Chương 19: RIKA SASAKI
Rinca_seta
22/12/2015
Căn nhà Akizuki yên ắng suốt 2 ngày nay, thì đêm nay, trong đó vang lên những tiếng đổ vỡ, tiếng rơi của vật nặng. Ông Wei đánh rơi chìa khóa khi mở cửa, Sonomi làm vỡ bát canh trên tay, còn chiếc ly của Touya cũng vỡ tan tành dướI chân… Tất cả những ngườI có mặt trong nhà đứng lặng đi, không nói lên lờI khi thấy ngườI quản gia vào cùng vớI một cô gái.
- Chào mọI người. Xin lỗi đã để mọi người lo lắng – cô gái mỉm cười yếu ớt.
- Tomoyo không tin vào mắt mình. Cô chầm chậm đi lại, đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái vừa bước vào:
- Sakura? Là Sakura à? Cậu còn sống sao? Cậu vẫn chưa chết?
- Ừ, Sakura nhẹ nhàng nói, mình vẫn còn sống.
- Tất cả người trong nhà chợt òa lên, lao vào Sakura. Tomoyo ôm chầm lấy Sakura, khóc nức nở, dì Sonomi ôm lấy cả hai người mà khóc. Ông Wei lau nước mắt, bước vội vào bếp, Yukito cũng vội vàng theo chân ông Wei. Người kéo, người níu, ai cũng muốn được chạm vào Sakura, để chắc chắn rằng người đứng trước mặt mình là Sakura thật sự, là Sakura bằng xương bằng thịt. Mặc dù Sakura đã nói đi nói lại là mình đang sống sờ sờ, nhưng để chắc chắn hơn, dì Sonomi đã thử kéo tóc Sakura, bấu véo vào người cô và dùng mọi biện pháp để chứng minh Sakura vẫn chưa chết. Mọi người bâu quanh Sakura, không ai, ngoài Eriol để ý đến một người nãy giờ vẫn đứng im một góc, mỉm cười mãn nguyện và hài lòng. Eriol bước lại gần:
- Touya, anh làm sao vậy? Em gái về, anh phải vui lắm chứ? Sao lại đứng một mình ở đây mà thở phào vậy? Anh là người lo lắng cho Sakura nhất kia mà?
Touya mỉm cười:
- Đương nhiên rồi. Nó là em gái tôi mà. Tôi không lo cho nó thì còn lo cho ai?
- Vậy sao không lại đó, bộc lộ sự lo lắng, à, quan tâm của mình cho Sakura biết? – Eriol thắc mắc.
- Tại vì – Touya lưỡng lự một lát – tôi....
- Tôi hiểu rồi – Eriol chặc lưỡi, gật gù vẻ hiểu biết – anh không muốn biểu lộ tình cảm của mình ra chứ gì? Anh mắc cỡ à? Ái chà, con trai ai lại vậy!
- IM ĐI! – Touya nạt.
- Mọi người kéo nhau vào bàn ăn. Những món ăn Sakura thích nhất lần lượt được dọn ra. Yukito giúp ông Wei dọn đồ ăn ra, tươi cười nói:
- Chủ nhân hôm nay là Sakura. Đây toàn là những món ăn em thích nhất mà ông Wei chuẩn bị đấy, Sakura. Hơn nữa, 2 hôm nay, dì Sonomi, Tomoyo, Eriol và cả Touya cũng không ăn gì. Vậy hôm nay phải đánh chén no nê đấy!
- Yo! - mọi người đồng thanh reo lên.
Sakura im lặng nhìn bàn ăn đầy những món ăn ngon nhất mà bác Wei đã đổ mồ hôi để chuẩn bị cho mình, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt lo lắng của dì Sonomi, Tomoyo, Eriol, anh Yukito và cả ông anh quái quỷ Touya. Cô lặng lẽ nói:
- Xin lỗi, mọi người vì em mà phải lo lắng.
- Đừng nói gì nữa, bây giờ ăn là trên hết – Yukito nháy mắt – ăn xong mói có sức chứ.
- Phải đấy – Eriol tán thành – ăn đi, Sakura. Sau đó kể cho tôi nghe tất cả những gì em đã trải qua trong 2 ngày qua.
Dù Sakura đã gật đầu nhưng những người khác đều quay lại lườm Eriol. Dưới bàn, chân Eriol ăn nguyên cú đá của Tomoyo. Không ai muốn để Sakura nhớ lại những giây phút sợ hãi của cô trong lúc này. Họ muốn để Sakura nghỉ ngơi, nhưng lại sợ có thêm chuyện xảy ra cho Sakura. Chính vì vậy, sau bữa ăn, một cuộc họp gia đình được mở ra, xoay quanh chuyện của Sakura.
- Có chuyện gì vậy? Trong 2 ngày qua, em đi đâu thế, Sakura? Rõ ràng bọn anh đã tìm thấy chiếc giày của em trong căn nhà hoang. – Touya chất vấn.
- Là thế này – Sakura nhắm mắt, tưởng tượng lại toàn bộ diễn biến vụ việc – trên đường từ “Quán ăn Rika” trở về, em bị một bọn côn đồ tấn công. Trong một phút bất cẩn, em bị chúng đánh ngất và được đưa về một căn nhà hoang lợp bằng rơm, căn nhà ở đầu nguồn sông Tomoeda đó. Tại đây, em đã gặp cô chủ của bọn côn đồ ấy. Cô ta nói là có thù với em và muốn em phải chết, ngoài ra hình như cô ta không phải là chủ mưu mà có một kẻ phía sau lưng giật dây. Cô ta phóng hỏa căn nhà, dựng lên một kịch bản là phát hiện một cô gái chết cháy trong căn nhà hoang.
- Hiểu rồi – Yukito gật đầu – cô gái đó để lại đôi giày của em để bọn anh nhận ra là em đã chết, một cái chết do tai nạn, đúng không?
- Lí do thì đúng rồi đấy – Sakura nói – nhưng vật mà cô ta muốn dùng không phải đôi giày mà là chiếc áo khoác ngoài của em kia. Đôi giày chỉ là tình huống ngòai dự tính thôi.
- Ngòai dự tính? Tớ không hiểu lắm. Phải rồi, Sakura, thế tại sao cậu thoát được? – Tomoyo lo lắng hỏi – Mà sau đó cậu ở đâu vậy?
- À, tớ ở nhà Syaoran.
- SYAORAN? - Eriol tức giận hét lên - hắn có làm gì cô không? Hừ, lúc tôi hỏi hắn có biết cô ở đâu không, thì hắn nói không biết. Tôi đã nói là chắc chắn hắn nói dối mà.
- Không pảhi đâu, Eriol – Sakura xua tay – đúng là Syaoran không biết em ở đâu thật đấy. Có Kero đi cùng em và nó đã chạy về báo với Syaoran. Vì thế, anh ta mới cứu được em rồi đưa em về nhà. Cũng bởi vậy em mới nói chiếc giày là tình huống ngòai dự tính. Cô ta muốn dùng bộ áo khoác của em làm vật dụng nhận diện, nhưng sau đó, Syaoran tìm thấy bộ áo chưa bị cháy liền mang về cho em. Chiếc giày bị vất trong đám cháy.
- Tóm lại – Yukito tổng kết sau khi nghe Sakura nói – em bị một ả con gái bắt cóc, giam vào trong một căn nhà hoang ở đầu nguồn sông Tomoeda, phóng hỏa rồi dựng lên một kịch bản về cái chết của em. Nhưng kế hoạch không thành do Li Syaoran đến, cứu được em. Vậy, cúôi cùng, điều quan trọng nhất: Ai là kẻ đã bắt cóc em?
- Vâng – Sakura gật đầu – đó là Rika, Rika Sasaki
- CÁI GÌ? SASAKI? – Yukito và Touya kinh ngạc kêu lên.
- Sao vậy? Anh quen Sasaki à? – Eriol hỏi.
- Không – Touya ngồi xuống, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng – tôi không quen. Nhưng sao em lại quen được cô ta, Sakura?
- Anh cũng đã gặp rồi mà, Touya – Tomoyo trả lời hộ Sakura – cô ấy chính là bà chủ quán của “Quán ăn Rika” đấy.
- SAO? - Lại một lần nữa, Touya kinh ngạc – là ả đó sao?
Yukito vỗ lên đầu:
- Đúng rồi, chính cô ta là kẻ đã gợi ý cho chúng ta việc Sakura đến căn nhà hoang ở đầu nguồn sông Tomoeda, tại sao lúc đầu mình lại không để ý đến việc này nhỉ?
- Ưm – Tomoyo gật gù – nhưng thật không thể tin là Rika lại làm việc này. Tớ đã coi cô ấy là bạn tốt, vậy mà...
Tomoyo bỗng ngừng nói vì Touya lao đến chỗ Sakura, giật chân cô lên. “Á”, Sakura kêu lên. Mọi người hoảng hốt khi nhìn thấy bàn chân bị băng bó của Sakura.
- Em bị thương hả? – Touya hỏi
- Ơ, vâng ạ. Em bị bỏng. Chiếc giày cháy nên chân em... đương nhiên cũng cháy theo chút ít. Nếu Syaoran không đến kịp thì có lẽ em chết cháy hết rồi. Vết bỏng này, Syaoran bảo đã bôi thuốc. À, hình như anh ta có nói là trong áo khoác có thuốc đấy.
Touya bỏ chân Sakura ra và từ từ đứng lên:
- Hừm, anh nhất định sẽ trả ơn cho tên Syaoran này. Và cả con chó đáng ghét kia nữa. Nó đâu rồi? – Touya nhìn quanh.
- Nó ở lại nhà của Syaoran rồi. Syaoran nói sắp tới em sẽ khá bận rộn nên không có thời gian chơi với Kero, vì thế nên anh ta đề nghị để Kero lại nhà anh ấy. Em cũng chẳng hiểu Syaoran nói thế nghĩa là sao nữa?
Touya nhíu mày suy nghĩ. Người anh bốc lên một sự phẫn nộ khiến người ta thấy sợ hãi:
- Không được, dù trả ơn gì cũng để sau. Đầu tiên phải dạy cho ả Rika Sasaki này một bài học mới được. Eriol, cậu là thái tử mà. Dùng cái chức danh của cậu để trừng phạt ả đó cho tôi. – Touya ra lệnh.
