ khiến những con người đáng thương gục ngã.

Xác người chất thành đống. Binh lính vội vã, nhăn mặt khi chở đi một xe đầy xác, rồi đổ vội xuống một hố chôn tập thể. Trẻ con gào thét đến khi gục ngã. Những con người hàng ngày cười nói với nhau trên cùng một con đường, giờ đây lao vào tiêu diệt lẫn nhau chỉ để giành một giọt nước cuối cùng chưa nhiễm độc. Tả tơi và hoang vu. Tiếng quạ kêu như gào thét dưới lưỡi hái của tử thần. Máu loang kinh thành Tomoeda xinh đẹp.

Hận….

Ngọn lửa căm thù bùng lên dữ dội….

Không khác tình hình người dân, quân đội và cả triều đình đều khốn đốn vì không có nước. Đã gần mười ngày trôi qua, nhiều người đã tuyên bố đầu hàng. Họ sẵn sàng mở cổng kinh thành, bước ra ngoài để kiếm chút nước uống, còn hơn trung thành ngồi chờ chết. Người thân của họ chết vì độc trong nước. Bản thân mỗi người cũng đã đến mức giới hạn của sự chịu đựng. Không ai còn tinh thần cho một trận chiến. Không ai còn hứng thú với những dự thưởng triều đình ban ra.

Syaoran thở dài nhìn ra xung quanh. Những con người khốn khổ đó, họ đã không còn để ý đến sự xuất hiện của người khác. Đôi mắt họ căm hận nhìn ra thế giới bên ngoài. Giờ đây, trước cái chết của người thân và cái chết đã dự báo trước của mình, lòng hận thù của họ bùng phát. Dân kinh thành Tomoeda vốn là những người trung lập không theo phe ai, nhưng cũng đã từng ngầm ủng hộ quân Kinomoto, thì bây giờ, chỉ còn lại trong họ sự căm phẫn. Lòng uất hận giúp họ sống. Nhưng ai cũng biết, cái chết vẫn đang réo gọi trên đầu.

“Tôi đã nói rồi, Syaoran” - Terada bước chậm rãi bên cạnh, lắc đầu nhìn Syaoran - “Tôi đã thắng trong trò cá cược này”

Syaoran khẽ cười. Anh đã thua! Anh thua vì đã không nhớ rằng, Sakura đã thay đổi. Hoặc cũng có thể, Sakura chưa thay đổi, nhưng cô bắt buộc phải làm thế. Cô đã biết.... và cô đã hiểu....

“Sakura đã hiểu” - Terada chậm rãi nói thêm, như đoán được suy nghĩ của Syaoran - “Cô ấy đã hiểu những điều tôi nói: Chiến tranh luôn tàn khốc!”

Chiến tranh không bao giờ có yên bình. Chiến tranh không bao giờ không đổ máu. Nhân từ với kẻ thù là độc ác với chính mình, đó là nguyên tắc chung trong mọi cuộc chiến. Nếu muốn sống, buộc phải đưa tay giết đối thủ. Bởi nếu không, kẻ đó sẽ giết mình.

“Bây giờ thì chúng ta làm gì bây giờ? Mẹ cũng đã yếu rồi. Không ai sống nổi nếu suốt cả mười ngày không có một giọt nước.”

Rika lo lắng nhìn sang phía Syaoran. Anh mỉm cười. Theo đề nghị của Syaoran, bà Li đã đồng ý giao toàn bộ trách nhiệm và việc điều khiển trận chiến cho anh. Tuy nhiên, theo một ý nghĩa nào đó, bà vẫn đề phòng anh, tự mình thực hiện một số việc quan trọng.

“Lát nữa tôi sẽ tới thăm mẹ! Còn.... chúng ta làm gì à?” - Syaoran cười lạnh lẽo - “Nhìn kiểu gì thì.... đám dân này đang đầy hận thù đối với quân Kinomoto. Chúng ta có thể lợi dụng bọn họ.....”

Mùa hè năm ấy..... Kinh thành Tomoeda biến động!

__________________________________________________ ___________

“CON ĐANG LÀM CÁI GÌ HẢ???”