- Phải đấy, Eriol – Tomoyo đau lòng nhìn chân Sakura – Làm việc xấu thì phải trả giá chứ. Anh ra lệnh bắt cô ta đi.
- Không được – Eriol trầm ngâm – không thể động vào cô ả đấy được đâu. Rika Sasaki, nếu là cô ta thì chúng ta cũng đành chịu thôi.
- Chịu? – dì Sonomi đập bàn đứng dậy – Anh là con rể tôi có đúng không? Như vậy, Sakura cũng là em của anh. Anh không chịu giúp nó phục thù hả?
- Không phải vậy – Eriol phân trần – con không phải là không muốn giúp Sakura. Con cũng muốn bắt cô gái tên là Sasaki ấy để trả thù giúp Sakura, và cũng là để cô ta chịu tội trước pháp luật. Nhưng mà với thân thế của cô ta hiện nay thì khó động vào cô ta lắm.
- Thân thế của Rika? – Sakura ngạc nhiên – Thân thế của cô ấy thế nào? Phải rồi, anh hai, có phải chúng ta có tội gì với Sasaki không? Em thấy cô ấy nói cô ấy có một mối thù không đội trời chung với em. Đó là cái gì vậy?
- Có chứ, rất hận nữa là khác. Nhưng anh không cần nói bây giờ. Bao giờ nhớ lại mọi chuyện, em cũng sẽ nhớ được mối thù đó thôi. Anh chỉ có thể cho em biết rằng, gia tộc Sasaki, 7 năm trước là một gia tộc hùng mạnh, luôn muốn tranh quyền nắm giữ thiên hạ, chiếm ngôi quốc vương. Nhưng sau cuộc nội chiến trong hoàng tộc, gia tộc Sasaki cũng đồng thời biến mất, biến xuống địa ngục.
- Vậy – Sakura nói sau một hồi lâu im lặng – quá khứ của em? Có phải trong quá khứ, em cũng liên quan đến hoàng tộc và cuộc tranh chấp ấy không? TẠI SAO TẤT CẢ MỌI NGƯỜI BIẾT MÀ KHÔNG AI CHỊU NÓI CHO EM BIẾT VẬY? CẢ SYAORAN NỮA, ANH TA CŨNG BIẾT CHUYỆN PHẢI KHÔNG?
- Syaoran cũng biết ư? – Eriol và Tomoyo lo lắng nhìn nhau - hắn biết những cái gì rồi?
- Em không biết – Sakura trả lời – em chỉ thấy hôm nay anh ta hơi kì lạ. Hơn nữa, Syaoran đã nói với em là em sắp nhớ lại kí ức rồi. Anh ta còn...
- Còn làm gì? – Touya sốt ruột khi Sakura ngừng lại.
- Không, chỉ là em thấy anh ta lạ lùng quá thôi. – Sakura không muốn nói ra điều cuối cùng. Cô muốn xác định lại một lần nữa ý nghĩa của từ “kẻ thù” mà Syaoran nói. – anh hai, chúng ta có mối thù gì với dòng họ Li phải không?
Touya và Yukito nhìn nhau. Dì Sonomi im lặng ngồi không nói gì. Eriol nhìn Tomoyo. Một lát sau, Touya lặng lẽ nói:
- Đúng. Không chỉ đơn giản là thù mà còn là một mối thù không đội trời chung. Chắc chắn dòng họ Li căm thù Kinomoto chúng ta đến tận xương tủy. Trước đây tên Syaoran ấy chưa biết không sao, nhưng nếu nó biết em là người của gia tộc Kinomoto thì nhất định hắn sẽ không bỏ qua cho em đâu. Em phải tuyệt đối cẩn thận. Còn các việc khác, những việc liên quan đến qúa khứ của em, anh hi vọng em tự nhớ lại. Nếu kể cho em nghe thì cũng được thôi. Nhưng như thế t hì... nếu thế thì mọi việc sẽ hỏng hết.
Sakura im lặng. Cô biết mình có hỏi thế nào cũng không thể biết được câu trả lời. Cô thở dài:
- Anh Eriol, trong 2 tháng qua, ở cung điện đã xảy ra chuyện gì à? Tại sao không thể dộng vào Rika. Thân thế của cô ấy ra sao?
Eriol im lặng suy nghĩ. Anh không biết có nên nói chuyện này với Sakura không? Tomoyo thúc giục:
- Nói đi, Eriol. Em cũng muốn nghe nữa. Những chuyện này có vẻ muốn giấu cũng không được đâu. Tốt nhất là nói hết ra. Em rất tức vì Rika đã bắt cóc Sakura. Tại sao? 2 tháng qua, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em cũng không được biết.
Eriol thở dài. Cuối cùng anh quyết định nói:
- Chuyện này anh cũng chỉ vô tình biết được do tình cờ nghe một cuộc nói chuyện của Rika, Syaoran và cả mẹ của hắn, Li phu nhân. Trước đây, như mọi người biết, Rika là người của dòng họ Sasaki, còn hiện nay, cô ta là....
Mây đen vần vũ trên bầu trời đêm. Syaoran ngước nhìn trời. Một đêm không có trăng, cũng chẳng có một ngôi sao nào. Tất cả đều một màu đen kịt, tối tăm như cõi lòng anh lúc này. Syaoran đưa hai tay lên mặt, khẽ mỉm cười: “Vĩnh biệt à? Chỉ là một người bạn mà sao mình lại thấy buồn thế này nhỉ? Trước đây, mình vẫn vậy mà. Chỉ một mình, không cần bạn bè gì. Vậy tại sao...? Tại sao lại buồn?” Syaoran đứng im, mặc cho làn gió nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, để cho sự lạnh lẽo cô đơn bao vây lấy tâm hồn. Một đêm thanh vắng, không một tiếng động nào khác ngoài tiếng gió xào xạc. Mái tóc nâu của Syaoran tung bay trong gió. Ánh điện mờ ảo từ những căn nhà ven đường in bóng một con sói cô độc trên đường tối. Cô độc? Xưa nay vẫn vậy mà. Cô độc tạo nên mạnh mẽ. Syaoran thì thầm một mình:
- Sakura, cám ơn cô. Tôi đã rất vui khi làm bạn với cô. Nhưng bây giờ, chúng ta đã ở hai con đường khác nhau rồi. Tôi rất mong có thể làm cho đôi mắt buồn bã của cô trở thành đôi mắt vui vẻ. Tôi muốn được nhìn thấy nụ cười thật lòng nhất của cô. Giờ thì không được nữa rồi. Chúc cô hạnh phúc và sớm tìm được niềm vui!
Syaoran lại im lặng đi tiếp. Bóng tối bao trùm hình dáng cô đơn của chàng trai. Bỗng Syaoran dừng lại, lắng nghe:
- Đừng lấp ló nữa, ra đây đi. RIKA SASAKI!
Một bóng người từ trên mái nhà nhảy xuống. Cô chủ quán trong bộ trang phục đen, nhẹ nhàng đứng trước mặt Syaoran. Cô ta mỉm cười:
- Quả nhiên là Li Syaoran. Tôi đã trốn kĩ thế mà anh vẫn nhận ra.
Syaoran lạnh lùng nhìn Rika. Đôi mắt anh hơi ánh lên một tia nhìn tức giận:
- Cô định làm gì? Cô theo dõi tôi hả? Hình như cô có việc gì cần hỏi tôi?
Rika im lặng. Đôi mắt của Syaoran khiến cô thấy sợ. Cô khẽ run người. Nhưng ngay lập tức, Rika lấy lại sự bình tĩnh vốn có:
- Tại sao lại cứu cô ta? Cô ả Sakura đấy.
- Hừ, tại sao à? – Syaoran cười – tôi không biết. Cứu là cứu. Đơn giản thế thôi.
Rika im lặng đứng nhìn. Gió làm ngưng đọng không gian giữa hai người. Cả hai đều tỏ ra cảnh giác với đối phương. Cuối cùng, Rika lặng lẽ nói:
- Vậy... Nếu sau này, nếu như Sakura là kẻ thù của anh, khi đối mặt với Sakura, anh có dám giết cô ta không? Tự tay mình đâm chết cô gái ấy, anh có dám không?
- Tại sao lại không? – Syaoran nói sau một lúc lâu im lặng – tôi sẽ tự tay giết chết cô ấy, nếu như thật sự cô gái ấy là kẻ thù mà tôi đang tìm kiếm.
- Sau đó thì sao? Tự sát theo à? – Rika hỏi bằng giọng mỉa mai – hai người khá thân thiết với nhau mà.
- Tự sát? – Syaoran cười khẩy – tôi ngu vậy sao? Tại sao tôi phải chết chỉ vì một cô gái chứ? Thật nực cười.
- Anh hình như không có tài nói dối, Syaoran ạ. Tuy anh nói là anh sẽ giết Sakura, nhưng trong vô thức, anh đã cứu cô ta khỏi đám cháy, đúng không? Anh đã không có ý định cứu, nhưng vẫn cứu là vì trong lòng anh lúc nào cũng lo lắng cho cô gái ấy. Li Syaoran, ánh mắt của anh, giúp tôi nhận ra anh coi trọng cô ta đến mức nào. Dù ánh mắt của anh trở nên lạnh lùng, không giống như cái nhìn dịu dàng tôi gặp ở quán ăn, nhưng lúc nói đến Sakura, đôi mắt ấy vẫn dịu lại. Còn khi anh nói, anh sẽ giết cô ta, đôi mắt của anh lại có vẻ đau khổ. Điều đó cũng đủ để chứng minh một điều: Anh đã yêu cô ta.
“Vút”, thanh kiếm xé gió lao lại phía Rika. Cô ta lẹ làng bắt lấy bằng một động tác nhanh và gọn gàng.
- Anh vốn bình tĩnh thế mà giờ lại nóng nảy vậy sao? Giết tôi không dễ đâu. Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn hướng trái tim của mình về con ả đó, tôi sẽ giết ả ngay lập tức. Và... cả anh nữa. Anh sẽ phải chết vị tội phản bội, Ông anh nuôi ạ!
- CON NUÔI? - tất cả mọi người trong nhà kêu lên, không tin vào tai mình – Sasaki là con nuôi của bà Li ư? Như vậy, cô ta là em nuôi của Syaoran à?