Bà Li gào vào mặt Syaoran khi anh vừa xuất hiện trước ngưỡng cửa. Anh ngừng lại, không ngạc nhiên trước cơn giận dữ bùng nổ của mẹ mình. Đã mười ngày trôi qua kể từ khi phát hiện ra nước có độc, bà Li không ăn, không ngủ vì lo lắng. Trước tình hình ấy, dù không lên tiếng, nhưng bà thực sự tức giận. Mọi biện pháp chuẩn bị của Syaoran cuối cùng trở thành con số 0. Nếu Syaoran chuẩn bị kĩ hơn, theo bà, anh nên cho đào một nguồn nước khác hoặc ngăn cách nước trong kinh thành với nước ở các thành bảo vệ.

Syaoran bình thản lắng nghe, đón nhận cơn tức giận của mẹ. Anh chỉ im lặng, nhìn bâng quơ, không chú ý. Chính sự thờ ơ, hờ hững và lãnh đạm của anh càng khiến bà Li thêm bực tức. Nhưng anh vẫn vậy, từ bao giờ đến giờ đã thế, không thay đổi. Có thể điều đó khiến bà thoáng đau lòng, nhưng cơn giận dữ đã khiến bà quên đi tất cả. Bà cần phải biết một phương án cụ thể cho những hành động tiếp theo.

“Mẹ...” - Syaoran bình tĩnh trả lời - “Thứ nhất: hiện giờ nước rất khan hiếm, mẹ không nên nói to quá nhiều. Thứ hai: Muốn đào một nguồn nước mới thì phải đi tìm nguồn trước. Việc này không phải đơn giản. Tomoeda không có nguồn nước, nên mới phải dẫn nước từ ngoài thành bảo vệ vào. Còn nếu ngăn cách nước trong kinh thành với các thành bảo vệ, chỉ mấy hôm, các giếng nước ở Tomoeda này cũng cạn kiệt luôn. Và cuối cùng: Phương án hành động tiếp theo, con đã bàn với Rika rồi”

Bà Li ngừng lại, như cố gắng nén giận để lắng nghe Syaoran trình bày các hành động khác để chống đỡ lại tình hình hiện nay. Giao việc cho anh, vừa nguy hiểm, nhưng lại vừa yên tâm. Yên tâm vì trước khó khăn, anh vẫn tìm được một lối thoát tốt nhất. Nhưng bà cảm thấy nguy hiểm vì không thể đoán biết những suy nghĩ của Syaoran. Anh đang nghĩ gì, muốn làm sao, để làm gì..... Sự mơ hồ khiến bà cảm thấy bất an.

“Ta sẽ ra trận!”

Câu tuyên bố của bà Li làm Syaoran ngạc nhiên. Anh hơi sững lại trong giây lát.

“Mẹ.... Mẹ vừa nói là.....”

“Ta sẽ ra trận!”

Bà Li nhắc lại như một lời khẳng định chắc chắn không thay đổi. Syaoran hơi lúng túng. Nhưng dù anh giải thích kiểu gì, vẫn không thay đổi được quyết định của mẹ. Bà tự tin khẳng định tài cầm quân của mình từ thời chiến quốc của “Tam gia huyền thoại”. Đối với bà, một người đầy kinh nghiệm, đã từng chiến thắng trong những trận chiến lớn, thì một Sakura Kinomoto non trẻ chẳng đáng gì.

“Nhưng trong đó còn có những người khác nữa” - Syaoran cố gắng khuyên can - “Ví dụ như là Sonomi Daidouji - gia thần của Kinomoto. Bà ta cũng là một kẻ đầy kinh nghiệm và còn có khả năng cao hơn do thừa hưởng dòng máu của ‘chiến thần Tatan’ Amamiya nữa. Nếu mẹ ra trận....”

Syaoran đã sai lầm khi đem Sonomi Daidouji ra khuyên can bà Li. Khuôn mặt bà tái xám, hằn lên sự giận dữ. Bà nói như rít trong cổ họng:

“Sonomi Daidouji..... Phải rồi... Mụ ta vẫn tham chiến dù đã có tuổi” - khuôn mặt bà Li có sự biến đổi đến khủng khiếp. Cái tên đó khiến bà càng quyết tâm - “Vì vậy, ta NHẤT ĐỊNH phải ra trận!” - bà chốt hạ.