- Đúng vậy – Eriol gật đầu – nhưng... không chỉ là em nuôi thôi đâu. Cô ta còn là... – Eriol khẽ liếc nhìn Sakura – cô ta còn là vị hôn phu của Syaoran.
Vị hôn phu? Sakura thấy ***g ngực mình nhức nhối, trái tim cô nhói đau. Cô cố gắng giữ vẻ bình thường:
- Vậy tại sao trước đây, khi vào ăn ở quán ăn đó, Syaoran và Rika không hề nhận nhau là anh em, à, mà là hôn phu? Họ như là người xa lạ vậy.
- Đó là do, Syaoran cũng mới biết việc ấy thôi. Anh ta mới biết mình có một người em nuôi, đã được chính mẹ nói gả cho mình.
- MỚI BIẾT? - những người khác đồng loạt kêu lên.
- Ừm, việc này cả Tomoyo cũng không biết. Tôi đã vô tình nghe được câu chuyện ấy cách đây ít lâu. Hai tuần sau buổi tiệc mừng năm mới, đó là một buổi tối trăng sáng và bầu trời đêm rất đẹp....
..................................................
Ánh trăng sáng vằng vặc soi rõ một chiếc xe ngựa đang vun vút lao đi. Ngồi trong xe, Eriol vui vẻ ngắm trăng, hưởng thụ làn gió mát lạnh của buổi tối.
- Trăng đẹp thật!
Chiếc xe ngựa vẫn lăn bánh, đi qua khu phố quý tộc. Căn nhà họ Li đèn sáng trăng, len lỏi qua đám cây rậm rạp, chiếu rõ bên ngoài. Eriol lẩm nhẩm: “Chuyện gì vậy nhỉ? Li phu nhân rất sợ ánh sáng, sao lại bật đèn sáng thế kia?”. Chiếc xe ngựa dừng lại trước cổng căn nhà theo lệnh của Eriol. Thấy cánh cổng hé mở, Eriol đẩy cổng bước vào.
Không chỉ trong căn phòng mà ở trên hành lang, lối đi, tất cả đèn đều được thắp lên. Eriol đi theo những lối có đèn chiếu sáng. Theo cách ấy, ánh đèn đưa Eriol dến một căn phòng trên lầu, phòng của Li phu nhân. Eriol cảm thấy kì lạ, khi một người sợ ánh sáng như bà Li lại thắp tất cả những ngọn đèn có trong phòng mình lên. Anh khẽ khàng mở cửa ra.
Căn phòng quanh năm tối tăm, hôm nay sáng rực rỡ trong ánh đèn. Bà Li ngồi trên giường, bình thản. Syaoran đứng bên chiếc bàn nhỏ, bên cạnh một cô gái xinh xắn mà Eriol có thể nhận ra ngay: Rika Sasaki – bà chủ “Quán ăn Rika”.
- Mẹ, thế là sao? Cô gái này là ai? – Syaoran đập bàn hỏi.
Bà Li ngắm nghía bàn tay của mình, thong thả nói:
- Mẹ đã nói rồi đó thôi, tên cô ấy là Rika Sasaki, là em nuôi của con và hiện giờ, mẹ đã quyết định, cô ấy còn là vị hôn phu của con nữa.
- Tại sao lại là hôn phu? Con đã bao giờ nói là con muốn cưới vợ chưa? – Syaoran tức giận hỏi.
- Đúng là con chưa nói, nhưng Rika là một cô gái tốt. Mẹ đã nuôi cô ấy từ nhỏ, chỉ có điều con không biết mà thôi. Cô ấy, Rika đã sống trong căn nhà này, suốt 6 năm qua. Gia tộc Sasaki bị hại, và mẹ nhận nuôi con bé. Syaoran, Rika sẽ là cô con dâu tuyệt vời nhất của mẹ, và cũng sẽ là người vợ đáng tự hào nhất của con.
- Mẹ, đừng tùy tiện quyết định như thế. CON KHÔNG MUỐN! – Syaoran dằn giọng, dứt khoát.
Bà Li không nói gì, nhẹ nhàng đứng lên, rót nước uống. Bà nhìn Syaoran chờ phản ứng. Nhưng với một kẻ gan lì cứng cựa như Syaoran, anh không có phản ứng gì khác. Hai người nhìn nhau như thể thi gan, một lát sau, bà Li lên tiếng:
Nếu vậy thì con thích cái gì? Con muốn cưới ai đây? Chẳng lẽ con muốn cưới một cô gái mới quen mà ta cũng chưa biết mặt mũi ra sao sao?
Syaoran sững sờ, không nói gì. Rika mỉm cười:
- Vậy đó, anh nuôi. Cái cô gái hay đến ăn cùng với anh, đó là Sakura Akizuki phải không nhỉ? Anh thích cô ta?
- ĐỪNG NÓI LUNG TUNG, HỒ LI TINH! – Syaoran hét lên.
- Sakura Akizuki? – Bà Li vất đi vẻ bình thản của mình – Thì ra cô ta tên là Sakura à? Akizuki? Đó là ai vậy, Syaoran?
- Một người bạn của con! – Syaoran trả lời, cảm thấy lo lắng.
- Bạn ư? Bà Li tức giận - mẹ đâu có nói con được phép có bạn. Nghe đây, con chỉ có thể là bạn với Rika thôi. Con bé là em, cũng là hôn phu của con. Con không được phép quan hệ với bất kì ai khác nữa.
- MẸ, MẸ ĐỪNG ÉP NGƯỜI QUÁ ĐÁNG!
Bà Li nhìn Syaoran, thở dài:
- Con thay đổi rồi, Syaoran. Trước đây, con không bao giờ dám cãi ta, dù chỉ một tiếng. Vậy mà bây giờ thì... Con xem con kìa, ta vừa nói là con đã hét lên rồi. Con bé Sakura gì đấy, để nguyên thì không sao đâu, nhưng nếu nó đã làm cho con thay đổi thì... NÓ PHẢI CHẾT! – bà Li kết thúc câu nói với một nụ cười hiểm ác.
Syaoran lặng người đi không nói được gì. Chưa bao giờ anh thấy mẹ mình đáng sợ như lúc này.
- Mẹ - Rika lên tiếng sau một hồi lâu im lặng nghe mẹ con Syaoran nói chuyện - nhiệm vụ giết cô ta hãy để cho con. Syaoran đã quá thân thiết với cô ta, con không thể bỏ qua. Dù tốt xấu gì thì con cũng là hôn phu của anh ấy, con phải bảo vệ hôn phu của mình chứ. Hơn nữa, con cũng có mối thù riêng với cô ả.
- Khá lắm, Rika. Con đúng là con gái ngoan của ta – bà Li khen ngợi – Nhưng mà hãy để từ từ đã.
- Từ từ ư? – Rika kêu lên - Tại sao? Con... chẳng phai mẹ nuôi cũng muốn cô ta chết sao?
- Đúng vậy – bà Li gật đầu – nhưng Syaoran, nghe rõ đây. Đáng lẽ ra ta phải trừng phạt con vì tội không nghe lời, nhưng nếu con hoàn thành nhiệm vụ này của ta, ta sẽ tha cho con.
Syaoran toát mồ hôi khi nghe đến “trừng phạt”. Eriol cảm thấy rất kì lạ. Syaoran là một kẻ không biết sợ, tại sao lại sợ một hình thức trừng phạt nào đó. Trước đây, Eriol đã từng tìm nhiều cách để phạt anh ta, nhưng Syaoran không hề biết sợ, biết đau là gì. Như vậy, hình phạt mà bà Li dành cho Syaoran chắc hẳn phải đáng sợ lắm. Eriol nín thở để theo dõi. Syaoran nói sau một hồi suy nghĩ:
- Vâng. Nhiệm vụ gì ạ?
- Điều tra về Sakura. Tìm cho ta tất cả những gì liên quan về cô gái ấy, cả thân thế lẫn quá khứ. Thời hạn là 1 tháng. Nếu sau 1 tháng, con chưa làm xong thì Rika sẽ giết cô gái ấy, đồng thời con cũng sẽ phải chịu hình phạt của ta. Còn nếu con cho ta được đầy đủ các thông tin về cô ta, thì tùy theo tình hình quá khứ, thân thế để xem xét xem có nên cho cô gái ấy sống hay không?
..............................
- Như vậy đấy – Eriol kết thúc câu chuyện – có thể do phải đi tìm các thông tin về em nên Syaoran đã không thể ra ngòai trong suốt thời gian qua. Nhưng hình như hắn chưa tìm thấy điều gì về em thì phải, bởi vì Rika muốn giết em nhưng hắn lại cứu em.
- Em hiểu rồi – Sakura trầm ngâm – thì ra là vậy. Nếu như vậy thì rõ ràng em và Sasaki có một mối thù nào đó, và người ra lệnh cho Rika chính là bà Li, mẹ của Syaoran. Nhưng mà em quả thật không nhớ mình có mối thù hận gì với Rika Sasaki cả.
Không khí lại trở nên im lặng, ai cũng chìm vào suy nghĩ riêng của mình. Một lúc sau, dì Sonomi hỏi:
- Eriol, ta muốn biết, tại sao lại không thể làm gì Rika? Dù cô ta là con nuôi, con cưng của bà Li phu nhân, dù gia tộc Li có chức vị lớn thế nào đi chăng nữa thì con vẫn là thái tử kia mà.
- Mẹ nói đúng. Con cũng đã nghĩ có thể giúp đỡ Sakura bằng cách sử dụng chức vị của mình. Nhưng con đã lầm... – Eriol toát mồ hôi – Dòng họ Li không chỉ nhỏ bé như chúng ta vẫn nghĩ. Bọn họ... bọn họ mới chính là VUA.
“Vút! Vút!”, hai thanh kiếm xé gió lao đi. Bằng một động tác tay nhanh và nhẹ nhàng, Syaoran tóm lấy hai thanh kiếm một cách dễ dàng. Anh vung vẩy hai thanh kiếm trong tay, mỉm cười nhìn Rika:
- Cô nương, dù cô là vị hôn thê của tôi thì cũng đâu có quyền quản lí và tiêu diệt tôi?
Rika cười khẩy:
- Tôi đã được mẹ anh phái theo anh và toàn quyền xử lý, và nếu thấy cần thiết thì tôi có thể giết anh ngay lập tức.
- Chà, đáng sợ thật – Syaoran tươi cười - vậy là tôi như cá nằm trên thớt rồi, có thể chết bất kì lúc nào.
- Anh và cô ta giống hệt nhau, cái cô gái Sakura ấy – Rika nghiến răng – cô ta không hề sợ hãi khi đối mặt với cái chết. Cô ả đó... Cô ta đã cười nhạo tôi.
- Thật sao? – Syaoran vẫn bình tĩnh trước sự tức giận của Rika - Chậc, đúng là Sakura. Tôi không biết giữa cô ta và cô đã xảy ra chuyện gì, mà cũng chẳng cần biết. Nhưng, cô nên biết, thái tử phi là bạn thân của Sakura, và như vậy, đương nhiên, thái tử sẽ không bỏ qua cho kẻ nào hại đến Sakura đâu.
Rika bật cười. Tiếng cười của cô ta âm vang trong đêm tối:
- Anh đang tính lôi thái tử ra để dọa tôi sao? Tôi nghĩ anh biết việc này rồi chứ nhỉ? Dòng họ Li mới đúng là VUA.
- CÁI GÌ? – Syaoran kinh ngạc.
- Hóa ra là anh chưa biết à? – Rika mỉm cười - Thật không ngờ một vị tướng tài ba như anh lại ngu đến thế. Anh nghĩ là xưa nay, anh có thể lộng quyền trong cung điện là do tài năng của anh sao? Thật ngây thơ. Tất cả đều nhờ mẹ anh mà thôi. Phu nhân Li, mẹ nuôi của tôi và cũng là mẹ ruột của anh, bà ấy mới chính là VUA. Anh nghĩ cái vương quốc này có thể tồn tại lâu như thế nhờ một ông vua suốt ngày ăn chơi hưởng lạc như thế sao? Đúng là đầu óc trẻ con. Chính mẹ anh mới là người điều hành đất nước này. Mẹ anh là người giật dây, điều khiển mọi việc. Nói cách khác, mẹ anh là một nghệ sĩ rối, còn lão Hiragizawa ấy chính là một con rối.
- Ôi, không thể nào tin được! – Tomoyo dùng tay che miệng, khe khẽ nói – thì ra mọi công việc đều do Li phu nhân đạo diễn ư?
- Đúng là không thể tin được – Eriol bóp các ngón tay của mình – anh cũng không tin nếu đó không phải do chính miệng cha anh nói ra.
- Quốc vương à? – Yukito ngạc nhiên – sao đột nhiên ông ấy lại nói cho cậu biết?
Eriol thở dài, ngả người ra sau ghế:
- Ông ấy cho rằng, bà Li đã bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình. Bà ta đang chuẩn bị lật đổ dòng họ Hiragizawa, thay thế bằng tên của dòng họ Li. “Con rối thì có thể vất bỏ bất kì lúc nào”, ông ấy đã nói thế đấy. Xưa nay, cha tôi vẫn rất băn khoăn. Ông băn khoăn vì không hiểu sao người phụ nữ nhiều mưu mẹo kia, lại đứng đằng sau chỉ đạo mà không nên làm vua. Cha tôi chỉ có thể đoán, người đàn bà đó chắc chắn sẽ không cho ông ở cương vị này mãi. Cha cho rằng, ngoài việc bà ta nói là cần phải trả thù thì có vẻ như bà ấy còn một mục đích khác, một âm mưu kinh khủng. Tất cả những hành động tội lỗi, tàn ác với dân chúng đều do bà ta nghĩ ra. Theo suy đoán của tôi thì người đàn bà ấy chắc chắn muốn đưa dân chúng trong vương quốc Clow của chúng ta rơi vào tình trạng chiến tranh, loạn lạc. Bà ta muốn thâu tóm thiên hạ, đẩy nhân loại chìm vào trong đau khổ, nghèo đói và thương tâm.
Mọi người không ai nói gì. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Yukito phá vỡ bầu không khí im lặng:
- Thôi được rồi, mọi người cũng nên đi ngủ đi. Sakura mệt lắm rồi đấy. Tất cả mọi chuyện để hôm khác bàn tiếp. Để làm được những công việc phức tạp thì cần phải khỏe đã. Tomoyo và Eriol cũng nên về cung điện, bởi vì hai người trốn cung ra đây mà, phải không?
- Cũng phải – Eriol đứng dậy, lấy áo cho mình và Tomoyo. - vậy chúng tôi đi đây. Hôm sau chúng tôi sẽ trở lại.
Tomoyo cầm tay Sakura:
- Sakura, cậu không sao chứ? Tớ sẽ trở lại đây vào ngày hôm sau.
Tomoyo hôn từ bịêt dì Sonomi, rồi vội vàng đi theo Eriol. Cánh cửa đóng lại, Yukito giục:
- Đi ngủ đi, Sakura, em mệt lắm rồi đấy. Cả dì Sonomi nữa, mấy hôm nay dì có nghỉ ngơi gì đâu. Bác Wei cũng nên về phòng nghỉ ngơi.
Bác Wei chào rồi lui về phòng. Sonomi kéo tay Sakura:
- Đi nào, dì sẽ đưa con về phòng. Để hôm nay dì ngủ với con nhé. Còn hai cháu? Hai cháu chưa nghỉ à?
- Dạ, bọn cháu ngồi đây một lát. – Touya trả lời – dì cứ nghỉ đi. Ngủ ngon nhé, Sakura!
Cánh cửa đống sập sau lưng Sakura và Sonomi. Touya ngồi im lặng cùng với Yukito. Yukito thở dài:
- Cậu tính sao, Touya?
- Cậu là quân sư mà, sao lại hỏi tớ? – Touya nhún vai.
- Đừng đùa nữa – Yukito bực tức - sự việc ngày càng rắc rối rồi đây. Không ngờ nhà họ Li mới là người điều khiển mọi hoạt động của đất nước này với con rối là quốc vương Hiragizawa. Đã thế, có vẻ như gia tộc họ Li và gia tộc Sasaki đã liên kết với nhau rồi. Thế này thì càng khó đối phó.
- Cậu nói đúng. Nếu gia tộc Sasaki tham chiến thì chúng ta sẽ khó khăn hơn nhiều đấy. Cần phải nhanh chóng nghĩ cách phục hồi kí ức cho Sakura. Nếu cần thiết ta sẽ kể lại cho con bé nghe luôn. Tuy không thật lắm nhưng... sau này rồi tính. Lâu nay gia tộc Kinomoto chúng ta đã ẩn mình hơi lâu, cũng đến lúc phải làm việc gì đó rồi, nhất là khi gia tộc Sasaki tham chiến thì điều đó càng cần thiết hơn. Tớ đã gửi mệnh lệnh về cho “người đó”, yêu cầu hắn không được manh động. Nhưng với tình hình này thì.... Có lẽ tớ sẽ gửi mệnh lệnh khác về cho “người đó”.
- Nhưng vậy có hơi sớm không? – Yukito lo sợ - nếu để cho “người đó” vào cuộc thì e rằng chính chúng ta cũng khó thoát khỏi “móng vuốt” của hắn.
- Đành vậy thôi. Có Sakura thì không sao rồi, “người đó” chỉ nghe lệnh của Sakura mà t hôi, từ xưa đã vậy rồi. Sự việc diễn biến hơi nhanh so với dự tính của chúng ta, nên bắt buộc phải để “người đó” ra mặt sớm hơn.
Yukito im lặng. Anh mỉm cười:
- Được thôi, tùy cậu quyết định, vì dù sao cậu cũng là chủ tướng mà. Ngày mai tớ sẽ gửi lệnh mới cho hắn.
Syaoran gần như không tin vào tai mình. Anh đứng sững lại. Không thể ngờ được khi mẹ mình lại là người như thế, là người phụ nữ điều khiển vận mệnh đất nước. Anh mỉm cười:
- Ra là vậy sao? Các người giỏi thật, thì ra tôi cũng chỉ là con rối trong tay mẹ tôi mà thôi.
- Gần như vậy đấy! – Rika trả lời với giọng giễu cợt.
- Cả cô cũng thế! – Syaoran lặng lẽ nói.
- .....
- Có nghĩa là cô cũng chỉ là con rối của mẹ tôi thôi. Cô không thấy như vậy sao?
Rika im lặng. Cô k hẽ nhếch miệng:
- Tôi chẳng cần quan tâm. Con rối à? Anh nhầm lẫn rồi đấy. chính anh mới là con rối của tôi, và cả mẹ anh nữa. Tất cả chỉ là con cờ trong tay tôi mà thôi.
- Con cờ trong tay cô? – Syaoran hỏi lại – hay đấy. Vậy cô là chủ nhân của những “con cờ” này rồi.Vậy thì tại sao cô lại nghe theo lời của một con rối do chính tay cô chỉ đạo. Cô trở thành hôn phu của tôi là theo lời mẹ tôi, đúng không?
- KHÔNG ĐÚNG! - Rika mất bình tĩnh - đấy... đấy là yêu cầu của tôi. Chính tôi đòi làm hôn phu của anh, chẳng liên quan gì đến bà ấy cả.
Syaoran im lặng nhìn cô gái. Mặt cô đỏ lên dưới ánh sáng mờ ảo. Syaoran khẽ bật cười. Anh quay đi, lại âm thầm bước những bước chậm rãi trên con đường rộng:
- Vậy à? Được thôi, tôi chấp nhận. Tôi sẽ là vị hôn phu của cô và đồng thời sẽ giúp cô trả thù. Dù sao thì, tôi đã cắt đứt quan hệ với Sakura Akizuki rồi. Báo với mẹ tôi, hiện giờ đang ở đâu đó với cô: quá khứ của Sakura Akizuki không có gì đáng ngờ, và bảo bà hãy yên tâm, tôi không bao giờ phản bội lại lời thề của mình đâu. Thôi nhé, tạm biệt!