Syaoran nhún vai, thở dài. Anh biết, mọi cố gắng của anh đều là vô ích. Như vậy, chỉ còn cách chấp nhận để cho bà ra trận, sau hơn 10 năm không động đến đao kiếm. Bà Li sai người chuẩn bị chiến phục, sẵn sàng cho một cuộc tử chiến.

__________________________________________________ ___________

Sakura ngồi dựa lưng bên thềm nhà. Thành phía nam cổ kính với những lớp đất khô, ánh lên trong nắng. Mặt trời xiên xiên, chiếu những tia sáng xuống tán cây, tạo thành những hình thù kì dị. Bóng râm từ các cây cổ thụ che kín một góc thành, tạo thành những khoảng tối sẫm giữa màu sáng rực của mặt trời. Sakura tắm mình trong ánh nắng. Hơi nóng làm mồ hôi ướt áo. Cô không thể vào trong bóng râm, vì cô sợ. Cô sợ bóng tối sẽ che phủ và nuốt chửng cô.

Sự tàn ác ẩn mình trong bóng đen. Bóng râm như những màu đen kì dị, đột ngột xuất hiện trong ánh sáng, rồi lặng lẽ lan toả khắp nơi, nhấn chìm tất cả. Sakura hơi co người lại. Cô sợ, sợ chính bản thân mình. Sợ sự lạnh lùng đến tàn nhẫn của mình.

Đã mười ngày trôi qua, kể từ khi cho độc xuống dưới giếng. Vẫn chưa có động tĩnh gì từ phía kinh thành. Mọi chuyện im lặng đến đáng sợ. Nhưng Sakura biết, Tomoeda đang vô cùng hỗn loạn. Chắc chắn đã có rất nhiều người dân chết. Trong đó có những đứa trẻ ngây thơ, có những người phụ nữ thích ca hát, có những con người trẻ tuổi tràn đầy mơ ước. Họ chết vì nguồn nước hàng ngày họ sử dụng có chứa độc tố. Họ chết vì mối thù của Sakura, vì hành động của cô. Chắc chắn, những người ấy hiện giờ, căm hận cô còn hơn tử thần.



Sakura khẽ cười một mình. Trở thành người xấu quả nhiên không phải dễ. Làm những hành động tàn ác đến thế, rồi lại day dứt, dằn vặt một mình. Bất chợt, một suy nghĩ loé lên trong đầu Sakura. Syaoran có như vậy không, khi anh đưa thanh kiếm lạnh lùng của mình, giết những người thân của cô. Không! Sakura tự trấn an mình. Syaoran là một con ác quỷ tàn ác, một ác quỷ từ bẩm sinh. Hắn giết người với nụ cười không thay đổi và khuôn mặt vô cảm, lãnh đạm. Vì những người hắn đã giết, Sakura thề với lòng mình, nhất định sẽ tự tay giết chết Li Syaoran.

Vì những con người trên “Xứ tuyết” đã chết....

Vì anh hai, anh Yukito...

Vì chị Mizuki Kaho...

Vì những người dân đáng thương trong khu phố nghèo, phải chết trong ngọn lửa...

Vì Seiza và Bhamaru....

Vì Akane, Hiyula...

Vì tất cả mọi người....

Sakura hứa với lòng, nhất định sẽ phải trả thù! Dù có hoá thân thành “ác quỷ”, dù phải bước xuống địa ngục, cô cũng sẽ giết cho được Li Syaoran.

“CẤP BÁO!!!!” - Một người lính vội vã lao vào trong, khuôn mặt hắn căng thẳng, đầy mồ hôi - “CÔNG CHÚA! CỔNG KINH THÀNH ĐÃ MỞ”

Sakura mỉm cười. Đúng như cô dự đoán. Chỉ sau vài ngày cầm cự với tình trạng không có nước sử dụng, và đối mặt với cái chết, kinh thành Tomoeda đã chấp nhận đầu hàng.

“BÁO CÁO !!!!!” - lại một người khác chạy vào, quỳ xuống trước mặt Sakura - “Công chúa, cổng thành đã mở, nhưng đi ra không phải quân đội triều đình mà là người dân”

“Người dân?”

“Vâng. Bọn họ muốn tấn công chúng ta, đòi lại mạng sống cho những người thân đã chết vì nguồn nước nhiễm độc”

Sakura thoáng đau lòng. Khi quyết định cho độc vào nguồn nước, cô đã biết sẽ có ngày hôm nay, cô trở thành kẻ thù của những người dân kinh thành Tomoeda. Tuy nhiên, Sakura không ngờ rằng, Li Syaoran lại sử dụng người dân Tomoeda giống như công cụ khống chế Sakura. Hắn biết, cô đau lòng vì những việc mình làm. Hắn biết lương tâm cô cắn rứt vì cho độc vào nước, giết những người dân vô tội, không liên quan. Vì thế, hắn để những người dân ấy ra khỏi thành, tấn công quân đội Kinomoto trả thù, vì hắn biết, Sakura sẽ không thể thẳng tay tấn công họ, trong khi trái tim cô đang cảm thấy có lỗi với họ. Hắn đã đúng. Li Syaoran luôn đúng. Sakura cay đắng nghĩ thầm. Nhưng.... Sakura cũng không còn đường lui. Tất cả những gì cô có thể làm hiện nay là tiếp tục bước về phía trước, kết thúc trận chiến này, dù cuối cùng, mọi thứ tràn đầy máu và nước mắt.

“Gọi Naoko cho ta!” - Sakura ra lệnh.

__________________________________________________ ___________

“GIẾT HỌ ĐI”

“GIẾT BỌN HỌ ĐI”

“GIẾT!!!!”

“GIẾTTTTTTTTTT!!!!”

Những người dân thành Tomoeda gào lớn, xông thẳng vào thành bảo vệ phía Nam ngay khi họ vừa bước ra khỏi cổng chính của kinh thành. Những bộ quần áo rách rưới, đen ngòm vì đất và máu. Những mái tóc rối bù. Những khuôn mặt bơ phờ, mệt mỏi. Cái đói, cái khát hành hạ con người, khiến họ hằn lên sự hận thù trong ánh mắt đã bạc màu. Chẳng còn những con người kiêu kì, luôn cười vui. Không còn những người chải chuốt, tự coi mình là người giàu có. Đâu rồi dấu vết của những người chủ quán thích tán gẫu, luôn mong muốn có chuyện để bàn tán. Những nhà thương buôn hoà mình vào đám ăn mày, gào lên mối thù của mình. Họ muốn giết tất cả. Họ muốn trả thù. Dù họ biết, làm vậy cũng không cách nào lấy lại những gì một thời xa xưa.

Hận thù luôn đau khổ....

Hận thù là bất hạnh....

Quân lính Kinomoto bối rối, không biết làm gì. Họ đóng chặt cổng thành, không xông ra, cũng không cố gắng giết những người dân nổi loạn bên dưới. Dù đã cho người đi hỏi ý kiến công chúa Kinomoto, nhưng chưa có mệnh lệnh truyền tới. Suy nghĩ trong đầu họ ngổn ngang. Thật lòng, họ muốn trả thù. Họ muốn tiêu diệt triều đình, những kẻ đã cướp đi mạng sống của người thân họ. Nhưng, cũng chính vì vậy, những người lính ấy hiểu nỗi lòng của người dân đang lao vào cổng thành bên dưới. Hai phe có khác gì nhau! Đều là trả thù. Đều là vì những người mình yêu thương. Cả hai.... chẳng ai có lỗi, hoặc cũng có thể nói, cả hai phía đều đang lầm lẫn.