Màn đêm lại một lần nữa chìm vào trong tĩnh lặng. Thần bóng đêm phất chiếc áo đen của mình, giấu đi những âm mưu tội lỗi, những toan tính nhỏ nhen và cả những tình cảm thầm kín. Chiếc áo bao phủ, che kín những con người của số mệnh. Rika Sasaki từ từ biến mất trong bóng tối. Những ánh đèn đường phụt tắt. Không gian tối tăm như báo trước một tương lai đầy trắc trở, một thế giới mới của máu và nước mắt.
- Chào mọI người. Xin lỗi đã để mọi người lo lắng – cô gái mỉm cười yếu ớt.
- Tomoyo không tin vào mắt mình. Cô chầm chậm đi lại, đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái vừa bước vào:
- Sakura? Là Sakura à? Cậu còn sống sao? Cậu vẫn chưa chết?
- Ừ, Sakura nhẹ nhàng nói, mình vẫn còn sống.
- Tất cả người trong nhà chợt òa lên, lao vào Sakura. Tomoyo ôm chầm lấy Sakura, khóc nức nở, dì Sonomi ôm lấy cả hai người mà khóc. Ông Wei lau nước mắt, bước vội vào bếp, Yukito cũng vội vàng theo chân ông Wei. Người kéo, người níu, ai cũng muốn được chạm vào Sakura, để chắc chắn rằng người đứng trước mặt mình là Sakura thật sự, là Sakura bằng xương bằng thịt. Mặc dù Sakura đã nói đi nói lại là mình đang sống sờ sờ, nhưng để chắc chắn hơn, dì Sonomi đã thử kéo tóc Sakura, bấu véo vào người cô và dùng mọi biện pháp để chứng minh Sakura vẫn chưa chết. Mọi người bâu quanh Sakura, không ai, ngoài Eriol để ý đến một người nãy giờ vẫn đứng im một góc, mỉm cười mãn nguyện và hài lòng. Eriol bước lại gần:
- Touya, anh làm sao vậy? Em gái về, anh phải vui lắm chứ? Sao lại đứng một mình ở đây mà thở phào vậy? Anh là người lo lắng cho Sakura nhất kia mà?
Touya mỉm cười:
- Đương nhiên rồi. Nó là em gái tôi mà. Tôi không lo cho nó thì còn lo cho ai?
- Vậy sao không lại đó, bộc lộ sự lo lắng, à, quan tâm của mình cho Sakura biết? – Eriol thắc mắc.
- Tại vì – Touya lưỡng lự một lát – tôi....
- Tôi hiểu rồi – Eriol chặc lưỡi, gật gù vẻ hiểu biết – anh không muốn biểu lộ tình cảm của mình ra chứ gì? Anh mắc cỡ à? Ái chà, con trai ai lại vậy!
- IM ĐI! – Touya nạt.
- Mọi người kéo nhau vào bàn ăn. Những món ăn Sakura thích nhất lần lượt được dọn ra. Yukito giúp ông Wei dọn đồ ăn ra, tươi cười nói:
- Chủ nhân hôm nay là Sakura. Đây toàn là những món ăn em thích nhất mà ông Wei chuẩn bị đấy, Sakura. Hơn nữa, 2 hôm nay, dì Sonomi, Tomoyo, Eriol và cả Touya cũng không ăn gì. Vậy hôm nay phải đánh chén no nê đấy!
- Yo! - mọi người đồng thanh reo lên.
Sakura im lặng nhìn bàn ăn đầy những món ăn ngon nhất mà bác Wei đã đổ mồ hôi để chuẩn bị cho mình, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt lo lắng của dì Sonomi, Tomoyo, Eriol, anh Yukito và cả ông anh quái quỷ Touya. Cô lặng lẽ nói:
- Xin lỗi, mọi người vì em mà phải lo lắng.
- Đừng nói gì nữa, bây giờ ăn là trên hết – Yukito nháy mắt – ăn xong mói có sức chứ.
- Phải đấy – Eriol tán thành – ăn đi, Sakura. Sau đó kể cho tôi nghe tất cả những gì em đã trải qua trong 2 ngày qua.
Dù Sakura đã gật đầu nhưng những người khác đều quay lại lườm Eriol. Dưới bàn, chân Eriol ăn nguyên cú đá của Tomoyo. Không ai muốn để Sakura nhớ lại những giây phút sợ hãi của cô trong lúc này. Họ muốn để Sakura nghỉ ngơi, nhưng lại sợ có thêm chuyện xảy ra cho Sakura. Chính vì vậy, sau bữa ăn, một cuộc họp gia đình được mở ra, xoay quanh chuyện của Sakura.
- Có chuyện gì vậy? Trong 2 ngày qua, em đi đâu thế, Sakura? Rõ ràng bọn anh đã tìm thấy chiếc giày của em trong căn nhà hoang. – Touya chất vấn.
- Là thế này – Sakura nhắm mắt, tưởng tượng lại toàn bộ diễn biến vụ việc – trên đường từ “Quán ăn Rika” trở về, em bị một bọn côn đồ tấn công. Trong một phút bất cẩn, em bị chúng đánh ngất và được đưa về một căn nhà hoang lợp bằng rơm, căn nhà ở đầu nguồn sông Tomoeda đó. Tại đây, em đã gặp cô chủ của bọn côn đồ ấy. Cô ta nói là có thù với em và muốn em phải chết, ngoài ra hình như cô ta không phải là chủ mưu mà có một kẻ phía sau lưng giật dây. Cô ta phóng hỏa căn nhà, dựng lên một kịch bản là phát hiện một cô gái chết cháy trong căn nhà hoang.
- Hiểu rồi – Yukito gật đầu – cô gái đó để lại đôi giày của em để bọn anh nhận ra là em đã chết, một cái chết do tai nạn, đúng không?
- Lí do thì đúng rồi đấy – Sakura nói – nhưng vật mà cô ta muốn dùng không phải đôi giày mà là chiếc áo khoác ngoài của em kia. Đôi giày chỉ là tình huống ngòai dự tính thôi.
- Ngòai dự tính? Tớ không hiểu lắm. Phải rồi, Sakura, thế tại sao cậu thoát được? – Tomoyo lo lắng hỏi – Mà sau đó cậu ở đâu vậy?
- À, tớ ở nhà Syaoran.
- SYAORAN? - Eriol tức giận hét lên - hắn có làm gì cô không? Hừ, lúc tôi hỏi hắn có biết cô ở đâu không, thì hắn nói không biết. Tôi đã nói là chắc chắn hắn nói dối mà.
- Không pảhi đâu, Eriol – Sakura xua tay – đúng là Syaoran không biết em ở đâu thật đấy. Có Kero đi cùng em và nó đã chạy về báo với Syaoran. Vì thế, anh ta mới cứu được em rồi đưa em về nhà. Cũng bởi vậy em mới nói chiếc giày là tình huống ngòai dự tính. Cô ta muốn dùng bộ áo khoác của em làm vật dụng nhận diện, nhưng sau đó, Syaoran tìm thấy bộ áo chưa bị cháy liền mang về cho em. Chiếc giày bị vất trong đám cháy.
- Tóm lại – Yukito tổng kết sau khi nghe Sakura nói – em bị một ả con gái bắt cóc, giam vào trong một căn nhà hoang ở đầu nguồn sông Tomoeda, phóng hỏa rồi dựng lên một kịch bản về cái chết của em. Nhưng kế hoạch không thành do Li Syaoran đến, cứu được em. Vậy, cúôi cùng, điều quan trọng nhất: Ai là kẻ đã bắt cóc em?
- Vâng – Sakura gật đầu – đó là Rika, Rika Sasaki
- CÁI GÌ? SASAKI? – Yukito và Touya kinh ngạc kêu lên.
- Sao vậy? Anh quen Sasaki à? – Eriol hỏi.
- Không – Touya ngồi xuống, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng – tôi không quen. Nhưng sao em lại quen được cô ta, Sakura?
- Anh cũng đã gặp rồi mà, Touya – Tomoyo trả lời hộ Sakura – cô ấy chính là bà chủ quán của “Quán ăn Rika” đấy.
- SAO? - Lại một lần nữa, Touya kinh ngạc – là ả đó sao?
Yukito vỗ lên đầu:
- Đúng rồi, chính cô ta là kẻ đã gợi ý cho chúng ta việc Sakura đến căn nhà hoang ở đầu nguồn sông Tomoeda, tại sao lúc đầu mình lại không để ý đến việc này nhỉ?
- Ưm – Tomoyo gật gù – nhưng thật không thể tin là Rika lại làm việc này. Tớ đã coi cô ấy là bạn tốt, vậy mà...
Tomoyo bỗng ngừng nói vì Touya lao đến chỗ Sakura, giật chân cô lên. “Á”, Sakura kêu lên. Mọi người hoảng hốt khi nhìn thấy bàn chân bị băng bó của Sakura.
- Em bị thương hả? – Touya hỏi
- Ơ, vâng ạ. Em bị bỏng. Chiếc giày cháy nên chân em... đương nhiên cũng cháy theo chút ít. Nếu Syaoran không đến kịp thì có lẽ em chết cháy hết rồi. Vết bỏng này, Syaoran bảo đã bôi thuốc. À, hình như anh ta có nói là trong áo khoác có thuốc đấy.
Touya bỏ chân Sakura ra và từ từ đứng lên:
- Hừm, anh nhất định sẽ trả ơn cho tên Syaoran này. Và cả con chó đáng ghét kia nữa. Nó đâu rồi? – Touya nhìn quanh.
- Nó ở lại nhà của Syaoran rồi. Syaoran nói sắp tới em sẽ khá bận rộn nên không có thời gian chơi với Kero, vì thế nên anh ta đề nghị để Kero lại nhà anh ấy. Em cũng chẳng hiểu Syaoran nói thế nghĩa là sao nữa?
Touya nhíu mày suy nghĩ. Người anh bốc lên một sự phẫn nộ khiến người ta thấy sợ hãi:
- Không được, dù trả ơn gì cũng để sau. Đầu tiên phải dạy cho ả Rika Sasaki này một bài học mới được. Eriol, cậu là thái tử mà. Dùng cái chức danh của cậu để trừng phạt ả đó cho tôi. – Touya ra lệnh.
- Phải đấy, Eriol – Tomoyo đau lòng nhìn chân Sakura – Làm việc xấu thì phải trả giá chứ. Anh ra lệnh bắt cô ta đi.