Nắng càng ngày càng gay gắt. Bất chấp cái nóng và nắng, những người dân bên dưới vẫn gào thét, đập phá cổng thành, quyết tâm xông vào trong. Họ thét vang tên Sakura Kinomoto. Họ muốn giết những người mà một thời nào đó, họ đã ngầm ủng hộ. Không vũ khí, chỉ có dao và những nông cụ làm việc. Không áo giáp, không khiên chắn tên. Thứ bảo vệ, tiếp thêm sức mạnh cho những người dân đáng thương ấy chỉ có lòng hận thù, quyết tâm, cái đói cái khát đang hành hạ thân xác khốn khổ. Họ chỉ biết xông lên, không biết đường rút lui. Khi Li Syaoran đề nghị họ ra khỏi thành, tự tay trả thù cho người thân của họ, họ đã lao ra không suy nghĩ.

Cổng thành Nam mở rộng...

Chạy ra khỏi cổng thành, không phải quân đội Kinomoto mà là những người dân thành Nam, những người luôn công khai ủng hộ Kinomoto. Từ khi thành Nam trở vào tay quân Kinomoto, người dân ở đây không còn sống trong cảnh thấp thỏm, chờ đợi cái chết sẽ đến với mình như trước kia. Ban ngày, họ làm việc, vừa sử dụng số lương thực sản xuất được để nuôi sống bản thân mình và cung cấp cho quân đội Kinomoto hiện đang đóng trong thành. Khi màn đêm buông xuống, những người dân vui vẻ hát vang, nhảy muá quanh đống lửa và những tiếng cười. Đối với họ, Kinomoto là thần thánh, là ân nhân đã giải thoát cho họ khỏi cuộc sống khốn khổ trước đây. Họ sẵn sàng phục vụ, không cần suy tính.

Trong lúc những người dân thành Nam chưa biết làm gì để thể hiện lòng biết ơn của mình đối với công chúa Sakura Kinomoto, “Thuỷ thần” - “Đại hộ pháp” chợt xuất hiện, nhờ họ đối phó với những người dân kinh thành Tomoeda đang nổi loạn.

Người dân sống trong bốn thành bảo vệ vốn không ưa dân Tomoeda. Theo sự nhận xét của họ, dân kinh thành là những kẻ kiêu kì, thích vẻ hào nhoáng bên ngoài, mà che dấu đi cái thực chất khốn khó bên trong. Họ không thích những nụ cười ngạo nghễ, tự coi mình là trên hết ấy của người kinh thành. Dân thành Nam chấp nhận xuất hiện, giao chiến với dân Tomoeda, vì quân đội Kinomoto, vì lời nói đầy tính thuyết phục của Naoko, và cũng chính bởi lòng căm ghét của họ đối với những người tự coi mình là “người sống tại kinh thành” ấy.

Những người dân sống trong cùng một đất nước, lao vào nhau, giành quyền sống còn....

Cổng thành Nam đóng lại, bỏ lại bên ngoài những người dân chém giết lẫn nhau. Quân lính vội vã chuẩn bị.

__________________________________________________ ___________

“Thất bại rồi, Syaoran"

Tin tức từ bên ngoài bay vào kinh thành. Syaoran mỉm cười nhìn Rika, khẽ nhún vai hờ hững:

“Hm?” - Syaoran bày ra bộ mặt ngây thơ một cách thành công.

“Chẳng phải anh cho đám dân đen đó tấn công thành Nam, nhân lúc Kinomoto đang bận đối phó, chúng ta giành lại ba thành kia sao?” - Rika lạnh lùng nói.



“Hoặc cũng có thể....” - không đợi Syaoran trả lời, ngồi bên cạnh, Terada lập tức cắt ngang - “Syaoran, tôi đã nghĩ rằng cậu hi vọng Kinomoto mở thành cho dân Tomoeda vào, không phải sao?”

Mặc cho hai người kia đưa ra những nhận xét và suy đoán, Syaoran chỉ cười không nói. Ánh nắng rọi nhẹ khuôn mặt nghiêng nghiêng, soi vào đôi mắt hổ phách trầm ngâm, u buồn. Đôi mắt của “Ác quỷ”, không khiến người ta sợ hãi, chỉ khiến người ta cảm thấy một nỗi đau bao phủ tâm hồn. Cái lạnh chỉ làm người khác thấy thương tâm.