- Không được – Eriol trầm ngâm – không thể động vào cô ả đấy được đâu. Rika Sasaki, nếu là cô ta thì chúng ta cũng đành chịu thôi.
- Chịu? – dì Sonomi đập bàn đứng dậy – Anh là con rể tôi có đúng không? Như vậy, Sakura cũng là em của anh. Anh không chịu giúp nó phục thù hả?
- Không phải vậy – Eriol phân trần – con không phải là không muốn giúp Sakura. Con cũng muốn bắt cô gái tên là Sasaki ấy để trả thù giúp Sakura, và cũng là để cô ta chịu tội trước pháp luật. Nhưng mà với thân thế của cô ta hiện nay thì khó động vào cô ta lắm.
- Thân thế của Rika? – Sakura ngạc nhiên – Thân thế của cô ấy thế nào? Phải rồi, anh hai, có phải chúng ta có tội gì với Sasaki không? Em thấy cô ấy nói cô ấy có một mối thù không đội trời chung với em. Đó là cái gì vậy?
- Có chứ, rất hận nữa là khác. Nhưng anh không cần nói bây giờ. Bao giờ nhớ lại mọi chuyện, em cũng sẽ nhớ được mối thù đó thôi. Anh chỉ có thể cho em biết rằng, gia tộc Sasaki, 7 năm trước là một gia tộc hùng mạnh, luôn muốn tranh quyền nắm giữ thiên hạ, chiếm ngôi quốc vương. Nhưng sau cuộc nội chiến trong hoàng tộc, gia tộc Sasaki cũng đồng thời biến mất, biến xuống địa ngục.
- Vậy – Sakura nói sau một hồi lâu im lặng – quá khứ của em? Có phải trong quá khứ, em cũng liên quan đến hoàng tộc và cuộc tranh chấp ấy không? TẠI SAO TẤT CẢ MỌI NGƯỜI BIẾT MÀ KHÔNG AI CHỊU NÓI CHO EM BIẾT VẬY? CẢ SYAORAN NỮA, ANH TA CŨNG BIẾT CHUYỆN PHẢI KHÔNG?
- Syaoran cũng biết ư? – Eriol và Tomoyo lo lắng nhìn nhau - hắn biết những cái gì rồi?
- Em không biết – Sakura trả lời – em chỉ thấy hôm nay anh ta hơi kì lạ. Hơn nữa, Syaoran đã nói với em là em sắp nhớ lại kí ức rồi. Anh ta còn...
- Còn làm gì? – Touya sốt ruột khi Sakura ngừng lại.
- Không, chỉ là em thấy anh ta lạ lùng quá thôi. – Sakura không muốn nói ra điều cuối cùng. Cô muốn xác định lại một lần nữa ý nghĩa của từ “kẻ thù” mà Syaoran nói. – anh hai, chúng ta có mối thù gì với dòng họ Li phải không?
Touya và Yukito nhìn nhau. Dì Sonomi im lặng ngồi không nói gì. Eriol nhìn Tomoyo. Một lát sau, Touya lặng lẽ nói:
- Đúng. Không chỉ đơn giản là thù mà còn là một mối thù không đội trời chung. Chắc chắn dòng họ Li căm thù Kinomoto chúng ta đến tận xương tủy. Trước đây tên Syaoran ấy chưa biết không sao, nhưng nếu nó biết em là người của gia tộc Kinomoto thì nhất định hắn sẽ không bỏ qua cho em đâu. Em phải tuyệt đối cẩn thận. Còn các việc khác, những việc liên quan đến qúa khứ của em, anh hi vọng em tự nhớ lại. Nếu kể cho em nghe thì cũng được thôi. Nhưng như thế t hì... nếu thế thì mọi việc sẽ hỏng hết.
Sakura im lặng. Cô biết mình có hỏi thế nào cũng không thể biết được câu trả lời. Cô thở dài:
- Anh Eriol, trong 2 tháng qua, ở cung điện đã xảy ra chuyện gì à? Tại sao không thể dộng vào Rika. Thân thế của cô ấy ra sao?
Eriol im lặng suy nghĩ. Anh không biết có nên nói chuyện này với Sakura không? Tomoyo thúc giục:
- Nói đi, Eriol. Em cũng muốn nghe nữa. Những chuyện này có vẻ muốn giấu cũng không được đâu. Tốt nhất là nói hết ra. Em rất tức vì Rika đã bắt cóc Sakura. Tại sao? 2 tháng qua, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em cũng không được biết.
Eriol thở dài. Cuối cùng anh quyết định nói:
- Chuyện này anh cũng chỉ vô tình biết được do tình cờ nghe một cuộc nói chuyện của Rika, Syaoran và cả mẹ của hắn, Li phu nhân. Trước đây, như mọi người biết, Rika là người của dòng họ Sasaki, còn hiện nay, cô ta là....
Mây đen vần vũ trên bầu trời đêm. Syaoran ngước nhìn trời. Một đêm không có trăng, cũng chẳng có một ngôi sao nào. Tất cả đều một màu đen kịt, tối tăm như cõi lòng anh lúc này. Syaoran đưa hai tay lên mặt, khẽ mỉm cười: “Vĩnh biệt à? Chỉ là một người bạn mà sao mình lại thấy buồn thế này nhỉ? Trước đây, mình vẫn vậy mà. Chỉ một mình, không cần bạn bè gì. Vậy tại sao...? Tại sao lại buồn?” Syaoran đứng im, mặc cho làn gió nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, để cho sự lạnh lẽo cô đơn bao vây lấy tâm hồn. Một đêm thanh vắng, không một tiếng động nào khác ngoài tiếng gió xào xạc. Mái tóc nâu của Syaoran tung bay trong gió. Ánh điện mờ ảo từ những căn nhà ven đường in bóng một con sói cô độc trên đường tối. Cô độc? Xưa nay vẫn vậy mà. Cô độc tạo nên mạnh mẽ. Syaoran thì thầm một mình:
- Sakura, cám ơn cô. Tôi đã rất vui khi làm bạn với cô. Nhưng bây giờ, chúng ta đã ở hai con đường khác nhau rồi. Tôi rất mong có thể làm cho đôi mắt buồn bã của cô trở thành đôi mắt vui vẻ. Tôi muốn được nhìn thấy nụ cười thật lòng nhất của cô. Giờ thì không được nữa rồi. Chúc cô hạnh phúc và sớm tìm được niềm vui!
Syaoran lại im lặng đi tiếp. Bóng tối bao trùm hình dáng cô đơn của chàng trai. Bỗng Syaoran dừng lại, lắng nghe:
- Đừng lấp ló nữa, ra đây đi. RIKA SASAKI!
Một bóng người từ trên mái nhà nhảy xuống. Cô chủ quán trong bộ trang phục đen, nhẹ nhàng đứng trước mặt Syaoran. Cô ta mỉm cười:
- Quả nhiên là Li Syaoran. Tôi đã trốn kĩ thế mà anh vẫn nhận ra.
Syaoran lạnh lùng nhìn Rika. Đôi mắt anh hơi ánh lên một tia nhìn tức giận:
- Cô định làm gì? Cô theo dõi tôi hả? Hình như cô có việc gì cần hỏi tôi?
Rika im lặng. Đôi mắt của Syaoran khiến cô thấy sợ. Cô khẽ run người. Nhưng ngay lập tức, Rika lấy lại sự bình tĩnh vốn có:
- Tại sao lại cứu cô ta? Cô ả Sakura đấy.
- Hừ, tại sao à? – Syaoran cười – tôi không biết. Cứu là cứu. Đơn giản thế thôi.
Rika im lặng đứng nhìn. Gió làm ngưng đọng không gian giữa hai người. Cả hai đều tỏ ra cảnh giác với đối phương. Cuối cùng, Rika lặng lẽ nói:
- Vậy... Nếu sau này, nếu như Sakura là kẻ thù của anh, khi đối mặt với Sakura, anh có dám giết cô ta không? Tự tay mình đâm chết cô gái ấy, anh có dám không?
- Tại sao lại không? – Syaoran nói sau một lúc lâu im lặng – tôi sẽ tự tay giết chết cô ấy, nếu như thật sự cô gái ấy là kẻ thù mà tôi đang tìm kiếm.
- Sau đó thì sao? Tự sát theo à? – Rika hỏi bằng giọng mỉa mai – hai người khá thân thiết với nhau mà.
- Tự sát? – Syaoran cười khẩy – tôi ngu vậy sao? Tại sao tôi phải chết chỉ vì một cô gái chứ? Thật nực cười.
- Anh hình như không có tài nói dối, Syaoran ạ. Tuy anh nói là anh sẽ giết Sakura, nhưng trong vô thức, anh đã cứu cô ta khỏi đám cháy, đúng không? Anh đã không có ý định cứu, nhưng vẫn cứu là vì trong lòng anh lúc nào cũng lo lắng cho cô gái ấy. Li Syaoran, ánh mắt của anh, giúp tôi nhận ra anh coi trọng cô ta đến mức nào. Dù ánh mắt của anh trở nên lạnh lùng, không giống như cái nhìn dịu dàng tôi gặp ở quán ăn, nhưng lúc nói đến Sakura, đôi mắt ấy vẫn dịu lại. Còn khi anh nói, anh sẽ giết cô ta, đôi mắt của anh lại có vẻ đau khổ. Điều đó cũng đủ để chứng minh một điều: Anh đã yêu cô ta.
“Vút”, thanh kiếm xé gió lao lại phía Rika. Cô ta lẹ làng bắt lấy bằng một động tác nhanh và gọn gàng.
- Anh vốn bình tĩnh thế mà giờ lại nóng nảy vậy sao? Giết tôi không dễ đâu. Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn hướng trái tim của mình về con ả đó, tôi sẽ giết ả ngay lập tức. Và... cả anh nữa. Anh sẽ phải chết vị tội phản bội, Ông anh nuôi ạ!
- CON NUÔI? - tất cả mọi người trong nhà kêu lên, không tin vào tai mình – Sasaki là con nuôi của bà Li ư? Như vậy, cô ta là em nuôi của Syaoran à?
- Đúng vậy – Eriol gật đầu – nhưng... không chỉ là em nuôi thôi đâu. Cô ta còn là... – Eriol khẽ liếc nhìn Sakura – cô ta còn là vị hôn phu của Syaoran.
Vị hôn phu? Sakura thấy ***g ngực mình nhức nhối, trái tim cô nhói đau. Cô cố gắng giữ vẻ bình thường:
- Vậy tại sao trước đây, khi vào ăn ở quán ăn đó, Syaoran và Rika không hề nhận nhau là anh em, à, mà là hôn phu? Họ như là người xa lạ vậy.
- Đó là do, Syaoran cũng mới biết việc ấy thôi. Anh ta mới biết mình có một người em nuôi, đã được chính mẹ nói gả cho mình.
- MỚI BIẾT? - những người khác đồng loạt kêu lên.
- Ừm, việc này cả Tomoyo cũng không biết. Tôi đã vô tình nghe được câu chuyện ấy cách đây ít lâu. Hai tuần sau buổi tiệc mừng năm mới, đó là một buổi tối trăng sáng và bầu trời đêm rất đẹp....
..................................................
Ánh trăng sáng vằng vặc soi rõ một chiếc xe ngựa đang vun vút lao đi. Ngồi trong xe, Eriol vui vẻ ngắm trăng, hưởng thụ làn gió mát lạnh của buổi tối.
- Trăng đẹp thật!
Chiếc xe ngựa vẫn lăn bánh, đi qua khu phố quý tộc. Căn nhà họ Li đèn sáng trăng, len lỏi qua đám cây rậm rạp, chiếu rõ bên ngoài. Eriol lẩm nhẩm: “Chuyện gì vậy nhỉ? Li phu nhân rất sợ ánh sáng, sao lại bật đèn sáng thế kia?”. Chiếc xe ngựa dừng lại trước cổng căn nhà theo lệnh của Eriol. Thấy cánh cổng hé mở, Eriol đẩy cổng bước vào.
Không chỉ trong căn phòng mà ở trên hành lang, lối đi, tất cả đèn đều được thắp lên. Eriol đi theo những lối có đèn chiếu sáng. Theo cách ấy, ánh đèn đưa Eriol dến một căn phòng trên lầu, phòng của Li phu nhân. Eriol cảm thấy kì lạ, khi một người sợ ánh sáng như bà Li lại thắp tất cả những ngọn đèn có trong phòng mình lên. Anh khẽ khàng mở cửa ra.
Căn phòng quanh năm tối tăm, hôm nay sáng rực rỡ trong ánh đèn. Bà Li ngồi trên giường, bình thản. Syaoran đứng bên chiếc bàn nhỏ, bên cạnh một cô gái xinh xắn mà Eriol có thể nhận ra ngay: Rika Sasaki – bà chủ “Quán ăn Rika”.
- Mẹ, thế là sao? Cô gái này là ai? – Syaoran đập bàn hỏi.
Bà Li ngắm nghía bàn tay của mình, thong thả nói:
- Mẹ đã nói rồi đó thôi, tên cô ấy là Rika Sasaki, là em nuôi của con và hiện giờ, mẹ đã quyết định, cô ấy còn là vị hôn phu của con nữa.
- Tại sao lại là hôn phu? Con đã bao giờ nói là con muốn cưới vợ chưa? – Syaoran tức giận hỏi.
- Đúng là con chưa nói, nhưng Rika là một cô gái tốt. Mẹ đã nuôi cô ấy từ nhỏ, chỉ có điều con không biết mà thôi. Cô ấy, Rika đã sống trong căn nhà này, suốt 6 năm qua. Gia tộc Sasaki bị hại, và mẹ nhận nuôi con bé. Syaoran, Rika sẽ là cô con dâu tuyệt vời nhất của mẹ, và cũng sẽ là người vợ đáng tự hào nhất của con.
- Mẹ, đừng tùy tiện quyết định như thế. CON KHÔNG MUỐN! – Syaoran dằn giọng, dứt khoát.
Bà Li không nói gì, nhẹ nhàng đứng lên, rót nước uống. Bà nhìn Syaoran chờ phản ứng. Nhưng với một kẻ gan lì cứng cựa như Syaoran, anh không có phản ứng gì khác. Hai người nhìn nhau như thể thi gan, một lát sau, bà Li lên tiếng:
Nếu vậy thì con thích cái gì? Con muốn cưới ai đây? Chẳng lẽ con muốn cưới một cô gái mới quen mà ta cũng chưa biết mặt mũi ra sao sao?
Syaoran sững sờ, không nói gì. Rika mỉm cười:
- Vậy đó, anh nuôi. Cái cô gái hay đến ăn cùng với anh, đó là Sakura Akizuki phải không nhỉ? Anh thích cô ta?
- ĐỪNG NÓI LUNG TUNG, HỒ LI TINH! – Syaoran hét lên.
- Sakura Akizuki? – Bà Li vất đi vẻ bình thản của mình – Thì ra cô ta tên là Sakura à? Akizuki? Đó là ai vậy, Syaoran?
- Một người bạn của con! – Syaoran trả lời, cảm thấy lo lắng.
- Bạn ư? Bà Li tức giận - mẹ đâu có nói con được phép có bạn. Nghe đây, con chỉ có thể là bạn với Rika thôi. Con bé là em, cũng là hôn phu của con. Con không được phép quan hệ với bất kì ai khác nữa.
- MẸ, MẸ ĐỪNG ÉP NGƯỜI QUÁ ĐÁNG!
Bà Li nhìn Syaoran, thở dài:
- Con thay đổi rồi, Syaoran. Trước đây, con không bao giờ dám cãi ta, dù chỉ một tiếng. Vậy mà bây giờ thì... Con xem con kìa, ta vừa nói là con đã hét lên rồi. Con bé Sakura gì đấy, để nguyên thì không sao đâu, nhưng nếu nó đã làm cho con thay đổi thì... NÓ PHẢI CHẾT! – bà Li kết thúc câu nói với một nụ cười hiểm ác.
Syaoran lặng người đi không nói được gì. Chưa bao giờ anh thấy mẹ mình đáng sợ như lúc này.
- Mẹ - Rika lên tiếng sau một hồi lâu im lặng nghe mẹ con Syaoran nói chuyện - nhiệm vụ giết cô ta hãy để cho con. Syaoran đã quá thân thiết với cô ta, con không thể bỏ qua. Dù tốt xấu gì thì con cũng là hôn phu của anh ấy, con phải bảo vệ hôn phu của mình chứ. Hơn nữa, con cũng có mối thù riêng với cô ả.
- Khá lắm, Rika. Con đúng là con gái ngoan của ta – bà Li khen ngợi – Nhưng mà hãy để từ từ đã.
- Từ từ ư? – Rika kêu lên - Tại sao? Con... chẳng phai mẹ nuôi cũng muốn cô ta chết sao?
- Đúng vậy – bà Li gật đầu – nhưng Syaoran, nghe rõ đây. Đáng lẽ ra ta phải trừng phạt con vì tội không nghe lời, nhưng nếu con hoàn thành nhiệm vụ này của ta, ta sẽ tha cho con.
Syaoran toát mồ hôi khi nghe đến “trừng phạt”. Eriol cảm thấy rất kì lạ. Syaoran là một kẻ không biết sợ, tại sao lại sợ một hình thức trừng phạt nào đó. Trước đây, Eriol đã từng tìm nhiều cách để phạt anh ta, nhưng Syaoran không hề biết sợ, biết đau là gì. Như vậy, hình phạt mà bà Li dành cho Syaoran chắc hẳn phải đáng sợ lắm. Eriol nín thở để theo dõi. Syaoran nói sau một hồi suy nghĩ:
- Vâng. Nhiệm vụ gì ạ?
- Điều tra về Sakura. Tìm cho ta tất cả những gì liên quan về cô gái ấy, cả thân thế lẫn quá khứ. Thời hạn là 1 tháng. Nếu sau 1 tháng, con chưa làm xong thì Rika sẽ giết cô gái ấy, đồng thời con cũng sẽ phải chịu hình phạt của ta. Còn nếu con cho ta được đầy đủ các thông tin về cô ta, thì tùy theo tình hình quá khứ, thân thế để xem xét xem có nên cho cô gái ấy sống hay không?
..............................
- Như vậy đấy – Eriol kết thúc câu chuyện – có thể do phải đi tìm các thông tin về em nên Syaoran đã không thể ra ngòai trong suốt thời gian qua. Nhưng hình như hắn chưa tìm thấy điều gì về em thì phải, bởi vì Rika muốn giết em nhưng hắn lại cứu em.
- Em hiểu rồi – Sakura trầm ngâm – thì ra là vậy. Nếu như vậy thì rõ ràng em và Sasaki có một mối thù nào đó, và người ra lệnh cho Rika chính là bà Li, mẹ của Syaoran. Nhưng mà em quả thật không nhớ mình có mối thù hận gì với Rika Sasaki cả.
Không khí lại trở nên im lặng, ai cũng chìm vào suy nghĩ riêng của mình. Một lúc sau, dì Sonomi hỏi:
- Eriol, ta muốn biết, tại sao lại không thể làm gì Rika? Dù cô ta là con nuôi, con cưng của bà Li phu nhân, dù gia tộc Li có chức vị lớn thế nào đi chăng nữa thì con vẫn là thái tử kia mà.
- Mẹ nói đúng. Con cũng đã nghĩ có thể giúp đỡ Sakura bằng cách sử dụng chức vị của mình. Nhưng con đã lầm... – Eriol toát mồ hôi – Dòng họ Li không chỉ nhỏ bé như chúng ta vẫn nghĩ. Bọn họ... bọn họ mới chính là VUA.
“Vút! Vút!”, hai thanh kiếm xé gió lao đi. Bằng một động tác tay nhanh và nhẹ nhàng, Syaoran tóm lấy hai thanh kiếm một cách dễ dàng. Anh vung vẩy hai thanh kiếm trong tay, mỉm cười nhìn Rika:
- Cô nương, dù cô là vị hôn thê của tôi thì cũng đâu có quyền quản lí và tiêu diệt tôi?
Rika cười khẩy:
- Tôi đã được mẹ anh phái theo anh và toàn quyền xử lý, và nếu thấy cần thiết thì tôi có thể giết anh ngay lập tức.
- Chà, đáng sợ thật – Syaoran tươi cười - vậy là tôi như cá nằm trên thớt rồi, có thể chết bất kì lúc nào.
- Anh và cô ta giống hệt nhau, cái cô gái Sakura ấy – Rika nghiến răng – cô ta không hề sợ hãi khi đối mặt với cái chết. Cô ả đó... Cô ta đã cười nhạo tôi.
- Thật sao? – Syaoran vẫn bình tĩnh trước sự tức giận của Rika - Chậc, đúng là Sakura. Tôi không biết giữa cô ta và cô đã xảy ra chuyện gì, mà cũng chẳng cần biết. Nhưng, cô nên biết, thái tử phi là bạn thân của Sakura, và như vậy, đương nhiên, thái tử sẽ không bỏ qua cho kẻ nào hại đến Sakura đâu.
Rika bật cười. Tiếng cười của cô ta âm vang trong đêm tối:
- Anh đang tính lôi thái tử ra để dọa tôi sao? Tôi nghĩ anh biết việc này rồi chứ nhỉ? Dòng họ Li mới đúng là VUA.
- CÁI GÌ? – Syaoran kinh ngạc.
- Hóa ra là anh chưa biết à? – Rika mỉm cười - Thật không ngờ một vị tướng tài ba như anh lại ngu đến thế. Anh nghĩ là xưa nay, anh có thể lộng quyền trong cung điện là do tài năng của anh sao? Thật ngây thơ. Tất cả đều nhờ mẹ anh mà thôi. Phu nhân Li, mẹ nuôi của tôi và cũng là mẹ ruột của anh, bà ấy mới chính là VUA. Anh nghĩ cái vương quốc này có thể tồn tại lâu như thế nhờ một ông vua suốt ngày ăn chơi hưởng lạc như thế sao? Đúng là đầu óc trẻ con. Chính mẹ anh mới là người điều hành đất nước này. Mẹ anh là người giật dây, điều khiển mọi việc. Nói cách khác, mẹ anh là một nghệ sĩ rối, còn lão Hiragizawa ấy chính là một con rối.
- Ôi, không thể nào tin được! – Tomoyo dùng tay che miệng, khe khẽ nói – thì ra mọi công việc đều do Li phu nhân đạo diễn ư?
- Đúng là không thể tin được – Eriol bóp các ngón tay của mình – anh cũng không tin nếu đó không phải do chính miệng cha anh nói ra.
- Quốc vương à? – Yukito ngạc nhiên – sao đột nhiên ông ấy lại nói cho cậu biết?
Eriol thở dài, ngả người ra sau ghế:
- Ông ấy cho rằng, bà Li đã bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình. Bà ta đang chuẩn bị lật đổ dòng họ Hiragizawa, thay thế bằng tên của dòng họ Li. “Con rối thì có thể vất bỏ bất kì lúc nào”, ông ấy đã nói thế đấy. Xưa nay, cha tôi vẫn rất băn khoăn. Ông băn khoăn vì không hiểu sao người phụ nữ nhiều mưu mẹo kia, lại đứng đằng sau chỉ đạo mà không nên làm vua. Cha tôi chỉ có thể đoán, người đàn bà đó chắc chắn sẽ không cho ông ở cương vị này mãi. Cha cho rằng, ngoài việc bà ta nói là cần phải trả thù thì có vẻ như bà ấy còn một mục đích khác, một âm mưu kinh khủng. Tất cả những hành động tội lỗi, tàn ác với dân chúng đều do bà ta nghĩ ra. Theo suy đoán của tôi thì người đàn bà ấy chắc chắn muốn đưa dân chúng trong vương quốc Clow của chúng ta rơi vào tình trạng chiến tranh, loạn lạc. Bà ta muốn thâu tóm thiên hạ, đẩy nhân loại chìm vào trong đau khổ, nghèo đói và thương tâm.
Mọi người không ai nói gì. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Yukito phá vỡ bầu không khí im lặng:
- Thôi được rồi, mọi người cũng nên đi ngủ đi. Sakura mệt lắm rồi đấy. Tất cả mọi chuyện để hôm khác bàn tiếp. Để làm được những công việc phức tạp thì cần phải khỏe đã. Tomoyo và Eriol cũng nên về cung điện, bởi vì hai người trốn cung ra đây mà, phải không?
- Cũng phải – Eriol đứng dậy, lấy áo cho mình và Tomoyo. - vậy chúng tôi đi đây. Hôm sau chúng tôi sẽ trở lại.
Tomoyo cầm tay Sakura:
- Sakura, cậu không sao chứ? Tớ sẽ trở lại đây vào ngày hôm sau.
Tomoyo hôn từ bịêt dì Sonomi, rồi vội vàng đi theo Eriol. Cánh cửa đóng lại, Yukito giục:
- Đi ngủ đi, Sakura, em mệt lắm rồi đấy. Cả dì Sonomi nữa, mấy hôm nay dì có nghỉ ngơi gì đâu. Bác Wei cũng nên về phòng nghỉ ngơi.
Bác Wei chào rồi lui về phòng. Sonomi kéo tay Sakura:
- Đi nào, dì sẽ đưa con về phòng. Để hôm nay dì ngủ với con nhé. Còn hai cháu? Hai cháu chưa nghỉ à?
- Dạ, bọn cháu ngồi đây một lát. – Touya trả lời – dì cứ nghỉ đi. Ngủ ngon nhé, Sakura!
Cánh cửa đống sập sau lưng Sakura và Sonomi. Touya ngồi im lặng cùng với Yukito. Yukito thở dài:
- Cậu tính sao, Touya?
- Cậu là quân sư mà, sao lại hỏi tớ? – Touya nhún vai.
- Đừng đùa nữa – Yukito bực tức - sự việc ngày càng rắc rối rồi đây. Không ngờ nhà họ Li mới là người điều khiển mọi hoạt động của đất nước này với con rối là quốc vương Hiragizawa. Đã thế, có vẻ như gia tộc họ Li và gia tộc Sasaki đã liên kết với nhau rồi. Thế này thì càng khó đối phó.
- Cậu nói đúng. Nếu gia tộc Sasaki tham chiến thì chúng ta sẽ khó khăn hơn nhiều đấy. Cần phải nhanh chóng nghĩ cách phục hồi kí ức cho Sakura. Nếu cần thiết ta sẽ kể lại cho con bé nghe luôn. Tuy không thật lắm nhưng... sau này rồi tính. Lâu nay gia tộc Kinomoto chúng ta đã ẩn mình hơi lâu, cũng đến lúc phải làm việc gì đó rồi, nhất là khi gia tộc Sasaki tham chiến thì điều đó càng cần thiết hơn. Tớ đã gửi mệnh lệnh về cho “người đó”, yêu cầu hắn không được manh động. Nhưng với tình hình này thì.... Có lẽ tớ sẽ gửi mệnh lệnh khác về cho “người đó”.
- Nhưng vậy có hơi sớm không? – Yukito lo sợ - nếu để cho “người đó” vào cuộc thì e rằng chính chúng ta cũng khó thoát khỏi “móng vuốt” của hắn.
- Đành vậy thôi. Có Sakura thì không sao rồi, “người đó” chỉ nghe lệnh của Sakura mà t hôi, từ xưa đã vậy rồi. Sự việc diễn biến hơi nhanh so với dự tính của chúng ta, nên bắt buộc phải để “người đó” ra mặt sớm hơn.
Yukito im lặng. Anh mỉm cười:
- Được thôi, tùy cậu quyết định, vì dù sao cậu cũng là chủ tướng mà. Ngày mai tớ sẽ gửi lệnh mới cho hắn.
Syaoran gần như không tin vào tai mình. Anh đứng sững lại. Không thể ngờ được khi mẹ mình lại là người như thế, là người phụ nữ điều khiển vận mệnh đất nước. Anh mỉm cười:
- Ra là vậy sao? Các người giỏi thật, thì ra tôi cũng chỉ là con rối trong tay mẹ tôi mà thôi.
- Gần như vậy đấy! – Rika trả lời với giọng giễu cợt.
- Cả cô cũng thế! – Syaoran lặng lẽ nói.
- .....
- Có nghĩa là cô cũng chỉ là con rối của mẹ tôi thôi. Cô không thấy như vậy sao?
Rika im lặng. Cô k hẽ nhếch miệng:
- Tôi chẳng cần quan tâm. Con rối à? Anh nhầm lẫn rồi đấy. chính anh mới là con rối của tôi, và cả mẹ anh nữa. Tất cả chỉ là con cờ trong tay tôi mà thôi.
- Con cờ trong tay cô? – Syaoran hỏi lại – hay đấy. Vậy cô là chủ nhân của những “con cờ” này rồi.Vậy thì tại sao cô lại nghe theo lời của một con rối do chính tay cô chỉ đạo. Cô trở thành hôn phu của tôi là theo lời mẹ tôi, đúng không?
- KHÔNG ĐÚNG! - Rika mất bình tĩnh - đấy... đấy là yêu cầu của tôi. Chính tôi đòi làm hôn phu của anh, chẳng liên quan gì đến bà ấy cả.
Syaoran im lặng nhìn cô gái. Mặt cô đỏ lên dưới ánh sáng mờ ảo. Syaoran khẽ bật cười. Anh quay đi, lại âm thầm bước những bước chậm rãi trên con đường rộng:
- Vậy à? Được thôi, tôi chấp nhận. Tôi sẽ là vị hôn phu của cô và đồng thời sẽ giúp cô trả thù. Dù sao thì, tôi đã cắt đứt quan hệ với Sakura Akizuki rồi. Báo với mẹ tôi, hiện giờ đang ở đâu đó với cô: quá khứ của Sakura Akizuki không có gì đáng ngờ, và bảo bà hãy yên tâm, tôi không bao giờ phản bội lại lời thề của mình đâu. Thôi nhé, tạm biệt!
Màn đêm lại một lần nữa chìm vào trong tĩnh lặng. Thần bóng đêm phất chiếc áo đen của mình, giấu đi những âm mưu tội lỗi, những toan tính nhỏ nhen và cả những tình cảm thầm kín. Chiếc áo bao phủ, che kín những con người của số mệnh. Rika Sasaki từ từ biến mất trong bóng tối. Những ánh đèn đường phụt tắt. Không gian tối tăm như báo trước một tương lai đầy trắc trở, một thế giới mới của máu và nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.