“Thất bại?” - Syaoran nhắc lại, đôi mắt hổ phách lạnh lẽo nhưng thờ ơ - “Hai người thật sự nghĩ như vậy sao?”

Rika nhìn anh, thoáng ngạc nhiên. Nhưng Terada chỉ mỉm cười đầy hiểu biết:

“Tôi không nghĩ vậy. Bởi nếu là tôi, khi sử dụng bất kì cách nào thì cũng sẽ chuẩn bị trước một phương án dự phòng, phải không?”

Syaoran hơi ngả người ra sau, cười:

“Không phải ‘phương án dự phòng’, mà là phương án duy nhất.”

Terada chỉ nhún vai hờ hững. Hắn không quan tâm cho lắm. Khi nào hắn còn cảm thấy thú vị thì hắn vẫn còn làm.

“Rika, cô đưa quân đến cổng phía đông, còn Terada....”

“Sasaki cô nương đi đâu, tôi đi đấy, đừng tốn công phân tôi đi nơi khác làm gì” - Terada cắt ngang.

Syaoran thở dài. Rika nhăn mặt nhưng không nói gì. Cô vẫn còn nhớ, Terada đã từng cứu mạng cô, trong khi cô đã muốn đuổi hắn đi. Tuy nhiên, phản ứng của Terada, Syaoran cũng đã đoán trước.

“Được rồi, Terada. Hiện giờ, người tôi có thể tin tưởng được chỉ còn anh nữa thôi. Mẹ tôi quyết định sẽ trực tiếp đem quân đến cổng phía Tây. Tôi phải ở lại kinh thành, đề phòng có chuyện xảy ra. Chỉ mỗi mình anh đủ khả năng tới cổng chính. Tuy những người dân ở Tomoeda vẫn đang chiến đấu ngoài đấy, nhưng chỉ một lát nữa thôi, họ sẽ thất bại. Để ngăn chặn quân Kinomoto, chúng ta cần quân đội chính quy chứ không phải là những người dân gặp đâu đánh đó”

Terada nhíu mày, phân vân. Có lẽ hắn đang suy xét đến những thứ thú vị mới và những điều sẽ bỏ qua khi phải tự mình đem theo quân đội.

“Yukito Tsukishiro đang ở thành Nam” - Syaoran nói thêm, như một nhát kiếm quyết định.

“Vậy.... tôi sẽ tới thành Nam, bao vây cổng chính”!

__________________________________________________ ___________

Sakura thở dài nhìn ra ngoài. Trời mùa hè, nóng bức. Dù đang ở trong gian phòng lớn của chủ thành Nam xưa kia, nhưng mồ hôi rơi đầy, làm ướt đẫm áo Sakura. Mùa hè oi ả, khiến cô nhớ tới mùa hè năm trước, khi Bhamaru chết. Cũng nóng bức. Hơi nóng của mặt trời khiến thân xác hắn thối rữa nhanh hơn. Mặt trời làm xác thịt biến mất.

Sakura khẽ lắc đầu. Cô nên ghi nhớ thật sâu cảm giác đau đớn lúc đó, để cô biết, trái tim mình đang run lên vì hận thù. Nỗi hận khiến cô đau đớn. Nhưng không phải là lúc này! Trong thời điểm hiện tại, cô nên tập trung tâm trí mình vào trận chiến. Sakura bước ra ngoài, nhìn lên cao. Bầu trời xanh trong, vang vọng tiếng thét gào của chiến tranh. Hai phe đối địch nhau, đều là người dân trong một nước, đều là những người tưởng chừng có cùng cảnh ngộ và nỗi khốn khổ. Nhưng họ đang tự tiêu diệt lẫn nhau. Sakura lại buông tiếng thở dài. Dù sao thì.... cô đã bố trí Naoko bí mật điều khiển trận chiến, để giảm thiểu thương vong ở mức thấp nhất.

“Quả đúng như em đoán, Sakura" - Yukito bất ngờ xuất hiện phía sau lưng Sakura. Anh mỉm cười, vẫn dịu dàng không bao giờ thay đổi. Cặp kính mắt đã cũ, che đi đôi mắt, che giấu những nỗi đau trong tận trái tim - “Dân Tomoeda đã thất bại và đầu hàng chúng ta nhờ vài tài thương lượng của Naoko. Tuy nhiên.... hiện giờ quân đội cũng đã chuẩn bị xong. Kẻ mà chúng ta cần đối phó là một người quen cũ: Terada Kinomoto!”

Sakura nhíu mày:

“Sư phụ Terada? Không phải là.....?”

Sakura ngập ngừng. Cô đã hi vọng, kẻ đến đây là một người khác. Dường như đoán được suy nghĩ của Sakura, Yukito mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nâu:

“Sẽ đến lúc thôi, Sakura.” - Anh dịu dàng nói - “Khi người dân Tomoeda nổi dậy, tấn công chúng ta, anh đã nghĩ đó là quân đội triều đình cải trang, hi vọng có thể dụ chúng ta mở cổng thành Nam. Nhưng mọi chuyện có lẽ giống như em đã đoán. Li Syaoran muốn lợi dụng dân chúng Tomoeda đánh lạc hướng quân ta, rồi bất chợt tấn công từ hai cổng thành phía đông và phía Tây”

Sakura hờ hững nói như đó là một chuyện đương nhiên:

“À.... Bởi vì Syaoran sẽ không bao giờ làm việc theo kiểu ‘hi vọng’. Hắn sẵn sàng hi sinh toàn bộ dân chúng kinh thành Tomoeda, chứ không bao giờ chờ đợi sự may mắn từ lòng nhân từ của kẻ địch đâu”

Sakura biết, Syaoran sẽ không bao giờ chờ đợi vào sự nhân từ của Sakura, bởi chính hắn đã dạy cho cô biết sự tàn nhẫn trên chiến trường. Chính hắn đã dạy cô, phải giết đối phương trước khi hắn giết mình, bất kể đối phương là ai. Nhân từ với kẻ địch là tàn ác với chính mình. Nếu cô thương xót những người dân khốn khổ ấy, chính cô cũng sẽ chết.

Li Syaoran hiểu Sakura.... Trên đời này, có lẽ hắn là kẻ hiểu cô nhất, và cô cũng là người duy nhất hiểu được hắn... Con người không có xúc cảm và biểu hiện ấy....

Sakura ra lệnh triệu tập quân đội. Chỉ trong thoáng chốc, toàn bộ quân đội đã chuẩn bị phục trang, vũ khí.... tập trung lại trước sân, sẵn sàng đợi lệnh. Sakura nhìn qua, kiểm tra tổng quan lại toàn bộ một lượt.

“Nakuru, Naoko!”

Hai vị “Đại hộ pháp” đột ngột xuất hiện, như từ xưa đến nay vẫn vậy. Hai người cúi mình trước Sakura, chờ đợi.

“Hai ngươi đến thành Đông, trợ giúp cho Ngài Amamiya!”

Nakuru và Naoko hơi lưỡng lự nhìn lên, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Sakura, họ cúi đầu tuân lệnh. Đội quân do hai người chỉ huy vội vã tách khỏi hàng ngũ, đi về phía cổng thành. Sakura quay lại phía Sonomi:

“Dì Sonomi, dì có thể đến thành Tây, trợ giúp cho quốc vương Yamazaki, được không?”

“Không vấn đề!”

Dì Sonomi quay người bước đi. Yukito hơi nhíu mày nhìn theo dáng người phụ nữ đang khuất dần sau những hàng cây xanh. Trước khi Sakura kịp nói gì, anh đề nghị:

“Anh sẽ tới thành Bắc. Tuy thành Bắc không nằm chắn giữa cổng kinh thành, nhưng lại là vị trí chủ chốt. Anh sẽ để Hiyula tới thành phía Tây giúp cho dì Sonomi và quốc vương Yamazaki"

Không đợi Sakura trả lời, Yukito mỉm cười, xoa nhẹ lên mái tóc nâu rồi bỏ đi. Sakura dõi theo anh bằng đôi mắt ngạc nhiên.

Ánh nắng chiếu nghiêng, dịu dàng. Một mùa hè dài với những trận chiến liên miên....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook